1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 28: Thế giới lao quật + làm chuyện lãng mạn
      Edit: Mị Mị
      Beta: Sakura

      Bên trong phòng hội nghị, Phong Phiêu Miểu, Tế Tự, Phong Tiên Tuyết, còn có ba dị thú cấp Đế đều ngồi ghế chờ đám người Mặc Hi đến.

      Kẽo ket__

      Tiếng mở cửa vang lên, liền nhìn thấy đám người Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho, còn có An Dĩ Mẫn, Lạc Nguyệt tiến vào.

      “Thật ngại quá, đã để mọi người đợi lâu.” Mặc Hi cùng mọi người ngồi xuống vị trí của mình rồi lên tiếng nói.

      “Ha ha, Lôi Đế nói đùa rồi.” Vẫn là người đàn ông trong ba dị thú cấp Đế lên tiếng, rõ ràng trong ba người này hắn là người đứng đầu.

      Đối với cách xưng hô của hắn, Mặc Hi cũng để ý, dường như cách gọi này đã ăn nhập sâu vào lòng người ở đây, hơn nữa thực lực hiện tại của Mặc Hi quả thật rất xứng đáng với danh hiệu này.

      Người đàn ông nọ lại nhìn thoáng qua những người còn lại ngoại trừ Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho, sau đó lại lên tiếng nói tiếp: “Lôi Đế, chuyện lần này ngoại trừ cấp Đế, những người khác được phép biết đấy, còn mời…” ánh mắt nhìn vào những người còn lại, ý tứ rất rõ ràng.

      “Phải ?” Mặc Hi lạnh nhạt hỏi.

      “Phải.” Người đàn ông đáp lại rất kiên ̣nh.

      “Vậy được rồi.” Mặc Hi cũng để ý, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn mọi người nói: “Mọi người ra ngoài trước .” Dù sao cũng biết rồi, về sau lại nói cho bọn hắn cũng như nhau.

      Mọi người cũng đều hiểu rõ đạo lý này, cho nên cũng thèm để ý, đứng thẳng người dậy, gật đầu, một câu oán hận liền xoay người rời khỏi, đồng thời đóng của phòng lại.

      Trong phòng hội nghị chỉ còn lại vài người, người đàn ông nọ lại nhìn thoáng qua hai người Phong Phiêu Miểu, phương thức công kích cũng như thực lực của hai người này chiến trường vô cùng quỷ dị, cho nên hắn cũng có cách nào biết được thực lực của bọn hắn đến cùng có phải là cấp Đế hay , hơn nữa hắn cũng thấy rõ được thực lực bọn hắn, cho nên cũng nói thêm lời nào khác.

      “Vậy trước tiên tôi sẽ giới thiệu một chút.” người đàn ông đứng thẳng người dậy, đồng thời đứng lên còn có hai người cùng, người đàn ông lại nói: “Tôi là Long Thiên Danh, bản thể là Hắc Long cấp Đế.” Ngón tay chỉ về phía người phụ nữ cùng. “ ấy là Hoa Điêu, bản thể là Thiểm Điện Điêu cấp Đế.” Sau đó chỉ về người đàn ông cuối cùng, “Hắn là Nham, bản thể là Nham Thạch Ma Xà cấp Đế.”

      Nói xong, hai người đều lên tiếng nói “Xin chào.”

      Đám người Mặc Hi cũng khách sáo một câu “Xin chào.”

      Sau đó cũng tới lượt Mặc Hi chỉ vào từng người giới thiệu “Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho, Phong Phiêu Miểu, Tế Tự. Các muốn nói cái gì thì cứ nói .”

      “.. Được.” Vốn dĩ muốn khách sáo thêm một lát nữa, nhưng thấy Mặc Hi nói chuyện trực tiếp như vậy, nên bọn người Long Thiên Danh cũng tiện tiếp tục, chỉ đành đáp ứng một tiếng, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, thấy đám người Mặc Hi nhìn chính mình, cũng bắt đầu nói: “Vậy bắt đầu nói từ cấp Đế vậy.”

      Đám người Mặc Hi trầm mặc, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

      Long Thiên Danh cũng chần chờ nói tiếp: “Tôi nghĩ, trước khi hai vị trở thành cấp Đế, nhất ̣nh biết rõ, Thủy Lam Tinh có một loại thuyết pháp rằng cấp Đế là một đẳng cấp trong truyền thuyết, cả Thủy Lam Tinh đều khó thấy một vị đúng ?”

      “Đúng vậy.” Mặc Hi trả lời, , nhưng phát sinh hôm nay đã đánh vỡ hết thảy những lời nói dối đó, cấp Đế khó thấy một vị? Nhưng hôm nay nhìn lướt qua, đã thấy năm vị, nếu ̣ng thêm mình và Lãnh Nặc Nho nữa là bảy vị rồi, này cũng gọi là khó gặp sao?

      “Tôi nghĩ trải qua chuyện ngày hôm nay, hai vị đều hiểu rõ những thuyết pháp kia đều là những lời nói dối, và dành cho những người ở Thủy Lam Tinh này tu luyện được đến cấp Đế mà thôi.” Long Thiên Danh nhàn nhạt nói “Cấp Đế phải có, thậm chí ít hơn trăm vị, thậm chí còn hơn nữa …,chỉ là lúc trước mỗi một vị khi đạt đến cấp đế đều được đưa đến một nơi khác! Nơi đó chính là Thần chi thế giới!”

      Thần chi thế giới!?

      “Chúng ta đến cấp Đế thì tất cả năng lượng đều quy nguyên, trở thành một loại năng lượng trong suốt, càng về sau, với tu vi của chúng ta cũng chỉ biết cách hấp thu để năng lượng tăng lên, nhưng biết cách nào để tiếp tục luyện hóa chúng, phương pháp tu luyện cũ đã còn tác dụng nữa, chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn ̀nh trệ tại đây, nhưng nếu được đến Thần chi thế giới, thì sẽ được thần trợ giúp, sau đó phạm vi phát triển sẽ càng được mở rộng, cho nên bất cứ ai một khi đã đạt đến cấp Đế rồi đều muốn đến được Thần chi thế giới.”

      Đám người Mặc Hi nghe vô cùng chăm chú, chỉ thấy giờ phút sắc mặt Long Thiên Danh đột nhiên biến đổi, tức tối, bi ai, vân …vân.., đợi một lát sau rồi mới nói tiếp: “Nhưng mà, biết vì nguyên nhân gì, cũng biết từ bao nhiêu năm trước, tôi nhớ rõ, nhưng có một chuyện tôi sẽ bao giờ quên, chính là chuyện cấp Đế có cách nào để được đến Thần chi thế giới nữa, biết vì nguyên nhân gì, chỉ biết tu vi của chúng ta cách nào tăng tiến được nữa, chỉ có thể dừng lại ở thế giới này, giống như một nhà tù và bị nhốt vào trong đó, thuận theo thời gian ngừng chuyển dời, mỗi một cấp Đế đều tự hiểu rằng, thần đã rời bỏ chúng ta, cho nên phải tự bản thân mình tìm cách sáng tạo ra cơ hội rời , cũng vì chuyện này mà sau đó giữa tầng lớp đế cấp đã xảy ra tranh đấu với nhau, chỉ có đột phá mới có thể thoát khỏi nhà tù Thủy Lam Tinh này.”

      “Nhưng mà! Mặc kệ chúng ta chết bao nhiêu người, đều vẫn có biện pháp, mãi đến khi cấp Đế càng lúc càng ít , cuối cùng chúng ta mới học được cách đoàn kết, mà lúc này thì dị thú cấp Đế chỉ còn lại mỗi ba người chúng ta, cấp Đế của loài người cũng tụ tập tại một nơi khác, chính là bên trong gia tộc Phong thị, ngừng thăm dò biện pháp rời , và chúng ta đều có ước ̣nh rằng được tùy ý ra mặt quấy nhiễu làm loạn chế độ của Thủy Lam Tinh.”

      “Vậy chuyện của Phong Thiên Tề là thế nào?” Mặc Hi hỏi: “Hắn cũng là Cấp Đế, lại muốn cai trị Thủy Lam Tinh.”

      “Quy ̣nh của chúng ta chỉ áp dụng với những cấp Đế đã quay về ẩn thế, còn Phong Thiên Tề lại là tu luyện giả ở bên ngoài tu luyện thành cấp Đế, cho nên hắn bị gò bó trong phạm vi, hơn nữa, hắn là người của gia tộc Phong thị, Phong thị muốn thống trị Thủy Lam Tinh, chúng ta sẽ ý kiến, bởi vì đó là chuyện của loài người các ngươi, mà những cấp Đế quy ẩn trong Phong thị cũng sẽ để ý đấy, bởi vì điều bọn hắn quan tâm duy nhất chính là làm thế nào để rời khỏi Thủy Lam Tinh này, hơn nữa năng lực của Phong thị cũng khiến cho bọn hắn khó có thể phản kháng.”

      “Phong thị, xem ra dáng vẻ này thật giống như hung thú khổng lô a.” chỉ cần vài câu này, đã hoàn toàn phơi bày ra sự cường đại của Phong thị.

      Ngoài ra có thế nào nữa Mặc Hi cũng ngờ, Thủy Lam Tinh này còn tồn tại một tầng lớp như vậy, nhưng mà, dường như và Lãnh Nặc Nho, cả đám người Phong Phiêu Miểu cũng có bất kỳ ảnh hưởng nào, bởi vì bọn hắn đều có công pháp tu luyện, cứ tiếp tục tu luyện nhất ̣nh sẽ đạt được uy lực nhất ̣nh đấy, cho dù muốn phá mà cũng phải là việc khó.

      Chỉ là Thủy Lam Tinh này thật thần bí a, Thần chi thế giới? Mặc Hi có một loại cảm giác, bọn hắn nói đến chính là Tu Chân giới, vậy hết thảy mọi chuyện xảy ra là do Lôi Thần giở trò quỷ sao?

      “Vậy các nói với chúng ta chuyện này, chỉ sợ chỉ vì chúng ta đã trở thành cấp Đế, mà còn bởi vì chúng ta ra từ Thần chi tức tối đúng ?” lời nói của Mặc Hi khiến ba người chấn động, rõ ràng tâm tư lại bị đoán trúng rồi, mà Phong Tiên Tuyết cũng thấy hơi lạ, Thần chi tức tối? Bọn hắn lại có thể thoát ra từ đó! Thân là tiểu thư của gia tộc Phong thị, đã sớm biết rõ những chuyện Long Thiên Danh vừa nói.

      sai!” Long Thiên Danh phủ nhận, gật đầu nói: “Thần chi tức tối là hy vọng lớn nhất của chúng ta, bởi vì nó thần bí, chúng ta đã từng phái ra một hai đội cấp Đế để thăm dò, nhưng mỗi lần đều chết sót một người, mãi đến cuối cùng còn ai dám nữa, nhưng mà! Hai người lại có thể thoát ra từ đó và sau khi các rời thì Thần chi tức tối lại biến mất còn, các nhất ̣nh đã biết được chuyện gì đó đúng ? Nhất đinh đã biết được cách thoát ra khỏi nhà tù này đúng !?”

      Nói đến đây, đám người Long Thiên Danh có chút kích động, đã bao nhiêu năm rồi? Thậm chí chính bọn hắn cũng quên mất, một mực ngừng thăm dò, rồi lại một mực thất bại khiến cho bọn hắn còn một chút tin tưởng, chỉ đành phải lay lắt sống qua ngày, ngừng hấp thu năng lượng, nhưng biết cách nào luyện hóa chúng, lúc này sự xuất hiện của đám người Mặc Hi chính là tất cả hy vọng của bọn hắn.

      “Vậy các muốn tôi bắt ấy về đây là muốn ước thúc Phong thị sao?” trả lời câu hỏi của Long Thiên Danh, Mặc Hi liếc nhìn về phía Phong Tiên Tuyết vẫn luôn trầm mặc từ đầu tới cuối, lạnh lùng hỏi.

      Long Thiên Danh thấy Mặc Hi đối với câu hỏi của hắn cho một đáp ác chính xác cũng phủ nhận, chối bỏ câu trả lời, chỉ đơn giản chuyển đề tài, mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thật khiến cho lão già sống biết bao nhiêu năm như hắn cũng đoán được ý nghĩ của , sâu trong mắt lóe ra ánh sáng u, cuối cùng cũng mang khuôn mặt bình tĩnh đáp: “Đúng như thế, có ta, sợ Phong thị đến, có một số việc phải nắm thế chủ động phải sẽ tốt hơn sao?”

      “Đúng vậy, rồi sau đó mới mặc kệ chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt hay xấu, hết thảy trách nhiệm đều phải do các ngươi đúng ?” Mặc Hi cười nhẹ, nói ra một câu khiến cho sắc mặt ba dị thú Cấp Đế biến đổi, “Dù sao các ngươi cũng chỉ là người ở giữa, thành công thì các ngươi đắc ý, thất bại, cũng là ân oán của thành Đế Do chúng ta và gia tộc Phong thị.”

      “…” môi Long Thiên Danh giật giật, lời gì cũng nói ra được, rõ ràng là tâm tư lại bị Mặc Hi đoán trúng rồi.

      “Ha ha, cần khẩn trương.” Mặc Hi lại cười cười, rồi nói: “Ai cũng sẽ làm điều mình nghĩ, có thể làm được như vậy cũng là bổn sự của các , hơn nữa những điều mà các vừa nói cho chúng ta biết cũng đủ rồi, cho nên chúng ta cũng sẽ làm gì, để đến nỗi các phải dùng Phong Tiên Tuyết dẫn dụ người của Phong thị xuất hiện, tôi nghĩ cần vì bọn hắn tự nhiên sẽ đến, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

      Nói xong, đứng dậy, bóng ảnh đã dần dần biến mất, cùng biến mất còn có Lãnh Nặc Nho, trong khí chỉ còn lại thanh một câu nói cuối cùng của vẫn chưa tiêu tan.

      “Vậy mời các vị rời khỏi, còn có Phong Tiên Tuyết, để tự ta trở về .”

      Phong Phiêu Miểu có chút ai oán nhìn qua Phong Tiên Tuyết trong tay, “Quả nhiên, bay xa quá, bắt trở về được rồi, aizz.” Ý tứ trong miệng chính là “món ăn ngon” Phong Tiên Tuyết đến miệng còn bị bắt thả .

      “Ha ha, tộc trưởng, vừa rồi còn chưa ăn no sao? Nếu vậy, tôi có thể hiến dâng mình cho ngài.” Tế Tự đứng bên cạnh cười nói.

      Liêu tộc bọn hắn cũng có thể uống máu của tộc nhân mình, chỉ cần đừng làm quá … là được rồi, lúc trước tại Thần chi tức tối có máu tươi, đành phải ngừng ăn chu quả để bổ sung máu huyết cho chính mình, cho nên trận ăn no mới vừa rồi kia đã làm cho bọn hắn cảm thấy một phen vô cùng hạnh phúc.

      “Tế Tự, muốn chết đúng ?” Phong Phiêu Miểu mỉm cười nói.

      …”

      Thanh dần dần tiêu tán, đồng thời tiêu tán còn có bóng ảnh của bọn hắn.

      Cả phòng hội nghị chỉ còn lại Phong Tiên Tuyết và ba người Long Thiên Danh, Hoa Điêu và Nham.

      Ngay từ đầu khuôn mặt của Phong Tiên Tuyết luôn luôn lạnh lùng, lúc này cũng như thế, thân chợt động, đã hướng ra ngoài bay , một chút chần chờ, giống như mới vừa rồi phải bản thân đã lâm vào tình trạng sinh tử vậy.

      Lúc này sắc mặt của Long Thiên Danh cũng thật tốt, Hoa Điêu nhìn hắn rồi nói: “ Long, xem việc này thế nào?”

      “Ở lại đây.” Long Thiên Danh trả lời chút chần chừ, sau đó ánh mắt trở nên hơi thâm trầm. “Mặc Hi này đơn giản! Rõ ràng đã nhìn thấu hết thảy, mặc kệ thế nào, cứ theo như ta nói, gia tộc Phong thị nhất ̣nh sẽ đến, chúng ta phải ở lại đây, tĩnh quan kỳ biến (nhìn xem tình hình rồi tùy cơ ứng biến).”

      “Dạ!”

      “Hiểu rồi!”

      Hai người còn lại lên tiếng, ý nói đã rõ, sau đó cùng rời , dĩ nhiên muốn ở lại cũng thể ở lại phòng hội nghị được, chỉ cần tại Đế Do thành là được rồi.

      Một bên khác, mãi cho đến buổi tối, Mặc Hi mới đem câu chuyện nghe được từ Long Thiên Danh kể lại cho mọi người trong thành Đế Do nghe, sau đó mới cùng Lãnh Nặc Nho dạo dưới đường phố, mỗi một ai nhìn thấy bọn hắn đều hiện lên nụ cười tôn kính sùng bái, nhưng đều nói chuyện, đều quấy rầy đến bọn hắn dù chỉ một chút.

      “Mặc Mặc, em nghĩ thế nào?” Lãnh Nặc Nho lên tiếng hỏi, hắn biết rõ Mặc Hi nhất ̣nh hiểu hắn hỏi về vấn đề gì.

      Quả nhiên, chỉ thấy Mặc Hi cười nhạt một tiếng: “Cũng nghĩ cái gì, thế giới lao quật sao? Chỉ cần là nơi có những người quan trọng với mình thì có gì phải gọi là lao quật, mà chính là nhà.”

      “Ha ha.” Rõ ràng đối với câu trả lời của Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho vô cùng thích thú.

      “Nhưng những gì nên biết rõ thì cũng cần phải biết rõ.”

      “Hửm?”

      “Nguyên nhân em tới thế giới này.”

      “Ý em là sao?”

      Bước chân hai người ngừng lại, Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho cứ như vậy mà đứng giữa ngã tư đường, sau đó, mới thấy Mặc Hi vươn tay nắm lấy tay Lãnh Nặc Nho, mỉm cười, bộ dáng phong tình khiến người qua đường mê mẩn, nhưng chỉ trong nháy mắt hai người đã biến mất tại chỗ, khiến cho người đường có cảm giác giống như mình vừa gặp ảo giác.

      Mà lúc này Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho đã xuất hiện tại tầng thượng của một tòa nhà cao tầng, Mặc Hi dựa vào lan can, bên cạnh chính là Lãnh Nặc Nho mặc một bộ quần áo màu đen, đôi mắt sủng nịch nhìn .

      “Có một lần em đã nói với rồi, tên của em là Trương U.” đột nhiên, Mặc Hi cười nhẹ rồi nói.

      “Ừ, là tên giả lúc em phục kích Liên minh dị năng.” Lãnh Nặc Nho cười đáp.

      Mặc Hi xoay đầu nhìn hắn, tay hai người lúc này vẫn nắm chặt, sau đó nghe cười nói. “Kỳ thật kiếp trước tên của em là Trương U, đừng kinh ngạc, em nhớ rất rõ những chuyện kiếp trước của em, em vốn là một thiên kim tiểu thư, nhưng lúc mười lăm tuổi thì cãi nhau với ba mẹ nên bỏ nhà ra , đến bảy năm sau mới gặp lại bọn họ, chỉ là lúc đó bọn họ đã qua đời vì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn khi tìm em, cũng tại nơi mai táng bọn họ, đột nhiên em bị một đạo tử lôi bổ trúng, rồi trọng sinh vào thế giới này.”

      “Mặc Mặc.” Lãnh Nặc Nho ôm Mặc Hi vào lòng, lên tiếng nói “ sao, sao đâu, nhất ̣nh sẽ biết rõ, cuối cùng sẽ có một ngày, nhất đinh chúng ta sẽ biết rõ.”

      “Phì…!” Mặc Hi bật cười, giương mắt nhìn hắn rồi nói: “ hiểu rõ ý của em sao? Phải biết rằng hai đời của em ̣ng lại thì tuổi so với lớn hơn phải chỉ một hai năm đâu đấy.!”

      “Trong lòng của , em chính là em, cũng chỉ là em, như vậy là đủ rồi.” Lãnh Nặc Nho vẫn giống như ngày thường, giọng nói thanh nhã gợi cảm, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve khuôn mặt Mặc Hi.

      “Ừm.” Mặc Hi tươi cười, bộ dáng nhu hòa, trong mắt tỏa ra tia ấm áp “Nho, thật tốt.”

      Có thật tốt, là một chỗ dựa ấm áp, một nơi nương tựa để nghỉ ngơi những khi một người luôn muốn cường thế như cảm thấy mệt mỏi.

      “Ha ha.” Lãnh Nặc Nho cười nhẹ, nhẹ nhàng hôn xuống vầng trán trắng noãn của như chuồn chuồn lướt nước, thánh khiết nhưng lại tràn đầy tình ý cùng thương , hắn ngẩng đầu cười nhìn : “Nhắm mắt lại, đóng cả linh thức luôn nào.”

      “Hửm?” Mặc Hi hơi sững sờ, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, mặc kệ hành vi tiếp theo của Lãnh Nặc Nho.

      cảm giác được cả người chợt động, cảm giác quen thuộc để biết rõ, bọn họ bay, nhưng bởi vì linh thức bị đóng lại rồi nên biết bọn hắn bay về hướng nào, gió lạnh ập vào người nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, bởi vì giờ phút này được ôm trong lòng.

      biết qua được bao lâu, gió xung quanh đã ngừng lại, có lẽ đã bị Lãnh Nặc Nho dùng năng lượng che rồi, hai người vẫn cứ phiêu phù giữa trung, nhưng vẫn phải nhắm mắt, mãi đến khi giọng nói ấm áp của Lãnh Nặc Nho vang lên “Có thể mở mắt rồi.”

      “Được.” Mặc Hi trả lời một tiếng, sau đó mở mắt, nhất thời con ngươi như phóng đại, trước mắt là một mảnh sao nhỏ sáng rọi, một mảnh sáng rỡ trong bóng tối, những ngôi sao lấp lánh đến mức giống như vươn tay là có thể nắm được trong tay, quanh thân được những điểm sáng li ti bao quanh, vô cùng mỹ lệ, vô cùng rung động.

      Lúc này, Mặc Hi cũng có chút bị sắc đẹp mê hoặc, nếu là bình thường có lẽ chỉ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, nhưng bởi vì tất cả những đều này là do Lãnh Nặc Nho mang đến, cũng bởi vì có ở bên cạnh, cho nên mới biểu hiện và phản ứng của một gái thường có, nụ cươi xán lạn, so với những tia sáng lấp lánh kia càng chói lọi hơn, nhìn Lãnh Nặc Nho kêu lên: “Làm sao biết được chỗ này vậy? Hóa ra buổi tối bay cao như vậy là để nhìn được thế này.”

      “Ha ha, một lần ngoài ý muốn phát hiện ra đấy.” Lúc này khuôn mặt Lãnh Nặc Nho cũng tràn đầy nụ cười, chỉ bởi vì bị lây bởi sự vui vẻ của Mặc Hi.

      “Thích ?”

      “Dạ, thích, vô cùng thích.” Mặc Hi trả lời, giơ tay quơ quào loạn xạ trong khí, giống như một đứa bé vô cùng ngây thơ.

      Lãnh Nặc Nho an tĩnh đứng một bên, ánh mắt nhìn tràn đầy sủng nịch và ôn nhu.

      “Ha ha, đây gọi là lãng mạn nha.” Đột nhiên, Mặc Hi bay múa trung xoay người, nhìn về phía Lãnh Nặc Nho tươi cười, rực rỡ hơn những ngôi sao kia.

      “Lãng mạn?” Lãnh Nặc Nho mỉm cười, chỉ trong nháy mắt đã tới bên cạnh Mặc Hi “Vậy có phải chúng ta cũng nên làm thêm một ít chuyện mà trong hoàn cảnh lãng mạn nên có hay ?”

      Lời vừa dứt, đã tiến sát vào hôn lên cánh môi hồng đẹp kia, hai tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ của .

      Khuôn mặt Mặc Hi mang theo ý cười, đón ý hùa theo nụ hôn của Lãnh Nặc Nho, tay cũng vươn ra choàng lên ̉ hắn.

      Hai người, một trắng một đen, so với đám tinh tú xung quanh kia dường như càng rực rỡ chói sáng hơn.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 29: Đại kết cục.

      Edit: Mị Mị

      Beta: Sakura
      1.

      Vài ngày trôi qua, trong vài ngày này Mặc Hi lấy chu quả cho mấy người có thiên phú dị năng như Mặc Phàm, Chu Tiểu Trúc, Phương Hân ăn vào, sau đó trợ giúp bọn họ giảm bớt linh lực khổng lồ chu quả, rồi giao cho bọn họ phương pháp tu luyện, nhất thời vốn dĩ mấy người có lực lượng lúc này giống như trẻ thêm vài chục tuổi, hơn nữa lại còn có thể tự hành tu luyện, cho dù có thiên phú dị năng, nhưng hàng năm tích lũy, sống mấy trăm tuổi cũng vấn đề gì, huống chi còn có đám người Mặc Hi tồn tại, có cái gì hiểu đều có thể hỏi.

      Đồng thời đồng ý phục dụng còn có hơn ngàn người dong binh đoàn Lôi Phạt của Lôi Nhận, mấy chục người lãnh đạo trọng yếu của thành Đế Do, đến nỗi những chiến sĩ khác cũng muốn, nhưng lại có nhiều vậy, dù sao loại chu quả này trăm năm mới nở hoa, trăm năm sau mới kết quả, phải đợi thêm vài trăm năm nữa mới có đợt mới, cho nên đối với bọn hắn, chia một quả chu quả ra nhiều phần, cho dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng linh khí cũng vô cùng cường đại đấy, nhất thời khiến cho lực chiến đấu của thành Đế Do tăng vọt.

      Biến hóa như vậy đều lọt vào trong mắt của ba người Long Thiên Danh, nhưng bọn hắn tim thấy nguyên nhân, chỉ biết tất cả những chuyện này đều có liên quan đến đám người Mặc Hi, dù sao tất cả những đều này được tiến hành thuận lợi là vì Mặc Hi biết rõ chỗ bọn hắn ở, nên mới bí ẩn tiến hành đấy, cho dù bọn hắn có dò hỏi, Mặc Hi cũng chỉ cười nhạt ứng phó, đáp chính mình biết cái gì gọi là phương pháp rời khỏi thế giới này.

      Quả thật, côđúng là có biện pháp, bởi vì thực lực bây giờ của đủ mà, phải biết rằng có một ngày nọ và Lãnh Nặc Nho đã thử qua, mới phát hiện cả Thủy Lam Tinh bị một đạo năng lượng phong ấn tại chỗ, mà đạo năng lượng phong ấn kia Mặc Hi vô cùng quen thuộc đấy, đúng là phong ấn của Lôi Thần, nhưng mà, rõ ràng một phong ấn này so với phong ấn ở thần chi tức tối chi ̣a cường đại hơn rất nhiều lần.

      Cho nên thực lực hiện tại của đủ, đương nhiên sẽ có biện pháp, mà ngoại trừ ra nếu muốn hy vọng vào một ai khác, trừ khi người đó có thực lực mạnh hơn Lôi Thần, nhưng sẽ có sao? có khả năng!

      Mà đối với câu trả lời của Mặc Hi,Long Thiên Danhcũng có chút biết thế nào, chỉ đành phải chờ đợi, chờ đợi Phong thị tiến đến.

      Mãi tới bảy ngày sau, cuối cùng thành Đế Do cũng nghênh đón một vị khách, một vị khách vĩ đại.

      Giờ phút này, khí trong phòng hội nghị của thành Đế Do đều nặng nề, ngồi dự thính có vài người, thuộc ba phương, một phương là Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho, Phong Phiêu Miểu, Tế Tự, một phương là Long Thiên Danh, Hoa Điêu, Nham Điền, phương còn lại chính là Phong Tiên Tuyết, và ba người đàn ông khác.

      “Tôi giới thiệu trước một chút.” bên phía Phong Tiên Tuyết có môt người đàn ông đứng dậy, cười đến ôn hòa, sau đó lên tiếng nói: “Phong Tiên Tuyết, Phong Thiên Minh, Phong Thiên Đạo, tôi là Phong Hàn Hách.”

      Nói xong, Phong Hàn Hách ngồi trở lại vị trí, nhìn đám Mặc Hi cười cười nói: “Tôi nghĩ những chuyện liên quan đến cấp Đế và Thủy Lam Tinh mọi người đã biết rõ hết rồi đúng ?”

      Mặc Hi cười nhạt gật đầu, ra hiệu đã hiểu rõ.

      “Vậy tôi cũng cần nhiều lời làm gì.” Phong Hàn Hách bình thản cười cười, ánh mắt giống như kiếm, vô cùng sắc bén “ biết bên phía Lôi Đế nghĩ thế nào? Phải biết rằng, tất cả khi đạt đến cấp Đế đều phải ẩn thế, được tham dự những sự vụ ngoại giới của Thủy Lam Tinh.”

      “Tôi thấy hình như Phong tiên sinh nói nhầm rồi.” Mặc Hi cười nhạt một tiếng, có một chút dị dạng, dường nhưđối với ánh mắt sắc bén của Phong Hàn Hách cảm nhận được, cười nói: “Tôi nghe nói, quy củ kia chỉ có hiệu lực với những cấp Đế trong đoạn thời gian đó, phải biết rằng chúng tôi là những cấp Đế tu luyện từ ngoại giới đấy, như vậy chúng tôi có quyền lụa chọn có muốn ẩn thế hay , cũng giống như minh chủ của Liên minh dị năng đã bị tiêu diệt vậy thôi.”

      “Ha ha, đúng vậy.” Phong Hàn Hách cũng bình tĩnh trả lời, nhìn thoáng qua hai người ngồi bên cạnh có chút dị động, cái nhìn kia có thể nói là vô cùng lạnh lẽo, khiến cho bọn hắn nhất thời yên tĩnh lại, sau đó nghe hắn nói tiếp: “Nhưng nếu Lôi Đếđồng ý gia nhập thì những người khác cũng sẽ làm theo thôi đúng ? Phải biết rằng Phong thị chúng tôi có lịch sử vạn năm, còn là nơi tập hợp các cấp Đế cường đại để ngừng trao đổi kinh nghiệm, chỉ cần Lôi Đếđồng ý gia nhập, thì sẽ đạt được những kinh nghiệm này chỉ trong nháy mắt.”

      hẳn, những thứ kia đối với tôi … căn bản tôi thấy hứng thú.” Mặc Hi bình thản nói.

      Sắc mặt Phong Hàn Hách cuối cùng cũng có chút biến hóa, “Ý của là muốn thoát khỏi nhà tù Thủy Lam Tinh này sao? Phải biết đạt đến cấp Đế rồi thì sinh mạng kéo dài vô hạn, chẳng lẽ nguyện ý cả đời mình đều nhàm chán trong thế giới nhỏ yếu này sao?” giọng nói kia đã xen lẫn vài tia phẫn hận.

      “Ở đây có nhà của tôi, vì cái gì tôi phải muốn rời khỏi đây.” Mặc Hi bình tĩnh trả lời, câu nói khiến tất cả mọi người sững sờ, Phong Tiên Tuyết nhìn chằm chằm vào , sau đó ánh mắt thoáng lướt khẽ qua Lãnh Nặc Nho chỉ biết mỗi Mặc Hi.

      Nhà sao…

      “Ha ha ha ha.” ngờ câu trả lời này khiến cho Phong Hàn Hách bật cười ra tiếng, ngoại trừ bốn người bên phía Mặc Hi và Phong Tiên Tuyết, gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều toát ra một tia chế nhạo.

      Chỉ thấy tiếng cười Phong Hàn Hách đột nhiên dừng lại, giọng nói đã thiếu một chút bình thản, nhiều hơn một phần lạnh lùng: “Thật sự nghĩ như vậy sao? Phải biết rằng, cường giả vĩnh viễn đều muốn cầu tiến về phía trước đấy. Nhà? Người nhà sao? Tính mạng của là vô hạn, cho nên chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, sẽ được nhìn thấy toàn bộ người nhà của chết , còn có nhà sao?”

      “Chết ?” Mặc Hi mỉm cười, “ nhầm rồi, tôi sẽ để cho người nhà của tôi chết , cho dù thật sự có, thì cũng còn đời sau, mà cho dù có muốn rời , dĩ nhiên tôi cũng sẽ tìm cách mang toàn bộ người nhà theo, nhưng bây giờ tôi chưa có cách rời khỏi, vậy đành phải ở lại và giữ họ bên cạnh cùng tạo một cuộc sống vui vẻ.”

      “Tốt cho một cuộc sống vui vẻ.!” Sắc mặt Phong Hàn Hách đã hoàn toàn biến lạnh, lãnh giọng nói: “Mặc Hi, từ trước tới nay, thiên phú của cường đại nhất đấy, chỉ cần mấy chục năm đã đạt đến cấp Đế, nhưng côđừng cho rằng chỉ cần như vậy thì khắp thiên hạ này có đối thủ, cuộc sống vui vẻ!? Côđã mất lòng cầu tiến cường giả sao? Một cấp Đế như thì có tác dụng gì!?”

      Mặc Hi cười nhạt một tiếng, từ khi lấy được ký ức, biết trong lòng có chút thay đổi, nhưng đó là một loại tâm thái thăng hoa, tâm lý càng bình tĩnh thì tu vi mới càng dễ tăng tiến, hơn nữa, vốn dĩ côđang nói sự thật, từ lúc bắt đầu, lý do để khiến mình trở nên cường đại là vì muốn bảo vệ người nhà, mà phải vì chuyện rời khỏi đây, muốn canh giữ bên cạnh người nhà của mình, cho nên họ ở đâu thì dĩ nhiên sẽ ở đó.

      “Nói nhiều như thế làm gì, chốt một câu cuối cùng là muốn gia nhập Phong thị đúng ?”

      “Đúng như lý giải của các .” Mặc Hi bình thản trả lời.

      “Tốt! Rất tốt!” sắc mặt Phong Hàn Hách còn một chút ngụy trang nào nữa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Hi, “Vậy tôi lại nói đến chuyện khác.”

      Thấy Mặc Hi chút biến hóa nào, liền nói tiếp: “Chúng tôi đã nghe qua cùng ba người bên cạnh côđều thoát ra từ Thần chi tức tối, vậy tôi có thể hiểu rằng các côđã biết được phương thức rời khỏi đây hay , nhưng lại muốn nói cho chúng tôi biết, sợ bị chúng tôi phát hiện ra trước, nên mới cự tuyệt thỉnh cầu này?”

      Một câu nói, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phíađám người Mặc Hi, mục ́ch bọn hắn tới đây chỉ vì chuyện này, vì muốn biết được từ miệng Mặc Hi cách thoát khỏi thế giới này, đây là hy vọng duy nhất của bọn hắn.

      Nhìn thần sắc mọi người, Mặc Hi cười nhạt một tiếng: “Xem ra các đạt được mục ́ch sẽ bỏ qua nhỉ?”

      Hô hấp mọi người có chút chấn động, nhìn dáng vẻ của Mặc Hi dường như thật sự biết cách, chỉ thấy với Lãnh Nặc Nho đối mắt, Lãnh Nặc Nho gật đầu, cũng cười cười, sau đó mới nhìn về phía mọi người nói: “Quả thật, tôi đã tìm ra nguyên nhân vì sao mọi người thoát khỏi Thủy Lam Tinh được rồi.”

      “Cái gì! Đó là gì!?” mặc dù mọi người đã vô số lần tưởng tượng ra kết quả này, nhưng tới khi chân thật nghe được câu xác nhận của Mặc Hi, đều nhịn được kích động mà đứng dậy.

      “Phong ấn.” Mặc Hi cười nói, “Cả Thủy Lam Tinh này đều bị phong ấn, hơn nữa là phong ấn của thần, trừ khi lực lượng của sánh ngang với thần thì có thể thử đột phá một lần, nhưng mà, tôi chỉ có thể nói, chuyện đó có khả năng!”

      “Tại sao. Sao lại có khả năng!”

      “Thật sự thần đã bỏ rơi chúng tôi sao?”

      “Sẽ đâu…”

      “…”

      Từng tiếng thì thào lẩm bẩm mất hồn từ miệng bọn họ thốt ra, rõ ràng, câu trả lời của Mặc Hi khiến bọn họ khó có thể kịp thời thích ứng, tất cả mọi hy vọng bị phá hủy trong một câu trả lời này.

      đã biết rõ tất cả, còn biểu hiện quan tâm như thế, nhất ̣nh là biết rõ cách ra ngoài đúng !? Nói cái gì mà vì có nhà, cũng chỉ là lời nói dối để che lấp mà thôi!”đột nhiên, Phong Thiên Đạo nhìn Mặc Hi kêu lên, thái độ có chút điên cuồng, mà một câu nói này của hắn đã làm mọi người tỉnh lại từ trong sợ hãi, đều nhìn về phía Mặc Hi.

      “Ha ha, sự thật thế nào thì tôi cũng đã nói rồi, các tin tôi cũng có cách nào khác.” Mặc Hi cười nhạt nhìn bọn hắn, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Nếu còn chuyện gì nữa, vậy tôi tiện tiếp chuyện rồi, tôi chỉ hy vọng mọi người hiểu được, Thủy Lam Tinh đã hòa bình, tôi hy vọng nó lại xuất hiện hỗn loạn một lần nữa, các đã ẩn thế thì trước giờ thế nào bấy giờ cứ thế ấy .”

      Nghe Mặc Hi hạ lệnh đuổi khách, mọi người đều cảm thấy mặt mũi bị quét bay , mặc kệ thế nào bọn hắn đều là cấp Đế, số muối bọn hắn ăn còn nhiều hơn số cơm Mặc Hi ăn, đã vậy còn cho bọn hắn mặt mũi, thậm chí còn cảnh cáo bọn hắn, điều này làm sao bọn hắn có thể chịu được chứ? Càng huống chi cả Thủy Lam Tinh này, gia tộc đệ nhất chính là Phong thị của bọn họ.

      “Mặc Hi! Rất tốt! Mặc dù nói những gì nói đều là sự thật, nhưng sự thật thế nào thì Phong thị cũng phải chứng thực, nhưng mà bây giờ tôi còn có một việc cần thương thảo một chút.” Phong Hàn Hách chậm rãi khôi phục trạng thái thường thấy, chỉ là khẩu khí ôn hòa như lúc đầu, mà là một khuôn mặt lạnh lùng, ngay cả cách nói chuyện cũng ít khách khí, hoàn toàn giống nhưđối lập.

      “Mời nói.” Mặc Hi bình tĩnh đáp.

      Khóe miệng Phong Hàn Hách khẽ cười, ánh mắt quét về phía Lãnh Nặc Nho, nói: “Hắn! Vốn là thiếu chủ Hình đường của Liên minh dị năng, có hôn ước với thánh nữ Phong Tiên Tuyết, có phải lúc này cũng nên giao hắn cho bọn tôi rồi ? Phải biết rằng hắn gần trở thành con rể của Phong thị chúng tôi rồi đấy!”

      Thuận theo những lời của Phong Hàn Hách vừa dứt, cả gian đều yên tĩnh đến đáng sợ, hơi thở u ám càng thêm rõ ràng, mà ánh mắt của Lãnh Nặc Nho cũng chợt lóe huyết sắc khi nhìn về phía hắn.

      Mà cũng từ lúc đạo huyết sắc kia lóe lên là lúc cả phòng hội nghị đều bị bao trùm bởi một ̃ hơi thở tử vong lạnh như băng, dù chỉ hiện trong nháy mắt nhưng cũng đủ để mọi người đổ mồ hôi lạnh.

      Thật ra ngay từ đầu suy nghĩ này đã được bọn hắn chuẩn bị trước, trong kế hoạch nếu phục được Mặc Hi thì sẽ chuyển đối tượng qua Lãnh Nặc Nho, vì hắn cũng là một trong số những người thoát ra từ thần chi tức tối, hơn nữa nhìn qua thì quan hệ của hắn với Mặc Hi vô cùng tốt, nhất ̣nh đều biết rõ chuyện gì đấy, hơn nữa hơi thở và thực lực hiện tại của hắn càng chứng mình điều đó.

      “Thế nào? Lôi Đế sẽ ngăn cản chứ, hôn ước đại biểu cho uy tín của từng người, tôi nghĩ Lãnh tiên sinh cũng muốn uy tín của mình bị hủy hoại đâu nhỉ? Phải biết rằng một khi trở thành con rể của Phong thị thì sau này sẽ được gia chủ kế nhiệm tiếp theo đấy, còn nếu muốn, gia tộc Phong thị chúng tôi bình sinh ghét nhất những người giữ uy tín đấy, đến lúc đó cùng đừng trách chúng tôi khách khí.”

      Ý Phong Hàn Hách rất rõ ràng, vừa lấy lợi dụ vừa cưỡng bức, cưỡng bức lợi dụ, dường như việc này là việc làm thích nhất của các đại gia tộc hay làm, mà ở trong phòng này có ai phải người thông minh chứ? Dĩ nhiên đều hiểu được hắn muốn nói gì.

      “Ha ha, đúng vậy, chuyện này quyền quyết ̣nh là của Nho.” Mặc Hi vẫn bình tĩnh như thường, mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phong Hàn Hách lại chớp động điện quang, tràn đầy hơi thở hủy diệt, nói xong thì quay đầu lại nhìn Lãnh Nặc Nho lúc này cũng nhìn , cười nói: “Người tôi hỏi kìa! Gia chủ tương lai của Phong thị, chức vị thật lớn.”

      “Ha ha.” Khó thấy được lúc Mặc Hi nói những lời đùa giỡn như vậy, Lãnh Nặc Nho sủng nịch cười ra tiếng, gật đầu nói “Quả thật là chức vị lớn thật.”

      Mặc dù Lãnh Nặc Nho nói như vậy, nhưng đám người Phong Hàn Hách một chút vui mừng, thậm chí còn tức tối, bởi vì dựa vào trí thông mình của bọn hắn làm sao nghe ra được giọng nói đầy mỉa mai này của Lãnh Nặc Nho, còn có thần sắc sủng nịch kia, rõ ràng là để bọn hắn vào trong mắt.

      Quả nhiên, chỉ thấy Lãnh Nặc Nho quay đầu, nhìn về phía đám người Phong Hàn Hách, cười nói: “ sai, tôi chính là kiểu người uy tín như vậy, vợ của tôi, chỉ có một người là Mặc Hi.”

      Giọng nói thanh nhã kia, khuôn mặt tràn đầy tươi cười kia, tất cả đều lộ ra vẻ cao quý mà ưu nhã, chỉ là phong thái này càng khiến cho đám người Phong Hàn Hách tức đen mặt.

      “Lãnh Nặc Nho, cậu biết rõ cậu vừa nói cái gì sao?” Phong Hàn Hách lạnh nhạt nói: “Phong thị hoàn toàn có thể vì một câu này mà sẽ hủy diệt cậu! Thậm chí… hủy diệt thành Đế Do!”

      Thành Đế Do! Quả thật bọn hắn có thể lấy khuyết điểm của Lãnh Nặc Nho mà dồn ép thành Đế Do, và sẽ lợi dụng lý do này để có cớ tiếp tục công kích thành Đế Do.

      Nhưng mà Lãnh Nặc Nho bây giờ phải là Lãnh Nặc Nho lúc trước, còn là Tà Long, mà Tà Long lại hiếu sát, căn bản xem uy hiếp này để vào mắt, càng thêm thích bị người khác uy hiếp, chỉ thấy hắn cười nhạt một tiếng: “Tôi nghĩ, lời nói của tôi rất rõ ràng, hay là do nghe hiểu?”

      Mặc Hi cũng giống như hắn, khuôn mặt lúc nào cũng duy trì nụ cười nhàn nhạt, sẽ cảm thấy kỳ quái khi Phong thị lấy lý do khuyết điểm của Lãnh Nặc Nho để đưa thành Đế Do lâm vào hiểm cảnh một lần nữa, thậm chí kết quả muốn đúng là như vậy, dã tâm của Phong thị gia tộc và Liên minh dị năng là cùng một loại đấy, dù có chuyện này của Lãnh Nặc Nho thì bọn hắn cũng tìm cớ khác để công kích thành Đế Do, bởi vì bọn hắn cho phép một thế lực khác siêu việt hơn bọn hắn, thậm chí cũng bởi vì bọn hắn tin Mặc Hi, muốn chiếm đoạt phương pháp thoát ra khỏi Thủy Lam Tinh từ tay .

      Cho nên, cần biết Lãnh Nặc Nho đồng ý hay cự tuyệt, thì kết quả đều như nhau.

      Mà muốn Thủy Lam Tinh, muốn thành Đế Do chính thức hòa bình, thì Phong thị là một trở ngại vô cùng lớn, cũng giống như Phong thị, nếu muốn những người thân của mình bị thương hại, cần phải trở nên cường đại nhất, đã cách nào có được hòa bình, vậy cũng chỉ còn cách giết hết ngừng!

      Mặc Hi cười cười , đối mắt với Lãnh Nặc Nho, cả hai đều hiểu rõ ý tứ của nhau trong mắt đối phương.

      “Tốt! Lãnh Nặc Nho! Mặc Hi, thành Đế Do! Rất tốt!” sắc mặt Phong Hàn Hách đã hoàn toàn lạnh như băng, cười nói: “Đừng tưởng rằng các côđạt đến cấp Đế và thắng được Liên minh dị năng thì đời này còn ̣ch thủ, các sẽ thấy một khi đắc tội Phong thị thì hậu quả sẽ khủng bố cỡ nào!”

      “Vậy sao? Tôi mỏi mắt mong chờ!” Mặc Hi bình thản cười, rõ ràng đặt Phong Hàn Hách vào trong mắt, phản kháng sẽ bị giết mà phản kháng cũng bị giết, vậy cần gì phải cho hắn mặt mũi, ít nhất phản kháng sẽ còn chút hy vọng.

      Phong Hàn Hách như còn muốn nói điều gì, thì ngay lúc đó Phong Tiên Tuyết vẫn một mực nói chuyện đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt băng lãnh nhìn hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho, lạnh lùng lên tiếng: “Mặc Hi, cứ đợi cuối cùng xem ai thắng ai thua .” Nói xong, thân ảnh đã biến mất.

      Sắc mặt Phong Hàn Hách có chút ̀nh trệ, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, lại xoay đầu nhìn về phía đám người Long Thiên Danh, cười nói: “Long đế, biết ba người các muốn ở lại thành Đế Do hay là tới làm khách Phong thị chúng tôi?”

      Ý tứ hắn rất rõ ràng, là cho đám người Long Thiên Danh cơ hội lựa chọn, ở lại trợ giúp thành Đế Do hay là hợp tác cùng với Phong thị.

      “Ha ha, thật lâu rồi cũng chưa tới thăm Phong thị, những gì cần thấy ở thành Đế Do cũng đã thấy rồi, nên lần này chúng tôi sẽ tới quấy rầy Phong thị một thời gian vậy.” Sắc mặt Long Thiên Danh thoáng run rẩy một phát, lát sau mới khôi phục lại như thường, cười nhẹ nói.

      Dựa theo lập trường thì tình hình này cũng thể trách bọn hắn, phải biết rằng đối với sự cường đại của Phong thị thì những lão cáo già như hắn dĩ nhiên đều hiểu rất rõ đấy, mặc dù hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho đều có thiên phú cường đại, nhưng dù gì cũng là lớp sau, muốn so sánh với Phong thị thì chỉ dựa vào hai người cấp Đế bọn hắn, hy vọng còn quá xa vời.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      2.
      “Ha ha! Ba vị có thể tới Phong gia chúng tôi làm khách, đó là vinh hạnh của chúng tôi! Vậy bây giờ mời cùng chúng tôi !” Phong Hàn Hách cười nói, một tay đưa ra thế mời, hai người Phong Thiên Đạo và Phong Thiên Minh tiến tới trước một bước nhìn ba người Long Thiên Danh cười cười, dẫn đường , sau đó biến mất tại chỗ, Phong Hàn Hách liếc nhìn về phía hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho một cái rồi mới biến mất, trong gian chỉ còn lưu lại một câu nói của hắn.

      “Mặc Hi! Nếu côđã nói vì người nhà! Vậy hãy nhìn đợi tôi đến hủy nhà của , giết người thân của , xem còn lại cái gì! Ha ha ha!”

      “…” trầm mặc, khóe miệng Mặc Hi càng phát ra tươi rói, rồng có nghịch lân, chạm vào tất sẽ bị giết, lúc trước côđã nói, ai cũng được thương hại đến người nhà của , mà câu nói của Phong Hàn Hách vừa vặn chạm đến nghịch lân lớn nhất của , nhất thời con ngươi bỗng chốc biến thành màu tím, điện quang chớp động.

      Bàn tay bỗng nhiên cảm giác hơi ấm áp, Mặc Hi quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt Lãnh Nặc Nho nhìn vô cùng ôn nhu, theo đó là giọng nói thanh nhã vang lên: “ sao, ai có thể thương hại đến em, càng ai có thể thương hại đến người nhà của chúng tôi.”

      “Dạ.” Mặc Hi gật đầu.

      “Đã bọn hắn muốn giết, vậy thì giết hết ngừng, Phong thị, vốn dĩ cũng nên bị diệt vong rồi.” Giọng nói Lãnh Nặc Nho nhẹ nhàng mà thanh nhã, nhưng ý tứ trong lời nói thì bá khí lăng nhiên, ánh mắt nhìn Mặc Hi càng lúc càng vui vẻ: “Thắng làm vua thua làm giặc, bọn hắn là kẻ xâm lược, kỳ thật chiến đấu với bọn hắn cũng là cơ hội cho chúng tôi thử thực lực của mình phải sao? Cuối cùng cũng chỉ là mỗi bên mỗi mục ́ch mà thôi, nếu chúng tôi đã muốn bảo vệ những người muốn bảo vệ, vậy thì phải thắng.”

      “Ha ha.” Mặc Hi cười nhẹ ra tiếng, nhìn Lãnh Nặc Nho “Tại sao lại luôn hiểu rõ suy nghĩ của em như vậy chứ?”

      “Bởi vì đó cũng là ý nghĩ của .” Lãnh Nặc Nho cũng bật cười, trong mắt chỉ có duy nhất hình ảnh của .

      Mặc Hi cũng nói thêm gì nữa, ánh mắt chớp động điện quang, hơi thở cuồng bá phiêu phù bốn phía, kéo Lãnh Nặc Nho đứng lên “Nếu cần phải thắng thì lúc chiến đấu, cần phải có nhân lực, xem ra đoạn thời gian này phải bận rộn rồi.”

      “Ừm.” Lãnh Nặc Nho gật đầu, chặt chẽ nắm lấy tay .

      Rầm rầm rầm___

      Tiếng vang lớn, va chạm, tu luyện.

      Giờ phút này toàn bộ thành Đế Do nơi nơi tu luyện, chỉ bởi vì một câu nói của Mặc Hi mấy ngày trước, chiến tranh vẫn chưa kết thúc, bây giờ mới thật sự là chiến tranh, bọn họ cần những người có thực lực từ cấp Hoàng trở lên, có thể hiểu được cuộc chiến này tàn khốc thế nào, nhưng cho dù là như thế, mỗi một người đều ́ gắng tu luyện, bởi vì trong suy nghĩ của bọn hắn đều muốn được đồng hành cùng Lôi Đế ra chiến trường, cùng một chỗ giết ̣ch, cùng một chỗ hủy diệt tất cả!

      Một chỗ mảnh đất trống đứng vài đám người, nhìn lướt qua đều là người quen, Phong Phiêu Miểu mang theo hơn ngàn Liêu tộc, phạt nhận mang theo hơn sáu trăm người của Lôi Phạt, bởi vì trận chiến vừa rồi nên Lôi Phạt chỉ còn lại khoảng tâm hơn sáu trăm người, còn có An Dĩ Mẫn, An Diệc Kỳ, Lạc Nguyệt, Hắc Ảnh, Thần, Phiêu linh, Quỷ….

      Trước mặt bọn hắn là hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho, mọi người đứng đó, đều động nói, một mảnh yên tĩnh, mãi đến khi Mặc Hi lên tiếng: “ Trận chiến đấu này là trận chiến quyết ̣nh, cũng là một trận chiến nguy hiểm nhất từ trước đến nay.”

      Mọi người trầm mặc, liền nhìn thấy Mặc Hi sâu kín cười cười, sau đó nói tiếp: “Lao quật thế giới, tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã hiểu rõ, nói lời thật, tôi cũng để ý đến chuyện rời hay , bởi vì ở đây có nhà của tôi, mặc kệ tương lai thế nào, tôi đều muốn dùng hết sức mình để bảo vệ nơi đây, hơn nữa, cho dù là đến cấp Đế, tôi vẫn có phương pháp tu luyện để tăng thêm thực lực, từ công pháp cho Nguyệt và đám người Phạt Nhận cho đến phương pháp tu luyện cho Dị năng giả.”

      Mọi người sững sờ, có thế nào bọn hắn cũng nghĩ đến, một vấn đề khiến cho mọi cấp Đếđều đau đầu, khi lọt vào tay Mặc Hi lại đơn giản như thế, nếu bị những người kia biết được thì hậu quả sẽ thế nào?

      “Các người có muốn rời khỏi ?”đột nhiên, Mặc Hi hỏi.

      “Thuận theo tự nhiên.”

      “Rời khỏi làm gì chứ?”

      “Đại nhân ở đâu chúng tôi ở đó!”

      “…”

      Từng câu trả lời, khiến cho nụ cười mặt Mặc Hi càng phát ra chân thành, mãi đến khi tất cả những lời nói kia dùng lại, liền thấy sắc mặt bỗng chốc nghiêm lại: “Vậy, chiến thôi! bao lâu nữa, là một trận chiến quyết ̣nh sống chết của chúng tôi! Mọi người có sợ ?”

      “Ha ha ha! Hi! Đừng nói những lời này!? Sợ!? Nếu sợ, làm sao chúng tôi còn có thể đứng ở đây!? Chẳng phải đã chết mấy lần rồi sao? Có cái gì phải sợ chứ!?” Lạc Nguyệt to giọng lên tiếng.

      “Ha ha ha!” những người khác nghe xong đều cười ra tiếng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

      “Ha ha ha, tôi biết rồi!” Mặc Hi cũng cười cười: “Vậy tôi nói một lần duy nhất nhé, bảo mọi người đến đây chính là muốn trong thời gian ngắn này cho mọi người tăng lên thực lực, trong khoản thời gian này sẽ có chút thống khổ, nhưng thực lực tăng lên tuyệt đối sẽ ít, bởi vì vấn đề thời gian, cho nên trước mắt chỉ có thể trợ giúp mọi người bấy nhiêu thôi, nói trắng ra thì mọi người được tuyển chọn để đưa ra dốc sức liều mạng, có gì khác.”

      “Ha ha…” khó gặp lúc Mặc Hi nói chuyện với giọng điệu đùa giỡn như vậy, mọi người đều bật cười, chợt nghe Lạc Nguyệt lên tiếng hỏi: “Tăng thực lực lên? Chậc, vậy trong thời gian ngắn này bạn có thể giúp thực lực chúng tôi tăng lên cỡ nào?”

      Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía , căn bản, trong tu luyện, quả thật cường giả có thể trợ giúp thực lực của kẻ yếu hơn tăng lên, ví dụ như dùng dị năng hạch để hấp thu năng lượng, hoặc huấn luyện hắn, nhưng những gì Mặc Hi nói, bọn hắn nhận thấy đơn giản như vậy, mà câu hỏi vừa rồi của Lạc Nguyệt cũng là của tất cả mọi người có mặt ở đây.

      Chỉ thấy dưới ánh nhìn của mọi người, Mặc Hi mỉm cười, lên tiếng: “Mạnh nhất là cấp Đế, thấp nhất là cấp Thánh!”

      “Hít…”

      Tiếng hít thở vang lên dồn dập, dĩ nhiên đây là chỉ đám người Phong Phiêu Miểu, còn đám người Lạc Nguyệt thì đã sớm nói nên lời, đều có chút ngu ngơ, cấp Đế, cấp Thánh, trong mắt Mặc Hi lại đơn giản như thế sao? Còn nói cái gì mà thấp nhất là cấp Thánh.?

      Thế nhưng, đối với thần sắc của bọn hắn, Mặc Hi ngó ngàng tới, chỉ là khuôn mặt hơi trầm trọng: “Nếu đạt đến cấp Thánh trở lên, vận mệnh tiếp theo của mọi người chỉ có tử vong, cho nên, phải như thế, hơn nữa, để gia tăng thực lực của mọi người trong khoản thời gian ngắn này, cũng chỉ có cách kích phát tiềm lực của mọi người, có khả năng sẽ có chút ảnh hưởng đến tiến độ tăng tu vi của mọi người sau này, nhưng đến lúc đó tôi sẽ trợ giúp mọi người khôi phục lại như cũ.”

      “Nói gì vậy!? Cấp Thánh a! cấp Đế a! những tu vi đó đối với chúng tôi trước kia cũng chỉ dám mơ mà thôi! Bây giờ có thể thực hiện, có chết chúng tôi cũng hối tiếc đâu!ha ha ha!” dù Mặc Hi đã tận lực ẩn giấu, nhưng một tia áy náy kia vẫn bị mọi người phát hiện, Lạc Nguyệt lại kêu to một tiếng, sau đó cầm lấy tay Mặc Hi: “Nhanh chút ! Để cho tớ thành Đế !”

      “Ha ha!” lấy sự thông minh của Mặc Hi sao có thể nhìn ra sự ́ ý của Lạc Nguyệt, cũng chỉ đành cười nói: “Tớđã biết, nhưng mà tất cả phải có sự chuẩn bị.” Nói xong nhìn về phía đám người Phong Phiêu Miểu, hỏi: “Nói một chút, thực lực hiện tại của mọi người thế nào?”

      Phong Phiêu Miểu nở nụ cười, tràn đầy tự tin, “Kỳ thật Vương hậu cần khẩn trương như thế, phải biết rằng chúng tôi lúc trước là chiến tộc đệ nhất của Vương, thực lực mỗi người đều vượt qua thần nhân đấy, chỉ có điều ở đây bị phong ấn nên lực lượng bị áp chế, còn tầm khoảng cấp Thánh thôi, tôi và Tế Tự đều là cấp Đế.”

      “Cấp Thánh à…” ngàn tên cấp Thánh, thực lực như thế tuyệt đối cường đại, chỉ là trước mặt cấp Đế, cấp Thánh cũng vô dụng.

      Dường như nhìn ra suy nghĩ của Mặc Hi, Phong Phiêu Miểu nói tiếp: “Vương hậu nên xem thường chúng tôi đâu đấy! Phải biết rằng chúng tôi có thân thể bất tử, trừ khi máu thịt của chúng tôi bị đốt hết, bằng chúng tôi sẽ bao giờ chết!”

      “Có ý gì?” Mặc Hi sững sờ, liền nhìn thấy Phong Phiêu Miểu duỗi một cánh tay ra trước, sau đó chút lưu tình chặt đứt lìa cánh tay trái của mình.

      Nhất thời, máu tươi phun ra, khiến cho mọi người đều chấn động, Mặc Hi cũng hơi kinh ngạc, nhưng có hành động gì, vì biết Phong Phiêu Miểu làm như thế tuyệt đối có đạo lý của chính mình.

      Quả nhiên, khuôn mặt Phong Phiêu Miểu vẫn mang bộ dáng tươi cười, cánh tay ngay đoạn bị đứt chợt chớp động ánh sáng màu đỏ, sau đó đến một giây, đoạn tay bị chặt đứt kia đã hoàn toàn khôi phục lại nguyên dạng, thậm chí một chút vết tích cũng có, điều này bảo sao mọi người kinh, như thế nào sợ.

      “Xem ! Chính là như vậy, cho nên cần phải quá lo lắng.” Khuôn mặt Phong Phiêu Miểu tràn đầy tự tin nói “Hơn nữa chiến kỹ trong tinh cầu này cũng thể so sánh với chúng tôi, tính tôi và Tế Tự, một ̣ch mười cũng phải là vấn đề, một nhóm từ vài người đến mười người bọn hắn kết hợp lại có thể giết được một cấp Đế là chuyện vô cùng đơn giản!”

      Mặc Hi vừa mới hoàn hồn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhất thời biết phải làm thế nào, mà xoay người nhìn về phía Lãnh Nặc Nho cười nói: “ đã sớm biết à, vậy mà cho em biết, khó trách vẫn luôn biểu hiện bộ dáng có gì đáng phải lo lắng!”“mặc mặc.” Lãnh Nặc Nho khẽ hô lên một tiếng, cánh tay nhéo bên hông hắn càng lúc càng dùng sức, nhưng mà… chỉ thấy hắn nhẹ nhàng cười cười “ Em cần dùng thêm sức đâu, đối với thân thể của bây giờ, thế này cũng một chút cảm giác đấy.”

      Vì sao nói ư? phải vì muốn chứng kiến thần sắc bây giờ của Mặc Hi ư? Mà lúc này Lãnh Nặc Nho đã đạt được mục ́ch nên khuôn mặt càng lúc càng tươi rói.

      “…”Mặc Hi đường lựa chọn, dường như Lãnh Nặc Nho càng lúc càng bị làm hỏng, chỉ là hắn luôn có khả năng làm cho buông lỏng, cuối cùng côđành phải buông tay, dáng tươi cười mặt cũng còn nặng nề như lúc đầu nữa.

      “Nói như vậy, là có ý ̣nh tăng thực lực của chúng tôi nữa sao?” Lạc Nguyệt nhìn xung quanh một lượt, có chút tiếc nuối nói.

      !” Mặc Hi phủ nhận, “Trong chiến đấu luôn luôn phát sinh biến hóa đấy, có thực lực, thì khả năng sinh tồn mới càng lớn, chỉ là cần phải liều mạng như lúc đầu mà thôi.”

      chớp mắt, nhìn về phía Phạt Dược trong đám người “Phạt Dược, chuẩn bị có chuyện quan trọng giao cho rồi đây, tôi sẽ cho biết phương pháp luyện chế của một ít đan dược.”

      “Vâng!” Phạt Dược thận trọng lên tiếng.

      “Ha ha, vậy, thắng hay bại, sẽ quyết ̣nh ngay trận này.” Ánh mắt Mặc Hi nhìn trời, lạnh nhạt nói, một ̉ hơi thở bá đạo tứ tán bốn phía.

      Mọi người đều nhìn theo ánh mắt , bộ dáng vô cùng kiên ̣nh.

      Trận chiến này, tất thắng, phải thắng!

      Tiếp về sau đó, khắp thành Đế Do đều truyền ra từng trận tiếng kêu thống khổ, bởi vì thân thể của bọn hắn bị Mặc Hi đoán tạo, một phần cũng vì tác dụng của đan dược, công với sự bạo trướng của năng lượng.

      Nhưng mà cái giá phải trả có đắt thì mới kèm với thành quả nhận được, mọi người, đều chờ đợi một ngày phá kén thành bướm!

      Bầu trời trong xanh, thành Đế Do một mảnh an tĩnh.

      Lúc này, một đám đội ngũ đứng trật tự cao, dẫn đầu là hai người mặc quần áo một trắng một đen, rất nổi bật, khuôn mặt càng khiến người người kinh diễm, đúng là hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho.

      Chỉ thấy Mặc Hi vốn dĩ nhắm mắt lúc này lại đột nhiên mở ra, bên trong đã là một mảnh điện quang chớp động, khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt, tay nắm chặt lại Tử Thiên liền xuất hiện trong tay , sau đó liền nghe cười nói: “Tới lúc hành động rồi! Các vị, nếu muốn chiến, bị công hay chủ công, mọi người chọn cái nào?”

      “Chủ công!” một chút do dự, mọi người đều đồng loạt trả lời, phải biết rằng những trận chiến trước kia, đều là mỗi ngày tử thủ, một lần này, nếu phải chiến, lại phải tất thắng, dĩ nhiên là muốn làm chủ công!

      “Tốt! Cùng tôi tiến lên!” Mặc Hi cười nói, thân chợt động đã bay theo hướng Thanh Dực chỉ điểm.

      sai, từ ngày đám người Phong Hàn Hách rời khỏi, Mặc Hi đã kêu Thanh Dực theo dõi bọn hắn, nhưng lúc đầu vì có trận pháp ngăn cản nên mãi tới mấy ngày sau nó mới tìm ra được vị trí chính xác, mà trong ngày hôm nay, nó liền cảm thấy Phong thị có dị động, liền thông tri cho Mặc Hi biết.

      Lệnh vừa ra, thân ảnh mọi người đã tiến về phía trước, theo Mặc Hi.

      Bởi vì đã đạt đến cấp Đế nên tốc độ đuổi theo của hai phương nhân mã vô cùng nhanh chóng đấy, chỉ đến một lát, song phương đã chạm mặt, mà khi Phong thị nhìn thấy đám người Mặc Hi thì vô cùng kinh ngạc, dẫn đầu là một người đàn ông tuấn mỹ, nhưng xem qua hắn cũng phải là một cấp Đế bình thường có thể so sánh được đấy.

      Sau khi nhìn thấy Mặc Hi, ánh mắt người đàn ông cũng chỉ chợt lóe vẻ kinh dị, sau đó liền khôi phục lại bình thường, phát ra khí thế “ chính là Mặc Hi?”

      “Ha ha, Phong thị mọi người chỉ phái ra vài người thế này thôi sao, sợ chúng tôi đánh lén hang ổ mọi người à?” Mặc Hi nhìn người đàn ông nọ cười đáp, linh thức đã trải rộng nhìn thấu nhân mã của bọn chúng, mười vị cấp Đế, trăm vị cấp Thánh, đây là thực lực của Phong thị sao? Tại Thủy Lam Tinh rất khó thấy được cấp Đế cũng như cấp Thánh, vậy mà Phong thị tùy ý có thể phái ra số lượng thế này, nhưng hình nhưđây là vẫn chưa dốc toàn bộ lực lượng thì phải.

      Nhưng mà nếu chỉ dùng chút nhân mã này để chèn ép được đám người Mặc Hi, thì quả là người si nói mộng rồi.

      “Ha ha, tự đại cũng phải là đức tính tốt…” lời còn chưa nói xong, mắt người đàn ông đột nhiên trợn trừng, nhìn đám người phía sau Mặc Hi, một cảm giác kinh khủng bốc từ dưới chân lên ̉nh đầu hắn, “Sao có khả năng, căn cứ theo thông tin, thành Đế Do mọi người chỉ có tối đa khoảng bốn cấp Đế, thể hơn, tại sao lại đột nhiên xuất hiện …đúng…. Bọn hắn! Theo tư liệu bọn hắn cũng chỉ là cấp Hoàng hoặc cấp Thánh, sao lại có thể trở thành cấp Đế rồi!”

      Người đàn ông chấn kinh thế này cũng thể trách hắn, lúc này mới bao nhiêu lâu, thành Đế Do đột nhiên xuất hiện vô số cao thủ như thế, hơn nữa căn cứ vào tư liệu mà nói, thì nhiều tháng trước, khi Phong Hàn Hách trở về bọn hắn cũng vẫn chỉ là cấp Hoàng hoặc cấp Thánh mà thôi, thậm chí còn có cấp Vương, giờ phút này thực lực từng người đều tăng tiến lên một cảnh giới, thậm chí có người còn tăng lên hai đến ba cảnh giới, điều này bảo hắn sao có thể bình tĩnh.

      Lúc này, bên phía Mặc Hi, ̣ng thêm bốn người Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho, Phong Phiêu Miểu, Tế Tự thì có khoảng mười mấy vị cấp Đế, mặt khác đều là cấp Thánh, đương nhiên, người đàn ông kia căn bản có khả năng nhìn ra đẳng cấp của bọn người Phong Phiêu Miểu, còn hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho thì hắn dựa theo tư liệu mới biết hai người họ là cấp Đế mà thôi.

      Mà những người trở thành cấp Đế kia chính là mấy người Doãn Nghi, Hắc Ảnh, Phạt Nhận, Xích Tây, An Dĩ Mẫn…

      “Sao có khả năng… thời gian ngắn như thế…”

      “Ha ha, có gì là có khả năng cả.”Mặc Hi thẳng thắng nói, Tử Thiên trong tay chỉ thẳng về đám người của người đàn ông kia, cười nói “Nếu là để thăm dò thực lực, thì mọi người nên chuẩn bị tâm lý tử vong là vừa!”

      Dưới ánh mắt sợ hãi của người đàn ông kia, giọng nói của Mặc Hi giống như tuyên cáo của tử thần.

      “Chư vị! Giết! Một cũng lưu!”

      Lệnh vừa buông xuống, Mặc Hi là người đầu tiên cầm Tử Thiên xuyên suốt người đàn ông dẫn đầu, mà người đàn ông kia càng sợ hãi mở lớn mắt, nhìn Tử Thiên xuyên qua đan điền của mình, máu tươi ngừng trào ra khỏi miệng “Làm sao… sao có thể như vậy? Rõ ràng…”

      Hắn muốn nói, rõ ràng trong tư liệu, ta chỉ mạnh hơn cấp Đế bình thường một chút mà thôi, nhưng mà vì cái gì hắn ở trước mặt , một chiêu cũng trốn thoát, năng lượng xung quanh cơ thể hắn một chút cũng cách nào ngăn cản được công kích kia, tánh mạng của hắn lại bị đoạt một cách đơn giản như vậy.

      Người đàn ông này làm sao có thể hiểu được, tư liệu bọn hắn căn cứ là dựa theo tiêu chuẩn lực chiến đấu lần đầu Mặc Hi xuất hiện trở lại đấy, mà ngày đó, Mặc Hi lại liên tục thi triển hai lần kinh lôi, cơ thể mệt mỏi đến mức thổ máu, mặc dù công kích kia vô cùng cường đại, nhưng rõ ràng sau khi sử dụng xong chiêu đó thì chỉ có thể mặc người khác chém giết, cho nên bọn hắn đánh giá Mặc Hi cũng mạnh lắm.

      Nhưng thực tế, nếu như Mặc Hi rót linh lực vào Tử Thiên, thì ngay cả Lãnh Nặc Nho cũng phải cẩn thận ứng phó, thậm chí rơi xuống hạ phong, về lâu về dài cũng phải là đối thủ của Mặc Hi, cho nên người đàn ông với cái vòng năng lượng bảo hộ trước mắt này làm sao có thể ngăn cản được công kích của Mặc Hi cơ chứ.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      3.
      Một lát sau, Mặc Hi đưa tay rút Tử Thiên ra, đảo mắt nhìn quanh, liền thấy đội ngũ vừa hơn trăm người kia lúc này chỉ còn lại hai tên cấp Đế, và cũng bị Lãnh Nặc Nho và Phong Phiêu Miểu kích sát trong nháy mắt, cả quá trình đến mười giây, mười tên cấp Đế, trăm tên cấp Thánh bị diệt sạch sẽ, tình huống như vậy nếu để người bình thường thấy được, thì sẽ phải kinh thế hãi tục nhường nào!?

      “Người quá ít, hơn nữa căn bản thể ăn.” Khuôn mặt Phong Phiêu Miểu hiện lên một vòng ngọt ngào vui vẻ, khóe miệng còn sót lại một tia máu.

      Đối với việc này, Mặc Hi cũng chỉ cười nhạt một tiếng: “Đội ngũ này chỉ để thử thực lực của chúng tôi thôi, cứ tiến về phía trước, trực tiếp công kích vào gia tộc Phong thị.”

      Quả thật, nhân lực của hai phương nhân mã hoàn toàn cách biệt, phải biết rằng bọn họ đến đấy đã có chín vị cấp Đế, ̣ng thêm bốn người Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho, Phong Phiêu Miểu, Tế Tựđều phải là cấp Đế bình thường có thể so sánh được đấy, lấy một ̣ch mười, thậm chí ̣ch trăm cũng phải là vấn đề, càng huống chi hơn ngàn người Liêu Tộc, thêm sáu trăm thành viên Lôi Phạt, và mấy chục vị cường giả của thành Đế Do, đội ngũ vừa đến kia sao có thể là đối thủ của bọn hắn chứ?

      Nếu thực sự thành Đế Do chỉ có bốn gã cấp Đế là đám người Mặc Hi, hơn nữa thực lực cũng giống như các cấp Đế khác của Thủy Lam Tinh, vậy thì đội ngũ vừa rồi quả thật có thể một kích tất sát bọn hắn, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại phải!

      thôi! Tiến về phía trước!” Mặc Hi vung Tử Thiên lên, dù cho mới vừa giết chết một người, nhưng Tử Thiên dính một giọt máu nào, vẫn lóng lánh như cũ.

      Sưu sưu sưu__

      Mấy ngàn nhân mã đều biến mất trong nháy mắt.

      Lúc này, nội bộ gia tộc Phong thị trong dãy núi Vô Tận, trong nháy mắt đã truyền tới một tiếng thông báo, chính là chuyện người đàn ông kia đã bị giết chết, mà dường như kết quả như vậy cũng đã nằm trong dự liệu, nhưng vẫn nghĩ đến hắn sẽ bị giết nhanh như vậy, chỉ thấy đầu não trong Phong thị nhất thời ra một loạt mệnh lệnh, ai cũng nghĩ tới, một thành Đế Do nho nhỏ như vậy lại có thể trưởng thành đến tình trạng như vậy, lại có thể chống lại một gia tộc ẩn thế như Phong thị, thậm chí…

      Tựa hồ có cái gì chống lưng cho bọn họ?

      Ngay trong lúc Phong thịđang thương thảo, đột nhiên bầu trời truyền tới tiếng quát khẽ của thiếu nữ.

      “Phong thị, nên ra đón khách chứ!”

      Hống____

      Chấn kinh, một mảnh chấn kinh, ai cũng nghĩ đến chuyện bọn người Mặc Hi có thể tìm ra được dãy núi Vô Tận, phải biết rằng ở đây đã được lão tổ tông của Phong thị bố trí trận pháp đấy! Cho dù thật sự tìm ra được, thế nhưng bọn hắn cũng dám tới đây tuyên chiến, chuyện này hoàn toàn biểu thị cho việc bọn hắn muốn đối kháng với Phong thị, hủy diệt Phong thị sao?

      ra ngoài! Phái người ra nghênh đón, Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho, có thể lưu thì lưu, thể thì một cũng lưu!” một giọng nói lạnh lùng vang vẳng khắp cả dãy núi Vô Tận, chấn động kinh thiên, càng làm cho tất cả thành viên trong Phong thị chấn kinh, bởi vì chỉ là một thành Đế Do nho nhỏ cũng có thể khiến cho lão tổ tông của Phong thị trực tiếp ra lệnh, hơn nữa nhìn bộ dáng là muốn rời núi ra nghênh chiến, điều này bảo sao đám người bọn hắn chấn kinh cho được chứ?

      Xem ra, thành Đế Do còn một chút đường sống rồi!

      Đó là cách nghĩ của tất cả mọi người bên trong Phong thị, bất kể là Phong thị, hay là các cấp Đế khác ẩn cư trong Phong thị, hoặc trợ giúp Phong thị, hoặc bảo trì trung lập, đương nhiên, 60% đều bảo trì trung lập đấy.

      Lúc này, đám người Mặc Hi cũng vô cùng kinh ngạc với kiến trúc trước mắt, một kiến trúc ̉ đại được núi non bao quanh giống như tiên cảnh, thật sự rất xinh đẹp, chỉ là sợ tới bao lâu nữa, ở đây sẽ thành một trang lịch sử bị phá hư rồi!

      Lúc này Thanh Dực cũng đa tới bên cạnh Mặc Hi, nhìn cười nói: “Chủ nhân, em làm tệ nhỉ!”

      “Ha ha! Ừ!”đối với việc thích được khen của Thanh Dực, Mặc Hi liền cười thừa nhận năng lực của nó, sau đó lại nhìn hết thảy trước mắt, Phong thị, quả nhiên đơn giản a, trận thế như vậy, chỉ sợ sắp tới tuyệt đối sẽ là một trận chiến đơn giản rồi!

      Nhưng mà, thể chiến!

      Mọi nguuời phía sau cũng một ai toát ra vẻ sợ sệt, có chăng chỉ là khuôn mặt trầm trọng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên ̣nh đấy, tất cả, sẽ được quyết ̣nh tại đây!

      Sưu sưu sưu___

      Vô số tiếng phá vang lên, chỉ trong một lát, đã xuất hiện vô số thân ảnh giữa trung, đứng đối đầu với đám người Mặc Hi, Mặc Hi dùng linh thức quét qua, dĩ nhiên có hơn trăm vị cấp Đế, mà cấp Thánh cũng mấy ngàn người, đây chính là thực lực của Phong thị sao? Quả nhiên vô cùng cường đại, nhưng dù thế chăng nữa cũng thể chiến! Mà từ linh thức cảm giác được, tất cả thế này còn chưa phải là toàn bộ thực lực của Phong thị, đành phải giết đến khi toàn bộ bọn hắn ra tràng thôi!

      “Mặc Hi!” một người đàn ông đứng ở hàng đầu nhìn Mặc Hi lạnh lùng nói “Chống lại Phong thị, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hoặc là thật sự có năng lực gì đó vô cùng đặc biệt, có thể làm cho một thành Đế Do nho nhỏ trong thời gian ngắn đã có được thực lực như ngày hôm nay, nhưng mà, so với Phong thị mà nói, chưa phải là gì cả!”

      “Phải đánh rồi mới biết câu trả lời chứ?” so về nhân số của hai bên, quả thật bên Phong thị nhiều hơn chỉ một vài người, nhưng mà Mặc Hi vì thế mà cho rằng bên có thực lực để liều mạng, phải đánh rồi mới biết, đúng ?

      “Rất tốt! Vậy để tôi cho đám kiến hôi biết thế nào mới thật sự là cường đại!” người đàn ông cũng nói quá nhiều, ra lệnh một tiếng, toàn bộ đều xuất quân.

      “Từng người tự bảo vệ chính mình!” Mặc Hi phân phó một tiếng, chuyển đầu đối mắt với Lãnh Nặc Nho, nhìn thấy sự tín nhiệm và dịu dàng trong mắt đối phương, làm cho cả thế xác và tinh thần đều vô cùng ấm áp, chỉ cần có / ở bên cạnh, thì còn phải sợ chuyện gì nữa chứ?

      “Giết!”

      ra lệnh một tiếng, sau đó cả người dẫn đầu lao về phía một cấp Đế gần nhất, ánh sáng tràn ngập màu sắc bao phủ xung quanh Tử Thiên, một thân bá khí, tốc độ kinh người có đối thủ, đây chính là kiếm pháp Tử Thiên, Lôi Thần chi kiếm pháp.

      Xoẹt xoẹt xoẹt__

      Một lát sau, liền thấy chiến trường chớp động vô số lôi điện tím trắng, mỗi một khắc nó xuất hiện, chính là một mạng người, khiến cho người người sợ hãi, đây là kiểu thực lực gì vậy?

      Một bên khác, Lãnh Nặc Nho với hai mắt đỏ hồng, tay chớp động huyết quang, lân phiến đỏ hồng bao phủ toàn bộ hai cánh tay, tàn nhẫn xé đôi những đối thủ cận chiến trước mắt, cho dù là xa chiến cũng là máu huyết chớp động, tiếng la hét của đám người lặp lặp lại, hắn giống như ma thần tại thế.

      Có cái gọi là một kẻ làm quan cả họ được nhờ, nhờ hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho mở đầu như thế, nên chỉ sau một lát, cả hai đã trảm sát dưới trăm người, cấp Đế lẫn cấp Thánh, bọn hắn cũng thèm để ý, chỉ biết là ai đứng trước mắt, liền giết!

      Quét, thế thể cản!

      Hai màu tím bạch và đỏ hồng ngừng chớp động, hơi thở lạnh như băng cùng với hơi thở hủy diệt bá đạo, rung đông tâm linh của tất cả mọi người.

      “Ha ha ha! Sao có thể để cho mình Vương và Vương hậu giết đã tay như thế? Bọn nhóc! Giết cho tôi! Tha hồ ăn !” bên trong tử chiến, Phong Phiêu Miểu hét lên, miệng chợt há ra đã xuất hiện một cặp răng nanh, đôi đồng tử chuyển thành màu vàng dị mà sáng rọi, ngón tay cũng chớp động huyết quang, kích sát từng kẻ thù trước mặt.

      “Rống!” tiếng gầm nửa giống người nửa giống thú vang lên, miệng lớn của ngàn tên Liêu tộc há ra, con ngươi màu vàng chớp động, một chút cũng chần chờ phi thẳng tới đám người Phong thị, cho dù thân thể bị chém đứt đoạn, thì cũng được hồi phục trong nháy mắt, khiến người người sợ hãi.

      Máu huyết tung bay, hoàn toàn giống nhưđánh giết, Phong thị có một chút cơ hội phản kháng, rốt cuộc là chiến đấu kiểu gì vậy, giống như vừa tới lúc chiến đấu, Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho đều biến đổi từ ôn hòa thành tử thần, một chút lưu tình, liều mạng dốc sức đồ sát.

      Mà người Liêu tộc giống nhưđược trời sinh ra để chiến đấu vậy, phương thức chiến đấu một kích tất sát kia, hành vi sợ chết kia, kể cả năng lực tái sinh trong nháy mắt kia, này bảo sao đám người Phong thị có thể giết họ được chứ?

      Đừng nói là đám người Phong thị, ngay cả đám người thành Đế Do nhìn thấy cũng lạnh người, kẻ thù như vậy, chỉ nghĩ tới thôi cũng khó có thể thừa nhận rồi! Bọn hắn đều nghe theo lệnh Mặc Hi, từng người chiến đấu và cũng chú ý bảo vệ tính mạng của mình, bởi vì một khi bọn hắn làm được như thế thì Mặc Hi mới ́ kỵ trảm sát kẻ thù.

      “A…a .a .a .a!”

      “Quái vật! Quái vât!”

      “Quái vật! Này phải người! Căn bản họ phải người!”

      “…”

      Chiến đấu còn chưa kéo dài hết vài phút, Phong thịđã liên tiếp bị bức lui về sau, tiếng sợ hãi nối tiếp nhau vang lên, kích thích tâm thần mọi người, mà câu quái vật bọn hắn nói về ai cũng chưa biết được, có lẽ trong lòng bọn hắn, giờ phút này bọn người Mặc Hi đều là quái vật.

      “Ha ha! Quái vật!? Tôi chưa từng nói mình là người mà!” nhìn khuôn mặt sợ hãi đến mức tái nhợt trước mắt, Phong Phiêu Miểu giơ lên nụ cười kiều ngọt ngào nói, lẽ lưỡi liếm bờ môi hồng nhuận, ngón tay khẽ động, đã trảm sát người nọ, máu đỏ tươi dường như bị cái gì đó hấp dẫn, đều bị hút vào trong cánh tay kia, thân thể người nọ hoàn toàn bị biến thành xác khô.

      “Thật xấu xí quá .” Cười nhạt một tiếng, thân chợt động đã hướng về phía một người khác.

      Các vị cấp Đế cầm đầu vốn dĩ ẩn bên trong Phong thịđể xem cuộc vui thì lúc này lòng ai cũng đều lạnh lẽo và trầm trọng, này là quái vật phương nào? Bất tử!? Bất tử kiểu của họ cùng với bất tử của cấp Đế giống nhau, bọn hắn có tính mạng vô hạn còn đoàn người kia căn bản là giết chết? Này bảo bọn họ làm sao đánh!? Phong thị… dường như gặp phải đối thủ rồi.

      Mà khiến bọn hắn càng thêm nặng nề chính là, thành Đế Do trước mắt này vốn dĩ chỉ là một thành trấn ngoại thế nho nhỏ, thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn bọn hắn lại phát triển thành bộ dáng thế này, này bảo sao bọn hắn cảm thấy áp lực, ̣ng thêm Lãnh Nặc Nho và Mặc Hi còn chưa tới ba mươi tuổi! Này là thực lực và thiên phú như thế nào mới được!? Hoặc là nói bọn hắn nhận được gì từ Thần chi tức tối chi ̣a!

      Dù bất kể thế nào, có một điểm có thể khẳng ̣nh, đó là hai người Lãnh Nặc Nho và Mặc Hi ̣ng với thành Đế Do đã khiến cho bọn hắn bận tâm rồi, mà lúc này một ít cấp Đế lựa chọn trung lập thầm cảm thấy may mắn, mặc kệ bên nào chiến thắng, bọn hắn cũng gặp phải nguy hiểm gì, cho dù Phong thị có thắng thì tổn thất cũng vô cùng thảm trọng, mà thua thì cũng tới nổi trách móc bọn hắn đấy.

      “Tất cả thành viên của Phong thị, ra chiến, giết! Một cũng lưu.”

      Vào đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng kia lại xuất hiện, cũng khiến cho chúng cấp Đế hiểu được rằng thực lực của đám người Mặc Hi đã khiến cho Phong thị bận tâm rồi, vô cùng bận tâm, thế nhưng phải xuất toàn tộc.

      Ra lệnh một tiếng, gia tộc Phong thị dốc toàn bộ lực lượng xuất quân ra, ̣ng thêm với lực lượng còn sót lại trong trận đầu, tập trung thành một trận thế gần năm ngàn người, trong đó cấp Thánh hơn bốn ngàn, mà cấp Đế thế nhưng khoảng hơn năm trăm người, đây chính là thực lực của gia tộc vạn năm sao?

      Cho dù ngay từ đầu Mặc Hi đã dùng linh thức và cảm nhận được số lượng này, nhưng đến lúc toàn bộ số lượng như vậy đứng thẳng trước mặt vẫn cảm thấy chấn động, nhưng mà cũng chỉ có chút lướt qua mà thôi, mỉm cười, tay cầm Tử Thiên, bá khí lăng nhân.

      “Phong thị, hôm nay chính là ngày kết thúc của các người!”

      Giọng nói bình thản, kích thích vô số lòng người, là phấn chấn, là tức tối, dạng nào cũng có.

      Đứng đầu Phong thị chính là một gái mặc quần áo màu lam, khuôn mặt giống như băng điêu, phong hoa tuyệt mỹ, phải Phong Tiên Tuyết thì là ai? Mà lúc này, tu vi của cũng là cấp Đế, chỉ thấy sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, ánh mắt nhìn về phía Mặc Hi, mở giọng lạnh như băng: “Tôi đã nói, kế tiếp, xem ai thắng ai thua.”

      Lạnh như băng, rét thấu xương, thậm chí ngay cả khí cũng bị đóng băng, đóng băng tuyệt đối, cấp Đế còn có thể chịu đựng nhưng những cấp Thánh thì hơi có chút khó chịu rồi, nhưng mà Phong Tiên Tuyết quản việc này, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm Mặc Hi, một mảnh yên tĩnh.

      “Ha ha, tôi vẫn nhớ.” Mặc Hi cười nhìn Phong Tiên Tuyết trả lời, đối thủ của , cuối cùng cũng đã trưởng thành đến một bước này, quả nhiên, giống như côđã phỏng đoán, Phong Tiên Tuyết đơn giản, dĩ nhiên có thể trong thời gian ngắn như vậy trở thành cấp Đế, hơn nữa sau khi trở thành cấp Đế lại có năng lực điều khiển băng, như vậy ta phải lợi dụng thủ đoạn gì đó.

      Một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Mặc Hi, con ngươi đỏ hồng, hai bàn tay tràn đầy lân phiến, hơi thở lãnh tà, phải Lãnh Nặc Nho là ai, chỉ thấy hắn lúc này thở dốc, con ngươi như máu nhìn chằm chằm vào Phong Tiên Tuyết phía trước, tràn đầy sát khí và điên cuồng, cho dù phát cuồng, hắn vẫn nhớ kỹ, phải bảo vệ Mặc Hi, là bởi vì khế ước, càng là bởi vì chấp nhiệm bao giờ thay đổi trong tim.

      “…” nhìn thấy Lãnh Nặc Nho như thế, ánh mắt Phong Tiên Tuyết có chút chấn động, sau đó xuyên qua hắn nhìn về phía Mặc Hi, lạnh giọng lên tiếng: “Mặc Hi.”

      {Nho, để em đấu với ta!} bên trong ý thức, Mặc Hi truyền cho Lãnh Nặc Nho, đồng thời nắm lấy tay hắn {Em sẽ có việc gì đâu.}

      “…” Lãnh Nặc Nho chuyển mắt nhìn về phía , huyết sắc trong mắt dao động kịch liệt, rõ ràng hắn đấu tranh trong ý nghĩ.

      “Muốn bảo vệ em, thì đừng cho người khác đến quấy rầy em chiến đấu.” Mặc Hi dịu dàng nhìn hắn, nhẹ giọng nói.

      “…”

      Im lặng một hồi, cuối cùng đôi mắt đỏ hồng kia cũng ổn ̣nh lại “Được!”

      Nói xong, thân ảnh đã tránh ra, dường như Lãnh Nặc Nho càng lúc càng có thể khống chế được trạng thái phát cuồng của bản thân rồi.

      Mặc Hi cười nhìn hắn, sau đó chuyển mắt nhìn về phía Phong Tiên Tuyết, đôi mắt tím chớp động điện quang, Tử Thiên khẽ động, sóng khí lan tràn “Tới ! Phong Tiên Tuyết!”

      “…” con ngươi Phong Tiên Tuyết lạnh lẽo, giống nhưđã hoàn toàn biến thành hàn băng, giờ phút này giống như nữ thần băng, vô số hàn băng đã hướng về phía Mặc Hi, trận chiến đã bắt đầu.

      Phanh___

      Tiếng va chạm vang lên, Tử Thiên trong tay, tùy ý lưu động thiên hạ, tùy ý diệt sát, vừa tiêu diêu, vừa hiếu sát, lấy chém giết ngăn chém giết, lấy hiếu sát tạo ra tiêu diêu.

      Tử Thiên kiếm pháp, vừa nhanh chóng vừa bá đạo, vừa là hiếu sát vừa tiêu dao!

      Thân thể Mặc Hi nhẹ nhàng như liễu, nhanh như thiểm điện, một lát sau đã đối đầu cùng một chỗ với Phong Tiên Tuyết, dĩ nhiên khả năng khống chế băng tuyết tinh diệu của Phong Tiên Tuyết khiến cho Mặc Hi khó tiếp cận, nhưng mà như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?

      Huyết quang trong tay Lãnh Nặc Nho cũng liên tục chớp động tạo thành một thanh trường kiếm bằng năng lượng, tà khí ngạo nhân, trùng nhập vào trong đám người, gặp là giết, mặt hắn tươi cười của hắn đã nhiễm đầy máu tươi, vô cùng tà ác, vô cùng điên cuồng mà chém giết.

      Thanh Dực cũng như thế, móng vuốt sắc bén lưu động năng lượng màu đen, lông vũ cánh chốc chốc lại được bắn ra làm cho kẻ thù tử thương vô số.

      Bọn người Phong Phiêu Miểu càng hung hăng tung hoành trong đám người, mỗi lẫn tay vung lên là mỗi lần máu tươi bị hút ra rồi biến mất.

      Mọi người trong binh đoàn Lôi Phạt vẫn từng quyền từng quyền tung ra, sợ bất cứ gì, liều lĩnh thô bạo.

      Còn có một người, đó là Hắc Ảnh, giờ khắc này khuôn mặt hắn một mảnh lãnh tịch, hỏa diễm màu đen trong tay hắn giống như có sinh mạng, dù đã trở thành cấp Đế, đặc tính năng lượng của hắn vẫn là hắc viêm, truyền thừa như vậy rất giống với Phong Tiên Tuyết, hoặc cũng vì như thế, bọn hắn mới trở thành kẻ thù.

      Năng lượng hoàn toàn tương khắc, thù giết cha, cũng khó trách Hắc Ảnh lại như thế.

      Toàn bộ chiến trường, căn bản thế lực hai bên khá đồng đều nên làm cho người khác nhìn cũng kịp nhìn, chỉ có thể xác ̣nh từ các thi thể khôg ngừng rơi xuống, thậm chí nếu xem từ phương thức chiến đấu, so với thành Đế Do thì Phong thị lại có chút chật vật đấy, năng lượng phòng ngự và công kích ngừng của Phong thịđối với người thành Đế Do liều lĩnh sợ chết kia giống như liên quan gì tới nhau vậy.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      4.
      Cũng bởi vì như thế, nên nhân số và thực lực kém trở thành thứ yếu.

      Thời gian ngừng trôi qua.

      “…” sắc mặt Phong Tiên Tuyết tái nhợt, hô hấp nặng nề, bên trong đôi mắt băng lam hơi rũ xuống để lộ ra một tia ảm đạm và cam lòng, quả thật là cảm xúc khó gặp nơi .

      Tại…. Sao, mình luôn kém hơn ta!? Lần nào cũng đều thất bại!

      Mặc Hi thì ngược lại, thắng bại đã rõ, trong tay cầm Tử Thiên, vẻ mặt và quần áo đều một chút thay đổi, có thể thấy trong trận chiến này tốn bao nhiêu sức lực, cho dù đôi mắt Phong Tiên Tuyết rủ xuống, nhưng làm sao linh thức của lại phát hiện ra ánh mắt kia chứ!? lạnh nhạt nói: “ Phương pháp tu luyện của tôi và giống nhau, hơn nữa vũ khí này là thần khí, bại là lẽ tất nhiên.”

      sai, nếu tính trong Thủy Lam Tinh, chỉ sợ lúc này thực lực của Phong Tiên Tuyết căn bản có bao nhiêu đối thủ, nhưng hết lần này đến lần khác người côđối mặt là Mặc Hi, mà đây là sự thật, trong chiến đấu Mặc Hi cũng cần gì phải nói những lời khiêm tốn quan trọng, mỗi người đều có một kỳ ngộ của riêng mình, bại hay thắng cũng đã ̣nh!

      Giống như, hai người đều có lý do của riêng mình, cho nên phải chiến đấu cùng nhau, phải làm đối thủ!

      “…” Phong Tiên Tuyết ngước mặt lên, dĩ nhiên là ánh mắt vừa rồi đã bị giấu , khóe miệng khẽ cười, nụ cười rất nhẹ, giống như vừa thư thái lại vừa trào phúng, vô cùng mỹ lệ, khiến cho Mặc Hi hơi sừng sờ, sau đó giống như phát hiện ra điều gì đó, trong lòng có chút trầm xuống, chỉ thấy trong đôi mắt băng lam của Phong Tiên Tuyết là vẻ cam lòng cùng chán ghét, “Mặc Hi! biết ? Tôi vô cùng hâm mộ !”

      “Hả?” vẻ mặt của Mặc Hi đã thiếu dáng tươi cười, bởi vì Phong Tiên Tuyết bây giờ rất ổn “Muốn chết sao?”

      sai, dưới tử nhãn, Mặc Hi có thể phát hiện được một người có ổn hay dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất, Phong Tiên Tuyết lúc này phóng thích tất cả, côấy đã quyết ̣nh bỏ cuộc hoàn toàn.

      Một gái kinh tài tuyệt diễm như vậy, nói thật, Mặc Hi vô cùng thưởng thức côấy, bằng sẽ lặp lặp lại nhiều lần giết , nếu như phải thân phận và một ít nguyên nhân, Mặc Hi tin rằng, hai người có thể trở thành bạn tốt!

      Phong Tiên Tuyết hơi sững sờ, sau đó dáng cười càng thêm rõ ràng, nhẹ nhàng nói: “ có thể luôn phát hiện ra cách nghĩ của người khác như vậy sao? Hết lần này đến lần khác đều ́ ý tiếp xúc, chỉ nhẹ nhàng an ủi, cho nên mới cho người khác cảm giác nhịn được muốn tới gần như vậy!”

      “…”

      xuất sắc, tất cả đều xuất sắc, những thứ có đều tốt đẹp, từ bạn bè, gia ̀nh, tình , thực lực, tất cả!”

      “…”

      luôn có thể cười, rõ ràng nụ cười đó có hời hợt nữa, nhưng những người kia vẫn luôn muốn tới gần , quan tâm !”

      “…”

      “Cũng đúng, chỉ cần là người tiến được vào lòng , côđều thật tình đối đãi, người như vậy có thể khiến người khác chán ghét được sao! cần phải miễn cưỡng chính mình làm những chuyện thích, có thể bảo vệ tất cả những gì cần bảo vệ, có thể đạt được những gì muốn!”

      “Mỗi người đều có một con đường cho chính mình, đó là do chọn.” Mặc Hi nhìn Phong Tiên Tuyết cười vô cùng thư thái trước mắt rồi thản nhiên nói, Những lời của Phong Tiên Tuyết, mặc kệ đúng hay sai, Mặc Hi để ý, cũng cần phải để ý.

      “Ha ha, đúng vậy! Do tôi chọn, cho nên đây sẽ là lần chọn lựa cuối cùng trong cuộc đời này!” ánh mắt Phong Tiên Tuyết kiên ̣nh xen lẫn nhu hòa: “Mặc Hi, xin lỗi, tôi cũng rất ích kỷ, cho nên, hãy cùng chết !”

      Lời vừa dứt, máu tươi đã chảy ra khỏi miệng cười của Phong Tiên Tuyết, mắt nhìn chằm chằm Mặc Hi.

      “Tuyết Tàn Sát.”

      Giọng nói nhẹ nhàng phiêu lãng thốt ra, rồi tiêu tán, liền thấy quanh người Phong Tiên Tuyết phát ra ánh sáng chói mắt.

      “Cái gì!?” dù đã sớm nhìn ra Phong Tiên Tuyết có khả năng sẽ dùng cái chết để phát động công kích, nhưng nghĩ rằng nó sẽ mãnh liệt như thế, hơi thở nguy hiểm kia khiến cho tâm thần và thân thể Mặc Hi đều chấn động, rõ ràng đạo công kích này đối với Mặc Hi vô cùng nguy hiểm đấy.

      Lại thể trốn, vậy chỉ có thể đối đầu thôi.

      Nâng kiếm.

      Điện quang chớp động trong đôi mắt màu tím vô cùng cẩn thận, tay khẽ động giơ Tử Thiên lên cao.

      Hơi thở huyền ảo ngưng lại, bá khí lăng nhân, thế như kinh hồng.

      Oanh long___

      Tiếng sấm sét vang lên, mây đen kéo đến trong nháy mắt, hơi thở hủy diệt lan tràn, khiến cho tâm thần mọi người đương trường đều run rẩy và thân thể chìm dần vào trong bóng tối, chỉ có thể thấy rõ hai người Mặc Hi và Phong Tiên Tuyết, dường như tất cả ánh sáng của nhân gian đều tập trung hết lên người của hai thiếu nữ kia.

      Xoẹt___

      Một đạo bạch lôi vừa thô vừa to hơn nửa mét rơi xuống, tương liên cùng với Tử Thiên, kiếm khí tung hoành, bổ xuống!

      “Kinh lôi!”

      Xoẹt___

      Yên tĩnh.

      Yên tĩnh đến đáng sợ.

      có thanh bạo tạc của năng lượng đối đầu, chỉ là một mảnh yên tĩnh, nhưng càng như vậy càng khiến mọi người sợ hãi, một ̃ hơi thở khó hiểu tản ra khắp nơi, áp chế nội tâm từng người, đó là sợ hãi.

      “Tiểu Tuyết__”

      Một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế vang lên phá vỡ gian yên tĩnh, sau đó liền nhìn thấy một đạo thân ảnh xuất hiện, gần như nhìn rõ bóng dáng đã xuất hiện trước mặt Mặc Hi, bổ xuống một kích.

      “!” tại sao lại có cảm giác Mặc Hi cẩn thận như vậy, đó là bởi vì trong đại chiến vừa rồi côđã ngừng thi triển kiếm pháp Tử Thiên cùng với một kích kinh lôi, linh lực đã bị tiêu hao vô cùng lớn, làm sao có thể thừa nhận nổi một kích này, nhất thời tâm vừa động, thân thể nhanh chóng thối lui về sau, nhưng hết lần này đến lần khác, dị biến lại nổi lên giống như lúc này, bên cạnh chợt có tiếng động vang lên rồi vọt tới trước mặt , khiến cho chỉ biết trợn trắng mắt.

      “Ẩu quá!!!”

      có máu tươi, cũng có gì khác, chỉ vang lên giọng nói của , biến hóa như vậy phát sinh, thể nói người ra công kích kia vô cùng xui xẻo, vận xui thấu ̉nh.

      Phanh___

      Một tiếng động lớn vang lên, đã thấy một thân ảnh cao lớn che trước mặt Mặc Hi, một thân quần áo màu đen, tóc dài tới vai, con ngươi đỏ hồng, phải Lãnh Nặc Nho là ai?

      “Ai cũng được làm côấy bị thương!”

      Lãnh Nặc Nho trầm giọng nói, bên trong con ngươi đỏ hồng tràn đầy vẻ điên cuồng và sát khí cường bạo, lân phiến tay càng lúc càng mọc ra dày đặc, lan đến tận cánh tay, chớp động huyết sắc sáng rọi.

      Hành động ẩu tả của Lãnh Nặc Nho khiến cho trong mắt Mặc Hi xuất hiện tí ti lệ quang, bụng dưới đột nhiên truyền đến cảm giác dị dạng, càng khiến cho cả kinh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, gần như có chút run rẩy khi đặt tay lên mạch của chính mình, sẽ đâu…

      Có thai!

      Đáng chết! Sao lại phát hiện ngay lúc này!

      Nhận được kết luận khiến Mặc Hi trừng lớn mắt, trong đó là vẻ sợ hãi xen lẫn với mừng rỡ, đứa nhỏ, là của và Lãnh Nặc Nho, nhưng mà… lại phát hiện ngay lúc này, nếu như phát sinh tình huống ngoài ý muốn thì sao!? Nghĩ đến điều này làm cho vô cùng luống cuống, càng khiến cho mặt tái thêm vài phần.

      Dĩ nhiên Lãnh Nặc Nho cũng phát hiện ra côđang được bình thường, vẻ điên cuồng mặt càng thêm rõ ràng, gân xanh có chút nhô lên, hắn biết Mặc Hi có chuyện gì quan trọng, với tâm thần bị vây trong trạng thái điên cuồng, hắn chỉ biết côđang vô cùng tốt, mà người gây nên tất cả những chuyện này đã chết rồi, người tiếp theo thương hại chính là người trước mắt này! Hắn tuyệt đối sẽ cho phép, tuyệt đối cho phép!

      “Ông đáng chết! Chắc chắn phải chết!”

      “Ha ha ha! Tôi đáng chết sao?” thân người đàn ông đứng thẳng, sắc mặt lạnh như băng nhìn hai người Lãnh Nặc Nho và Mặc Hi, bên trong con ngươi là vẻ điên cuồng cùng căm hận. “Tiểu Tuyết! Các người giết tiểu Tuyết! Tôi phải giết hết cả nhà các người! Tất cả! Cả thành Đế Do! Tôi sẽ toàn diệt!”

      Rõ ràng, hai phương đều chết ngừng!

      một chút do dự, hai người đã ngưng tự công kích, thân người đồng thời chợt động, một lát sau đã qua vài chiêu, mà thuận theo các công kích của bọn hắn, hơi thở hủy diệt càng thêm rõ ràng, thậm chí dường như ngay cả gian cũng bị chấn động.

      “Gia chủ…” bên trong Phong thị, có người sợ hãi kêu lên, hóa ra người đấu phải ai khác đúng là lão tổ tông của Phong thị, Phong La Thiên.

      Hống___

      Lại một kích đối đầu, sắc mặt Phong La Thiên tái nhợt, bên trong mấy vết rách của quần áo là từng đạo vết thương, sâu có thể thấy xương.

      Nhìn lại Lãnh Nặc Nho lúc này, mặt hắn vẫn nhiễm đầy máu tươi, phủ lấy đôi con ngươi đỏ hồng giống như Tu La tại thế, người cũng dính đầy máu tươi, nhưng lại càng đánh càng hăng, bên phía Phong thị bị bất lợi!

      “Sao có khả năng…”

      biết ai run rẩy thì thào.

      Quả thật! Làm sao có khả năng này, Phong thịđấy! Gia tộc đứng đầu Thủy Lam Tinh đấy! Gia tộc cường đại nhất, một gia tộc được ngưng tụ vạn năm làm sao có thể để cho một thành Đế Do nho nhỏ mới quật khởi chống lại, sao có khả năng này chứ!?

      “Thành Đế Do…” dốc sức ra một kích, Phong La Thiên hô to một tiếng, thân chớp động tránh qua công kích của Lãnh Nặc Nho, mặt là nụ cười chế nhạo “Tốt lắm! Đế do thành! Các ngươi quả thật rất tốt! Vậy mà có thể làm được đến tình trạng này! Ha ha ha!”

      Giọng cười điên cuồng kia khiến cho lòng người lạnh ngắt, chỉ thấy đột nhiên cả người Phong La Thiên trướng lên, năng lượng khổng lồ quét sạch xung quanh, mà lúc này, chấn động gian cũng ngừng lại, càng khiến mọi người thêm sợ hãi, dường nhưđang bị tử vong tiếp cận, thậm chí những người nơi xa của chiến trường phát hiện, Phong La Thiên há miệng nói chuyện nhưng bọn hắn lại nghe thấy được.!?

      Nghe được!?

      Là xảy ra chuyện gì!?

      Lúc này, ba người Lãnh Nặc Nho, Phong La Thiên, Mặc Hi đều đứng thẳng, chỉ nghe Phong La Thiên lên tiếng: “Thế giới này là nhà tù, Tiểu Tuyết cũng đã chết, hết thảy hy vọng đều tiêu tán, có tiếp tục thì Phong thị cũng sẽ bị hủy diệt! Tôi có chết cũng phải kéo theo hai người! Ha ha ha! Với nhà tù này, chỉ có cái chết mới là giải thoát tốt nhất đúng ?”

      Vẻ mặt Phong La Thiên điên cuồng, nói dứt lời đã bắt đầu triển khai năng lượng, hóa thành công kích, dĩ nhiên là so với Phong Tiên Tuyết khác mấy, đúng là để người khác có chỗ để trốn!

      Năng lượng phủ xuống, Mặc Hi vốn dĩ được khỏe liền thổ một búng máu, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nếu một mình sẽ sợ, nhưng mà còn có con của ! Bàn tay vuốt ve lấy phần bụng vẫn còn phẳng lỳ của mình, nâng mắt lên liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn che trước mặt, vẻ kinh hoàng trong mắt dần dần bình tĩnh lại, có hắn ở đây, hết thảy sẽ sao, đúng vậy! Có ở đây là tốt rồi!

      “Rống!” một tiếng gầm rú vừa giống như người vừa giống như rồng vang lên, thân ảnh Lãnh Nặc Nho đã như một đạo hồng quang chớp động, rực rỡ chói mắt, xoay người một cái đã ôm Mặc Hi vào lòng, trong nháy mắt này công kích của Phong La Thiên cũng đã tới.

      Tích___

      thanh vang lên như giọt nước rơi xuống, tất cả mọi người đều rung động bởi một màn trước mắt.

      Phía cao, có một sinh vật màu đỏ dài khoảng ngàn trượng uy vũ chuyển động xung quanh trong một khoảng gian, mà tại trung tâm của vòng tròn đó chính là Mặc Hi một thân áo trắng.

      Thân rắn, chân thằn lằn, vuốt ưng, đuôi rắn, sừng huơu, vảy vá, vây vá, khóe miệng có râu hổ, sinh vật như thế bọn hắn nhận ra, nhưng lại nhìn đến mê mẩn, nhìn dám chớp mắt, lân phiến huyết sắc kia, gần như tìm ra được một chút nào hoàn mỹ, một sinh vật uy hiếp, thần thánh lẫn dị, hơi thở cường đại, khiến người người cúng bái, khiến cho người tôi chỉ có thể nhìn lên mà dám lăng mạ dù chỉ một chút.

      Chỉ là lúc này, lân phiến huyết sắc chảy ra máu tươi, tà ý, lại khiến người người nhịn được nảy sinh lòng thương tiếc thậm chí phẫn nộ, là ai, là ai lại có thể làm tổn thương một sinh vật hoàn mỹ như vậy!

      “Vương! Bản thể của Vương!” trong đám người, Phong Phiêu Miểu lẩm bẩm một tiếng, nhưng mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng: “Thực lực bây giờ của Vương đủ khả năng chống đỡ được bản thế đâu! Chỉ sợ bao lâu sau khi đã khôi phục thân người rồi, Vương sẽ bị tiêu hao toàn bộ lực lượng mà xảy ra điều ngoài ý muốn.”

      Ngay tại lúc chuẩn bị tiến về phía trước, đột nhiên xuất hiện một màn khiến cho sắc mặt tái , vô cùng sợ hãi.

      Cách cách ___

      Một tiếng giống như thủy tinh bị nghiền nát vang lên.

      Cách cách ___ cách cách___

      Sau đó là thanh đổ vỡ ngừng vang lên, chỉ thấy một mảnh gian lại có thể bị phá vỡ giống như thủy tinh, làm xuất hiện một khe hẹp khoảng cỡ một người, còn đợi mọi người tỉnh dậy trong sợ hãi, liền cảm giác được một ̃ hấp lực vô cùng lớn truyền đến, giống như cả năng lượng trong cơ thể cũng bị hút .

      “Toàn bộ lui về sau! Nhanh lên!” trong lúc tất cả mọi người đều kinh hoàng hoảng sợ, đột nhiên một giọng nói vang lên, đúng là xuất phát từ Mặc Hi được Lãnh Nặc Nho bao vây.

      Mà giờ khắc này Lãnh Nặc Nho xuất hiện như một đạo huyết quang, thân thể vốn to lớn đột nhiên chấn động biến thành một đạo thân ảnh, quần áo màu đen nhiễm đỏ máu tươi, chỉ trong nháy mắt Mặc Hi liền vương tay ôm hắn vào lòng, lời của vừa dứt, cả người cùng với Lãnh Nặc Nho cứ như thế bị hút vào khe hẹp gian gần đó!

      “Hi!”

      “Đại nhân!”

      Tiểu Nho!”

      “Mặc Mặc!”

      Các loại tiếng kêu vang lên, mọi người kinh hoàng mở lớn mắt, chuẩn bị tiến thân lên đã bị Phong Phiêu Miểu đứng phía trước ngăn cản, “Đứng lại, mọi người cũng chỉ có một kết quả! Vương … Vương và Vương hậu nhất ̣nh sẽ có chuyện gì đâu!”

      Mặc dù nói như vậy, nhưng sự thật ai cũng cách nào dự liệu, ̣ng với sắc mặt Phong Phiêu Miểu càng lúc càng nghiêm trọng “Lui ra sau ! muốn chết thì lui về sau cho tôi! Quên lời Vương hậu nói rồi sao?”

      “Ah! Ah!”

      “Cứu mạng!”

      Vô số tiếng kêu cứu vang lên, liền thấy ít người bị hút vào khe hở của gian, mà khe hẹp tính quá lớn kia dần dần hợp lại, mắt thấy ngay lập tức sẽ phong bế lại.

      được! được! Hi! Hi sẽ chết mất!” Lạc Nguyệt kêu to một tiếng, chuẩn bị muốn lao qua!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :