1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 22: Mặc Mặc có thầy.
      Edit: Mị
      Beta: Sakura

      ” Được rồi, cái gì đều sau, kiểm tra Mặc Mặc .” An Dĩ Mẫn xong thu hồi năng lượng bao trùm người Mặc Hi, ra hiệu cho bọn khám.

      Mấy người mới tới gật gật đầu, rồi tới bên cạnh Mặc Hi, trong tay ngừng cầm các loại dụng cụ kiểm tra, lát sau, người đàn ông khoảng chừng ba sáu ba bảy tuổi nhìn An Dĩ Mẫn ”Ông chủ, thương thế của vị Mặc tiểu thư này cũng quá nặng, chỉ là do cơ bắp toàn thân bị vận động quá giới hạn, tiêu hao quá độ đến cực hạn, dẫn đến toàn bộ thân thể bị mất lực.”

      ”Vận động quá mức?” An Dĩ Mẫn nghĩ nghĩ, cũng đúng, mới vừa rồi Mặc Hi luôn luôn tấn công ngừng nghỉ, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ chín tuổi, đúng là coi bé như siêu nhân, cười cười, ”Vậy là tốt rồi, phương pháp trị liệu .”

      ”Thưa ông chủ, này cũng có bị thương bao nhiêu, chỉ cần nghỉ ngơi tốt chút là được ạ, dù sao cũng là bên trong cơ bắp, vẫn nên bảo vệ cho tốt, nên dùng máy móc tác động.” Người đàn ông đó xong, dừng lúc, rồi lại nhìn An Dĩ Mẫn tiếp ”Dựa theo tình huống của tiểu thư này, ông chủ có thể cho Dược sư điều phối dược liệu cho bé tắm, như thế trợ giúp và đề cao rất lớn cho thân thể của bé.” ra như vậy là bởi vì nhìn ra An Dĩ Mẫn rất quan tâm bé này, chứ thực ra dược liệu để tắm cần tiền tài cũng đơn giản đấy.

      ”Được, giải thích sai, thân thể đến cực hạn, dùng dược tắm đúng là cách tốt nhất.” An Dĩ Mẫn tán thưởng liếc nhìn người đàn ông kia, rồi tiếp ” Bộ, mang theo Mặc Mặc chuẩn bị .”

      ”Vâng!” Người đàn ông được gọi là Bộ lên tiếng trả lời, tên đầy đủ chính là Dương Bộ, liền gọi thêm người phía sau tiến lên trước muốn khiêng Mặc Hi , thế nhưng lại bị Mặc Hi kháng cự.

      ”Mặc Mặc sao thế?” An Dĩ Mẫn hỏi .

      Mặc Hi nhìn ông, tiếp theo nhìn về phía Khoát Hải, thực tế bây giờ rất mệt a, mặc dù được An Dĩ Mẫn dùng năng lượng Thuỷ để xoa dịu cơ bắp toàn thân, thế nhưng nếu cứ như vậy, khiến cho càng thêm mệt mỏi và muốn ngủ, chịu đựng lấy cơn buồn ngủ, đến đây là vì muốn hiểu thực lực của chính mình đấy.

      Dường như nhìn ra suy nghĩ của Mặc Hi, hoặc là nghĩ tới nguyên nhân đến đây, An Dĩ Mẫn giúp mở miệng hỏi ” Khoát Hải, thông qua tỷ thí vừa rồi, theo dự đoán của , cường độ thân thể của Mặc Mặc khoảng bao nhiêu.”

      Toàn trường yên tĩnh, đúng vậy, đây chính là điều bọn họ muốn biết nhất đấy, chỉ bởi vì trận đấu vừa rồi làm cho bọn rung động quá lớn, mà đám người Dương Bộ vừa đến cũng cả kinh, ai có thể nghĩ đến đứa trẻ toàn thân năng lượng này lại có thể tỉ thí cùng với Võ giả cao cấp chứ? Hơn nữa.. xem dáng vẻ này, hình như cũng phải chơi đùa cho có.

      Nghe hỏi thế, gương mặt Khoát Hải hưng phấn, ngay cả giọng cũng có chút run rẩy ”Thưa ông chủ, Mặc Mặc, cường độ thân thể của Mặc Mặc, theo như dự đoán của tôi, ít nhất ở cấp 23 trở lên, này…” còn chưa xong, bị trận ồn ào lấn át.

      ”Mẹ của ta ơi… này vẫn là người sao? là người sao?”

      ” 23 trở lên!!? thổi phồng chứ? Biến thái a.. quá biến thái!!”

      trách phản ứng của bọn mãnh liệt như thế, lần này bọn bị đả kích rồi, cũng bị chấn động luôn rồi, mặc dù thông qua cuộc tỉ thí vừa rồi tâm lý bọn có chuẩn bị trước nhưng vẫn bị rung động bởi lời của Khoát Hải.

      An Dĩ Mẫn nhìn ra Khoát Hải còn có lời chưa xong, hơn nữa câu trả lời tiếp theo cũng đoán ra được đại khái, nên lên tiếng ” Được rồi, yên lặng .” câu xong, toàn trường lần nữa yên tĩnh lại, rồi mới quay đầu nhìn Khoát Hải tiếp .”

      ”Dạ dạ!” Khoát Hải vội vàng đáp, cúi đầu nhìn thoáng qua Mặc Hi nằm mặt đất cũng nhìn , rồi ” Cấp 23 này chỉ là dự đoán cầm chừng ở mức thấp nhất, trong cuộc chiến đấu vừa rồi, tôi cảm giác được độ bền bỉ của Mặc tiểu thư rất tốt, phải gọi là con mẹ nó quá tốt! Hơn nữa kỹ xảo chiến đấu cũng rất tuyệt, nếu bé vẫn có thể đối mặt với năm người cùng cấp, tuyệt đối có đối thủ đấy.” Càng càng kích động, đến câu cuối cùng có chút choáng váng, cái gì gọi là cùng đấu với năm người địch thủ đấy, này còn muốn sao? Nếu còn có quái vật như , vậy những người như bọn còn lòng dạ để sống tiếp rồi, chỉ sợ cho dù là thiếu niên, trưởng thành đều có bao nhiêu người là đối thủ của a… Trong lòng mọi người đều tự suy nghĩ, cũng lên tiếng quấy nhiễu .

      Hô hấp dần, bình ổn lại kích động trong lòng, Khoát Hải tiếp ” Ông chủ! Mặc Mặc tiểu thư tuyệt đối là thiên tài, , thiên tài cũng có biện pháp để hình dung, bé tuyệt đối có thành công rất lớn đấy, tiếc nuối duy nhất đúng là hình như có nội lực, biết vốn dĩ học tập ở đâu rồi? Thầy dạy là ai?” Mặc dù biết hỏi việc này có hơi đường đột chút, nhưng là lúc này quá kích động.., Khoát Hải cũng thể để ý được nhiều như vậy, suy nghĩ là nhân tài vĩ đại nào dạy dỗ được học trò như vậy.

      Thế nhưng mà, lời An Dĩ Mẫn ra lại như đạo thiên lôi giáng xuống, chấn cho mọi người muốn bất tỉnh, cười ” Mặc Mặc có thầy, cũng chưa có học qua ai cả!”

      ”Này, này.. sao có khả năng!” giọng Khoát Hải có chút lưu loát, cúi đầu nhìn Mặc Hi mặt đất, chuyện này khiến có chút tiếp nhận được, chẳng lẽ tất cả con đường khó khăn này do tự đến? Tất cả những kỹ năng công kích đều do mình nghĩ ra? Chuyện này sao có khả năng? Nếu như thế, đứa này quả quá đáng sợ!

      An Dĩ Mẫn thấy như vậy dường như rất vui vẻ, khoé miệng cười càng lớn, cúi đầu nhìn Mặc Hi mặt đất ”An ba ba đúng chứ, Mặc Mặc.”

      Mặc Hi nhìn thấy dáng vẻ của An Dĩ Mẫn ràng chế giễu đùa bỡn, liếc tới cái ánh mắt khinh bỉ, người bao nhiêu tuổi rồi còn ham vui như thế? Trực tiếp nhắm hai mắt lại ”Con mệt mỏi, mang con trị liệu.”

      ”Ha ha” nhìn thấy biểu trẻ con của Mặc Hi như thế, An Dĩ Mẫn và Thần đứng bên ăn ý cùng nhau cười lớn.

      ”Ông chủ?” Dương Bộ gọi tiếng, dò hỏi ý của ông.

      ”Ha ha, sau này Mặc Mặc cần gì cứ cấp cái ấy, cứ nghe là được rồi,” An Dĩ Mẫn biết ý của , lên tiếng , như vậy cũng có đạo lý, ông nhìn ra được, Mặc Hi là đứa hoàn toàn khác người, tư duy của sợ là người lớn bình thường cũng so được, cũng sợ làm ra cầu gì hợp lý, dù là làm chuyện gì hợp lý cũng sao, dù sao bình thường có chuyện lớn gì cấp dưới đều báo cáo với .

      ”Vâng” Dương Bộ có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua nằm ngủ cáng, đứa này có thiên phú đáng sợ, chỉ cần nhìn thấy ông chủ đối với bé như thế, đủ để khiến người khác giật mình rồi.

      với người bên cạnh ”Tốt rồi, khiêng .”

      Người bên cạnh nghe thế, liền khiêng cáng lên, bước theo Dương Bộ rời .

      Nhìn thân ảnh của mấy người kia biến mất, An Dĩ Mẫn mới xoay người nhìn Khoát Hải có chút buồn cười lên tiếng ” cũng bôi thuốc , ha ha ”

      thể , dáng vẻ bây giờ của Khoát Hải có chút buồn cười, khuôn mặt thô ráp nổi lên vài khối xanh tím, buồn cười.

      Cũng nương theo lời này của An Dĩ Mẫn, cả phòng thi đấu vốn dĩ có chút yên lặng buồn bực liền vang lên trận tiếng cười đùa.

      ”Ha ha! thú vị a!”

      ”Đúng vậy a! đúng a! Khoát Hải, nhìn dáng vẻ của bây giờ xem, ha ha, có thể đóng phim hài được rồi đó.”

      ”Ha ha ha ha !!”

      Sau đó phòng tỉ thí khôi phục lại khí như lúc mới đến, chỉ là màn kinh người kia vẫn vĩnh viễn lưu lại trong lòng bọn họ, có thể gọi là bé biến thái, đợi đến sau này, bọn nhớ tới thời khắc này, khỏi lộ ra tự hào và hoài niệm, nhân vật truyền kỳ như thế, bé như thế, còn thấy.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 23: Dịch tăng cường trị liệu.
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Mặc Hi bị mang đến căn phòng giống như phòng làm từ kim loại vậy, để ít máy móc, mãi đến khi đến căn phòng độc lập, bọn họ mới đặt xuống.

      “Xin Mặc Hi tiểu thư chờ lát.” Dương Bộ với Mặc Hi câu.

      Con ngươi Mặc Hi chuyển hướng về : “ có việc gì, chú Dương gọi cháu là Mặc Mặc được rồi.”

      “Được, Mặc Mặc.” Dương Bộ cũng hư tình giả ý, liền trực tiếp gọi, mặt cũng có chút ý cười.

      “Ha ha.” Mặc Hi cũng cười cùng .

      Lúc này, có tiếng bước chân cùng tiếng cười của người đàn ông truyền đến: “Ta nhóc Dương, là người nào mà em lại muốn dùng dịch tăng cường trị liệu?? Là thiên tài thế nào lại để cho ông chủ chi nhiều tiền như vậy??”

      Mặc Hi cũng chỉ còn có đôi mắt là cử động được, liếc mắt cái nhìn thấy ông già ước chừng sáu mươi hai, sáu mươi ba đến, thân áo blue màu trắng thoạt nhìn có chút bẩn thỉu, bởi vì áo dính ít các loại màu sắc, mặt thoạt nhìn rất hồng nhuận, cảm thấy tinh thần rất vui vẻ, mái tóc màu trắng bạc, nhưng khá dày đặc.

      Hiển nhiên, người đó cũng nhìn thấy Mặc Hi, nhất thời cười cười chải tóc: “ đứa trẻ đáng , lần này dịch tăng cường trị liệu là cho nó dùng à?”

      “Vâng.” Dương Bộ đáp lời, nhìn Lão ngoan đồng trước mắt, mặc dù cợt nhả chút, nhưng bản lĩnh thể coi thường.

      “Ai nha, là người nào làm, đối với đứa trẻ như thế cũng xuống tay được!! là!! Nếu là lão đầu…..Khụ, Lão soái ca biết được, còn giết !!” Lão nhân đến trước mặt hai người, kéo tay áo lên, bộ dáng giống như muốn tìm người nọ liều mạng.

      Những người trẻ tuổi phía sau nhếch miệng, cố nén cười.

      “Ông Cát, nên làm việc rồi.” Dương Bộ bình tĩnh , dừng chút, lại mặt lạnh nhạt nhắc nhở câu: “Còn có, ông cũng có bất kì kỹ năng chiến đấu, nếu muốn tàn phế, tốt nhất trong đầu nên có ý nghĩ đánh sống chết với người khác.”

      “Xì!” tiếng này là Mặc Hi bật cười, có biện pháp, nghĩ tới Dương Bộ câu như vậy, hơn nữa còn dùng bộ mặt lạnh nghiêm túc như thế ra, làm người khác buồn cười, nhưng vui quá hoá buồn, thân thể bởi vì cười mà rung rung, truyền đến từng đợt đau đớn, khỏi cắn răng ngậm miệng lại.

      “Nhóc kia!!” Bị vạch trần ông Cát có chút thẹn quá thành giận, tiến lên nắm lấy quần áo của Dương Bộ, gào lên: “Em thể chừa cho chút mặt mũi sao!!!? A!? Lúc đầu còn vì em…..”

      Ông Cát càng càng hăng, bộ mặt nghiêm túc của Dương Bộ có chút thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ mà …..cũng có thể phát khoé miệng có chút run rẩy.

      Nhìn người trước mắt như hát, Mặc Hi cũng cảm thấy buồn cười, ông Cát này có khả năng thuyết giáo a, có chút thương hại cho Dương Bộ.

      “Ngô!! N.hoc. . . . . . uông ay!” Miệng ông Cát bị Dương Bộ chặn lại, mơ hồ kêu lên, trừng lớn đôi mắt, ra ông ấy muốn là: Nhóc kia, buông tay.

      “Nên trị liệu cho Mặc Mặc.” Dương Bộ bình tĩnh , chút dao động.

      Ông Cát gật đầu, lần này Dương Bộ buông tay.

      “—%)((*%¥#” thấp giọng hùng hùng hổ hổ mắng mấy câu, thời điểm quay đầu nhìn Mặc Hi lại là sắc mặt hiền lành: “Bé cưng, trị liệu cho bé nhé, ha ha!! Lần này mang đến là thuốc tảo, mùi vị a….nặng nặng…..ha ha!!”

      Bộ dạng hèn mọn khiến người khác hiểu lầm.

      Mặc Hi cười cười: “Tốt quá, cám ơn ông.”

      tiếng ông này chẳng những khiến cho ông Cát vui vẻ, mà khuôn mặt lại kích động: “Cái gì ông!!? già như vậy sao?? Phải gọi là , trai biết !!?”

      “. . . . . .” trai? Mặc Hi có thể đoán được nỗi khổ của Dương Bộ rồi, nhưng vẫn là cười gọi tiếng: “Cám ơn, . Khụ.”

      “Uh uh, ngoan!!” Ông Cát mặt mày hồng hào, lần nữa nở nụ cười.

      Mọi người xung quanh có chút ít bộ phục nhìn Mặc Hi, đúng có thể gọi được, nhưng người ta chỉ là đứa trẻ, gọi như vậy cũng ai gì.

      Mà Mặc Hi cũng nhìn thấu điểm này.

      “Tốt lắm, trị liệu.” Dương Bộ thấy ông Cát như cũ vẫn nhúc nhích, lại nhắc nhở lần nữa.

      “Được được được. Trị liệu.” Ông Cát nghe vậy cũng tiếp tục đùa giỡn, với những người bên cạnh: “ thôi, chuẩn bị .”

      “Dạ!” Mọi người đáp lời, sau đó tản ra làm việc mình nên làm.

      Mặc Hi bị mọi người mang đến căn phòng, bên trong bộ dạng giống như cái bồn tắm hình tròn bằng gỗ, mà lại được bỏ vào bên trong.

      Quần áo bị cởi ra, lại Mặc Hi bị nhìn như vậy cũng có hơi xấu hổ, nhưng cũng quá kích động, đây vốn là cơ thể đứa bé, hơn nữa, lúc ở nhà cũng thường xuyên bị Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc nhìn hết, nhiều năm như vậy cũng quen.

      Ngâm mình ở bên trong, lập tức bị dòng nước ấm áp bao quanh, rất thoải mái.

      Con ngươi mông lung nhìn ông Cát ở bên xa, tựa hồ luyện chế dược vật??

      lâu sau, thả vật vào bồn, nước vốn trong suốt biến thành màu xanh lục.

      Làm xong mọi thứ, ông Cát lau lớp mồ hôi đầu, cười : “Nhóc con, tình huống của bé dùng loại bọt tắm này hiệu quả tốt nhất, loại bọt tắm này là đứng đầu, dùng loại này tuy đau đớn nhưng rất có lợi , đến lúc đó bé con có thể phải khóc đấy!!”

      “Ha ha, hẳn ạ.” Mặc Hi bình tĩnh cười , khóc?? Dường như từ khi đến thế giới này, chỉ khóc duy nhất lần là thấy Mặc Phàm nhặt ve chai, từ đó còn khóc nữa, nhất là đối với việc nhận được lực lượng thống khổ này, càng khóc.

      Thấy cứng cỏi trong mắt Mặc Hi, ông Cát lên tia tán thưởng, bất kể thế nào, chỉ sợ thiên phú đứa này cũng chưa rang, nhưng tính cách này phải bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể so sánh.

      Mà ông xem chừng, để phòng ngừa việc ngoài ý muốn phát sinh, dù sao ông cũng dối, đầu tiên sử dụng loại bọt tắm này đều rất thống khổ phải ai cũng có thể thừa nhận, nhất là đứa bé như vậy.

      “Hư.” Thời gian từng chút trôi qua, Mặc Hi cúi đầu thở dài tiếng, biết là thống khổ hay thoải mái.

      cảm giác được dược liệu từng chút từng chút thẩm thấu qua da thịt , làm dịu cảm giác đau đớn, tê ngứa, là khó chịu hay thoải mái, nhưng có thể xác định, nước thuốc này kích thích cơ thể , đồng thời cũng tăng cường thêm, hơn nữa ràng cảm giác được, nước thuốc này tràn đầy năng lượng, ngừng giúp cơ thể khôi phục, tựa hồ cũng giúp hấp thu năng lượng nhanh hơn nhiều.

      nhiều tác dụng tốt? Trong mắt Mặc Hi lên vẻ ngạc nhiên, nghĩ tới nước thuốc này có nhiều tác dụng như vậy.

      Mà thay đổi theo thời gian, việc hấp thu nước thuốc càng nhanh hơn rồi, hơn nữa giống như lời ông Cát , sau khi rót vào máu thịt, có loại thống khổ ràng, nhưng vẫn có thể nhẫn nại.

      thể lãng phí!

      Đôi mắt Mặc Hi chợt lóe, cảm giác được, loại năng lượng nước thuốc này xói mòn nhiều trong khí.

      Từ từ nhắm mắt lại, làm cho cơ thể dung nhập vào trạng thái linh, nhanh chóng hấp thu năng lượng xung quanh trong nước, dẫn nhập chúng vào cơ thể, vận hành, chữa trị cường hoá kinh mạch trong cơ thể.

      Dược vật trong nước chỉ có thể trị liệu cường hoá da thịt, mà năng lượng bị Mặc Hi dung nhập vào cơ thể cũng có thể tăng cường mọi thứ bên trong.

      rất thích thú, nhưng biết người bên ngoài kinh ngạc rất nhiều.

      Ông Cát trợn to mắt nhìn Mặc Hi trong nước, ông vốn cho rằng có thể kiên trì tối đa chỉ có thể khoảng hai giờ thôi, nhưng ngờ tới có thể tiến vào cảnh giới dung nhập vào trời đất khó được kì ngộ này, nhìn màu sắc trong nước dần dần nhạt , trong lòng khiếp sợ thôi, đồng thời lại là đau lòng.

      Ngẫm nghĩ chút, liền xoay người trở lại bàn, bắt đầu luyện chế thuốc, dung nhập vào trời đất là cảnh ngộ trăm năm khó gặp được, ông cũng hiểu nên quấy rầy việc tốt của , tốt nhất là vì cũng cấp năng lượng.

      Lại luyện chế thuốc, lần nữa bỏ vào trong nước, màu ước lại biến thành màu lúc sắc nồng đậm lúc trước, lau lớp mồ hôi trán lần nữa, cười hắc hắc, như vậy hẳn là đủ rồi.

      Nhưng khi ông cúi đầu xuống, màu xanh trong nước giảm nhanh hơn so với lúc trước, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 24: Thiên phú nghịch thiên khiến người khác ghen tỵ.
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Mẹ kiếp!! Tiểu quỷ này là cái gì thế!! Cái thân thể nhắn này có thể hấp năng lượng như thế nào?? trong lòng ông Cát đau xót trận, cũng mở miệng ra, bởi vì ông biết , ở trạng thái này thể quấy rầy , nếu như bị làm phiền, việc tu luyện bị cắt đứt vẫn còn tốt, nếu tệ hơn, chừng khiến tu vi bị thụt lùi.

      Xoay người, lại chế dược lần nữa, nhưng lần này chậm hơn, có cách nào, việc làm ra loại dịch trị liệu này phải dễ dàng, mỗi dược liệu trình tự sức nặng đều phải nắm chắc chính xác, nếu có chút sai lầm, hậu quả tuyệt đối nghiêm trọng.

      Chờ ông làm xong dược liệu lấy ra lần nữa, thấy nước kia biến lại màu xanh nhàn nhạt , gương mặt già nua có chút co rút, nhưng vẫn thả dược liệu vào, còn trừng mắt liếc nhìn Mặc Hi, xem bé con còn có thể hấp thu nữa !!?

      “. . .” Thế nhưng mà, đến khi ông chứng kiến tốc độ nhạt màu của nước thuốc giảm chút nào, rốt cục bó tay, ông cũng thể làm tiếp được, bởi vì dược liệu đủ.

      Thân thể có chút mỏi mệt ra ngoài, hôm nay, xem như là ngày trong đời này thể được lời nào.

      Ở trong trạng thái linh, Mặc Hi cảm giác được năng lượng được hấp thu càng ngày càng ít, khỏi giảm bớt tốc độ, nhưng đến khi phát nhanh hết năng lượng lại lần nữa được gia tăng, liền vui mừng hề ép bản thân, nhanh chóng hấp thu vào, đợi đến khi thiếu năng lượng lần nữa, lại gia tăng, trực tiếp khiến chút bận tâm mà dẫn dắt.

      Kỳ cảm giác được động tác của ông Cát, có điều lười quản, tại việc cần làm là lợi dụng tốt điều này, cường hoá kinh mạch trong cơ thể.

      Cảm giác được kinh mạch từng chút cứng cáp hơn, trong lòng Mặc Hi càng hưng phấn.



      giống với Mặc Hi, tại ông Cát vô cùng thất bại.



      thân mỏi mệt ra ngoài, thấy được Dương Bộ.



      Nhìn thấy bộ dạng ông Cát, Dương Bộ cũng sững sờ, lên phía trước, đỡ ông, hiền hòa : “Làm sao vậy? Việc trị liệu Mặc Mặc tiểu thư xảy ra vấn đề gì sao?”



      Bởi vì cũng biết lần đầu tiên dung dịch trị liệu rất thống khổ, dù vừa rồi tại sảnh tỷ thí, cũng nghe được kiện biến thái của Mặc Hi, nhưng mà vẫn là đứa bé.



      Ai biết, vừa nghe được lời Dương Bộ….ông Cát liền mãnh liệt trừng mắt , hung ác : “Xảy ra vấn đề!!? Là xảy ra vấn đề rồi!!? Các người mang đến tiểu quái vật gì a!!!? dùng liên tục ba lần cường hoá trị liệu dịch rồi, còn chưa đủ để bé hấp thu đấy!!”



      xong lại thở ra hơi, khoát khoát tay : “Tốt rồi, khó được bé tiến nhập vào trạng thái dung nhập trời đất, có dược liệu, nhanh chóng lấy .”



      “. . .” Chỉ là Dương Bộ cũng bị lời của ông Cát nhất thời sửng sốt, có động.



      nghe được của lời sao!!? Ah!? Còn thông báo rồi cầm lại đây???” Ông Cát rống to, rốt cục đánh thức Dương Bộ, tại tầm tình của ông cũng phiền muộn a, tiểu quái vật kia, mệt chết người mà, cái thân già lọm khọm của mình ôi….



      “Người tới, lấy dược liệu! Còn có phái người thông báo cho ông chủ .” Dương Bộ gọn gàng dứt khoát hạ mệnh lệnh.



      Mọi người nghe được, liền từng người tán .



      Các loại dược liệu lấy ra, ông Cát liền trở lại trong phòng lần nữa, nhưng lúc này lại dẫn theo trợ thủ, quay đầu chỉ thấy Mặc Hi vẫn nhắm mắt như cũ, cúi đầu phát dược thuỷ kia, mặt lại co rút lần nữa.



      “Làm việc.” Điều chỉnh lại trạng thái mặt, ông Cát giọng , trợ thủ kia liền giúp ông mài dược.



      lâu sau lại bỏ dược vật vào lần nữa, đứng bên cạnh nhìn lát, thấy tốc độ hấp thu chậm lại, ông Cát mới thầm thở ra hơi, tốt có muốn lấy mạng của lão già này .



      Đúng lúc này, thân ảnh An Dĩ Mẫn cuối cùng xuất ở trong phòng, ông Cát và trợ thủ vừa muốn gì, bị An Dĩ Mẫn ngăn lại, bày ra cái lồng màu xanh lam, lúc này mới mở miệng: “Có chuyện gì xảy ra??”



      “Báo cáo Ông chủ!” Nhắc lại ông Cát liền bụng khí, con ngươi trừng lớn: “ mang đến cái tiểu quái vật gì thế? Đây là dịch cường hoá trị liệu lần thứ tư rồi, nhóc con này vẫn chưa có tỉnh!! Hơn nữa tốc độ hấp thu kia….quái vật !!



      “Ha ha.” Thấy bộ dạng Cát Lão, An Dĩ Mẫn nở nụ cười lên tiếng, thế nhưng mà tươi cười nửa liền ngừng lại, mặt lên tua kinh ngạc, quay đầu thấy Mặc Hi mở mắt nhìn bọn họ.



      Có chút nghi ngờ : “Các người đều tới làm gì?”



      Lúc An Dĩ Mẫn và hai người kia tiến vào nàng cảm giác được rồi, cho nên cũng rời khỏi trạng thái linh.



      Thấy Mặc Hi tỉnh lại, An Dĩ Mẫn cũng giơ tay thu hồi lồng chụp, thấy trong mắt Mặc Hi có tia chớp, dị năng!!! Sử dụng dị năng, hay là biết , chứng kiến nhưng….phương pháp kì diệu này luôn muốn bản thân cũng thử sử dụng.



      Nhanh chóng đến bên cạnh Mặc Hi: “Mặc Mặc sao chứ?”



      “Chuyện gì ạ?” Mặc Hi nghi hoặc hỏi.



      “Mặc Mặc vừa tiến vào trạng thái dung nhập trời đất trăm năm khó gặp, tại có phải cảm giác giống lúc trước hay ??” Thấy Mặc Hi giống như có vấn đề gì, hẳn là tự nhiên tỉnh lại, như vậy lấy được chỗ tốt hẳn là sai.



      “Dung nhập trời đất?” Mặc Hi có chút An Dĩ Mẫn cái gì, nhưng ngay sau đó suy nghĩ, đại khái hiểu , giương mắt lên : “An ba ba dung nhập trời đất là chỉ cái này sao?”



      xong liền nhắm mắt, lần nữa tiến vào trong trạng thái linh, hấp thu năng lượng.



      Đợi Mặc Hi mở mắt lần nữa, thấy bốn gương mặt lên vẻ khiếp sợ: “Làm sao vậy ạ?”



      “Mặc Mặc. . . Vừa rồi là chuyện gì xảy ra!?” An Dĩ Mẫn có chút trì độn mà hỏi.



      “Cái gì chuyện gì xảy ra? Con chỉ là hỏi cái này là dung nhập trời đất sao?” Mặc Hi đại khái nghĩ.



      An Dĩ Mẫn vừa nghe được lời Mặc Hi …, hít hơi sâu, trong con ngươi khiếp sợ cũng là dần dần bình tĩnh lại, trịnh trọng : “ sai, vừa rồi làm sao Mặc Mặc làm được!?”



      Mọi người đều nhìn chăm chú, tin này rất quan trọng , trạng thái dung nhập trời đất ah! Đây chính là có thể ngộ nhưng thể cầu đấy, mỗi lần gặp tuyệt đối là chỗ tốt rất nhiều, tu vị những tăng trưởng còn cần lưu lại di chứng có số người thể gặp được!!



      Thế nhưng mà bé trước mắt này, lại hình như phá vỡ cái quy luật này.



      “Con nghĩ ba cũng đoán được mà.” Mặc Hi cũng biết đại khái, tiến vào trạng thái linh nhất định phải chuyện đơn giản gì, bằng nhân vật như An Dĩ Mẫn cũng lộ ra thần sắc như vậy, ngày từ đầu luôn cho rằng, đây là khi mọi người ổn định tinh thần đều có thể làm được, nhưng hình như đơn giản như vậy, như vậy đến cùng có chỗ tốt gì?? Lại : “Trạng thái như vậy chỉ cần con muốn đều có thể làm được.”



      “Híz-khà-zzz. . .” Dù mơ hồ nghĩ đến, chuẩn bị tâm lý, nhưng là nghe được chính miệng Mặc Hi thừa nhận, mọi người vẫn hít hơi.



      Đây là cái khái niệm gì, tùy thời cũng có thể tiến vào? người có lẽ cả đời cũng khó gặp được lần dung nhập trời đất, nhưng bây giờ có người , chỉ cần muốn, có thể tùy thời tiến vào!!?



      Tựa hồ rung động còn chưa đủ, Mặc Hi liền tiếp…, trực tiếp khiến mọi người khiếp sợ cũng có, trong lòng hô tiếng biến thái, quái vật, cả An Dĩ Mẫn cũng khỏi cảm thấy ghen tỵ.



      Mặc Hi nhìn mọi người, lại : “Hơn nữa, con muốn tỉnh lại lúc nào có thể tỉnh lại lúc đó.”



      muốn hiểu rốt cuộc chuyện này có tác dụng gì, hơn nữa, cái này đối với cũng phải chuyện gì to tát, ra cũng sao.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 25: Thiên Nhu
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      “Làm sao vậy.” Nhìn ánh mắt mọi người giống như muốn ăn mình, Mặc Hi cũng sợ hãi, mà nghi hoặc hỏi.

      Làm sao vậy? Em còn mặt mũi hỏi chúng ta làm sao vậy!!? Mẹ nó! Có người đến chết cũng có khả năng này, em còn hỏi làm sao vậy??? Còn có cái vẻ mặt quan tâm là tại sao mà ra!! tức chết người mới là lạ!!?

      Con ngươi ông Cát càng trừng càng lớn, trong lòng ngừng phỉ nhổ.

      Thần sắc An Dĩ Mẫn cũng thay đổi gì, nhưng trong mắt cũng có chút .

      “Tốt rồi.” An Dĩ Mẫn cuối cùng mở miệng, con ngươi đảo qua mọi người, những người bị nhìn có cảm giác giống như băng tuyết phủ qua: “Chuyện hôm nay chỉ có bốn người chúng ta biết, ai cũng thể tiết lộ ra ngoài, bằng . . .”

      “Vâng, chúng tôi hiểu .” Cát Lão và trợ thủ đồng thời mở miệng. Đối với chuyện này, bọn họ vẫn hiểu được tính nghiêm trọng của nó.

      An Dĩ Mẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Thần.

      Thần vẫn là bộ dạng bất cần đời như trước, cặp mắt kia nhìn Mặc Hi càng tràn ngập hứng thú.

      An Dĩ Mẫn cũng gì nữa, đảo mắt về hướng Mặc Hi, cũng biết muốn hỏi cái gì, cười : “Mặc Mặc trước tiên chữa xong vết thương , còn những vấn đề khác về sau An ba ba cho con biết.”

      Tùy thời có thể dung nhập thiên địa a, năng lực này nếu Mặc Mặc là người có dị năng, như vậy thành tựu to lớn thế nào, đương nhiên, nếu Võ giả có năng lực giống như vậy cũng có rất nhiều chỗ tốt, nếu có năng lực này, mà còn là Dị năng giả….chỉ sợ An Dĩ Mẫn người tin vào thuyết vô thần cũng cho rằng Mặc Hi chính là con cưng của trời rồi.

      “Vâng ạ.” Mặc Hi cũng có truy nguyên nhân, cảm giác được thân thể, phát có lẽ hoạt động được rồi, mở ra cánh tay, cảm giác năng lượng trong đó, dù là , trong mắt cũng lên tia kinh hỉ, cho đến nay luôn dung năng lượng rèn luyện cơ thể, biện pháp như vậy rất hữu dụng cũng rất bá đạo, khi còn bé thân thể cũng lưu lại số di chứng khó phát , còn lần này lại dùng dược vật tương đối nhu hoà, có lại cảm giác mới, rất thoải mái.

      “Cứ tiếp tục thôi, dược này còn hay ?” Mặc Hi để ý, trực tiếp mở miệng ra, tại hoàn cảnh như vậy tu luyện rất tốt, năng lượng của loại dược vật kia làm cho kinh mạch rất thoải mái.

      Chỉ là vừa xong câu đó, Mặc Hi liền nhận ra con mắt của ông Cát như muốn bốc hoả: “Làm sao vậy ạ?”

      “Làm sao vậy!!?” Cát Lão trừng lớn con ngươi, kêu lên: “Em còn hỏi làm sao vậy!!”

      Kỳ ông cũng hiểu , để Mặc Hi, cái tiểu quái vật này dùng loại dược đó là rất tốt, lời này cũng chỉ là phát tiết chút, ông là dược sư, cho nên đối với dược vật có chấp niệm rất sâu, chỉ là dùng nhiều dược liệu quý giá như vậy ông rất đau lòng.

      “Ách. . .” Mặc Hi nghĩ đến chuyện này, nhìn nước bên người chuyển màu xanh nhạt, nghĩ lại, tuy nhiên cũng bỏ được, nhưng thân thể vốn khôi phục lại sử dụng như vậy quả là lãng phí, hơn nữa cũng rất tốn thời gian, giơ mắt lên cười : “Con hiểu rồi, vậy hôm nay chỉ đến đây thôi, thân thể của con tốt rồi.” Dùng chút lại : “Đợi lần sau khi thân thể đạt đến cực hạn con lại đến.”

      cũng định hướng tốt phương án tu luyện của mình rồi, cứ như vậy khi thân thể khiêu chiến đến cực hạn lại dùng dược liệu này là tốt nhất.

      Nghe được lời Mặc Hi …, mọi người đều đại khái nghĩ được muốn làm gì, sắc mặt đều có chút kính nể, đứa trẻ còn như vậy lại có thể chăm chỉ ngại vất vả để tu luyện, khó tìm được người, nhất là đối tượng có thiên phú như vậy, lại có bất kì kiêu ngạo nào mà buông lỏng.

      Mặc dù ông Cát đau lòng cho dược liệu của mình, nhưng nhìn Mặc Hi lại mang theo thích cùng với đau lòng, đồng thời vẫn giống như mọi người kính nể .

      Đứa này, thành tựu tương lai tuyệt đối là bất phàm.

      “Như vậy. . . Bây giờ mọi người có phải nên ra ngoài hay ?” Mặc Hi nhìn bọn họ hoàn toàn có khái niệm muốn ra ngoài, nhịn được mà mở miệng nhắc nhở, đây chính là bốn đàn ông ah, mặc dù nhìn xem cũng sao cả, nhưng là có thể nhìn vẫn tốt hơn.

      “Hả?” An Dĩ Mẫn sững sờ, nở nụ cười, nhìn Mặc Hi lộ vẻ trêu chọc: “Như thế nào? Mặc Mặc ngượng ngùng?”

      tại Mặc Mặc cũng có gì đáng xem mà.” Mặc Hi vẫn chưa gì, Thần đứng bên liền mở miệng đùa giỡn.

      “. . .” Mặc Hi liếc mắt, chẳng muốn cùng bọn họ nhiều lời, mở miệng : “Đều ra ngoài, còn có mang quần áo của con vào đây.”

      “Ha ha! ! được rồi, được rồi, đều ra ngoài .” An Dĩ Mẫn cười , cùng mọi người ra ngoài.

      Lát sau lại có người bước vào, nhưng lại là thiếu nữ chừng mười sáu tuổi, ước chừng cao khoảng 1m62, người mặc bộ váy màu vàng nhạt dài đến gối, bên ngoài khoát áo trắng dài giống những người kia, khuôn mặt nhắn có chút non nớt, môi hồng răng trắng, tính là xinh đẹp, nhưng da thịt trắng nõn, nhất là cặp mắt như nước, giống như phủ lớp sương mờ, nhìn thấy thể xác và tinh thần đều rất thoải mái, đôi môi nở nụ cười dịu dàng hợp với tuổi.

      đến bên người Mặc Hi, đặt bộ quần áo trong tay đến trước mặt Mặc Hi : “Mặc Hi tiểu thư, đây là quần áo của .” Giọng nặng, cười nhu hòa, dịu dàng, tựa như trong con người phát ra.

      “Chị gọi Mặc Mặc là được rồi.” từ lần đầu tiên Mặc Hi nhìn thấy thích thiếu nữ này, đồng dạng cười rộ lên.

      “Uh, Mặc Mặc.” Trong mắt thiếu nữ ôn nhu lộ ra vẻ vui mừng, chỉ cần là con đều thích vật đáng , nhất là đối với Mặc Hi như vậy, thấy Mặc Hi đối có ấn tượng tốt với chính mình, rất cao hứng, tiếp tục : “Chị tên là Thiên Nhu, sau này là bác sĩ riêng của Mặc Mặc, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

      “Bác sĩ?” Mặc Hi có chút ngạc nhiên nhìn thiếu nữ đến hai mươi tuổi trước mắt, bác sĩ hiểu , khác với Dược sư, bác sĩ giống như là bác sĩ dinh dưỡng, nhưng có thể gọi là bác sĩ cũng đơn giản như vậy, cái này phải thông qua khảo hạch nghiêm mật, mà thiếu nữ nhìn chỉ có mười sáu, mười bảy này chính là bác sĩ, có chút kinh ngạc, quả nhiên thiên tài chỗ nào có a.

      Cảm thán chút, cũng cười đưa tay ra: “Vâng, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

      Nhìn bàn tay bé của Mặc Hi, Thiên Nhu có chút sững sờ, quan hệ của bọn họ vốn là cấp cấp dưới, vừa rồi Thiên Nhu khom lưng là biểu phục tùng, nhưng mà Mặc Hi lại vươn tay nắm lấy tay , ràng cho thấy thái độ ngang hàng, tôn trọng mình.

      “Làm sao vậy ạ?” Gặp Thiên Nhu nhìn tay mình bất động, Mặc Hi nghi hoặc hỏi. Chẳng lẽ thấy mình là đứa bé nên muốn nắm tay với mình?

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 26: xem phòng huấn luyện riêng
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Hình như Thiên Nhu nhìn thấy nghi hoặc cùng với suy nghĩ trong mắt Mặc Hi, khi Mặc Hi chuẩn bị thu hồi tay đưa tay cầm tay , cúi đầu chút, tay đặt trước ngực mình, : “Được.”

      tại sao Thiên Nhu lại có động tác như vậy, nhưng đối phương cầm chặt tay , tiếp nhận ý tốt của chị ấy hiểu được, từ trong nước đứng dậy, cười : “Lấy quần áo cho em ạ.”

      “Vâng.” Thiên Nhu lên tiếng, định đưa khăn mặt cho , nhìn thấy người Mặc Hi đều khô ráo, lấy từng kiện quần áo cho mặc vào.

      Nhìn bộ váy người mình, chiếc váy hoa , rất đáng , nhưng mà….

      Nó căn bản thích hợp để huấn luyện a, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại khiến người bên cạnh tiếng cười duyên, chuyển mắt liền thấy được Thiên Nhu nhìn , bàn tay bé che miệng mình, trong đôi mắt dịu dàng lên vui vẻ.

      Cũng hiểu ấy cười cái gì, dù sao chính cũng là đứa trẻ lại làm ra động tác như vậy, đưa tới những chuyện tương tự như vậy cũng quá nhiều, nên hiểu .

      thôi.” với Thiên Nhu, sau đó bước ra ngoài.

      Thiên Nhu cười theo bên cạnh nàng, nhìn thân ảnh nho của Mặc Hi, ánh cười trong mắt càng sáng rọi, có chủ như thế cũng tệ lắm.

      đến bên ngoài, thấy An Dĩ Mẫn, Thần cùng những người khác, mọi người vẫn chưa rời khỏi đây.

      “Thay xong rồi sao.” An Dĩ Mẫn liếc nhìn Mặc Hi, sau đó nhìn Thiên Nhu bên người , cười : “Thế nào?? Xem ra hai người ở chung cũng thoải mái đó.”

      “Vâng ạ, rất tốt.” Mặc Hi nhìn Thiên Nhu bên cạnh, đối với này, rất thích, có thể khiến “Rất tốt” cũng có thể thấy được, An Dĩ Mẫn nhìn Thiên Nhu trong mắt cũng lên vẻ tán thưởng, chợt nghe Mặc Hi : “Đúng rồi, về sau đừng có lấy cho con loại quần áo này, làm cho con mấy bộ đồ huấn luyện theo cầu ạ, chi phí cứ khấu trừ trong tiền lương của con, còn có…..”

      “Ha ha, xem ra Mặc Mặc vẫn coi ba làm người ngoài ah.” Còn đợi Mặc Hi xong, An Dĩ Mẫn liền tiếp lời, hình như giọng điệu rất vui.

      Mặc Hi nhìn ông cái, liền cười : “Ba muốn nguyện ý thay con trả cũng sao cả, đồ con muốn có thể rẻ đó a!!”

      “Cái này đương nhiên ba biết .” An Dĩ Mẫn cười, có chút trêu chọc: “Chỉ riêng hôm nay con dùng bốn lần dược liệu kia hơn năm trăm vạn a.”

      “Ách. . .” Mặc dù Mặc Hi biết dược liệu kia quý giá, nhưng biết nó quý đến như vậy, dược liệu kia phải dùng để tắm a, mà là tắm kim cương, giương mắt nhìn lên thấy ánh mắt trêu đùa của An Dĩ Mẫn, ràng cố ý vậy để bêu xấu , cắn răng : “Cùng lắm viết thêm cho ba mấy bài hát.” Dù sao viết bài hát với chỉ là động bút mà thôi.

      “Ha ha ha ha.” An Dĩ Mẫn vui vẻ nở nụ cười, ông căn bản là quan tâm chút tiền như vậy, có thể nhìn thấy đứa Mặc Hi này tức giận như vậy dễ dàng gì, hơn nữa, so với đống dược liệu kia Mặc Hi có giá trị hơn nhiều, khoát tay : “Được rồi, được rồi, Mặc Mặc có thể viết thêm vài bài hát tốt nhất, còn sớm chúng ta nên ăn cơm thôi, còn có Mặc Mặc phải về rồi sao??”

      cần ạ, con tiếp tục ở đây huấn luyện, khoảng năm giờ chiều mới về.” Mặc Hi nhìn thời gian, đại khái vẫn chỉ là hai giờ chiều, còn chút thời gian.

      “Uh, như vậy An ba ba dẫn Mặc Mặc tới phòng huấn luyện riêng.” An Dĩ Mẫn cười , chứng kiến năng lực của Mặc Hi, muốn phòng huấn luyện đương nhiên cho .

      “Được ạ.” Đáp tiếng, mọi người liền theo An Dĩ Mẫn hướng về phía phòng huấn luyện mà .

      Những nơi An Dĩ Mẫn qua, mọi người nhìn thấy đều tôn trọng chào hỏi ông, còn vụng trộm nhìn Mặc Hi, trong mắt là nghi vấn và ngạc nhiên, theo thời gian khi Mặc Hi trị liệu bên trong, ít người truyền bá nhau, biết truyền kỳ về bé này.

      Tiến vào đại sảnh, chỗ này rất rộng lớn, khiến người ta cảm giác giống như cái quảng trường, vậy mà còn có quầy bar và chỗ ngồi, ghế sofa, ngược lại khiến người ta cảm thấy giống như đến nơi ăn chơi.

      Nhìn thấy có ít người vui cười chuyện, nhìn thấy An Dĩ Mẫn, bồi bàn đứng tại quầy bar tiến lên chào hỏi: “Này!! Tại sao ông chủ có thời gian đến đây a!!? Đến uống ly??”

      “Uh, như cũ.” An Dĩ Mẫn cũng vừa cười vừa .

      “Được!” Bồi bàn thuần thục đáp, lại quay đầu nhìn về phía Thần, cúi hạ mắt: “Như thế nào đây? sao?”

      “Giống như vậy.” Thần đồng dạng cười .

      Nhìn ra được, bồi bàn này nhân duyên rất tốt, ít nhất người có thể làm cho Thần cười đến chân như vậy rất ít.

      “Tốt thôi!! Chờ lát. Như vậy Tiểu Nhu thân , muốn chút gì ?? Nước hoa quả sao?? Miễn phí nha.” Bồi bàn bên pha chế rượu, bên thiện ý với Thiên Nhu bên cạnh Mặc Hi.

      cần, cám ơn.” Thiên Nhu cười khẽ, từ chối.

      “Ah, đúng là khiến người khác đau lòng.” Bồi bàn có chút tiếc nuối , nhưng gương mặt tuấn lại vẫn tươi cười như trước.

      Cùng mọi người chào hỏi lần nữa, An Dĩ Mẫn liền dẫn Mặc Hi tới trước căn phòng, cười : “Được rồi, đây là phòng huấn luyện riêng của Mặc Hi, như vậy con đặt tay lên phím xác nhận .”

      Toàn trường vừa nghe đến lời An Dĩ Mẫn lập tức an tĩnh lại, có chút giật mình nhìn ông.

      Những người có thể ở chỗ này đều là những nhân vật tài giỏi, cũng là nhóm người được An Thị trọng dụng bồi dưỡng, cũng bởi vì như vậy, bọn họ đều có phòng huấn luyện riêng của mình, hưởng thụ sinh hoạt giống như quý tộc, đương nhiên, các loại phòng huấn luyện đều có phân chia cao thấp, nơi này có rất nhiều gian phòng, mà mỗi gian phòng đều có màu sắc giống nhau, theo từ màu đỏ đến màu tím mà Mặc Hi đứng, dựa theo màu sắc vũ lực của hành tinh Thuỷ Lam mà phân cao thấp.

      Chỗ cửa màu tím mà Mặc Hi đứng tổng cộng có ba gian phòng mà bên trong đó cũng chỉ có hai người đạt được, chỉ là hai người kia tu vi cũng là Dị sư, bé này có năng lực gì đạt được căn phòng cuối cùng này!!?

      Đương nhiên, nếu An Dĩ Mẫn mở miệng bọn họ đương nhiên dám gì.

      “Nha.” để ý tới ánh mắt của mọi người, Mặc Hi lên tiếng, vừa chuẩn bị giương tay xác nhận như lời An Dĩ Mẫn , lại phát chuyện xấu hổ, đủ cao.

      “Hả?” An Dĩ Mẫn sững sờ, rồi mở miệng cười to: “Ha ha… sao ba lại quên chứ, đến, An ba ba ôm con lên?”

      Lại là ánh mắt và giọng điệu trêu đùa này!!

      Mặc Hi để ý tới ông, chỉ như vậy mà muốn làm khó ?? Thân thể nhàng nhảy lên, trực tiếp đặt tay lên phía , đợi đến khi rơi xuống đất, chợt nghe thanh máy móc vang lên.

      [ biết vân tay, có xác nhận hay ? ]

      “Xác nhận.” An Dĩ Mẫn mở miệng : “Thiết lập người quản lý.”

      [ thanh xác nhận, người nắm quyền cao nhất, thỉnh đưa vân tay xác nhận. ]

      An Dĩ Mẫn đặt tay lên .

      [ Vân tay xác nhận, DNA xác nhận, thỉnh thông qua. ]

      chữ cuối cùng vừa dứt, cánh cửa kim loại liền mở ra.

      An Dĩ Mẫn quay người với Mặc Hi: “Vào .”

      “Vâng.” Mặc Hi gật đầu, cùng An Dĩ Mẫn tiến vào.

      Thiên Nhu và Thần cũng tự đặt tay lên bảng điều khiển, vào.

      Đợi đến khi cánh cửa kim loại đóng lại lần nữa, tiếng nghị luận bên ngoài bốn phía nổi lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :