1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 54: Biến dị



      Phía sau tảng đá cách xa, Tạc Xỉ rúc người núp ở đằng sau, đầu hơi ló ra nhìn Ân Mạc. Trừ hai chiếc nanh tương đối dọa người của nó ra, dáng dấp của Tạc Xỉ thực ra cũng đến nỗi kinh người, chỉ có điều là làn da lại phiếm sắc xanh, có bất cứ biểu cảm gì.


      Từ khi Ân Mạc xuất ở chỗ này, nó ngó dáo dác quanh đó, dường như muốn tiến vào cùng Ân Mạc, nhưng lại có gan làm vậy.


      “Ngươi muốn vào đúng ?” Ân Mạc lại hỏi câu.


      lúc lâu sau, Tạc Xỉ mới thò đầu ra, chần chừ gật đầu cái với Ân Mạc.


      “Hy vọng ngươi đừng hối hận.” Dù sao có thể sống đến tận bây giờ cũng dễ dàng, vào, chưa chắc có thể còn sống mà ra. Nhưng mỗi người đều có mệnh số khác nhau, phải chỉ bằng câu của là có thể ngăn cản được.


      xong, Ân Mạc trước, bước vào trong hang động đen nhánh sâu thẳm, bóng trắng kia nhanh chóng biến mất trước cửa động. Tạc Xỉ vòng quanh bên ngoài hai vòng, sau đó cũng chui vào trong động.





      rất xa, đám người Hoa Liên vẫn ở trong sơn động thấp hẹp, nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào của di tích, hơn nữa, nơi này yên tĩnh đến kỳ quái, nếu như lên mười hai phần tinh thần, rất dễ bị tâm ma nhập thể. May là dù tu vi của Hoa Liên cao, nhưng cũng có vấn đề gì với tâm ma, cho nên, nàng lại chính là người nhàng nhất trong đoàn người.


      Đúng vào lúc Hoa Liên cho là thể tìm được di tích trong tích tắc, trước mắt nàng đột nhiên bừng sáng, cảnh tượng này… là ở Bất Chu Sơn!


      Cách nàng mấy bước chính là Dưỡng Thiên trì, mà lúc này, bên bờ Dưỡng Thiên trì, nam tử mặc áo tím đứng đó. Người kia cúi đầu mỉm cười, nét mặt tràn ngập vui mừng, nụ cười ấy khiến cho người bên cạnh nhìn vào tâm trạng cũng kìm được mà vui vẻ theo.


      Trong tay nam tử là hai viên châu sắc đỏ như bảo thạch, Hoa Liên cảm thấy ngực mình nhói đau từng cơn, cho dù có chết nàng cũng quên đó là thứ gì!


      Nếu phải do đột nhiên mất hai hạt sen kia, nàng sao có thể đến tận bây giờ mới biến hóa. Nếu như phải do mất hai hạt sen kia, nàng sao có thể thiếu chút nữa tan thành tro bụi.


      Hoa Liên đưa mắt nhìn qua ao Dưỡng Thiên, quả nhiên, khi đó, những cánh hoa bản thể của nàng dần biến thành màu đen, lửa dưới đáy ao đột nhiên xông lên bao trùm lấy cả đóa hoa.


      Sau khi lấy được hai hạt sen kia, nam tử áo tím xoay người bỏ , hề liếc nhìn đến đóa huyết liên trong ao đến cái.


      Hoa Liên đứng bên, giống như người đứng xem lẳng lặng nhìn tất cả, khi nam tử lướt qua nàng, hề nhận thấy được tồn tại của nàng. Hoa Liên nhàng nhắm mắt lại, gương mặt ấy khắc ghi sâu đậm trong đầu nàng .


      “Hoa Liên, Hoa Liên tỉnh lại , Hoa Liên!” Trong lúc hoang mang, Hoa Liên đột nhiên cảm thấy có người gọi mình, nàng chợt mở mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy Thủy Ảnh ghé lại gần trong gang tấc.


      “A, sao vậy?”


      Thấy Hoa Liên tỉnh lại, Thủy Ảnh mới thở phào tiếng, vừa nãy bọn họ đột nhiên tiến vào thế giới nội tâm của mình, có điều bốn người bọn họ nhanh chóng thoát ra trước, chỉ có Hoa Liên, toàn thân bị tầng hồng quang bao phủ, ngay cả Giao Hoàng chạm vào nàng cũng bị bắn ngược trở lại, qua hơn canh giờ nàng rốt cục mới có dấu hiệu tỉnh táo lại.


      “Ngươi thiếu chút nữa bị ảo giác của thế giới nội tâm cắn nuốt.” Thủy Ảnh có chút trách cứ nhìn nàng, “Cẩn thận chút, nơi này giống bên ngoài.”


      “Ta biết rồi, cảm ơn.” Hiếm khi có người quan tâm đến mình, mặc dù chỉ theo lệnh của Giao Hoàng bảo vệ nàng.


      Sau khi tỉnh táo lại, nghỉ ngơi trong chốc lát, đoàn người tiếp tục về phía trước, nhưng Hoa Liên lại cảm thấy Giao Hoàng thường liếc mắt nhìn qua mình, ánh mắt kia có thêm vài phần ý tứ tò mò nghiên cứu.


      Sau khi đột phá tầng ảo cảnh này, bao xa, bọn họ tiến vào gian phòng bằng đá vô cùng rộng rãi, căn phòng đá này biết là sau này được dựng lên hay là vốn có, vậy mà lại kém mấy so với đại điện của Hải Vương cung. Bên trong phòng đá có cánh cửa đá cao hơn mười thước, cửa đá nửa khép, có lối vào đủ ột người, hai phiến cửa đá màu đen thẫm khổng lồ có bất cứ hoa văn nào, chỉ treo hai chiếc vòng kim loại cùng màu.


      Chiếc vòng kim loại kia biết được làm từ chất liệu gì, chỉ có điều Giao Hoàng mới nhìn thấy nó sắc mặt trở nên kích động, nếu phải trước cửa đá kia còn có hai con cự thú bằng đá màu xanh chắn phía trước, đoán chừng bây giờ bà ta xông lên.


      “Giao Hoàng, chính là chúng.” Hoa Liên và Thủy Ảnh dừng ở lối vào, lên phía trước, hai đại kia theo U Cơ, giọng bên tai bà ta.


      “Trấn Sơn thú con rối Bảo Chất của Kim Luân tự, đám phế vật!” Khi nhìn thấy hai con rối kia, sắc mặt U Cơ cũng trầm xuống, vốn tưởng đây là đồ trong di tích thượng cổ, ngờ lại là đám hòa thượng Kim Luân tự kia giở trò quỷ. E là bây giờ người của Ma Đạo và Chính Đạo vào trước từ hai cửa khác rồi.


      Chỉ có tộc bọn họ, đến giờ mới tới cửa vào.


      “Cái này… nhưng, tăng nhân của Kim Luân tự căn bản có cơ hội đặt con rối ở chỗ này.” Muốn vào nơi này, nhất định phải qua doanh địa, cho dù lúc ấy Giao Hoàng có ở đây, nhưng cũng đến nỗi có người xông vào mà bọn họ chẳng hề cảm nhận được.


      “Là hòa thượng kia!” U Cơ cắn răng ngoan độc gầm gừ, nét mặt dữ tợn khiến cho hai gã đại bên cạnh đồng thời lùi về sau, chỉ sợ cẩn thận lại bị giận chó đánh mèo.


      Chỉ phất tay cái, Giao Hoàng phá hủy hai con rối có thực lực ngang với tu sĩ Hóa Thần Kỳ kia, sau đó mình bước vào trong cửa đá trước. Hoa Liên chần chừ ở bên ngoài cả nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn thể vào.


      Càng đến gần cánh cửa đá kia, trong lòng nàng lại càng mơ hồ cảm thấy tia nguy hiểm. Bước vào phiến cửa đá kia, Hoa Liên hơi ngẩn ra chút, bên trong lại có cánh cửa nữa, sau khi qua sáu cánh cửa, nàng hoài nghi nơi này phải là di tích Thái cổ thực . Mấy người Thái cổ đó rảnh rỗi như vậy chứ, làm nhiều cửa như thế để làm cái gì?


      “Long Môn, nơi đây nhất định là Long Môn!” So với vẻ chút để tâm của Hoa Liên, gương mặt của U Cơ trướng đến đỏ bừng, thân hình khẽ run rẩy, kích động .


      Căn cứ vào những gì Đại Hoang lục ghi lại, Thượng cổ, quả thực từng có trường hợp vào Long Môn hóa rồng, có điều, Long Môn sớm bị hủy diệt, ai biết Long Môn thực trông như thế nào.


      Khi qua cánh cửa thứ chín, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Giao Hoàng lại kích động như vậy. Bọn họ vừa mới bước vào, Giao Hoàng đột nhiên mất khống chế biến trở lại bản thể, mà đỉnh đầu bà ta thậm chí còn có hai cái sừng đen nhánh dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được xé thịt mà vươn ra.


      Cho dù Hoa Liên chưa từng thấy rồng có bộ dạng thế nào, nhưng nàng có thể xác định, Giao Hoàng giờ tuyệt đối phải hóa rồng, bà ta biến thành quái vật đúng hơn.


      Hơn nữa, hơi thở hắc ám người bà ta vô cùng nồng đậm, riêng gì Giao Hoàng, phải là trừ Hoa Liên ra, khí người ba người kia đêu biến hóa.


      Nơi này thực quỷ dị. ràng có gì cả, lại khiến cho bốn người kia bắt đầu biến dị. Hoa Liên liếc qua cánh cửa vừa mới tiến vào, thân thể khổng lồ của Giao Hoàng vừa hay chặn ở đó, nàng bỏ qua ý định chạy trốn từ chỗ đó.


      “Grào grào grào ——” Tiếng gầm kinh tâm động phách thoát ra từ trong miệng Giao Hoàng, lúc này dường như bà ta vẫn chưa biến hóa hoàn toàn, đỉnh đầu là cặp sừng trâu gấp khúc cong lên, trong miệng mọc ra hàng nanh dài, bởi vì răng nanh đột nhiên mọc ra, miệng của bà ta giờ máu me đầm đìa. Những chiếc vảy đen nhánh sáng loáng vốn có người giờ rụng gần hết, giống như bị người ta nhổ hết lên, tầng vảy màu vàng bắt đầu phủ lên thay thế.


      Con ngươi màu vàng biến thành sắc đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hai tên đại cũng ngừng kêu gào bên cạnh, chút do dự chụp xuống, ngay trước mặt Hoa Liên, cứ thể nhai sống tên đại , những tiếng răng rắc lạo nhạo khiến người ta nghe mà thấy lông tóc dựng ngược.


      Hoa Liên chỉ liếc Giao Hoàng cái, sau đó dám quay đầu lại, chạy như điên vào bên trong. Cho dù bên trong có nguy hiểm thế nào, nàng cũng phải vào thử vận may lần, nếu , nhất định nàng cũng bị Giao Hoàng gặm nát.


      Đúng vào lúc Hoa Liên chạy vào bên trong, Giao Hoàng đột nhiên phát ra nàng, thèm nhìn đến gã đại còn lại bị bà ta chụp cho gần chết, quẫy đuôi đuổi theo Hoa Liên.


      gian trong cánh cửa thứ chín rộng vô cùng, nàng chạy ít nhất nửa canh giờ, biết vòng qua biết bao nhiêu chướng ngại vật mà vẫn sao thoát khỏi truy đuổi của Giao Hoàng.


      Mà sau lưng, tiếng vảy ma sát với mặt đất cách mình càng ngày càng gần.


      Đáng chết, khi bọn họ qua chín cánh cửa, khí đều dâng cao lên, chỉ có nàng là khí ngừng thất thoát, hơn nữa bị Giao Hoàng đuổi theo lâu như vậy, nàng sớm hao hụt gần hết.


      Đột nhiên chân Hoa Liên bị thứ gì đó ngáng cái, nàng lảo đảo chút rồi ngã nhào xuống đất.


      Đau đớn trong tưởng tượng hề xuất , nàng dường như nhào vào người vật sống, Hoa Liên to gan sờ soạng hai cái, hình như sờ phải mặt người?


      “Thí chủ, mặc dù ai nhìn thấy, nhưng xin đừng phi lễ mặt của tiểu tăng.”


      ”…” Giọng quen thuộc truyền vào trong tai, thần kinh căng thẳng của Hoa Liên cuối cùng cũng buông lỏng chút, nàng vô lực ngồi người Ân Mạc, có ý định di chuyển, “Sao ngươi lại ở…”


      “Suỵt…” Hoa Liên còn chưa hết lời, bị Ân Mạc che miệng lại, hai người lăn mấy vòng, cho đến khi lưng nàng chạm vào vách đá mới dừng lại, dĩ nhiên, Ân Mạc vẫn làm đệm thịt cho nàng.


      “A Di Đà Phật, ta đặc biệt thả Trấn Sơn thú ngăn cản tộc vào trong, ngờ bọn họ vẫn cứ tiến vào.” Ân Mạc tay ôm Hoa Liên, dán sát vào lỗ tai nàng chuyện.


      Khí nóng phả vào trong tai, Hoa Liên ngứa đến rụt cổ.


      Biết Giao Hoàng ở gần đó, Hoa Liên dám lộn xộn, chỉ có thể rúc vào trong ngực Ân Mạc. Mùi tanh hôi kia càng ngày càng đậm, mà Giao Hoàng cách bọn họ cũng ngày càng gần, Ân Mạc lại cứ ghé vào bên tai nàng chuyện, Hoa Liên đành vùng vằng giơ tay lên, chút khách khí che miệng lại.


      Khi lòng bàn tay chạm phải cánh môi mềm mại của , tay Hoa Liên kìm được mà run lên chút, nàng thế này có tính là phi lễ với hòa thượng ? Vào thời điểm kinh tâm động phách như vậy, trong đầu Hoa Liên đột nhiên thoáng qua ý niệm kỳ quái như thế.


      Giao Hoàng sau khi biến dị hình như thể dùng thần niệm để tìm người, chỉ có thể thông qua tiếng động để phán đoán, mắt thấy Giao Hoàng chỉ còn cách hai bọn họ mấy thước nữa, đột nhiên tràng tiếng động vọng tới, Giao Hoàng vụt quay đầu, quẫy đuôi trườn về phía phát ra tiếng động.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 55: Bắt đầu hiến tế



      Cho đến khi xác định Giao Hoàng xa rồi, Hoa Liên mới thở hắt ra tiếng, “Tại sao bà ta lại biến thành như vậy?” Nghe ý tứ trong lời của Ân Mạc, hình như đến đây để làm gì đó phải.


      nghe thấy Ân Mạc trả lời, tay lại bị túm chặt lấy. Nắm được lúc, Ân Mạc mới kéo bàn tay đặt miệng mình của nàng xuống, “Lần sau lúc che miệng, đừng có che luôn cả mũi.”


      Hoa Liên đầu đầy vạch đen, nàng thực có ý đồ mưu sát .


      khí ở đây rất nồng đậm, có cảm thấy ?” Ân Mạc hình như cũng định đứng dậy, vẫn nằm đất như trước, tay ôm eo Hoa Liên, mà đương như Hoa Liên lại chẳng cảm thấy gì.


      Hoa Liên gật đầu cái, từ lúc tiến vào nàng cảm giác được, nhưng lại thể nào hấp thụ, trái lại, khí trong cơ thể còn ngừng thất thoát.


      “Nếu như đoán nhầm, nơi này trước đây chắc là tế đàn của tộc Thái cổ.” Vào thời Thái cổ, tuổi thọ của tộc phải là vĩnh hằng, sau khi mỗi thú rời khỏi thế gian, nếu có ai nhặt xác đều bị đưa đến đàn tế.


      Khi đó còn chưa có thuyết Luân hồi, kẻ có cường đại thế nào chết cũng vẫn là chết, khái niệm luân hồi chỉ bắt đầu xuất sau thời kỳ Thái cổ.


      Những quái bị đưa đến đàn tế phần lớn đều chết rất bi thảm, rất ít kẻ chết vì cao tuổi, cho nên khi thả thần hồn ở đàn tế để cầu xin tổ tiên của muôn phù hộ, trong tế đàn này cũng lưu lại tàn hồn của bọn chúng.


      cam lòng cứ thế mà chết , phần lớn tàn hồn đều chất chứa khí hắc ám cực kỳ cuồng bạo, lâu dần, tế đàn của tộc biến thành nơi đáng sợ.


      Cho nên, cứ cách trăm năm, tế đàn đều bị phá hủy, đàn tế mới được dựng lại. hiểu sao tế đàn ở nơi này lại vẫn được giữ gìn khá nguyên vẹn.


      Hơn nữa, mấy ngày trước còn có vật sống chạy ra từ nơi đây… Bị tên của Hậu Nghệ bắn trúng mà vẫn có thể sống sót đến bây giờ, có lẽ trong này cất chứa bí mật gì đó muốn để người khác biết chưa biết chừng.


      “Ý của ngươi là, vì bà ta hấp thụ khí của chỗ này nên mới biến dị?” Trước kia Hoa Liên cũng hiểu biết nhiều lắm về Thái cổ, sau này khi ở Kim Luân tự, Ân Mạc có cho nàng quyển sách tên là Đại Hoang lục, trong đó có ghi chép lại rất nhiều chuyện liên quan đến Thái cổ, bao gồm cả về Vu tộc, điều này làm cho nàng ít nhiều có mấy phần kinh ngạc.


      Cõi đời này, căn bản thể tìm được bất cứ thư tịch nào liên quan đến Vu tộc nữa, nhưng quyển sách kia lại ghi chép vô cùng cặn kẽ. Đáng tiếc, bản Đại Hoang lục kia hề ký tên, cho nên nàng cũng biết sách này là của ai.


      Ân Mạc đấy là đồ tư nhân của , trời dưới đất chỉ có quyển, cuối cùng bị Hoa Liên mượn mất, còn làm cái giấy mượn thời hạn hơn trăm năm, có trời mới biết trăm năm sau Ân Mạc có phải sớm lên Tây Phương cực lạc rồi hay , sách này nàng căn bản có ý trả lại.


      Trong Đại Hoang lục có giới thiệu về các loại tế đàn của Thái cổ, mức độ nguy hiểm của tế đàn tộc cũng gần như của tế đàn Huyết Vu. Hơn nữa, những tàn hồn vẫn còn lưu lại trong tế đàn của tộc này mới là chân chính kinh khủng….


      Nghĩ đến việc ở đây có thứ gì đó, Hoa Liên nhịn được mà rùng mình cái, chẳng trách nàng chưa vào cảm thấy nguy hiểm, hy vọng thứ đó qua bao nhiêu năm như vậy hoàn toàn chết cách triệt để rồi tốt quá.


      “Sao hả, còn chạy được ?” Cảm thấy thân thể Hoa Liên hơi run lên, Ân Mạc cười như cười hỏi.


      “Chẳng lẽ ngươi sợ?”


      “Sợ cũng vô dụng, giờ chúng ta thoát ra được nữa rồi.” xong, Ân Mạc thở dài, thực là đúng dịp, mọi người hẹn mà lại cùng chọn ngày hôm nay để tiến vào. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ đến, ban đầu nơi này cho dù làm cách nào cũng xông vào được, tại sao hôm nay lại có thể dễ dàng tiến vào như thế hay sao?


      “Có ý gì?”


      “Số lượng tế phẩm đủ rồi.” Ân Mạc vừa dứt lời, nơi bọn họ ngồi đột nhiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn, trung có vô số những quả cầu lửa to chừng nắm đấm, dường như chuyển động theo quỹ đạo nhất định, đồng thời, cả tế đàn cũng ra trước mắt nàng.


      Nàng và Ân Mạc vừa hay ngồi bên cạnh rìa của tế đàn, Giao Hoàng hóa thân thành quái vật nằm tảng đá lớn màu đỏ thẫm, toàn thân dưới ngừng giãy dụa, dường như bị thứ gì đó quấn chặt lấy, sao thoát ra được.


      Cả đàn tế vô cùng đơn sơ, bốn phía có bốn cây cột chống đỡ, phía trước tảng đá lớn màu đỏ thậm ở giữa tế đàn có chiếc bàn đá, mặt bàn đá trống trơn có thứ gì cả.


      Cánh cửa nàng tiến vào khi nãy giờ cũng khép chặt lại, hòa lẫn với vách đá đen ngòm, căn bản tìm được dấu vết. Mà trừ Giao Hoàng nằm giữa tế đàn ra, đối diện bọn họ còn có thêm nhóm người, từ ma khí tỏa ra bốn phía người bọn chúng có thể thấy, đó chính là Ma Tu thể nghi ngờ.


      Sau khi xung quanh sáng bừng lên, Hoa Liên mới cảm thấy cứ ngồi mãi người Ân Mạc như thế này cũng có chút vô nhân đạo, đành lưu luyến bò dậy từ cái đệm thịt.


      Ma Tu đối diện hiển nhiên cũng nhận ra tồn tại của Ân Mạc, nhất thời có chút ý tứ xông lên muốn thử, từ xưa đến nay chính tà thể đứng chung, huống chi, tu vi của đối phương cũng chênh lệch mấy so với Ân Mạc, muốn động thủ cũng có gì lạ.


      Chẳng qua là, chưa đợi bọn chúng ra tay, giữa đàn tế đột nhiên xảy ra biến cố, tảng đá khổng lồ màu đỏ sậm kia vậy mà lại mọc ra ngàn mũi gai, toàn bộ ghim vào người Giao Hoàng.


      Quỷ dị hơn là, khi mũi gai kia đâm thủng cơ thể bà ta, lại chút huyết dịch nào chảy ra, trái lại, thân thể Giao Hoàng đột nhiên từ từ khô quắt, màu sắc của táng đá lớn kia lại đỏ đến nhức mắt.


      Rất khó để tưởng tượng nổi, Giao Hoàng oai phong cõi mấy ngàn năm ở tộc lại táng mệnh ở nơi này. Nhìn cảnh tượng này, chỉ có sắc mặt Hoa Liên trở nên tái nhợt, đám Ma Tu bên kia cũng lộ vẻ hoảng sợ. Đúng vào lúc thân thể Giao Hoàng hoàn toàn bị hút khô, tảng đá lớn màu đỏ như máu kia đột nhiên run lên cái, giống như phía dưới tảng đá có thứ gì đó nhoi lên.


      “Còn… còn sống….” Hoa Liên liếm liếm cánh môi khô nứt, giọng có mấy phần khản đặc. Vật kia, cách bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa chết, mệnh đúng là đủ dài.


      “Nếu như chúng ta cũng bị kéo vào, nó chui ra ngoài được.” Vẻ mặt của Ân Mạc vẫn thong dong như trước, dường như chẳng hề lo lắng cho tình cảnh của mình. Đây chính là phong phạm của cao thủ ư? Hoa Liên liếc cái, muốn xác định xem sợ hay .


      “Chẳng lẽ có thứ gì có thể trấn áp nó sao?” Hoa Liên lại nhìn qua chiếc bàn đá đặt phía trước tảng đá kia, phía phải có thứ gì đó mới đúng.


      “Có.” Ân Mạc lơ đãng quét qua tế đàn, chân mày hơi nhíu. “Nhưng bây giờ thấy.”


      vớ vẩn, nàng cũng biết. giờ, thể cứ ngồi chờ chết như vậy chứ, ai biết lát nữa xảy ra tình huống nguy hiểm nào, huống chi, bây giờ ba cửa vào của tế đàn đều bị đóng lại, muốn ra cũng được, đối diện còn có đám Ma Tu nhìn chằm chằm nữa.


      Vốn tưởng tiếp theo còn xảy ra tình huống gì đó, nhưng ngoài dự đoán của nàng, tảng đá kia còn động đậy thêm nữa, đàn tế lại khôi phục lại yên lặng, đống xương khô của Giao Hoàng đàn tế giống như bị phong hóa, biến thành nhúm tro bụi màu xám, ngoài ra, để lại bất cứ thứ gì.


      còn gì nguy hiểm, đám Ma Tu đối diện lại bắt đầu rục rịch, mới đầu, bọn chúng chỉ tìm kiếm dọc theo tế đàn, trong số chúng hình như có kẻ tìm được mảnh vụn gì đó, mấy gã Ma Tu kia đều lộ ra vẻ kích động. Nhưng cũng rất nhanh, bọn chúng tìm qua bên này, tìm thấy thêm được mảnh vụn nào nữa, vậy nên chuyển mục tiêu qua hai người Hoa Liên.


      Cảm giác được ánh mắt hề tốt lành gì của đám Ma Tu kia, nàng thực có chút dở khóc dở cười. Có điều ở đây tùy tiện kéo tên ra tu vi cũng cao hơn nàng, Hoa Liên chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ân Mạc, làm bộ như chẳng phát ra gì cả.


      Rất nhanh, đám Ma Tu kia cũng chậm rãi vòng qua đây, sau khi tìm kiếm vòng phát được gì, cuối cùng cũng có người dời mắt đến Ân Mạc. Về phần Hoa Liên, bị hoàn toàn ngó lơ.


      “Hà hà, hòa thượng của Kim Luân tự, xem ra hôm nay vận khí của chúng ta tệ.” Cách bọn họ chừng hơn trăm thước, gã Ma Tu đầu trơn bóng, cổ đeo chuỗi đầu lâu màu đen to chừng nắm đấm đột nhiên nở nụ cười. Hòa thượng Kim Luân tự nổi danh giàu có, ngay cả sa di bình thường người cũng có bảo khí phòng thân, mà xem tu vi của Ân Mạc, người tuyệt đối ít đồ.


      Hiếm khi gặp được cao tăng của Kim Luân tự đơn lẻ mình, bọn chúng đều coi Ân Mạc là dê béo.


      Ân Mạc quan sát dưới gã Ma Tu kia lượt, khóe miệng cong lên, “Trí Luân, vốn là đại đệ tử của trụ trì Kim Luân tự, ngàn bảy trăm năm trước phản bội tự theo Ma đạo, tu theo Luyện Tâm Thiện của Quỷ vương thiền sư truyền lại, ta đúng .”


      “Ngươi…” Trí Luân bị những lời này của Ân Mạc làm cho cả kinh lùi lại nửa bước, biết được thân phận lai lịch của cũng khó, nhưng mà, ngay cả tu luyện công pháp gì cũng ràng hai, người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?


      “Trí Luân, từng nghe qua Cửu Chuyển Tịnh Hồn chú của Kim Luân tự bao giờ chưa?” Nhận ra được nét mặt khác lạ của Trí Luân, mấy Ma Tu đứng xung quanh lấy vũ khí của mình ra. Ân Mạc vẫn khoanh tay trước ngực tựa vào tường, cười như cười nhìn bọn chúng.


      “Ngươi dám uy hiếp ta! Tưởng làm hòa thượng ta sợ chắc!” Nhận ra mình chỉ vì mấy câu sợ hãi trong lòng, Trí Luân có chút thẹn quá hóa giận. “Hừ, theo ta biết, Cửu Chuyển Tịnh Hồn chú này từ xưa đến nay chỉ truyền lại cho Trụ trì đương nhiệm của Kim Luân tự, tiểu tử, hôm nay ngươi đừng hòng sống mà thoát khỏi nơi này.”


      Ma Tu giết người căn bản cần lý do, chỉ cần nhìn thấy ngứa mắt là giết, mà lời vừa rồi của Ân Mạc vừa hay chọc giận Trí Luân.


      “Phải , vậy giờ ta có thể cho ngươi biết, tin tức của ngươi quá hạn rồi.” Ân Mạc liếc nhìn Trí Luân cái, sau đó hé miệng, luồng bạch quang chói mắt đột nhiên vọt về phía Trí Luân.


      Trí Luân dù sao cũng sống được mấy ngàn tuổi, tu vi trong đám Ma Tu cũng có thể coi là hàng đầu, dĩ nhiên thể cứ thế mà trúng chiêu được. hề nóng vội, hai tay bắt thành hình chữ thập, trong miệng lẩm bẩm, sau lưng , Thần Ma tượng có sắc mặt dữ tợn mơ hồ lên, chặn lại luồng bạch quang kia của Ân Mạc.


      Dù Trí Luân được Thần Ma tượng kia che chở, bị tổn hại gì, nhưng mấy tên Ma Tu đứng cạnh tốt số như vậy.


      Luồng bạch quang kia sau khi bị Thần Ma tượng đánh tan, lại hóa thành những kinh văn to bằng hạt gạo, vây quanh đám Ma Tu kia, mới đầu bọn chúng còn chưa có phản ứng gì, nhưng dần dần, bọn chúng phát ra, ma khí người mình bị kinh văn kia dung hợp, dần dần biến mất.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 56: Bạt xuất thế



      Cửu Chuyển Tịnh Hồn chú dù sao cũng là bí pháp của Kim Luân tự, nếu là bí thuật chỉ truyền lại cho Trụ trì, ắt giống tầm thường. Có điều, Phật gia luôn phổ độ chúng sinh, vô luận là ác nhân loại nào, có thể độ độ, mọi việc đều lưu lại con đường sống. Cho nên Cửu Chuyển Tịnh Hồn chú này hề có lực sát thương, nhưng lại có thể mang Phật pháp dung nhập vào tà khí, tinh lọc từng chút.


      Nếu như thi triển Cửu Chuyển Tịnh Hồn chú ở những nơi khác, khả năng thành công giữa hai phe có cùng cấp bậc là rất thấp, dù sao với tu vi của tu sĩ như bọn chúng, tốc độ bổ sung ma khí bị tiêu hao rất nhanh, nhưng ở nơi này, bọn chúng thể hấp thu được bất cứ ma khí nào, khiến cho sau khi bị trúng Cửu Chuyển Tịnh Hồn chú đều vô lực phản kháng.


      Thực ra những Ma Tu này chỉ cần hơi chú ý chút bị trúng chiêu, hiềm nỗi vừa này Trí Luân lại chắc nịch. Ai ngờ, loại chú ngữ chỉ truyền lại cho trụ trì Kim Luân tự này lại còn có người thứ hai biết được.


      “Ngươi, ngươi sao có thể biết?” Nhìn đồng bọn giãy dụa trong chú ngữ, làm sao cũng thể thoát ra được, Trí Luân cũng chẳng hề có ý giúp tay. Những tên kia bị vây lại, giờ chỉ có mình có năng lực công kích, cũng chắc mình có khả năng đối phó được với Ân Mạc hay . Dù sao Phật Tu ở bất cứ phương diện nào cũng đều khắc chế Ma Tu sít sao.


      “Tại sao ta lại thể biết chứ, chỉ có học Cửu Chuyển Tịnh Hồn chú mới có tư cách lên làm Trụ trì, phải sao?” Ân Mạc cong ngón trỏ, những kinh văn dần biến thành màu đen quấn người mấy tên ma tu kia bay trở lại tay , quấn vòng quanh ngón trỏ.


      Những Ma Tu bị hút cạn ma khí kia nằm thẳng cẳng ra đất, bất tỉnh nhân .


      Mặc dù là mang ma khí dung nhập vào trong kinh văn, nhưng kinh văn sau khi biến hóa rồi, phải ai cũng có thể chạm vào, cho dù là người ra chú cũng được, dù sao cũng là hòa thượng, bọn họ cũng có thể bị dính ma khí, rối loạn Phật tâm. Nhưng mà, Ân Mạc lại chẳng hề cố kỵ điểm này, kinh văn trong tay ngày càng nhiều, từ từ quấn lại thành quả cầu đen.


      Hoa Liên nghe Ân Mạc vậy, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, ra là còn có cả tư cách để làm Trụ trì của Kim Luân tự, nhưng mà, tại sao Trụ trì Kim Luân tự giờ lại biến thành Ấn Thiên chứ?


      Trí Luân gì thêm nữa, đôi môi càng ngừng mấp máy, dường như đọc chú ngữ gì đó. Theo tốc độ niệm chú ngày càng nhanh của , Thần Ma tượng phía sau cũng bắt đầu chậm rãi biến hình, Ân Mạc cũng chẳng nôn nóng, đứng ở bên xem.


      Loại đấu đá trình độ này Hoa Liên cũng chẳng nhúng tay vào được, chỉ có thể đứng nhìn. Đột nhiên Hoa Liên nhìn thấy bóng người xuất bên tảng đá khổng lồ màu đỏ tế đàn, tay của bóng đen kia hình như còn kéo thứ gì đó, nhìn kỹ mới phát ra, đó chính là tên Đại tiến vào cùng với nàng thiếu chút nữa bị Giao Hoàng nuốt sống kia.


      Tên đại kia giờ phút này hoàn toàn biến thành con quái vật, mặc dù vẫn còn sống nhưng dường như mất năng lực phản kháng, sau khi bóng người kia kéo đến tảng đá lớn, rất nhanh, tảng đá lại xuất những mũi gai đá nhọn hoắt, xuyên thủng tên đại kia, kết cục của cũng giống hệt Giao Hoàng.


      Sau đó là Thủy Ảnh…


      Trơ mắt nhìn Thủy Ảnh bị kéo lên, Hoa Liên siết chặt tay, muốn ngăn cản, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì bị Ân Mạc đứng bên cạnh kéo lại.


      “Ngươi cứu nổi đâu.” Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hoa Liên, nhàn nhạt .


      Hoa Liên lại nhìn cái, Thủy Ảnh hoàn toàn biến thành bộ dạng khác, từ từ cúi đầu. Nàng và Thủy Ảnh thực ra căn bản cũng quen thuộc, quan hệ duy nhất giữa bọn họ, cũng chỉ vì mệnh lệnh của Giao Hoàng mà có. Nhưng Hoa Liên lại luôn ghi nhớ từng với mình, ngươi cẩn thận chút.


      đường đến Thạch Hải, như vậy. Đến Thạch Hải rồi, cũng như vậy. Vào đến đây, vẫn như vậy, bất kể có phải là thực quan tâm đến nàng hay , nàng vẫn thấy cảm kích trong lòng. Hoặc có lẽ, thực ra nàng chỉ tham luyến chút dịu dàng vốn chẳng thuộc về mình, thực ra vĩnh viễn quen được với đơn, nàng chỉ muốn có người quan tâm đến mình mà thôi.


      Ân Mạc nắm lấy tay Hoa Liên buông ra nữa, biết có phải do sợ nàng xúc động hay . Mà bóng người đàn tế sau khi xử lý xong Thủy Ảnh, cuối cùng cũng dời lực chú ý qua phía họ.


      Bây giờ Hoa Liên mới nhìn , vật kia, tựa hồ cũng chẳng phải là người, mà là dị thú Thái cổ — Tạc Xỉ. Cặp mắt lóe lên bạch quang kia khi nhìn thấy nàng, lộ ra tham lam chút giấu diếm.


      Nếu như đoán nhầm, nó chính là vật sống thái cổ thoát ra từ trong này đúng , rất hiển nhiên, nó nhìn thấu bản thể của Hoa Liên. Giống như Hoa Liên có thể cảm nhận được hơi thở thuộc về Thái cổ người nó vậy, đây là loại bản năng.


      Nàng biết nó muốn lấy thứ gì người nàng, nhưng, nàng cũng thề, ai có thể lấy bất cứ thứ gì người nàng nữa, trừ phi nàng chết.


      Chú ngữ của Trí Luân cuối cùng cũng hoàn thành khi có bất cứ kẻ nào quấy rối, sau khi hoàn thành, Thần Ma tượng hóa thành ba đầu sáu tay phía sau còn chưa chờ lệnh tấn công bị người ta xé toạc ra từ giữa, thiếu nữ toàn thân trần trụi bước ra từ bên trong.


      Mà Trí Luân lại hề nhận ra được điều này, vừa mới giơ hai tay lên, chuẩn bị chỉ đạo Thần Ma tượng tấn công, lại chợt phát ra trái tim mình xuất ngay trước mặt.


      cầm lấy quả tim của , là bàn tay rất xinh đẹp, mảnh mai trắng nõn.


      Trong khoảnh khắc bàn tay của thiếu nữ kia xuyên thấu qua Trí Luân, thân thể của bắt đầu khô quắt, mà mấy ngàn năm tu vi tu luyện, cứ thế bị thất thoát.


      “Hi hi hi, chỉ còn lại hai ngươi.” Thiếu nữ mỉm cười với Hoa Liên và Ân Mạc, nụ cười kia ngây thơ tựa như những đứa bé mới sinh.


      Tay của Hoa Liên run lên cái, cảm thấy luồng khí lạnh dâng lên từ gan bàn chân. ngờ tới, nó chỉ thoát ra mà có hóa thành hình dạng thiếu nữ, thấy này coi như là thành công lớn rồi đúng ! Hai người bọn họ phải thực chết ở trong này chứ?


      “Nếu ngươi thoát ra được rồi, bằng để chúng ta , thế nào?” Nghịch nghịch quả cầu màu đen trong tay, Ân Mạc cười dài với thiếu nữ kia.


      “Ô…. được!” Suy nghĩ chút, thiếu nữ kia lắc đầu lia lịa, sau đó đưa tay chỉ về phía Hoa Liên, “Ngươi có thể , nàng phải ở lại, ta muốn ăn nàng.”


      “Ô… e là được rồi.” Ân Mạc rũ mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.


      “Tại sao? Ăn nàng rồi nhất định ta biến thành Bạt thực , để ta ăn ngươi có được ?” Thiếu nữ đáng thương nhìn về phía Hoa Liên, nhất thời nàng chỉ cảm thấy cơn choáng váng, trong lòng giống như có ai đó chuyện với nàng, giọng mềm mại ấy ngừng bảo nàng, đồng ý , đồng ý ….


      được.” Lời này, là Ân Mạc , đồng thời, Ân Mạc cũng giơ hai bàn tay nắm lấy của bọn họ lên, môi chậm rãi dán lên mu bàn tay nàng, lưu luyến trong chốc lát, đột nhiên cắn mạnh cái, lập tức khiến cho Hoa Liên tỉnh táo lại.


      Hoa Liên nhìn xuống tay mình, hòa thượng này chắc hận nàng lắm đây, cắn chảy cả máu…


      “Nếu vậy, ta ăn cả hai ngươi!” Thiếu nữ kia đột nhiên nổi điên, hai mắt biến thành đỏ ngầu, hai chiếc nanh nhọn mọc ra từ khóe miệng, những đường hoa văn màu đen cứ như vật còn sống lan ra khắp toàn thân nàng ta, đôi bàn tay bé như ngọc kia, mọc ra những cái vuốt đen sì bén nhọn.


      Bạt, vua của cương thi. Có thể giết rồng nuốt mây, lại như gió, đến nơi đâu đất ở đó khô cằn ngàn dặm. Ngày từ lúc nghe được Ân Mạc đây là chốn nào, Hoa Liên đoán được kết cục như thế này.


      Trước kia, bên dưới nơi cúng tế của tộc Thái cổ, bao giờ cũng chôn cỗ thi thể để gánh chịu những linh hồn của đại cam lòng chịu biến mất như vậy, sau đó được tộc trưởng tộc tinh lọc.


      Có điều, dần dà, cỗ thi thể kia vì đón nhận quá nhiều hồn phách, sinh ra thần trí, loại cương thi hấp thu hồn phách tộc mà huyễn hóa ra này vốn có sức mạnh phi thường đáng sợ, bình thường, chỉ cần thứ cương thi này vừa ra đời đều bị tiêu diệt hết, nhưng ở đây vẫn còn có con, hơn nữa, ngờ tới là có thể sống sót qua bao nhiêu năm như vậy, sớm hóa thành Bạt.


      Đối với Hoa Liên mà , thiếu nữ này là Bạt, nhưng nàng ta hiển nhiên chưa thỏa mãn, cái nàng ta muốn, là trở thành loại tồn tại kiểu như Nữ Bạt. Chỉ cần ăn Hoa Liên là có thể thực được nguyện vọng này, cũng uổng công bao nhiêu vạn năm nàng ta bị phong ấn ở đây.


      Thiếu nữ kia muốn lao về phía Hoa Liên, đột nhiên, Tạc Xỉ vẫn đứng tế đài lại vọt tới, ôm lấy cổ nàng ta, trong miệng phát ra những tiếng ô ô.


      “Là ngươi… Mau tránh ra, nàng là của ta!” Nhìn thấy Tạc Xỉ, thiếu nữ sửng sốt chút, ánh mắt lên vẻ hoảng hốt trong khoảnh khắc, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại điên cuồng, nhoáng cái đẩy bay Tạc Xỉ, vọt về phía Hoa Liên.


      Ân Mạc nhanh chóng kéo Hoa Liên ra đằng sau, hai tay bắt thành chữ thập, vạt áo trắng người đột nhiên vỡ vụn, hóa thành vô số những trang giấy màu trắng, vây thiếu nữ kia lại, có áo Ân Mạc chỉ có thể ở trần, đứng đằng sau , Hoa Liên kinh ngạc nhìn sáu chữ Phật ánh sắc vàng sau lưng Ân Mạc.


      Lục Tự Chân Ngôn*? lưng thậm chí còn có cả Lục Tự Chân Ngôn! Tinh hoa của Phật đạo, tất cả đều năm Lục Tự Chân Ngôn này, uy lực của nó, thể nào hình dung ra được.


      * Lục Tự Chân Ngôn, tức sáu chữ chân ngôn của đạo Phật “Om Ma Ni Padne Hung”. OM là tượng trưng cho năng lượng của vũ trụ, là kết hợp hài hòa của năng lượng từ bi và trí tuệ như nhau. MANI là ngọc như ý tượng trưng cho lòng từ bi bị phá hủy. PADME là hoa sen tượng trưng cho thanh tịnh của bản chất tự nhiên, hay thanh tịnh nguyên thủy. HUNG tượng trưng cho viên mãn thành tựu. Như vậy “Om Ma Ni Pad Me Hung” là tượng trưng cho năng lượng vũ trụ, cùng với năng lượng thể phá hủy bản chất thanh tịnh nguyên sơ, những phẩm chất của chính nó chứng ngộ viên mãn. Bất kỳ ai thực hành trì niệm câu chú này, thành tựu hợp nhất huyền bí của năng lượng và thanh tịnh.


      Chẳng qua là, cho tới giờ chưa từng nghe , có ai sinh ra có Lục Tự Chân Ngôn người, đây là căn nguyên của Phật đạo, căn bản ai có thể gánh được.


      Hoa Liên nhịn được nuốt nước miếng cái, toàn bộ lực chú ý đều đặt người Ân Mạc, căn bản quên mất mình bị vua cương thi coi là đồ ăn.


      Vạt áo kia của Ân Mạc cũng là vật phi phàm, trong khi hóa thành trang giấy vây lấy thiếu nữ đồng thời đó cũng đột nhiên xuất vô vàn các loại chú văn ngừng biến đổi, gần như chú văn mỗi trang giấy đều bất đồng.


      “Ngươi định phi lễ với ta sao?” Sau khi vây Bạt ở bên trong, Ân Mạc đột nhiên xoay người, vừa đúng lúc nhìn thấy Hoa Liên giơ tay ý đồ “phi lễ” lưng .


      Bị người ta bắt tại trận, mặt của Hoa Liên lập tức đỏ bừng lên, vội vàng rụt tay lại, “Ta… ách….” Nảng chỉ định xác nhận xem, Lục Tự Chân Ngôn kia có phải thực do trời sinh thôi mà. Mặc dù chỉ nhìn bằng mắt thường thôi trong lòng nàng cũng có đáp án, nhưng vẫn khó mà tin được.


      “Sờ loạn là phải chịu trách nhiệm đấy.” Ân Mạc cười như cười.


      “Ta mới thèm sờ!” Hoa Liên thẹn quá hóa giận, tên hòa thượng chết tiện này còn dám cợt nhả với nàng, lục căn tịnh!


      “Được rồi mà, dù sao vẫn chưa có sờ, ta coi như nhìn thấy là được.” xong, Ân Mạc còn nháy mắt với nàng mấy cái, tỏ vẻ trong lòng hai ta tự hiểu.


      “Nàng thoát ra được chứ.” lúc lâu, mặt của Hoa Liên mới bắt đầu hạ nhiệt, rốt cục nàng nhịn được mở miệng.


      “Có thể, nếu như giết được nàng ta trước khi nàng thoát ra, chúng ta đều phải chết.” Ân Mạc cười khổ.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 57: Tên Xạ Nhật



      Có thể vây khốn Bạt tệ rồi, nếu chẳng phải cống hiến luôn cả y phục của mình. Dù sao, so với bọn họ, Bạt cũng là Tán tiên* ít nhất vượt qua bảy lần Lôi kiếp.


      * “Tán” nghĩa là có căn cơ, dùng cơ thể có căn cơ tu luyện thành tiên được gọi là Tán tiên. Tán tiên cứ ngàn năm đều phải chịu Thiên kiếp trừng phạt, chịu được chín đạo Thiên kiếp thành tiên .


      Giờ cõi đời này, Tán tiên vượt qua năm lần Lôi kiếp là thứ hiếm, có thể đếm được đầu ngón tay, vượt qua bảy lần Lôi kiếp, vậy chẳng khác nửa Tiên nhân là mấy.


      “Ngươi có cách giết nàng?” Ngón tay Hoa Liên búng ra ngọn lửa nhảy vào đám kinh Phật kia, vừa đúng đốt trúng cánh tay của Bạt, kết quả, kết quả người ta chút phản ứng cũng có.


      Quả nhiên! Tu vi giữa họ chênh lệch quá lớn, Nghiệt hỏa trong tay nàng căn bản sinh ra bất cứ uy hiếp gì với Bạt. Hơn nữa, vào thời Thái cổ, thân thể mạnh gần bằng Vu nhất chính là cương thi, đây còn là vua cương thi, muốn dùng phi kiếm gì đó để đầm chết nàng lại càng thiết thực.


      Nếu với thực lực như của Ân Mạc mà có thể sử dụng Nghiệt hỏa may ra còn có chút khả năng. Cho nên, Hoa Liên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào , dù sao gì cũng là cao tăng, phải sao.


      có.” vẫn ở trần, giơ tay nhún vai, bày ra nét mặt “ làm gì được”.


      Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loại thở dài. Chẳng lẽ cứ đứng chờ nàng ta thoát ra thế này, sau đó gặm mình? Nghĩ đến tình cảnh đó, Hoa Liên nhịn được mà run run.


      Trong lúc hai người vắt óc nghĩ cách, Tạc Xỉ vừa bị Bạt chụp ột cái văng ra bên đột nhiên lảo đảo tới. Xem ra, nhìn qua thương tích của nó , cũng biết đụng phải chỗ nào, máu tươi chảy ròng ròng trán.


      Tạc Xỉ hề nhìn về phía bọn họ, mà về phía Bạt, nó đứng cách kinh văn chừng thước, ánh mắt gần như si mê nhìn Bạt giãy giụa ở bên trong.


      “Vũ… Quỳ Vũ…” Tạc Xỉ mở miệng, những câu chữ ràng bật ra từ trong miệng nó, sau khi Bạt nghe thấy vậy, kìm được ngừng giãy giụa, quay đầu nhìn qua nó, ánh mắt khi tỉnh táo, khi hỗn loạn.


      “Tiểu Sơn… ca ca?” Cuối cùng, thần chí của Bạt cũng dần dần khôi phục, hai chiếc nanh bén nhọn nơi khóe miệng cũng dần dần thu về, nàng ngây ra nhìn Tạc Xỉ, mắt bỗng ứa lệ.


      Nàng nhớ , vẫn luôn nhớ. Khi còn bé, quan tư tế trong bộ lạc nàng là đứa con tai họa, mang nàng đến nơi có dị thú thường lui tới trong rừng, rằng, nếu như nàng sống được, mang tai họa đến cho bộ lạc nữa.


      Khi đó, trong cánh rừng lạnh lẽo chỉ có mình nàng, trừ khóc ra nàng biết làm gì hết.


      cứu nàng khi nàng chỉ còn lại hơi tàn, đưa nàng về sơn động, chữa khỏi vết thương của nàng. Sau đó, người của bộ lạc phát ra nàng còn sống, nhưng lại ở cùng với con quái vật, họ liên kết với mấy bộ lạc khác muốn giết .


      Nàng biết Tiểu Sơn ca ca có phải quái vật hay , nàng chỉ biết đối xử với nàng rất tốt, mất công tìm mồi lửa để làm chín thức ăn cho nàng ăn, đuổi hết đám dã thú muốn ăn thịt nàng .


      Đêm đó nàng trăn trở trong sơn động sao ngủ được, Tiểu Sơn ca ca biết rời khỏi sơn động từ lúc nào, bỏ lại tấm khiên vẫn rời tay đặt người nàng.


      Sau đó, trở lại nữa.


      Sau đó nữa, nàng bị đưa về bộ lạc, chết bởi hình phạt Đầu Thạch*. Trước khi chết, tư tế , quái vật kia giết người vô số, bị Hậu Nghệ đại nhân bắn chết ở Nam Khâu.


      * Hình phạt chôn sống rồi lấp đá lên


      Nàng cam tâm, thực thể cam tâm! Ngay cả chết rồi, bọn họ vẫn được nhìn mặt nhau lần cuối, chỉ lần thôi là đủ rồi.


      Nhưng rồi, biết bao nhiêu năm trôi qua, nàng dần dần sinh ra tri giác, dần dần có thể tiếp tục suy nghĩ, nhưng những ký ức trong quá khứ kia dường như phai sắc, rất lâu rồi chưa từng xuất . Cho đến khi, nhìn thấy lần nữa, nàng mới nhớ lại, ra, tên nàng là Quỳ Vũ.


      “Tiểu Sơn ca ca, ngươi chưa chết đúng , ngươi còn sống, ngươi còn sống, hu hu hu… Ngươi còn sống…” Nàng giống như mất hết sức lực, quỳ mặt đất, hai tay bụm mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuống.


      Cuối cùng nàng cũng được nhìn thấy , lại lần nữa, được nhìn thấy .


      Tạc Xỉ đứng bên ngoài, mặt vẫn có bất cứ biểu cảm nào, nó là thú, vốn có cảm xúc của loài người, nhưng giờ khắc này, thể nghi ngờ gì, nó vui vẻ.


      Nó bước lên bước, đột nhiên, những kinh văn bay lượn xung quanh Quỳ Vũ tỏa ra từng đợt bạch quang, khiến cho Tạc Xỉ bắn ngược trở lại. Nhìn cảnh tượng ấy, huyết sắc trong mắt Quỳ Vũ ở bên trong lan tràn, cặp vuốt vồ lấy những kinh văn kia. Cho dù tay của nàng bị Phật quang phía thiêu đốt đến đen sì, nhưng trước sau vẫn chịu buông tay, trong miệng còn ngừng gào thét, “Để ta ra ngoài, ta muốn giết các ngươi, giết các ngươi, để ta ra ngoài!”


      Tạc Xỉ nhìn cảnh ấy, tia sáng mong mỏi trong mắt dần dần phai nhạt, rốt cuộc nàng vẫn còn là bé ngây thơ khi ấy nữa. Thân thể bị những tàn hồn kia ký sinh có những ký ức thuộc về nàng, nàng trở nên tàn bạo khát máu, cho dù còn nhớ , nhưng trước sau vẫn còn là bé loài người mà luôn tâm tâm niệm niệm quên được.


      Bởi vì thực lực của Bạt cao hơn Ân Mạc, cho nên, dù nàng bị kinh văn của nàng gây thương tích, nhưng sau khi hai bên chạm vào nhau, những kinh văn kia cũng dần trở nên ô nhiễm, Phật quang phía ngày càng mờ ,


      Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì, nàng ta cũng thoát ra.


      Đúng vào lúc này, Tạc Xỉ lặng lẽ về phía này. Hoa Liên căng thẳng siết chặt tay, Ân Mạc trao cho nàng ánh mắt an tâm, giống như trấn an nắm lấy tay nàng.


      “Tên… ta… cung… ngươi.” Vốn thanh của Tạc Xỉ khi chuyện ràng, hơn nữa, ý tứ biểu đạt rất khó để hiểu được, Hoa Liên nghe mà chẳng hiểu ra sao, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn Tạc Xỉ.


      Đại khái cũng nhìn ra Hoa Liên nghe hiểu ý , dứt khoát kéo tay nàng lên. Tay của Tạc Xỉ khác với tay người, phía chỉ có bốn ngón tay, mu bàn tay màu xanh nhạt có những chiếc vảy mọc lẻ tẻ, có vài nơi như bị tróc ra, còn lộ ra tơ máu.


      Khi tay họ áp vào nhau, Bạt bị vây ở bên trong bỗng điên cuồng gào thét, “Ngươi muốn làm gì, được cho nàng, thể cho nàng! Ta phải giết các ngươi!” Tiếng thét tê thanh liệt phế kia khiến cho đáy lòng người ta phát lạnh.


      Tạc Xỉ quay đầu nhìn Quỳ Vũ biến trở lại thành Bạt thêm lần nữa, cuối cùng lưu luyến nỡ quay qua chỗ khác. tay kéo tay Hoa Liên, tay khác dứt khoát vạch ra dấu máu hình chữ thập trong lòng bàn tay nàng.


      Sau đó cũng vạch lên tay mình dấu vết tương tự, hai lòng bàn tay áp vào nhau, Hoa Liên chỉ cảm thấy có luồng sức mạnh cực kỳ mỏng manh truyền đến từ trong lòng bàn tay đối phương, mà sắc mặt của Tạc Xỉ lúc này cũng dần trở nên xám ngoét, giống như tử thi vậy.


      Cho dù hiểu ý tứ của , Hoa Liên cũng có thể cảm nhận được hành động này của chẳng khác nào buông tha cho sinh mệnh, nàng muốn rút tay về, lại bị Tạc Xỉ túm chặt, cho đến khi luồng sức mạnh truyền đến từ đối phương trở nên yếu dần rồi mất hẳn, mới buông tay ra. Sau đó lập tức vô lực trượt ngã ngồi đất, giống như khúc gỗ có sinh mệnh.


      Hoa Liên cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, huyết dịch từ dấu chữ thập kia đột nhiên bừng lên, luồng sức mạnh chí cương chí dương vừa mới xông vào trong cơ thể nàng lại vọt ra lần nữa. mũi tên biến ra từ máu cứ thế xuất trước mặt nàng.


      muốn ta dùng tên để giết nàng?” Giọng của Hoa Liên hơi khô khốc, nàng nhìn Tạc Xỉ nằm mặt đất nhúc nhích, lại nhìn Bạt vẫn ngừng kêu gào.


      Ân Mạc nhìn mũi tên máu tay Hoa Liên, trong mắt có chút khiếp sợ. Thời Thái cổ, Thần Khí theo trời mà sinh ra, Nghệ Đồng cung cũng là trong số đó.


      Thực ra , vốn có mười mũi tên cùng nhau. Sau khi Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời. Đế Tuấn vô cùng tức giận, mũi tên thứ mười bị ông ta đâm vào cơ thể Hậu Nghệ, từ đó, đời này còn ai nhắc đến Xạ Nhật tiễn nữa.


      Nhưng, sau khi bắn mặt trời, khi Hậu Nghệ dùng mũi tên kia để bắn Tạc Xỉ, uy lực còn hơn cả Xạ Nhật tiễn. Cho đến hôm nay Ân Mạc mới hiểu ra, mũi tên kia từ đâu mà có.


      Sau khi mũi tên kia xuất tay Hoa Liên, mặt Bạt tràn ngập vẻ hoảng sợ, càng dùng sức túm lấy kinh văn xung quanh, muốn xông ra,


      Tên có, hơn nữa uy lực tuyệt đối phải kinh khủng ở mức bình thường? Vừa nãy Tạc Xỉ muốn nàng cầm cung, nhưng nàng biết lấy cung ở đâu ra đây?


      “Dùng lửa.” Ân Mạc đứng bên nhắc nhở.


      Mặc dù bởi vì có huyết mạch của Hậu Nghệ, uy lực của mũi tên này yếu rất nhiều, nhưng thứ dây cung có thể chịu được mũi tên này vẫn cực kỳ hiếm hoi, Nghiệt hỏa cũng là trong số đó, nghe trước khi Nghệ Đồng cung xuất thế, ngày đó bên trong lò luyện, chính là dùng Nghiệt hỏa để đốt.


      ”… đủ.” Sắc mặt Hoa Liên có chút quẫn bách, ra đích xác là rất mất mặt, Nghiệt hỏa mà nàng tu luyện ra được kia, căn bản đủ để biến ra hẳn cả cây cung.


      Ân Mạc nhìn chằm chằm Hoa Liên lúc lâu, cuối cùng bị nàng đánh bại, “Ngươi hóa dây .” xong, tay lóe lên kim quang, cây cung dây xuất trong tay .


      Ngón tay của Hoa Liên phác ra đường giữa trung, sợi dây cung màu đỏ xuất trước mắt hai người.


      ”…Ngươi cảm thấy… ta biết bắn tên sao?” Hoa Liên nhìn cây cung đưa tới, hỏi ngược lại.


      Ân Mạc trầm mặc hồi, kéo Hoa Liên đến trước người, nghiến răng , “Gài tên.” cảm thấy, mình thực đánh giá nàng quá cao.


      Chiếc cung này mặc dù khác cung là mấy, nhưng dây cung có thể phù hợp để bắn tên Xạ Nhật nhất định chỉ bằng năng lực như Hoa Liên thể kéo được, sau khi nắm lấy tay nàng căng dây cung ra, Ân Mạc cuối cùng cũng lĩnh ngộ, Hoa Liên trừ việc gài tên, kéo dây ra, chỉ được cái đẹp mắt mà thôi.


      Tên nhọn nhắm vào trái tim của Bạt, nàng đoán được kết cục mình sắp gặp phải, dần dần yên tĩnh lại, cặp mắt đỏ như máu nhìn đăm đăm Tạc Xỉ nằm đất, mặt chút biểu cảm.


      Mũi tên trong tay cuối cùng cũng bắn ra, vẽ ra luồng huyết sắc giữa trung, cho đến khi xuyên thấu qua ngực của Bạt. Sau đó, mũi tên kia biến mất, thân thể của Bạt bắt đầu vỡ vụn từng chút.


      Từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi Tạc Xỉ, trước khi thân thể nàng hoàn toàn biến mất, Tạc Xỉ mặt đất cựa quậy, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn nàng, khóe mắt ứa ra giọt lệ máu.


      Sau khi Bạt chết , chỉ để lại viên châu to bằng ngón cái. Hoa Liên bước tới cầm lấy viên châu đó, trước mắt thoáng qua từng cảnh tượng khi Quỳ Vũ còn sống, cuối cùng, tất cả đều phai nhòa, biến mất, chỉ duy có gương mặt của Tạc Xỉ là thể nào xóa sạch.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 58: Đột nhiên muốn thành hôn



      Cả đời chỉ động lòng với người, thậm chí chết rồi cũng vẫn nhớ thương nàng. Cho nên, dù bị tên Xạ Nhật bắn trúng, vẫn thể nào nhắm mắt, vì muốn gây ra họa loạn, có người đưa đến đàn tế trấn yểm.


      vẫn biết, người con toàn tâm toàn ý muốn gặp lại ở ngay dưới tảng đá lớn kia, bên cạnh vô số năm. Chờ đến ngày, cuối cùng cũng cảm nhận được hơi thở của nàng, mới phát ra, cảnh còn người mất. Đại Hoang sớm bị chôn vùi trong biển thời gian, mà và nàng, cũng thể nào quay lại trước kia được nữa.


      Nếu thể nào được cùng sống, vậy cùng chết , ở bên nàng, mãi mãi ở bên nàng.


      Hạt châu kia bay lên từ trong tay Hoa Liên, rơi vào bên cạnh Tạc Xỉ, trong thất khiếu* của Tạc Xỉ thoát ra luồng khói xanh nhạt, vọt vào bên trong hạt châu.


      * thất khiếu: hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, miệng.


      Sau đó, hạt châu kia tiếng động nứt ra, tan thành thứ bột mà mắt thường thể nào nhìn thấy, biến mất.


      Sau khi Bạt và Tạc Xỉ chết , cả đàn tế bắt đầu kịch liệt rung chuyển, những cánh cửa đá phong bế xung quanh đều mở ra toàn bộ, Hoa Liên liếc nhìn nơi bọn họ biến mất, sau đó bị Ân Mạc kéo ra ngoài.


      Tất cả những gì ở nơi đây đều thuộc về bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ là người qua đường đứng xem, vĩnh viễn thể nào hiểu , người trải qua nó dùng tâm trạng thể nào để đối diện với tất cả những chuyện này.


      Hoa Liên biết thế nào là , hiểu tại sao ràng Tạc Xỉ nàng ấy, cuối cùng lại chọn giúp bọn họ giết Bạt.


      “Sao vậy?” có trở ngại gì, hai người nhanh chóng nhìn thấy ánh sáng, Ân Mạc dường như cũng cảm thấy được tâm trạng của Hoa Liên có chút suy sụp, quay đầu lại nhìn nàng giọng hỏi.


      Hoa Liên ngẩng đầu nhìn về phía Ân Mạc, ánh mắt của rất sáng, tựa như có ngàn vạn ngôi sao lóe lên vậy, nàng nhịn được mà thốt lên, “ là gì?”


      Câu hỏi này khiến cho Ân Mạc ngẩn ra lúc lâu, sau đó lắc đầu, “Ta cũng biết.”


      từng gặp những người nhau, ví dụ như đôi vợ chồng khiến cho người ta lóa cả mắt ở nhà kia, nhưng, nhắc đến tình , vẫn chưa , thể nào hiểu nổi làm sao những người xa lạ có thể biến thành người quan trọng nhất trong cuộc đời này.


      “Vậy sao…” Hoa Liên rũ mắt xuống, trong lòng có thứ cảm xúc thành lời, chỉ biết là vui. vui mừng khi sống sót sau đại nạn, chỉ có nỗi sầu bi nhàn nhạt những chẳng thể tiêu tan.


      “Ngươi có muốn thử lần ?”


      “Với ngươi?”


      được sao?”


      “Đồ hòa thượng lục căn tịnh!” Nàng sớm muốn như vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, tâm trạng dường như cũng thoải mái hơn ít.


      ”…” Ân Mạc mặt đầy vạch đen, lẳng lặng kéo Hoa Liên tiếp tục lên .


      giờ, cần thiết phải ở lại Thạch Hải này nữa rồi, nhưng Hoa Liên lại biết nên đâu. Giao Hoàng cứ thế mà chết, ra ai tin đây. Hơn nữa, những người đó nhất định muốn biết, tại sao cả Giao Hoàng cũng chết mà nàng lại vẫn còn sống.


      Cho dù thực có giải thích cho bọn họ, e là đến lúc ấy cũng chẳng có mấy người tin tưởng, chừng bọn họ còn hoài nghi mình lấy được bảo vật gì đó. Cho dù là người hay , vào số thời điểm, thực ra đều có suy nghĩ giống nhau.


      “Sao lại dừng lại?” được vài bước nữa, Ân Mạc đột nhiên dừng bước, sắc mặt hơi biến đổi, Hoa Liên đứng phía sau hỏi.


      “Khổng Tước Hoàng, xem ra tộc Tứ Hoàng dạo này rất rảnh rỗi.” Ân Mạc cũng chẳng hề lộ ra vẻ sợ hãi mấy, nhanh chóng cất bước lên . Sau khi ra khỏi cửa động, Hoa Liên vừa hay nhìn thấy Khổng Tước Hoàng Khổng Mân đứng bên cạnh cửa động.


      Vốn nàng còn nghĩ xem nên làm gì, giờ hay rồi, hoàn toàn chưa cần nghĩ bị người ta chặn lại rồi.


      Khổng Uyên nhìn thấy Hoa Liên, vốn rất vui vẻ, có điều sau khi thấy Ân Mạc xuất cùng nàng lập tức ngậm miệng lại, sau đó, lại nhìn thấy bàn tay còn chưa tách ra của hai người, kinh ngạc há hốc mồm, thiếu chút nữa trật khớp cằm.


      Phát ánh mắt của Khổng Uyên vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình, Hoa Liên cũng nhận ra hình như có điểm gì lạ, vội vàng rút tay ra, Ân Mạc chỉ cười cười để ý.


      biết các hạ là vị cao tăng nào của Kim Luân tự?” Khổng Mân hình như cũng có nỗi kích động muốn diệt trừ Ân Mạc, giọng vô cùng bình thản, thái độ cũng rất khách khí.


      “Bần tăng Niết Thiên.”


      “Có phải là sư điệt của Kiến Tuệ đại sư?” Khổng Mân tỏ ra hơi kích động.


      “Phải.”


      Thực ra , Ân Mạc và chưởng môn Kim Luân Tự Ấn Thiên vốn có cùng vai vế, sở dĩ Ấn Thiên phải gọi bằng sư bá, cũng là bởi vì Kiến Tuệ. Kiến Tuệ vốn là sư bá tổ của đám hòa thượng đứng hàng chữ Thiên bọn họ, hiểu vì nguyên nhân gì, ông ấy lại nhìn trúng Ân Mạc, lại còn bảo Ân Mạc gọi ông ấy là sư bá.


      Chuyện này khiến cho bối phận của Ân Mạc cao hơn bậc, Ấn Thiên chỉ có thể gọi Ân Mạc tiếng sư bá, chuyện này khiến cho uất ức tận mấy trăm năm liền, đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.


      Tuy Kiến Tuệ giờ vẫn còn bị giam trong ngục Liệt hỏa của Kim Luân tự, nhưng tu vi của ông ta đến giờ ai có thể đoán ra được, năm đó ông ta chính là nhân vật có đẳng cấp ngang hàng với Ma Tôn, bảy trăm năm qua, chừng ông ta sớm vượt qua cảnh giới khi đó.


      Khổng Mân kích động, cũng chẳng phải vì tu vi của Kiến Tuệ như thế, mà là từ trước đến nay, Kiến Tuệ là tu sĩ chính đạo duy nhất mà ông ta bội phục.


      “Thất lễ rồi, biết Kiến Tuệ đại sư mấy năm nay có khỏe hay ?”


      “Sư bá vẫn còn nhập thiền.” Đối với Kiến Tuệ mà , có nhập thiền ở nơi nào cũng giống nhau, ông ta sớm thoát khỏi cảnh nhục thể phàm thai, những thống khổ chịu đựng thân thể, hoàn toàn có thể bị tiêu trừ bằng tinh thần, đây mới là cảnh giới cao nhất của Phật đạo.


      Khổng Mân gật đầu cái, sau đó dời mắt về phía Hoa Liên, “Ngươi tiến vào cùng với Giao Hoàng đúng ?”


      “Phải.”


      “Nàng… có phải …” Giọng của Khổng Mân có chút do dự, bọn họ đều là Hoàng, đều có cảm ứng nhất định với nhau, đường tới nơi này, ông ta đột nhiên mất cảm ứng với Giao Hoàng, hơn nữa trong lòng trước sau vẫn có cảm giác bồn chồn nôn nóng, e là, nàng ta lành ít dữ nhiều.


      “Dưới tế đàn có phong ấn tuyệt thế hung vật, Giao Hoàng bị giết.” Hoa Liên nhắc đến chuyện Giao Hoàng biến dị, dù sao bọn họ đều biến đổi, Hoa Liên lại chẳng có tí phản ứng nào, chuyện này trừ Ân Mạc ra, đừng cho người khác biết tốt hơn. Khó mà bảo đảm rằng biết đâu có người lại hiểu biết về tế đàn của tộc, khi phân tích ra được gì, chắc cũng chẳng hay ho.


      “Tuyệt thế hung vật?’ Khổng Mân nhướn mày, hiển nhiên có chút khó tin. Nhưng nếu là Hoa Liên láo, khả năng cũng lớn. Cho dù thế nào, Giao Hoàng đích thực là chết, thậm chí ngay cả thần hồn cũng thể tái sinh, dù Hoa Liên có liên kết với Ân Mạc, e cũng chẳng làm gì được bà ta mới phải.


      “Bạt.” Ân Mạc chỉ chữ, sắc mặt của Khổng Mân lập tức đại biến. nay thế gian này căn bản hề tồn tại loại sinh vật như Bạt, dù sao cũng kiếm đâu ra được lắm hồn phách hung lệ để nuôi dưỡng con quái vật như vậy, hơn nữa, muốn nuôi dưỡng thành công, phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu thứ cũng được, có người thử, nhưng kẻ nào từng thành công.


      “Vậy nó…”


      “Lúc chúng ta ra ngoài, hình như nó bị thứ gì đó quấn lấy.” Những lời này của Ân Mạc nghe ra thực thể khiến người ta tin được, cố tình lại ai có thể phản bác.


      Bởi vì, trong lúc bọn họ ra khỏi đàn tế, những cánh cửa đá kia lại hạ xuống! lần nữa phong ấn cả đàn tế lại. Sợ là giờ, ai có thể vào trong được.


      vậy, cho qua .” Hứng thú của Khổng Mân với di tích Thái cổ này còn, đặc biệt là sau khi nghe thấy bên trong còn có tuyệt thế hung vật như vậy. Hơn nữa nếu là Bạt xuất đích xác có thể giết được Giao Hoàng, trong lòng Khổng Mân tin lời bọn họ, dù sao cũng là di tích Thái cổ, nơi này có xuất thứ gì cũng chẳng kỳ quái. Những gì Thái cổ có thể làm ra, phải thứ bọn họ có thể hiểu được.


      “Đúng rồi, Hoa Liên, lúc rời khỏi Đại Hoang sơn, ta nghe Hồ Hoàng muốn thành thân với mẫu thân của ngươi, có muốn theo ta đến xem chuyến ?” Khổng Mân đột nhiên nhớ ra chuyện này, mở miệng với Hoa Liên.


      “Thành thân? Tại sao?” Hoa Liên có chút kinh ngạc, tính khí của Hồ Uẩn nàng rất hiểu, nếu như Hồ Hoàng ép bà ấy, bà ấy căn bản chịu thỏa hiệp, nhưng nếu bà cam tâm tình nguyện, lại giống.


      Nàng sớm nghe Khổng Uyên qua quan hệ giữa Hồ Hoàng và mẫu thân nàng, đến giờ vẫn có bất cứ tiến triển gì, sao đột nhiên lại quyết định thành thân chứ?


      “Nguyên nhân cụ thể ta biết, ta cũng chỉ đột nhiên nhận được tin tức thôi, ngày thành hôn được định là sau mười ngày nữa.”


      “Vậy…” Hoa Liên có chút do dự, nàng muốn biết mẫu thân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rồi lại lo lắng, sau khi quay về những người đó hỏi nàng về chuyện ở đây, rất dễ khiến nàng chọc phải đống phiền phức. Dù sao nơi đó cũng là Đại Hoàng sơn, tiểu Soái kỳ như nàng mà vào đó, nếu thực bị người ta để mắt tới, chết lúc nào cũng biết.


      Cho dù bây giờ máu trong cơ thể nàng có thể hóa thành mũi huyết tiễn kinh khủng kia, nhưng trước khi Nghiệt hỏa trong cơ thể nàng có thể hoàn toàn hóa ra trọn cây cung và nàng có thể kéo được dây cung thành công, vẫn nên hành động cách khiêm tốn hơn.


      Khổng Mân tựa hồ như nhìn thấu Hoa Liên phiền não vì chuyện gì, sau khi liếc nhìn Ân Mạc, ông ta mới mở miệng , “Chuyện này kết thúc ở đây, mọi việc cứ để ta ra mặt xử lý.


      Khổng Mân đột nhiên trở nên dễ chuyện như vậy, khiến cho Hoa Liên có chút quen.


      phải là vì Ân Mạc đấy chứ? Hòa thượng này bây giờ lại còn chính tà đều ăn nữa sao? Nàng quay đầu nhìn về phía Ân Mạc, Ân Mạc nháy mắt với nàng mấy cái.


      “Nếu vậy đa tạ.” Tiếng cảm ơn này, dù thế nào cũng nên do Ân Mạc ra, kết quả lại , quả nhiên, ánh mắt của Khổng Mân nhìn Hoa Liên cũng trở nên khác thường.


      “Niết Thiên đại sư khách khí rồi, chúng ta trước cáo từ, ngày khác gặp lại, nhất định tham thảo Phật pháp cùng Niết Thiên đại sư.”


      có cơ hội.” Ân Mạc như có như liếc qua Khổng Uyên bên cạnh Khổng Mân, khóe miệng dật ra nụ cười. Khổng Tước Hoàng này quả nhiên là người biết hành xử, biết nên làm gì mới tốt ình.


      Chỉ sợ ông ta đối tốt với , cũng chẳng phải là vì sư bá Kiến Tuệ, trái lại, là do có liên quan đến cậu con trai duy nhất này của ông ta đúng hơn. Dĩ nhiên, có số việc, mọi người hiểu trong lòng là được rồi, cần thiết phải ra.


      “Tự mình cẩn thận chút! Đừng có chạy khắp nơi rước lấy phiền phức.” Đứng trước mặt Hoa Liên, Ân Mạc cuối cùng vẫn nhịn được, vươn tay nhéo mặt nàng.


      “Ta mới rước lấy phiền phức, con lừa ngốc chết tiệt, được nhéo mặt ta!” Trong lúc nhất thời quá kích động, Hoa Liên quên béng mất bên cạnh còn có hai người nữa.


      “Ta phải con lừa ngốc…” Ân Mạc tỏ ra vô cùng bất mãn với cách xưng hô này.


      “Sớm muộn cũng phải!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :