1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 15: Đứa trẻ
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Đúng lúc này, Mặc Hi vặn duỗi eo, liền nghe thấy tạp ở bên ngoài. Quay đầu nhìn thấy ánh mắt của bé trai, hai người vừa vặn nhìn nhau, bé trai ngây ngốc, lúc đầu Mặc Hi cũng có chút mê mang, mãi về sau mới hiểu lại vui vẻ, có chút cười trộm.

      Vẻ mặt cậu bé ngây ra, cho đến khi tiếng “Phanh…” vang lên, sau đó bé “Ah!” lên tiếng hét thảm.

      Chỉ thấy cậu bé đâm vào cột điện, mà ngay sau đó, mấy chiếc xe bay dừng tại bên cạnh cậu bé đó, có hai người từ trong xe ra, khom lưng đối với cậu bé : “Kỳ thiếu gia, mời ngài trở về cùng chúng ta”. xong, cũng đợi cậu bé trả lời, trực tiếp bắt lấy cậu bé. Mà cậu bé đó vẫn nhìn về phía Mặc Hi, cũng nhúc nhích.

      Lúc này Mặc Hi mở miệng cười to, đứa trẻ này cũng quá thú vị , vừa mới còn nghiêm túc nhìn mình, cũng nhìn cột điện ở phía trước. truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com Khi đó nghĩ biết cậu bé đó có đụng vào hay , nghĩ đến nhìn thấy đụng , là cường đại a! Mặc Hi đùa bỡn cười, ngăn cách lấy song cửa, đối diện với ánh mắt của thằng bé trai nhìn mình mà giơ cao ngón tay cái lên.

      Mà đứa bé trai kia vừa thấy, lại nở nụ cười ngây ngốc, bộ dạng ngốc nghếch kia làm cho Mặc Hi thấy buồn cười. Cho đến khi bé trai kia bị kéo lên xe, chạy mất.

      Mặc Hi thu hồi ánh mắt, nhìn lên trời, tới lúc về nhà ăn cơm rồi. Đứng dậy, đem sách trả về chỗ cũ, liền đối với những người gặp qua tạm biệt.

      “Chị Thiên! hẹn gặp lại.”

      “Ah, phải rồi à, Mặc Mặc! hẹn gặp lại.”

      Nho! hẹn gặp lại ”

      “Uh Mặc Mặc! hẹn gặp lại.”

      “Chú Kỳ hẹn gặp lại.”

      “Nha. Phải về nhà ăn cơm à, hẹn gặp lại.”

      Mặc Hi tới con đường về nhà.

      Lúc này, tại căn phòng trong ngôi biệt thự xa hoa, cửa bị đánh “Bang bang” vang dội, còn có tiếng nổi giận của đứa bé: “Mở cửa!!! Mở cửa cho con!!! Con muốn ra ngoài!!! Thả con ra ngoài!!”

      “Ông già chết tiệt! Thả con ra ngoài! Con muốn ra ngoài! !”

      “Có nghe thấy ! ! Con muốn ra ngoài! !

      Vẻ mặt của vệ sĩ trông cửa thay đổi, tiểu thiếu gia an phận lấy ngày, nhưng vẫn cung kính : “Kỳ thiếu gia, lão gia thể thả Kỳ thiếu gia , xin Kỳ thiếu gia thứ lỗi.”

      Lúc này, bên trong cửa chính là bé trai đua xe phố. Thấy phản kháng hiệu quả, bé trai cũng ngừng gõ cửa, cửa phòng vốn là dùng nguyên liệu đặc biệt để làm, phải chỉ dùng chút lực là có thể đánh vỡ. Mất nhuệ khí cậu bé lại lại trong căn phòng rộng lớn, rồi nhảy phắt lên giường, đưa mắt nhìn trần nhà.

      Đột nhiên nhớ đến gương mặt sau song cửa thủy tinh kia, là đáng …..

      Tâm tình kích động đứng dậy, khuôn mặt non nớt lên hai đoàn ửng hồng. “Ha ha, ha ha.” Cười ngây ngô.

      kia đối với mình giơ lên ngón tay cái, có phải cũng cảm thấy mình rất đẹp trai hay , còn cười với mình nữa.

      “Ha ha! Ha ha! ! !” Cuối cùng cười càng lớn, tươi cười ngu ngốc. trong lòng vệ sĩ ở ngoài cửa buồn bực, có khi nào Kỳ thiếu gia tức giận đến ngốc luôn hay ?

      ——————————-

      “Cái gì! ! !” tiếng rống từ An Lâm Đường, bên trong khu biệt thự quý tộc xa hoa truyền đến.

      Chỉ thấy tại trong phòng khách rộng lớn, bé trai khoàng mười tuổi túm lấy cổ áo người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, gào thét : “Cha lại lần nữa cho con!”

      “Tiểu Kỳ, buông tay.” Người đàn ông rất có phong độ đối với nam hài ôn hòa .

      Chỉ thấy cậu bé này đúng là cậu bé đua xe đường, kiện đua xe lần trước qua tháng, cuối cùng bé cũng được thả ra. Lúc đó bé muốn tìm lại đứa bé hôm đó, lại nghĩ đến người đàn ông trước mắt này, lão đầu tử với bé, muốn bé “Học viện Andara Dị-Võ”, truyện được post tại tamvunguyetlau.com Học viện nổi tiếng nhất Thủy Lam Tinh. Có khả năng học dị thuật và võ thuật, đồng thời cũng có học các học trình khác, nhưng quan trọng nhất vẫn là dị năng và võ thuật, có thể tiến vào học viện phải thiên tài, cũng phải có thiên phú dị bẩm, và là người có quyền thế cao. “Học viện Andara Dị – Võ” ở trong An thành, phía sau học viện chính là rừng rậm có rất nhiều dị thú, lúc trước bé rất muốn , đáng chết là phải trọ ở trong trường, ở là ở hết học kỳ, nếu đến tuổi chỉ định mà đạt tới cầu của đẳng cấp, nếu chịu ở lại trường học tiếp bị đuổi học, nhưng mà bé vẫn muốn tìm bé kia cơ.

      Vẫn buông cổ áo của người đàn ông kia, lại quát: “Con , muốn bây giờ.”

      “Vì cái gì? Trước kia con ước gì được đến đó, vì cái gì bây giờ muốn?”Người đàn ông có chút nghi hoặc hỏi.

      Khuôn mặt cậu bé thoáng lên nét ửng hồng, ánh mắt có chút né tránh : “Con mặc kệ, dù sao con cũng .”

      con trai mình có chuyện gì, người đàn ông này vẫn có cốt khí, dịu dàng lại kiên định : “ cũng phải , ba báo danh cho con rồi.”

      “Ah! ! ! ! Ông già chết tiệt! !” hai mắt cậu bé trừng lớn, đối với người đàn ông kia rống to.

      “Nhóc con hư hỏng! Ba được gọi ba là ông già, phải gọi ba ba! !” mắt của người đàn ông cũng trừng lớn, phong độ vừa nãy cũng còn.

      “Hừ, vốn là ông già rồi, còn gọi ba ba cái gì! Ghê tởm! biết xấu hổ!” bé trai yếu thế chút nào, khinh bỉ nói.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Bình yên bên trong ấm áp

      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      “Nhóc con hư hỏng !” Người đàn ông gầm tiếng, liền , “Thu thập hành lý xong cho ba, ngày mai ba gọi người mang con , , hôm nay đưa con ra ngoài.”

      “Con muốn! ! !” Bé trai phản kháng, nhưng vẫn bị vệ sĩ đưa ra ngoài. Trong khí vẫn còn vang tiếng gào thét của cậu bé.

      “Ông già! nhớ lấy cho bản thiếu gia ! !”

      “Ah! ! Ta ! ! Ta ! !”

      “Ông già! ngày nữa! Cho con ngày nữa được ?”

      “Cút! ! Cút cho bản thiếu gia! Ông già chết tiệt! Bản thiếu gia nhớ ông rồi! ! !”

      “…”

      Người đàn ông ngồi ở sofa, khỏi bật cười, có chút dịu dàng, có chút bất đắc dĩ, còn có chút khổ sở, đứa con nghịch ngợm này ah, ba chính là sợ con nhớ kỹ ba đấy!

      Mà người được bé trai kia quan tâm đến, Mặc Hi luyện tập năng lượng linh hồn ở bên trong rừng rậm ít người lui tới, vẫy tay cái, vòng dòng điện màu tím từ trong tay đánh ra, thấy tốc độ, nháy mắt liền bắn về phía gốc cây đại thụ.

      “Oanh ”

      Kịch liệt tiếng, thân cây nổ tung, ít mảnh vụn gỗ bắn ra bốn phía, nhưng khi đến gần Mặc Hi đều hóa thành bụi phấn, truyện được post tại tamvunguyetlau Mặc Hi khống chế vòng tĩnh điện bao quanh thân thể. Kỳ cho dù bao quanh với cường độ thân thể của bây giờ cũng bị thương, làm vậy chỉ vì muốn tập luyện lực khống chế mà thôi.

      Chỉ thấy đại thụ bị nổ tan. Mặc Hi cười cười, sắc mặt có chút hài lòng. Ngẩng đầu nhìn trời, lấy Mặc Hi làm trung tâm gần mười mét, bầu trời vốn quang đãng lại chậm rãi u , mây đen kéo đến, điện quang màu tím lóe ra, ánh mắt của Mặc Hi rét lạnh cái, từng đạo lôi điện đánh thẳng xuống phía dưới, “Oanh oanh oanh oanh” tiếng nổ mạnh ngừng vang lên.

      Chỗ Mặc Hi đứng là đất bằng nên sợ cháy. Nhưng động tĩnh thế này cũng quá lớn, phóng ra năng lượng, mây đen cũng dần tan . Nhìn lại thảm trạng mặt đất, Mặc Hi thầm nghĩ muốn tìm nơi để luyện tập mới được, bằng với bộ dạng này, căn bản là thể sử dụng năng lực như vừa nãy, động tĩnh quá lớn, khả năng bị số người phát .

      Từ mấy ngày trước, Mặc Hi nhà sách rồi, bởi vì sách ở đó đều có tác dụng lắm đối với , có lẽ sách dùng cho dị năng và võ giả được tùy tiện bán, chỉ có ở nhà sách chuyên môn hoặc học viện mới có, cho nên nơi đó đối với có tác dụng quá lớn, chỉ là có lúc vẫn cần đến đó chút.

      Nhìn lại mặt đất bị chính mình làm cho lộn xộn, Mặc Hi liền xoay người rời khỏi.

      Về đến nhà thấy bàn bày sẵn thức ăn, Chu Tiểu Trúc vừa thấy Mặc Hi về đến, liền : “Về đúng lúc! rửa tay ăn cơm.”

      “Vâng ạ!” Mặc Hi nghe theo, chạy đến bên ngoài rửa tay. Mà sau đó, Mặc Phàm cũng vừa về tới của, Mặc Hi đứng lên, cười gọi: “Ba ba trở về rồi!”

      Mặc Phàm nở nụ cười: “Uh, trở về rồi, rửa tay sao! Muốn ăn cơm a! Ba ba cũng đến rửa!” Vừa cũng tới rửa tay, đột nhiên hất tay lên, liền đem nước vấy lên mặt Mặc Hi.

      Mặc Hi sững sờ, sau đó cũng thổinước về phía Mặc Phàm. “Khanh khách!” cười đứng dậy. Vừa cười tiếng, Mặc Phàm liền hất tay, đem nước vung vào miệng cười của .

      “Phi phi! Phi!” Mặc Hi phun ra đầu lưỡi, ngồi xổm xuống, trực tiếp lấy nước đổ về phía Mặc Phàm.

      “Ah! Mặc Mặc quá độc ác a! Hắc hắc! Xem ba ba đây!” Mặc Phàm vừa vừa vung nước đến.

      Cuối cùng hai người như hai đứa trẻ đánh nháo, hoàn toàn quên mất phải rửa tay ăn cơm. Sau khi Chu Tiểu Trúc bước ra, thấy hai người Mặc Hi và Mặc Phàm, chính là bật cười cách nào khác, liền : “Hai cha con a! Nhanh chóng dừng lại, tắm rửa sạch đến ăn cơm!”

      “Ah! ? Dạ dạ!” Mặc Phàm liền dừng tay lại, đáp lời, vừa ôm Mặc Hi “Mặc Mặc lợi hại! Ba ba đều đánh lại Mặc Mặc!”

      “…” Mặc Hi cũng cảm thấy có gì vẻ vang, chính mình liền chơi trò ngây thơ như vậy. Song, nhìn trong mắt Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc dào dạt ý cười, cũng vui vẻ nở nụ cười, đứng dậy đắc ý : “Đó là đương nhiên! Ba ba rất kém a!”

      “Ách…” Mặc Phàm ngượng ngùng, cười khan, mà Chu Tiểu Trúc trực tiếp cười lớn: “Hai cha con này a! Nhanh đến ăn cơm.” Vừa vừa xới cơm cho hai người.

      Mặc Hi đón lấy chén cơm liền ăn hết, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc bây giờ được dùng năng lượng cải tạo thân thể, so với trước kia tốt lên rất nhiều. truyện được post tại tamvunguyetlau.com Bây giờ mỗi ngày Mặc Phàm làm xong việc đều trở về nhà ăn cơm, mặc dù vẫn rất cực khổ, nhưng mà người nhà cùng nhau ăn cơm, luôn luôn vui vẻ, dù là trà xanh cơm nhạt, kham khổ chút, nhưng mà cảm thấy rất hạnh phúc.

      Nghĩ vậy Mặc Hi liền gắp thức ăn cho Chu Tiểu Trúc, Chu Tiểu Trúc thấy thế liền : “ ngoan.” Cùng lúc gắp miếng rau xanh đặt vào trong chén Mặc Hi.

      Mà Mặc Phàm oán giận: “Thế nào mà Mặc Mặc gắp cho ba ba.”

      Mặc Hi buồn cười, lúc ăn cơm ba ba là người gắp thức ăn nhanh nhất, còn cần gắp cái gì? Nhưng mà Mặc Hi vẫn gắp vào chén Mặc Phàm miếng rau xanh, Mặc Phàm thỏa mãn.

      So với cả nhà Mặc Hi ấm áp, hai chiếc xe bay nhanh trung, mà bé trai ở trong trong số chiếc xe đó. Dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bé đó…. thấy rồi!

      Đều là do ông già kia! ! ! Khuôn mặt khả ái tràn đầy tức giận.

      Chiếc xe chạy về phía thành thị khác …

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 17: Giết người
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      đường phố phồn hoa, thân ảnh màu trắng mềm mại xinh chạy nhanh đường, gương mặt đáng khỏi khiến mọi người nhìn lại vài giây. Cũng có ít người nhận ra đứa bé này, liền thấy có người quan tâm : “Mặc Mặc chạy nhanh như vậy làm cái gì a! Cẩn thận chút, đừng để ngã!”

      chạy nhanh đường, Mặc Hi quay lại ngọt ngào cười với người nọ: “ sao ạ! Mặc Mặc cẩn thận! Cám ơn dì Lý!”

      Người mà Mặc Hi gọi là dì Lý nhìn Mặc Hi rồi cảm thán, bé ngoan, lại còn xinh đẹp như thế.

      Lúc này Mặc Hi chín tuổi, bởi vì ở núi tu luyện quá lâu mà quên mất thời gian, nên phải nhanh chóng về nhà để kịp ăn cơm, sợ Chu Tiểu Trúc lo lắng. truyện được post tại tamvunguyetlau.com Kỳ nếu dùng lực lượng, chỉ đoạn đường này đến nửa phút là về đến, nhưng để người khác nhìn thấy tuyệt đối được, đành phải chạy nhanh về nhà, dù gì cũng mệt mỏi, nhưng lại phải đè nén tốc độ.

      Đúng lúc Mặc Hi cảm thấy phía trước có người, liền vội vàng né tránh, thế nhưng người nọ lại đúng lúc cũng hướng bên này, hai người đụng phải nhau. Mặc Hi sao cả, đứng bên, nghe được giọng hổn hển của người đàn ông: “Mẹ kiếp, đứa nào có mắt đụng trúng ông mày!”

      Hở… ? Nghe có chút quen thuộc, nhưng mà lại nhớ nghe qua ở đâu. Mặc Hi rất lễ phép : “Ngượng ngùng! Mặc Mặc phải cố ý!” Bây giờ có thể giả ngây thơ cách lô hỏa thuần thanh, có biện pháp, chín năm rồi có thể quen sao?

      Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, khoảng chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi hung hăng nhìn mình, vì sao cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc? Rốt cuộc là gặp qua ở đâu? Trong lòng cảm thấy quen thuộc khiến Mặc Hi nhăn nhíu đôi mày.

      Người đàn ông nhìn thấy Mặc Hi, ánh mắt dữ tợn liền thay đổi, đôi mắt chuyển động, lóe kinh diễm, lại hòa ái : “Ah… nghĩ đến lại là em lại đáng như vậy ! sao, sao! Làm sao có thể trách em đây.”

      Nghe thấy tên kia trách mình, cũng mặc kệ cảm giác quen thuộc kia, chỉ thầm nghĩ nhanh chút trở về , liền : “Vậy Mặc Mặc trước! Cám ơn !” , người cũng sắp ba mươi tuổi còn xưng , là buồn nôn. Mặc Hi cũng quản, muốn .

      Thế nhưng người đàn ông này lại đồng ý, tay ngăn Mặc Hi, cười : “Em gọi là Mặc Mặc à! Mặc Mặc đừng vội như vậy! Vừa rồi có bị thương chỗ nào hay ? cũng phải cố ý, nếu dẫn Mặc Mặc ăn chút gì được ! Mặc Mặc muốn cái gì, đều có thể mua cho Mặc Mặc!”

      Ghét!

      Đây là cảm giác Mặc Hi đối với người đàn ông này. Lúc bắt đầu gặp thích, giờ phút này thấy gã còn muốn lừa gạt chính mình, Mặc Hi càng cảm thấy ghét hơn. Cái miệng xấu xa làm Mặc Hi muốn nôn mửa, nhưng mặt vẫn cười : “ cần, cám ơn , mẹ còn đợi Mặc Mặc trở về ăn cơm.”

      “Ah! ?” Gã này thấy Mặc Hi bị lừa, trong lòng phiền não, vốn thấy bộ dạng này của Mặc Hi, thầm nghĩ bộ dạng còn xinh đẹp như vậy, truyện được post tại tamvunguyetlau lớn lên chắc còn đẹp hơn, mới muốn lừa đem bán, giải quyết sinh hoạt mấy ngày nay. Cũng mặc kệ thế nào, Mặc Hi cũng chịu với gã, mặt cũng lộ vẻ hung ác lên: “Cái gì mà trở về nhà ăn cơm, cùng tao, tao dẫn mày ăn, bằng đừng trách ông mày khách khí.”

      “…” Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, cuối cùng Mặc Hi cũng nhớ lại người đàn ông này là ai, thảo nào cảm thấy quen thuộc, hóa ra là gã! Cũng là có duyên, lại đụng phải đường, đôi mắt Mặc Hi thâm thúy, chính là lúc mới mấy tháng tuổi, đánh Mặc Phàm nằm giường suốt mười ngày nửa tháng lại còn để lại di chứng, rất tốt… cần mình phải tìm!

      Mặc Hi ngọt ngào cười, “Được ạ! Mặc Mặc cùng , nhưng mà Mặc Mặc làm rơi đồ ở khu rừng phía trước, có thể cùng Mặc Mặc đến đó tìm trước được ?”

      “Ách?” Người đàn ông sững sờ, đứa bé này như thế nào mà trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, tuy nhiên như vậy rất tốt. Nhìn Mặc Hi chỉ khu rừng phía trước, khuôn mặt liền vẻ tươi cười, vừa vặn là nơi vắng vẻ, vừa đúng ý gã, vội vàng : “Được, tìm cùng với Mặc Mặc, thôi.”

      Mà bên này, có người chứng kiến Mặc Hi theo gã sắc mặt biến đổi, muốn điều gì, lại bị gã hung ác trừng mắt, chỉ có thể ngậm miệng.

      Mặc Hi nhìn thấy trong mắt, cũng giống lúc trước, lực lượng vĩnh viễn là lớn nhất, khi đó sở hữu lực lượng đủ cường đại, cách nào phát huy, nhưng bây giờ có lực lượng, lại có năng lực, lý nào lại bỏ qua cơ hội này? Khóe môi giương lên.

      bao lâu sau, hai người vào trong rừng, thẳng vào chỗ sâu trong rừng, Mặc Hi mới dừng lại bước chân, đây cũng là lần đầu tiên quyết định giết người, thể cẩn thận.

      Người đàn ông thấy Mặc Hi dừng lại, cũng ngừng bước chân, với Mặc Hi: “Mặc Mặc mất cái gì ở đây?”

      Mặc Hi xoay lại người, đối với gã dương dương tự đắc cười, : “ có a, Mặc Mặc ở đây muốn chôn thứ, phải tìm cái gì cả!”

      Người đàn ông kia nhìn Mặc Hi tươi cười, vẫn rất đẹp, nhưng cảm giác lại rất tốt, tâm rét lạnh, với Mặc Hi: “Mặc Mặc muốn chôn cái gì, chôn nhanh chút, sau đó với ”.

      “Được!” Mặc Hi cười đáp lời, vươn tay đối diện người đàn ông kia, ánh mắt gã khó hiểu, đạo ánh sáng tím loé qua, liền thấy thân thể đau đớn kịch liệt, xụi lơ mặt đất, đứng dậy nổi, sợ hãi nhìn Mặc Hi, vừa rồi….vừa rồi là ánh sáng tím a!? Dị thánh!? có khả năng!!? Chỉ là chính mình hoa mắt, thế nào gã cũng nghĩ đến đứa bé này có năng lực như vậy, cho dù là Dị năng giả, nhưng cũng còn quá , thế mà có thể tùy tiện khống chế gã. “Mày… mày muốn làm gì?”

      “Làm cái gì?” Mặc Hi nhìn gã cười, khuôn mặt nhắn khả ái lộ ra nụ cười ngọt ngào, con ngươi lại lạnh như băng, : “Nhìn thấy sao? Giết mày.”

      Trời ạ…

      Gã cảm thấy trong lòng run rẩy, cảm giác sợ hãi chưa từng có trước nay, trước mặt chỉ là đứa bé tám, chín tuổi sao? truyện được post tại tamvunguyetlau.com Làm sao có thể tùy ý muốn giết gã, hơn nữa giống như phải đùa, gã nghe thấy giọng lắp bắp của chính mình, mà sợ hãi: “Vì, Vì… Cái gì?”

      “Vì cái gì?” Mặc Hi cũng gấp gáp giết , cười : “Mày quên sao, đường phố chín năm trước, phải mày đánh người đàn ông chỉ vì đụng vào mày sao?”

      “Đụng vào? Trúng ta, người đàn ông?” Gã mê hoặc, đụng người là chuyện tình thường có, chín năm trước? Lâu như vậy làm thế nào nhớ được, hơn nữa nam nhân đó lại có quan hệ gì với đứa bé này?

      “Nhớ được sao? Vậy tao nhắc lại cho mày nhớ vậy!” Mặc Hi nhìn nét mặt gã, cười : “Người đàn ông đó còn ôm đứa bé, nhưng mày lại đánh ông ấy đến nỗi phun ra máu!!” đến phun ra máu, nét mặt vui vẻ của Mặc Hi trở nên lạnh lẽo.

      “Trẻ con… ?” Gã có chút mê hoặc , sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt trừng lớn nhìn Mặc Hi, giọng run rẩy ngừng: “Mày, mày, chính là…chính là đứa trẻ khi đó! ?”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 18: Thiếu tiền
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      sợ hãi, chuyện đó chín năm trước khiến đến bây giờ vẫn còn khắc sâu, vì đứa bé đó khiến thế nào quên. Mặc Hi nhắc tới đứa bé nhớ lại, sau lần đó, quên được ánh mắt đứa bé kia, mỗi lần nhớ lại cả người rét lạnh, chẳng lẽ….chẳng lẽ, đứa trẻ trước mắt này chính là đứa bé năm đó!!?

      “Đúng vậy!” Mặc Hi ra đáp án, nhìn người đàn ông kia mà cười.

      Sắc mặt gã càng tái nhợt. “ thể nào, có khả năng! Khi đó, khi đó mày còn đến tuổi, làm thế nào có thể nhớ …” Nhưng thấy Mặc Hi giống như dối, sợ hãi hét lên: “Quái vật! ! Quái vật! Mày là quái vật! ! !”

      Mặc Hi nhíu mày, quả bị người khác thành quái vật, rất thoải mái, hơn nữa còn bị gã đàn ông này như vậy. Sau đó gã từ mặt đất đứng lên, chạy vào trong rừng, sợ hãi hô to: “Quái vật! Quái vật a! Cứu mạng, cứu mạng! !”

      “Hừ!” Mặc Hi hừ lạnh tiếng, hi vọng xa vời có người đến cứu mày? Đôi mắt nhìn theo gã chạy trốn, chỉ thấy bầu trời trong nháy mắt có đạo lôi điện trực tiếp bổ về phía gã,truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com động tĩnh lớn, chỉ lôi điện đánh vào gã thôi tiếng kêu của gã đàn ông kia cũng chấm dứt, tiếp theo hai đạo, ba đạo, bốn đạo đánh xuống thân thể gã, đến khi còn thấy thân ảnh.

      đến phía trước, tro cốt của đều còn, bị chín đạo thiên lôi đánh tan thành tro bụi cũng là báo ứng của mày, Mặc Hi bĩu môi, đem lá cây bao trùm lại nơi đó, cho đến khi nhìn ra dấu vết, mới nhanh chân chạy về nhà. Đều lâu như vậy, mẹ nhất định rất lo lắng, dưới chân điện quang chợt lóe, nhanh chóng chạy về phía trước.

      Lần đầu tiên giết người Mặc Hi cũng có cảm giác gì, thả lỏng tinh thần, cả tro cốt cũng còn có thể có cảm giác gì? Có phải chính mình trở nên lãnh huyết hay , tamvunguyetlau.com sau khi giết người còn có thể tỉnh táo xử lý trường. Kể từ khi đến thế giới này, Mặc Hi cảm giác mình thay đổi, có lẽ từ ngày Mặc Phàm bị đánh đến hộc máu liền thay đổi, biết đạo lí cường giả vi tôn, người có lực lượng, vĩnh viễn chịu khuất nhục, bị vùi dưới đáy xã hội, càng đừng bảo vệ người bản thân muốn bảo vệ.

      Trong nháy mắt đến bìa rừng, điện quang dưới chân Mặc Hi cũng biến mất, chỉ dùng sức của trẻ con mà chạy, đúng lúc nghe thấy tiếng của Chu Tiểu Trúc:

      “Mặc Mặc!! Mặc Mặc! con ở đâu!”

      “Mặc Mặc…”

      “Mặc Mặc…!”

      Mặc Hi nghe thấy, vội vàng đáp lời: “Ba ba, mẹ, Mặc Mặc ở chỗ này, ba ba!” Đồng thời, chạy đến chỗ phát ra thanh.

      Quả nhiên thấy Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm, còn có vài người lo lắng tìm kiếm trong rừng hô gọi, khi thấy thân ảnh Mặc Hi, Chu Tiểu Trúc nhanh chân chạy đến ôm Mặc Hi vào lòng, sợ hãi : “Mặc Mặc, Mặc Mặc có việc gì chứ!? Mẹ nghe chị Thạch con theo người đàn ông. Con có biết mẹ lo lắng ? Sao con lại nghe lời, tùy tiện theo người lạ như vậy, biết đó là kẻ lừa đảo hay sao!? Hả!? Nếu Mặc Mặc có chuyện gì, mẹ phải làm sao bây giờ?”

      Nhìn Chu Tiểu Trúc càng càng đau lòng, trong mắt Mặc Hi toàn ấm áp, đối với Chu Tiểu Trúc nhàng cười: “Mẹ! Mặc Mặc có chuyện gì, mẹ đừng lo lắng, sau này Mặc Mặc như vậy nữa.”

      “Uh! Biết được là được rồi, biết được là tốt rồi, mẹ rất lo lắng, sau này còn như vậy, mẹ cho Mặc Mặc ra ngoài nữa.” Chu Tiểu Trúc hung hăng với Mặc Hi, nhìn thấy lo lắng trong mắt Chu Tiểu Trúc, Mặc Hi biết chỉ vì muốn tốt cho mình, ngọt ngào cười : “Mặc Mặc biết , sau này Mặc Mặc như vậy nữa, mẹ thể nhốt Mặc Mặc.”

      “Tốt rồi, tốt rồi, tìm được tốt rồi, về nhà trước thôi!” Mặc Phàm cũng đến, rồi đối với người xung quanh lòng : “Cám ơn mọi người!”

      chuyện gì! chuyện gì! Mặc Mặc có chuyện gì là tốt rồi.”

      “Đúng vậy! Mặc Mặc nghe lời như vậy, nếu có chuyện gì biết phải làm sao bây giờ.”

      “Tốt rồi tốt rồi, Mặc Mặc tìm được rồi, tất cả mọi người trở về !”

      Mọi người cùng nhau trở về nhà, Mặc Hi được Chu Tiểu Trúc ôm trong lòng.

      Về tới nhà, Chu Tiểu Trúc liền lấy cơm nóng cho Mặc Hi, mà Mặc Phàm ngồi đối diện với Mặc Hi hỏi: “Mặc Mặc, ba ba nghe có người con bị chú dẫn , làm thế nào con chạy ra được?”

      “A? Chú kia đột nhiên có việc phải !” Mặc Hi tùy tiện tìm lý do, dù sao người cũng biến mất, muốn thế nào cũng được, cũng có ai làm chứng.

      “Đột nhiên có chuyện?” mặc dù Mặc Phàm nghi ngờ, nhưng cũng quá để ý, chỉ cần Mặc Mặc có chuyện gì tốt rồi, liền : “Sau này được tùy tiện với người lạ, có biết ?”

      “Vâng, Mặc Mặc biết .” Mặc Hi đáp ứng.

      Chu Tiểu Trúc cũng dọn cơm đến, đưa cho Mặc Hi, Mặc Hi nhận lấy liền từng ngụm ăn, mà Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm ngồi bên nhìn , mặt có chút u buồn. Mặc dù Mặc Hi nhìn ra được nhưng biết có chuyện gì, chỉ có thể chuyên tâm ăn xong cơm chính mình, ăn xong bị Chu Tiểu Trúc bảo ngủ.

      Nằm ở giường, giường Mặc Hi cách giường Chu Tiểu Trúc xa, chỉ cách lớp màn che, có biện pháp, trong nhà chỉ có căn phòng; Mặc Hi chín tuổi, ngủ cùng chỗ với cha mẹ cũng tiện.

      Lúc này Mặc Hi hấp thu năng lượng, đột nhiên phát giường Mặc Phàm có động tĩnh, cũng phải là động tĩnh của chuyện kia , nếu bình thường Mặc Hi tiến vào trạng thái Linh, phong bế thính lực, nhưng bây giờ phải, khỏi tập trung tinh thần lắng nghe họ đối thoại.

      Chu Tiểu Trúc truyền tới thanh cố ý đè thấp: “A Phàm, Mặc Mặc ngủ rồi sao.”

      “Uh, ngủ.” Mặc Phàm cũng đè thấp giọng .

      “Ai, A Phàm phải làm sao bây giờ? Mặc Mặc từ sớm hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bình thường khác, cho nên được để Mặc Mặc biết, nếu con bé nhất định tự mình giải quyết.”

      “Uh, biết , để Mặc Mặc biết.”

      “A Phàm, công xưởng bây giờ đóng cửa rồi, có việc làm, Mặc Mặc muốn học lên nữa, bây giờ phát sinh chuyện này, học phí phải làm sao bây giờ a.”

      Trầm mặc lát, Mặc Phàm đau khổ : “Đều tại vô dụng, ngay cả năng lực để con cái học đều có.”

      ! Đừng như vậy, cũng thể trách được, chỉ tại công xưởng đóng cửa, liên quan đến .”

      “Còn có thể là gì bây giờ, nếu ngày mai lại tìm việc, tìm xem có nơi nào cần khuân vác hay .”

      “Uh, em cũng tìm, mặc kệ thế nào, bán nồi lấy tiền, mượn tiền, cũng phải để Mặc Mặc học, thể để Mặc Mặc thiệt thòi.”

      “Uh, yên tâm, bây giờ mau ngủ, ngày mai dậy sớm, tìm việc làm.”

      “Uh, ngủ sớm .”

      Sau đó truyền tới tiếng động chăn mền, rồi im lặng.

      Nhưng trong lòng Mặc Hi thế nào bình tĩnh, muốn để họ hưởng phúc, nhưng chỉ lo cố gắng tu luyện mà quên mất vất vả của họ! Đồng thời trong lòng quyết định, ngày mai cũng muốn tìm cách kiếm tiền, chín tuổi cũng đủ lớn rồi, chỉ cần chú ý chút, truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com để người khác phát năng lực của mình, cũng lắm được mọi người xem như thần đồng, chỉ cần trở thành đồng là được.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Quyển 02
      Chương 01: Phương pháp kiếm tiền.
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Trời dần sáng lên, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm rời giường từ sớm. Dựa theo những gì hôm qua bọn họ , chắc là tìm việc. Mà Mặc Hi cũng vừa tu luyện xong liền đến cửa hàng sách, cùng mọi người chào hỏi, ngồi vào chỗ của mình, trong lòng tự hỏi phải dùng phương pháp gì để có thể kiếm tiền đây.

      Đột nhiên nhìn tới bên cạnh bàn còn người chuẩn bị sữa bò cho mình nữa rồi , Phương Nặc Nho rời năm trước, biết vì sao, truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com chỉ biết là đột nhiên biến mất. Mà Mặc Hi cũng rất ít đến tiệm sách, chỉ cố gắng tu luyện nên cũng nhớ đến ấy, bây giờ nhớ lại, cũng có suy nghĩ đến , quả chàng trai xinh đẹp, và dịu dàng.

      Thu hồi suy nghĩ, nằm gục bàn, rốt cuộc làm thế nào để kiếm tiền đây!! ?

      Trong lòng có chút buồn bực, ở đây trình độ tri thức giống Địa Cầu, kiến thức học lúc trước tại đây thể dùng được. Nhất thời nghĩ ra cách nào để kiếm tiền, đột nhiên ngước mắt nhìn lên bìa báo tường, đó là chàng trai rất đẹp, thậm chí thể dùng đẹp để hình dung, phải nghiệt. Chàng trai kia khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, đôi mắt tinh tế mà ôn nhu thâm tình nhưng lại chưa chút tà khí, vóc người thon dài, cầm Micro phone giống như là ca hát.

      Đây là bài báo về minh tinh. Mà người mặt báo chính là thần tượng được nghênh đón nhất, Thần.

      Đúng …! ! hai mắt Mặc Hi sáng ngời, ở đây tri thức khác nhau nhưng đồng thời cũng có những điểm giống nhau, tựa như ở đây cũng lưu hành minh tinh, ca sĩ, diễn viên…Mà ca khúc trong đầu Mặc Hi có rất nhiều a! Liếc nhìn tờ báo có ghi chú thích:

      Công ty giải trí trực thuộc Tập đoàn An thị — ANSHENG.

      Đứng dậy, liền hướng ngoài cửa chạy , bên còn với Kỳ Phi: “Chú Kỳ! hẹn gặp lại.”

      Kỳ Phi đáp lời: “Mặc Mặc hẹn gặp lại.” Liền còn thấy thân ảnh Mặc Hi đâu, lắc đầu, chạy trốn cũng mau.

      Đột nhiên nhớ đến, dường như mấy tháng trước có cậu bé đến đây muốn tìm Mặc Hi, khi đó Mặc Mặc có ở đây, hình như còn với mình khi nào gặp đưa tờ giấy cho . Nhưng mà sau đó mấy tháng cũng thấy Mặc Mặc đến đây, ai, là lão hồ đồ rồi, tamvunguyetlau.com tờ giấy kia bây giờ để ở đâu cũng nhớ ! Kỳ Phi tìm thế nào cũng thấy, thầm nghĩ, dù sao cũng trôi qua mấy tháng, chừng người ta cũng còn nhớ nữa; dù sao cũng là đứa bé mười , mười hai tuổi có thể có chuyện gì lớn chứ?

      Mà sau đó, Mặc Hi nhanh chóng trở về trong nhà, lấy ra giấy bút nhanh chóng viết vài ca khúc, tỷ như:《 nghĩ quá nhiều 》《 kẹo bông 》《 thôi miên 》《sai lầm 》《 tôi có tội 》《Heartbeat 》

      Dù sao trong đầu vẫn còn nhiều, cũng sợ viết hết. Mặc Hi viết liền năm ca khúc, nhưng có tiền gửi , đành phải tìm ba mẹ mượn mới được.

      Buổi trưa, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm trở về, nhìn sắc mặt hai người tốt, cũng biết là tìm được công việc như ý. Mặc Hi biết bây giờ xin tiền họ nhất định nên, nhưng mượn được a. Đợi Chu Tiểu Trúc làm xong cơm, ăn xong bữa trưa, Mặc Hi lên tiếng : “Mẹ, có thể cho con mười đồng được ?”

      “A! ?” thu dọn bát đũa, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm sửng sốt chút. Tình cảnh bây giờ của bọn họ phải là mười đồng tiền cũng có, có thể lấy được; chẳng qua bây giờ dùng chút tiền liền ít chút, hơn nữa Mặc Hi như vậy muốn nhiều tiền vậy để làm gì? Bình tĩnh lại liền hỏi Mặc Hi: “Mặc Mặc muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?”

      “Dạ.” Mặc Hi trầm ngâm chút, liền ngẩng đầu lên : “Mặc Mặc có việc cần dùng, mẹ có thể cho Mặc Mặc ?”

      Chu Tiểu Trúc trầm mặc, chẳng qua là lần đầu tiên Mặc Hi xin tiền, chín năm nay, chưa từng có việc này, cho nên bà cũng muốn để Mặc Hi thất vọng. tamvunguyetlau.com Chẳng qua là, phải làmột vài cọng lông, vài đồng, mà là mười đồng, hơn nữa bây giờ nhà bọn họ còn gặp khó khăn.

      lúc Mặc Hi thất vọng, Mặc phàm lại lên tiếng: “Được, ba ba đồng ý, đây là 10 đồng tiền, Mặc Mặc cất .” Vừa vừa nhét tiền vào tay Mặc Hi.

      Chu Tiểu Trúc nhìn thoáng qua Mặc Phàm, có chút oán trách: “ cho liền cho, đứa bé cầm nhiều tiền như vậy để làm gì.”

      Mặc Phàm lắc tay, giọng có chút thương cảm nhưng kiên trì : “ tin tưởng Mặc Mặc nhất định là có chuyện quan trọng, bằng cũng xin tiền chúng ta, hơn nữa nhiều năm như vậy, chúng ta cũng chưa từng cho Mặc Mặc tiền tiêu vặt, liền cho lần .”

      Nghe Mặc Phàm như vậy, Chu Tiểu Trúc cũng cảm thấy có đạo lý, cũng thêm cái gì, liền với Mặc Hi: “Mặc Mặc cũng được sử dụng lung tung, biết ?” Thấy Mặc Hi gật đầu mới với Mặc Phàm: “Tốt lắm, chúng ta ra ngoài tìm việc tiếp thôi.”

      “Được.” Mặc Phàm tiếng đáp ứng, cùng Chu Tiểu Trúc ra, vừa lúc với Mặc Hi câu: “Mặc Mặc được tùy tiền chạy ra bên ngoài, chạng vạng ba mẹ về.”

      Mặc Hi gật đầu, đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh bọn họ, nắm trong tay mười đồng tiền, liền cầm mấy tờ giấy kia liền ra bên ngoài. Sau khi điền xong toàn bộ rồi mua tem liền đưa cho nhân viên làm việc, cũng may ANSHENG ở trong thành này, cho nên quá đắt, nhưng cũng hết tám đồng tiền.

      ——————-

      Từ sau hôm đó, Mặc Hi vẫn đứng ở cửa hàng sách. Bởi vì trong thư liên hệ, ghi địa chỉ là cửa hàng sách kia mà,Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm đến nay vẫn chưa tìm được việc, càng lúc càng lo lắng.

      Mặc Hi lại vội, bởi vì có lòng tin, công ty đó nhất định tìm , nhất định.

      Gục ở bàn giấy, “Đốc đốc đốc” thanh ở quầy thu tiền vang lên, Mặc Hi cũng có hi vọng, bởi vì điện thoại trong vài ngày này cũng ít, chắc là lại muốn đặt sách. Bên tai là tiếng của Kỳ Phi.

      “Alô, xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?”

      “A? Tìm Mặc Hi a? Mặc Hi? Chỗ này của chúng tôi có người này, có phải ngài nhầm số hay ?” Bên ngoài mọi người đều gọi Mặc Hi là Mặc Mặc, cho nên số người biết cái tên Mặc Hi.

      Mà Mặc Hi nghe thấy, liền bật dậy, hướng quầy thu tiền chạy tới, kêu lên: “Chú Kỳ, cháu chính là Mặc Hi.”

      Kỳ Phi nghe vậy, liền vào điện thoại: “A, ngài đợi chút, ngài tìm Mặc Hi ở đây, tôi đưa cho cháu nó.” Mặc dù vì sao Mặc Mặc mình là Mặc Hi, nhưng Mặc Mặc dối, cho nên Kỳ Phi trực tiếp đưa điện thoại cho .

      Mặc Hi cầm lấy điện thoại liền : “Alô, xin chào, cháu là Mặc Hi.”

      Bên kia trầm mặc lát, sau đó truyền tới giọng của người đàn ông: “ bạn , xin đừng đùa nữa? Mời Mặc Hi tiểu thư ra nhận điện thoại có được ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :