1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 06: Kết thúc học kỳ
      Edit: Tue Nguyen
      Beta: Sakura

      P/S: LaLa chính là Lạp Lạp. Sa đổi sang tiếng cho nó hay.^^

      Thời gian trôi qua vô cùng mau, nhất là khi chú trọng làm việc gì đó.

      học kỳ kết thúc như vậy.

      Trong học kỳ này, Mặc Hi có thể là được lợi rất nhiều, phải , thầy giáo giỏi, mặc dù có nghiêm khắc chút nhưng đối với Mặc Hi lại càng nghiêm khắc càng tốt. Điểm này tất cả người quá ràng, Lạc Nguyệt từng oán trách ít, nhưng cũng bị Mặc Hi khuyên xuống, bởi vì cần có những điều này!

      Mà, trong học kỳ này, để mọi người khỏi thán phục chính là, siêng năng của Mặc Hi .

      Phương châm giáo dục và khuôn phép của học viện Andara rất nhiều, cũng rất nghiêm khắc, nhưng đồng thời có lúc lại rất tự do, đó chính là vào học Andara, muốn đến lớp là có thể đến, muốn đến cũng có thể, chỉ cần trong thời gian học được ra khỏi Andara .

      Đồng thời, đến cuối kỳ biết thành tích của như thế nào, lưu ban phải là có, phải mỗi người có thể ở năm 1 đều lên lớp dễ dàng , dù sao càng lên cao càng gian nan, tuy nhiên cũng có hạn chế số tuổi , nếu đến tuổi nhất định mà thành tích của thấp hơn tiêu chuẩn, vậy ngại, bị khai trừ.

      Vì nội quy như vậy, dĩ nhiên Mặc Hi hề cúp tiết nào. Hơn nữa ở mỗi tiết học lại vô cùng nghiêm túc, huấn luyện so với người khác nặng gấp mấy lần. Trong lúc đó vẫn mang theo 10 lần trọng lực. Đương nhiên, điều này người khác biết.

      Chẳng qua là, Dị Năng Giả và Võ Giả mới là hạng mục chính yếu của Andara , đối với những người bình thường nơi học tập là bên ngoài, cách nào tiếp xúc đến hoàn cảnh học tập của bọn họ .

      Bởi vì có Mặc Hi nên hiệu suất học tập của lớp học được tăng lên nhiều , bên ngoài, Mặc Hi điểm kiêu căng, bất kể là người thường hay quý tộc đều đối xử như nhau, mặt vẫn luôn có nụ cười nhàn nhạt, dung mạo tuyệt xinh đẹp khiến ít người bởi vì mà làm việc thuận theo nhiều hơn, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy hoàn thành nhiệm vụ cùng với kết quả học tập, vì muốn bị xem thường, cho nên cũng cắn răng cố gắng. Này chính là nam sinh.

      Lúc đầu, nữ sinh cũng lập .

      Coi như là nhân cách mị lực của Mặc Hi, ràng chuyện gì cũng có làm, chẳng qua là đôi khi bình thản giải đáp chút vấn đề của nữ sinh chút. Đôi khi cùng bạn học cùng nhau cười cười,.

      Mà Mặc Hi biết, đối với , kỳ ít nữ sinh cũng muốn đến gần , bởi vì khí chất kia rất khó làm cho người khác ghét, nhưng cũng bởi vì khí chất này, các nữ sinh có cách nào quấy nhiễu . Mà đợi khi tiếp cận được , tất nhiên có lý do vui vẻ cả.

      Đương nhiên, trong đó cũng bởi vì thực lực của Mặc Hi , đợi đến lúc có người thực lực cường đại để bọn họ điểm phản kháng trong lòng, có người để các nữ sinh khó có thể tìm được khuyết điểm, có lẽ là có nhưng cũng chỉ là điểm nho đáng , phải là ghen tỵ, chỉ biết trở thành đối tượng theo đuổi và sùng bái. Tính tình cũng mấy đứa trẻ con vốn tương đối ngay thẳng.

      Trong ban A năm 1, Mặc Hi chính là nữ sinh được sùng bái. Nhưng ở lớp học này, học sinh đều phải là người bình thường.

      Xinh đẹp, cường đại, hòa nhã, thuần khiết, nhiễm bụi trần.

      Đó chính là Mặc Hi ở trong suy nghĩ mọi người, có lẽ còn có những cái khác, nhưng lại cách nào xâm nhập để tìm hiểu.

      Phía ban công ở tòa kiến trúc nào đó, ánh mặt trời chiếu rọi, rực rỡ chói mắt.

      bóng ảnh ngồi ở viền lan can, quần áo đen tinh xảo bay, tóc đen cùng dạng được gió thổi bay, chỉ là bóng lưng nho khiến người cảm giác được như cảnh thần tiên.

      Bàn tay bé vốn cầm lấy quyển sách giơ lên, vén mấy sợi tóc an phận đến tai sau, chỉ thấy lỗ tai kia trong suốt chuyển động, tay kia đồng thời cũng bỏ xuống, đặt đùi để sách.

      “Tớ biết là bạn ở đây!” tiếng kêu thanh thúy vang lên, cùng với tiếng —— phanh, cánh cửa ban công bị đá ra, xuất khuôn mặt sáng bừng của Lạc Nguyệt.

      Vọt thân mình cái, trong nháy mắt tới bên cạnh Mặc Hi, tung mình ngồi lên lan can phía giống Lạc Hi, con ngươi đảo qua, thấy đứng ở bên mà trầm mặc là Hắc Ảnh, còn có Lala, cười , “Quả nhiên, chỗ nào có bạn chỗ đó nhất định có hai người bọn họ. Nhưng hôm nay có thấy An Diệc Kì kia. có điểm kỳ quái.”

      “Giả vờ ngốc cũng hay.” Mặc Hi ngẩng đầu đón gió thổi đến, cười .

      ra, cái này cũng là có nguyên nhân , ở năm này chuyện tình phát sinh cũng nhiều nhưng cũng ít, chuyện tình của An Diệc Kì chính là trong số đó, ở đây, tại ngày hôm đó sau khi bị Hắc Ảnh kích thích , bởi vì ở cùng trường học cùng dạng dị năng, cho nên luôn luôn tìm Hắc Ảnh quấy rầy.

      Mà Hắc Ảnh cũng được Mặc Hi thông báo qua, chuyện này tùy tiện xử lý, chỉ cần quá ác là được, nếu như có thể để An Diệc Kì đến tìm càng tốt hơn.

      số việc, bởi vì An Diệc Kì luôn theo nên Mặc Hi cách nào hành động.

      Mà hình như Hắc Ảnh nhớ lấy lời này của Mặc Hi ,tại mỗi lần An Diệc Kì khiêu khích , hai người lại quyết đấu.

      Andara cho phép tư đấu, nhưng đối với hai bên đồng ý chiến đấu vẫn thường xuyên phát sinh, dù sao này cũng có thể thúc đẩy trưởng thành của từng người , học viện luôn bàn quan với điểm này.

      cuộc chiến đấu, cũng có nhiều ác liệt, cũng mất quá nhiều thời gian.

      Người thắng lợi, là Hắc Ảnh.

      Khiến mọi người kinh ngạc, học sinh mới có thể chiến thắng học trưởng năm 3, hơn nữa cũng có dùng quá nhiều công phu.

      cuộc chiến đấu kia khiến An Diệc Kì bị đả kích, cái gì cũng , tập trung huấn luyện .

      Cuộc chiến đấu kia, để người trong học viện biết Mặc Hi đứng ngang hàng với mỹ nữ đệ nhất Phong Giản Tuyết , biết có người canh giữ .

      Cái chiến đấu kia, để học viện lưu truyền quy củ, muốn đến gần Mặc Hi, phải thông qua hai người An Diệc Kì và Hắc Ảnh trước.

      giai thoại mới hai người đều lấy Mặc Hi làm trung tâm.

      Đối với điểm này, Mặc Hi có bất kỳ ý kiến, đáng giá vui vẻ là như vậy sau này có ít người làm phiền , mãi đến bây giờ rất khó thấy người.

      Hỏi, là bởi vì có hứng thú với Mặc Hi sao? ! Đối với Mặc Hi, bọn họ cũng say mê, nhưng là vẫn dùng thực lực để chuyện, giống như danh xưng Băng Chi Thánh Nữ Phong Giản Tuyết, vì sao xinh đẹp như vậy ai quấy nhiễu? Cùng dạng là bởi vì có người cường đại thủ hộ, cộng thêm thực lực của chính , thiếu nữ như vậy, phải là cái gì mọi người có thể hy vọng xa vời , cũng khó để người có thể đến gần.

      Giống như Mặc Hi, đối với thực lực của Mặc Hi, ở năm này cũng để mọi người có hiểu biết đại khái, cũng để mọi người kinh ngạc, chút nào khoa trương khi và Phong Giản Tuyết chỉ là dung mạo tương xứng, thế nhưng thiên phú cùng thực lực cũng giống nhau, cũng biết ai ra cường độ thân thể cao cấp của Mặc Hi là trăm năm khó gặp ,đặc biệt là khí chất làm cho mọi người động lòng. Cộng thêm khi ở trước người khác, khí chất nhiễm bụi trần khiến người ta có cảm giác ảm đảm cùng với xấu hổ, cũng khó có thể tìm được lý do nhích tới gần .

      Cho đến khi người bị Mặc Hi chân chính giáo huấn, về sau ai còn dám hỗn với , đối xử như với Phong Giản Tuyết, lựa chọn đứng nhìn từ xa.

      đến Phong Giản Tuyết, Mặc Hi từ cái 【 bảng xếp hạng mỹ nhân 】 cũng nhìn qua ảnh của ấy , đúng với phỏng đoán của mình, chính là người con đánh nhau với hồi trước.

      Chẳng qua ở nơi này năm có xuất , nghe là bởi vì ấy là hội trưởng hội học sinh năm 4, cho nên có quyền đặc biệt và phần thưởng, ngày nghỉ là 1 năm rưỡi .

      Đúng là phần thưởng tốt a! Chẳng qua là bây giờ Mặc Hi cũng cần, hình như những hội trưởng khác được thưởng cũng tồi, ví dụ như phần thưởng của hội trưởng hội học sinh năm 2 là có tư cách lên tầng ba của phòng Duyệt Lãm.

      Phòng Duyệt Lãm là thư viện của Andara, mà riêng tầng ba phải là ai cũng có thể lên được.

      Cái phần thưởng này hơi có tác dụng với , quyết định muốn.

      thôi.” Mặc Hi tung mình nhảy xuống lan can, trong tay cầm lấy sách vở chuẩn bị rời khỏi.

      đâu!” Lạc Nguyệt hỏi, đồng thời nhảy xuống, cười hì hì theo thói quen tựa vào người Mặc Hi .

      Mặc Hi nở nụ cười như biết , ” phải bạn đến là muốn gọi tớ kiểm tra thử thăng cấp sao? Hoặc nên là nhảy cấp.”

      “Hắc hắc, quả nhiên là Hi ! Đúng là hiểu mình.” Lạc Nguyệt điểm ngượng ngùng khi mục đích bị phát , cùng với Mặc Hi về phía trước.

      Sắc xanh biếc đường , bốn người lại ở đường.

      Lạc Nguyệt thể chặc lưỡi hít hà.

      “Này, Hi! Lần này bạn định nhảy bao nhiêu cấp? Hắc hắc, lấy thực lực của bạn, nhảy đến cấp 4 có vấn đề a!” cấp 5 là bởi vì trong đó có thể có ít Dị Năng Giả đồng cấp , Võ Giả thể so được với Dị Năng Giả, mặc dù phục, nhưng Lạc Nguyệt vẫn phải thừa nhận.

      Andara tổng cộng có 7 năm, năm 1 là lúc đầu trẻ con báo tên, 10-15 tuổi cũng có thể tham gia, thực lực phải từ cấp 10 trở lên.

      Năm 2, cấp 15trở lên.

      Năm 3, cấp 25 trở lên.

      Năm 4, cấp 35 trở lên.

      Năm 5, cấp 40trở lên.

      Năm 6, cấp 45trở lên.

      Năm 7, cấp 50trở lên.

      Cho nên, sau khi mọi người tốt nghiệp ở Andara là tu vi cao cấp, đây là chỗ cường đại của Andara .

      mặt Mặc Hi tươi cười có thay đổi, nhìn qua có thể thấy khuôn mắt đầy sức sống của Lạc Nguyệt, cười , “Tớ có ý định nhảy cấp, tớ chưa học xong căn bản nên muốn học cho chắc .”

      phải chứ! Bạn còn định ở nơi cấp thấp này!” Lạc Nguyệt kêu to, chịu đủ năm rồi, thể chịu nổi những thứ sơ cấp kia, giống như kiểu ràng là học sinh trung học năm 1 mà lại phải học tiểu học còn là học lớp 1, loại cảm giác này có thể tưởng tượng được sao.

      “Nguyệt! Bạn nên biết rằng tớ có kiến thức căn bản, hơn nữa việc này rất có tác dụng với tớ.” Mặc Hi trả lời ràng, chỉ sợ bây giờ thực lực của mạnh hơn học sinh năm 1 rất nhiều, nhưng kiến thức cơ bản giống bọn họ, trong năm này được lợi rất nhiều.

      Sắc mặt Lạc Nguyệt có chút phát khổ , năm này phát Mặc Hi hề có kiến thức căn bản, mặc dù khi ấy rất giật mình, bởi vì là thực nên khiến người khác nên lời, nhưng mà Mặc Hi lại có thể cường đại đến như thế này.

      Nhưng chớp mắt nghĩ, năm trước Mặc Hi vẫn là người thường, quả là khó có thể tiếp xúc đến việc này, biết cũng phải là chuyện lạ . Cũng để người khác cảm thán, Mặc Hi là ở dạng tình huống như thế nào mà luyện thành thân thực lực như thế này? Trong đó thiên phú là tất nhiên, nhưng cố gắng nhất định thiếu

      “Tớ biết rồi.” Lạc Nguyệt sa sút , nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, tiếp theo vừa cười , “ có quan hệ, có thể thoải mái vui đùa chút nha, nắm vững kiến thức cơ bản cũng tốt!”

      như thế kỳ cũng là tìm lý do để an ủi mình .

      Đôi mắt Mặc Hi chớp động ôn hòa, Lạc Nguyệt có thể cảm giác được tình cảm của , đây là mỗi ngày Lạc Nguyệt mở miệng ra bạn bè tốt, chị em tốt.

      “Bạn có thể nhảy cấp, tớ biết cái sơ cấp này đối với bạn mà rất quen thuộc.”

      “Này này này! Bạn đây là đuổi tớ sao?” Lạc Nguyệt khoa trương kêu to, “Hừ hừ! Nắm vững kiến thức cơ bản sau này mới tốt! Điều này tớ hiểu! Mơ tưởng cường đại mình! Hơn nữa ở đấy rất có cảm giác vinh quanh a! Hắc hắc, so với bọn cũng muốn cường đại hơn!”

      Mặc Hi biết Lạc Nguyệt khẩu thị tâm phi, mặt cười cũng càng thêm dịu dàng, mặc dù bé trước mắt quá , đối với mình cộng tuổi hai đời vào mà lại càng có thể giống như con , nhưng bé có thể để cho mình coi bé thành bạn bè, tình cảm vĩnh viễn cũng là có giới hạn tuổi , bất kể là tình hay tình bạn.

      lại cái gì, tính tình Lạc Nguyệt giống với hiểu biết của , nhận định rồi nhiều cũng thay đổi được.

      Quay đầu, nhìn về phía trước vẫn lời, theo bên cạnh là Hắc Ảnh và Lala, bây giờ Lala so với quá khứ tựa như biến thành người khác, trước kia LaLa rất khả ái, rất sợ hãi, rất xấu hổ cũng rất tự ti. Lala bây giờ, vẫn khuôn mặt , trẻ con đáng , nhưng bây giờ khuôn mặt kia lại lãnh đạm như Hắc Ảnh, ! Hắc Ảnh chính là dưỡng thành thói quen lạnh lùng, cái này cũng là tính cách của .

      Mà mặc dù mặt mũi Lala lãnh đạm, nhưng là Mặc Hi vẫn có thể từ kia đôi mắt nhìn ra ấm áp trong đó.

      Này chỉ là Mặc Hi hướng dẫn cũng là bởi vì kinh nghiệm của năm này.

      Từ ngày đó báo tên kết thúc, Lala tự theo , rồi sau đó, ở năm này Mặc Hi cùng dạng hướng dẫn, khi Lala ở trường bị nữ sinh bắt nạt, bị nam sinh đùa bỡn Mặc Hi câu.

      chỉ là ở bên trong kiên cường, bên ngoài cũng phải giống nhau , theo bên cạnh Hắc Ảnh, hướng dẫn bạn. Cố gắng lên! Tớ muốn chính là cường đại Lala, nếu như bạn làm được tớ tàn nhẫn đuổi bạn .”

      “Nhưng, yên tâm bạn còn có thời gian.” Vốn Lala bị sợ đến run rẩy, sau khi tiếng này ra , đầu ngẩng lên , nhìn thấy nụ cười ấm áp kia của Mặc Hi, vốn tâm trạng khiếp đảm cũng dần dần trở nên ổn định.

      Mà chính là năm qua, ngụy trang khuôn mặt lạnh như băng cũng dần dần quen thuộc đến tự nhiên.

      ” Thế còn các bạn? Định như thế nào?” Mặc Hi lên tiếng hỏi.

      “Theo Mặc Hi sắp xếp.” Giọng của Hắc Ảnh vẫn lạnh lùng như vậy, mặt điểm biến hóa.

      Bởi vì trong trường gọi đại nhân tốt, cho nên dưới mệnh lệnh của Mặc Hi, Hắc Ảnh cuối cùng thỏa hiệp, ở loại tình huống bình thường đổi giọng gọi là Hi.

      Con ngươi chuyển qua nhìn về phía LaLa còn chưa có lên tiếng, Lala trước tiến lên bước , “Giống nhau.” Giọng ngọt ngào lại trầm ổn, cũng e thẹn như trước kia.

      “Các bạn có suy nghĩ của chính mình, tự mình quyết định, đây cũng phải là chuyện gì quan trọng.” Mặc Hi cũng có sắp xếp cái gì, vẫn đem quyền lợi quyết định cho chính bọn họ. Giống như , cái này cũng là cái vấn đề lớn gì, tùy ý nhảy cấp vẫn dựa theo quy củ thăng cấp, học lên cấp bình thường,.

      Hai người gật đầu, chỉ cần là Mặc Hi lên tiếng, bọn họ cũng có cái gì nữa .

      Tiếp tục thêm đoạn , phía trước đột nhiên xuất người, là thiếu nữ, khoảng chừng 16, 17 tuổi, thân áo dài màu cam rất dễ thấy, đó là biểu của hội trưởng hội học sinh năm 2 .

      Đồng phục học sinh của hội trưởng hội học sinh được chế tạo đặc biệt, cùng đẳng cấp giống nhau, 7 năm phân làm 7 loại màu đỏ, vàng cam, vàng hoàng kim, xanh lá cây, đen, xanh da trời, và tím, cho nên nhìn cái có thể ràng nhìn ra thiếu nữ là hội trưởng năm 2

      Xem ra thiếu nữ ở chỗ đó đợi lúc rồi, vừa nhìn thấy bóng dáng Mặc Hi đôi mắt nhất thời sáng ngời, chớp động mấy cái, cắn cắn môi, chạy chậm đến trước mặt Mặc Hi.

      khuôn mặt ra nụ cười thiện ý, đến trước mặt Mặc Hi dừng lại, cười , “Chào học muội Mặc Hi.”

      “Chào, xin hỏi có chuyện gì ?” Bởi vì thiếu nữ đến, Mặc Hi khỏi ngừng bước chân, cười nhạt trả lời thiếu nữ.

      “Ha ha, chỉ là nghe qua học muội nên nghĩ đến xem chút, học muội rất lợi hại đây.” Thiếu nữ cười , đôi mắt nhìn Mặc Hi dấu kinh diễm và ghen tỵ, mặt lại đầy chân thành, tiếp theo tựa như tùy ý , “Học muội muốn tham gia kỳ thi thăng cấp sao, vừa vặn chị cũng vậy, mọi người cùng nhau nhé.”

      Mặc Hi gật đầu, nhiều thêm người cũng nhiều, Thiếu người cũng ít, hơn nữa vừa nhìn dáng vẻ này cũng biết đây vốn là mục đích của ta, chỉ sợ đáp ứng ta cũng đuổi theo.

      Mục đích như vậy , ngay cả Lạc Nguyệt cũng nhìn ra được, cũng chuyện hay ý kiến gì, dù sao Mặc Hi đáp ứng, cũng thích quản.

      Năm người tiếp, thiếu nữ thỉnh thoảng nịnh nọt, cuối cùng nhất thời hỏi ra câu ta muốn hỏi nhất.

      “Lấy thực lực của Hi muốn nhảy cấp đến năm 3,4 cũng có vấn đề a, lần này Hi định thế nào?”

      Đôi mắt Mặc Hi lóe lên, bình thản cười , “Kỳ cũng có, em còn chưa học xong căn bản, tất cả chẳng qua là dựa theo quy luật lên cấp mà thôi.”

      “Như vậy à!” sắc mặt thiếu nữ có chút cứng đờ, trong nháy mắt khôi phục, cười , “ có nghĩ tới , người bình thường là muốn vượt cấp hướng về phía trước học cao hơn .”

      khí có chút buồn bực, bởi vì thiếu nữ đến, Lạc Nguyệt cũng trở nên ít , đến cuối cùng căn bản là chuyện.

      Lại là hồi, Mặc Hi ràng cảm giác thiếu nữ hít thở hơi, mặc dù rất , nhưng Mặc Hi cảm giác lực lại rất ràng, tiếp theo thấy sắc mặt thiếu nữ lại là bộ dáng ấm áp , “Hi có có nghĩ qua trở thành hội trưởng ? Dù sao lấy thực lực của Hi muốn trở thành hội trưởng năm 2 là chuyện tình rất đơn giản, nếu muốn, chị cũng cam tâm tình nguyện đưa dù sao Hi xuất sắc như thế .”

      Lời này rất thiện ý mà phong độ, này mặt là nụ cười cũng rất thoải mái mà ấm áp, chẳng qua là Mặc Hi vẫn phát đôi mắt kia khẩn trương.

      Khẩu thị tâm phi a. . . . . .

      “Dạ, em cần phần thưởng của hội trưởng năm 2 , em tranh, khi đó, dựa vào bản lãnh của chúng ta .” Mặc Hi rất bình thản mà bày tỏ tình, cười nhìn thiếu nữ.

      Quả nhiên, sắc mặt thiếu nữ nhất thời biến đổi, tiếp theo vẫn nở nụ cười, mặc dù có chút mất tự nhiên, “Ha ha, Hi đúng, vẫn là muốn dựa vào bản lãnh, bằng người khác còn cho là Hi phải là dựa vào bản lãnh , như vậy chính là chị đúng ….”

      Lại hồi, thiếu nữ lần nữa , “ đến đây, chị đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện, thể cùng với Hi rồi, xấu hổ.”

      sao ạ.” Mặc Hi từ đầu tới cuối đối với thiếu nữ là bình thản.

      “Ha ha, kia chị trước, tạm biệt.” Thiếu nữ cười vẫy tay, xoay người chạy , sau khi xoay người, vốn khuôn mặt kia còn nụ cười nhưng trong nháy mắt trở nên chìm xuống, con ngươi tràn đầy lửa giận.

      Tốt! Rất tốt!

      Mày muốn tranh đúng ! Vậy đừng trách tao khách khí rồi! Bản thân tao muốn nhìn mày có lợi hai như lời đồn hay !

      Nhớ tới gương mặt nhắn, con ngươi tràn đầy lửa giận của thiếu nữ lại là ghen tỵ, nếu cẩn thận hủy khuôn mặt cũng thể trách tao nhé!

      Bóng ảnh thiếu nữ tới hồi hoàn toàn biến mất, sau đó Lạc Nguyệt vẫn lời nào, tựa hồ thở ra hơi sâu, dường như hồi trầm mặc kia khiến nghẹn gần chết , tiếp theo bắt đầu lải nhải, “Hi a! ! kia căn bản là đến thăm dò bạn ! Cái gì nếu như bạn muốn chị tình nguyện đưa , cái gì gọi là người khác cho là phải dựa vào bản lãnh của bạn! ? Nôn mửa chết tớ! Chị ta chỉ là nhân vật , còn cần nhường? Còn bản lãnh ? Trời ạ! Nghĩ lại làm tớ chịu được! !”

      “Ha ha, mặc kệ chị ta! cần nghĩ là được.” Mặc Hi tán thưởng nhìn Lạc Nguyệt cái, mặc dù bình thường Lạc Nguyệt nhìn lại rất lỗ mãng hơn nữa lắm mồm, nhưng chỉ có thực lực tốt, mà còn rất thông minh, hơn nữa cũng quan sát lời để xem xét tình, ở tuổi này có thể có được biểu như vậy là rất tệ.

      Quả nhiên, gia tộc càng lớn mạnh người trong đó cũng càng phức tạp. Mặc dù biết gia tộc Lạc Nguyệt rốt cuộc là thế nào, Mặc Hi cũng hỏi, nhưng là vẫn có phỏng đoán đại khái , hơn nữa nhìn Lạc Nguyệt cũng biết có thời thơ ấu tốt đẹp gì.

      “Được được được! Tớ mới thích quản đây! Nhưng mà Hi, bạn muốn cái ghế hội trưởng kia?” Lạc Nguyệt nghi ngờ hỏi, “Bạn giống như là người thích hư vinh như vậy a!”

      “Tớ phải sao? Tớ cần là cái quyền thưởng kia của hội trưởng hội học sinh.”

      “A! Cũng là! muốn lấy! Nhớ kỹ phải giáo huấn chị ta chút! Hừ hừ! Làm bộ làm tịch!”

      “Ha ha, biết rồi.”

      đường cười, bất tri bất giác đến nơi tổ chức kỳ thi .

      Bởi vì là ngày cuối cùng, nên tại nơi tổ chức kỳ thi trong sân trường cũng tụ nhiều người lắm, nhưng liếc cái cũng nhìn tới phía trước, rất ồn ào náo nhiệt.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 08: Tin tức của người xưa.
      Edit: Tue Nguyen
      Beta: Sakura

      “Này! Hi! Ở đây! !” Mới đến cửa lớn của Andara, liền nghe tiếng kêu vô cùng quen thuộc của Lạc Nguyệt, chớp mắt nhìn lại thấy vẫy vẫy bàn tay bé.

      Mặc Hi cũng nở nụ cười, ấm áp thuần khiết, đến chỗ ba người đứng.

      Ở vùng núi thâm sâu khác biết tên, nhóm người đứng chỉnh tề, cung kính cúi đầu.

      Gần mười người mặc quần áo màu đen, nhìn kiểu dáng có thể biết đây là loại trang phục kiểu khoa học kỹ thuật mới dùng trong huấn luyện hoặc là trang phục trong chiến đấu ,mặt nạ cũng che nửa khuôn mặt, giống da, giống vải. con ngươi bị lộ ra đen nhánh mà đờ đẫn, có tình cảm.

      Mười người cứ đứng như vậy, khiến khí trở nên buồn bực, ngập tràn sát khí.

      Mà đứng trước mười người này, có người đứng yên, bên ngoài là thân áo dài màu đen, lờ mờ có thể nhìn thấy quần áo màu đen bên trong, phía ngoài áo dài, có đường vân sắc đỏ của máu),có cảm giác thần bí và máu tanh khó .

      người so với người lại cường tráng hơn ít, chỗ rộng hơn cả chục cm.

      Từ thân hình đến bề ngoài, người đàn ông cao lớn kia chắc là trung niên, mà người đứng ngoài là thiếu niên.

      “Tiểu Nho, con quyết định chắc chắn?” giọng bình tĩnh mà từ ái ,có phần trầm xuống từ người đàn ông cao lớn.

      Người thiếu niên chuyện, mà chỉ gật gật đầu.

      Thở dài, người đàn ông tiếp, “ ra đến tài năng mà ông trời cho con, có ba trợ giúp, con cũng có thể mạnh lên .”

      Thiếu niên hơi cử động, cuối cùng mở miệng, “ cần.”

      Giọng trong suốt mà ấm áp, nho nhã, giống như tiếng gió, lại thể lạnh lùng cùng với xa lạ.

      khí lại trở nên khó chịu.

      lúc sau, người trung niên cũng cười, cũng có bởi vì giọng điệu xa lạ của thiếu niên mà thay đổi, giọng vẫn ôn hòa và từ ái, còn có quan tâm, “Nếu là quyết định của con cha cũng ngăn, nhưng là, hi vọng con nhớ kỹ, cha chờ con trở về.”

      Dừng chút, người trung niên tiếp, “Mẹ con cũng muốn con mau trở về .”

      “. . . . . .” cả người thiếu niên ràng cứng ngắc rồi bình thường trở lại, cuối cùng trong giọng cũng có tia tình cảm, “Thời gian này, hi vọng cha chăm sóc mẹ cho tốt.”

      “Ha ha, ấy là vợ của cha, mẹ của con, cha chăm sóc mẹ tốt.” Giọng của người trung niên đưa ra lời đồng ý vui vẻ .

      lời nào, ý tứ của thiếu niên rất ràng.

      Người trung niên cũng im lặng, hai bàn tay đưa ra khí, theo đó màu xanh sáng rọi ngưng tụ lại, đây ràng là biểu tu vi của vương giả, sau đó theo màu xanh sáng rọi, bàn tay ở trung vẽ ra đường, khe hẹp xuất bên trong bóng tối bao phủ.

      Người trung niên chớp mắt nhìn về thiếu niên.

      Thiếu niên có nhìn lại, cũng có chần chờ, vào khe hẹp kia, trong nháy mắt biến mất, sau đó khe hẹp cũng trở nên biến đổi.

      Con ngươi điểm thay đổi, trống rỗng, sắc mặt người trung niên phức tạp, lúc sau, quay người lại, trong nháy mắt cả người bao phủ áp lực lạnh như băng. Giọng điệu cũng có tình cảm ôn hòa như lúc nãy, chỉ có lạnh lẽo cùng vớiuy nghiêm, “Tất cả đều cẩn thận cho tôi, nếu có gì bình thường, trong thời gian sớm nhất báo cho tôi biết.”

      “Dạ!” thanh chỉnh tề mà đờ đẫn, từ miệng mười người truyền ra.

      Lúc này người trung niên mới lóe lên, bước vào khoảng , trong nháy mắt biến mất, tốc độ như vậy có thể là khiến người khác sợ hãi.

      Ở nơi khác, cùng dạng là vùng núi bí , nhưng nếu Mặc Hi nhìn qua, tuyệt đối rất quen thuộc với , bởi vì đến nơi đây rất nhiều lần, lưu lại rất nhiều ký ức.

      Non xanh nước biếc, còn có núi non tràn đầy sức sống, nơi này vật có gì thay đổi, nhưng có số thứ thay đổi cũng rất nhiều.

      Chỉ thấy nơi này trước kia là rừng núi hoang vu, mà nay có phòng ốc, ở sân tập cũng có khoảng hàng trăm đứa trẻ.

      Mỗi người đều chịu khó tập luyện, mồ hôi đầm đìa.

      Trong đó, thiếu niên cao lớn khoảng 15,16 lại bên cạnh những đứa trẻ, lông mày khẽ nhíu lại, có cảm giác uy hiếp, ánh mắt sắc tựa như kiếm, quét qua mọi người, đột nhiên hét lớn tiếng, “Toàn bộ lên tinh thần cho tôi, các cậu muốn bị đuổi ?”

      ! !” những đứa kêu to, vừa mới mệt mỏi lại trở nên mạnh mẽ.

      ra cũng thể trách bọn trẻ, chỉ do huấn luyện quá hà khắc cùng với khó khăn , nếu có thuốc chống đỡ chỉ sợ bọn trẻ đứng cũng nổi.

      Thiếu niên lời nào, lại lần nữa nhìn bọn trẻ cái, xoay người tới nơi hẻo lánh.

      Chỗ đó là nơi riêng biệt, chỉ có giỏ đựng cây thuốc cùng với dụng cụ, trong đó bóng hình gầy yếu ngừng chọn lựa.

      Vừa nhìn thấy này người này, con ngươi thiếu niên vốn bén nhọn trở nên nhu hòa,khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên ấm áp ít, tới bên cạnh người con trai này lên tiếng , “Tam Lăng, cần cực khổ như thế, bây giờ cũng cần nhiều thuốc như vậy.”

      Tam Lăng? Cách gọi này là dành cho người quen thuộc, chẳng qua thiếu niên gọi là Tam Lăng lại là ai?

      Người con trai bị gọi là Tam Lăng quay đầu lại, khuôn mặt thoáng tái nhợt rồi trở lại bình thường, nhưng con ngươi kia ấm áp mà trong sáng khiến khuôn mặt sáng lên ít, chỉ là, đây phải là điều quan trọng , quan trọng là …, thiếu niên trước mắt này, gọi là Tam Lăng? Người này cùng Tam Lăng mà Mặc Hi quen biết hoàn toàn giống nhau.

      , quên mất sao ? Bây giờ em gọi là Phạt Dược.” Thiếu niên , mặt tình cảm ôn hòa.

      Thiếu niên sửng sốt, bất đắc dĩ cười cười, “Ha ha, còn quên mất, năm rồi, vẫn có quen!”

      “Đúng vậy, 1 năm, biết đại nhân thế nào rồi.” Phạt Dược có chút hoài niệm, tiếp theo tựa hồ có chút buồn bã, “Chỉ là chúng ta vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ mà đại nhân giao cho.”

      “Đây cũng là trách nhiệm của riêng em, hơn nữa ở đây công lao của em là lớn nhất , em hoàn thành phần trách nhiệm của em rồi.” Sắc mặt thiếu niên kiên định, tay cũng nắm chặt, ” bao lâu nữa, nhất định làm cho đại nhân xem trọng, nhất định phải thành công.”

      “Dạ!” Phạt Dược cũng cười cách kiên định, gật đầu, con ngươi có chút sao nhãng. Cậu nhớ kỹ ngày bọn họ tách ra, , chỉ cần bọn họ dựa vào chính mình cố gắng tới Andara tìm được , thu nhận bọn họ, ra đây là giả vờ cho người trong bóng tối xem, trước đó phân nhiệm vụ cho em họ rồi .

      Hỏi bọn họ là ai, sai, Phạt Dược chính là Tam Lăng, mà thiếu niên còn lại chính là Đại Lăng, tại bọn họ có bề ngoài khác là do thuốc có thể thay đổi hình dáng của Phạt Dược,mà thứ thuốc này được làm ra theo cầu của Mặc Hi.

      Mà bây giờ hai người đổi tên, Đại Lăng tên là Phạt Lạng, Tam Lăng tên là Phạt Dược.

      “Yên tâm ! bao lâu nữa! Dù đại nhân cho chúng ta đủ thời gian để hoàn thành, cũng muốn tận lực ở thời gian sớm nhất đạt được thành tích mà ngài ấy muốn!” Giọng Phạt Lạng chìm xuống, trong đó chứa đựng kiên cường cùng hào khí tĩnh mịch.

      Phạt Dược cũng cười, khuôn mặt ốm yếu cũng tự tin cùng với mong đợi.

      Trong thời gian năm này , dần dần tất cả đều trải qua thay đổi.

      Ở khu trung tâm trong thành La An, trong khu biệt thự ở nơi nào đó.

      Ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp ban công tầng , Mặc Hi mặc bộ quần áo trắng đơn giản ngồi ở đó, trong tay cầm điện thoại chuyện.

      “Bởi vì thời gian nghỉ rất ngắn nên thể nào trở về được ạ.”

      “Ha ha, như vậy rất tốt, chắc em trai rất đáng !”

      “Ha ha, sao ạ, con cũng nhớ cha mẹ.”

      “Dạ, con hiểu.”

      “Dạ, tạm biệt.”

      Ngắt điện thoại, Mặc Hi tựa vào ghế, thời gian nghỉ của Andara rất ngắn, dường như chỉ có mười mấy ngày, trong những ngày này bọn họ liên lạc được thông tin bên ngoài nhưng mười mấy ngày sau phong bế. Đương nhiên, giống như năm ngoái, cũng có thể như An Diệc Kì rời trường sớm, chỉ cần có thực lực đến cấp bậc nhất định, bất kể ở đâu, thực lực vĩnh viễn là quan trọng nhất.

      Nhớ lại cuộc chuyện vừa rồi của ba mẹ, có nghĩ đến năm này ba mẹ lại sinh đứa bé, là em trai. cũng phải là đứa trẻ , cho nên cũng bởi vì cái này mà ghen tỵ với em trai , hơn nữa còn vui vẻ, bởi vì có em trai, ba mẹ bọn họ cũng đơn, dù sao mình giống đứa , cũng có quá nhiều thời gian để có thể theo bên cạnh ba mẹ , bây giờ có em trai so với mình hơn 10 tuổi rất sai.

      “Hi, hôm nay là ngày em và Kì thiếu gia cùng Lạc tiểu thư hẹn nhau ra ngoài.” lúc này, Thiên Nhu thân quần áo màu trắng tới, nhắc Mặc Hi. Thiên Nhu gọi là Mặc Mặc nữa. Đây là phân phó của Mặc Hi.

      “A, đúng rồi.” Mặc Hi nhớ lại lần trước An Diệc Kì có dạo phố, muốn có cơ hội để buông lỏng tâm trạng, cho nên Mặc Hi cũng có từ chối, trong đó cũng là bởi vì Lạc Nguyệt kéo , đứng lên, hỏi, “Bọn họ đến rồi hả chị?”

      đến.” Thiên Nhu lên tiếng cười , thời gian năm này Mặc Hi nhìn rất có sức sống.

      Mặc Hi gật đầu, đứng dậy, vừa vừa , “Cùng chứ.”

      “Vâng”

      Hai người xuống lầu, mới đến phòng khách liền thấy được nhóm người, An Diệc Kì, Khố Lạp, Phiêu Linh, tiếp theo chính là Lạc Nguyệt, Hắc Ảnh, Lala cũng ở đây, thời gian như vậy vẫn chịu lãng phí chút nào, dựa theo phương pháp huấn luyện biết Mặc Hi có ở đâu, sau đó biết tại sao, đám người bọn họ lại quen thuộc lẫn nhau như vậy.

      “Mặc Mặc đến rồi! !” Vừa nhìn thấy Mặc Hi xuất , An Diệc Kì chính là người đầu tiên lớn tiếng kêu to, mặc dù cậu thua số trận, hơn nữa lâu ngày lại gặp Mặc Hi, nhưng là tình cảm kia cũng điểm phai nhạt, chẳng qua là càng thêm mãnh liệt, gấp rút trong tâm trạng cậu.

      Trong thời gian này cậu cũng điều tra Hắc Ảnh, ra tất cả, dựa theo lời của An Dĩ Mẫn, Hắc Ảnh chính là người bảo vệ cho Mặc Hi. Điều này khiến An Diệc Kì thở phào hơi, vì vậy ý nghĩ thù địch đối với Hắc Ảnh cũng giảm xuống ít, nhưng trong lòng muốn vượt xa Hắc Ảnh lại càng thêm mãnh liệt

      “Oh, tất cả mọi người ở đây.” Mặc Hi đáp ứng tiếng, cùng Thiên Nhu đến trước mặt mọi người.

      “Hắc hắc, nhiều người chơi mới vui!” Lạc Nguyệt cười hì hì , thể chờ được nữa, kêu lên, “Tốt lắm! Tốt lắm! Đừng nữa, nhanh ! Mỗi khi đến thời gian này khu trung tâm có rất nhiều chỗ vô cùng tốt để chơi , nhanh chút đáng tiếc!”

      xong, kéo lấy Mặc Hi hướng ra phía ngoài chạy trước, Mặc Hi cũng có phản kháng để tùy ý bé kéo lấy. Hai người vừa , những người khác còn có thể đứng lại? Tất cả tự nhiên nhanh chóng theo.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 09: Hội bán đấu giá
      Edit: Tue Nguyen
      Beta: Sakura

      đường phố, bởi vì trong thời gian nghỉ, hơn nữa lại là cuối năm, cho nên so với bình thường người nhiều hơn ít, cũng lộ ra rất náo nhiệt.

      Rất dễ thấy đám trẻ ở chung chỗ, hơn nữa còn là đám khí chất hơn người cùng với bề ngoài xinh đẹp, vì vậy ít người đường phố khó để đoán ra bọn họ là học sinh của Andara.

      Trải qua cả buổi mua sắm đồ, nhóm 7 người này đến nhà hàng bình thường ăn cơm chiều.

      Nhà hàng này rất đơn giản, tuy đơn giản như vậy nhưng cũng thể bỏ qua tinh tế và huyền ảo.

      “Hi hi, Mặc Mặc! Mặc Mặc biết vì sao Kỳ mang Mặc Mặc đến ở đây ăn cơm ?” mới ăn cơm xong, nghe An Diệc Kỳ cố cách thần bí.

      “Vì sao?” Mặc Hi vẫn rất nể mặt phối hợp với câu hỏi .

      “Ha ha!” An Diệc Kỳ đắc ý cười, nhìn Khố Lạp bên cạnh lời nào, cái này có cái gì tốt để đắc ý, chỉ cần là người thường xuyên đến biết tầng có gì đặc biệt, chẳng qua Mặc Hi là lần đầu đến cho nên biết mà thôi.

      Ngay tại lúc An Diệc Kỳ chuẩn bị Lạc Nguyệt chen miệng rồi, “Stop, đắc ý cái gì chứ! Hi, tớ cho cậu biết.”

      “Bạn!” con ngươi An Diệc Kỳ trừng lên, tức giận nhìn Lạc Nguyệt, lại để mình bị mất cơ hội biểu trước mặt Mặc Mặc!

      Nhưng đối với tức giận của An Diệc Kỳ, Lạc Nguyệt hoàn toàn để ý, cười : “Là thế này , cái tòa Hợp Thiên lâu này nhưng là rất có phong cách, các tầng được phân ra, đừng thấy tầng này chẳng qua là ăn cơm, tầng hai chính là mua bán mọi loại dị khí tốt , mà quan trọng nhất là 3 năm lần, ở đây tổ chức buổi bán đấu giá, đừng xem thường buổi bán đấu giá này, bên trong cái gì cũng đều thể khinh thường , mà năm nay vừa đúng là qua năm thứ 3, hôm nay có buổi bán đấu giá đặc sắc đó! Ha ha! Hi có hứng thú !”

      “Hừ!” Bị lạc Nguyệt hết mọi chuyện, An Diệc Kỳ bực mình hừ tiếng, lại biện pháp nào, ai bảo là bạn tốt nhất của Mặc Hi đây?

      sai, Mặc Hi thấy hứng thú rồi, sắc mặt cũng chút nào che giấu biểu , cười : “Đúng vậy! Chính xác rất để người mong đợi.”

      “Ha ha! Tớ biết cậu chỉ đối với chuyện như thế này mới cảm thấy hứng thú!” Lạc Nguyệt đắc ý , đứng lên, nhìn đồng hồ liền , “Thời gian còn dư 1 chút, nhưng có thể đến chỗ ngồi, sáng sớm tớ lên kế hoạch cho tiết mục này, vì vậy chỗ ngồi cũng là ở vị trí tốt lắm a! Chúng ta bây giờ !”

      “Sao?Bạn cũng có chỗ ngồi rồi?” An Diệc Kỳ vừa , cũng đứng lên.

      ra, An Diệc Kỳ cũng có chỗ ngồi .

      “Thế nào! Hừ hừ! Hi nhất định là muốn ngồi cùng tớ!” Lạc Nguyệt tự nhiên cũng nghe ra ý tứ trong đó, kéo Mặc Hi đứng rồi đối diện với An Diệc Kỳ kêu lên.

      “Bạn!”

      “Bạn cái gì mà bạn! Tốt lắm! Tốt lắm! thôi! đến chỗ phòng của tớ nào !”

      “Vậy thôi, này có cái gì tốt để tranh a? Chỗ của ai ngồi tại đó là được rồi.” Mặc Hi cùng mọi người đứng lên, có chút bật cười , rốt cuộc trẻ vẫn là trẻ .

      “Được được! thôi! Hi! Cùng tớ !” Mặc dù như thế, nhưng nhìn lại Lạc Nguyệt vẫn tranh cùng An Diệc Kỳ.

      đường trở ngại tới buổi bán đấu giá kia, nhìn lại, là rộng! ràng là buổi bán đấu giá chưa có bắt đầu, nhưng người ngồi gần hơn phân nửa chỗ rồi.

      Đám người Mặc Hi đến bị những người này chú ý tới, nhìn thấy bọn họ được người dẫn đường cung kính dẫn vào căn phòng kia, từng tiếng bàn tán vang lên.

      “Ai, nhất định lại là những học sinh của Andara rồi, những đứa trẻ này là tốt số a! Có gia đình tốt, cái gì cũng là tốt nhất.”

      “Đó cũng là do người ta có bản lãnh! cho là vào Andara dễ sao?”

      “Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm , người hơn người!”

      đứa cũng có thể tiến vào khu vực dành cho khách quý, ai! thể so sánh với nhau được a!”

      Mà đám người Mặc Hi bị mọi người bàn tán ngồi trong phòng rồi, cách trang trí bên trong rất tốt, mặt bàn có cái nút theo như cách trang trí này, chắc là để cạnh tranh vật đấu giá.

      “Các vị khách nhân xin chờ đợi, nước trà dâng lên ngay.” Phục vụ cung kính , rồi xoay người rời khỏi. Sau đó, cửa cũng đóng lại.

      Căn phòng cũng lớn, cho nên đối với 7 người mà cũng ngồi đủ, Mặc Hi và Lạc Nguyệt ngồi cùng chỗ, mà Thiên Nhu và Hắc Ảnh đứng cùng 1 bên phía trước, bên khác là ba người An Diệc Kỳ ngồi.

      Đối với cách làm của Thiên Nhu và Hắc Ảnh mọi người cũng thành thói quen, cho nên cũng gì.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua,trong phòng thỉnh thoảng có người chuyện, đa số là lạc Nguyệt và An Diệc Kỳ tranh cãi ầm ĩ, mà chỗ ngồi phía dưới (khu bình thường) cũng đầy người.

      Mặc Hi vốn tựa vào sofa, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần nhưng thực tế lại tu luyện, đột nhiên con ngươi mở ra, mặt ra nụ cười, nhìn xuống đài cao phía dưới.

      Lúc này, ánh đèn toàn trường đột nhiên tối sầm lại, tiếp theo lại thấy đài cao kia đột nhiên sáng lên, chiếu sáng khắp nơi khiến toàn trường im lặng, Lạc Nguyệt và An Diệc Kỳ cũng dừng lại, nghe thấy Lạc Nguyệt thầm tiếng nho cùng hưng phấn, ” Bắt đầu rồi.”

      Quả nhiên, chỉ thấy đài cao được chiếu sáng kia xuất vài người ra, người trung niên nhìn như 50 tuổi đầu, phía sau là 4 thiếu nữ ăn mặc xinh đẹp gợi cảm tới giữa đài cao.

      “Các vị, buổi chiều tốt lành.” đài cao, người trung niên câu thứ nhất khiến ít người sửng sốt, tiếp theo nghe ông tiếp, “A, đúng! Bây giờ nên là buổi tối ! tốt, già rồi cũng linh mẫn!”

      “Ha ha ha ha!” Dưới đài tràng cười.

      Mặc Hi cũng sững sờ, khóe miệng ra nụ cười, ông già này tệ, câu liền trực tiếp thay đổi khí, khiến những người khẩn trương cũng nhõm.

      “Khụ! Trở lại vấn đề chính! Mọi người đến đây cũng là vì buổi bán đấu giá, ông già tôi thể lãng phí thêm thời gian của mọi người !” Ông già lại cười , dưới đài nhiều người mặt cũng nụ cười.

      Giơ tay lên, thấy giữa đài dần dần dâng lên cái bàn bằng Bạch Ngọc, sau đó thiếu nữ cầm trong tay 1 khay đặt lên mặt bàn, tiếp theo cung kính lui trở về.

      “Vậy bây giờ buổi bán đấu giá bắt đầu!” Đến bên cái khay được phủ khăn đỏ bàn, lão nhân cười tuyên bố , tiếp theo đưa tay đặt mặt bàn, “Vậy chúng ta bây giờ xem chút vật bán đấu giá đầu tiên chính là cái gì đây?”

      Vừa dứt lời, khăn đỏ tay được nhấc lên , vật bên trong cũng xuất trước mắt mọi người .

      thanh chủy thủ ngăm đen, ánh sáng ảm đạm, lại có cảm giác vô cùng sắc bén.

      Cũng nên xem thường cây chủy thủ nho này, ở buổi bán đấu giá này, nó cũng thuộc về đồ chỉ có dị năng giả cùng với võ giả sử dụng, người bình thường cách nào tiếp xúc, người bình thường cùng với người có thực lực vĩnh viễn là hai cái thế giới khác nhau.

      Sau đó, ông già cũng bắt đầu giới thiệu vật phẩm, ” Thanh chủy thủ này cũng phải là chủy thủ bình thường đâu! Đương nhiên, mọi người cũng biết Hợp Thiên lâu chúng ta 3 năm lần có buổi bán đấu giá ,nên tuyệt đối đấu giá vật vô dụng.”

      Mỗi câu của lão nhân đều có thể giảm bớt cảm xúc của mọi người.

      “Chủy thủ này tên là Thị Huyết, sắc bén vô cùng, mặc dù chẳng qua là dị khí cấp C, nhưng lại có công năng, giống như tên của nó , Thị Huyết, chỉ cần đâm trúng đối phương có thể tự động hút máu, này nhưng là đồ vật đứng nhất về đánh lén! Mọi người cần phải nắm chặt cơ hội, giá khởi điểm là 10 vạn.”

      10 vạn a! Đối với người bình thường cả đời cũng khó có thể có được số tiền này.

      “11 vạn!” lâu sau, người hô lên.

      “À, có người thêm giá à! Chẳng lẽ Thị Huyết này thuộc về vị này sao?” Ông già cười .

      “12 vạn!” nhưng mà, ông vừa dứt lời, tiếp theo có người thêm giá.

      “12 vạn 1 ngàn.” ràng đây là cố ý.

      “12 vạn 5 ngàn

      Theo từng lời ra, những người ở chỗ ngồi phía , có ai ra giá.

      “Lúc đầu có thứ gì tốt cả , những thứ tốt đều được để sau cùng , cho nên lúc đầu cứ xem như là buổi diễn.” Lạc Nguyệt lên tiếng , nhìn ra được, đối với việc này có hiểu biết tí.

      Mặc Hi gật đầu, kỳ việc này cũng hiểu, ở buổi bán đấu giá kiếp trước cũng giống nhau , cho nên liền tựa vào sofa, nhìn như xem diễn. Đồng thời đối với Thiên Nhu và Hắc Ảnh đứng ở phía sau , “Nếu thấy thích hay cần mua thứ gì cứ mua, cần cố kị *(băn khoăn, chần chừ).”

      Hai người cũng gật gật đầu, rốt cuộc có làm như thế hay cũng ai biết.

      Giống như Lạc Nguyệt , thời gian đầu chính xác là có cái gì tốt, đương nhiên đây chỉ đối với bọn họ mà thôi, những người ở dưới đài vẫn cạnh tranh nhau khiến khí dâng cao.

      biết khi nào Mặc Hi nhắm mắt, dựa vào sofa như ngủ, bộ dáng ngủ say này khiến An Diệc Kỳ nhìn cách chăm chú, chút cũng di chuyển.

      Thời gian lại trôi qua ít,trong thời gian này, người trong phòng cũng lấy được số vật phẩm, như An Diệc Kỳ vì Phiêu Linh lấy được cái bao tay, Khố Lạp lấy được áo gió, Thiên Nhu cũng được bộ đeo tay có thể bắn kim châm.

      Mà, trong lúc này, Mặc Hi trong lòng đột nhiên truyền tới cảm giác khác thường khiến khỏi nhàng nhìn xuống.

      Đây là cảm giác gì? Hấp dẫn?

      khắc này, khỏi mở mắt, nhìn về phía đài trung tâm.

      Theo con ngươi nhìn xuống, chỉ thấy phía giữa đài, mặt bàn xuất quả trứng, sai, chính là trứng, ước chừng lớn hơn bàn tay của con trai khi trưởng thành chút, màu tím đậm, dường như có chút chuyển qua màu đen, bên vài vết sẹo, nhìn có chút cũ kĩ và dơ bẩn.

      Ông già cũng bắt đầu giải thích, “Quả trứng này, mọi người nghĩ sao? sai, nó được xác nhận là quả trứng dị thú, nhưng biết cấp độ, cũng biết là thuộc về loại dị thú nào, khi kiểm tra thử, vỏ ngoài lại vô cùng kiên cố, thậm chí khi Dị Vương đánh xuống lại điểm hư hại! Hơn nữa nó được người mạo hiểm ở chỗ vực sâu trong khu vực biển vực dị thú nguy hiểm vô cùng phát , này chứng tỏ cái gì? sai! Đây tuyệt đối phải là quả trứng bình thường! Bây giờ, quả trứng dị thú này bắt đầu với giá là 200 vạn, mỗi lần tăng giá được ít hơn 10 vạn.”

      Nhưng đối với lần này, dù ông già nhiệt tình giải thích nhưng cũng có ai dám đấu giá, chỉ nghe dưới đài trận gào thét:

      “Trứng dị thú? Ta xem căn bản là khối đá! chút năng lượng dao động cũng có, lừa ai đây?”

      “Đúng a! Kẻ ngu mới mua! Nếu đúng là trứng dị thú, nhưng nhìn giống như là hỏng rồi, căn bản là cùng với chết khác nhau, đẳng cấp cũng cao!”

      Sắc mặt ông già nhất thời trở nên ngượng ngùng, chích xác quả trứng này khó để người khác tin nó là trứng của dị thú, bởi vì nó chút năng lượng dao động nào, nếu phải bởi vì nó có vỏ ngoài kiên cố, điểm đáng giá để bán, ngay cả bề ngoài cũng giống tảng đá.

      “A! Người ngồi ở phòng số 3 ra giá 210 vạn.” Lúc này ông già kêu lên tiếng vui vẻ, có biện pháp, vốn dĩ bởi vì quả trứng này mà khí chìm xuống, may là cuối cùng cũng có người ra giá.

      Người ở dưới đài gì, chỉ sợ người này nếu là kẻ ngu cũng phải là người bọn họ có thể , có thể ở đây bao trọn căn phòng, tuyệt đối phải là người đơn giản .

      “210 vạn! Có ai ra giá nữa ?” Ông già bây giờ chỉ có thể mau đem quả trứng này đem bán ra ngoài, cũng muốn mạo hiểm nâng giá lên.

      Kỳ cũng trách mạo hiểm này, ai tham tiền a? Ông trở thành người mạo hiểm như thế này chính là vì cuộc sống, tưởng may mắn có được vật là trứng dị thú, nên muốn tẩu nó ?

      ai thêm giá sao?” Ồng già lại hỏi lần nữa, “Vậy ta tuyên bố. . . . . .”

      Khi lão nhân muốn tuyên bố kết quả, tại căn phòng số 7 xuất giá 220 vạn

      “A! Khách ở căn phòng số 7 tăng giá rồi, 220 vạn, biết có ai muốn tranh nữa đây?” Ông già ra tình huống, nhưng khí cũng dần dần sôi nổi trở lại khiến ông khỏi thả lỏng hơi.

      Mà căn phòng số 7 chính là phòng của đám người Mặc Hi, đối với việc Mặc Hi đột nhiên ra giá mua mọi người có chút giải thích được, quả trứng này chút năng lượng dao động nào, nếu phải là quả trứng chết cũng tuyệt đối là trứng của dị thú cấp thấp, trứng như vậy còn muốn lấy sao?

      Đương nhiên, cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, Mặc Hi muốn làm cái gì bọn họ cũng gì, dù sao đối với tiền, bọn họ cũng thiếu hụt.

      “Hi! bạn muốn quả trứng này để làm gì thế?” Lạc Nguyệt rất trực tiếp hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

      “Chỉ là muốn thôi.” Mặc Hi cười , tay hướng nút kia nhấn xuống giá 240 vạn , bởi vì căn phòng số 3 kia vừa mới tăng giá.

      “Được rồi.” Đối với đáp án ràng như vậy, lại là chân nhất ,trong lòng bọn họ, Mặc Hi làm việc luôn là như vậy, cuũng muốn nghĩ.

      Mà trong lòng Mặc Hi bây giờ cũng nghi ngờ, bởi vì phát , quả trứng ấy hấp dẫn , có cảm giác thân thiết, sai, chính là thân thiết, quả trứng ấy cho có cảm giác thân thiết khó , giống như bạn bè quen biết từ lâu,vì vậy khi ông già chuẩn bị tuyên bố kết quả mới nhấn nút tăng giá.

      Khi giá tiền của Mặc Hi xuất , căn phòng số 3 kia cũng tăng giá lên 250 vạn.

      Mặc Hi cũng nóng nảy, bình thản nhấn xuống 260 vạn.

      Hai bên giống nhau đều lên giá hơn người kia 10 vạn, cuối cùng lại đem giá tăng đến 350 vạn, dưới đài đều im lặng, nhưng lại có biện pháp, việc này quý tộc có tiền nhiều như vậy tự nguyện tiêu xài cũng phải là việc bọn họ có thể quản.

      Ngay tại lúc Mặc Hi tăng giá đến 360 vạn, bên trong căn phòng số 3 xuất trận buồn cười.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 10: Mạng của tôi do tôi nắm giữ chứ phải do trời
      Edit: Tue Nguyen
      Beta: Sakura

      “Tiểu Ức, được rồi, chỉ là quả trứng có năng lượng đến giá này là được rồi.” thiếu niên 17,18 tuổi hướng về bé mặc quần áo màu trắng phía đối diện dụ dỗ .

      “Em muốn! Hừ hừ! cả phải là hiểu em nhất sao? Giúp em mua ít cũng thể sao?”Người được thiếu niên gọi là Tiểu Ức, chu cái miệng nhắn , thiếu nữ như vậy rất dễ thương. Nếu đám người Mặc Hi ở đây, ngay lập tức có thể nhận ra thiếu nữ này chính là người sống chết đối đầu với họ ở trường, Bạch Ức.

      Vậy cũng nhìn xem muốn mua cái gì? quả trứng có năng lượng, mặc dù trong nhà có tiền, nhưng là số tiền lớn để mua thứ mà dùng được bị cha trách mắng! Quan trọng hơn là …, còn biết người ở căn phòng số 7 là ai, người có thể có chỗ ngồi ở đây phải là người chỉ có chút bản lãnh, nếu là thứ tốt , nhưng hết lần này tới lần khác là thứ có tác dụng như vậy, vì nó mà chọc tới người đáng chọc là chịu thiệt.

      Trong lòng thiếu niên khỏi suy nghĩ, nhưng mặt vẫn biểu vẻ dịu dàng, ai đây là em thương đây? Hoặc nên , gần như cả nhà đều chiều chuộng , cho nên mới khiến có tính tình này, “ cả đương nhiên thương em rồi, lần này đừng mua nữa, càng về sau đồ vật càng tốt, Tiểu Ức thích cái gì, tuyệt đối mua cho em!”

      được! Em muốn quả trứng này! rốt cuộc có giúp em mua !” Đối với lời của thiếu niên, Bạch Ức thèm đồng ý, gào to, thấy sắc mặt thiếu niên khó xử, khuôn mặt nhắn lại càng giận dữ trầm xuống, đợi thiếu niên , tiếp tục kêu lên, “Được! mua đúng , chính em tự mua! Hừ!”

      xong, còn chờ phản ứng của thiếu niên, tay ấn lên cái nút bên cạnh cái bàn, bởi vì nóng vội cùng giận dữ nên cũng biết ấn giá bao nhiêu.

      “Tiểu Ức! Dừng tay! !” Thiếu niên sửng sốt, hét lên, tay cũng đẩy Bạch Ức ra.

      Bởi vì nắm chắc sức mạnh, nên đẩy Bạch Ức té xuống đất, hai người đều là sửng sờ.

      Con ngươi Bạch Ức mở to ngập nước, bộ dạng đáng thương này khiến ai cũng đau lòng, thiếu niên thương lại càng đau lòng hơn, đứng lên, tới đỡ , “Tiểu Ức. . . . . .”

      “Cút ra! Anhkhông phải là trai của em! Cút ra! Cút ra!” Bạch Ức vung tay ra, mặt tức tối cùng với ghét bỏ.

      Sắc mặt thiếu niên cứng đờ, dụ dỗ , “Xin lỗi. . . . . . phải. . . . . .”

      Chưa xong, dưới đài ồn ào, tiếp theo nghe thấy ông già ở dưới đài la lên, “Trời ạ! Xem ra căn phòng số 3 nhất định phải có quả trứng này a! 853 vạn, tăng thêm 500 vạn! Chẳng lẽ là nhìn ra được giá trị của quả trứng này sao?”

      “Cái gì! ! ?” Thiếu niên kêu to, quan tâm đến Bạch Ức, chớp mắt nhìn giá tiền bảng cạnh bàn, 853 vạn, sai! Trời ạ! Với số tiền này cũng có thể mua dị khí tốt về sau.

      “Tiểu Ức! Em! Em. . . . . .” mặt thiếu niên cuối cùng cũng có chút giận dữ, biết gì với Bạch Ức muốn đứng lên.

      Bạch Ức cũng biết nghiêm trọng, nhưng tính cách của cho phép mình cúi đầu, kêu lên, “Thế nào? Chẳng lẽ nhà chúng ta thiếu ít tiền này sao? Dù sao em nghĩ muốn cái gì cái đó phải là của em!”

      “. . . . . .” Thiếu niên cũng hiểu , cuối cùng bất đắc dĩ thở dài hơi, tính cách như vậy của khi nào mới có thể sửa lại đây! Tính cách như vậy về sau gặp thiệt thòi!

      “Sao! ? Xem ra khách ở căn phòng số 7 cũng bỏ cuộc a! 860 vạn! Giá này có thể tiến vào bảng xếp hạng a!” Giọng của ông già vang lên, khiến khí toàn trường lần nữa nóng lên.

      Dưới đài cũng im lặng, mọi thanh đều vang lên, có hoài nghi, có chế nhạo, cũng có trợ uy.

      Thấy vậy, thiếu niên thầm thở phào, nghĩ người ở căn phòng số 7 chỉ sợ cũng là tò mò, hoặc là chịu thua. Con ngươi vừa nhìn thấy ánh mắt phục của Bạch Ức, thiếu niên cuối cùng mở miệng, giọng có chút nghiêm túc, “Tốt lắm, bất kể thế nào cũng thể thêm giá, em nên hiểu nhiều tiền như thế nên vì 1 quả trứng chết mà lấy ra, cha cũng tức giận, phía sau nếu có cái gì khác thích, cho em mua.”

      “Hừ! Em chỉ muốn quả trứng này!” Bạch Ức lại đồng ý, chu miệng, vẫn như vậy.

      “Tiểu Ức!” Thiếu niên có chút tức giận.

      “. . . . . .” Cả người Bạch Ức run lên, đương nhiên biết mặc dù bọn họ thương mình, nhưng thiếu niên trước mắt này, trai của , tức giận cũng trở nên vô cùng đáng sợ , nếu phải bởi vì khó có được ngày nghỉ, ở xa đến nhìn mình, cũng nhiều như vậy.

      Cuối cùng vẫn quay đầu tỏ ý chống đối, .

      “Ai, Tiểu Ức! Yên tâm, nếu em thích cái gì phía sau, , nhất định cho em mua.” Em này a. . . . . .

      “Hừ!” Bạch Ức lại hừ lạnh tiếng, có phản ứng.

      Dưới đài ông già lại hỏi lần nữa, “Có ai thêm giá nữa ? Nếu có, quả trứng trước mắt này thuộc về khách ở căn phòng số 7! Có ai ? 3,2,1! Vậy ta tuyên bố! Quả trứng dị thú này được khách ở phòng số 7 lấy 860 vạn mua! !”

      “Hi! Bạn thích quả trứng này a! 860 vạn! Bạn có nhiều tiền như thế sao?” ở căn phòng số 7, Lạc Nguyệt nhích tới gần Mặc Hi. Quả , bọn họ có nhiều tiền, hơn nữa đối với buổi bán đấu giá này, nếu là đấu giá đồ tốt chút vẫn có người trong nhà muốn, nhưng giống như lời của thiếu niên, nếu là vật dùng được, mà mua về, chẳng những cho phép, mà còn bị dạy dỗ.

      “Đúng, sao đâu.” Mặc Hi cười bình thản, chiếc nhẫn trong tay có đủ tiền để dùng, ngoại trừ lần này tiêu hơi nhiều, ngoài ra có tiêu gì, căn bản có vấn đề.

      An Diệc Kỳ cũng có chút nghi ngờ, nhưng nhớ cha , Mặc Mặc chưa từng hỏi xin tiền từ ông, ngoại trừ tiền từ việc viết ca khúc mà có.

      Chẳng qua khi mọi người nghe lời bình thản của Mặc Hi, cũng có hỏi nữa, dường như chắc chắn , bất tri bất giác chính bọn họ cũng biết từ lúc nào tin tưởng cách tuyệt đối về Mặc Hi. Có thể là bởi vì chưa từng biểu lộ ra lo sợ hay là luôn tự tin.

      Trận bán đấu giá này mặc dù bị ít người kinh ngạc và chế nhạo, nhưng cũng ảnh hưởng tới vật được bán đấu giá tiếp theo, các loại đồ kỳ lạ mà cao cấp đều được đem ra, buổi bán đấu giá là khí sôi nổi.

      Đối với việc này Mặc Hi có hề có hứng thú, bây giờ hoàn toàn quan tâm đến quả trứng ấy, nhớ , khi tập trung nhìn về quả trứng ấy, lại cảm giác được quả trứng này có chút hưng phấn cùng với dao động, mặc dù chỉ là chút, nhưng cũng cảm giác được, vì vậy, quả trứng này tuyệt đối phải là quả trứng chết, hơn nữa, tuyệt đối có liên quan tới . là cái gì đây? Lần đầu tiên, tâm trạng của Mặc Hi khó có thể bình tĩnh.

      “Này! Hi! Tỉnh lại!” Tiếng của Lạc Nguyệt vang lên bên tai .

      Mặc Hi mở mắt, lần đầu tiên, ở bên ngoài mà tiến vào trạng thái linh, xem ra ảnh hưởng của quả trứng ấy rất lớn tới mình

      Mặc Hi suy nghĩ về vấn đề này, mà giọng oán trách của Lạc Nguyệt ở bên cạnh lại vang lên, “ hiểu bạn, khó có được buổi bán đấu giá như thế mà bạn lại ngủ.”

      “Ha ha.” Mặc Hi cười cười, suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn về phía dưới đài, “ kết thúc rồi.”

      “Đúng vậy! Bạn có thấy màn đặc sắc nhất a! Trời ạ, bảo vật đắt giá nhất lần này là dị thú cấp A, xác của Băng Tinh Phi Điêu, quá hoàn mỹ bạn biết đâu! Cạnh tranh hết sức khốc liệt! Ha ha ha!”

      đến việc này, Lạc Nguyệt trở nên hưng phấn.

      Nhìn khuôn mặt dường như mỗi giờ mỗi phút đều có nụ cười đầy sức sống, chỉ hy vọng bé vĩnh viễn như vậy là tốt rồi, cũng là trong những người mà Mặc Hi muốn bảo vệ.

      Đám người dưới đài dần dần rời , sau đó có tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến, đồng thời giọng của phục vụ vang lên, “Các vị khách, buổi bán đấu giá kết thúc, các vật đấu giá của mọi người sắp xếp lại, bây giờ các vị có muốn lấy hay ?”

      “Được, chúng ta đến.” Nhìn mọi người chút, buổi bán đấu giá kết thúc, ở lại tự nhiên phù hợp, Mặc Hi đồng ý tiếng rồi đứng lên. rất mong đợi để biết bí mật của quả trứng ấy .

      Bảy người vừa ra đến chỗ trả tiền để lấy vật phẩm theo chỉ dẫn của phục vụ. Quả nhiên, vật phẩm đấu giá đều được sắp xếp đặt mặt bàn, phía trước có mấy người bảo vệ, vừa nhìn thấy bọn người Mặc Hi đến, người đàn ông trung niên trong đó cười , “Các vị chính là khách ở căn phòng số 7 sao, vật bán đấu giá của các vị đều ở đây, kiểm tra chút, giao tiền rồi có thể đem .”

      Đối với giọng điệu chuyện của người trung niên mọi người rất hài lòng, đối xử như nhau, có bởi vì bọn họ là trẻ mà chậm trễ, ra cũng là bởi vì ở bên trong thành La An này, trẻ giống như bọn họ cũng phải là người bình thường.

      Mọi người đều mỉm cười, đến lấy vật của mình ở trước mặt, chút do dự trả tiền.

      Mang theo vật của mình, bảy người cùng nhau cười ra ngoài.

      Trong tay Mặc Hi bỏ mảnh vải bao bọc quả trứng ra, vuốt ve mặt vỏ của nó, cảm giác được quả trứng truyền đến cảm giác hưng phấn và thân thiết.

      “Mày rất yếu đây.” Vuốt ve vỏ trứng dơ bẩn như tảng đá trong tay, Mặc Hi lên tiếng .

      sai, Mặc Hi cảm giác được nó khỏe, nếu cũng để người khác có cảm giác được nó như chết, trong đó có thể là vì nó bị năng lượng nào đó phong tỏa, mà hết lần này tới lần khác, tựa hồ mình đối với này năng lượng này có cảm giác giống nhau. Này khiến Mặc Hi lờ mờ cảm giác được cái gì, cũng để bắt đầu cảm giác được vì sao chính mình xảy ra việc quỷ dị như thế, vì sao mình trọng sinh ở đây, vì sao đối với quả trứng này có cảm giác khó cùng với năng lượng giống nhau!

      Tất cả đều khó hiểu cùng bí , giống như. . . . . . Có cái gì, cảm giác cũng bị thao túng mà mình chỉ là con cờ trong đó! ?

      Đột nhiên, trong trí óc xuất ý nghĩ như vậy, khiến bước chân tiến về phía trước của Mặc Hi bỗng dừng lại, con ngươi là màu đen nhánh thâm trầm, giống như vực sâu, dường như làm cho người ta nhận thấy áp lực từ cơn lốc.

      Ngay lúc này, mọi người bên cạnh cũng phát có biểu lạ, từ lúc Mặc Hi đột nhiên chuyện đối với quả trứng trong tay , Lạc Nguyệt chuẩn bị muốn cười , nhưng mới chuẩn bị , tự nhiên im lặng, con ngươi khỏi mở lớn, để lộ sợ hãi thể tưởng tượng được.

      Những người khác cũng dừng lại, nhìn về phía Mặc Hi, toàn bộ ánh mắt đều trở nên thay đổi, mở miệng ra nhưng lại dám gì.

      Thâm trầm, giống vực sâu đáy, áp lực, là cảm giác đè nén giống như giông tố, lại có tất cả uy hiếp của hủy diệt, còn cảm giác của thân thể, lại là cảm giác ở đáy vực thẳm ra trong lòng.

      Đây là cảm giác mà Mặc Hi tại giờ phút này gây ra cho người khác, nếu bình thường Mặc Hi là thuần khiết giống như tiên nữ nhiễm bụi trần, bây giờ giống như là nữ của địa ngục, ma của vực sâu, bí mà rung động tất cả tâm hồn, độc mà hấp dẫn tất cả tâm thần, lại tràn đầy nguy hiểm, dường như chỉ cần chạm , nghênh đón chính là kích hủy diệt tất cả.

      “Hi. . . . . .” Lạc Nguyệt khó khăn ra câu, chẳng qua là đến nỗi thể nghe, khô khan trong cổ họng, biết rốt cuộc Mặc Hi là thế nào, cũng biết làm sao để thay đổi. Đây là Mặc Hi mà chưa từng thấy qua, lại để mình sợ hãi như thế, dám có điểm chống cự trong lòng.

      Đây là Hi sao?

      Con ngươi Hắc Ảnh vốn đen nhánh ánh sáng cũng ra vẻ lo lắng, Mặc Hi phát tán ra uy áp cũng thấy qua, chỉ lần, mỗi lần đều cho cảm giác khắc sâu, nhưng là lần này giống. Bây giờ căn bản là có cố ý phát tán ra, chỉ là như vậy mà cũng để người khác sợ hãi, như bị bóng tối nhấn chìm, hoàn toàn suy nghĩ ra, cũng dám suy nghĩ.

      Đại nhân! Rốt cuộc là thế nào?

      lo lắng, nghĩ tìm hiểu nhưng biết làm thế nào.

      Thiên Nhu cũng vậy, nhưng ánh mắt của lại nhìn về phía quả trứng trong tay Mặc Hi, là người theo bên cạnh Mặc Hi lâu nhất, đối với hiểu biết về Mặc Hi có thể là sâu nhất, từ mới bắt đầu lờ mờ phát ra Mặc Hi đối với quả trứng ấy khác so với những thứ khác. Mà sau đó cũng là khi có được quả trứng này, Mặc Hi lại biến thành như vậy. Quả trứng này có vấn đề! !

      ai phát , ai cảm giác được xuất ánh mắt của Phiêu Linh nhìn về Mặc Hi, con ngươi lên ánh sáng, dường như che giấu cái gì đó.

      Đối với việc này, Mặc Hi để ý, bây giờ bình tĩnh, có thể sao? Nếu là , vậy ai là người mang mình đến đây, ( ) vì sao làm như thế? ( ) có mục đích gì! ! ? vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn mình! ! ? Càng nghĩ lại càng khó hiểu.

      Nhưng có thể khẳng định điều! Bất kể suy nghĩ của mình là sai hay đúng, cũng để ý rốt cuộc là vì sao, cho dù là , tao cũng để mày nắm trong tay như vậy, số phận của tao do tao nắm phải do trời! ! Càng để bất cứ ai nắm giữ! !

      Mặc Hi trong lòng thề, con ngươi đầy kiên định cùng với chắc chắn tuyệt đối.

      người như vậy, khi gặp phải bất cứ chuyện gì cũng bỏ cuộc, kiên cường, đầy nhiệt huyết. Cũng rất bướng bỉnh.

      Ngay lúc Mặc Hi quyết định , hơi thở phát tán ra ngoài mạnh mẽ, trong nháy mắt khiến ít người chú ý tới.

      Cảm giác thời gian trôi qua lâu, ra chưa tới 3 phút. Ngay lúc này, ở phía sau vang lên tiếng kinh ngạc cùng với ghen tức của thiếu nữ, “Mặc Hi! ! ? Quả trứng! ? Quả trứng ấy lại bị mày mua được! Tao nên sớm nghĩ đến ! Cũng chỉ có mày mới chống lại tao! Tiện dân !”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 11: Giáo huấn
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Khi nghe thanh vang lên. Hơi thở của Mặc Hi trong khắc đột nhiên biến mất, cơ hồ vẻ kịch liệt vừa rồi đến giây liền tiêu thất, nhưng như vậy, vẫn bị số cường giả chú ý đến. Đương nhiên bọn họ vẫn có xuất , mà bớt ra chút thời gian, bắt đầu chú ý tới chuyện phát sinh.

      Đám người Lạc Nguyệt cũng toàn thân buông lỏng, thời khắc này, Lạc Nguyệt đối với vừa kêu lên, cũng chính là người hay đối đầu với – – Bạch Ức, sinh ra chút cảm tạ. Nếu phải , Mạc Hi cứ trong trạng thái như vậy biết bao lâu!!

      Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, khắc sau liền mắt trợn trừng lên, ánh mắt lửa giận nhìn ta, ta dám mắng Mặc Hi là tiện dân?

      Cũng trong giờ phút này, ánh mắt Mặc Hi quay lại, mặc dù hơi thở trong nháy mắt biến mất, nhưng đôi mắt vẫn chưa có hồi phục, cơ hồ là phản xạ có điều kiện quay đầu lại, động tác nhàng, vốn khẽ cúi đầu lại nâng lên, gương mặt xinh đẹp lộ ra trước mặt mọi người, mái tóc đen, mắt đen, lờ mờ ánh sáng, tựa hồ trước mắt có người, mà là đám vật thể quan trọng, dưới làn da trắng nõn mền mại lại lộ ra sắc đỏ như đoá hồng mềm mại, thời khắc này đôi môi lại đột nhiên mỉm cười, nụ cười kia nhìn như rất mê hoặc lại mang theo lãnh ý, nhìn như rất quyến rũ nhưng lại mang vẻ trào phúng.

      Đôi mắt đen nhánh chút tia sáng, chút tình cảm cũng từ từ híp lại, tạo nên nụ cười mê hoặc lòng người.

      Nhưng mà phía sau xinh đẹp chính là huỷ diệt.

      “Ha ha, tiện dân?” thanh đơn thuần tựa như nghi vấn, tựa như đứa trẻ ngây thơ hỏi, lại mị hoặc kỳ lạ.

      “A! Tiểu Ức! Cẩn thận! !” Thiếu niên bên cạnh Bạch Ức đột nhiên sợ hãi , đôi mắt trợn to, sợ hãi kêu lên. Quanh thân thể chợt loé tia sáng màu cam.

      Giờ phút này Bạch Ức hoàn toàn ngốc lăng, ánh mắt Mặc Hi khiến cả người còn cảm giác, từ đáy lòng lạnh lẽo, khi thiếu niên kêu lên mới hoảng hốt giật mình, nhưng như vậy như thế nào?? Vẫn phải đón nhận mọi chuyện phát sinh.

      Tách ——

      “A a!”

      Chiếc khiên chắn bằng nước trước người Bạch Ức trong nháy mắt vỡ tan, cùng với tiếng kêu đau đớn liền thấy Bạch Ức rơi xuống mặt đất.

      “Ha ha, tôi , cho phép mắng cha mẹ tôi.” Quỷ dị, Mặc Hi sau khi đánh bay Bạch Ức liền xuất bên cạnh ta, bên cạnh truyền tới tiếng cười, nhưng lại khiến lòng người lạnh giá.

      Cũng ngay sau đó, đôi mắt Thiên Nhu loé lên, cuối cùng cũng phát Mặc Hi đúng, mặc dù Mặc Hi đối với địch nhân là lưu tình có thể hiểu, nhưng trước mắt Bạch Ức căn bản chút uy hiếp nào với . Chủ yếu bộ dạng Mặc Hi lúc này quỷ dị, mị hoặc lại lạnh lùng, tựa hồ chút tình cảm. Đây là chuyện trước giờ chưa xuất qua, mà lúc này Thiên Nhu cũng hiểu , Mặc Hi lúc này tuyệt đối có vấn đề, hình như trở lại bữa tiệc ngày đó.

      . . . . . . nên!” cả người Bạch Ức run rẩy, vô cùng sợ hãi, đôi mắt ngập nước. đáng sợ!! Đôi mắt kia đáng sợ!! Nụ cười kia đáng sợ!! Tất cả đều đáng sợ!!

      !!” Tiếng kêu tê tâm liệt phế, khi đôi mắt Mặc Hi xuất sát khí, thần kinh Bạch Ức tựa hồ muốn sụp đổ, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

      “Dừng tay!!” Thiếu niên cũng chú ý tới, hô to tiếng, đột nhiên cơn sóng lớn hướng về phía Mặc Hi.

      “Giúp đỡ sao?” Giọng nhàng, Mặc Hi quay đầu, nở nụ cười tàn nhẫn. Tay bé giơ lên, cơn song kia liền bị ngăn cản, dưới ánh mắt sợ hãi của thiếu niên liền xuất trước mặt .

      Trước mắt chính là dung mạo tuyệt đẹp, rung động lòng người, thân thể nho chứng minh đến mười lăm tuổi. Nhưng mà giờ phút này đứa trẻ này nhìn với đôi mắt chút tình cảm, tựa như chỉ là vật thể có sinh mạng, mặc dù gương mặt lại nở nụ cười.

      “Tôi…tôi là con trai của Thành chủ thành Lâm La, ….. muốn làm gì??” Thiếu niên báo lên gia cảnh, giờ phút này cũng chỉ nghĩ được như vậy.

      “Thành chủ?” Mặc Hi cười tiếng, lúc thiếu niên thở ra hơi, lại ra câu khiến người tuyetẹ vọng: “Mắng cha mẹ ta, tất cả đều phải chết.”

      !!” Khi lời này xong, thiếu niên kêu to tiếng, con ngươi mở lớn, trong mắt Mặc Hi có tia sáng lạnh loé qua, mặt là nụ cười tuyệt đẹp.

      “Mặc Mặc!!”

      Đột nhiên có tiếng kêu, ôn nhu mà điềm tĩnh, ngón tay Mặc Hi cách thiếu niên đến thước đột nhiên ngừng lại.

      Quay đầu, liền thấy Thiên Nhu cười dịu dàng, ánh sáng chớp động, có chút hỗn độn.

      “Mặc Mặc, ở đây phải yến tiệc, ai mắng Mặc tiên sinh cả.” Thiên Nhu lên tiếng giải thích, trong tay là ánh sáng màu cam chớp động, năng lượng màu vàng vòng lấy Mặc Hi.

      Tĩnh thần, đây là khi tu vi được đề cao Thiên Nhu cũng phát ra năng lực này.

      Sắc mặt Mặc Hi dần dần buông lỏng, ….hình như quên mất cái gì.

      chết !!” lúc đôi mắt Mặc Hi dần dần hồi phục, vốn thiếu chút nữa bị Mặc Hi giết, thiếu niên kêu lên, cự ly hai người vốn gần, cơ hồ đến giây liền tiếp xúc đến đối phương, thiếu niên thừa dịp Mặc Hi chưa chuẩn bị muốn công kích, cơ hồ mọi người đều nghĩ được kết quả.

      “A a a a!”

      Tiếng kêu đau đớn vang lên, đây là chuyện mọi người đều nghĩ đến, nhưng ràng lại là tiếng của đàn ông.

      Chuyện gì xảy ra!!?

      Chớp mắt nhìn lại Mặc Hi vẫn bình an vô đứng tại chỗ, mà thiếu niên lại ngã nhào đất, cả người chấn động.

      thấy được Mặc Hi ra tay thế nào, thiếu niên đau đớn liên tục.

      Dưới ánh mắt của mọi người, Mặc Hi cũng thừa thắng xông lên, mà là khẽ cúi đầu xuống, mái tóc đen che giấu vẻ mặt của .

      gian dần dần an tĩnh mà trầm mặc.

      “Hi. . . . . .” Lạc Nguyệt có chút cẩn thận kêu lên.

      Cả người Mặc Hi rung, dưới ánh mắt mọi người nhàng ngẩn đầu lên, cơ hồ trong nháy mắt, tâm tình đám người Lạc Nguyệt cũng ổn định lại.

      Chỉ thấy Mặc Hi lúc này gương mặt nở nụ cười nhàng, chẳng qua có chút tái nhợt, đối diện Thiên Nhu lúc lắc tay, cười : “ sao, em có chuyện gì.”

      Thiên Nhu cũng nghe lời dừng lại dị năng chữa trị, năng lượng màu vàng người Mặc Hi cũng biến mất.

      tốt, để mọi người lo lắng.” Mặc Hi cười , chút sợ hãi, thực tế, vừa rồi vẫn thanh tĩnh, hoàn toàn biết bản thân muốn làm gì, nhưng lại thể điều khiển bản thân. Giống như cơ thể thuộc về mình, mà chỉ là người bàng quang đứng nhìn, nhìn mọi thứ trước mắt, việc làm vừa rồi chỉ xuất phát từ tiềm thức.

      Bởi vì khi Mặc Hi tự hỏi chuyện đó, tâm tình vốn chìm trong buồn bực, dù sao bất cứ ai khi nghĩ đến việc bản thân bị người thao túng, đến mạng sống cũng phải của mình, ai cũng thể có tâm tình tốt hoặc thoải mái.

      Hết lần này tới lần khác lúc Mặc Hi yên lặng suy nghĩ Bạch Ức lại gào thét kéo từ trong suy nghĩ ra, vừa lúc còn buồn bực lại tìm được chỗ phát tiết, trong đầu lại chỉ còn có tiền thức chi phối.

      Phải Bạch Ức gặp xui xẻo, hết lần này đến lần khác đụng vào miệng vết thương. Nếu là lúc Mặc Hi bình thường tuyệt đối ngó ngàng đến ta mà trực tiếp rời .

      “Hô. . . . . .”

      Đối với việc Mặc Hi hồi phục, mọi người đều thầm thở ra hơi, cũng trách bọn họ như vậy, dù sao vừa rồi Mặc Hi biến hoá như vậy đáng sợ.

      Lạc Nguyệt khoa trương đưa tay vỗ vào lồng ngực của mình, kêu lên: “Hi, cậu dọa chết tớ!”

      “Ha ha.” Mặc Hi cười nhạt tiếng, cũng muốn giải thích chuyện vừa rồi. Cúi đầu nhìn quả trứng trong tay, bất luận thế nào, nó cũng là mấu chốt.

      “Tốt lắm, thôi! Nên về nhà ngủ !” Ngước mắt lên lần nữa, Mặc Hi chút biến hoá, với mọi ngừoi, muốn về nhà nhanh chóng để quan sát quả trứng này.

      “Được, nên trở về, nếu ông lại muốn mắng người.” Lạc Nguyệt gật đầu, tới bên cạnh Mặc Hi.

      Những khác cũng đồng dạng gật đầu, liền ra ngoài, Khố Lạp biết làm sao nhìn Bạch Ức cùng với thiếu niên năm mặt đất, nhìn lại những người lại, haiz, hoàn toàn để ý, hơn nữa chút quan tâm.

      Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến .

      Cũng đồng dạng chút do dự cùng những người bên cạnh ngang qua, chuyện hôm nay cũng khiến đối với Mặc Hi có nhận thức mới, đến chuyện sợ hãi dưới đáy lòng, chính là đối với Bạch Ức và thiếu niên đều là dị năng giả trung cấp lại chịu nổi kích của cũng khiến phải tin phục. May là…bọn họ phải địch nhân!!

      Có lẽ suy nghĩ như vậy chỉ mình .

      bóng ảnh bảy người Mặc Hi dần dần biến mất, người thân chỗ khác cũng còn hứng thú mà rời . Trong gian phòng bình thường có người phụ nữ, thân trang phục màu đen tựa hồ dung hợp vào nhau, trong tay cầm ly rượu lắc lắc.

      “Đại nhân, em nhà họ Bạch này….” Bên cạnh người đàn ông lên tiếng , hình như sợ chọc giận .

      “Tùy tiện xử lý , việc này cần phải làm tốt.” Giọng quyến rũ lại có chút uy nghiêm.

      “Dạ!” Người đàn ông cung kính đáp, rồi lui ra.

      Trong phòng trận yên tĩnh, hồi lâu, đột nhiên truyền tới tiếng phụ nữ cười khẽ: “Ha ha, đứa trẻ thú vị, lần này trở lại thu hoạch sai.”

      Ân thanh cuối cùng từ từ phiêu tán, nhìn lại chỗ đó, làm sao còn có bóng ảnh người phụ nữ nữa.

      Tại Thiên Hợp lâu đánh nhau, lại có bất kỳ ai ngăn cản, nếu phải mặt mũi đối phương quá lớn, chính là được Thiên Hợp lâu cho phép, bất kể là vì lý do gì, liền có bất kỳ ai dám xem thường đám người Mặc Hi.

      Ban đêm yên tĩnh, tại căn phòng lầu hai trong ngôi biệt thự , rèm cửa được kéo qua hai bên, bóng ảnh màu trắng ngồi giường, mà trước mặt quả trứng xấu xí lại dơ bẩn.

      bé đưa tay vuốt ve bên ngoài quả trứng, nhìn như nhàng lại ngầm có lực. phát ra ánh sáng tím: “Xem ra rất muốn .”

      Khóe miệng giương lên, quả trứng tay từ từ buông xuống.

      Sau đó yên lặng, nhưng đôi mắt lại biến hoá, chỉ thấy con ngươi lại có điện quang loé lên, sau đó tan ra, cuối cùng cả con ngươi đều biến thành màu tím, trong suốt giống như thuỷ tinh, tinh thuần lại thâm trầm nhìn thấu.

      “Nếu muốn, tao uy no mày.”

      Dứt lời, bé lại cầm quả trứng lên, đôi mắt màu tím cũng lạnh , bắt đầu phát ra năng lượng.

      sai, bé trước mắt này chính là Mặc Hi, mà trước mắt chính là quả trứng hôm nay lấy được. Về đến nhà, Mặc Hi dặn dò Thiên Nhu cùng hai người Hắc Ảnh ra bên ngoài chờ đợi, mà cũng bắt đầu tìm hiểu quả trứng này.

      Lúc bắt đầu liền cảm giác được năng lượng phong tỏa quả trứng này giống như của , Mặc Hi liền thử dùng năng lượng linh hồn thong thả phóng thích ra, chỉ vừa xuất ra, Mặc Hi cảm giác được quả trứng này đối với có tính phụ thuộc, thậm chí còn chiếm đoạt, quyết định buông tay đánh cuộc lần, xem thử quả trứng này nếu như hấp thu đủ năng lượng của có kết quả thế nào??

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mặc Hi vẫn xuất ra năng lượng, lúc sau, đôi mắt màu tím dần dần lộ ra vẻ kinh hỉ cùng xác định.

      Chỉ thấy trước mắt quả trứng này tại năng lượng của chính chống đỡ xuống thế nhưng lại phát sinh biến hoá, vốn giống như hòn đá gập ghềnh dần dần trở nên trơn nhẵn, hơn nữa lằn vân dơ bẩn ban đầu cũng thay đổi, chỉ thấy quả trứng vẫn màu sắc đậm, lại có chút ánh sáng thần bí, trong đó lưu động đường ngấn màu trắng bạc, huyền ảo mà mê hoặc.

      Nếu bây giờ có người nhìn thấy quả trứng này tuyệt đối hoài nghi giá trị của nó, phải chỉ bề ngoài xinh đẹp, càng bởi vì đường ngấn màu trắng bạc, chỉ nhìn qua chút bị mê hoặc.

      Mà ngay sau đó, cảm giác trong lòng Mặc Hi càng mãnh liệt, quả trứng này hướng mình cầu, biểu vui mừng.

      Mặc Hi cũng có cự tuyệt, năng lượng càng phát ra mãnh liệt, muốn xem, quả trứng này cất giấu bí mật gì, cũng muốn nhìn xem có phải giống như những gì nghĩ hay ??

      Thuận theo năng lượng ngừng xuất ra, sắc mặt Mặc Hi dần dần tái nhợt xuất mồ hôi, chẳng qua là nụ cười chưa từng ngừng lại, bởi vì quả trứng càng lúc càng sáng ngời.

      “Ơ?” Lại qua đoạn thời gian, sắc mặt Mặc Hi đột nhiên thay đổi, đôi mắt khẽ híp lại.

      Quả trứng này, thế nhưng càng cường ngạnh hút năng lượng!!

      Cảm giác được năng lượng trong linh hồn càng ngừng xuất ra, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, đôi mày Mặc Hi càng nhíu chặt.

      phải là muốn cho nó hút, chẳng qua là cứ như vậy giớn hạn, sợ là cũng chống đỡ được.

      Được rồi!!

      Có cho mới có thu hoạch, mày muốn thu, vậy tao muốn xem chút mày rốt cuộc muốn thu bao nhiêu!!

      Ánh mắt Mặc Hi kiên định, có phản kháng, tùy ý cho quả trứng chủ động hấp thu năng lượng của mình.

      1 giờ sau. . . . . .

      Còn đủ!?

      Giờ phút này thân thể Mặc Hi run rẩy, mái tóc đen cũng bị mồ hôi ngâm ướt, ánh mắt có chút hung ác.

      Xem ra hôm nay là được, như vậy căn bản là chống đỡ nổi.

      Nghĩ vậy, cũng bắt đầu dừng lại việc phát ra năng lượng.

      “Cái gì!!?”

      lúc Mặc Hi muốn dừng lại năng lượng, lại phát căn bản dừng lại được, hơn nữa phát được muốn, quả trứng hấp thu tốc độ càng nhanh hơn, giờ phút này khoẻ, căn bản thể phản kháng.

      “Con mẹ nó!!” Giờ phút này Mặc Hi cũng khỏi bạo phát câu tục, sắc mặt cũng cứng ngắc lại, cường ngạnh khống chế dừng lại, nhưng càng như vậy, quả trứng ấy hấp thu tốc độ cũng càng tăng nhanh.

      Thân thể hư thoát cùng trí óc hư khiến Mặc Hi vô lực lung lay, đôi mắt cam lòng, nhưng thân thể vẫn ngã xuống giường.

      Đôi môi bị cắn xuất huyết, ra giường màu trắng in lại vệt hồng, gương mặt tái nhợt nhìn rất đáng thương, giống như thiên sứ xuống trần ở vực sâu vùng vẫy.

      Đáng chết. . . . . .

      Mọi thứ trước mắt dần mơ hồ, Mặc Hi vẫn kiên trì muốn nhắm mắt, chỉ sợ nhắm lại mở ra được, mất khí lực, tựa hồ thân thể thuộc về mình, đại khái là linh hồn tốt…

      Nhưng , quả trứng ấy lại tựa hồ vì vậy mà có chút thương tiếc , có chăng chỉ là tước đoạt.

      Cho đến lúc Mặc Hi vô lực nhắm lại đôi mắt, hết thảy đều biến mất.

      Mà lúc để ý tới, quả trứng lại xuất vết nứt .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :