1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 05: Mặc Phàm bị đánh
      Edit: Mị
      Beta: Sakura

      ”Ha ha! Mình suy nghĩ cái gì ah!” Mặc Phàm hoàn hồn, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười lúc nãy, cúi đầu nhìn Mặc Hi :” , hôm nay ba ba cho Mặc Mặc mở mang kiến thức Lam Phần to lớn của chúng ta.”

      đường , nằm trong ngực Mặc Phàm, mắt Mặc Hi nhìn thấy hết thảy trong đầu ngừng suy nghĩ.

      Ở đây, tuyệt đối phải là Trung Quốc, chẳng lẽ mình đến tương lai? Hoặc là thế giới khác? Lúc nãy sau khi nhìn thấy vài người mặt đất tuỳ ý bốc lên đốm lửa trong tay, biết , chính mình tới nơi có cách nào giống như trong suy nghĩ là dựa vào tri thức kiếp trước để có thể đạt được tất cả, nhưng bất kể là ở nơi nào, tin tưởng có thể làm được những gì muốn, bởi vì, năng lượng kia trong thân thể cho cảm giác khống chế được hết thảy rất tự tin và bá đạo, tin tưởng mình cũng đơn giản như vậy!

      Thấy Mặc Phàm đường tới trước, bên đường nhặt lấy cái bình, cái chai, mà cũng biết là nó làm bằng chất liệu gì, bỏ vào túi mà mang theo từ nhà. mới hiểu , hành động ba ba làm giống như những người nhặt ve chai để bán ở thế kỷ 21. Mỗi lần nhìn thấy cái lưng ba ba khom xuống là mỗi lần lòng Mặc Hi vặn thắt, tất cả là vì , vì tại là gánh nặng, hy vọng biết bao mình có thể lớn lên nhanh chóng, để có thể làm cho bọn họ được hưởng phúc! Nhanh lên…

      Nước mắt chảy xuống lúc nào hay, lặng lẽ lên tay của Mặc Phàm.

      Mới đầu Mặc Phàm có chút mê hoặc, trời mưa rồi hả? Nhưng đầu có cảm giác đó a! Cúi đầu xuống nhìn thấy Mặc Hi trong ngực giương cặp mắt óng ánh nhìn , doạ Mặc Phàm cả kinh, cái túi trong tay rơi xuống đất, cũng mặc kệ những cái chai lọ lăn đất, ổn định Mặc Hi lại, kinh hoảng :” Mặc Mặc!Mặc Mặc!Làm sao vậy, sao lại khóc ! Có phải thoải mái chỗ nào hay ? cho ba ba nghe! Đừng khóc nữa nhé!”

      Cũng khó trách bối rối như vậy, từ lúc được sinh ra tới giờ, Mặc Hi chưa bao giờ khóc. Ngay lúc này lại khóc nhưng chút thanh cũng có, sao có thể sợ, ngay cả vấn đề trẻ con mới có mấy tháng thể chuyện cũng quên, còn bảo cho biết.

      Nhìn thấy gương mặt kinh hoảng của Mặc Phàm, Mặc Hi cố nén chua xót trong lòng ”Ha ha ha” nhìn Mặc Phàm cười rộ lên.

      Lúc này trong lòng Mặc Phàm mới yên tâm chút, trong đầu có chút tức giận xoa bóp khuôn mặt nhắn của Mặc Hi, rồi lấy ngón tay thô ráp của mình giúp lau nước mắt mặt, giọng lại mang theo ý cười và yên tâm :” Con đúng là tiểu gây !”

      Tiếp tục cầm cái túi lên, rồi về phía trước, vừa vừa nhìn Mặc Hi, nên nhất thời chú ý trước mặt liền đụng vào người khác, thân thể kiềm chế được lui về sau mấy bước mới đứng vững.

      ”Con mẹ nó! Là thằng nào có mắt đụng ông mày!” bên tai truyền đến giọng hung dữ, Mặc Hi ngẩng đầu lên nhìn liền thấy thanh niên khoảng chừng 20,21 tuổi, hình như là mặc trang phục của mạo hiểm chuyên nghiệp, hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn cha con .

      Mặc Hi cảm giác được thân thể Mặc Phàm cứng đờ, chỉ thấy cúi đầu khom lưng cười xin lỗi ”Thực xin lỗi! thực xin lỗi! Tôi phải cố ý đụng ngài đâu, xin ngài tha thứ.”

      Nhưng tên thanh niên kia chút nào cảm kích, chớp mắt, tức giận :” câu xin lỗi là xong sao? ông mày dựa vào thân thể này để kiếm tiền đấy, mày đụng ông mày cái, xảy ra vấn đề gì ai nuôi ông mày hả?”

      Mặc Hi nghe xong lời này hiểu tên này muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ràng là ba ba bị đụng phải lùi ra sau xa, còn ta vẫn an an ổn ổn đứng tại chỗ, lại nếu lỡ có cái vấn đề gì? Dựa vào thân thể kiếm tiền? Với bộ dạng này của gã, Mặc Hi biết là ta có thể dựa vào chỗ nào của thân thể này để kiếm tiền a.

      Quả nhiên, sau khi Mặc Phàm ngừng xin lỗi, tên này liền ra mục đích của ” Được rồi, tao mặc kệ mày là vô tình hay cố ý, đừng đứng đây lắm điều nữa, đưa cho ông mày mấy trăm khối tiền để mua thuốc men, ông mày tha thứ cho.”

      Mặc Phàm cười khổ : ”Đại ca, ngài nhìn thấy bộ dáng này của tôi cũng biết tôi là người có tiền, ngay cả người nhà tôi còn nuôi nổi, mấy trăm đến cả mười khối tiền tôi cũng có nổi, đại ca hãy bỏ qua cho tôi .”

      Tên thanh niên dò xét từ xuống dưới người Mặc Phàm, thấy có thứ gì đáng giá người, nhưng vẫn muốn buông tha, cả giận có, mẹ nó, vậy chẳng phải là ông mày bị đụng sao!”

      ”Đại ca! Tôi có mà!” Mặt mũi Mặc Phàm tràn đầy van xin khiến cho Mặc Hi đau lòng, phẫn nộ trừng mắt nhìn tên kia.

      ”Phi! xui xẻo” Tên đó nhổ ngụm nước bọt, hướng Mặc Phàm ”Mày tới đây!”

      ”Đại.. đại ca?” toàn thân Mặc Phàm run rẩy bước tới, vừa tới trước mặt gã. bị tên này đấm cho quyền, làm thân thể Mặc Phàm lảo đảo cái, còn chưa kịp ổn định thân thể liền bị đánh đấm ngừng. Tên thanh niên kia vừa đánh vừa luôn miệng chửi rủa ”Mẹ mày! ai bảo đụng phải ông mày lại còn có tiền đền, đồ đê tiện!”

      Tay Mặc Phàm gắt gao che chở Mặc Hi trong ngực, mặc kệ ta đánh đập bản thân.

      Mặc Hi được Mặc Phàm bao trùm hoàn toàn trong ngực, tuy nhìn được tình huống bên ngoài, nhưng vẫn nghe được tiếng đánh đấm vào da thịt và tiếng rên rỉ chịu đựng của Mặc Phàm, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, hận thể đem tên thanh niên đánh Mặc Phàm kia ngàn đao vạn cạo! Cắn chặt môi, hai con ngươi trong bóng tối, vòng lôi điện màu tím loé lên rất ràng.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 06: Đến đâu cũng cần sức mạnh
      Edit: Hương Nguyễn
      Beta: Sakura

      Tên thanh niên kia cuối cùng cũng đánh mệt, giơ chân đá Mặc Phàm lần nữa, hung ác : ” Hôm nay ông mày tốt bụng, bỏ qua cho mày lần, lần sau đừng để ông mày trông thấy.”

      Mặc Phàm nhịn đau đớn, mở miệng : ” Vâng, vâng! !Tạ ơn đại ca tha mạng.”

      Lúc này, bàn tay che chở cho Mặc Hi mới bỏ xuống. Mặc Hi có thể nhìn rõ tên thanh niên kia, trừng hai mắt nhìn chằm chằm hắn, bên trong thân thể có một loại năng lượng sôi sục.

      Mà gã kia chuẩn bị rời khỏi , bỗng nhiên cảm giác được trận hàn ý lạnh thấu xương, trong lòng cả kinh, con ngươi đảo lên, đôi mắt ti hí như mắt chuột nhìn đối diện mắt Mặc Hi, nhìn thấy trước mắt chỉ là đứa trẻ con sơ sinh, vậy mà đứa trẻ này lại làm cho hắn cảm giác được một trận sợ hãi, làm hắn xấu hổ tức giận, cười hắc hắc, nhìn Mặc Hi cười tà ác , “Đứa trẻ này thật thú vị a! Lại còn ánh mắt này…. thế nào? Muốn giết tao? Hả?”

      Mặc Phàm thấy ta đánh chủ ý lên người Mặc Hi, rốt cuộc còn sự thấp hèn vừa rồi, ngay lập tức che chở Mặc Hi, vẻ mặt kiên quyết cùng với thận trọng, lui ra sau một bước.

      còn nhìn thấy ánh mắt Mặc Hi ̃ hàn ý trong lòng gã kia cũng lập tức tiêu tán, dâng lên cảm giác may mắn. Nhưng cảm giác này lại làm cho gã càng thêm tức giận, chính mình vậy mà lại sợ đứa bé mới sinh mấy tháng?

      Lại nhìn thấy thái độ của Mặc Phàm, một bụng lửa giận, như tìm được nơi phát tiết, giơ chân lên Mặc Phàm đá một cái, một đá chân này thế nhưng lại dùng hết toàn lực, Mặc Phàm lập tức bị đá bay ra ngoài, nằm rạp mặt đất, phun ra một ngụm máu.(độc quyền tại tamvunguyetlau.com)

      Tên thanh niên lúc này mới hài lòng: “Về sau nhìn thấy ông mày hãy cẩn thận.” Xoay người rời khỏi.

      Mặc Phàm nằm rạp mặt đất, nhất thời động đậy, chỉ tiếp tục ho ra máu, hai bàn tay vẫn ôm thật chặt Mặc Hi. Mặc Hi nhìn thân ảnh gã kia đã xa, bên tai là lời nói thì thầm của người đường

      “Ai! Thật đáng thương, chọc tới ai chọc, hết lần này tới lần khác chọc tới những lính đánh thuê hung tàn, lực lượng lính đánh thuê phải người bình thường chúng ta có thể đối phó được.”

      thôi! thôi! nên nhìn, tiểu Phong, con phải nhớ lấy, nếu có lực lượng, nhất quyết được trêu trọc những người có lực lượng, bằng sẽ giống như chú kia nằm đất.”

      “Mẹ, vì sao các chú cảnh sát An Thành lại mặc kệ chuyện này? mẹ phải chú cảnh sát đều là người chính nghĩa sao?”

      “Ai ai! Chúng ta chỉ là người bình thường nào có người quản a, chỉ có thể chính mình tự bảo vệ mình, ít gây chuyện một chút, có thể sống yên ổn cũng tệ rồi, được rồi! nữa, dù sao nhớ lấy luôn luôn phải ngừng ́ gắng a, hãy chăm chỉ phát triển dị năng khó có thể có được, như vậy tiểu Phong cũng sẽ bị người ta bắt nạt rồi. ”

      “Hừ! biết lượng sức, đáng đời!”

      “Thôi …, người bình thường chính là người bình thường a. là yếu ớt, người vừa nãy, tao tay cũng có thể diệt nó!”

      “Mày cho rằng người như mày cũng có thể trở thành Dị Năng Giả ah! , đừng ở nơi này nói tào lao, sao còn nhanh đến trường học điểm danh.”

      “… . . .”

      Bên tai nghe những người khác nói, lại có ai đến giúp đỡ bọn họ, trong mắt Mặc Hi là lửa giận ngập trời, lực lượng! ! Lực lượng cái gì! ? Tới đâu cũng phải cần lực lượng, có lực lượng sẽ thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ! có lực lượng cũng chỉ có thể bị người khác dẫm nát dưới chân, hoàn toàn bị sỉ nhục! !

      Năng lượng bên trong linh hồn lại sôi sục, lại quấn quít.

      Vốn là bầu trời trong sáng, lúc này lại có chút u, mọi người nghi hoặc nhìn bầu trời, chẳng lẽ trời lại muốn mưa? Có thểdự báo thời tiết hôm nay là trời quang mây tạnh đó a, nhưng từ trước tới giờ dự báo thời tiết rất chuẩn mà!

      Thẳng đến mười phút sau, Mặc Phàm mới gian nan đứng dậy, chuyện đầu tiên làm là mỉm cười với Mặc Hi, mặc dù cái tươi cười kia có chút khó coi, lo lắng , “Dọa đến Mặc Mặc sao? cần sợ, có chuyện gì, ngoan.” Vừa , tay nhàng an ủi vỗ nhẹ lưng Mặc Hi.

      Thu liễm lửa giận trong mắt, đối với Mặc Phàm cười “Ha ha ha ‘’, biết rõ bây giờ chỉ có thể làm điều này, làm như vậy ba ba sẽ lo lắng cho mình, nhìn thấy sự an tâm trong mắt của Mặc Phàm, lòng của co rút lại.

      Khập khiễng về tới nhà, Chu Tiểu Trúc đã làm xong cơm nước, vừa thấy bộ dạng của Mặc Phàm, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, tiến lên ̣nh đỡ Mặc Phàm, Mặc Phàm lại kêu đau tiếng, vội vàng buông tay, vừa sợ vừa đau lòng hỏi, ” làm sao thế? Sao lại biến thành như vậy! ?”

      Mặc Phàm gian nan đưa Mặc Hi cho Chu Tiểu Trúc, nhếch miệng cười , “ sao, đừng lo lắng, qua vài ngày tốt rồi.”

      Chu Tiểu Trúc nhìn thấyvết máu quần áo Mặc Phàm, trong mắt chậm rãi hiện lên hơi nước, tức giận nhìn Mặc Phàm , “Cái gì gọi vài ngày tốt rồi, đều ho ra máu, mà có mệnh hệ gì bảo mẹ con em phải làm sao bây giờ? được! Nhanh tìm bác sĩ! !”

      Mặc Phàm vội vàng khoát tay, cười khan : ” Tìm bác sĩ làm gì ! Em cũng phải biết thân thể của , bị thương như thế này thì tính là cái gì? vài ngày tốt rồi. Ha ha! Yên tâm! có việc gì, chỉ là vài ngày tới em phải vất vả rồi.”

      Chu Tiểu Trúc biết Mặc Phàm sợ phí tiền, nhìn cả người bị thương này, nếu như bác sĩ, sợ là bán cả nhà bọn họ cũng đủ tiền để trả, muốn điều gì, cuối cùng vẫn là lắc đầu cười khổ, đối với Mặc Phàm cười : “ lời vô nghĩa, phải là giúp người khác trông trẻ sao? Có cái gì khổ đây, ở trong nhà hãy dưỡng thương cho tốt là được rồi.”

      Sau khi Mặc Phàm đến giường nghỉ ngơi, Mặc Hi bị Chu Tiểu Trúc ôm ở trong lòng, từng miếng từng cho ăn, đồ ăn giống như bột hồ dán, có vị hơi ngọt, đây là đồ ăn duy nhất từ trước tới giờ của , ăn vào miệng rất vô vị, tại trong đầu chỉ có màn kia, trong mắt lên vẻ rất kiên định.

      Mà trong lòng Chu Tiểu Trúc cũng tràn đầy lo âu, nghĩ đến Mặc Phàm thể làm việc, chỉ có công việc trông trẻ của mình thì làm sao có thể nuôi sống cả nhà, cho nên căn bản có chú ý tới tâm trạng khác thường của Mặc Hi.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 07: tuổi kiểm tra dị thể
      Edit: Hương Nguyễn
      Beta: Sakura

      Hôm nay, Mặc Hi tròn tuổi và cải tạo thân thể của mình, trải qua thời gian mấy tháng, Mặc Hi tìm ra chính xác tuyến đường và số lượng năng lượng đến đoán tạo*(rèn luyện và cải tạo) thân thể của mình, hơn nữa cũng bởi vì như vậy mà có thể khống chế năng lượng bên trong thân thể tốt hơn, phát hiện điều này làm thật vui mừng, phương pháp như vậy quá tốt, chỉ có thể cải tạo thân thể mà còn có thể luyện khống chế lực lượng, một hòn đá trúng hai con chim.

      Lúc này, mới tuổi có thể tùy ý đường, chạy bộ, sức chịu đựng còn tốt hơn so với đứa trẻ 7, 8 tuổi, thể , Mặc Hi rất hưng phấn. Hơn nữa, phát năng lượng bên trong thân thể của mình là điện, bởi vì, từ trong tay của nàng có thể phát ra dòng điện.

      Từ lần trước, Mặc Phàm bị đánh, vất vả mới có thể hồi phục, nhưng vẫn để lại di chứng về sau, chính là thể làm một việc gì quá lâu, nếu thắt lưng sẽ bị đau nhức, gia ̀nh của cũng càng thêm khó khăn, Mặc Hi nghĩ qua, mình có thể dùng sức lượng cải tạo thân thể của mình, phải chăng có thể cũng trợ giúp Mặc Phàm cải tạo cốt cách của ba ba ?

      Chỉ là, dù có nghĩ ra cách này, cũng có làm theo như vậy, bởi vì, bây giờ có hoàn toàn nắm chắc, muốn Mặc Phàm có chuyện ngoài ý muốn. Cho nên đợi khi hoàn toàn có nắm chắc lúc đó mới làm.

      “Mặc Mặc!Mặc Mặc!” Nghe thấy giọng nói to của Mặc Phàm từ ngoài cửa truyền đến, Mặc Hi nhảy xuống giường, chậm rãi chạy đến cửa nghêng đón, nhìn thấy thân ảnh của Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, mỉm cười, giọng nói mềm mại ngọt ngào của trẻ con vang lên: “Ba ba, mẹ! Ba mẹ trở về rồi .

      Khuôn mặt ngọt ngào dưới ánh nắng chiếu giống như là một tiểu thiên sứ, mặt Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc mỉm cười, đối với Mặc Hi, bọn họ rất hiểu, ràng hai vợ chồng bọn họ đều nhìn rất bình thường, mà Mặc Hi giống như là có gen đột biến, còn đột biến rất lợi hại, vừa bắt đầu còn hiểu, chỉ là càng lớn càng xinh đẹp, mà còn phải xinh đẹp bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại có một chút khuyết điểm nào, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống mông lung giống như một viên ngọc tỏa ra ánh sáng ấm áp, lông mi dài dài rậm rạp chớp lên chớp xuống, đôi mắt màu đen trong suốt, cái mũi nho nhỏ, đôi môi hồng nhuận mềm mại, thật sự đáng , giống như búp bê sứ.

      Đồng thời lại đáng , nghe lời,làm cho Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc rất thương , cho rằng là báu vật mà ông trời ban cho họ.

      Kỳ , Mặc Hi biến thành như vậy, là vì dùng năng lượng đào thải hết tạp chất trong cơ thể, trời sinh thuần tịnh Thiên Lôi linh hồn thân thể, vốn là linh khí Thiên Địa sung mãn, chỉ là bị phàm thai che giấu, có thể lúc này dùng năng lượng đoán tạo thân thể, đem tạp chất bên trong thân toàn bộ diệt trừ, từ tại thân thể còn chưa định hình lúc bị năng lượng Thiên Lôi tinh thuần cải tạo, nên mới biến thành như thế.

      “Ha ha!Mặc Mặc của ba thật đáng !” Mặc Phàm vui vẻ tay ôm lấy Mặc Hi, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của , Mặc Hi cũng có phản kháng, mà tươi cười . có thói quen Mặc Phàm xoa nắn mặt của rồi. Dù có thói quen cũng phản kháng .

      Lúc này, Chu Tiểu Trúc cũng tới đây, tay bế Mặc Hi qua, nhẹ nhàng ôm vào lòng, đối với Mặc Phàm nghiêm khắc : “Mỗi lần đều ôm trước, chẳng lẽ đã quên thắt lưng của tốt, nếu làm Mặc Mặc ngã thì làm sao bây giờ.”

      Vẻ mặt Mặc Phàm đau khổ, lại bị lấy mất rồi, mỗi lần ôm đến giây thì bị Chu Tiểu Trúc đoạt mất, đau khổ ôm lấy mặt mà , “Tiểu trúc, cũng cần thường xuyên giành con với , hơn nữa, dù có ngã, cũng để Mặc Mặc bị ngã.”

      “Hừ!” Chu Tiểu Trúc hừ tiếng, thèm để ý tới Mặc Phàm nữa, cúi đầu nhìn Mặc Hi cười nói: “Mặc Mặc ! Có nhớ mẹ hay ah.” Vẻ mặt biến hóa cực nhanh khiến người ta phải xấu hổ.

      Mặc Hi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Mặc Phàm cười “ Ha Ha”, đối với điều mà Chu Tiểu Trúc vừa nói thì cười ngọt ngào nói: “Mặc Mặc nhớ mẹ nha.”

      Chu Tiểu Trúc vừa nghe, sắc mặt liền tươi như hoa, véo nhẹ cái mũi nhỏ của Mặc Hi, cười : “Thật nghe lời.”

      Mặc Phàm đứng ở một bên, vội vàng hét lớn: “Thế còn ba ba, Mặc Mặc nhớ ba ba à?”

      “Ha ha! Mặc Mặc mới nhớ ba ba.” Mặc Hi ngân vang, lập tức khuôn mặt Mặc Phàm đau khổ trở lại, tiếp theo lại :” Con đùa mà. Mặc Mặc cũng rất nhớ ba ba ah.” Nhất thời sắc mặt của Mặc Phàm vui lên, hung hăng nhìn Mặc Hi, “ Con đúng là tiểu quỷ.”

      “Ha ha ha”Mặc Hi cười.

      Có lẽ đây là hạnh phúc a, dù là khổ chút, hơn nữa phát , mình càng lúc càng giống trẻ con rồi, có lẽ bị ảnh hưởng.

      “Được rồi!Được rồi!” Chu Tiểu Trúc vỗ tay, nhìn Mặc Hi : “Hôm nay là sinh nhật Mặc Mặc tròn một tuổi, mẹ mang Mặc Mặc đến chỗ này, mua đồ ăn ngon cho Mặc Mặc, được ?”

      Mặc Hi gật đầu, địa phương? đâu đây?

      Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm mang theo Mặc Hi đến địa phương là trung tâm thành thị, ở đây có rất nhiều người, đều dẫn theo trẻ con, cũng giống như Mặc Hi, đều là trẻ con khoảng chừng từ 1~5 tuổi, sẽ làm cái gì đây? Nhưng mà có quá nhiều người, Mặc Hi nhìn rõ phía trước. Quay đầu nhìn Mặc Phàm : “Ba ba, Mặc Mặc muốn xem.”

      “Hả?Mặc Mặc muốn nhìn phía trước?” Mặc Phàm nghe thấy Mặc Hi nói, nhất thời vui vẻ: “Lên, lên vai ba ba, có thể xem phía trước nha.”

      Chu Tiểu Trúc thấy Mặc Hi thật muốn xem, đành phải giao cho Mặc Phàm, đồng thời liếc nhìn Mặc Phàm, “Coi chừng đó!Ôm Mặc Mặc cho chắc.”

      “Ha ha! Yên tâm yên tâm.”Mặc Phàm cười ha hả đáp ứng.

      Ngồi bả vai Mặc Phàm, cuối cùng Mặc Hi có thể thấy được phía trước, phía trước có bốn người ngồi ở bàn, trước mặt bốn người đó là một quả cầu thủy tinh hình thoi, mỗi đứa trẻ đều đem bàn tay đặt lên quả cầu thủy tinh kia, có đứa bé toàn thân toát ra ánh sáng đặc biệt sáng rọi, mà có đứa bé lại có. Đồng thời, Mặc Hi quan sát đến vẻ mặt của những người lớn kia, mỗi đứa trẻ toát ra ánh sáng, sắc mặt cha mẹ những đứa trẻ đó rất kích động, cao hứng, vui mừng, mà đứa trẻ có toát ra ánh sáng, cha mẹ bọn hắn sẽ thất vọng, có khi là nóng giận mắng mỏ đứa trẻ đó. Lại có tiếng khóc của đứa trẻ truyền đến.

      Dị năng!

      Trong đầu Mặc Hi liền nghĩ đến điều này, từ sau chuyện kia, Mặc Hi nhớ lấy mấy chữ này, quả cầu thủy tinh này chỉ sợ là để kiểm tra những đứa trẻ có dị năng, thật sự là ít đến đáng thương a, nhìn lâu như thế, khoảng chừng 100 đứa trẻ thì chỉ có một đứa trẻ có phát ra ánh sáng, mà cái bàn bốn người kia mỗi khi qua người lại viết cái gì đó.

      Cuối cùng, đến lượt Mặc Hi, Mặc Phàm đem Mặc Hi từ bờ vai bỏ xuống, Mặc Hi vừa chuẩn bị để tay lên, trong đám đông xôn xao một trận, quay đầu nhìn lại, thấy mấy cái xe bay từ trời đánh xuống, nghe thấy trong đám người có người kêu lên: “Trời ạ! Đó là xe bay Aluosidi , cái phía sau kia ràng lắm hình như cũng gần với Aluosidi đời thứ 3, tất cả cái này đều là của ai ah!”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 08: Song hệ Phong – Hỏa
      Edit: Hương Nguyễn
      Beta: Sakura

      Như để trả lời những người , cửa xe mở ra, từ bên trong ra rất nhiều người, có hai mươi hai người đàn ông bước ra, dẫn đầu là người đàn ông, gương mặt điển trai, khí độ bất phàm, mặc bộ đồ tây màu lam, mặt mang theo nụ cười, có tia dịu dàng, trong lòng ôm bé trai ba tuổi.

      Phía sau theo rất nhiều người, đều mặc bộ đồ tây màu đen, gương mặt lạnh lùng, có lẽ là người bảo vệ.

      đường tới, mọi người tự động mở ra con đường, bọn họ nhận ra người này, là người thỉnh thoảng lại xuất báo, muốn nhận ra cũng khó.

      Người đàn ông trẻ tuổi này là An Dĩ Mẫn, mới 23 tuổi, ta quản lý Tập đoàn An Tề rất tốt, đến bây giờ trở thành trong 100 công ty hàng đầu. Năm ngoái người vợ của ta vì sinh con mà chết cho nên trở thành đối tượng lý tưởng mà mọi phụ nữ muốn kết hôn.

      đường có ai ngăn cản tới trước quả cầu thủy tinh đến bên cạnh Mặc Hi, những người ngồi trước mặt của quả cầu thủy tinh cũng cái gì, quả nhiên có quyền lực khác a, Mặc Hi cười, người đàn ông kia hình như phát Mặc Hi nhìn chăm chú, quay đầu lại nhìn Mặc Hi, thấy là đứa bé hơi sững sờ, tiếp: “ đứa bé đáng .” Giọng ôn hòa mang theo tiếng cười.

      Hình như Mặc Phàm được khen ngợi mà lo sợ, vội vàng : “Cám ơn! Cám ơn ngài khen ngợi, tiểu công tử cũng rất đáng .”Giọng có chút kiêu ngạo, con của mình được khen, là cha mẹ đều rất vui vẻ.Hơn nữa tại trong lòng Mặc Phàm Mặc Hi rất quan trọng.

      An Dĩ Mẫn mới nhìn đến Mặc Phàm, cũng vì thân phận của Mặc Phàm mà lộ ra chán ghét, bộ dạng ôn hòa, giống như có chút đau khổ cảm thán : “Bé hư này ah! Mới thể thương nổi, quá nghịch ngợm.”

      Mặc Hi nở nụ cười, người đàn ông này khá tốt, ít nhất dùng mắt cẩu nhìn người thấp, mới quen biết chiếm được hảo cảm của .

      Mà khi An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi, thấy trong mắt tán thưởng? Có chút ngạc nhiên, sau đó lắc đầu, cảm thán chính mình phải hay là hoa mắt, mặc dù đứa trẻ này nhìn có chút đặc biệt, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ tuổi, có thể dùng ánh mắt tán thưởng nhìn mình sao? Mặc dù biết mình rất có mị lực, nhưng hiểu cái mị lực kia mạnh đến ngày cả đứa trẻ tuổi đều có tác dụng sao.

      “Tốt rồi, mời các vị kiểm tra thử .”Lúc này, người trong bốn người ngồi trước bàn lên tiếng.

      Hai người cùng quay về phía trước, kiểm tra thử tiếp theo.

      “Đến, Mặc Mặc, để tay lên đây.” Mặc Phàm đối với Mặc Hi giải thích : “Sờ lên là được rồi ah!”

      Mặc Hi nghe theo để bàn tay bé lên cái quả cầu thủy tinh kia, nhất thời, trong đầu chấn động, loáng qua tia chỗ trống mê mang.

      Song, ngay tại sau đó này, bên trong linh hồn phát sáng lập tức Mặc Hi tỉnh lại, biết chuyện xảy ra như thế nào, sau đó cảm thấy có cỗ năng lượng di chuyển loạn trong cơ thể, thẳng đến đan điền, như muốn quay trở lại bên trong quả cầu thủy tinh nhưng tìm thấy đường ra?

      Hừ hừ! Tại thân thể của ta du ngoạn vòng sau đó muốn chạy ? Mặc Hi cảm giác được năng lượng này có đặc tính, hơn nữa rất tinh thuần, mới dễ dàng hấp thu, nhất thời khống chế lấy năng lượng linh hồn, đột nhiên khẽ hấp thu, đứng trướng hấp thu mạnh mẽ kia cái năng lượng kia bị hút vào đoàn lóe sáng ở bên trong linh hồn, cảm thấy rất thoải mái.

      cảm giác được tất cả năng lượng bên trong quả cầu thủy tinh kia đều như vậy, muốn hấp thu hết, có thể nhưng lý trí mách bảo là thể. Nếu hấp thu chỉ sợ là xuất ra cái gì mà lại muốn người khác chú ý đến mình, bản thân mình còn chưa quen thuộc cái thế giới này vẫn nên cẩn thận hơn.

      Lúc này tiếng động ồn ào làm ảnh hưởng tới Mặc Hi trắc nghiệm, chỉ thấy quan thân bé trai bên cạch mình phát ra hai tia sáng màu đỏ và màu xanh, đương nhiên người Mặc Hi lên cái gì cả.

      Cái này là gì?Hai loại màu? Mặc Hi nghi hoặc, mà những người ngạc nhiên kia cũng giải quyết nghi vấn của :

      “Trời ạ! hổ là con trai của An đại nhân! Được trời phú cho hệ dị năng Hỏa lại có thêm cái hệ biến hóa khó gặp trong ngũ hành, cái màu xanh kia chẳng phải là Phong?”

      “Đứa trẻ này quá may mắn rồi!”

      “Sợ lớn lên lại là cao thủ a! hổ là con trai An đại nhân ah! !”

      “…”

      Ở đây, gọi ai là đại nhân đó chính là biểu tôn kính với người nọ.

      An Dĩ Mẫn cũng rất vui mừng, nhéo nhéo đứa trẻ ở trong lòng, cười , “ hổ là con trai của ba ah! Nhóc con nghịch ngợm, cuối cùng cũng lấy lại danh dự cho ba rồi.”

      Mà ở Mặc Hi bên này Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc nhìn về phía An Dĩ Mẫn với ánh mắt rất hâm mộ, thấy Mặc Hi có dị năng cũng có thất vọng, bởi vì ngay từ đầu bọn họ hy vọng nhiều, hơn nữa có hay có dị năng là việc bọn họ thể cưỡng cầu được, đến đây cũng chỉ vì Mặc Hi đăng ký hộ khẩu.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 09: Đây là ấm áp
      Edit: Hương Nguyễn
      Beta: Sakura

      Người đàn ông ở phía trước gõ máy tính: “Tên?”

      “Mặc Hi!”Mặc Phàm trả lời.

      “Tuổi.”Giọng của người đàn ông rất lãnh đạm.

      tuổi.”

      Người đàn ông cử động tay đánh máy lạch cạch: “Mặc Hi, nữ, tuổi. có dị năng, có thể rồi.”

      “Dạ, dạ!”Mặc Phàm đáp lại, cùng với Chu Tiểu Trúc vuốt ve Mặc Hi rời .

      Cũng ngay vào lúc này, bên An Dĩ Mẫn quay đầu nhìn về phía bóng lưng bọn họ, con ngươi sâu thẳm có chút nghi ngờ, vì sao, cảm thấy có loại cảm giác nên lời đối với bé đó? Mặc Hi sao?

      Đồng thời, tư liệu con trai cũng xong, suy nghĩ về Mặc Hi nữa, nhìn đứa trẻ trong lòng mình, mỉm cười ha ha, xoay người trở lại bên trong xe, phóng lên trung mà .

      Lúc này, Mặc Phàm, Chu Tiểu Trúc và Mặc Hi ba người lại đường phố, đường xá phồn hoa, người đường đông đúc, mà Mặc Hi được Chu Tiểu Trúc ôm chặt ở trong lòng, Chu Tiểu Trúc nhìn Mặc Hi dịu dàng : “Mặc Mặc muốn ăn cái gì? Mẹ mua cho Mặc Mặc ăn nha.”

      Mặc Hi biết Chu Tiểu Trúc ra lời này cũng có chút khó khăn, dựa vào hoàn cảnh nhà bọn họ, sợ rằng mua đồ ăn vặt cũng chính là xa xỉ a, lúc này còn hỏi mình muốn ăn cái gì? Mặc Hi nhìn bốn phía nhíu nhíu mày có chút nghi ngờ, sau đó nhìn Chu Tiểu Trúc cười ngọt ngào : “Mặc Mặc muốn ăn cơm mẹ làm, mẹ làm cái gì cũng ngon.” xong, khuôn mặt tràn ngập mong đợi.

      Chu Tiểu Trúc nở nụ cười, cười đến vui vẻ: ” Được, mẹ mua đồ ăn về nhà nấu đồ ăn ngon cho Mặc Mặc ăn.”

      Mua thức ăn ngon về đến nhà, Chu Tiểu Trúc bắt tay vào nấu cơm, Mặc Hi được Mặc Phàm ôm ở trong lòng, nhìn cười, : “Ha ha! Hôm nay nhờ phúc của Mặc Mặc mà ba ba có thể được ăn ngon nha.’

      “Ha ha ha ” Mặc Hi cười, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ, tương lai con chắc chắn để cho hai người mỗi ngày đều được ăn ngon. . .

      Qua lúc, từng món đồ ăn được Chu Tiểu Trúc mang lên, kỳ cũng phải đồ ăn gì ngon, chỉ là nhiều hơn quả trứng gà, cùng miếng thịt, còn có con gà, nhưng như vậy, đối với nhà Mặc Phàm là tốt lắm.

      Bữa cơm này tuy là làm cho Mặc Hi ăn, thực tế, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng ăn, có biện pháp, ai bảo Mặc Hi chỉ mới có tuổi đây, răng cũng chưa mọc, làm sao có thể ăn được những đồ này.

      Khi phát ra Mặc Hi ăn được Chu Tiểu Trúc mới phản ứng lại đây, nhìn dáng vẻ Mặc Phàm ăn ngon, mới liếc mắt nhìn , xoẹt cười : “Tiện nghi cho rồi, nếu phải Mặc Mặc muốn ăn, mới có phần của đâu.” Dù miệng như vậy, nhưng tay lại gắp thức ăn để vào bát của Mặc Phàm.

      Mặc Phàm nghe thế, từ bên trong bát cơm ngẩng đầu lên, liền cười hắc hắc với Mặc Hi, : “Nhìn thấy ? Vẫn là nhờ phúc của Mặc Mặc a, ba ba nhất là Mặc Mặc ~~~” vừa , đem cái miệng dính đầy dầu mỡ hướng tới khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Mặc Hi “bẹp” tiếng, ấn xuống cái dấu to.

      Chu Tiểu Trúc nhìn cũng thuận mắt, nhướn mi lên, giống như cười mà phải cười nhìn Mặc Phàm, ngữ khí cổ quái : “Ah, nhất Mặc Mặc hả? Chán ghét lão bà là em đây rồi hả? HẢ ~~! ?” chữ cuối cùng kéo dài làm Mặc Phàm run lên.

      “Ha ha… Ha…!” Mặc Phàm cười khan, “Sao lại như vậy được? cũng rất Tiểu Trúc a!”Cũng vừa vừa hướng khuôn mặt của Chu Tiểu Trúc “Bẹp” phát.

      Khi ấy sắc mặt Chu Tiểu Trúc có chút xấu hổ, oán trách : “Làm cái gì vậy? Con còn ở đây.”

      “Ha ha ha ha!” Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Chu Tiểu Trúc, Mặc Phàm vui vẻ, có chút hưng phấn :” có chuyện gì, dù sao Mặc Mặc cũng hiểu, nhưng Tiểu Trúc a…” đến phía sau có chút do dự, con mắt ngắm lấy Chu Tiểu Trúc nghiêng mình tránh né.

      “Hả? Cái gì?” Chu Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi, tiếp theo giống như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đỏ hồng lên.

      Quả nhiên, Mặc Phàm cũng biết xấu hổ mà , “Cái kia, Tiểu Trúc a, khụ, chúng ta rất lâu cũng chưa có cái… Cái kia rồi, nếu , buổi tối hôm nay…”

      “Ừ… .”Chu Tiểu Trúc hạ giọng đáp ứng tiếng, Mặc Phàm khi ấy liền cười to, “Ha ha! Tiểu Trúc ! em đáp ứng rồi! Ha ha.”

      “Cười ngây ngô cái gì!Ăn cơm !” Chu Tiểu Trúc bị cười có chút ảo não xấu hổ thành giận, hung ác trừng mắt nhìn Mặc Phàm .

      “Được Được! Ăn cơm, ăn cơm! Ha ha… Ha ha…!” Mặc Phàm trả lời, cũng ngồi trở lại bàn ăn cơm, ăn mà vẫn ha ha cười.

      Chu Tiểu Trúc lại trừng mắt liếc cái, chỉ là trong mắt thế nhưng hề có uy lực đáng , cũng cúi đầu xuống ăn cơm.

      Nhìn thấy hết thảy Mặc Hi cảm thấy buồn cười, lại ấm áp, ba mẹ , rất giống đôi tình nhân trong sáng nha, ha ha, xem ra hôm nay phải tiến vào trạng thái linh tu luyện đêm rồi, nếu , cũng muốn nghe thanh vào buổi tối của hai người đâu. Mặc dù, cho tới bây giờ, buổi tối đều là tiến vào trạng thái linh tu luyện cả đêm đấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :