1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 07: Mua sắm bị vũ nhục
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Bước ra bên ngoài thấy chiếc ôtô bay dừng ở trước cửa, người đàn ông mặc đồ tây đen đứng ở bên cạnh, nhìn thấy đám người Mặc Hi liền : “Mặc tiên sinh, Mặc phu nhân, Mặc tiểu thư, ông chủ dặn, sau này tôi là tài xế của các vị, nếu các vị muốn ra ngoài xin mời lên xe.”



      “A. Vậy được, cha mẹ, chúng ta lên .” Mặc Hi nhìn thấy liền tán thưởng An Dĩ Mẫn an bài thỏa đáng, ở tại khu quý tộc muốn đón xe cũng phải chuyện dễ dàng.



      Ba người cùng nhau lên xe, người đàn ông , “ biết Mặc tiên sinh muốn đâu?”



      Mặc Phàm đưa mắt nhìn Mặc Hi, Mặc Hi : “Nơi nào chuyên bán quần áo và phương tiện liên lạc ạ?”



      “Mặc tiểu thư muốn mua sắm sao, nếu Mặc tiểu thư muốn mua những thứ đó phố Lạc Tề là nơi tồi.” Người đàn ông đáp.



      “Dạ, vậy nơi đó ạ.” Mặc Hi trả lời, bên trong xe lại yên tĩnh lần nữa.



      tới 10 phút đồng hồ, người đàn ông đưa bọn họ đến đó, dừng lại ô tô bay, rồi giúp đám người Mặc Hi mở cửa xe.



      Xuống xe, nhìn hoàn cảnh trước mặt, có thể thấy địa phương này tốt, đường người nào cũng xách theo túi mua sắm, chỗ nào cũng có cửa hàng. Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm có chút quen, có biện pháp, bọn họ chưa từng đến nơi mua sắm nào nhiều người như vậy.



      Ở trong lòng Chu Tiểu Trúc, Mặc Hi cười với hai người: “ thôi cha mẹ, đến cửa hàng đó chúng ta mua ít quần áo.”



      “Được.” Chu Tiểu Trúc đáp ứng, liền nghe theo Mặc Hi bước vào của hàng kia.



      Nhưng ngay khi họ mới bước vào xinh đẹp mặc đồng phục tiến lên ngăn trước bọn họ, chỉ thấy ta như từ cao nhìn xuống đám người Mặc Hi khinh thường : “ , nơi này phải là địa phương các người có thể đến, đồ nhà quê còn dám đến đây, có bán tất cả những gì các người có cũng mua nổi thứ ở đây đâu.”



      “. . . . . .” Sắc mặt Mặc Phàm đỏ ửng lên, Chu Tiểu Trúc cũng tốt hơn, chỉ có Mặc Hi cười, môi mềm mại tựa cánh hoa khẽ cong lên, mắt tựa như trăng non, thâm thúy như màn đêm, long lanh như ánh sao. ràng vẫn là gương mặt non nớt của đứa trẻ, lại kinh diễm ánh mắt người khác, chẳng qua là ánh mắt kia lại rất lạnh. Rất tốt, khó khăn lắm tâm tình mình mới vui vẻ chút lại bị phá hỏng.



      Ngay sau đó, người đàn ông theo bên họ bước lại đây, lấy ra tấm danh thiếp, đối diện nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi, nở nụ cười với người đàn ông phía đối diện: “A! Là người của tập đoàn An thị a, vị tiên sinh này xin mời vào.”



      Nhưng người đàn ông này cũng để ý đến ta, quay đầu đối với đám người Mặc Hi : “Mặc tiên sinh, mời.”



      Sắc mặt nhất thời trắng toát.



      Mặc Phàm có lên tiếng, mặc dù ông là người nghèo, nhưng cũng có tôn nghiêm, sau khi bị nhục nhã như vậy, mời ông tiếp tục vào muốn chút nào.



      Sau đó, Mặc Hi lên tiếng cười : “Tập đoàn An thị biết cửa hàng này ?”



      “Dạ, cửa hàng này là chi nhánh công ty mới mở của ông chủ chúng ta.” Người đàn ông thành thực trả lời.



      “Hãy sa thải ta , người như vậy mà các cũng thuê sao?”Mặc Hi trực tiếp như thế làm cho mặt ta trắng giờ còn trắng hơn, chỉ là ôm tia may mắn nhìn người đàn ông kia, dù sao dáng vẻ bọn người Mặc Hi cũng giống như nhân vật gì lớn, có thể được cái gì.



      “Dạ! Thuộc hạ .” Nhưng ta phải thất vọng rồi, bởi vì người đàn ông này tiếp thu qua mệnh lệnh của An Dĩ Mẫn, nếu có chuyện gì đặc biệt lớn, Mặc Hi cầu cái gì đều thỏa mãn bé, sau này bé chính là tiểu thư.



      cần! Tiểu thư, tôi sai, đừng sa thải tôi, tôi sai rồi.” kinh hoàng với Mặc Hi, làm việc ở đây cũng có chút mắt nhìn, thời điểm này cũng nhìn ra được Mặc Hi mới là chủ, lương làm việc ở đây rất cao, lại thêm ở thành phố Đế Đô này nếu nhân viên làm việc ở An thị mà bị sa thải, rất khó có thể tìm công việc mới, bởi vì sức ảnh hưởng của An thị ở thành phố Đế Đô rất lớn, nếu bị sa thải, cuộc sống sau này rất khó khăn, trừ phi rời khỏi thành phố Đế Đô.



      “Cha mẹ, chúng ta vào !” để ý đến kia khóc la, Mặc Hi liền với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc.



      “Mặc Mặc, này. . . . . .” Chu Tiểu Trúc nhìn mặt đất có chút đành lòng, đàn bà luôn dễ mềm lòng.



      “Mẹ, cần phải để ý đến ta, muốn trách nên trách ta có mắt tròng, nhục nhã ai cũng có thể, chính là thể nhục nhã cha mẹ, trừng phạt như vậy đối với ta nhàng rồi.” Mặc Hi ngăn lại Chu Tiểu Trúc, ở trong lòng , Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc chính là nghịch lân của . lần nữa khẳng định ở thế giới này, lực lượng và quyền lợi rất quan trọng, lần này dựa vào tập đoàn An thị, mới có thể thế này, nếu có sức ảnh hưởng của tập đoàn An thị, bây giờ có thể là khung cảnh khác rồi.



      “A.” Chu Tiểu Trúc thấy Mặc Hi kiên trì cũng đồng ý, cùng với Mặc Phàm tiến vào.



      Ở trong cửa hàng chọn vài bộ quần áo, Chu Tiểu Trúc vừa nhìn vào bảng giả, thiếu chút nữa la lên, hơn tám vạn, vốn muốn mua, lại bị Mặc Hi ngăn lại. Lúc chuẩn bị quẹt thẻ, người đàn ông kia lại : “Ông chủ Mặc tiểu thư mua đồ ở của hàng cần trả tiền.”



      Nếu cần mình trả tiền, Mặc Hi cũng để ý, chẳng qua là hơi nghi ngờ, An Dĩ Mẫn đối xử tốt với như vậy là ý gì?? Chẳng lẽ coi như con mình?? Dường như bọn họ cũng quen thuộc lắm.



      Mua xong quần áo cho Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, Mặc Hi xem trang phục của chính mình, nhìn từng bộ từng bộ quần áo đáng dành cho trẻ con, Mặc Hi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Chủ Tiểu Trúc và Mặc Phàm lại rất vui mừng cho nên cũng có biện pháp, chỉ có thể để họ thử từng bộ người , đến cuối cùng mua được mười bộ. Đối với , hình như bọn họ tiếc rẻ.



      Sau khi mua ba cái điện thoại, chọn được vài số điện thoại, trận mua sắm này kết thức lúc xế chiều, sau đó mọi người về nhà.



      Về đến nhà, Mặc Hi nằm ở giường, nghĩ đến mọi chuyện ngày hôm này, tất cả chỉ là mới bắt đầu! Bây giờ lực lượng của còn đủ, còn vây ở thế bị động, rồi ngày!! sống tự do tự tại, để người bên cạnh được hạnh phúc, để họ được người khác tôn kính. Nghĩ như vậy, trong mắt lên vẻ kiên định, sau đó từ giường nhảy xuống, tới phòng của Chu Tiểu Trúc, nhàng gây tiếng động.



      Nhìn thấy hai người giường ngủ say, liền vươn tay nhàng đóng cửa lại, khống chế năng lượng giúp bọn họ cường kiện thân thể, mỗi buổi tối, đều làm như vậy.



      Khoảng chừng qua được 5 phút đồng hồ, thay người khác rèn luyện khó hơn mình tự luyện nhiều, nhìn bọn họ cái, rồi xoay người rời khỏi.



      đêm yên tĩnh. . . . . .

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 08: lòng nhận con
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Ngày hôm sau, An Dĩ Mẫn đến vừa đúng lúc, hổ là ông chủ của 1 trong 100 công ty đứng đầu thế giới, quan tâm đến cả chi tiết này khiến người khác sinh ra ấn tượng tốt. Bởi vì ngày hôm qua ông muốn mời mọi người ăn cơm, cho nên Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm mặc sẵn trang phục, bế Mặc Hi ngồi cùng chiếc ô tô bay với ông.

      An Dĩ Mẫn dẫn họ đến tòa nhà cao tầng rất có phong cách, đúng vậy, phải là khách sạn, cũng phải nhà hàng, xuất trước mặt họ là tòa nhà tràn ngập hơi thở tự nhiên, xung quanh là các loại thực vật tươi mát, các tầng đều được làm bằng gỗ, nhìn thấy điểm cuối, biết bên trong có bao nhiêu, gỗ tường lấy màu xanh thực vật, ấn tượng đầu tiên cho người khác thấy rất thoải mái, tươi mát, lại lần nữa Mặc Hi đánh giá cao An Di Mẫn, phẩm vị tốt.

      Mới vừa bước vào, An Dĩ Mẫn đưa tấm thẻ màu lục cho phục vụ viên nhìn, người nọ nhất thời tràn đầy cung kính dẫn đường cho họ, trái chuyển phải rẽ, mang bọn họ đến nơi tốt hơn bên ngoài rất nhiều, hoàn toàn là thế giới riêng biệt. Bây giờ thời tiết ràng là mùa hè, nhưng chỗ họ ở lại là khung cảnh mùa xuân, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm rất kinh ngạc.

      Phục vụ viên gọi món ăn, cả gian chỉ còn lại bốn người họ.

      An Dĩ Mẫn uống chén trà, nhìn Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm có vẻ mất tự nhiên, khẽ mỉm cười, dịu dàng : “Ha ha, cần khách sáo như vậy, nếu như tôi làm cha nuôi của Mặc Mặc cũng là người nhà, nhìn lại tôi có vẻ lớn tuổi hơn, nếu như ngại, hai người có thể gọi tôi tiếng được ??”

      “A!” Mặc Phàm thụ sủng nhược kinh hô lên tiếng, vội vàng giơ tay ra : “An đại nhận, như vậy được, Mặc Mặc đem mọi chuyện với tôi, ngài cũng cần giấu giếm giúp nó như vậy.”

      An Dĩ Mẫn nghe vậy nhìn thoáng qua Mặc Hi tự mình uống nước trà, trong lòng thầm nghĩ, nhóc này lúc đầu nhờ ông giúp đỡ, bây giờ chỉ mới có đêm lại thú nhận hết mọi thứ?

      Dường như phát ra có người chăm chú nhìn, giơ lên nụ cười ngọt ngào, giống như hoa bách hợp nở rộ, xinh đẹp giống như đứa trẻ làm từ gốm sứ, khiến lòng người khỏi mềm nhũn, sinh lòng thương tiếc. An Dĩ Mẫn xấu hổ, uy lực lừa gạt của gương mặt này là quá lớn….

      Quay đầu tiếp tục chuyện với hai vợ chồng Mặc Phàm: “Tôi sợ hai vị hiểu lầm rồi, tôi lòng rất thích bé Mặc Mặc này, cũng lòng mong nó làm con nuôi của tôi, cũng phải vì giấu diếm hai vị, biết hai vị có đồng ý hay ?”

      “A?” Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn Mặc Hi.

      Mặc Hi cũng để chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn An Dĩ Mẫn, thấy trong mắt đối phương là chân thành là , nghĩ đến năng lực của ông ta, mỉm cười : “ Chú An thích Mặc Mặc, muốn làm ba ba của Mặc Mặc sao?”

      “Đúng vậy! Mặc Mặc đồng ý nhận chú làm ba ba sao?” An Dĩ Mẫn nhìn ra được, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm giao quyền quyết định cho bé, chỉ cần Mặc Hi đồng ý, bọn họ cũng phản đối.

      “Ha ha.” Mặc Hi cười, bình tĩnh : “Có chú An tuấn như vậy làm ba ba, đương nhiên Mặc Mặc đồng ý. Song, An ba ba phải thương Mặc Mặc a, nếu Mặc Mặc hối hận chết.”

      “Ha ha.” tiếng An ba ba khiến An Dĩ Mẫn mở cờ trong bụng, cười : “Đương nhiên, An ba ba tuyệt đối coi Mặc Mặc như con ruột thịt.” Đối với những nhận vật cấp cao như bọn họ, muốn tìm được người có thể lòng đối đãi khó càng thêm khó, luôn phải phòng bị, được tôn kính, sợ hãi; nhưng lần đầu tiên khi An Dĩ Mẫn gặp Mặc Hi có ấn tượng tốt, khiến ông càng vui vẻ hơn chính là bản lãnh của bé, trí thông minh hơn bất kì đưa trẻ nào khác khiến ông bật cười lại nhõm, đây là khí thế mà nhóc quậy nhà ông có được.

      “Nếu như vậy, cái mà Mặc Mặc thương nhất, quan trọng nhất An ba ba có thể giúp Mặc Mặc bảo vệ tốt ?” Mặc Hi tiếp tục , An Dĩ Mẫn phải là người ngu muội, có thể ông rất thông minh, rất nhanh nhạy, lúc Mặc Hi ra những lời này, cũng nhìn về phía Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc bên cạnh , ánh mắt như muốn ông hiểu ý của .

      Ai, lại bị bé bài bố, An Dĩ Mẫn nghĩ trong lòng nhưng cũng tức giận, lại càng thêm vui mừng, đây cũng bé là đứa trẻ tốt, giọng điệu nghiêm túc, chấp nhận rồi: “Đó là đương nhiên, An ba ba tuyệt đối giúp Mặc Mặc bảo vệ tốt thứ quan trọng nhất.”

      Sau đó Mặc Hi mới chính thức cười với An Dĩ Mẫn, nụ cười chân chính, tình cảm chân dung nhập trong nụ cười này, lòng cười với An Dĩ Mẫn. Nụ cười đại biểu ý lòng đón nhận An Dĩ Mẫn, cười : “An ba ba tốt, Mặc Mặc rất vui vẻ nha.”

      “Ha ha, như vậy định rồi a, qua vài ngày nữa ba ba mở bữa tiệc thông báo với bên ngoài về việc ba ba nhận Mặc Mặc làm con nuôi.” An Dĩ Mẫn cười : “Mặc Mặc cần phải làm việc giỏi cho ba ba a, chiếm tiện nghi nhiều như vậy, cũng phải giao ra ít đúng hay ?” Vừa , vừa tự tiếu phi tiếu nhìn .

      “A! Vừa mới mới thương Mặc Mặc, bây giờ ép Mặc Mặc làm việc, đây là thương Mặc Mặc mà An ba ba sao?” Mặc Hi rất oan khuất nhìn An Dĩ Mẫn, ánh mắt mờ mịt làm cho An Dĩ Mẫn chống cự nổi.

      “Ha ha.” Chu Tiểu Trúc cất tiếng cười , nhéo cái mũi của Mặc Hi, cười trêu : “ nghịch ngợm.” Sau đó quay đầu có chút áy náy với An Dĩ Mẫn: “An đại nhân bỏ qua cho, nó luôn như thế này.”

      An Dĩ Mẫn khoát tay, cười : “ sao, hai người cũng đừng gọi tôi là An đại nhân, gọi tôi tiếng An , hay là hai người xem thường tôi, muốn nhận tôi làm ?”

      Mặc dù biết đây là An Dĩ Mẫn cố ý kích thích bọn họ, nhưng Mặc Phàm vẫn vội vàng : “ có, có, làm sao như vậy, là chúng tôi xứng gọi An đại nhận là mới đúng.”

      “Vậy là được rồi, việc này cứ tính như vậy, sau này các em chính là em trai, em dâu của , nếu gọi đại nhân mất cảm tình rồi!!” An Dĩ Mẫn trực tiếp mở miệng.

      Nếu như vậy, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm cũng gì nữa, chỉ có thể khiêm tốn gật đầu.

      Sau đó các món ăn cũng được đưa lên bàn, nấu rất tinh xảo, khiến người khác nhìn thấy có khẩu vị, An Dĩ Mẫn tiếng, mọi người mới bắt đầu động đũa.

      Ăn xong cơm nước, Mặc Hi bên ăn đồ ngọt, bên có chút nghi ngờ với An Dĩ Mẫn: “Phòng ốc này là chuyện gì a?? Tại sao thời tiết lại khác với bên ngoài?”

      “Từ lúc bắt đầu nhìn thấy ánh mắt của con cũng biết con hỏi.” An Dĩ Mẫn dùng vẻ mặt sớm biết con hỏi, sau đó cũng giải thích tỉ mỉ cho : “Ở đây là do Dị năng giả gian làm phong bế gian của phòng này, thực vật ở đây được giữ nguyên dáng vẻ bởi vì có năng lượng tinh hạch của dị thú duy trì.”

      “Dị thú?” Mặc Hi nghi ngờ, sau đó duy đoán : “Có thể sử dụng dị năng của dị thú?”

      “Mặc Mặc rất thông minh a, đoán sai.” An Dĩ Mẫn cho ánh mắt tán thưởng. Mặc Hi trợn mắt cái, xem mình là đứa trẻ mà khen a, trong lòng lần nữa tìm hiểu bất phàm của thế giới này.

      Địa phương bọn họ vừa dùng cơm gọi là [Thiên Nhiên Cư], An Dĩ Mẫn đề nghị đưa Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc dạo vài địa phương ở thành phố Đế Do nhưng họ lại cự tuyệt, nguyên nhân là An Dĩ Mẫn bận rộn như vậy cần lãng phí thời gian tiếp đãi bọn họ, hơn nữa trong nhà còn rất nhiều thứ cần dọn dẹp, còn các địa phương đó, có thời gian nhất định xem.

      An Dĩ Mẫn suy nghĩ chút, cũng cưỡng cầu, đối với Mặc Hi : “Cùng An ba ba xem công ty chút , con viết ca khúc kia được làm thành nhạc rồi, để con nghe chút.”

      “Dạ? Được.” Đối với công việc này vốn quen thuộc, Mặc Hi đáp tiếng, tạm biệt Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc rồi ngồi lên xe của An Dĩ Mẫn, cùng nhau đến công ty giải trí ANSHENG.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 09: Biên soạn nhạc tốt hơn các .
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      xe, Mặc Hi đột nhiên với An Dĩ Mẫn: “Ba cũng là Dị năng giả sao?”



      “Đúng vậy.” An Dĩ Mẫn cũng có giấu giếm, đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng qua là ông cũng biết vì sao Mặc Hi lại hỏi như vậy.



      “Vậy dị năng của ba là cái gì?” Mặc Hi tiếp tục hỏi.



      “Thủy.” An Dĩ Mẫn cũng ngần ngại trả lời.



      “Nha.” Mặc Hi đáp tiếng, đôi mắt như có điều suy nghĩ, rồi quay đầu về phía cửa sổ.



      An Dĩ Mẫn biết có dị năng, lúc tuổi, ông nhìn thấy kiểm tra, cho là Mặc Hi có chút thương cảm, cho nên cũng có quấy nhiễu .



      tới 10 phút đồng hồ, bọn họ đến ANSHENG, An Dĩ Mẫn dẫn Mặc Hi vào, mọi người nhìn thấy đều cúi người chào hỏi “Chào ông chủ.” Mà An Dĩ Mẫn cũng dịu dàng đáp lại, cho đến khi bước vào thang máy.



      Khi thang máy vừa đóng lại trong nháy mắt, bát quái bắt đầu.



      bé được ông chủ dẫn vào là ai a? Nhìn ra được ông chủ xử đối với bé rất tốt, lại còn song song với ông chủ.”



      phải là con riêng của ông chủ chứ? Dù sao mị lực của ông chủ càng ngày càng lớn.”



      “Đứa bé kia là đáng a!! Trời ạ!! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bé dễ thương như vậy, muốn ôm cái!!” Rất ràng lời này là của .



      “Đúng vậy, đúng vậy! Giống như là búp bê vậy. biết là ai a, lẽ là con riêng của ông chủ?”



      “A. . . . . . ! Rất có thể là như thế a, dù sao ông chủ cũng vô cùng tuấn mỹ, có con xinh đẹp như vậy cũng lạ!”



      “Quả cũng có thể như vậy a! Đúng….Nhất định là như vậy, nếu ông chủ tốt với bé như vậy làm gì?”



      “. . . . . .”



      Cho nên mới bát quái rất đáng sợ, đến cuối cũng chủ đề đến là người phụ nữ nào may mắn ở cùng với An Dĩ Mẫn?? Sinh ra Mặc Hi ở đâu, vì sao bây giờ mới mang trở về?? tóm lại hoàn toàn xem Mặc Hi là con riêng của An Dĩ Mẫn….



      Mà nhân vật chính mọi người bàn luận bây giờ về phía phòng thu , nhân viên canh gác ở phòng thu nhìn thấy An Dĩ Mẫn đến cúi người : “Xin chào ông chủ.” Sau đó giúp An Dĩ Mẫn mở cửa.



      Tiến vào bên trong thấy rất giống phòng thu đại, mà những thiết bị hoàn toàn giống, tấm ngăn cách phải là thủy tinh, mà là màng năng lượng.



      Vừa nhìn thấy An Dĩ Mẫn tiến vào, số người ngồi ghế làm cái thủ thế tạm dùng đối với người bên trong, sau đó đứng lên cung kính với An Dĩ Mẫn: “Ông chủ!.”



      An Dĩ Mẫn khoát tay : “Tiếp tục thu , cần để ý đến tôi.” Sau đó liền kéo Mặc Hi ngồi vào những chỗ còn trống, đưa tai nghe cho : “Nghe ca khúc con viết xem sao.”



      Mặc Hi nhận lấy, mang vào tai.



      Những người khác nghe vậy, cũng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Hi ngồi bên ghế, bọn họ thể nào nghĩ đến, ca khúc bất phàm như vậy lại được …… bé tám, chín tuổi viết ra??? Thế giới này thiếu cái lạ a!! Thấy ánh mắt An Dĩ Mẫn, ra hiệu cho những người bên trong bắt đầu.



      Mặc Hi mang headphone, nghe tiếng nhạc truyền tới, có chút nghi ngờ, sao giống như trong kí ức? Chẳng lẽ là đối với bọn họ nhạc như thế này nghe tốt hơn? Giương mắt hiểu nhìn về phía nam nhân chuẩn bị tốt, cũng có thể gọi là thiếu niên, thân hình thon dài, mắt phượng mi dài, gương mặt tuấn mĩ nghiệt dưới ánh đèn càng thêm dị, đôi mắt tà khí giờ phút này lại khẽ híp lại, lộ vẻ dịu dàng, thiếu niên này chính là người mà Mặc Hi nhìn thấy mặt báo, ca sĩ thần tượng gần đây nhất — Thần.



      Mặc dù kiếp trước Mặc Hi có tiếp xúc với thế giới giải trí, nhưng từ là tiểu thư quý tộc cũng có tiếp xúc với nhạc, đồng thời cũng là người thích nhạc, giờ phút này nhìn thấy Thần cảm giác ta đơn giản, ta phải chỉ dựa vào hình dạng bình hoa làm thần tượng, mà là cao thủ có thực lực chân chính.



      thanh kế tiếp cũng chứng thực được ý nghĩ của Mặc Hi, tiếng hát trầm thấp từ tính truyền tới, dịu dàng uyển chuyển, nghe rất hay, cũng rất động lòng người, chẳng qua là….



      “Ngừng!” tới hai mươi giây, Mặc Hi trực tiếp kêu lên.



      Những người khác nhíu mày, trong mắt có chút tức giận, chẳng lẽ đứa trẻ này quấy rối sao?? Ca khúc hát rất tốt, bị cắt ngang như vậy, chẳng qua là An Dĩ Mẫn ở đây, Mặc Hi lại được An Dĩ Mẫn đưa đến, cho nên cũng tiện lên tiếng oán trách, người bên trong cũng hiểu, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía bọn họ, mở liên kết thanh, từ tính mà có chút tà khí, giọng bất cần đời truyền đến: “Sao vậy?”



      Người ngồi ở trung tâm làm cái thủ thế, sau đó nhìn về phía Mặc Hi, bên trong Thần cũng bĩu môi, sau đó ánh mắt cũng lóe về hứng thú nhìn về phía Mặc Hi.



      An Dĩ Mẫn mở miệng, hỏi Mặc Hi: “Mặc Mặc? Sao vậy?” Ông vừa mới nghe, ca khúc này phải hát rất tốt sao?



      Mặc Hi lột headphone xuống, có chút nghiêm túc với An Dĩ Mẫn: “Tại sao ba phối theo ca khúc mà con đưa cho ba, dựa theo cách soạn nhạc này, giá trị bài hát giảm thấp rất nhiều.”



      Đúng vậy, vừa nghe ca khúc Thần hát là《Nghĩ quá nhiều 》là ca từ bài hát này, nhưng giai điệu hoàn toàn giống, mặc dù cũng kém, lại có hay như trước kia, cho nên mới mở miệng ngừng, nghi ngờ nhìn về phía mọi người. Chẳng lẽ thế giới khác, mặc dù có ca sĩ, ca khúc nhưng thẩm mĩ cũng khác, nhận thấy nhạc soạn tốt?



      “Con soạn nhạc?” An Dĩ Mẫn bị Mặc Hi hỏi như vậy cũng quay lại hỏi Mặc Hi: “Mặc Hi có soạn nhạc sao? Ba chỉ thấy ca từ thôi.” Vừa vừa lấy bản sao đưa cho Mặc Hi.



      Mặc Hi nhận lấy, là viết, sau đó chỉ vào phía năm dòng nhạc, với An Dĩ Mẫn: “Đây nè!”



      An Dĩ Mẫn vừa nhìn, thấy chỗ Mặc Hi chỉ, mới hiểu được, cười : “Hóa ra đây là nhạc mà Mặc Mặc a, nhưng đây là kí hiệu gì a? Sao ba chưa từng thấy qua?”



      “Sao?” Mặc Hi nghe vậy, cũng hiểu vì sao An Dĩ Mẫn biết viết ca khúc, hóa ra thế giới này có kí hiệu khuông nhạc?? Chỉ có thể : “Đây là kí hiệu Mặc Mặc nghĩ ra, rất đơn giản.”



      “Nga, Mặc Mặc là thông minh a, còn có tự mình soan ra ký hiệu nhạc a.” An Dĩ Mẫn đầu tiên là khen Mặc Hi tiếng, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ làm thế nào?? Mặc Mặc soan ca khúc này còn tốt hơn ca khúc lúc nãy sao?”



      “Phải.” Mặc Hi thành gật đầu, nhưng những người bên cạnh lại khó chịu, như thế nào ca khúc này cũng là họ soạn ra, phải bọn họ rất giỏi, nhưng là ít nhất….phương diện này cũng là người có uy tín danh dự, bị bé tám, chín tuổi ca khúc họ soạn tốt?? Làm cho bọn họ rất tức giận.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 10: Chứng minh rằng tốt hơn các .
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Trong đó người hai mươi tuổi, người đầu tiên kiên nhẫn, trầm giọng với Mặc Hi: “ bạn bé , thể lung tung, em em soạn nhạc tốt hơn, làm thế nào để chứng minh?”



      Mặc Hi lại muốn quản bọn họ, trực tiếp đếm xỉa đến, ngẩng đầu với An Dĩ Mẫn: “Con là vì tốt cho ba, ca khúc của con tốt hơn so với mấy người ở đây, nếu phải vì 30% lợi nhuận, con cũng muốn đâu.”



      30%? Mọi người bị Mặc Hi chọc giận đồng thời cũng giật mình, An Dĩ Mẫn lại chia 30 % lợi nhuận của ca khúc này cho đứa trẻ?? Này….



      “Ha ha, làm sao ba lại tin Mặc Mặc đây? Đừng quên Mặc Mặc là con nuôi của ba a!! Chẳng qua là….” giọng điệu An Dĩ Mẫn vừa chuyển: “Ký hiệu này chỉ có Mặc Mặc xem hiểu, có kiến thức qua, làm thế nào chứng thực đây?”



      Ba ba? Mọi người lại bị An Dĩ Mẫn làm kinh hãi, có thể năm này chuyện giật mình cũng nhiều bằng hôm nay.



      “Nếu hãy để em hát , như vậy có thể chứng minh được rồi?” Ngay sau đó giọng uể oải truyền đến, chỉ thấy thanh kia chính xác xuất phát từ người bên trong phòng thu — Thần, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Mặc Hi.



      “Chủ ý tệ.” An Dĩ Mẫn nghe vậy. Ánh mắt hứng thú nhìn phía Mặc Hi.



      làm!” Mặc Hi trực tiếp mở miệng, sau đó với An Dĩ Mẫn: “Công việc Mặc Mặc chỉ là viết ca khúc thôi, An ba ba giữ lời hứa đúng ?” Sau đó quay đầu đối diện Thần : “ bắt nạt trẻ con, Mặc Mặc tức giận a!”



      Mọi người sững sờ, ai nghĩ đến Mặc Hi lúc nãy là bộ dạng tiểu đại nhân, bây giờ lại làm nũng đáng như vậy, biến sắc so diễn viên trong công ty còn mau hơn.



      Nhưng An Dĩ Mẫn đối với Mặc Hi có chút hiểu biết, cho nên có thể miễn dịch chút : “Vậy chúng tỏ Mặc Mặc có năng lực này a, bằng Mặc Mặc đến công ty được đãi ngộ như thế, nhưng có rất nhiều người phục a. Mặc dù Mặc Mặc là con nuôi của ba, cũng có người dám cái gì.”



      “An ba ba!! Mặc Mặc đừng sử dụng phép khích tướng với đứa trẻ con mà ba cũng có ngượng ngùng gì sao?” Mặc Hi liếc trắng An Dĩ Mẫn cái, mặc dù mắt có biến hóa, nhưng nhìn kĩ khóe mắt có chút co rúm, mọi người có nén cười. Ông chủ ăn mệt với Kì thiếu gia, bây giờ thêm con nuôi cũng như vậy .



      Mặc Hi xong liền nhảy xuống ghế, cầm lấy ca từ trong tay, với mọi người: “Mở cửa ra.” Mặc dù An Dĩ Mẫn dùng phép khích tướng vô ích, nhưng cũng muốn thử xem. Mặc dù từ sau khi vào thế giới này tính cách thay đổi nhiều, nhưng kiêu ngạo và bướng bỉnh từ trong xương cốt vẫn còn tồn tại, thích người khác dựa vào An Dĩ Mẫn mới nhận được công việc này, làm bình hoa, nếu ngồi ở vị trí này, để mọi người biết ngồi ở chỗ này là dựa vào năng lực.



      An Dĩ Mẫn cười, tự mình giúp mở cửa.



      Mặc Hi bước vào bên trong, đối diện con mắt phát sáng của Thần : “Lấy microphone cho em.” quá thấp, lấy được. […:)):))]



      Thần rất nghe lời lấy microphone xuống đưa cho , sau đó vui vẻ tới bên, tìm chỗ ngồi xuống.



      Mặc Hi gõ gõ microphone đối diện, chất rất tốt, rồi ngẩng đầu với mọi người : “Em hát bài hát này, tắt nhạc .” vừa xong, An Dĩ Mẫn làm cái thủ thế, đồng thời Mặc Hi cũng cảm giác được tất cả gian an tĩnh lại.



      Cân bằng lại tâm trạng, nhắm đôi mắt lại, dựa theo kí ức, thanh ưu thương lẫn tiếng ngọt ngào trẻ con truyền ra:



      Nghĩ quá nhiều



      cười rồi ấy chỉ là bạn bè”



      Nhưng trong mắt quá dịu dàng



      Nỗi bất an trong em càng nặng nề



      Chỉ là hiểu



      ấy chiếm lấy trái tim



      Vị trí đó vốn thuộc về em



      Vì vậy “đôi mình” chứ phải và em



      “Là em nghĩ quá nhiều” thường như vậy



      Nhưng lại như , khiến em đau lòng



      “Là em nghĩ quá nhiều” thường như vậy

      Đây là lý do duy nhất an ủi em



      ấy chiếm lấy trái tim



      Vị trí đó vốn thuộc về em



      Vì vậy “đôi mình” chứ phải và em



      “Là em nghĩ quá nhiều” thường như vậy



      Nhưng lại như , khiến em đau lòng



      “Là em nghĩ quá nhiều” thường như vậy



      Đây là lý do duy nhất an ủi em



      Em nghĩ em có lỗi gì



      Mặc dù là lỗi là tại em



      Quá muộn em mới hiểu em quá nhiều



      “Là em nghĩ quá nhiều” thường như vậy



      Đây là lý do duy nhất an ủi em



      Khi Mặc Hi vừa hát câu đầu tiên, nụ cười đùa bỡn của mọi người thay đổi, phức tạp lại trầm mê, tiếng hát của đứa bé thực ưu thương, truyền cảm vô cùng tốt, lời hát giống như tiến vào lòng họ, mặc dù để đứa trẻ hài ca khúc thâm tình như vậy có chút quái dị, nhưng mà bây giờ bọn họ lại thích Mặc Hi hát như vậy.



      Tiếng hát vô cùng chân thành lại chuẩn xác, giống như thiên sứ ngâm, truyền đến đâu đau thương buồn bã đến đó, người mình , chẳng những cảm giác quái dị, ngược lại có loại…..vẻ đẹp riêng. Tiếng hát trẻ con thành thực xinh đẹp, càng về sau áp lực nhớ thương, tâm cũng theo tiếng hát kích động hơn, trở nên thương cảm.



      Cho đến khi Mặc Hi hát xong, nhất thời bọn họ còn chưa bình tĩnh lại.



      Mặc Hi cũng phát mình ca hát rất tốt, bởi vì thân thể cải tạo cũng khiến phổi của có dung tích lớn hơn, đến nỗi hát được đoạn cao, ngắt hơi, nếu là đứa trẻ bình thường hát được như vậy.



      Quay đầu về phía bên kia, sắc mặt mọi người phức tạp, mà An Dĩ Mẫn thấy Mặc Hi quay đầu lại liền giơ lên ngón tay cái.



      “Bốp bốp.” Ngay sau đó là tiếng vỗ tay truyền tới, Mặc Hi quay đầu thấy vốn ngồi bên kia vui đùa Thần tới chỗ , vỗ tay, đối diện cười : “Mặc Mặc rất tuyệt, hát rất khá.”



      Mặc Hi giơ lên đôi môi mềm mại, như búp bê ngọt ngào, có chút oán khí lại như : “Bây giờ mới khen Mặc Mặc cũng vô ích, Mặc Mặc , Mặc Mặc tức giận rồi.”



      “Hở” Thần có chút hứng thú nhìn , gương mặt nghiệt, cười vô cùng sáng lạng, sợ phần lớn các đều bị mê hoặc: “Mặc Mặc tức giận như thế nào?”



      “Sau này biết.” Mặc Hi có chút thần bí , vung microphone trong tay về phía ta, cũng quản ta có tiếp được hay , trưc tiếp xoay người về phía cửa.



      Sau đó An Dĩ Mẫn cũng về phía cửa giúp mở ra, cùng ngồi xuống vị trí cũ.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 11: Chịu thua
      Edit: Vân Khinh
      Beta : Sakura

      “Mặc Mặc lợi hại a, ca hát rất hay, soạn ca khúc cũng rất tốt. An Dĩ Mẫn ngồi xuống đối diện Mặc Hi tiếc lời ca ngợi khen.



      “Bây giờ chứng minh lời cháu sai, đúng ạ?” Mặc Hi trả lời, đồng thời cũng là với những người khác.



      “Đúng vậy! Chú thừa nhận thua, hành vi vừa rồi đối với cháu, chú xin lỗi.” Lát sau cũng có người đứng ra, đứng đối diện Mặc Hi cúi đầu , Mặc Hi nhìn người này, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, nét mặt chân thành, đối với người cầm được buông được, Mặc Hi luôn rất hảo cảm, khẽ mỉm cười : “Chú khách khí, Mặc Mặc để trong lòng.” cũng phải thấy xấu hổ, mặt làm sao có chút sắc mặt tốt nào? Chẳng qua là càng làm như vậy, càng lộ vẻ khả ái, khí cũng tốt hơn chút.



      Những người khác cũng đứng lên, người thanh niên hai mươi tuổi vừa mới với Mặc Hi tỏ vẻ nghi vấn, nhìn Mặc Hi đối diện có chút ngượng ngùng ha ha cười tiếng: “Mặc Mặc, em lợi hại a, có thể là thiên tài, có thể thiên tài cũng hình dung được em, tên là Lăng Thắng, vừa rồi là đúng, Mặc Mặc bỏ qua cho nhé.”



      , ca khúc này cũng là ở trong trí nhớ của , được mọi người khen, còn khen nhiều như vậy, có chút ít cảm giác ngượng ngùng, mặt lại có biểu , dù sao ca khúc này là viết, bọn họ tiếp nhận thế nào liền như thế đấy, cười : “ sao cả, chào Lăng Thắng ạ.”



      “Mặc Mặc, còn có , tên là Tề Cống, Mặc Mặc có thể gọi Tề, ha ha.” Những người khác cũng gấp gáp giới thiêu bản thân, nhìn ta cũng khoảng ba mươi rồi, còn để gọi , song, nhìn bộ dạng ta vui vẻ, tính cách có lẽ cũng thuộc dạng lão ngoan đồng, liền trực tiếp mở miệng: “Chào Tề ạ!.”



      “Tốt lắm, mọi người đều giới thiệu với nhau rồi, sau này đều là đồng nghiệp, có cơ hội hiểu nhau.” Sau đó An Dĩ Mẫn lên tiếng, ánh mắt nhìn Mặc Hi, đứa trẻ này nhân duyên tốt, mới chỉ chút quan hệ tốt rồi? Nhìn ánh mắt mọi người, dường như rất có ấn tượng tốt với Mặc Hi .



      Khi mọi người dần dần an tĩnh lại, sau đó : “Vừa rồi Mặc Mặc hát có ghi lại ? Ca khúc này cứ hát giống như vậy.”



      “Có ghi lại.” Người là Lăng Thắng, ta vừa tiếng, vừa ấn vừa xoay, tiếng ca của đứa trẻ theo trung cất lên.



      Ngay sau đó, Mặc Hi mới nghe được giọng hát của chính mình, cũng khẽ giật mình chút, tiếng của trẻ con vừa ngọt vừa mềm mại có cảm giác an ủi lòng người, khiến mọi người khỏi im lặng cảm thụ tình cảm trong tiếng hát kia, ở bên cạnh nghe cảm giác khác với khi hát, cũng hoài nghi đó là giọng hát của mình? Tiếng ca rất hay.



      Ca khúc vừa xong, gian cũng trở nên yên tĩnh, cho đến khi ca khúc hết hồi lâu mới có người mở miệng: “Ca khúc này nếu kết hợp với nhạc càng hoàn mỹ hơn.”



      “Phải. . . . . . !” Tiếng mọi người đồng ý truyền tới.



      “Ha ha. . . . . . ! Được rồi, đem ca khúc phổ nhạc thôi, bảo Thần hát lại .” An Dĩ Mẫn với mọi người, liền quay đầu với Mặc Hi: “Mặc Mặc, những kí hiệu ca từ đều có thể thành ca khúc sao?”



      “Dạ.” Mặc Hi trung thực trả lời: “Mỗi bài đều có.”



      “Nga, những kí hiệu kia chỉ có Mặc Mặc biết được, vậy sau này Mặc Mặc có thể hát lần trước được ?” An Dĩ Mẫn cười tiếng.



      Mặc Hi nhìn trong mắt của ông có tia trêu cợt, liếc cái xem thường : “Con An ba ba, Mặc Mặc chỉ phụ trách viết ca khúc, những cái khác Mặc Mặc quan tâm.” Cũng đợi An Dĩ Mẫn gì tiếp theo liền cản lại, : “Còn những kí hiệu kia, Mặc Mặc có thể dạy mọi người, hoặc là học những kí tự nhạc ở đây là được rồi.”



      “Được. . . . . . !” An Dĩ Mẫn có chút thú vị, vốn muốn đũa bỡn Mặc Hi, nghĩ đến lại cho ông đáp án như vậy.



      Mà ngay sau đó, đội thu có thể dựa theo ca khúc vừa rồi phổ lại nhạc, người trong công ty An Dĩ Mẫn quả bất phàm, Mặc Hi nhìn thấy Lăng Thắng làm động tác tay liền đeo headphone, nhạc quen thuộc lại truyền vào trong tai sau đó chính là tiếng hát từ tính mê người của Thần, tiếng hát trầm thấp, ưu thương, bài hát này cảm giác nắm chắc tám mươi lăm phần trăm trở lên, Mặc Hi cảm thán,Thần có thể trở thành ca sĩ thần tượng nổi tiếng, chỉ có gương mặt khiến người kinh ngạc, mà quả rất có thực lực.



      Hát đến cuối bài, Mặc Hi cũng đặt headphone xuống, quay đầu nhìn lại, phát ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía mình, có chút nghi ngờ, nhưng lập tức hiểu được là có chuyện gì, lên tiếng : “Hát rất tốt, chỉ cần quen thuộc chút, có thể hoàn toàn nắm bắt được ca khúc này.”



      Nghe Mặc Hi trả lời, mọi người nở nụ cười, Lăng Thắng cũng cười : “ cũng nghĩ giống vậy, được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm.” Nhìn ra được, Lăng Thắng là người rộng rãi, ta đến giờ còn chưa được ăn cơm, liền với Mặc Hi: “Hay là Mặc Mặc cùng chúng ta ăn nhé?”



      “Dạ?” Mặc Hi cười : “ cần đâu ạ, Mặc Mặc ăn rồi, cám ơn Lăng.”



      “Nha. . . . . . !” Hình như Lăng Thắng có chút thất vọng, nhưng chút lại vui vẻ trở lại.



      An Dĩ Mẫn cũng đứng dậy, với Mặc Hi: “Được rồi, Mặc Mặc bây giờ theo ba, ba ba dẫn con xem phòng làm việc của con.”



      “Phòng làm việc?” Mặc Hi mê man, phải mình chỉ cần viết ca khúc thôi sao? Tại sao còn có phòng làm việc, việc này lẽ An Dĩ Mẫn tính ép mình sao?



      Tựa hồ nhìn thấu Mặc Hi nghĩ gì, An Dĩ Mẫn nở nụ cười, : “Yên tâm, An ba ba đáp ứng con đổi ý, chẳng qua là xem chút, tránh cho về sau hoàn cảnh công việc chính con quen thuộc, phòng làm việc đó con muốn , muốn ở lại cũng có thể.”



      “A? Được, vậy thôi ạ.’ Nghe An Dĩ Mẫn giải thích, Mặc Hi hiểu , nhảy xuống ghế, cùng An Dĩ Mẫn ra ngoài, trước khi vẫn quay lại tạm biệt mọi người.



      đứa trẻ đáng a.” Mặc hi cùng An Dĩ Mẫn rời khỏi, Tề Cống bên thu dọn, bên .



      “Ha ha, đúng vậy a, khó tưởng tượng, chẳng qua chỉ là đứa trẻ tám, chín tuổi thôi!”



      “Aiz, nghe bé hát ca khúc đó, cảm giác mình học nhiều năm như vậy cũng chạy đâu mất.”



      “Ha ha…… gì chứ, được rồi…. thôi, ăn cơm.”



      “Được. . . . . . ! Ăn cơm, hôm nay cách xa công ty có mở quán bãi biển sao, ăn rất ngon.”



      toàn thích những món ăn loạn thất bát tao đó, Hmm! Nghe lời , thôi.”



      “. . . . . .”



      Những người chuyện phiếm từ từ biến mất, những người còn lại cũng lục đục rời khỏi.



      Thần cùng mọi người, nhưng nhìn lại chỗ ngồi Mặc Hi vừa ngồi lúc trước, nghĩ đến Mặc Hi biểu , mặt tràn đầy hứng thú và buồn cười, đứa trẻ thú vị, ha ha…..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :