1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 49: Đánh cuộc



      Khổng Uyên vốn học cách giun bộ đất, sau khi nhìn thấy nam nhân trung niên kia, kích động cái, cẩn thận khiến cho người mình quấn vào thành cái nút thắt.


      Khổng Mân nhớ lại vài ngày trước, ông ta đuổi cái thằng thối tha này ra khỏi nhà, sau đó bị lão bà đuổi khắp Đại Hoang sơn, cảm thấy vô cùng nghẹn uất. Con trai ông ta, đường đường là con trai của Khổng Tước Hoàng, đức hạnh lại chỉ có từng này, ném ra ngoài ông ta cũng cảm thấy xấu hổ.


      “Biến ngay lại cho ta!!!” Khổng Mân rốt cục nhịn nổi, giận dữ rống tiếng, khiến cả khoang thuyền rung chuyển.


      “Cha, cha đừng đạp, con biến ngay đây biến ngay đây.” Khổng Uyên bị cha mình hung ác đạp ột phát cuối cùng cũng gỡ được cái nút người, sau trận lục quang biến lại thành hình người.


      Mới vừa đứng lên, bị Khổng Tước Hoàng vỗ ột cái vào đầu. Theo dự đoán của Hoa Liên, nếu phải là đầu của Khổng Uyên cứng cáp, chắc bây giờ từ biệt với tứ chi rồi.


      “Ngươi úp mặt vào tường sám hối mười năm cho ta!” Khổng Tước Hoàng dường như cảm thấy cú còn chưa đủ, lại định vỗ cho cái nữa, kết quả bị Khổng Uyên tránh được, sắc mặt ông ta nhất thời lại khó coi hơn chút.


      “Cha, đừng đánh mà, có người nhìn kia kìa.” Khổng Uyên ôm đầu chạy trốn tứ phía, chỉ sợ chậm chút thôi là bị đánh cho u đầy đầu. Người khác đều thân thể cường tráng rất đáng sợ. Nào có biết đó đều là do cha ban tặng, kẻ nào bị Hoàng đá từ đến lớn chắc chắn đều có thể giống .


      Khổng Mân trừng mắt nhìn con trai mình cái, bấy giờ mới dời mắt qua Hoa Liên đứng bên. Quan hệ của con trai và Hoa Liên, ông ta nghe thủ hạ qua chút, lúc ấy ông ta cũng đặt trong lòng, ai ngờ lần này con trai còn dẫn cả người về.


      Thằng nhóc thối tha này phải tự dưng lại rước phiền vào người sao!


      “Bái kiến tiền bối.” Phát Khổng Mân quay sang nhìn mình, Hoa Liên cúi đầu vấn an, nàng cũng trông chờ rằng Khổng Tước Hoàng có thể giúp gì ình, thực tế, để Khổng Tước Hoàng trở mặt với Giao Hoàng vì mình, đó căn bản là chuyện có khả năng. Có điều, nếu tâm trạng ông ta tốt, tỏ vẻ chút, chắc Giao Hoàng cũng đến nỗi nể mặt.


      “Ta nghe mẹ của ngươi giờ là phu nhân của Hồ Hoàng, có chuyện này ?” Khổng Mân cũng khách sáo với Hoa Liên, hỏi thẳng.


      “Có.”


      “Ta còn nghe , Hồ Hoàng phái người đưa ngươi về Hồ tộc, mà hòa thượng Kim Luân tự lại giúp ngươi chặn người lại?” Khổng Mân nhìn chằm chằm Hoa Liên, ràng thấy ông ta làm gì, nhưng Hoa Liên lại cảm nhận được áp lực rất mãnh liệt, khiến cho nàng có cảm giác sao thở nổi, ngay cả nhịp tim cũng bắt đầu như bị mất khống chế.


      “Đúng là như vậy.” Hoa Liên cũng giải thích gì, kiêu nịnh trả lời, trán rịn ra tầng mồ hôi.


      Biết nhún nhường, cũng biết khi nào nên gì, Khổng Mân thầm gật đầu cái, ấn tượng với Hoa Liên cũng tốt hơn mấy phần. giờ, số tiểu bối đứng trước mặt ông ta mà vẫn còn giữ được tỉnh táo, thực là càng ngày càng ít. bé con này dù tuổi lớn lắm, cũng là mầm mống đáng để bồi dưỡng, hơn nữa còn là con…. hồ ly con trai đặc biệt dẫn về, cũng tệ.


      thôi.” Khổng Mân hỏi tiếp nữa, cũng tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ xoay người rời . Chờ Khổng Mân bước ra khỏi thuyền xong, Khổng Uyên đứng bên cạnh thở phào nhõm tiếng. Cười hì hì bước tới bên cạnh Hoa Liên, dùng sức vỗ vai nàng, “Tiểu Hoa Hoa, thôi, chuyện Giao Hoàng cứ để cho ông già lo.”


      Xem ra ấn tượng của ông già với Tiểu Hoa Hoa tệ, có điều, Khổng Uyên cứ cảm thấy vừa nãy lúc cha bỏ , ánh mắt nhìn có chút kỳ quái, là nghĩ sai rồi sao?


      Khổng Gia trại tuy là địa bàn của Khổng Tước Hoàng, có điều tộc nhân cũng lẫn lộn, đại đa số là loài chim, sau khi theo Khổng Mân vào Khổng Gia trại, Hoa Liên phát , mọi người ở đây dường như rất thích bay vòng vòng đầu người khác, thỉnh thoảng còn lao xuống đặc biệt vấn an Khổng Mân đằng trước.


      Mặc dù địa vị của Hoàng rất cao, có điều trong Đại Hoang sơn, tỷ lệ số người trong các tộc nhìn thấy tộc trưởng của mình vẫn rất lớn, những cầm trong Khổng Gia trại này hề kính nhi viễn chi* với Khổng Tước Hoàng như Hoa Liên tưởng tượng, trái lại hết sức nhiệt tình.


      * kính trọng nhưng xa cách


      Bọn họ còn chưa đến giữa trại, Khổng Uyên ôm đống đồ trong ngực, đều là của những cầm dọc đường đưa cho Khổng Mân.


      “Trước ngươi cứ ở đây , mặc dù chuyện này liên quan đến ngươi lắm, nhưng nếu là lệnh của Giao Hoàng, chúng ta ít nhiều cũng phải bận tâm chút, chịu thiệt tí với ngươi mà chưa chắc là chuyện xấu.” Trước khi bỏ , Khổng Mân chỉ câu như vậy với Hoa Liên. Hoa Liên gì, chỉ gật đầu. Khổng Tước Hoàng cam kết với nàng, Giao Hoàng kia chắc chắn làm gì nàng, chẳng qua là, chịu chút khổ sở khó mà tránh được.


      Đó là kết quả tốt nhất rồi, Hoa Liên vẫn cảm kích trong lòng, dù sao người ta cũng chẳng có lý do gì phải ra mặt vì kẻ quen biết, nếu phải nhờ có chút quan hệ với Khổng Uyên, chắc nàng bị đưa qua đó, có chết cũng là chết vô ích.


      Là khách của Khổng Uyên cho nên nàng cũng yên tâm thoải mái ở trong tiểu viện bên cạnh nơi ở độc lập của . Trong Khổng Gia trại, người nhà ở chung với nhau, diện tích lớn, lại có nét đặc sắc riêng.


      khí nơi đây cũng khác hẳn với Kim Luân Tự, cứ cho là vì phải là , cho nên ở Kim Luân tự Hoa Liên cảm thấy rất áp lực, mà ở đây nàng lại cảm thấy tâm trạng vô cùng nhõm. Có lẽ là bởi vì những hòa thượng kia tự xưng là người tu hành, luôn nghĩ mình có thể cứu vớt chúng sinh, nên lúc nào cũng cao cao tại thượng như vậy.


      Mà những quái này, sống chỉ để sống mà thôi.


      Hoa Liên ở Khổng Gia trại được ba ngày, Khổng Uyên lại mất tích. Hoa Liên quen với xuất quỷ nhập thần của vị này rồi, cần tu luyện tu luyện, cần ngủ ngủ.


      Dù giờ nàng cũng cần ăn cơm nữa, có điều nàng vẫn có chút quen, hơn nữa, đồ ăn ngon ở Khổng Gia trại này thực ít, ngay cả Khổng Mân thỉnh thoảng cũng ra ngoài tìm đồ ăn, Hoa Liên đương nhiên cự tuyệt ý tốt của những người dân ở đây.


      ít người tò mò với thân phận của nàng, cho nên luôn có người mượn cớ đến nhìn nàng, mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều đồ ăn đặc sắc, mới chỉ ba ngày thôi mà nàng nhận được đống lớn, Hoa Liên thực cảm nhận sâu sắc được nhiệt tình hiếu khách của cư dân nơi đây, nếu như ánh mắt bọn họ nhìn mình mập mờ như vậy tốt quá.


      Trong lòng nàng cũng hiểu, những người này nhất định cho là mình và Khổng Uyên có gì đó mờ ám, nàng cũng lười phải giải thích, chắc có giải thích cũng chẳng ai tin.


      Hôm nay, Hoa Liên mới từ nơi tu luyện Hỏa nhãn ở phía đông quay về, chưa đến chỗ ở của mình bị hai người chặn lại. trong số đó nàng nghe Khổng Uyên giới thiệu qua, là biểu muội của , có điều kể từ khi thấy nàng, sắc mặt của vị biểu muội kia cũng chẳng dễ nhìn là bao, ngẫm kỹ, chắc là nàng ta thầm mến biểu ca nhà mình. biết Khổng Uyên hiểu , hay là làm bộ như thấy đây.


      Vốn chẳng có giao tình gì, Hoa Liên đương nhiên cũng chẳng tự dưng mà đến gần bọn họ, mấy ngày qua cũng có ai đến tìm nàng gây phiền phức, có điều hôm nay, xem ra nàng ta định bỏ qua ình.


      “Ngươi chính là Hoa Liên?” Người phải Khổng Hi, mà là người đứng bên cạnh nàng ta. Nữ tử này ăn vận rất lộ liễu, người chỉ có chiếc yếm lông màu trắng ngắn cũn, phía dưới cũng là chiếc váy ngắn cùng màu, thân da thịt trắng muốt như tuyết, vòng eo mảnh khảnh có vài đường hoa văn. Đương nhiên, nữ tử này cũng có gương mặt xinh đẹp, chẳng qua là sát khí giữa hai hàng lông mày rất nặng, chắc do trời sinh có.


      Trong trại có ít người nhìn thấy bọn họ, có điều lần này lại ai chủ động tiến lên, trái lại còn biến sắc, xoay người bỏ , giống như gặp phải quỷ vậy.


      ”Là ta.” Hoa Liên như suy ngẫm gì đó nhìn trước mặt, chắc nàng biết người này là ai.


      theo ta.” Nàng kia lạnh mặt, nếu như cẩn thận quan sát phát ra, tay của nàng ta kìm được mà run rẩy.


      “Ngạo Nguyệt… Ta đoán đúng ?” Hoa Liên vẫn nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.


      Đột nhiên nghe thấy Hoa Liên gọi tên mình, Ngạo Nguyệt cũng kinh ngạc mấy, nhanh chóng hiểu ra, “Khổng Uyên nhắc đến ta với ngươi? Sao hả, sợ ta làm gì ngươi chắc?”


      Hoa Liên cười khẽ, “, sợ ta làm gì ngươi.”


      Kể từ khi biết tu vi của Hoa Liên đến Soái kỳ đầu, hơn nữa còn được chứng kiến thứ Nghiệt hỏa kinh khủng người nàng, Khổng Uyên lại với nàng, cho dù Ngạo Nguyệt có đến tìm nàng cũng tuyệt đối được manh động.


      Bạch Hổ Hoàng mặc dù có ít con , nhưng quí nhất chính là Ngạo Nguyệt. Bạch Hồ Hoàng lại nổi tiếng nóng tính, giết người tuyệt đối nghĩ đến hậu quả, năm đó ngay cả trưởng lão của Hồ tộc cũng chỉ cần cú chụp đập chết mất người, cuối cùng, chuyện này cũng bị cho qua.


      “Chỉ bằng ngươi?” Hoa Liên cố ý che giấu tu vi, hơn nữa tu vi của nàng cao hơn Ngạo Nguyệt, Ngạo Nguyệt đương nhiên thể phát ra. Ngạo Nguyệt nghe qua nhiều chuyện của Hoa Liên, bao gồm cả chuyện tu vi nông sâu của nàng thế nào trước khi với Ân Mạc.


      “Ngươi đến tìm ta là vì chuyện của Bạch Y?” Hoa Liên cũng chẳng tranh cãi với nàng ta, chuyện như vậy cũng chẳng có gì mà khoe khoang, hơn nữa ở đây, nàng thể thực động thủ với Ngạo Nguyệt.


      sai, xem ra ngươi cũng biết giác ngộ.” Ngạo Nguyệt thấy Hoa Liên nhúc nhích, cũng xoay người lại, tay chỉ vào Hoa Liên, , “Đánh trận, thắng ta, chuyện này ta coi như chưa xảy ra, thua, dập đầu nhận sai.”


      Quả nhiên là cách đánh cuộc của tộc, cho dù thắng hay thua cũng chẳng hại gì đến mình, nhưng Hoa Liên cũng muốn đáp ứng, bởi vì dù thắng hay thua nàng cũng chẳng được ích lợi gì, có điều, cách tốt nhất để giải quyết mớ phiền phức này e rằng cũng chỉ có cách này, Ngạo Nguyệt này cũng thực dứt khoát.


      “Được, ta đồng ý với ngươi.” Hai người cũng chẳng tìm nhân chứng gì, vừa dứt lời cả hai xuất thủ, khiến cho Khổng Hi đứng bên cạnh giật cả mình.


      Hai thân ảnh trắng đỏ ngươi tới ta lui giữa trung, hề chú ý tới ở phía xa có hai người trung niên chú ý đến trận đánh này.


      Khóe miệng Khổng Mân hơi nhếch lên, mặt mang theo vài phần đắc ý, hỏi nam tử cao to mặc thân áo lông trắng toát bên cạnh, “Sao hả? Ánh mắt của con ta tệ chứ?”


      Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp hung tợn trừng mắt nhìn Khổng Mân đắc ý cái, “Hừ, ngươi đừng có đắc ý vội, bát tự còn chưa có so đâu, đến lúc ấy đừng có mà mình ấm đầu!”


      “Ha ha ha. Ngươi ghen tị chứ gì.”


      “Có ghen tị hay trong lòng ngươi tự biết, Hoa Liên này đúng là tệ, ngờ thậm chí cả Bạch Y cũng nhìn thấu được tu vi của nàng, có điều, ngươi cảm thấy chuyện Kim Luân tự dễ dàng giải quyết như vậy sao?”


      “Chuyện này, ngay thôi, con rắn nước kia phải chuẩn bị tra hỏi sao.” Khóe miệng Khổng Mân cong lên.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 50: Gặp mặt Giao Hoàng



      Tử lúc bắt đầu giao thủ với Hoa Liên, Ngạo Nguyệt cảm thấy có gì đó ổn, từ đầu nàng ta dùng sáu thành công lực, sau đó tăng lên đến mười thành công lực mà Hoa Liên vẫn thản nhiên chặn được.


      Tính tình nàng ta vốn nóng nảy, mắt thấy thể làm gì Hoa Liên, mình lại cam lòng chịu thua như vậy, cắn răng, hai tay Ngạo Nguyệt đột nhiên hóa thành vuốt hổ, chụp về phía Hoa Liên.


      cú chụp này còn kèm theo tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, tiếng gầm kia nghe vào tai chỉ khiến người ta hoa mắt choáng váng. Hoa Liên vốn lao về phía trước chút do dự lùi lại, hai đóa sen nàng tiện tay biến ra vậy mà lại đỡ nổi cú chụp kia, tan tác thành hư vô dưới vuốt hổ khổng lồ.


      Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể ngừng tránh né, mà Ngạo Nguyệt lại ép sát từng bước, có điều càng về sau, sắc mặt của Ngạo Nguyệt lại càng khó coi, ánh mắt cũng dần mất tiêu cự, mà bộ vuốt hổ kia lại lớn thêm mấy phần.


      Giờ này giống như Ngạo Nguyệt dùng vuốt hổ kia tấn công nàng, mà giống như nàng ta bị bộ vuốt hổ trong hư kia khống chế vậy.


      ổn!” Mặc dù giờ Hoa Liên rất chật vật, nhưng sắc mặt của Ngạo Nghiệp đứng ngoài xem lại trở nên vô cùng khó coi. Đây là chiêu thức bảo vệ tính mệnh ông ta dạy cho con , lấy tu vi của nó bây giờ, tự tiện sử dụng rất có thể tạo thành kết cục thể nào vãn hồi.


      Chuyện liên quan đến tính mạng của con , Ngạo Nghiệp cũng chẳng để ý đến quy củ nhúng tay vào cuộc đấu của tiểu bối gì đó nữa, tay áo phất lên, Hoa Liên chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên truyền đến luồng xung lượng thể chống cự, đẩy nàng về phía vuốt hổ trong hư kia.


      “Đáng chết!” chiêu kia kinh khủng thế nào Khổng Mân đương nhiên biết, cũng biết móng vuốt kia thấy máu của Hoa Liên tuyệt đối thu lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, Ngạo Nguyệt hẳn phải chết thể nghi ngờ. Nhưng nếu Hoa Liên bị vồ phải, mạng của nàng cũng tuyệt đối giữ được. Dù sao cũng là bí pháp truyền thừa lại của tộc Bạch Hổ, nếu như người thi triển là Bạch Hổ Hoàng, ngay cả Khổng Mân cũng dám xông lên trước.


      Cân nhắc hai phía, cánh tay Khổng Mân động đậy, cuối cùng vẫn ra tay ngăn cản.


      Hoa Liên dù biết là do ai làm, nhưng trong lòng cũng hiểu , nếu như bị móng vuốt kia đánh trúng, nàng tuyệt đối hề thoải mái chút nào. Có điều trước mắt, luồng xung lượng kia vẫn chưa hề tiêu tán.


      Huyết quang bỗng dâng lên trong mắt, nhất phẩm đài sen sắc đỏ như máu xen lẫn hoa văn màu vàng trong đan điền đột nhiên xoay tròn với tốc độ cao, khiến cho cả người Hoa Liên cũng bắt đầu tỏa ra từng luồng hồng quang.


      Cùng lúc đó, vuốt hổ do Ngạo Nguyệt biến ra vừa đúng lúc chụp xuống đầu Hoa Liên, trong những tia máu bắn tung tóe khắp nơi, Ngạo Nguyệt cuối cùng cũng thu hồi lại bộ vuốt hổ kia, ánh mắt cũng dần khôi phục lại tỉnh táo.


      Nàng ta nhìn những vệt máu tán loạn mặt đất, cùng với những phần tay chân còn sót lại, hơi nhíu mày chút.


      Đúng vào lúc nàng ta định bỏ , Ngạo Nguyệt bỗng thấy ngực đau nhói, nàng ta cúi đầu, vừa hay nhìn thấy đoạn mũi kiếm ánh lên sắc xanh.


      Hoa Liên đứng sau lưng Ngạo Nguyệt, khóe miệng còn vương tơ máu, trong tay cầm thanh kiếm, có điều sắc độ của thanh kiếm này có hơi xám ngắt, giống như được tẩm độc.


      màn bất ngờ khiến cho cả Khổng Tước Hoàng và Bạch Hổ Hoàng đều ngẩn ra tại chỗ, dù tu vi của bọn họ thông thiên nhưng vẫn tài nào nhìn ra nổi Hoa Liên sao có thể chết sống lại được.


      Rút thanh kiếm kia ra, Hoa Liên nhìn Ngạo Nguyệt ôm ngực quỳ đất, lời.


      Đối với Ngạo Nguyệt mà , kiếm này chẳng thấm tháp gì, nhiều lắm cũng chỉ thấy đau mà thôi, chỉ cần phá hỏng nội đan nàng ta chết.


      Lúc vừa rút thanh kiếm kia ra, Hoa Liên cũng cảm thấy luồng hơi thở vô cùng kinh khủng, rất giống với Ngạo Nguyệt, nhưng mạnh hơn gấp trăm lần. Hoa Liên xoay đầu, vừa hay nhìn thấy hai người đứng song song ở phía xa.


      Bạch Hổ Hoàng! Nếu thế, người vừa mới thuận sóng đẩy thuyền khi nãy chính là vị này. Nếu phải do mình vận dụng hư thể, e rằng giờ nàng sớm mất mạng rồi. Hôm nay, coi như nàng được mở rộng tầm mắt.


      Nụ cười nhạt mang theo vài phần giễu cợt của Hoa Liên rơi vào mắt Ngạo Nghiệp, nhất thời lại thêm mấy phần tức giận, ông ta chẳng những thu hồi luồng áp lực kia, trái lại còn tăng thêm vài phần.


      Hoa Liên cũng cúi đầu, cố gắng chống đỡ luồng sát khí nồng đậm bao phủ toàn thân, khóe miệng lại ứa máu. Khổng Mân đứng bên, cũng lên tiếng ngăn cản. Ông ta hiểu tính tình của Ngạo Nghiệp, hôm nay Hoa Liên này nếu bị ép đến quỳ xuống, Ngạo Nghiệp tuyệt đối buông tay.


      Chẳng qua là ngờ tính tình của Hoa Liên cũng cứng đầu, vẫn lẳng lặng đứng đó chịu thỏa hiệp.


      Luồng uy lực người càng ngày càng mãnh liệt, nàng ngay cả thở cũng thấy khó khăn, chỉ có điều nàng vẫn chịu quỳ xuống, Ngạo Nghiệp còn chưa có tư cách ấy.


      Đến khi luồng uy lực kia tăng đến độ thừa nhận cực hạn của nàng, Hoa Liên đột nhiên cảm thấy cả người bẫng, ngay sau đó liền mất tri giác. Mà cùng lúc ấy, đỉnh đầu nàng bỗng lên đóa kim liên, trong kim liên có người bé mặc bạch y.


      Người bé kia chỉ mới vung tay cái, luồng uy lực kia toàn bộ tản ra.


      Bạch Hổ Hoàng nhìn đăm đăm vào người đầu Hoa Liên, sắc mặt biến đổi, người của người bé kia Phật quang bắn ra bốn phía, ông ta đương nhiên cảm nhận được, hơn nữa, ông ta còn cảm thấy được uy hiếp.


      Chưa đợi Ngạo Nghiệp ra tay, thấy người bé kia ngồi xuống, hóa thành từng đạo phù chú, vọt vào nghạch tâm của Hoa Liên. Mà đóa huyết liên trong đan điền Hoa Liên lại lần nữa xuất những đường hoa văn màu vàng loang lổ.


      “Vừa rồi là…” Ngạo Nghiệp có chút xác định nhìn qua Khổng Mân.


      “Phong ấn.” Ánh mắt Khổng Mân nhìn Hoa Liên có thêm vài phần kinh ngạc, người nàng thậm chí còn có cả phong ấn của Phật gia, mặc dù nhìn ra tác dụng cụ thể của phong ấn kia, nhưng ông ta lại có thể cảm nhận được phong ấn này rất mạnh mẽ.


      Người có thể khiến cho Phật gia phải dùng đến phong ấn, rốt cuộc có bí mật gì?


      Người bất tỉnh rồi, nếu Ngạo Nghiệp còn ra tay tiếp có vẻ mất mặt quá. thực tế, hành vi vừa nãy của ông ta cũng quá đáng lắm rồi, đường đường là Hoàng mà lại chèn ép hậu bối Soái kỳ, thậm chí còn can thiệp vào trận đấu của người ta, cũng may chuyện này chỉ có Khổng Mân biết, Ngạo Nghiệp cũng chẳng sợ ông ta ra.


      Cuối cùng Ngạo Nghiệp chỉ đành ôm bụng tức. Kéo con .


      Khổng Mân đứng bên nhìn Hoa Liên, cùng với chiếc đuôi khổng tước vì mất hỗ trợ của lực mà biến lại nguyên hình tay nàng, thở dài tiếng.


      Ông ta ngại để cho con trai mình tự chọn bạn đời tương lai, vốn ông ta cũng coi trọng Hoa Liên, có điều, người Hoa Liên này có quá nhiều bí mật, thậm chí còn khiến cao tăng của Kim Luân tự hạ phong ấn người nàng.


      Con trai mình vì nàng mà giết cả Ngọc Tình, chuyện này tạm thời chỉ có mình ông ta biết, đợi đến khi chuyện truyền ra, e là vô cùng chấn động. Nữ nhân Linh Lung cung cũng dễ chọc đến như vậy, Ngọc Tình còn là đệ tử của Cung chủ Linh Lung cung giờ. Cứ thế mà chết, bọn họ kiểu gì cũng phải cho ràng.


      Cố tình, thằng nhóc Khổng Uyên kia lại còn oang oang, người là do giết, chả qua là vì nhìn Ngọc Tình thuận mắt. Khiến cho Khổng Mân giận đến mức chỉ có thể nhốt lại, đến giờ vẫn chưa thả ra.


      Nếu là phiền phức nên giữ lại ở Khổng Gia trại hơn. Có điều, nếu đồng ý với con trai là giúp nàng ta, vậy trước tiên giúp nàng giải quyết xong chuyện của Giao Hoàng , ra đến lúc đó Hồ Hoàng cũng tới nơi, chờ đến khi nàng bị đưa về Hồ tộc chẳng còn gì liên quan đến ông ta nữa.


      Hoa Liên cũng ngờ, chỉ vì Khổng Tước Hoàng hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Khổng Uyên cho nên nàng cứ thế mà bị chuyển thẳng đến chỗ của Giao Hoàng.


      Khi tỉnh lại, Hoa Liên cũng cảm thấy có gì đó ổn, nơi này dường như phải là chỗ ở của mình ở Khổng Gia trại. Ngẩng đầu lên nhìn, bên còn có cá bơi qua bơi lại, bốn phía mảng xanh thăm thẳm, nơi nàng ở lại giống như cái hộp trong suốt.


      Đây là đáy biển! Hơn nữa, nếu như đoán nhầm, đây chính là đáy biển U Hải. Dù biết lúc mình ngất xỉu xảy ra chuyện gì, nhưng rất hiển nhiên, nàng bị người ta tống đến chỗ của Giao Hoàng.


      Nghĩ đến đây, Hoa Liên nhịn được cười khổ, đời này, quả nhiên dựa vào người khác chẳng bằng dựa vào chính mình.


      Ngồi đờ ra giường lát, Hoa Liên liền nghe thấy tiếng rèm che bị nhấc lên, mỹ nhân ngư để nửa thân trần quẫy đuôi bơi vào, dừng cách Hoa Liên chừng mấy thước kiều cười tiếng với nàng, “Hoa Liên tiểu thư, Giao Hoàng ời.”


      Là phúc phải họa, là họa tránh thoát, cái gì tới tới. Hoa Liên xuống giường, chưa được hai bước thấy chân hơi nhũn ra. Xem ra khi hư thể bị thương nặng bản thể của nàng cũng tổn thương .


      Cũng may hư thể có thể tái sinh vô hạn, chỉ cần bản thể vẫn còn đó có thể khôi phục lại, hơn nữa, trải qua cuộc đấu này, Hoa Liên đột nhiên phát ra chuyện rất thú vị.


      Lúc trước, nàng còn thắc mắc tại sao số lượng hư thể theo tu vi tăng lên lại càng ngày càng ít, lần này hư thể bị hủy, khi tái sinh lại trong đan điền nàng mới phát ra, phải là ít , mà là dung hợp lại thành . cách khác, nếu như thần niệm của Hoa Liên đủ mạnh mẽ, có thể đồng thời khống chế được chín hư thể, nàng hoàn toàn có thể tách những hư thể này ra. Nhưng vậy cũng có nghĩa là mỗi hư thể chỉ có thành công lực từ bản thể của nàng.


      Theo suy đoán của nàng, công lực của hư thể nhất định có thể tăng lên, việc này còn phải xem bản thể mạnh đến đâu. Theo lý thuyết, nàng có thể tiến hóa đến thập nhị phẩm đài sen, có điều lúc còn ở Đại Hoang, nàng mất nhất phẩm đài sen, giờ chỉ còn dư lại mười cái. Như vậy, nếu như tu luyện đến tầng cao nhất, nàng có thể huyễn hóa ra chín mươi chín hư thể.


      Ảo tưởng đến tương lai mình mà có đánh đấm, cảnh tượng chín mươi chín hư thể có thể tái sinh vô hạn cùng nhau xông lên, nàng liền nhịn được mà kích động trận.


      Nhưng kích động kích động, giờ nàng vẫn còn cách cấp bậc đó quá xa, hơn nữa, muốn chờ đến ngày đó, phải sống sót được mới là đạo lý hàng đầu.


      Bên trong Hải vương cung, chỉ có mình Giao Hoàng U Cơ ngồi giữa chỗ Hải Thạch Vương, những kẻ khác đều đứng, khi Hoa Liên nhìn thấy Giao Hoàng, kìm được hơi sửng sốt.


      Nàng ngờ, Giao Hoàng lại là nữ. Mặc dù sao nhìn dung mạo chân thực của bà ta, nhưng thân thể bà ta là của nữ thể sai được.


      Chẳng trách lại vô lý như vậy, Hoa Liên cuối cùng cũng hiểu ra.


      “Hoa Liên.” Giọng thanh lãnh vang vọng cả đại điện trong Hải Vương cung, đại điện có đầy người, thậm chí cả Thủy Ảnh chặn đường Khổng Uyên ngày hôm đó cũng ở đây, có điều nơi này lại yên tĩnh đến tiếng động, đoán chừng bọn họ ngay cả hô hấp cũng phải dè chừng.


      “Giao Hoàng có gì phân phó.” Hoa Liên đứng giữa đại điện, hít hơi sâu, Tứ Hoàng tộc, chỉ thiếu mỗi Hồ Hoàng là nàng chưa gặp. Đối với quái bình thường mà , được gặp mặt Hoàng chính là vinh hạnh ngất trời, nhưng với nàng, đơn giản mà chính là tai họa.


      Trừ vị Khổng Tước Hoàng do Khổng Uyên nên có hơi khách khí chút ra, hai người còn lại chẳng phải là kẻ tốt lành gì.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 51: Bị cắn ngược lại cái



      “Ngươi quen biết với cao tăng của Kim Luân tự, chuyện này, phải là giả chứ.” Mặc dù là câu hỏi, U Cơ đích xác lại dùng giọng khẳng định, hơn nữa trong giọng còn mang theo vài phần hận ý tài nào che giấu.


      “Hoa Liên đúng là có duyên gặp mặt với tăng nhân kia lần.” Hoa Liên bất động thanh sắc, chờ Giao Hoàng gây khó dễ.


      “Gặp mặt lần? Chỉ gặp mặt lần mà lại giúp ngươi đối phó với Bạch Y, ta thấy chuyện e là đơn giản như vậy đâu.” Giao Hoàng cười lạnh, bà ta nhìn chằm chằm Hoa Liên lát, giọng đột nhiên lớn lên, “Hoa Liên to gan, thân là tộc lại dám cấu kết với Kim Luân tự đối phó với đồng đạo tộc, ngươi có biết tội của ngươi !”


      Thanh này đột nhiêng vang dội, khiến cho trái tim Hoa Liên rung lên cái, phun ra ngụm máu. Nàng vốn chịu trọng thương, lại bị thanh của Giao Hoàng chấn nhiếp đột ngột như vậy, ói máu mới là lạ.


      Hoa Liên che ngực ho khan hai tiếng, sau đó dùng tay áo lau vệt máu miệng, ngẩng đầu nhìn qua Giao Hoàng, “Giao Hoàng vậy, ta cũng còn lời nào để giải thích, có điều, ngươi có chứng cớ ?”


      “Chứng cớ? Lời của Bạch Y chính là chứng cớ, ngươi còn muốn chứng cớ gì nữa?”


      “A a, ra là thế, nếu Giao Hoàng định ta có tội, việc gì phải vẽ chuyện như vậy?” Trong lời của Hoa Liên lộ ra ý tứ châm chọc.


      “Sao hả, ngươi phục?” Nghe ra châm chọc trong lời của Hoa Liên, chân mày U Cơ nhướn lên.


      “Phục chứ, đương nhiên là phục. ra ở Đại Hoang sơn, giết người có thể thành kẻ bị hại, Hoa Liên được mở mang tầm mắt.” Lời này, ra mặt đổi sắc. Bạch Y cho là chỉ dựa vào lời của là có thể gán tội ình chứ, vậy đừng có trách nàng cắn ngược lại cái. Về phần giả ra sao, hoặc là Giao Hoàng sử dụng Sưu hồn thuật với nàng, nếu , trừ nàng và Bạch Y, ai biết được hôm đó xảy ra chuyện gì.


      “Ý ngươi là Bạch Y vu oan cho ngươi?” Thân thể Giao Hoàng nghiêng về phía trước, giọng vẫn nghe ra chút tình cảm dao động nào.


      “Vãn bối có ý gì cả, sống hay chết, xin Giao Hoàng ột lần thống khoái là được.”


      “Ngươi cần kích ta, ta giết ngươi, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại Bạch Y vu oan cho ngươi.” Chuyện này vốn can hệ gì đến Hoa Liên, hơn nữa, theo lý bà ta cũng nên tìm đến tiểu bối như Hoa Liên. Nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này.


      U Cơ nghe qua, thân phận của hòa thượng kia vậy mà ai trong tộc biết, chỉ nghe là số ít tăng nhân trong Kim Luân tự có thể để tóc tu hành. Về phần tu vi của ra sao, ngày đó cả hai chỉ đánh qua mà thôi, U Cơ tài nào xác định được, chỉ cảm thấy thực lực thấp.


      Khó khăn lắm mới có người Hoa Liên quen biết gã hòa thượng kia, để báo thù cho con trai, U Cơ đương nhiên bỏ qua cơ hội này.


      bằng cớ.”


      “Hay cho câu bằng cớ, hôm nay ta vẫn muốn nghe ý tứ của ngươi, ta nhất định phải chân tướng chuyện này thế nào, ngươi , vô luận có chứng cớ hay cũng có thể .”


      Hoa Liên ho khan hai tiếng, mới ngẩng đầu lên nhìn Giao Hoàng, “ như vậy, Hoa Liên xin . Ta nghe bên cạnh Hồ hoàng có tứ đại thị vệ, trung thành nhất mực với Hồ hoàng.”


      sai.”


      “Ta còn nghe , tứ đại thị vệ này xuất thân từ bốn tộc khác nhau, Bạch Y vừa hay chính là Ngân Hồ tộc.” Những chuyện này đều do Khổng Uyên với nàng, từ lúc còn ở thuyền Hoa Liên nghĩ xem nên ứng đối thế nào, thể để bị chèn ép mãi được. may là Bạch Y lại xuất thân từ Ngân hồ tộc, việc này cũng tiện cho nàng viện cớ.


      tiếp .”


      “Ngoài mặt nhìn vào tứ đại thị vệ cấp bậc giống nhau, nhưng thực tế, địa vị của Hồng Y là cao nhất. Bởi vì tộc trưởng của Hỏa hồ tộc là người đứng đầu thập đại trưởng lão của Hồ tộc, mà địa vị của Bạch Y thấp hơn so với Hồng Y, là vì trong số những thê tử của Hồ hoàng. Giao Hoàng còn cần ta tiếp sao?”


      Những chuyện này ở Đại Hoang cũng chẳng phải bí mật gì, Khổng Uyên cũng có quan hệ tốt với đám hậu bối của Hồ tộc, dĩ nhiên là quan hệ ở đây phức tạp vô cùng, tuy tứ đại thị vệ này đều thần phục Hồ hoàng, nhưng bọn họ dù sao cũng chưa đứng ở vị trí cao nhất, ai mà chẳng có tư tâm.


      Giờ Hồ hoàng độc sủng Hồ Uẩn, chưa đến việc có sủng ái hay , đối với những kẻ khác ngoài Hồ Hoàng ra đều là loại đe dọa. Nếu như Hoa Liên đến, Hồ Uẩn nhất định khăng khăng bám lại đất Hồ tộc, đến khi đó, bọn họ kẻ nào có thể tranh được với Hồ Uẩn đây.


      “Ừm, Bạch Y này đúng là có lý do để giết ngươi, xem ra, ta có chút võ đoán, thế, người đâu, đưa Bạch Y vào.” Khi Giao Hoàng những lời này, vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Liên, lại hề phát ra tia khiếp đảm của nàng. Là sớm dự liệu được, hay là do lời nàng ?


      Bạch Y hiển nhiên cũng nghe thấy những gì Hoa Liên vừa , vừa mới bước lên dùng vẻ mặt hung ác nhìn Hoa Liên, thể ngờ nổi nàng lại dám đổi trắng thay đen hoàn toàn.


      “Hôm đó xảy ra chuyện gì? Chỉ có hai người các ngươi biết, cho nên, giả cứ đặt qua bên trước . Có điều Hoa Liên, ta rất muốn hỏi ngươi câu, tăng nhân kia tại sao lại muốn giúp ngươi?”


      “Bởi vì trong tay ta có thứ cần.”


      “A? Thứ gì vậy?”


      linh vật hành thổ.”


      “Linh vật hành thổ? Ngươi lấy ở đâu ra, ai có thể chứng minh ngươi có vật đó?” Mặc dù những vật vô hình rất quý hiếm, có điều U Cơ dù gì cũng là Giao Hoàng, tu vi đến tầng cao nhất, đương nhiên chẳng lấy làm kinh ngạc vì linh vật hành thổ, trái lại chỉ thấy kỳ quái, Hoa Liên có được vật này từ đâu.


      “Là vô tình mua được ở Phường thị của La gia, nếu như Giao Hoàng tin, có thể đến La gia hỏi thăm, ta nghĩ vị La Nguyên Khánh công tử của La gia đuổi giết ta vì tảng đá kia lâu như vậy, chắc vẫn còn nhớ.”


      Lời của Hoa Liên, từ đầu đến cuối có chỗ nào sơ hở, hơn nữa tăng nhân Phật gia hành quả thực khác với tộc, hòa thượng kia giúp Hoa Liên cũng phải là chuyện có khả năng, U Cơ cũng cảm thấy Hoa Liên có lá gan to như vậy, dám láo trước mặt bà ta.


      “Giao Hoàng!” Bạch Y thấy Giao Hoàng gật đầu, mặt liền biến sắc, lập tức mở miệng muốn biện giải ình, có điều, Giao Hoàng lại giơ tay chặn lại.


      “Chuyên ân oán giữa hai ngươi, Hồ hoàng giải quyết, còn ngươi….” Giao Hoàng lại đưa mắt qua Hoa Liên, “Ngươi cùng ta đến Thạch Hải chuyến.”


      U Cơ sớm tính toán qua, vô luận chân tướng ra sao bà ta cũng phải đánh cược lần. Xem xem Hoa Liên này có phải thực quen biết gì với hòa thượng kia .


      Hung thủ giết con trai bà ta, tuyệt đối bà ta dễ dàng cho qua như vậy!


      Mặc dù thân thể bị tổn hại gì, nhưng tâm trạng Hoa Liên vẫn thoải mái như trước. Thạch Hải kia, bây giờ cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Tứ đại Hoàng còn rối rít bỏ , hơn nữa, nơi đó còn có sinh vật viễn cổ mới xuất thế, có trời mới biết đó là thứ nguy hiểm gì.


      Đưa nàng thành vấn đề, nhưng ngộ nhỡ thực có thứ gì hay ho xuất thế, ngay cả Giao Hoàng cũng đối phó được, cái mạng này của nàng chắc hoàn toàn phó thác ở trong đó.


      Cự tuyệt đương nhiên là thể, trước mắt chỉ có thể bước nào hay bước ấy.


      Nữ nhân phần lớn đều thuộc phái hành động, Giao Hoàng cũng vậy, bà ta thậm chí còn chưa cho Hoa Liên chút thời gian để chuẩn bị mang nàng rời khỏi U Hải.


      Có điều, chuyện xảy ra trong đại điện ở Hải vương cung cũng nhanh chóng truyền đến tai của ba vị Tam Hoàng khác.


      Đối với chuyện Hoa Liên cắn ngược lại Bạch Y ngụm ở Hải Vương cung, thái độ của Hồ Hoàng vẫn rất mập mờ, ngay cả Bạch Y tự mình đến cầu kiến Hồ Hoàng cũng bị ngăn lại ngoài cửa.


      Khổng Mân ngược lại, hơi có chút cảm khái, Khổng lão quan gia vẫn theo bên cạnh Khổng Uyên để bảo hộ cung kính đứng trong thư phòng.


      “Chi Ưu, ngươi thấy lời của Hoa Liên có mấy phần là ?” Khổng Mân ngồi ghế thái sư, ngón tay gõ xuống mặt bàn theo tiết tấu.


      “Lão nô cho là, câu cũng phải .” Khổng lão quản gia khẽ cười cười, Hoa Liên này vô hại như vẻ bề ngoài, hơn nữa, chuyện này e là chỉ có thể chấm dứt tại đây, thể , chiêu này của nàng rất đẹp.


      “A? phải là , nhưng nàng có căn có cứ, La Thiên kia cũng xác nhận chuyện trong tay nàng ta có linh vật hành thổ.”


      “Đúng thế, có điều có chuyện rất quan trọng, chủ nhân, hình như người quên.”


      “Chuyện gì?” Động tác của Khổng Mân đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua quản gia.


      “Ngọc Tình kia, tại sao lại muốn giết Hoa Liên.” Dừng chút, Khổng lão quản gia tiếp, “Chẳng lẽ chủ nhân thấy kỳ lạ sao. Ngọc Tình là người thừa kế được định sẵn của Linh Lung cung, theo lý thuyết, với địa vị của nàng ta, căn bản có gì dính dáng đến Hoa Liên mới phải. Nhưng nàng ta lại đuổi theo Hoa Liên muốn giết nàng, lão nô cảm thấy, quan hệ của Hoa Liên này với chính đạo tuyệt đối hề đơn giản như tưởng tượng. Hoặc là, trong tay nàng có thứ mà chính đạo cần, nhưng tuyệt đối đơn giản chỉ là khối linh vật hành thổ.”


      Khổng Mân gật đầu cái, có điều giờ bên phía Thạch Hải kia quá hỗn loạn, ông ta còn chưa dư dật thời gian để chú ý đến Hoa Liên, đành để sau này mới nghiên cứu tìm hiểu bí mật người nàng ta vậy.


      “Có điều ta cũng ngờ tới, nàng có thể dùng cái miệng mà thuyết phục được nữ nhân U Cơ kia. Chậc chậc, đúng là có chút thủ đoạn.” Tuy khi đưa người qua, Khổng Mân cũng đôi câu với Giao Hoàng, nhưng ông ta cũng cho chót lời, chỉ muốn U Cơ giữ lại cái mạng cho Hoa Liên, ai ngờ, sau buổi chuyện này với Hoa Liên, ngay cả đầu ngón tay của nàng ta U Cơ cũng chạm đến. “Ngươi trông chừng thằng nhóc kia cho cẩn thận, sau này ít để nó tiếp xúc với Hoa Liên kia hơn.”


      “Chuyện này…” Khổng lão quản gia mặt đầy u sầu, “Chủ nhân, thiếu gia, cậu ấy… chạy rồi.” xong, lão quản gia còn móc từ trong ống tay áo ra phong thư, phía có vài chữ rồng bay phượng múa to đùng: Cha, con Thạch Hải chơi chuyến.


      ”…” Ông ta biết ngay mà, phàm là lời ông ta ra, thằng khốn kiếp kia căn bản bao giờ nghe, “Bắt nó về cho ta.”


      “Aiz… Dạ.” Lão quản gia thở dài, bao nhiêu năm rồi, đối với chuyện bắt thiếu gia về, ông ta rất thấm thía trong lòng.


      “Chậm , thôi , để ta tự mình , cái thằng biết nông sâu kia, dám chạy đến Thạch Hải, nó muốn sống nữa rồi!” Khổng Mân giận đến mức râu ria dựng ngược. Thạch Hải là chốn nào cơ chứ, chút tu vi này của nó mà còn dám chạy đến đó!

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 52: Thạch Hải nguy hiểm



      Dám có ý đồ với Hoàng, xem ra vẫn nhiều kẻ tiếc mạng.


      chung cùng nhau, dọc đường Hoa Liên chỉ nhìn thấy toàn là xương trắng, thậm chí nàng còn thấy cả những thi thể còn chưa rữa nát, những thi thể đó, đủ loài độc trùng kì lạ chưa từng thấy bao giờ bò qua bò lại, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm.


      Mặc dù Thủy Ảnh trong Thạch Hải có ít thú dữ, nhưng trước mắt bọn họ vẫn chưa gặp phải, đại khái là hơi thở toát ra từ người Giao Hoàng quá mức cường đại, đám thú dữ kia dù có trí khôn gì, nhưng cũng biết ai mạnh ai yếu, có nguyên nhân đặc biệt, tuyệt đối chạy tới chịu chết.


      Giao Hoàng cứ mang theo bọn họ như vậy hai ngày hai đêm, chẳng lẽ bà ta cảm thấy mệt nên cũng cho là mọi người đều như thế? Thủy Ảnh tu vi cao, ở đây dù thể nào hấp thụ khí nhưng vẫn có thể hành động tự nhiên. Nhưng Hoa Liên người còn bị thương chưa lành, hư thể còn chưa khôi phục lại, nếu gặp chuyện gì xui xẻo ở đây, nàng đến cơ hội để chạy cũng có.


      Đúng vào lúc Hoa Liên sắp chịu đựng nổi nữa, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.


      Mặc dù bốn Hoàng đều rút lui khỏi Thạch Hải nhưng nơi này vẫn có ít quái canh giữ, mấy tên quái kia nhìn thấy Giao Hoàng đến, hết sức cung kính nghênh đón bà ta vào.


      Trong khi Giao Hoàng nghe mấy tên đại đến từ các tộc hồi báo lại những chuyện lớn xảy ra trong Thạch Hải dạo gần đây, Hoa Liên tìm chỗ để nghỉ ngơi.


      Nàng cũng chẳng quan tâm sắp tới mình phải đối mặt với thứ gì, trước mắt, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi cho tử tế, bổ sung sức lực bị hao hụt quá nhiều của mình, cho dù thể hấp thu khí chữa thương cho bản thân, ít nhất cũng đến mức ngay cả khí lực để bộ cũng có.


      Giao Hoàng mang theo Hoa Liên đến đây, vẫn thu hút chú ý của ít người, dù sao Thạch Hải là khu vực nguy hiểm, với loại tu vi thấp như nàng, rất có thể chết trong đó, có điều, tò mò tò mò, ai dám mở miệng hỏi.





      “Niết Thiên sư huynh, xảy ra chuyện gì sao?” hòa thượng mặc tăng bào màu xám tro chợt mở mắt, nhìn về phía Ân Mạc.


      Ân Mạc khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên, “Giao Hoàng tới rồi.” Còn đưa cả nàng ấy đến.


      Lần này Ân Mạc cuối cùng cũng tin tưởng, vận may của Hoa Liên quả thực là vô cùng kém, nếu mà kém đến thế chưa chắc bị lôi đến đây.


      Có điều suy nghĩ chút, có thể hiểu đại khái tại sao Hoa Liên lại xuất ở đây. Chắc là gặp lại thêm lần nữa, nàng nhất định nổi điên. Có điều phúc đến họa theo, ai biết được, chuyện này có phải cơ duyên với nàng hay đây.


      Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Ân Mạc chứa đầy ý cười. Ngày nào cũng tu luyện, thực là vô ích với người khỏe mạnh, so với việc ngồi niệm kinh với đám hòa thượng ở chỗ này, thích nhìn cái mặt bánh bao kia của Hoa Liên hơn, véo lên, xúc cảm nhất định là rất tuyệt.


      Hòa thượng bên cạnh Ân Mạc nghe vậy biến sắc, “Sư huynh, chúng ta có nên mời sư phụ sư bá đến trấn giữ .” Dù sao tu vi của bọn họ còn kém Hoàng đoạn, lần trước mặc dù gài bẫy Giao Hoàng thành công, dùng kế điệu hổ ly sơn gạt bà ta , sau đó bắt con trai bà ta, nhưng lần này, đối phương hiển nhiên dễ dàng bị mắc mưu như vậy.


      “Vậy mời đến đây .” Trong mắt Ân Mạc lóe lên tia sáng quỷ dị, rất nhiều vị lão đầu cư cũng nảy sinh hứng thú với vật còn sống từ Thái cổ trong vùng biển Thạch Hải này, rối rít muốn xông vào tìm hiểu đến cùng.


      Nhưng mà, bọn họ có thể được như ý sao?


      Chờ mấy lão nhân kia đều tiến vào, đám hậu bối như bọn họ cũng nên công thành lui thân. Trước đó, phải gặp bạn cũ , nếu , bạn cũ nhất định vui.


      Nhìn sư đệ dẫn người , Ân Mạc cũng đứng dậy, đá bồ đoàn qua bên, phủi phủi bụi bặm người, cất bước ra khỏi huyệt động dùng để “tị nạn”.


      Thạch Hải nguy hiểm nhất là vào ban đêm, vô luận là ai, chỉ cần muốn sống, đến thời điểm này đều đào cái hang mà núp ở bên trong. Có điều tối nay, Ân Mạc lại có ý định nghỉ ngơi.


      mình chậm rãi bước trong Thạch Hải u ám, dưới chân đạp lên con đường đá với những hoa văn cuộn sóng, phát ra bất cứ tiếng động nào.


      đỉnh đầu , đủ loại thanh kỳ quái đan xen vào nhau vọng tới, buổi đêm, chính là thời gian những con độc trùng ra ngoài kiếm ăn, phần lớn thời gian, độc trùng chỉ cần phát dưới đất có vật sống là đồng loạt ùa ra, nhưng rất hiển nhiên, bọn chúng dường như ngứa mắt với Ân Mạc, có con nào để mắt đến .


      hơn canh giờ, xác định được vị trí đại khái của doanh địa tộc, Ân Mạc mới dừng lại. vừa dừng bước chưa bao lâu, đột nhiên có bóng đen lướt qua sau lưng , mang theo trận phong.


      Ân Mạc chẳng hề có chút ý định đuổi theo tìm hiểu, chỉ chắp tay sau lưng đứng đó, “Đừng theo ta, theo ta cũng vô dụng.”


      Bóng đen kìa dừng lại cách hơn trăm thước, nhìn qua hình dáng thân thể to lớn, giống như người, nhưng lại có chỗ giống, mùi tanh của đất người rất nồng, đứng xa mà vẫn có thể ngửi thấy.


      “Nên làm gì làm thế, nếu như ngươi cứ theo ta nữa, bị người ta bắt, ta cũng mặc kệ.” Thấy vật kia vẫn chưa , Ân Mạc lại câu.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 53: Di tích Thái cổ



      Kết quả, bóng đen kia chẳng những có ý định rời , lại còn xích lại gần Ân Mạc. Dừng chút, cảm thấy Ân Mạc hình như chú ý đến mình, lại bước lên thêm hai bước nữa.


      Ân Mạc bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn qua bóng đen kia, chưa mở miệng, thấy bóng đen kia bị dọa cho sợ đến mức lập tức lùi lại xa.


      Chờ quay đầu qua nơi khác, chưa được mấy chốc, bóng đen kia lại xích lên, hai người cứ giằng co như vậy, lúc lâu sau, Ân Mạc cuối cùng cũng chịu thua. Cất bước về phía bóng đen kia, bóng đen kia chạy trốn, vẫn đứng nguyên tại chỗ.


      Cách bóng đen chừng mười mấy thước, Ân Mạc dừng lại, vừa đúng lúc đối diện với cặp mắt sâu thẳm lóe lên bạch quang trong đêm đen kia.


      Cặp mắt kia cũng giống người, nhưng lại khác với loài dã thú, tròng mắt của nó thậm chí còn có ba quầng sáng, là ba quầng sáng kia tỏa ra bạch quang.


      Tạc Xỉ, dị thú Thái cổ, hình người, tay cầm mâu giáp, răng dài ba thước. Thứ đứng trước mắt , dù hàm răng khoa trương như vậy nhưng cũng dài đến dưới cằm, đáng tiếc, trong tay nó có mâu giáp.


      Có điều, Ân Mạc cơ bản có thể xác định, nó chính là Tạc Xỉ thể nghi ngờ, có ghi chép rằng loại dị thú này chết trong Đại Hoang, ai ngờ được nó còn sống đến bây giờ chứ.


      Cho nên mới , nếu như tận mắt thấy được, đừng nên tin tưởng những lời đồn đại. Giống như những thần thoại về thời thượng cổ được nghe qua rất nhiều kia, có ai biết, trong đó có bao nhiều phần giả.


      “Nếu như ngươi còn muốn sống tiếp, tìm nơi có ai tu luyện, đến khi nào ngươi có thể bỏ được thân túi da này mới thôi, ta có hứng thú với ngươi.” xong, Ân Mạc cũng chẳng quan tâm nó nghe có hiểu hay , xoay người thẳng.


      Mà Tạc Xỉ chỉ nghiêng đầu nhìn bóng lưng của . lúc sau, khi bóng dáng Ân Mạc hoàn toàn biến mất, đám độc trùng quanh quẩn trung đột nhiên đồng loạt vọt về phía nó. Trong chớp mắt nó bị bao vây hoàn toàn.


      Được lúc, lách tách tiếng, đám độc trùng kia lại tản ra, nó lấy tay vỗ bụng, đủng đỉnh bước . đất có tầng thi thể của độc trùng.





      Chắc là mấy ngày vừa qua nàng mệt muốn chết rồi, lúc Hoa Liên tỉnh dậy là nửa đêm. Bên ngoài lều của nàng có ai canh gác, cũng có ánh sáng nào.


      Cuối cùng cũng khôi phục được chút thể lực, Hoa Liên đứng dậy, vặn eo cái, ra ngoài lều. Dù sao cũng tu luyện được, nàng ra ngoài hít thở chút cũng tốt.


      Ngay từ lúc Hoa Liên có động tĩnh, U Cơ ngồi trong chiếc lều cách đó xa đột nhiên ra dấu cho Thủy Ảnh bên cạnh, “ theo nàng ta, đừng để cho nàng ta xa.”


      “Dạ.” Thủy Ảnh gật đầu cái, nhanh chóng ra ngoài như trận gió, đám đại vẫn chia ra ngồi hai hàng thảo luận về di tích thái cổ đầu tiên là dừng lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiếp tục thảo luận.


      Doanh địa của tộc rất lớn, hơn nữa nơi này cũng có những cột đá nguy hiểm kia, Hoa Liên cũng lo lắng lúc nào cũng có thể bị đám trùng độc kia gặm cho xương cốt cũng còn, có điều, nàng vẫn có dũng khí sâu vào trong Thạch Hải giữa đêm thế này.


      Thủy Ảnh với nàng, vào ban đêm, muốn sống tốt nhất đừng nên loạn. Hoa Liên cũng muốn chết cách ràng như vậy ở đây, cho nên chỉ loanh quanh trong doanh địa.


      Nàng chưa được bao lâu, thấy Thủy Ảnh theo sau. Biết tới để giám thị, cũng thuận tiện bảo vệ mình, Hoa Liên cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, Thủy Ảnh hay nhiều, hơn nữa, nàng cho là giữa họ có tiếng chung gì cả.


      Vốn nàng cũng chẳng phải người hay chuyện, nếu gặp phải cái thể loại giỏi bắt chuyện như Khổng Uyên kia, Hoa Liên cũng chủ động mở miệng.


      tiếp lên trước, nàng có thể nghe thấy tiếng những còn độc trùng cọ cánh sàn sạt cách đó hơn trăm thước, đợi Thủy Ảnh nhắc nhở, Hoa Liên dừng bước, trong lòng nghĩ, chắc cũng đến lúc về rồi.


      Nhưng đúng vào lúc này, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ dị, có người ở gần đây, cảm giác hết sức quen thuộc, hơn nữa, bóng dáng người nọ đột nhiên xuất trong đầu, khiến cho trái tim Hoa Liên giật thót.


      “A a, xem ra canh giữ ở đây vẫn có chút thu hoạch.” Tiếng cười khẽ chợt truyền vào trong tai, Hoa Liên giật mình cái. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhìn qua Thủy Ảnh, mà Thủy Ảnh hình như cũng nhận ra điều gì khác lạ, Hoa Liên bấy giờ mới yên tâm.


      “Sao ngươi lại chạy đến đây hả?” Hoa Liên cũng truyền lại, đại khái là do ở bên cạnh Ân Mạc thời gian, cho nên lúc Hoa Liên chuyện với bớt vài phần cẩn trọng, lại có thêm chút tùy ý.


      “Ta ở đây có gì lạ, kỳ quái phải là ngươi làm sao lại ở đây mới đúng? Ta nhớ, lần trước lúc chia tay, ngươi với ta là muốn dạo chơi tứ hải cơ mà, sao hả, quyết định du ngoạn ở Thạch Hải vòng trước?” Ân Mạc trêu ghẹo .


      ”… thôi, đến, còn phải tại ngươi!!” Mặc dù nhìn thấy người kia, nhưng vừa nghe thấy giọng của Hoa Liên có chút mất bình tĩnh. Nghĩ đến xui xẻo mà Ân Mạc mang đến cho nàng, Hoa Liên nhịn được muốn đập vào mặt .


      “Chậc chậc, ta cũng đâu có bắt ép Giao Hoàng, bảo bà ta đưa ngươi đến đây.” Ân Mạc vẫn tiếp tục trêu chọc.


      Tự biết lại , cứ tiếp tục thế này, mình nhất định bị làm cho tức đến lộ hết cả manh mối, Hoa Liên đành phải chuyển đề tài, “Ngươi biết bà ta tìm ngươi mà còn chạy tới, sợ bị túm sao? Ta nhớ, tu vi của bà ta cao hơn ngươi nhiều.”


      Mặc dù chỉ cần đủ tu vi, cách xa trăm dặm cũng có thể truyền , nhưng Giao Hoàng ở đây, dù truyền kiểu gì cũng rất dễ bị phát . Huống chi, Hoa Liên còn có trực giác, Ân Mạc ở ngay gần đây, lá gan của đúng là khá lớn.


      sợ bị phát sao? Hay là Giao Hoàng căn bản phát ra được?


      Mặc dù chính Ân Mạc cũng , tu vi của chỉ đến Hóa Thần kỳ mà thôi, nhưng Hoa Liên vẫn cảm thấy, tên này vô cùng thần bí, giống như nàng vậy, mang theo rất nhiều bí mật. Cho dù tu vi của như vậy, nhưng thực lực chân chính tuyệt đối chỉ dừng ở Hóa Thần kỳ.


      “Ô… Ta vốn định cứu ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng, nhưng mà, xem ra trình độ thích ứng của ngươi rất cao, nhìn qua, Giao Hoàng đối xử với ngươi cũng tệ lắm, ta trước vậy, tiễn.” Cuối cùng cũng nhìn thấy cái mặt xinh xắn của nàng giận đến biến thành bánh bao, tiếng cười của Ân Mạc vọng đến.


      gì hữu dụng ấy!” Nàng tin Ân Mạc có việc gì mà lại chạy tới chỉ để chuyện phiếm với nàng, hơn nữa, cho dù Ân Mạc có muốn đưa nàng , nàng cũng đồng ý. Nàng vừa mới phủi sạch “Gian tình” giữa mình với xong, sao có thể cứ thế mà bỏ chạy cùng được.


      Cho dù có thoát khỏi Giao Hoàng, sau này, chẳng lẽ cả đời nàng cứ phải trốn chui trốn nhủi sao, thể cùng Ân Mạc mãi được.


      “Hữu dụng à… hữu dụng có.” Tiếng cười lại vọng đến lần nữa, có điều lần này thanh dần dần , chắc là người xa.


      ”…” Hoa Liên đứng đó, tức đến giậm chân, hại nàng dưng lại kích động cả nửa ngày, kết quả ngay cả tin hữu dụng cũng .


      Đùa bỡn nàng xong rồi cứ thế bỏ ? Hầu tâm , trái tim run sợ lâu như vậy, cho dù có công lao cũng có khổ lao chứ! Đồ hòa thượng vô nhân tính!


      “Ngươi làm sao vậy?” Thủy Ảnh thấy Hoa Liên giậm chân tại chỗ, rốt cục nhịn được mở miệng.


      sao cả.” Hoa Liên căn bản có ý giải thích, quái mà, có ai mà có bệnh lạ, tất cả đều có thể chấp nhận.


      Quả nhiên, Thủy Ảnh cũng hỏi tiếp nữa, Hoa Liên cũng chẳng có tâm tình dạo tiếp, bước nhanh về lều của mình, nằm lên giường, chuẩn bị tiếp tục ngủ.


      biết có phải vì xuất của Ân Mạc hay , cảm xúc vốn căng thẳng của nàng cũng từ từ hạ xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.





      Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Liên vừa rời giường nghe thấy tràng tiếng ồn ở bên ngoài. Đến nàng bước ra khỏi lều mới thấy hàng thi thể đặt ở giữa doanh địa.


      Đều là thi thể của vài đại , có điều trước mắt đều bị xé tan thành từng mảnh, những bộ phận người cơ bản đều là ghép lại. Mới sớm ra thấy cảnh máu me như vậy, Hoa Liên nhìn nổi nữa, vừa định xoay người vào trong lều, thấy Thủy Ảnh về phía nàng, “Giao Hoàng muốn gặp ngươi.”


      Bất đắc dĩ, Hoa Liên chỉ có thể theo Thủy Ảnh gặp Giao Hoàng, gặp xong, nghe được chỉ thị của Giao Hoàng, mặt của Hoa Liên hoàn toàn trắng bệch.


      Bà ta lại muốn đưa đứa tiểu vừa mới lên Soái kỳ như nàng thăm dò di tích Thái cổ! Bà ta sợ mình chết đúng ? Đám đại vừa nãy đều là do xông vào di tích Thái cổ nên mới biến thành cái dạng ấy, tu vi của bọn họ thấp nhất cũng là Vương, nàng chỉ tính là cọng hành.


      Nhưng mà, lệnh của Giao Hoàng ban, Hoa Liên căn bản có đường để cự tuyệt. Chỉ hy vọng lúc gặp nguy hiểm cần chạy trốn, bọn họ có thể thuận tiện vớt mình cùng, có điều, khả năng xảy ra chuyện nực cười như thế ngay cả nàng cũng tin nổi.


      Di tích Thái cổ trải qua bao năm sương gió gột rửa, sớm chìm vào trong lòng đất, cũng biết lúc trước Ma Tu kia làm sao phát ra được.


      theo đám Giao Hoàng đến cửa vào của di tích, nàng chỉ thấy được hang động thẳng đứng sâu tăm tắp, ánh sáng sao lọt vào trong hang, đứng ở căn bản thể thấy được tình hình phía dưới thế nào.


      “Cửa vào chỉ có sao?” Hoa Liên giọng hỏi Thủy Ảnh bên cạnh.


      “Nghe có rất nhiều cửa vào, có điều tạm thời an toàn chỉ có ba, đây là trong số đó.” Câu trả lời của Thủy Ảnh khiến Hoa Liên an tâm hơn được mấy phần, vào từ cửa an toàn còn chết đám, có thể thấy chỗ này an toàn đến nhường nào.


      Dù gì trong động này cũng có chiếc thang lên xuống đơn giản, Hoa Liên theo Giao Hoàng và Thủy Ảnh vào, cùng họ còn có hai Đại , tu vi của bọn họ ít nhất cũng là Đế kỳ đầu.


      Trận thế này, xem ra tìm được kết quả bỏ qua.


      Trong động mảng đen kịt, hơn nữa cực kỳ yên tĩnh, bước chân chạm đất cũng có thể phát ra từng trận tiếng vang. Dù trong tay Thủy Ảnh có cầm dạ minh châu nhưng ánh sáng căn bản thể nào xuyên qua bóng tối, chỉ có thể chiếu sáng chừng hai ba thước quanh người.


      Cùng với lúc đám Hoa Liên tiến vào từ cửa bên này, ngoài cửa vào khác cách đó ngàn dặm, có người vận bạch y đứng đó, từng trận gió phất qua mái tóc , những sợi tơ màu vàng đan vào tóc đen cùng nhau bay múa, kim quang màu vàng lấm tấm ánh lên rất thuận mắt, người này chính là Ân Mạc.


      Có điều Ân Mạc chỉ nhìn chằm chằm cửa vào, có ý xuống.


      Đứng đó lúc, giọng có chút bất đắc dĩ, ”…. Sao ngươi lại theo nữa rồi?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :