1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngừơi Tình Mới Của Quan Ngoại Giao - Cẩm Tố Lưu Niên (c91)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Chú hôn qua chưa?

      Lúc tới tầng cao nhất của ‘phòng dành chotổng thống’ chỉ thấy ngoài cửa bóng dáng mỏng manh đơn độc đứng sừng sững, ng he được tiếng bước chân, quay đầu lại, đôi mắtyên tĩnh kia ngóng nhìn .

      chợt mỉm cười với , lúm đồng tiền dưới ánh đèn mờ mịt, ràng là trong suốt tinh khiết, thế nhưng lại thấy được đóa hoa Tường Vi nở rộ xinh đẹp, đó là thuộc về trong đêm tốivô hạn.

      ưu nhã bước dần dần thong thả, cho đến khi dừng lại nơi nào đó, nhìn bóng dáng gầy của , như trong ảo ảnh, con ngươi của , chiếu rọi chính là gốc cây thực vật, tùy ý chao đảo, chỗ bám trụ.

      nhìn ra tâm của , sao lại xem hiểu sinh mệnh yếu ớt như vậy?

      giống như gốc cây cao lớn thon dài,đứng thẳng tắp, cắm rễ sâu dưới đất, chonên trời sinh tính tình lạnh bạc, đối với bấtkỳ người nào đều thể nảy sinh ra nhiều tình cảm.

      Nhưng, khi nhìn thấy sinh mệnh đáng thương trước mắt này, cách nào phủ nhận chính là, đối với nảy sinh ra quá nhiều thương hại cùng đồng tình.

      Điều đó quan hệ đến huyết thống và cảnh ngộ, có lẽ bắt đầu từ lúc bọn họ nhìn nhau lầnđầu tiên, có cách nào dùng lý trí gần như lãnh huyết của mình để phán xét sựkhác thường của .

      Cho nên, cuối cùng đem khác thường đó đỗ lỗi cho -- tình cảm của đột nhiên dâng trào cần chỗ khơi thông, mà sinh mệnh tràn ngậpsắc thái bi kịch trước mặt này, trở thành nơi để trút ra.

      Nếu , tại sao lại đối với “Ácngôn tương hướng” * vốn thích lừa gạt này, đókhông phải là tác phong nhất quán của ,nhưng thực tế, làm như vậy rồi, khi ý thức được xoay người vào thang máy.

      * Ác ngôn tương hướng : đem những lời ác nhất, độc nhất đổ lên người khác. Nó cũng gần đồng ng hĩa với câu ‘Ác ngôn tương gia’ vậy, ýkhông kém là nhiêu.

      “Chú út, sao lại đứng đây mà vào?”

      Lục Cảnh Hoẳng ng he tiếng quay đầu lại, thấycháu của – Lục Thiếu Phàm, và trai cả Lục Cảnh Minh, Lục Thiếu Phàm chỉ chỉ điệnthoại trong tay, im lặng ra dấu: mới vừa rồi làanh ng he điện thoại.

      Lục Thiếu Phàm và chỉ chênh lệch nhau hai tuổi, từ cùng nhau lớn lên, là chú cháu chi bằng em, mẹ qua đời lúc còn , cho nên, trong cuộc đời chị hai Lục Cảnh Ngưng, giống như người mẹ.

      Lục Thiếu Phàm ánh mắt nhìn về phía cửaphòng, nhìn bóng dáng nhắn kia, quay đầu, hướng Lục Cảnh Hoằng :

      “Mợ ba mới vừa rồi gọi điện thoại tới đây, mợ ấyvẫn còn ở Luân Đôn tiến hành triển lãm tranh,nên cách nào về tham dự hôn lễ.”

      Lục Cảnh Hoằng mi tâm vừa nhíu, con mắt thâmtrầm dò xét cháu mình bên cạnh, người phía saucười tủm tỉm cất bước tới cửa, giọng khiêm tốn nhã nhặn réo rắt vang lên bên trong hành lang:

      “Tô tiểu thư, để cho phải chờ lâu, nếu chú út tới, chúng ta vào chung !”

      Kính gọng an tọa sóng mũi cao thẳng,tròng kính bị vầng sáng nhạt bao trùm, trong tầm mắt của , là hình ảnh Tô Noãn mỉm cười yếu ớt đáp lại Lục Thiếu Phàm, xa cách mà lạnh nhạt.

      Lục Thiếu Thần là con trai duy nhất của ba của Lục Cảnh Vân, cũng là con cưng của người đẹp trong giới hội họa Tố Thanh, đây phải là bí mật gì, nhưng cũng bị đem ra bàn tán.

      thân phận khiêm tốn bình thường, phải Lục gia đối với Thiếu Thần bảo vệ, mà là Thiếu Thần chưa bao giờ ng hĩ tới dựa vào Lục giađể đổi lấy thành công, ở trước mặt và những người khác, chỉ là nhân tài mới xuất trong giới nhiếp ảnh.

      “Tôi chờ ở đây là được rồi.”

      Tô Noãn ánh mắt hướng tới chỗ sâu hành lang, an tĩnh đứng bên, Lục Cảnh Hoằng nhíumày nhìn thấy an tĩnh hờ hững quay mặt, bước chân dời, mà Lục Thiếu Phàm bêncạnh khoát tay lên vai .

      “Tô tiểu thư trước hết hóng mát chút, lát nữanói chú út ra gọi .”

      Tô Noãn khẽ nâng khóe môi, nhưng mà có mỉm cười, chỉ là nhàng mà ra hiệu, chút dấu vết lui về bên cạnh bước, để cho bọnhọ có đầy đủ gian vào phòng.

      Hai bóng dáng cao to tuấn lần lượt biến mất khỏi tầm mắt , Tô Noãn mới thu hồi ánh mắt nhìn xa xa, trông thấy cuối hành lang bóng dáng cao lớn quen thuộc.

      “Vào !”

      thanh của Lục Cảnh Hoằng từ trong phòng truyền đến, Tô Noãn tâm cứng lại, do dự thêm nữa, xách theo máy ảnh xoay người vào phòng.

      mùi thơm ngát ấm áp xộc vào mũi, cửa phòng sau lưng đóng lại, cũng ngăn cách thế giới của cùng người đàn ông khác, từ từ vào trong, ánh đèn sáng ngời tràn đầy tầm mắtcô, khó chịu nheo mắt lại, thấy được bên trong phòng có dâu xinh đẹp.

      Áo cưới màu trắng tinh khiết, bóng dáng nhỏnhắn mềm mại, xinh đẹp như tiên, linh động tựanhư tinh linh, ấy đứng ở nơi đó, cũng đủkhiến hết thảy ảm đạm quanh mình biến mất.

      Tô Noãn ngưng mắt nhìn vẻ xinh đẹp thuầnkhiết này, ngừng dùng sức cầm máy ảnh trong tay, nội tâm của lại đột nhiên mọc đầybụi gai.

      Cố Lăng Thành dùng hết toàn bộ tiền tích góp đểmua hôn lễ của ta, ở trước mặt mục sư, bọnhọ cùng nhau đồng ý ưng thuận cả đời hứa hẹn,giáo đường vắng vẻ, có mời khách khứa.

      Cố Lăng Thành có người thân, mà , cũngkhông có được cha chúc phúc.

      Năm tháng thanh xuân của , dù ai cũng thay thế được Cố Lăng Thành cho ấm áp, ta để cho cảm nhận được cảm giác gia đình,mà người cha bận rộn cách nào đáp ứngđược cho .

      Khi đó khờ dại cho là, luôn được hạnh phúc mãi mãi, cũng tin tưởng, cuối cùng ngày, cha hiểu tình của .

      -----------------

      “Tô tiểu thư là bạn chú út sao?”

      Giọng nữ trong veo nhàng vang lên bênngười , Tô Noãn dừng lại động tác lau ống kính, khuôn mặt trắng trong thuần khiết là nhànnhạt bình tĩnh, cổ tay mảnh khảnh chuyển cái,máy ảnh trong tay liền thay đổi phương hướng.

      Tô Noãn ngước mắt, nhìn thấy dâu xinh đẹp động lòng người, đường nét khuôn mặt ấy tô lên hạnh phúc, làm cho trái tim độtnhiên đập nhanh hơn, làm sao có thể nhìn thấy ánh mắt của chú rễ nhìn dâu mới vừa rồi?

      Chẳng bao lâu sau, Thiếu Thần cũng giống vậy ngắm nhìn , chỉ là ngắm nhìn chính là bónglưng xa của , đáy mắt nhiều hơn tầngưu thương.

      phải.”

      Giọng nhàng của Tô Noãn quanh quẩn ở giữa trung, bên trong phòng trống vắng, chỉ còn lại dâu, những người khác xuống lầu sắp xếp tiệc cưới.

      “Tô tiểu thư, muốn uống chút gì , tôi lấy giúp !”

      dâu đứng dậy về phía tủ lạnh, vừa tha thiết hỏi thăm ý kiến , nhất thời chú ý, giàycao gót giẫm lên làn váy, cả người ngã về phíatrước.

      biết tại sao chạy ôm dâu, đợi côlấy lại tinh thần cánh tay mảnh khảnh của , nắm người, nhìn khuôn mặt của dâu,kinh hiểm qua là ngọt ngào hạnh phúc làm cho lòng hồi đau nhói.

      “Cám ơn!”

      giống như ng he thấy dâu cám ơn,Tô Noãn buông dâu ra đứng vững, có gì cong lên khóe môi, ngồi trở lại g hế salon, đôimắt rũ xuống, còn lưu lại nụ cười lúm đồng tiền đập vào mắt mới vừa rồi.

      “Chồng rất .”

      hiểu mình tại sao mở miệng câunày, có lẽ là vì đền bù tiếc nuối nào đó nơi đáylòng, Thiểu Thần đối với luôn mỉm cười, thâmtình nhìn , gì, cũng làm gì.

      chưa bao giờ qua với chữ “”, chỉ là, mỗi khi quay đầu lại, cũng có thể thấy trongđôi mắt , tìm được bóng hình của mình.

      , biết, liền định trước là bỏ qua.

      Cho dù bỏ qua, giữa bọn họ, có phải hay cũng thể?

      “Chuẩn bị xong chưa?”

      Tô Noãn hơi ngẩng đầu, đập vào mắt chính là mộtđôi kim đồng ngọc nữ thân mật ôm nhau, chú rể khuôn mặt nho nhã tuấn tú, khó nén thương đối với người con trong ngực.

      “Tô tiểu thư bây giờ cùng xuống với chúng tôi, hay là…….”

      “Hai người xuống trước , Lục Cảnh Hoằng chút nữa lên đây tìm tôi.”

      Cánh môi hồng nhạt khó nhìn ra của Tô Noãnkhẽ cong, đem ánh mắt nhìn người haingười nhau dời , lần nữa rơi vào máy ảnh, cũng liếc thấy chiếc nhẫn kim cương trênngón áp út của mình.

      ----------------

      “Em ở đây hối hận sao?”

      Thân ảnh thon dài của Cố Lăng Thành dựa vào tường, vừa ra khỏi phòng trong tầmmắt liền xuất khuôn mặt của ta, bên tailà giọng trầm thấp vui mừng.

      Ngón tay thon dài vuốt ve chiếc nhẫn từ từ để xuống, Tô Noãn quay mặt , muốn để ý tới ánh mắt dừng lại ngón áp út của , chỉ là tay tự giác nắm thành quyền.

      “Lúc đầu em nên ng he theo lời ba em , ngoan ngoãn cùng Lục Thiếu Thần ra nước ngoài.”

      Cố Lăng Thành nhìn cười cười, thèm để ý nhắc tới chuyện cũ, Tô Noãn ngước mắt nhìn cái, tiếp tục cúi đầu, ràng khóe môikhẽ động.

      sai, tôi hẳn là nên cùng ấy.”

      Bỏ xa, Cố Lăng Thành tiếp tục coi thường trả giá của , ng he theo ba đưa ra quyết định, cùng Lục Thiếu Thần ra nước ngoài du học, Pháp trị bệnh tim, mà phải vì thứ tình chết tiệt mà làm trái lời ba.

      Ánh mắt hoảng hốt của Tô Noãn chợt lóe, kinh ngạc nhìn máy chụp hình trong tay.

      Ban đầu nếu như Cố Lăng Thành ngăn lại máy bay sắp cất cánh, nổi điên xông vào cabin, lấy tính mạng đánh cuộc tình yêucủa , như vậy, tại có phải rơi vào cảnh tượng như vậy?

      Có lẽ, cha vẫn còn khỏe mạnh, Thiếu Thần vẫn như trước du lịch vòng quanh thế giới, chụp ra những tác phẩm hoàn mỹ, còn , cứ như vậy chờđợi ngày đến 30 tuổi, ng hênh đón tử thần tới.

      Chỉ là, thế giới này, chưa từng có có lẽ, cũng có hối hận.

      còn sống, vẫn sống mạnh khỏe, mà ThiếuThần lại ra , thực tâm nguyện của ,vẫn bảo hộ , cho đến cuối cùng sinh mệnh vẫn chưa kết thúc.

      Trái tim Thiếu Thần đập trong ngực , làm sao còn dám, như vậy đối mặt với người đàn ông hủy tất cả hạnh phúc của !

      Tô Noãn chê cười khinh bỉ mình, ng hiêng người,muốn rời , sau lưng lại truyền đến thanh của ta:

      “Tại sao lại tự mình gửi giấy thỏa thuận lyhôn?”
      Chương 9.2: Chú hôn qua chưa?

      “Tại sao lại tự mình gửi giấy thỏa thuận lyhôn?”

      thanh của ta lập lập lại khắp người ,giống như lời nguyền chú, trói buộc rời , Tô Noãn dừng lại bước chân, thoáng nét cười khẽ thản nhiên, nhìn nơi xa xa hành lang vẻ hiểu.

      “Tôi chỉ là giúp đưa ra lựa chọn tốt nhất, huống chi, kết quả như thế, phải là thứ muốn sao?”

      quay đầu lại nhìn xem mặt của Cố Lăng Thành, nhìn vầng sáng cuối hành lang đập vàomắt, từ từ khép lại, tiếp tục sâu kín mở ra, buồnbã lặng yên khẽ cong khóe miệng:

      “Thời khắc để tôi ký tên lên thỏa thuận ly hôn, cũng lựa chọn Doãn Thụy Hàm, phải sao?”

      sớm biết Doãn Thụy Hàm là con riêng của đổng trưởng tập đoàn Doãn thị, cũng đãsớm bố trí xong cục diện này, còn tôi, chỉ là sau khi công thành danh toại, chắc chắn bỏ qua cái bàn đạp kia…

      Có mấy lời cần thiết nữa, có số việc cũng cần thiết lại tranh giành, chưa bao giờ cảm giác mình thua Doãn ThụyHàm, là thua bởi chính thành tâm của mình, đối với vô cùng quan tâm lòng.

      “Em biết khi nào?”

      Phía sau là giọng trầm thấp của , ng hera được trong cổ họng của là ng hẹn ngào cùng cứng ngắc hoảng hốt trong chốc lát.

      ta hoảng hốt cái gì, sợ hãi cái gì, takhông phải sao?

      Đôi mắt Tô Noãn nhìn thấy bức tranh phong cảnh tường, đó là dòng sông Xen nước Pháp, có người từng với , nơi đó thuộc về ,nhưng, khi đó, lựa chọn mai táng dưới hồ Lop Nur.

      “Điều này rất quan trọng sao?”

      lúc nào biết, đối với có ý ng hĩa gì.

      chỉ là đánh cuộc sau khi xác định bỏ đứa con.

      Khi giấy thỏa thuận li hôn ở trước mặt, bút ký tên lạnh lẽo cầm trong lòng tay , chính miệng anhnói, đối với có tình , có thích, chẳng có gì cả.

      vĩnh viễn cho biết, từng đối với hôn nhân của bọn họ, từng có thỏa hiệp,như là bị thua, cần gì phải tiếp tục ra vẻ hối tiếcnhư thế?

      Khi lần nữa nhìn thấy cùng Doãn Thụy Hàm ở giữa dây dưa trở lại nhà của bọn họ, cầm hiệp ng hị ly hôn giấu trong ngăn kéo, ở phía , có sẵn chữ ký, chỉ chưa dán tem.

      Vào đêm đông đó, bão tuyết bay lả tả bầutrời, mình đứng trước hòm thư, đem túigiấy ném vào trong hòm, trong đầu, còn lưu lạicảnh tượng đôi nam nữ ôm hôn.

      “Đây là kết quả mong muốn, cũng là kết quảem mong muốn, Noãn Noãn, trong lòng em so với còn ràng hơn chứ.”

      Tô Noãn quay đầu lại, nhìn thấy Cố Lăng Thành đùa cợt cười , tầm mắt lạnh lùng nhìn sâuvào khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt băn khoăn củacô:

      “Em cho rằng biết sao, khi đó, Lục Thiếu Thần trở lại tìm em, lúc ta chụp hình cho tạp chí phóng Response nước Pháp muốn về nước bảo vệ nữ thần Musecủa ta.”

      Trong đôi mắt của Cố Lăng Thành, mang theo nụ cười thản nhiên, tầm mắt vững vàng hướng vềtrong bàn tay trái của :

      “Lúc ấy trong tay Lục Thiếu Thần cầm là chiếc nhẫn kim cương, đó là vật đính ước của mộtbậc thầy nổi tiếng trong giới kim cương cùng vợcủa mình tại Nam Phi.”

      Tô Noãn có thể cảm giác được móng tay bấm vàolòng bàn tay gây đau đớn, trong đôi mắt , thoáng qua run sợ hoảng hốt, thể tiếp tụcngụy trang kiên cường, trước những lời này của Cố Lăng Thành.

      cái gì cũng biết, là cái gì cũngkhông biết…

      Ngày đó sáng sớm, tỉnh lại, nhìn thấy chiếc nhẫn đầu giường, nhìn kỹ là chiếc nhẫn kim cương hột xoàn, lóe ra hào quang lónglánh.

      ra khỏi phòng, thấy Thiếu Thần tay bưng điểm tâm, đứng dưới ánh nắng ban mai, áo sơ mi trắng làm cho trông qua giống như thiên sứ, mỉm cười với , đó là nụ cười mà thấy qua, ánh mặt trời xinh đẹp nhất đời.

      “Sinh nhật vui vẻ!”

      chỉ với duy nhất câu, tặng chiếcnhẫn, cũng hỏi gã cưới, chỉ có câu sinh nhật vui vẻ.

      lặng lẽ đem chiếc nhẫn để lại bàn, an tĩnh ăn bữa sáng.

      “Chiếc nhẫn này em nhận, xin lỗi,Thiếu Thần.”

      bình thản xong, đứng dậy, ngẩng đầutrông thấy chính là Thiếu Thần vội vàng mỉm cười.

      cảm thấy lòng chua xót, vẫn thích Cố Lăng thành, làm sao có thể tùy ý đón nhận tình của Thiếu Thần?

      Nước mắt nhẫn lưng tròng, xoay người rời , bỏ qua chính là đáy mắt Thiếu Thần chợt lóe lên ưu thương.

      “Đáng tiếc, bài phóng kia còn chưa kịp ra, Lục Thiếu Thần tự tử, hoàng tử chụp ảnh tâm thổ lộ cuối cùng bị thương tiếc thay thế…”

      đủ chưa?”

      Tô Noãn hốc mắt đỏ thẫm, con ngươi sắc bén lạnh lùng, lạnh lùng nhìn chăm chăm ngườiđàn ông tới trước mặt :

      “Trò chơi giữa chúng ta sớm kết thúc, tôi cũng rảnh tiếp tục chơi cùng , vĩnh viễn biết cái gì gọi là , vĩnh viễnkhông có tư cách vũ nhục Thiếu Thần.”

      “Em khóc, Noãn Noãn?”

      Cố Lăng Thành giơ tay lên, ngón tay thon dàimuốn lau chất lỏng trong suốt nơi khóe mắt ,lại bị kiên quyết vươn tay ra, tay dừng lại trong trung.

      Nụ cười còn sót lại khuôn mặt Cố Lăng Thành gần như toàn bộ biến mất, biến mất rất nhanh, cũng rất lưu loát dứt khoát.

      Tô Noãn lau nước mắt mình chảy xuống, hít sâu cái, môi hồng khẽ mở, thanh thấp lãnh theo nhau lưu chuyển:

      “Giữa chúng ta có gì cả, có tình , cũng có thích!”

      Những lời này là hai năm trước trước khi anhxoay người với , hôm nay, từng chữ sai thuật lại.

      Ngữ điệu của so với lúc ban đầu của rất giống, lãnh khốc, tàn nhẫn, so với còn nhiềuhơn phần hờ hững đìu hiu.

      Cố Lăng Thành híp mắt nhìn ánh mắt châm chọc của , khóe miệng nháy mắt tạo nên đường cong nhạt, lại xen lẫn quá nhiều tâm tình, điều ấy thể đọc hết được.

      “Cho nên, em dự định Lục Cảnh Hoằng sao?”

      Tay nắm chặt bả vai , khít khao đến khiến đau đớn nhíu chân mày, trong con ngươi ẩm ướt vị chát, là khuôn mặt căng thẳng vàyên tĩnh, mang theo tia cười giễu cợt.

      Dự định, mà phải , hoặc là .

      Tô Noãn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay mạnhmẽ có lực vai, mu bàn tay nổi lên gânxanh, giống như nhẫn quá nhiều lửa giận.

      Cố Lăng Thành quá mức kiêu ngạo, cho dù thương, cũng cho phép phản bội tìnhyêu dành cho ta sao?

      “Tôi ai mắc mớ gì tới , chúng ta ly hôn,cũng kết thúc, hai năm trước, còn có tư cách gì mà quơ tay múa chân trước tìnhcảm của tôi?”

      Cố Lăng Thành chợt cười khẽ tiếng, gật đầu cái, trước giãy giụa của , buông hai vai ra, hơi lùi về phía sau bước, tròng mắt thâmthúy ngưng mắt nhìn .

      “Ở bên cạnh em sáu năm, chưa bao giờ biết em lại giàu lòng thương người như vậy!”

      tại biết cũng muộn!”

      Tô Noãn hướng thần sắc bất định của cười cười, trong đôi mắt xinh đẹp an tĩnh kia, xoay người bước , tự giễu khó hiểu lại lên.

      Từng bước từng bước xa, đáy lòng lại trốngvắng đến đáng sợ.

      ra là tình của , ở trong mắt , cho tớibây giờ đều là rẻ mạt như vậy, dễ dàng , sauđó lại dễ dàng bỏ qua.

      Thang máy mở ra, vào, thấy bên trong có nhân viên phục vụ lo lắng nhìn .

      Tô Noãn lịch cười với ấy, lại phát đáy mắt của nhân viên phục vụ càng thêm lo lắng.

      “Tiểu thư, sao chứ?”

      Tô Noãn ngây thơ quay đầu, vách bên trong thang máy, ràng nhìn thấy khuôn mặt trắng trong thuần khiết của mình, chảy dài xuống mảng lớn ướt át.

      lau giọt nước mắt tràn khóe mi, mát mẻtrong suốt, rơi vào đầu ngón tay, trong suốt lạiưu thương.

      ------------

      ** Lời tác giả **

      Trong chương có câu ý, về sông Xen cùng hồ Lop Nor, có bạn có thể xem hiểu, Lưu Niên liền dong dài giải thích câu, hồ Rob là hồ bị chìm ngập, cuối cùng trở thành sa mạc mênh mông vô bờ, trong văn phong sôngXen chỉ chính là Lục Thiếu Thần, Lop Nor là chỉCố Lăng Thành, các bạn thân ái, hiểu chưa?
      Chương 9.3: Chú hôn qua chưa?

      Lục Cảnh Hoằng gõ vang cửa ‘phòng cho tổng thống’, cánh cửa mở ra, ra chính là quản gia phụ trách phòng tư nhân.

      Mi tâm vừa nhíu, lướt qua bóng dáng của người quản gia tư nhân lễ phép khom ngườihành lễ, hướng gian phòng sang trọng vào, chỉcó mảng mênh mông trống vắng.

      ấy đâu?”

      lạnh nhạt trầm giọng , khiến quản giakhẩn trương dám lộn xộn, nhưng vẫnthành trả lời vấn đề của .

      “Vị tiểu thư chụp ảnh kia mới vừa xuống.”

      đâu?”

      ở bữa tiệc cũng nhìn thấy bóng dáng của , Lục Thiếu Phàm cho biết, ở trong phòng chờ .

      “Xin lỗi, vị tiểu thư kia , nhưng mớivừa rồi ấy cùng vị tiên sinh chuyệnphím hành lang, hình như được vui vẻ.”

      Nhớ lại mới vừa rồi ở cửa thang máy có gặpthoáng qua Cố Lăng Thành, nếp uốn giữa lông mày Lục Cảnh Hoằng càng tăng ràng, tiếp tục ng he quản gia giải thích, xoay người về phía thang máy.

      hành lang vắng vẻ, thân hình màu đen cao to, ưu nhã kìm chế bước chân, càng lúc càng nhanh, bấm nút thang máy, sau đó lẳnglặng chờ đợi, ánh mắt yên lặng rơi vào con sốchầm chậm thay đổi.

      biết mình tại sao cảm thấy phiền não, nhưng cảm nhận được, nội tâm mình hoangvu, giống như chịu roi quất lý do.

      đáp ứng Thiếu Thần phải chiếu cố kỹ lưỡng, thế nhưng lại buông trôi, đem đặt ở thế giới cuồn cuộn màu xám, bỏ mặc.

      Hai năm qua, chưa bao giờ cảm thấy áy náy, cấp phí sinh hoạt, thứ kia đối với ,tương đương với viêc nuôi con sủng vật quan trọng, mặc dù, con sủng vật này vốn hay che dấu với .

      Vậy mà, tại, đứng chỗ này, quanh mình là ngọn đèn sáng ngời khí thế, vốn bình tĩnhnhư nước hồ thu lại dâng lên gợn sóng, chuyện khác thường như vậy căn bản nằm trong tay .

      cách nào giải thích loại tình cảm kỳ quái này, cũng tìm được lý do thích hợp giải thích cho việc làm ra cái loại khác thường này.

      Điện thoại trong túi quần reo vang, cửa thang máy cũng từ từ mở ra, vào, cũng nhấn nút trả lời.

      “Chú út, hôn lễ bắt đầu rồi.”

      Lục Cảnh Hoằng ngưng mắt nhanh chóng nhìn consố biến hóa, sau chút trầm mặc, bên trong thang máy khép chặt, quanh quẩn thanhtrầm thấp lành lạnh của :

      phải là con có nhiếp ảnh gia dự phòng sao?”

      Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ bất đắc dĩ, sau đó là thở dài sáng tỏ:

      “Con biết rồi, chú út.”

      Hai bên liền cần phải nhiều lời nữa, kết thúc cuộc chuyện, nhưng cũng để xác định điểm là, Lục Cảnh Hoằng có đoán sai, trường hôn lễ xác thực nhiếpảnh gia Tô Noãn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đó cũng phải loại ăn ý, mà là loạithủ đoạn, phòng ngừa chu đáo, vô luận là quan trường hay là thương trường, đều thấy nhưngkhông thể trách.

      Mà người như bọn họ, phải học được loại phương thức này.

      Đằng sau hoa viên trong khách sạn hoa sơn trà nở rộ tươi đẹp, tại nơi này rét lạnh bao phủ, bất kỳ hoa gì cũng trước kì của nó mà kết thúc, nở ra vẻ đẹp nhất định nhất.

      giờ phút này, quyết định xuyên qua phần sáng rực bên trong.

      Gió đêm mát mẻ táp vào da thịt , thổitung mái tóc đen rối loạn của , dưới ánh đèn mờ mờ, tìm kiếm khắp nơi, sau đó, ở chỗcành hoa cách đó xa, nhìn thấy đượcmột hàng g hế, cũng nhìn thấy bóng dáng cuộn tròn ở trước mặt.

      ------------

      biết tại sao mình lại xuất nơi này, chỉ là hoang mang tới, ra thang máy, càng ngừng về phía trước, nước mắt cũng ngừng chảy xuống.

      cảm thấy thân thể mình tựa như là bị lạc vàocái thế giới này, tịch mà mờ mịt, tìmđược ấm áp bổ khuyết vào nội tâm trống .

      liều mạng hô hấp, lại phát , ngay cả khí cũng xa lạ đến khiến cổ họng bị đau.

      ảo tưởng, chỉ cần vào trong màn đêm, cóphải hay bị bóng đêm tăm tối cắn nuốt .

      Đầu óc lại bị vô số vấn đề xâm chiếm, quay mặt sang, liền thấy được những đóa hoa sơn tràxinh đẹp kia, an tĩnh ngồi g hế gỗ, cảmthấy rất mệt mỏi, trái tim cũng đập lên khổ cực.

      giọng lầm bầm: chỉ cần ng hỉ ngơi lát,lập tức tốt thôi, sau đó, có thể quên tất cả khổsở, tiếp tục sống được.

      nhàng nhắm mắt lại, dựa vào g hế dựa, mặc cho nước mắt lướt qua vành tai, bao phủ bên trong mái tóc ngắn màu nâu.

      Trong bóng đêm yên tĩnh, ng he được thanh tan vỡ của nước mắt, đó là khúc hát ru ngủ mà quen thuộc nhất.

      -------------

      lạnh sao?”

      thanh nhàng xoay quanh đỉnh đầucô, Tô Noãn bỗng nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên, thấy Lục Cảnh Hoằng đứng trước mặt .

      Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi khuôn mặt , lãnh lạnh nhạt đạm, rồi lại tự phụ ưu nhã.

      Tô Noãn chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóngquay mặt , đưa tay đem nước mắt còn sót lạitrên khuôn mặt lau sạch , sau đó, nâng lênkhuôn mặt trong sáng sạch , hướng về phía anhcười khẽ:

      “Tôi nhớ là mình phải chụp hình cho hôn lễ,sao lại tới nơi này, là kỳ quái.”

      Nụ cười của có chút gượng ép, khóe mắt còn rơm rớm nước mắt, dưới ánh trăng, trong mắtanh, lại đột nhiên, xinh đẹp làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Giống như giọt sương trong suốt tan vỡ mặt cánh hoa, lẳng lặng, chờ đợi tia nắng ban mai đến rồi sau đó biến mất.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn xuống khuôn mặt tràn đầynước mắt của , vần trán thanh tuyền xuấthiện phập phồng, vốn rũ xuống tới tận cánh taybên cạnh, từ từ nâng lên, sau đó, nâng lòng bàn tay chạm vào mảnh mềm mại.

      Nội tâm của là chưa bao giờ trở nên mênh mông mờ mịt, khi nhìn thấy chính mình nâng cằm lên, khắc này, hiểu được, ý thức thông thường nhanh hơn động tác.

      Cằm Tô Noãn vừa bị bàn tay xinh đẹp chạm tới, liền đột nhiên co rụt lại lui về phía sau, thân thể mỏng manh hơi run rẩy, cùng với hơi nước trong tròng mắt chợt lên tia phòng bị cùng kinh hoảng.

      Tay của Lục Cảnh Hoằng dừng lại trong trung, sau đó, ng he thấy giọng tràn đầyáy náy của :

      “Tôi có thói quen để người khác đột nhiên đụng tôi, xin lỗi.”

      nhìn thấy nước mắt tiếp tục chảy xuống bên má, định đưa tay lau cong người xuống, hơi thở mát lạnh như tuyết khiến ngẩn ra, bị bao phủ bên trong bóng dáng của .

      Đợi lấy lại tinh thần chỉ thấy cái khăn mùi xoa trong tay , cách khóe mắt tới 1cm, cánh tay của lần nữa nắm cái cằm nhọn của .

      “Vậy lần này tính là đột nhiên.”

      cho thời gian phản ứng, đưa ra thời gian phản ứng cự tuyệt, nhưng, có chút khí lực để đẩy ra, ngay cả mở miệng cũng có sức.

      mở to mắt, luống cuống cho bất lực củachính mình, cách nào kháng cự người xa lạ đụng vào.

      Nước mắt chảy ra từ hốc mắt còn chưa ngưng lại, còn chưa chạm đến hai má, liền bị cái khăn trong tay hút .

      Động tác của quá mức ôn nhu, ôn nhu đếnnỗi khiến vô cùng lo lắng, hai tay gác g hế, nhịn được nắm chặt lại.

      thường lau nước mắt cho con sao?”

      khó chịu hỏi mang theo vài phần mỉa mai, lạnh nhạt ánh mắt đón nhận đôi mắt tỏ ra hiểu của , trông thấy đối với tỏ rané tránh cùng được tự nhiên, muốn ngó mặt chỗ khác, bất đắc dĩ bị nắm lấy cằm.

      Khóe miệng của trưng ra tự giễu đúnglúc, nhưng cũng khiến cho lòng dạ cứng ngắc củaanh trong nháy mắt mềm hẳn .

      Sinh mệnh khổ sỡ nhất thế giới, bị bắtgặp được, thể làm ra vẻ thờ ơ, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng cách nào mắt lạnh đối đãi.

      “Chưa bao giờ có nào dám ở trước mặt tôirơi lệ, đây phải là hành động mà thô lỗ làm ra.”

      Tô Noãn bình tĩnh nhìn động tác lau chùi ưu nhã của Lục Cảnh Hoằng, cách lớp sương mù mờ mịt, nhìn thấy cái khăn mùi xoa kia, là lần trước ở cửa hàng còn tưởng đưa cho .

      buông cái cằm ấm áp của ra, thu hồi cáikhăn của mình, ng he được ngây thơ lại tứcgiận cảnh cáo:

      “Về sau cho phép khi dễ tôi nữa!”

      Động tác đem khăn mùi xoa bỏ vào túi quần hơi chậm lại, cổ họng bỗng động đậy chút, nhìn về phía g hế gỗ, lại chỉ thấy bóng lưng nhanhchóng xoay người cầm lên máy chụp hình.

      đừng quấy rầy tôi nữa… tôi muốn chụp hình!”

      rất gấp, thế cho nên nhất thời sơ ý, nềngạch cao thấp dưới chân ngăn cản, thân hình gầynhỏ nhoáng cái lảo đảo ngã ngồi nền đất lạnh lẽo.

      Lục Cảnh Hoằng lông mày cau lại, tiến lên mấy bước, cúi người bắt được cánh tay , nhàng nâng lấy thân thể lên.

      Trong đôi mắt lại tràn đầy nước mắt, ngước nhìn , có vẻ uất ức mà oán giận.

      “Rớt bể.”

      Lục Cảnh Hoằng cúi đầu, mượn ánh đèn đường,nhìn thấy máy chụp hình nằm dưới đất, còn có ống kính bể nát bấy.

      “Nếu phải là tìm đến tôi, tôi cũng có gấp gáp như vậy, cũng bị té,máy chụp hình…”

      Giọng của Tô Noãn càng càng , khi tầm mắt nhìn sang lượng khí thở dường như đủ, mặt chợt đỏ lên, đầu hạthấp xuống, lại thỉnh thoảng liếc trộm về phía Lục Cảnh Hoằng, quan sát sắc mặt của .

      Lục Cảnh Hoằng gật đầu, mặt, vẫn chút biểu tình như cũ. Chương 9.4: Chú hôn qua chưa?

      Tô Noãn nhắm mắt theo sau lưng Lục CảnhHoằng, trong đầu còn quanh quẩn lời của anhsau phút trầm mặc, lành lạnh phát ra tiếng “Tốt lắm.”

      hiểu, “Tốt lắm” trong miệng là mang hàm ý gì.

      Là muốn để bồi thường máy ảnh số lượng có hạn này sao?

      Đưa mắt nhìn cái máy ảnh trong tay, nhìn ốngkính bị bể, Tô Noãn mím môi cái, hai mươimấy vạn hình như vượtt ngoài khả năng kinh tế của .

      Cách đó xa người đàn ông hăng háichạy tới, gì đó bên tai Lục Cảnh Hoằng, sau đó cung kính đứng bên, tựa hồ chờ đợi chỉthị của Lục Cảnh Hoằng.

      “Ở đây chờ tôi…Tôi sang phòng tiệc mộtchuyến.”

      Lục Cảnh Hoằng vội vã với tiếng, liềnđi theo người đàn ông kia, bước chân rất nhanh lại trầm ổn rời , thậm chí nhìn lâu chút.

      Đứng trong hành lang vắng vẻ, ánh mắt vẫn nhìn trang thiết bị được lắp đặt xa hoa, Tô Noãn đột nhiên cảm thấy, hai năm sau mình và nơi này hợp nhau, hôm nay , có lẽ càng thích hợp với quán ăn vặt ven đường hơn.

      Trong bầu khí yên tĩnh, thanh giàycao gót bén nhọn quanh quẩn, Tô Noãn quay đầu lại, còn chưa thấy cái gì lướt qua trước mắt, người liền bị cú va chạm mạnh làm té ngã.

      “Tiểu thư, sao chứ!”

      Tầm mắt Tô Noãn có chút choáng váng, đập vào ấy là màu sắc rực rỡ, ngã xuống đất, thoáng chốc đau đớn kịch liệt, mới phát ,người té chỉ có , còn có đụng vàocô.

      “Cù Ý Thần, nếu như muốn tốt chotôi, về sau cũng đừng can thiệp vào chuyện củatôi!”

      Tô Noãn từ trong đau đớn đứng dậy, hoảng hốt giữ vững thân thể, cúi đầu nhìn qua đôi nam nữ vẫn còn tranh chấp, mới vừa định thu hồi tầm mắt, người đàn ông mặc đồ rằn ri vốn ngồi mặt đất lại nhìn .

      Bốn mắt giao nhau, Tô Noãn chỉ là nhàn nhạt quay mặt , ng hiêng người nhặt lên máy chụpảnh lần nữa rớt mặt đất, muốn dínhvào, xoay người chuẩn bị rời , chợt bị cánh tay kéo lại.

      Tô Noãn hơi nhíu mày, theo bàn tay to lớn màu lúa mạch kia nhìn lên, lại thấy người đàn ông mặc đồ rằn ri kia cau mày nhìn chăm chăm , chìm sâu trong đôi mắt nhạy cảm, thoáng quachút kinh ngạc.

      Đó là loại ánh mắt phức tạp, Tô Noãn biết nên dùng loại ánh mắt nào cho đúng, liền khẽ mỉm cười, cổ tay mảnh khảnh bắt đầu quậtcường giãy dụa.

      …”

      khuôn mặt tuấn lãng nguội lạnh của ngườiđàn ông, thoáng qua vẻ mặt dám tin, tròng mắt sắc bén hơi nheo lại, dùng hết sức lực nhìn sâu vào ánh mắt , chỉ là chất vấn của còn chưa xong, liền bị loạt tiếng bước chân hỗn độn cắt đứt.

      kia vốn cùng ta dây dưa, thừa dịp ta đem lực chú ý lên người Tô Noãn, từ mặt đất, mang theo làn váy uốn lượn, trực tiếp hướng cửa chính quán rượu mà .

      Ánh mắt của người đàn ông chần chừ vài giây giữa Tô Noãn và bóng lưng kia, cuối cùng lựa chọn buông Tô Noãn ra, chân dài bước nhanh,vội vàng đuổi theo.

      Tô Noãn lạnh nhạt nhìn bóng dáng của ngườiđàn ông xa lạ, xoay người, về phía phòng tiệc, thấy được, khi người đàn ông kia bước qua cửa xoay phía trước, chợt quay đầu lại sâu vịnhìn cái.

      -----------

      Tô Noãn cầm máy chụp ảnh bị hỏng vào phòng tiệc, có vài người tao nhã, hoặc chìm liễm, hoặcánh mắt xinh đẹp, chỉ nhìn người ăn mặcđơn giản, dừng lại mấy giây, ánh mắt liền dời .

      Trong bữa tiệc, đại đa số đều rơi vào bàn chủ bên kia, Tô Noãn nhìn sang, dễ dàng nhận ra Lục Cảnh Hoằng, bưng ly rượu cùng mấyngười lớn tuổi chuyện với nhau, gương mặt tuấn tú, vẫn nhìn thấy chút nào nụ cười hùa theo.

      Người đàn ông như vậy, thanh tĩnh như xử nữ, yên lặng khiêm tốn, nhưng khí thế của tuyệt đối thua bởi bất cứ người nào ở đây, cho dù là những lão già kia lăn lộn mấy chục năm quan trường.

      Tựa như tại đứng nơi đó, hấp dẫn vôsố ánh mắt phái nữ, cho dù dám quang minh chính đại mở to mắt xem xét, cũng có mấy cặp mắt len lén liếc trộm.

      Tô Noãn an tĩnh đứng ở góc, rất nhanh ng he được lời bàn tán riêng tư của quý phu nhân danh môn ở bàn tròn bên cạnh.

      “Đó chính là lão Lục của Lục gia, ng he mới từ Na Uy về nước báo cáo công tác, tuổi còn trẻ màđã có thành tựu là Phó bộ trưởng Bộ ngoại giao, hơn nữa Lục gia danh vọng vây quanh, sau này tiền đồ thể tưởng a!”

      “Tôi ng he lần này trở lại, lão Tham mưu trưởng an bài cho ta xem mắt ít, cơ hồ mỗi ngày đều có mối, nhưng dường nhưcũng vừa mắt.”

      “Đúng vậy a, người cũng 32 tuổi, còn người nào, có được gia đình bình thường, lão Tham mưu trưởng có thể vộisao? Ng he lần trước ta cùng thiên kim củaNgô cục trưởng xem mắt, Lục thiếu này cái gì cũng tốt, chính là lời …”

      Chính là lời sắc bén, trắng ra chính làchanh chua!

      Tô Noãn đối với mình lại nhanh chóng đồng ý với nội dung của quý phu nhân muốn lại thôi,cảm thấy kinh ngạc, sau đó nhàn nhạt cười cười: chỉ là lên suy ng hĩ chân thực trong mấyngày cảm giác tồi tệ này mà thôi.

      Ánh mắt chuyển động, nhìn thấy thợchụp ảnh khác, đường đường chính chính cầm máy ảnh theo sau dâu chú rể, tiến hành g hi hình bình thường, cũng trì hoãn.

      Rất nhiều việc, cũng phải thể .

      Tô Noãn cong môi, quay đầu , cũng nhìn thấy phía xa xa Cố Lăng Thành cùng Doãn ThụyHàm ở bàn bên cạnh.

      Cố Lăng Thành cầm lấy áo khoát g hế dựa, dịu dàng khoát lên người Doãn Thụy Hàm, bàntay to lớn nhè cầm bàn tay thon của Doãn Thụy Hàm, săn sóc gì đó, Doãn Thụy Hàm dịu dàng lắc đầu, hạnh phúc cười yếu ớt trong ánh đèn dìu dịu mờ mịt.

      Người đàn ông thành thục tràn đầy sức quyếnrũ, cùng vợ mềm mại xinh đẹp như hoa, Tô Noãnlặng lẽ nhìn, nhớ lại rất nhiều năm trước, bác sĩ tư của căn dặn:

      “Tô tiểu thư, phải cách xa những hành động thân mật kia, tôi muốn như vậy, làm cho cuộcsống càng vui vẻ chút.”

      Tô Noãn cảm thấy nội tâm trống rỗng vô cùng, quỷ dị mờ mịt làm chán g hét vứt bỏ, xoayngười muốn rời khỏi, lại nhìn thấy màu vàng sậm chảy xuôi trong ly đế cao kia tán thành.

      chặn lại người bồi bàn lướt qua, mặc cáinhìn chăm chăm cung kính của người bồi bàn kia, bưng ly Martell màu xanh thẳm, sauđó uống hơi cạn sạch, lại đem cái ly thả trở về.

      Bên trong phòng tiệc nhạc quanh quẩn dudương, tầm mắt Tô Noãn có chút mơ hồ, cổ họng đau rát, tìm thấy bóng đen thon dài kia, ngốcng hếch mỉm cười.

      nên đến chào hỏi cùng Lục Cảnh Hoằng, đó là phép lịch nên có của thục nữ, Tô Noãn vì chính mình có giác ngộ như vậy mà tự hào gật đầu, chính là, mới vừa giơ chân lên, tầm mắt củacô liền bắt đầu trái phải đong đưa.

      Đây là lần đầu tiên uống rượu, rất nhanh sẽsay, trong nháy mắt khi té xỉu, trong tầm mắtmông lung mơ hồ của , đập vào chính là khuônmặt tuấn chau mày của Lục Cảnh Hoằng.

      Cánh tay của cơ hồ chịu toàn bộ sức nặng của , Lục Cảnh Hoằng nhìn xuống người gầyyếu trong lồng ngực mình mất tri giác, nếp uốngiữa chân mày càng nhíu lại, ng he thấy trước khi hôn mê lầm bầm lầu bầu:

      “Số mạng là quỷ dị, người như …làm sao lại cùng tôi dây dưa với nhau?”

      ôm lấy , yên tĩnh trầm mặc chợt thoáng qua, thản nhiên đối mặt các ánh nhìn chăm chú, ra ngoài, cũng để ý tới những ánh mắt tòmò càn rỡ kia.

      “Khó trách tìm được đối tượng thích hợp, ra là thích đàn ông a…”

      người đàn ông tốt như vậy, làm sao lại con đường lối thoát này…”

      Sau khi bóng dáng Lục Cảnh Hoằng biến mất ở cửa, bên trong phòng tiệc liền phát ra hết đợt này đến đợt khác thanh thổn thức, rất dễ nhận thấy, họ đối với giới tính của vị Bộ ngoại giao tinh này sinh ra ng hi ngờ.

      Doãn Thụy Hàm thu hồi tầm mắt, quay mặt sang, hướng về phía Cố Lăng Thành nhìn ra cửanói:

      “Lăng Thành, chúng ta cũng nên về .”

      Cố Lăng Thành ng he tiếng, nhìn về phía người vợ bên cạnh, cười tiếng, chuẩn bị đứng dậy, mới phát ra cánh tay của mình sớm khoát lên g hế dựa, mà chân của , cũng bước ra ngoài, phương hướng là nơi mà Tô Noãnmới vừa rồi té xỉu.
      Chương 9.5: Chú hôn qua chưa?

      Chiếc xe thể thao màu xanh ngọc chạy băng băng chiếc cầu cao đông đúc xe cộ lưu thông, hăng hái xẹt qua cảnh đêm dưới ánh đèn neon, trongkhông gian mịt mùng, mảnh an bình, chỉ có tiếng bánh xe ma sát mặt đường thỉnh thoảng phát ra tiếng vang đánh nát phần yên tĩnh này.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn thẳng làn xe dày đặc phíatrước, bóng dáng co tròn ngủ say g hếlái phụ chợt phát ra tiếng động, vẫn là liếcmắt nhìn qua.

      Tô Noãn hai má đỏ bừng giống như thoa phấn,cánh môi hồng nhạt hé mở, hô hấp nhàng, từ từ nhướng lên mí mắt nhập nhèm, đôi mắtxếch mê ly kia tràn đầy mảnh sương mù nhàn nhạt.

      Con ngươi rã rời của dần dần tập trung, chiếurọi võng mạc chính là đường cong gò má ưu nhã của , ánh đèn đường lúc sáng lúc tối, rọi vào khuôn mặt , tràn đầy loại ma mị sắcbén.

      ngước đầu lên nhìn , đôi mắt xinh đẹp vachạm với khí chất sạch của , nháy lên sương mù trong suốt, cười rồi lại thở dài:

      “Làm sao giờ, chú này, xem như tôi tự đem mình bán, cũng đền nỗi bộ máy ảnh kia.”

      Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏnhắn tràn đầy nụ cười của Tô Noãn, giữa hô hấp, tinh tế ngửi thấy nồng đậm mùi rượu, chân mày bất giác nhướng lên:

      uống Martell Lam Đới?”

      “Ừm!”

      Tô Noãn khóe môi chứa đựng nụ cười ngọt lịm, khéo léo gật đầu:

      “Tôi thấy là miễn phí nên lấy uống, nhưng mà thực rất khó uống, ngon chút nào!”

      bỗng nhiên thu lại nụ cười, con ngươi xinh đẹp chuyển động, sau đó lại cười lên, há môi hồng ra, chìa ra ngón tay thon dài, xemanh ra gì khoa tay múa chân:

      “Tôi chỉ uống ly, cũng chỉ uống có ly, lần sau tôi uống nữa, tôi rất ngoan, cho nên chú này, chú giúp tôi lấy giấy tính tiền !”

      giống như con chuột hoa lén uống rượu, thấy buồn cười mà rung đùi đắc ý, mặt luôn lộ vẻ tươi cười, hồng hồng, cực kỳ giống vườn hoađào nở rộ.

      Lục Cảnh Hoằng cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay kia bắt lấy ống tay áo , giờ phút này đối với hành vi mạo phạm kia của cách nàophán xét, chỉ là lạnh nhạt liếc nhìn ánh mắt ngây thơ của Tô Noãn, ra lệnh:

      “Buông tay ra, sau đó ngồi trở về vị trí .”

      Tô Noãn ng he thấy giọng lạnh nhạt của , cho dù ý thức ràng, cũng có thể ng he ra ngữ điệu ng hiêm khắc của , rụt đầu cái, sau đó ng he lời ngồi trở về vị trí của mình.

      “Chú này, chú hung dữ, giống y ba tôi!”

      nước mắt long lanh rồi ngẩng đầu, ai oán mà ủy khuất, lại dám tiếp tục lại gần anhchút nào nữa.

      Lục Cảnh Hoằng khóe mắt giựt giựt, lần nữa đưa mắt nhìn ra bên ngoài xe, lại nhịn đượcnhếch miệng, ng hi hoặc mình tại sao lại cùng người say rượu chuyện.

      “Chú cười lên trông là đẹp mắt, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp chỗ chê,người ở bên cạnh, như tắm gió xuân, cho dù chếtcũng hối tiếc…”

      Tô Noãn hai tay nâng quai hàm hồng nhuận, phe phẩy đầu , sùng bái chiêm ngưỡng .

      Lục Cảnh Hoằng liếc xéo cái, thể phủ nhận, bị tên tửu quỷ đùa giỡn, cònlà tiểu tửu quỷ trưng ra vẻ mặt háo sắc như lẽđương nhiên vậy, kết quả lại cách nàođáp trả.

      Bất đắc dĩ quay mặt , hăng hái nhìn dòng xe cộchạy, khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng, nhịn được lên nụ cười.

      Dĩ nhiên, nếu như ngờ tới chuyện xảy ra phíasau, nhất định hối hận phóng túng cảm xúc của mình như thế, nhất là ở trước mặt mộttửu quỷ say khướt.

      Tô Noãn nhìn gò má Lục Cảnh Hoằng, chớp chớpđôi mắt hoang mang kia, đầu chôn xuống, an phận ngồi tại chỗ ngồi ôm đầu gối.

      Trầm mặc lâu qua, Tô Noãn đột nhiênnâng lên khuôn mặt đầy đỏ ửng của , trong đôi mắt phượng lóe ra ánh sáng hào quang, giống như đưa ra quyết định rất lớn:

      “Chú này, tôi rất thích chú!”

      ngây thơ còn lượn quanh trong khôngkhí, lại nhào tới, hơn nữa, ôm chặt Lục cảnh Hoằng lái xe.

      đường cầu vượt, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đột nhiên phát ra tiếng thắng xe bén nhọn, sau đó chợt dừng giữa đường, giống như là con cá chết đột nhiên tê liệt.

      Trầm mặc xấu hổ trong xe như đóa hoa chờ nụ hoa dần dần nở rộ, thanh tiếng còi xe bịcách ly với thế giới phong kín bên ngoài.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Tô Noãn bởi vì quán tính bị hất văng ra, trong mắt đầy ủy khuất màxoa xoa đầu bị đụng đau, ánh mắt ng hiêm ng hị lạnh nhạt :

      “Có mấy lời thể lung tung, nhất là những thứ dối trá lấy lòng kia, chỉ làm ngườing he chán g hét.”

      Trong đôi mắt xếch trong suốt ngây ngô kia, bởi vì lời của , nhanh chóng mờ mịt nổi lênsương mù:

      “Nhưng mà, tôi thích chú…”

      “Như vậy đáng tiếc, tôi cũng thíchcô.”

      Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng quay đầu, ngước lên ánh mắt nhìn thẳng vào sững sờ, mà mở cửa xe, che cái đầu choáng váng, xuống xe,trước khi đóng cửa xe :

      xin lỗi!”

      Hai tay của đặt tay lái, đưa mắt nhìnbóng dáng thon gầy kia lắc lư mà xa, cũng nhìn thấy đột nhiên trật chân bị té, giống như con ếch chết bất đắc kỳ tử, nằm ở ven đường nhúc nhích.

      Ánh mắt mới vừa rồi nhìn , giống như là đứa con ngước nhìn người cha hiền lành, tràn đầy tình cảm quấn quýt, mà phải là tình cảm phức tạp giữa nam nữ.

      Nếu phải thích , tò mò, có thể hay lần nữa xông lên ôm lấy , sau đó, kìm lòng được hô lên tiếng “Ba”.

      Bởi vì vừa mới qua, và ba ng hiêmng hị y như nhau.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn Tô Noãn còn nằm mặt đất, chần chờ chốc lát, vẫn là xuống xe, bước chân mau lẹ tới.

      Trong lòng thanh cho biết, nên xuống xe kéo sinh mệnh đáng thương kia lại, cũng phải đưa về nhà an toàn.

      cảm thấy áy náy nhanh chóng tăng thêm trong thân thể mình, cũng biết tại sao lại sinh sôi nảy nở như vậy, là bởi vì cự tuyệtmột quyến luyến cha mình, hay là bởi vì để mặc cho thân thể bé yếu ớt chống chọi trong đêm tối nặng nề.

      còn muốn nằm như thế bao lâu?”

      Tô Noãn tỉnh tỉnh mê mê đem mặt dính đầy bụi đất nâng lên, đôi giày da màu đen đập vào mi mắt, tầm mắt chuyển lên, nhìn thấy tây trang thẳng đứng, còn có khuôn mặt tuấn tú thanhngạo kia bị màn đêm che kín.

      “Tôi chỉ là muốn ng hỉ ngơi chút, lát nữa sẽđứng lên.”

      cười ngây ngô, gương mặt ửng đỏ, bởi vìđêm tối rét lạnh mà tiêu tán ít.

      Sau đó, trong tầm mắt mông lung của , bóng dáng cao to ưu nhã kia ngồi xuống, cánh tay xinh đẹp khoát lên đầu vai :

      “Đứng lên , tôi đưa về.”

      Tô Noãn phẫn nộ gật đầu, hốc mắt lại ướt át mà chua xót, chất giọng trầm thấp ấm áp của khiến cho cảm thấy khỏi ấm áp, ánhmắt trong trẻo lạnh lùng cũng giống ngày thường lạnh thấu xương, tràn đầy chân thành thathiết ân cần.

      “Chú phải là thích tôi sao?”

      Động tác xốc lên của Lục Cảnh Hoằng dừng lại, nhìn xuống đôi mắt tràn đầy ưu thương của , độtnhiên phát chính mình cạn từ.

      Theo như tuổi của , nên có con lớn như vậy.

      Tô Noãn có được đáp án như ý, cũngkhông nổi giận, chỉ là đơn thuần cười chút,sau đó vẻ mặt trầm xuống, ng hiêng đầu, theo dõi con ngươi , hỏi:

      “Chú hôn qua chưa?”

      Lục Cảnh Hoằng mi tâm nhíu lên, quan sát kỹlưỡng sắc mặt của cái tửu quỷ ngồi xếp bằng mặt đất này, bàn tay thon dài chống đỡ đầu gối, muốn đứng dậy, lại ng he được thanhtrong suốt vui mừng của .

      “Nha…”. bình chân như vại gật đầu, mắt xếch ngây ngô trong suốt nhìn , “Nếu như chúkhông để ý…”

      chợt nâng tay gác ở quai hàm lên, thừa dịp chưa chuẩn bị, kéo cổ áo sơ mi trắng như tuyết của về phía trước, gắt gao dán lên cánh môi mềm dẻo của .
      Chương 9.6: Chú hôn qua chưa?

      Cánh môi nhắn mát lạnh ngượng ngùng vuốtve, thanh tiếng còi xe thôi thúc nhau, giống như có từng chùm từng chùm pháo hoa, nở rộbên trong đầu óc của , rực rỡ sáng lạng, nhiễu loạn giác quan của .

      Tròng mắt sau kính Lục Cảnh Hoằng hơi trợn to,trước sau như tao nhã kiềm chế chính mình bình tĩnh, trong nháy mắt hút lấy thân thể , khi đưa cánh tay ra, bao lấy mặt , thân thể thon dài cúi đầu xuống của độtnhiên cứng ngắc.

      Trong tầm mắt của , là nụ cười phóng đại,nhìn qua thanh thuần non nớt, lại tràn đầy mị hoặc quyến rũ.

      còn hiểu được thế nào là hôn môi, chỉ là ngừng cọ cọ môi của , trong đôi mắtphượng xinh đẹp, toát ra ưu thương uất ức, dùng loại ánh mắt lên án nhìn .

      Gió đêm mát mẻ phất qua mặt , làm rối tung mái tóc đen của , nửa ngồi trước mặt ,hai tay gắt gao chống lên lan can cầu sau lưng ,dùng hết sức lực khắc chế chính mình.

      Kẻ quyến rũ đơn thuần mà vô tội, cho tới bây giờ phải là thiên sứ, đôi mắt xinh đẹpkia, quá dễ dàng mê hoặc lòng người, nhất là dục vọng của người đàn ông, gợi ra những thứ đen tối nhất.

      Cho dù là , cũng vào khắc này, bắt đầu lạc lối.

      Đầu lưỡi mềm mại miêu tả ràng bờ môi góc cạnh của , dùng sức liếm láp, bởi vì đôi môianh khép chặt, mà lung tung mò mẫm liếm mộttrận.

      Giữa hô hấp mập mờ, là mùi rượu nồng đậm, cay cay ngọt ngọt, làm người ta say mê.

      lẳng lặng, mặc cho làm xằng làm bậy,thân thiết mà êm ái, dùng môi của bao trùmmôi mỏng gọt của , sềnh sệch liếm thỏa thích, ng he thấy tiếng tim đập từ ngực, như trước trầm ổn mạnh mẽ, lại tăng nhanh tiết tấu.

      biết mình rốt cục là đành lòng cự tuyệt đứa bé đáng thương này, hay là muốn cự tuyệt, thời khắc mà hôn tới, có lẽ anhcũng đánh mất hoàn toàn tự chủ.

      muốn thừa nhận, chính mình bị con chuột hoa run rẩy mơ hồ này dụ dỗ, nhưng, sựthật là như thế, vào lúc đẩy ra, nhận định này rồi.

      Tại giây này, đột nhiên muốn bỏ qua toàn bộ lễ độ bình tĩnh khắc chế, muốn thuận theo ý tưởng nguyên thủy nhất dưới đáy lòng,cho nên, từ từ nhắm ng hiền hai mắt.

      Thân thể cao to, thoáng ng hiêng về phía trước, dán sát lên cánh môi , chỉ là, chờanh có bước hành động kế tiếp, mở rộng racổ áo của , mở mắt ra, thấy hả hê cười mờ ám.

      Đôi môi đỏ tươi như cánh hoa hồng, nhàng cong lên, khờ dại mê ly nháy mắt, ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía sau :

      “Chú, xe của chú bị bắt rồi kìa!”

      cây cầu vượt, chiếc xe thể thao bảnh bao chói mắt, bị xe cảnh sát kéo lủi thủi, đường cái vốn bị tắc ng hẽn chen chúc phút chốc khôiphục thông suốt.

      Lục Cảnh Hoằng đứng dậy, sửa sang lại nếpnhăn vạt áo, lông mày nhíu lại khi nhìn thấy xe cảnh sát chậm rãi dừng trước mặt, sau đó thấymột vị cảnh sát giao thông giống như từngquen biết từ trong cửa xe thò đầu ra.

      Ánh mắt cảnh sát giao thông nhìn theo từ người Tô Noãn ngồi dưới mặt đất lướt về phía Lục Cảnh Hoằng ưu nhã mà đứng, xoa xoa huyệtthái dương của mình, chỉ vào Lục Cảnh Hoằng, hung tợn phát biểu:

      “Tôi hai người có xong chưa, ban ngày là tạpchí người lớn, buổi tối lại tới đây trình diễn màn ‘tình cảm thắm thiết cầu’, cố tình đểcho tôi tan ca đúng ?”

      “Lần sau muốn ồn ào cũng nên để cho tôi đổi lại đoạn đường , nếu để cho tôi ở nơi này bắtđược, nhìn thấy các người tiếp tục làm trở ngại giao thông, thể nào cũng phải cho cặp dở hơi cácngười vào tù làm đôi uyên ương ân ái!”

      Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng nhìn cảnh sát giaothông đào thải bọn họ, giữa chân mày phập phồng càng sâu:

      “Tôi nhắc lại lần nữa, tạp chí người lớn kia phải của tôi.”

      “Ơ, tôi cậu còn chối phải ?”

      Lục Cảnh Hoằng quay đầu, hình như chẳng thèmđể ý tới vị đồng chí cảnh sát giao thông này cứ liên tục phàn nàn, tay bỏ vào túi quần, hơi xoay người, nhìn xuống Tô Noãn còn thảnh thơi ngồi dưới mặt đất, gương mặt trầm tuấn tú càng thêm khó coi mấy phần.

      “Ngày mai cùng nhau mang giấy chứng nhận tớilấy xe !”

      Tô Noãn sững sờ nhìn xe thể thao lướt qua trước mắt, sau đó nhìn về vẻ mặt khó chịu của Lục Cảnh Hoằng:

      “Chú này, chú cần đuổi theo sao?”

      “Chẳng lẽ còn ng hĩ rằng, bọn họ để cho tôi đuổi theo sao?”

      Lục Cảnh Hoằng quét mắt nhìn Tô Noãn say vù vù, lấy di động ra, bấm số điện thoại:

      “Lập tức lái xe tới đây, tôi ở tại khách sạnHilton hướng cầu vượt Hương Hoa.”

      Cúp điện thoại, Lục Cảnh Hoằng từ cầu vượt bước nhanh mà , lưu luyến chút nàoxoay người, rất nhanh chóng, cũng rất bén nhọn.

      Tô Noãn mờ mịt ngồi dưới đất, lẳng lặng ng he bên người vang lên thanh tiếng còi xe, cũnglẳng lặng nhìn bóng lưng kia dần dần xa.

      bao lâu, liền nhìn thấy bóng dáng ưu nhã kia như cây đại thụ, dừng lại bước chân, sau đó, chậm rãi ng hiêng người.

      Từng chiếc xe nối gót chạy ngang qua, đèn xe sáng ngời phát ra ánh sáng, đem dáng người của in thành bóng lớn bên cạnh.

      nhìn thần thái của , lại cảm thấyánh mắt dừng lại, giống như là bị mê hoặc, lảo đảo từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, vui vẻ hướng Lục Cảnh Hoằng chạy tới.

      Tô Noãn mặt lên nụ cười ngốc ng hếch,giống như trẻ con cười hồn nhiên, đập vào con ngươi , cố gắng bình phục hô hấp củamình:

      “Chú này, chúng ta có thể gọi xe sao?”

      kêu, tự mình đuổi theo!”

      Lục Cảnh Hoằng hề dừng bước lại, đầu óc hỗn độn của Tô Noãn sau khi tiếp thu được tin tức, chậm chạp gật đầu, nhếch miệng cười mộtcái, cố gắng tăng nhanh bước chân, muốn đuổi theo tốc độ của .

      Tư thế bộ của Lục Cảnh Hoằng ưu nhã mà khắc chế, lại từng bước thả chậm tốc độ, tầm mắt của rơi mặt đất, thấy được bóng đen nhắn chiếu mặt đất, lung la lung lay, giaohòa cùng bóng dáng mình.

      Chợt, bóng dáng của lảo đảo cái, xiêuvẹo ngã quỵ ra phía trước.

      Lục Cảnh Hoằng xoay người trở lại, đúng lúc đụng vào phía trước , bước đến bên cạnh bước, cánh tay thon dài nâng lên, bàn tay đẹp đẽ giữ chặt chiếc eo thon của .

      Tay của Tô Noãn theo bản năng vòng quanh cổ , hô hấp nóng bỏng phả vào cằm, thân thể phong phanh bám vào người , giống như đứa trẻ vị thành niên mất cha mẹ cốgắng bám vào bóng cây đại thụ to lớn.

      “Chú này, hình như tôi buồn ngủ…”

      Lục Cảnh Hoằng cúi đầu, thấy hàng lông mi dàyđậm vụt sáng lên, chậm rãi che mất đôi mắt đơn thuần mà quyến rũ kia, thân thể gầy gò cũng theo đó mà mất tri giác, mềm mại nằm thẳng trong ngực , tin tưởng mà buông lỏng.

      Ánh mắt tinh nhuệ của liếc về chút đỏthẫm nơi khóe môi , mi tâm khẽ nhíu, thoáng gần sát, thấy bên môi hồng khẽ nhếch của mảnh hoa mai thất lạc.

      Ng he được tiếng ngáy đều đặn, khóe môi của gợi lên độ cong thản nhiên, dời ánh mắt , thấyđược hai bên cầu vượt dãi hoa mai đỏ thẫm.

      Ngón tay thon dài chạm vào hai bên má , ngóncái muốn lau ít cánh hoa mai, ánh đèn chiếurọi kịch liệt ngăn cản động tác của , híp mắt nhìn lại, liền thấy chiếc Mercedes-Benz dừng ở cách đó hơn hai thước.

      Kiều thò đầu ra từ g hế lái cửa sổ, thấy đôi namnữ ôm nhau ven đường, sững sờ, lập tức bất an xin lỗi:

      “Thực xin lỗi, Lục bộ, tôi đến sớm!”

      ********

      --- Lời tác giả ---
      thư hồ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: cố ý phải ?

      “Thực xin lỗi, Lục bộ, tôi đến sớm!”

      Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Kiều rút đầu vào xe, ánh mắt rơi vào mặt Tô Noãn ngủsay, ng hiêng khom người, cánh tay dài vòngqua phía sau đầu gối , nhàng mà đem ôm lấy.

      Ôm cũng dùng sức, quá rồi, tựa hồ trừ bỏ thân như bộ xương khô, chỉ có bọc bênngoài lớp da.

      ôm , muốn về phía Mercedes, động cơ xe vốn im lặng đột nhiên vang lên, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của , Mercedeslao vụt đến, mà còn ôm người đứng tạichỗ.

      Lục Cảnh Hoằng tay ôm Tô Noãn, lấy di độngra, ấn nút gọi, giọng lạnh lẽo ng hiêm ng hị:

      “Ai cho cậu , lái xe quay lại!”

      Bên kia điện thoại trầm mặc trong phút chốc,sau đó là tiếng Kiều đầy áy náy giải thích:

      “Lục bộ, đây là đường xe chiều…”

      “Kiều, trước kia thế nào tôi phát giác ra cậu có năng lực biện hộ?”

      Lục Cảnh Hoằng sắc mặt lạnh lẽo trầm, xong trực tiếp cúp điện thoại, nhìn trong ngực, đem tất cả tin tưởng mà giao phócho , bằng như thế nào có thể an nhiên như thế?

      Tầm mắt của thất lạc vào bàn tay mềm mại nắm chặt vạt áo , ngón vô danh, đeomột chiếc nhẫn kim cương to, cho dù là trong đêm tối, cũng cách nào che dấu kim cương tỏa sáng chói mắt.

      nhớ tới ngày của hai năm trước, Thiếu Thần bỗng nhiên xuất trước cửa đại sứ quán Na Uy, lưng đeo túi hành lý to lớn, trước ngựctreo máy ảnh chụp hình, giống như nhà thám hiểm chuẩn bị xa.

      Nước Pháp lãng mạn cuối cùng cũng lưulại được lòng của thiếu niên nhiếp ảnh gia này,trong quán cà phê, Thiếu Thần ngồi đối diện ,cười cho biết, bản thân quyết định trở vềnước.

      “Là bởi vì kia sao?”

      uống ngụm Cappuc cino, thâm thúynâng lên đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngưng mắt nhìn người con trai trong suốt nhưánh mặt trời đối diện, hỏi thăm của lập tức nhận được vẻ cam chịu của Thiếu Thần.

      Thiếu Thần cười đến quá mức tốt đẹp, há lạiđoán ra ý đằng sau nụ cười này?

      “Cháu vẫn tin tưởng, ấy chính là người mà cháu muốn tìm kiếm cả đời, lần này trở về, cháung hĩ kỹ rồi, mặc kệ đáp án của ấy là gì, cháucũng rời .”

      Thiếu Thần lấy ra tấm hình đặt trước mặtanh, yên lặng nhìn sơ qua, ngẩng đầu chânthành tha thiết nhìn , ra thỉnh cầu củamình:

      “Chú út, chú đồng ý giúp cháu hai nguyện vọng, bây giờ cháu muốn chú thực nguyện vọng thứ nhất.”

      biết Thiếu Thần từ đâu mà biết được, quen biết bậc thầy chế tạo kim cương nổi tiếng ở Nam Phi – Tobias và 8226; khổ cực, khi Thiếu Thần lên tiếng xin thuyết phục Tobiaschế tạo chiếc nhẫn kim cương có kinhngạc trong chốc lát.

      yên lặng nhìn trong hình, kinh ngạc rốt cục là người phụ nữ như thế nào, lại làm cho Thiếu Thần cam nguyện lấy nguyện vọng lúc cònnhỏ tới cầu .

      hiểu tình , cũng cách nàothể ng hiệm tình khắc cốt g hi tâm trong lòng, nhưng đúng là vẫn đồng ý.

      Vô luận có phải hay nhiệm vụ gian khổ, cũng muốn từ chối, sớmmuốn thực hai nguyện vọng này, hôm nay cơ hội tới, tự nhiên bỏ lỡ vô ích.

      Lục Cảnh Hoằng rũ mắt nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa Tô Noãn, đột nhiên, nhớ lại nét mặt Tobias lúc ấy, có kinh ngạc, cũng có vui mừng,khi ra, muốn ta giúp chế tạo ra chiếc nhẫn kim cương đặc biệt.

      Tobias, trước khi di cư đến Na Uy, liền tuyên bốra bên ngoài là đụng vào việc chế tạo kim cương nữa, nên thỉnh cầu của chỉ đổi lạiđược từ chối khéo léo của Tobias.

      Nhưng trước khi , Tbias đưa đến tay chính là chiếc nhẫn có sẵn:

      “Ansel, gratulations on finding your soulmate!”(Ansel, chúc mừng cậu tìm được linh hồn bầu bạn cùng cậu!)

      Đó là tín vật đính ước của ta cùng vợ 40 năm trước, nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trânquý này, mặt là nụ cười nhàn nhạt:

      “Thank you!”

      Nội tâm của mặc dù áy náy nhưng cũngkhông lên tiếng giải thích, cần thực nguyện vọng mà từng hứa, mà chiếc nhẫnlà kết quả tốt nhất.

      Chỉ là ngờ tới, đến cuối cùng, hainguyện vọng này cũng vì cùng người mà thực .

      --------------

      Chiếc xe Mercedes đen bóng chậm rãi lướt qua,dừng lại trước mặt Lục Cảnh Hoằng, cũng kéo lạisuy ng hĩ của , ngước mắt, liền thấy Kiều vộivàng xuống xe, lại nhìn thấy ôm lấy Tô Noãn dừng bước tiến lên.

      “Lục bộ, mời lên xe!”

      Kiều khom người mở cửa xe, cung kính chờ đợi,Lục Cảnh Hoằng lần nữa ôm lấy Tô Noãn, cũngkhông cần mượn tay người khác, đem Tô Noãnngủ say để vào bên trong xe, động tác dịu dàng nhàng linh hoạt, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Kiều, vòng qua đuôi xe, từ phía bên kia lên xe.

      Xe khởi động, chạy xuyên vào con đường bao phủ màn đêm, Lục Cảnh Hoằng quay đầu, nhìnTô Noãn ngủ ngon lành bên cạnh, thấy tư thế ngủ của giữa mi của để lộ dấu vết mà nhíu lại.

      Đầu nặng trĩu dựa vào đầu vai , đôi tay bắtlấy vạt trước áo sơ mi , dấu vết nhăn nhúmnói cho biết, nắm chặt bao nhiêu.

      Cánh tay của bị đè ép, tư thế cứng ngắckhiến cho cảm thấy từng đợt tê dại, muốnđưa tay đẩy ra, lại trông thấy dung nhan yên tĩnh ngủ ngon đành bỏ qua ý niệm “xúc động”trong đầu.

      “Lục bộ, kỳ trước tiên có thể dùng taytrái nâng đầu Tô tiểu thư lên, sau đó lấy tay phảira, đem Tô tiểu thư ôm vào trong ngực, như vậy tay của cũng tê!”

      Kiều ngồi g hế lái phía trước đột nhiên chen vào, mắt thỉnh thoảng liếc trộm kính chiếu hậu,nhìn thấy cấp của mình do dự hành động, lập tức tốt bụng nhắc nhở.

      Lục Cảnh Hoằng ng hiêng đầu nhìn khuôn mặt nhiệt tình của Kiều cái, nhìn tới đôi mắt lầnnữa liếc trộm trong kính chiếu hậu, lạnh lùng ra lệnh:

      “Lo tốt việc lái xe của cậu .”

      Kiều lập tức im miệng, ngoan ngoãn đem tầm mắt nhìn ở đằng trước, hề mong muốn nhìn lén tình cảnh phía sau nữa, nhưng vẫn là nhịn được giương lên khóe môi cười trộm.

      Người đàn ông gặp phải bất kỳ tình trạng khẩn cấpcùng lâm nguy nào cũng hề sợ hãi, ra là cũng có thời điểm đặc biệt, mặt lạnh xem ra mãi mãi thay đổi thế nhưng cũng hồnglên.

      Chợt xe thắng gấp cái, Tô Noãn ngủ saycũng bởi vì quán tính, đột nhiên rời khỏi đầu vai Lục Cảnh Hoằng, vọt thẳng tới lưng g hế dựa phía trước.

      Vậy mà, trước khi cái trán của đụng vào lưng g hế ngồi cứng ngắc phía trước, bàn tay to đãchắn trước mặt , êm ái dán sát vào cái trán , ngăn cản va chạm.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn khuôn mặt nhắn rơivào lòng bàn tay , có chút mờ mịt, bản năng phản ứng vừa rồi, ngoài dự liệu của , ngờ, mình giơ tay đệm cái trán cho .

      Xe lần nữa khởi động, Tô Noãn ngủ say bất tỉnhng hiêng ngã lui về phía sau, mà , lại đưa ra cánh tay khác, trước khi quay trở lại chỗ ngồi đỡlấy phía sau ót , ôm vào trong lòng.

      loạt động tác, nước chảy mây trôi hoànthành, quá mức lưu loát, giống như từng làm qua vô số lần, thực tế, đây là lần đầu tiên chủ động ôm người con vào ngực.

      Ở cổ, là hơi thở ấm nóng phả ra, ở ngực, là cảm giác mềm mại mà khuôn mặt mang đến,cổ của dần dần chuyển động, bàn tay gác trênvai từ từ nới lỏng.

      lặng lẽ dời tầm mắt, nhìn phong cảnh vunvút ngược hướng con đường ngoài cửa sổ, duytrì tư thế này, bên tai lắng tiếng ngáy của .
      Chiếc xe hơi lịch tao nhã chạy xuyên qua các căn biệt thự xa hoa, lướt qua khu vườn rộng lớn,dừng lại ở khu nhà cao cấp nằm sâu bên trong,cửa sau xe mở ra, bóng dáng cao to rơi vào trong bóng đêm.

      “Lục bộ, Tô tiểu thư ấy…”

      Lục Cảnh Hoằng quay đầu lại thấy Tô Noãn nằmngửa ra chỗ ngồi, thu lại lông mày, hướng cửa xe trước đóng, ra chỉ thị cho Kiều:

      “Đưa ấy về nhà.”

      Kiều xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Lục Cảnh Hoằng cất bước xa, hơi liếc mắt nhìn Tô Noãn ngồi phía sau, bất đắc dĩ thở dài, và khởi động xe.

      Tiếng bước chân rời rạc vang lên ràng ở giữahành lang, Lục Cảnh Hoằng dừng lại trước cánh cửa, giơ ngón trỏ tay phải lên, liên tụcấn các con số bàn phím cửa, tiếng“cạch” liền mở ra.

      Ở khu đổi giày trước cửa, Lục Cảnh Hoằng bật đèn lên, trong nháy mắt, cả phòng liền sáng như ban ngày, lẳng lặng xuyên qua phòng khách vắng vẻ, trực tiếp vào phòng ngủ.

      Khi từ phòng ngủ ra, bộ tây trang trênngười chính thức được thay, thay vào đó là mộtchiếc áo lông cừu cổ trể hình chữ V màu xám nhạt, tay áo xoắn đến khủy tay trông có vẻ tùy ý mà lười biếng, phù hợp với chiếc quần dài màu trắng gạo, làm cho tăng thêm vài phần hương vịcủa người đàn ông gia đình.

      tới trước tủ lạnh, rót ly sữa tươi, từ từuống hớp, cảm xúc lạnh lẽo đập vào đầu óc , nhàng đem nó nuốt xuống.

      Kính gọng sóng mũi cũng biếnmất, đôi mắt màu hổ phách che dấu quanh nămsau tròng kính, cho thấy chút mệt nỏi, vừađịnh về thư phòng, liền đột nhiên bị tiếng chuông cửa hấp dẫn lực chú ý.

      Lục Cảnh Hoằng mở cửa, liền thấy Kiều đỡ Tô Noãn bất tỉnh nhân đứng ở hành lang sáng ngời, trước khi chân mày toát ra vẻ vui, Kiều lên tiếng trước:

      “Lục bộ, Tô tiểu thư mang theo chìa khóa nhà, trùng hợp là bạn cùng phòng của ấy cũngkhông có ở đó, tôi biết nên đưa ấy đâu, thể làm gì khác hơn là quay trở lạiquấy rầy !”

      Lục Cảnh Hoằng nhìn về phía Kiều, ánh mắt dừng lại lâu, khiến Kiều nhịn được cúi đầu, làm bộ nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng quansát, vẫn còn quên bổ sung câu:

      “Tôi vội ra khỏi nhà, nên có đem theotiền!”

      Cho nên, cách nào thuê phòng khách sạn,Lục bộ, phải tin tưởng, tôi phải cố ý đem người lại đây trả!

      Lục Cảnh Hoằng tuấn mi nhíu lại, ánh mắt rơi vào mặt Tô Noãn, truy cứu tráchnhiệm của Kiều nữa:

      “Chờ ở cửa, tôi lấy tiền!”

      “Được, Lục bộ.”

      Lục Cảnh Hoằng tầm mắt thản nhiên đảo quaKiều tích cực phối hợp, đưa ly sữa tươi trong tayđể lên giá giày, liếc nhìn Tô Noãn ngủ say, xoay người về phía phòng ngủ

      Chỉ là, khi cầm tiền trở lại cửa trừ bỏ bóng dáng nhắn ngồi tựa vào cửa, bóng dáng Kiều sớm thấy đâu, rất ràng, Kiều thừa dịp trở về phòng lấy tiền mượn cơ hội bỏ chạy rồi.

      Trước sau như duy chỉ có thuộc hạ là ta, làm sao dám lần hai lượt làm trái mệnh lệnh của ?

      Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn xuống Tô Noãnngồi mặt đất, đầu của khẽ tựa vào khung cửa, hai mắt nhắm chặt, lông mi thon dài an tĩnhmà xinh đẹp, giống như cánh bướm thu hồi, nhàng đậu lên cánh hoa, an bình ng hỉ ngơi.

      Ánh mắt của liếc về phía khay trà sofa,nơi đó đặt điện thoại nhà, tới, bấm sốKiều, sau đó ng he thấy tràng thanh, chânmày kiên nhẫn càng nhíu lại hơn.

      Xoay người lại, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy mộtđôi con ngươi trong suốt sáng ngời, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp kia, cho dù là sau khicô uống say, cũng tản ra phong thái khác.

      “Chú nhìn là đẹp mắt!”

      Đây là câu đầu tiên khi Tô Noãn mở mắt ra, mơ hồ đến gần ngước nhìn, toét miệng cười hì hì, cơ hồ nịnh hót lấy lòng .

      Lục Cảnh Hoằng cũng vì lời tán dương này mà lộ ra nụ cười, chỉ nhìn cái, liền tới trước cửa, bắt đầu đổi giày, tính tự mìnhđem tiểu tửu quỷ này tống ra khỏi cửa.

      “Chú này, miệng tôi khát quá!”

      Sợ rằng những lời này mới chính là ý đồ của ,câu ca ngợi kia chẳng qua là cái chăn đệm, Lục Cảnh Hoằng từ cao nhìn xuống thấy TôNoãn đáng thương lôi kéo ống quần , bình thản cầm lấy chìa khóa xe tủ giày.

      “Tôi đưa về.”

      Động tác lôi kéo ống quần của Tô Noãn dừnglại, môi hồng ngây thơ khẽ nhếch, sau đó theocánh tay dài của , thấy được tủ giày có ly sữa, đôi mắt phượng say mê kia thoáng qua tia sáng mừng rỡ.

      Lục Cảnh Hoằng mở cửa, tầm mắt quay lại, đập vào mắt là Tô Noãn g hé vào tủ giày, bưng ly sữa tươi mà uống, trong tình cảnh đó đưavào miệng.

      Thân ảnh cao to ưu nhã chuyển động, trước khimôi kịp chạm vào ly, ngón tay của chặn lấy miệng ly, làm cho miệng chạm được tớisữa tươi thuần trắng ngọt ngào kia.

      “Tôi rất khát!”

      khẽ nhếch lên khuôn mặt phấn hồng, âmthanh vô tội mà lên án, hai tay cầm ly cũng bắt đầu dùng lực.

      “Ly này được!”

      Thái độ của cứng rắn, bởi vì buồnbã mà nhượng bộ, lực ở hai ngón tay cũng tăng thêm mấy phần.

      “Tại sao được?”

      rướn cổ lên, dò đầu, cố hết sức nhìn vào bên trong ly sữa tươi, hình như cả khuôn mặt cũng muốn đưa vào trong ly , thấy thủy chung giảm lực, ủy khuất dẩu môi lên, lại vẫn cam lòng nâng chặt cái ly.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn cái đầu màu nâu của đung đưa, giống như con chuột bé bởi vìkhông ăn được quả hạch mà buồn bực giận dữ, nhịn được cảm thấy buồn cười.

      nhàn nhạt nâng lên bờ môi, khuôn mặt tuấn mỹ nụ cười còn chưa kịp mở rộng, liền cứng ngắc lại, nhíu mày, nhìn Tô Noãn le lưỡi liếm sữa tươi, chợt thu hồi ngón tay của mình.

      Tô Noãn vui mừng cười cái, bưng lấy ly, ừngực uống xong hơn phân nữa ly sữa tươi, sau đó tiện tay đem cái để lại tủ giày, bất mãn nóithầm:

      “Sao lại càng uống càng khát, chú này, chú cho thêm vào trong cái gì à?”

      Lục Cảnh Hoằng quay đầu, ánh mắt dừng cái ly trống rỗng, chất lỏng trong suốt màu trắng ngàtheo thành ly chảy xuống, nhìn thấy miệng ly lưu lại dấu son môi nho , chephủ dấu vết lưu lại vừa rồi.

      trả lời, chỉ là tay để sau lưng khỏi nắm chặt lại.

      Hai ngón tay mới vừa rồi kẹp miệng ly, còn để lại hồi cảm giác tê dại mềm mại tinh tế.

      mới vừa rồi cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm ngón tay của .

      Cảm giác kia, tựa như cầu vượt, tim phổi cười, sau đó hôn lên môi .

      “Chú này, tôi có thể uống ly nữa đượckhông?”

      thể, thôi.”

      Lục Cảnh Hoằng xoay người, bước ra cánh cửa, hành lang, bước chân hơi có vẻ hỗn độn dừng lại, phát giọng của mình có chút khàn khàn.

      “Chú này…”

      Lục Cảnh Hoằng ng he tiếng còn chưa hoàn toànquay người lại, trong ngực liền đụng vào thân thể gầy gò nhắn, sau đó ng he thấy mộttiếng “tôi muốn ói”, chiếc áo lông cừu sạchsẽ của , dính đầy chất dơ bẩn.

      nhíu mày hạ thấp con ngươi liếc nhìn Tô Noãn mệt lã ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn lại quần áo dơ bẩn của mình, trong nháy mắt sắc mặt trầm, bờ môi căng thẳng, ở cạnh cửa khu nhà trọ, trực tiếp cởi áo ra, nhét vào cửa.

      Cúi người muốn ôm lấy Tô Noãn lần nữa mất ý thức, lại bị tiếng hét hoảng sợ chói tai cắtđứt.

      Quay đầu nhìn lại, hành lang, dì tuổi trung niên làm lao công ném cây lau nhà trong tay, dùng loại ánh mắt nhìm chằm chằm vào người đàn ông dâm loạn, sau mấy giây, đột nhiên xoay người chạy trối chết, trong miệngkêu:

      “Người tuổi trẻ bây giờ là càng ngày càng kỳcục rồi!”

      Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn thân hình trắng nõn gầy gò trong lồng ngực mình, mặt chútthay đổi nâng lên khóe môi, xốc con chuột hoatrên mặt đất mang đến cho vô số phiền phứcnày lên, hề thương hương tiếc ngọc, vào nhà trọ, nặng nề đóng cửa lại.
      Chương 10.3: cố ý phải ?

      Thuận tay đem Tô Noãn ngủ say như chết đặt xuống g hế salon, Lục Cảnh Hoằng để ý tớinữa, trở về phòng ngủ, lúc trở ra, trong tay cầm bộquần áo, sau đó, vào phòng tắm.

      Bên trong phòng khách an tĩnh, có thể loáng thoáng ng he thấy bên trong phòng tắm truyềnra tiếng nước chảy ào ào, giống như khúc nhạc trong sáng yên tĩnh lưu loát.

      Phân nữa phòng tắm là do lớp kính mờ tạo nên, giờ phút này dòng nước ngưng tụ thành từng giọt nước chảy, xuyên qua lớp thủy tinh, giọt nước trong veo chiếu sáng phía sau, mơ hồ phản xạ ra bóng người, cao to, cao ngất, giống như là thời kỳ văn hóa phục hưng Hy Lạp, những ngườilàm ng hệ thuật cực kỳ mưu cầu danh lợi tìm kiếm pho tượng hoàn mỹ giống như cơ thể con người.

      Ánh sáng chói mắt rọi vào mi mắt , Tô Noãnkhó chịu nhíu chặt chân mày, ưm tiếng, trựctiếp từ g hế salon té ngã ra đất.

      Tô Noãn nhắm mắt chậm rãi từ sàn nhà lạnhlẽo ngồi dậy, xoa huyệt thái dương đau đớn,cố hết sức nâng lên mi mắt nặng trĩu, cảm giác muốn ói, ánh mắt mông lung tìm bốn phía, xiêu vẹo đứng dậy.

      Dạ dày đột nhiên hồi co rút kịch liệt,giống như lục phủ ngũ tạng đều cùng nhau kêuréo, che miệng mình, để ý thân hình lay động, hướng tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm chạy tới.

      Ý thức hỗn độn túm lấy cánh cửa mở ra, mộtluồng khí oi bức xông vào mặt, xen lẫn nhàn nhạtmùi thơm cỏ xanh, Tô Noãn lảo đảo vọt vào, theo bản năng quẹo trái ngồi xổm xuống, liều mạngôm lấy bồn cầu nôn mửa liên tục.

      Nước từ vòi hoa sen phun ra ấm áp, hơi ngước đầu, dòng nước mát lạnh chảy xuống ngũquan tươi sáng mà ưu nhã, mái tóc đen như mực rối loạn dính đầy giọt nước trong suốt, chảy dọc theo cái gáy chậm rãi lướt qua xương vai xanh cùng lồng ngực gầy gò rắn chắc của , lưu lạidấu vết mập mờ.

      đỉnh lông mày tuấn, dính vài giọt bọtnước, dưới ánh đèn mờ ảo, lấp lánh lóe lên, hai mắt khép, hàng lông mi rậm hơi run rẩy, gương mặt trắng nõn lộ ra chút đỏ ửng, đó là kết quả ở dưới hơi nóng mù mịt.

      Cho dù là lạnh lùng nhưng khí chất thanhnhã trong sáng, cũng bởi vì vậy mà lẫn vào vài phần tà mị mê người y hệt cây túc.

      Cửa phòng tắm phát ra tiếng vang, kinh động tâm tư an tĩnh của , mở ra con ngươi thâmthúy, ng hiêng đầu nhìn lại, còn cách màn nước thưa thớt, nhìn thấy bóng dáng cuộntròn bên cạnh bồn cầu.

      Lục Cảnh Hoằng luôn bình tĩnh như nước đáymắt thoáng lên kinh ngạc, mi dày nhíu chặt, ngờ có người xông vào, muốn cầm lấy khăn tắm che chắn thân thể, lại phát khăn tắm và quần áo đều treo phía đỉnh đầu TôNoãn.

      Bên trong phòng tắm ấm áp, tiếng nước chảy hòa lẫn tiếng nôn mửa, tràn ngập thần kinh đầu óc của , Lục Cảnh Hoằng có chút luống cuống,nước nóng tẩy rửa thân hình cứng ngắc của ,cũng làm cho tầm mắt của mơ màng.

      Tình huống bất ngờ như vậy, trong 32 năm quachưa bao giờ xảy ra, đối với lần này cũngkhông có làm gì đề phòng, thế nên xảy ra chỉ có thể giật mình sững sờ đứng bất động tại vòi hoa sen, cho đến khi ôm bồn cầu đột nhiên ngẩng đầu lên.

      Tô Noãn đỡ nắp bồn cầu, thân hình hoảng hốt đứng lên, khó chịu chép miệng, mắt phượng híp lại, ợ hơi rượu, sóng mắt mê say lưu chuyển mọi nơi, bĩu môi la hét:

      “Nước… nước…”

      Lục Cảnh Hoằng sắc mặt càng khó coi, trước ánh mắt nhìn sang của Tô Noãn bỗng nhiên xoay người, để lại phía sau lưng trần truồng cho Tô Noãn đói khát liếm lấy môi.

      cầu nguyện cho tự mình ngoan ngoãnđi ra, vẫn là tự mình tự làm, nhanh chóng lên lôi khăn tắm xuống, sau đó đem tiểu tửu quỷ nàyxách ra ngoài?

      “Ơ, nước ở đây như thế nào lại nóng như vậy!”

      Trong khi Lục Cảnh Hoằng vẫn còn rối rắm ng hĩ cách làm sao đuổi Tô Noãn phía sau liền vang lên giọng nữ bất mãn thầm, khoảng cách thanh rất gần, làm cho con ngươi co rụt lại, nhưng vẫn là lạnh lùng giáo huấn:

      “Muốn uống nước lấy trong tủ lạnh, mau ra!”

      Phía sau lưng im lặng khoảng thời gian dài làm cho mi đen của hơi nhíu cái, hơi ng hiêng thân người, cảm nhận được đôi mắt rũxuống dưới ánh sáng, bốn mắt giao nhau, hơi nước trong phòng tắm lặng lẽ bốc hơi.

      Tô Noãn ngẩng mặt lên đón màn nước tí tách, cánh môi hé mở, ánh mắt của nhìn chằm chằm giọt nước ngưng tụ cằm , theo giọt nước lăn xuống, từ từ chảy xuống, bắt đầu từ cổ, quétqua xương vai xanh, lồng ngực, bụng…

      “Còn ra ngoài!”

      Lục Cảnh Hoằng áp chế tức giận, cúi đầu quát lớn,cho dù người tỉnh táo nữa, gặp phải loại tìnhhuống này chỉ sợ cũng cách nào giữđược bình tĩnh.

      Tô Noãn ng he được lãnh ý tức giận, ánh mắthoang mang dõi theo cặp đùi thon dài, lần nữadừng ở giữa chân , mắt phượng xinh đẹpnháy mắt trợn to, da thịt gầy gò trắng noãn, nhàng lộ ra làn nước, khiến cho thoát khỏi cái nhìn hấp dẫn.

      Hai hàng máu mũi loạt xoạt chảy xuống đôi môi hồng của , Tô Noãn sững sờ đưa tay sờ, nhìnthấy màu đỏ tươi mu bàn tay trắng nõn thìđầu óc tràn ngập mơ hồ , mang theo tiếng khóc nức nở căng thẳng:

      “Chú, tôi bị chảy máu!”

      mở to ánh mắt hoảng sợ, giống con thỏ bị làm cho kinh sợ, xong, liền muốn nhào về phía người đàn ông đối diện sắc mặt tái xanh, chỉlà còn chưa chạm đến thân thể của , đầu liềnbị cánh tay xinh đẹp đẩy ra.

      Nửa gương mặt bên dưới của đỏ tươi mảnh, hai hàng máu mũi chậm rãi chảy dọcxuống gần hết gương mặt, Lục Cảnh Hoằng đưa tay ngăn lại tiếp tục lao về phía trước, đôi mắtlạnh nhạt sớm bị lãnh tức giận thay thế.

      Muốn lên tiếng răn dạy và quở trách biết phân biệt lễ ng hĩa này, lại nhìn thấy chân , thân thể phong phanh ướt sũng dưới vòisen mọi lời như tắc ng hẹn ở cổ họng.

      Đôi mắt phượng đẫm lệ kia vuốt ve, ngóng nhìn xin giúp đỡ, bên trong làn nước, sương mù che chắn thị giác , cũng làm tinh thần mê mang, dập tắt lửa giận bừng bừng của .

      Yết hầu nhấp nhô lên xuống mấy lần, nới lỏng lực đạo tay, trầm giọng :

      “Tôi tắm, trước hết ra ngoài chờ , tôi lập tức ra liền.”

      Tô Noãn ng he vậy nhấp nháy đôi mắt mê ly đọng nước, theo đó hướng về phía cười sáng lạn, bàn tay mềm vốn lay cổ tay mạnh mẽ củaanh, bỗng nhiên đưa về phía áo sơ mi ướt đẫm của mình.

      “Chú này, người tôi khó chịu, chúng ta cùng nhau tắm !”
      @Jamiee: truyện này ngược tâm nhiều, chủ yếu là nữ 9tự dằn vặt chính mình thôi, nam 9 vẫn thâm tình ^^

      ******************

      Chương 10.4: cố ý phải ?

      ngờ tới kết quả của việc tỏ thái độmềm lòng của mình, là “cợt nhã” tệ hại hơncủa , bình tĩnh mặt nháy mắt bị nứt ra, bàn tay to nắm chặt bàn tay nút áo , lạnh lùng :

      biết mình làm gì sao!”

      Ánh mắt lạnh lùng liếc , lại thấy dòng nước chảy giọt tùy ý lướt qua khuôn mặt, theo mặt chậm rãi chảy dọc vào bên trong người làm ướt sũng chiếc áo sơ mi, xương quai xanhxinh đẹp, giọt nước đọng trong suốt.

      ràng là sinh mệnh gầy yếu, lại tản ra khíchất xinh đẹp mê hoặc, trái lại khuôn mặt sạch kia trong suốt như đóa phù dung.

      “Nếu uống rượu được, nên uống say, người con biết kềm chế, vĩnh viễn…”

      còn chưa xong, ngón tay mảnhkhảnh liền dán sát vào môi , lòng ngón taymềm mại vuốt ve đường viền bờ môi góc cạnh rõràng của , lại như châm ngọn khói lửathiêu đốt trái tim , dù cho, lập tức liền bịnước chảy cọ rửa giội tắt.

      “Chú còn dài dòng hơn Đường Tăng nữa, mỗi lầnđều giống như thục nữ, trừ bỏ gương mặt rất xinh đẹp, là cái gì cũng đúng, tính khí là thúi, chuyện lại chanh chua…”

      Lục Cảnh Hoằng mắt lạnh nhìn Tô Noãn cười hì hì đối diện tuôn tràng phán xét , bị gọi là xinh đẹp khuôn mặt dần dần bao phủ mây đen, môi mỏng nhếch lên, vẻ lạnh lùng xa cách cùng khí chất lãnh liệt người lần nữa mờ mịt dâng lên.

      uống say rồi!”

      Căng thẳng nắm bắt cổ tay trái nhắn của ,cằm dưới khẽ nâng, tránh khỏi ngón tay béđặt dưới môi , cố đè nén tức giận trong lòng, muốn đem thân thể vặn vẻo của đẩy ra khỏiphòng tắm.

      “Tôi có uống sai, tôi thấy rất mặt củachú!”

      Người uống say vĩnh viễn thừa nhậnbản thân uống say, nếu như giờ phút này, cứ khăng khăng ấy uống say, ấy chỉ ngừng mang đến phiền phức cho .

      Chờ Lục Cảnh Hoằng ý thức được điểm này Tô Noãn chìa ra bàn tay, nâng lấy mặt , khom người cười làm dòng nước chảy ướt mắt:

      “Chú lớn lên phải đẹp cách bình thường nha!”

      “Sau đó sao?”

      tỉnh bơ nhìn , khuôn mặt yên tĩnh tìm thấy bất kỳ tâm tình gì, trừ bỏ, bàn tay nắm cổ tay tự chủ tăng thêm lực đạo, tựa hồ như lúc nào cũng có thể đem văng .

      “Cho nên…” Tô Noãn bĩu môi, mắt phượng khẽ híp, chiêm ngưỡng sắc mặt ng hiêm ng hị lạnh nhưbăng của người đàn ông: “Có phải hay Đường Tăng lớn lên cũng đẹp trai giống như chú vậy?”

      phút đồng hồ sau, cửa phòng tắm bị mở ra, bóng dáng càn quấy bị xách ra ngoài, sau đó lại bị buông ra hoàn toàn, nặng nề mà ngã trênmặt đất.

      “Chú này, chú là giả mạo xã hội đen à?”

      Lục Cảnh Hoằng khóe mắt giựt giựt, thèmđáp lời , xoay người vào phòng tắm, giờ phútnày người dính đầy nước chỉ vây quanhmột cái khăn tắm to lớn, chỉ là gợi cảm như vậycũng ai thưởng thức.

      Tô Noãn nằm ngã sàn nhà bằng gỗ, nấc lênmột tiếng nho , quay đầu lại nhìn cửa phòng tắm lần nữa khép lại, ướt chèm nhẹp, đầu vẫyvẫy, nước rơi loạn xạ sàn nhà sạch .

      chậm rãi từ mặt đất bò dậy, bóng dánglắc lư qua lại, mới vừa hai bước, liền ngã nhào đất.

      Lục Cảnh Hoằng mở cửa ra ngoài, liền nhìn thấy Tô Noãn nâng lên mu bàn tay có bao nhiêu thịt, lau chùi khóe mắt, sau đó hai taychống đất, hơi có vẻ vụng về mà đứng dậy.

      Đôi mắt phượng mơ hồ kia, bên trong thực xinhđẹp, chảy xuôi màu sắc bi thương, ngọn đèn hắt xuống, chiếu rọi tia sáng lóe ra bên trong.

      giọng hừ hát, ng he ra giai điệu, tiếng hát lúc ng he lúc , lờ mờ, mơ hồ .

      Vốn cơn giận đè nén trong người quaycuồng, chứng kiến bóng lưng buồn cười của cơn lốc xoáy tàn sát bừa bãi trong lòng cócách nào trút xuống, ngũ quan lạnh lẽo của Lục cảnh Hoằng nhiễm lên vài phần dịu dàng.

      Con chuột hoa uống say này, có bản lĩnh ương ngạnh tự làm vui bản thân, cho dù chảy nước mắt, cũng làm cho sinh mệnh bi kịch củachính mình đột nhiên trở thành trò hề.

      nhàn nhạt nhìn, giống như xem vở hài kịch, cho đến khi lảo đảo cái, mớiđúng lúc kịp thời tiến lên kéo lấy eo , ôm chặt thân thể trượt xuống của .

      Tô Noãn cũng đột nhiên vươn tay, kéo mép áo màu trắng của lại, khi theo sức lực củacô cúi người thấp xuống ngước mắt ngắmnhìn , khóe miệng mím lại cười khẽ:

      xin lỗi, chú, xin lỗi hôn chú, tôichưa có được hôn qua bao giờ, cho nên mới mượn chú thí ng hiệm chút, rất xin lỗi!”

      Nước mắt bắt đầu đong lại bên trong hốc mắt ,nhưng thủy chung có chảy xuống:

      “Vốn là ng hĩ cùng chú tắm rửa để tiết kiệm nước, ngờ chọc cho chú vui, cũng thực xin lỗi!”

      Xung quanh mũi cùng miệng , còn lưu lại mảng lớn vết máu, bộ dáng buồn cười mà quỷ dị,lại kết hợp với đôi mắt thấm đẫm nước mắt mêhoặc lòng người, đành nén xuống đáy lòng giễucợt của người khán giả.

      dùng sức hút hút cái mũi, nhắm lại ánh mắttràn đầy nước mắt, sau đó, g hé vào trong ngực của động đậy được nữa.

      Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng đứng, ng he thấytiếng hít thở đều đều của , mang theo hương vị say rượu ngọt ngào, cánh tay bắt lấy áo từ từ rũ xuống.

      ôm lấy , mặt chút thay đổi, hướng g hế salon tới.

      Đầu tiên là đem đặt nằm tại chỗ đó, sauđó, cũng ng he thấy tiếng lẩm bẩm trong miệng , cứ xin lỗi suốt.

      Lục Cảnh Hoằng cầm trong tay cái chăn tơ tằm, lê đôi dép vàng nhạt dừng lại bên người , ưu nhã ngồi xổm người xuống, định đắpchăn cho , lại nhìn thấy khuôn mặt gần tronggang tấc của động tác tay hơi dừng lại.

      Đây là lần đầu tiên , có bộ dạng nhàn hạ thoảimái này mà suy ng hĩ về dung nhan của người ngủ, tái nhợt, nhu nhược, mênh mông, bởi vì hề mỉm cười, cho nên, cũng cần phải che dấu nỗi khổ sở của nữa.

      cũng biết mình tại sao phải vươn tay, nhàng lau giọt lệ lặng lẽ chảy xuôi nơi khóemắt , giọt nước mắt lạnh lẽo cũng lên lòng ngón tay , hừng hực thiêu đốt da thịt .

      là cố ý phải ?”

      ngắm nhìn bộ dáng an tường của , cúi đầunói ở vành tai , trong thanh tao nhã thâm trầm, lộ ra mơ hồ vui.

      thích bất luận kẻ nào chi phối suy ng hĩcủa , nhưng là, đối mặt với nước mắt của , thế nhưng lại cách nào ngăn cản mình sinh ra tâm trạng đồng tình giải thích được.

      Nước mắt của con có lẽ thực là độc dược trímạng nhất thế giới…

      Ánh mắt của lướt qua quần áo ẩm ướt của ,mới nhớ tới mới vừa rồi chỉ mình tắm, ý thức bản năng điều khiển bàn tay anhhướng tới hàng nút áo của , giữa trung ngừng lại, ánh mắt xinh đẹp có chút là tự nhiên.

      -------------

      Trong phòng ngủ an tĩnh yên bình, vang lên tiếng gõ cửa rời rạc, Lục Cảnh Hoằng bỗng dưng mở mắt ra, trong bóng tối, mở đèn bàn lên, ánhsáng chiếu cả căn phòng.

      vén chăn lên, hai chân thon dài, từ giường hạ xuống, mang dép vào, trong tiếng gõcửa ầm ĩ từng hồi kia, sắc mặt khó chịu mà vềphía cửa.

      Tô Noãn sắc mặt suy sụp ngồi xếp bằng ở cạnhcửa, ý thức được cửa phòng mở ra, nhanh chóng ngẩng đầu lên, hướng về phía Lục Cảnh Hoằng nhếch miệng cười tiếng:

      “Tôi khát quá, nhưng tôi tìm thấy nướcnóng!”

      người mặc chiếc áo sơ mi đàn ông màu trắng sạch , phía dưới là cái quần thườngrộng thùng thình, chân giẫm đạp lôi kéo đôi dép lỗi thời, đỉnh đầu là mái tóc cực ngắn, nhìn thế nào, cũng thấy giống như là mộttiểu lưu manh vô lại.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn cái, mi tâm nhẹnhíu, lướt qua , về phía phòng bếp, trong tủ lạnh chỉ có nước khoáng.

      Khi đem ly nước trở lại cửa phòng ngủ, thấy cửa phòng đóng chặt nhất thời mặt tràn đầy lo lắng, đưa tay vặn tay cầm cánh cửa, lại phát bị khóa trái, cạnh cửa, còn có đôi dép lê bị chủ nhân để quên.

      Chau lại chân mày, gõ cửa vài tiếng, nhưngkhông thấy có bất kỳ động tĩnh nào bên trong,Lục Cảnh Hoằng quay đầu , nhìn cái chăn trêng hế sopha trong phòng khách, đem ly nước uống hơi cạn sạch.

      Chất lỏng mát mẻ lướt qua cổ họng, cảmthấy dạ dày mình co quắp trận, khôngkhỏi tự hỏi trong lòng:

      Lục Cảnh Hoằng, làm sao mày dám đồng tình vớicô ấy?

      *******

      --- Lời tác giả ---

      Có lẽ về việc hôn thấy thắc mắc, vì sao TôNoãn cùng Cố Lăng Thành kết hôn rồi, vẫn chưahôn qua, bởi vì thân thể trước kia cho phép, cùng lắm cũng chỉ có chạm môi, biết đụng môi, như vậy có tính là hôn môikhông?
      thư hồ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Ai là Venus?

      Ánh sáng sáng ngời xuyên thấu qua mí mắt,thâm nhập vào đầu óc , Tô Noãn đột nhiên mởmắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, chìa cánh tay, che lấy huyệt thái dương, sau đó chậm rãi từ giường ngồi dậy.

      Cái chăn đắp người tuột xuống tới thắt lưng, theo bản năng nhìn về phía thân thể mình, chỉ thấy cái áo sơ mi màu trắng, quá mứcrộng thùng thình, đến nỗi liếc mắt cái liềnnhận định đó là áo của đàn ông.

      Che lấy cái đầu khó chịu, cố gắng ng hĩ tớichuyện phát sinh tối hôm qua, lại chỉ nhớ uống xong ly rượu kia gục xuống, người nhìn thấylần cuối hình như là… Lục Cảnh Hoằng?!

      Nhìn xuống da thịt bên trong lộ ra bên ngoài áo sơ mi, còn có cái quần của đàn ông bên trong chăn, trong nháy mắt Tô Noãn chỉ biết kinh hoảng, sau đó là thờ ơ cười nhạt.

      Còn ai có thể đem thành ra thế này đây?

      Huống chi, đối phương còn là kẻ cao ngạolạnh lùng, đem phụ nữ xem như chuyệnhòa thượng xuất gia.

      Vén chăn lên, xuống giường, lại chỉ phát hiệnmột chiếc dép lê, Tô Noãn quay đầu , thấy tủ đầu giường để cái kính gọng.

      cầm mắt kính trong tay, xem xét hai tròngkính, mấy phút sau, phát bí mật: đây là cái kính bình thường, có bất kỳ độ nào.

      Trong ánh mắt , lặng lẽ xuất buồn bã nhấtthời, sau đó, từ xa đem kính để lại, đứng dậy, lại vòng trong căn phòng xa lạ này, mới ý thức được, đây là phòng của đàn ông.

      Căn phòng vô cùng rộng lớn, lớn đến mức có chút trống trãi, nhưng cũng sơ sài đến mức khiến người khác líu lưỡi, tấm thảm lông cừu sạch , là tấm g hép hình kếch sù, chỉ hoànthành 1/3, mấy miếng g hép ảnh nằm rải rác mộtbên, bức tranh phức tạp làm người ta hoa cả mắt.

      Ánh mắt vẫn nhìn phòng ngủ, trừ cái giường ngủ kia, chỉ thấy cái ti vi khổng lồ được treo vách tường bằng phẳng, còn có trần nhàtreo cái đèn chùm bằng thủy tinh tinh xảo.

      Chân trần giẫm lên thảm lông cừu, vòng quachiếc giường to lớn, về phía tủ treo quần áo lớn, mặc dù biết, tùy ý động chạm vào quần áongười khác là có phép tắc.

      Nhưng cảm thấy, rất cần dây thắtlưng, cho dù cũng thích hợp với vòng eo của .

      Cánh cửa kêu to tiếng mở ra, xuất ởtrước mặt phải là chống quần áo cao lớn, mà là tấm gương cao gần hai mét.

      Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa bám bụi tung bay, ánh sáng dịu dàng chiếu thẳng lên trênngười , cũng điểm xuyết chiếc nhẫn ngón vô danh, kim cương bị ánh mặt trời chiếu sáng cũng cực kỳ chói mắt.

      ngắm nhìn mình trong gương, lâu dời ánh mắt.

      Đầu tóc ngắn vô cùng rối loạn mà tùy ý, áo sơ mimàu trắng trải qua đêm xuất nếp nhăn,chiếc quần thường bị cuốn lên khỏi mắc cá chân, lộ ra hai chân trắng nõn của , ngũ quan nhu hòa bình tĩnh, đứng ở nơi đó, bóng dáng loang lổlướt qua trong cơn gió .

      cơ hồ cũng quên bộ dáng trắng trong thuần khiết của mình.

      Hai năm qua, đều chưa từng như vậy nhìn thẳng vào khuôn mặt mình, thản nhiên, cóbất kỳ sợ hãi, cũng liên quan đến cơn ác mộng nơi đáy lòng tối tăm kia.

      nhìn thấy đôi mắt phượng xinh đẹp kia củamình, khẽ mỉm cười, nụ cười như ngọn lửa, thiêuđốt tầm mắt .

      vốn phải là người quyến rũ phong tình, thế nhưng lại có dôi mắt dễ thương, đó là loại tội lỗi, cũng là loại tà ác mê hoặc.

      Nhớ khi còn bé, có lần mấy đứa con vâytại chỗ khi dễ , bọn chúng tức giận chỉ vàoánh mắt , mỗi lần nhìn thấy đôi mắt này là phát hỏa, khiến người ta chán g hét.

      cảm thấy nổi giận uất ức, để ý đến thân thể yếu đuối, liền nhào lên đánh.

      vẫn cho là đôi mắt xinh đẹp, rấtxinh đẹp, cười lên giống như ánh sao trong đêm mưa.

      Mang theo thân máu ứ đọng chạy về nhà, côkhông dám rơi lệ, ba chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìncô cái, ông , ánh mắt của con xác thựckhông cách nào làm cho người ta thích.

      Quá mức xinh đẹp, rất dễ dàng gợi lên hăng háicủa bọn người tà ác cùng dục vọng, làm cho ngườita ở trong ánh mắt nhìn thấy ác ma trong lòng mình.

      Từ đó về sau, hề cảm thấy bị vũ nhụcnữa, cũng uất ức nữa, chỉ là bình tĩnh lựa chọn, ba mua cho cái mắt kính.

      Cho đến khi gặp Cố Lăng Thành, mới tháo mắtkính ra vẻ chững chạc kia xuống.

      cho là gặp được thứ hạnh phúc trong mơthuộc về , sau lại mới biết, ta chỉ đem lạicho loại bi ai, xô người ta xuống hố sâucủa tuyệt vọng.

      Tô Noãn vươn tay, nhàng mà hướng về phía gương đẩy, giá đỡ linh hoạt chậm rãi xoay tròn, hình ảnh trong kính giống như nước di chuyển nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn củacô.

      Phía sau gương là phòng thay quần áo rộng rãi, đủ kiểu quần áo nam, chỉnh tề treo giá,quần áo cùng thể loại đều được xếp chung mộtchỗ, nhìn kỹ xuống, hoàn toàn có cái nàolà để sai chỗ.

      ng hiêm trọng hoài ng hi, cái người đàn ôngđưa về nhà, gần như có chứng bệnh thích sạch cùng cố chấp.

      Thói quen cổ quái như vậy, cũng làm cho muốn mau mau tìm được dây thắt lưng, tùy tiệnchọn đại cái, buộc vào eo cái, liền ra khỏi phòng ngủ.

      Căn nhà và căn phòng ngủ kia đều giống nhau, rất lớn, nhưng cũng rất trống trải, đồ dùng trong nhà ít đến thương cảm, thiết kế bên trong phòng đại hóa khiến cả bên trong phòng nhìn qua sạch kỳ cục.

      Tô Noãn có chút thể đồng tình với gu thưởng thức của chủ nhân căn nhà này, chânmày cau lại, đột nhiên ng he được trận thanh sột soạt, dư quang khóe mắt liếc nhìn bóng dáng màu trắng, quay đầu nhìn lại, liền thấybên trong nhà bếp bóng dáng người đàn ông đangđứng sừng sững bên bàn.

      Tia sáng sặc sỡ bệ cửa sổ chiếu xuống, rọi lên mái tóc đen của , giống như là đùa ng hịch cái gì, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú củacô, chợt xoay người, có như vậy trong nháy mắt, cho là lại thấy được Thiếu Thần.

      Tựa như là loại sáng sớm, Thiếu Thần bưngđiểm tâm ng hênh đón mở mắt, nụ cười trong sáng tựa như ánh mặt trời.

      xoa xoa ánh mắt chua xót, tiếp tục nhìn qua, phát Lục Cảnh Hoằng đến trước bàn ăn ngồi xuống, trước mặt của bày mâm điểm tâm, cầm con dao chặn lại, lặng lẽ ăn.

      người đàn ông như vậy, bất cứ lúc nào, cũngvẫn duy trì phong độ nho nhã dịu dàng trời sinh của , cách chuyện giống như luồnggió mát làm cho người ta nhịn được muốn thưởng thức.

      Tầm mắt Tô Noãn từ người dời , nhìnđến phía bàn bếp, liền nhìn thấy dụng cụ làm bếp, những chi tiết này cho biết, mới vừa rồi là chính làm điểm tâm sáng, rất khótưởng tượng, thế nhưng lại biết nấu cơm!

      “Tôi ng hĩ là cần nên ăn chút gì đó.”

      Bên tai vang lên thanh trong trẻo lạnh lùng nhưng mất phần ôn nhã, Tô Noãn ng he thấy nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, ánh mắt kinh ngạc mà ng hi ngờ, thế nhưng lại nhìncô, trực tiếp dùng dao nĩa điều khiển thức ăn trênbàn.

      nhìn thấy bàn ăn có phần điểm tâm khác, ng hi ngờ là giống với phần điểm tâm của , nhìn chằm chằm trứng gà trong khay, TôNoãn bụng liền phối hợp kêu lên, quẫn báchnhếch miệng, liếc trộm Lục Cảnh Hoằng cũngkhông chú ý đến , mới thở phào nhõm,lặng lẽ tới cạnh bàn ăn ngồi xuống.

      Mặc dù vội vã muốn rời , nhưng trước khi , ăn bữa ăn sáng miễn phí, cũng là lựa chọnkhông tồi.

      “Tối hôm qua tôi uống say sợ rằng gây cho anhkhông ít phiền toái, rất xin lỗi.”

      thanh Tô Noãn mười phần thành ý phá vỡ bầu khí im lặng khi ăn cơm, cảm thấy mìnhmặc quần áo Lục Cảnh Hoằng, nhất định có nguyên nhân, mà nguyên nhân gì khác hơn là tửu lượng kém làm ói ra, muốn lấy lạiquần áo của mình, trước hết phải xin lỗi.

      Lục Cảnh Hoằng chỉ nhàn nhạt liếc cái, tiếng, thái độ như vậy, thể khiến cho Tô Noãn ng hĩ nhiều đến hànhvi tối hôm qua của mình, có phải hay đắctội người đàn ông tính toán chi li này.

      Bữa ăn sáng sắp kết thúc, Tô Noãn vẫn là thiếukiên nhẫn, lại nhắc tới đề tài:

      “Cái đó…….Có thể đem quần áo của tôi đưa lạicho tôi hay , tôi thấy trước khi mình cầnphải đem quần áo mặc người trả lại choanh.”

      Tô Noãn giống như là đứa bé trộm quần áo của bề mặc, ngồi đối diện , đầu tóc bù xù chỉa lên, đôi mắt phượng mở to, nháy mắt theo dõi phản ứng của .

      Lục Cảnh Hoằng khẽ nhíu mày, động tác như vậy cũng làm cho sắc mặt của vốn trong trẻolạnh lùng lại bình thản vài phần, buông dao nĩa xuống, cầm lấy khăn giấy lau chùi khóe miệng:

      “Quần áo tối hôm qua đưa rồi, lát nữa đưa tới.”

      Tô Noãn lúc này mới thở phào cái, chợt cảmthấy người đàn ông này cũng phải là khó chung đụng, cong môi cười cái, cúi đầu tiếp tục hăng hái chiến đấu với bữa ăn sáng của mình, quên sau khi ăn miếng sandwich cuối cùng, hướng Lục Cảnh Hoằng cười cám ơn:

      “Cám ơn bữa ăn sáng của , ngon!”

      Lục Cảnh Hoằng nhàng gật đầu, để khăngiấy xuống, thoáng rời khỏi g hế, ưu nhã đứng dậy, giữa ngón tay thon dài xinh đẹp, là đĩa ăn dùng qua, Tô Noãn thấy như thế, cũng đitheo, dọn dẹp đĩa.

      “À, đúng rồi…”

      qua bên người dừng bước, khó hiểu khóe mắt ngước nhìn thần sắc hờ hững bổ sung :

      “Nếu ăn ngon, cũng lấy ít bàn bếpăn , tôi thích lãng phí lương thực.”

      Tô Noãn theo ánh mắt của , liền chú ý đếntrên góc bàn bếp có cái mâm, bên trong có gì đó, giống với phần ăn mới vừa rồi của , cònbốc hơi nóng.

      “Vậy làm gì mà làm bữa sáng nhiều vậy?”

      “Tôi chỉ làm có hai phần bữa sáng.”

      Động tác dọn dẹp đĩa của Tô Noãn cứng đờ, nhìnsang bóng lưng thẳng đứng mà cao quý của , lại cúi đầu nhìn cái khay trong tay bị chính mình ăn còn sót chút, mặt vạch đen phủ xuống.

      ăn trúng phần kia là được làm từ khi nào?

      Ngày hôm qua hay là hôm trước?! Chương 11.2: Ai là Venus?

      Quần áo rất nhanh liền được đưa tới, Tô Noãn cầm quần áo vào phòng tắm Lục Cảnh Hoằng ngồi g hế salon xem báo, đối với , áp dụng chính sách nhìn như thấy, từ khi rửa chén xong cho tới bây giờ, có liếc nhìn lấy cái.

      Hồi tưởng lại bữa điểm tâm còn tươi bàn kia, Tô Noãn liền nhịn được dạ dày quay cuồng, cũng hiểu được nên bỏ qua cho người đàn ông ra vẻ đạo mạo này, mặc dù, vẫn còn ở địa bàn của .

      Đợi thay xong quần áo ra ngoài, Lục CảnhHoằng còn ngồi g hế sofa, bàntrà còn bày ra tờ báo mới vừa rồi lật xem, Tô Noãn từ từ đến gần, liền nhìn thấy tin tức trêntrang đầu tờ báo.

      Đó là bức cảnh đêm, bởi vì được chụp vàobuổi tối, hiệu quả hết sức kém, nhưng cũng đủ để xác định là phía cây cầu vượt, sau đó, cũng thấy được trong hình cặp ômnhau, mơ hồ .

      Vậy hẳn là đôi nam nữ nhau mãnh liệt ,chứng kiến ảnh chụp như vậy, rất khó khiến người ta cho rằng bọn họ nhau, mặc dù cái tiêu đề tin tức này cùng tình khôngliên quan – Ferrari làm ùn tắc giao thông cầu cao, bị cảnh sát giao thông mạnh mẽ kéo .

      Sợ rằng chỉ có , bất luận kẻ nào nhìnthấy bức ảnh khoa trương thế này, cũng giảithích được vì sao liên tưởng đến ý tứ kia?

      Tin tức lãng mạn nhau cầu so với tin giao thông buồn tẻ, càng hấp dẫn con mắt độcgiả hơn, ng hĩ đến đây, Tô Noãn tự giác cong lên khóe miệng, nhàng mà bật cười.

      xem cái gì?”

      Sau lưng đột nhiên phát ra tiếng vang khiến thân hình Tô Noãn đột nhiên rung lên, giật mìnhmuốn quay đầu lại, lại bởi vì mắt cá chân va chạmvào chân bàn trà, cả người ổn định liềnhướng phía trước ngã xuống.

      kinh hoảng muốn hét chói tai, sau lưng lại đưara hai cánh tay, cố định chặt bên eo , thuận thế cái, liền đem ôm vào vòng ngực rộng lớn, ngăn cản đụng vào bàn trà té ngã đất.

      Phía sau lưng mỏng manh của Tô Noãn chạm vào lồng ngực gầy gò, lộ ra áo sơ mi đơn bạc, có thểcảm nhận được nhiệt độ ấm áp lẫn nhau, tay của nắm quá gấp, hai cánh tay ôm chặt ở trướcngực , co rúc ở trong ngực của , hoảng sợ cơ hồ nắm trong tay hô hấp của .

      Bản năng quay đầu lại, hơi mở to đôi mắtphượng nhìn thẳng vào bên trong cái đầmnước, bình tĩnh mà thâm thúy, cách nhau rất gần, hơi thở của nhàn nhạt phun vàonửa mặt , hơi ngứa chút, tựa như mộtthanh bàn chải quét qua nội tâm .

      Làn gió sớm thổi tới, đặc biệt mang theo mùa đông mát lạnh cùng khô ráo, thổi loạn mái tóc ngắn màu nâu của , còn thổi bay mái tóc đen nhánh kia.

      Tấm rèm cửa màu trắng to lớn tung bay trong gió sinh động, lần lại lần, xẹt qua quấn lấythân thể bọn họ.

      Ánh mắt Tô Noãn lóe lên, nhìn thấy ánh mắt chìm liễm của Lục Cảnh Hoằng cụp xuống, sai lệch dừng lại ở phần môi của , giống như con bươm bướm cố tình nhảy múa, tìm được cánh hoa thuộc về nó.

      nảy sinh hoảng hốt trong chốc lát, con ngươi, là hình dáng ngũ quan của từ từphóng đại, ưu nhã mà tinh xảo, tốt đẹp làm cho dám há to miệng mà hô hấp, hơi thởmát mẻ của làm rối loạn nhịp tim của , càng đến gần càng làm cho tinh thần có chútkhông tập trung.

      Tô Noãn, mày sợ sao?

      Vậy tại sao đẩy ta ra, chấm dứt chuyện sắp xảy ra, có bất cứ ý ng hĩa gì…Hôn ư?

      là hôn ư, hay là có chỗ hiểu lầm?

      Chuông điện thoại reo phá vỡ yên lặng, Tô Noãnhoàn toàn tỉnh ngộ, đột nhiên giãy giụa gỡ đôi tay giam cầm thắt lưng kia, hai má sớmnhiễm lên đỏ ửng bình thường.

      dám nhìn tới gương mặt Lục CảnhHoằng, chỉ có tiếng chuông điện thoại vang lên kịch liệt trong phòng khách, lẳng lặng ng heđược thanh nuốt nước miếng của chính mình.

      khẩn trương, điểm này, cách nào phủ nhận, cách nào để ý màn mới vừa rồi kia, khi đôi môi bọn họ chỉcách có mấy millimet.

      “Lần sau ăn sáng xong, nhớ dùng khăn tay lau mặt.”

      Tô Noãn hiểu ngẩng đầu, cũng chẳng quan tâm ngượng ngùng, sững sờ nhìn về phíaanh, thế nhưng quay lưng , cầm lấy điện thoại bàn trà, ng he điện thoại.

      đơn giản mấy câu bằng tiếng nước ngoài, liền về phía thư phòng, cũng quay đầulại liếc nhìn cái, Tô Noãn nhìn bóng lưng cao to của , ng hĩ đến câu kia của , nhíumày, đưa tay sờ về phía mặt mình.

      nhìn thấy trong lòng bàn tay có miếng sandwich vụn, có chút tỉnh ngộ, nhàn nhạt mỉm cười, đỏ ửng mặt lại lập tức biến mất, xoay người về phía cửa chính, rời , cùng với Lục Cảnh Hoằng vào thư phòng chưa trở ra tiếng tạm biệt.

      cho là giữa bọn họ cần khách khí từbiệt, như vậy chỉ làm bọn họ lúng túng lẫn nhau, tựa như cái ôm mới vừa rồi.

      thanh tiếng thắng xe bén nhọn xẹt qua chân trời, Tô Noãn hoảng hốt kéo lại suy ng hĩ của mình, liền cảm thấy cánh tay trái hồi đau đớn, người thuận theo quán tính ngã nhào trênđất, mắt cá chân hồi đau đớn kịch liệt.

      chiếc khải hoàn (xe máy) chạy hối hả bởi vì xuất đột ngột của , mà đột nhiên thayđổi đánh lái cái, người điều khiển cũng bởi vì tình huống đột ngột như vậy mà té ngã ra đất.

      Sắc mặt của có chút tái nhợt, che mắc cá chânbị trật, ngồi ở đường râm bóng cây ThiênHương Hoa Đình, tiếng người đàn ông giận dữ khiển trách từ sau lưng truyền đến:

      bộ có mắt à, sao chịu nhìnđường!”

      Tô Noãn mờ mịt quay đầu, trong mắt là gương mặt tuấn tú tức giận, nón bảo hộ bị người đànông tiện tay lấy ra, đầu tóc lộn xộn, giống như con báo hoang từ trong rừng rậm nhảy ra, trêntai trái ta được khảm viên kim cương màu đen, dưới ánh mặt trời, ngẫu nhiên lóe ra tia sáng chói lóa. Nhìn cái cũng biết là người cótiền.

      Tô Noãn phản ứng đầu tiên, phải là lợi dụng lừa bịp tống tiền phen, mà là từ mặtđất khó khăn đứng dậy, sau đó thấp giọng xin lỗi:

      “Xin lỗi, tôi nhất thời chú ý đường !”

      muốn trước khi ra khỏi nơi này, bị người ta xốc lên cổ áo hành hung trận.

      Thiếu niên trẻ tuổi nheo lại tròng mắt, nhìn Tô Noãn từ xuống dưới, cuối cùng tầm mắt rơi vào đầu tóc ngắn màu nâu của , lạnh nhạtnói:

      “Cho dù thương tiếc tính mệnh của mình,cũng cần tổn hại sinh mạng người khác!”

      Lời rất lễ phép, từ trong miệng ta ra, chút nào phá hư hình tượng kiêucăng bất tuân của ta, Tô Noãn tranh chấp lý luận phen, bởi vì thực tế,là do gây ra cố này.

      xin lỗi, gây rắc rối cho tôi xin lỗi!”

      Thiếu niên lạnh nhạt liếc xéo cái, trựctiếp đỡ thẳng chiếc khải hoàn lên, chân dài mộtbước, lần nữa ngồi lên xe rời .

      Tô Noãn nhìn thấy trong tầm mắt chỉ còn mộtđiểm của chiếc xe máy, giương khóe môi, mặt có bao nhiêu biểu cảm, phủi phủibụi người, chịu đựng chân đau, hướng tới cửa chính từng bước khập khiễng qua.

      Đây cũng phải cậy mạnh, mà là bất lực của , trừ mình ra, thể dựa vào bấtluận kẻ nào.

      ********

      -- Lời tác giả --

      Cái vị soái ca đeo bông tai kim cương kia, cũng có thể coi như là điều báo trước cho câu chuyệnsau này, kỳ thực tên ta xuất trongvăn án, biết có bạn thân ái nào đoán được ta là ai ? Kha kha
      Chương 11.3: Ai là Venus?

      Khải Hoàn đường lái qua khu nhà xa hoa,tao nhã mà phát ra tiếng động cơ to lớn nhưtiếng ngựa hí, sau đó đường hăng hái thắng xe ngay ngã rẻ dưới khu nhà trọ.

      Người đàn ông mặc quần áo bằng da bước xuống xe máy, vừa lấy nón bảo hộ xuống, vừa sải bước lên lầu, trong tay của còn xách theo túi văn kiện.

      Khi vào cửa nhà khóa cúi đầuliền nhìn thấy đôi dép, nhướng mày, giày chưa cởi, trực tiếp vào nhà.

      trước hết tới nhà tắm, mở cửa, liềnthấy được cái áo sơ mi cùng quần thường trong máy giặt, hòa với bộ quần áo khác của người đàn ông, hồi tưởng lại mới vừa rồi va chạm với đầu tóc ngắn màu nâu đường, ánh mắtlẫm liệt, lạnh nhạt nhếch khóe miệng chế giễu.

      Trong phòng khách có người muốn tìm, nhưng nhìn thấy tờ báo liền tới, tiệntay đem túi văn kiện ném qua bên, lười biếng ngồi g hế salon, liền thấy Lục Cảnh Hoằng từ trong phòng ra ngoài.

      người Lục Cảnh Hoằng thay áo sơ mimàu trắng, nhìn thấy người đàn ông ngồi g hế salon tự tiện xông vào, cũng có kinh ngạc, nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền dời tầm mắt , tiếp tục sửa sang lại nút áo ống tay áo.

      “Tối hôm qua cậu cho phụ nữ ở lại qua đêm?”

      “Cái máy ảnh Hasu kia tôi kêu Kiều chuyểntiền đến tài khoản của cậu.”

      Hỏi đằng, trả lời nẻo, người đàn ông khẽgật đầu, xốc xốc nâng lên tờ báo, chậm rãi mà dùng hai ngón tay kéo xuống tấm hình cỡ lớn kia, híp mắt đánh giá lúc lâu, mới ng hiêng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng mặc bộ đồ tây.

      “Tối hôm qua, giới thương chính bắt đầu vâyquanh phỏng đoán giới tính của , bao lâu nữa, vấn đề này trở thành tiền nước nôi sau khi ăn xong của giới xã hội thượng lưu.”

      Trong tiệc cưới, con trai út của Lục gia tính tình lạnh tanh, để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, ôm “người con trai” gầy yếu, xác thực cũng đủ nhúng chàm đôi nam nữ thanh tâm quả dục này mà suy ng hĩ lung tung chút.

      Người đàn ông sớm dự đoán được Lục CảnhHoằng trả lời, đánh giá hình ảnh trong tấmhình, cứ thế đứng dậy, tới trước mặt Lục Cảnh Hoằng chuẩn bị ra cửa:

      “Ninh Nhi rất nhớ cậu, tại sao tiếp điện thoại của ấy?”

      Động tác mang giày của Lục Cảnh Hoằng lưu loát tự nhiên, ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo chống lại ánh mắt gây của người đàn ông đối diện:

      “Trước khi đem sàn nhà lau cho sạch, Lý Tư Đặc, cậu nên ràng thói quen của tôi.”

      Lục Cảnh Hoằng mực phớt lờ vấn đề của anhta, cho đến khi ra ngoài đóng cửa lại, LýTư Đặc cũng thu hoạch được gì, có đôi khi, coi thường như vậy so với cự tuyệt còn tàn nhẫnhơn.

      Tờ báo trong tay bị vo tròn cục, Lý Tư Đặc đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng rời , cầm điện thoại bấm dãy số, đợi đối phương mở miệng liền làm khó dễ:

      “Kiều, phụ nữ qua đêm tại nhà Ansel tối qua là ai,cậu biết rằng, cho dù cậu , tôi cũng tra ra.”

      Đầu bên kia điện thoại biết gì, mi tâmLý Tư Đặc càng nhíu chặt lại, vẫn nhìn cănnhà vắng vẻ tịch liêu, tà tà nhếch môi cười:

      “Cậu cho rằng tôi Lục Cảnh Hoằng cậumà cam tâm tình nguyện theo làm tùy tùng sao?”

      Đầu bên kia điện thoại trầm mặc lâu, Lý Tư Đặc lần nữa mở ra tờ báo nhăn nheo, ý vị thâm sâu dừng ở bóng dáng mơ hồ kia, sau đó ng heđược trong điện thoại truyền ra giọng mát lạnh:

      “Cậu nên trở về Quốc an bộ , tôi chưa bao giờhạn chế tự do của cậu, Lý Tư Đặc.”

      “Tôi phải cậu, thể làm được máulạnh vô tình, vì Ninh Nhi, tôi có thể buông tha tất cả!”

      “Đó là chuyện của cậu!”

      Bên trong xe dưới khu nhà, Kiều lo âu nhìn về người đàn ông trong kính chiếu hậu, thấy Lục cảnh Hoằng cúp điện thoại, nhưng mặtkhông chút gợn sóng kinh hãi, chỉ đưa trả lại điện thoại cho .

      “Đến bệnh viện.”

      Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng ra lệnh, ngược lại cầm lấy văn kiện bên cạnh lên xem, đối với xung độtmới vừa rồi trong điện thoại xem như ng he thấy.

      “Vâng.”

      -------------

      Tô Noãn rời khỏi Thiên hương Hoa Đình cũngkhông trực tiếp về nhà, nhận được điện thoạicủa công ty môi giới, gọi phỏng vấn xin việc, từ chối, cho dù mắc cá chân còn mơ hồđau.

      vẫn luôn hiểu, nếu đến thìngười ta mà chờ đợi gọingười khác, bởi vì quá mức hiểu, cho nên rấtnhanh liền quên mất đau đớn, chạy theo cản chiếc xe buýt vừa chạy qua.

      phải là cảm thấy mắc cá chân đau đớn, chỉ là lúc này, còn ai quantâm đến , cho nên ngay cả cũng quên quantâm chính mình.

      Nộp đơn rất thành công, cơ hồ tiếng nào, chỉ là đứng trước mặt người phụ trách, đối phương liền trực tiếp mời điền tài liệu, sau đó tiến hành sơ sơ với , liền an bài ngày hôm sau làm.

      ngồi ở góc cửa công ty, xoa bóp mắc cá chânhơi sưng lên, liền tỉ mỉ mang giày vô cái chântrắng nõn kia, sau đó đứng dậy, cầm lấy tài liệucông việc, hướng con phố bán món ăn bình dân cách đó xa tới.

      Đám người nhộn nhịp, lớn đều đứng xếphàng, mùi thức ăn tỏa khắp bốn phía, Tô Noãnthấy được hơi nóng bốc ra của Sinh Tiên*, che cái bụng rỗng, chịu nổi hấp dẫn, lập tức hòa vào trong đám người.

      *Tên món ăn của TQ, đại khái là thức ănchiên, sau khi nắn bột thành hình thù rồi bỏ vào chiên, tựa như bánh bao chiên.

      Đợi cho tới khi vượt qua được đám người trong tay của cầm duy nhất cái hộp, cực kỳ thỏa mãn mỉm cười, đem tư liệu kẹp dướinách, đưa tay cầm lấy cây tăm, vừa thưởng thức cảnh sắc ven đường, vừa vui sướng nhai.

      được bao lâu, liền dừng bước, ánh mắt nhìn về cảnh tượng phía trước, trong khoảnhkhoắc, làm được bất kỳ động tác nào.

      Phía sau vườn hoa của khách sạn sang trọng, chiếc Lexus dừng lại, nhưng hấp dẫn lực chú ý của phải là chiếc xe, mà là người, cách nào để ý đến bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia, bởi vì quá mức quen thuộc, cho dù là mất thị giác, chỉ sợ cũng cách nàonhận lầm.

      Cố Lăng Thành cùng nàng đại hôn chào từ biệt, cũng có thể được xem như là hôn môi, bởi vì quá mức tập trung tinh thần, đến nỗi thấy cách đó xa có người đứng xem.

      Dáng người yểu điệu gợi cảm, ăn mặc đại, đầu tóc ngắn suông mượt xinh đẹp, nhữngđặc điểm đó cho Tô Noãn biết, kia phải là người vợ đương nhiệm của Cố Lăng Thành – Doãn Thụy Hàm.

      Tô Noãn hạ tầm mắt, nhìn trong hộp còn thừa bao nhiêu Sinh Tiên, nhàn nhạt cong khóemôi, sau đó, dùng cây tăm g him cái bỏ vào miệng.

      Đối với đàn ông tình cùng dục vọng quả nhiên là phân biệt rạch ròi, huống chi cái thứtình được gọi là Plato kia, căn bản là xằng bậy, nhưng, lại từng tin.

      Đợi lần nữa ngẩng đầu lên, bọn họ kết thúc nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn từ lâu, xinhđẹp kia cũng định rời , về phía .

      kia có đôi môi đỏ mọng đẫy đà khêu gợi,thoa sơn môi xinh đẹp, hơi hơi cong lên, liền lộ ra cỗ xinh đẹp quyến rũ, đích xác rất dễ kíchthích ham muốn chinh phục dục vọng của người đàn ông.

      Trước khi Tô Noãn xoay người rời , tầm mắtnhìn theo rời của Cố Lăng Thành, chạm phải ánh mắt trào phúng của , cần do dự nhiều, liền cất bước đuổi đến bên .

      “Tại sao lại ở đây, chưa ăn cơm trưa hả?”

      Cố Lăng Thành rất nhanh liền chặn đường củacô, giống như nhìn thấy được xa cách lạnh lùng của , nhìn thấy trong tay là cái hộprỗng dịu dàng ân cần .

      Tô Noãn mắt liếc xéo khóe miệng chứa đựng ý cười của Cố Lăng Thành, dịch bước sang hướng bên cạnh, ngang qua ta về phíatrước, bàn tay mềm mại bất ngờ bị giữ lại, nhiệt độ nóng cháy khiến thân thể run lên.

      “Noãn Noãn, em vui sao?”

      có.”

      Tô Noãn hơi giãy tay, nhưng có hất ra, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lăng Thành, muốn ta buông ra, lại phát , đôi mắt thâm thúy thấy đáy kia gắt gao nhìn chằm chằm , làm mất tự nhiên ng hiêng đầu sang bên.

      vừa rồi là phóng viên đài truyền hình, gầnđây muốn phỏng vấn công việc của chính phủ, chonên cùng đến đây ăn cơm, cảm thấy cần phải cho em biết, Noãn Noãn, giữa và côta có gì xảy ra.”

      Tô Noãn đột nhiên rũ mắt xuống cười khẽ, ánh mắt quay lại rồi dừng ở ít dấu son môi hồng hồng cổ áo ta:

      hẳn là nên cho ấy biết, ấy mặc quần áo ngược rồi.”
      thư hồsanone2112 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11.4: Ai là Venus?

      rút tay ra, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của thoáng kinh ngạc, xoay người về phía phố ăn bình dân, cảm thấy hẳn là nên ăn chút gì đó cho no bụng.

      khập khiễng bước , bước chân khó khăn mà trì trệ, đứng phía sau , từ từ thong thả, vân đạm phong khinh.

      Bị người đàn ông từng tổn thương mình nặng nề như vậy theo đuôi, cho dù có bình tĩnh kiềm chế thế nào, cũng thủy chung thể làm ra được sắc mặt thay đổi, cách nào để ý đáy lòng bắt đầu lên đau xót.

      Cho nên, ở trước cửa quán ăn bình dân, dừng lại đôi chân di chuyển vụng về, quay đầu lại nhìn về phía Cố Lăng Thành:

      “Chúng ta phải ly hôn rồi sao?”

      Cố Lăng Thành lẳng lặng nhìn , từ, giữa lúc trầm mặc nhuỗm đẫm lẫn nhau, khuôn mặt sạch của Tô Noãn nở nụ cười nhộn nhạo, tuy rằng tính là rất duy mỹ động lòng người.

      “Cho nên, cần để ý chuyện bị tôi bắt gặp, tại, xin nên theo tôi nữa.”

      Cố Lăng Thành cười cười, nhưng nụ cười của chưa chạm tới đáy mắt, chỉ là ánh mắt vẫn dừng lại nụ cười qua loa của :

      “Em tối hôm qua lại về nhà.”

      Lần này Tô Noãn ngay cả nhìn cũng nhìn cái, quay người lại, chen vào phố quà vặt đông đúc người qua lại, chậm rãi di chuyển theo dòng người, thấy thức ăn thích liền gấp bỏ vào mâm.

      Cố Lăng Thành vẫn rời , mực phía sau , nhìn gấp điểm tâm, cắn miếng , hài lòng tỉ mỉ nhai, khi chọn chỗ ngồi xuống ngồi ở đối diện .

      Động tác dùng nĩa ghim điểm tâm dừng lại chút, nhưng có lập tức đứng dậy rời , cảm thấy chân chịu nổi nếu tiếp tục , huống chi, muốn lãng phí thức ăn.

      “Em gần đây rất gần gũi Lục thiếu của Lục gia à?”

      Tô Noãn nhai nuốt khối bánh dày, mùi gạo nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi , thản nhìn nhìn người đến người ngang qua bên cạnh , đối với vấn đề của Cố Lăng Thành ngoảnh mặt làm ngơ.

      “Em tối hôm qua ngủ ở chỗ ta hả?”

      Tô Noãn cảm thấy nội tâm bắt đầu phiền não, thu hồi tầm mắt cách nào giữ vững bình tĩnh nữa, cúi xuống chuyên chú nhìn miếng bánh xốp đào được bới ra, cố gắng dời phẫn uất của mình.

      “Noãn Noãn, tuổi em còn , đừng làm ra chuyện ấu trĩ như vậy, kết hôn, sang năm chính là tuyển cử quan chức nhiệm kỳ mới, hy vọng tại thời điểm này truyền ra chút chuyện tốt.”

      “Vậy tại muốn cái gì?”

      Tô Noãn ngước mắt, chăm chú lạnh lùng nhìn Cố Lăng Thành, ánh mắt ta ngưng lại khuôn mặt nhẫn giận dữ của , lui về phía sau thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, cười cười, lộ ra hàm răng trắng nõn của ta.

      “Đến ôn chuyện cũ cùng em được sao?”

      “Tỉnh lại , Cố Lăng Thành, là ai chứ, tôi so với ai khác cũng rất ràng!”

      Tô Noãn khinh xoẹt, đưa tay ném đĩa lên bàn, bởi vì đàn hồi, đĩa rơi xuống đất, Cố Lăng Thành quét mắt nhìn cái đĩa vô tội gặp nạn, thản nhiên hé miệng mà cười.

      “Noãn Noãn, em sai rồi, phải hiểu em hơn so với bất kì ai, những năm này em…”

      ta còn chưa xong, liền nghe được tiếng vang của mâm sứ rơi vỡ nát mặt đất, Tô Noãn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn ta thong dong mà ngồi, lãnh trào :

      “Phó thị trưởng nên nhớ, tôi mang đến bất kỳ phiền phức cho con đường làm quan của , cho nên, xin đừng có mà lại ra trước mặt tôi, cũng biết, đối với tôi mà ý vị như thế nào!”

      Cố Lăng Thành gì nữa, yên lặng nhìn đôi mắt ửng đỏ của , nụ cười mặt cũng từ từ biến mất.

      Trải qua những việc kia, quá mức châm chọc, mỗi lần nhớ tới, trái tim dường như bị khoét thủng trong lòng đau đớn.

      xoay người rời , mặc kệ những ánh mắt quái dị kia, chống lại thân thể của chính mình, nhịn đau, cố gắng về phía trước, cho đến khi mắc cá chân bắt đầu tê dại.

      Khóe miệng giễu cợt, dần dần biến thành nụ cười xa xăm yếu ớt.

      Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, thân thể gầy yếu của bị kéo vào trong ngực của ta.

      ngửi thấy mùi rượu người , còn có mùi nước hoa dành riêng cho con , tự nhiên biết là nào, ngửi được từ người của ngang qua mới vừa rồi.

      cố gắng khống chế mình, được ói, được run rẩy.

      “Chân của em cần phải khám bác sĩ.”

      “Mắc mớ gì tới !”

      Tô Noãn ra sức mà nghĩ muốn thoát khỏi hai cánh tay của ta, lại bị ôm càng chặt, cười lạnh cúi đầu, hung hăng cắn bàn tay ta siết chặt cánh tay :

      Mùi máu tanh nồng đậm tràn đầy khoang miệng , màu máu tươi mờ ám lướt qua khóe miệng , tâm của Tô Noãn như là tạm thời muốn được tha thứ, toàn bộ oán niệm trào ra, khiến hàm răng càng thêm dùng sức.

      Cố Lăng Thành ánh mắt lóe lên, cố nén đau đớn nơi bàn tay đầm đìa máu tươi, nhìn tiểu thú trong ngực phát tiết tức giận, còn thực mà nghiêm túc:

      “Noãn Noãn, em biết, so với bất luận kẻ nào đều có kiên nhẫn.”

      nhả cái miệng tràn đầy máu đỏ tươi ra, nhìn chằm cổ tay máu chảy ngừng, quay đầu lại nhìn về phía , hừ rồi cười tiếng, hàm răng xinh đẹp dính đầy máu:

      có bệnh!”

      “Điểm này phải là em sớm biết rồi sao?”

      Cố Lăng Thành lạnh nhạt mỉm cười, giọng giống như con sông quanh năm chảy xuôi dưới mặt đất, tầm mắt của mực dừng người , thèm liếc nhìn bàn tay nhuộm đầy máu tươi lấy cái.

      ---------------

      Cố Lăng Thành tựa như tay cờ bạc cuồng vọng tự phụ, say sưa cho phép mình đắm chìm trong trò chơi, bởi vì tin tưởng mình thành thạo, cũng có thể tỉnh táo rút lui, đến sau cùng đều có thể nắm trong tay kết cục của trò chơi.

      Thay vì đối với người khác tàn nhẫn, chẳng thà giải thích rằng đối với mình là ngoan tuyệt, mà , quá ư may mắn, trở thành con cờ trong hành trình truy đuổi của , cho dù vận mệnh cuối cùng là bị vứt bỏ!

      Tô Noãn nằm giường bệnh, nhìn bác sĩ vì cái chân bị thương của mà bó thạch cao, vốn là chỉ bị trật , bởi vì quan tâm mà càn rỡ chạy , làm cho vết thương nặng thêm, thể dùng thạch cao để cố định.

      bị dày vò có chút mệt mỏi, mới vừa ngáp cái, lập tức nghiêng đầu, liền nhìn thấy Cố Lăng Thành đứng ở cửa, trong nháy mắt, tất cả buồn ngủ đều tiêu tan.

      Tay của bị băng bó dày, giống như đòn bánh chưng, ánh mắt của cùng Tô Noãn gặp nhau trong khí, Tô Noãn hờ hững bỏ qua bên, khẽ mỉm cười, vẻ mặt lạnh nhạt.

      ------------

      hai tay chống vách tường, nhấc lên cái chân bó thạch cao, dùng chân khỏe mạnh kia để , động tác buồn cười mà khó khăn, nhưng thỉnh cầu người đàn ông theo ở phía sau dìu phen.

      Lần theo đường từ cửa phòng làm việc của bác sĩ đến thang máy, hơn 15 phút mới xong, cái trán của bắt đầu tuôn mồ hôi, mặc dù bây giờ là đầu mùa đông.

      Đến trước cửa thang máy, cái chân khỏe mạnh còn lại của mềm nhũn, ngã ngồi mặt đất, chân bó thạch cao va chạm mặt đất, làm cho sắc mặt nháy mắt tái nhợt mấy phần.

      đôi tay đặt đầu vai , đem từ mặt đất ôm lấy, trong con ngươi của , chiếu rọi ra là chiếc nhẫn cưới ngón vô danh kia của , vì vậy bắt đầu giãy giụa.

      “Em muốn cho chân của em thành tàn phế sao?”

      “Vậy cũng có quan hệ gì tới , phải sao?”

      Cố Lăng Thành cúi nhìn khuôn mặt quật cường trong ngực, nếp uốn giữa hai lông mày sâu hơn, cửa thang máy “Đinh” tiếng mở ra, cũng hấp dẫn lực chú ý của hai người cãi vã.

      Tô Noãn vừa quay đầu, liền thấy Lục Cảnh Hoằng bên trong thang máy, vốn bực mình lồng ngực nhất thời bị tích tụ tràn đầy, đại não mờ mịt nhưng biết phải làm sao, cũng hiểu mình là chuyện gì xảy ra, chỉ là muốn lập tức thoát khỏi lồng ngực Cố Lăng Thành.

      Hai cánh tay Cố Lăng Thành càng thêm dùng sức, dùng sức đến tựa hồ như muốn đem nhốt vào bên trong thân thể của , đến nỗi làm cho tất cả giãy giụa của đều là uổng công, hai mắt của tự chủ hướng tới bên trong thang máy.

      Tầm mắt Lục Cảnh Hoằng cùng Cố Lăng Thành giao nhau, chỉ là giây, liền nhàn nhạt bỏ qua bên, sau đó bước chân ra khỏi thang máy, bước chân ưu nhã khắc chế như thường, lướt qua Cố Lăng Thành, cũng lướt qua trong ngực Cố Lăng Thành.

      Từ đầu đến cuối, con mắt cũng có liếc nhìn , khóe mắt cũng lướt qua cái.

      Tô Noãn dần dần thả lỏng thân thể cứng ngắc của chính mình, mặc cho Cố Lăng Thành ôm vào trong thang máy, nhìn bóng mình vách thang máy, cười khổ mà khẽ động khóe môi:

      Mày mới vừa rồi lại muốn chứng minh cái gì chứ, mày và ta, ra cũng chỉ là hai người xa lạ thôi!

      Trong khoảnh khoắc cửa thang máy sắp đóng lại, chợt lần nữa mở ra, Tô Noãn khóe mắt mờ mịt nhìn lại, chỉ thấy rọi vào võng mạc là hình ảnh người đàn ông giống như cây cổ thụ ưu nhã mà đứng bên ngoài cửa thang máy.

      “Đưa ấy cho tôi.”

      Giọng trầm thấp mát lạnh, giống như loại dấu ấn, khắc sâu trong tim , xua được, cũng nhất định, cuộc đời này cách nào đẩy ra khỏi thế giới của nữa.
      thư hồsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :