1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 27: Phòng huấn luyện
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      “Này này!! Các ngươi xem đứa trẻ kia là ai? Tại sao ông chủ lại lấy căn phòng màu tím cho bé đó?” Hình như trong giọng chút cam lòng.

      “Đúng vậy!! Ngay cả con trai ông chủ cũng cho đấy!”

      “Cắt, biết cái gì, tại con ông chủ học tại【Học viện Anrada】, thiết bị ở đó cũng kém bao nhiêu so với ở đây.”

      “Vừa rồi hình như ông chủ với bé kia cái gì mà An ba ba?? Đứa bé kia là con của ông chủ? Tôi có nghe ông chủ có con hay gì đó a??”

      “Ai biết, chừng là con riêng?? Nhân duyên của ông chủ với nữ giới phải biết!! Ai nha nha…. là khiến người khác hâm mộ a, các đều tiến tới ngừng.”

      “Khải Hạn, xem xảy ra chuyện gì à?? Chẳng lẽ là con riêng?”

      “Uống rượu , quản nhiều như vậy làm gì??”

      “Ah ah. . . Tôi cũng muốn phòng huấn luyện màu tím a!! Muốn có ngày như thế!”

      “. . .”

      “Ha ha, dường như rất thú vị?” Tại quầy bar, bồi bàn nhàng giương môi cười, con mắt nhìn qua phòng huấn luyện màu tím mọi người vừa biến mất chợt loé.

      bé kia, dường như rất thú vị.

      “Này, Lany, biết đây xảy ra chuyện gì sao?” Lúc này, giọng quyến rũ của theo bên cạnh bồi bàn truyền đến.

      Bị gọi tên, bồi bàn tên là Lany nhìn về phía bên trái mình, liền thấy nữ nhân, mặc bộ váy màu đen bó sát người, cổ chữ V, bộ ngực ngạo nhân như muốn xuyên thủng áo mà nhảy ra, ** thon dài bại lộ ra bên ngoài, (lời edit: chả biết cái ** là cái gì??) chân cong lên, thân thể dựa vào quầy bar, độ cong mê người, con mắt rũ xuống, đôi môi đỏ như màu máu nở nụ cười, da thịt trắng nõn, tay đặt lên quầy bar, tay cầm ly thuỷ tinh, bên trong là màu đỏ tươi, cùng màu sơn móng tay giúp nhau sáng rọi.

      Tuy này tính là tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng khí chất quyến rũ cùng dáng người quyến rũ cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của đàn ông rồi.

      “Ah, Mehg, vẫn mê người như vậy!” Lany cười , trong tay cũng bưng lên ly rượu đỏ, cùng cụng ly, “keng” tiếng, mọi người đều uống ngụm.

      “Lời tôi nừa ….. vẫn chưa trả lời mà.” Động tác uống rượu đẹp đẽ, nâng cốc để lên quầy bar, tay dùng lực, thân thể liền ngồi lên quầy, hai chân vén lên, bắt chéo vào nhau, thân thể ngửa ra sau, cổ bày ra độ cong đẹp đẽ, nhìn về phía Lany.

      Động tác trực tiếp này khiến ít đàn ông hít hơi.

      “Ha ha, tôi cũng biết, huống chi tôi cũng cảm thấy rất hứng thú đây.” Dường như Lany cũng có gì khác thường, trả lời , từ phía sau giá rượu lấy ra chai rượu đỏ, cười : “Còn muốn môt ly nữa ?? Rượu đỏ Aowei Ya, cất kỹ tám mươi năm, chuyên vì mà chuẩn bị nha.”

      “Đương nhiên.” Mehg nghiêng người, trong tay cầm lên chiếc ly vừa bỏ xuống, đưa đến trước mặt Lany.

      Lany cười mở nắp, màu đỏ tươi như máu của rượu chảy xuôi vào ly, đến khi được phần ba dừng lại.

      Con mắt Mehg nhìn lên, có chút bất mãn: “Thế nào?? Chỉ chút như vậy?”

      “Phụ nữ uống rượu nhiều quá cũng tốt, nhất là đối với phụ nữ rất hấp dẫn và quyến rũ như Mehg tiểu thư đây!” Giọng điệu Lany mang theo ý khuyên can lại mập mờ, rượu đỏ trong tay chút chần chừ đặt lại vào vị trí cũ.

      “Hừ, ràng là kiếm cớ.” Mehg nhàng trừng mắt ta cái, chỉ là động tác trừng mắt nhưng lại xinh đẹp vô cùng, gì thêm, giơ ly thuỷ tinh lên cao, lay động chút, nhàng đưa lên đôi môi mọng của .

      Trước khi đưa rượu vào miệng, liền đưa lên mũi ngửi chút, lúc này có thể ngửi được hương thơm của nó, nuốt vào ngụm rượu đỏ, cũng vội vàng nuốt xuống, mà để rượu trong miệng thêm chút, cuộn lưỡi lại hai lần, sau đó hít hơi sâu để thể nghiệm hết hương vị của rượu, cuối cùng nuốt toàn bộ xuống, mùi hương lập tức quanh quẩn trong miệng.

      Mehg hít hơi sâu, mặt ửng hồng, mang chút say mê, mê người cực kỳ.

      Đợi đến khi Mehg mở mắt, Lany mới cười : “Cảm giác như thế nào?”

      “Rất tốt.” Mehg mềm mại đáng chớp mắt: “Khiến cho người muốn ngừng mà được.”

      “Ah, có lẽ so với rượu, mới là khiến người khác muốn ngừng mà được.” Lany mỉm cười .

      “Ha ha.” Mehg cười duyên, thân thể vì cười mà run rẩy, hấp dẫn tất cả nam nhân ở đây, vươn tay, đặt ngón tay trước mặt Lany: “ vẫn rất biết chuyện nha.”

      “Tôi chỉ là ăn ngay .” Lany sắc mặt như thường, gương mặt tuấn nở nụ cười.

      “Hắc, Lany, đừng chỉ lo **(Sa: cũng biết là gì luôn, do raw nó thế), đến, cho ly American Lahr.” Lúc này, giọng của người đàn ông cắt đứt đối thoại của hai người, vẫy tay với Lany.

      “Ha ha, xin quý khách chờ chút.” Lany hành lễ vô cùng ưu nhã với người đàn ông kia, động tác rất hoàn mỹ, nhưng ràng mang chút tôn kính, lại , bởi vì ở đây, địa vị của ta mấy người có thể so sánh, vị trí bồi bàn này ta làm chỉ vì sở thích mà thôi.

      Ngồi đối diện quầy bar, đối diện Mehg áy náy cười, liền bắt đầu pha chế rượu, rượu trong tay Lany linh động giống như múa, Mehg cũng rất hứng thú nhìn xem.

      lâu sau, ly American Lahr như lời cầu người đàn ông kia liền xuất , đó là ly màu hổ phách, phía dưới ly là màu lá cọ, thoạt nhìn có chút sang trọng.

      “Hắc, American Lahr hoàn thành, xin mời dùng.” Lany trực tiếp ném ly rượu trong tay về phía người đàn ông, chiếc ly bay trong khí vững vàng rơi vào mặt bàn của người đàn ông kia mà rơi ra giọt, ngay cả hình dạng cũng có bất kỳ biến hoá.

      Đây là dị năng lực của Lany, hệ đặc biệt, khống chế Khí.

      “Ha ha! Cám ơn.” Người đàn ông cười , cầm ly rượu lên trực tiếp cho vào miệng đổ xuống, đến khi buông ra, hít sâu hơi: “A!! Thoải mái!! Quả nhiên American Lahr do Lany điều chế ngon hơn nhiều so với bên ngoài, chính là hơi đắt tí.”

      “Ha ha, có gí trị hơn nhiều đúng ?” Lany cười trả lời.

      Giờ phút này, bốn người Mặc Hi tới phòng huấn luyện mà An Dĩ Mẫn .

      Nhìn xung quanh mọi thứ, Mặc Hi phát phòng huấn luyện này đặc biệt xa xỉ, đứng trong phòng huấn luyện mà An Dĩ Mẫn , trước mắt phòng huấn luyện này so với bên ngoài tính là quá lớn, nhưng tuyệt đối , đại khái cũng hai trăm mét vuông, các loại vũ khí đều có, đương nhiên, tại Mặc Hi cũng nhận ra, nhưng nhìn hình dạng cũng biết được những món vũ khí đó rất trân quý, hơn nữa còn có ít cản trở. Với lại, bên trong còn mấy gian phòng, tựa hồ là phòng ngủ cùng phòng tắm, nhìn xuống sàn nhà, tựa hồ chất liệu cùng sàn thi đấu mà vừa tỷ thí là giống nhau, rất chịu lực.

      “Như thế nào?? Có hài lòng ?” An Dĩ Mẫn nhìn thần sắc Mặc Hi, cười hỏi.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 28: Vô đề
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Mặc Hi cũng trả lời ngay, mà vào bên trong, nhìn xung quanh, vươn tay nắm lấy lan can bằng kim loại trước mặt, dùng lực chút, có gì nhúc nhích, tiếp tục dùng lực, đến khi dùng hết sức lực, lan can kim loại kia vẫn chút biến hoá.

      Buông tay, Mặc Hi cũng giật mình, vừa rồi dùng Lôi Điện chi lực, mà năng lực tại của cũng tính là quá cường đại, vật An Dĩ Mẫn cho sao có thể đơn giản?? Nếu lan can kim loại kia bị sức của nắm mà biến dạng….có khả năng giật mình chút.

      Lại nhìn cái khác chút, thẳng đến khi vào trong phòng huấn luyện vốn có bộ ghế liền ngồi xuống.

      An Dĩ Mẫn cũng tới, ngồi bên ghế, nghiên đầu, nhìn về phía Mặc Hi: “Như thế nào?”

      Cười đến tự tin như vậy còn hỏi như thế nào?

      Mặc Hi ra đáp án mà ông sớm nghĩ đến: “Rất tốt, chỉ là. . .”

      “Chỉ là cái gì?”

      “Hủy toàn bộ vật giám thị .” Mặc Hi liếc qua địa phương bí .

      “Hả?” Con mắt An Dĩ Mẫn lên tia sáng, hỏi: “Mặc Mặc biết những camera kia ở chỗ nào?” phải ông kinh ngạc, chỗ để camera đều rất kín đáo, hơn nữa đó là loại năng lượng có khả năng , Mặc Hi có thể trong thời gian ngắn như vậy mà phát ra??Rốt cuộc bé còn có gì chưa thể ? Ngày hôm nay kinh ngạc quá nhiều.

      biết ở đâu, nhưng đại khái có thể cảm giác được.” Mặc Hi bình tĩnh , dối, cảm giác được, nhưng trong lúc nhất thời tìm biết ở chỗ nào.

      “Được rồi, đợi Mặc Mặc trở lại, ba xử lý.” An Dĩ Mẫn đáp ứng cầu Mặc Hi, tiếp: “Như vậy, tại Mặc Mặc muốn làm gì?”

      “Sao ạ? Ba có việc ạ?” Mặc Hi cảm giác được An Dĩ Mẫn có việc, cười : “Có chuyện ba cứ trước , con có thể tự mình trở về.”

      An Dĩ Mẫn áy náy cười, là ông có chuyện, mà ở cạnh Mặc Hi cũng ít thời gian, liền đứng dậy: “Vậy An ba ba trước.” Quay đầu với Thiên Nhu: “Mặc Mặc có bất kỳ cầu gì đều phải chấp hành, chiếu cố bé cho tốt.”

      “Vâng, ông chủ.” Thiên Nhu gật đầu cười yếu ớt.

      “Thế ba đây, Thần, thôi.” An Dĩ Mẫn bước ra bên ngoài, vừa thấy hình như Thần còn muốn kêu tiếng: “Em còn có ca khúc chưa thu.”

      “Được, được, được!!” Thần nhàm chán đáp, lúc gần rời liền nở nụ cười nghiệt với Mặc Hi: “Mặc Mặc nhớ được quên Thần nhé.”

      Mặc Hi nhìn hai người rời , có chút bất đắc dĩ, đúng là xem như như đứa trẻ!! Chuyển con mắt nhìn về phía Thiên Nhu đứng bên, bảo lớn như vậy chiếu cố ?? Dù đối phương là bác sĩ được thông qua, nhưng mà có chút quen a.

      Đứng dậy, bên cạnh cũng vang lên giọng nhàng của Thiên Nhu: “Mặc Mặc, bây giờ có muốn ăn chút gì ?”

      cần ạ.” Mặc Hi nhìn cái, tiếp: “Nơi này có Tàng Thư các , tức là các loại sách về Dị năng, Võ giả gì đó?”

      “Có, Mặc Mặc cùng Thiên Nhu lại đây.” Thiên Nhu nghe xong liền hiểu Mặc Mặc muốn làm gì, xong dẫn đường.

      “Vâng, thôi.” Nghe là có, trong lòng Mặc Hi lập tức lên vài phần kinh hỉ, đây chính là sách vẫn muốn xem.

      Hai người cùng rời khỏi phòng huấn luyện màu tím, tới quảng trường rộng rãi bên ngoài, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía , chỉ là Mặc Hi và Thiên Nhu đối với những ánh mắt này đều để ý tới.

      “Hắc, bạn bé , có muốn gọi món gì hay ? Lúc này, Lany hướng về phía Mặc Hi cười .

      Mặc Hi dừng bước, nhìn thoáng qua Lany, kỳ người này thoạt nhìn khoảng hai mươi lăm tuổi, mày rậm mắt to, gương mặt tuấn, làm da tính là trắng, lại mịn màng, tóc ngắn, cái trán trơn bóng lộ ra bên ngoài, cảm giác rất có tinh thần, nụ cười kia có chút ý xấu lại có chút thân cận.

      “Ha ha, cho cháu ly rượu đỏ, cám ơn.” Mặc Hi trực tiếp mở miệng , lời ra lại khiến mọi người ở đây đều sững sờ , đợi hoàn hồn lại mới phát , thân ảnh nho kia biến mất sau cánh cửa Tàng Thư các.

      “Ha ha, tiểu quỷ thú vị.” Lany nhìn hướng Mặc Hi rời cười cười, động thủ làm ly rượu đỏ Mặc Hi muốn.

      “Phải tiểu quỷ đơn giản a!” Ngồi ở bên Mehg tiếp lời, đối mặt với những người như bọn họ, chút khiếp sợ, hơn nữa, bọn họ có bao nhiêu lợi hại, những người ở đây phải Dị giả cũng là Võ giả, uy áp vô hình phải đứa trẻ bình thường có thể ngăn cản, hình như bé kia chút cảm giác cũng có, thần sắc tự nhiên trái ngược với người trưởng thành.

      Thiết!! sao bây giờ trẻ con lại trưởng thành sớm như vậy??

      Chuyển mắt, chỉ thấy Lany rất nghiêm túc làm ly rược đỏ, nhìn thần sắc nghiêm túc, có chút ghen ghét trêu chọc : “Như thế nào? Tôi còn chưa từng thấy nghiêm túc pha chế rượu cho tôi như vậy!!”

      Lany giương mắt, cười : “Trẻ con uống rượu đỏ thuần cũng tốt a, hơn nữa, phải muốn biết tình huống của bé đó sao?? Ấn tượng tốt lần đầu tiên là rất quan trọng.”

      “Hồ ly.” Mehg nghiêng mắt nhìn làm rượu đỏ, cũng quấy rầy, lát sau khi sắp hoàn thành, vươn lưỡi liếm đôi môi hồng nhuận, có chút kích động: “Nhìn ngon.”

      thích rượu đỏ, đột nhiên nhìn thấy sản phẩm như vậy đương nhiên muốn bỏ qua.

      “Như thế nào? muốn sao?” Đặt chút quả ly trang trí, Lany cười .

      “Đúng thế nào?” Mehg rất thành thừa nhận.

      Lany nhìn ánh mắt khát vọng của Mehg, đùa giỡn : “ phải thích rượu đỏ nồng đậm sao? Tại sao lại hứng thú đối với loại pha loãng như thế này?”

      “Thay đổi cũng chỉ vì muốn thêm hương vị thôi, đúng ? Hơn nữa….” Vươn tay muốn cướp đoạt ly rượu đỏ vừa pha chế, lại chậm bước, ly rượu kia bay lên trung, có chút tức giận trừng mắt nhìn Lany, : “ phải tôi uống say là tốt sao? Cái này dễ uống hơn nhiều.”

      Thấy Megh bất mãn, Lany vẫn đem ly rượu xuống cho , cười : “Như vậy nhé, lần sau tôi lại làm cho , còn ly rượu này là để dành cho vị tiểu công chúa kia rồi.”

      “Hừ.” Mehg cũng làm khó , đặt ly thuỷ tinh rỗng vào trước mặt : “Vậy đền bù tổn thất, ly Aowei Ya nữa.”

      “Tôi thấy vốn có mục đích này ngày từ đầu rồi.” Lany buồn cười , vươn tay cầm lấy bình Aowei Ya tám mươi năm, rót vào phần ba ly, sau đó để bình trở lại chỗ cũ: “ lần cuối cùng, uống say thực tốt.”

      biết, biết.” Mehg thỏa mãn , duỗi ra ngón tay dài nhấn cái môi, sau đó huớng về phía môi Lany: “Phần thuởng của .”

      Lany con ngươi tràn đầy nụ cười, lên tia u quang, duỗi đầu lười liếm ngón tay môi cái, khi Mehg thu tay lại liền cười : “Thơm.”

      “Ha ha.” Mehg kiều mỵ cười, giơ ly rượu đặt lên môi.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 29: Chàng trai kia.
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      theo Thiên Nhu vào cái chỗ gọi là Tàng Thư các phát bên trong ngồi ít người, nhưng đều rất yên tĩnh, phát Mặc Hi đến, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng lời nào.

      vào bên trong, nhìn từng bìa sách giá.

      tìm được!

      Nhìn thấy kia viết ba chữ “Loại Dị Võ”, Mặc Hi thẳng đến đó, tìm loại sách mình cần.

      [ Đại cương Dị năng lực ]?

      Cái này có thể được, nhìn thấy quyển sách này, Mặc Hi liền với Thiên Nhu: “Giúp em lấy quyển sách kia xuống.”

      “Được.” Thiên Nhu vươn tay muốn cầm lấy, đột nhiên nhìn thấy bàn tay bé chụp vào quyển sách này, hai người đồng thời dừng lại.

      Mặc Hi chuyển mắt, thấy đứa bé trai đứng bên cạnh, nhìn chiều cao, có lẽ cũng khoảng mười hai tuổi, bàn tay kia chỉ vừa đụng vào được góc sách, nhìn thấy có mái tóc rậm che đôi mắt.

      Con ngươi Mặc Hi sâu thẳm, còn đợi đứa bé trai kia cúi đầu, giọng trầm thấp: “Thực…thực xin lỗi.”

      Sau đó xoay người rồi .

      Thực xin lỗi? có cần phải xin lỗi sao? Giọng trầm thấp kia, luôn cúi đầu, nhưng thắt lưng lại thẳng tắp, ràng là người muốn khuất phục, hơn nữa, đôi mắt kia?? Trong mắt cam lòng cũng cứng cỏi, căn bản giống ánh mắt đứa trẻ mười tuổi nên có, vì cái gì khiến có ánh mắt như vậy??

      “Mặc Mặc?” Lúc này Thiên Nhu cũng lấy quyển sách kia xuống, đưa cho Mặc Hi, khẽ gọi tiếng.

      “Vâng.” Mặc Hi nhận sách, có chút nghi ngờ hỏi: “Đứa bé vừa rồi là?”

      “Đứa bé kia a.” Trong mắt Thiên Nhu lên chút đau lòng, : “Đứa bé đó làm việc lặt vặt ở đây, lại , đứa bé đó cũng là thiên tài, ràng khảo thí có thiên phú dị năng cường đại, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đạt đến cấp mười, danh hiệu thiên tài liền đánh mất. Có thể ở lại đây, cũng là do ông chủ tốt bụng, vừa làm tạp vụ có thể kiếm tiền vừa có thể tiếp tục huấn luyện.”

      “Nha.” Mặc Hi đáp tiếng, ánh mắt lại hướng về phía đứa bé trai vừa vừa rời khỏi, thấp giọng : ” ta là thiên tài.”

      “À?” Thiên Nhu sững sờ, Mặc Hi vì cái gì đột nhiên như vậy, hơn nữa lời kia ràng là lời xác định.

      “Tốt rồi, thôi.” gì nữa, Mặc Hi liền đến trước bàn sách, bắt đầu đọc quyển sách vừa lấy đươc.

      [ Dị năng giả, Con cưng của trời, được thiên nhiên mến.]

      Đây là câu đầu tiên quyển sách này đến, cũng là câu duy nhất.

      Xuống dưới, là bắt đầu phân loại dị năng.

      Dị năng, muôn ngàn loại giống nhau.

      Hệ Ngũ Hành, Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả Thổ.

      Hệ Ngũ Hành biến hóa, do diễn biến Ngũ Hành mà thành, có mạnh có yếu, Thủy biến thành Băng, lực công kích cường đại hơn so với Thủy, lại nhu hoà trị liệu như Thủy.

      Tính chất hệ đặc biệt, lại hỗn tạp, có mạnh có yếu, có loại: Khí, Quang, Ám, gian, Thời gian….các loại này đều thuộc về các loại Hệ đặc biệt, thậm chí vượt xa Hệ Ngũ Hành, nhưng cũng có những hệ yếu hơn như: Hoa, Giấy, Tốc độ,… ít hệ có bất kỳ lực công kích nào.

      Vô hệ, thần bí, dị năng huyết mạch kế thừa.

      từng có vị Dị năng giả Ngũ Hành cường đại ra khái niệm như vậy, Dị năng thế gian kỳ đều lấy Ngũ Hành làm trụ cột mà hình thành, kỳ Ngũ Hành mới là cường đại nhất, chỉ là khái niệm này vẫn chưa được chứng thực, nhưng lại cũng có phủ nhận.

      . . .

      Liên tục ngừng lật sách, xem hết [ Phân loại Dị năng] lại đến [Khái quát Dị năng] còn chưa xem hết, Mặc Hi đóng sách lại, bởi vì đến giờ rồi, nên về nhà ăn cơm cùng Mặc Phàm, nếu họ lo lắng.

      Ngẩng đầu nhìn Thiên Nhu vẫn đứng bên người, hỏi: “Vì sao bên ngoài em tìm thấy những loại sách này?”

      “Thủy Lam Tinh, sách về Dị năng giả và Võ giả được phép buôn bán bên ngoài, có ít tiệm sách của học viện mới có.” Thiên Nhu ôn hoà giải đáp cho Mặc Hi.

      “Vâng.” Mặc Hi đứng dậy, cầm sách trong tay, vừa chuẩn bị rời , lại dừng bước: “Ở đây có thể mang sách đem ra ngoài xem ?”

      “Mặc Mặc có thể.” Thiên Nhu , đáp án này có thể hiểu , những người khác có lẽ thể nhưng có thể.

      Xem ra lại là giấy phép đặc biệt của An Dĩ Mẫn rồi.

      gật đầu, Mặc Hi cầm quyển sách tay, ra bên ngoài.

      được nửa, đột nhiên quay đầu, phát đứa bé vừa rời đứng ở nơi vừa cầm sách, xem ra là tính đợi mang sách trả lại, đến gần quan sát, mà lúc này cũng chú ý tới ánh mắt của Mặc Hi nhìn .

      Thân thể run lên, đôi môi tựa như mấp máy, vừa chuẩn bị .

      “Đợi chút.” Mặc Hi kêu ra tiếng, liền về phía .

      Đứa bé quay người lại, nhìn , giọng trầm thấp lại lộ ra chút kiêu ngạo bất phục: “Có chuyện gì?”

      Có lẽ theo lời người khác, nhìn thấy bộ dạng này của nhất định xem thường, có bất kỳ tác dụng gì lại cố giả vờ kiêu ngạo như vậy.

      Đứng trước đứa bé rồi lấy quyển sách trong tay đưa cho , cười : “Đưa cho xem, lúc nào cũng có thể.”

      Tay đứa bé hơi run lên, vừa nâng lên chút, lại nắm chặt rút tay về, đôi mắt sau mái tóc đen nhìn Mặc Hi: “Vì cái gì?”

      “Vì cái gì?” Mặc Hi cười, chỉ là biết , bé trai cũng phải phế vật, thiên tài, chỉ cần kiên trì chút như vậy, tuyệt đối rất kinh người, đương nhiên, những điều này gì, điều này cũng phải là nguyên nhân muốn giúp , chân chính nguyên nhân khiến muốn giúp là đôi mắt kia, đôi mắt tuyệt vọng cùng với cam lòng, cố chấp muốn vươn lên, nản chí, đôi mắt kia, khiến cho như nhìn thấy chính mình, đứa bé như vậy, đáng để kính trọng, cười : “Chỉ là muốn cho mà thôi, phải muốn sao?”

      cần!” Đứa trẻ cương quyết , tuy thân thể động, nhưng đôi mắt ràng có chút dao động, lộ ra khát vọng muốn xem sách, lại kiên trì phòng bị.

      Duy trì tôn nghiêm nhàm chán kia sao? Cho rằng lấy sách là mất tôn nghiêm chính mình.

      Mặc Hi cũng ghét đứa bé có ý nghĩ như vậy, dù sao vẫn còn , có lẽ là gặp được quá nhiều chuyện mới có ý nghĩ như vậy. nhưng phải thánh mẫu, cũng cầu xin muốn giúp , nếu cho rằng như vậy, cũng bức thay đổi suy nghĩ, bất quá, nghĩ như vậy đối với về sau tốt.

      Đem quyển sách tay tùy tiện bỏ vào chỗ vừa lấy ra, : “Có lấy hay tuỳ , em để quyển sách này ở đây.”

      xong, cũng hề để ý tới cậu, quay người rời .

      Đứa bé nhìn bóng dáng Mặc Hi ly khai, lại nhìn quyển sách kia, đôi mắt đen nhánh vẫn nhúc nhích, cắn răng, ôm quyển sách kia vào trong ngực, lại nhìn về phía Mặc Hi rời rồi hướng về khu quản lý mà .

      “Cháu muốn xem quyển sách này.” Đứa bé với nhân viên quản lý, muốn xem sách, nhất định phải trước tiếng.

      Nhân viên quản lý là phụ nữ trung niên, đeo đôi kính màu bạc, nhìn quyển sách tay đứa bé, cười : “Vừa rồi Mặc Hi tiểu thư , quyển sách này cháu có thể xem, khi nào trả cũng được.”

      Thân thể bé trai run lên, cầm lấy sách buông tay.

      cần người khác đáng thương!! cần!!

      Đôi mắt đen nhanh lộ vẻ cứng cỏi cũng quật cường, đó là tầng ngăn cách duy nhất bảo vệ bản thân, chắc chắn nhưng yếu ớt.

      Chính là vừa chuẩn bị để lại sách rời , trong đầu bỗng xuất gương mặt nhắn của Mặc Hi, đôi mắt kia, nhìn chút xem thường, càng có đồng tình, chỉ xem như người bình thường cũng có chút tán thưởng.

      Bước chân dừng lại, giống như mấy người khác .

      Cuối cùng cầm sách lại, ôm vào trong ngực, chạy .

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 30: Về nhà
      Edit: Vân Khinh
      Beta: Sakura

      Ra khỏi Tàng Thư các, Mặc Hi và Thiên Nhu bước ra ngoài, lại đến đại sảnh, vừa chuẩn bị về nghe thấy tiếng gọi của Lany: “Hắc, tiểu công chúa, em muốn rượu đỏ, tôi vì em mà pha chế đó, muốn chừa mặt mũi cho tôi sao?”

      Mặc Hi quay đầu, thấy Mehg và Lany quầy bar, còn có ly rượu rất bắt mắt.

      “Ha ha, đương nhiên, em quên mất.” Mặc Hi cười , tới bên cạnh quầy bar, nhàng nhảy lên ngồi vào ghế, đem rượu đỏ vốn thuộc về quầy bar lấy đến bên người, mắt nhìn về phía sau : “ có thể gọi em là Mặc Mặc, còn có, em có thể gọi cái này là nước trái cây ?”

      Cái này phải rượu đỏ, mặc dù rất có tâm ý, nhưng mà căn bản là có độ cồn.

      “Được, Mặc Mặc, đúng là cái tên đáng .” Lany tán thưởng tiếng, liền cười : “Trẻ con uống rượu nhiều cũng tốt, nơi này cũng có rượu đỏ, nhưng mà, nếu Mặc Mặc muốn gọi nó là nước trái cây….cũng có thể.”

      Mặc Hi cầm ly rượu trong tay, uống ngụm, động tác đủ tiêu chuẩn lại ưu nhã khiến Mehg và Lany đề sững sờ, chợt nghe thấy Mặc Hi cười : “A, uống rất ngon, cảm ơn chiêu đãi.”

      Nhảy xuống ghế, phất tay với hai người, tiếp tục hướng lối ra mà .

      Đến khi vào thang máy, Thiên Nhu mới dừng lại bước chân, với Mặc Hi: “Thỉnh thong thả.”

      “Vâng.” Mặc Hi gật đầu, tay đặt lên thang máy, cửa liền đóng lại.

      Về tới cửa Công ty giải trí ANSHENG, vừa ra khỏi cửa liền thấy được thân ảnh của A An, đồng thời A An cũng nhìn thấy , đợi đến khi Mặc Hi đến gần mới vì mở cửa xe: “Tiểu thư.”

      “Vâng.” Mặc Hi đáp, vào, đợi đến lúc xe lên , Mặc Hi tựa vào ghế sô pha, hỏi, “Là ba mẹ gọi chú đến sao?”

      “Vâng.”

      “Sao bọn họ lại gọi cho cháu?”

      “Hình như Mặc đại nhân muốn quấy rầy tiểu thư.”

      “Ah, biết.”

      Trong xe yên tĩnh, Mặc Hi tựa ở ghế sa lon, cũng hiểu suy nghĩ của Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, muốn trở về, lại sợ quấy rầy .

      chút thời gian trôi qua, đợi Mặc Hi xuống xe, vừa chuẩn bị bước vào nhà, liền dừng lại, với A An: “Chuyện của bảo mẫu làm đến đâu rồi?”

      báo cho ông chủ, cũng phái người đến.” A An cung kính trả lời.

      “Vâng.” Mặc Hi hoàn toàn hiểu được hiểu suất làm việc của An Dĩ Mẫn rồi, mặt tươi cười ngọt ngào, liền bước vào nhà.

      Mở cửa ra, thấy được trong phòng khách Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc ngồi trước bàn cơm, mà đứng bên là phụ nữ áo trắng quần đen, ước chừng hai mươi lắm tuổi, thân thể thon dài, mặt mũi có thể xem là dễ nhìn.

      Vừa nhìn thấy Mặc Hi về đến, khẽ cười : “Chào tiểu thư.”

      “Ah! Mặc Mặc trở về rồi à!” Chu Tiểu Trúc nghe thấy, vội vàng quay người xem Mặc Hi, đứng dậy liền về phía Mặc Hi.

      “Vâng, con về.” Mặc Hi cười đáp, cùng Chu Tiểu Trức đến trước bàn ăn, giương mắt nhìn thức ăn bàn vẫn chưa động vào, ngồi lên ghế, liền với Mặc Phàm cùng Chu Tiểu Trúc : “Vì sao ăn ạ?”

      Hai người đều gì, vẫn là nữ nhân đứng bên mở miệng: “Đại nhân và Phu nhân đợi Tiểu thư.”

      Kỳ cần Mặc Hi cũng nghĩ tới, có chút tức giận đối với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, trừng mắt : “Cha mẹ nên đợi Mặc Mặc về rồi mới ăn.”

      “Ha ha, cũng đợi bao lâu.” Chu Tiểu Trúc cười , liền cầm đũa gắp cho Mặc Mặc miếng: “Được rồi, bây giờ ăn cơm.”

      Mặc Hi bất đắc dĩ thở dài: “Nếu tối nay con về trễ hoặc về, chẳng lẽ hai người ăn sao?”

      Lời này vừa ra, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc đều sững sờ, đôi mắt có chút tịch mịch, Mặc Phàm liền cười : “ , chúng ta ăn cơm, bất quá, sau này nếu Mặc Mặc về nhất định phải gọi điện báo cho cha mẹ a.”

      “Ha ha! Hai người nghĩ gì!! Hàng ngày con trở về!!” Mặc Hi đương nhiên nhìn thấy thần sắc trong mắt hai người, cười : “Nhưng sau này đến giờ cơm, cha mẹ phải gọi điện cho Mặc Mặc, bằng Mặc Mặc đói bụng, Mặc Mặc thích nhất là ăn cơm cùng với cha mẹ.”

      Nghe thấy lời Mặc Hi…..Chu Tiểu Trúc liền nhịn được trực tiếp cười ra tiếng, : “Được, mẹ nhất định ghi nhớ.” Chuyển mắt về phía Mặc Phàm, lần thứ hai cười đến vui vẻ như vậy.

      “Như vậy tại ăn cơm thôi, con muốn ăn cái kia, mẹ gắp cho con được !!!”

      “Được được, Mặc Mặc muốn ăn cái gì, mẹ gắp cho con.”

      “Mẹ là tốt nhất.”

      “Ha ha.”

      bữa cơm rốt cục tại tiếng cười vui vẻ của người nhà mà chấm dứt.

      Bất kể thế nào, cha mẹ là quan trọng nhất, Mặc Hi nhìn Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, cười, nhìn hai người tươi cười tốt.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31
      Edit: Sakura
      thanh va chạm khó chịu ngừng vang lên trong phòng huấn luyện trống trải, dường như thanh kia rung động cả tâm hồn con người.

      “Vù …” Mặc Hi ngừng lại, thân thể nhắn xinh xắn hơi cong và run rẩy.

      Thiên Nhu vẫn đứng ở cửa, trong đôi mắt dịu dàng lên lo lắng và kính nể, chủ của rất giỏi, những thiên phú giỏi, quan trọng nhất là có thiên thú nghịch thiên nhưng vẫn ngừng cố gắng, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Mặc Hi muốn giúp bé lau mồ hôi, nhưng lại làm được vì chỗ của Mặc Hi là loại trừ những ba lần trọng lực, với cơ thể của nếu như vào ngay cả đường cũng thể nổi.

      “Ba lần.” Mặc Hi yên lặng đếm trong lòng, đồng tử đen nháy chớp động lên cứng cỏi, chớp mắt cái, vòng ánh sáng điện quang màu tím lóe lên rồi biến mất, cơ bắp người được năng lượng kích hoạt thêm lần nữa, cả người run rẩy trước chướng ngại vật, đồng thời trốn tránh những Lưỡi Dao Gió phóng tới.

      Cái Lưỡi Dao Gió cũng sắc bén lắm, tuy thể thương người nhưng nó dày đặc, đánh vào người cũng rất đau.

      ngừng tiêu hao, ngừng bị đánh, ngừng trốn tránh, ngừng kích hoạt, huấn luyện như thế rất thống khổ đấy nhưng đồng thời cũng rất vui vẻ thoải mái , vì Mặc Hi cảm giác được từng chút từng chút trưởng thành của mình.

      Đau đớn và vui vẻ cùng tồn tại.

      Có trả giá mới có thu hoạch.

      Đây là triết lý Mặc Hi luôn tôn thờ, có lẽ có nhiều ưu thế hơn người khác nhưng nếu cố gắng sớm muộn gì cũng bị ném vào tầng chót, tuyệt đối cho phép xảy ra điều này, có thứ muốn bảo vệ, làm sao có thể vứt bỏ, làm sao có thể mạnh mẽ.

      “Rầm! Rầm! Rầm.”

      “Phanh.”

      Thân thể và năng lượng ngừng tiêu hao, trán đổ đầy mồ hôi nhưng người lại rất sạch , bởi vì người Mặc Hi lúc này mặc bộ quần áo huấn luyện do làm theo cầu của , nó có thể thấm mồ hôi, tạo thành gánh nặng cho thân thể.

      Thời gian trôi qua từng phút , chỉ có bóng hình nhắn xinh xắn dường như hề biết mệt mỏi mà di chuyển ngừng.

      “Ôi…” cả người mệt lả làm cho động tác của Mặc Hi ngừng lại, tuy nhiên sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị cái cảm giác toàn thân chết lặng giống như con kiến cắn xé toàn thân, cắn răng kêu tiếng “Ah”.

      Thiên Nhu theo thói quen, tay chân lưu loát lấy hạnh dị năng từ người xuống, sau khi uốn éo đủ kiểu nhanh chóng vào thân thể Mặc Hi, thò tay ra lên ánh sáng màu đỏ đẳng cấp, cái lồng năng lượng màu vàng vây quanh Mặc Hi.

      Đây chính là dị năng của Thiên Nhu, Quang, “Năng Lực Giả”Quang nhiều lắm nhưng cũng hiếm, đều có loại tốt và loại xấu, như năng lực trị liệu của Thiên Nhu là năng lực tồi, tuy rằng đẳng cấp cao lắm nhưng rất có tiềm lực, đúng ? Cũng khó trách ở tầm tuổi này trở thành bác sĩ rồi.

      đến hồi, có bốn người mặc áo trắng cầm cái cáng đến, đỡ Mặc Hi lên cáng rồi ra ngoài. Thiên Nhu theo bên cạnh.

      Động tác của mấy người hoàn toàn theo thói quen.

      Mấy người xuất trong đại sảnh, trực tiếp thèm để ý đến những ánh mắt trong đại sảnh, nhanh chóng tới phòng trị liệu.

      Lany và Mehg vẫn như cũ , nhưng trọng tâm câu chuyện chuyển dời đến Mặc Hi.

      “Tôi , bé kia phải là có bệnh gì chứ? Sao mỗi ngày đều đến đây rồi lại ra như vậy?” Mehg nhấp rượu đỏ rồi nhàm chán .

      hiểu nhầm rồi.” Lany lau sạch ly thủy tinh, cười .

      “Ah? Như thế nào?” Mehg lập tức nổi lên hứng thú, buông ly rượu đỏ xuống, đôi mắt chớp động lên sáng rọi mê say, “ thăm dò được cái gì rồi hả?”

      “Ha Ha” Lany cười cười có chút thần bí , “ sai, phải rằng tiểu công chúa kia là nhân vật biến thái đấy.”

      “Biến thái?” Mehg có chút buồn cười vừa hiếu kỳ, “ Có thể làm cho thành biến thái có rất nhiều điều thú vị nhỉ? , chuyện gì xảy ra?”

      Lany cầm ly thủy tinh tay cùng với chiếc khăn màu trắng có gì bẩn buông ra, mặc kệ chúng bay về chỗ của mình, ngồi ở ghế, hai tay chống cằm mình rồi cười , “ Bên ngoài truyền ầm ĩ ra, biết sao? Có bé chín tuổi đấu với Khoát Hải, nhưng hề thua kém Khoát Hải được nhận định có được cấp độ ngoài 23 cường độ thân thể, lực bền bỉ và kỹ xảo chiến đấu cùng với sử dụng kình khí, lúc toàn thân bé mất phòng bị nên bị trúng quyền toàn lực của Khoát Hải ngay cả máu cũng phun ra.”

      Cười cười, thấy Mehg trở lên nghiêm túc, tiếp tục có chút thần bí thấp giọng ra, “Hơn nữa khi dùng trị liệu dịch Cường hóa, dùng trọn vẹn bốn loại, thế mà có bị sao hết.”

      “Cái gì?” câu cuối cùng làm cho Mehg giật mình, cũng là trong những thành viên dùng qua trị liệu dịch Cường Hóa , đều thể nghiệm chỗ tốt và thống khổ của nó, thế nhưng mà bé kia dùng hơn bốn loại, lại còn hề có chuyện gì xảy ra.?

      “Ha ha, có phải rất thú vị hay ?” Hình như Lany rất thích biểu ra sắc mặt như vậy, giọng điệu có chút đùa giỡn.

      “Vậy sao, như vậy bé rất lợi hại? Mehg lập tức phản ứng lại, con ngươi lóe lên ánh sáng, từ ghế nhảy xuống, “ Rất muốn thử xem thế nào.”

      “Nghĩ ra chủ ý xấu gì thế? Cũng nên gặp rắc rối nhé.” Lany nhìn hành động của cũng biết cho nên cũng ngăn cản.

      “Yên tâm, tôi rất biết điều đấy.” Mehg quay đầu lại cười cười rồi về phía đại sảnh có người ngồi ở đó, nhõng nhẽo cười , “ Này, có muốn uống chén với tôi ?”

      Giời phút này, Mặc Hi bị bỏ vào trong trị liệu Cường Hóa Dịch quen thuộc, nhắm mắt lại hưởng thụ cái cảm giác thống khổ lại thoải mái dễ chịu, làm cho dược lực xâm nhập từng chút vào trong cơ thể mình.

      hồi lâu, sau khi mở mắt ra, thấy Thiên Nhu và khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông Cát kia, còn bắt đầu lải nhải, “ cho em biết, đúng là sợ chết phải ? Mỗi lần phải khiến cho toàn thân kiệt sức mới được à? Tuy rằng hiệu quả rất tốt nhưng rất nguy hiểm, em có biết ? Cái tốt chính là toàn thân tê liệt, còn lãng phí rất nhiều dược liệu trân quý của , đây là ngày thứ mấy rồi? A? 10 ngày à? Mỗi lần đều như vậy, ai nha, lòng co lại đấy.”

      Tuy lời có hơi nghiêm khắc nhưng mọi người cũng nghe ra quan tâm trong ngôn ngữ của ông Cát, Mặc Hi cười cười, “ Em biết chừng mực mà, cần phải lo lắng.”

      Vừa xong nghe thấy ông Cát tiếp, “ Lo lắng cái gì? Ai thèm lo cho em? Ông lão đẹp trai như chỉ cần quan tâm mình là được, em là quái vật dám dùng hết dược liệu của , ai nha, đừng bảo là, càng càng buồn.” Ông khoa trương ôm ngực mình.

      “Chỉ cần thêm mấy lần nữa là xong.” Đột nhiên Mặc Hi ra.

      “Hả?Em xác định chứ?” Ông Cát vội vàng hỏi, trong đôi mắt mang theo mê hoặc.

      “Vâng” Mặc Hi , bởi vì trong mười ngày này cảm giác được phương pháp huấn luyện này còn hiệu quả như cũ rồi, hơn nữa, hiệu quả của dược cũng càng ngày càng kém , sợ rằng qua lần này nếu có hiệu quả tối đa cũng chỉ là trị liệu khỏi vết thương và cơ bắp.

      Hơn nữa còn muốn huấn luyện dị năng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :