1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 10 : Được gặp
      Edit: Sakura
      Thời gian trôi rất nhanh, lúc này Mặc Hi được bảy tuổi.

      Bảy năm, Mặc Hi tìm hiểu thế giới này kha khá, cái địa cầu này tồn tại bất cứ quốc gia nào cả, mà là thế giới mất quyền lực, cái tinh cầu này được gọi là Thủy Lam Tinh, khoa học kỹ thuật ở đây phát triển hơn thế kỷ 21 nhiều, khác cũng khác lắm, bởi vì ở đây có số năng lượng tốt hơn địa cầu nhiều mà ở đây phần lớn khoa học kỹ thuật đều dựa vào năng lượng này, cũng có nhiều cái giống nhau, nhiều cái khác nhau, ví dụ như xe bay chạy bằng loại năng lượng biết tên, hơn nữa ở đây tôn trọng lực lượng, có lực lượng là có quyền lợi.

      Đương nhiên lực lượng cũng phải có dễ dàng như thế, ở đây có hai loại người, là loại trực tiếp dựa vào tu luyện thân thể gọi là Võ giả, mà loại còn lại thuộc loại thiểu số, người được trời phú, đó chính là Dị năng giả.

      Dị năng là lực lượng khống chế loại hoặc nhiều loại trong ngũ hành, đương nhiên bình thường đều là loại , vốn dĩ Dị năng giả ít rồi mà muốn có hai loại lực lượng càng thiếu đến đáng thương.

      Lực lượng khống chế cũng phải chỉ có thể là Ngũ hành, cũng có Ngũ hành biến dị mà cái này rất lợi hại, giống như lúc Mặc Hi tuổi nhìn thấy bé trai kia cũng là hệ Hỏa và hệ Phong mà hệ Phong chính là biến dị của hệ Mộc.

      Mặc Hi cũng phỏng đoán qua bản thân mình cũng là Dị năng giả, chỉ là có cảm giác hơi khác chút, bởi vì lúc tuổi kiểm tra dị năng, ràng cảm giác dược cái quả cầu thủy tinh kia có cách nào kiểm tra được , chỉ là nghĩ ra được nguyên nhân của việc này, xem ra khi nào có cơ hội phải đọc sách rồi.

      Bây giờ ở trước sạp hoa, cái sạp hoa này là do Chu Tiểu Trúc mở đấy, vài năm trước bà làm bà vú nhưng sau khi đứa bé kia cai sữa bà mất việc, mà may mắn lúc đó bệnh của Mặc Phàm cũng gần khỏi rồi có thể làm việc đây là công lao của Mặc Hi, lúc mà có thể khống chế tốt lực lượng kia giúp Mặc Phàm cải tạo thân thể, cứ đến tối dùng năng lượng vòng cơ thể Mặc Phàm, bao lâu sau Mặc Phàm khỏe, hơn nữa còn có sức hơn trước , làm cho Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc bảo là ông trời có mắt để cho bọn họ lâm vào cảnh khốn khó.

      Mặc Hi ngồi nhàm chán ở sạp hoa trước mặt, vuốt lấy bông hoa vừa ngắt, đây đều là hoa dại mà Chu Tiểu Trúc hái ở chỗ xa về, nhưng cũng coi như là tươi đẹp cho nên buôn bán cũng tồi.

      Lúc này bà mang cơm cho Mặc Phàm, vì cái gì bà lại để Mặc Hi mình ở chỗ này đều có nguyên nhân cả đấy, chỉ vì cho tới bây giờ Mặc Hi rất nghe lời, chưa từng làm bọn họ phiền lòng, như vậy bất tri bất giác bọn họ đối đãi như đứa trẻ bảy tuổi. Hơn nữa cách sạp hoa xa có người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mở cái sạp giống như nhà , người đàn ông này tên là Kha Lượng, cùng quê với Mặc Phàm, chịu cưới vợ nên đương nhiên có con, nhưng đối với Mặc Hi vô cùng tốt coi như con đẻ, có ông ta ở bên cạnh trông cho nên Chu Tiểu Trúc mới yên tâm đưa cơm cho Mặc Phàm.

      Lúc này, đầu Mặc Hi xuất thanh “Xoạt xoạt”, Mặc Hi ngẩng đầu lên thấy thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi cầm cái camera siêu mỏng đối diện mình.

      Mặc Hi nhìn chàng trai kia, thấy chàng trai kia có cảm giác muốn chạy lúc này mới nở nụ cười ngọt ngào và :”Xin lỗi, định mua hoa hả?

      Chàng trai kia sững sờ nhìn gương mặt đáng của Mặc Hi, nhất thời có phản ứng gì.

      thích sao?” Dường như Mặc Hi có chút đau lòng, giọng run run.

      Lúc này chàng trai mới hoàn hồn, vội vàng xua tay: “ phải phải! mua, cho bó.”

      “Ha ha” Mặc Hi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của chàng trai kia mà cười thành tiếng, rồi nhàng: “ còn chưa muốn mua loại nào, mua bao nhiêu đấy?”

      “A?” Chàng trai càng ngượng ngùng rồi, ánh mắt sau kính mắt có chút hốt hoảng, sau đó tùy ý chỉ lung tung mấy loại hoa , “Cái này, vài cái này.”

      Mặc Hi gói kỹ mấy loại hoa mà ta vừa chỉ rồi đưa cho ta, điềm nhiên : “Cám ơn chiếu cố, tất cả hết 18 nguyên.”

      Chàng trai sờ túi, phải là tiền lẻ mà tờ trăm đấy, rồi trực tiếp đưa cho Mặc Hi trăm khối tiền, : “ cần phải trả lại.”

      “Nha! Cám ơn .” Mặc Hi thuận miệng trả lời rồi đút tiền vào túi, người ta cần phải trả lại cũng cần từ chối cứ trực tiếp thu là được, hơn nữa nhìn thấy chàng trai kia căn bản thiếu tiền.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 11: Tử Triệt muốn lừa gạt Mặc Mặc cái gì ?
      Edit: Lina
      Beta: Sakura

      Lúc này, bàn tay của chàng trai nắm lấy bông hoa, lại đối với Mặc Hi : “Em , em còn như thế này, sao lại bán hoa ở đường cái vậy?”

      Hử, cậu bé kia vẫn chưa , Mặc Hi ngẩng đầu nhìn chàng trai kia, đối với này, cũng có chán ghét, hơn nữa còn lờ mờ có ấn tượng tốt cười : “Nhà em rất nghèo ạ! Mặc Mặc muốn giúp mẹ nên mới bán hoa kiếm tiền. ”

      Nhiếp Tử Triệt nghe Mặc Hi , trong mắt loáng qua tia đau lòng, đứa bé này mới có bao nhiêu tuổi, từ chưa từng chịu khổ, cho nên mặc dù biết thế giới này có người nghèo nhưng còn biết có đứa trẻ hơi lớn tí mà phải ra phụ giúp công việc cho bố mẹ, cúi người xuống, giơ tay lên định sờ đầu Mặc Hi, : “ Em gọi là Mặc Mặc à, Mặc Mặc ngoan, biết nghe lời.”

      Mà Mặc Hi lại di chuyển đầu để tay NhiếpTử Triệt rơi vào khoảng , có chút ngượng ngùng, thấy Mặc Hi mỉm cười ngọt ngào: “Mặc Mặc thích người khác sờ đầu của mình đâu.”Để cho đứa trẻ sờ đầu mình như con nít thế kia có thể vui được mới lạ, mặc dù bây giờ đúng là đứa trẻ con, hơn nữa phát ra rằng dường như tính cách của mình ngày càng trẻ con, có thể dường như giả bộ nai tơ nhiều năm như thế nên thành phản xạ tự nhiên, nhưng rốt cục mà linh hồn 20 tuổi vẫn có thói quen như thế.

      “À À!” Nhiếp Tử Triệt thu tay về, sau đó mới tiếp theo , ” Gia đình Mặc Mặc rất khó khăn sao?”

      “Đúng vậy! Nhưng Mặc Mặc rất hạnh phúc!” Mặc Hi cười trả lời, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc chiếu sáng như theo lời của .

      NhiếpTử Triệt nhìn đứa trẻ trước mắt này, vừa bắt đầu chỉ là đột nhiên thấy bé ngồi ở trong bụi hoa, tại thành thị huyên náo này thậm chí có loại cảm giác ảo mộng,tamvunguyetlau.com thích nhiếp ảnh nên nhịn được mà chụp ảnh bé đó, mà càng tiếp xúc càng phát giác được rất khả ái chỉ là cái mặt xinh kia, còn có cái nụ cười kia, giọng ngọt ngào kia, đột nhiên phát chính mình rất muốn giúp bé đó, vẻ mặt chân thành đối diện với Mặc Hi mà : “Nếu , Mặc Mặc đến làm người mẫu chụp ảnh cho Tử Triệt , Tử Triệt có thể cho Mặc Mặc rất nhiều tiền lương.”

      Lời này nếu như người bình thường nghe nhất định tưởng ta lừa trẻ con rồi, trong lòng Mặc Hi nghĩ đến nhưng biết ta tâm muốn giúp chính mình, trong ánh mắt tinh thuần kia tràn đầy chân thành, ngẩng đầu lên Mặc Hi còn chút nghi ngờ : “Hóa ra là Tử Triệt a, nhưng mà Tử Triệt ạ, muốn lừa gạt Mặc Mặc cái gì?”

      “Ah!?” Sắc mặt Nhiếp Tử Triệt kinh ngạc nhưng tiếp theo nhớ lại lời chính mình vừa mới , sao lại như thế với đứa trẻ bảy tuổi chứ, là….Sắc mặt hồng lên, vội vàng xua tay, có chút lắp bắp : “Cái…cái kia, Mặc Mặc đừng hiểu lầm! Tử Triệt phải có ý tứ này, đúng…. đúng! phải!”

      “Ha ha ha được rồi” Mặc Hi cười khanh khách đứng dậy, ánh mắt cong lên như vầng trăng nhìn Nhiếp Tử Triệt, cười Tử Triệt đáng ah!”



      “Ách…” Nhiếp Tử Triệt xấu hổ, trong lòng bối rốibị đứa trẻ 7 tuổi mình đáng , là…

      Có chút ngượng ngùng đối với Mặc Hi : “Mặc Mặc thể Tử Triệt đáng , từ ngữ đáng này là dùng để mấy đứa bé như Mặc Mặc vậy.”

      “Thế nhưng mà Mặc Mặc cảm thấy là Tử Triệt rất đáng mà, có phải Tử Triệt cũng là trẻ con như Mặc Mặc ?” Mặc Hi phát bé trai này rất thú vị nhịn được mà tiếp tục chọc ghẹo.

      “Ách…” NhiếpTử Triệt biết thế nào, sau đó này đột nhiên truyền tới tiếng chuông “Chúng ta rất muốn vui vẻ, thiên sứ che chở lấy chúng ta, cùng tới ngày mai!” tiếng hát của đàn ông rất dịu dàng và từ tính, nghe rất hay. Mà NhiếpTử Triệt cảm thấy tiếng chuông điện thoại này là cứu tinh của , hóa giải ngượng ngùng giúp , lấy ra di động tiếp “Này? vẫn tốt chứ.”

      ” Ah. . . biết, tôi trở về ngay.”

      “Uh, gặp lại.”

      xong, Nhiếp Tử Triệt cất điện thoại , xé tờ giấy từ quyển vở ở bên người sau đó dùng bút viết số điện thoại, chân thành “Nếu Mặc Mặc cần Tử Triệt giúp việc gì có thể gọi theo số điện thoại này nhé, bây giờ Tử Triệt phải về rồi, Mặc Mặc cầm lấy nha.”

      Tiếp lấy giấy tay Nhiếp Tử Triệt để lại đây, Mặc Hi đút vào túi, liền cười , “Vâng, Mặc Mặc biết, Tử Triệt thong thả nha.”

      Nhiếp Tử Triệt nhìn Mặc Hi cười phồng má, vừa cười vừa vẫy tay, xoay người rời .

      Đúng là cậu bé thiện lương nhỉ, nhìn bóng lưng Nhiếp Tử Triệt, Mặc Mặc nghĩ thế, tiếp theo ngồi ở ghế, bắt đầu hấp thu năng lượng.

      Khoảng chừng nửa giờ sau, Chu Tiểu Trúc trở về, đứng trước Mặc Hi, “Mặc Mặc đợi có mệt mỏi ? Đều do mẹ tốt, lâu như vậy.”

      có ạ, Mặc Mặc mệt.” Mặc Hi cười tươi mà , bảy năm dùng năng lượng cải tạo thân thể, có nhiều lợi hại, đến thời gian này chút mệt mỏi cũng có, đừng là mệt mỏi, thế nhưng mà thử qua tay dùng sức đánh vào cây, cũng chỉ là chấn động mà thôi, có cảm giác đau đớn hơn nữa sức chịu đựng, khí lực càng cần , tamvunguyetlau.com nếu khống chế dòng điện bao vây tay có thể đánh thủng thân cây, bây giờ cũng hề cần khống chế năng lượng bên trong linh hồn để cải tạo thân thể nữa, mà là từ bên ngoài hấp thu năng lượng,đầu tiên vòng quanh thân sau đó mới tiến vào linh hồn cho nên mới bây giờ có thể tùy thời tùy khắc đều cải tạo thân thể.

      “Uh! Đến đây, đồng của ba ba cho kẹo đường, cho Mặc Mặc ăn này.” Chu Tiểu Trúc cười, rồi lấy hai cái kẹo từ trong túi đưa cho Mặc Hi.

      Mặc Hi cầm lấy, mặt tươi cười mà , “Cám ơn mẹ. Mẹ là tốt nhất.” Mặc dù cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng ghét, là Chu Tiểu Trúc cho , nhận như vậy Chu Tiểu Trúc cũng vui vẻ.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 12: Trăm nguyên nhân dẫn phát kiện
      Edit: Lina
      Beta: Sakura

      Quả nhiên, khi ấy Chu Tiểu Trúc nghe như vậy liền mở miệng cười, “Bẹp” ngụm tại khuôn mặt Mặc Hi.

      Khi ngồi ghế bán hoa, Mặc Hi ở tại trong lòng Chu Tiểu Trúc, trông như là ngủ kỳ hấp thu năng lượng.

      Chu Tiểu Trúc nhìn Mặc Hi ở trong lòng, trong lòng tràn đầy áy náy, con từ bé được hưởng thụ cái gì hơn nữa như thế lại phải phụ giúp bố mẹ, bản thân mình xứng làm mẹ, rằng để cho con phải chịu thiệt thòi, thế nhưng mà…

      Trông lâu như thế chắc là mệt, bây giờ ngủ rồi, vừa mới cái gì mà mệt.

      Lấy áo ngoài phủ lên người Mặc Hi, tay nhàng vỗ lên lưng Mặc Hi, để con ngủ ngon hơn .

      Gần đến hết ngày, sau khi bán bó hoa xong, Chu Tiểu Trúc chuẩn bị thu thập, khi đó Mặc Hi tỉnh, xách giỏ hoa theo Chu Tiểu Trúc trở về, bên cạnh cũng thấy chú Kha Lượng dọn hàng.

      Kha Lượng nhìn Mặc Hi lộ ra vẻ từ ái : “Mặc Mặc à, cầm cái đó có mệt hay vậy, nếu để chú Kha cầm giúp cháu nhé.”

      Mặc Hi chỉ cười cười, lắc đầu cười : “ cần đâu ạ, cám ơn chú Kha, Mặc Mặc mệt đâu ạ.”

      “A.” Kha Lượng thấy Mặc Hi như vậy cũng hề điều gì nữa, Mặc Mặc vẫn hiểu chuyện như thế a.

      Lúc này, Chu Tiểu Trúc quay đầu đối với Kha Lượng cười : ” Cám ơn Kha vừa rồi để ý Mặc Mặc.”

      đâu.” Kha Lượng hào sảng cười : “Mặc Mặc rất lợi hại, như thế mà cũng biết bán hàng, ta cũng giúp được cái gì.”

      “Hả? Bán cái gì?” Chu Tiểu Trúc nghi ngờ : ” Bán cái gì cái gì ?”

      “À? Tiểu Trúc! em còn biết , em vừa ra ngoài là Mặc Mặc tự mình bán, đến đây, Mặc Mặc rất lợi hại đấy. Tiểu Trúc! em có con như Mặc Mặc là tốt!” Nhìn thấy Chu Tiểu Trúc nghi hoặc, Kha Lượng nghĩ có lẽ là Mặc Mặc còn cho Tiểu Trúc, khen Mặc Hi trận.

      Chu Tiểu Trúc nghe như vậy, liền nghiêng đầu đối với Mặc Hi , “Là như vậy sao?”

      “À? Đối với việc này, phải chú Kha nhắc tới Mặc Mặc quên mất.”

      Mặc Hi nghe thấy, chỉ mải tu luyện nên quên chuyện này cho mẹ biết, sau đó từ trong túi móc ra trăm đồng kia giao cho Chu Tiểu Trúc, : “Đây là tiền Mặc Mặc bán hoa.”

      Chu Tiểu Trúc xem xong, sợ đến nhảy dựng, 100 đồng a! có thể mua hết đống hoa dại kia, lúc này sắc mặt Tiểu Trúc có đen đimột chút, mà Kha Lượng bên cạnh cũng cả kinh : “Mặc Mặc lợi hại a, bán được trăm đồng tiền hoa.”

      “Khanh khách!” Mặc Hi cười, ấp úng : “ có trả giá.”

      Kha Lượng cũng gì nữa, chỉ là cho Mặc Hi ngón tay cái. Mà Chu Tiểu Trúc biết chuyện quan trọng thế nào, tavunguyetlau.com đường đều trầm mặc. Mặc Hi cũng phát được Chu Tiểu Trúc khác thường nhưng biết là vì cái gì.

      Tại giao lộ tạm biệt Kha Lượng, đến hồi Mặc Hi và Chu Tiểu Trúc cũng về đến nhà, mà vừa về tới nhà Chu Tiểu Trúc liền quay người cầm tiền lên, sắc mặt nghiêm túc nhìn Mặc Hi, trầm mặc .

      Mặc Hi bị nhìn thấy bị mê hoặc, buông giỏ hoa xuống, miệng giương lên đối với Chu Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi: “Mẹ? Sao vậy?”

      Trong mắt Chu Tiểu Trúc loáng qua tia đau lòng sáng rọi, trầm giọng , “Mặc Mặc, 100 đồng tiền này là con bán hoa được sao?”

      “Đúng ạ.” Mặc Hi trả lời chắc chắn.

      “…” Chu Tiểu Trúc lại trầm mặc hồi, trong mắt đều là đau lòng cùng với tội lỗi, đối với Mặc Hi trầm giọng : “Mặc Mặc! tại sao con có thể lừa mẹ đây.”

      “Hả?” Mặc Hi càng thêm mơ hồ, hỏi: “Mặc Mặc lừa mẹ cái gì vậy?”

      “Con còn chịu thừa nhận!” Giọng của Chu Tiểu Trúc lên cao, tiếp theo lại khôi phục dịu dàng, đối với Mặc Hi giọng , “Mặc Mặc! cho mẹ biết làm sao có được số tiền kia? Mẹ mắng Mặc Mặc đâu.”

      “Là Mặc Mặc bán hoa mà!” Mặc Hi Chu Tiểu Trúc vì cái gì lại như vậy, có thể xác định tiền này có phải là côbán hoa hay ? Đúng vậy a.

      “Mặc Mặc!” Chu Tiểu Trúc tức giận, sắc mặt chìm xuống, con ngươi tức giận chớp động, nhìn Mặc Hi, “Mặc dù trong nhà chúng ta nghèo, nhưng là có tôn nghiêm có nhân cách, mẹ biết Mặc Mặc còn , thế nhưng mà bé ngoan là thể dối, mẹ lại hỏi lần nữa tiền này là làm sao mà có?”

      Mặc Hi đại khái cũng được nguyên nhân Chu Tiểu Trúc tức giận rồi, thế nhưng mà này tiền bán hoa đó a, thể cải biến được này, chỉ có tiếp: “Tiền này là tiền Mặc Mặc bán hoa mà.”

      “Quỳ xuống!” Mặc Hi mới xong, Chu Tiểu Trúc liền gào thét tiếng, mặt tràn đầy bi thống cùng với tội lỗi, nhìn Mặc Hi, trẻ con cuối cùng vẫn là trẻ con, mặc kệ Mặc Mặc rất nghe lời, làm sai tình đều là người làm mẹ này có giáo dục tốt.

      “…” mặc dù Mặc Hi tự nhận là chính mình có lỗi, nhưng chứng kiến dáng vẻ của Chu Tiểu Trúc bi thống, trong lòng cũng nắm chặt lại, chân mày loạn thành đoàn liền quỳ mặt đất, an ủi Chu Tiểu Trúc: “Mẹ đừng tức giận, Mặc Mặc đều ! có lừa mẹ a.

      Thấy Mặc Hi đến bây giờ còn cố tự an ủi lấy mình, Chu Tiểu Trúc lại đau lòng, Mặc Mặc là đứa trẻ nghe lời,tại sao có khả năng làm những cái tình trộm kê trộm chó kia được, thế nhưng mà, liền là như vậy, làm sao bán hoa mà có thể bán được100 đồng tiền, đều do bà bình thường chỉ cố làm việc, đều có làm tốt công tác giáo dục, đều là lỗi của bà. Nghĩ đến, cái tội lỗi kia, trong mắt dần dần phủ đầy nước.

      Đối với Mặc Hi : “Mặc Mặc, mẹ đều muốn tốt cho con, cho nên cho mẹ biết được , rốt cuộc tiền này ở đâu mà ra.”

      “…” Đương nhiên Mặc Hi biết là Chu Tiểu Trúc muốn tốt cho , chỉ là cái kia là bán hoa được đó a, sớm biết là như vậy bán, bây giờ cái gì, Chu Tiểu Trúc đều tin, chỉ có thể trầm mặc.

      Mà ở trong mắt Chu Tiểu Trúc, bây giờ Mặc Hi trầm mặc coi như là cam chịu vậy, quả nhiên là lỗi của bà, luôn nhận biết là Mặc Mặc biết nghe lời, tamvunguyetlau.com liền có quá mức chú ý giáo dục trẻ con, bây giờ làm ra tình như vậy. Nghĩ đến cái tình kia nước mắt lại chảy ra.

      Nhìn thấy tình cảnh này, Mặc Hi cũng mặc kệ,vội vàng đối với Chu Tiểu Trúc : “Mẹ! Mẹ đừng khóc, Mặc Mặc biết sai rồi, mẹ đừng khóc ah.”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 13: Giải quyết
      Edit: Lina
      Beta: Sakura

      Chỉ vì câu như vậy của Mặc Hi, nước mắt Chu Tiểu Trúc chảy càng nhiều.

      Sau đó, cửa bị mở ra, Mặc Phàm tiến vào, mới vừa tiến vào, liền chứng kiến việc này, sững sờ, tiếp theo lên bước phía trước : “Có chuyện gì quan trọng sao, Mặc Mặc? Mặc Mặc ! sao con lại quỳ mặt đất vậy, nhanh đứng dậy, nếu quỳ thế này mà bị đau làm sao bây giờ a!”

      Mặc Hi liếc nhìn Chu Tiểu Trúc, chuyện. Mặc Phàm cũng biết nhất định phát sinh tình gì rồi, thấy Mặc Hi dậy nổi, vội vàng đến trước mặt Chu Tiểu Trúc, thấy khuôn mặt lê hoa đái vũ kia, kinh hoảng “Xảy ra chuyện gì sao? Tiểu Trúc! Tiểu Trúc, em đừng khóc, nào, cho biết.”

      “A, A Phàm, đều là lỗi của em! Đó đều là lỗi của en! có giáo dục Mặc Mặc cho tốt, đều là lỗi em, ô…ô.” Chu Tiểu Trúc nghẹn ngào , hồng hết cả mắt.

      Mặc Phàm vuốt ve Chu Tiểu Trúc, lau nước mắt cho Tiểu Trúc, vừa an ủi vừa lo lắng : “Trước đừng khóc a, cho biết, có chuyện gì a.”

      Sau khi Chu Tiểu Trúc câu câu đem tình đại khái giải thích phát sinh cái gì, cầm 100 đồng kia lên, tội lỗi nức nở : “Đều là lỗi tại em, xứng đáng làm mẹ.”

      Sau khi Mặc Phàm nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, mặc dù ông nghèo, nhưng là ônggiống như Chu Tiểu Trúc lúc trước đấy, tamvunguyetlau.com nghèo ít nhất còn có tôn nghiêm và nhân cách chính mình, đối với Mặc Hi quỳ mặt đất nghiêm túc : “Mặc Mặc, con , rốt cuộc là có được số tiền này như thế nào? được lừa ba ba.”

      là Mặc Mặc bán hoa mà.” Mặc Hi chân , biết nếu như việc này tốt, thấy bộ dạng Chu Tiểu Trúc đau lòng, cũng vui vẻ gì.

      Mặc Phàm trầm mặc hồi, mới : “Cái kia vì cái gì lại bán được nhiều tiền như thế a.

      người Mặc Mặc tiền lẻ, trai đó liền cần thối lại.” Mặc Mặc đáp lại, may mà Mặc Phàm hỏi đến điểm mấu chốt này.

      Sau đó, Chu Tiểu Trúc cũng ngừng thút thít nỉ non, nghe lời này của Mặc Hi, lại giống như dối, chính mình thế nào nghĩ đến điểm này, thế nhưng mà, cũng biết Mặc Hi có phải là hay , chỉ hi vọng con bé a, đối với Mặc Hi hỏi: “Mặc Mặc có cái gì có thể chứng tỏ chính mình chính là lời ?”

      Bị Chu Tiểu Trúc hỏi như vậy, Mặc Hi đột nhiên nghĩ đến cái tờ giấy chàng trai gọi là Triệt kia cho mình, liền móc từ túi ra, đưa cho Chu Tiểu Trúc rồi : “ trai kia cho Mặc Mặc số điện thoại liên hệ.”

      “Hả?” Chu Tiểu Trúc nhận lấy tờ giấy. vì cái gì người nọ còn để lại tờ giấy cho Mặc Mặc, nhưng có cái này cũng có thể chứng tỏ Mặc Mặc hay giả rồi.

      Mặc Phàm ở bên nhìn, liền vội vàng ôm lấy Mặc Hi mặt đất, đối với Chu Tiểu Trúc , “ sang Lượng mượn điện thoại để gọi , thiệt là, quỳ lâu như thế, Mặc Mặc có đau nhức ?” trong lòng Mặc Phàm tin tưởng lời Mặc Hi rồi.

      đau ạ.” Mặc Hi cười đáp lại.

      Ba người đến nhà Kha Lượng, muốn mượn điện thoại gọi lúc, cũng gì, cho Chu Tiểu Trúc gọi . Chỉ thấy Chu Tiểu Trúc nhấc cái kia điện thoại lên, cầm điện thoại rồi chuyện.

      “Ah, chào cậu.”

      “Ách… Tôi có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu nhận ra đứa bé tên là Mặc Mặc ?

      “Ah, cái kia… hôm nay cậu có mua hoa của Mặc Mặc ?” , tâm tư có chút trống rỗng nhìn Mặc Hi cái.

      “Ah, ah! , có gì. Tôi là mẹ nó, xin hỏi có phải cậu cho nó trăm đồng ?

      “À. Tôi biết, cám ơn cậu! Tốt, tốt, biết.”

      Tắt điện thoại, trong mắt Chu Tiểu Trúc tràn đầy tội lỗi nhìn Mặc Hi, áy náy : “Mặc Mặc, Mặc Mặc, xin lỗi! Đều là lỗi của mẹ, để con phải chịu oan ức rồi! Đều do mẹ, Mặc Mặc.”

      “Mặc Mặc trách mẹ, mẹ là muốn tốt cho Mặc Mặc, Mặc Mặc biết mà.” Mặc Hi cười , có cái gì quan trọng hơn so được với Chu Tiểu Trúc khôi phục vui vẻ.

      “Mặc Mặc…” Hốc mắt Chu Tiểu Trúc lại hồng, đều do bà.

      Mặc Phàm nhìn, nói: “Tốt rồi tốt rồi, việc gì là tốt rồi, em cũng thiệt là, thế nào hiểu để Mặc Mặc quỳ xuống vậy.”

      “Em…” Chu Tiểu Trúc cắn cắn bờ môi, đối với Mặc Hi : “Em biết lỗi rồi, Mặc Mặc cho mẹ biết, con muốn cái gì, mẹ đều mua cho Mặc Mặc, bồi thường cho Mặc Mặc, được ?”

      “Vâng? sao?” Mặc Hi vừa cười vừa , hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Chu Tiểu Trúc, kêu lên: “Mẹ là tốt nhất rồi.”

      Sắc mặt Chu Tiểu Trúc mới tốt hơn nhiều, cười : “ a, Mặc Mặc muốn cái gì? Mẹ nhất định đồng ý.”

      “Vâng…” Mặc Hi trầm ngâm hồi, mới : “Mặc Mặc muốn nhất đọc tạp chí, chính là đọc sách trong cửa hàng Đọc Trăm Sách.” Mới bắt đầu Mặc Hi muốn xem sách, tamvunguyetlau.com phát này ngôn ngữ của thế giới này giống ngôn ngữ Trung Quốc, cho nên sợ xem hiểu, muốn đọc sách có thể đến cửa hàng đọc nhưng chỉ có thể đọc ở trong cửa hàng được mang ra ngoài, chỉ cần phải trả ba mươi đồng, cũng phải quá khó khăn gì.

      Chu Tiểu Trúc nghe như vậy, mặc dù vì sao Mặc Hi lại muốn cái này, bàxem cũng hiểu a, có thể lại thế nào, hôm nay là bà sai, hơn nữa nhìn dáng vẻ Mặc Hi đầy chờ mong, mặc dù tiêu đến ba mươi đồng, thế nhưng mà vừa vặn hôm nay Mặc Hi mang về 100 đồng tiền, cho nên vẫn có thể mua. Hơn nữa bà cũng chấp thuận rồi, cười : ” Được, ngày mai mẹ cho Mặc Mặc.”

      “Hay quá! Mẹ tốt ah ~!” Mặc Hi gọi tiếng, thấy Chu Tiểu Trúc dường như hoàn toàn khôi phục lại, trong lòng cũng yên tâm.

      Mà lúc này, Mặc Phàm cũng cười “Tốt rồi, sau này đều phải đem việc làm rồi hãy kết luận, hơn nữa Mặc Mặc của chúng ta nghe lời như thế, sao lại có thể làm ra việc như vậy chứ, bây giờ tốt rồi, về nhà thôi.” xong, lại đối với Kha Lượng : “Cám ơn Kha rồi.”

      Kha Lượng lắc lắc tay: “ cảm ơn làm gì! Sau này đối với Mặc Mặc tốt chút, thiệt là, lần sau nếu lại ức hiếp Mặc Mặc nữa, tôi khách khí với hai người, hừ hừ.” Có chút thị uy trừng trừng mắt.

      Chu Tiểu Trúc liền , “ , rồi, đều là tại tôi đúng.”

      “Tốt rồi, về nhà thôi” Mặc Phàm hoan hô tiếng, liền vuốt ve đầu Mặc Hi, kéo lấy Chu Tiểu Trúc cùng về nhà.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 14: Phương Nặc Nho
      Edit: Lina, Sakura
      Beta: Sakura

      “Cháu chào Chú Kỳ ạ!” Tiếng ngọt ngào vang lên.

      Kỳ Phi ngồi ở bên trong quầy thu tiền ngẩng đầu lên rồi nở nụ cười từ ái với người đến: “Là Mặc Mặc đến à, vẫn chào buổi sáng như thế.”

      “Vâng.” Mặc Hi đối với chú Kỳ bên trong quầy thu tiền rất lễ phép gật đầu, cười đáp lại, Kỳ Phi là đàn ông sắp 40 tuổi là ông chủ cửa hàng sách, mà ở tháng trước, Chu Tiểu Trúc giúp Mặc Hi làm cái túi đựng sách, hàng ngày Mặc Hi đều đến cửa hàng này từ sớm để đọc sách, đến hai về cho nên rất quen thuộc mọi người trong cửa hàng.

      Mà người trong cửa hàng sách cũng đều rất vui vẻ, đứa bé này đáng lại hiểu lễ phép, luôn thấy Mặc Hi nở nụ cười, đương nhiên Kỳ Phi cũng như thế.

      Sau khi chào Kỳ Phi Mặc Hi liền theo thói quen đến từng đống kệ sách để tìm sách đọc, tìm được quyển gọi là [vật chất luận ] giống như kiểu sách vật lý, sau đó tới bên ghế, đứng ở phía rồi lấy quyển sách đó xuống, ngồi vào chỗ gần cửa sổ, đó là vị trí của Mặc Hi ngồi mỗi ngày, dựa vào song cửa có ánh mặt trời chiếu rọi, mà song cửa này ở trong cửa sổ rất lớn đặt sát mặt đất cho nên mọi người ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bên trong

      Nhìn quyển sách trong tay, mở từng trang ra, đọc sách trong vòng tháng, để Mặc Hi có chút cao hứng và cũng có ít thất vọng, cao hứng ở đây là có nhiều loại giống Trung Quốc, thất vọng là mặc dù có nhiều thứ giống Trung Quốc nhưng bản chất lại khác nhau, ví dụ đợn vị ở đây cũng là cm, mét, ngàn mét v…v, số đếm cũng là 1,2,3,4, chữ viết là hán tự, vật lý học cũng như thế, nhưng hết lần này tới lần khác rất nhiều tổ hợp khoa học kỹ thuật lại hoàn toàn khác nhau, tựa như di động, TV…. tamvunguyetlau.com chỉ khác tên mà ngay cả thành phần cấu tạo đều giống, ở đây phần lớn đều dùng loại năng lượng đặc thù cung ứng, làm cho những tri thức lúc trước của Mặc Hi trở thành vật trang trí hề có tác dụng gì

      Vuốt vuốt mắt có chút đau xót, sau đó, ly sữa bò đưa tới bên cạnh bàn Mặc Hi, Mặc Hi còn có nhìn đến người liền cười “Cám ơn Nho.” Ngẩng đầu lên, đúng là người trong dự đoán.

      thân quần áo lao động màu trắng, dáng người thon dài, búi tóc màu nâu đen mềm mại, con mắt cũng là màu nâu đấy, rất dịu dàng, môi màu trắng nhạt nhàng cong lên, làm cho người ta lâm vào cảm giác như tắm gió xuân, là chàng trai rất đẹp lại ôn nhu, khoảng chừng 16, 17 tuổi, lại bày ra bộ dạng già trước tuổi tác, đối với Mặc Hi nhàng : “Mặc Mặc lại có ăn điểm tâm ư, như vậy đối với thân thể tốt nha.” Thanh nhã như gió.

      Mặc Hi khả ái cười, có chút hương vị làm nũng, : “ phải còn có Nho sao? Mặc Mặc biết chắc Nho cho Mặc Mặc ly sữa bò, ha ha!”

      Phương Nặc Nho nhìn Mặc Hi với ánh mắt dịu dàng kèm theo sủng nịch, theo đó là cái ngữ khí ôn nhu kia có hiên lên chút vô nại : “Nếu ngày nào đó Nho mất , Mặc Mặc làm sao bây giờ đây này?”

      Mặc Mặc cũng chỉ có thể để bụng đói thôi.” Mặc Hi nghiêng đầu, đau khổ nói.

      “Thế nên Nho thể nha.” Phương Nặc Nho cười nhạt . Nhìn cái mặt xinh xắn của Mặc Hi, “Mặc Mặc từ từ đọc sách , Nho phải làm việc, thừa dịp sữa bò còn nóng nên uống ngay.”

      “Vâng! Mặc Mặc biết , Nho .” Mặc Hi liền cười vẫy vẫy tay,rồi cầm ly sữa bò bàn uống lên uống.

      Phương Nặc Nho cười cười, xoay người sửa sang lại sách vở.

      Nhìn bóng lưng Phương Nặc Nho, Mặc Hi cười, Phương Nặc Nho này cũng là nhân viên làm việc trong cửa hàng sách này, là tại lần Mặc Hi với được quyển sách ở cao, Phương Nặc Nho xuất , giúp cầm xuống, lần thứ nhất gặp mặt của hai người là như vậy, tiếp theo chuyện, sau này mỗi ngày Mặc Hi đều đến đây nên hai người liền quen thuộc, tamvunguyetlau.com mà mỗi ngày Phương Nặc Nho đều chuẩn bị ly sữa bò cho Mặc Hi, Mặc Hi cũng thành thói quen, mà này bên ngoài bên trong có thêm nhiều khách nữ đều là vì Phương Nặc Nho mới tới, ai bảo quá đẹp trai làm chi, còn phải đẹp trai bình thường, hơn nữa còn dịu dàng như vậy, trở thành người mà tất cả khách hàng nữ thích.

      Uống sữa bò xong, Phương Nặc Nho cũng lại đây lấy ly, đồng thời đưa cho Mặc Hi cái khăn mùi soa giấy, Mặc Hi vui thích ha ha nhận lấy lấy, lau miệng, vứt giấy vào bên trong thùng rác rồi tiếp tục xem sách.

      , lúc nhân viên làm việc cùng với khách nhân trong cửa hàng nhìn Mặc Hi đều kỳ quái vì cái gì thấy đọc được vậy, dường như có thể hiểu, có khả năng nha, đứa bé mới 7 tuổi có thể xem hiểu mấy chữ này, cho nên chỉ coi là đứa trẻ thấy thú vị khi cầm sách, cũng mặc kệ .

      Đến buổi trưa, sau khi ánh mặt trời lên cao, chiếu thẳng lên thủy tinh, mà Mặc Hi an tĩnh nhìn sách bàn, thân hình bị ánh mặt trời chiếu rọi xuống, phát tán ra huỳnh quang, cái mặt xinh kia như em bé, xinh đẹp đáng có cảm giác chân . Người qua đường đều là khỏi tròn xoe mắt.

      Sau đó, đường phố đột nhiên có trận hoảng loạn, chỉ bầu trời có mấy chiếc xe bay cấp tốc bay đến, đúng, mấy chiếc xe bay này đuổi theo đứa trẻ khoảng chừng 10 tuổi.

      Chỉ thấy bé trai kia điểu khiển xe nhanh chóng từ trời lướt xuống mặt đất rồi , “ bảo bọn là đừng có theo bản thiếu gia rồi, bản thiếu gia chơi chán trở về, đuổi theo làm gì!”

      Mấy cái xe bay kia cũng theo bé trai từ trung lướt xuống mặt đất, bên trong truyền tới giọng của đàn ông, “Kỳ thiếu gia! Xin mời ngài về cùng với chúng tôi, bằng ông chủ tức giận đó.”

      “Cắt! ông già kia tức giận liên quan gì tới bản thiếu gia, hừ hừ, các người muốn đuổi theo, đừng có quái bản thiếu gia.” Đứa bé , ngay sau đó lóe lên màu lục nhạt sáng rọi, chạy với tốc độ nhanh hơn.”Hắc hắc, muốn đuổi theo bản thiếu gia? đơn giản như vậy.”

      Ngay tại lúc đứa bé trai đắc ý, bé trai ngẩng đầu lên vẫn thấy mấy xe bay dó bám theo cậu, trong lòng cậu rất giận dữ, lập tức bay xuống mặt đất, lại giảm phanh làm cho mọi người ở dưới mặt đất kinh hoàng chạy toán loạn, khi mọi người tưởng đứa bé kia đâm phải mặt đất tay của bé vừa động cái xe kia liền quay tròn, nổi mặt đất, khóe miệng bé trai kia cong lên, tamvunguyetlau.com nhìn thấy biểu của mấy người này cười rất đắc ý, rồi tăng tốc độ định chạy trốn, nhưng lúc này đột nhiên bé trai ngẩng mặt lên, thấy Mặc Hi ngồi ở bên trong song cửa, nhất thời sững sờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :