1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 32: Bị phiền toái.
      Edit: Sakura
      “Tiểu quái vật lại nghĩ đến mấy phương pháp huấn luyện khác rồi hả?” Ông Cát nhìn , trong ánh mắt có quan tâm và cẩn thận. Bởi vì những ngày này Mặc Hi biểu thực quá to gan, gần như là huấn luyện ma quỷ vậy, ông cũng nhận ra rằng đến ngâm dược liệu là vì muốn nghỉ ngơi.

      “Ha ha, cũng có chuyện gì đâu ạ, cần lo lắng.” Mặc Hi bình thản , cũng ra muốn huấn luyện như thế nào.

      muốn ông Cát cũng tiện hỏi, tiếp tục ,” Em cũng đừng chết, như vậy nếu như cứ chà đạp tính mạng chết đó, nếu có chuyện gì hãy báo lại cho biết nhé.” Câu cuối cùng là nhìn Thiên Nhu .

      “Vâng ạ.” Thiên Nhu gật đầu đồng ý, và đồng thời cũng ghi nhớ. vẫn luôn nhìn Mặc Hi huấn luyện đấy, có người nào hiểu phương pháp huấn luyện muốn sống của Mặc Hi hơn , và cũng muốn bé có chuyện gì.

      lát sau, hiệu lực của dược liệu bị hấp thu hết Mặc Hi ưỡn người, sau đó truyền đến loạt tiếng vang “ Bốp, bốp, bốp” rất khủng bố.

      Ông Cát chỉ nhìn thoáng qua rồi ra ngoài.

      Sau khi thấy bóng dáng của ông Cát nữa Mặc Hi mới từ trong nước đứng dậy, mặc quần áo huấn luyện rồi nhìn Thiên Nhu , “ Tốt rồi, thôi, cũng nên kiểm tra lại năng lực tăng đến mức độ nào.”

      “Phòng kiểm tra sao, Mặc Mặc theo chị.” Thiên Nhu dịu dàng cười lại mang theo chút chờ mong, cũng muốn biết chủ của rốt cuộc mạnh mẽ đến thế nào.

      ra bên ngoài, nhìn thấy ông Cát vẫn chưa Mặc Hi lên tiếng chào hỏi, “Em trước, Cát…, … ha ha!”

      “Em, tiểu quái vật này!” Ông Cát vừa nghe thấy giọng điệu trêu trọc này đỏ mặt lên, ngón tay run rẩy chỉ theo phương hứng Mặc Hi rời , chỉ là trong con ngươi lộ ra vẻ hiền lành cùng với bất đắc dĩ.

      Đợi đến lúc Mặc Hi sinh long hoạt hổ cùng với Thiên Nhu trở lại đại sảnh mọi người thể được gì rồi, chuyện này liên tục mười ngày còn có thể ngạc nhiên sao.

      Mặc Hi cũng thèm nhìn bọn , trực tiếp theo Thiên Nhu tới phòng kiếm tra.

      Nhưng lúc này lại có chuyện cản trở bọn họ, lại có phiền toán tìm đến,

      “Này, tiểu quỷ, mày đứng lại cho tao.” Đột nhiên có giọng của đàn ông vang lên.

      Ở đây chỉ có mỗi Mặc Hi là trẻ con, mỗi người đều biết gọi ai rồi, đương nhiên Mặc Hi cũng biết, quay đầu lại nhìn về phía thanh phát ra thấy người đàn ông gầy gò tầm khoảng hai mươi lăm tuổi, lớn cũng , mặt có chút tàn nhang, ngũ quan bởi vì gầy gò mà gò má nhô cao, làm cho người khác khó chịu, nhất là khi lại dùng ánh mắt xem thường mình.

      “Có chuyện gì ?” Mặc Hi hỏi

      “Đương nhiên là có, ha ha.” Người đàn ông có bộ dạng côn đồ lắc lư đến cách Mặc Hi ba mét rồi dừng lại, bởi vì vấn đề chiều cao cho nên bóng của bao trùm lấy , cười , “Tiểu quỷ! Nghe mày rất lợi hại nhưng mày lại tin lắm.”

      “Sau đó sao?” Mặc Hi ngẩng đầu cười hỏi. Chỉ là ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, gã đến tìm phiền toái.

      “Sau đó?” Người đàn ông cười tiếng, đột nhiên trong tay phát ra tia ánh sáng màu cam chói lóa, rồi hình thành cây roi màu xanh lá cây “Bốp” tiếng vung roi xuống mặt đất, nhìn xem Mặc Hi , “ Đương nhiên nhìn xem đúng là mày có năng lực có được phòng huấn luyện màu tím hay ?”

      “Quân Liêm! làm cái gì thế? biết là được tư đấu sao?” Thiên Nhu vừa thấy tình huống như thế nên mới cảnh cáo người đàn ông kia, vẫn chưa xong phát bóng xanh nhanh chóng mà đến, dị năng chuyên trị liệu của làm sao ứng đối được, chỉ phải xem cái bóng xanh thẳng đến trước mặt mình.

      cho phép tư đấu? Ha ha, mỗi ngày đều như vậy, còn thiếu sao? Hơn nữa tôi cũng có hạ sát thủ… Hả?” Người được gọi là Quân Liêm cười hì hì , định quất roi lên người Thiên Nhu phát ra đầu roi bị cố định chặt chẽ, đến miệng rồi phải dừng lại, nhìn Mặc Hi trước mặt.

      Bàn tay nho của Mặc Hi cầm lấy đầu roi màu xanh lục kia, bất thình lình dùng tĩnh điện vô hình bao trùm chính mình, giờ phút này khuôn mặt tinh xảo hoàn toàn lạnh lẽo, đồng tử đen nháy giống như vực sâu thấy đáy, lạnh như băng nhìn người đàn ông kia, cái miệng nho , “ Đàn ông mà đánh đàn đà, đáng chết.”

      Đánh Thiên Nhu càng đáng chết hơn.

      Từ mới bắt đầu thấy Thiên Nhu có ấn tượng tốt với ấy, sau khi ở cùng nhau trong lòng Thiên Nhu cũng chiếm vị trí quan trọng. Thấy gã này tìm phiền toái còn có ý định hồ lộng qua nhưng lại ngờ ta động thủ liền động thủ luôn, hơn nữa lại động thủ với Thiên Nhu. Đối với người bên cạnh từ trước tới giờ Mặc Hi có chút bao che khuyết điểm.

      Cả người khẽ động, tay nắm roi dùng sức kéo lại, khi Quân Liêm chưa kịp phản ứng cả người nghiêng về phía trước, sau khi hoàn hồn thấy đồng tử đen như mực của Mặc Hi đứng trước mặt mình, lại kèm theo quyền kình phong.

      “Mộc” Quân Liêm kêu lên tiếng, trong nháy mặt sinh ra bức tường cây cối trước mặt mình, cảm thấy được tử vong làm cho nhanh chóng lui về phía sau.

      Vài lưỡi dao mộc trong tay vung về phía Mặc Hi, lại lần nữa trong tay xuất cây đằng roi.

      loạt động tác làm cho mọi người ở đây lên tiếng tán thưởng, Gã Quân Liêm này càng ngày càng có kinh nghiệm, nhưng động tác này có điểm sai lầm.

      “Phanh” tiếng, tường gỗ bị nát bét dưới quyền của Mặc Hi, nhìn lưỡi dao gỗ lao về phía mình khóe miệng mang theo nụ cười khinh miệt, mấy cái lách mình là tránh được hết, người hơi nghiêng chỉ thấy cái đằng roi kia cách Mặc Hi khoảng 20cm.

      Hừ , định giết người sao? Vậy đừng trách tôi khách khí.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 33: Chiến đấu với Dị năng giả.
      Edit: Sakura
      Mặc Hi cũng quan tâm tới bóng roi dày đặc kia, trực tiếp thò tay ra bắt cái roi, nắm chặt trong tay rồi phá tan cái roi , tại tĩnh điện trước mặt mà còn muốn nguyên vẹn sao.

      “Hả?” Mặc Hi chuẩn bị công kích đột nhiên phát ra mình thể động đậy được, rủ mắt xuống thấy biết từ lúc nào mặt đất xuất mấy cây dây leo chế trụ hai cái chân của .

      “ Ha ha!Tiểu Quỷ. phải vừa nãy mày rất giỏi sao? Hóa ra chỉ có như vậy thôi” Quân Liêm cười điên cuồng, lúc nãy bị Mặc Hi đột kích bất ngờ mới làm hơi chật vật, giờ này thấy bị nhốt, coi thường .

      Roi trong tay vung tới khuôn mặt nhắn xinh xắn của Mặc Hi, mấy người ở đây có chút đành lòng , ra,” Này, được rồi, nó vẫn là trẻ con đấy.”

      “Trẻ con là giỏi sao? biết thế giới này là cường giả vi tôn sao? có bản lãnh đừng khiêu khích người có bản lãnh chứ.” Quân Liêm thèm để ý mà trực tiếp trả lời, chỉ là phát ra roi của lại bị Mặc Hi bắt lấy lần nữa.

      “Ha ha, mới sai.”Mặc Hi trợn mắt lên nhìn Quân Liêm, cười đến ngọt ngào rồi lại tàn nhẫn, “Ngay từ đầu nên khiêu khích tôi, tại nên phải trả giá hậu quả rồi.”

      “Hả? Ha haaaa…!” Quân Liêm sững sờ cười điên lên, đằng roi trong tay Mặc Hi biến mất, lại lần nữa xuất , cười với Mặc Hi, “Tiểu quỷ, mày vẫn chênh lệch giữa chúng ta. Mày là Võ giả đấy. Võ giả thể so được với Dị năng giả, nhất là Võ giả có khí kình.”

      “Như vậy , hãy van xin tao, chừng tao thả mày nha, ta rất thiện lương đó. Mày cũng muốn khuôn mặt xinh đẹp của mày bị hỏng chứ?” Cho dù tại Quân Liêm có cuồng vẫn hiểu địa vị của Mặc Hi tầm thường, cho nên cũng làm quá tuyệt.

      “Ha ha xem ra trong lòng vẫn hối cải, nhưng…” dường như Mặc Hi hoàn toàn nghe thấy những lời của Quân Liêm, cười , “ lại nhắc nhở tôi cái đạo lý cường giả vi tôn ở trong cái thế giới này.”

      Nhìn thấy bộ dạng này của Mặc Hi, Quân Liêm cũng biết sao nữa, ác độc , “Mày muốn tao ra tay? Mày phải biết rằng tao cho mày cơ hội , do mày cầm lấy, nếu tao động thủ ông chủ cũng thể trách tội tao được.” xong, đằng roi trong tay vung về phía Mặc Hi.

      “Mặc Mặc! Nhóc con mày làm gì với Mặc Hi thế?” Đúng lúc này có đạo sấm sét vang lên, ngay sau đó thấy Khoát Hải và Thiên Tiêu chạy đến.

      “Hả?” Thấy hai người kia đôi mắt của Quân Liêm lên tia cẩn thận, thế nào Khoát Hải cũng là hàng ngũ Võ giả cao cấp rồi, mà Thiên Tiêu là Dị năng giả trung cấp, hơn nữa vừa vặn là Hỏa khắc chế .

      Ha ha càng xem càng thú vị. Lany ngồi ở bệ bắn bia hai tay chống đầu, nhìn xem toàn bộ , con ngươi ra sung sướng khi xem cuộc vui.

      cần hai người ra tay.” Đúng lúc này Mặc Hi đột nhiên mở miệng.

      Khoát Hải muốn cái gì nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm đầy kiên nghị của Mặc Hi, lời ra miệng rồi lại gắt gao nén trở về, ánh mắt kia làm cho có cảm giác dám cãi lại, toàn thân cứng nhắc, đây là lần đầu tiên thấy Mặc Hi toát lên ánh mắt như vậy.

      Làm cho lần sau khi hồi tưởng lại cũng thể cảm thán, từ có khí thế của người lãnh đạo.

      “Như vậy, chúng ta từ từ tính xem, nên trả giá nhiều rồi.” Mặc Hi quay đầu lại nhìn về phía Quân Liêm.

      Khi mọi người còn kinh ngạc cả người Mặc Hi chấn động, mấy cây leo quân quanh chân đều vỡ tan thành từng mảnh rồi hóa thành năng lượng tiêu tan trong khí.

      Thân thể lại nhàng thoáng phát, dùng tốc độ gấp hai lần ngoài lao về phía Quân Liêm.

      Tuy thể trực tiếp dùng Lôi điện chi lực nhưng dùng tĩnh điện cũng có khả năng gia tăng tốc độ, cho dù cách Quân Liêm khá xa nhưng đến nửa giây đến trước mặt .

      Hô hấp của mọi người đều cứng lại, bắt đầu dồn dập, phức tạp nhìn hai người giao thủ với nhau, ai cũng ngờ Mặc Hi có thể gia tăng tốc độ, điều này có nghĩa gì? rằng vừa nãy bé cũng có nghiêm túc, hiển lộ ra thực lực của mình. Nhưng mà , mấy cái này cũng quan trọng. Quan trọng là tại bé mới có bao nhiêu tuổi? Sao có thể ra năng lực biến thái như thế chứ, ràng đánh nhau với Quân Liêm Dị năng giả trung đẳng, đừng là thua, hình như còn chiếm thế thượng phong.

      Dù lúc ở bên ngoài bọn cũng nghe được lời đồi đại bé được xưng là quái vật, nhưng chưa nhìn thấy nên ai cũng có chút hoài nghi, nhưng bây giờ, nhìn thấy biểu của bé hình như còn biến thái hơn cả lời đồn.

      Đây là người sao?

      “Mộc.” So với mọi người xem cuộc chiến, Quân Liêm nghĩ nhiều như thế, lập lại chiêu cũ, tạo bức tường gỗ chắn trước mặt Mặc Hi, nhìn màu sắc có vẻ đậm hơn, ràng cho thấy năng lượng cũng nhiều hơn, nhìn ra cũng dốc toàn lực rồi.

      Nhìn Mặc Hi tới gần, khóe mắt của Quân Liêm hơi co rút, mồ hôi trán chảy ròng ròng, bắt đầu hối hận rồi, hình như mình dây vào người nên dây, cặp mắt băng lãnh làm cho phát lạnh.

      “Hừ.” Mặc Hi hừ lạnh tiếng, trực tiếp thò tay ra “phanh” tiếng, có phá? hề dừng lại, nhấc chân lên lần nữa quét qua, vỡ vụn, tiếp theo chỉ thấy Quân Liêm hơi lùi về phía sau.

      Trước mặt là những lưỡi dao gỗ lao tới, chỉ là lần này Mặc Hi có trốn mà trực tiếp dùng sức phá hủy.

      Trong ngũ hành, kim vi tôn, Lôi điện càng là vương giả, năng lượng Mộc nho làm sao có thể chống cự được.

      Trực tiếp thấy Mặc Hi đến càng gần, Quân Liêm cũng biết nếu để cho Võ giả đến gần tuyệt đối là chuyện đáng sợ, cắn răng, hai tay ngừng toát ra màu cam sáng rọi, mặt đất mọc ra từng đoạn dây gai rắn chắc, ngay cả bồn hoa trong đại sảnh cũng bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, giống như răng ma quỷ, rậm rạp chằng chịt vọt tới Mặc Hi, trông rất đáng sợ.

      Đôi mắt Mặc Hi hề biến sắc, nhanh chóng tránh né những dây leo thoạt nhìn khác gì những dây thép, cuối cùng thân thể vọt lên đánh tới Quân Liêm.

      Nhìn quyền kia, nếu bị đánh vào người, Quân Liêm chết cũng thương nặng.

      Hiểu điều này cho nên Quân Liêm cũng để ý thứ khác, trong miệng hét to lên tiếng, “con mẹ nó! Tiểu quỷ đừng trách ông đây lòng dạ độc ác.”

      Hai tay giao trước ngực, ánh sáng màu cam sáng rọi chấn nhiếp tất cả, trong lòng hai bàn tay là năng lượng Mộc nồng đậm.

      Người ở chỗ này căng thẳng , gã này lại dùng chiêu kia rồi. bé này lại bức đến mức này. Làm cho tâm linh mọi người đều rung động.

      Lany ở bệ bắn bia bên kia, con ngươi cũng lóe lên, chơi đùa quá đà rồi, nếu mặc mặc xảy ra chuyện gì ông chủ rất tức giận.

      Khi Mặc Hi tới trước mặt chợt nghe thấy Quân Liêm hô to tiếng, “Mộc Long Phá!”

      Vô số đầu cây xanh biếc mở rộng từ trong tay, quấn quanh thành cái đầu rồng lớn, trực tiếp nuốt Mặc Hi lao tới.

      “Phì phù” xong chiêu này làm cho Quân Liêm thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, hung ác nhìn viên cầu xanh biếc được bao bọc bởi cây leo, đều do mày cuồng ngạo, cũng trách được người khác.

      “Con mẹ nó mày đấy.” Khoát Hải hô to cuống họng rồi vọt tới chỗ Quân Liêm.

      “Hả?” Quân Liêm biến sắc, giờ phút này còn bao nhiêu sức lực để đánh với Khoát Hải.

      Ngay khi nghĩ biện pháp giọng non nớt vang vào tai mọi người.

      “Cháu , cần các chú ra tay.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 34: Tôi thích lưu lại hậu hoạn
      Edit: Sakura
      “Cháu , cần các chú ra tay mà.”

      Trực tiếp làm cho Khoát Hải dừng động tác lại, ánh mắt cùng với mọi người nhìn về phía quả cầu gỗ xanh biếc kia.

      Chỉ thấy quả cầu kia đột nhiên co lại rồi bất động tại chỗ, làm cho mọi người căng thẳng, nhìn chắm chú từng chút biến hóa của quả cầu.

      “Oanh!”

      thanh mạnh mẽ vang lên, vô số quả cầu gỗ văng ra, thân ảnh nhắn xinh xắn kia xuất mà toàn thân lại sao hết.

      Yên tĩnh. Giống như chết lặng.

      Tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ khi nhìn thấy thân ảnh kia xuất , hoàn toàn ngây ngốc mà nhìn.

      “Làm sao có thể?” Quân Liêm quát to tiếng, ai có thể năng lực của chiêu này hơn , ba viên cầu chỉ là mặt ngoài, bên trong còn có huyền cơ, người bị ba viên cầu bao vây chỉ bị cố định toàn thân mà còn bị vô số dây leo đâm xuyên qua người, vì sao bé đó lại có chuyện gì hết vậy.

      Quân Liêm hỏi cũng là vấn đề mọi người suy nghĩ, làm sao có thể? Sao lại có khả năng? Dưới chiêu toàn lực của Dị năng giả mà lại có vết thương nào cả? Điểm ấy đáng sợ, đáng sợ chính là đối phương chỉ là bé chín tuổi đấy. Điều này có thể sao?

      Sau lát là những tiếng thở hổn hển, mỗi người đều có biểu đặc sắc mà nhìn Mặc Hi từng bước ra, tới gần Quân Liêm.

      “Đúng rồi. Nhất định là ông chủ cho mày cái dị khí gì đó, nhất định là nó.” Rốt cuộc nghĩ đến cái giải thích cho tất cả nguyên nhân, Quân Liêm quát to tiếng, thế nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt khinh miệt và lạnh như băng của đối phương cảm thấy chính mình như cái tiểu sửu nhảy nhót, cũng thèm để ý đến thân thể suy yếu, càng để ý đến khiếp đảm trong lòng, vung tay lên là có hơn mười lưỡi dao gỗ lao tới Mặc Hi, “ Ánh mắt của mày có ý gì? phải là dựa vào dị khí sao? Mày cho rằng mày có thể đánh thắng được tao?”

      Mặc Hi lạnh nhạt nhìn , từ lúc ở bên trong quả cầu gỗ, thấy được huyền diệu của nó, ta thực có ý định giết rồi, từng bước về phía , cũng hề để ý tới lưỡi dao bắn về phía mình.

      Lưỡi dao dưới con mắt đầy kinh dị của mọi người chưa đến giây tới Mặc Hi.

      Thiên Nhu, Khoát Hải và Thiên Tiêu đều lo lắng và khẩn trương.

      Quân Liêm hưng phấn và ác độc nhìn xem tất cả, ha ha cho mày kiêu ngạo này, ràng trốn được, vậy đợi bị bắn thủng . giống như thấy được cảnh thân thể nho bị lưỡi gỗ đâm thủng.

      Thế mà màn kế tiếp lại làm cho tất cả mọi người câm như hến, Quân Liêm cứng ngắc, giọng run rẩy, “ Làm sao có thể?”

      Chỉ thấy lưỡi dao kia cách Mặc Hi chỉ cm dừng lại, căn bản thấy Mặc Hi có bất kỳ động tác nào cả, tựa như là dừng lại rồi hóa thành năng lượng hư vô tiêu tán trong khí.

      Đây là cái gì?

      có ai biết, chỉ biết màn quỷ dị này xảy ra.

      Vẻ mặt Lany rất hứng thú, lúc đầu lưỡi dao dừng lại cũng cảm ứng được, ràng cảm giác được Mặc Hi an toàn rồi mới ra tay, hơn nữa phát thể điều tra đến thân thể của Mặc Hi, dường như bị cái gì đó cản trở, ngay tại lúc này là sao?

      Tiểu công chúa đơn giản.

      “Mày… sao mày có thể làm được? Quân Liêm nhìn xem Mặc Hi từng bước tới , vượt qua tất cả lưỡi dao gỗ của mình, cả người lui về phía sau bước, trợn to mắt lên hoảng sợ nhìn .

      Đồng tử đen nháy lạnh như băng kia làm cho có cảm giác bên trong linh hồn cũng sợ hãi, cái dị năng trong đan điền hình như bị cản trở.

      Mặc Hi có trả lời, thò tay chộp .

      “Mộc.” dù tại Quân Liêm rất sợ nhưng vẫn kịp thời thi triển ra dị năng, thể vẫn là Dị năng chiến sĩ tồi.

      Chỉ là hôm nay phải chết tại đây.

      “Giãy dụa cũng vô dụng.” Mặc Hi lãnh đạm tiếng, thò tay ra phát làm sao cái mộc thuẫn*(cái khiêng gỗ) tối nhạt vỡ tan tành.

      cho Quân Liêm bất cứ cơ hội nào, nhanh chóng tung ra quyền đánh vào cái thân hình gầy gò kia, vừa đánh lên còn cảm giác có tầng hơi mỏng ngăn cách, nhưng dưới nắm đấm của Mặc Hi lại yếu ớt như thế, đấm phát là phá, nắm đấm đánh thẳng vào bụng làm méo bên.

      “Phụt” ngụm máu tươi có hỗn hợp cả nước bọt phun ra, tí nữa phun vào mặt Mặc Hi nhưng bị ngăn cản.

      Chán ghét nhìn thoáng qua, động tác cũng dừng lại, xoay người đá cước trúng ngay yết hầu của Quân Liêm, lại liên tiếp quyền nối quyền, liên tục đánh vào người Quân Liêm, mà Quân Liêm hề phản ứng lại cứ như là tấm vải rách ném xuống mặt đất .

      Mặc Hi nhìn Quân Liêm thổ huyết mặt đất, có bất kỳ tia đành lòng nào, cái chân dẫm nát lồng ngực của , cước nhìn như nhàng, nhưng khi tiếng “răng rắc” vang lên mới biết uy lực của nó.

      “Hiểu chưa?” Mặc Hi lãnh đạm bình tĩnh , “ có lực lượng nên khiêu khích người có lực lượng, đây là đạo lý, nhưng còn có đạo lý khác nữa.”

      Dưới ánh mắt ác độc và sợ hãi của Quân Liêm ánh mắt của Mặc Hi hề thay đổi, giọng ngọt ngào mền mại vang vào trong tai mọi người, “ có lực lượng cũng đừng coi mình là đệ nhất thiên hạ, ai cũng chính xác được, cái người hôm nay bị bắt nạt ngày xoay người dẫm nát ở dưới chân.”

      “Cho nên…” Mặc Hi nhàng cười cười, “ Tôi cũng muốn mang đến cho mình bất kỳ phiền toái nào.”

      Vừa mới xong, nhấn mạnh cái, dưới ánh mắt hoảng sợ của Quân Liêm giẫm mạnh vào lồng ngực của .

      “Ah…….”

      Khi Quân Liêm vừa mới kêu tiếng khống khổ Mặc Hi lại cước dẫm nát đầu , điện lực thông qua bàn chân truyền vào trong đầu Quân Liêm, dần dần biến thành thanh não nề rồi im bặt.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 35: kiểm tra.
      Edit: Sakura
      Cái cố này làm cho mọi người ngớ ra, ai nghĩ đến bé chín tuổi lại còn rất đáng mà có thể giết người mặt đổi sắc, mà người đó lại là Dị năng giả trung cấp, khiếp sợ vì thực lực của và càng sợ biểu tàn nhẫn này.

      Ngay cả Lany cũng lên ánh mắt cẩn thận, ánh mắt cũng lướt qua Megh ngồi ở ngoài đại sảnh cũng giật mình, trong đó có cảnh cáo ràng, Megh cười cười nhưng cũng hiểu ý của ta.

      Lúc này đây nếu phải khiến cho người khác dò xét người nằm mặt đất chính là hay ? Có lẽ bây giờ bé đó phải là đối thủ của nhưng về sau sao? Đương nhiên dám giết Mặc Hi , vì biết địa vị Mặc Hi trong lòng An Dĩ Mẫn, như vậy cũng phải đặt gần mình quả boom hẹn giờ, dù là trong lòng cũng khẽ run.

      Mặc Hi để ý tới Quân Liêm nằm ở mặt đất, mí mắt khẽ hạ xuống, thầm thở ra hơn, đây là lần thứ hai mình giết người, khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của lại giống với người đàn ông ở trong rừng cây, nếu có thể giết giết, nhưng giống như , thể để lại bất kỳ mống tai họa nào, nếu chỉ có mình còn được, nhưng Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc lại có năng lực, cho dù có An Dĩ Mẫn bảo hộ , cũng cho phép bởi vì mình mà rước lấy thêm phiền toái.

      Hơn nữa, cường giả vi tôn, có màn này có người đến phiền toái nữa.

      Quay người lại hề xem thi thể ở mặt đất, giương lên nụ cười về phía ba người Thiên Nhu, gương mặt kia rất đáng và tuyệt mỹ, “ Như vậy chúng ta đến phòng kiểm tra .”

      Nếu phải tận mắt nhìn thấy ai nghĩ tới, bé xinh xắn đáng như thế có thể giết người, có bất kỳ khác thường gì.

      Đồng thời làm cho người ta đáng sợ là khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia khỏi sinh lòng thích, là mâu thuẫn.

      Cái hơi thở vẫn sạch như vậy còn là sát nhân lạnh như băng.

      Nhất thời Thiên Nhu gì, tuy Mặc Hi vẫn cười như cũ nhưng vui vẻ trong mắt dần giảm nhạt theo thời gian.

      “Uh! Mặc Mặc cùng Thiên Nhu đến.” Ngay tại lúc Mặc Hi chuẩn bị mình Thiên Nhu mở miệng chuyện, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước.

      Mặc Hi nhìn về phía ấy, kỳ từ lúc mới giết người cũng nghĩ tới ý nghĩ của người khác, nếu Thiên Nhu có thể tiếp nhận được tốt nhất, nếu có cách nào tiếp nhận mà thay đổi thái độ với mình cũng cưỡng cầu, gọi An Dĩ Mẫn thay người mới.

      Đương nhiên, nếu có khó chịu dối, coi Thiên Nhu là bạn bè, mà mất bạn khó chịu, chỉ là nếu để cho chọn lại lần nữa vẫn làm như thế, cường giả vi tôn đây là đạo lý sau khi vào thế giới này, muốn bảo vệ được đồ mình muốn vảo vệ phải làm cho chính mình càng thêm cường đại, phải có tâm tính lạnh như băng đối với địch thủ.

      “Vâng.” Mặc Hi cười gật đầu, tiếp tục theo Thiên Nhu.

      Mà Khoát Hải và Thiên Tiêu cũng theo sau các , đối với việc Mặc Hi giết người hai người họ cũng giật mình, nhưng cũng có bao nhiêu mâu thuẫn, dù sao hai người họ giết người qua, cũng phải chỉ là hai cái, hơn nữa vừa rồi Quân Liêm cũng có ý định giết Mặc Hi, càng về sau lời của Mặc Hi càng làm cho bọn họ ấn tượng sâu sắc.

      “Mặc Mặc? Cháu phòng kiểm tra làm cái gì? Chẳng lẽ đến bây giờ cháu vẫn chưa kiểm tra cấp bậc của mình sao?” Khoát Hải hỏi Mặc Hi.

      “Vâng, hôm nay cháu muốn kiểm tra xem.” Mặc Hi cũng ghét người to con này nên cười trả lời.

      “A! chú phải nhìn xem tại Mặc Mặc cấp bao nhiêu.” Khoát hải tràn đầy chờ mong, từ ngày đó cũng có đoán Mặc Hi có thể là ngoài cấp 23, mà vừa nãy nhìn Mặc Hi đánh nhau lại để cho cảm thấy Mặc Hi mạnh mẽ hơn chút, rất muốn biết.

      “Ha ha.” Mặc Hi cười cười mà gì.

      Nhìn thấy bóng ảnh của bốn người dần dần xa Lany đột nhiên ra khỏi bệ bắn bia, cùng theo.

      Megh cũng từ vị trí đứng lên, vừa thấy động tác của Lany hỏi:” đâu?”

      “Ha ha.” Lany cười cười , “ xem số liệu kinh người của tiểu công chúa.”

      “Uh” Megh đồng ý, cùng tới phòng kiểm tra.

      “Như thế nào?” Lany nhìn bên cạch, cười hỏi.

      Megh trừng mắt liếc ta cái, “ Biết rồi còn hỏi.”

      “Ha Ha.”

      Mà mọi người ở đại sảnh cũng trầm mặc người tiếp người đứng lên theo cái phương hướng của Mặc Hi mà tới.

      Đến cuối cùng toàn bộ đại sảnh còn bóng người, ai cũng có chú ý tới tại hẻo lánh có cậu bé gầy gò mộc mạc, mái tóc trán che mất đôi mắt đen nhánh, hai tay ôm quyển sách ôm chặt đến mức quần áo nhăn dúm lại, trong lòng bàn tay còn có ấn ký.



      bé đó rất cường đại, hóa ra bé cường đại như vậy.

      Coi như là chính mình trước kia cũng thể so với bé đó. tại…

      Càng có cách nào.

      Ha ha, cho mình sách, cười dịu dàng với mình cũng chỉ là bố thí, ấy và mình là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

      Chính mình thể sánh bằng ấy.

      Tay nắm chặt hơn, con ngươi bi thiết, cam lòng cùng với kiên cường.

      Nhìn thấy tất cả mọi người đều về phương hướng đó, cậu bé quay hướng ngược lại mà nhưng thân thể lại nhúc nhích được, cuối cùng vẫn tới phòng kiểm tra.

      Trong phòng kiểm tra, mấy người Mặc Hi nhất mã đương tiên*(làm đầu tàu gương mẫu) vào trong, nhìn máy móc gì đó ở trước mặt, chỉ thấy tầng màu tím hoa lan ngăn cách ở trong đó, bên kia là cái máy móc hình chữ nhật, rỗng ruột ở giữa, cao gần hai mét.

      Đồng thời xung quanh còn có mấy cửa phòng làm bằng kim loại, chỉ là Mặc Hi cũng xem.

      Ngước mắt lên nhìn về phía Thiên Nhu.

      Thiên Nhu cũng hiểu ý tứ của Mặc Hi, giải thích với , “Mặc Mặc đánh ở phía ra lực lượng của Mặc Mặc có bao nhiêu, mà đứng ở bên trong kia kiểm tra cường độ thân thể của Mặc Mặc.”

      “Vâng.” Mặc Hi lên tiếng, còn chưa có về phía trước phát có rất nhiều người đến đứng chật cứng cả phòng kiểm tra.

      “Ha ha! Mặt mũi của Mặc Mặc rất ghê gớm nha.” Khoát Hải nhìn xem hết thảy rồi trêu tức Mặc Hi.

      Mặc Hi cười cười cũng chẳng thèm quản bọn họ làm cái khỉ gió gì đâu, bọn họ muốn xem xem , dù sao cũng chỉ là vũ lực mà thôi, mình biển ra cường đại đây cũng là loại cảnh cáo, nếu có người đến phiền cũng cần nương tay, biểu ra ngoài đó chỉ là phần của mà thôi.

      tới cái ngăn cách màu lan tím rồi dừng lại.

      Ánh mắt mọi người cũng theo động tác của mà động, con mắt chăm chú nhìn , ngay cả hô hấp cũng bất giác trở lên .

      Thò tay, nắm tay.

      Công kích vào cách ngăn màu tím kia.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 36: Kiểm tra làm rung động lần nữa.
      Edit: Sakura
      Thu lại quyền, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy bên cái cách ngăn màu lan tím lên loạt các con số.

      153.

      Hô hấp của mọi người dừng lại, phải bị kinh hãi mà là mê mang, vì con số kia quá thấp , phù hợp với thực lực của Mặc Hi vừa mới biểu ở ngoài kia. Nhưng phát sinh kế tiếp làm cho nét mặt của từng người cứng lại.

      Chỉ thấy cái nắm đấm nho tiếp tục vung thêm phát nữa số liệu lần lượt thay đổi theo chiều hướng gia tăng.

      382

      598

      845

      1324

      2120

      3392

      4919

      6012

      7191

      8231

      Mười lần gia tăng liên tục, trực tiếp đến con số này làm cho tất cả mọi người đều nấc cụt, cho dù có chuẩn bị tâm lý nhưng khó mà tin được, nhìn cái nắm đấm nho kia vậy mà lại có uy lực như vậy.

      Mặc Hi lắc lắc tay, nhìn con số 8231, dùng mười tầng lực mới đến 8231, vậy….

      Lại giơ nắm đấm lên lần nữa, vung về phía sau, mang theo hiệu quả thị giác, cuối cùng rơi vào cái cách ngăn màu lan tím.

      “Đinh” lần này đánh cái cách ngăn màu tím đến nỗi phát ra thanh, cái tiếng này làm cho mọi người hoàn hồn, mắt chăm chú nhìn vào cái bảng đo đếm rồi mắt trợn to.

      14829

      “ực ực” toàn trường yên tĩnh, chỉ có tiếng nuốt nước bọt vang lên.

      “Làm sao có thể? Cái này… cái này là chạm đến mức đo công kích thể lực đơn thuần của Võ giả cao cấp.”

      “Cái này…cái này là ảo giác.”

      “Bảng lên bao nhiêu? 14829? Hơn vạn rồi? Tôi có nhìn nhầm?”

      “…”

      Tiếng nghị luận thi nhau vang lên.

      Khoát Hải cũng nuốt nước bọt, nhìn về phía cái con số thể đẳng cấp của cuộc kiểm tra rồi nhìn lại Mặc Mặc, trong miệng lẩm bẩm , “Cái này…cái này có vậy? Khục… quá tuyệt vời! Ha ha! Thiên Tiêu thấy ? Tôi dám khẳng định, sớm muộn có ngày nhất định Mặc Mặc thực được ý nghĩ của tôi. Ha ha.”

      Thiên Tiêu nhìn cái bộ dạng hưng phấn của có chút dở khóc dở cười, chỉ là bé Mặc Mặc này đúng là có thể dùng hai từ “quái vật” để hình dung.

      để ý tới kinh ngạc của mọi người, trong lòng Măc Hi tính toán, chỉ dựa vào lực công kích vật lý chỉ có 8231, tăng thêm tĩnh điện chi lực là 14829, trọn vẹn tăng gấp đôi cũng khác trong tưởng tượng của lắm. Mặc Hi dứt khoát vào bên trong hình hộp.

      “Hả?” vừa mới vào bốn cây cột bị tầng cách ngăn trong suốt bao vây mà Mặc Hi ở bên trong cảm giác dường như bị năng lượng vô hình đảo qua toàn thân, giống như toàn thân có máu thịt, như là xuyên qua nước, nhưng lại có cảm giác khó thở, cảm giác kia là thoải mái hay là áp lực.

      Nhưng ràng là cái năng lượng kia có cách nào đảo qua linh hồn mà lại ở lại năng lượng bên trong linh hồn.

      Ước chừng qua 30 giây, nhưng Mặc Hi lại cảm thấy thời gian trôi, màng năng lượng màu lan tím biến mất, màn hình cũng lên số liệu cấp bậc.

      Ánh mắt của mọi người đều tập chung đến số đó.

      27.

      “Hô…” tất cả mọi người tự giác mà thở ra hơi, có lẽ số này vẫn đáng sợ như trước nhưng nhìn thấy nhiều chuyện quái vật của Mặc Hi năng lực thừa nhận cũng được nâng cao ít, mọi người có thể tiếp nhận được.

      Đồng thời Mặc Hi nhìn thấy số liệu kia từ đài hình hộp xuống, nhìn đồng hồ đeo tay chút, đến buổi chiều rồi.

      đến bên người Thiên Nhu, “ thôi chị , em phải về ăn cơm.”

      “Uh” Thiên Nhu đáp ứng, mặt mang vẻ dịu dàng vui vẻ, đôi mắt trong veo chớp động lên vài tia hưng phấn, cho dù trưởng thành sớm nhưng khi nhìn thấy số liệu đáng sợ và trận chiến ấy vẫn làm cho kinh hãi rung động.

      Còn nhớ khi Quân Liêm vung roi đánh mình bé rất tức giận và lạnh như băng, bé vì trả thù cho mình, chiến đấu vì mình, nghĩ tới đây, con ngươi nhìn Mặc Hi dịu dàng hơn, thẫm đẫm ôn nhu và cảm động.

      chủ của a, rất cường đại, vô cùng cường đại.

      Mà khi các đường mọi người ở đây mở ra con đường, cho dù có nhiều người mạnh hơn Mặc Hi nhưng người ta thiên phú cấp quái vật còn đó, lời tàn khốc lúc trước vẫn còn khắc ghi trong đầu mọi người, thể đối đãi như đối đãi với trẻ con bình thường, bằng chết vô cùng thảm.

      Xem ra hiệu quả giết gà dọa khỉ rất tốt. đương nhiên Mặc Hi cũng chú ý tới biến hóa của mọi người, khóe miệng lên nụ cười nhạt, rất đáng , rất đẹp.

      Đôi mắt đẹp đột nhiên nhìn về chỗ dừng lại chút rồi lại thôi, bóng ảnh xinh đẹp nhắn dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.

      là đáng sợ.” biết là ai đột nhiên ra câu như thế.

      Mọi người gì nhưng trong lòng cũng đồng ý những lời này.

      “Nhưng cũng rất đáng , đúng ?Ha ha.” Lany đột nhiên cười khẽ tiếp, cước bộ nhàn nhã về.

      sao, là đáng , khuôn mặt lúc giết người rất đáng và thuần mỹ, có tính trẻ con đôi khi làm cho người khác bực bội, nhưng ổn trọng lại mất ngây thơ của trẻ con, làm cho người ta sinh lòng thích.

      đơn giản.

      Ánh mắt nhìn về phía Mặc Hi đồng thời chuyển sang phía, chỉ thấy đó là nơi hẻo lánh có cậu bé đứng ở đó, mặc bộ quần áo đơn giản, khuôn mặt bị tóc dài che mất nửa, nhưng cặp mắt cứng cỏi lại làm cho người ta khó có thể quên được.

      Lại , cậu bé kia cũng là thiên tài làm cho người ta thán phục, nhưng lại mất hết, kể cả mất thể so được với tiểu công chúa, thiên phú của tiểu công chúa làm cho người ta đố kỵ.

      Lany thu hồi ánh mắt, vừa vừa có chút bất đắc dĩ nghĩ đến.

      lâu sau phòng kiểm tra còn bóng người, mà cậu bé ở nơi hẻo lánh thấy người đâu.

      gian phòng hơi tối, bốn phía có ít hình ảnh trôi lơ lửng, nếu nhìn kỹ chính là hình ảnh lúc Mặc Hi đấu với Quân Liêm.

      Người ngồi ghế đúng là An Dĩ Mẫn cười dịu dàng.

      “Ông chủ! Ngài thấy thế nào?” người đàn ông cung kính .

      “Ha ha” An Dĩ Mẫn cười cười, nhìn về phía sau rồi đứng lên:”Xử lý Quân Liêm là được, những thứ khác cần quản.”

      Người đàn ông hơi sững sờ nhưng cũng đáp lấy:”Vâng”

      “Uh” An Dĩ Mẫn cái gì nữa rồi ra ngoài.

      Mặc Mặc! Con có thể kiên cường như vậy rất tốt, cần An ba ba chỉ dạy cái gì. Có thực lực cường đại tâm cũng phải cường đại theo, nên trách An ba ba giúp con, bởi vì chỉ có như thế con mới có thể sống tốt trong cái thế giới cường giả vi tôn này.

      Thế nhưng mà ánh mắt của An Dĩ Mẫn lên tia đau lòng, dù sao con bé vẫn là đứa trẻ mà. Rốt cuộc là cái gì lại làm cho con bé như vậy, nếu phải tận mắt chứng kiến ông vẫn khó mà tin được đứa bé còn như vậy có thể làm đến bước này. Đối đãi với địch nhân lưu tình, nhưng đối với người nhà lại che chở, giết người mà vẫn có thể bảo trì tâm tính, bởi vì giết người mà gieo xuống tâm ma.

      ràng còn như vậy, phải là đối tượng cần được bảo vệ mới đúng.

      Nhìn bóng hình An Dĩ Mẫn biến mất người đàn ông kia mới nhìn về phía hình ảnh, thân là Dị sư cũng phải cảm thán, đứa này làm cho người ta phải giật mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :