1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 02: Gặp mặt
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Mặc Hi buồn bực, biết mình là trẻ con, biết làm cách nào để người khác dễ dàng tin tưởng mình, chỉ có thể trực tiếp vào chủ đề, : “Cháu chính là Mặc Hi, cháu biết chú tìm cháu là để bàn chuyện ca khúc, qua đón cháu , cháu ở phố Lucy, đường số 12 [Bách Thư điếm], cháu chờ chú, nhanh chút ạ.” xong trực tiếp cúp điện thoại.

      Đem điện thoại trả về chỗ cũ, Kỳ Phi có chút nghi ngờ hỏi: “Mặc Mặc, rốt cuộc chuyện này là thế nào a? Chuyện ca khúc là chuyện gì?”

      Mặc Hi cười ngọt ngào, trả lời: “ có chuyện gì ạ, chú Kỳ cần lo lắng, nhưng chú Kỳ phải giữ bí mật với ba ba và mẹ cháu nhé, sau này Mặc Mặc .”

      “A, thiệt là, bí mật như thế a! Ha ha! Yên tâm, chú Kỳ nhất định giữ bí mật cho Mặc Mặc.” Kỳ Phi vỗ lồng ngực bảo đảm .

      “Cám ơn chú Kỳ ạ.” Mặc Hi ngẩn đầu đối với Kỳ Phi cười .

      đến ba mươi phút sau, cỗ xe bay từ xa chạy đến, dần dần hạ xuống trước cửa [Bách Thư Điếm]. Loại xe bay này có hệ thống định vị, chỉ cần miêu tả đại khái địa phương cần đến, xe tự động lên tuyến đường.

      Từ xe bước xuống người đàn ông mặc đồ tây đen, nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng thấy bảng hiệu [Bách Thư Điếm] ở phía trước, tiến lại gần, đối diện mọi người : “Xin hỏi, ở trong này ai là Mặc Hi tiểu thư.”

      Mọi người kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, mà Kỳ Phi nhìn về phía Mặc Hi, Mặc Hi cười tiếng, tiến lên, với người đàn ông trước mặt: “Chính là cháu.”

      Sắc mặt người đàn ông nhất thời biến đổi, có chút buồn bực vừa hoài nghi.

      Mặc Hi trực tiếp đếm xỉa, sau đó : “Chú chính là người đại diện của ANSHENG sao, nên hoài nghi cháu, cháu chính là Mặc Hi, chúng ta thôi, cháu có nhiều thời gian .”

      Mặc dù người đàn ông kia hoài nghi, nhưng ở đây chính xác là còn ai xưng là Mặc Hi nữa, hơn nữa, đứa bé này cũng bày tỏ tất cả, chỉ có thể vẫy tay cái, đối với Mặc Hi : “Mặc Hi, ách….Tiểu thư, mời!”

      “Được.” Mặc Hi đáp ứng, quay đầu với Kỳ Phi lần nữa: “Chú Kỳ, nhớ đáp ứng Mặc Hi nga!” Tại lúc Kỳ Phi còn kinh ngạc, liền đến chiếc xe bay.

      Bên trong xe, người đàn ông điều chỉnh xe, trong lòng có chút nghi ngờ, đứa trẻ này là người ông chủ muốn tìm sao? Nhìn thế nào cũng chỉ là đứa trẻ tám, chín tuổi mà thôi, đúng là có chút thể tin được, chẳng qua đều xảy ra trước mặt, cũng chỉ có thể chấp nhận.

      Mặc Hi ngồi ở phía sau, ngăn cách song cửa nhìn xuống mặt đất, có cảm giác nhìn thấy tất cả ngọn đồi , hơn nữa lại rất vững vàng, loại xe bay này rất tốt, quay đầu nhìn về người đàn ông phía trước, gương mặt có chút buồn bực, cười : “Kỳ chú cũng cần nghĩ quá nhiều, cháu có lừa chú, dù có lừa gạt, trách nhiệm cũng thuộc về cháu, chú có sai lầm gì.”

      Người đàn ông nghe thấy Mặc Hi , cũng chuyện, chẳng qua là trong lòng nghĩ chính xác là như thế, đứa trẻ này có thể lên được đạo lý này đơn giản a, có khi những ca từ kia cũng có thể là bé này viết biết chừng.

      Khoảng chừng 20 phút sau, xe dừng lại, người đàn ông giúp Mặc Hi mở cửa, : “Mời Mặc Hi tiểu thư theo ta vào.”

      “Được.” Mặc Hi đáp ứng, theo người đàn ông vào tòa nhà cao chót vót, bước vào thang máy thấy người đàn ông bấm số tám mươi, chưa đến năm giây liền đinh tiếng, cửa mở ra. Nhìn ra được đây là cái trụ sở riêng biệt, cũng phải là nơi nhân viên làm việc, ngồi trước quầy là phụ nữ xinh đẹp, mặc trang phục công sở, nhìn thấy đám người Mặc Hi, liền đứng dậy, giọng nhàng mà cung kính: “Xin hỏi có chuyện gì ?”

      Người đàn ông đáp: “Người ông chủ muốn tìm, tìm được rồi.”

      Ánh mắt của người phụ nữ kia có chút giật mình nhìn về hướng Mặc Hi đứng bên cạnh, trong miệng : “Xin ngài chờ chút.” Cầm lấy điện thoại, đợi trong chốc lát liền nghe người phụ nữ cung kính : “Ông chủ.”

      “Người ngài muốn tìm đến, có nên để ấy vào ạ?”

      “Dạ, ông chủ.”

      Đặt điện thoại xuống, liền với hai người Mặc Hi: “Ông chủ muốn gặp hai người, xin mời.”

      “Được.” Người đàn ông dẫn Mặc Hi , tới trước cửa phòng, gõ cửa, thìnghe thấy bên trong tiếng ôn nhu mà mất uy nghiêm: “Tiến vào.”

      Người đàn ông kia đứng yên, giúp Mặc Hi mở cửa, : “Mặc Hi tiểu thư, mời.”

      Mặc Hi cũng khách khí, trực tiếp vào, cửa liền đóng lại.

      Mặc Hi nhìn người đàn ông ở trước mắt, mặc dù nhìn thấy chỉ có hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng là lại tuyệt thấy già, có loại mị lực thành thục, hơn nữa khuôn mặt cũng rất tuấn, khuôn mặt lúc này ôn nhu nhìn Mặc Hi. Khi ánh mắt nhìn đến Mặc Hi chợt lóe qua vẻ nhạc nhiên, có loại cảm giác quen thuộc.

      Mặc Hi bình tĩnh đến trước mặt người đàn ông, dựa lưng vào ghế sofa, hai chân tùy ý gác lấy nhau, hai tay chạm nhau, nhìn về phía người đàn ông, bình tĩnh : “Bây giờ chúng ta bàn bạc sao.” Kinh nghiệm trước kia cho biết, lúc đàm phán chỉ có giữ tâm trạng bình tĩnh mới để mình vây trong trạng thái bị động.

      “Ha ha ha ha!” Mà người đàn ông kia lại cho chút mặt mũi nào mà cười to lên, vẻ mặt nhìn Mặc Hi rất là quái dị, tựa hồ trước mắt chính là đứa trẻ nhảy nhót mà thôi.

      Mặc dù trong lòng rất buồn bực, nhưng mặt Mặc Hi cũng có bao nhiêu dao động, vẫn nhìn theo gương mặt của người đàn ông kia, sau lát tiếng cười dùng lại, Mặc Hi lại mở miệng lần nữa: “Cười đủ rồi chứ? Cười đủ rồi, có thể bàn đến chính chưa?”

      “Phốc!” Người đàn ông này lại xoẹt nụ cười , ánh mắt nhìn Mặc Hi vẫn chứa đựng ý cười trong đó.

      Mặc Hi có chút nổi giận, này là cái ý tứ gì? Nếu phải có chút ấn tượng với ta, sớm rời , giọng có chút trầm xuống: “Tiên sinh, cháu nghĩ ngài có thành ý đàm phán, nếu như vậy cháu nghĩ phải chỉ có công ty giải trí, cháu trước.” xong muốn đứng dậy.

      Cuối cùng người đàn ông cũng nhịn được cười, vội la lên: “ , Mặc Hi, khụ, tiểu thư mời dừng bước, chúng ta có thể từ từ chuyện.”

      Mặc Hi nhìn người đàn ông kia, cũng có ý muốn nữa, đợi tiếp.

      Mà lúc này An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi, nhìn bộ dáng của bây giờ có chút nhịn được cười. Chỉ thấy Mặc Hi mới tám, chín tuổi; hai cái chân đung đưa ghế sofa, cánh tay mập mạp như trẻ sơ sinh chạm vào nhau, gương mặt đáng nhưng nhìn lại rất nghiêm túc.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 03: Đàm phán kịch liệt

      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Trong hai con mắt nhìn thấu của đứa trẻ tầm tám, chín tuổi bốc lên chút lửa giận. đáng ! Đáng đến nỗi khiến người khác nhịn được muốn cười, lúc bắt đầu ông chỉ hơi tò mò những ca khúc kia là do ai viết, nhưng bây giờ rất hiếu kỳ với đứa trẻ này rồi, giống đứa trẻ tám, chín tuổi chút nào, hơn nữa tên Mặc Hi này nghe thế nào cũng có chút quen tai.

      Nhìn thấy đôi mắt kia có chút kiên nhẫn rồi, vẻ mặt An Dĩ Mẫn cũng trở nên nghiêm túc, từ ngăn kéo lấy ra những ca từ mà Mặc Hi gửi, đặt mặt bàn : “Xin hỏi những ca từ này là Mặc Hi….tiểu thư, tự mình sáng tác sao?” Gọi đứa bé tám, chín tuổi là tiểu thư có thói quen a.

      Tựa hồ nhìn ra được An Dĩ Mẫn quen, Mặc Hi lên tiếng : “Ngài có thể gọi cháu là Mặc Mặc, mọi người đều gọi cháu như vậy.”

      An Dĩ Mẫn dịu dàng cười cười, tiếp: “Nếu là như vậy, chú hi vọng có thể mua bản quyền những ca từ này của Mặc Mặc, biết giá tiền Mặc Mặc đưa ra thế nào?”

      Mặc Hi có chút nghi ngờ, nhìn An Dĩ Mẫn cái, vì sao ông ta hỏi cái gì cả mà tin tường mình rồi? Nhưng như vậy cũng tốt có lãng phí miệng lưỡi của , tùy ý : “Giá của mấy bài hát này là 50% lợi nhuận.”

      “Ách.” An Dĩ Mẫn hơi sững sờ, bé này rất biết chặt đẹp a. Đương nhiên ông nhìn ra được giá trị của mấy bài hát này, nhưng 50% này cũng quá cao, nhưng ông cũng sợ, cười : “Mặc Mặc là có chút lòng tham a, 50% có phải hay quá cao?”

      Mặc Hi trợn mắt liếc ông ta cái, : “Cũng phải chưa cho ngài quyền mặc cả.”

      “. . . . . .” An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi trợn mắt với bộ dạng đáng , trong lòng xấu hổ, đứa bé này là. . . . . .

      trưởng thành sớm cũng đúng, mà là từ rất sớm, giống như đứa trẻ nhưng hết lần này đến lần khác lại có bộ dạng trẻ con, làm cho người khác nhìn ra. Cũng vội gấp : “300 vạn, sáu bài hát, mỗi bài 50 vạn.” 300 vạn đối với người bình thường cũng là khoảng tiền lớn, cả đời cần làm việc a.

      Mặc Hi nhìn An Dĩ Mẫn giống như nhìn tên ngốc, liếc cái : “Chú à, chú coi cháu là người ngu ngốc à? Nếu cháu có thể viết ra được những ca khúc này, đương nhiên biết giá trị của nó, 300 vạn? cần, dù sao cháu chỉ muốn lấy lợi nhuận phần trăm từ những ca khúc này, hơn nữa…” Mặc Hi tạm ngừng chút, nháy mắt với An Dĩ Mẫn vài cái, sau đó có chút thần bí : “Mặc Mặc có thể viết ra rất nhiều ca khúc nha, chỉ cần chú cho Mặc Mặc đáp án hài lòng, sau này Mặc Mặc chỉ cung cấp độc quyền cho chú nha.” – đưa ra lời dụ dỗ.

      “A?” con mắt của An Dĩ Mẫn sáng ngời, nhìn Mặc Hi : “Mặc Mặc còn có thể viết nhiều ca khúc chất lượng giống thế này sao?”

      “Đó là đương nhiên! Mặc Mặc rất lợi hại, chú cần phải nắm chặt a!” Mặc Hi đưa ra đáp án xác thực, tự tin nhìn An Dĩ Mẫn, đồng thời dẫn ra chút tính khí trẻ con, để người khác biết hay giả.

      “Nếu như vậy, cháu hãy đến công ty của chú làm , mỗi tháng ít nhất phải viết ra ca khúc, mỗi bài hát chia cho cháu 10% lợi nhuận.” An Dĩ Mẫn cho ra đáp án.

      làm!” Vừa xong, Mặc Hi bĩu môi, An Dĩ Mẫn cứng đờ, cười : “Vì sao? Đây là giá rất cao a. Hay là cháu có lòng tin với ca khúc của mình?”

      “Chú à, chú dùng phép khích tướng đối với đứa trẻ thấy mất mặt sao?” Mặc Hi có chút khinh bỉ liếc An Dĩ Mẫn cái, làm cho An Dĩ Mẫn rất xấu hổ, sau đó có chút đáng thương : “45%, thể thấp hơn, có thể làm việc ở trong công ty chú nhưng cần phải đến hàng ngày, Mặc Mặc vẫn là đứa trẻ, còn phải học, thể mệt mỏi. Chỉ cần mỗi tháng đưa cho chú bản thảo ca khúc là được rồi, hơn nữa gia cảnh Mặc Mặc rất nghèo, làm sao chú có thể nghiền ép bé như Mặc Mặc đây?”

      Nhìn ánh mắt Mặc Hi như nai con đáng thương, đáng như vậy, sợ là ai có mẫu tính cũng nhịn được mềm lòng, chẳng qua An Dĩ Mẫn , ông cảm thấy đứa bé này dễ đối phó chút nào , trở mặt so với lật sách còn mau hơn, chút khôn khéo vốn dễ đối phó được rồi, lại khôi phục dáng vẻ trẻ con làm nũng, giả đáng thương.

      Khôi phục sắc mặt, An Dĩ Mẫn có chút khó xử : “20%, giá này tốt rồi, thể quá cao, cầu cháu vừa có thể thông qua.”

      “40%” Mặc Hi mực chắc chắn, bộ dạng kia giống như nếu chú đáp ứng cháu khóc cho chú xem.

      An Dĩ Mẫn xấu hổ, giọng điệu có chút nịnh nọt: “ nữa, 20%, đây là giá cuối cùng rồi, cung cấp cho cháu căn hộ ở đường An Lâm. Thế nào?”

      Mà An Dĩ Mẫn biết, câu “Thế nào?” để ông ở thế bị động rồi, Mặc Hi được như ý cười tiếng, quả nhiên là bộ dạng trẻ con dùng tốt a, khôi phục vẻ bình tĩnh, sau đó : “Căn hộ tính luôn vào, 30%. Mặc Mặc viết ca khúc cực khổ, tuổi phải động não nhiều như vậy.”

      được, quá mức cho phép rồi.” An Dĩ Mẫn cự tuyệt, nhìn gương mặt bình tĩnh xinh đẹp nhắn phía đối diện, hôm nay coi như là hao tổn lớn, đàm phán với bé này còn mệt mỏi hơn so với đám lão hồ ly. Nhưng hình như có chút vui thích: “28%, này là cực hạn.”

      Mặc Hi nhìn ánh mắt kiên định của An Dĩ Mẫn, thầm nghĩ đành phải dùng phương pháp khác để bàn giá tiền rồi, cái gì đối với mình thiếu lại có lợi cho đàm phán đây? Cái kia đương nhiên là ca khúc rồi, trong đầu còn nhiều mà, cười : “30%, căn hộ kia cháu cũng muốn. Nhưng cháu cũng để chú thiệt thòi, mỗi tháng cháu đúng hạn nộp lên hai ca khúc.”

      “Hử?” An Dĩ Mẫn trầm ngâm hồi, nhìn gương mặt Mặc Hi nở nụ cười tràn đầy lòng tin, có chút thâm ý cười : “Hình như Mặc Mặc đối với việc viết ca khúc rất có lòng tin a? Nếu làm được sao đây?”

      “Đừng nghĩ thăm dò tin tức, mị lực của chú có tác dụng gì với cháu, cần phóng điện lung tung.” lần thứ hai Mặc Hi làm cho An Dĩ Mẫn ngượng ngùng, thu hồi tầm mắt. Mặc Hi tiếp theo : “Dù sao cũng có hợp đồng, làm được cháu chịu trách nhiệm, như vậy 30%, cộng thêm chú giúp cháu việc.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 04: Đàm phán ổn thỏa
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      “Tại sao lại thêm việc?” An Dĩ Mẫn chuyện 30% lợi nhuận kia, xem ra là đồng ý, lúc này thấy Mặc Hi còn việc, lại cho phép lựa chọn, bé này có lòng tham a, bất kể thế nào cũng thể đồng ý nữa.

      “Chuyện này chẳng qua chỉ muốn chú giúp cháu việc này với cha mẹ cháu, dù sao Mặc Mặc cũng còn mà, đúng ? Chuyện gì cũng thể làm chủ được, Mặc Mặc muốn để cha mẹ lo lắng, bọn họ cũng tin tưởng Mặc Mặc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy a.” Mặc Hi lại biểu ra vẻ mặt trẻ con lần nữa, đáng thương với An Dĩ Mẫn.

      “Ách, đúng vậy.” An Dĩ Mẫn tràn đầy đồng cảm , nếu phải chính mắt mình nhìn thấy, ai nghĩ đứa trẻ tám, chín tuổi có năng lực như vậy. truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com Nhìn lại ca từ trong bài hát, chút cũng giống như là của đứa trẻ viết ra, cũng dùng lời lẽ vừa rồi để đàm phán, còn để mình ăn mệt như vậy.

      “Cho nên a! Tất cả đều phải dựa vào chú, nhìn dáng vẻ của chú như vậy chắc rất biết dối , lại còn là loại dối mặt đỏ nữa, vậy nên có thể giúp Mặc Mặc với cha mẹ nhé. Để báo đáp, Mặc Mặc rất cố gắng làm việc.” Mặc Hi cười ngọt ngào với An Dĩ Mẫn.

      An Dĩ Mẫn , giọng điệu này nghe thế nào cũng giống như khen ông, nhưng nghe đến nội dung bên trong. . . . .

      Hơn nữa, hồi báo là rất cố gắng làm việc? Việc này cũng giống như , bé khôn lỏi này đúng là chút cũng để mình chịu thiệt. Nhưng nhìn ra được, dường như bé rất quan tâm đến cha mẹ, chẳng qua là lời này phải thế nào đây?

      Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, liền đối với Mặc Hi cười : “Nếu chú là nhận Mặc Mặc làm con nuôi, như vậy baba cho con tiền cũng là chuyện đương nhiên a.” Huống chi mình chán ghét bé này, thậm chí phải là rất thích, so với thằng bé hư kia tốt hơn nhiều, chỉ xinh đẹp, hơn nữa chủ yếu vừa thông minh lại có năng lực, sao lại làm đây? Như vậy các ca khúc bé viết vì nhà mình rồi.

      “Hả?” có nghĩ đến An Dĩ Mẫn như vậy, Mặc Hi sửng sốt chút, giương mắt nhìn An Dĩ Mẫn, giống người xấu, hơn nữa hình như mình cũng có ấn tượng tốt với ông ta, làm ba ba? Xác cũng là cái biện pháp, liền mỉm cười ngọt ngào, : “Oa, chú thông minh a, chú dối mặt cũng đỏ mà, xác là như vậy.” “Kí hợp đồng ạ.”

      Con mắt An Dĩ Mẫn lóe lên, cũng có lấy ra hợp đồng, mà là cầm tấm thẻ đưa cho Mặc Hi, cười : “Nếu là con nuôi của ba, hợp đồng tổn thương cảm tình rồi, bên trong tấm thẻ này có 200 vạn, thẻ này có tên, có thể trực tiếp quẹt thẻ, trước mắt đưa cho con xem như tiền đặt cọc ca khúc.”

      “A? Chuẩn bị chu đáo tất cả rồi sao!” Mặc Hi cũng khách khí trực tiếp nhận lấy, nếu ông ta muốn đùa giả làm để ý, dù sao đối với cũng có tổn thất, phải sao? Đem thẻ cất vào túi, sau đó : “Nếu đàm phán ổn thỏa rồi, thôi ạ, cùng đón cha mẹ cháu đến căn hộ kia , nếu bọn họ thấy cháu rất lo lắng.”

      Đúng là rất sốt ruột a, An Dĩ Mẫn và Mặc Hi đàm phán ổn thỏa cùng đón cha mẹ, trong lòng cũng xác định đây là đứa trẻ hiếu thuận, vừa lúc buổi chiều có việc gì, đứng lên: “Nếu là cha mẹ của con nuôi, đương nhiên ba phải đón a. Nhưng Mặc Mặc a, nếu làm cha con rồi, con gọi ba tiếng, bị phát nha.”

      “Vâng ba nuôi!” Mặc Hi ngọt ngào kêu tiếng, chẳng qua là ánh mắt kia lại có ý xem thường ràng.

      “Ha ha ha! tệ tệ, , đón cha mẹ Mặc Mặc thôi.” An Dĩ Mẫn rất cao hứng , rồi dẫn Mặc Hi ra ngoài.

      Ở bên ngoài, người đàn ông thấy Mặc Hi và An Dĩ Mẫn ra rất kinh ngạc, cúi xuống, cho đến khi nghe thấy giọng của An Dĩ Mẫn: “A An, chuẩn bị xe, chúng ta phải ra ngoài.”

      “Dạ, ông chủ.” Người đàn ông đáp lời, ngay lập tức chuẩn bị.

      Mà An Dĩ Mẫn tiếng với thư ký, ông phải ra ngoài, chiều hôm nay có việc gì cũng cần tìm ông, sau đó cùng Mặc Hi xuống lầu. Ngồi chiếc xe do A An lái, bay về phía nhà Mặc Hi.

      Sau lúc, hai người đến nơi, cùng Mặc Hi vào ngõ hẻm u ẩm ướt, đây là khu bình dân ở thành Đế Do, An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi phía trước dẫn đường, trong lòng nghi ngờ. Khi ông quan sát, Mặc Hi có phải đứa bé chưa ra ngoài xã hội , truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com đến lúc bé đến công ty ông chút kinh ngạc, câu thúc cũng có, còn cùng mình đàm phán, thong dong đó ràng phù hợp với trí thông minh của đứa trẻ, dung mạo và khí chất đều kém với bất kì đứa trẻ quý tộc nào, thậm chí có thể là tốt nhất. đứa trẻ bất phàm như thế, làm sao ở địa phương này có thể dạy dỗ được đứa bé như vậy?

      đến nhà, thấy Chu Tiểu Trúc đứng ở cửa nhìn chung quanh, vừa thấy Mặc Hi, ngay lập tức chạy lại, tức giận : “ phải Mặc Mặc được chạy lung tung hay sao? Tại sao lại nghe lời, bây giờ mấy giờ rồi?” Mệt mỏi vì ngày tìm được công việc vốn phiền não, về đến nhà thấy Mặc Hi vô cùng lo lắng, bây giờ nhìn thấy Mặc Hi an toàn về nhà, khỏi cảm thấy yên tâm đồng thời cũng dâng lên lửa giận.

      Mặc Hi đối với Chu Tiểu Trúc cúi đầu, lên tiếng : “ xin lỗi mẹ, Mặc Mặc biết lỗi, mẹ nên tức giận.”

      “Chỉ lần này thôi, sau này được như vậy nữa có biết ? Ba mẹ lo lắng, ba ba bây giờ còn ở bên ngoài tìm con, biết bao giờ mới trở về.” Nhìn thấy dáng vẻ nhận lỗi của Mặc Hi, Chu Tiểu Trúc cũng còn chút tức giận nào, với Mặc Hi vài câu, kéo vào nhà.

      An Dĩ Mẫn bên nhìn hai người hành động, trong lòng cũng hiểu Mặc Hi vì sao nhờ ông giúp. Vừa nhìn cũng biết cha mẹ Mặc Hi thuộc tầng đáy xã hội, mà Mặc Hi ở trước mặt bọn họ cũng có biểu gì đặc biệt, sợ hãi kiếm được nhiều tiền như vậy, thể giải thích .

      Thấy hai người sắp bước vào nhà, ông cũng bước lên, khẽ mỉm cười với Chu Tiểu Trúc: “Xin chào, bà là mẹ của Mặc Mặc sao?”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 05: Cuộc đàm phán thuyết phục.
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      “Hả?” Chu Tiểu Trúc nhìn người đàn ông bất phàm trước mắt, nhất thời biết làm sao, sau đó : “A! Vâng, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?”

      “Chúng ta có thể vào nhà chuyện được ?” An Dĩ Mẫn cười dịu dàng, lễ phép .

      “A! A! Mời vào.” Chu Tiểu Trúc dẫn An Dĩ Mẫn vào, biết ông ta muốn chuyện gì.

      Mặc Hi bước vào mà đứng ở ngoài cửa, nghĩ chuyện này chỉ cần nghe là được. Chuyện này cứ giao cho ông ta, cũng thích quản, dựa vào năng lực của người đàn ông kia rất dễ dàng giải quyết. Theo quan sát, An Dĩ Mẫn tuyệt đối đơn giản, đối phó với cha mẹ căn bản cần tiêu phí bao nhiêu sức lực, phải hạ thấp cha mẹ, chẳng qua chính là như vậy.

      Khoảng chừng qua 5 phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy bọn họ bước ra, mà ở đằng xa thân ảnh Mặc Phàm dần dần xuất , nhìn thấy Mặc Hi đứng ở cửa, kinh ngạc kêu lên, chạy lại gần, lo lắng : “Mặc Mặc con đâu, ba ba nghe mọi người đường con ngồi chiếc ôtô bay mất, dọa chết ba, làm sao lại đứng ở đây ?”

      “Mặc Mặc có chuyện gì đâu, ba ba cần lo lắng.” Mặc Hi an ủi Mặc phàm, sau đó chỉ vào bên trong cửa, : “Ba ba vào biết.”

      “Hả? Thần bí như vậy?” Mặc Phàm lầm bầm , liền bước vào nhà.

      Khoảng chừng 20 phút đồng hồ, Chu Tiểu Trúc, An Dĩ Mẫn, Mặc Phàm ba người bước ra ngoài, nhìn vẻ mặt của họ có vẻ đàm phán thành công.

      Chỉ thấy An Dĩ Mẫn cười : “Như vậy, bây giờ chúng ta đến đó, cần mang theo cái gì, vật dụng trong nhà ở đó đều có đủ.”

      “Vâng. . . . . . vâng, được.” Mặc Phàm chuyện, trả lời chính là Chu Tiểu Trúc, Mặc Phàm có chút trầm mặc.

      Ba người cùng ra ngoài, trong lúc đàm phán An Dĩ Mẫn có bảo A An gọi thêm chiếc ôtô bay nữa đến. Lúc này, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm ngồi chiếc xe, mà Mặc Hi và An Dĩ Mẫn ngồi chiếc khác.

      Ngồi xe, Mặc Hi lên tiếng hỏi: “Ba nuôi gì với cha mẹ con vậy? Bọn họ đồng ý với ba nuôi sao? Hơn nữa tâm tình ba ba con hình như được tốt?” câu sau, giọng điệu có chút quỷ dị.

      “Ha ha.” An Dĩ Mẫn cười khan : “Ba nuôi bởi vì có vài nguyên nhân nhận con làm con nuôi, hơn nữa con rất có tài, ba nuôi cung cấp cho con môi trường học tập tốt, cho nên bọn họ cũng đồng ý.”

      Mặc Hi trầm mặc, đến cuối cùng bọn họ vẫn vì mình. cuối cùng cũng biết nguyên nhân Mặc phàm trầm mặc, dù sao con của mình chỉ có thể dựa vào người khác cung cấp học phí, nhưng vẫn phải đáp ứng, ông là người đàn ông, làm ba ba nhưng chút tác dụng nào, tâm trạng đó phải cứ là có thể hiểu được, sau đó quay đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.

      Đột nhiên nhìn thấy Mặc Hi trầm mặc, mặt tia biểu cảm, bộ dạng đó hoàn toàn giống như dáng vẻ của đứa trẻ nên có. An Dĩ Mẫn chợt đùa: “ ra chúng ta cũng có duyên, lúc con tuổi, ba nuôi cũng từng gặp con.”



      Mặc Hi quay đầu nhìn về phía ông ấy, lúc tuổi? Có chút nghi ngờ, xác định có chút quen thuộc, chỉ là nhớ nơi nào gặp qua.

      “Ha hả, nhất định con biết, lúc con tuổi kiểm tra dị năng, lúc đó ba nuôi chú ý đến con. Khi đó ba nuôi biết con đơn giản, nghĩ đến khi gặp lại, quả nhiên là như vậy.” An Dĩ Mẫn vừa vừa cười với Mặc Hi.

      Mà nghe ông ta như vậy, Mặc Hi cũng nghĩ tới, thằng bé khiến cho lòng người oanh động, còn có hai loại dị năng, tùy ý đáp. “A, là ba nuôi à! Con của ba nuôi đâu?

      “Ách. Con vẫn còn nhớ? Khi đó con cũng chỉ mới có tuổi mà?” An Dĩ Mẫn ngạc nhiên, sau đó nhàng cười tiếng: “Quả nhiên tầm thường a, xem ra con nuôi của ba quả rất có tài! Ha ha.” Nhưng trong câu nhắc đến con trai câu.

      Mặc Hi cũng thêm cái gì, liền dựa vào song cửa trầm mặc, biết suy nghĩ cái gì.

      tới đường An Lâm, ngôi biệt thự quý tộc trung đẳng bên trong, cái này vốn phải là cái mà An Dĩ Mẫn chấp nhận cho Mặc Hi, chẳng qua trong lòng ông nhận định con nuôi này, cho nên muốn đưa cái tốt nhất. Dẫn Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm vào, quả nhiên nột thất đều đầy đủ, dụng cụ gia đình và mọi thứ đều có, đây vốn là trong những sản nghiệp của An Di Mẫn.

      Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm rất tự nhiên, ghế sofa ngồi rất nhàng, giống như sợ làm ghế hỏng hay ngồi bẩn nó.

      An Dĩ Mẫn cũng nhìn ra được họ được tự nhiên, biết bây giờ mình ở đây cũng tốt lắm, liền với họ: “Vậy tôi trước, ngày mai mời mọi người dùng cơm, hẹn gặp lại.” xong liền xoay người rời khỏi.

      Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm vội vàng đứng lên, vừa hẹn gặp lại, vừa tiễn An Dĩ Mẫn ra cửa.

      Mà An Dĩ Mẫn vừa rời khỏi, cả phòng khách to chì còn lại ba người Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm cùng với Mặc Hi, có chút trầm mặc khác lạ, sau đó Mặc Phàm lên tiếng : “Mặc Mặc, lại đây!”

      “Dạ.” Mặc Hi đáp lời tiếng, đứng trước mặt Mặc Phàm: “Có chuyện gì, ba ba?”

      Mặc Phàm nhìn Mặc Hi, nghiêm trọng , “Mặc Mặc, ba ba biết con là đứa con ngoan, hãy cho ba ba biết đây là chuyện thế nào.”

      “Dạ?” Mặc Hi có chút nghi hoặc : “Ba ba cái gì?”

      “Chuyện này rốt cuốc là thế nào, cho ba ba biết. Mặc dù An đại nhân cho chúng ta biết tình đại khái, nhưng ba ba biết trong đó nhất định còn có bí mật, Mặc Mặc ba ba biết, rốt cuộc chuyện là thế nào, ba ba muốn nghe lời .” Mặc Phàm trực tiếp mở miệng, khiến Mặc Hi sững sờ, nghĩ đến ba ba trông thô lỗ nhưng cũng tinh tế, xem thường rồi.

      Ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm trọng của Mặc Phàm, trong lòng Mặc Hi vùng vẫy, có nên hay ?

      Qua được lúc, rốt cuộc cũng quyết định ra tất cả, dù sao có gì phải giấu giếm cha mẹ cả. Nghĩ vậy, liền đối với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc mở miệng: “Ba ba, mẹ có phải cảm giác được con giống với mấy đứa trẻ con khác….”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 06: Thẳng thắn
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      “. . . . . . Ừ” Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc đáp lời, bọn họ cũng cảm giác được Mặc Hi cũng giống mấy đưa trẻ khác, đó là quá ngoan rồi. Từ đến lớn vẫn luôn biết điều, cũng giống mấy đứa trẻ cùng tuổi tí nào, nhưng Mặc Mặc có ý gì? Bọn họ nhìn Mặc Hi dần dần có chút khẩn trương và nghi ngờ.



      “Hít.” Mặc Hi hít sâu khẩu khí, tiếp: “Từ lúc ra đời con cảm giác được mình giống mọi người, con nhớ được mọi chuyện lúc trước, mặc dù dĩ vãng con cũng phải là người của thế giới này.” Trong mắt khẽ loáng qua tia bi ai, sau đó : “Nhưng con có năng lực kiếm tiền, con có thể viết ca khúc, cho nên mới đàm phán với An đại nhân, làm việc dưới trướng của ông ấy, phòng ốc này cũng là con bán ca khúc mà có được, cho nên ba mẹ cần lo lắng, bây giờ để con chăm sóc hai người là được.”



      Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm trong mắt loáng qua tia kinh dị, nhưng cũng có phản ứng quá lớn, qua được lúc, Mặc Phàm mới từ ái : “Mặc Mặc, cám ơn con cho cha mẹ biết việc này, ba ba rất vui vẻ.”



      “Dạ?” Mặc Hi giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt từ ái của Mặc Phàm, cười : “Ba ba.”



      “Bất kể như thế nào, Mặc Mặc cũng là Mặc Mặc, là Mặc Mặc nhà ta, bất kể Mặc Mặc trước kia như thế nào, nhưng bây giờ Mặc Mặc chỉ là con của ba ba!!” Mặc Phàm vừa , vừa ôm Mặc Hi vào lòng, cười to : “Nếu Mặc Mặc có thể chăm sóc chúng ta chúng ta có thể hưởng phúc rồi, Mặc Mặc cần phải cố gắng lên a!”



      “Ba ba. . . . . .” Mặc Hi cảm thấy lỗ mũi có chút chua, Mặc Phàm cũng hỏi chuyện lúc trước, đây cũng khiến quyết tâm, mặc dù chỉ cần bọn họ hỏi, nhất định , vốn dĩ với cha mẹ kiếp trước mỗi khi nhớ lại là lần gợi lên vết sẹo trong lòng , máu tươi đầm đìa. Bây giờ, Mặc Phàm lại đối xử với như trước, Mặc Mặc chính là Mặc Mặc a….



      Đúng vậy, bây giờ chính là Mặc Mặc của họ, có chút nghẹn ngào : “Yên tâm ! Cha mẹ cứ ở đây hưởng phúc, Mặc Mặc rất lợi hại.”



      là!! Chỉ có hai cha con sao, đừng quên còn có mẹ ở đây!”Giọng của Chu Tiểu Trúc có chút oán trách truyền tới, sau đó đau lòng nhìn Mặc Mặc : “Nhưng mà Mặc Mặc còn như vậy, nếu công việc quá mệt mỏi, tốt cho thân thể.”



      “Khanh khách! Mẹ, mẹ cứ yên tâm, viết ca khúc đối với con chỉ là động bút thôi, hơn nữa….” xong Mặc Mặc từ trong lòng Mặc Phàm nhảy xuống, tùy ý cầm lấy chén trà, trong ánh mắt kinh ngạc của họ dùng sức sờ, chén trà hoàn toàn vỡ nát, thành phấn vụn.



      Mặc Phàm vội vàng cầm tay của Mặc Hi, kêu lên: “Mặc Mặc, con làm gì vậy?” Nhưng nhìn lại bàn tay có vết thương, chút dấu vết cũng có, Mặc Phàm kinh hãi, đồng thời lại xấu hổ thôi.



      “Ha ha ha.” Mặc Hi cười lớn, nhìn Mặc Phàm xấu hổ, cười : “Mặc Mặc rất lợi hại, ba mẹ phải giúp Mặc Mặc giữ bí mật a.” ra bí mật lớn nhất của , được Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc tiếp nhận, tâm tình của bây giờ vô cùng thoải mái, nhõm.



      “Được.” Mặc Phàm đáp ứng, đồng thời nắm lấy tay Mặc Hi, kinh ngạc : “Mặc Mặc phải là có dị năng sao? Tại sao mà…??”



      “Chỉ là thân thể Mặc Mặc tốt hơn chút, có phải Mặc Mặc rất lợi hại đúng ?” Mặc Hi cũng nguyên nhân với Mặc Phàm, cũng phải là muốn , năng lượng trong linh hồn vốn là lá bài tẩy của , để họ biết cũng có bất kỳ chỗ tốt gì, biết càng ít càng an toàn.



      “Lợi hại, lợi hại.” Mặc Phàm trả lời, trong lòng quả cầu trắc nghiệm dị năng kia đúng đấy, cho nên khẳng định là Mặc Hi có năng lực, mà bây giờ thấy có năng lực như vậy, rất cao hứng, bởi vì ở thế giới này có lực lượng mới có thể sống tốt hơn.



      “Tốt lắm tốt lắm, hai người đừng nữa. Bây giờ làm thế nào a, phòng lớn như thế này là ở quen.” Chu Tiểu Trúc lên tiếng, nhìn phòng ốc khổng lồ, có chút buồn rầu và kích động.



      “Ha ha, ở lâu quen thôi. Cha mẹ cứ hưởng phúc thôi, trước kia để hai bố mẹ chịu khổ, xin lỗi.” Mặc Hi vừa , đến cuối cùng thấy rất có lỗi.



      chuyện ngu ngốc gì a, trước kia con còn bé, bây giờ cũng có bao nhiêu tuổi a.” Chu Tiểu Trúc vỗ đầu của Mặc Hi, cười .



      “Ha ha, cũng đúng.” Mặc Hi cười khan , bây giờ cũng mới có chín tuổi, nếu là trước kia làm chuyện gì, cũng biết người khác cái gì. Sau đó đứng lên kéo Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm : “Tốt ắm, cha mẹ, chúng ta xem phòng chút a! Sau này đây là nhà của chúng ta.”



      tới lầu, Mặc Hi liền dẫn bọn họ tới phòng chính, : “Cha mẹ, đây là phòng của hai người, Mặc Mặc ở sát vách.”



      “Này, này cũng quá lớn .” Chu Tiểu Trúc nhìn căn phòng phía trước, so với phòng ở trước kia của hỏ lớn hơn gấp mấy lần, là khó để người ta tiếp nhận, : “Cái này vẫn gọi là phòng sao?”



      Mặc dù Mặc Phàm chuyện, nhưng từ ánh mắt của ông vẫn có thể thấy được kinh ngạc .

      Mặc Hi cũng mặc kệ mọi thứ, kéo bọn họ vào, : “Sau này căn phòng này là của cha mẹ, cha mẹ muốn làm gì đều có thể.”



      “Mặc Mặc. . . . . .” Chu Tiểu Trúc có chút muốn lại thôi.



      “Tốt lắm, tốt lắm, Tiểu Trúc, nếu Mặc Mặc như vậy chúng ta cứ hưởng phúc của chúng ta là được rồi.” Mặc Phàm ôm Chu Tiểu Trúc vào lòng .



      Chu Tiểu Trúc nghe vậy cũng lại gì.



      Sau đó dạo vòng biệt thự, đại khái tìm hiểu , Mặc Hi lên tiếng cười : “Tốt lắm, cha mẹ, chúng ta mua sắm , mua mấy bộ quần áo, xem có cần thêm gì .”



      “Được, tốt.” Chu Tiểu Trúc đáp ứng, liền ôm lấy Mặc Hi.



      Mặc Hi sửng sốt, sau đó cười lên, cũng giống như trước đây làm nũng : “Tốt lắm, phát tài rồi, Mặc Mặc cùng cha mẹ mua sắm thôi.”



      Mà sau đó, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm nghe thấy thế cũng cười tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :