1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      5.
      Phanh__

      Phong Phiêu Miểu dùng một kích đánh Lạc Nguyệt về vị trí ban đầu, cao giọng nói: “Đều nghe rõ ràng cho tôi! Ở lại đây, nếu toàn bộ mọi người chết hết thì thành Đế Do cũng xong đời, tôi nói hai người Vương và Vương hậu có chuyện gì thì nhất ̣nh sẽ có chuyện gì!”

      Thân là tộc trưởng nên bình thường Phong Phiêu Miểu có chút lười biếng, nhưng một khi gặp chuyện, đôi đồng tử màu vàng lợt kia phát tán ra khí thế hung tàn và ức hiếp phải người bình thường có thể ngăn cản đấy.

      Quả thật, trong lòng chỉ có thể nghĩ như vậy, dù thực lực bây giờ của Lãnh Nặc Nho chỉ là cấp Đế, nhưng nói thế nào hắn cũng là Tà Long, một khi hắn đã trở thành Tà Long, nguyên thần của hắn há có thể dễ dàng bị hủy diệt hay sao? Nhưng mà bên trong khe hẹp gian, hết thảy đều có phương hướng, hơn nữa vẫn là tinh cầu của Lôi Thần phong ấn, ai cũng biết trước được sẽ phát sinh ra chuyện gì.

      Cho nên…

      chỉ có thế nghĩ như vậy, hy vọng có thể thành hiện thực.

      Mọi người đều trầm mặc, ai cũng nghĩ đến sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, mà lúc này khe nứt của gian cũng đã khép lại, tất cả đều yên tĩnh như lúc ban đầu, nơi ở của gia tộc Phong thị giống như Mặc Hi dự đoán, trở thành một mảnh bừa bộn, mọi người hai phương liếc nhìn nhau, đều quấy rầy đối phương, lãnh đạo hai phương đều tử vong, bọn hắn có thể làm gì nữa? Đánh tiếp?

      biết, nhưng thế nào thì đám người Phong Phiêu Miểu vẫn đứng đấy, ánh mắt đều nhìn về phía khe nứt gian đã hoàn toàn hồi phục lại kia, một mảnh trầm mặc.

      “Chủ nhân chết!” ngay tại lúc này, một giọng nói vang lên làm mọi người tỉnh lại từ trong sợ hãi, chớp mắt nhìn về phía phát ra thanh, dĩ nhiên lại là Thanh Dực.

      “Em nói gì?” Lạc Nguyệt vội vàng hỏi.

      Thanh Dực nhìn một cái, trong đôi mắt màu xanh đen chớp động, nói: “Trước khi chủ nhân tiến vào khe nứt gian đã truyền trong ý thức cho tôi, tôi là thần thú khế ước với chủ nhân, tôi đã có chuyện gì, thì nhất ̣nh chủ nhân cũng sẽ chết, tôi có thể cảm giác được.”

      “…”

      Câu trả lời kích thích hy vọng của tất cả mọi người, vẻ mặt thoáng chốc buông lỏng hơn vài phần, con ngươi nhìn chằm chằm vào chỗ khe nứt gian, giống nhưđang hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh của hai người Mặc Hi xuất hiện.

      Sắc mặt Phong Phiêu Miểu cũng buông lỏng xuống, nhưng một giây sau lại căng cứng lên, hắn nói chính là vương hậu, vậy còn vương thì sao?

      “Vậy Vương thì sao? Vương thế nào?”

      Phong Phiêu Miểu do dự hỏi ra nghi vấn trong lòng.

      Thanh Dực quay đầu, mà trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Tà Long cũng đã cùng chủ nhân ký khế ước, chủ nhân chết nên có thể hắn cũng sẽ sao.”

      Hắn chỉ dùng từ có thể chứ phải khẳng ̣nh, này khiến cho Phong Phiêu Miểu có chút thất vọng, nhưng mà vẫn tốt hơn là có hy vọng gì.

      Sau khi Lãnh Danh Nhiên nghe được hết thảy, sắc mặt cũng buông lỏng, thật sự hắn chịu được cảm giác thống khổ khi lại mất Lãnh Nặc Nho một lần nữa.

      Bây giờ, điều bọn hắn có thể làm là chờ đợi, chờ đợi hai người bọn hắn xuất hiện, mặc kệ là bao lâu.

      Bóng tối, một mảnh bóng tối.

      Mặc Hi biết mình ở nơi nào, chỉ biết xung quanh là một mảnh tối tăm, cái gì cũng nhìn thấy, dường như có điểm cuối.

      , phải chiến đấu với Phong thị, rồi sau đó phát hiện mình có thai, rồi sau đó nữa là được Lãnh Nặc Nho bảo vệ, cả hai cùng bị hút vào khe nứt của gian sao? Vậy mình ở đâu đây? Bên trong khe nứt gian? Vậy Lãnh Nặc Nho đâu?

      Một đống nghi vấn được giải thích, Mặc Hi chỉ có thể ngừng di chuyển, một lát sau lên tiếng: “Có người ?”

      Xoẹt___

      Tiếng động vang lên, cả gian đột ngột sáng ngời, sau đó liền nghe có người lên tiếng.

      “Tôi còn tưởng sẽ gọi đấy!”

      Giọng nói của đàn ông, vừa ôn nhuận lại có tí ti cuồng ngạo, tùy ý mà phiêu chợt.

      “Ai?” trong lòng Mặc Hi chấn động, lạnh giọng hỏi.

      “Phản ứng tệ, nói ra thì biểu hiện từ trước tới giờ của tôi khó có thể tán dương một tiếng.” Người đàn ông lại lên tiếng, đồng thời Mặc Hi thấy trước mắt xuất hiện một người, một người đàn ông, mặc một trường bào ̉ đại màu trắng, tóc dài đen tuyền, khuôn mặt tính tuấn mỹ, nhưng vô cùng khí chất, làn da trắng noãn như ngọc, một đôi mắt thăm thẳm giống như hồ sâu thấy đáy, cả người lộ ra vẻ nhu hòa, nhưng trong nhu hòa lại xen lẫn vài phần ức hiếp, trong ức hiếp lại phát ra tí ti cuồng ngạo, hết lần này tới lần khác lại có thể vừa cuồng bá vừa nhu hòa, lại giống như vô cùng phiêu miểu đạm mạc.

      Hơi thở vô cùng mâu thuẫn, lại có thể hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, giống như người phàm trần.

      Chỉ thấy người đàn ông cười nhạt, hắn mở miệng gọi “Mặc Hi.”

      sắc mặt Mặc Hi chợt biến, nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn thân ảnh của hắn, con ngươi thâm lại: “Ông là … Lôi Thần?”

      sai.” Người đàn ông trả lời chút chần chờ, khiến cho Mặc Hi chấn động một trận, vỗn dĩ chỉ đoán thử thôi, lại nghĩ tới người đàn ông này thật sự thừa nhận.

      “Sao ông lại ở đây. Hoặc là ở đây là đâu!?”

      Ngón tay Lôi Thần chợt động, trong gian sáng ngời đột nhiên xuất hiện một cái bàn cùng hai cái ghế, cười nói: “Ngồi xuống rồi nói.” Nói xong, dẫn đầu ngồi xuống một cái ghế trước mặt.

      “…” Mặc Hi thoáng chần chừ rồi cũng ngồi xuống ghế còn lại, đối diện với Lôi Thần.

      “Ha ha, có gì muốn hỏi sao?” Lôi Thần cười nhẹ một tiếng, mặt bàn lại xuất hiện hai chén trà, hắn bưng lên một ly tự mình thưởng thức.

      “Vấn đề vừa rồi ông còn chưa trả lời.” Mặc Hi lạnh nhạt nói.

      “A.. khụ!” Lôi Thần bị sặc một ngụm nước, ho khan một tiếng, để chén trà xuống, có chút ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, già cả rồi, đầu óc còn dùng được như trước.”

      Nói xong liền hồi phục lại trạng thái ban đầu, rồi nói tiếp: “Vừa rồi hỏi đây là đâu đúng ? Đây là trong ý thức hải của , tôi xuất hiện ở đây là bởi vì tôi vẫn luôn ở đây, này là một tia nguyên thần còn lại của tôi.”

      “Vẫn luôn ở đây?” Mặc Hi sững sờ, đây là trong ý thức hải của , vậy tại sao ông tôi lại ở đây?

      Giống như nhìn ra vấn đề của Mặc Hi, Lôi Thần cười nhìn nói tiếp: “Tia chớp hay lóe ra tại mi tâm của ngươi chính là chỗ ở nguyên thần của tôi, tôi biết rõ suy nghĩ gì, tôi sẽ ăn mòn linh hồn của côđâu, nếu tôi thật sự muốn làm như vậy, tôi đã sớm làm, bây giờ tôi hoàn toàn đã là tôi, chỉ là tia nguyên thần kia vẫn là một bộ phận quan trọng nhất bên trong tôi.”

      “Ông biết rõ tôi suy nghĩ cái gì.” Lời này phải nghi vấn mà là khẳng ̣nh, Mặc Hi trầm giọng nói.

      “Ha ha, cần khẩn trương, tôi sẽ làm chuyện gì có hại với .” Lôi Thần cười đến ôn hòa, “Đây là ý thức hải của , mà tôi thì cường đại hơn rất nhiều, cho nên khi tôi ở đây dĩ nhiên sẽ cảm giác được hết thảy tư tưởng của .”

      “Được rồi, cứ vậy .” Mặc Hi cũng để ý, quả thật, hắn muốn thương hại thì đã sớm làm, nhìn về phía hắn nói tiếp: “Nói , vì sao tôi lại xuất hiện ở đây, còn có Thanh Dực, Tử Thiên, Tà Long là có chuyện gì? Còn có ông! Vì cái gì lúc này mới xuất hiện?”

      “Ha ha, thật là, thoáng một cái đã đem toàn bộ vấn đề hỏi ra hết.” Lôi Thần lại cười cười, sau đó sắc mặt có chút trầm lại, nhưng bên trong con ngươi lại thư thái: “Bắt đầu giải thích từ đầu nhé, trong Thần giới vốn có năm vị thần đế, tôi là Lôi Thần, là người cường đại nhất trong năm người, thế lực cũng cường đại nhất Thần giới đấy, năm người chúng tôi vốn dĩ phạm tôi, tôi phạm , nhưng nghĩ đến một ngày, bốn vị thần khác hợp sức lại vây sát tôi, nếu là bình thường, cho dù bị bốn người bọn hắn vây sát tôi cũng có thể chiến thắng, nhưng mà khi đó tôi xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn nên đã bị đánh bại, tại thời khắc cuối cùng, tôi liền đưa Thanh Dực đến đây và tán nguyên thần để đào thoát.”

      Nhìn thoáng qua Mặc Hi, Lôi Thần nói tiếp: “Đạo lôi điện bổ trúng ngươi khi trước chính là tia nguyên thần này của tôi, sau đó dẫn tới đây trọng sinh, Thủy Lam Tinh là tinh cầu của tôi, mỗi Thần đế đều khống chế mấy hoặc thậm chí mười mấy tinh cầu có sinh mệnh, để gia tăng tín ngưỡng của chính mình, mà Thủy Lam Tinh chính là tinh cầu trực hệ quan trọng nhất tôi thu nhận, bởi vì nơi đây người người tu luyện đều rất nhanh, một khi họ đến cấp Đế tôi sẽ đưa họ đến tu chân giới để truyền thụ công pháp, gia tăng thực lực.’’

      “Ởđây cũng chính là nơi tôi phong ấn Tà Long, Tử Thiên chính là một vật then chốt để phong ấn Tà Long mà thôi.”

      “Còn vì sao tôi lại xuất hiện ở đây ư? Là bởi vì ông và Tà Long bị rơi vào nguy hiểm trí mạng, tôi thể ra.”

      “Còn chuyện gì muốn hỏi ?”

      “…” nghe Lôi Thần trả lời từng câu, Mặc Hi khỏi trầm mặc, bởi vì những gì ông ta nói căn bản phải là những chuyện thường xuyên tiếp xúc đấy, nhưng mà có vài điểm côđã hiểu rõ, đó là nguyên nhân tới thế giới này và nguyên nhân Lôi Thần xuất hiện.

      Đợi đã…! và Lãnh Nặc Nho rơi vào tình trạng nguy hiểm trí mạng?

      “Ông nói tôi và Lãnh Nặc Nho gặp nguy hiểm trí mạng?”

      sai, hai người bị hút vào khe nứt gian, lúc này hai người phiêu đãng trong gian loạn lưu, nếu như tôi xuất hiện để giúp hai người chống đỡ, thì cho dù bản thân các có bất diệt nữa cũng nhất ̣nh sẽ mất phương hướng.”

      “Nói như vậy là ông có thể giúp chúng tôi ra ngoài?” Mặc Hi phát hiện ra được tầng ý tứ khác trong câu nói của Lôi Thần.

      sai.” Lôi thần chút chần chờ thừa nhận, chỉ thấy sắc mặt ông có chút biến đổi, rồi nói tiếp: “Này cũng là vấn đề cho lựa chọn.”

      “Có ý gì?” sắc mặt Mặc Hi cũng khỏi biến đổi.

      “Ha ha, cần khẩn trương như thế.” Lôi thần thấy như vậy, nhất thời mặt ông ta xuất hiện ra vẻ nhu hòa, nói tiếp: “ còn vấn đề nào để hỏi ?”

      “Bây giờ xem nhưđã xong.” Mặc Hi gật đầu, ít nhất các vấn đề xuất hiện trong đầu của lúc này đã hỏi xong.

      “Tốt! Vậy bây giờ tôi hỏi vấn đề của .” Lôi thần mỉm cười, nhìn Mặc Hi nói.

      “Cho chọn, bây giờ để ngươi thoát ra khỏi gian loạn lưu, ngươi sẽ rời khỏi nhà tù Thủy Lam Tinh hay vẫn ở lại đấy.”

      “Chỉ một mình tôi rời khỏi?”

      “Còn có Tà Long.”

      “Chỉ có hai người chúng tôi sao?”

      “Đúng vậy!”

      “Nhà của tôi ở đây.” chần chờ, Mặc Hi cười đáp, ý tứ rõ ràng.

      Sắc mặt Lôi Thần trầm xuống, “Muốn biết hướng Tu Chân Giới, có thể lợi dụng thân phận của tôi đạt được hết thảy, thế lực của tôi, địa vị của tôi, thậm chí kế thừa thực lực của tôi, tại bên trong Tu Chân Giới có các nguyên thần rơi lả tả khác, chỉ cần hấp thu, có thể trong nháy mắt đạt được. Nếu ở lại ởđây có cơ hội rời khỏi, trừ phi có ngày có thể luyện thành Diệt Lôi Nhất Kiếm, biết khó khăn bao nhiêu sao?”

      “Vẫn câu kia, nhà của tôi ởđây.” Mặc Hi cười nhạt , thực lực, từ mới bắt đầu muốn thực lực chỉ vì mình muốn bảo vệ tất cả những gì mình muốn, vậy Tu Chân Giới, đều mất tất cả quen thuộc, cần thực lực cường đại có tác dụng gì, chỗ cao thắng hàn, bất tử cũng chỉ còn lại hư .

      “. . .” Hình như cảm giác được suy nghĩ của Mặc Hi, sắc mặt Lôi Thần trầm thấp, cuối cùng là yếu đuối, tiếp theo. . .

      “Ha ha ha ha! !”

      Cười to, tiếng cười gần như chấn động cả gian, khiến cho Mặc Hi hơi kỳ quặc, vừa rồi Lôi Thần còn trầm, giờ phút này hình như trong tiếng cười có cỗ thê lương lại thư thái.

      Ngay tại lúc này, Lôi Thần cười tiếp nữa, rồi nhìn về phía Mặc Hi, cười , “Mặc Hi à! Mặc Hi à! còn nhìn thấu hơn cả tôi! Nghĩ tới Lôi Vân tôi sống nhiều năm như thếđến cuối cùng mới hối hận! Thiếu niên lúc tu luyện, chỉ cầu thực lực cường đại, tu luyện thành si, đến cuối cùng nhất quay đầu mới phát ước nguyện ban đầu của mình biến chất, người nhà, hết thảy đều trải qua vô vàn thời gian, sớm trở thành bụi đất, hoặc là chuyển sinh, chỗ có thể tìm, tìm đến cũng có kýức thuộc về tôi, vòng hồi Thiên Đạo ah!”

      “. . .” ràng, từ mấy câu này Mặc Hi hiểu quá khứ của Lôi Thần, ông hối hận, còn có vừa mới chỉđể thử .

      “Có thể tìm được người thừa kế như , Lôi Vân tôi coi như là ân hận, trở vềđi, trở lại bên cạnh người nhà côđi, tận lực bảo vệ tốt bọn , còn có cố gắng đối tốt với Thanh Dực và Tử Thiên, tôi tin tưởng lấy thiên phú của , trở thành Đại Lôi Thần kế nhiệm chỉ là vấn đề thời gian, từ nay về sau muốn Tu Chân Giới do quyết định.”

      Lôi Thần xong, cả người dần dần tiêu tán, khuôn mặt kia vẫn nhu hòa vui vẻ.

      Trong lòng Mặc Hi cả kinh, “Ý gì chứ? Ông ra sao? Lôi Thần phải làông à? Vì sao tôi trở thành Lôi Thần.”

      “Ha ha, đứa bé ngoan.” Lôi Thần cười , “Tôi rồi, cái này chỉ là tia nguyên thần quan trọng nhất của tôi mà thôi, bao hàm lấy cảm tình và kýức quan trọng của tôi, lực lượng cũng cường đại, trợ giúp các trốn khỏi gian loạn lưu là tiêu hao toàn bộ lực lượng nguyên thần này của tôi rồi, đương nhiên phải tiêu tán.”

      “Sao lại như vậy! Tiêu tán thìông thế nào! ?” Mặc Hi thể tưởng tượng được, Lôi Thần trước mắt chỉ mới quen biết, nhưng làm cho có cảm giác giống nhưđám người Mặc Phàm, cái loại cảm giác thân thiết kia, khiến côđối đãi ông như người thân, nên thể cứ như vậy nhìn ông biến mất.

      “Có thể có người còn nhớ kỹ tôi, như vậy coi như cũng đủ rồi.” Lôi Thần cười , bóng ảnh hoàn toàn mờảo, “Cám ơn coi tôi là người nhà. . .”

      “Còn có. . . Tà long đứa bé tốt, chúc phúc các . . .”

      “. . .” Lôi Thần! Lôi Vân! !

      Hoàn toàn tiêu tán, Mặc Hi chấn động mạnh, trong nháy mắt linh thức tiêu tán, cuối cùng ý thức chỉ còn lại hai tiếng gọi, còn cóđột nhiên xuất vô số kýức, tu luyện công pháp.

      Ở bên trong gian loạn lưu vô tận, chỉ thấy hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho ôm nhau, giống nhưđang hôn mê, lôi điện tím màu trắng hình tròn bao quanh bọn như là bọt biển tạo thành vòng bảo vệ, giờ phút này này vòng bảo vệđột nhiên di động về phía trước, trong nháy mắt biến mất.

      Tại lúc này, Mặc Hi ở trong vòng bảo vệ, đôi mắt nhắm chặt chảy ra giọt nước mắt.

      Cách cách ——

      Đám người Lạc Nguyệt khẩn trương chờđợi ở bên ngoài thìđột nhiên nghe tiếng vang như vậy, tiếng vang y hệt ma khiến cho bọn cả kinh, cả người lui ra, phải lại muốn đến chứ! ?

      Cách cách —— cách cách lạp ——

      Lại vang lên hai tiếng, quả nhiên gian khe hẹp lại xuất , lập tức màđến phải kịch liệt lực hấp dẫn, mà là hình tròn tím màu trắng đột nhiên xuất , đồng thời lên trước mắt mọi người còn có hai bóng người quen thuộc, nhất thời khuôn mặt mỗi người đều ra vẻ mừng nhưđiên.

      “Hi! ?”

      “Tiểu Nho!”

      “Vương!”

      “. . .”

      Vân…vân, vô số tiếng gọi vang lên, đợi đến lúc cái quả cầu tím bạch hoàn toàn trôi nổi, cái khe hẹp kia hợp lại, tiếp theo thấy quả cầu mãnh liệt vỡ tan, hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho vô lực rơi xuống.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      6.
      hề do dự, tất cả mọi người đều về phía trước, thấy tia ánh sáng màu đen rất nhanh đỡđược hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho, đúng là Thanh Dực.

      Chỉ thấy Thanh Dực tiếp hai người, đột nhiên đứng thẳng bất động, con ngươi màu xanh đen trợn to lên, rồi nước mắt chảy ra.

      “Thanh Dực, em sao thế! ?” Mọi người đều thấy nó hơi khác thường nên hỏi nó.

      “Lôi. . . Lôi Thần!” Thanh Dực thào, bên trong đôi mắt màu xanh đen vẫn còn nước mắt , “Em , em nhất định !”

      Thời khắc đỡđược Mặc Hi nóđã nghe thấy câu quen thuộc đến sâu tận xương tủy, kích thích vô số kýức của nó.

      “Thanh Dực, chủ nhân mới của em rất tốt, rất tốt! Cùng với Tử Thiên sống tốt nhé.”

      Sao nó lại nhớ kỹ giọng ôn hòa như thế, giọng quen thuộc với nó qua bao nhiêu năm tháng.

      “. . .” Mọi người trầm mặc, bởi vì bọn biết , đây phải là chuyện mà bọn biết, lại vô cùng quan trọng với Thanh Dực.

      “Tốt rồi! về trước .” Trong đám người, An Dĩ Mẫn lên tiếng .

      Mọi người đều gật đầu, về.

      Đồ lưu lại phong thị gia tộc là mảnh đống bừa bộn, mảnh tán loạn, gia tộc đệ nhấtbị tiêu diệt như vậy!

      Lôi Đế, TàĐế hai tên vang triệt cả Thủy Lam Tinh, vô cùng kính ngưỡng.

      Thành Đế Do trở thành thành lớn nhất Thủy Lam Tinh, người dám trêu, người dám bất kính.

      Nước ngoài, hôn lễđào hôn

      Thành Đế Do.

      Hôm nay có thể là vô cùng nhiệt náo, chỉ bởi vì hôn lễ của Lôi Đế và TàĐếở Thủy Lam Tinh.

      Muốn hỏi Lôi Đế và TàĐế là ai! ?

      ỞThủy Lam Tinh trong tu luyện giả, từđứa trẻ ba tuổi người biết người hiểu, cho dù làđứa trẻ mới sinh ra cha mẹ của béđều , muốn con như Lôi Đế, trai như TàĐế! Đứa bé trong bụng còn như thế, có thể thấy uy tín của bọn rồi.

      Lúc này, cuối cùng hai người này mới tuyên cáo kết hôn sao có thể nhiệt náo, sao có thể kinh động, gần như mọi người đều lao về phía thành Đế Do, chỉ sợđi trễ có vị trí.

      Đúng là có vị trí, lúc này trong thành Đế Do từ bầu trời xuống mặt đất, giờ phút này đều đứng đầy người, chờđợi hai Đế, đồng thời trò chuyện với nhau, hoàn cảnh rất vui mừng náo nhiệt

      “Này! ra Lôi Đế và TàĐế như Thần Tiên! Hai người kết hôn làm cho bao nhiêu người tan nát trái tim!”

      biết rồi. Kỳ Lôi Đế và TàĐế nhau rất lâu rồi, chỉ vì mang thai nên bây giờ mới kết hôn đấy, hai người đó vô cùng nhau!”

      “À? Sao tôi nghe là Lôi Đế câu dẫn TàĐế, lợi dụng có mang khiến cho TàĐế thể kết hôn với ta ?” thiếu nữ vào chen vào, nhất thời phát mọi người đều dùng ánh mắt phẫn hận trừng mình, sợđến nỗi viền mắt hồng hồng, “Tôi, tôi chỉ nghe thôi mà.”

      “Muốn chết cứ lung tung ! Lôi Đế là dạng người gì? đến dung mạo xinh đẹp, thực lực càng cần ! Người thích ngài ấy ở Thủy Lam Tinh đều sắp xếp đầy rồi, ngày ấy dùng cái thủđoạn kém cỏi thếà?”

      “Đúng vậy! Các biết đó thôi, lúc Lôi Đế và TàĐế nhìn nhau, TàĐế dùng ánh mắt dịu dàng chết người được, ràng là TàĐế thảm Lôi Đế rồi!”

      “Đúng rồi. Hai người đó rất nhau, đừng có mà ghen ghét huyên thuyên!”

      Thiếu nữ có nghĩđến câu của mình bị mọi người chỉ trích như thế, nhất thời đứng yên dám chuyện, trong lòng suy nghĩ, tốt nhất tranh thủđứng ở phía trước để nhìn thấy Lôi Đế và TàĐế.

      Ngay tại bên này ngừng chuyện, bên khác, cửa hàng ở đường phồn hoa trong thành Đế Do, trước mặt cửa hàng thoạt nhìn tựa như phòng thủy tinh, bao quanh đều là cửa sổ lớn trong suốt sát đất, bên mang theo ánh sáng thủy tinh, dưới ánh nắng chiếu xuống lộ ra vo cùng lóng lánh xinh đẹp, sàn nhà màu trắng, bên trong là từng mặt tủ kính thủy tinh, có tác dụng nhiều lắm nhưng hình thành như loại trang trí, nhìn ra được ông chủ là người có thẩm mỹ, quần áo trong cửa hàng cũng nhiều, nhưng mỗi bộđều khó có thể rời mắt, thiết kế tinh xảo như nước chảy mây trôi, dùng chất vải đẹp phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

      Lúc Mặc Hi 9 tuổi, muốn tham gia tiệc nhận con nuôi của An Dĩ Mẫn, An Dĩ Mẫn mang theo bọn họđến mua quần áo màông chủ cửa hàng đóđúng là Hướng Vũ Si.

      Giờ phút này, bên trong cửa hàng, chỉ thấy ít người đứng, An Dĩ Mẫn, Hướng Vũ Si, Thiên Nhu, Chu Tiểu Trúc, Mặc Phàm, Mặc Vân Vân, Mặc Vọng, Lãnh Danh Nhiên, Phương Hân vân…vân, mọi người đều nhìn cánh cửa phòng thửđồ, hình nhưđang chờđợi cái gìđó.

      Cạch ————

      tiếng mở cửa vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào đó, thấy bóng người xuất .

      Mái tóc đen dài như thác nước, có cảm giác vũ mị mà thanh thuần, đầu hoàn toàn có trang sức gì, chỉ có cái trâm cài bằng đá màu đỏ như máu, xem ra cũng làđá quý bình thường mà làm từ dị năng hạch, theo đó dung nhan như họa, trong thuần tịnh lại thanh mị, tuyệt mỹ giống người phàm.

      người là bộáo cưới màu trắng, nhưng hoa văn lại là chỉ màu đỏ máu, trong màu trắng xuất màu đỏ máu, lại càng ra hết khí chất của Mặc Hi, trong thuần tịnh lẫn lãnh đạm, trong thoát trần lẫn quyến rũ, trong phiêu miểu dẫn chút kiều mị.

      Kinh diễm.

      Giờ phút này Mặc Hi khiến cho tất cả mọi người kinh diễm, cho dù lúc bình thường cũng rất xinh đẹp, nhưng giờ phút này lại càng xinh đẹp hơn.

      “Vì sao làm lễ cưới chứ, còn khiến cho mọi người đều biết.” Mặc Hi nhàn nhạt .

      linh tinh.” Chu Tiểu Trúc hoàn hồn, nhất thời hơi tức giận mà , ra phía trước sờ lên bụng Mặc Hi, “ mang thai rồi còn kết hôn.” mặt bà cũng vui rạo rực đấy, tay đặt ở bụng Mặc Hi, ” Mặc Mặc quả nhiên là xinh đẹp nhất, chảu của bàơi! Nhanh chóng ra ngoài nhé, bà ngoại thương cháu.”

      “Mẹ, mỗi ngày mẹ sờ cũng chả tác dụng, hai năm rồi mà bụng còn to ra được tí.” Mặc Hi bất đắc dĩ , đúng vậy, từ hai năm trước chiến đấu với Phong thị phát chính mình có mang, đến bây giờđã hai năm trôi qua, mà bụng còn có to ra, thực khiến người hoài nghi có phải mang thai hay .

      “Chứng tỏ cháu ngoại của mẹ phải người bình thường.” Chu Tiểu Trúc vui vẻnói, sau đó mới ngẩng đầu lên hung hăng Mặc Hi, “Bởi vì con làm mẹ mà quan tâm nên cháu ngoại mới ra.”

      “Dạ dạ! Con nhầm, lần sau con nhất định chờđợi.” Mặc Hi cũng cười, ràng chỉứng phó, khiến sắc mặt Chu Tiểu Trúc vừa tức vừa bất đắc dĩ.

      “Tốt rồi, Tiểu Trúc, khi nào đứa bé muốn ra ra, vội cái gì.” Mặc Phàm tiến lên ôm lấy Chu Tiểu Trúc rồi cười , tiếp theo quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, “Con cũng thế, sao ứng phó như thế ? Con là mẹ cơ mà!”

      “Vâng. . . con biết!” Mặc Hi bất đắc dĩ, đứa bé ra lúc nào sao biết được. Hơn nữa ai nhìn thấy muốn đứa bé này? Nhưng giờ phút này Mặc Hi cũng cười vui vẻ.

      Hình như từ lúc Thủy Lam Tinh hoàn bình, và đám người Chu Tiểu Trúc mới càng giống như người nhà rồi, Mặc Hi tỏ ra như con bình thường trước mặt bọn họ, thiếu cái tính bảo vệ kia, thả lỏng hơn nhiều, cũng bởi vì Thủy Lam Tinh hòa bình, mà Thủy Lam Tinh cũng có cái gì có thể uy hiếp đến bọn rồi.

      “Ha ha, đúng thế! Mặc Mặc à, mẹđang đợi ôm cháu nội này, con của Mặc Mặc và Tiểu Nho nhất định rất đáng !” Giờ phút này Phương Hân tham gia náo nhiệt.

      “Ha ha ha! Thân gia cũng thếà!” Chu Tiểu Trúc nhất thời kéo tay Phương Hân, cười .

      “Đúng vậy!” Phương Hân vui vẻ kéo tay Chu Tiểu Trúc, hai người lại bắt đầu thảo luận đứa bé còn chưa sinh ra như thế nào như thế nào rồi.

      Mặc Phàm và Lãnh Danh Nhiên liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ, đàn bà a..

      Cạch ————

      Vào thời khắc này, lại tiếng vang lên, mọi người quay đầu thấy phòng thay đồ khác mở cửa, Mặc Hi cũng nhìn, chờđợi Lãnh Nặc Nho xuất .

      Quả nhiên, thấy Lãnh Nặc Nho mặc bộ quần áo màu đen xuất , tóc màu nâu mềm mại dài đến vai, đôi mắt màu rám nắng nhìn thấy Mặc Hi đầu tiên, trong đó dịu dàng như nước, mũi rất thẳng, môi trắng nhạt, làn da trắng nõn, gương mặt tuấn tú tìm thấy chỗ thiếu hụt.

      người mặc lễ phục màu đen, đồng dạng cóđường gân màu đỏ máu, có cảm giác như y phục cổđại, thiết kế tinh xảo, cho dù màu sắc trái ngược, nhưng lại vô cùng tương xứng với áo cưới của Mặc Hi, xung quanh người bao lấy hơi thởấm áp thanh nhã, đồng thời lẫn tia lạnh tà và mỵ, khí chất trái ngược, rất hấp dẫn, cao quý màưu nhã.

      “A, rất đẹp.” Mặc Hi gật đầu, trong mắt loáng qua kinh diễm.

      Lãnh Nặc Nho nghe thấy, nụ cười mặt càng tươi rói, theo đó lại dịu dàng, đồng thời lại có tia tà khí, bước lên trước đứng cùng với Mặc Hi, nhìn rồi cười , “Mặc Mặc cũng rất đẹp.”

      【 Xinh đẹp đến nỗi làm cho thiếu chút nữa khống chếđược. 】ý thức bên trong, lại là truyền tới tiếng như vậy.

      Đồng tử Mặc Hi đảo quanh, đồng thời cười lên, “Nho, càng lúc càng hư hỏng chưa chắc là chuyện tốt.”

      【 Hôm nay có thể thử lần xem có cảm giác thế . 】

      “. . .” Lãnh Nặc Nho vui vẻ, “Thực đáng .”

      Nhìn đứng ở hết thảy hai người, mọi người đều có loại cảm giác thể nào gia nhập, chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt rất đẹp, đẹp đến bọn muốn quấy nhiễu.

      “Được rồi.” Ngay lúc này, Lãnh Danh Nhiên hoàn hồn trước bước, nhìn hai người cười , “Lễ phục đều thay rồi, cử hành hôn lễ thôi.”

      “Đúng vậy! Đúng! thôi! thôi!” Mặc Phàm cũng đồng ý nói.

      “Đúng thế! Nhanh lên! kịp thời gian đâu!”

      thôi!”

      “. . .” Nghe thấy mọi người thúc giục, Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho liếc nhìn nhau, đáp ứng theo mọi người ra phía ngoài, dưới chúý và tiếng la hét của vô số người, ngồi trong xe bay.

      Bên trong xe, Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho ngồi cùng chỗ, chỉ có hai người bọn họ, Mặc Hi tựa vào ghế xe, nhìn đám người đuổi theo ở bên ngoài, “Aiii, kết hôn, quấy rầy.”

      “Mặc Mặc muốn kết hôn với sao?” Lãnh Nặc Nho cười , bên trong giọng có tia thất lạc.

      Mặc Hi quay đầu nhìn về phía , “Nho, cũng biết đùa bỡn.”

      “Ha ha.” Đối với cách như vậy, Lãnh Nặc Nho nhếch miệng mỉm cười, nắm tay của côở trong tay mình, “Nếu như Mặc Mặc cảm thấy mệt mỏi, vậy cứ nằm ngủđi, giải quyết hôn lễ.”

      “. . .” Mặc Hi trầm mặc hồi rồi mới , ” Em muốn bị mẹ càm nhàm đầu.”

      “Ha ha ha. . .” Lãnh Nặc Nho cười to, nhìn khuôn mặt củấu của Mặc Hi, rồi cười , “Em cũng biết sợ?”

      “Đúng vậy, em sợ!” Mặc Hi hề chần chờ ra, ở trước mặt , có thể thoải mái thừa nhận sợ hết thảy, bởi vì có , hình như nghĩ tới cái gì, sắc mặt nhất thời biến đổi, nở nụ cười, nụ cười kia có tia giảo hoạt, “Nho, đột nhiên em nhớ tới em có giấc mơ.”

      “Hử? Là cái gì?”

      Mặc Hi ngẩng đầu, thò tay nắm lấy cổ họng Lãnh Nặc Nho, người tới gần rồi cười , “Sau khi kết hôn xong, bị chú rểôm đào hôn!Khiến tất cả mọi người lo lắng, lại đuổi theo, hết lần này tới lần khác đuổi kịp!”

      là suy nghĩ hoang đường.” Lãnh Nặc Nho cười nhạt , tay đãôm lấy Mặc Hi, “Cũng là suy nghĩđáng .”

      Vừa xong, bóng người biến mất ở trong xe, xuất tại phía bầu trời, làm cho mọi người kinh ngạc.

      “Lôi Đế! TàĐế! Là Lôi Đế và TàĐế ah! !” tiếng la hét vang lên.

      “Ah ah ah ah! ! Lôi Đế! TàĐế! !”

      “Đẹp quá! Bọn đẹp quá! !”

      “Ah! ? Tà Đế làm cái gì? Ngài ấy ôm Lôi Đế! Ah! ? Chạy! Chạy!”

      “Đuổi theo! Mọi người đuổi theo!”

      “Lôi Đế! TàĐế! ! Vân…vân, đợi tý ah!”

      “. . .”

      Nhất thời tiếng la hét nổi lên bốn phía, tất cả xe bay kín cả bầu trời, đám người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn màn trước mắt này, Lãnh Nặc Nho ôm Mặc Hi tại bầu trời như giẫm đất bằng mà chạy trốn, mà phía sau bọn đám người, người bay lái xe bay, mảnh huyên náo.

      “Này. . . Này. . .” Chu Tiểu Trúc được.

      “Ha ha ha ha! Thú vị ah!” Ngay tại lúc này, Mặc Phàm cười to, chớp mắt liền nhìn thấy Chu Tiểu Trúc giận dữ, vội vàng cười , “Người trẻ tuổi nha, bọn thích chơi thế nào chơi thếđó!”

      “Thế nhưng mà, thế nhưng mà cháu ngoại của em! Nếu cẩn thận mà hỏng làm sao bây giờ ah!” Chu Tiểu Trúc lo lắng.

      “Ngạch. . . em còn tin thực lực Mặc Mặc và con rể của chúng ta sao?”

      “Này. . . Này. . .”

      bên khác, Phương Hân và Lãnh Danh Nhiên ngồi xe bay nội cũng như vậy, đồng thời Lãnh Danh Nhiên an ủi lấy Phương Hân.

      “Ha ha ha ha! Chạy ah! Chạy ah! Nho! Nếu như bịđuổi kịp, em bị người khác đâm phải đó!” Tại Lãnh Nặc Nho trong lòng, Mặc Hi tiếng lớn cười , xán lạn thắng làm tinh hoa.

      ! vĩnh viễn khiếm em bịđụng dù chỉ chút!” Lãnh Nặc Nho cười nhạt , dịu dàng mà tràn đầy báđạo, người động, hóa thành cái ánh sáng màu đỏ máu biến mất trước mắt mọi người.

      “Này Này! Sao thế chứ! Mới đuổi được lúc, bọn thấy chúng ta sao đuổi theo được! ?” Xuất tại phía tầng mây, Mặc Hi hơi cam lòng mà .

      muốn bọn xem.” Lãnh Nặc Nho vừa xong, hôn lên cái miệng thầm muốn kia.

      “A… A…!” Mặc Hi trợn mắt lên, lời nào đều hóa thành mơ hồ, lúc sau trong mắt cũng loáng qua tia nhu hòa, rồi nhắm mắt lại hưởng ứng .

      Ánh sáng xán lạn, hết thảy chói lóa.
      HOÀN

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :