1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngự Phật - O Trích Thần (192c) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 45: thể



      bước lên trời có hơi khoa trương, nhưng với số tuổi nay của nàng, cùng với tu vi này mà tính, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể phân cao thấp với con khổng tước bảnh chọe Khổng Uyên kia.


      Dĩ nhiên, trong lòng Hoa Liên cũng ràng, mình đột phá thuận lợi như vậy, thứ nhất là có liên quan đến Phong Biệt Tình, thứ hai nhất định thoát khỏi liên quan đến Ân Mạc.


      Phía Ân Mạc, vì thành thói quen rồi, cho nên Hoa Liên cũng chẳng thấy mất tự nhiên chút nào. Chẳng qua là ân tình này của Phong Biệt Tình, thực . Cố tình nàng lại sao nhớ ra nổi, Phong Biệt Tình tại sao phải giúp mình như thế.


      Sau khi đột phá, vốn tưởng rằng hư thể tăng lên, ai ngờ cuối cùng lại dung hợp lại thành . Có điều bây giờ sức tấn công hư thể của nàng được chừng bảy thành của bản thể. hơn nữa Khổng lão quản gia từng dạy nàng vài bí quyết khống chế phân thân, căn bản có mấy người có thể nhìn thấu đó phải bản thể của nàng.


      Như vậy tương đương với nhiều thêm cái mạng, cho dù thế nào, đối với Hoa Liên mà cũng là tin tốt.


      Cuộc sống của những tăng nhân trong Kim Luân tự này thực ra cũng rất phù hợp với thói quen sinh hoạt của Hoa Liên, thiếu sót duy nhất chính là Hoa Liên thể nào trao đổi được với bọn họ. thực tế, những tăng nhân này dù vì Ân Mạc nên gây khó dễ cho nàng, nhưng thái độ hết sức ràng, chính là người và đội trời chung.


      Đặc biệt là mấy tăng nhân ở Giới Luật viện, chỉ thiếu nước xách đuốc bao vây cả ngọn núi lại mà thôi. Có điều, chủ nhân như Ân Mạc còn chẳng câu nào, Hoa Liên làm khách đương nhiên cũng coi như thấy gì hết.


      Người duy nhất có thể hòa hợp với nàng, chắc cũng chỉ có sư điệt Thiên Luân kia của Ân Mạc, Thiên Luân hầu như hễ rảnh rang là lại chạy qua chỗ này, kéo Hoa Liên đánh cờ với .


      Mặc dù nàng cần phải trong tu tâm ngoài tu thân như những người tu tiên bình thường khác, nhưng tâm cảnh cũng rất quan trọng với nàng, việc này quyết định con đường tương lai của nàng. Nàng biết Thiên Luân ngày ngày đến tìm nàng là vô tình hay cố ý, túm lại, hai người đánh cờ mấy ngày liền, trái lại khiến cho tâm cảnh của Hoa Liên bình ổn ít.


      Đúng vào lúc nàng tưởng Ân Mạc thực định bắt nàng ở đây cho đến ngày nàng tin Phật mới thôi, đột nhiên lại với Hoa Liên muốn đưa nàng . Lúc ấy, Hoa Liên kích động chỉ kém phun ra câu Phật tổ phù hộ.


      Rời khỏi Kim Luân tự bao lâu, Ân Mạc liền chia tay với nàng để đến Thạch Hải. Nghe có Ma Tu ở đó phát ra di tích Thái cổ, bên trong dường như còn có vật sống, giờ cả Tu Chân giới đều chấn động, hầu hết các phái các giáo đều phái người đến nơi đó.


      Nàng chẳng hề có hứng thú gì với vật sống của Thái cổ, thực tế, chính nàng chẳng phải cũng là vật sống từ Thái cổ xa xưa hay sao, cũng chỉ có hai con mắt cái mũi, có khác gì mấy đâu.


      Có điều nhờ có chuyện này, hễ Hoa Liên đến chỗ tụ cư nào của tộc, đều có thể nghe được rất nhiều tin tức về nơi đó. Gần đây nhất là tin trong Tứ Hoàng của tộc, Khổng Tước Hoàng, bị thương rời khỏi Thạch hải. Mà những tu sĩ ôm tâm trạng dò xét bước vào đó, phần lớn đều chẳng còn mạng mà ra.


      Xem ra, bọn họ đào ra thứ chẳng hay ho gì.


      Nếu như ngọc giản truyền tin của nàng vang lên, chỉ e Hoa Liên sớm quăng cái tên Khổng Uyên này ra sau gáy rồi, nề hà, Khổng Uyên hình như cũng tính cứ thế mà bỏ qua cho nàng.


      Lần đầu tiên, cảm giác được thần niệm của Khổng Uyên dao động ngọc giản truyền tin, Hoa Liên chẳng hai lời ném thẳng vật kia vào trong nhẫn chứa đồ, kết quả nàng chưa được nửa dặm đường bị người ta chặn lại. Sau đó bọn họ dùng tư thế vô cùng ưu nhã khiêng Hoa Liên đến trước mặt Khổng Uyên.


      Thế gian lớn như vậy, nàng chỉ lung tung mà cũng có thể đụng phải Khổng Uyên, thực hiểu sao nàng lại xui xẻo đến mức này.


      biết bị bọn họ khiêng bao lâu, lúc Hoa Liên được đặt xuống, nàng chiếc thuyền. Thuyền này trang trí cực kỳ xa hoa, trong khoang thuyền từng tràng sáo trúc du dương vang lên, bay theo làn gió thơm.


      Bị giải xuống khoang thuyền, Hoa Liên vừa mới nhìn thấy Khổng Uyên nửa nằm nhuyễn tháp, bên cạnh còn có mấy Hồ ăn mặc hở hang vây xung quanh.


      Những hồ này vẫn chưa hoàn toàn biến thành hình người, còn giữ lại lỗ tai và đuôi, nghe có vài người đam mê mấy thứ này. Xem ra, Khổng Uyên hiển nhiên cũng thích bộ dạng kia của các nàng.


      “Tiểu Hoa Hoa, sao trùng hợp vậy, chúng ta lại chạm mặt nhau ở đây.” Thấy Hoa Liên tới, Khổng Uyên cười hì hì ngồi dậy, ôm choàng lấy nữ ngồi bên cạnh, uống thứ rượu nàng ta đút cho tận miệng.


      Hoa Liên liếc mắt, nếu như phải thủ hạ của bắt cóc mình đến đây, bọn họ tuyệt đối chạm mặt nhau ở chỗ này!


      “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”


      Ngồi chiếc ghế mềm nha hoàn đặc biệt mang tới cho nàng, giọng Hoa Liên có chút khó chịu.


      “Ngươi đột nhiên mất tích ở thành Nam Khê sơn, ta lo cho ngươi ấy mà.” Khổng Uyên phất tay cái, thoáng chốc, những kẻ dư thừa trong khoang thuyền đều rút ra ngoài. Sau đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Ta nghe , đường ngươi trở về Hồ tộc, bị hòa thượng của Kim Luân tự đưa , hay giả?”


      “Ngươi thấy thế nào?” Hoa Liên hờ hững nhìn Khổng Uyên cái, “Đừng với ta là, ngươi định đưa ta về Hồ tộc đấy.”


      “Tạm thời còn chưa có ý nghĩ này, hơn nữa, giờ này chắc Hồ hoàng cũng chẳng rảnh rỗi mà bận tân chuyện của ngươi đâu. Có điều về chuyện của ngươi, ở Đại Hoang sơn đồn đại ầm lên rồi.” Thấy Hoa Liên muốn nhiều lời, Khổng Uyên cũng hỏi tới cùng.


      “Chuyện của ta? Có gì hay mà đồn.”


      “Hồ hoàng cố ý kết thân với tộc Bạch Hổ, vừa vặn vị hôn thê của Bạch Y chính là con út của Bạch Hổ hoàng Ngạo Nghiệp. Bạch Y đón ngươi, kết quả thiếu chút nữa toi nửa cái mạng, hôn thê Ngạo Nguyệt của đá đánh tiếng, chỉ cần ngươi tiến vào Đại Hoang sơn, nàng nhất định để cho ngươi yên ổn.” Khổng Uyên cười hà hà , giống như thấy Hoa Liên gặp phiền phức, vô cùng vui vẻ vậy.


      tộc ở Đại Hoàng sơn mà cũng vô lý như vậy sao?” Hoa Liên cười lạnh, chỉ e là do thấy nàng dễ đối phó có, hơn nữa, cho dù có động tới nàng, bên phía Hồ tộc cũng chẳng thực lòng che chở. cho cùng, cũng là chọn quả hồng mềm mà bóp thôi.


      “Dĩ nhiên phải rồi, ngươi còn chưa thấy thế nào mới là vô lý chân chính đâu.” Khổng Uyên cười đến càng vui vẻ, những tộc thế gia có tư cách ở lại trong Đại Hoang sơn, có ai là có địa vị hơn người. Nơi đó cũng giống như kinh thành của loài người, tùy tiện bốc người ra cũng thể đắc tội.


      “Ngươi với ta những chuyện này có ích gì, ta cũng đâu có đến Đại Hoang sơn.”


      Khổng Uyên lắc đầu, “Lần này, e là ngươi thực phải theo ta chuyến. Giao Hoàng trúng mai phục của Kim Luân tự ở Thạch Hải, con trai ruột chết ở trong đó, vừa đúng lúc Bạch Y lại , người động thủ chính là gã hòa thượng có quan hệ thân thiết với ngươi gặp ngày hôm đó.”


      “Cho nên ta phải gánh cơn tức của Giao Hoàng thay kẻ khác?” So với vị Giao Hoàng này, con của Bạch Hổ hoàng kia tính là vô lý quá.


      “Dĩ nhiên phải thế, nể mặt Hồ Hoàng chắc Giao Hoàng cũng làm gì ngươi đâu, chỉ muốn hỏi ngươi chút chuyện thôi.”


      “Chỉ vậy?”


      “Dĩ nhiên.”


      “Nếu ta đồng ý sao?”


      Khổng Uyên nhún nhún vai, “Nếu ngươi đồng ý, ta dĩ nhiên bắt ép ngươi, có điều, lần sau người tới chỉ e là thủ hạ của Giao Hoàng.” Trong Tứ Hoàng của tộc, tính tình của Giao Hoàng là ngoan độc nhất, Hoa Liên rơi vào tay bọn họ, cần nghĩ cũng biết có kết quả thế nào.


      “Ta với ngươi.” Nàng thực hối hận, sao hôm đó để Ân Mạc giết quách tên Bạch Y kia cho rồi.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 46: Khổng Tước cũng sợ lạnh



      Lần này Khổng Uyên ra khỏi cửa cũng mang theo quá nhiều thị vệ, đại khái là bởi vì bên phía Thạch Hải kia gặp chuyện may, phần lớn người đều đến bên kia, cho nên ngay cả lão quản gia cũng ở bên cạnh . Mặc dù như vậy, cũng có bất kì ý tứ thu liễm nào.


      Hai người cứ ngồi chiếc thuyền phô trương kia về phía Tây, dọc đường qua ít địa bàn của giáo phái tu chân, ràng ít người nhìn ra chiếc thuyền bọn họ ngồi là pháp khí, hơn nữa bên trong còn có hai con quái, nhưng hề có ai chặn lại.


      “Ngươi khoe khoang khắp nơi như thế này, sợ bị người ta chặn đường đánh cướp à?” Hai người đứng bên trong thuyền, Hoa Liên ngẩng đầu nhìn trời đêm, bên thỉnh thoảng lại có đường ngân quang xẹt qua, giống như sao băng vậy.


      “Ai dám?” Khổng Uyên bĩu môi, đưa tay xuống chụp cái, con cá ngũ sắc kèm theo bong bóng nước bay vào trong lòng bàn tay . nghiêng đầu nhìn qua Hoa Liên, “Trừ phi là chính đạo thống nhất giao ước gì, nếu bọn họ tuyệt đối tự mình động thủ với ta. Dĩ nhiên, nếu như người tới có cùng bối phận với ta khó lắm.”


      Tiếng vừa dứt, quả cầu nước bắn về phía trung, chưa kịp rơi xuống nước bị đóng thành khối băng, hóa thành vụn băng. ai chú ý tới, cùng với lúc Khổng Uyên xuất thủ, đầu ngón tay của nàng cũng xuất đốm lửa.


      “Ngọc Tình?” Nhìn thấy Ngọc Tình vẫn thân áo trắng phiêu dật đột nhiên xuất ở mũi thuyền, con ngươi của Hoa Liên hơi thu lại. Xem ra, nàng ta còn chưa bỏ qua ình.


      “Còn nhớ ta là tốt, lần này, ngươi còn cơ hội nữa đâu.” Giọng của Ngọc Tình lạnh như băng thấu vào tận xương, bởi vì Hoa Liên vẫn còn sống nên sư phụ vô cùng bất mãn với nàng, lần này tuyệt đối thể để cho sư phụ thất vọng.


      “Ngọc tiểu thư bỏ chủ nhân là ta đây vào trong mắt quá phải.” Khổng Uyên cười như cười nhìn Ngọc Tình, trong mắt hề che giấu thưởng thức. Mỹ nữ mà, luôn khiến người ta thích, dù mọi người là đối thủ, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ngắm mỹ nhân.


      Huống chi, vị mỹ nhân này nghe người ta nhắc đến nhiều lần, chẳng qua là vẫn chưa có duyên gặp mặt mà thôi.


      “Ngươi là ai?” Ngọc Tình vô cùng thích ánh mắt Khổng Uyên nhìn mình, có điều, cảm giác được tu vi của người này phân cao thấp với mình, nàng ta ít nhiều cũng có chút cảnh giác.


      Vốn Ngọc Tình tính thầm giải quyết Hoa Liên, nhưng đường , nàng lại bị mấy kẻ của Luân Hồi điện quấn lấy, chờ đến khi nàng thoát thân được, Hoa Liên ở bên cạnh Khổng Uyên rồi.


      Nếu như lúc này ra tay, bọn họ nhanh chóng đến địa giới của tộc, khi đó, nàng để vuột mất cơ hội tốt.


      “Tại hạ Khổng Uyên, ngưỡng mộ đại danh của Ngọc tiểu thư lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền~” Câu này của Khổng Uyên có gì sai, chẳng qua là ánh mắt nhìn Ngọc Tình quá mức trắng trợn, ngay cả Hoa Liên đứng bên cạnh cũng nhịn được mà rùng mình cái.


      Khổng Uyên?! Ngọc Tình say mê tu luyện, thường ngày căn bản bước chân ra khỏi Linh Lung cung, hiểu biết về tộc cũng nhiều lắm, cho nên cũng chưa từng thấy Khổng Uyên bao giờ. Có điều, cái tên này nàng nghe người ta nhắc đến rất nhiều lần, thực tế, từ khi nàng bước vào Tu Chân giới, sau khi thẳng đường chút trở ngại lên làm thủ lĩnh của đám đệ tử Linh Lung cung, cái tên Khổng Uyên này nàng nghe nhiều đến mức thuộc lòng.


      Khổng Uyên, con trai độc nhất của trong Tứ Hoàng của tộc, có thể chính là nhân vật thống lĩnh đời sau của tộc. Nhưng Ngọc Tình sao ngờ nổi, Khổng Uyên lại khác xa với tưởng tượng của nàng chỉ vạn tám nghìn dặm như vậy.


      Chỉ riêng ánh mắt bỉ ổi khi nhìn mình của thôi đủ để lửa giận trong lòng nàng lan tràn.


      “Bớt nhảm , giao người ra đây.” Vốn nghĩ giết luôn cả kẻ này, nhưng thân phận của khiến Ngọc Tình có chút kiêng kị. Nghiễm tưởng có thể hoàn thành nhiệm vụ nhàng, lại bởi vì tên Khổng Uyên này chen ngang mà xảy ra biến cố.


      “Việc này được, Tiểu Hoa Hoa là khách quý của ta, nếu như Ngọc tiểu thư muốn mời nàng đến Linh Lung cung làm khách, e là phải để lần sau.” Khổng Uyên tiếng động chắn trước người Hoa Liên. Hoa Liên dùng chút thủ đoạn mà Thiên Luân hòa thượng dạy cho nàng cố ý che giấu tu vi của mình, cho nên Khổng Uyên vẫn nhận ra được tu vi của Hoa Liên phân cao thấp với .


      “Được hay , phải xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh giữ nàng lại!” Ngọc Tình hừ lạnh, sau khi thực nhìn thấy Khổng Uyên, chút ảo tưởng với cũng hoàn toàn tan thành mây khói.


      “Pháp khí sao… Linh Lung cung quả nhiên là tài đại khí thô*.” Nhìn bàn tay của Ngọc Tình vừa lật lại, đóa hoa màu lam nhạt to bằng miệng chén lơ lửng tay nàng, nhìn phẩm chất tuyệt đối là pháp khí hạ phẩm.


      * Nhiều của nên khí phách cũng lớn


      Cùng lúc đó, quanh thân nàng cũng bị sương mù nhàn nhạt bao phủ, thậm chí ngay cả mặt nước cách nàng mấy trượng cũng kết thành tầng băng mỏng.


      Ngọc Tình dù là Nguyên kỳ đầu, nhưng nàng là Băng Linh thân từ đời trước, tu luyện công pháp hệ băng chính là làm ít được nhiều, hơn nữa pháp khí trong tay kia, khiến cho lực khống chế của nàng ta đối với băng càng thêm được nâng cao đến cấp độ kinh khủng, ngay cả Khổng Uyên đối mặt với nàng ta cũng thể bắt đầu cẩn thận.


      Hai người giương cung bạt kiếm, Hoa Liên ngoan ngoãn theo chỉ thị của Khổng Uyên lui qua bên, tia ý tứ muốn nhúng tay.


      So với hàn khí lẫm liệt của Ngọc Tình, Khổng Uyên chỉ khoanh tay đứng tại chỗ, có điều tay của tản ra từng quầng sáng màu xanh biếc, đó là sắc đầu tiên trong Ngũ Sắc thần quang.


      tộc quen cận chiến, hơn nữa lấy tu vi của Khổng Uyên bây giờ, chỉ có đến gần, mới có thể vận dụng Ngũ Sắc thần quang tốt hơn. Hai ngươi mới chỉ giao thủ mấy lần, Ngọc Tình để cho Khổng Uyên tiếp cận.


      Mặc dù có Băng Linh thể nên thân thể của nàng mạnh mẽ hơn tu sĩ khác, nhưng vẫn thể mạnh hơn tộc như Khổng Uyên được, hơn nữa, luồng sáng xanh biếc kia mỗi lần chạm phải nàng, đều khiến cho linh khí trong cơ thể như hụt mấy phần, cứ tiếp tục như vậy, nàng ta căn bản chưa cần đánh cũng thua.


      Ngọc Tình phất tay áo lên, trước mặt liền xuất bức tường băng, đồng thời tường băng cũng xuất vô số những mũi băng châm, chớp mắt vây xung quanh Khổng Uyên.


      Nếu như những mũi băng châm này đâm vào người Khổng Uyên, cảnh tượng kia nhất định rất đặc sắc. Hoa Liên nhịn được mà than thầm trong lòng.


      Tuy Khổng Uyên hết sức đánh giá cao Ngọc Tình, nhưng vẫn phát ra, mình vẫn đánh giá thấp nữ nhân này. Bây giờ Ngọc Tình căn bản để lại gần, còn ngừng sử dụng đạo thuật hệ băng để ngăn cản .


      Dù lần nào cũng bị lục quang tay cắn nuốt, nhưng nàng ta dường như chẳng bị hao tổn chút linh lực nào, mà Khổng Uyên bắt đầu trụ nổi.


      Mặc dù ai quy định Khổng Tước được sợ lạnh, nhưng vẫn có vài trường hợp đặc biệt như thế. Mà , vừa vặn chính là trường hợp đó. Lục quang cắn nuốt hết những băng châm kia nhanh chóng biến đổi thành linh khí mang theo lạnh lẽo tiến vào cơ thể , cứ tuần hoàn như vậy, Khổng Uyên nhịn được mà run lên.


      Cứ tiếp tục thế này, phải bại bởi Ngọc Tình, mà là vì biến thành con khổng tước đóng băng.


      riêng gì Hoa Liên phát ra sắc mặt của Khổng Uyên ổn, ngay cả Ngọc Tình cũng phát ra. Thấy sắc mặt trắng bệch, quanh thân hàn khí bốc lên bốn phía, Ngọc Tình nhếch miệng, đạo thuật hệ băng nàng ta tu luyện đương nhiên giống tầm thường, Khổng Uyên muốn tự cắn nuốt mà bổ sung cho bản thân, chính là tự mình chuốc lấy khổ!


      Thừa dịp Khổng Uyên bị băng châm vây quanh, lam quang pháp khí hình đóa hoa trong tay Ngọc Tình chợt lóe lên, luồng sương mù màu xanh ập thẳng về phía Khổng Uyên.


      Cùng lúc đó, Ngọc Tình cũng lách người đến trước mặt Hoa Liên. Nàng ta chẳng hề muốn giết Khổng Uyên, làm những chuyện này chẳng qua là để giữ chân , sau đó đối phó với Hoa Liên mà thôi.


      Quả nhiên, như nàng ta dự đoán, Hoa Liên đột nhiên nhìn thấy nàng ta sợ đến dám động đậy.


      Khóe miệng Ngọc Tình chứa nụ cười lạnh, vươn những ngón tay như ngọc ra điểm lên ngạch tâm của Hoa Liên. Đúng vào lúc này, Hoa Liên đột nhiên ngẩng đầu sáng lạn cười với nàng ta cái, trong nụ cười kia còn mang theo mấy phần mỉa mai.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 47: Kẻ nào muốn lấy mạng ta, kẻ đó phải chết



      Ngọc Tình đột nhiên cảm thấy có gì ổn, nhưng chưa kịp tránh ra, bị Hoa Liên nhanh chóng nắm lấy cổ tay, màn sương mù lạnh như băng vốn vòng quanh thân thể nàng ta lại tài nào ngăn cản được Hoa Liên, trong nháy mắt hai người chạm vào đối phương, nét mặt hề giống nhau.


      Mặc dù nghiệt hỏa của Hoa Liên lợi hại, nhưng tu vi giờ của nàng mới chỉ đến Soái kỳ đầu, có thể vận dụng rất ít nghiệt hỏa, cho nên thương tổn tạo nên cũng quá ràng, thế nên Ngọc Tình vẫn còn giữ lại được cánh tay kia.


      Nhưng vào lúc này, suy nghĩ của Ngọc Tình lại hoàn toàn trái ngược với Hoa Liên. Hoa Liên lại có thể sử dụng pháp hệ hỏa xuyên thấu băng giáp của nàng ta nhàng như vậy, đây quả thực là kết quả nàng ta bao giờ ngờ tới.


      Đặc biệt là khi băng giáp người nàng ta còn được pháp khí trong tay phụ trợ, tiểu tướng kỳ như nàng soa có thể làm được? Có điều dù Ngọc Tình có giật mình vạn phận, động tác trong tay vẫn dừng lại. Nàng tin, Hoa Liên có thể chặn được cả pháp khí.


      Đúng vào lúc hai người giao thủ, Khổng Uyên cuối cùng cũng thoát khỏi phong tỏa của những mũi băng châm kia, vừa mới ngẩng đầu thấy pháp khí màu lam trong tay Ngọc Tình tràn ngập sương mù, ùa về phía Hoa Liên.


      Màn sương màu lam kia tuyệt đối lợi hại hơn đám sương trắng Ngọc Tình tung ra kia nhiều, với tu vi giờ của Hoa Liên căn bản chặn được, Khổng Uyên thậm chí hề nghĩ ngợi, lục quang trong tay cách trung bắn về phía Ngọc Tình.


      Ngọc Tình dù sao vẫn kiêng dè Khổng Uyên, khóe mắt liếc thấy lục quang ập về phía mình, nàng ta đẩy phần lớn đám sương xanh trong pháp khí tay mình tiến lên chặn lục quang, chỉ để lại phần để đối phó với Hoa Liên.


      Sau khi hai bên chạm nhau, còn tiếng động nào nữa.


      Lục quang của Khổng Uyên tan tác, sắc mặt cũng biến đổi đến trắng xanh, sương lam của Ngọc Tình cũng dần dần nhạt , nàng ta lại chịu mấy tổn thương.


      Có thể , trận này Ngọc Tình đánh rất đẹp, đáng tiếc, nàng quá mức tự tin, đến giờ vẫn chẳng coi Hoa Liên ra gì.


      Khi bàn tay của Hoa Liên xuyên thấu qua tâng sương lam kia, rồi lại xuyên thấu qua băng giáp hộ thân của nàng, Ngọc Tình mới dời mắt về phía Hoa Liên, đáng tiếc, còn kịp nữa rồi.


      Sai lầm lớn nhất của nàng ta, chính là chia sức tấn công ra làm hai nửa, đám sương lam kia có lẽ có thể chặn được Khổng Uyên, nhưng thể chặn được Nghiệt hỏa trong tay Hoa Liên.


      Lửa băng chạm nhau, người thắng, nhất định phải Ngọc Tình. Nếu như Nghiệt hỏa Đại Hoang dễ đối phó như vậy, thế nhân tôn nó là Thiên Hỏa.


      “Ngươi….” Ngực bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua, Ngọc Tình vẫn sao tin nổi, nàng ta thể hiểu nổi, mạng của mình tại sao có thể kết thúc ở tay Hoa Liên.


      Hoa Liên bình tĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp trong gang tấc kia, nhìn chăm chú vào ánh mắt dần tan rã của nàng ta, từng câu từng chữ, “Kẻ nào muốn lấy mạng ta, kẻ đó phải chết.”


      Từ cái ngày nàng biến hóa thành hình người, ý niệm này chưa từng bị lay chuyển. Sau khi mất nhất phẩm đài sen và hai hạt sen dễ dàng tu luyện thành, Hoa Liên hiểu, thế gian này, từ xưa đến nay vốn có công bằng. Nàng mất quá nhiều rồi, chỉ còn lại cái mạng này, ai có thể tự tiên lấy tính mệnh của nàng hết.


      “Sư phụ ta, bỏ qua cho ngươi!” xong câu đó, giữa trán Ngọc Tình lóe lên tia sáng xanh, nguyên to bằng bàn tay bỏ chạy về phía xa, pháp khí trong tay nàng ta cũng bay theo, bọc lấy nguyên kia, chỉ trong nháy mắt, nguyên cưỡi pháp khí kia bay xa được nghìn thước.


      Hoa Liên và Ngọc Tình giao thủ căn bản chỉ là chuyện trong nháy mắt, chờ đến khi Khổng Uyên kịp hồi hồn, tất cả đều thành định cục. Khổng Uyên giờ này cũng chẳng còn thời gian mà hỏi Hoa Liên rốt cuộc sao lại được như vậy, phải diệt trừ hậu họa mới được.


      Giống như việc Ngọc Tình muốn tùy tiện động vào Khổng Uyên, cũng tình nguyện làm gì Ngọc Tình, chẳng qua là lần này, tuyệt đối thể thả người được, nếu như nàng ta rồi, tương lại nhất định phiền to.


      Nhìn pháp khi và nguyên kia bay vọt về phía xa, trong mắt Khổng Uyên lóe lên tia sát cơ. bắt hai tay thành chữ thập, sau đó từ từ tách ra, giữa hai tay mơ hồ lên thứ sáng rực màu xanh biếc.


      Đó là mũi tên, mũi tên do tứ sắc tạo thành. Tiếp đó, chỉ thấy lục quang trong tay hóa thành cây cung, Khổng Uyên tay cầm cung, gài tên lên dây, chút do dự giương cung lên bắn.


      Tên ra.


      Chân trời đột nhiên nổ bắn lên từng luồng ánh sáng màu lam mãnh liệt, chỉ thoáng, hàn khí thấu xương, trong vòng trăm dặm, mặt sông đều kết thành tầng băng dày, lúc lâu sau tất cả mới trở lại bình thường.


      Mũi tên có thể bắn nát cả pháp khí… e rằng đây chính là độc chiêu của Khổng Uyên rồi. Lúc mũi tên kia bắn ra, Hoa Liên thậm chí cả đường bay cũng nhìn , muốn né tránh, căn bản là thể.


      Có lẽ trong số những người đồng lứa với Khổng Uyên, có thể tránh được mũi tên kia, chắc vượt quá ba người.


      Sau khi bắn mũi tên kia ra, cả người Khổng Uyên giống như hoàn toàn mất sức, thở hổn hển ngã ngồi xuống boong thuyền. Chiếc cung trong tay cũng biến thành luồng sáng xanh vốn có, bị thu hồi vào trong lòng bàn tay.


      “Tiểu Hoa Hoa, ngươi thiếu chút nữa hại chết ta.”


      “Xin lỗi.” Nhìn ra được, để dùng chiêu này, lực trong cơ thể Khổng Uyên e là hoàn toàn thất thoát. Chiếc cung vừa mới biến hóa ra khi nãy hiển nhiên cũng tương xứng với mũi tên kia, tùy tiện sử dụng rất có thể bị phản phệ. Nếu phải là Khổng Uyên có căn cơ đủ sâu, e là lúc này, phải chỉ có thất thoát hết lực toàn thân mà ngay cả huyết nhục cũng hao mòn.


      Hoa Liên trong lòng hết sức cảm kích Khổng Uyên, nhưng biết ra miệng thế nào. Đoán chừng, cho dù , với tính cách của chỉ sợ cũng chẳng để ý mấy.


      “Thôi, qua đây ngồi , xem ra chúng ta phải tâm tử tế chút.” Khổng Uyên vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ánh mắt dính chặt vào Hoa Liên.


      Hoa Liên thở dài, qua mà chỉ ngồi xuống đối diện với , “Ngươi muốn biết tu vi của ta tại sao lại đột nhiên tăng lên?”


      Khổng Uyên gật đầu rối rít, cảm thấy mình đủ nghiệt rồi, giờ còn gặp phải người còn khoa trương hơn, bọn họ mới tách ra có mấy ngày thôi mà, Hoa Liền mới từ Tướng kỳ đầu nhoáng cái vọt tới Soái kỳ đầu. Nhảy hẳn cả cảnh giới! Cảnh giới mà tu bình thường có tu luyện nửa đời cũng chưa chắc vượt qua được.


      “Hòa thượng kia giúp ta!” Hoa Liên cũng ra tất cả, việc có liên quan đến Phong Biệt Tình, nàng tạm thời muốn với bất cứ ai, giờ nàng còn chưa hiểu hoàn toàn rốt cuộc tại sao Phong Biệt Tình lại giúp nàng, ra chỉ sợ khiến ình mắc vào phiền phức cần thiết.


      Về phần Ân Mạc, dù sao chuyện kiểu này Khổng Uyên biết rồi.


      Khổng Uyên gật đầu cái, “Các ngươi rất thân?” tinh, cao tăng địa vị cao quý ở Kim Luân tự, hai người này đặt chung chỗ, thực rất kỳ quái.


      thân, mới gặp có vài lần.”


      thân mà lại giúp ngươi tăng cảnh giới? Chuyện tốt thế sao ta gặp được chứ!!!” Khổng Uyên trưng cái vẻ tiếc hùi hụi ra, lát sau lại cười gian bu lại, “ , các ngươi thực thân sao?” nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy có gì đó ổn.


      !”


      phải tên hòa thượng kia nhất kiến chung tình với ngươi đấy chứ?”


      Hoa Liên cuối cùng cũng thể nhịn được nữa, vung tay đập cho Khổng Uyên bẹp dí boong thuyền, còn mình đứng dậy quay lại trong khoang.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 47: Kẻ nào muốn lấy mạng ta, kẻ đó phải chết



      Ngọc Tình đột nhiên cảm thấy có gì ổn, nhưng chưa kịp tránh ra, bị Hoa Liên nhanh chóng nắm lấy cổ tay, màn sương mù lạnh như băng vốn vòng quanh thân thể nàng ta lại tài nào ngăn cản được Hoa Liên, trong nháy mắt hai người chạm vào đối phương, nét mặt hề giống nhau.


      Mặc dù nghiệt hỏa của Hoa Liên lợi hại, nhưng tu vi giờ của nàng mới chỉ đến Soái kỳ đầu, có thể vận dụng rất ít nghiệt hỏa, cho nên thương tổn tạo nên cũng quá ràng, thế nên Ngọc Tình vẫn còn giữ lại được cánh tay kia.


      Nhưng vào lúc này, suy nghĩ của Ngọc Tình lại hoàn toàn trái ngược với Hoa Liên. Hoa Liên lại có thể sử dụng pháp hệ hỏa xuyên thấu băng giáp của nàng ta nhàng như vậy, đây quả thực là kết quả nàng ta bao giờ ngờ tới.


      Đặc biệt là khi băng giáp người nàng ta còn được pháp khí trong tay phụ trợ, tiểu tướng kỳ như nàng soa có thể làm được? Có điều dù Ngọc Tình có giật mình vạn phận, động tác trong tay vẫn dừng lại. Nàng tin, Hoa Liên có thể chặn được cả pháp khí.


      Đúng vào lúc hai người giao thủ, Khổng Uyên cuối cùng cũng thoát khỏi phong tỏa của những mũi băng châm kia, vừa mới ngẩng đầu thấy pháp khí màu lam trong tay Ngọc Tình tràn ngập sương mù, ùa về phía Hoa Liên.


      Màn sương màu lam kia tuyệt đối lợi hại hơn đám sương trắng Ngọc Tình tung ra kia nhiều, với tu vi giờ của Hoa Liên căn bản chặn được, Khổng Uyên thậm chí hề nghĩ ngợi, lục quang trong tay cách trung bắn về phía Ngọc Tình.


      Ngọc Tình dù sao vẫn kiêng dè Khổng Uyên, khóe mắt liếc thấy lục quang ập về phía mình, nàng ta đẩy phần lớn đám sương xanh trong pháp khí tay mình tiến lên chặn lục quang, chỉ để lại phần để đối phó với Hoa Liên.


      Sau khi hai bên chạm nhau, còn tiếng động nào nữa.


      Lục quang của Khổng Uyên tan tác, sắc mặt cũng biến đổi đến trắng xanh, sương lam của Ngọc Tình cũng dần dần nhạt , nàng ta lại chịu mấy tổn thương.


      Có thể , trận này Ngọc Tình đánh rất đẹp, đáng tiếc, nàng quá mức tự tin, đến giờ vẫn chẳng coi Hoa Liên ra gì.


      Khi bàn tay của Hoa Liên xuyên thấu qua tâng sương lam kia, rồi lại xuyên thấu qua băng giáp hộ thân của nàng, Ngọc Tình mới dời mắt về phía Hoa Liên, đáng tiếc, còn kịp nữa rồi.


      Sai lầm lớn nhất của nàng ta, chính là chia sức tấn công ra làm hai nửa, đám sương lam kia có lẽ có thể chặn được Khổng Uyên, nhưng thể chặn được Nghiệt hỏa trong tay Hoa Liên.


      Lửa băng chạm nhau, người thắng, nhất định phải Ngọc Tình. Nếu như Nghiệt hỏa Đại Hoang dễ đối phó như vậy, thế nhân tôn nó là Thiên Hỏa.


      “Ngươi….” Ngực bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua, Ngọc Tình vẫn sao tin nổi, nàng ta thể hiểu nổi, mạng của mình tại sao có thể kết thúc ở tay Hoa Liên.


      Hoa Liên bình tĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp trong gang tấc kia, nhìn chăm chú vào ánh mắt dần tan rã của nàng ta, từng câu từng chữ, “Kẻ nào muốn lấy mạng ta, kẻ đó phải chết.”


      Từ cái ngày nàng biến hóa thành hình người, ý niệm này chưa từng bị lay chuyển. Sau khi mất nhất phẩm đài sen và hai hạt sen dễ dàng tu luyện thành, Hoa Liên hiểu, thế gian này, từ xưa đến nay vốn có công bằng. Nàng mất quá nhiều rồi, chỉ còn lại cái mạng này, ai có thể tự tiên lấy tính mệnh của nàng hết.


      “Sư phụ ta, bỏ qua cho ngươi!” xong câu đó, giữa trán Ngọc Tình lóe lên tia sáng xanh, nguyên to bằng bàn tay bỏ chạy về phía xa, pháp khí trong tay nàng ta cũng bay theo, bọc lấy nguyên kia, chỉ trong nháy mắt, nguyên cưỡi pháp khí kia bay xa được nghìn thước.


      Hoa Liên và Ngọc Tình giao thủ căn bản chỉ là chuyện trong nháy mắt, chờ đến khi Khổng Uyên kịp hồi hồn, tất cả đều thành định cục. Khổng Uyên giờ này cũng chẳng còn thời gian mà hỏi Hoa Liên rốt cuộc sao lại được như vậy, phải diệt trừ hậu họa mới được.


      Giống như việc Ngọc Tình muốn tùy tiện động vào Khổng Uyên, cũng tình nguyện làm gì Ngọc Tình, chẳng qua là lần này, tuyệt đối thể thả người được, nếu như nàng ta rồi, tương lại nhất định phiền to.


      Nhìn pháp khi và nguyên kia bay vọt về phía xa, trong mắt Khổng Uyên lóe lên tia sát cơ. bắt hai tay thành chữ thập, sau đó từ từ tách ra, giữa hai tay mơ hồ lên thứ sáng rực màu xanh biếc.


      Đó là mũi tên, mũi tên do tứ sắc tạo thành. Tiếp đó, chỉ thấy lục quang trong tay hóa thành cây cung, Khổng Uyên tay cầm cung, gài tên lên dây, chút do dự giương cung lên bắn.


      Tên ra.


      Chân trời đột nhiên nổ bắn lên từng luồng ánh sáng màu lam mãnh liệt, chỉ thoáng, hàn khí thấu xương, trong vòng trăm dặm, mặt sông đều kết thành tầng băng dày, lúc lâu sau tất cả mới trở lại bình thường.


      Mũi tên có thể bắn nát cả pháp khí… e rằng đây chính là độc chiêu của Khổng Uyên rồi. Lúc mũi tên kia bắn ra, Hoa Liên thậm chí cả đường bay cũng nhìn , muốn né tránh, căn bản là thể.


      Có lẽ trong số những người đồng lứa với Khổng Uyên, có thể tránh được mũi tên kia, chắc vượt quá ba người.


      Sau khi bắn mũi tên kia ra, cả người Khổng Uyên giống như hoàn toàn mất sức, thở hổn hển ngã ngồi xuống boong thuyền. Chiếc cung trong tay cũng biến thành luồng sáng xanh vốn có, bị thu hồi vào trong lòng bàn tay.


      “Tiểu Hoa Hoa, ngươi thiếu chút nữa hại chết ta.”


      “Xin lỗi.” Nhìn ra được, để dùng chiêu này, lực trong cơ thể Khổng Uyên e là hoàn toàn thất thoát. Chiếc cung vừa mới biến hóa ra khi nãy hiển nhiên cũng tương xứng với mũi tên kia, tùy tiện sử dụng rất có thể bị phản phệ. Nếu phải là Khổng Uyên có căn cơ đủ sâu, e là lúc này, phải chỉ có thất thoát hết lực toàn thân mà ngay cả huyết nhục cũng hao mòn.


      Hoa Liên trong lòng hết sức cảm kích Khổng Uyên, nhưng biết ra miệng thế nào. Đoán chừng, cho dù , với tính cách của chỉ sợ cũng chẳng để ý mấy.


      “Thôi, qua đây ngồi , xem ra chúng ta phải tâm tử tế chút.” Khổng Uyên vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ánh mắt dính chặt vào Hoa Liên.


      Hoa Liên thở dài, qua mà chỉ ngồi xuống đối diện với , “Ngươi muốn biết tu vi của ta tại sao lại đột nhiên tăng lên?”


      Khổng Uyên gật đầu rối rít, cảm thấy mình đủ nghiệt rồi, giờ còn gặp phải người còn khoa trương hơn, bọn họ mới tách ra có mấy ngày thôi mà, Hoa Liền mới từ Tướng kỳ đầu nhoáng cái vọt tới Soái kỳ đầu. Nhảy hẳn cả cảnh giới! Cảnh giới mà tu bình thường có tu luyện nửa đời cũng chưa chắc vượt qua được.


      “Hòa thượng kia giúp ta!” Hoa Liên cũng ra tất cả, việc có liên quan đến Phong Biệt Tình, nàng tạm thời muốn với bất cứ ai, giờ nàng còn chưa hiểu hoàn toàn rốt cuộc tại sao Phong Biệt Tình lại giúp nàng, ra chỉ sợ khiến ình mắc vào phiền phức cần thiết.


      Về phần Ân Mạc, dù sao chuyện kiểu này Khổng Uyên biết rồi.


      Khổng Uyên gật đầu cái, “Các ngươi rất thân?” tinh, cao tăng địa vị cao quý ở Kim Luân tự, hai người này đặt chung chỗ, thực rất kỳ quái.


      thân, mới gặp có vài lần.”


      thân mà lại giúp ngươi tăng cảnh giới? Chuyện tốt thế sao ta gặp được chứ!!!” Khổng Uyên trưng cái vẻ tiếc hùi hụi ra, lát sau lại cười gian bu lại, “ , các ngươi thực thân sao?” nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy có gì đó ổn.


      !”


      phải tên hòa thượng kia nhất kiến chung tình với ngươi đấy chứ?”


      Hoa Liên cuối cùng cũng thể nhịn được nữa, vung tay đập cho Khổng Uyên bẹp dí boong thuyền, còn mình đứng dậy quay lại trong khoang.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 48: Thú vui kinh tởm của Khổng đại thiếu gia



      Trừ Ngọc Tình ra, đường quay lại Đại Hoang sơn họ hề gặp phải những kẻ có mắt nào. Hơn nữa, giờ họ đến địa giới của Đại Hoang sơn, đương nhiên quái nào muốn tìm cái chết.


      Đại Hoang sơn thực ra hẳn là ngọn núi mà là lục địa, muốn đến đây chỉ có thể ngồi thuyền hoặc bay trời. Có điều nếu có năng lực phi hành như Đại Bằng, cản bản thể nào vượt qua vùng biển kia. Cho dù là ngồi thuyền cũng an toàn, dù sao biển này có tồn tại của thú, địa bàn của Giao Hoàng chính là nằm trong vùng biển U Hải vô biên vô hạn này.


      Hoa Liên nhớ hồi trước mình còn mua bản đồ, giờ nhìn lại, tấm bản đồ kia đúng là gạt người. Nếu như có ai dẫn đường, e là nàng chẳng thể tìm nổi Đại Hoang sơn, lại trong vùng biển này, chỉ cần cẩn thận chút là có thể mất phương hướng, cũng may con thuyền này của Khổng Uyên là pháp khí, cần điều khiển, có thể đưa họ thẳng đến Khổng Gia trại.


      Vừa vào đến U Hải, Khổng Uyên ném ngay cho Hoa Liên đống bùa chú vẽ vời xiêu xiêu vẹo vẹo, Hoa Liên cầm vật kia lên nhìn lúc lâu, ngây ra nhận ra nổi.


      “Cái này để làm gì vậy?” Hoa Liên ngồi trong khoang thuyền, cố gắng phân tích hoa văn phía , cảm thấy có chút quen thuộc.


      “Khụ khụ, cái đó, là bế tức phù (*bùa nín thở) ta vẽ, ngươi dùng rất hợp.” xong, Khổng Uyên đỏ mặt vội vàng chui ra khỏi khoang thuyền.


      Hoa Liên giơ tấm bùa chú màu vàng kia lên, mở to mắt nhìn nửa ngày trời, sau đó, Khổng Uyên đứng boong thuyền nghe thấy tràng tiếng cười vọng ra từ bên trong. Có thể vẽ được bế tức phù thành cái dạng này thực đúng là hiếm có khó tìm, hơn nữa, lại còn vẫn dùng được, đúng là thể tin được.


      Hoa Liên cũng biết, bọn họ qua địa bàn của Giao Hoàng, chưa biết chừng Giao Hoàng cũng biết Hoa Liên ở đây, nếu nửa đường chặn họ lại, nhất định cả hai rơi vào thế bị động.


      Nếu Khổng Uyên quyết định đưa nàng về Khổng Gia trại, vậy có nghĩa là muốn thuyết phục cha mình làm chỗ dựa cho Hoa Liên. Có Khổng Tước Hoàng ở đây, Giao Hoàng quá đáng quá với Hoa Liên.


      Vốn tưởng rằng Hoa Liên ngoan ngoãn trốn trong khoang thuyền, người còn mang theo bế tức phù “đặc chế” của Khổng Uyên có ai cản đường, kết quả, mắt thấy còn ngày đường nữa đến Khổng Gia trại, người của Giao Hoàng chặn thuyền lại.


      Chặn đường, là thủ hạ đắc lực của Giao Hoàng, Thủy Ảnh. Thủy Ảnh này xếp hàng thứ bảy trong Thiên Bảng của tộc, lợi hại hơn nhiều so với Tứ đại hộ vệ bên cạnh Hồ Hoàng.


      Thiên Bảng này đều là những quái trong vòng hai ngàn tuổi, nghe kẻ đứng đầu Thiên Bảng tu vi đến đỉnh của Đế kỳ cuối, mà Thủy Ảnh này, tu vi cũng phải đến Đế kỳ giữa.


      Khổng Uyên bây giờ, ngay cả rìa của Thiên Bảng cũng chưa sờ tới đươc, mặc dù cha là Khổng Tước Hoàng nhưng khi đối diện với Thủy Ảnh, Khổng Uyên vẫn có vài phần kiêng nể.


      “Khổng thiếu, lâu gặp.” Thủy Ảnh đứng mặt biển, mặc sóng lớn chuyển động lên xuống. Mái tóc dài màu xanh nước biển rủ đến gót chân, mặt mang theo nụ cười nhu hòa.


      Trong Đại Hoang sơn chưa có kẻ nào nhìn thấy Thủy Ảnh xuất thủ, bởi vì phần lớn đều chết. Ngay cả kẻ chiến đấu cuồng đứng đầu Thiên Bảng kia cũng tìm Thủy Ảnh khiêu chiến.


      “Thủy đại ca đặc biệt đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?” Khổng Uyên tươi cười nghênh đón, giọng cũng hết sức khách sáo.


      “Giao Hoàng phái ta tới hỏi Khổng thiếu, gặp được tiểu Hoa Liên kia chưa?”


      Khổng Uyên mặt đổi sắc, vẫn cười hì hì như trước, “Nếu có ta sớm đến chỗ Giao Hoàng lĩnh thưởng. Thủy đại ca, đừng chuyện vội, chúng ta vào trong tán gẫu , lâu lắm rồi ta gặp huynh.” xong, Khổng Uyên chực kéo Thủy Ảnh vào khoang thuyền duy nhất có thể ở thuyền.


      Thủy Ảnh nhàng lắc đầu, “Khổng thiếu đừng khách khí, nếu vậy thôi, ta còn phải quay về chờ lệnh, ngày khác Thủy Ảnh nhất định tới cửa bái phỏng, đến lúc ấy tán gẫu tiếp cũng muộn.”


      “Aiz aiz, Thủy đại ca, huynh vội gì chứ, chỗ ta có bình rượu ngon cực phẩm vừa mang từ ngoài về đấy.” Khổng Uyên sao cũng chịu thả người, kéo tay Thủy Ảnh vào trong.


      “Được rồi được rồi, chờ mai ta đến tìm ngươi, hôm nay tâm trạng Giao Hoàng được tốt, ta phải về trước.” Thủy Ảnh bất đắc dĩ thở dài, chút nghi ngờ trong lòng cũng hạ xuống.


      dùng thần niệm dò xét trong chiếc thuyền này, hề cảm thấy người thứ hai, hơn nữa xem thái độ của Khổng Uyên, chắc là thực chưa tìm được người.


      Sau khi Thủy Ảnh chìm xuống nước thấy bóng dáng đâu, Khổng Uyên huýt sáo, nụ cười mặt từ từ lan rộng. Tu vi của Thủy Ảnh đích thực là lợi hại, có điều đầu óc ấy mà, so với Khổng thiếu gia còn kém đoạn.


      Bước vào trong khoang, Khổng Uyên đột nhiên phát ra Hoa Liên vừa nãy còn ở đây mà giờ biến mất tăm, sắc mặt biến đổi, cho là Thủy Ảnh ra tay, vừa định lao ra ngoài tìm người, được hai bước lại quay trở lại, đứng bên cạnh cái bàn, nhìn chằm chằm chén trà hình hoa sen vừa mới mọc ra đó.


      Hừm… mở nắp ra, trong chén trà có hoa văn uốn lượn, nhìn những hình vẽ xiêu vẹo đó, nhất định là bùa chú mà vẽ ra thể nghi ngờ.


      “Tiểu Hoa Hoa…” Khổng Uyên có chút xác định dùng ngón tay búng búng chén trà, vậy mà lại nhận ra bất cứ khác thường nào, Hoa Liên biết cả thuật biến thân, nàng đúng là càng ngày càng khiến người ta nhìn thấu.


      “Đừng có mà sờ loạn.”


      Chén trà đột nhiên mở miệng chuyện, Khổng Uyên những bị dọa, còn cười toe toét, “Tiểu Hoa Hoa à, chúng ta thương lượng được …”


      “Ngươi muốn làm gì?” Nhìn dáng vẻ đầy bất hảo của , trong giọng của Hoa Liên mang theo vài phần cảnh giác.


      làm gì cả, ngươi dạy ta thuật biến thân được ?”


      “Thứ này có gì hay mà học?” Hoa Liên có chút hiểu, chút phép thuật đơn giản như vậy, ai mà chẳng biết đúng . Lúc trước khi mẹ nàng dạy cho nàng cũng như vậy.


      “Làm ơn …. ngươi biết à…” Khổng Uyên bày ra vẻ như sắp hộc máu, “Thuật biến thân đầy đủ thất truyền cả ngàn năm rồi, ngươi còn có gì hay mà học à.”


      Nàng thực biết thuật biến thân này thất truyền, “Dạy ngươi cũng được, có điều, chỉ có thể dạy vài loại thôi.” Hoa Liên có chút do dự, dù sao đây cũng là do mẹ nàng truyền dạy cho, thuật biến thân đầy đủ cần phối hợp với những khẩu quyết khác nhau, muốn dạy hết cho Khổng Uyên phải xem ý tứ của mẹ nàng mới được.


      Dĩ nhiên, cũng có vài khẩu quyết đơn giản, ảnh hưởng đến toàn cục, dạy cho Khổng Uyên cũng sao.


      thành vấn đề, chỉ cần đừng để ta biến thành thứ khác mà vẫn lòi cái đuôi ra là được!”


      ”…”


      Thuật biến thân vốn khó, hơn nữa Hoa Liên lại dạy những thứ đơn giản nhất cho Khổng Uyên, chưa học bao lâu hiểu, kết quả trong khoang thuyền có thêm con rắn bò loạn khắp nơi, Khổng Uyên , sớm muốn nếm thử xem rắn nó đường thế nào, cuối cùng hôm nay cũng được hoàn thành tâm nguyện.


      Tâm nguyện của Khổng đại thiếu, quả nhiên khác với người thường.


      “Khổng Uyên, chết tiệt, ngươi làm cái quái gì thế hả!!!” Thuyền cuối cùng cũng cập bến, nam tử trung niên mặc cẩm phục màu xanh biếc bước vào khoang thuyền, sau khi ông ta nhìn thấy con rắn xoay loạn đất kia, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :