1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 37: Đồ vật mất tiền là sướng.
      Edit: Sakura
      Lại ngày huấn luyện, mấy ngày qua Mặc Hi cũng bị khiêng nữa, bởi vì dược vật kia còn tác dụng gì với nữa rồi.

      Nhưng nay tay có đeo hai cái vòng kim loại, có tác dụng khác đó chính là tăng trọng lực toàn thân lên hai lần, có thể mỗi ngày phải thừa nhận hai lần trọng lực để sinh hoạt.

      Ngồi ghế ở đại sảnh cùng với Thiên Nhu, trong tay cầm quyển sách, đây là sách dược lý mà lấy từ chỗ ông Cát, sau khi phát tác dụng dược vật của thế giới này muốn tìm hiểu nó. Dù sao biết thêm môn tri thức cũng thêm con đường sống, đúng ? Lại còn là phương diện thuốc đấy.

      Lại tiếp, ông Cát cũng giấu diếm , vừa nghe thấy Mặc Hi muốn học y rất hưng phấn, rồi đống mình lợi hại ra sao, cỡ nào giỏi giang, dược học có tác dụng thế nào, mãi đến khi Mặc Hi phải về mới dừng lại. Rồi đem tất cả kinh nghiệm cùng với ý kiến của mình viết thành sách, còn có sách phân biệt dược liệu tất cả đều cho .

      “Hắc, tiểu công chúa, muốn ăn hoa quả ướp lạnh ?”

      Ngay lúc Mặc Hi thấy hơi mỏi mắt, ánh mắt rời khỏi trang sách bên tai truyền đến giọng cười cợt của Lany.

      Mặc Hi quay đầu lại, nhìn đài, cười cười, bất đắt dĩ , “Em đừng gọi em là tiểu công chúa, hãy gọi em là Mặc Mặc là được rồi.”

      “Được, được! Như vậy, Mặc Mặc muốn gọi món gì ? Lany để ý, tiếp tục cười hỏi.

      Mặc Hi tựa vào ghế, mắt có chút giảo hoạt, buồn rầu , “ Lại , đồ ăn của các quá đắt, Mặc Mặc vẫn là trẻ con làm gì có nhiều tiền như vậy, ăn nổi mà.”

      “Ha ha…” thấy bộ dạng đáng của Mặc Hi, có ít người ở đây bật cười .

      Thời gian này, với ngày mà Mặc Hi giết người phần lớn mọi người đều quên gần hết, dù sao lúc bình thường Mặc Hi rất được mọi người ưa thích, hơn nữa chỉ cần có người gây với luôn mỉn cười với mọi người, khi nhìn thấy khuôn mặt cười như nắng tỏa sáng cảm thấy trong lòng sảng khoái, đây cũng vì nguyên nhân bên trong linh hồn Mặc Hi, dù sao cũng là linh hồn thể Thiên Lôi trời sinh, thân thể rèn từ nên rất tinh khiết, hơi thở sạch luôn phát ra trong lúc vô tình.

      “Ặc…” Lany hơi im lặng, có tiền? Có người nào biết chi tiêu của bé đều do ông chủ trả. Cười , “ như vậy, mời Mặc Mặc nhé.”

      “Ah Lany tốt.” Mặc Hi cười cười, đôi mắt tròn xoe nhìn Lany rồi khen ngợi ta, bộ dạng này của làm cho người ta chỉ muốn nghe tiếp. “ như vậy Lany hãy mời tất cả mọi người ở đây uống ly, nếu chỉ mời mỗi Mặc Mặc công bằng lắm.”

      “….” Lany nhìn cái bộ dạng là người tốt” của Mặc Hi im luôn, lại bị bé chơi vố nữa. ràng là trưởng thành sớm như đôi khi hết lần này đến lần khác lại làm ít hành động của trẻ con, làm cho người ta thể cự tuyệt, nhưng bộ dạng trẻ con như vậy đáng , cười , “ Em là muốn bị thiệt thòi.”

      Mặc Hi vẫn gì, những người khác lại bắt đầu ồn ào rồi.

      “Ha ha! Đúng đấy! Đúng đấy! Lany, khó được mời lần, tôi cũng gọi đồ quá đắt đây, ly Whisky.”

      ”Đúng đấy, cũng nên chỉ lo mỗi Mặc Mặc mà quên hết chúng ta.”

      “Hú hú! Lany, cũng có ngày hôm nay, mời khách, mời khách, làm ly Flame.”

      “Ha ha rốt cục hôm nay phải đau lòng rồi, tôi cũng chỉ muốn ly Whisky.”

      “Hôm nay may mắn nhờ Mặc Hi, tôi cũng ly.”

      Nhìn đoàn người ồn ào, sao trước kia thấy mọi người đoàn kết như vậy nhỉ? Sắc mặt Lany bất đắc dĩ, chớp mắt cái lại vui vẻ , “Được, hôm nay nể mặt Mặc Mặc, mời khách.”

      “AAAAA” mọi người đều cười to.

      Sau lưng Lany lấy ra rượu và ly ra, bình rượu trong tay đổ vào các ly rồi phi đến bàn của mọi người.

      “Ha ha” Mặc Hi cũng nhìn thấy ly nước trái cây phi đến trước mặt mình, đây là do Lany ép đó, tuy rằng muốn uống chính là rượu, nhưng cũng sao cả, nước trái cây nước trái cây.

      “Cạn ly!” Đứng lên rồi hô to với mọi người ở đây, bộ dạng hào sảng làm cho mọi người cười to.

      “Ha ha… Cạn ly! Ha ha!” Mọi người cùng giơ ly, đáy mắt lộ ra vui vẻ.

      Lany cũng nhìn xem hết thảy, mặc mặc này rất thú vị, bộ dáng hào sảng tiêu sái làm cho người ta khó có thể tìm được ở người đứa trẻ nhưng bộ dáng này phải là buồn cười bình thường. Ha ha.

      Uống cạn nước trái cây trong ly, Mặc Hi ngồi xuống hai tai đột nhiên nghe thấy câu .

      “Ha ha ! Quả nhiên đồ mất tiền là ngon.”

      “Ha ha ha” Tất cả mọi người cười to, Mặc Hi cũng mở miệng cười, người câu kia tài tình.

      “Reng reng…” Khi Mặc Hi cười vui vẻ cảm thấy điện thoại trong túi rung.

      Lấy điện thoại ra nhìn thấy tên màn hình, nở nụ cười rồi ghé vào tai ngọt ngào kêu tiếng, “Ba ba”

      thanh trong sảnh cũng dần dần yên tĩnh lại, Mặc Hi đứng lên, về phía phòng huấn luyện của mình, trong miệng ,” Vâng, rất tốt, có chuyện gì ạ?”

      “Được, Mặc Mặc ra.”

      Khi ngắt điện thoại Mặc Hi cũng đến phòng huấn luyện rồi, cởi trang phục huấn luyện xuống, mặc quần áo bình thường, vừa mới chuẩn bị đột nhiên dừng lại, với Thiên Nhu, “Hôm nay em có việc muốn trước, chị cùng với em? Giọng điệu có ý hỏi thăm.

      Thiên Nhu , “ Thiên Nhu là bác sĩ của Mặc Mặc, nếu Mặc Mặc muốn Thiên Nhu theo Thiên Nhu theo.”

      “Hóa ra là như vậy, em còn tưởng rằng chị phải ở chỗ này.” Từ trước tới nay, đến chiều là Mặc Hi về nhà ăn cơm, còn Thiên Nhu đưa đến thang máy, cũng cùng về, còn tưởng rằng Thiên Nhu phải ở chỗ này đấy.

      “Thiên Nhu chỉ thuộc về Mặc Mặc.” Thiên Nhu nhàng cúi đầu, giọng vẫn nhàng như trước, nhưng Mặc Hi vẫn nghe thấy kiên định trong đó.

      Mắt lóe lên, dường như hiểu được cái gì đó, Mặc Hi cười , “ Vậy hãy cùng em, hình như chị ít khi ra ngoài.”

      “Vâng” Thiên nhu ngước mắt lên cười với .

      Hai người ra khỏi cửa phòng huấn luyện đến đại sảnh lên tiếng chào mọi người, “ Em phải , bye bye” Rồi về phía thang máy. vào ANSHENG, Mặc Hi còn tưởng Thiên Nhu biết đường nhưng lại phát ra rất quen thuộc cần mình chỉ đạo.

      tới cửa ra vào của ANSHENG, thấy A An vẫn đứng thẳng tắp, gọi Mặc Hi tiếng, “Tiểu thư.” Mở cửa xe cho .

      Hai người ngồi cùng chỗ, xe ô tô bay từ từ lên, bay rất nhanh.

      Tại đường An Lâm chỗ biệt thự dừng lại, Mặc Hi và Thiên Nhu tới cửa, khi mở cửa ra phát chỉ có Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc , ghế salon còn có An Dĩ Mẫn.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 38: Chọn quần áo
      Edit: Sakura
      Vừa nhìn thấy Mặc Hi Chu Tiểu Trúc đứng lên, cười , “Mặc Mặc về.”

      “Vâng! Con về.” Mặc Hi cười đáp, rồi tới ghế sô pha ba người ngồi.

      Mỗi ngày đều như thế, mặc dù cho hơi khuôn sáo nhưng vẫn hài hòa như trước. tới bên ba người rồi ngồi lên ghế salon, với Thiên Nhu, “Ngồi .”

      Thiên Nhu cũng khách sáo, cúi chào ba người , “Ông chủ, bác trai, bác .” Rồi mới theo lời Mặc Hi , ngồi ở ghế salon.

      “Ha ha, xin chào, xin chào.” Mặc Phàm trả lời, quay đầu hỏi Mặc Hi, “Vị này là?”

      “Chị ấy là bác sĩ của con, tên là Thiên Nhu.” Mặc Hi giới thiệu .

      “Bác sĩ?” Mặc Phàm nghe xong rồi kinh ngạc tiếng, nhìn Thiên Nhu với ánh mắt tràn đầy tán thưởng, cười , “Nhờ cháu chăm sóc cho Mặc Mặc.”

      đâu, Mặc Mặc rất nghe lời.” Thiên Nhu khẽ cười .

      Nghe thấy lời của hai người Mặc Hi bất đắc dĩ, dù sao tại mình chỉ là đứa bé, cũng có cách nào nên đành mím miệng, rồi quay sang lại hỏi mấy người kia, “Ba ba bảo con trở về có chuyện gì ạ.”

      “Là thế này.” Mặc Phàm gì, người chuyện chính là An Dĩ Mẫn, nhìn Mặc Hi cười , “ Ba chuẩn bị xong hết thảy, cũng truyền tin khắp nơi về chuyện nhận con làm con nuôi, ba ngày sau yến hội bắt đầu.”

      “Hả?” Mặc Hi nhìn về phía An Dĩ Mẫn, chuyện này An Dĩ Mẫn qua cho biết rồi, nhưng để ý, tiếp, “Ah, sau đó sao ạ?”

      “Ha ha, gọi con chọn quần áo.” An Dĩ Mẫn có hơi trêu chọc khi ra mục đích.

      Mặc Hi gì, dù biết cá tính của ông nhưng vì ông lớn thế rồi còn làm như thế nên cảm thấy thể thốt lên lời. Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong mỏi của Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc mới nhớ ra những ngày này mình chỉ lo huấn luyện, chỉ có buổi chiều về ăn cơm với họ, đều có ở cạnh họ nhiều, rồi trưng khuôn mặt tươi cười lên, “Được ạ! Hôm nay Mặc Mặc và cha mẹ dạo phố, cũng mua cho cha mẹ mấy bộ quần áo đẹp.

      “Ha ha, vậy thôi.” An Dĩ Mẫn cũng nhìn thấu suy nghĩ của Mặc Hi, xong liền đứng dậy.

      Mặc phàm và Chu Tiểu Trúc cũng cười lên, Chu Tiểu Trúc vẫy vẫy Mặc Hi, “Mặc Mặc! mẹ ôm con.”

      “Ặc” Mặc Hi bất đắc dĩ, lớn như vậy rồi, ra cũng tính là lớn nhưng để cho Chu Tiểu Trúc ôm được thích ứng cho lắm.

      Chu Tiểu Trúc cũng nhìn ra khó xử của Mặc Hi, con ngươi ảm đạm, cười ,” Ha ha mẹ chỉ đùa thôi.”

      Mặc Hi từ ghế salon nhảy xuống rồi tới bên cạnh người Chu Tiểu Trúc, bàn tay bé nắm lấy bàn tay bà,”Mặc Mặc lớn rồi, ôm rất nặng, mẹ hãy cầm tay con .”

      “Uh” ánh mắt của Chu Tiểu Trúc tràn đầy dịu dàng và vui vẻ.

      Năm người ngồi lên xe bay, bao lâu tới con đường phồn hoa, cửa hàng ven đường bố trí tinh xảo, mà đường phố có rất nhiều xe bay lơ lửng ở đó, có thể thấy được con đường này là noi mua sắm dành cho giới thượng lưu.

      thôi.” Năm người xuống xe, An Dĩ Mẫn dẫn đường.

      Mấy người theo An Dĩ Mẫn tới cửa hàng, mặt tiền cửa hàng như phòng thủy tinh, xung quanh đều là cửa sổ lớn trong suốt dài chạm tới đất, bên còn treo màn thủy tinh, ánh nắng chiếu vào làm cho long lanh xinh đẹp, sàn nhà gỗ trắng muốt, vào thấy từng tủ thủy tinh, có vẻ nhiều lắm nhưng rất biết cách bố trí, nhìn ra được ông chủ cửa hàng này rất có con mắt thẩm mỹ, trong cửa hàng có nhiều quần áo, nhưng mỗi bộ quần áo làm cho người ta khó có thể rời mắt, thiết kế rất xinh đẹp, và tinh xảo lưu loát sinh động, phối hợp với chất liệu vải vô cùng hoàn mỹ đó là cảm giác duy nhất là mọi người có thể cảm nhận được.

      xinh đẹp.” Chu Tiểu Trúc thấy rồi thốt lên.

      sai, chỗ này rất đẹp làm cho người ta có cảm giác lâm vào mộng cảnh.

      “Ha ha, sao hôm nay Ông chủ An lại có thời gian rảnh mà đến đây thế?” Lúc này có tràng tiếng cười của người đàn ông.

      Mọi người nhìn về phía phát ra thanh, chỉ thấy người đàn ông đến, tóc ngắn màu đen, tóc mái hơi dài và nghiêng sang bên nhưng cũng che khuất đôi mắt, mũi cao thẳng, khóe miệng cong lên nụ cười, thoạt nhìn tầm 27-28 tuổi, cũng mặc đồ do chính mình thiết kế, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác màu đen, túi có treo đồng hồ quả quýt bằng vàng rất tinh xảo, phía dưới là quần tây đơn giản nhưng lại giống quần tây vừa nông vừa rộng mà bộ quần áo này nhìn gần giống như quần áo của nhân viên phục vụ khách sạn, nhưng có cảm giác như nhân viên phục vụ, vì có khí chất cao nhã hoặc là bộ quần áo tinh diệu kia làm nổi bật khí chất đàn ông và dáng người hoàn mỹ, làm cho người ta cảm thấy người đàn ông này phải là người bình thường, hơn nữa tràn đầy hơi thở quý tộc.

      “Ha ha, tôi nghĩ làm sao gọi được ra.” An Dĩ Mẫn cười rồi đến chỗ người đàn ông kia, vỗ vai , ta cũng cười cười, nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt.

      giới thiệu sao?” Người đàn ông kia nhìn thấy đám người Mặc Hi cũng vui vẻ gật đầu.

      “Ha ha” An Dĩ Mẫn đứng ở bên giới thiệu, “ Đây là Mặc Mặc, con nuôi của tôi, hai vị này là cha mẹ của con bé, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc và cũng là em kết nghĩa của tôi, còn vị này chính là Thiên Nhu bác sĩ của Mặc Mặc.” Sau đó hướng đám người Mặc Hi giới thiệu, “ ta là ông chủ cửa hàng này, Hướng Vũ Si.”

      “Chào mọi người.” Hướng Vũ Si cười .

      “Chào .” Mọi người cũng gật đầu chào hỏi.

      “Tốt rồi, cũng biết mục đích của tôi đến đây, phiền nhé.” An Dĩ Mẫn cười với Hướng Vũ Si, thế nhưng mặt hề có ý tứ phiền toái nào.

      làm phiền tôi? Vẻ mặt Hướng Vũ Si kia là nhìn thấu suy nghĩ của của An Dĩ Mẫn, quay người lại rồi , “ theo tôi.”. “Ha ha, thôi” An Dĩ Mẫn cười với mọi người rồi theo Hướng Vũ Si.

      vào hành lang tới gian phòng giống như ở bên ngoài nhưng hơn, quần áo cũng nhiều hơn, có thêm hai thiếu nữ.

      “Mọi người hãy chọn quần áo mình thích.” Hướng Vũ Si ngồi ở vách tường, mở miệng .

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 39: Kinh diễm
      Edit: Sakura
      Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc hai mắt nhìn nhau, dù trong thời gian này họ dần dần quen với cuộc sống như vậy, nhưng lúc này nhìn thấy quần áo này con mắt sáng ngời lên.

      Lúc này An Dĩ Mẫn mở miệng , “Hãy chọn , rất khó có được quần áo do Vũ Si thiết kế đó.”

      sai, Hướng Vũ Si là chuyên gia thiết kế thời trang quốc tế, quần áo do thiết kế phải ai cũng có thể lấy được, phải có nhiều tiền là mua được mà phải xem có đồng ý hay , nếu đồng ý có chi nhiều tiền hơn nữa cũng mua được.

      Thấy Mặc Phàm đứng bất động, ánh mắt của Chu Tiểu Trúc lên vẻ thích Mặc Hi cười , “Mẹ hãy chọn ,mẹ mặc bộ này nhất định đẹp.”

      xong cũng mặc kệ Chu Tiểu Trúc có trả lời hay cứ lôi kéo bà chọn trang phục. Mặc Phàm nhìn thấy cũng cười cười, lúc này có hai thiếu nữ đến gần ông, nhàng, “Đại nhân! Mời ngài theo chúng ta để đo đạc.”

      “A? À, được.” Mặc Phàm sững sờ, theo hai người rời khỏi đây.

      Đúng lúc này, Mặc Hi tìm kiếm trong đống lễ phục, thấy bộ dạng nghiêm túc làm cho Chu Tiểu Trúc khỏi , “Mặc Hi! Tùy tiện chọn bộ là được rồi, tất cả đều … rất đẹp.” Chu Tiểu Trúc lòng, quần áo ở đây rất đẹp, mà bà cũng chỉ nghĩ ra từ xinh đẹp này thôi.

      “Mặc Mặc phải chọn cho mẹ bộ quần áo đẹp nhất, lễ phục chủ yếu những phải xinh đẹp mà còn phải thích hợp với mình, khoe được ưu điểm của mình, ưu nhã, cao quý, thuần thiết, và lộ ra thân hình hoàn mỹ nữa… “ Mặc Hi lèo mà chú ý tới Hướng Vũ Si chăm chú nhìn ,An Dĩ Mẫn cũng nhìn mà cười, , ràng là sinh ra trong gia đình như vậy mà sao con bé lại biết những thứ này.

      “A! Chính là cái này rồi.” đột nhiên Mặc Hi kêu lên, sau đó lấy ra bộ lễ phục màu tím nhạt, đơn giản, thanh nhã, chưa từng tân trang nhưng lại mất ưu mỹ tinh xảo, liếc qua có lẽ chỉ cảm thấy đây là bộ lễ phục tồi nhưng càng xem phát ra cảm giác bộ này đơn giản, cái đường vân màu tím nhạt quần áo…

      Đưa bộ này cho Chu Tiểu Trúc rồi thúc giục bà, “Mẹ hãy thử .”

      “Ách…” Tiếp được quần áo Mặc Hi đưa cho, mặt Chu Tiểu Trúc hơi đỏ, “Uh, được”

      “Bên này có phòng thay đồ.” Hướng Vũ Si chỉ hướng cho Chu Tiểu Trúc.

      “Uh”Chu Tiểu Trúc gật đầu, rồi về phía đó, rồi thân ảnh biến mất sau cửa.

      “Nhóc ! Cháu còn có hiểu biết về lễ phục nha.” Sau khi bóng ảnh Chu Tiểu Trúc khuất dần đột nhiên Hướng Vũ Si cười với Mặc Hi.

      Mặc Hi nhìn về phía rồi cượt nhạt , “Mặc Mặc chỉ lung tung ý mà.”

      lung tung? Ha ha, muốn thôi, chú cũng hỏi.” Ai tin tưởng mới vừa rồi Mặc Hi chăm chú chọn lựa là lung tung, nếu như vậy thôi, quay đầu với An Dĩ Mẫn, “Con nuôi của cũng đơn giản .”

      “Đúng thế, chờ đến khi phát những chuyện khác về con bé biết nó chỉ đơn giản như thế, căn bản chính là quái vật.” An Dĩ Mẫn vô cùng đồng ý những gì ta .

      Hướng Vũ Si cười cười nhưng cũng để ý lắm.

      Mặc Hi nghe thấy những gì ông bất đắc dĩ , “Con nè, đừng mỗi ngày dắt hai từ quái vật ở bên miệng được ?”

      “Ha ha!” An Dĩ Mẫn nở nụ cười thế nhưng lại , “Nhưng chỉ có hai từ này mới đủ hình dung con thôi.”

      Mặc Hi bình thản cười cười cũng gì thêm, nếu tại là quái vật sau khi biết thực lực của mình gọi là gì? biết hình dung ra sao/

      Đúng lúc này Mặc Phàm cũng đo đạc xong ra, tới bên cạch Mặc Hi rồi nhìn nhìn xung quanh hỏi, “Tiểu Trúc đâu rồi?”

      “Mẹ ….” Mặc Hi chuẩn bị trả lời thấy cửa phòng thay đồ cũng mở ra, cười tiếp, “ ra rồi.”

      tiếng “két” phát ra, chỉ thấy thân ảnh màu tím nhạt xuất trước mặt mọi người. Mặc Phàm giống như bị sét đánh, sững sờ ngay tại chỗ.

      Dáng người yểu điệu thướt tha được bao bọc bởi bộ lễ phục màu tím nhạt đơn giản, lên đường cong hoàn mỹ, xẻ tà từ đùi đến gót chân, như như , tà váy màu trắng rơi đầy mặt đất.

      Lại tiếp, có lẽ cuộc sống trước kia hơi khó khăn cho nên Chu Tiểu Trúc hơi gầy nhưng thấp, mặc vừa bộ lễ phục này.

      “Tiểu Trúc? Là Tiểu Trúc sao?” rốt cuộc Mặc Phàm cũng hoàn hồn, con ngươi nhìn chằm chằm vào Tiểu Trúc, trong miệng thào lên tiếng hoài nghi.

      Chu Tiểu Trúc mặt càng đỏ, há miệng ra nhưng lại biết gì. Mặc Hi cười rộ lên, “Ba ba! Là mẹ đó, đẹp ba? Ha ha ba chảy nước bọt kìa.”

      Mặc Phàm vội vàng lau lau nhưng lại thấy cái gì, giờ mới nghĩ ra là Mặc Hi trêu ông, khỏi xấu hổ trừng mắt nhìn Mặc Hi.

      “Ha ha.” Mọi người ở đây đều bật cười, Chu Tiểu Trúc cũng ngoại lệ. Lúc này An Dĩ Mẫn mới lên tiếng, “Được rồi, hãy chọn cái này , rất hợp với Tiểu Trúc.”

      “A… cần, hình như bộ này rất quý, cần đâu.” Chu Tiểu Trúc nghe xong vội vàng từ chối, tuy ánh mắt lên tia lỡ nhưng bà biết bộ y phục này rất quý giá.

      ”Ha ha, đừng khách khí, hơn nữa…” An Dĩ Mẫn nháy mắt với Hướng Vũ Si, “ Vũ Si cũng trả lại tiền cho ta đâu.”

      “Đúng đó” Hướng Vũ Si bất đắc dĩ , nhìn Chu Tiểu Trúc cười , “ Bộ lễ phục này rất hợp với , quần áo là phải dành cho người thích hợp, đây cũng là lễ gặp mặt cho mọi người .”

      “A… làm thế sao được…”

      “Được rồi mẹ, người ta như vậy rồi, mẹ hãy nhận lấy , hơn nữa lại do Mặc Mặc chọn, chẳng lẽ mẹ thích bộ đó sao?” còn đợi cho Chu Tiểu Trúc xong Mặc Hi , ra câu cuối kia có vẻ hơi buồn bã.

      “Sao thế được, cái kia… cái kia cám ơn ” Chu Tiểu Trúc nghe xong vội vàng đồng ý rồi cảm tạ với Hướng Vũ Si.

      “Ha Ha cần” Hướng Vũ Si tùy ý đáp, đứng lên rồi tới Mặc Hi, “Này, nhóc, chú có quần áo cho cháu nhưng chú thiết kế riêng cho cháu.”

      “Thế cám ơn chú.” Mặc Hi cười , cũng quan tâm đến vấn đề quần áo đấy.

      “Mang đo.” Thấy Mặc Hi trả lời Hướng Vũ Si cũng hiểu đại khái suy nghĩ của bé, rồi với hai thiếu nữ kia.

      “Vâng, tiểu thư, bên này”

      “Uh”

      Buổi chiều mua sắm cũng kết thúc, đồng thời cũng chọn cho Thiên Nhu bộ lễ phục, mấy người cùng về

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 40: Yến Hội
      Edit: Sakura
      Muốn hỏi gần đây có tin gì hot? Đương nhiên là tổng giám đốc tập đoàn An thị ở thành phố Đế Do nhận con nuôi, sau khi An Dĩ Mẫn thông báo toàn bộ truyền hình, báo chí, tạp chí đều đưa tin.

      Hôm nay là ngày tổng giám đốc An thị nhận con nuôi, chỉ thấy tòa biệt thự tinh xảo nhưng lại mất xa hoa tọa lạc tại trung tâm bãi cỏ, hai hàng cây bên đường tạo thành lối có lót đá, ngọn đèn sáng ngời làm tôn vẻ phồn hoa của biệt thự.

      bãi cỏ bày mấy cái ghế dài theo phong cách Châu Âu, bồn hoa khoe sắc lại tục tằng, ở trung tâm có đài phun nước được đèn chiếu rọi, chớp động lên ánh sáng hoa mỹ.

      Chỗ đất trống bằng phẳng đều có những xe bay dừng lại, Austrian Cedel, Barron World, toàn là những hãng xe nổi tiếng thế giới, làm cho người ta sợ hãi thán phục.

      Chỉ thấy đám đông mặc lễ phục về phía cửa ra vào, ở trước cửa ra vào có hai người đàn ông đứng canh, đảo mắt nhìn vào bên trong biệt thự, đại sảnh rộng rãi tráng lệ, ngọn đèn mờ ảo, chén thủy tinh, ghế sô pha thoải mái dễ chịu, trong gian phòng có những nhân viên phục vụ nữ mặc váy ngắn ân cần rót rượu thêm trà cho khách, còn có sơn trân hải vị, dàn nhạc diễn tấu, ra thân phận và địa vị của chủ nhân mời khách.

      Mọi người ở đều mang khuôn mặt cười chuyện với người xung quanh, cố ý khoe khoang, kết giao bạn tốt, thỏa thuận buôn bán, tất cả đều giống nhau.

      Toàn bộ đại sảnh ra cảnh phồn hoa.

      “A! xem con nuôi của An Dĩ Mẫn có gì đặc biệt? Nghe nó chỉ là người bình dân, ngay cả dị năng cũng có?”

      “Ha ha! Ai biết được? chừng là ta nhất thời nhàm chán nên mới nhận con bé đó.”

      “Tôi nè, chủ yếu là dân đen muốn trèo lên vinh hoa phú quý.”

      cũng có lý, nhưng người ta có bản lĩnh trèo,”

      “….”

      Tại bề ngoài hoa lệ ai cũng bên trong mục nát thành cái gì. Giờ phút này, Mặc Hi mặc quần áo trong gian phòng.

      Ba người Thiên Nhu và Mặc Phàm, Chu Tiểu Trúc đều ngồi ở trong phòng chờ. Sau lát Mặc Hi vén rèm ra, ánh mắt của ba người sáng ngời.

      Quần áo của Mặc Hi rất đơn giản, trắng và đen thay nhau luân chuyển, trắng đến gấu váy, phía mặc chiếc áo khoác ngắn màu đen, tay áo màu vàng đất, chân đeo giày búp bê, nhưng khi nhìn kỹ phát hề đơn giản chút nào, đường hoa văn thậm chí đường may đều vô cùng tinh xảo.

      “Mặc Mặc của mẹ đáng .” Chu Tiểu Trúc là người đầu tiên về phía Mặc Hi rồi hôn lên má Mặc Hi cái.

      “Ha ha! Chúng ta tìm An ba ba .” Mặc Hi cười khẽ, đợi Chu Tiểu Trúc hôn xong rồi mới mở miệng.

      cũng có gì phiền lòng về bộ lễ phục này, vì bộ y phục này rất đơn giản, mặc cũng thoải mái, chỉ cần như vậy là được rồi, công nhận thiết kế của Hướng Vũ Si rất tốt.

      “Uh” Chu Tiểu Trúc lên tiếng rồi kéo tay Mặc Hi, bốn người về phía ngoài.

      Trong đại sảnh, mọi người chuyện với nhau đột nhiên có người bước xuống cầu thang.

      Người ra đầu tiên chính là An Dĩ Mẫn mặc bộ lễ phục đúng tiêu chuẩn, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh lại, đều nhìn chằm chằm vào chỗ.

      Chỉ thấy bóng năm người xuất , An Dĩ Mẫn dẫn đầu, sau lưng là Mặc Phàm thân âu phục màu đen, Chu Tiểu Trúc mặc bộ váy tím, tay cầm tay Mặc Hi, cuối cùng là Thiên Nhu mặc quần áo màu trắng.

      Năm người cứ như thế bước lên đài cao, nhìn mọi người ở phía dưới. An Dĩ Mẫn cười dịu dàng , “Cảm tạ mọi người tới yến hội này.”

      “Ha ha” Mọi người ở dưới đài đều cười khẽ.

      An Dĩ Mẫn vẫy Mặc Hi, chỉ thấy Mặc Hi bình tĩnh tới bên cạch ông làm cho An Dĩ Mẫn lại cảm thán lần nữa, bé lại làm cho mọi người ngạc nhiên, đối với trận thế như vậy lại bình thản như thường, đợi đến khi Mặc Hi đến gần ông An Dĩ Mẫn lại tiếp. “ bé này là con nuôi của An Dĩ Mẫn tôi, Mặc Mặc, đại danh là Mặc Hi.”

      Tia chớp lia lại , hóa ra là máy chụp ảnh chụp.

      Lại nhìn về phía hai người Mặc Phàm, cười , “ Vị này là Mặc Phàm, về sau là em của tôi, Chu Tiểu Trúc là em dâu tôi.”

      “Ha ha, chúc mừng, chúc mừng.”

      “Con nuôi rất đáng .”

      “Thoạt nhìn rất tốt, chúc mừng.”

      “…”

      Vang lên các loại nịnh hót.

      An Dĩ Mẫn cười cười, “ Như vậy các vị hãy thoải mái vui chơi, bồi dưỡng tình cảm. Ha ha.”

      nhạc thanh thiết lại vang lên lần nữa, An Dĩ Mẫn cười với đám người Mặc Phàm, “Hãy chơi thỏa thích.”

      “Ha ha, uh” Mặc Phàm đồng ý, mấy người rời khỏi đài cao.

      Mặc Hi nhìn đám người mặc quần áo hoa lệ này, mặt mang theo nụ cười ngọt ngào nhưng trong đồng tử lại hàm châm chọc, trong này có bao nhiêu ánh mắt xem thường nhìn về phía gia đình họ, tưởng nhìn thấy sao? Nhưng chỉ cần đừng chọc là được, chẳng quan tâm.”

      Quay đầu lại với hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, “Chắc cha mẹ thích ồn ào này, chúng ta đến chỗ nào thưa thớt ngồi .”

      “Uh được.” Mặc Phàm đồng ý, bọn họ thích ứng với hoàn cảnh như vậy nhưng nhìn thấy đám người kia cười vẫn cảm giác thoải mái, ánh mắt chân như bề ngoài.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 41: Đụng đầu Tử Triệt
      Edit: Dao Dao
      Beta: Sakura

      Ba người cùng ngồi sô fa trong góc, Mặc Hi thấy hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc thầm thả lỏng hơi, cười : “Ba ba, mẹ hai người ở đây chờ chút, con lấy chút gì cho bố mẹ ăn.”

      “Mặc Mặc, cần.” Chu Tiểu Trúc hơi đỏ mặt lên , bà cảm thấy mình như là con nít, giờ lại để Mặc Hi chăm sóc họ.

      “Ha ha, sao đâu.” Mặc Hi cười đứng dậy, nhàng với Thiên Nhu ở bên cạnh: “Hãy để ý họ.”

      Người về phía khu thực phẩm trong đại sảnh, sau khi mọi người thấy , có người trong mắt là hết sức vui mừng thấy người gặp nạn, vốn muốn mượn lần này đến chế nhạo , lại lường đến Mặc Hi hành động chút sai lầm, lỗ mãng, khiến lời đến miệng lại bị nuốt trong cổ họng.

      để ý đến ánh mắt mọi người, sau khi Mặc Hi cần cái gì lấy cái đó, liền xoay người về phía Mặc Phàm.

      “Ah!” Mà ngay trong nháy mắt lúc xoay người lại, tiếng la vang lên, chỉ thấy bé cầm nước trái cây vừa lúc ở đằng sau , vì xoay người, cùng lúc ngược hướng với .

      Nghiêng người sang bên, đồng thời tay khác đưa ra đỡ, đỡ lấy bé sắp ngã sấp trong tay, chờ bé đứng vững, nghe : ”Cảm, cảm ơn.”

      Mặc Hi nhìn cái, đại khái khoảng 11, 12 tuổi, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, hai con mắt còn ánh lên nỗi kinh hoảng vừa rồi, ràng phải cố ý làm vậy, cười nhạt : “ sao.”, quan tâm bé nữa, chậm rãi bước về chỗ ngồi trong góc kia.

      “Tiểu Nghiên, có chuyện gì chứ?” người phụ nữ nhanh chóng tới bên cạnh bé, lo lắng hỏi. Chỉ thấy người mặc lễ phục màu đen, bên đính đá giống như những vì sao, có thể thấy quý giá đó.

      “Mẹ! Con có chuyện gì.” bé được gọi là Tiểu Nghiên hiểu biết : “Có em gọi là Mặc Mặc giúp con.”

      nên tiếp xúc với loại người kia.” Ai biết, người phụ nữ kia những cảm ơn mà lại lên tiếng cảnh cáo bé: “Cái loại bần dân trèo cao lên quý tộc phải loại tốt gì.”

      “Thế nhưng mà mẹ…”

      “Tốt rồi, đừng nữa. Vừa rồi nước trái cây đổ rồi, mẹ lấy cho con ly khác.” Người phụ nữ ngăn bé, kéo lấy .

      bé quay đầu nhìn hướng Mặc Hi rời , trong mắt có chút bỏ, nhưng mà Tiểu Nghiên cảm thấy em vừa rồi rất tốt, vì sao mẹ lại vậy với ?

      Mặc Hi cũng cầm đồ trở lại chỗ ghế ngồi trong góc, đặt thức ăn lên bàn, vừa chuẩn bị ngồi xuống, liền đột nhiên nghe thấy tiếng hô kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) : “Mặc Mặc?”

      Nghi ngờ quay đầu, liền thấy khuôn mặt tuấn tú, ký ức trong đầu lóe lên, liền giương lên nụ cười: “ Tử Triệt”

      Đúng vậy, thiếu niên trước mắt này đúng là người khi Mặc Hi 7 tuổi mua cho hoa cho còn cho thêm 100 đồng, còn hại quỳ xuống – Niếp Tử Triệt. Hôm nay ăn mặc đứng đắn, mặc dù chỉ có chiếc sơ mi phối với quần tây đen, nhưng rất tinh tế, nghe tiếng hô của Mặc Hi, khuôn mặt kia liền nụ cười tươi, “ là Mặc Mặc!”

      “Vâng” Mặc Hi đáp tiếng, thấy Niếp Tử Triệt về hướng bên này.

      “Chào mọi người” tới trước mặt mọi người, Niếp Tử Triệt tự nhiên hào phóng chào hỏi, có thể nhìn ra, ràng hai năm nay trưởng thành hơn chút, còn thẹn thùng như hồi mới gặp Mặc Hi.

      “Xin chào.” Mọi người đáp lại , sau đó hình như Chu Tiểu Trúc nhớ tới cái gì, hai mắt trừng lớn, nhìn Niếp Tử Triệt: “Cháu chính là người hai năm trước mua hoa của Mặc Mặc, cho con bé 100 đồng?”

      “Ha ha…” Niếp Tử Triệt hơi ngượng ngùng nở nụ cười, : “ ngại, đó đều là lỗi của cháu.”

      phải, phải, là có hỏi ràng.” Chu Tiểu Trúc vội vàng , khi đó đúng là có hỏi ràng.

      “Ha ha, tốt rồi, tốt rồi, đều qua, đừng bàn ai đúng ai sai nữa.” Sau đó Mặc Phàm cũng lên tiếng, ôm Chu Tiểu Trúc vào lòng.

      “Làm gì vậy? Nhiều người thế này.” Chu Tiểu Trúc ngừng tranh luận chuyện này rồi.

      “Ha ha” mọi người đều cười ra tiếng.

      Niếp Tử Triệt nhìn về phía Mặc Hi cười : “Vừa rồi nghe tổng tài An thị nhận con gọi là Mặc Mặc, còn tưởng chỉ là trùng hợp, nghĩ là Mặc Mặc.”

      Mặc Hi cười nhạt : “Ha ha, rất thất vọng?”

      “Sao lại thế.” Niếp Tử Triệt rủ mắt xuống cười cười, tiếp: “Mặc Mặc muốn uống gì ? Tử Triệt lấy giúp em.”

      “A… đúng rồi, đồ uống.” Mặc Hi nhìn bàn chỉ có đồ ăn, vừa rồi mình có dư tay lấy thêm đồ uống, đứng dậy lần nữa. “Em lấy với , chúng con cùng quay lại.” Câu sau là với hai người Mặc Phàm.

      Dưới ánh mắt đồng ý của hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, tới bên cạnh Niếp Tử Triệt: “ thôi”.

      “Ừ” Niếp Tử Triệt cười cười, giơ tay muốn xoa đầu Mặc Hi, nhưng đến nửa đường dừng lại, bởi vì đột nhiên nhớ đến, Mặc Hi có vẻ thích người khác sờ đầu .

      Hai người cùng chỗ trong đám người, là nhân vật chính của yến hội này, là con trai của Niếp thành chủ thành phố Đế Do, tự nhiên gây chú ý hấp dẫn ánh mắt người khác.

      Đồng thời bên tai cũng truyền đến những tiếng vụn ngụ ý xem thường:

      bé kia bản lĩnh vậy mà lợi hại nha, chỉ lấy được thích của An đại nhân, ngay cả Niếp tiểu thiếu cũng trèo lên rồi.”

      “Từ có dáng vẻ hồ ly, lớn lên sợ là ghê gớm rồi.”

      “Đó là bản lĩnh của người ta, bản lĩnh này phải ai cũng đều có đâu.”

      bé kia đáng .”

      “…”

      Từng tiếng từng tiếng kia nặng, nhưng hai người nghe được ràng.

      Sắc mặt Niếp Tử Triệt hơi phẫn nộ, cúi đầu nhìn Mặc Hi, chỉ thấy sắc mặt bình thản, theo đó là nụ cười nhàn nhạt, e rằng nghe thấy, vẫn đừng cho biết, sao những người kia biết tốt hơn.

      Hai người đều tựa như có nghe tiếng bàn tán, mỗi người cầm hai lý đồ uống cùng quay lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :