1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 42: Bị vũ nhục
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      Còn chưa tới chỗ ngồi của nhóm Mặc Phàm, xem hết những gì xảy ra trước mắt, khuôn mặt vốn mang nụ cười nhạt của Mặc Hi trầm xuống, từng bước về chỗ, bên tai là tiếng sắc nhọn của thằng nhóc kia:
      “Mẹ! Đó chính là tiện dân sao, ha ha, quả nhiên rất tiện, muốn trèo lên người có tiền như chúng ta.” người thằng nhóc mặc đồ tây màu lam, thoạt nhìn khoảng 13, 14 tuổi chỉ vào đám người Mặc Phàm với người phụ nữ mặc đồ hoa lệ bên cạnh.

      “Kiến Vũ, biết ăn .” Người phụ nữ dịu dàng dạy dỗ, nhưng mặt có chút vẻ gì là trách cứ đứa .

      “Vâng, vâng, con biết.” Thằng nhóc qua loa tùy ý, lại : “Chỉ là vì sao luôn có nhiều người biết thẹn như vậy.”

      Lời này càng càng hung ác, má hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng phồng đỏ lên.

      “Hai vị, mong các người tôn trọng chút.”Thiên Nhu đứng dậy, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc.

      “A, vị tiểu thư này, Kiến Vũ nhà chúng tôi , xin bỏ qua cho.” Người phụ nữ thoạt nhìn rất có phong độ , nhưng tầng ý khác trong câu này là, thằng nhóc kia hai người Mặc Phàm.

      “Hai vị muốn bị đuổi ra sao?” Sắc mặt Thiên Nhu lạnh hơn, giọng cũng dần giận dữ hơn.

      có ý gì?!” Người phụ nữ kia cũng trừng mắt, “ như thế là tính sao?” Mặc dù bà cũng nhìn ra được khí chất của Thiên Nhu như người bình thường, hơn nữa vừa rồi còn cùng với An Dĩ Mẫn, nhưng thế nào nữa, bà cũng là phu nhân tập đoàn sao có thể bị con bé 15, 16 tuổi quát lớn như thế.

      “Mẹ, đừng tức giận, đừng mong những tiện nhân này có kiến thức.” Sau đó, thằng nhóc lại lên tiếng, an ủi người phụ nữ đồng thời lại mắng người.

      “Ừ, vẫn là Kiến Vũ biết nghe lời.” Người phụ nữ chuyển ánh mắt cười dịu dàng với thằng nhóc, “ giống những người khác.”

      “Đủ rồi, các người đủ chưa, đủ rồi .” Lúc này, Mặc Phàm đột nhiên trầm mặt lên tiếng, giọng ràng là nén giận.

      “Á? Tức giận, chứng tỏ là bị trúng nên ngượng!” Thằng nhóc liếc xéo Mặc Phàm, xem thường .

      Tay Mặc Phàm nắm chặt, sai, là ông nghèo, nhưng dù thế cũng thể bị vũ nhục như vậy, An Dĩ Mẫn tình với bọn họ, nên họ mới đồng ý mọi việc, nhưng như bây giờ tính là gì? Đây là cái gọi là quý tộc sao? Miệng còn độc ác hơn hơn bình dân bọn họ.

      Trò khôi hài ở đây bị ít người tại sảnh chú ý tới, mọi người đều bàn tán ngừng, nhìn bọn họ, lại người giúp đỡ hoặc câu công bằng.

      “Xảy ra chuyện gì?” Lúc này, An Dĩ Mẫn cũng chú ý tới, lại đây, nhìn sắc mặt nhóm Mặc Phàm là biết nhất định xảy ra chuyện, trầm giọng hỏi, ràng tâm tình cũng tốt.

      “Ha ha, có chuyện gì, chỉ là trẻ con mấy câu linh tinh, đồng ngôn vô kị* đúng ? Đâu có chuyện gì đâu. Ha ha.” Người phụ nữ kia vừa thấy bóng dáng An Dĩ Mẫn, lửa giận phừng phừng vừa rồi giảm rệt.

      *lời trẻ con vô ý.

      “Mặc lão đệ, xảy ra chuyện gì sao?” An Dĩ Mẫn thấy người phụ nữ kia ràng tìm đường ra cho bản thân, quay đầu hỏi Mặc Phàm.

      Mặc Phàm nhìn người phụ nữ kia cái, Chu Tiểu Trúc ở bên cạnh kéo ông cái, cuối cùng lắc lắc đầu, “ có gì, con nít tùy tiện mấy câu, đáng trách.”

      “Hừ, coi như bà thức thời!” Thằng nhóc lại biết tốt xấu, lại thêm câu.

      “Kiến Vũ đủ rồi! Quên mẹ dạy con sao? Đối với bất kì ai cũng phải hiểu lẽ phép!” Người phụ nữ quát lớn, trước sau thay đổi nhanh chóng.

      Mà ngay sau đó, Mặc Hi cũng đến trước mặt đám người, cười cười an ủi với hai người Mặc Phàm, cầm đồ uống trong tay đặt lên bàn, tiếp theo đến trước mặt thằng nhóc và người phụ nữ, cười , “ vừa cái gì?”

      “Mày quản tao cái gì?” Thằng nhóc nhìn Mặc Hi, khuôn mặt tinh tế cũng sững sờ, sau đó xem thường : “Tiện nhân sinh ra đúng là tiện loại.”

      Lời này, đủ độc, chỉ mắng Mặc Hi còn dây dưa mắng cả Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc.

      mặt Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng vẻ giận dữ, thằng nhóc này mắng họ cũng sao, thế nhưng bây giờ nó mắng Mặc Hi, cái này bọn họ cảm thấy thể tha thứ được, sắc mặt An Dĩ Mẫn lập tức biến đổi, mở miệng muốn , thế nhưng vì hành động của Mặc Hi mà dừng lại.

      “Bốp!”

      tiếng vang lên, toàn trường yên tĩnh, chỉ thấy thằng nhóc bị tát cho chảy máu khóe miệng.

      “Mày là tiện nhân sinh tiện…”

      “Bốp!”

      Lại tát, lần này ràng nặng hơn trước, bởi vì thằng nhóc trực tiếp bị đánh lùi mấy bước.

      “Tiện dân sinh…”

      “Bốp!”

      “Á!” Thằng nhóc bị tát ngã mặt đất.

      Cũng là tiếng la này khiến mọi người hoàn hồn, người phụ nữ kia cũng hoảng, sau đó mặt đầy tức giận giơ tay đánh tới Mặc Hi, miệng đồng thời kêu lên: “Mày là cái tiểu tiện dân mà dám đánh con trai ta.”

      “Á!” Thế nhưng mà cánh tay kia lại bị bàn tay của Mặc Hi túm lấy, dùng chút sức, liền thấy tiếng kêu như heo bị giết của người phụ nữ kia.

      Đôi mắt Mặc Hi trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe miệng hơi cười, “Trẻ con đánh đánh nháo nháo, đâu có chuyện gì đâu. Có phải ?” Bàn tay hất lên, thả người phụ nữ ra, thoạt nhìn người phụ nữ như bị hất lên, lại ngã mặt đất, đồng thời giọng trong veo của Mặc Hi lại vang lên lần nữa: “ cố ý, có chú ý tới độ mạnh.”

      “Mày… mày mày…” Lúc này cuối cùng thằng nhóc kia cũng đứng được dậy, miệng hơi đau, bị Mặc Hi quay đầu nhìn bằng ánh mắt lạnh băng, biết vì sao, lời đến miệng lại nuốt thẳng vào cổ họng.

      có thể mắng tôi, nhưng nhục mạ cha mẹ tôi, là muốn chết.” Mặc Hi nhìn thằng nhóc, buông lời mặn nhạt, lại khiến lòng người lạnh ngắt.

      “Mày là tiện dân sinh tiện loại!!!” Nhưng thế giới ràng có loại người vĩnh viễn biết nghe khuyên răn và thức thời, thằng nhóc là trong số đó, chỉ thấy thằng nhóc lại gào to tiếng, trong tay lóe lên ánh hồng, lưỡi dao sắc bén bay về phía Mặc Hi.

      Từ điểm này có thể thấy, thằng nhóc là Dị năng giả sơ cấp hệ kim, khó trách liền biết tốt xấu như thế.

      Mắt Mặc Hi lóe ánh sáng lạnh, nghiêng người về trước, gần như trong thời gian nháy mắt.

      “Á!” tiếng kêu thảm, lúc mọi người nhìn lại, chỗ đó đâu còn hình dáng Mặc Hi, chỉ thấy lúc này, Mặc Hi đến chỗ của thằng nhóc, thằng nhóc bị đè ngã xuống đất, mà cổ họng bị bàn tay kia chụp lên.

      Đây là cái tốc độ gì!?

      mặt mọi người phủ kín tầng chấn động, bé này, ràng là đứa bé như thế mà lại có tốc độ như vậy.

      Hơn nữa…

      chiêu!

      Chỉ là chiêu, Dị năng giả sơ cấp bị chiêu đơn giản đánh bại như vậy, tính mạng hoàn toàn bị đối phương nắm giữ.

      Trong lòng mọi người chỉ có thể dùng từ sợ hãi để hình dung rồi, khó trách An Dĩ Mẫn nhận làm con , thiên phú như vậy, nào có mấy? Quả nhiên, An Dĩ Mẫn làm chuyện lỗ vốn, mọi người xem đây là nguyên nhân An Dĩ Mẫn nhận Mặc Hi làm con rồi.

      “Ặc… thả…thả…” Lúc này, tiếng kêu thống khổ của thằng nhóc đánh thức mọi người từ mạch suy tư, đưa mắt nhìn, phát mặt thằng nhóc hồng lên vì hít thở thông.

      “Dừng tay!” Lúc này, tiếng phụ nữ bén nhọn và sợ hãi vang lên, người nhanh chóng chạy về phía Mặc Hi.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 43: Xúc nghịch lân giả tử
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      Nâng chân lên, cước đá văng ra, người phụ nữ kia ngã mặt đất, trong miệng phun ra ngụm máu.

      ngó ngàng tới bà ta, bàn tay nhấc thằng nhóc đứng dậy, lại , Mặc Hi cao bằng thằng nhóc đó, cho nên nửa người thằng nhóc còn xụi lơ đất, miệng lạnh nhạt : “Tôi , có thể mắng tôi, mắng cha mẹ của tôi phải trả giá.”

      Theo bàn tay dần dần thít chặt lại, thằng nhóc lại cố ngửa lên, đôi mắt mở to, trong mắt đầy sợ hãi, người phụ nữ ngã mặt đất cũng sợ hãi nhìn hết thảy, muốn gì đó, mở miệng lại chỉ phun ra máu.

      Đưa mắt, cười nhìn người phụ nữ mặt đất, tàn nhẫn lên tiếng: “Lại , nó có kết cục như thế này, cũng là bởi vì bà dạy dỗ quá tốt.”

      Trong mắt người phụ nữ ràng là hết sức sợ hãi hối hận.

      “Mặc Mặc…?” tiếng gọi vang lên, chỉ thấy sắc mặt Chu Tiểu Trúc cũng có chút sợ hãi, trong mắt tràn đầy lo lắng và đành lòng.

      Bà và Mặc Phàm chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Mặc Hi, sau khi đôi mắt kia chuyển lạnh, khiến người ta sợ, thế nhưng, bọn họ ràng, nguyên nhân khiến Mặc Hi như vậy là do bọn họ, con bé xả giận thay họ.

      “Mẹ, con biết mẹ muốn cái gì, con giết nó đâu.” Mặc Hi nhìn người phụ nữ kia nữa, mà là nhàng cười với Chu Tiểu Trúc, muốn để họ thấy dáng vẻ của khi giết người, chỉ muốn họ có thể bình an vui vẻ sống, cần nghĩ gì cả. Nhưng vẫn làm như vừa rồi, muốn mọi người kinh sợ, dám hại bọn họ.

      xong, đôi mắt rủ xuống nhìn thằng nhóc trước mắt bị nắm trong tay, mặc dù thích đánh con nít, nhưng đây phải Trung Quốc, thế giới này cường giả vi tôn, cho dù là trẻ con cũng vậy, từ bao giờ, tim trở nên nguội lạnh như vậy? Cho dù muốn giết thằng nhóc này, trái tim kia hình như cũng chẳng có lấy tia dao động?

      Nhìn sợ hãi và căm hận ràng trong đôi mắt thằng nhóc kia, Mặc Hi cười cười, đôi mắt là mảnh lạnh như băng, “Còn thèm giấu diếm à, ánh mắt như vậy ràng cho người khác biết, chỉ cần có dịp nhất định báo thù, vậy, tôi cắt đứt mong muốn này của .”

      Bàn tay buông ra, thân thể thằng nhóc ngã xuống, mà lúc này, Mặc Hi trực tiếp đánh quyền vào đan điền của thằng nhóc.

      “Phốc!” Phun ra ngụm máu tươi, khiến ngã ngay trước người Mặc Hi, chỉ là tuyệt tia máu nào dính đến , bị cản lại chỗ trước người .

      Thằng nhóc tựa như đứa bé bị nghiền nát ngã mặt đất, thân thể co lại, đứng dậy.

      Ánh mắt mọi người nhìn Mặc Hi biến đổi, bé này đáng sợ, cũng quá tàn nhẫn, thế kia chết cũng bị thương nặng, chỉ là bọn họ ngờ đến, Mặc Hi còn tàn nhẫn hơn họ nghĩ, quyền kia đánh xuống, lực lôi điện theo tay truyền vào người thằng nhóc, từ sau khi kiểm tra thân thể hồi tuổi, liền phát , dị năng của cơ thể có tồn trữ ở đan điền, cú đánh kia của đánh vỡ cân bằng dị năng trong thân thể thằng nhóc, chết, nhưng ai biết được hậu quả đâu? Theo Mặc Hi phỏng đoán, dị năng kia sợ là khó có thể lại tụ lại nữa.

      Khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, “Nếu như để tôi biết ai lại làm chuyện bất kính với cha mẹ tôi, Mặc Hi tôi dùng tính mạng đảm bảo, tôi tuyệt đối khiến hối hận vì làm vậy.”

      Chất giọng trẻ con trong trẻo mềm ngọt truyền vào trong tai mọi người, cái lạnh băng và kiên định trong giọng khiến ai cũng hiểu, bé này được làm được.

      An Dĩ Mẫn, … đến cùng thu nhận con như thế nào vậy.

      “An ba ba, con , nếu mấy người này giờ chữa trị e sống lâu nữa đâu!” Mặc Hi nhìn nhìn sắc mặt mọi người, biết mình làm mọi thứ hoàn hảo, đưa mắt, nhìn An Dĩ Mẫn cười , dáng vẻ kia nào có tia sát khí như vừa rồi.

      Lúc ở phòng huấn luyện, An Dĩ Mẫn xem video màn giết người của Mặc Hi, nhưng tận mắt thấy cũng khỏi cảm thán, , đối với kẻ thù vô cùng máu lạnh, nhưng, ông biết , tất cả vì muốn bảo vệ họ, mặc dù vì sao Mặc Hi có chấp niệm mạnh như vậy, ra có thể cần làm vậy, nhưng lại cố ý chọn biện pháp cực đoan nhất nhưng cũng hiệu quả nhất này.

      Ông , dù ông sống lâu như vậy, lăn lộn thương trường lâu như vậy, lại có ngày nhìn thấu nổi bé.

      Chỉ là, có lẽ chính bé cũng biết, ra kiên cường như , lạnh bạc như , ra rất khiến người ta thương.

      còn chọn lựa cười : “Con rước phiền cho ba, nhưng, kẻ như vậy cũng đáng bị xử lí, khiêng xuống .”

      Vừa dứt lời, thấy mấy người về phía bên này, đưa thằng nhóc mặt đất xuống dưới, tiếp theo nghe thấy tiếng An Dĩ Mẫn: “Vậy, các vị ở đây, xin hãy nghe tôi lời.”

      Mọi người đưa mắt nhìn , chỉ thấy cả người An Dĩ Mẫn phát ra khí thế, khí thế Dị Vương khiến cho ít người bị đè ép khí huyết chạy loạn, đồng thời cũng khiến mọi người nghe ông , “Tôi, An Dĩ Mẫn ở đây lần, em kết nghĩa, nhưng thân như em ruột, nếu sau này ai khách khí với Mặc lão đệ, chính là khách khí với An Dĩ Mẫn tôi, khách khí với cả An thị, hi vọng tất cả mọi người có thể hiểu!”

      Đôi mắt quét qua mọi người, lúc sau mới thu lại khí thế, tiếp theo liền nghe thấy tiếng cười của đàn ông, “Tôi , An Dĩ Mẫn, tu vi lại tiến thêm à, thế nào? Ngứa tay, đánh ván?”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 44: Kết thúc
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      Đưa mắt nhìn sang, người người đàn ông tuổi dưới 30, khuôn mặt tuấn tú, có khí chất như văn học gia cổ điển, chỉ là những lời ra, cùng với đôi mắt đầy chiến ý phản chiếu tính cách của ông ta lại hoàn toàn tương phản với diện mạo.

      “Ha ha, ra mấy ngày nay tôi cũng quá nhàm chán rồi, hôm nào lại đến, hôm nay lại là ngày nhận con của tôi, tôi cũng muốn hủy nó.” Trong đôi mắt An Dĩ Mẫn cũng loáng qua ánh lửa, nhưng nén nhịn xuống, “Đến đến đến, tôi giới thiệu với mọi người.”

      “Tôi biết rồi, vừa rồi ông mới xong. Lại , Mặc Mặc rất giỏi nha, thế có bản như vậy.” Người đàn ông cười bước tới, liếc An Dĩ Mẫn, trong cái nhìn có chút ham muốn, như , sao chuyện tốt đời này sao lại để cho tên này này chiếm được? Đứng trước Mặc Hi tán dương.

      “Ha ha, phải thế giới này có thực lực là được sao?” Mặc Hi cũng khiêm tốn cái gọi là may mắn, sai, bởi vì có thực lực như thế mới được họ đối đãi thế này, mới khiến họ tôn kính, nếu bây giờ có bất kỳ khả năng gì, có cũng chỉ là ánh mắt thèm để ý và bị người khác dẫm nát dưới chân.

      Người đàn ông sững sờ, ngờ tới Mặc Hi trả lời như vậy, nhưng bày tỏ , trong đôi mắt trong trẻo kia có chút kiêu ngạo tự phụ nào, chỉ là bình thản bày tỏ thực tế.

      Đôi mắt liếc về phía An Dĩ Mẫn, lần này, trong đó là ghen ghét rất ràng.

      mặt An Dĩ Mẫn cũng có đắc ý ràng, khiến người đàn ông bị chọc giận, tên này cố ý chọc mình tức mà.

      “Tốt rồi, Mặc Mặc, ba giới thiệu với con”, An Dĩ Mẫn cười giới thiệu người đàn ông với Mặc Hi: “Đấy là thành chủ thành Đế Do, Niếp Di Khải, là cha của nhóc Tử Triệt bên cạnh con.”

      Thành chủ? Trong mắt Mặc Hi thoáng qua tia lạ lẫm, mấy năm nay, theo tìm hiểu, trong thế giới này có quốc gia, mà là từ thành và các trấn , cho nên so với quốc gia mà , thành chủ là hoàng đế, đương nhiên, ở đây thành chủ có quyền lực lớn như hoàng đế, cũng phải là người có năng lực mới có thể phục chúng.

      “Chào ngài” Mặc Hi cười vươn tay.

      “À? Ha ha, chào cháu.” Niếp Di Khải buồn cười nhìn Mặc Hi, đưa tay ra bắt tay với .

      Hai người quy phạm bắt tay rồi buông ra, An Dĩ Mẫn nhìn nhìn đám người, với Niếp Di Khải: “Tốt rồi, chúng ta qua bên kia uống chén , khó thấy được người bận rộn như .”

      “Lời này sợ phải ngược lại, tôi có bận rộn cũng bận rộn như , tốt rồi, chút, hôm nay là ngày vui, hãy uống cho say !”

      “Ha ha, tôi thấy vốn đến để đòi rượu uống!”

      “Thế nào? cho?”

      “Hôm nay là ngày vui, cho.”

      “Ha ha…”

      Bóng hai người hòa vào nhau cùng với tiếng xa dần, Mặc Hi cũng cười xoay người ngồi trở lại bên cạnh nhóm Chu Tiểu Trúc, đưa mắt thấy mọi người sảnh trầm mặc, từ lúc làm tất cả mọi thứ vừa rồi, chuẩn bị tâm lí, ra trong lòng vẫn co lại, nhưng khuôn mặt kia có chút biến hóa gì.

      Đẩy đồ uống bàn về phía trước mặt hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, cười : “Ba ba, mẹ uống nước, uống ngon lắm.”

      “Mặc Mặc…” Mặc Phàm uống đồ uống, gọi Mặc Hi tiếng.

      Người Mặc Hi chấn động , giương mắt: “A? Có chuyện gì ạ?”

      Vẫn bị ghét bỏ sao? Vì mình tàn nhẫn, bị ghét bỏ sao? Thế nhưng mà… cho dù là như thế, vẫn muốn làm như vậy, dù bị toàn bộ người trong thiên hạ thóa mạ, vẫn làm như vậy, chỉ cần bọn họ có thể bình an vui vẻ, chịu chút oan khuất nào.

      Người bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp, có thể nghe thấy từng tiếng tim đập, đầu là tiếng của Mặc Phàm, “Mặc Mặc, con cần như vậy.”

      Mặc Hi sững sờ, tiếp theo nở nụ cười, như vậy, đủ rồi.

      Ngẩng đầu, cười với Mặc Phàm, “Cái gì mà cần như vậy, ai ức hiếp ba mẹ phải trả giá đắt, Mặc Mặc biết đúng mực!”

      “Mặc Mặc” Đôi mắt Mặc Phàm phức tạp, ra ông nhớ kĩ gì đấy, nhớ kĩ mọi thứ từ đầu, ra phải là đứa , nhưng lại vì họ vui vẻ cố ý thể ra dáng vẻ con nít. Chỉ cần liên quan đến họ, trở nên hoàn toàn lạnh lùng, ông hỏi đến quá khứ của , vì ông nhìn ra được, nhất định có chuyện xảy ra với , đôi mắt trong trẻo mỗi lần nhắc tới quá khứ lại ảm đạm kia khiến ông đau lòng: “Ừ. Chỉ cần Mặc Mặc muốn làm.”

      “Dạ?” Mặc Hi giật mình nhìn ông, chỉ thấy trong đôi mắt kia là hết sức từ ái và tin tưởng.

      Như vậy nếu như bị người khác nghe thấy, nhất định Mặc Phàm dung túng con, chỉ là mọi người ở chỗ này gì, có cũng là nụ cười tin tưởng.

      “Vâng. Con biết rồi.” Mặc Hi gật đầu, cười .

      Cám ơn mọi người.

      “Vậy ba ba có thể buông Mặc Mặc ra ?” lúc sau, Mặc Hi lại đột ngột lên tiếng.

      Bởi vì Mặc Phàm vuốt ve hình như quên buông ra.

      “Hả? A ha ha…” Mặc Phàm thả tay, cười : “Quên mất”

      “Ha ha…!” Mọi người cười thành tiếng.

      Sau đó, Niếp Tử Triệt cũng lại đây, nhìn Mặc Hi cười : “Mặc Mặc, xin thứ lỗi.”

      Vì, vừa rồi khi Mặc Hi làm tất cả mọi chuyện, cũng bị dọa, có thế nào cũng ngờ tới, Mặc Hi vừa mới tươi cười điềm tĩnh bên mình, đột nhiên biến thành dạng này, khoảnh khắc đó, thậm chí trong lòng có chút dao động, như thế, sao có thể tàn nhẫn đến vậy. Thế nhưng, khi nhìn đến Mặc Hi ngọt ngào tình cảm với hai người Chu Tiểu Trúc với đôi mắt kiên định, hận thể tát cho mình cái, sao mình có thể như vậy, cũng chỉ muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ người nhà của mình mà thôi.

      Lại , Niếp Tử Triệt cũng là Dị năng giả, chỉ là Dị năng của có tác dụng nhiều, hơn nữa cũng ham chém giết, so với cái đó, thích nhiếp ảnh và nhạc hơn, cho nên coi trọng việc tập luyện Dị năng.

      Mặc Hi quay đầu, nhìn về phía chàng trai này, cũng chỉ là con nít thôi, dĩ nhiên hiểu nguyên nhân xin lỗi, ra nếu sau khi gặp chuyện vừa rồi tiếp xúc với nữa cũng quá để ý, dù sao cho tới giờ chẳng qua họ mới gặp hai lần thôi, dù có ấn tượng tốt với chàng trai này, nhưng cũng chỉ là đến thế, tuyệt có bao nhiêu địa vị trong lòng . Nhưng, vẫn nghĩ như trước kia, chàng lương thiện à, như vậy, người cha là thành chủ, chỉ sợ có kết quả tốt đẹp gì, cười , “ sao cả.”

      Nghe Mặc Hi trả lời, ràng Niếp Tử Triệt thở ra hơi, nhìn , trong lòng cảm thán, bé này đơn giản, chỉ có thiên phú tốt, cũng thông minh như thế, khiến người ta khó mà cho rằng còn là có bé chín tuổi.

      Bữa tiệc tuyệt vì trò khôi hài vừa rồi mà nhạt xuống, đám người theo đó mà náo nhiệt lên, có cười có , mà chỗ nhóm Mặc Hi rốt cuộc ai dám khiêu khích, nếu còn có, chỉ sợ rằng người kia là thiếu não đấy.

      Bữa tiệc lại tiếp tục, chỉ là danh tiếng Mặc Hi coi như bị cái đám gọi là người xã hội thượng lưu này nhớ kĩ, cùng nhớ kĩ, còn cả phần tàn nhẫn, phần thực lực kia.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 45: Luận bàn
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      ANSHENG, phòng tổng giám

      Mặc Hi ngồi trước bàn, viết gì đó giấy, mà ngồi trước mặt là Khởi Niệm mặc bộ đồ thoải mái.

      ra, cách mấy ngày kể từ buổi tiệc hôm ấy, mà sáng sớm hôm nay khi tới ANSHENG Khởi Niệm chờ ở cửa từ sớm ngăn lại, nguyên nhân là vì, những bài hát kia của Mặc Hi khiến danh tiếng của Thần cao đến trước giờ chưa từng có, Khởi Niệm luôn muốn thua ta, cho nên đến tìm Mặc Hi cầu bài hát.

      Đối với Mặc Hi mà , viết bài hát đơn giản chỉ là chuyện nhấc bút mà thôi, hơn nữa đây phải công việc của sao? Cho nên có ý kiến gì đồng ý luôn, hai người đến đây ngồi.

      Lát sau, đặt cây bút trong tay sang bên, hai bài hát lập tức ra đời, “Phân thủ khoái lạc” và “Hạ vũ thiên”, đưa tới trước mặt Khởi Niệm, “Tốt rồi, công việc tháng này xong.”

      “Hả? Nhanh thế à?!” Khởi Niệm đón lấy hai bài hát Mặc Hi đưa tới, khỏi hoài nghi , dù sao biết khó khăn khi sáng tác ca khúc, mà Mặc Hi lại hoàn thành trong nháy mắt, cúi đầu xem, hoài nghi trong ánh mắt tan thành mây khói, kinh ngạc lóe qua.

      “Nếu chị hài lòng, vậy em trước nhé.” Mặc Hi dĩ nhiên ràng ý tứ trong mắt Khởi Niệm, còn phải huấn luyện.

      “Chờ chút.” Vừa thấy Mặc Hi định , Khởi Niệm nhanh chóng kêu lên tiếng.

      Mặc Hi nghi ngờ quay đầu, đè nén thất bại, dáng vẻ sùng bái và đôi mắt lóe lóe của Khởi Niệm khiến người ta hết đường chọn lựa, “Còn có chuyện gì?”

      Khởi Niệm chuẩn bị chạy đến ôm Mặc Hi, thấy ánh mắt cảnh cáo của đối phương, bước chân dừng lại, nghe chuyện của Mặc Hi, hơn nữa cũng có mặt ở buổi tiệc, vốn muốn bắt chuyện với Mặc Hi, nhưng sau khi nhìn thấy chuyện kia liền sợ ngây người, cơ bản quên luôn ý định ban đầu.

      “Mặc Mặc là giỏi.” Khởi Niệm mới khen câu, thấy biểu cảm của Mặc Hi, liền : “Vừa xem việc viết ca khúc này với Mặc Mặc mà cơ bản chẳng phí chút sức nào, vậy giúp chị Niệm viết nhiều chút được ? Chị muốn thua tên Thần kia.”

      Xem xét ánh mắt tràn ngập mong chờ của Khởi Niệm, còn cả việc muốn thu trong đó, Mặc Hi cười cười: “À, cần lo lắng, em viết bài hát cho tên kia, nếu chị cần đến tìm em, nhưng chị phải , thứ gì tốt, càng ít mới càng hấp dẫn người ta.”

      “Em giúp ta viết bài hát nữa à?” Khởi Niệm kinh ngạc kêu lên, tiếp đến liền cười to: “Mặc Mặc ?”

      “Vâng.” Mặc Hi trả lời, tiếp theo nghiêng người, khẽ liếc qua Khởi Niệm cái.

      Liếc cái, quả nhiên thấy sắc mặt Khởi Niệm u oán, trong mắt còn có hưng phấn ràng, “Vậy chị Niệm trước luyện tập cho tốt, Mặc Mặc phải nhớ kĩ những gì nha! Ha ha! Cuối cùng cái tên Thần kia cũng phải thua chị lần.” Vừa , người nhanh chóng bước ra ngoài.
      “Nhìn thế nào cũng thấy giống trẻ con.” Mặc Hi còn lựa chọn than thở tiếng, đôi mắt cụp xuống đột nhiên lóe lên tia sáng u.

      “Ha ha ha!” Là tiếng cười của đàn ông, người ta mặc sơ mi đen, phía dưới cũng là quần đen, đôi mắt mỉn cười nhìn Mặc Hi, thân hình thon dài tựa bên cửa, dung nhan như nghiệt, “Trẻ con phải là Mặc Mặc đó, lại còn người khác như trẻ con?”

      Mặc Hi giương mắt, nhìn Thần vừa đột nhiên xuất , cũng cười : “Có lẽ vậy, còn có, phiền sau này đừng tùy tiện xin phép mà vào phòng người khác.”

      phải còn chưa có vào à?”Thần trả lời, chính xác, bây giờ ta ở bên cửa sổ, còn chưa vào.

      Là mình già rồi? Hay là mọi người ở thế giới này chơi quá vui? Mặc Hi đột nhiên nghĩ, miệng “À” tiếng, ra phía ngoài.

      “Mặc Mặc lại muốn huấn luyện?” cho mình chút thời gian nghỉ ngơi à?

      “Ừ” Mặc Hi trả lời, bước chân cũng ngừng lại.

      Thân hình của Thần đột nhiên chặn trước mặt , Mặc Hi giương mắt: “Làm gì vậy?”

      “Ha ha, chỉ muốn hỏi Mặc Mặc chuyện.” Thần cười, chống hông cúi người, đến gần Mặc Hi, nhìn khuôn mặt kia, xinh đẹp khả ái, nhìn gần như thế mà cũng thấy lỗ chân lông, đôi mắt lóe lên, mình nghĩ gì thế này? Đồng thời cũng thấy đôi mắt trong trẻo nhìn mình lên vẻ kiên nhẫn, cười : “ Mặc Mặc vừa bảo viết bài hát cho nữa, vì sao thế?”

      “Chuyện này cần lí do à?” Mặc Hi cười nhạt hỏi, lách qua ta mà .

      là.” Nhìn bóng dáng Mặc Hi rời , sắc mặt nhìn như đường chọn lựa, đôi mắt lại mang ý cười “hình như mình bị ghét.”

      tới sân huấn luyện dưới mặt đất, liền thấy Thiên Nhu, còn cả Thiên Tiêu và Khoát Hải, nghĩ chắc là Thiên Nhu gọi bọn họ tới đây.

      Vừa thấy bóng dáng Mặc Hi, Khoát Hải gọi to: “ Mặc Mặc”

      Mặc Hi cười đến trước mặt ba người, nhìn về phía Khoát Hải, “Có chuyện gì?”

      “Ha ha, đến tìm em bàn luận chút.” Khoát Hải mục đích lần này, trong mắt là ánh cười và căng thẳng, ta sợ Mặc Hi đồng ý, thế nhưng, thấy ánh mắt Mặc Hi lóe sáng, biết chắc chắn đồng ý, hơi thả lỏng.

      Quả nhiên nghe thấy Mặc Hi cười : “Được!” gì có thể tăng cường bản thân bằng luận bàn với cao thủ, huấn luyện cá nhân mạnh mẽ, nhưng sau liều chết với người khác, kinh nghiệm, lực phản kháng, chiêu thức, đều là mấu chốt để thắng được, có luyện Võ giả cao cấp như Khoát Hải so đấu vừa vặn hợp ý , nếu Khoát Hải nhắc còn chưa nghĩ đến.

      Lại , việc này do tìm hiểu được từ chỗ Thiên Nhu đó, lấy thân phận Võ giả cao cấp của Khoát Hải làm sao lại thường xuyên xuất ở đại sảnh chỗ huấn luyện, hóa ra Khoát Hải là Võ giả dạy võ, bình thường vẫn huấn luyện võ giả mới. Hơn nữa, Thiên Nhu với Thiên Tiêu là em ruột, điều này Mặc Hi đoán được sơ sơ từ trước, dù sao hai người ở cùng chỗ, cùng họ, hơn nữa rất thân mật.

      “Vậy thôi.” Mặc Hi đường về phía trước, ba người cũng đuổi đến.

      tới phòng chữ “Tử”, phòng luyện tập riêng của Mặc Hi, Thiên Nhu và Thiên Tiêu đứng bên.

      Mặc Hi tới giữa sân, tay ấn cái lan can vàng, thấy phần trung tâm sân huấn luyện chậm rãi nâng lên, Mặc Hi nhảy cái, chớp mắt thấy và Khoát Hải ở bên .

      “Như vậy…” ánh mắt Mặc Hi lạnh , khóe miệng khẽ cười “Bắt đầu .”

      Trong nháy mắt thân thể phóng tới trước mặt Khoát Hải.

      Tốc độ này?! Ánh mắt Khoát Hải khẽ vẻ cẩn thận, quả mạnh hơn trước rồi, hành động tay cũng chậm.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 46: Chiến đấu mạnh mẽ
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      “Phịch!”

      “Rầm rầm rầm!”

      Hai người nhanh chóng đánh lên, tiếng va chạm lại vang lên trong trung.

      Thân thể Mặc Hi nhắn linh hoạt, hơn nữa tốc độ lại nhanh chóng, mà Khoát Hải cẩn thận, trầm ổn, hai người đánh lên rất đặc sắc.

      Nếu Dị năng giả đánh nhau bằng từ huyết lệ và hủy diệt, vậy Võ giả đánh nhau là nhiệt huyết và kích thích, toàn thân va chạm, rung động, luôn khiến người ta sục sôi nhiệt huyết.

      Thiên Tiêu chỉ nhìn thôi cũng có chút kích động, ánh mắt bám chặt tất cả trước mặt.

      “Ha ha! Thoải mái!” Khoát Hải rống to tiếng, đồng thời tay cụng tay với Mặc Hi, lại : “Mặc Mặc, đây là nhóc coi trọng chú à! Dùng tất cả khả năng của cháu !”

      “Ha ha, vừa rồi mới là làm nóng người!” Mặc Hi lộn mèo vòng, rời xa cách Khoát Hải khoảng mười mét, tay trái ấn xuống tay phải cái, lóe sáng, Mặc Hi liền cảm thấy toàn thân nhõm hẳn.

      Tùy ý nhảy nhảy, duỗi chân, cười : “ nhõm!”

      Thoát khỏi trọng lực!

      “Vậy đến !”Khoát Hải cười , hai tay nắm lại.

      “Ha ha, đến!” Vừa dứt lời, nắm đấm đến trước mặt Khoát Hải.

      “Ầm”

      Tiếng vang ầm ầm, đánh ra tiếng.

      Cách chiến đấu của Mặc Hi xảo quyệt, nhanh mà tàn nhẫn, chuyên lựa chọn phần xương cốt, phần bụng, phần eo, cái mũi, cái cằm, môi, cổ, công kích những chỗ nguy hiểm đến tính mạng. Mà Khoát Hải thắng ở kinh nghiệm phong phú, ứng phó dù hơi phiền nhưng cũng đến nỗi rối loạn.

      “Aiz” Thiên Tiêu đứng ngoài nhìn hai người chiến đấu giằng co, liếm liếm cánh môi khô, lẩm bẩm trong miệng: “Con nhóc này đáng sợ.”

      “Ha ha.” Thiên Nhu nhìn dáng vẻ này của mình cũng cười .

      Ánh mắt nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt đài, trong mắt có tầng sương mỏng, chủ của , khiến cho người khác phải giật mình.

      “Nếu cháu chú ý quan sát quy luật công kích của chú mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều,” Khoát Hải vừa đánh vừa “Đừng chỉ chú trọng tấn công.”

      Ánh mắt Mặc Hi lóe lên, hiểu đây là chú ấy chỉ dạy mình, nghe lời, trong lúc tấn công chú ý quy luật công kích của Khoát Hải, đột nhiên, ánh mắt sáng ngời, sơ hở!

      Quyền nhanh như thiểm điện, ầm ầm mà tới.

      “Ầm”

      quyền đánh xuống, Khoát Hải bị đánh lui mấy bước, dù sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn bị đánh đến đau nhức nóng rát, thèm để ý đến, lúc này chỉ cảm thấy hưng phấn, quả nhiên, chỉ tùy tiện chỉ dạy chút lĩnh ngộ được, thiên phú đáng sợ như vậy, sống tới giờ này chưa thấy qua, giờ coi như là gặp rồi.

      “Qủa nhiên Mặc Mặc rất lợi hại.” Khoát Hải cảm thán , tiếp theo chỉ thấy tay lóe hào quang, cười : “Thế nào, Mặc Mặc có muốn thử uy lực cứng rắn của khí kính ?”

      “Khoát Hải? định làm gì?” Mặc Hi còn chưa gì, Thiên Tiêu ở dưới đài vô cùng kinh ngạc, vừa rồi có thể để họ tùy ý đánh, cũng vì từng chứng kiến thực lực của Mặc Hi nên cũng sợ xảy ra chuyện gì, thế nhưng, nếu Khoát Hải dùng tới khí kính, cái này vốn cùng khái niệm, có gì tốt, chừng xuất nguy hiểm.

      Chỉ là hai người ở đài đều thèm ngó ngàng gì tới , trong mắt Mặc Hi là ánh sáng hưng phấn, ngay cả chính cũng phát , biết từ lúc nào, hình như trở nên háo chiến rồi!

      Chính là đây! Mặc Hi nhìn thứ sáng rọi trong tay Khoát Hải, khí kính, khí kính của Võ giả, nụ cười khóe miệng cũng cho thấy tâm tình của lúc này, “Đương nhiên, tới !”

      Để xem, khí kính rốt cục là thế nào, bản thân mình dùng Tĩnh điện chi lực biết có thể chống đỡ bao lâu.

      còn chưa tự phụ đến nỗi cho rằng thực lực bản thân có thể thắng Khoát Hải, chỉ muốn tìm hiểu ràng khí kính kia rút cuộc có uy lực như thế nào.

      “Các người!” Thiên Tiêu thấy cả hai người ai để ý đến mình, hơn nữa tư thế kia ràng là tính đánh tiếp, miệng kêu tiếng đầy lo lắng, thân hình hướng về phía đài mà .

      Nhưng, lúc này, quần áo bị kéo lại, quay đầu liền thấy Thiên Nhu cản mình: “Em làm gì vậy?”

      “Mặc Mặc muốn quấy nhiễu bé.” Thiên Nhu lên tiếng, tay vẫn chưa buông ra.

      “ Em có biết, cho dù bé có giỏi hơn nữa, nhưng đối thủ của bé là Võ giả cao cấp có khả năng sử dụng khí kính? cẩn thận chút, bé có thể …”

      “Mặc Mặc để mình chết.”Thiên Nhu cướp lời , sao cả, để mình chết, vì cha mẹ bé còn sống, để mình chết.

      Thiên Tiêu cắn răng: “Em là bác sĩ của bé?” nghĩ thế nào cũng ra, em ôn nhu của mình, sao lại trở thành thế này? Hơn nữa, cường thế như thế, còn ngăn cản mình?

      “Chính vì em là bác sĩ của Mặc Mặc.” Ánh mắt Thiên Nhu kiên định, tiếp theo cười : “ cứ yên lặng ngồi xem .”

      “Em…” Thiên Tiêu nhìn Thiên Nhu như phát ra điều gì đó, vừa định gì đó, liền nghe tiếng kêu của Khoát Hải đài.

      “Ha ha, có khí phách! Chú đến!” Khoát Hải rống tiếng, chạy về phía Mặc Hi.

      Tốc độ này?!

      Thân hình Mặc Hi lóe lên trốn qua công kích của Khoát Hải, tốc độ của Khoát Hải bây giờ nhanh hơn bình thường mấy lần, kéo theo cảm giác bức bách, vốn dĩ sau khi trốn được tính trả lại ván, nghĩ tới Khoát Hải như đoán được ý đồ của , thân thể xoay tròn trong nháy mắt, quyền đánh về hướng Mặc Hi.

      Biết là trốn được, cũng đưa tay, toàn bộ Tĩnh điện chi lực tụ lại trong nắm đấm, đánh về phía quyền kích được bao phủ bởi hào quang kia.

      “Bụp.”

      thanh quái dị vang lên, mang theo áp lực đè nén

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :