1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 12: Phòng Tổng giám
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      theo sau An Dĩ Mẫn, thấy những người ở đây đều là thượng đẳng, tuấn nam cũng là mỹ nữ, nhìn thần thái những người theo sau, có thể thấy bọn họ cũng là người có năng lực, nhìn thấy An Dĩ Mẫn cung kính chào hỏi, đồng thời thấy Mặc Hi bên cạnh lại nghi hoặc, đứa trẻ này là ai, hình như rất được ông chủ coi trọng.



      Trang bị tinh tế, hoàn cảnh sạch , công ty này tốt, so với công ty kiếp trước cha tạo ra quả tốt hơn nhiều.



      theo An Dĩ Mẫn trái chuyển phải quẹo, cuối cùng dừng lại trước cửa, An DĨ Mẫn cười với Mặc Hi: “Đến.”



      Mặc Hi nhìn thấy tấm bảng cửa, “Phòng Tổng Giám” chức vị rất cao, An Dĩ Mẫn yên tâm a, nếu ông nguyện ý, cũng gì dù sao cũng chỉ là danh hiệu, chỉ cần viết tốt ca khúc là được, nhưng lại, chức vụ này cao như vậy tiền lương chắc cũng phải cao chứ nhỉ?



      Khi An Dĩ Mẫn mở cửa, Mặc Hi vào, cảnh sắc bên trong khiến sửng sốt chút, đây phải phòng làm việc a, ràng là căn phòng cỡ trung, bên ngoài là phòng khách, có sofa, ti vi, máy nước nóng, thảm, điều hòa.



      Nếu như cái bàn làm việc hoàn toàn giống như phòng khách rồi, mở của phòng sau có thể thấy chiếc giường trắng tinh, thậm chí, cách vách còn có căn phòng, Mặc Hi phát tựa hồ là phòng trò chơi, bởi vì nhìn thấy bên trong có máy trò chơi.



      Cả căn phòng sáng rực ánh mặt trời, bởi vì đối diện là cửa sổ lớn, ánh mặt trời ấm áp roi vào trong, cảnh sắc ấm áp, bố trí đơn giản nhưng mất tao nhã.



      “Đây là phòng làm việc sao?” Mặc Hi quay đầu với An Dĩ Mẫn, , quả giống.



      “Ha ha!” An Dĩ Mẫn cười , : “Căn phòng này vốn là phòng làm việc của ba, chẳng qua bây giờ là của Mặc Mặc rồi, Mặc Mặc có hài lòng ?”



      Khó trách, nghe An Dĩ Mẫn giải thích, Mặc Hi cũng hiểu vì sao phòng làm việc như thế này, quả thực rất hợp ý , : “Dạ, rất tốt, nhưng….” Nháy mắt mấy cái, có chút nghịch ngợm nhìn An Dĩ Mẫn: “Hóa ra An ba ba lớn như vậy, còn thích chơi những trò kia, ha ha!”



      “Hở?” An Dĩ Mẫn nghe cũng biết Mặc Hi vì sao như vậy, nhìn mắy trò chơi bên trong phòng lóe qua tia hoài niệm, ngay lập tức biến mất, đối với Mặc Hi cười : “Đó phải của An ba ba chơi, đó là cho thằng nhóc con hư hỏng chơi.”



      “Nhóc con hư hỏng?” Mặc Hi : “A, là bé trai có song hệ Phong – Hỏa a.”



      “Con còn nhớ .” Thấy Mặc Hi tình tỏ , An Dĩ Mẫn hoàn toàn xác định Mặc Hi còn nhớ kỹ, tiếp: “Đúng vậy, nhóc con hư hỏng kia quấy rầy phiền chết, bị ba đưa ra ngoài rồi, năm nữa mới về được.”



      “A? Ha ha!” Nhìn thấy An Dĩ Mẫn nhàng, nhưng Mặc Hi thấy gương mặt ông ấy có tia tưởng niệm, cười : “Con An ba ba, ba nhớ ấy đến thăm? cần ngụy trang như vậy, ha ha.”



      “Ách.” An Di Mẫn có chút ngượng ngùng, là, mới bày tỏ tâm tư chút đĩ bị nhìn đến.



      Ngay sau đó, có giọng của như chim hoàng vang lên truyền vào tai bọn họ: “Ông chủ, ông chủ, nghe ông đưa người viết ca khúc đến đây rồi?” Người chưa tới, nhưng giọng tới trước, truyền vao tai chính là tiếng” Cộp cộp” của giày cao gót.



      Ấn tượng đầu tiên chính là khoảng hai mươi ba tuổi, tóc đen dài, mặt mũi xinh đẹp nhu hòa, nhưng hết lần này đến lần khác cặp mắt khiến cho ấy càng thêm mỵ. thành thục hấp dẫn, dịu dàng mà quyến rũ, rất có mỵ lực, dáng người chuẩn, mặc bộ váy màu đen dài đến đầu gối, bờ ngực trắng nõn lộ ra bên ngoài, chạy chầm chậm mà đến.



      chạy đến trước mặt An Dĩ Mẫn và Mặc Hi, ngẩng đầu với An Dĩ Mẫn gì đó, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Mặc Hi, trong mắt lóe ra tia sáng, trong lòng Mặc Hi run lên, chuẩn bị lui về sau, nhưng kịp bị đó ôm vào lòng, tay nắn má, mặt lại có vẻ u mê cùng hưng phấn, đôi môi mềm mại ngừng : “Trời ạ!! khả ái, đáng , đây là con nhà ai a, sao lại đáng như vậy, nựng cái, a a!! mềm a!! Đúng là em bé ! Em !! Em tên là gì, cho chị biết!! Đến, cho chị, chị cho em kẹo ăn, em muốn cái gì chị mua cho em, đến, cười cái!”



      Mặc Hi tràn đầy hắc tuyến, mặc dù biết phụ nữ thích những đứa trẻ dễ thương, cũng rất thích, chẳng qua là, này có phải quá điên cuồng , mặc dù thân thể rất tốt, bị nắn cũng đau, chẳng qua là đây phải chuyện đau hay !! Mà sao này còn chưa buông tay!?



      Ngẩng đầu nhìn về phía An Dĩ Mẫn, trong mắt ý tứ ràng, đây là cấp dưới của ba, ba quản hay sao? Nhưng An Dĩ Mẫn mỉm cười, trong mắt ý tứ ràng, chuyện của mình tự giải quyết, ba quan tâm.



      Liếc cái xem thường, lại đổi lấy này càng thêm kinh hỉ, vuốt ve: “ đáng a!! Liếc cái nữa, a a!! Hôm nay may mắn a!! bé này là người sao?? phải giả chứ?? phải sao?” Ách….Càng càng thái quá.



      Mặc Hi quay đầu, nhìn trước mắt, cuối cùng lộ ra nụ cười, ngọt mà chân , : “Chị, buông Mặc Mặc ra có được hay , Mặc Mặc đau.”



      ngẩn ngơ, chờ hồi hồn, ánh sáng trong mắt lóe lên, suy nghĩ chút, sau đó ôm lấy Mặc Hi, mới phát Mặc Hi cách mét rồi, trong mắt còn lên cẩn thận.



      “A, em , đến, lại đây a, chị thương em, để chị ôm cái.” thấy ánh mắt Mặc Hi, vội vàng thu tay lại, dịu dàng cười với Mặc Hi.



      này cười có thể để người ta có cảm giác được tia ôn nhu, chẳng qua là Mặc Hi hiểu tuyệt đối thể bị vẻ ngoài của này mê hoặc, vừa nhìn cũng biết này là người thông minh, người thông minh nhất làm gì? Diễn xuất đùa bỡn nhưng khi nhìn hoàn cảnh, cho dù phải diễn, cũng qua, bị như vậy đùa bỡn, chịu được.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 13: Khởi Niệm
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      An Dĩ Mẫn ngồi môt bên nhìn hành động của hai người, trong mắt Khởi Niệm là mất mát còn Mặc Hi nhìn về phía mình cười, ánh mắt càng lúc càng quỷ dị, mở miệng: “Được rồi, Niệm, đứng lên , đến đây là muốn chuyện gì?”

      “A!” Nghe An Dĩ Mẫn , Khởi Niệm mới nhớ tới mình đến đây vì chuyện gì, tha nhìn về phía Mặc Hi cái, đứng dậy với An Dĩ Mẫn: “Là như vầy, tôi nghe đám người Lăng Thắng , người giúp Thần viết bài hát kia được ông chủ đưa tới rồi, cho nên tôi muốn đến đây gặp người đó, ông chủ cũng biết, album của tôi còn thiếu vài bài hát, tôi muốn thua tên Thần kia! Với lại, đám người Lăng Thắng cũng kỳ quái, tôi hỏi bọn họ người kia như thế nào, bọn họ bảo tôi tự mình xem, thần bí.”

      “Hử? Lăng Thắng thế nào?” An Dĩ Mẫn hỏi, chớp chớp mắt, buồn cười nhìn Mặc Hi.

      Mặc Hi , lòng quan tâm người khác thế nào, chẳng qua này quá bưu hãn rồi, chút dám tiếp xúc gần.

      “Bọn họ , người kia chính là thiên tài, thiên tài trong thiên tài, chỉ ca từ hay, giai điệu tốt, mà ca hát cũng vô cùng lợi hại, tôi nhất định bị giật mình, tuyệt đối thể tin được, nhưng tôi nhất định rất thích người đó, là đáng ghét, người đó lợi hại vậy sao? Lại để cho tên tự luyến cuồng như Lăng Thắng sùng bái!” Khởi Niệm chi tiết, nhìn An Dĩ mẫn : “Ông chủ, người đó đâu rồi, tôi muốn nhìn người mà Lăng Thắng khẳng định tôi thích, rốt cuộc là người nào có thể có sức cuốn hút như vậy? Để xem ta có cái gì nắm chắc?”

      “Ha ha, được được…….. Tôi giới thiệu ngay cho biết.” An Dĩ Mẫn cười đáp, sau đó với Mặc Hi: “Đến, Mặc Mặc, An ba ba giới thiệu cho con biết.” Mặc Hi bất đắc dĩ tiến lên, trước mắt Khởi Niệm phát ra ánh sáng mãnh liệt, An Dĩ Mẫn lên tiếng : “Đây là Khởi Niệm, nghệ sĩ công ty chúng ta, rất có thực lực là ca sĩ kiêm diễn viên. Mặc Mặc cần phải chiếu cố chút a!” Phía sau còn thêm câu, được Mặc Hi liếc cái xem thường.

      Mà Khởi Niệm có chút nghi ngờ, vì sao ông chủ muốn giới thiệu đứa bé cho ? Hơn nữa còn bảo bé đó chiếu cố mình? Nha……mình biết rồi!! Nhất định là thấy mình rất thích bé đó, cho nên muốn cần trốn tránh mình, quả ông chủ am hiểu lòng người!!! Khởi Niệm nhìn về phía An Dĩ Mẫn với ánh mắt cảm kích.

      Chỉ thấy tia đùa cợt trong mắt An Dĩ Mẫn càng lên sáng rọi, liền quay đầu với Khởi Niệm: “Đây là Mặc Mặc, vốn dĩ tên gọi là Mặc Hi, bây giờ đảm nhiệm chức Tổng giám trong công ty chúng ta …….!!” Khẽ tạm dừng, đọc được trong mắt Khởi Niệm là nghi nghờ và kinh ngạc, sau đó nhàng chậm chạm : “Cũng chính là người muốn tìm, sau này Mặc Mặc giúp viết ca khúc, hãy đối xử tốt với chút!”

      “. . . . . .” gian yên tĩnh, qua hồi lâu, Khởi Niệm mới bình tĩnh trở lại, hai mắt mở to nhìn chòng chọc Mặc Hi, cao giọng phát huy vô cùng tinh tế: “Cái gì!!!?”

      Mặc Hi nhìn An Dĩ Mẫn mặt tràn đầy ý cười, , người đàn ông này ba mươi tuổi sao? Còn có thể chơi đùa như vậy? là phiền toái!

      Nhìn thấy tia dám tin trong mắt Khởi Niệm, chỉnh sửa lại vẻ mặt, nở nụ cười, về trước bước, vươn ra bàn tay non nớt bé ra, : “Em tên là Mặc Hi, chị có thể gọi em là Mặc Mặc, sau này xin chiếu cố em nhiều hơn ạ.” Bắt tay theo tiêu chuẩn, vẻ mặt cũng vô cùng tốt, chẳng qua là Mặc Hi bây giờ quên mất, chỉ mới là đứa trẻ chín tuổi, hơn nữa lại là đứa trẻ khả ái đến làm người khác thét chói tai, mà bộ dáng đứa trẻ biểu bộ dạng lão luyện như thế nào?

      Hơn nữa trước mặt ham mê đáng vượt mức bình thường, tình huống như vậy chạm nhau như thế nào?

      Đáp án khẳng định là, Khởi Niệm có chút mơ hồ vươn tay, cùng tay Mặc Hi giữ chặt lại, lúc Mặc Hi muốn xoay người, phát tay kia bị giữ rất chặt, ánh mắt đen tuyền nhìn Khởi Niệm, thấy trong mắt người phía sau là tia hưng phấn.

      Sau đó bị lôi kéo, ôm vào trong lòng, bên tai là tiếng của Khởi Niệm: “A a!!! Quả rất đáng !! quá lợi hại!! Mặc Mặc khả ái như vậy, còn lợi hại như thế, chị quá em rồi.”

      thôi! Cùng chị về nhà nào! Sau này chị nuôi em, quá đáng , sao có thể đáng như vậy, chị rất thích Mặc Mặc, Ha ha, rất thích. ha ha….!”

      “. . . . . .” Mặc Hi thấy An Dĩ Mẫn chút tâm tư giúp đỡ cũng có, vẻ mặt đùa bỡn cũng biết thể dựa vào ông ấy rồi, kỳ muốn tránh thoát rất đơn giản, chẳng qua làm như vậy thương tổn này, ghét này, nhìn ra được ấy rất thích mình.

      Qua lát, An Dĩ Mẫn cũng lên tiếng: “Được rồi, được rồi, nên nháo, Khởi Niệm buông tay !” Giọng điệu của ông vẫn ôn hòa mang theo tươi cười, chẳng qua trong vô hình mang theo uy nghiêm, mặc dù Khởi Niệm nỡ, nhưng bất giác cũng buông lỏng tay, An Dĩ Mẫn rất dễ chuyện, cho nên cũng sợ ông ấy, nhưng mà đối với ông ấy, cũng tuyệt đối nghe lời.

      “Nếu Mặc Mặc hài lòng đối với phòng làm việc, vậy bây giờ nên quen thuộc những nơi khác?” An Dĩ Mẫn quay đầu với Mặc Hi.

      “Dạ, được!” Mặc Hi nhìn xung quanh liền đồng ý.

      “Ha ha, vậy thôi.” An Dĩ mẫn cười , nhìn thấy bên cạnh là ánh mắt mong đợi cùng oán trách của Khởi Niệm, câu: “ cũng theo.”

      Ánh mắt Khởi Niệm sáng lên, theo bên cạnh hai người, nhưng là đứng bên cạnh Mặc Hi.

      Thuận theo An Dĩ Mẫn đến có phòng hội nghị, phòng hóa trang, phòng đạo diễn, vân vân……dù sao đại khái cũng dạo quanh tất cả phòng ốc, Mặc hi cũng muốn về nhà, trước khi , Khởi Niệm rất luyến tiếc kéo lấy tay , cho điện thoại, muốn Mặc Hi đồng ý là gọi điện cho mới chịu buông tay.

      Đem Mặc Hi đuổi về nhà, An Dĩ Mẫn cũng xuống xe, đối với cười : “Vài ngày này con cứ vui chơi thỏa thích, ba cũng an bày bữa tiệc, để mọi người biết ba nhận con, ha ha.”

      “Tùy ba ạ.” Mặc Hi sao cả trả lời, : “Con vào đây, gặp lại ba sau.” xong xoay người tiến vào nhà.

      Nhìn Mặc Hi biến mất sau cánh cửa, An Dĩ Mẫn cười, đứa trẻ giống người khác, rồi xoay người tiến vào xe, bay .

      Mà sau khi An Dĩ Mẫn rời khỏi giây, Mặc Hi mới nhớ đến, còn có chuyện quên với ông ấy, liền chạy ra cửa, còn thấy bóng dáng của ông ấy, nghĩ chỉ có thể tìm ông ấy vào ngày mai, lại trở vào trong nhà.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 14: Thằng bé kia, đủ chưa?
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Sáng sớm, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc rời giường, có biện pháp, vất vả nửa đời người, nhất thời thay đổi sinh hoạt cuộc sống cũng khó khăn.

      Sáng sớm, Mặc Hi đến, thấy tràng khôi hài, Chu Tiểu Trúc biết sử dụng những thứ công nghệ cao, nên bữa cơm cũng làm xong, còn Mặc Phàm biết làm cái gì, chỉ ngồi sofa nhìn ti vi, nhìn thấy Chu Tiểu Trúc ở nhà bếp la lên, vội vàng chạy tới giúp đỡ, ra chính là càng giúp càng bận rộn, đến cuối cùng cả nhà bếp cũng lộn xộn cả lên.

      Mặc Hi xuống lầu giúp bọn họ thu dọn, cùng nhau ngồi ghế sofa, Chu Tiểu Trúc có chút lo sợ vỗ vỗ ngực: “Dọa chết mẹ….” Sau đó nhìn về phía Mặc Hi ; “Mặc Mặc, những thứ kia mẹ cũng chỉ nhìn thấy qua quảng cáo, cũng chưa từng sử dụng, bây giờ đến cả bữa sáng cũng làm được.”

      Mặc Hi thấy ánh mắt ưể oải của bà, cười : “ sao, việc này chỉ cần học là được, hơn nữa, Mặc Mặc có thể tìm người giúp việc, ba ba với mẹ dậy sớm như vậy có thể ra ngoài tản bộ rèn luyện thân thể a.”

      “Giúp việc? cần, cần, cũng phải là trẻ con. . . . . . !” Nghe đến người giúp việc, Mặc Phàm vội xua tay, nhưng vừa nhìn đến nhà bếp, lại có chút chần chờ.

      “Ba ba, mẹ, Mặc Mặc muốn để hai người hưởng phúc, bây giờ hai người chỉ cần làm việc mình thích là được, cần mệt mỏi vì con nữa, vừa lúc có thời gian, ba mẹ có thể vui chơi chút, hẹn hò càng tốt.” Mặc Hi vừa , đến câu cuối, liền nhìn về bọn họ, cười ra ám hiệu.

      “Ách. . . . . .” Chu Tiểu Trúc đỏ mặt, trợn mắt nhìn Mặc Hi cái: ” bé con, cái gì đấy?” Nhưng là trong mắt ràng có tia mong đợi cùng vui mừng.

      “Ha ha! Mặc Mặc vậy rất đúng, Tiểu Trúc à, nếu , chúng ta ra ngoài chút?” Mặc Phàm tương đối thoải mái, nghe Mặc Hi , rồi với Chu Tiểu Trúc.

      Chu Tiểu Trúc nghe vậy, cũng cố trừng nhìn Mặc Hi, nhìn Mặc Phàm chút, nhàng : “Được.”

      Bọn họ a. . . . . .

      Mặc Hi bất đắc dĩ, nhìn hành động của hai người, cười : “Ha ha, vây ba ba với mẹ thôi, Mặc Mặc muốn công ty tìm An ba ba có chút chuyện, cùng thôi.”

      Kéo lấy Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc ra ngoài, nhìn thấy A An, đúng như ta , trở thành tài xế kiêm bảo vệ nhà bọn họ.

      Vừa thấy ba người ra cửa, cúi người xuống rồi : “Mặc đại nhân muốn ra ngoài sao?”

      “Ách. . . . . .” Mặc Phàm có chút câu thúc, lần đầu tiên được gọi là đại nhân có chút quen, nhưng trong lòng thầm có chút hưng phấn.

      “Dạ, trước tiên đưa cháu đến ANSHENG, sau đó theo ba mẹ cháu.” Mặc Hi thấy Mặc Phàm mở miệng được, biết ông nhất thời còn chưa có thói quen, liền với A An.

      “Dạ!” A An trả lời, xoay người mở cửa xe cho ba người.

      thôi. Ba mẹ.” Mặc Hi với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, sau đó cũng lên xe.

      Dọc theo đường , tới 10 phút đồng hồ, đến cửa ANSHENG, Mặc Hi đối với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, cười : “Ba mẹ hãy chơi vui, Mặc Mặc trước.” Vừa vừa ra khỏi xe, với A An giúp mở cửa xe : “Bảo vệ tốt bọn họ.”

      “Vâng ạ!” A An đáp lời, hành lễ với Mặc Mặc, sau đó tiến vào xe.

      Mặc Hi đứng ở đường, đợi đến khi còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe trung mới quay người bước vào ANSHENG.

      để ý tới ánh mắt mọi người nhìn mình, vừa vừa lấy điện thoại gọi cho An Dĩ Mẫn, nhận được, bên tai truyền tới giọng của ông ấy.

      “A, Mặc Mặc sao?”

      “Là con.”

      “Ah? Mặc Mặc gọi cho ba có chuyện gì ?”

      “Bây giờ con đến ANSHENG rồi, ba đến phòng làm việc của con, có chuyện muốn với ba.”

      “Được, Mặc Mặc chờ ba.”

      “Dạ.” Tắt điện thoại, Mặc Hi cũng tới cửa phòng làm việc, vừa mở cửa gặp người mà thể nào nghĩ là gặp ——-Thần.

      Hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, ngọt ngào, thuần khiết như lưu ly, đến, đối với thiếu niên ngồi ở ghế bành sau bàn làm việc : “Hóa ra là Thần, biết Thần đến tìm Mặc Mặc để làm gì đây? Nhưng đây là phòng làm việc của Mặc Mặc, sao Thần lại lịch khi chưa có đồng ý của Mặc Mặc mà tiến vào đây? Mặc Mặc càng tức giận hơn!”

      “Ha ha. . . . . .” Thần thu hồi hai chân gác bàn, từ ghế đứng dậy, cười về phía Mặc Hi, cho đến khi đến trước mặt mới dừng lại, cong người xuống : “Xem ra, Mặc Mặc tức giận, vậy phải làm thế nào đây…… cũng muốn Mặc Mặc tức giận a.” Dáng vẻ tiếc hận ôn nhu phối hợp với dung nhan nghiệt kia, có thể là điên đảo chúng sinh, chính Mặc Hi cũng khẽ lung lay, nhưng cũng chỉ là chút, tiếp: “ cần làm gì cả, chỉ cần ra ngoài là được.”

      “Mặc Mặc muốn ?” Thần thu hồi vẻ mặt tiếc hận, vừa vừa vươn tay nắm lấy gương mặt của : “ đáng , đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp như vậy.” Chẳng qua là bàn tay còn chưa có xoa bóp, bị Mặc Hi né qua, chỉ có thể thu tay về.

      “Ha ha, Mặc Mặc đáng cũng cần Thần lo lắng.” Mặc Hi cười , cả người lộ ra tia mơ hồ mà cao quý, ngay cả Thần vốn thích trẻ con cũng cảm thấy khả ái.

      “Xem ra, Mặc Mặc rất thích Thần.” Con mắt của Thần có chút thất bại lại bất cần đời .

      Mặc Hi chuyện, nhưng hai đồng tử mở to tiết lộ ra, cũng cho người khác biết ý của .

      “Ha ha.” Thần cười ra tiếng, rất dễ thương.

      Nụ cười kia là chân , là đơn thuần, Mặc Hi nhìn cũng sững sờ, nụ cười như vậy so với những khí tà mị kia càng thêm khuynh động lòng người.

      “Mặc Mặc đứa trẻ dễ thương a!” Thần cười , ngồi xổm xuống, nắm mặt của nữa, biết trốn, đôi mắt cười cười, nhìn : “Rốt cuộc Mặc Mặc lớn lên như thế nào, sao lại đặc biệt như vậy.”

      để ý tới lời ta , làm thế nào lớn lên? Ăn cơm lớn lên chứ sao.

      muốn Mặc Mặc ghét .” Thần tiếp tục , giọng điệu kia chân thực, phải giống như lúc đầu đùa giỡn, chỉ nghe ta tiếp tục : “Mặc Mặc làm em có được ?”

      “Thằng bé kia, đủ chưa?” Mặc Hi nghiêng người qua ta, : “Em trai coi chị như trẻ con à.” Em ? Gọi ta tiếng tốt lắm rồi? Còn muốn xem như em ? Cũng nhìn lại ta bộ dạng như thiếu niên, nếu là như Phương Nặc Nho, còn có thể, dù sao người ta cũng là người có khí chất thành thục. A? Lại nghĩ tới ấy rồi.

      Thần hơi sững sờ, sau đó…………….

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 15: Con muốn có phòng huấn luyện.
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      “Ha ha ha! Thú vị! là thú vị!” Thần đứng dậy, cười to ra tiếng, mắt phượng tràn đầy ý cười nhìn Mặc Hi, rất vui vẻ, từ lần đâu tiên nhìn thấy Mặc Hi thấy rất đặc biệt, chơi rất vui, hơn nữa, ở bên cạnh , hình như dị năng có thể hấp thu năng lượng nhanh hơn, mặc dù vì sao, bởi lẽ cảm giác được người có dị năng.

      Mà thời gian này tiếp xúc, càng làm cho cảm thấy thả lỏng cùng với vui vẻ, đứa trẻ này rất thú vị, giống với những đứa trẻ khác, bộ dạng trưởng thành sớm đó, biết là càng làm cho người khác cảm thấy buồn cười sao, thằng bé? gọi là thằng bé? Hơn nữa, những lời là có ý gì?? Cái gì mà xem là đứa trẻ, phải là trẻ con ai mới là trẻ con?

      Ha ha! Chơi vui ! Khó trách An Dĩ Mẫn đối xử tốt với như vậy, có năng lực khiến người khác vui vẻ.

      “Nghe cho , sau này phải gọi Thần, sau này Thần đối xử rất tốt với Mặc Mặc nha.” Cười đủ rồi, Thần chấp nhận lời của Mặc Hi, bộ dáng dịu dàng lại có chút lấy lòng, nếu để người khác nhìn thấy nhất định rất ngạc nhiên, có thể mở rộng tầm mắt, Thần ngày thường mặc dù bộ dạng bất cần đời, nhưng chưa bao giờ thấy để ý đến ai như vậy bao giờ, khí chất tà khí lại mang theo chút khinh thường, như miệt thị thế giới này, dịu dàng chẳng qua là ngụy trang cho ca khúc mà thôi, bây giờ đối với Mặc Hi lại như vậy, có thể thấy rất thích Mặc Hi, đương nhiên chỉ là thích trẻ con.

      Mặc Hi đảo cặp mắt trắng dã, thằng bé này có phải quá tự luyến rồi hay ? Lười cùng ta khoe khoang, ngẩng đầu, , đây là đứa trẻ tốt, đối với việc này cũng muốn cao ngạo, cười : “Được, Thần, như vậy có thể ra ngoài được ?”

      “Được. . . . . . Mặc dù gọi, nhưng hình như được tự nguyện cho lắm.” Thần gật đầu, : “Nếu Mặc Mặc có thể ngọt ngào chút, như vậy càng thêm đáng nha.”

      “. . . . . .” Mặc Hi khẽ trầm mặc, sau đó nhàng nở nụ cười, điềm đạm yên tĩnh, khả ái mê người, cười , dường như có chút tức giận: “ Thần, muốn Mặc Mặc ghét chứ?”

      Mặc dù ngụy trang rất khá, nhưng Thần vẫn phát gương mặt khẽ co giật, biết vì sao, cảm thấy trong lòng thoải mái, hình như trêu cợt rất thú vị, nụ cười càng thêm sáng rỡ, lộ ra chút ác liệt, nhưng tà khí mê hoặc lòng người, nghĩ đến có ngày lại vì trêu cợt đứa trẻ lại vui vẻ như thế, ai bảo có bản lĩnh khiến vui vẻ đâu, : “Tất nhiên là muốn Mặc Mặc ghét rồi! Mặc Mặc có thể quý Thần mà.”

      Nhưng đứa trẻ có thể ngụy trang chờ đợi nhẫn nhục chịu đựng như vậy, vẫn là đứa trẻ sao….? Thần thầm nghĩ trong lòng.

      “Vậy ra ngoài , Mặc Mặc đây là lần cuối cùng.” Mặc Hi giương môi khẽ cười, ngửa đầu hạ lệnh trục khách lần nữa, giọng điệu nhàng mang theo chút cứng rắn.

      “Ha hả, vừa mới gọi Thần, bây giờ muốn đuổi ? Mặc Mặc ngoan.” Thần bước tới, đùa bỡn . rất muốn biết, nếu như bé có thể làm gì? đứa trẻ bình thường đối với Di giả cao cấp làm ra chuyện gì? Ha ha, đương nhiên, cũng muốn ghét .

      Sắc mặt Mặc Hi cũng hề thay đổi, nụ cười vẫn còn đó, chẳng qua là đôi mắt dần mất ý cười, cũng tức giận, chỉ vì chuyện này mà tức giận căn bản đáng, vô cùng lý trí, biết mình làm gì, thằng bé này có chút giáo huấn được rồi, tựa hồ đùa đến nghiền, dù sao cũng chỉ dựa vào võ lực , đúng ? Điều này cũng là từ lúc bắt đầu muốn biểu .

      Mà Thần càng thêm có hứng thú nhìn , đứa trẻ này thú vị , đôi mắt kia giống như trẻ con, sạch mà lý trí, làm gì? mong đợi a.

      Cũng ngay vào lúc này………

      “Mặc Mặc! con tìm ba đến có chuyện gì?” Giọng của An Dĩ Mẫn truyền tới, chỉ thấy ông ấy tới cửa, nhìn Mặc Hi và Thần cái, sau đó cười : “Thần cũng ở đây à.”

      “Ha ha, Đúng vậy.” Thần phát giác được Mặc Hi thu hồi vẻ mặt vừa rồi, có chút thú vị .

      “An ba ba đến rồi a.” Mặc Hi xoay người cười với An Dĩ Mẫn.

      “Phải, Mặc Mặc tìm An ba ba có chuyện gì?” Nghe Mặc Hi lên tiếng, An Dĩ Mẫn đem lực chú ý chuyển đến người .

      “Hôm nay đến tìm An ba ba, là muốn xin An ba ba vật.” Mặc Hi cười .

      “A? Con muốn gì?” An Dĩ Mẫn có chút hứng thú, dù sao Mặc Hi cũng tùy ý muốn thứ gì, hơn nữa dựa theo tính cách của , càng muốn đồ chơi hay cái gì khác, vậy là cái gì đây?

      “Con muốn có phòng huấn luyện của riêng mình.” Mặc Hi thẳng, bày tỏ lý do muốn tìm ông.

      “Hả?” An Dĩ Mẫn nghi ngờ: “Mặc Mặc muốn phòng huấn luyện để làm gì?”

      “Đương nhiên là huấn luyện rồi.” Mặc Hi , bộ dạng như muốn …….., cái này còn phải hỏi?

      ” Dĩ nhiên An ba ba biết là dùng để huấn luyện , chẳng qua là. . . . . .” khẽ dừng lại, An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi, cười : “Mặc Mặc lại muốn huấn luyện cái gì?”

      “Ba đừng xem thường con, con rất lợi hại.” Mặc Hi liếc ông cái, gương mặt như thiên sứ tràn đầy tự tin.

      “Ah?” An Dĩ Mẫn rất hứng thú, cái gì gọi là rất lợi hại? có sở hữu dị năng rất lợi hại? Nhưng ông cảm thấy Mặc Hi dối, dù sao cũng phải là người thích dối: “Có phương pháp lợi hại gì?”

      “Ha ha, đến lúc đó để cho ba ba mở mang kiến thức.” Mặc Hi giương môi cười, tiếp: “Bây giờ có thể cho con ?”

      “Ha ha, nếu Mặc Mặc muốn để An ba ba kiến thức, đương nhiên An ba ba cự tuyệt.” An Dĩ Mẫn có chút nào khó chịu, gương mặt tràn đầy ý cười tâm tình của ông, sau đó : “, An ba ba dẫn con , cũng vừa vặn kiến thức xem Mặc Mặc lợi hại thế nào?”

      Nhìn ánh mắt đùa bỡn của An Dĩ Mẫn, Mặc Hi cũng gì, dù sao có chuyện gì, đến lúc đó dùng thực lực so với ngôn ngữ càng dễ chứng minh.

      “Được rồi, Mặc Mặc cùng An ba ba đến đây .” An Dĩ Mẫn liền xoay người ngẩn đầu, Mặc Hi theo bên cạnh, mà Thần khoanh tay theo phía sau, An Dĩ Mẫn quay đầu nhìn ta cái, cũng gì, xem ra là ngầm đồng ý cho theo.

      An Dĩ Mẫn dẫn hai người đến thang máy, bước vào, Mặc Hi thấy ông nhấn vào bảng điều khiển trong suốt, lập tực truyền tới thanh tự động, [vân tay xác nhận, ADN xác nhận, người nắm quyền cao nhất, muốn kích hoạt xin hãy nhấn nút.]

      Sau đó nhìn thấy bảng điều khiển thang máy lên số -1, An Dĩ Mẫn liền nhấn vào đó.

      tới 2 giây, cửa thang máy mở ra, xuất trước mắt là khoảng gian trống trải, có cánh cửa bằng kim loại biết để làm gì.

      An Dĩ Mẫn đối diện Mặc Hi cười, rồi tới cánh cửa, lần nữa đem ngón tay đặt vào bảng điều khiển. Giọng cứng nhắc lại vang lên lần nữa, [dấu vân tay xác nhận, AND xác nhận, người nắm quyền cao nhất, xin truyền đạt mệnh lệnh.]

      “Mở cửa, cho phép hai người phía sau tôi tiến vào.” An Dĩ Mẫn lên tiếng .

      [ Giọng xác nhận, chấp hành mệnh lệnh. ]

      Cánh cửa kim loại mở ra, An Dĩ Mẫn xoay người đối với Mặc Hi và Thần : “Vào .”

      Mặc Hi gì, theo An Dĩ Mẫn vào, nhìn cánh của kim loại phía sau đóng lại, than thầm, quả nhiên là thần kỳ.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Rung động sàn đấu (1)
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Theo An Dĩ Mẫn vào bên trong, trái chuyển phải rẽ, tới trước cánh cửa kim loại, An Dĩ Mẫn cũng nhắc lại lần như vậy, cửa nhàng mở ra.

      Ba người cùng nhau vào. Mặc Hi thấy mọi thứ ràng.

      Ở đây là gian độc lập, theo An Dĩ Mẫn, lần nữa thông qua cánh cửa sắt, xuất trước mắt là sân huấn luyện, ước chừng khoảng sân bóng đá, phía đặt các loại dụng cụ, nhóm người luyện tập, khó có thể tưởng tượng, ở đây lại có nơi rộng lớn như vậy, tựa hồ cũng chỉ lớn như vậy, bởi vì Mặc Hi nhìn thấy xung quanh còn có số cánh cửa kim loại.

      Vốn trong sân huấn luyện mọi người ồn ào, nhìn thấy An Dĩ Mẫn đến, dừng lại, cúi người đối với An Dĩ Mẫn : “Chào ông chủ”

      “Mọi người cứ luyện tập, cần để ý đến tôi.” An Dĩ Mẫn ôn nhu cười , rồi xoay người với Mặc Hi: “ thôi, để An ba ba kiến thức con lợi hại thế nào, cần phải chuẩn bị tâm lý nha.”

      “Ha ha, Mặc Mặc có dối bao giờ chưa?” khuôn mặt Mặc Hi đầy tự tin, ngẩng đầu với An Dĩ Mẫn.

      “Ha ha. . . . . . Được được, vậy theo ba.” An Dĩ Mẫn vui vẻ cười , sau đó dẫn đường, tới mở cánh cửa, ba người cùng nhau tiến vào.

      Đợi đến khi ba người rời khỏi, mọi người trong sân huấn luyện mới thở ra hơi, sau đó tiếp tục luyện tập, cũng có người chuyện phiếm.

      “Ông chủ vào phòng tỷ thí à, bây giờ phải là Thiên đại nhân với Khoát đại nhân tỷ thí sao?”

      “Đúng vậy, bé kia là ai? Sao lại ông lại mang nó đến đây?”

      “Trước kia dường như ông chủ cũng mang thiếu gia đến đây phải?”

      “Ai. . . . . . biết đến lúc nào chúng ta mới có thể tiến vào trong đó?”

      “Đúng vậy!”

      “. . . . . .”

      Bọn họ là đám người huấn luyện ở vòng ngoài, đào tạo ra chính là bảo vệ tập đoàn An Thị, An Thị cũng cung cấp cho họ cơ sở luyện tập tốt nhất, mà bọn họ phải vì tập đoàn An Thị mà dốc sức làm việc, ở thành phố Đế Do có thể làm việc cho An Thị chính là vinh dự lớn, đó là niềm tự hào cũng là chứng tỏ thực lực của mình, đó cũng là sức ảnh hưởng của An Thị ở thành phố Đế Do.

      Mà bọn họ là người ở vòng ngoài, cũng chính là những người huấn luyện thấp nhất, chỉ có vào bên trong thực lực càng cao, đãi ngộ càng tốt.

      Mọi người ở đây than thở, lại bắt đầu luyện tập.

      Mà ba người Mặc Hi đến sân tỷ thí, nơi này so với bên ngoài còn lớn hơn, sân thi đấu bên cạnh có hai người đánh nhau, xung quanh đứng hàng trăm người, bọn họ ồn ào, chẳng qua chỉ tập trung nhìn, có người mặt nở nụ cười, có người lại chuyện với người bên cạnh, có khi lại tùy ý nhìn vào hai người đánh, đều giống nhau.

      Có người chú ý tới An Dĩ Mẫn tiến đến, khẽ cong người, chuẩn bị chuyện lại bị An Dĩ Mẫn ngăn cản: “Xem tỷ thí sao?”

      Những người đó cũng có cung kính như nhũng người ở bên ngoài, chỉ nhìn An Dĩ Mẫn cười cười, cũng gì.

      An Dĩ Mẫn dẫn Mặc Hi và Thần đến bên đứng, rồi với Mặc Hi: “Mặc Mặc nhìn xem chút, đây chính là Dị năng giả cùng Võ giả tỷ thí.”

      cần An Dĩ Mẫn , Mặc Hi cũng tập trung nhìn trận tỷ thí bên dưới, cho đến bây giờ cũng chưa thấy Dị năng giả và Võ giả đấu với nhau bao giờ, chỉ là tầm nhìn khác nhau, và những người khác giống nhau, có ưu thế bẩm sinh, đồng thời cũng nhận ra xem ra cũng rất lợi hại rồi, đương nhiên, nếu như so với tuổi của bây giờ, cũng như với tất cả năng lực của nay…..đúng là có thể là quái vật, là người biến thái.

      Nhìn trận tỷ thí phía dưới, người đàn ông khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, thân quần áo màu trắng thoải mái, trong tay ngọn lửa ngừng thoáng , đó là Dị năng giả hệ Hỏa, xung quanh ngọn lửa xuất ánh sáng màu cam, mỗi lần xuất đều ném tới đối thủ.

      Đối thủ của là người đàn ông gần ba mươi, mặt thô đen, quần áo người có nhiều nếp nhăn, còn có chút bẩn, nếu bây giờ phải thể thực lực, khiến người khác hiểu lầm là ông nông dân, mà phải Võ giả có thực lực mạnh mẽ.

      Chỉ thấy mỗi lần hỏa cầu bay về phía đều bị đánh cho tan tành, nắm tay phủ bởi vòng sáng vàng nhạt.

      Động tác mạnh mẽ, nhưng cũng đến gần người đàn ông trang phục trắng thoải mái kia, hỏa cầu ngừng bay đến khiến cho người ta buồn bực.

      “Con mẹ nó! Họ Thiên kia! Lấy bản lĩnh ra ! Mày coi ông đây là cái đám sơ cấp kia sao?” Giọng người đàn ông thô đen đủ lớn, hướng về phía người đàn ông quần áo trắng kêu lên.

      Người đàn ông trang phục trắng kia dùng tay đào đào lỗ tai, đối diện người đàn ông thô đen kia cười : “Tôi Khoát Hải, đổi cái giọng hỏng này được ? Nếu cứ như vậy, nhất định luyện được Sư Tử Hống.”

      “Móa! Con mẹ nó! Giọng của ông đây như vậy đấy, mày quản được sao? Nếu mày nghiêm túc chút, đừng trách ông đây khách khí!” Khoát Hải nuốt nước bọt, tuyệt nể mặt Thiên Tiêu chút nào, tay tia sáng vàng nhạt càng lúc ràng, cười hung ác.

      Thiên Tiêu liếc nhìn tay của , cười : “Cho dù đột phá tầng cao cấp Võ giả thế nào? Chẳng lẽ biết Võ giả thể nào sánh bằng Dị năng giả sao?” xong ngón tay duỗi ra, “oàng” tiếng, hào quang lóe lên, ngọn lửa mãnh liệt phun ra, chiếu vào gương mặt tuấn của Thiên Tiêu.

      “Cút!! Ai đây là nhất định, ông đây đánh mày răng rơi đầy đất!!” Chính là nhìn quen bộ dạng kiêu ngạo của Thiên Tiêu, Khoát Hải gào thét liền phóng tới hướng Thiên Tiêu: “Xem lão tử, Đại Hải Thao Thiên*(biển cả ngập trời)!”

      “Vẫn là kiên nhẫn như vậy a!” Thiên Tiêu tùy ý , trong mắt lóe tia cẩn thận, ngọn lửa trong tay vút tiếng liền cao lên vài thước, khí cũng dần nóng lên, lùi về sau bước, ngọn lửa trong tay phóng về phía Khoát Hải, đồng thời giọng của Thiên Tiêu cũng vang lên: “Hãy xem tôi diệt Đại Hải Thao Thiên của , ha ha”

      “A!!!” Khoát Hải kêu tiếng, tầng ánh sáng vàng mỏng manh bao phủ toàn thân , nắm tay hướng về phía ngọn lửa đánh tới.

      “Oanh!” tiếng vang lên, ngọn lửa đánh tan, hóa hành những ngọn lửa , từ từ tiêu tán.

      Nghênh đón Khoát Hải lại là ngọn lửa cường đại hơn, chút chần chờ, nghiêng người tránh thoát, mặc dù vậy quần áo cũng bị thiêu cháy nửa, thèm để ý, vết bỏng vẫn có thể chịu được, liền hướng về phía ngọn lửa phóng tới: “Nhóc con, nhận quyền của ông mày !!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :