1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 17: Rung động sàn đấu (2)
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      “Hả?” nghĩ đến Khoát Hải dùng phương pháp hại người hại mình này, Thiên Tiêu trợn mắt lên, động tác trong tay vẫn bối rối, hai bàn tay đặt trước ngực: “Hỏa tường!” bức tường lửa cao hai mét chắn trước người , đường đường Dị giả lại để Võ giả đến gần người là chuyện tốt, dù sao so với cường độ thân thể Dị năng giả thể nào bằng với Võ giả!! Cho nên phản ứng của Thiên Tiêu hoàn toàn chính xác.

      “Con mẹ nó!! PHÁ cho ta….!! Khoát Hải rống lớn tiếng, quyền thiết trong tay đánh tới ngọn lửa, Hỏa tường có lực lượng của Thiên Tiêu chống đỡ làm sao có thể chống nổi quyền đầu của Khoát Hải,trực tiếp oanh tiếng mà vỡ tan tành.

      Nhưng ngay sau đó, ngọn lửa khác tấn công đến trước mặt Khoát Hải, trong mắt Khoát Hải chỉ toàn ánh lửa đỏ.

      “A a a!! Con mẹ nó, mày đánh lén!! Mau giúp ông giết nó!! Giết chết nó!!” Khoát Hải phản ứng kịp, mái tóc vốn là cao thấp đồng đều giờ lại bị lửa đốt cháy, hai tay phủi phủi, đến khi đầu tóc biến thành tro bụi mới dập tắt được lửa.

      Mọi người ở đài đột nhiên cười to, sau đó là những tiếng cười đùa:

      “Ha ha. . . . . . Ta Khoát Hải! Bây giờ biến thành đầu trọc rồi, ai bảo cứ muốn đấu với Thiên Tiêu.”

      “Võ giả cùng Dị năng giả phải cùng đẳng cấp là có thể chiến thắng, vẫn tỉnh lại , ha ha!!”

      “Đúng vậy! Chờ ngày nào đó có thể trở thành Võ sư rồi lại đến tìm Thiên Tiêu đấu, nhưng đến khi đó, người ta cũng trở thành Dị sư rồi!!”

      “. . . . . .”

      Đủ loại lời , lời này cũng giả, ở Thủy Lam Tinh, Dị năng giả chính là con cưng của ông trời, có người có lực lượng cường đại, lại phải tu luyện khổ cực như Võ giả, bọn họ đơn giản hơn nhiều, cũng nhanh chóng thăng cấp, bởi vì bọn họ có thể hấp thu năng lượng từ bên ngoài để tu luyện, mà năng lượng ngũ hành, thế gian này chỗ nào mà có .

      “Ha ha! Khoát Hải, xong chưa, tôi thắng được, đây là định luật thể thay đổi ở thế giới này, Võ giả thể nào so với Dị năng giả được đâu!” đài tiếng dần dần yên tĩnh, Thiên Tiêu ở sân mới mở miệng, đối với Khoát Hải cười .

      “Hừ! Các đợi đó, ông đây nhất định cho các biết Võ giả nhất định có thể thắng Dị năng giả!!” giọng của Khoát Hải có chút buồn bực và mang theo quyết tâm.

      “Ha ha, tốt tốt!! Tùy muốn thế nào , thân thể bây giờ đạt đỉnh điểm, mặc dù là Võ giả cao cấp, nhưng trong vòng mười năm đột phá, rất khó có thể tiến vào sâu hơn.” Thiên Tiêu lười thêm cái gì, đối với vấn đề này, phải là lần đầu tiên nghe Khoát Hải , mà từ lần đầu tiên bị mọi người chê cười, có nghe đến nữa cũng để ý, Võ giả muốn chiến thắng Dị năng giả cùng cấp sao? Làm sao có thể, cho dù có thể, trừ phi Dị năng giả kia là người ngu ngốc.

      cần mày quan tâm!” Khoát Hải vẫn ác liệt như cũ, nhưng giọng điệu bình thản hơn nhiều.

      Kỳ , hai người bọn họ cũng phải là kẻ thù, có thể bọn họ là bạn tốt, trận tỷ thí này chẳng qua là xúc tiến lẫn nhau mà thôi.

      “Biết! Biết, tốt lắm, đánh cũng đánh xong rồi, thôi, nhìn chẳng ra làm sao!” Thiên Tiêu thèm để ý chút nào, cười , đối với Khoát Hải hiểu , người này thể nào chuyện vui vẻ được.

      “Cái gì mà chẳng ra làm sao?? Như vậy phải rất tốt sao!! Hừ!! giống các người mỗi ngày chỉ biết chăm chút hình dáng chẳng ra làm sao, khó coi.” Khoát Hải chê bai , vừa , nhưng vẫn bước về phía cửa.

      Thiên Tiêu cười mắng: “Con mẹ nó, thể lời nào tốt hơn sao?”

      “Mày cho là bây giờ mày lời gì tốt, còn phải cũng phun ra ba tiếng con mẹ nó sao?!” Khoát Hải trừng mắt, liếc cái .

      “. . . . . .” Thiên Tiêu lên tiếng, chỉ cười cười, cái gì? Đừng nhìn Khoát Hải bộ dạng thô đen như vậy, công phu mồm miệng cùng cổ họng của giống nhau, cặp như nhau.

      đài, Mặc Hi vẫn trầm mặc trong trận đấu vừa rồi. Đặc sắc, đây chính là Võ giả cùng Dị năng giả của thế giới này sao? Quả nhiên lợi hại! Lực lượng cường đại của Dị năng và Võ lực đó bây giờ vẫn chưa thể so được, nhưng mà….

      cũng nhụt chí, chẳng qua là trong lòng càng muốn phải cường đại hơn, có lòng tin, nhất định bản thân càng mạnh hơn, so với bọn họ càng lợi hại hơn nhiều.

      “Ha ha, Mặc Mặc cảm thấy thế nào? Bây giờ còn muốn để An ba ba kiến thức con lợi hại thế nào ?” Giọng của An Dĩ Mẫn từ đầu truyền xuống, ý trêu chọc thể rất ràng.

      Mặc Hi ngưỡng đầu tự tin cười : “Vì sao lại ? Mặc Mặc ! Mặc Mặc rất lợi hại!”

      “A? Nhìn trận tỷ thí này, Mặc Mặc còn cho là như vậy sao?” An Dĩ Mẫn nửa nửa giả cười , hiểu chút gì sao? Nhưng bộ dạng tập trung tinh thần lúc này giống giả vờ, hơn nữa, từ ngày quen biết cũng biết phải là đứa trẻ bình thường, nhưng xem hiểu, làm sao có thể ở trước mặt Võ giả cao cấp và Dị năng giả trung cấp đỉnh phong mà mình lợi hại đây? Có thể sao?? đứa trẻ chín tuổi, vẫn là đứa bé có dị năng, cho dù biểu bất phàm, nhưng trời cao có thể ban tặng người nhiều chỗ tốt như vậy sao? Chính là, An Dĩ Mẫn tin ông trời….

      “Đúng vậy.” Mặc Hi đáp, con ngươi nhìn An Dĩ Mẫn: “Thế nào? An ba ba tin Mặc Mặc sao?”

      , chẳng qua An ba ba cảm thấy có chút thể hiểu , nếu Mặc Mặc như vậy, vậy để An ba ba xem chút .” An Dĩ Mẫn thành thục bày tỏ ý nghĩ trong lòng mình, sau đó nhìn chung quanh, : “Mặc Mặc cùng An ba ba tới phòng kiểm tra thử xem?”

      cần!” Mặc Hi trực tiếp cự tuyệt, trong ánh mắt nghi vấn của An Dĩ Mẫn, xoay người, tay chỉ vào Khoát Hải người vừa cùng Thiên Tiêu đánh ở đài, : “Con muốn đánh với ta.”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 18: Rung động sàn đấu (3)
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      “. . . . . .” Cả sân tỷ thí đều yên tĩnh dị thường, vừa rồi Mặc Hi đưa ra lời khiêu chiến mọi người đều nghe được ràng.

      Mà đương , chính là Khoát Hải đỏ mặt lên, vừa tức giận, lại vừa buồn bực, ai nghĩ đến đường đường là Võ giả cao cấp như , cư nhiên lại bị đứa trẻ chừng chín tuổi thách đấu?? Đây là ý gì?? Xem thường sao?? Cho dù đứa trẻ kia rất xinh đẹp, nhưng cũng ngăn được tức giận, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Hi, bộ dạng đó nếu là đứa trẻ bình thường nhất định bị dọa khóc lên.

      “A!!Ha ha ha ha!” Nhất thời cả sân thi đấu mọi người đều cười to, so với vừa rồi càng thêm mãnh liệt, đủ loại lời :

      “Ha ha! Ta , Khoát Hải a! được đứa trẻ điểm tên khiêu chiến nữa a!! Ha ha….…..Ha ha!!”

      “Em ! Em được đấy, em là giỏi!! Ha ha ha!!”

      “Khoát Hải a, người ta chỉ đó, ha ha! Còn mau chứng tỏ ra !! là quá buồn cười rồi!”

      “Ha ha! Bị đứa trẻ chín tuổi khiêu chiến, thắng cũng khó xử!”

      “. . . . . .”

      Những lời chế nhạo vẫn tiếp tục, sau đó đều bị tiếng của Khoát Hải ngăn cản.

      “Con mẹ nó!!! Người nào vừa rồi ông đây bước ra đây!!!”

      Chỉ thấy gương mặt Khoát Hải đỏ bừng, chỉ kém có hơi nước bay ra.

      “Ê! Khoát Hải! chuyện cẩn thận chút, cho rằng là ai a? A?? đoán là ai??” tiếng cười nhạo vang lên, liền thấy người đàn ông khoảng hai mươi bảy – hai mươi tám tuổi mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhìn chằm chằm , mặt ý cười khinh thường ràng.

      “Cảnh Huy, con mẹ nó, mày có gan xuống đây, cùng ông mày đánh trận, ông mà có chết cũng kéo theo mày làm cái đệm lưng!!” Khoát Hải ngẩng đầu với người đàn ông tên Cảnh Huy kia, mặt vô cùng tức giận.

      Mặc Hi nghĩ đến chỉ ngón tay như thế, lại biến thành trò cười như vậy, đây là chuyện gì? cảm thấy muốn thể sức mạnh, đương nhiên phải tìm Võ giả để so sánh, vừa rồi nhìn thấy người tên Khoát Hải này tệ, nghĩ đến phải tìm , sao bây giờ lại biến thành như vậy??

      Liền mở miệng : “ nhiều như vậy làm gì?? Chú ơi, chúng ta lên đài tỷ thí.”

      mở miệng còn tốt, vừa lên tiếng lại thêm trận cười, mà Khoát Hải vốn trừng Cảnh Huy lại buồn bực rồi, đứa trẻ này muốn làm khó sao?? Quay đầu đối với Mặc Hi dọa nạt : “Trẻ con đừng có làm càn, cẩn thận chú đánh cháu đấy!”

      Kỳ Khoát Hải rất tốt bụng, đối với trẻ con, cũng chỉ mà thôi, đánh , còn nếu bây giờ người trước mặt là người đàn ông, cần nhiều lời, sớm xông lên liều mạng với người kia rồi.

      “Cháu muốn đánh nhau với chú!” Mặc Hi vẫn như vậy, vừa ra, Khoát Hải lập tức giận thể phát, nhịn nổi, quát: “Đánh cái gì mà đánh!! Cháu dựa vào cái gì mà đánh!! Đừng có ở đây mà quậy phá!”

      Mặc Hi thấy mình có tác dụng, quay đầu về phí An Dĩ Mẫn : “Ba tới .”

      “Ha ha.” Vừa rồi ở bên xem cuộc vui, An Dĩ Mẫn nghe Mặc Hi liền cười ra tiếng, liền : “Mọi người đừng cãi nhau.”

      Nhất thời, cả sàn tỷ thí, mọi thanh đều dừng lại, đối với An Dĩ Mẫn, bọn họ là tôn kính, phải chỉ vì ông ấy là ông chủ của họ, mà còn vì ông ấy còn trẻ lại có được thực lực cường đại, ba mươi tuổi cường giả Dị vương đỉnh phong , là nhân vật thiên tài, tất nhiên được mọi người tôn kính.

      Chỉ thấy ông ấy quay đầu với Khoát Hải, sau đó ở trước sắc mặt bực bội của Khoát Hải, cười : “Khoát Hải, hãy đánh cùng với Mặc Mặc thử xem, thử thực lực của con bé đến thế nào?”

      “. . . . . .” Khoát Hải đỏ mặt lên, mặc dù mọi người xung quanh chuyện, nhưng vẫn có thể thấy được trong mặt bọn họ ý cười, có tâm tình xem trò vui.

      “Ông. . . . . . chủ. . . . . .” Khoát Hải còn muốn cố gắng lần cuối cùng.

      Nhưng đợi xong, bị Mặc Hi át , : “ cần nữa, cháu biết chú vừa lòng cháu, nhưng sau khi đánh xong biết được, bây giờ bắt đầu , nhưng cháu khuyên chú câu, khinh địch phải thói quen tốt.” Sau đó hề ngó ngàng gì đến ta, liền bước lên đài.

      “Ha. . . . . .” tiếng, dường như là có người cười, nhưng là nhịn được, có biện pháp, vừa rồi bộ dạng nghiêm túc của Mặc Hi, còn với Khoát Hải như vậy, làm cho người ta buồn cười, mà Khoát Hải trực tiếp tìm cái lỗ chui vào được rồi.

      An Dĩ Mẫn cũng mỉm cười nhìn mọi việc, đối với Khoát Hải đứng yên nhúc nhích : “ lên , Mặc Mặc đúng, khinh địch phải thói quen tốt!” Mặc dù vậy, đối với đứa trẻ chín tuổi, Võ giả cao cấp thèm để ý, đó là vô cùng bình thường, nhưng dù sao đó là Mặc Mặc phải sao?? Hơn nữa, nhìn Mặc Hi đứng võ đài, ông có chút mong đợi, chừng lần này, kinh hỉ.

      Khoát Hải còn có thể gì? Chỉ có thể ủy khuất lên đài.

      Lúc này đứng ở bên lên tiếng, Thần mở miệng: “Ai….nhưng tôi cho biết, kiềm chế chút, nếu làm Mặc Mặc bị thương, vậy đến lượt tôi với thử chút.” Giọng điệu vẫn lười nhát tùy ý, nhưng cẩn thận nghe, vẫn cảm nhận được hàn ý trong đó.

      Ở trong này mọi người đều tò mò, đài là ai?? Có thể khiến An Dĩ Mẫn thương như vậy, mang đến đây, ngay cả Thần cũng tỏ ý cảnh cáo như vậy.

      Đối với Thần, bọn họ đều chú ý đến, mười bảy tuổi Dị năng giả cao cấp, đây tuyệt đối là thành tựu của thiên tài, so với An Dĩ Mẫn chút cũng kém, hơn nữa cũng ai dám chắc, tương lai có khi ta có thể vượt qua cả An Dĩ Mẫn cũng chừng, cao thủ như vậy, những người ở đây cũng ai nguyện ý trêu chọc.

      Mặc dù Khoát Hải tức giận, nhưng phải ngu ngốc, gì liền lên đài.

      An Dĩ Mẫn quay đầu nhìn về phía Thần, cười : “ nhìn ra, cháu quan tâm Mặc Mặc như vậy a.”

      “Ha ha, đứa trẻ rất đáng có phải ? Rất thú vị!!” Thần cũng phủ nhận thích của đối với , cũng vui vẻ trả lời.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 19: Rung động sàn đấu (4)
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Lúc này, Mặc Hi cùng Khoát Hải đứng đài, Mặc Hi dùng chân đạp vào mặt đất, muốn xem sàn thi đấu này được làm bằng chất liệu gì, vừa rồi Khoát Hải và Thiên Tiêu đánh kịch liệt như vậy, thế mà cái sàn đấu này vẫn hư hỏng chút nào.

      Ngẩng đầu nhìn về phía Khoát Hải đứng đối diện, khuôn mặt tình nguyện cùng với tức giận trông rất buồn cười, mở miệng : “Chú xem thường lời cháu như vậy sao.” Mặc Hi rất tự tin với cường độ thân thể mình, mặc dù có ánh hào quang như Khoát Hải lúc nãy, biết rốt cuộc là cái gì, nhưng chỉ dựa vào cái này, Mặc Hi tự nhận có thể liều chút, trước mắt Khoát Hải này, mặc dù khí lực rất lớn, nhưng tốc độ được nhanh, mà nếu sử dụng năng lượng tốc độ với còn nhanh hơn nhiều.

      “. . . . . .” Khoát Hải nghe Mặc Hi , kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào , mặc dù trong lòng tức giận, nhưng bảo đánh đứa trẻ, đến mất thể diện, hơn nữa chính cũng hạ thủ được, dù sao người ta cũng làm chuyện gì quá đáng, : “Bé con cái gì chứ, muốn đánh liền đánh, nhường nhóc đánh trước, đánh xong cho nhanh chút!! tức chết ông đây.”

      “Đây là chú , đừng trách cháu nhắc nhở chú nhé.” Mặc Hi cũng lười cái gì, chỉ có thực lực mới có thể chuyện, phải sao?

      đài mọi người nhìn họ, mặc dù cách rất xa, nhưng bọn họ phải nhân vật đơn giản, cho nên cũng nghe được hai người gì, tất cả mọi người đều khỏi bất ngờ, bé này thú vị, chỉ sợ Khoát Hải tức chết, ha ha.

      Mặc Hi chỉ biết ít về thuật chiến đấu, tại lúc trước chỉ vì muốn mình bị thương hoặc bị ép buộc nên mới phải tập, nhưng mấy cái thuật chiến đấu này thế nhưng lại được đạt được á quân trong cuộc thi dành cho thiếu niên ở kiếp trước.

      Liếc nhìn Khoát Hải, Mặc Hi trực tiếp triển khai động tác, khi đối phương vẫn còn buồn bực, vẻ mặt phiền não vọt tới , khỏang cách của hai ngươi tới năm thước, khoảng cách này đối với Mặc Hi mà chẳng qua tới giây, nắm tay phải chút dư thừa nào vung ra, mang theo làn gió bởi vì quá nhanh mà phát ra tiếng gió, đánh vào bụng Khoát Hải……

      “Oanh. . . . . .” Tiếng động kia giống như đánh vào thân thể, mà giống như đánh vào tấm thép, mà tiếng này, làm cho toàn trường rung động.

      Rung động! Tuyệt đối là rung động!!

      Cường độ thân thể của Khoát Hải là bao nhiêu? Cường độ thân thể của Võ giả cao cấp là bao nhiêu?Khí kình của Khoát Hải vừa vặn đạt đến cấp 40, để chịu được khí kình cấp 40 này cường độ thân thể của ít nhất cũng phải cấp 30, thế mà thân thể cấp 30 lại bị đứa trẻ chín tuổi đánh ra tiếng kêu hơn nữa khi thấy Khoát Hải lui về phía sau mấy bước và ho khan, hình như phải là giả vờ, bé…!!! Đó chỉ là bé chín tuổi mà có thể đánh ra như thế.

      đài sắc mặt mọi người có chút cứng lại, ngay cả người gặp chuyện cũng sợ hãi như An Dĩ Mẫn , sắc mặt dù thay đổi nhưng trong mắt lại vẻ khiếp sợ cũng gạt được người khác, sao ông cũng nghĩ đến, Mặc Hi lợi hại!!! lợi hại như vậy!! bé chỉ mới chín tuổi mà có thể làm được như vậy, mặc dù có dị năng, nhưng mà thiên phú như vậy!! Chỉ có thể là thiên tài, hơn nữa có thể là biến thái, đây là chuyện mà người có thể làm được sao??

      bên Thần cũng rung động, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, mặt mang theo hứng thú cùng tán thưởng, Mặc Mặc đứa trẻ này đơn giản a, nghĩ đến lúc ở phòng làm việc, khinh địch như thế, nếu như bị quyền như vậy, chỉ sợ cũng đau chết mất!! Ha ha, thú vị a thú vị….

      Mà chuyện kế tiếp làm cho miệng bọn họ chưa kịp khép vào lại mở ra, chỉ thấy Mặc Hi dừng lại động tác, khi Khoát Hải còn bị đau trong nháy mắt lại vung quyền về hướng , thừa nhận sai lầm của chính là mạng của , võ thuật chính là phải nhanh!! Chuẩn!! Ngoan!! Hơn nữa, Mặc Hi cũng biết, đòn vừa rồi là do đối phươg khinh địch, cho rằng bây giờ có thể đánh bại tên to xác này, ánh sáng màu vàng lúc nãy biết là cái gì, thoạt nhìn rất lợi hại, bây giờ chẳng qua là muốn nhìn bản thân đạt tới trình độ như thế nào.

      “Binh!” Lại là thanh vang lên, chẳng qua là lần này Mặc Hi công kích thành công, cú đám kia vung ra bị Khoát Hải lấy tay chặn lại, như vậy cũng ngăn được thế công của Mặc Hi.

      Tiếp thục ra quyền, mỗi quyền đều dùng hết tất cả sức mạnh, nhanh mà mạnh, Khoát Hải chỉ có thể phòng thủ, bị đánh phải liên tục lui về sau, ra Khoát Hải cần chật vật như vậy, nhưng mà tâm tình của bây giờ chỉ có thể là mừng như điên để hình dung, việc bị Mặc Hi đánh cho thể hoàn thủ càng khiến cao hứng.

      Quá tuyệt vời! là quá tuyệt vời, bé chỉ mới bao nhiêu tuổi mà thực lực như vậy, tốc độ và cường độ thân thể kia, chỉ cần tiếp tục cố gắng, như vậy, việc Võ giả có thể đánh bại Dị năng giả còn là mộng tưởng, bé này nhất định giúp thực , quá tuyệt vời!!

      Trong mắt Khoát Hải rất vui sướng, chẳng qua mặt bên xanh, bên tím,đều là do Mặc Hi đánh.

      Mặc Hi lộn nhào cái, dừng công kích, đứng mặt đất, nhìn Khoát Hải chỉ cách có bốn thước, : “Tại sao chú dùng ánh sáng màu vàng lúc nãy, hơn nữa, chú thể nghiêm túc đánh với cháu sao?”

      Mặc Hi biết, nếu như dùng ánh sáng màu vàng kia nhất định thể dồn ép như vậy, chẳng qua chỉ chiếm được ưu thể trước, hơn nữa, xem ra, vừa rồi mực phòng ngự, căn bản có công kích, cho dù cố ý lộ ra sơ hở, đều có công kích.

      “Ha ha!” Vẻ mặt Khoát Hải có thể là thay đổi hoàn toàn so với vừa rồi, gương mặt sưng đỏ nhưng lại hưng phấn, cao hứng cùng tí nịnh nọt : “ bé, cháu rất tuyệt a!! lợi hại, chỉ cần sư cố gắng tu luyện, tuyệt đối lợi hại hơn so với đám Dị năng giả kia!!”

      Hỏi vì sao hoàn thủ, chỉ sợ đả thương , vất vả phát được báu vật như thế, chừng có thể thực tâm nguyện nhiều năm của , bảo làm sao xuống tay cho được.

      “Cháu muốn chú đánh nghiêm túc cho cháu!” gương mặt Mặc Hi trầm xuống, muốn biết thực lực của mình có trình độ như thế nào trong thế giới này, nếu như Khoát Hải nghiên túc làm sao kiểm nghiệm được? Đối với lực lượng!! Từ lần Mặc Phàm bị đánh, trong lòng liền gieo xuống mầm móng, có chấp niệm tương đối lớn, nhất định phải mạnh mẽ, mạnh đến nỗi có thể bảo vệ người muốn bảo vệ hoặc bất cứ vật gì muốn.

      “Ách. . . . . . Tiểu. . . . . .” Khoát Hải lại muốn cái gì, nhưng thấy vẻ mặt Mặc Hi ngưng trọng, tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, : “Chú hiểu rồi! Võ giả cho phép bị khinh thị, cho dù kẻ mạnh hơn mình, cũng phải chiến đấu đến cùng!!! Là chú sơ xuất, tại chú nghiêm túc, chẳng qua là cần kình khí, như vậy có lo lắng chút nào, đến đây , cho chú xem xem bé có thể làm được đến trình độ nào?” Lời của có chút kích động, đúng vậy, muốn nhìn xem Mặc Hi có thể làm được đến thế nào, muốn biết bé trước mắt này có thế cho thêm rung động và kinh hỉ gì nữa?

      chỉ là , ở đây mọi người đều muốn xem, xem bé thần kì này có thể làm được đến trình độ gì, toàn bộ đều tập trung tinh thần xem trận đấu.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 20: Rung động sàn đấu (5)
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      An Dĩ Mẫn mỉm cười, nhìn Mặc Hi đứng đài, cho ông kinh hỉ quá nhiều, biết tại sao ông có cảm giác, bé trước mắt ông, thành tựu trong tương lai rất to lớn, làm cho cả đại lục này biết đến .

      Hai bàn tay vòng trước ngực, Thần lười nhác cùng bất cần, nhưng trong đó lại rất tình.

      Mặc Hi nghĩ đến Khoát Hải biết đạo lý như vậy, nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần hiểu là được, cười : “Được!! Cháu đến!!”

      xong, Mặc Hi liền trực tiếp triển khai thế công hướng về phía Khoát Hải mà vọt tới, mà lần này Khoát Hải chuẩn bị, khi Mặc Hi ra quyền trong nháy mắt tay trái cũng chặn lại công kích của , đồng thời nắm đấm tay phải chút chần chừ nào đánh tới Mặc Hi.

      “Bốp !” thanh vang dội, quyền này sức mạnh cũng rất cường đại, mặc dù bị Mặc Hi chặn lại, nhưng tay truyền đến đau đớn cũng làm Mặc Hi nhíu mày, có chút tê dại!! Nhất thời cả tri giác đều có, quả giống như lời , nghiêm túc.

      Quả nhiên, bây giờ kém hơn rất nhiều!! Trong mắt Mặc Hi xuất tia kiên trì, năng lượng trong linh hồn trong nháy mắt liền lưu động đến nơi cánh tay đau đớn, da thịt lại lần nữa khôi phục, cũng vì vậy cũng vì bị công kích của Khoát Hải mà dừng lại tần suất tấn công, thân thể chần chừ phóng tới Khoát Hải.

      “Trời ạ! Đứa bé này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?? Bị quyền đầu của Khoát Hải đánh trúng nhưng lại có chuyện gì?? Làm sao có thể!!?”

      “Thân thể bé làm từ cái gì thế!! Cho dù có từ trong bụng mẹ mà tu luyện cũng thể làm được như vậy!!” (tựa hồ đúng, chính xác là từ trong bụng mẹ tu luyện)

      “Ông trời của ta !! Đứa bé này cứ như vậy, tôi sống đến vài chục năm phải sống sao a??! Đả kích!! Đả kích a!!”

      “Biến thái!! Đứa này là biến thái!! Đây là lần thứ mấy rồi!!!? Lại chút chuyện cũng có?? bé này ăn cái gì lớn lên thế?”

      “Bốp . . . . . .”

      “Bốp bốp bốp. . . . . .”

      Tiếng va chạm thân thể liên tục ngừng vang lên, mọi người đài bắt đầu có chút chết lặng, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Mặc Hi hoàn toàn thay đổi, mà là chấn kinh đến ngốc a!!

      quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!” Thần đột nhiên lên tiếng, có thể làm cho thiên tài như đến hai lần tuyệt vời như vậy, có thể thấy Mặc Hi khiến cho mọi người rung động đến cỡ nào, ưu tú đến thế nào, sau đó quay đầu với An Dĩ Mẫn: “Chú nhận được con rất giỏi , ha ha ha….”

      “Ha ha!” An Dĩ Mẫn căn bản tựa hồ nghe thấy trong giọng điệu của Thần có chút trêu chọc, bình tĩnh cười, sau đó lại tiếp tục xem trận tỷ thí sàn, trong mắt là lòng tán thưởng cùng vui mừng, ai nghĩ tới, có thể làm được như vậy, hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của ông, đúng là……..rất tuyệt.

      “Vù vù. . . . . . Hô. . . . . .” Mặc Hi thở hổn hểnh, như trước vẫn đứng thẳng, thân thể nhắn nhàng run rẩy, đó là biểu mệt mỏi, khuôn mặt tinh sảo có chút trắng lại có chút hồng, trán cũng xuất mồ hôi.

      Còn chưa được. . . . . . Còn chưa được!! còn chưa đạt đến cực hạn, vẫn còn có thể tiếp tục!! Như vậy vẫn chưa được!!!

      Mặc Hi cắn răng, nhìn Khoát Hải đối diện cũng truy kích , cũng có chút thở hổn hển, nhưng cũng có thương tổn gì lớn, hơn nữa, còn tốt hơn nhiều.

      thể đánh bại đối phương, ít nhất. . . . . . Ít nhất cũng phải để bị thương!! Ngay cả kình khí đối hương cũng sử dụng, chỉ đơn thuần dùng lực lượng, cũng cách nào tổn thương đối phương được dù chỉ chút…, nếu cứ như vậy….còn gì đến có thể mạnh hơn, sực mạnh của ở thể giới này thực quá bé, còn gì đến việc bảo vệ người muốn bảo hộ!!!?

      Mặc Hi trong lòng gào thét.

      Mà Mặc Hi căn bản là biết, trước mắt nàng chính là Võ giả cấp cao, đây là khái niệm gì?? Võ giả cấp cao, ở toàn bộ đại lục cũng là lực lượng trung cấp, cho dù dùng kình khí, cường độ kia cũng rất dọa người, hơn nữa, Võ giả cấp cao hơn ba mươi tuổi có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến thế nào?? tay có thể chống đỡ lâu như vậy, thể dùng thiên tài để hình dung nữa rồi, đó là truyền kì, biến thái, hơn nữa….. bây giờ chỉ mới chín tuổi……Đây là khái niệm gì chứ???

      “Đủ rồi! Cháu chịu được nữa!” Khoát Hải nhìn Mặc Hi , giọng điệu có thể hoàn toàn là tán thưởng và vui mừng, giọng khẽ run rẩy hưng phấn, quá tuyệt vời!! quá tuyệt vời!! mở miệng: “Cháu rất tuyệt!! Quá….”

      Còn xong, bị Mặc Hi gạt qua.

      được!! Còn chưa được!!! đủ, như vậy căn bản đủ!!” Trong mắt Mặc Hi tràn đây kiên trì cùng bướng bỉnh, sống lưng thẳng tắp, tiếng của đứa trẻ mềm mại ngọt ngào, nhưng trầm thấp, mang theo cam lòng cùng cố chấp.

      ít người nghe Mặc Hi , sắc mặt cũng trở nên trầm tĩnh, đứa trẻ này……vẻ mặt đó là chuyện gì xảy ra, đối với bản thân lại hài lòng, loại cầu tiến cùng quyết tâm này, ánh mắt kiên trì này, kéo theo bọn họ, để trong lòng bọn họ cũng khỏi trầm trọng, đứa bé này khiến cho họ cảm thấy tôn trọng!! Đối với đứa bé chỉ mới chín tuổi, lại khiến bọn họ cảm thấy tôn trọng như người ngang hàng với mình.

      “Mặc Mặc. . . . . .” An Dĩ Mẫn vừa ra khỏi miệng, nhìn Mặc Hi trong sân, sắc mặt cũng là vui mừng cùng thương tiếc, vì bảo vệ cha mẹ sao??

      “Cháu. . . . . .” Khoát Hải nghe Mặc Hi vậy liền sững sờ, ngây ngốc mở miệng, còn chưa hết, nghênh đón lại là trận công kích mãnh liệt của Mặc Hi.

      đủ! ! đủ. . . . . . Như vậy còn đủ!!

      Mặc Hi công kích, nhưng phần lớn đều bị Khoát Hải cản lại, có đánh người đối phương, cũng có tổn thương quá lớn, chiếm lợi thế là tốc độ, nhưng khí lực và sức mạnh lại bằng đối phương, nhũng khuyết điểm này có thể dùng năng lượng linh hồn bổ sung, lại có thêm kinh nghiệm!! sai,…là kinh nghiệm, kinh nghiệm đối phương so với tốt hơn rất nhiều.

      Liên tục lưu động ngừng dùng năng lượng làm cho thần kinh và da thịt chết lặng, chính là như vậy, cũng khiến mệt mỏi, công kích xong.

      “Hả?” Đột nhiên, da thịt co rút trận, Mặc Hi công kích đột nhiên dừng lại, kêu lên tiếng.

      Mà Khoát Hải căn bản nghĩ đến Mặc Hi lại đột nhiên dừng lại, quyền đầu vung ra dừng lại được, trong ánh mắt kinh hoàng, đụng vào thân hình bé của Mặc Hi.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 21: Rung động sàn đấu (6)
      Edit: Mị
      Beta: Sakura

      ”Ah!” đau đớn lần nữa khiến cho Mặc Hi kêu lên tiếng, toàn thân hoàn toàn có bất kỳ phòng bị nào bị đánh bay ra bên ngoài, rơi mặt đất, lăn vài vòng mới dừng lại được.

      ”Khục.. khục..” Té mặt đất, Mặc Hi nhịn được buồn bực ho khan mấy tiếng, khí huyết muốn vọt lên, nhưng mà cũng may mắn, đó là có bị thương thế quá lớn, chỉ có thể thân thể của đích thực rất tốt, chẳng qua là…

      Cơ bắp toàn thân từng trận đau đớn co rút, khiến cho căn bản động được, đau quá.. mỏi nhừ đến chết lặng, có cảm giác, quả nhiên quá mức kích thích rồi, thân thể vẫn có biện pháp thừa nhận, chính mình … còn chưa được!

      ”Mặc Mặc!” An Dĩ Mẫn kinh hô tiếng, cả người nhảy qua, dĩ nhiên là từ đài cao đạp xuống, bị tia lực cản nào mà bay thẳng đến bên cạnh Mặc Hi.

      Biến cố như vậy chỉ những người ở gần võ đài nghĩ đến, ngay cả An Dĩ Mẫn cũng phát , thẳng đến khi Mặc Hi bị đánh mới bình tĩnh trở lại.

      Thò tay đặt lên người Mặc Hi, ông cũng phải bác sĩ, cho nên cũng biết tình huống của Mặc Hi bây giờ rốt cuộc là như thế nào, nhưng là, hệ Thuỷ có thể công kích, cũng có thể trị liệu, nên chỉ trong nháy mắt An Dĩ Mẫn liền phóng ra Dị năng lực, đạo màu xanh biếc trong suốt bao phủ toàn thân Mặc Hi, ở bên có thể nhìn thấy từng gợn sóng nước dao động.

      Mà sau đó, Mặc Hi cũng cảm giác được thần kinh bị tê liệt chậm rãi giảm bớt, trận thoải mái đến mức khiến cho thiếu chút nữa phát ra tiếng, quay đầu đưa mắt cảm kích nhìn về phía An Dĩ Mẫn.

      Tiếp theo nhìn thấy thân ảnh của Thần đứng bên cạnh nhìn Mặc Hi, lông mày nhíu lại, ” Em là đồ đần sao?” Mặc dù giọng điệu tốt, nhưng ai cũng nghe ra quan tâm trong đó.

      Chỉ thấy lần nữa quay đầu lại, nhìn Khoát Hải với khuôn mặt cũng vô cùng lo lắng và áy náy cười ” Tôi phải tay chút mà.” Nụ cười rất kỳ lạ, quanh thân dấy lên lực hấp dẫn trí mạng nhưng cũng ra hơi thở tử vong, giống như đoá Mạn Đà La dưới vực sâu, hấp dẫn mà nguy hiểm.

      ”!!!” Hơi thở của Thần như vậy là vô cùng nguy hiểm đấy, ngay cả Mặc Hi cũng cảm giác được bất an trong khí xung quanh, nhưng cũng tạo ra bất cứ uy hiếp nào đối với , cho dù khi đối mặt với mấy người mạnh như An Dĩ Mẫn đều bị khí thế đối phương áp đảo.

      ”Tôi.. tôi cố ý đâu! Chuyện kia, em cũng có chuyện gì ” Khoát Hải lo lắng , bày tỏ như thế cũng phải để Thần tha thứ , mà là thực tâm quan tâm Mặc Hi, bây giờ rất lo lắng, vốn dĩ ban đầu thấy Mặc Hi có thể chống đỡ được sức mạnh cơ thể của , cho nên cũng thu liễm cái gì, lại nghĩ tới phát sinh chuyện như thế này, nếu em bị đánh mà để lại tật gì, mộng tưởng của lại phá tan lần nữa.

      tưởng như vậy tôi bỏ qua cho sao?”con ngươi Thần phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đột nhiên trong tay bộc tán ra đạo huyết sắc sáng rực, đúng vậy, phải màu hồng, phải màu của lửa, mà chân chính là màu máu sáng rực, cái kia phiêu động giống như lửa lại như nước, trong đó còn phảng phất mùi hương rất kỳ lạ, giống như ngọt phải ngọt, giống như chát phải chát.

      Này là cái gì..!?

      Mắt Mặc Hi mở lớn nhìn năng lượng trong tay Thần, đây phải là loại trong ngũ hành, là gì nhỉ?

      Dường như nhìn ra suy nghĩ của Mặc Hi, An Dĩ Mẫn ”Dị năng lực của Thần là hệ chất đặc biệt ít có, thuộc loại Dị năng lực chưa biết.”

      ” Hệ chất đặc biệt? Chưa biết?” Mặc Hi nghi hoặc, ở đây có quá nhiều điều .

      ”Bây giờ cũng lắm, đợi đến sang năm lúc Học viện Andara Dị – Võ khai giảng, con nha, lấy năng lực bây giờ của con, nếu có gì bất ngờ, tuyệt đối là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng, tiến vào trong đó, con biết được tất cả.” An Dĩ Mẫn , lúc nãy vừa nhìn thấy được năng lực của Mặc Hi, quyết định đưa vào Học viện Dị – Võ để rèn luyện, có thiên phú như vậy, cho xin lỗi rồi.

      Đối với ý tứ của An Dĩ Mẫn, Mặc Hi cũng có phản bác, lúc này đối với , trường học quả thực là phương pháp tốt nhất, tại đó có thể học được rất nhiều, hiểu được thế giới này,cũng ngay vào lúc này, cảm giác khí có chút chấn động.

      Mắt ngẩng lên, thấy Thần nắm tay đứng đối diện với Khoát Hải, mà bộ dáng của Khoát Hải giống như gặp phải đối thủ đáng sợ.

      Thần muốn ra tay.

      ”Dừng tay!”

      ”Thần, xin đừng động thủ.”

      Hai giọng đồng thời vang lên, giọng tất nhiên là của Mặc Hi, đạo là từ Thiên Tiêu hướng bên này chạy tới.

      Năng lượng trong tay Thần có tán , mà là chuyển đầu nhìn về phía Mặc Hi nằm mặt đất, nhìn thấy thương thế của dường như tốt hơn nhiều, trong mắt loáng qua yên tâm, tiếp theo liền nhếch môi cười tà ác ”Thế nào? Mặc Mặc muốn Thần giúp em xả giận sao?”

      Lông mày Mặc Hi cau lại, ”Ai mời quản nhiều chuyện như vậy.” tiếp theo liếc mắt nhìn về phía năng lượng trong tay , ý tứ trong mắt thể rất .

      ”Quả là người tốt được báo đáp a!” Thần than câu, cuối cùng vẫn hất năng lượng trong tay lên, dường như trong khí, mang theo mùi hương, và điểm sáng huyết sắc, đây là Dị năng lực, danh từ cường đại và xinh đẹp.

      Lúc đó Khoát Hải và Thiên Tiêu ràng thở ra hơi nhàng, bọn từng thấy qua Thần sử dụng năng lực đó đấy, năng lượng huyết sắc nhìn đẹp đẽ quỷ dị kia , chỉ xinh đẹp, hương thơm kia Thần có thể khống chế cho tăng thêm, để mê hoặc Thần kinh đối thủ, hơn nữa, năng lượng kia còn có lực ăn mòn vô cùng mãnh liệt, đây chính là năng lượng ngay cả Ngân lỗi cương cũng có thể ăn mòn ah. (ngân lỗi cương: loại sắt thép, trình độ kiên cố có thể dưới kích của Dị sư mà bị phá vỡ.)

      Lập tức quay đầu nhìn Mặc Hi nằm mặt đất mỉm cười cảm kích.Sắc mặt Khoát Hải càng vô cùng áy náy đến, ngồi xuống bên cạnh Mặc Hi, có chút biết làm thế nào, ” Em có chuyện gì chứ?” biết cường độ công kích của bản thân đấy, quyền hề giữ lại đánh về người hề phòng ngự, nếu người bình thường, chết có quỷ rồi.

      Mặc Hi nhìn gương mặt kia, biểu cảm có chút giống với Mặc Phàm, khỏi nở ra cười ngọt ngào an ủi. ”Mặc Mặc có chuyện gì đâu, Chú cần lo lắng.”

      ”Ách..” nhìn Mặc Hi tươi cười, trong lòng Khoát Hải càng thêm áy náy và tự trách, con mẹ nó, đứa dễ thương và hiểu chuyện như thế, sao bản thân mình lại có thể ra tay như thế chứ, là đáng chết.

      Sau đó, có mấy người mặc áo trắng từ cửa vào, rất nhanh tới bên cạnh An Dĩ Mẫn, khom lưng ”Ông chủ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :