1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngừơi Tình Mới Của Quan Ngoại Giao - Cẩm Tố Lưu Niên (c91)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12.1: Quan hệ của chúng ta

      “Đưa ấy cho tôi.”

      Tô Noãn sững sờ mà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Cảnh Hoằng, thể tin được lời lại vô lễ như vậy, là từ trong miệng người đàn ông xưa nay xa cách lễ độ ra.

      vẫn có liếc nhìn lấy cái, phía sau tròng kính, ánh mắt lạnh nhạt rơi vào người Cố Lăng Thành, gợn sóng sợ hãi, lại sớm để cho người ta cự tuyệt mệnh lệnh của .

      Cố Lăng Thành khẽ nhíu đuôi lông mày, nhàn nhạt mở miệng, khóe môi khẽ cong tràn đầy cười mà như cười:

      “Tôi còn tưởng Lục bộ trưởng quay trở lại là bởi vì nhầm tầng lầu chứ.”

      Lục Cảnh Hoằng chợt nâng lên khóe miệng, khẽ phác họa độ cong, đứng nơi đó, chiếc giày da giẫm ở cửa thang máy, ngăn cản thang máy đóng lại.

      “Đúng là như vậy.”

      Lục Cảnh Hoằng giọng trả lời gần như thể nghe thấy, Tô Noãn lần nữa nhìn về sớm thấy được nụ cười lành lạnh khuôn mặt , kinh ngạc tầm mắt cách nào chạm đến ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Lăng Thành.

      ở trước mặt Cố Lăng Thành thẳng là nhầm tầng, thừa nhận như vậy, lại biểu thị cái gì?

      “Đưa ấy cho tôi, đừng để cho tôi lập lại lần thứ ba.”

      Lục Cảnh Hoằng giọng mát lạnh hề có chút khách khí, Cố Lăng Thành híp lại đôi mắt sắc bén, tầm mắt thâm thúy chìm liễm cũng bắn thẳng đến khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng, như là tìm tòi cái gì.

      Hai người đàn ông cao tương đương nhau, bốn mắt nhìn nhau, Cố Lăng Thành lại đột nhiên cúi đầu cười, phá vỡ trầm mặc, chỉ là hai tay ôm Tô Noãn chặt hơn.

      “Lục bộ trưởng cùng Noãn Noãn rất quen thuộc sao? Lại , tôi cùng Noãn Noãn quen biết hơn nhiều năm nay rồi.”

      Cố Lăng Thành rũ mắt xuống nhìn về phía Tô Noãn bị giam cầm trong lồng ngực, cười đến giống như cơ đốc giáo đồ thành kính:

      “Noãn Noãn, em có đúng ?”

      thanh của ta thận trọng như vậy, còn kèm theo nghi ngờ tức giận Tô Noãn, nếu , vì sao bàn tay của nắm bả vai lại dùng sức như vậy?

      Cho dù , cũng cho phép hướng về phía lồng ngực của người đàn ông khác, là ý tứ này sao?

      Tô Noãn trào phúng gợn lên khóe môi, dưới con mắt phượng xinh đẹp vụt sáng, còn chưa mở miệng, liền bị lời đột ngột của Lục Cảnh Hoằng chen vào mà kinh ngạc quên mất cả ngôn ngữ.

      Bởi vì : “ quen, chỉ là mối quan hệ trực tiếp bị đuổi theo là rất thích.”

      Luôn luôn bị đuổi theo là rất thích, phải là ưa thích, mà là rất thích.

      Tô Noãn cảm giác đầu óc của mình mờ mịt mảnh, nhớ chính mình to gan lớn mật như vậy, sau đó cách nào tránh khỏi kinh ngạc, trợn to đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn về phía người đàn ông đứng thẳng ở phía cửa thang máy.

      Khuôn mặt xinh đẹp dấu vết, đôi mắt gợn sóng dấu vết nhưng lạnh lùng, lời kinh hãi giống như vậy cũng phải phát ra từ miệng của ta.

      Giữa lông mày của Cố Lăng Thành xuất nếp uốn, thể nào tin nỗi vào chuyện mình nghe được, cho nên khinh xoẹt mà cười, nhưng đáy mắt tĩnh mịch, cũng thể nén lại nâng lên gợn sóng.

      Vẻ mặt Lục Cảnh Hoằng vẫn là nhàn nhạt, con mắt hơi lưu chuyển, liền bỏ qua ánh mắt hàm xúc ý tứ của Cố Lăng Thành, cũng là lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt, đem lực chú ý dời đến mặt Tô Noãn.

      “Thục nữ chắc nhìn chằm chằm vào người khác, đó là hành động thực vô lễ.”

      Tô Noãn lúng túng ho khan tiếng, đem tầm mắt từ người Lục Cảnh Hoằng dời , cũng ở thoáng này, cảm thấy hai cánh tay dùng lực của Cố Lăng Thành nới lỏng.

      biết đây là cơ hội tốt, cơ hội tốt để rời khỏi lồng ngực Cố Lăng Thành, cho nên, do dự, tay đẩy lồng ngực Cố Lăng Thành ra, tay chống đỡ vách tường thang máy, đem lấy thân thể đơn bạc của chính mình nhảy ra ngoài.

      giống như là con bươm bướm gãy cánh, đột nhiên từ cành cây ngã xuống, chỉ là chưa chạm đất, liền bị lực cánh tay gầy gò, ôm vào trong lồng ngực mát lạnh.

      Cửa thang máy từ từ khép lại, trong nháy mắt rơi vào trong ngực Lục Cảnh Hoằng, trong ngoài gian bị ngăn cách liền lặng yên tiếng động.

      Cố Lăng Thành bởi vì Lục Cảnh Hoằng nhúng tay, đột nhiên dừng lại chính mình muốn tiến lên phía trước, ánh mắt phức tạp mà nhìn Tô Noãn dựa vào trong ngực Lục Cảnh Hoằng:

      “Có té xuống hay ?”

      Tô Noãn quay mặt , có nhìn ánh mắt Cố Lăng Thành, cũng muốn để ý đến quan tâm của ta, bởi vì đoán ra, như vậy rốt cuộc là xuất phát từ chân tâm, hay còn là gặp dịp trêu đùa.

      Ngay từ hai năm trước, cũng hiểu ta, có lẽ, vẫn luôn hiểu được !

      Cửa thang máy từ từ mở ra, Lục Cảnh Hoằng buông tay mà ôm Tô Noãn, ưu nhã xoay người, trước khi ra ngoài giọng lạnh nhạt của còn lưu lại bên trong thang máy:

      “Mặc kệ là ai ôm ấy ra ngoài, tôi nghĩ người có khả năng chính là , là người kết hôn rồi phải sao, Phó thị trưởng Cố?”
      thư hồ thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12.2: Quan hệ của chúng ta

      ôm ra cửa bệnh viện, về phía bãi đậu xe rộng rãi, sau lưng, chẳng biết lúc nào, Kiều cũng có xu hướng theo sát, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với bọn họ.

      Tô Noãn nhìn lướt qua đầu vai Lục Cảnh Hoằng, phát Kiều thân thiện mỉm cười nhìn , trong tay của thế nhưng cầm chiếc giày khác của , lướt qua chiếc giày bên chân kia của , hẳn là trị giá hai mươi đồng.

      Tầm mắt của vội dời nhìn bốn phía xung quanh bệnh viện, thân thể nhịn được áp sát lồng ngực Lục Cảnh Hoằng, chỉ vì ấm áp.

      hình như cũng phát giác khác thường của , từ bắt đầu kháng cự đến cuối cùng kìm lòng đậu muốn nhập đầu vào trong ngực của , bước chân ưu nhã của nháy mắt có chút chậm chạp, cũng để lại dấu vết lại khôi phục bình thường.

      người của Lục Cảnh Hoằng mang hương vị mát lạnh của tuyết, sạch mà lạnh lẽo, muốn rời xa rồi lại chống lại phần khát vọng thuần khiết kia.

      chợt nhớ cùng ba ngồi xe lửa rời đến nơi sơn thôn bần cùng xa xôi, bất ngờ gặp ngay thị trấn A có trận tuyết mùa đông đầu tiên.

      mình ở trong ký túc xá của công nhân vắng vẻ, đứng ở ghế, đầu ngón chân nhón lên vịn bệ cửa sổ, mặc áo bông dày, nhìn xuống lầu có đứa bé cùng mẹ chơi đốt pháo, tiếng hoan hô hòa cùng tiếng pháo nổ đùng đùng, vang vọng phía chân trời.

      năm kia, chỉ mới có 6 tuổi.

      “Đau lắm sao?”

      thanh lạnh nhạt lạnh nhạt từ đỉnh đầu truyền đến, Tô Noãn đem chính mình từ trong ký ức trở về, ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái cằm kiên nghị của , thể phủ nhận chính là, đường cong tuyệt đẹp.

      đau, quen rồi!”

      Khi mắt chạm tới ánh mắt nhìn xuống của được tự nhiên nở nụ cười, khóe môi nhếch lên, mới phát giác, giọt lệ rời khỏi khóe mắt, trượt vào ốc nhĩ, chỉ là vẫn chưa tỉnh.

      Lục Cảnh Hoằng dừng lại bước chân, nhíu mày, tầm mắt của cách nào rời khỏi giọt nước mắt kia, đột nhiên cảm thấy, có lẽ ngay cả chính cũng quên như thế nào để khống chế nước mắt của mình ?

      “Này! Tại sao lại khóc rồi?”

      nhìn thấy cái kính của bộ dáng của mình, sau chút trầm mặc, chợt nâng cao điệu cố ra vẻ tò mò tự hỏi, nhanh chóng đưa tay lau nước mắt bên má, sau đó cúi đầu, thầm mình:

      biết tôi vốn là người thích khóc sao, còn sau khi gặp phải , mới biến thành cái bộ dạng này, thể tưởng tượng nổi…….”

      Lục Cảnh Hoằng hình như nghe thấy thầm, vừa hình như nghe thấy, vẫn như cũ bước chân trầm ổn mà hướng chiếc Mercedes-Benz cách đó xa tới.

      “Nếu biết đối phương là người có vợ có chồng, cũng nên lại tìm, làm cho mình khó chịu.”

      Giọng nhàng hòa hợp với cảm xúc mông lung, Tô Noãn ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh của , vì chính mình mà tranh luận:

      “Tôi tìm ta, cũng nghĩ tới có ngày tìm ta, cho dù sống rất vất vả, tôi cũng cầu ta, làm cho tôi cuối cùng ngay cả chút tôn nghiêm cũng còn!”

      Tiếng phát ra, Tô Noãn mới phát giác chính mình giải thích có chút hiểu ra sao, căn bản cần thiết giải thích với , cho dù hiểu lầm, coi thường .

      Huống chi, cũng biết cùng Cố Lăng Thành dây dưa ân oán những năm qua.

      Lục Cảnh Hoằng chỉ là nhàng liếc cái, bước chân dừng lại, trong khi Tô Noãn vẫn còn rối rắm thanh của lại xuất trong thế giới rối rắm của :

      ít người nhàm chán tìm tới cửa dây dưa nên học được cách đối phó, chứ phải để cho mình chật vật chịu nổi, bị vây ở thế hạ phong.”

      ta cũng có tìm tới cửa, chỉ là trùng hợp gặp ở đường…”

      thanh của càng ngày càng , cho đến cuối cùng chữ cũng nghẹn trong cổ họng, bởi vì chợt dừng bước lại, cúi đầu nhìn .

      Môi của so với vừa rồi càng căng thẳng hơn, nhìn ánh mắt của , đáy mắt có bất kỳ cảm xúc.

      “Xuống.”

      lạnh lùng ra lệnh, Tô Noãn hiểu hơi chớp mắt phượng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn buông ra vòng tay cổ , trước khi buông mình ra, khó khăn nhảy xuống, lảo đảo đứng vững mặt đất.

      làm gì mà vô duyên vô cớ tức giận chứ?”

      quan sát sắc mặt lãnh trầm của , cẩn thận hỏi, lại bị cái ánh mắt của quét qua lập tức bịt chặt miệng mình, lại dám lung tung.

      “Tôi vì sao phải vì người liên quan mà tức giận?”

      thản nhiên ôn tồn hỏi ngược lại, giọng so với lúc nãy khá hơn nhiều, phía sau tròng kính, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống khuôn mặt nín nhịn của , nhưng cũng lập tức dời , nhìn Kiều phía sau lưng.

      “Đem giày trả lại cho ấy.”

      Kiều kinh ngạc nhíu mày, hé miệng muốn hỏi gì, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lục Cảnh Hoằng ngậm miệng đề cập tới, trực tiếp tiến lên, lễ phép đem giày đưa vào trong tay Tô Noãn.

      “Tô tiểu thư, giày của .”

      Tô Noãn đưa hai tay cầm lấy chiếc giày bẩn thỉu cứng ngắc của mình, mặt càng thêm lờ mờ, biết sao lại thế này, nhưng cũng có thể xác định, cảm xúc của Lục Cảnh Hoằng nhanh chóng xảy ra biến hóa, tuy rằng thừa nhận.

      Chẳng lẽ bởi vì mới vừa rồi những lời đó?

      “Tôi hy vọng trong vòng ba tháng lấy được tiền bồi thường cái máy ảnh Hasu kia, Kiều, nhớ đem số tài khoản cho ấy biết.”
      thư hồ, hoadaoanhsanone2112 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12.3: Quan hệ của chúng ta

      Hai mươi mấy vạn, chính là gấp hơn mười lần hai trăm vạn, khoản bồi thường kếch xù này muốn trong vòng ba tháng trả hết sao?

      Nhìn bóng lưng cao to của Lục Cảnh Hoằng, màu đen đơn điệu, nhưng khác ở chỗ chính là cao ngạo, Tô Noãn có chút tức tối, hai tay cầm chiếc giày bóp biến dạng.

      đồng ý trả tiền theo từng đợt, thanh thanh đạm đạm xong, cũng chút lưu luyến nào xoay người.

      lưu luyến chút nào?

      Tô Noãn giễu cợt đem tầm mắt từ bóng lưng dời , làm sao dám cầu có lưu luyến, bọn họ quan hệ gì cũng là phải!

      Lúc dời ánh mắt, nhìn thấy chính là ánh mắt lo lắng của Kiều, có lập tức theo Lục Cảnh Hoằng, mà là đứng bên cạnh nhìn , ánh mắt thương hại mà đồng tình.

      nếu theo, sợ rằng ta đuổi việc đó.”

      Tầm mắt Kiều nhìn về bóng dáng mới vừa ngồi vào trong xe cách đó xa, sau đó lại rơi vào khuôn mặt Tô Noãn, hé miệng muốn giải thích, lại nhìn thấy đáy mắt bắt đầu tuôn ra nước mắt lựa chọn trầm mặc.

      chẳng lẽ muốn cho biết, ra sáng nay Lục bộ thay trả tiền chiếc máy Hasu? Muốn cho biết, ít nhất là mười phút trước Lục bộ còn có ý định kêu bồi thường tiền?

      Giải thích như vậy có chút tàn nhẫn, ý thức được điểm này, cho nên, Kiều chỉ khẽ thở dài, bỗng nhiên có chút hành vi của Lục bộ, khác thường như vậy thể dùng lối suy nghĩ logic bình thường mà phán đoán.

      Tiếng động cơ xe nổ máy kêu hí hí, khi Kiều phản ứng lại, ấy ngồi cạnh ghế lái, quay đầu , thấy Lục Cảnh Hoằng điều khiển máy laptop, thần sắc lạnh nhạt yên tĩnh.

      Ngón tay thon dài gõ bàn phím vẫn linh hoạt như cũ, tấm kính ánh xạ ra là từng hàng chữ viết, Lục Cảnh Hoằng nhìn tài liệu màn ảnh, nhưng cách nào ngăn cản cảm giác bài xích khó tả sinh trưởng từ dưới đáy lòng.

      Từ xưa tới nay chưa hề có ai có thể nhiễu loạn dòng suy nghĩ của , cho dù là người nhà thân cận nhất, nhưng…

      Khép lại laptop, nghiêng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu lạnh lùng nhìn bóng dáng gầy gò nhắn kia, giống như là con ngỗng ngu ngốc, quật cường, khập khiễng bên lề đường.

      Bóng dáng của ngừng xa, cho đến khi người thu lại thành điểm màu đen, rốt cục nhìn thấy vẻ mặt của , chính là, nhưng cách nào ngăn chặn nội tâm phức tạp điên cuồng lan tràn.

      biết mình giận cái gì, nhưng xác định, thực tức giận, giống như , từ trước đến nay hiểu rất tâm tình của chính mình.

      Từ đến lớn, nhận được thư tình phải là ít, mỗi ngày oanh oanh yến yến quay chung quanh càng thể đếm xuể, bởi vì biết mình đối với phụ nữ có lực ảnh hưởng, cho nên, chưa bao giờ để ý, cũng nhìn quen lắm rồi.

      Con ái mộ quá mức rẻ mạt, quá mức dễ dàng nhận ra, chỉ cần thân thể hoàn hảo, vì vậy, cũng cảm thấy đó là điều đáng giá quý trọng.

      Nhưng, chưa từng có danh môn tiểu thư, dám chút kiêng kỵ gì đối với ra ái mộ, bỏ qua những cái gọi là mất tự nhiên cùng kiêu ngạo, ôm mà hô to “Tôi rất thích ”.

      Khi bị con chuột hoa say rượu tỏ tình chỉ là cười trừ, bởi vì cảm thấy thực buồn cười, cho nên cách nào đem nó để trong lòng.

      Trong đầu óc chợt ra đôi mắt phượng xinh đẹp trong suốt kia, hòa với sương mù, lóe ra ánh sáng trong như giọt nước, thể ngăn chặn, hai tay nắm thành nắm đấm.

      ràng là trêu , kết quả là, vì cái gì cảm thấy áy náy cũng là ?

      ràng đối với cũng tồn tại tình nam nữ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chống lại kia cho dù hao hết toàn bộ khí lực, cũng cách nào kháng cự phần rung động này.

      ràng chỉ là quyết định cùng mỗi người mỗi ngã, để mình đường cái, cho dù lại rất khó khăn, cũng phải là lỗi của .

      lần nữa mở laptop lên, muốn tập trung vào công việc, lại phát , sớm phiền não trong lòng, đem tầm mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy cây cối thụt lùi nhanh chóng, còn bóng dáng hốt hoảng lảo đảo bước kia nữa.

      biết tim bởi vì sao mà sôi trào, cũng vì nguyên nhân đó, nặng nề cầm laptop, muốn phát tiết nội tâm gợn sóng ổn định.

      có thể coi thường tỏ tình của , nhưng cách nào tha thứ cho ở trong ngực người đàn ông khác, tuy rằng nghĩ như vậy, là ích kỷ mà gần như cố chấp, nhưng có thể thuyết phục chính mình, là bởi vì gây ra phiền phức trước.

      Trong tầm mắt của , ra chính là nụ hôn chiếc cầu vượt kia, chợt đột nhiên, ánh mắt của chỗ để đặt, cách nào bỏ qua rung động trong tim.

      cố gắng dùng đôi mắt kia mê hoặc , giống như tình trong biển ái tình, ý đồ dùng tiếng hát vô cùng tuyệt vời dụ dỗ thủy thủ.

      Sức lực tự động kiềm chế ngạo mạn của từ từ tan rã, tình huống như vậy vuột khỏi tầm kiểm soát của , bắt đầu mờ mịt, thể phán đoán chính xác nội tâm rối loạn tuôn trào.

      thu hồi tầm mắt tâm tình an, sau đó, cũng nghe thấy chính mình im lặng ra ba chữ: quay xe lại.

      Nhìn màn ảnh laptop trưng ra khuôn mặt tuấn hoang mang, dưới đáy lòng tự hỏi: mày vì sao phải quay xe lại?

      Là muốn cảnh cáo , được lại dùng ánh mắt mê hoặc người kia; hay vẫn là muốn chứng vẻ phiền não trong nội tâm, xuất của thực đối với người lý trí bình tĩnh phát sinh quấy nhiễu sao?

      biết……..

      Chính cho ra đáp án, có vẻ ngớ ngẩn mà thừa nhận.

      dừng lại bước chân chậm, cúi người xoa đầu gối của mình, muốn giảm bớt cảm giác đau đớn yếu ớt, trán, chảy ra tầng hơi mỏng sương mù.

      Nghiêng người nhìn dòng xe cộ chạy tới lui như bay, thản nhiên hé miệng cười, muốn nâng lên thân thể, con ngươi lại đập vào bóng dáng màu đen, thẳng đường màu đen.

      kinh ngạc trợn to đôi mắt phượng xinh đẹp, đứng thẳng lên, nhìn người đàn ông rồi mà quay lại, toàn bộ phẫn uất sớm bị khó hiểu thay thế.

      …”

      Tô Noãn còn chưa kịp hỏi ra nghi ngờ của mình, Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên vươn cánh tay, túm lấy cánh tay nhắn của , động tác nhanh chóng mà bá đạo đem kéo vào vòng tay mình.

      ngẩng đầu lên, bóng râm chiếu vào mặt , sau đó hai cánh môi mỏng đặt lên môi , cảm xúc ấm áp làm cho nhịp tim đập điên cuồng, trong con mắt lộ vẻ dám tin.

      Đây là tình huống gì?!

      thư hồ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12.4: Quan hệ của chúng ta

      hoàn toàn ngây dại.

      Bốn môi chạm nhau, môi dán chặt lấy môi , có tiến thêm động tác nào, rất thâm trầm, nhưng cũng thực dịu dàng.

      Xe chạy ven đường băng qua làm cho cát đá bay tứ tung, Tô Noãn im lặng nghe được tiếng bông boa nở rộ.

      Cái loại cảm giác khác thường này, tới quá mức đột nhiên, quá mức tốc độ, cũng quá mức ngoài dự đoán của mọi người, cho nên, quên giãy giụa cùng kháng cự.

      cố gắng cọ mũi lên chóp mũi của , hơi thở của , chỉ có trận hương vị tuyết mát lạnh, cứ như vậy hôn cứng ngắc, trúc trắc, nhưng cách nào ngăn cản mặt của hồng lên.

      Trong mấy giây ngắn ngủi, trước mắt của tựa như tòa cảnh đêm bao phủ xuống cầu vượt, mảng lớn hoa mai đỏ ao che lấp tầm nhìn , sáng lạng đến mức tận cùng, phảng phất như cận kề cái chết xinh đẹp.

      giống như nhìn thấy có người té ngã cầu, thấy đạo bóng dáng cao to đẹp đẽ, chậm rãi xoay người, còn nhìn thấy bọn họ hôn môi, ràng tựa hồ cảm nhận được nụ hôn kia.

      Mềm mại nhàng khoan khoái, tim đập nhanh, cùng tình cảnh trước mắt trong nháy mắt trùng hợp, giống như bức họa võng mạc đỏ bừng của , chút chút, chiếm cứ suy nghĩ của .

      Vậy giống như là giấc mộng, cũng chỉ là giấc mộng, nhưng, vì cái gì cảm xúc lại chân như vậy?

      Tô Noãn lặng lẽ đứng trong vòng tay gầy gò mạnh mẽ kia, mặc cho thời gian ngừng lại giây, tiếp tục lặng lẽ tỏ ra ngây ngô, trong lòng khỏi thầm than: có phải hay bỏ mất phần cảnh tượng quan trọng trong trí nhớ?

      ------------

      Lục Cảnh Hoằng chạm tới cánh tay mảnh khảnh của , sau đó dời đến đầu vai của , từ từ nắm chặt, sau đó, nghiêng người cúi xuống, nhàng mà vuốt ve môi , ngọt ngào lại trúc trắc.

      cảm giác tựa hồ mình sớm khát vọng nụ hôn này, có lẽ, ngay cả chính cũng nguyện thừa nhận cái loại cảm giác làm cho lòng thấp thỏm này.

      nặng nề mà đè mạnh cánh môi mềm mại của , cùng ác ma trong nội tâm mong muốn chống lại, bởi vì vô cùng dữ tợn thống khổ, hai cánh tay vây lấy vai khỏi siết chặt, muốn đẩy ra nhưng cách nào khống chế hai tay của chính mình.

      Khi dừng lại, đón nhận chính là đôi mắt phượng trong sáng lại lấp đầy kinh ngạc trong ánh mắt của , thấy được sâu trong nội tâm của mình tiềm dục vọng khổng lồ, nhưng cách nào phán đoán những dục vọng này là bởi vì cái gì mà phát sinh.

      Cho nên trong khoảnh khoắc ngẩng đầu lên, giữ lấy cánh tay , dễ dàng đem ôm vào trong lòng, sau đó nhanh chóng hôn lên hai mép môi kia để cho suy nghĩ rối loạn của tan chảy .

      cây cầu vượt, được chứng kiến qua nụ hôn của , quá mức ngượng ngùng, lại đủ để khiến tâm người ta bị thất lạc, tìm về được lý trí thanh tĩnh.

      Đôi mắt màu hổ phách đằng sau tròng kính tiếng động khép lại, thầm thông báo với chính mình: chỉ là muốn nghiệm chứng nụ hôn cầu kia đối với có lực ảnh hưởng, cho nên mới hôn ấy, hơn kém.

      Cho đến khi bị lạnh lùng đẩy ra, còn đắm chìm trong suy nghĩ cách nào làm của bản thân, sâu kín mở mắt ra, nhìn thấy giơ cao cánh tay.

      nghĩ là cho bạt tay, tựa như lần kia trong thang máy, sau đó, mặt của hứng lấy cỗ lực đạo kia, tao nhã quay sang bên, trước khi thanh vang dội hạ xuống.

      Chính là, đợi lâu thấy cái tát kia vung xuống, ánh mắt của bọn họ gặp nhau trong khí khô hanh, lẳng lặng nhìn xuống , ánh mắt dời về phía cánh môi hồng hơi sưng của .

      Cổ họng của đột nhiên có chút ngứa ngứa, cổ họng lên xuống kích thích, cảm thấy hẳn là nên cái gì, giải thích được vì sao hôn, lại nhìn thấy đáy mắt xinh đẹp trong suốt kia quên toàn bộ ngụy biện.

      ở trong con ngươi của , phát nội tâm ma quỷ của chính mình, lại nghe thấy nguy hiểm mê hoặc của ma quỷ phát ra.

      Lần đầu tiên, cảm thấy được thực đê tiện vô sỉ, hai tay rũ xuống bên người cứng ngắc nắm chặt nắm tay, quyết định yên lặng chờ bạt tay giáng xuống.

      Nhưng, tay lại chậm rãi hạ xuống, có hung hăng vươn về phía , đáy mắt mờ mịt ảm đạm thản nhiên thoáng qua đau khổ châm biếm, xoay người nhấc chân lên, run rẩy về phía trước.

      ------------

      Tô Noãn thể kháng cự đôi mắt màu hổ phách kia, trong lúc tính giáng xuống bạt tay nhìn vào ánh mắt trong đôi mắt xinh đẹp kia, quá mức thâm thúy yên tĩnh, khiến cho lòng hơi hơi nhói đau.

      thế giới này, tại sao có thể có hai đôi mắt giống nhau như đúc?

      Chỉ là, ánh mắt Thiếu Thần luôn tràn ngập ánh mặt trời giống như ý cười sáng lạng, mà trước đôi mắt này, bao trùm sương lạnh mùa đông, giống như vắng lặng cả thế kỷ, dù là ai cũng cách nào sưởi ấm nó.

      Khi bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, thể sinh ra ưu thương, trước khi cảm nhận được đôi mắt chua xót, nhanh chóng xoay người, quên chật vật, muốn thoát khỏi đôi mắt quen thuộc kia.

      chỉ hoạt động bước, liền có cách nào về phía trước, dưới đáy mắt vụt sáng, nhìn thấy bóng dáng Cố Lăng Thành đứng sừng sững cách đó xa.

      đứng ven đường dành cho người bộ, nhìn về phía , biểu mặt làm cho người ta thấy cũng nhìn hiểu , chỉ là khóe miệng như trước chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.

      biết đứng đó bao lâu, nhưng biết, cũng phải mới vừa dừng lại bước chân.

      chợt nhớ tới buổi sáng ở phía sau khách sạn thấy màn kia, so với tất cả tình huống tại của sao mà giống quá, chỉ là, bọn họ bây giờ thay đổi vị trí.

      Tô Noãn khẽ cười giễu tiếng, quay đầu, cũng theo đó quay người lại, nhìn thấy đạo bóng dáng ưu nhã, đứng ở phía sau , hề rời .

      *******

      --- Lời tác giả ---

      Tô Noãn lựa chọn thần mã nào đây?

      Trước có chú út, sau có chồng trước, chậc chậc…

      Là nên tiếp tục về phía trước, hay là xoay người tiếp tục về phía trước?
      thư hồsanone2112 thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 13.1: Mặt trời tuyết

      Những bông hoa bồ công phảng phất tựa như sắc màu của tuyết nhàng rơi thân tây trang màu đen của Lục Cảnh Hoằng, lại nhanh chóng hòa tan biến mất, Tô Noãn thản nhiên nhìn, lập tức liền bình tĩnh dời tầm mắt.

      muốn cùng Cố Lăng Thành có bất kỳ liên lụy nào, nhưng cũng muốn cùng người đàn ông trước mắt này dây dưa , hai người đàn ông này, ở mức độ nào đó mà , cũng đều trêu chọc nỗi.

      Nếu như sinh mệnh còn tồn tại, còn có người đàn ông làm bạn cùng sớm chiều ngắm phong cảnh, nếu là như vậy, chỉ hy vọng đó là người đàn ông bình thường, diện mạo bình thường, gia thế bình thường, cũng như tình cảm bình thường.

      Chỉ là, còn tồn tại người đàn ông như vậy sao?

      Tô Noãn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ánh dương rực rỡ mạnh mẽ đâm đau ánh mắt của , hơi hơi nheo mắt lại, đón lấy tia phản quang, thấy được đốm bông tuyết trôi lẻ loi trong khí.

      Dưới ánh mặt trời gay gắt, màu sắc trắng của tuyết bị điểm chút sắc vàng, rơi mặt đất, giống như rơi đầu vai , lập tức biến mất hầu như còn.

      Đây là lần đầu tiên chứng kiến mặt trời tuyết, rất đẹp đẽ, nhất là khi có người đàn ông ưu nhã thanh tao cao ngạo giống như tuyết đứng trước mặt .

      Tròng mắt rũ xuống thản nhiên mỉm cười, Tô Noãn từ đầu đến cuối cũng liếc mắt cái nhìn Lục Cảnh Hoằng, bước về phía cạnh , nhàng chậm chạp lướt qua , trong não cái gì cũng nghĩ tới, trống rỗng.

      dám suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn im lặng rời , muốn chạy trốn nhanh, lại phát linh hồn của mình vẫn bị thân thể nhu nhược trói buộc, đáng thương cỡ nào!

      Cho nên, đến cuối cùng, chỉ có thể từ từ di chuyển cái chân bó thạch cao kia của mình, khập khiễng bước về phía trước.

      Nhìn về đám tuyết tự nhiên rơi tới tấp phía trước, cong lên khóe môi, dưới chân gian nan bước khỏi nhàn nhã ít.

      Vô luận là Cố Lăng Thành hay là Lục Cảnh Hoằng, trong sinh mệnh của họ cũng chỉ là khách qua đường, mà cuộc sống của còn phải tiếp tục, cho dù đồng nghĩa với việc phải chiến đấu với hồi gian khổ.

      nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau, rất nhanh vội trấn định lại, dừng lại bước chân gian nan, chỉ là ngẩng đầu nhìn sắc tuyết bao phủ phía chân trời, nghĩ thầm: dựa theo tình tiết trong phim truyền hình, bây giờ phải là nên trở về thời điểm ban đầu sao?

      Nhưng mà, đợi cho làm theo cái suy nghĩ phán đoán này, đột nhiên liền bị ôm chầm lấy, chỉ là cái chân thạch cao kia của còn co lên, thể nằm gọn trong tay .

      Sau đó, cũng thực ngửi thấy được hương vị của tuyết, nhàn nhạt lành lạnh, bông tuyết chầm chậm rơi mi mắt , ngưng kết thành giọt nước trong suốt, dưới hàng lông mi vụt sáng, giọt chất lỏng kia liền chảy lướt qua khuôn mặt .

      muốn cho chân bị tàn phế sao?”

      thanh giống như từng quen biết chất vấn vang đỉnh đầu , ngữ điệu lại hoàn toàn khác nhau, mát mẻ mà lạnh lùng, ngước mắt lên, trong khóe mắt còn sót lại điểm sáng, đó là khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ.

      ôm , sau đó quẹo trái hướng đến đường cái đối diện mà , nơi đó có chiếc xe Mercedes Benz màu đen dừng lại, còn có Kiều đứng bên cạnh xe tựa hồ chờ đợi lâu.

      lần nữa nằm trong vòng ngực , lòng của treo lơ lửng tìm thấy được an bình, ràng lắm vì cái gì mà lại nằm trong ngực , có lẽ có thể dùng từ “Lực vạn vật hấp dẫn” để thử giải thích chút.

      vì ý tưởng kỳ quái này mà kinh ngạc, thành công làm gợn lên ý cười nơi khóe miệng, nhưng cũng đủ làm cho Lục Cảnh Hoằng nhìn chăm chú, hai cánh tay của nhàng chịu đựng sức nặng của .

      “Cười cái gì?”

      Sắc mặt của Lục Cảnh Hoằng vẫn như cũ chỉ có thể dùng từ lạnh nhạt để hình dung, làm người ta dám nhìn thẳng vào, nhưng thế nhưng lúc này hề sinh ra chút ý sợ hãi nào, đem nguyên nhân quy tội cho ánh mặt trời tuyết sáng lạn này.

      “Vì cái gì lại tức giận?”

      Vốn bước chân về phía trước, bỗng nhiên dừng lại ở giữa lối qua đường, phía trước sau bọn họ là dòng xe cộ chạy qua lại liên tục, Tô Noãn lòng cảnh giác lên, hoảng sợ đột nhiên đưa hai tay lên vòng chắc cổ , sợ đột nhiên ném xuống, nhất là ở cái nơi thế này.

      cần phải cố tìm kiếm ý nghĩ của tôi, như vậy chỉ làm cho mỏi mệt chịu nổi.”

      ô Noãn ngước nhìn , lại nhìn thấy được nụ cười của , cho dù chỉ là hơi gợn lên nơi khóe môi, lại hoàn toàn làm tan hàn khí khuôn mặt , thanh nhã mà ôn hòa.

      “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cũng muốn hiểu ý niệm trong đầu .”

      Lời , chỉ là đem suy nghĩ của mình ra, nhưng, con ngươi ánh xạ ra khuôn mặt tuấn tú, lại rốt cuộc tìm thấy được nụ cười ấm áp yếu ớt kia.

      nháy mắt khôi phục lại ánh mắt lãnh cảm khiến có chút khó chịu, Tô Noãn được tự nhiên quay đầu, bóng dáng Cố Lăng Thành đường dành cho người bộ lần nữa rơi vào tầm nhìn của .

      ta chưa có rời , chỉ là hơi nghiêng người sang bên, cười nhạt mà nhìn về phía bọn họ rời khỏi, cười như vậy, tràn đầy tự tin cùng chê cười, rồi lại cứ như là định liệu trước, bình tĩnh ung dung.

      ta dựa vào cái gì lại tự tin như vậy, ta tự tin cái gì!

      Trước khi kịp nghĩ ra được manh mối, cái ót của nặng nề mà va đập cái, trong lúc lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy bản thân bị ôm vào trong xe, mà đầu của khách khí chút nào đụng lên thành cửa xe.

      Lục Cảnh Hoằng sắc mặt yên lặng mà đem ném vào trong xe, động tác chút cũng cách nào được coi là lịch , thậm chí cảm nhận được, chút va chạm đầu vừa rồi chính là cố ý làm đau.

      Chỉ là… Tô Noãn bên nhe răng trợn mắt ôm đầu, bên ánh mắt cổ quái đánh giá Lục Cảnh Hoằng muốn ngồi vào bên cạnh , tư thế ngồi tao nhã đoan chính kia, làm cho ý nghĩ trong lòng nhất thời tan thành mây khói.

      người đàn ông ba mươi mấy tuổi, làm sao có thể biết làm ra loại chuyện ngây thơ như vậy?

      Xe chạy đường lớn, khí im lặng cũng dần dần phủ xuống, Tô Noãn liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng cúi đầu làm việc, liền đem tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

      Trận mặt trời tuyết đột nhiên đến ngừng, cửa kính xe tràn đầy lớp sương mù mờ mịt, nâng hai tay lên, chạm vào cửa sổ xe lạnh lẽo, lướt qua làn hơi nước kia.

      thấy ràng ngoài cửa sổ nhanh chóng lên phù quang lượt ảnh, khóe miệng thản nhiên ra độ cong, xe chạy vào đường hầm, trong lúc lơ đảng ngước mắt lên, liền đối diện với đôi mắt màu hổ phách được chiếu rọi từ cửa sổ xe.

      Tô Noãn bỗng nhiên sững sờ vài giây, đợi đến khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gò má hết sức chuyên chú của Lục Cảnh Hoằng, môi mím chặt, ánh mắt nghiêm túc, chẳng lẽ mới vừa rồi là ảo giác của ?

      Thờ ơ bĩu môi, Tô Noãn thu hồi ánh mắt dò xét, tựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, lại ngờ tới là ngủ .

      Kiều ngồi ở ghế lái, lén lút quay đầu , ngắm nhìn dung nhan an tường say ngủ của Tô Noãn, mặt thể kìm nén lộ ra nụ cười, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo phía sau, lập tức thu hồi vẻ mặt.

      Kiều cung kính nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng lại cúi đầu xem tài liệu, Kiều khỏi bĩu môi cái, vừa định quay đầu lại, lại bị văn kiện trong tay Lục Cảnh Hoằng hấp dẫn, đáy mắt lên ràng, vẫn quên hảo tâm nhắc nhở :

      “Lục bộ, cầm tài liệu ngược rồi!”
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :