1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự linh sư thiên tài - Tiêu Tương Túy Vũ (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 40: Buổi lễ sóng gió

      edit: tuyền xù

      Nghe vậy, Đồng Mạc Uyên cười liền cứng nhắc: "Tiểu Trì, cháu gì?"

      Đồng Trì muốn lại lần thất bại này. Đồng Tân ở bên có chút vui sướng khi người gặp họa, lớn tiếng : "Cha, biểu ca lấy được sừng Minh Ngọc. Ôi, cái này nguy rồi, nếu thất lễ với Điện hạ biết đưa tới bao nhiêu hậu hoạn (tai họa về sau) nữa đây!"

      Trong những người bạn cùng lứa thực lực của được xem như là nổi bật, nhưng vì Đồng Trì tồn tại nên hào quang lúc nào cũng yếu chút. Chẳng những trong gia tộc ngày càng coi trọng Đồng Trì hơn con trai trưởng là , ngay cả ở học viện, Lão sư và các bạn học cũng đều thích bề ngoài tao nhã, nho nhã lễ độ của Đồng Trì.

      Đồng tân đối với vị biểu ca này vừa kính phục vừa nhịn được ghen tỵ, lúc này vất vả mới tìm ra được lỗi của nên cảm thấy vô cùng hả dạ. Căn bản cần phải suy nghĩ nữa, ràng là chính gây ra chuyện, làm trễ nãi cơ hội lấy bảo vật.

      Nếu là ngày thường Đồng Mạc Uyên sớm trách cứ nhi tử lễ phép rồi. Nhưng lần này, Đồng Trì mang tới tin tức khiến người ta nhức đầu, căn bản có dư hơi lực mà suy nghĩ chuyện khác, chỉ thào : "Bảo vật của Đồng gia chúng ta đều ở người của Tam điện hạ, mấy năm nay chẳng những ra mưu hiến lực (đóng góp mưu kế, cống hiến sức lực), càng cố gắng làm vui lòng. Nhưng hễ là hơi có đầu mối của trân bảo hiếm thấy đều tìm sai biệt (rất nhiều) lắm rồi. Lần này. . . . . . Lần này. . . . . . Ai, trong khoảng thời gian ngắn, nên đâu tìm bảo bối có thể để hài lòng đây?"

      Nghĩ đến đây, ba người họ mặt ủ mày chau.

      Qua lát sau, Đồng Mạc Uyên miễn cưỡng cười : "Thôi, để cậu suy nghĩ biện pháp. Tiểu Trì cần quá tự trách mình, lát nữa trong buổi lễ cháu phải đại biểu đệ tử ưu tú lên tiếng, mau xuống chuẩn bị . Tiểu Tân, con cũng theo, xem thử có thể giúp biểu ca được cái gì hay ."

      Sau khi hai tiểu bối rời khỏi đây, mặc dù Đồng Mạc Uyên vẫn tâm nặng nề nhưng cũng phải là bộ dáng vô kế khả thi ( có cách nào), mà là ra vẻ mặt khó cả đôi đường.

      "Nếu lấy bảo vật kia ra dâng lên, sợ rằng. . . . . . Nhưng nếu dâng lên, với tính tình ghi hận của Tam điện hạ, chỉ sợ đắc tội ."

      Cuối cùng, giống như đành phải vứt bỏ cái gì đó, dùng sức vung tay lên: "Thôi thôi, dù sao chỉ là. . . . . . Mà thôi. Trước tiên vẫn là dụ được Tam điện hạ cao hứng rồi lại sau!"

      Theo mặt trời dần dần lên cao, trước khi buổi lễ diễn ra khách quý lần lượt tới.

      Mắt thấy khách nhân tới sai biệt lắm, chủ nhiệm trường học Tề Uy dò hỏi học sinh nghênh đón khách: "Ngày hôm qua ta dặn dò ngươi lưu ý nữ hài kia, ngươi nhìn thấy nàng chưa?"

      Nam sinh lắc đầu cái, lấy danh sách trong người ra: "Hôm nay ra ra vào vào đều là khách, có học sinh. tại chỉ có hai học sinh vẫn chưa có báo danh, tên là ngài nhờ ta lưu ý tân sinh, tên là Biểu thiếu gia Lăng gia, Lăng Tử Minh."

      Nghe xong câu trả lời của , Tề Uy lắc đầu cái, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, nghĩ thầm Lăng Tử Minh cũng thôi , lai lịch của thiếu niên kia , tính tình lại cao ngạo, chỉ cần gây chuyện thị phi cám ơn trời đất rồi, những phương diện khác cần quá nghiêm khắc. Nhưng Phượng Vũ. . . . . . Ai, sao giờ hài tử giỏi giang đều thích đùa giỡn vậy.

      thầm cảm khái, học sinh đón khách chợt thẳng lưng lên, giọng cũng bởi vì khẩn trương mà hơi biến điệu (đổi giọng): "Hoan nghênh Tam điện hạ tới dự lễ."

      Tề Uy xoay người lại nhìn liền nhìn thấy đầu tóc vàng, tuấn mỹ giống như là thiên sứ mỹ thiếu niên, cùng với rất nhiều tùy tùng theo sau vào cổng.

      Toàn thân là lễ phục màu xanh biển được cắt may hoàn mỹ làm thân hình cao lớn của được bày ra, cũng vừa vặn che giấu mỏng manh vốn có. Tơ tằm trắng như tuyết cùng vàng nguyên chất làm thành kim cài áo Phi Ưng, hợp với đầu tóc vàng chói mắt của lại càng tăng thêm sức mạnh.

      Mặc dù bề ngoài của thiếu niên rất được, khi giơ tay nhấc chân thấy quý khí, ngược lại lộ ra mấy phần cợt nhã phô trương. thực tế, vị Tam Điện hạ Lạc Tây Á này của Đế quốc Tu tháp chính là người có danh tiếng ăn chơi trác táng ở ngoài Hoàng Đô.

      Mặc dù Tề Uy ở Đế đô, nhưng cũng nghe thấy đủ loại chuyện hoang đường của . Với tính cách vốn ghét nhất loại người này của , nhưng ngại địa vị của đối phương nên thể qua loa: "Tam điện hạ đường khổ cực, mời đến tĩnh thất nghỉ ngơi chút."

      Lạc Tây Á chút nào để ý tới Tề Uy, tháo bao tay thiên nga trắng như tuyết xuống, vứt cho tùy tùng sau lưng, vẻ mặt chán ghét : "Luôn tham gia yến hội cũng thôi , nhưng lại còn để cho ta tới tham gia buổi lễ này. Cũng chỉ là đám mao đầu tiểu tử (những đứa trẻ ) nhập học, lại có Kỳ Trân Dị Bảo, là nhàm chán muốn chết. hiểu mẫu hậu nghĩ sao nữa."

      Nghe vậy, mặt Tề Uy vốn là nụ cười gượng liền biến mất còn. cố gắng nắm chặt tay, ngừng nhắc nhở người đứng trước mặt mình là người thừa kế mà Quốc vương ngầm đồng ý, tuyệt đối thể đắc tội. Lặp lại mấy lần mới áp chế được nộ khí (cơn tức).

      Lạc Tây Á từ trước đến giờ ngoài phụ hoàng mẫu hậu ra để người khác vào mắt. coi ai ra gì phàn nàn xong, phân phó tùy tùng: " tới đây rồi cũng thể tay mà về. Nghe phòng đấu giá ở Đế đô cất giữ ít điển cổ (báu vật cổ). Các ngươi xem trước, nếu có đồ tốt lập tức trở về bẩm báo lại cho ta."

      "Dạ dạ. Nhưng Điện hạ, hoàng hậu bệ hạ đặc biệt phân phó thuộc hạ cần phải cùng với ngài dự hết buỗi lễ khai giảng." Tùy tùng nhắc nhở. Xem ra, hoàng hậu khá hiểu tính tình của ái tử (đứa con được thương nhất).

      Nghe vậy, Lạc Tây Á vô cùng kiên nhẫn phất tay cái: "Loại việc nhàm chán này, tùy tiện làm là được. Các ngươi nhanh cho ta, làm chính quan trọng hơn!" Trong lòng vị Điện hạ thích trân bảo này dĩ nhiên là tìm kiếm Kỳ Trân Dị Bảo mới là đại hàng đầu.

      Mấy tên tùy tùng vâng vâng dạ dạ rồi rời khỏi.

      Lời này của đương nhiên là dẫn tới mọi người trong học viện bất mãn ( vừa lòng). Mọi người mặc dù giận nhưng dám gì, trong lòng sinh ra chán ghét với vị Điện hạ này rồi.

      Tề Uy oán thầm Lạc Tây Á được hoàng thất nuôi dạy lại nghe đối phương : "Người đến đông đủ, còn mau bắt đầu buổi lễ."

      Tề Uy kiềm nén nộ khí, ôn hoà : "Tam Điện hạ, 30 phút nữa buổi lễ mới bắt đầu."

      "30 phút? Quá lâu! Ngươi có biết thời gian của bản Điện hạ rất quý giá ? Ta lệnh cho ngươi, buổi lễ lập tức bắt đầu!"

      "Chuyện này. . . . . ." Nam sinh phụ trách ghi tên đón khách, khó xử : "Còn hai học sinh vẫn chưa tới, nếu bây giờ bắt đầu bọn họ bị tính lỗi là đến trễ. . . . . ."

      Lạc Tây Á ngang ngược : "Vậy chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo thôi. Lại , ngươi muốn bản Điện hạ lãng phí thời gian chờ hai tiểu tử vô danh sao?"

      Mặc dù cầu của vô lễ nhưng thân phận vẫn còn đó, nhà trường thể để ý tới. Tề Uy còn muốn tranh luận với phen, sau lưng lại chạy tới người, cười làm lành : "Tam Điện hạ, chúng ta dĩ nhiên dám lãng phí thời gian của ngài, buổi lễ liền bắt đầu —— còn thất thần cái gì? Còn mau ghi hai người kia tới trễ?"

      Nam sinh do dự vẫn lấy bút ra, Tề Uy thấy người tới, khách khí chỉ trích : "Đồng chủ nhiệm, chỉ có hiệu trưởng mới có quyền quyết định buổi lễ có bắt đầu trước giờ hay . Ngươi làm như vậy có phải vượt quyền rồi ?"

      Người tới chính là Đồng chủ nhiệm Đồng Mạc Uyên. vì ôm cây đại thụ Tam hoàng tử này nên cảm thấy có chỗ dựa vững chắc, vẫn muốn vị trí hiệu trưởng này. Thân là đệ tử của hiệu trưởng, Tề Uy ít nhiều cũng nhận ra dã tâm của , cho nên từ trước đến giờ khách khí với .

      Ngay lập tức Đồng Mạc Uyên cũng phản ứng được lời mình vừa buộc miệng ra là sai lầm, nhưng muốn nhận sai ở trước mặt kẻ thù tuyệt đối thể. trầm tư suy nghĩ làm sao viện cớ lấp liếm cho qua việc này ngoài cửa chợt truyền tới giọng lạnh nhạt: "Tân sinh Phượng Vũ, tới đây báo danh."
      Last edited by a moderator: 10/1/16
      Nhiên NhiênPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Ỷ thế hiếp người

      Vừa bước vào cửa trường, Phượng Vũ liền cảm nhận được mấy ánh mắt đều tập trung ở người mình. Nàng chỉ cho là cả đêm bôn ba, chưa kịp tắm rửa thay y phục, hình tượng có chút nhếch nhác nên khiến mọi người liếc xéo, cũng để ý tới.

      Sau khi chào hỏi Hướng Tề Uy, nàng thẳng tới trước mặt nam sinh cầm tờ danh sách hỏi: "Ghi danh ở chỗ ngươi sao?"

      "Phải . . . . . phải. . . . . ." Nam sinh ngẩng đầu lén thấy sắc mặt Đồng Mạc Uyên tốt, quyết định vì chuyện này mà đắc tội với thầy chủ nhiệm nổi tiếng toàn trường là hẹp hòi thù dai: "Ngươi là Phượng Vũ đồng học, ngươi tới muộn, ta giúp ngươi ghi danh."

      "Muộn?" Phượng Vũ chỉ vào đồng hồ quả quýt đặt bàn : "Còn nửa giờ nữa mới tới lễ khai giảng, sao có thể muộn?"

      "Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Nam sinh ê a mấy tiếng, qua loa : "Tam điện hạ và Đồng chủ nhiệm đều ngươi tới muộn, vậy xem như ngươi muộn."

      Nghe vậy, Phượng Vũ quay đầu cẩn thận đánh giá ba người trước mặt. Trừ Tề Uy ở ngoài, có Mỹ Thiếu Niên mặc hoa phục, còn có người trung niên bụng phệ, hẳn là Tam điện hạ và Đồng chủ nhiệm mà nam sinh kia đến.

      " biết hai vị dựa vào đâu mà ta tới muộn?" Phượng Vũ chậm rãi hỏi.

      Thấy nàng quần áo mộc mạc, vạt áo còn dính ít bùn, Đồng Mạc Uyên cho rằng nàng là đệ tử nghèo có bối cảnh, liền chuyện chút khách khí: "Ta là Lão sư, ngươi muộn chính là ngươi đến muộn, cần gì lý do!"

      Nghe lời ngang ngược, vẻ mặt Phượng Vũ thay đổi: "Hay cho câu cần gì lý do, ra làm Lão sư là có thể phân phân phải trái như vậy."

      Ngay trước mặt kẻ thù lâu năm là Tề Uy, ăn ba hoa như vậy, dù sao Đồng Mạc Uyên cũng thấy được tự nhiên, nghĩ mau chấm dứt chuyện này: "Ngươi xằng bậy, trong mắt có lão sư, theo nội quy trường học phạm lỗi lớn phải khai trừ! Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta liền tha cho ngươi cái mạng. Nếu lại dám xằng bậy, ta lập tức khai trừ ngươi."

      nghĩ Phượng Vũ còn tuổi, bị dọa như vậy chắc chắn dám lại. ngờ, Phượng Vũ ở trước mặt vẫn biến sắc: " lời bị đe dọa, đây chính là cách dạy bảo của Linh Chân học viện sao?"

      "Ngươi ——"

      Đồng Mạc Uyên thẹn quá thành giận, vừa định tiếp, lại nghe Lạc Tây Á mất kiên nhẫn : " dài dòng làm gì! Thu nhận loại tiểu nha đầu bẩn thỉu này cũng chỉ bôi nhọ trường học của các ngươi, trực tiếp đuổi ra ngoài tốt hơn. Gall Đồ, động thủ!"

      Lúc này phía sau có tùy tùng đáp lời, đến trước mặt Phượng Vũ, giơ tay muốn bắt hai cánh tay của nàng. Thấy Phượng Vũ tránh né, tay còn cầm đao vung về phía cổ tay mình, Gall Đồ khỏi cười thầm tiểu nha đầu này biết tự lượng sức.

      Nhưng, khóe miệng mới vừa nâng lên, cười nhạo lập tức đổi thành kêu đau.

      Đao của Phượng Vũ vung sau mà đến trước, đánh trúng mạch cổ tay . Đó là trong những bộ phận yếu ớt nhất của con người, nếu tăng thêm chút lực đau đớn đến nửa ngày. Gall Đồ bị Phượng Vũ dùng sáu bảy phân lực đánh trúng chưởng này, nhất thời đau đến nỗi khiến tưởng rằng đôi tay bị chặt đứt, liên tục kêu đau.

      Nghe thuộc hạ kêu đau, Lạc Tây Á chỉ cảm thấy có chút mất mặt. hung hăng đá thuộc hạ cước, mắng: "Đồ vô dụng! Ngươi phải là Linh Sĩ trung cấp sao, ngay cả cái tiểu nha đầu mới nhập học cũng đánh lại!"

      Linh Chân học viện chỉ lấy đệ tử có tu vi từ hạ cấp trở xuống, hơn nữa Phượng Vũ quá tuổi, nên Lạc Tây Á cho rằng thực lực của nàng cao nhất cũng chỉ là hai cấp. Có thể đánh trúng thủ hạ của , là do đánh bất ngờ mà thôi.

      Tề Uy vốn biết thực lực của Phượng Vũ định lên tiếng khuyên giải, nhưng lại nghĩ, Tam điện hạ này đáng ghét, nhân cơ hội này giảm bớt kiêu ngạo của cũng tốt. Liền khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ xem bọn bị xấu mặt.

      Đồng Mạc Uyên toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng Lạc Tây Á, thấy lúng túng, vội quát mắng: "Cái tiểu nha đầu này biết điều! Tam điện hạ tự mình xử trí ngươi, là phúc của ngươi, ngươi lại dám phản kháng!"

      Phượng Vũ hỏi ngược lại: "Tam điện hạ là Lão sư của học viện hay hiệu trưởng? có tư cách gì xử trí ta?"

      "Ngu ngốc! Tam điện hạ là hoàng tử, đừng ngươi chỉ là dân chúng, ngay cả từng nhành cây ngọn cỏ, sống hay chết cũng chỉ do ý niệm của Tam điện hạ!"

      Mặc dù trong tay Lạc Tây Á có quyền lực lớn như vậy, nhưng nghe Đồng Mạc Uyên nịnh nọt, thấy cực kỳ đắc ý.

      "Vậy sao." Phượng Vũ lạnh nhạt , "Quốc vương bệ hạ kia là lão già bệnh tật, hay chết?"

      Nghe lời "Đại nghịch bất đạo" như vậy, Lạc Tây Á giận dữ: "Nha đầu chết tiệt kia lại dám nhục mạ bệ hạ!"

      " ra là vẫn còn sống." Phượng Vũ bày ra dáng vẻ hiểu, "Ta hiểu, nếu bệ hạ khoẻ mạnh, khi nào lại đến lượt Tam hoàng tử nắm sống chết của người thiên hạ trong tay rồi? Hay là —— Tam hoàng tử thể chờ đợi muốn giành vương vị rồi sao?"

      Nghe vậy, Lạc Tây Á và Đồng Mạc Uyên nhất thời biến sắc, á khẩu trả lời được.

      Nếu như phủ nhận, uy hiếp lúc trước tránh khỏi trở thành chuyện cười. Nhưng nếu thừa nhận, chẳng phải tự thừa nhận đối với vương vị có tâm tư bất chính? Lạc Tây Á mặc dù có suy nghĩ này, nhưng ngàn vạn lần có can đảm soán ngôi.

      —— nha đầu này tuy tuổi, miệng lưỡi linh hoạt! Nếu như hôm nay bắt được nàng, việc truyền , sợ rằng vô cùng tốt.

      Đồng Mạc Uyên lấy lại bình tĩnh, : "Phượng Vũ, ta nhiều lần cho ngươi cơ hội, ngươi lại vẫn biết hối cải. Xem ra hôm nay nhất định phải dạy dỗ ngươi tốt, biết thế nào là Tôn Sư Trọng Đạo!"

      xong, lòng bàn tay Đồng Mạc Uyên khẽ nâng, Thủy Nguyên Tố lam nhạt nhanh chóng tụ lại trong tay . Xem ra, đúng là muốn để ý đến thân phận, ra tay với Phượng Vũ!

      Thấy thế, những người đứng xem nhịn được phát ra tiếng hô lo lắng. Tề Uy sắc mặt khẽ biến, trong trí nhớ của , Phượng Vũ chỉ biết chiêu ma pháp Phong Nguyên Tố. Mặc dù thực lực nàng tầm thường, nhưng đối đầu với Đồng Mạc Uyên là Ma Pháp Sư cấp hai trung cấp, sợ rằng phải đối thủ!

      Tề Uy vừa muốn ra tay giúp đỡ, lại thấy tay Phượng Vũ khẽ vạch, năm ngón tay, ngọn lửa hồng ra, tụ lại làm , nhanh chóng giống như linh xà* đánh về Đồng Mạc Uyên: "Sí Diễm Đốt —— diệt!"

      *linh xà: con rắn, nghe linh xà có vẻ hay nên ta để vậy

      Hai lực va chạm, chỉ nghe hồi tiếng vang vù vù, Thủy Nguyên Tố mà Đồng Mạc Uyên mới vừa phóng thích ra thoáng chốc bị Hỏa Nguyên Tố cắn nuốt sạch .

      —— này, điều này sao có thể? !

      Đồng Mạc Uyên há hốc mồm, khó có thể tin nhìn tiểu nha đầu trước mặt. chuyên tu ma pháp Thủy hệ, đến nay có hơn hai mươi năm công lực, trong học viện cũng có mấy người thực lực sánh được với . Ngay cả Tề Uy thực lực hơn bậc, nhưng đấu pháp với cũng phải qua ít nhất trăm chiêu mới có thể chiếm ưu thế, tuyệt có khả năng vừa ra tay liền phá vỡ pháp thuật của .

      —— nhất định là do vừa rồi khinh địch, chỉ dùng năm thành công lực! Nhất định!

      Nghĩ vậy, Đồng Mạc Uyên như vớ được cọng rơm cứu mạng. Mạnh mẽ áp chế hoảng sợ trong lòng, cắn răng lần nữa tập trung Thủy Nguyên Tố, chuẩn bị Toàn Lực Nhất Kích*, thu lại thể diện vừa đánh mất!

      *toàn lực nhất kích: chiêu xuất hết toàn sức lực

      gần như điên cuồng triệu tập Thủy Nguyên Tố, cảm nhận năng lực nguyên tố ngày càng nhiều, trong lòng trở nên kiên định. Ngẩng đầu vừa muốn mấy câu ngoan độc, lại thấy khóe môi Phượng Vũ lộ ra cười lạnh khinh thường, trái tim lần nữa co rút lại, thể đè nén ngăn cản ý muốn lùi bước: Nếu. . . . . . Nếu như kích này cũng dùng được?

      —— ! Nhất định hữu dụng! Nha đầu chết tiệt kia thể nào chống đỡ mình Toàn Lực Nhất Kích!

      cắn răng, cuối cùng phát động tấn công: "Phi Thủy Tiễn!"

      Mắt thấy chiêu này thế tới hung ác, Phượng Vũ thu hồi ma pháp Hỏa hệ, đổi sang Thổ hệ: "Thổ Bích —— Hộ!"

      Trong khắc ánh sáng vàng phóng ra biến thành tấm lá chắn, tất cả mọi người biến sắc, trong nội tâm đều có chung suy nghĩ: nương này còn tuổi, lại có thể biết hai loại ma pháp? !
      Last edited: 10/1/16
      Nhiên NhiênPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Phản thương bản thân (làm mình bị thương)

      Ngàn vạn Thủy Nguyên Tố ngưng tụ thành vô số mũi tên bay tới, đồng thời phóng tới Phượng Vũ, lại va chạm với lá chắn ma pháp phòng hộ nhìn như nhàng thực ra kiên cường dẻo dai, sau đó ào ào bẻ gãy biến trở về giọt nước.

      Giọt nước văng khắp nơi, bắn ngược đến khắp nơi. Nhưng người xung quanh lại ai tránh né, bọn họ ngơ ngác nhìn Phượng Vũ, mặc cho nước bắn tung tóe ướt cả người, trong mắt tràn đầy khiếp sợ: nữ hài này chẳng những hai hệ ma pháp, hơn nữa còn có thể đỡ được Toàn Lực Nhất Kích của chủ nhiệm học viện! Quan trọng nhất là nhìn qua nàng chỉ hơn mười tuổi! Trời ạ, đây là thực lực gì vậy? !

      —— ta cũng tin ngươi có thể đỡ được công kích của ta!

      Mắt thấy chiêu thứ nhất tan tác, Đồng Mạc Uyên gầm lên tiếng, giơ tay lại là chiêu Phi Thủy Tiễn. Nhưng lần này thủy tiễn tách ra nữa mà là tập hợp thành con Thủy Long (rồng nước) như thùng nước lớn, tốc độ phóng tới Phượng Vũ nhanh hơn vừa rồi.

      —— Lực lượng của Thủy Long cộng thêm tốc độ, chẳng lẽ thể đập tan ma pháp phòng ngự của ngươi sao? Chờ đánh bại nha đầu chết tiệt này, nhất định phải làm nhục nàng phen để trả mối thù vừa rồi.

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Mạc Uyên lộ ra nụ cười đắc ý, giống như tất cả dự định đều hóa thành thực.

      ngờ, lúc Thủy Long khó khăn lắm mới va chạm lên lá chắn, đạo bạch quang bỗng nhiên từ dưới đất nổi lên lao thẳng tới Đồng Mạc Uyên. Tốc độ cực nhanh còn hơn Thủy Long ba phần. Đồng Mạc Uyên đắm chìm vào trong tưởng tượng niềm vui thắng lợi chợt phát khác thường tránh kịp nữa rồi.

      Oanh ——

      Thủy Long nặng nề va chạm vào lá chắn phòng hộ, giống như sóng biển vỗ vào bờ. Nhìn lực lượng như nghìn quân kích, khiến người đứng xem khỏi hít ngụm lãnh khí, khẩn trương nhìn về phía Phượng Vũ.

      Nhưng thấy Thủy Long điên cuồng giống như có sinh mạng lực nắm chặt dây dưa với lá chắn của Phượng Vũ, từng khúc co rút lại. Lá chắn phòng hộ thể chịu được lực lớn như vậy nên méo mó biến dạng.

      Thấy thế, tất cả mọi người đều cho rằng Phượng Vũ bị đánh bại. Lạc Tây Á lại càng lộ ra ý cười ác độc giống như nhìn thấy con chuột bị mèo đùa giỡn.

      Tề Uy vẫn lo lắng, trầm ngâm chuẩn bị triệu Thổ Nguyên Tố ra cứu giúp. Nhưng do Thủy Long vẫn gắt gao cuốn lấy Phượng Vũ nên sợ ngộ thương (lỡ tay làm bị thương) đến nàng, mà trì trệ có ra tay.

      Mắt thấy Thủy Long càng ngày càng quấn chặt, vốn tính để Thổ Bích mở rộng ra cũng bị nó quấn chặt tới mức méo mó biến dạng, dính sát vào người Phượng Vũ. đám phu nhân nhát gan quay đầu chỗ khác, dám nhìn thảm trạng của nữ hài này bị ép tới chết.

      Lúc này, trong mắt của Phượng Vũ lại lóe lên ánh sáng.

      —— Sức mạnh của Thủy Long bị tiêu hao ít, chính là bây giờ!

      "Sí Diễm đốt —— diệt!"

      Cùng với tiếng quát trầm, xung quanh Thủy Long đột nhiên dấy lên lửa mạnh cháy hừng hực. Vốn là Thủy Long lớn thoáng chốc bị bốc hơi thành hơi nước, trong nháy mắt liền nửa, còn lại nửa kia để ý tới cắn giết Phượng Vũ nữa mà là ngửa đầu nhắm ngay ngọn lửa chuẩn bị phản kích.

      Phượng Vũ đâu chịu cho nó cơ hội, hai ngón tay bắn ra, ngọn lửa lại to ra vài phần. Chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo dứt bên tai, Thủy Long vừa mới chuẩn bị tốt đợt công kích trong phút chốc đều hóa thành hơi nước, đốt tới mức mặt người xung quanh mình nóng hừng hực.

      Lạc Tây Á lau giọt nước hóa thành hơi nước mặt , khóe môi lại là ý cười giảm: uy lực của ma pháp Hỏa hệ cường đại như vậy, Phượng Vũ cách nó gần như vậy khẳng định là xong rồi, coi như bị đốt thành than, khẳng định cũng là bỏng toàn thân rồi. Đả thương địch thủ mười phần, tổn hại tám phần, đúng là ——

      Lúc này, ngọn lửa vừa thu lại, thân hình của Phượng Vũ lại lộ lần nữa. Sau khi nhìn thấy , nụ cười mặt Lạc Tây Á nhất thời cứng lại.

      Chỉ thấy ánh sáng màu vàng quanh thân Phượng Vũ hóa thành nhiều điểm rồi vỡ ra giống như đom đóm tản . Mà cả người nàng đừng là có dấu vết bị đốt, ngay cả sợi tóc cũng bị đốt cháy.

      ra là lúc nãy Thổ Bích phải là bị Thủy Long quấn đến biến dạng mà là bị nàng thúc giục bao chặt lấy thân thể, lúc ngọn lửa công kích bảo hộ được chủ nhân chu toàn!

      Nghĩ thông suốt điểm này, trong mắt mọi người hẹn mà cùng lộ ra vẻ tán thưởng khâm phục. Biện pháp này ra rất đơn giản, nhưng khi đối đầu với kẻ địch lại có mấy người có thể nghĩ đến? Phần lớn mọi người đều nhìn như bị công kích chiếm hết thượng phong ép luống cuống tay chân mà thôi.

      Tề Uy thu hồi ma pháp chờ phát động, trong lòng cảm khái: nữ hài này lúc nào cũng có thể khiến cho người ta bất ngờ.

      Lúc mọi người cảm thán tu vi của Phượng Vũ cao cường, đầu óc linh hoạt, đối đầu với kẻ địch luôn luôn bình tĩnh, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Quay đầu nhìn lại thấy chính là Đồng Mạc Uyên phát ra.

      che hạ thể, đầu đầy mồ hôi lăn qua lăn lại mặt đất. con vật bé, diện mạo giống chuột đồng đến bảy tám phần, thừa dịp có sức đánh trả tàn ác gãi người của . Đồng Mạc Uyên kêu "Ôi Ôi", muốn đánh đuổi con vật này liền vung tay ra nhưng lại mềm nhũn đánh được.

      Thấy mặt và cánh tay của Đồng Mạc Uyên, tất cả đều là tơ máu, ngay cả trước ngực và sau lưng cũng có ít chỗ quần áo bị rách nát, dễ nhận thấy là móng vuốt của con vật này rất sắc bén. Lại nhìn thấy động tác xua đuổi con vật kia của , mọi người suy nghĩ chút liền hiểu được: phần lớn là lúc xua đuổi con vật khiến cho lực lượng phản ngược lại làm mình bị thương.

      Nhưng vị trí bị thương của có chút xấu hổ. Mọi người muốn cười lại dám cười, kìm nén cực kỳ khổ.

      Hóa giải thế công của Đồng Mạc Uyên, thấy cả người đối phương lăn qua lăn lại tới mức thảm hại, sắc mặt xám tro, hoàn toàn có ý chí chiến đấu, dễ nhận thấy là nhận thua, Phượng Vũ cười sâu xa, ngoắc tay gọi Tiểu Đoàn Tử về. Ngày thường tiểu tử này luôn lười biếng ngủ, trái lại lúc đánh nhau lại xuất quỷ nhập thần.

      Tiểu Đoàn Tử vẫn chưa thỏa mãn kêu hai tiếng chít chít chít chít, nghe lời nhảy về tay của Phượng Vũ, hai mắt giống như hạt đâu cũng ngừng nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, như là còn muốn tìm kẻ địch mài mài móng vuốt. Mọi người vốn là bị nó nhìn khiến toàn thân được tự nhiên, lúc ánh mắt dừng lại người Lạc Tây Á lại cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là hiểu tính người, biết người nào đắc tội chủ nhân.

      Lúc này, ánh mắt của Phượng Vũ cũng dừng lại người Lạc Tây Á giống như Tiểu Đoàn Tử.

      Bị hai mắt trắng đen ràng còn giấu sát khí của nàng trừng trừng, Lạc Tây Á kìm được mà nuốt nước miếng, dùng hết nghị lực mới chịu đựng được, theo bản năng kích động lui về phía sau. lui tới chặt chẽ với Đồng gia, tự nhiên biết thực lực của Đồng Mạc Uyên như thế nào. Mắt thấy cao thủ hiếm có của Đồng gia lại thất bại thảm hại trong tay Phượng Vũ, khỏi sinh lòng khiếp sợ.

      thầm hối hận vì vừa rồi phái phần lớn tùy tùng ra ngoài làm việc, còn lại chỉ sợ có sức để bảo vệ mình. Lập tức nhớ tới thân phận hoàng tử của mình, đột nhiên lại có chút lo lắng: "Ngươi...ngươi dĩ hạ phạm thượng (đắc tội với hoàng thân quốc thích) sao?"

      Thấy miệng cọp gan thỏ, Phượng Vũ nhíu mày, định trước mặt chợt truyền đến trận cười dài: "Ha ha ha, đa tạ chư vị vui lòng đến dự, quang lâm tệ hiệu (đến học viện). Buổi lễ sắp bắt đầu, xin mời chư vị ngồi xuống."

      Giọng này tràn đầy khí thế, trầm thấp hùng hậu, linh lực dồi dào. Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn chỉ thấy ở cuối trong đám người, lão giả mặc trường bào, khí độ nghiễm nhiên cười với mình: "Phượng Vũ đồng học, mỗi lần nhìn thấy ngươi đều khiến người ta bất ngờ."

      "Chào hiệu trưởng." Phượng Vũ vẫn có chút hảo cảm với vị hiệu trưởng bình dị gần gũi này. Nghe trêu ghẹo, bất đắc dĩ nhún nhún vai, : "Ta muốn nhưng chịu nổi có người nhiều chuyện."

      "Ha ha, tuổi trẻ tài cao, Phong Mang Tất Lộ (bộc lộ tài năng), điều này cũng khó trách. Chỉ là Mộc Tú Vu Lâm (cây to trong rừng), Phong Tất Tồi Chi (cây cao gió lớn), giỏi giang hơn người, làm người sai. Phượng Vũ đồng học, sau này ngươi phải cẩn thận đề phòng tiểu nhân."

      Lúc chuyện, biết là cố ý hay vô ý, ánh mắt của hiệu trưởng liên tiếp quét qua Đồng Mạc Uyên mới vừa bò dậy, cho tới khi thấy mồ hôi ngừng chảy xuống từ trán của .

      Mỉa mai xong tâm tư của cấp dưới, hiệu trưởng cười ha ha, với Lạc Tây Á: "Tam điện hạ đại giá quang lâm, là vinh hạnh của học viện. lâu gặp, Điện hạ vẫn luôn khỏe chứ?"
      Last edited: 10/1/16
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Gặp lại người quen

      Nhạc Tập giữ chức hiệu trưởng Linh Chân học viện hơn mười năm, có thể học trò khắp thiên hạ. Hơn phân nửa học trò của ông đảm nhiệm những chức vị quan trọng của đế quốc, bản thân ông cũng quen biết ít người quyền cao chức trọng. Tuy rằng bản thân màng chánh , chỉ lòng dạy dỗ người tài, nhưng ai dám khinh thường thế lực sau lưng ông. Ngay cả Lạc Tây Á trước giờ mắt cao hơn đầu (kiêu ngạo), ở trước mặt ông cũng dám càn rỡ.

      "Đa tạ lão Nhạc Tập lo lắng. Lần này mẫu hậu để ta tới đây dự lễ, thuận tiện mang theo phần lễ mọn cho ngài."

      "Ha ha, Điện hạ quá mức khiêm nhường, Hoàng thất ban thưởng, khi nào là lễ mọn đây."

      Hàn huyên vài câu, Lạc Tây Á nhịn được : "Hiệu trưởng, cái tiểu nha đầu gọi Phượng Vũ là?"

      Nha đầu kia mới vừa đánh lui thủ hạ của , lại dùng lời đả kích, khiến dù thế nào cũng nuốt trôi cục tức này. Hơn nữa, mấy năm qua Đồng gia vì bỏ ra khá nhiều công sức, còn tặng ít trân bảo, nể mặt những bảo bối kia, quyết định giúp đỡ Đồng Mạc Uyên lần.

      Chỉ là, vừa rồi hiệu trưởng chuyện, giúp nàng giải vây, hay chỉ vô tình thôi? Trước tiên cần hỏi ràng, nếu như ý tứ của hiệu trưởng là ngẫu nhiên, vậy dễ làm hơn nhiều.

      Nhạc Tập sao có thể nhận ra tâm tư của , nhìn chăm chú vào đôi mắt toát lên vẻ ác độc của Lạc Tây Á, ông biến sắc mỉm cười : "Nàng là học trò tuổi nhất của lão phu."

      Lời này người tâm tư ngay thẳng nghe vào cũng có gì đặc biệt. Dù sao Phượng Vũ mới mười tuổi, trong học viện sợ rằng có học trò nào tuổi hơn nàng. Nhưng rơi vào tai Lạc Tây Á và Đồng Mạc Uyên, lại là ý tứ khác.

      ". . . . . . ra là lão Nhạc Tập lại thu thêm đệ tử, chúc mừng chúc mừng."

      Mặc dù ở Hoàng Đô, nhưng Lạc Tây Á cũng nghe qua Nhạc Tập có tính bao che đồ đệ, nếu Phượng Vũ là đệ tử chân truyền của Nhạc Tập, vậy trừng trị được nha đầu này rồi, chỉ có thể giả cười câu chúc mừng. Đồng thời thầm nghĩ trong lòng: Bản Điện Hạ tạm thời tha cho ngươi mạng, đợi đến khi ngươi ra ngoài rèn luyện theo thông lệ từ từ thanh toán.

      Nghe ra được hiểu lầm cùng với nghĩ đằng nẻo, Nhạc Tập cũng giải thích, khẽ vuốt cằm, : "Điện hạ từ xa tới là khách, nên đứng ở chỗ này chuyện, trước theo lão phu vào nghỉ chút thôi."

      "Tất cả do lão Nhạc Tập an bài." Lạc Tây Á và Nhạc Tập khách khí rời .

      Lúc này, Đồng Mạc Uyên người đầy bùn đất lau mồ hôi lạnh trán. Đau đớn mặc dù giảm bớt, thế nhưng sắc mặt vẫn xám xịt như tro tàn. đường đường là lão sư chủ nhiệm, Linh Sĩ trung cấp cấp hai, lại bị học sinh mới mười tuổi đánh bại, sau này truyền , địa vị của ở học viện sợ rằng khó giữ được!

      Nghĩ tới đây, khỏi nổi lên sát khí, muốn giết sạch những người hôm nay nhìn thấy bị mất thể diện. Nhưng nhìn đám người chung quanh xa, lại chán nản cúi đầu. Ở đây chỉ có học trò, lão sư, còn có khách quý đến dự lễ. đến việc làm thế nào để giết chết từng người trong số đó, chỉ riêng chuyện những người này chết tạo lên hồi sóng to gió lớn, Đồng Mạc Uyên đủ năng lực giải quyết.

      Nghĩ tới đây, Đồng Mạc Uyên ủ rũ cúi đầu rời nơi mà mới vừa rồi khiến cho mất hết thể diện.

      Trong phút chốc, cửa trường đứng đầy người, giờ chỉ còn lại hai, ba người.

      "Phượng Vũ đồng học, còn đến hai mươi phút nữa buổi lễ bắt đầu, ta dẫn ngươi về ký túc xá, ngươi nhanh sửa sang chút." Tề Uy giọng nhắc nhở.

      "Được, tạ ơn lão sư." Đối với người đối đãi khách khí với mình, Phượng Vũ cũng dùng lễ đáp lại.

      đường, Tề Uy nhịn được hỏi: "Phượng Vũ đồng học, ngươi bắt đầu học ma pháp từ lúc nào?"

      Lần trước khảo nghiệm nhập học nàng mớ chỉ biết có chiêu Tung Phong Thuật. vừa rồi ra tay lại vô cùng nhạy bén, trải qua mấy năm khổ luyện, thể triệu hồi nguyên tố cách thuần thục như vậy. Vì vậy Tề Uy cho rằng, nhất định là ở thời điểm khảo nghiệm nhập học Phượng Vũ che giấu thực lực.

      Phượng Vũ suy nghĩ nhiều vậy, lên tiếng đáp: " đường tới đây tùy tiện học, còn chưa thuần thục, sau này vẫn cần lão sư chỉ dạy nhiều hơn."

      Tề Uy lúc đầu giật mình, sau đó lại cho rằng nàng khiêm tốn: "Bắt đầu từ ngày mai, phân chia thực lực của nhóm học sinh mới, đến lúc đó an bài lão sư thích hợp nhất với ngươi. Chỉ là, với bản lĩnh của ngươi, sợ rằng chỉ có hiệu trưởng mới có thể chỉ điểm."

      "Lão sư quá khen."

      Hai người vừa vừa chuyện, hết đường bằng gạch đỏ, xa xa nhìn thấy phía trước là mảnh xanh tươi của rừng trúc, trong rừng xen lẫn hơn mười cột đá màu trắng, hết sức lịch tao nhã.

      "Phía trước chính là ký túc xá."

      Đại thúc hơn bốn mươi tuổi trông coi ký túc xá thấy chủ nhiệm vụ dẫn theo nương lạ mặt tới, lập tức tươi cười chào đón: "Tề chủ nhiệm là muốn giúp đỡ bạn học này sắp xếp phòng ở sao? Vừa vặn còn có gian phòng người, ta dẫn hai người vào."

      ra , học sinh mới vừa nhập học nếu phải là có lai lịch đặc biệt, đều chỉ có thể ở ký túc tập thể. Nhưng trưởng ký túc lần đầu thấy Tề Uy tự mình dẫn người tới, nghĩ là vãn bối thân thích của , dám chậm trễ, sắp xếp cho Phượng Vũ gian phòng người cuối cùng.

      Phượng Vũ dù hiểu mấu chốt trong đó, nhưng Tề Uy biết. Nghĩ đến hôm nay hiệu trưởng ở trước mặt Lạc Tây Á cũng phủ nhận hiểu lầm "Lại thu đệ tử", thầm nghĩ tương lai tiểu nương này chắc chắn trở thành sư muội của mình, vì nàng an bài cái phúc lợi nho , cũng quá đáng. Liền ngầm cho phép trưởng ký túc an bài.

      Tề Uy còn bận việc, dặn dò Phượng Vũ vài câu, liền vội vã rời . Phượng Vũ theo trưởng ký túc dọc theo rừng trúc tới tòa lầu.

      Trưởng ký túc ân cần mở ra gian phòng ở lầu ba, giới thiệu: "Phượng Vũ đồng học, phòng của ngươi chính là ——"

      Mới nửa, liền bị giọng chứa tức giận cắt đứt: "Tiểu tặc trộm áo! Cuối cùng bắt được ngươi! Xoắn ốc trảm ——"

      Cùng với tiếng gầm, mấy đạo khí lưu hình xoắn ốc mạnh mẽ phi nhanh tới, đánh bay trưởng ký túc hề phòng bị xa ra ngoài. Phượng Vũ mặc dù kịp thời tránh sang bên, nhưng cũng bị kình phong khiến cho nghiêng nhả phen.

      —— chiêu thức kia phải ma pháp, uy lực lại vô cùng cường đại. Chẳng lẽ là đấu kỹ? Hơn nữa, giọng người xuất thủ có chút quen tai.

      kịp suy nghĩ nhiều, người nọ ở trong phòng đuổi tới: "Tiểu tặc, hôm nay ta phải đánh cho ngươi nửa sống nửa chết —— a?"

      nương xinh đẹp vừa ra tay vốn nổi giận đùng đùng, sau khi nhìn thấy người nằm mặt đất rầm rì kêu đau, kinh ngạc : "Trưởng ký túc, tại sao là ngươi?"

      "Ta —— ta mang học sinh mới đến ký túc xá —— ai ôi. . . . . ." Trưởng ký túc lớn tiếng được nửa liền đau đến thể tiếp.

      nương kia thấy vậy tự biết mình gây họa, vội vàng nâng tới ghế tràng kỷ ở trong phòng, vừa giải thích, vừa xin lỗi: "Tối qua ta vừa tới trường, nghe được mấy đồng học tới mấy ngày sau khi trở lại trường thấy mất ít đồ trong —— a , đồ dùng phái nữ. Ta nghi ngờ do gần đây trường học vì chuẩn bị cho buổi lễ khai giảng thuê người làm tạm thời, lại đoán rằng tên ăn trộm này thừa dịp hôm nay tất cả mọi người có ở ký túc xá mà ra tay, liền sắp xếp chút, mai phục ở trong gian phòng trống này. ngờ lại là ngươi —— lại, nếu như ngươi gõ cửa, cũng có việc hiểu lầm này rồi."

      Trưởng túc xá thoáng thở gấp đều đặn tức, cười khổ : "Tiếu đồng học, ngươi cũng đây là phòng trống, vậy ta cần gì nghĩ tới việc gõ cửa chứ."

      , lại xoa liên tục vào phần bụng bị đánh, chân mày nhăn lại, cho thấy bị thương .

      nương xinh đẹp biết mình ra tay có điểm độc ác, vội vàng : "Xin lỗi trưởng ký túc, ta lập tức dẫn ngươi tìm Giáo Y (mình nghĩ là thầy thuốc)."

      "Ai ôi. . . . . . cần, ta nghỉ lát rồi tự mình là được. Buổi lễ lập tức bắt đầu, ngươi mau đến hội trường , nếu bị trách mắng."

      "Như vậy sao được. Ta, Tiếu Ôi Ôi dám làm dám chịu, ngươi bị thương rồi sao có thể bỏ ."

      Hai người tranh chấp , bên cạnh bỗng nhiên có người chen vào : "Ta chữa trị bằng pháp thuật, trước thử chút."

      nương xinh đẹp nghe vậy vui mừng: " tốt quá! Ngươi —— à? Ta nhìn ngươi sao thấy có chút quen mặt?"

      Nàng mới vừa rồi chỉ mải lo lắng thương thế của trưởng ký túc, rảnh để ý Phượng Vũ. Phượng Vũ sớm đánh giá xong diện mạo của nàng, cũng nhớ được gặp nàng ở đâu: "Hơn mười ngày trước ở Lam Phong trấn, chúng ta từng gặp mặt lần."

      "Lam Phong trấn?"

      Tiếu Ôi Ôi còn hết sức trầm tư suy nghĩ, Phượng Vũ nhàng đưa tay ra, tới bên người trưởng ký túc.

      "Mưa nhuận Quy Nguyên —— Càng."

      Tay Phượng Vũ khẽ lật, dùng năng lực Thủy nguyên tố ngưng tụ thành từng vòng ánh sáng chữa thương người cho trưởng ký túc, khiến vốn nhíu chặt chân mày, trong nháy mắt liền giãn ra.
      Last edited: 10/1/16
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Buỗi lễ khai giảng

      Tiễn bước trưởng ký túc hoàn toàn khỏi bệnh, vô cùng cảm tạ, Phượng Vũ trở về phòng ngủ thay quần áo, Tiếu Ôi Ôi còn ở trong phòng khách kinh ngạc thôi: " ngờ ngươi lại là học sinh mới của trường chúng ta, làm sao ngươi đến trễ như vậy? Đúng rồi đúng rồi, còn chưa hỏi tên ngươi là gì."

      Đối mặt với chuỗi câu hỏi liên tiếp của nàng (Tiếu Ôi Ôi), Phượng Vũ biết nên trả lời vấn đề nào trước: "Ta tên Phượng Vũ."

      "Phượng Vũ, xin chào, ta tên Tiếu Ôi Ôi, nhập học sớm hơn ngươi năm, là sư tỷ của ngươi."

      chuyện, Tiếu Ôi Ôi cười hì hì ôm đống y phục màu sắc rực rỡ vào, đặt giường Phượng Vũ: "Treo ban công quá ràng rồi, tạm thời để ở chỗ này của ngươi ."

      Phượng Vũ định thần nhìn lại, là đống lớn quần áo trong gợi cảm, bất ngờ lớn: "Người ở đây lúc trước lưu lại?"

      " phải, là mọi người gom lại dự định làm mồi nhử bắt tên biến thái ăn trộm đồ lót, ngờ cuối cùng người sập bẫy lại là ngươi và trưởng ký túc."

      ". . . . . . Trong trường học thường xảy ra việc này sao?"

      "Cũng phải, từ trước đến giờ trường học vốn rất bình yên, có thể là gần đây người ra vào hỗn tạp, cho nên mới xảy ra chuyện ầm ĩ này." xong, Tiếu Ôi Ôi liếc nhìn đồng hồ quả quýt, lập tức nhảy lên, bắt được tay Phượng Vũ: "Ôi, sắp muộn rồi, chạy mau!"

      Ký túc xá cách lễ đường đoạn xa, lúc đầu Tiếu Ôi Ôi còn lo lắng Phượng Vũ chạy nổi, sau lại phát , đối phương bước chân nhàng, tốc độ còn nhanh hơn chính mình chút, khỏi thay đổi cách nhìn: "Xem ra thực lực ngươi tệ lắm, cấp mấy rồi?"

      Nghe vậy, Tiếu Ôi Ôi lại cho rằng thực lực của nàng bình thường, cho nên tham gia khảo hạch, liền an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, ở trong trường học tu luyện năm rưỡi nữa, bảo đảm thực lực ngươi tăng nhiều. Đến lúc đó tham gia cuộc thi, còn phải dễ như trở bàn tay."

      Nghe được lời khích lệ của nàng, Phượng Vũ khỏi cười nhạt tiếng, trong lòng đối với nương cởi mở này tăng thêm mấy phần hảo cảm: "Ừ, cám ơn."

      Trong lúc chuyện, hai người chạy đến trước hội trường. Còn chưa kịp quan sát kỹ hội trường cao lớn nghiêm trang trước mặt, Phượng Vũ bị Tiếu Ôi Ôi quen thuộc địa hình kéo đến bên kia: " vào từ cửa , nếu bị lão sư phụ trách càu nhàu."

      "Cái đó ——" Phượng Vũ vô ý quay đầu nhìn cái, thấy người bóng dáng cao lớn giống như cây tùng, nhìn có chút quen mắt, nhịn được hỏi "Người kia cũng là học sinh , sao laddi về hướng ngược lại với hội trường? Chẳng lẽ cần tham gia buổi lễ?"

      Tiếu Ôi Ôi quay đầu nhìn, lông mày xinh đẹp nhất thời nhíu lại: "Người kia gọi Lăng Tử Minh, cũng biết lai lịch thế nào, các loại quy tắc ở trong trường học tuân quy, lão sư cũng quản ."

      Lăng Tử Minh? Chưa nghe qua tên này, nhưng tại sao càng nhìn người nọ càng thấy quen vậy?

      Phượng Vũ còn hồi tưởng, lại bị Tiếu Ôi Ôi thúc giục: "Ai, rồi rồi, trở về từ từ cho ngươi."

      —— rốt cuộc gặp qua ở nơi nào?

      Cho đến khi thành công cùng Tiếu Ôi Ôi chạy tới ngồi vào hàng ghế sau, Phượng Vũ vẫn còn cố hết sức suy nghĩ.

      Hễ là những buổi lễ do quốc gia tổ chức, thông thường đều rất nhàm chán. Kiếp trước Phượng Vũ chưa từng tham gia loại hoạt động này, vừa bắt đầu còn cảm thấy hứng thú ngồi nghe các vị khách quý chuyện, nhưng phát lại đều là về võ thuật, liền quay sang giọng chuyện với Tiếu Ôi Ôi.

      Mặc dù tính cách thẳng thắn, nhưng Tiếu Ôi Ôi vẫn là nữ hài tử, có bản năng bát quái, lập tức chỉ cho Phượng Vũ biết từng người lão sư "quản lý" ở đài: ví như Tề chủ nhiệm bề ngoài lịch , ra khả năng chiến đấu đứng đầu; bên cạnh là Lý lão sư, có biệt danh là lão bà nô*. . . . . .

      *lão bà nô: nô dịch của vợ, bị vợ chèn ép

      ra Phượng Vũ đối với mấy chuyện này thấy hứng thú, nhưng nghe Tiếu Ôi Ôi thủ thỉ thù , nàng dần dần cảm thấy, dường như cuộc sống tập thể cũng quá chán ghét. chút lo lắng lúc trước, trong lúc vô tình, tan thành mây khói.

      Tiếu Ôi Ôi hăng say, bỗng bị tiếng vỗ tay nhiệt liệt trong hội trường cắt đứt, thấy người lên đài là Tam vương tử Lạc Tây Á vẻ mặt đắc ý, Tiếu Ôi Ôi khó chịu : "Chậc, hiệu trưởng lại có thể đồng ý thứ người như vậy đến dự quan lễ, là quá có nguyên tắc rồi !"

      "Tại sao như vậy?"

      "Những người hôm nay tới, mặc dù cũng lén lén lút lút làm chút chuyện vụ lợi, nhưng ít nhất ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm. Đâu giống như cái tên vương tử ngu ngốc này, thực lực đủ, danh tiếng lại kém, là người cay nghiệt hẹp hòi, mặt ngoài lại làm bộ làm tịch, đáng tiếc giả bộ giống."

      "Nhưng mạng tốt, bệ hạ của chúng ta chỉ có đứa con trai là , tương lai nhất định thừa kế vương vị. Ông trời có mắt, vì sao thái tử vương tử của ba nước kia đều văn võ song toàn, danh tiếng vang xa, tu tháp chúng ta sau này lại muốn ủng hộ người ngu ngốc như vậy làm vua!"

      xong, Tiếu Ôi Ôi giận dữ đá ghế, người hàng trước quay đầu trợn mắt nhìn, lại bị vẻ mặt tức giận của Tiếu Ôi Ôi dọa sợ quay trở lại, suy nghĩ rốt cuộc đắc tội với nàng lúc nào.

      Nhớ tới màn gặp gỡ vừa rồi, Phượng Vũ hiểu phẫn nộ của Tiếu Ôi Ôi: "Ta mới vừa đối mặt với , người này cậy mạnh vô lễ, chỉ là trước mặt hiệu trưởng lại trở nên quy củ."

      Tiếu Ôi Ôi hừ tiếng, : " dám đàng hoàng sao, Ngải Fila hoàng hậu năm xưa chính là học trò của hiệu trưởng. dám đối với lão sư dạy mẫu hậu tôn kính? tại, sợ rằng cũng chỉ có mình hiệu trưởng trấn áp được ."

      Nhìn thiếu niên tóc vàng đài thao thao bất tuyệt, Tiếu Ôi Ôi đột nhiên nghĩ ra chủ ý: " bằng, chúng ta khiến ở trước mặt hiệu trưởng ngã nhào?"

      "Hả? Làm thế nào?"

      "Chính là ——" Tiếu Ôi Ôi lại gần bên tai Phượng Vũ, giọng thầm phen. Phượng Vũ sau khi nghe xong, cảm thấy kế hoạch này mặc dù tệ, nhưng giống bộ dạng đứa bé chơi đùa, phù hợp lắm với tính tình nàng. Với tính tình của nàng, thích lấy nắm đấm để giải quyết tranh chấp hơn.

      Nhưng thấy hai mắt Tiếu Ôi Ôi sáng lên, ngừng cười trộm, đành khiến nàng mất hứng, liền đồng ý: "Vừa vặn lát nữa dâng quà tặng cho hiệu trưởng. lát ngươi kéo , ta nghĩ biện pháp bỏ đồ vật vào."

      "Được!"

      Đợi khi buổi lễ kết thúc, chính là ngọ yến. Thừa dịp tất cả mọi người dời bước tới đại sảnh bữa tiệc, Tiếu Ôi Ôi cười híp mắt tiến lên ngăn Lạc Tây Á lại: "Tam điện hạ, lâu gặp."

      Lạc Tây Á nhìn nhìn nương trước mặt vài lần, mới nhớ ra đối phương là người nào: "A, ngươi là muội muội Tiếu hộ vệ, Tiếu gia nhị tiểu thư. Ta ở Hoàng Đô thường được nghe lệnh huynh nhắc tới ngươi."

      ". . . . . . Ca ca nhất định là oán trách ta dịu dàng hiền thục, giống thục nữ khiến mất mặt." giọng thầm xong, Tiếu Ôi Ôi vừa muốn chuyện, lại bị Đồng Trì và Đồng Tân tới cắt đứt: "Gặp qua Tam điện hạ."

      Người tầng lớp cao ở đế đô đều biết, Đồng gia là thân tín của Lạc Tây Á. Nhưng bây giờ thấy người Đồng gia, Lạc Tây Á lại cho sắc mặt tốt, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

      Thấy thế, lòng bàn tay Đồng Tân khỏi toát mồ hôi: nhất định là do vừa rồi phụ thân bị thua khiến Điện hạ cảm thấy mất thể diện! Nếu kịp thời xoay chuyển, sau này địa vị của Đồng gia ở trong lòng Điện hạ, chỉ sợ tuột dốc phanh.

      Đồng Tân vừa định mở miệng lấy cớ Đồng Mạc Uyên gần đây thân thể khỏe, đại phu dặn dò cần tĩnh dưỡng, thể tùy ý sử dụng pháp thuật ra, lại bị Đồng Trì nhàng kéo ra, nấp sau lưng, cũng nháy mắt với , ý bảo nên mở miệng.

      nghi ngờ hiểu, liền nghe Đồng Trì mỉm cười : "Điện hạ, gần đây ta tình cờ lấy được món đồ, nghe có lai lịch lớn. Nhưng ta ở phương diện giám định và thưởng thức cổ đổng dị bảo* kém cỏi, còn muốn xin Điện hạ giúp ta xem xét kỹ lưỡng."

      *cổ đồng dị bảo: bảo vật từ xa xưa, nhiều năm tuổi

      "Hả? Thứ gì?" Vừa nghe có Kỳ Trân Dị Bảo, quả nhiên sắc mặt Lạc Tây Á từ mây mù chuyển sang quang đãng.
      Đồng Trì hắng giọng thừa nước đục thả câu, ngừng chút, nhìn ánh mắt mong đợi của Lạc Tây Á, nhanh chậm : "Vòng tay được chế từ Thanh Lam Hồi Xuân ngọc."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :