1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 47: Tin tức hữu dụng
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      Khoát Hải cũng cảm thấy bị lực lượng nào đó cản lại, trong mắt thoáng qua tia vui vẻ, ánh vàng tay sáng lên trong nháy mắt, nắm tay lại tung về phía trước.

      “A…!” tiếng kêu buồn vang lên, cả người Mặc Hi mạnh mẽ bay về phía sau, giày cọ ra vệt dài mặt sàn, bàn tay xòe ra, vất vả đỡ xong đòn tấn công này, chỉ là tay có thêm vết rách, máu chảy ra.

      “A…khụ!” Phun ra ngụm máu, thân thể khó chịu.

      “Thế nào? Đứng dậy được ?” Khoát Hải đỡ , mà đứng tại chỗ hỏi.

      “Ha ha, sao lại đứng dậy nổi chứ.” Mặc Hi ép cảm giác khó chịu trước ngực xuống, gian nan đứng dậy, chỉ là vừa xong câu này, lại phun ra ngụm máu, cả người trông là đáng thương.

      “Qủa giống như phỏng đoán, nhóc cũng có khí kính, theo khả năng khống chế này, hẳn là sớm có, tại sao khi đánh với chú lại dùng?”

      Bản thân mình có khí kính? ta có hiểu nhầm gì ? Chỉ là…

      Ánh mắt lóe lên, hỏi lại: “Sao chú nhìn ra được?”

      Nghe Mặc Hi biến tướng thừa nhận, Khoát Hải hết sức hưng phấn vui mừng, giải thích: “Mặc dù khí kính của nhóc có tính đặc chế, trong suốt, bị người khác nhìn thấy, nhưng khi bị năng lượng chạm vào vẫn có thể cảm giác được.”

      “Tính đặc chế?!” nghĩ có thể đạt được thông tin có ích như vậy, sao trong sách nàng đọc qua? Lại , đúng là ít xem sách về Võ giả, phần lớn là sách về Dị năng giả, “Khí kính cũng có tích đặc chế?”

      “Mặc Mặc biết?” Khoát Hải xong, liền nghĩ hình như mình cũng đánh giá quá cao rồi, giống như là cái gì cũng biết vậy, khụ, này cũng chỉ có thể trách có biểu quá biến thái thôi, giải thích: “Khí kính của Võ giả cũng có đặc tính theo ngũ hành, giống như chú, là tính Thổ, khi Võ giả sử dụng chỉ cần quan sát kĩ là có thể nhận ra, phần lớn Võ giả đều có đặc tính theo ngũ hành, tính đặc chế rất hiếm! rất hiếm! Đại khái khoảng trăm vạn người may ra mới có người.” Nhưng ngẫm lại, hình như Mặc Mặc rất may mắn à nha? Thiên phú đáng sợ, tính đặc chế trăm năm khó gặp.

      “Khó như vậy mà phải loại dị năng sao?” Mặc Hi hỏi lại lần nữa, vấn đề này rất quan trọng.

      Khoát Hải nhìn ánh mắt ngóng trông nóng bỏng của Mặc Hi, giọng có chút an ủi: ”Kiểm tra Dị năng khi còn hề có sai sót, hơn nữa, Dị năng giả có thể khống chế vật chất hoặc tạo ra năng lượng, của Mặc Mặc chỉ là loại năng lượng, chú nhìn lầm đâu.” nghĩ Mặc Hi hỏi vậy là vì mong bản thân là Dị năng giả, ra, chỉ cần là người ai lại mong mình là Dị năng giả? Nhưng rút cuộc vẫn là , bé cần phải nhận thức cho .

      , nghe Khoát Hải xong, Mặc Hi lại cười đứng dậy.

      “Ha ha, hóa ra là vậy!” Ánh mắt Mặc Hi chứa niềm vui ràng, vốn còn lo bị cảm nhận ra, nghĩ còn có thể được giải thích như vậy, như vậy, chẳng có chút quan hệ nào tới việc mình dùng Tĩnh điện chi lực, đối với có nhiều hơn phần thực lực có thể hiển lộ.

      Sau đó, Thiên Tiêu và Thiên Nhu cũng tới đài, Thiên Nhu tiếng nào tới trước mặt Mặc Hi, nắm lấy bàn tay bị thương của đặt trong tay mình, tay khác lóe lên ánh hồng, hào quang màu vàng bao bọc lấy tay Mặc Hi, chỉ thấy bàn tay ấy dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà liền lại, lát sau, còn thấy dấu tích gì. Vung tay cái, hào quang lại bao cả Mặc Hi vào trong.

      Chỉ là bị Mặc Hi ngăn cản: “Tốt rồi, năng lực của chị cũng có tác dụng nhiều với nội thương.”

      “Ừ” Thiên Nhu cũng , thu hồi năng lượng.

      Lúc này Thiên Tiêu cũng đứng đối diện mắng Khoát Hải té tát: “Tôi lớn đầu như vậy rồi sao vẫn biết đúng mực chứ! Xuống tay nặng như vậy!”

      Khoát Hải trừng mắt, sau đó nhìn về phía Mặc Hi, trầm giọng lên tiếng: “Mặc Mặc, chú làm như vậy, phải là cố ý đánh bé, mà muốn bé nhớ , dù giờ thiên phú của cháu đáng sợ cỡ nào, nhưng vẫn chưa trưởng thành, có quá nhiều người giỏi hơn cháu, chỉ đưa tay cũng có thể giết cháu từ trong trứng, có hiểu ?”

      Mặc dù lời này có chút tổn thương người khác, nhưng là thế, cũng vì tốt cho , sợ vì có thiên phú tốt mà kiêu ngạo, dù là cố gắng tu luyện như vậy, nhưng tâm thái ai có thể đảm bảo.

      “Cháu mà, cảm ơn chú.” Giọng Mặc Hi chân thành, cúi đầu cái với Khoát Hải, hành động này khiến ho khan trận. Nhưng tâm cảm tạ Khoát Hải, khoảng thời gian này có chút kiêu ngạo rồi, mặc dù phải kiêu ngạo với thực lực của mình, mà vì tiềm lực của mình. Rút cuộc vẫn là kiêu ngạo, cho rằng tiềm lực của , chỉ cần cố gắng mạnh lên nhanh hơn bao nhiêu người, nhưng lại quên mất, thế giới này hỗn độn, bây giờ còn chưa trưởng thành, có bao nhiêu người có thể giết cách đơn giản.

      Sao lại có thể quên chứ?!

      Chống tay đứng dậy, hình ảnh này được thu vào mắt Thiên Nhu vẫn nắm tay , đôi mắt xoẹt qua tia đau lòng, ràng còn như thế…, nhưng gì, biết Khoát Hải đúng.

      Đừng thấy Thiên Nhu cho người ta cảm giác vừa dịu dàng lại thanh nhã, nhưng trong lòng lại cứng rắn kiên cường đấy, hiểu quy tắc sinh tồn ở thế giới này, hơn nữa thấu hiểu, để Mặc Hi diệt tự đại khi còn chưa trưởng thành là tốt nhất, hơn nữa, chủ của khiến thất vọng, chỉ cần câu , cũng đủ để ấy thức tỉnh.

      Khoát Hải cũng vui mừng, trong lòng còn thầm cảm thán, càng tiếp xúc nhiều với bé này càng thấy đơn giản.

      “Ha ha, Mặc Mặc có thể hiểu là tốt rồi, cần khách khí như vậy.”

      “Ừ” Mặc Hi gật đầu, đứng thẳng lưng.

      Thiên Tiêu ràng nguyên do chuyện này, liền cười với Khoát Hải: “Sau này huấn luyện dùng cách bình thường chút.”

      “Cậu có ý gì!?” Khoát Hải phẫn nộ nhìn ta, lời này là ý gì? Sau này huấn luyện bình thường chút? huấn luyện người bình thường à?

      “Ha ha. Tôi cũng chưa gì mà, lí giải thế nào chứ.” Thiên Tiêu thảnh thơi đáp trả.

      “Tốt rồi, tốt rồi, vẫn là cần đưa Mặc Mặc tới phòng khám trước, sau đó cũng khám toàn bộ .” Thiên Tiêu cũng chẳng để ý tới Khoát Hải muốn cái gì, cướp lời, chỉ là lần này lời của ta được mọi người đồng ý.

      “Mặc Mặc còn được ?” Thiên Nhu lên tiếng hỏi.

      “Vâng, có chuyện gì.” Mặc Hi cắn răng , bắt đầu đưa chân bước về phía trước, rất quen với phòng khám, cho nên sợ tìm thấy.

      Khống chế năng lượng linh hồn thong thả trị liệu bản thân, cũng may năng lượng đó như là hòa làm với cơ thể , căn bản hại đến , Lôi điện chi lực tuy cũng có thể trị liệu thương tổn, nhưng nỗi đau kia khó có thể chịu qua nổi.

      Nhìn cơ thể nhắn run rẩy nhưng vẫn cố bước về trước kia, ba người còn lại đều kính nể và cảm thán, dù biết đơn giản, quen đơn giản, nhưng nhìn lại, vẫn khỏi cảm thán.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 48: An Diệc Kỳ
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      Bốn người tới phòng trị liệu, tuyệt ai ngăn cản, bởi vì tất cả đều quen, sau lúc thấy bóng dáng của Dương Bộ.

      Dương Bộ cũng thấy họ, vừa nhìn biết là Mặc Mặc bị thương, ông cũng chỉ biết im lặng, bé này thành khách quen của họ rồi.

      “Vào trong .” hề hỏi lí do bị thương, Dương Bộ thẳng.

      Mặc Hi vào căn phòng Dương Bộ chỉ.

      Ngồi giường, tĩnh dưỡng.

      Cách đó ngàn dặm, ở thành La An phồn hoa, nơi mà khi đến thành La An ai cũng muốn ghé thăm-học viện Andara Dị- Võ.

      Lúc này, trong học viện Andara Dị- Võ có nhiều dãy phòng , đây là nơi ở của học sinh.

      Ở trong căn phòng ở đó, có cậu nhóc khoảng chừng 11, 12 tuổi ngồi trong phòng khách, đối diện với màn hình vách tường, trong tay cầm thứ giống như điều khiển khống chế thứ gì đó, thân thể cũng vì vậy mà rung động kịch liệt.

      “Giết, giết, giết! Ha ha! Đấu với ta mà xem kĩ xem ta là ai?” Cậu nhóc chơi đến phấn khích mà gào lên.

      Mái tóc của cậu nhóc kia vậy mà lại là màu bạc, nhưng chân tóc vẫn có màu đen, có thể thấy , mái tóc màu bạc này là hàng nhuộm. Môi hồng răng trắng, làn da nõn nà, đôi mắt to mà xếch, lông mi cũng cong lên kiêu ngạo, ràng ràng sau này thành chàng trai rất đẹp trai.

      “Này, Kỳ, đoán xem tớ tìm được cái gì?” Ngay sau đó, giọng cũng của trẻ con vang tới, mang theo khoe khoang và kinh ngạc.

      “Rầm!” tiếng, cửa bị đẩy ra, chủ nhân của tiếng xuất , cũng đại khái khoảng 13 tuổi, mặt trái dưa, mắt to, khóe miệng mang nụ cười tà ác, lúc này trong tay cầm cuốn tạp chí.

      “Mặc kệ cậu, đừng làm ầm ĩ tớ.” Cậu nhóc bị gọi là Kỳ thèm quay lại nhìn mà luôn.

      hết .” Khố Lạp nhàm chán , chen chân vào giữ cho cửa khỏi đóng lại, tiếp theo về phía phòng khách. Thoáng cái nhào vào trong sofa, cầm tạp chí trong tay giơ cao trước mặt cười : “Tớ An Diệc Kỳ, cậu muốn biết à? Cậu xem, ba ba cậu nhận con nuôi nè!”

      sai, cậu nhóc trước mắt này đúng là An Diệc Kỳ, con trai của An Dĩ Mẫn, mà tạp chí trong tay Khố Lạp đúng là giới thiệu về chuyện buổi tiệc hôm ấy. Trong vòng vài ngày, tin tức An Dĩ Mẫn nhận con nuôi lan ra, thành La An cũng ngoại lệ.

      An Diệc Kỳ run người, chuyện này lan ra trong học viện, cậu nhóc nghe , hét lớn: “Lão già kia làm cái gì, cũng chẳng liên quan tới bản thiếu gia!”Chỉ là trong giọng điệu lộ ra tức giận

      “Yên tâm, yên tâm! Thiên phú của cậu tốt như vậy, ba của cậu bỏ được cậu đâu!” Khố Lạp vui sướng khi người gặp họa: “Nhưng, thiên phú của con nuôi của cha cậu hình như rất tốt, Dị năng giả sơ cấp chịu nổi chiêu của nàng, hình như cậu là Dị năng giả trung cấp.”

      Ánh cam nhạt lóe lên, lưỡi dao gió xuật , nháy mắt bay về phía Khố Lạp, Khố Lạp sợ đến lăn cái, rớt xuống khỏi sofa, lưỡi dao gió kia trực tiếp cắt qua sofa, cắt mất góc sofa, tim Khố Lạp nhảy dựng, kêu lên: “An Diệc Kỳ cậu muốn giết tớ à?”

      “Hừ, nhiều lời rác rưởi đó tớ khách khí.” Mặt An Diệc Kỳ giận dữ, hừ tiếng, xoay người chơi trò chơi tiếp, chỉ là thao tác hơi rối loạn.

      “Được được được! Tớ chọc cậu, là tớ tự làm.” Khố Lạp cũng biết giờ tâm trạng của An Diệc Kỳ tốt, lại , họ là bạn tốt, em tốt, giận nhau vì chút chuyện này. Hơn nữa, cậu đánh lại An Diệc Kỳ.

      Nằm xuống sofa lần nữa, Khố Lạp mở tạp chí, ra vừa rồi vừa giật được tạp chí này vội chạy tới đây chưa kịp xem, vừa rồi cũng chỉ là liếc qua tiêu đề trang bìa mà thôi, bắt chéo chân, mở ra coi, kìm được kêu lên:

      “Oa, bé này trông rất đáng .”

      “Trời, đủ tàn bạo! Ra tay đánh đủ hung ác! bé này đúng là cọp cái! đáng tiếc!”

      “Câu này rất hay, nụ cười cũng đẹp, trời ạ, hành động cũng đẹp như thế!”

      quyền đánh bại rồi!? Hơn nữa, biểu cảm này cũng… lạnh!”

      “…”

      “A, xem xong rồi. Lại , tên mụ của bé này là Mặc Mặc đấy, đáng .” Khố Lạp gấp cuốn tạp chí lại, quay đầu, đột nhiên thấy khuôn mặt đầy tức giận của An Diệc Kỳ, sợ đến run người, hồi lâu sau mới vỗ vỗ ngực, “Tớ bảo này An Diệc Kỳ, cậu muốn giết tớ phải ?”

      An Diệc Kỳ liếc qua thằng nhóc, giật cuốn tạp chí, xem thường : “Lợi hại? Xinh? Lãnh? Đáng ? Hừ, để tớ xem xem lão đầu tử kia nhận nuôi dạng con gì?!”

      xong, đưa mắt, nhìn cuốn tạp chí trong tay, cả người như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp Mặc Hi.

      Khố Lạp thấy dáng vẻ của An Diệc Kỳ, nghi hoặc hỏi: “Thế nào?”

      Chỉ là An Diệc Kỳ trả lời, mắt chớp lấy cái.

      phải là tức đến ngu luôn chứ? ra cần lo lắng! thế nào cậu cũng là con trai ruột của chú ấy, chú An bỏ được cậu, vừa rồi tớ giỡn đấy!” Khố Lạp còn tưởng An Diệc Kỳ bị chuyện này chọc giận, vội vàng an ủi “Cho dù bỏ được, còn có em ở đây! Ha ha!”

      “Này, rút cuộc cậu bị sao vậy?” Thấy An Diệc Kỳ vẫn nhúc nhích, cuối cùng Khố Lạp nhịn được mà chụp vai cậu.

      Theo cú chạm của Khố Lạp, người An Diệp Kỳ rung lên, cuối cùng cũng thanh tỉnh lại.

      Túm chặt tạp chí trong tay, khóe miệng càng giương càng lớn, trong mắt là mừng vui vô hạn, đột nhiên quay đầu đưa hai tay túm lấy bả vai Khố Lạp, hét lớn: “ bé! Là bé, bé! Ha ha ha ha! Tớ tìm thấy rồi, ha ha!”

      “Ơ…” Khố Lạp bị An Diệc Kỳ lắc đến mụ đầu, nhưng càng khiến cậu thêm nghi hoặc: “ bé? bé gì?”

      “Chính là bé á!” An Diệc Kỳ hưng phấn, bỏ Khố Lạp ra, cầm tạp chí giơ trước mặt Khố Lạp, kêu lên: “Ha ha, còn nhớ , đây chính là bé kia đấy, chính là bé đó! Ha ha, cuối cùng lão đầu tử cũng làm được chuyện đúng đắn! Ha ha! Sau này bé là em của tớ, cách khác, sau này tụi tớ ở cùng chỗ, mỗi ngày đều có thể gặp bé! Ha ha! Ha ha ha!”

      “…” Thấy bộ dạng An Diệc Kỳ cười ngây ngô, biết những thiếu nữ thích cậu ta mà thấy biểu này có cảm tưởng gì, Khố Lạp hơi ác ý nghĩ.

      được! Tớ phải về nhà! Về nhà ngay bây giờ!” Tiếng cười ngưng lại, An Diệc Kỳ lại hét lên, định chạy ra ngoài.

      “Này! Ê ê! Kỳ! Chưa hết học kỳ chưa ra được mà!” Khố Lạp sững sờ, vội hét lên, thế nhưng chẳng còn thấy được bóng dáng của An Diệc Kỳ, chỉ còn biết thở dài.

      Nhặt tạp chí rớt dưới đất lên, nhìn khuôn mặt cười mông lung trang bìa, lúc sau, lẩm bẩm: “ bé? Ừ… bé liều lĩnh.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 49: Hành động trong đêm
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      Đường An Lâm, khu biệt thự quý tộc.

      Buổi trưa, ánh mặt trời rực rỡ, trong gian biệt thự cỡ vừa tọa lạc bãi cỏ xanh, cánh cửa ban công lầu hai mở rộng, ngọn cây cao vừa tầm ban công đó, tạo nên mảng màu xanh lục ấm áp cho chỗ này, cảnh vật mang vẻ sáng sủa.

      Dưới bóng cây xanh, là chiếc bàn thủy tinh màu trắng kiểu Âu, mấy chiếc ghế bành bao quanh nó cũng mang màu trắng tinh.

      Mặc Hi mặc bồ đồ màu trắng đơn giản, ngồi chiếc ghế bành trong số đó, tay cầm tờ báo xem.

      “A, An Dĩ Mẫn làm việc rất nhanh chóng, nhưng lại diệt cỏ tận gốc.” Buông tờ báo trong tay xuống, Mặc Hi dựa lưng vào ghế, khẽ .

      Tờ báo ở bàn, tiêu đề lớn nhất là “Tập đoàn Hạo Hoa bị tập đoàn An thị thôn tính, gia đình tổng tài Hạo thị lưu lạc thành dân nghèo”.

      Mà cái tập đoàn Hạo Hoa đúng là của gia đình thằng nhóc nhục mạ nhóm Mặc Hi hôm yến tiệc, là tập đoàn của người được người phụ nữ kia gọi là cha của Kiến Vũ, trong vài ngày tình thế bị lật ngược dưới thế công của An Dĩ Mẫn.

      Chỉ là, người lại có thể đào thoát được rồi.

      Rũ mắt xuống, nhìn phần viết về chỗ ở tại của nhóm người Hạo Kiến Vũ, trong ánh mắt mang mảnh thâm thúy ai thấy.

      “Tiểu thư, đại nhân bảo xuống dưới ăn cơm.” Bên tai truyền đến tiếng của Hà San, là bảo mẫu của nhà Mặc Hi.

      Mặc Hi đưa mắt cười với Hà San, nhảy từ ghế xuống, “Dạ biết, thôi.”

      xuống dưới lầu.Bây giờ phải ngày ngày chạy tới sân huấn luyện như lúc trước, chỉ cần thỉnh thoảng tỷ thí với Khoát Hải. Bởi vì cần kinh nghiệm thực chiến với năng lực ứng biến, còn cần tu luyện năng lực linh hồn, trong nhà cũng có sân huấn luyện đơn giản, cần phải tới bên kia.

      Xuống tới dưới lầu, thấy Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, cười bước qua, ngồi ở chỗ riêng cho mình, cười : “Con đến rồi, ăn cơm ạ.”

      “Ừ… ăn cơm.” Chu Tiểu Trúc lên tiếng, lại há miệng, liếc Mặc Phàm cái, nhưng gì, cầm chén cơm lên.

      bữa cơm hơi yên tĩnh, lúc sau, Mặc Hi ăn xong lau miệng, liền buông chén cơm, cười với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc: “Hì hì… cha mẹ có chuyện gì cứ , cần phải… như vậy đâu!”

      Dị trạng của họ lúc ăn cơm Mặc Hi có thấy, chỉ là chờ đến giờ mới hỏi.

      “A…” Chu Tiểu Trúc mở miệng nhưng cái gì cũng , nhìn về phía Mặc Phàm, “ ”.

      “Khụ” Mặc Phàm đưa tay ho khan tiếng, cũng mở miệng, nhưng ra lời nào.

      “Ha ha! Con là con của bố mẹ nha, có chuyện gì mà nên lời đây?”

      “Mặc Mặc đúng, vẫn là để mẹ .” Chu Tiểu Trúc cười ôn nhu : “Là như vầy, trai của cha con, chính là bác cả của con, việc làm ăn gặp chút vấn đề, nên muốn đến ở nhờ nhà chúng ta thời gian.”

      “A” nghe câu, Mặc Hi hiểu ngay ra vấn đề. A, tại sao trước giờ họ chưa từng gặp qua vị bác cả này? Giờ lại nhảy từ đâu ra đây? Ví dụ như thế quá nhiều, nhưng việc thế này cũng để ý, vừa thấy ánh mắt lo lắng của Mặc Phàm, cười : “Chuyện này cha mẹ quyết định là được rồi, dù sao chỗ này rộng như vậy, cứ tùy tiện.”

      “Ừ” Mặc Phàm buông lỏng ràng.Lại thêm mấy câu, Mặc Phàm với Chu Tiểu Trúc trở về phòng, Mặc Hi cũng đứng dậy, nhìn về phía Hà San đứng bên cạnh, bình thản : “Nếu bọn họ đến, cũng biết phải làm thế nào.”

      “Vâng, tiểu thư.” Hà San gật đầu. Chuyện như thế cũng ràng, công việc của là bảo mẫu, cũng là bảo mẫu cho cả ba người nhà Mặc Hi.

      Mặc Hi nở nụ cười, cũng trở về phòng của mình.

      …………………..

      Ban đêm, rất đen rất tối, cả bầu trời chẳng có lấy nổi vì sao, dù có đưa tay ra trước mặt cũng chẳng thấy nổi năm ngón.

      Vốn ngủ giường, hay phải là tu luyện – Mặc Hi, đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt lóe lên ánh tím, nhắm lại lần nữa, lại mở!

      Màu tím!

      Đôi con ngươi vốn đen bóng giờ lại biến thành màu tím, màu tím kia như đậm mà đậm, như nhạt mà nhạt, mới nhìn chỉ thấy giống như bảo thạch tím, càng nhìn càng thấy tĩnh mịch, nhìn thấu, giống như lốc xoáy cuốn lấy hồn người, tỏa sáng lung linh.

      Nhìn xung quanh, thân hình đứng dậy, lấy từ trong tủ áo ra bộ quần áo dài màu đen, thay ra, lại lấy ra cái mặt nạ màu đen, liếc cũng biết là hàng làm theo cầu, vừa vặn che thân hình nho , nửa khuôn mặt và búi tóc của Mặc Hi, chỉ chừa lại đôi mắt.

      Chuẩn bị xong tất cả, chớp mắt cái, người bay ra khỏi cửa sổ, độ cao từ tầng hai với , đơn giản như đất bằng, đơn giản dứt khoát, như có chút sức nặng nào cả, cả cơ thể như hóa thành vệt đen vọt về phía trước.

      Cửa sổ phòng Mặc Hi trùng hợp cũng hướng ra cửa sau, thân thể nhanh chóng lách qua bẫy rập, đến chân tường, đạp chân cái, vọt lên , lướt qua tường bảo hộ.

      Mà, vừa cách biệt thự đoạn, thấy Mặc Hi khẽ ngừng, tiếp theo lại thấy ánh tím lóe lên dưới chân , thân thể biến mất, lại xuất cách đó trăm mét, còn chưa tới nửa giây, lại biến mất, lại xuất cách trăm mét nữa, tốc độ, thân pháp quỷ dị.

      100m, bây giờ chỉ có thể lần 100m, sau này nhất định xa hơn, nhanh hơn! Mặc Hi thầm tính toán.

      Thân hình màu đen hòa cùng bóng đen, khiến người ta khó có thể phát .

      Đại khái 10 phút sau, Mặc Hi dừng lại, vọt người lên, tới nóc phòng, xem động tĩnh căn nhà trước mắt.

      Mà, chỗ chú ý là chỗ ở của tập đoàn Hạo Hoa mà báo viết.

      Cử động lần nữa, trốn qua ánh đèn đường sáng rọi, đáp xuống căn gác tối, đột nhiên thấy mắc cười, phát , hình như từ lúc tới thế giới này biến đổi, giờ mình làm gì đây? tính từ khi quyết định giết người, diệt cỏ tận gốc, mà tính từ mới đầu, làm mọi thứ như chuyên gia, chẳng lẽ mình có thiên phú làm sát thủ trời sinh?

      Thêm nữa, bây giờ muốn giết người, vậy mà chút sợ hãi, còn mong ngóng nữa, tự đại rồi?

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 50: Trở sát
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      ra tuyệt biết là vì phương pháp tu luyện linh hồn và nguồn gốc lôi điện trong . Trước giờ đều tu luyện trong trạng thái linh, quen loại tâm cảnh bình thản tỉnh táo kia, mà lôi chủng của lôi điện trong linh hồn như vô hình bảo vệ tâm chí , tựa như hồi năm tuổi, khi kiểm tra quả cầu thủy tinh khiến hôn mê sau đó đột nhiên tỉnh lại, giúp gặp bất kì chuyện gì đều có thể tỉnh táo đối mặt.

      nghĩ lung tung, thân thể vẫn thong thả hành động, linh cảm tản ra bốn phía, sai, là linh cảm, từ khi Mặc Hi tự lấy tên này, khi còn là trẻ sơ sinh có thể nghe được suy nghĩ của Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, vẫn thử tu luyện, mà ở trong sách từng thấy có viết về “Vực”. Ở trong vực, có trốn thế nào cũng tránh khỏi ánh mắt của chủ nhân “Vực”, thông qua cố gắng ngừng, cuối cùng cũng có thể cảm giác được những gì xảy ra trong phạm vi nhất định, mọi thứ trở nên ràng hơn nhiều, nhất là sau khi mở tử nhãn*

      *đôi mắt tím của MH, đề cập ở cuối chương trước.

      “An Dĩ Mẫn, mày ác như vậy, đừng trách tao khách khí!”

      Tiếng đàn ông gào thét dội vào tai Mặc Hi, ngừng thở, tập trung tinh thần nghe đối thoại ở phía dưới.

      “Cha, cha, còn con tiện dân kia nữa!”

      “Ừ, cha biết, Kiến Vũ, cha nhất định báo thù cho con! Bắt con tiện dân kia tới cho con tra tấn!”

      “Vâng!”

      “Hừ hừ, cha mua người của liên minh sát thủ, dù sao cũng chẳng còn có gì, cho dù có mất hết những gì còn lại cũng phải cắn ngược lại bọn chúng miếng!”

      Ha ha, xem ra hôm nay mình đến đúng dịp, Mặc Hi nghe cuộc trò chuyện này, nghiêng người tiến về phía căn phòng đó, chuẩn bị ra tay, nhưng ngay lúc này, đột nhiên xuất giọng nam cười hì hì.

      “Ha ha, chỉ sợ mày có cơ hội này.”

      Giọng này làm Hạo Hà kinh hoảng, la lên: “Ai?! Ra đây!”

      Mặc Hi trong bóng tối cũng kinh ngạc, khá quen với giọng này.

      dáng hình thon dài thong thả bước ra, người này chẳng che giấu gì, có thể thấy được, khoảng 25 tuổi, lông mày dày mắt to, khuôn mặt điển trai, làn da coi là trắng, nhưng nõn nà, tóc ngắn, trán cao, cho người ta cảm giác linh động, lúc này khóe miệng cười bỡn cợt, đúng là bồi bàn tại sảnh của sân huấn luyện, Any.

      “Mày?! Mày là ai?! Đến đây làm gì?” Hạo Hà cẩn thận nhìn Any đứng trước mặt, cố trấn tĩnh hỏi, tay chắp sau lưng lại bí mật cử động.

      “Ha ha, Hạo tổng tài cần phải ra vẻ choáng váng, tôi à? Tôi đến dĩ nhiên là để giết ngài rồi.” Any cười .

      “Ha ha, đương nhiên tao biết, phải là chó của An Dĩ Mẫn sao! chết !” Hạo Hà đột nhiên hét to tiếng, ánh cam trong tay lóe lên, ra tuyệt chiêu: “Loạn Vũ!”

      Cùng có Dị năng hệ Kim như Hạo Kiến Vũ, trong trung nháy mắt xuất những lưỡi dao như cánh hoa dày đặc, bay về phía Any.

      “Ha ha, lớn vậy rồi mà mới là Dị năng giả trung cấp, khó trách phải chết.” Giọng Any mang theo xem thường, đưa tay ra trước mặt, ánh vàng lên: “Khí Áp!”

      Những lưỡi dao vàng vốn bay đồng loạt rơi xuống đất, toàn bộ găm xuống đất ba phần, có thể thấy lực sát thương của những lưỡi dao vàng cũng ngang với vẻ ngoài xinh đẹp của nó.

      “Ha ha, mày cho rằng tao dốc sức Dị năng giả trung cấp mà liều mạng với Dị năng giả cao cấp như mày sao?” Bên tai truyền đến tiếng cười của Hạo Hà, liền thấy trong tay lão ta xuất quả cầu sáng, trong đó lóe ánh xanh lá, tựu như trận cuồng phong thổi trúng người, thân thể Hạo Hà cũng được bao bọc bên trong, nháy mắt bay hướng bên ngoài.

      “Dị khí?!” Any kinh ngạc .

      “Ba ba! Mang theo cả con với! Ba ba!” Hạo Kiến Vũ có sức lực nằm mặt ghế tuyệt vọng gào lên, chỉ là có ai ngó ngàng tới, nhích người, lại xong, kết quả ngã lăn xuống đất, thấy Any nhìn về phía mình, vẻ sợ hãi ánh lên trong mắt, “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Cầu xin ngài!”

      Mùi hôi nước tiểu bay ra.

      “Hừ!” Nhìn thằng nhóc đầy chán ghét, tay Any phất về phía , ánh vàng lóe lên, thân thể Hạo Kiến Vũ bay về phía vách tường, đầu vỡ máu chảy, có tiếng nào, chết lập tức.

      thèm nhìn nó, đuổi theo Hạo Hà.

      “Ha ha! Muốn giết tao? Đợi đấy! Tao nhất định báo thù!” ánh sáng xanh lá trong tay tan biến, Hạo Hà cũng dừng lại, nhìn quả cầu thủy tinh trong tay, “Lại cần ba ngày hấp thu năng lượng rồi.”

      Đưa chân, chuẩn bị , đột nhiên phát trước mắt có bóng người nhắn đen từ xuống dưới, cả kinh: “Mày, mày là ai?”

      Cầu năng lượng của Hạo Hà dùng hết, lão lại đoán được trước mặt là ai, lại là người của An Dĩ Mẫn chăng? Thế nhưng sao lần này lại che mặt?

      Đứng trước mặt lão đúng là Mặc Hi, khi lão chạy trốn, Mặc Hi liền đuổi theo, ra lấy tốc độ của hoàn toàn có thể chặn lão ta lại từ nửa đường, chỉ là muốn bị Any phát , mãi đến giờ mới xuất .

      lên tiếng, trực tiếp dùng hành động biểu đạt, tới trước lão chỉ trong nháy mắt, nắm tay dẫn tĩnh điện chi lực đấm về phía .

      “Ầm” ánh cam lóe lên, vách tường màu vàng xuất , chặn lại nắm đấm của Mặc Hi.

      “Rầm!”

      bị vỡ, quá cứng.

      Mặc Hi nhíu mày, nghiêng đầu, tránh qua lưỡi dao bắn đến,xoay người tới gần Hạo Hà lần nữa.

      Sao Võ giả này có tốc độ nhanh như vậy!? Hạo Hà sững sờ phát tốc độ của Mặc Hi còn nhanh hơn cả tốc độ của Dị năng giả trung cấp hệ Phong.

      “Rầm” lại là mặt tường màu vàng.

      Hệ Kim có năng lực phòng ngự và công kích cao nhất trong ngũ hành, đây cũng là lí do hệ Kim đứng đầu ngũ hành.

      Mà chính lúc này tới gần, Hạo Hà mới phát đôi mắt tím kia, trong lòng kinh hoảng, có người có mắt tím sao? Hơn nữa tên này còn như vậy, tốc độ lại nhanh đến thế, phải chăng là người được truyền thừa đặc thù?

      Sao tự dưng mình lại chọc trúng người nào rồi chứ? Hay là An Dĩ Mẫn tìm được kẻ truyền thừa? Trong lòng Hạo Hà ghen ghét, ai muốn có người truyền thừa như vậy, đó là tồn tại cường đại lại quỷ dị.

      “Phốc”

      Lại quyền đánh xuống, thân thể Hạo Hà ngã xuống, phun ra ngụm máu tươi.

      Nhìn Mặc Hi thong thả tới gần mình, Hạo Hà biết trốn khỏi cái chết, vừa mới đánh nhau xong, mà người trước mặt dường như biết mệt mỏi, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, mình có thể kiên trì lâu như vậy chính là vì năng lực phòng thủ mạnh của Dị năng hệ Kim.

      “Mày, mày là ai? Dù sao tao cũng phải chết, cũng nên để tao biết tao chết trong tay ai chứ?” Hạo Hà đau đớn .

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 51: Chân ?
      Edit: Hồng
      Beta: Sakura

      Mặc Hi nhìn ông ta, vẫn gì như trước. A, chết ở tay ai? Ông cần biết .Tia chớp màu tím trong tay lóe lên,oành tiếng, trong nháy mắt hướng về đan điền của ông ta, trong đôi mắt vẫn còn trợn to của Hạo Hà chỉ còn lưu lại thanh sợ hãi chưa biến mất,”Dị thánh. . . . . . ! ! ?”

      Trong tay lại là tia chớp phân tán bốn phía, toàn bộ hướng lên thân thể của Hạo Hà ở mặt đất.

      “Xèo xèo!” Trong đêm tối, thanh này khiến người khác sởn hết cả gai ốc.

      hồi, xác định mảnh màu đen tro bụi mặt đất, bị gió thổi bay.

      Đó là cái gì? Thấy mặt đất rơi xuống chiếc nhẫn và vật hình cầu, vật hình cầu biết, dị khí, vừa rồi Hạo Hà sử dụng dị khí, còn chiếc nhẫn kia là gì? Song, vật có thể ở cùng chỗ với dị khí nhất định tồi, đem hai vật thu vào, bỏ vào trong túi quần áo.

      hề dừng lại nữa, Mặc Hi xoay người định rời khỏi, thế nhưng đúng lúc này, khí xung quanh thân thể đột nhiên, nhanh chóng bị đè nén! Còn có giọng quen thuộc,”Phía trước là ai, chờ chút, tôi có ác ýgì !”

      Con ngươi co rụt cái, Mặc Hi để ý tới tiếng gọi của ta, vẫn tiếp tục phóng về phía trước, thế nhưng cũng bởi vì động tác này của , trước mặt thoáng cái trong khí là bức tường vô hình đánh đến, duỗi quyền nện ở phía .

      “Phanh! !”

      Mặc Hi lùi về bước, hướng về phía trước nữa, bởi vì phía trước cũng xuất người, thân quần áo màu đen bó sát người, dáng người gợi cảm giống như ma quỷ, cùng với mái tóc dài đen.

      Mặc Hi cũng nhận ra người này, này chính là Mehg.

      Thấy Mặc Hi dừng lại, Lany cười lên phía trước ,”Chúng tôi có ác ý, chỉ muốn biết ngài là ai, có nhìn thấy người đàn ôngvừa mới chạy qua đây ? Tôi cảm giác được hành tung của ông ta đến đây biến mất.” Con ngươi hướng về chỗ cháy đen mặt đất nhìn cái.

      có ác ý?

      Mặc Hi ràng cảm giác được khí xung quanh biến hóa, mặc dù rất cao hứng khi mình và An Dĩ Mẫn có ý nghĩ trảm thảo xử căn (*) giống nhau, thế nhưng tình huống bây giờ phải mình muốn nhìn đến , có nghĩ đến tốc độ của An baba cũng nhanh như thế, xem ra mình vẫn quá hiểu Dị năng giả cường đại của thế giới này rồi.

      (*)trảm thảo xử căn : diệt cỏ phải diệt tận gốc, để lại mầm gây tai họa

      Quay người lại, nhìn về phía Lany, con ngươi màu tím ra ràng trước mắt ta.

      “Con mắt màu tím! ! ?” Dù là Lany nhìn thấy đôi mắt này cũng sững sờ, đôi mắt xinh đẹp màu tím kia căn bản phải cố ý biến thành, thế nhưng thậm chí có người có con mắt màu tím! ? Hơn nữa, lúc vừa mới nhìn tới, ta thậm chí có chút thất thần trong nháy mắt.

      Người này, đơn giản! Any đưa ra kết luận, cũng bắt đầu trở nêncẩn thận, cười ,” Vì sao ngài gì, nếu như vậy xin mời ngài cùng với tôi gặp ông chủ của tôi, dù sao chuyện này vẫn phải làm cho ràng, đối với ai đều tốt có phải ?”

      gặp An Dĩ Mẫn? Vậy phải là mình hoàn toàn bị bại lộ?

      Đương nhiên Mặc Hi thể nào đáp ứng cầu của Lany, càng thêm thể chuyện, ai biết ta có thể nhận ra hay , lắc lắc đầu, cũng muốn động thủ với ta, chỉ là bây giờ hai người đấu với mình , hơn nữa vẫn là hai người Dị năng giả cao cấp, càng bởi vì bọn họ là người của An Dĩ Mẫn.

      Chẳng qua là những người khác ràng nghĩ như thế, thấy Mặc Hi lắc đầu, đôi mắt của Lany tối thêm chút, cười ,”Vậy cũng chỉ có thể dùng những thủ đoạn khác mời ngài , còn mời ngài bỏ qua cho!”

      Mặc Hi tập trung tinh thần trong nháy mắt, biết, cuộc chiến này sợ là khó tránh rồi, mặc dù trận đánh này có điểm oan uổng, có chút đáng giá!

      Cái gì! ? Hoàn cảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, vách tường màu lam nhạt, trang trí đơn giản, cửa sổ lớn sát đất, hướng phía ngoài nhìn lại là biệt thự, nhà lầu cao ngất, còn có xe chạy đường lớn.

      Này. . . . . . Đây là! ! ?

      Đôi mắt của Mặc Hi bỗng nhiên trợn to, nơi này! ! ? Làm sao có thể! ?

      “Tiểu U! Còn ở đây nhìn cái gì? Mau xuống, vẫn còn giẫn dỗi với ba ba sao?” Bên tai là giọng ôn hòa còn mang theo chút bất đắc dĩ, giọng ở bên tai Mặc Hi vừa quen thuộc lại vừa khắc sâu trong lòng.

      Khó khăn quay đầu, nhìn thấy được khuôn mặt kia, người phụ nữ xinh đẹp với dung nhan tú lệmang theo khí chất cổ điển, búi tóc màu đen mềm mại búi phía sau đầu, tóc trán rũ xuống, chính là mẹ đời trước của , Tào Hinh.

      “Mẹ. . . . . . Mẹ, mẹ!” Mặc Hi chỉ cảm thấy trong miệng bị kẹt cái gì đó, thanh thô ráp khó nghe.

      “Haizz, con đứa bé này!” Tào Hinh thở dài hơi, tới trước ngườiMặc Hi, đưa tay sờ lên đầu , nhàng ôn nhu vuốt ve,”Ba ba cũng vì muốn tốt cho con, tốt lắm, xuống , cùng ba ba của con chuyện cho .”

      Đỉnh đầu tiếp xúc đến cảm giác chân khiến cho Mặc Hi giống như tượng gỗ, có bất kỳ phản kháng, mặc cho Tào Hinh đem kéo đến dưới lầu, lập tức nhìn thấy cái bóng lưng sofa kia, tim đập gần như ngừng lại.

      “Khải Hoa, Tiểu U đến.” Tào Hinh gọi tiếng, liền kéo lấy Mặc Hi đến trước sofa.

      Trương Khải Hoa cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt, hơi thở thư sinh kia xuất hiệnở trước mắt Mặc Hi, có chút nghiêm túc, thế nhưng con ngươi kia ràng là ôn nhu cùng bất đắc dĩ,”Hừ!” tiếng.

      “Ba ba. . . . . .” Khuôn mặt này, khuôn mặt này, thần thái này, ! Tất cả điều này, ! ! Mặc Hi tắc nghẽn kêu tiếng.

      Người Trương Khải Hoa khẽ run, giương mắt nhìn Mặc Hi, hồi, cuối cùng thở dài hơi,”Đến, Tiểu U, đến ngồi vào bên cạnh ba ba!”

      Tào Hinh dịu dàng buông tay,đẩy Mặc Hi ra.

      Mặc Hi tự giác tới bên cạnh Trương Khải Hoa ngồi xuống, gần như tham lam nhìn khuôn mặt này, nhìn chút Trương Khải Hoa, lại nhìn chút Tào Hinh, đây là ! ? Điều này sao? Vì sao, vì sao bọn họ, tất cả đều có chuyện? Tất cả mọi chuyện phát sinh với mình lại là chuyện thế nào?

      “Tiểu U, ba ba cũng là vì tốt cho con, đối phương đứa bé tốt.” Trương Khải Hoa mở miệng, cuối cùng vẫn .

      Lời này. . . . . .

      Chẳng lẽ. . . . . .

      “Cái gì đứa bé tốt?” Mặc Hi hỏi.

      “Haizz, con vẫn muốn.” Trương Khải Hoa thở dài hơi, mấp máy môi, ,”Chính là đứa bé của Thịnh gia, vị hôn phu ba ba chọn cho con, bất kể thế nào, con hãy gặp lần nữa .”

      Quả nhiên!

      “Ba ba, tại là ngày mấy?” Mặc Hi hỏi đằng trả lời nẻo, hỏi ngược lại.

      Trương Khải Hoa có chút tức giận,”Con! Đứa bé này! !” Nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, quay đầu .

      “Tiểu U!” Tào Hinh cũng lên tiếng gọi tiếng, liếc nhìn Trương Khải Hoa, liền tới bên cạnh Mặc Hi, sắc mặt có chút chỉ trích,”Con đây là thế nào? Còn tức giận sao? Hôm nay là mùng 5 tháng 7.”

      ” Mùng 5 tháng 7?” Mặc Hi hồi tưởng lại, mình rời nhà ra lúc đó là buổi tối mùng 4 tháng 7, chuyện này là thế nào, mặc dù biết Tào Hinh tức giận, nhưng phải biết ràng, hỏi lại lần nữa,”Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :