1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NGỤY TỬ TRUYỀN THUYẾT - DIỄM CỐT TRẦM HƯƠNG THỂ LOẠI (c12) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 9.1: Cá nước vô hoan (1)
      Edit: cereniti

      Khuynh Thành bất ngờ , "Tử nhi, nàng khi nào mới nguyện ý làm nương tử của ta đây?"

      "Đây coi như cầu hôn sao? Quá đơn giản?" Ngụy Tử cười .

      "Đương nhiên đơn giản" Khuynh Thành nhìn dáng vẻ tò mò của LộcTrường Thiên, thấp giọng : "Hai ta về rồi từ từ chuyện, để cho Trường Thiên biết!"

      Lộc Trường Thiên ủy khuất: "Các ngươi sống chung với nhau chỉ mới khoảng nửa năm, bỗng dưng vội vàng thành thân, thân là huynh đệ, ta vẫn chờ phát hồng bao cho các ngươi, vậy mà ngay cả cầu hôn cũng cho ta tham dự, quá khách khí đấy?"

      Ngụy Tử vừa định mở miệng, lại nghe được hồi tiếng vó ngựa vội vã chạy tới, rồi dừng lại ngay trước Tú phường, tiếp theo sau đó là hồi tiếng gõ cửa, Lộc Trường Thiên ra mở cửa, gió lạnh mang theo những đợt bông tuyết bay vào, Lộc Trường Thiên nhìn người vừa tới, toàn thân được choàng bởi lớp da Bạch Hồ, mặt lạnh đỏ bừng, đôi mắt to nháy qua nháy lại, người đó chính là Cửu vương lâu ngày gặp.

      "Cửu Vương gia? Trời lạnh thế này sao ngài lại tới? Mau tới hơ lửa" Lộc Trường Thiên vừa dìu vào trong, vừa giúp cởi xuống áo choàng Bạch Hồ.

      Trong mắt Cửu vương cũng chỉ có Ngụy Tử, vọt tới trước mặt nàng, bắt lấy đôi tay ấm áp bé của Ngụy Tử đưa qua đưa lại, ngừng làm nũng: "Tử nhi tỷ tỷ, Duệ nhi sắp chết rét rồi! Mau giúp Duệ nhi làm ấm tay !"

      Ngụy Tử đầu đầy hắc tuyến, mở miệng tiếng liền gọi Tử nhi thân thiết như vậy còn chưa tính, còn tự gọi mình là Duệ nhi, nghĩ mình là trẻ con sao? Tự gọi mình là Duệ nhi còn chưa tính, còn bắt lấy tay của nàng để làm ấm, tiểu phá hài! Muốn hất tay ra, nhưng rồi lại nhìn thấy biểu tình đáng thương như nai con của , lại cảm thấy đành lòng, khi nàng thể làm gì, Khuynh Thành rót ly rượu hoa quế, rất thành thạo rút tay Ngụy Tử ra khỏi tay Cửu vương, rồi đưa ly rượu hoa quế vào trong tay Cửu vương, "Cửu Vương gia đường chắc rất mệt, uống ly rượu nóng cho đỡ lạnh."

      Cửu vương mắt thấy bàn tay mềm mại như cỏ của giai nhân bị đổi thành rượu, khỏi có chút buồn bực, để ý tới Khuynh Thành, nhưng vẫn uống hơi cạn sạch rượu, lại làm nũng : "Tử nhi tỷ tỷ, ta còn muốn!" Đưa ly rượu vào trong tay Ngụy Tử, Ngụy Tử thể làm gì khác hơn là rót thêm chén cho , Cửu vương lại đón lấy, ra thấy ly rượu thừa trước mặt Ngụy Tử, sứ men xanh còn có dấu son môi đỏ nhàn nhạt, hình dáng mê người, giống như còn mang theo hương thơm của môi và răng, liền đoạt lấy ly rượu thừa này, miệng hướng về phía dấu môi son, hớp đổ vào, thỏa ý nguyện, cười hì hì : "Tử nhi tỷ tỷ, rượu cực kỳ ngon!"

      Khuynh Thành có chút khó chịu, mặc dù tính ôn hòa, nhưng thấy tên Cửu vương tiểu quỷ này thời thời khắc khắc đều muốn gần sát Ngụy Tử, trong lòng ngập hỏa, chỉ thấy thần sắc hơi chứng lại, đoạt lấy ly rượu của Ngụy Tử, lại lấy chiếc khăn tỉ mỉ lau, đặc biệt là nơi có dấu môi son bị miệng Cửu vương dính vào kia, lau lau lại rất nhiều lần, cho đến khi dấu môi son kia tan mới thôi, lại thầm dùng sức, chiếc khăn liền lơ lửng giữa trung, căng và thẳng như tờ giấy trắng, ngón tay Khuynh Thành búng cái, chiếc khăn liền từ từ rơi xuống, trực tiếp rơi vào lò sưởi, phút chốc hóa thành tro.

      Ngụy Tử thấy ngón đòn này của , lập tức sùng bái chết được, kéo kéo tay Khuynh Thành ý muốn học chiêu này, Khuynh Thành vừa đáp ứng vừa ôm nàng vào trong ngực, lại từ trong tay áo rút ra chiếc khăn mới, bắt lấy bàn tay bé của Ngụy Tử, cẩn thận lau, Ngụy Tử thấy ghen như vậy, trong lòng buồn cười lại dám lộ ra, thể làm gì khác hơn là mặc kệ , Cửu vương cũng thẹn quá hóa giận, song cũng biết trút giận như thế nào, Lộc Trường Thiên thấy hai người này lại muốn trở mặt với nhau, vội vàng hỏi: "Trời lạnh như vậy Cửu Vương gia sao lại tới đây? Chẳng lẽ là có chuyện gì gấp?"

      Cửu vương trợn mắt nhìn Khuynh Thành, đáp: "Khuynh Thành Tử hệ liệt được hoàng huynh bổ nhiệm thành vật cống, thánh chỉ ít ngày nữa tới, ta tới báo trước."

      Lộc Trường Thiên : "Vậy Ôn Trạch sao cùng Vương gia? Vương gia thân mình đến, quá nguy hiểm!"

      Cửu vương để ý đến , mắt nhìn chằm chằm đôi tình nhân đứng đắn kia, Ngụy Tử sớm có mấy phần men say, lười biếng rúc vào trong ngực Khuynh Thành, Khuynh Thành lau sạch tay nàng như pháp bảo, lại ném cái khăn kia vào trong lửa tiêu hủy, lúc này mới cầm lấy tay Ngụy Tử, khẽ vuốt ve mái tóc xoăn đen nhánh xinh đẹp của Ngụy Tử, ánh mắt nhìn Cửu vương cũng sắp bốc hỏa.

      "Tử nhi tỷ tỷ! Khuynh Thành Tử được bổ nhiệm thành cống phẩm rồi, ngươi vui sao?!" Cửu vương lớn tiếng hỏi.

      Ngụy Tử vẫn như cũ lười biếng : "Có cái gì vui hay vui, dù gì cũng để cho người ta mặc thôi." Mí mắt cũng để xuống.

      Cửu vương cũng ức chế nổi nữa, xông lên ý muốn đoạt lấy Ngụy Tử, Ngụy Tử vốn mạnh mẽ hơn nhiều, thấy Cửu vương hung dữ xông tới, cổ tay ngọc giơ lên, cây kim châm đâm vào huyệt Lao Cung nơi tay phải Cửu vương, Cửu vương bị đau vội vàng thu tay về, kinh ngạc : "Tử nhi tỷ tỷ, ngươi học võ công này khi nào? Ai nha! ngứa!" Ngụy Tử vì ra vẻ mình lòng dạ quá mềm yếu nên chỉ bôi thuốc ngứa vào kim châm, Cửu vương đáng thương gãi liên tục, nào còn chút dáng vẻ quý tộc nào của hậu duệ Thiên Hoàng.

      Ngụy Tử lại lười biếng đứng dậy, thoát khỏi ngực Khuynh Thành, lại lấy ra cây kim châm khác, nắm tay phải Cửu vương lên, lại đâm mạnh vào huyệt Lao Cung, Cửu vương đau quát to tiếng, sau cơn ngứa liền tan biến.

      Ngụy Tử cốc mạnh vào đầu Cửu vương, "Tiểu quỷ, với ngươi bao nhiêu lần, phải có lễ phép! Lễ phép!" Lại nhìn Cửu vương, mấy tháng gặp có chút dáng vẻ của Nam Tử Hán, vẻ ngây thơ mặt cũng mất mấy phần, sắc mặt nàng chợt biến đổi, tà ác cười : "Tiểu quỷ, ngươi sắp cưới vương phi đúng ? Tỷ tỷ có đồ tốt dành cho ngươi nè!"

      CHƯƠNG 9.2: Cá nước vô hoan (2)
      Edit: cereniti

      Lời vừa ra, mặt Cửu vương, Khuynh Thành cùng Lộc Trường Thiên đều đổi sắc, Lộc Trường Thiên há miệng, cuối cùng vẫn dám lên tiếng, Cửu vương có chút buồn bực : "Tử nhi tỷ tỷ đừng lung tung, ta cần cưới cái vương phi gì đó!"

      Giọng Khuynh Thành vẫn dịu dàng như nước chảy, "Tử nhi muốn đưa vật gì tốt vậy? Cá nước Vô Hoan sao?"

      Ngụy Tử vốn lanh trí, vừa nghe này giọng dịu dàng đến bình thường này, nàng lập tức khôi phục dáng vẻ đàng hoàng, "Ta chỉ tùy tiện chút, đồ tốt như vậy sao có thể đưa cho , hì hì!"

      Cửu vương vừa nghe xong lại giận , mắt Hồng Hồng, cố nén lệ, lã chã chực khóc: "Cá nước Vô Hoan? Đó là món đồ tốt gì vậy, sao lại muốn giấu giếm cho ta?! Tử nhi tỷ tỷ? Trời gió tuyết lớn đến vậy, người ta cầm ra roi thúc ngựa, chỉ vì muốn sớm gặp ngươi, vất vả mới được gặp, ngươi liền cầm kim đâm ta, dùng lời lẽ lạnh lùng với ta! Ta chướng mắt ngươi đến vậy, vậy ta tốt lắm!" xong, cầm lấy áo choàng Bạch Hồ ý muốn ngay.

      Ngụy Tử bị nước mắt của làm cho đành lòng, vội vàng ngăn: "Duệ nhi đừng giận, ta phải là cho ngươi, cái này. . . . . . Khi ngươi thành thân, ta nhất định đưa phần hậu lễ cho ngươi, về phần “Cá Nước Vô Hoan”, đương nhiên rồi, hì hì!" Ngụy Tử khó khăn , đỏ mặt, cười khan mấy tiếng.

      Cửu vương lập tức vui vẻ: "Tử nhi tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc chịu gọi ta Duệ nhi rồi ! Về sau ngươi cũng gọi ta là duệ nhi có được hay ? Có được hay ?"

      Ngụy Tử Tâm nghĩ: trẻ con có đồ chơi liền vui ngay, ngoài miệng : "Ngươi bây giờ còn ta đương nhiên gọi ngươi Duệ nhi, đến khi ngươi lớn, làm rộng biên giới, bá chủ phương, ta vẫn có thể gọi ngươi là Duệ nhi sao?"

      Cửu vương lại thèm để ý, đáp cực nhanh: "Đương nhiên vẫn gọi Duệ nhi, ta là Duệ nhi của mỗi Tử nhi tỷ tỷ, về sau chỉ có Tử nhi tỷ tỷ mới có thể gọi ta như vậy!"

      Ngụy Tử gần như phát điên, cậu nhóc này nắm lòng nàng như lòng bàn tay, nàng nghĩ đứa này phải chăng thiếu hụt tình thương của mẹ trong hoàng cung, nên đặt chú ý của vào chị lớn tuổi hơn, chuyện chị em thương nhau nàng thích, huống chi nàng còn có cả Khuynh Thành. Vì vậy nàng vẫn kiên nhẫn : "Bây giờ ta có thể gọi ngươi là Duệ nhi, nhưng khi ngươi lớn lên được! Chuyện này ta nhượng bộ! Để người khác nghe được tên Vương gia là Duệ nhi, uy nghiêm cùng mặt mũi ngươi mất hết!"

      "Chỉ cần Tử nhi tỷ tỷ thích, Duệ nhi quan tâm thứ gọi là uy nghiêm mặt mũi !" Tiểu tử càng càng mạnh miệng hơn.

      Ngụy Tử đặt mông ngồi xuống đất, vô lực chống tay đỡ đầu mình, lại đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Khuynh Thành cùng Lộc Trường Thiên, Khuynh Thành vẫn dịu dàng cười, Lộc Trường Thiên vẫn tỏ dáng vẻ chuyện liên quan đến mình nên thèm để ý, suy nghĩ về nơi xa xăm, Ngụy Tử bất đắc dĩ than thở, Cửu vương lại lên tiếng: "Tử nhi tỷ tỷ, Cá Nước Vô Hoan rốt cuộc là cái gì? Nghe tên hình như phải vật tốt." Trợn mắt nhìn Khuynh Thành.

      Ngụy Tử lúng túng muốn chết, nàng biết phải giải thích như thế nào cho đứa trẻ về phát minh vĩ đại của mình, thể làm gì khác hơn là nhìn Khuynh Thành cùng Lộc Trường Thiên, hai người đều “lấy mũi nhìn miệng, lấy miệng nhìn tim*”, thể làm vậy, Ngụy Tử cắn răng cái, tìm cách giảng giải khóa vật lý cùng sinh lý cho cậu nhóc! "Cá Nước Vô Hoan là . . . . . . là loại gia vị dành cho cá nướng, khi thêm vào khiến cho con cá nướng từ khô quắt vì mất nước trở nên tươi ngon, vị rất tuyệt!"

      (*) : cúi đầu

      Nàng rốt cuộc vẫn thể mở miệng giải thích phát minh vĩ đại của mình được, gấp gáp hoang mang rối loạn thêu dệt ra lý do ấu trĩ, vì vậy Khuynh Thành cùng Lộc Trường Thiên, hai con người thấy chết cứu kia, cười Ngụy Tử đến mức căng cả người, cười Cửu vương đến tê dại da đầu, hồi lâu, Khuynh Thành rốt cuộc ngưng cười, : "Tài nấu nướng của Tử nhi xuất chúng!"

      Lộc Trường Thiên cười thở ra hơi, xua xua tay, Cửu vương thấy vậy hỏi: "Tử nhi tỷ tỷ, bọn họ sao cười điên cuồng đến vậy?"

      "Bọn họ. . . . . . Bọn họ nhớ đến món cá nướng ngon tuyệt của ta, vui vẻ quá nên cười thành ra như vậy."

      "Vậy sao?" Tiểu Chính Thái có chút tin tưởng, "Sao ta cảm giác có cái gì đó đúng!" Suy nghĩ chút lại bắt đầu lanh trí nghĩ ra lý do: "Phải chăng, cá Tử nhi tỷ tỷ nướng quá khó ăn, nhưng Tử nhi tỷ tỷ lại tự cho là ngon, vì thế bọn họ mới cười như vậy?"

      "Cái này. . . . . . Tiểu hài tử nên hỏi nhiều! Chẳng đáng chút nào!" Ngụy Tử có chút phát điên.

      "Đúng rồi, Tử nhi tỷ tỷ mới vừa khi ta thành thân tặng quà cho ta, nào có tân nương tử tặng lễ cho phu quân khi thành thân chứ, tỷ tỷ chỉ cần chuẩn bị sẵn đồ cưới là được, nếu có đồ cưới cũng sao, Duệ nhi chuẩn bị cho ngươi!" Tiểu Chính Thái nghiêm trang, mặt lấy lòng đến độ đáng đánh.

      "Ta chuẩn bị đồ cưới làm gì cơ chứ, đợi chút, tân nương tử ngươi là chỉ ta sao?" Ngụy Tử đến đỉnh điểm của phát điên.

      "Dĩ nhiên! Duệ nhi và tỷ tỷ đều chưa lập gia đình!" Vẻ mặt Tiểu Chính Thái nghiêm túc, giơ tay phải lên, giống như tuyên thệ.

      "A! ! ! A! ! ! A! ! ! Đứa này phải gặp bác sĩ tâm lý thôi! ! !" Ngụy Tử cũng chịu được nữa rồi, hoàn toàn phát điên trước khi tốt bụng đưa ra đề nghị dẫn Cửu vương gặp bác sĩ tâm lý, sau đó liền té xuống đất bất tỉnh, ba nam nhân vội vàng tiến tới đỡ nàng, Cửu vương cùng Lộc Trường Thiên chỉ mới vừa đến gần, liền nghe "Ầm ầm" hai tiếng, Khuynh Thành kích động nội lực, đánh văng hai người ra, đập ngay vào tường, phát ra tiếng vang khổng lồ.

      Khuynh Thành để ý tới hai người bị đập mạnh tới mức trời đất quy cuồng, đỡ lấy Ngụy Tử, ôm chặt nàng vào trong ngực, ra ngoài.

      kệ 2 người, tôi sai, cũng ko cần nhìu, mạng ảo khổ, hôm qua còn cười hôm nay liền chửi nhau, giục hết phiền muộn lên người người khác, tôi lòng chiện mà tin thôi, nếu muốn nghe, tôi sau này cũng lên dđ chat mạng chung nữa, bạn thực tính tình còn lòng hơn nhiều, cám ơn hai người, đây là lần cuối tôi chiện đây, thế giới mệt mỏi http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 10.1: Lão công lão bà (Ông xã bà xã)
      Edit : cereniti

      Ngoài cửa là Băng Thiên Tuyết Địa, thế giới màu trắng bạc, bóng dáng ai đó tức tốc xẹt qua, trong ngực còn ôm người, dù vậy, chỗ tuyết qua hề lưu lại dấu chân, hai người này chính là Đoan Mộc Khuynh Thành cùng Ngụy Tử vừa từ Vân Vũ tú phường ra.

      Thường ngày lấy tuyệt thế khinh công của Khuynh Thành ít nhất cũng phải mất hai canh giờ mới có thể trở lại Phong cốc, chỉ vì sợ Ngụy Tử đường bị lạnh thương tổn tới thân thể, Khuynh Thành liền lên tinh thân, vì vậy mất quá canh giờ, hai người ở Trúc xá, lúc này Khuynh Thành mới phát Ngụy Tử ngủ, vội vàng ôm nàng vào gian phòng mình, cởi áo khoác cùng giày cho nàng, đặt nàng ngã xuống giường, đắp kín mền cho nàng, nhìn dung nhan giai nhân ngủ như ngọc, lúc này mới thở dài cái, ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Lại cảm thấy phòng hơi lạnh, liền đốt lò sưởi, rồi lại nấu nước ấm, làm mấy món nóng, bận rộn này nửa ngày, đầu đầy mồ hôi, Khuynh Thành vừa định dùng tay áo lau, bàn tay khác đưa qua, thấm mồ hôi trán , người đó chính là Ngụy Tử khi nãy còn ngủ.

      "Khuynh Thành, ngươi đối xử với ta rất tốt, ta biết là mình làm chuyện tốt gì mà lại có phúc khí đến vậy!" Ngụy Tử thâm tình nhìn gương mặt tuyệt mĩ của Khuynh Thành chớp mắt, nàng sợ khi chớp, người nam nhân này bị Lão Thiên Gia thu hồi, dứt khoát dùng hết hơi sức toàn thân ôm chặt Khuynh Thành, Khuynh Thành rút tay nâng gương mặt như hoa như ngọc phía trước, đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của nàng, khi mút khi thả, triền miên đắm say, lại hôn lên trán nàng, mi tâm, mắt, chóp mũi, đôi môi đỏ mọng, cằm, cổ, kéo dài đường hôn tới xương quai xanh tinh tế đẹp đẽ của Ngụy Tử, Ngụy Tử chỉ có cảm giác người chẳng còn chút hơi sức, toàn thân nóng lên, ánh mắt cũng trở nên mê ly, mặc cho Khuynh Thành hôn, đầu óc hỗn loạn, nhưng trong lòng vừa ngọt ngào lại có chút khủng hoảng.

      Khuynh Thành ôm Ngụy Tử về phòng mình, đôi mắt đẹp của Ngụy Tử đóng chặt, hàng lông mi dày cong khẽ run, cánh môi trơn mềm xinh đẹp nhìn có chút sưng đỏ vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, càng thêm mấy phần mị hoặc, Khuynh Thành có chút thô bạo kéo xuống áo người Ngụy Tử, bên trong hoàn toàn còn lớp vải nào, bầu ngực trắng nõn nhàng rung động, Khuynh Thành cầm lấy quả cầu tròn cao ngất, cúi người ngậm đỉnh núi màu hồng, nhàng cắn mút, hàm răng trắng trắng nõn của Ngụy Tử cắn môi dưới, hết sức kềm chế tiếng rên rĩ muốn bật ra, cuối cùng vẫn thể nhịn được, tiếng kiều mất hồn lọt ra ngoài, Khuynh Thành cởi hết áo, khẽ liếm vành tai Ngụy Tử, "Tử nhi, để cho ta nàng!"

      Tách ra cặp đùi thon dài tuyết trắng, tìm chỗ kín ẩm ướt nóng bỏng kia, động thân tiến vào, cơn đau đớn khổng lồ như muốn xé rách Ngụy Tử, "A. . . . . . đau. . . . . ." Đôi tay bé ý đồ muốn đẩy ra Khuynh Thành, thấy dáng vẻ thống khổ của nàng, Khuynh Thành dùng tất cả thương dừng lại động tác, giọt mồ hôi giọt lên ngực Ngụy Tử, cảm nhận được giọt nước nóng bỏng này, Ngụy Tử mở mắt, thấy Khuynh Thành hết sức kìm chế, lòng mềm nhũn, ôm lấy Khuynh Thành, "Ta đau, Khuynh Thành, ta, Khuynh Thành!" Nhịn đau nhức, bày ra phần eo nhắn, Khuynh Thành cúi đầu hôn nàng, động tác êm ái, cho đến khi Ngụy Tử thích ứng được, lúc này mới điên cuồng luật động, vùi lấp Ngụy Tử cùng vào trong cảnh xuân sắc kiều diễm. . . . . .

      đêm này, Khuynh Thành dường như dừng lại , ngừng đòi hỏi, ngừng nàng, mà cả người nàng vô lực, mặc định đoạt, thân thể trắng muốt, da thịt trơn trượt đỏ hồng sau khi trải qua đợt kích tình, tất cả bộ vị hấp dẫn đều đầy vết hồn, cho đến lúc trời hừng sáng, Khuynh Thành mới thả Ngụy Tử, người rã rời, ôm nàng vào trong lòng chìm vào giấc ngủ.

      Khi tỉnh lại là xế trưa ngày thứ hai, Ngụy Tử mở mắt, thấy Khuynh Thành vẫn còn trong mộng, chỉ có cảm giác cả người đau nhức, eo giống như muốn đứt rời, nhìn điểm đỏ thẫm giường, nhớ tới đêm điên cuồng hôm qua, mặt nàng nóng lên, chợt, đôi cánh tay bỗng ôm lấy eo nàng, mặt Khuynh Thành dính lên phần lưng trần truồng bóng loáng của Ngụy Tử, giọng thở dài: "Tử nhi, nàng cuối cùng trở thành nương tử của ta rồi !" Cảm giác mừng rỡ, cùng có chút thể tin, Ngụy Tử xoay người ôm lại , cười : "Khuynh Thành, chàng cuối cùng trở thành lão công của ta rồi !"

      "Lão công? Đó là cách ở thế giới kia sao?" Khuynh Thành dùng đôi mắt ấm áp đen như mực, dịu dàng hỏi nàng.

      "Lão công, chính là người nam tử làm bạn đến già cùng với mình mến , cho đến khi tóc biến thành màu trắng xoá hệt như Lão Công Công vậy, cho nên mới được gọi là lão công ...! Khuynh Thành chính là người Tử nhi nhất, là lão công làm bạn với Tử nhi cho đến già!" Ngụy Tử thâm tình bịa chuyện.

      "Làm bạn đến già. . . . . . Khuynh Thành nhất định phải làm bạn đến già với Tử nhi!" Dịu dàng đơn thuần, Khuynh Thành lần nữa lên quyết định.

      "Khuynh Thành, chàng đừng gọi ta là nương tử, gọi ta là lão bà có được ? Ta chính là Lão Bà Bà, người làm bạn đến già với chàng!" Ngụy Tử chôn đầu mình vào trong ngực làm nũng, .

      "Lão bà? Lão bà, lão bà!" Khuynh Thành dịu dàng vui sướng gọi Ngụy Tử.

      "Lão công, lão bà chàng mến đói bụng rồi! Chàng cũng đói đúng ?"

      Khuynh Thành tà ác cười tiếng, phong tình vạn chủng, nhìn Ngụy Tử si mê, "Lão công đói bụng, ăn lão bà cả đêm, lão công làm sao đói chứ?"

      Ngụy Tử nghe xong, mặt lại nóng tới mức đỏ ửng, "Còn nữa! Đến bây giờ toàn thân ta đều đau! Chàng ăn sạch sành sanh!"

      CHƯƠNG 10.2: Lão công lão bà (2)
      Edit: cereniti

      Khuynh Thành nhìn bộ dạng thẹn thùng động lòng người này của nàng, dục vọng lại dâng lên, tay đè Ngụy Tử lên giường, ý muốn nàng thêm lần, bụng Ngụy Tử lại sát phong cảnh, Khuynh Thành cười cười vuốt mũi Ngụy Tử, khoác lên người bộ y phục, bước xuống giường, lấy quần áo mới cho Ngụy Tử, mặc kĩ càng từ trong ra ngoài cho nàng, lại phục vụ nàng rửa mặt sạch , rồi mới tới lượt mình.

      Chờ Khuynh Thành thu dọn sạch mọi thứ, Ngụy Tử hâm nóng xong những món Khuynh Thành làm hôm qua, sau khi hai người dùng chúng, Khuynh Thành ngồi ghế, Ngụy Tử vẫn như mọi khi dựa vào trong ngực , Khuynh Thành vuốt ve mái tóc đen cong cong của Ngụy Tử, dịu dàng : "Tử nhi, ta muốn cho sư phụ biết, lời tiên đoán của ông rất chính xác, ta tại có bà xã ta , nàng nguyện ý cùng ta ?"

      "Dĩ nhiên nguyện ý! Sư Phụ là người đối xử tốt nhất với Khuynh Thành, Tử nhi dĩ nhiên phải bái kiến ông ấy" Đôi mắt đen láy của Ngụy Tử trợn to, kiên định dịu dàng lên tiếng.

      Đôi mắt tràn đầy ý cười: "Vậy ta dẫn nàng đến nơi sư phụ ta được chôn cất." Dứt lời, Khuynh Thành ôm lấy Ngụy Tử bay .

      "Sao gấp gáp đến vậy? mua chút nhang đèn vàng mã sao?" Ngụy Tử vùi mình trong ngực Khuynh Thành, hỏi.

      " cần, nếu sư phụ biết ta dẫn nàng đến, là thứ tốt nhất." Khuynh Thành đột nhiên dừng lại, : "Tử nhi, cho dù nàng có thấy thứ gì kì quái bất thường, cũng phải tỉnh táo, được chứ?"

      "Kì quái? Còn có thứ kì quái hơn cả việc ta xuyên qua từ Trung Quốc thế kỉ 21 sao?" Ngụy Tử bình thản, cười .

      "Ừ. . . . . . Tóm lại, có ta ở đây, nàng việc gì phải sợ!" Khuynh Thành vẫn yên lòng, dặn dò nàng.

      Ngụy Tử thấy thận trọng như vậy, liền thu hồi dáng vẻ cười cợt, nghiêm mặt : "Khuynh Thành yên tâm, dù là gì nữa, ta vẫn cố gắng tỉnh táo!"

      Khuynh Thành im lặng, ôm Ngụy Tử bay tới vách đá phía đông Phong cốc, bão tuyết giờ ngừng, song, gió lại mạnh hơn, sượt qua mặt người như muốn cắt đứt da, Khuynh Thành : "Tử nhi, mộ địa sư phụ ở dưới, ta dẫn nàng xuống, nàng đừng sợ!" Dứt lời, ôm chặt Ngụy Tử, tung người nhảy xuống vách đá.

      CHƯƠNG 11: Huyết Hà lại xuất
      Edit: cereniti

      Ngụy Tử nhắm chặt hai mắt, chỉ nghe được tiếng gió vù vù bên tai, gió lạnh như muốn cắt đứt gương mặt mềm mại của nàng, thân thể ngừng rơi, biết qua bao lâu, rốt cuộc đáp xuống mặt đất, Ngụy Tử giương mắt nhìn, từ dưới đáy nhìn lên, vách đá cao tận trăm trượng, hết thảy đều hiểm trở, nối liền hai bên bờ là cây cầu gỗ thô và to, Khuynh Thành ôm Ngụy Tử, chăm chú nhìn về hướng, Ngụy Tử nhìn theo ánh mắt của , chỉ thấy sợi dây thừng nối liền hai vách đá, cực kì thanh mảnh cũ nát như sắp đứt, nếu phải Khuynh Thành có nhãn lực Tuyệt Thế Cao Thủ, bất kì ai cũng phát được giải dây mây phát ra thứ ánh sáng bóng loáng của kim loại, trong băng tuyết ngập trời, tia sáng này yếu ớt đến mức thể nhìn thấy.

      Khuynh Thành ôm Ngụy Tử phi thân bước lên, Ngụy Tử rất là lo lắng liệu giải dây mây có đột nhiên đứt rời , nhưng nó lại bền bỉ vô cùng, Khuynh Thành bước bước , rồi chợt nghe thấy tiếng hòn đá di động, phía bên kia của giải dây mây thế nhưng là sơn động thạch bích, tim Ngụy Tử Tâm khỏi thầm thán phục: trước ai dám nhảy xuống này vách đá cao trăm trượng, coi như là có, cũng chỉ dám cây cầu thô to kia, người nào lại muốn giải dây mây sắp đứt chứ, nhưng đó mới chính là điểm mấu chốt để tới huyệt mộ, mà tiếng động mở cơ quan cũng rất yếu, cho dù có người đường ngang qua, cũng bị kinh động, quả nhiên rất tài tình, hổ là sư phụ Khuynh Thành nhà nàng!

      Ngụy Tử dương dương đắc ý, Khuynh Thành nhìn biểu tình vô cùng vui của nàng, tựa hồ lại biết lòng nàng suy nghĩ gì, buồn cười vỗ vỗ đầu Ngụy Tử, " thôi!" Kéo tay Ngụy Tử vào sơn động.

      vào động, cửa động lay lay mấy tiếng rồi biến mất, gió trong động lạnh lẽo như muốn đánh úp người, thậm chí còn lạnh hơn bên ngoài, Ngụy Tử tò mò quan sát sơn động khổng lồ này, ra mọi thứ trong sơn động đều được làm bằng thủy tinh lam, phát ra luồng sáng xanh biếc nhàn nhạt, đây chính là thứ gọi là U Minh thủy tinh, trong động cũng tối, liếc nhìn hết thảy đều bóng loáng sáng sủa, như Thủy Tinh cung.

      "Khuynh Thành, nơi này đẹp! Có gì quái dị chứ? Chàng hù chết ta." Ngụy Tử có chút nũng nịu giận dữ, "Mọi thứ đều là U Minh thủy tinh, dùng nó mài thành đồ trang sức, nhất định có thể bán được rất nhiều tiền!" Bất kì lúc nào nàng cũng quên tìm cách kiếm tiền, Ngụy Tử đợi Khuynh Thành mở miệng lại bắt đầu phát biểu luận điểm.

      Khuynh Thành cong cong khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, dường như sau khi gặp phải Ngụy Tử, vẻ mặt và động tác thế này ngày càng nhiều, "Tử nhi, ta nên làm gì với nàng bây giờ?"

      Ngụy Tử xin lỗi cười cười, "Hì hì, thói quen, thói quen." Lại giơ lên ba ngón tay thề: "Ta thề, kế tiếp, vô luận thấy thứ gì đáng giá, ta đều để ý!" Vừa , nàng vừa bị Khuynh Thành lôi kéo về phía trước.

      tới sơn động thứ 2, nơi đó vẫn lạnh băng thấu xương, bốn phía trống rỗng, chỉ có quan tài kiếng tinh xảo khéo léo được đặt ở giữa, tính chất tựa hồ cũng là U Minh thủy tinh, Ngụy Tử đến gần nhìn, "A!" tiếng thét thảm khốc vang lên, xoay người bổ nhào vào trong ngực Khuynh Thành, nàng sợ mất hồn, chuyện cũng lắp bắp, "Trong. . . Bên trong có có có. . . . . . thi thi thi thể. . . . . . trẻ con!"

      Khuynh Thành ôm chặt thân thể run rẩy của Ngụy Tử, vừa định mở miệng, Ngụy Tử cướp lời: "A! Chẳng lẽ đứa trẻ này . . . . . . là sư phụ chàng?!" Gương mặt xinh đẹp cắt còn chút máu, Khuynh Thành giơ cao tay gõ đầu Ngụy Tử, "Thi thể trẻ con gì chứ! Đó là Linh Thú tuyết mi ngủ say!"

      "Linh Thú tuyết mi?" Ngụy Tử đột nhiên hưng phấn, "Có phải giống như Hoa Doanh trong Ngũ độc thú? Nó luyện Ngũ Độc Châu sao? Hay là bảo bối gì khác? Biết Đọc Tâm thuật ư?"

      Khuynh Thành hoàn toàn bị đánh bại: "Tử nhi, ta nhớ trước kia nàng Hoa Doanh là Tiểu Biểu Muội của nàng, tại sao giờ thành Ngũ độc thú gì đó chứ?"

      "À? A! Cái này. . . . . .? Linh Thú tuyết mi này nguyên lai là Bạch Tiểu Hầu Tử! Nhìn qua hệt như đứa bé con!" Ngụy Tử có chút vụng về sang chuyện khác, cũng thầm chửi mình trong lòng, kể từ khi tới cổ đại, điểm IQ của nàng liền tuột xuống n lần, cái gì cũng được, còn luôn bị Khuynh Thành bắt trúng, lại than thở: lam nhan họa thủy! rồi lại nhìn Khuynh Thành, người như vậy, đầu óc liệu có thể “chập mạch” sao?

      Khuynh Thành thấy mặt Ngụy Tử lúc xanh lúc tím, vòng vo nửa ngày, cười : "Tử nhi, đừng oán giận bản thân mình, Khuynh Thành mặc dù hoàn toàn hiểu từ “chập mạch”, nhưng ta biết Tử nhi là nương thông minh tuyệt đỉnh."

      Lời vừa ra, khuôn mặt nhắn màu hồng của nàng lập tức lại chuyển thành tái nhợt, "Làm sao chàng biết. . . . . . Chàng biết Đọc Tâm thuật? !"

      "Tử nhi thấy Khuynh Thành xạo với nàng lần nào chưa?" Vẫn dịu dàng cười, song, lòng dần có chút chua xót: chẳng lẽ nàng cũng chán ghét ta như mọi người?

      Ngụy Tử lại đột nhiên cười như điên: "Ha ha ha ha! ! ! Lần này ta kiếm lợi lớn! ! ! !" Xông lên ôm lấy Khuynh Thành, bấu mạnh vào gò má bóng loáng của , "Về sau ta cần mở miệng chuyện, vẫn có thể trao đổi với chàng! Ha ha ha ha! ! ! Bản thân ta cho tới bây giờ đều là người lười vô cùng, ngay cả sức há mồm cũng tiếc, ông xã Khuynh Thành, chàng có Đọc Tâm thuật, ta có thể tiết kiệm sức lực rồi! Về sau, nếu có ai muốn hại chúng ta, chàng có thể biết trước! ! !"

      Ngụy Tử kiên định , chân mày bay múa, Khuynh Thành nhìn nàng, nàng dường như ngại ta? Nàng vẫn ưa thích ta? Nàng quan tâm ta có thể nhìn thấu tâm tư người khác? Cảm giác ngọt ngào chợt dâng lên tâm trí, chậm rãi chảy vào huyết dịch, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng, nàng để ý, nàng thích! Ta có thể đọc được!

      Thông minh như Ngụy Tử, sao có thể để ý biển chuyển tâm trạng từ mất mác thành bình tĩnh của Khuynh Thành, nàng ôm chặt Khuynh Thành, đưa cánh môi đỏ mọng như cánh hoa tới gần, hung hăng hôn Khuynh Thành, rất lâu sau đó, cho đến khi chính nàng sắp tan chảy như tuyết, mới thở dốc dừng lại, ổn định tâm trí: "Khuynh Thành, nếu chàng biết Đọc Tâm thuật, mọi thứ ta biết chàng tất nhiên cũng biết, Hoa Doanh phải là biểu muội của ta, ta rất thích trẻ con, nàng bởi vì biết đọc tâm thuật bị tù ngàn năm, bị thân nhân vứt bỏ, cái loại cảm giác độc đó, ta hoàn toàn có thể thể nghiệm, chàng sống mình ở núi này, nhất định cũng sợ việc mình biết Đọc Tâm thuật bị phát , bị coi thành quái vật sao?"

      Nàng thương vuốt ve khuôn mặt vô song của Khuynh Thành, "Khuynh Thành, ta quan tâm, vô luận là gì, ta vĩnh viễn thẳng thắn thành với Khuynh Thành, cho dù chúng ta có hiểu lầm, chỉ cần chàng đọc được tâm ta, biết Ngụy Tử vẫn như cũ chàng, Ngụy Tử của chàng vĩnh viễn rời xa chàng, ruồng bỏ chàng, ta xuyên qua ngàn năm, chỉ là vì để chàng!"

      Khuynh Thành lời nào, chỉ hôn lên môi Ngụy Tử, mạnh mẽ mút cắn, cho đến khi cắn ra máu, Ngụy Tử ngược lại càng thêm dùng sức hôn cắn , máu hai người hòa tan vào nhau, lúc này Ngụy Tử đột nhiên cảm giác được ngực có chút khác thường, rất nóng, nóng tới mức khó chịu, nàng muốn thoát khỏi lồng ngực Khuynh Thành, song Khuynh Thành ôm nàng càng chặt hơn, dịu dàng bên tai nàng: "Cố chịu đựng, chút nữa thôi!"

      Quả nhiên cơn nóng bức càng lúc càng khó chịu đó liền biến mất, cả người nàng đột nhiên trở nên tỉnh táo, Khuynh Thành cởi bỏ áo mình và phần áo váy trước ngược nàng, mặt Ngụy Tử đỏ lên, "Đừng. . . . . . nên ở đây. . . . . ."

      Khuynh Thành bật cười, "Nghĩ gì thế! Tử nhi nhìn xem!"

      Chỉ thấy nơi ngực trắng như tuyết của Ngụy Tử có vệt đỏ tựa như hình xăm, giống hệt như đóa Huyết Ngọc Hồng Hà! Mà nơi ngực Khuynh Thành cũng có đóa giống như đúc, Ngụy Tử thể tin được, "Khuynh Thành?"

      "Ta chỉ nghe sư phụ , ngươi ta mến chính là trong định mệnh, dung hòa máu khi hôn nhau với nàng, xuất vệt xăm chỉ thuộc về hai chúng ta nơi ngực, có vết xăm này, vô luận mấy kiếp mấy đời, mệnh chúng ta đều định là người của nhau, chẳng qua, ta ngờ vết xăm này lại giống hệt Huyết Ngọc Hồng Hà nàng mang theo."

      "Khó trách. . . . . . Huyết Ngọc Hồng Hà mang ta tới nơi này! Bà lão bán ngọc còn với ta, thứ ta bỏ lỡ, được bù đắp tại đây, xem ra, là ý trời! Khuynh Thành, ta nghĩ chúng ta vĩnh viễn rời xa nhau!"

      "Bà lão bán ngọc? Như thế nào?"

      "Chính là bà lão có chút nhếch nhách, trải tấm vải đó bầy bán vài món đồ cổ, mấy đặc biệt, năng kỳ quái, có chút giống điệu Hàng Châu, nhưng quá giống, so với giọng Hàng Châu càng khó nghe hiểu hơn! Chẳng qua ta thông minh, tự nhiên có thể nghe hiểu, hi hi!" Ngụy Tử có chút cười đắc ý.

      "Chẳng lẽ là sư nương?" Khuynh Thành nghĩ ngợi ."Nghe sư phụ sư nương có Tán Tiên Chi Thể, có thể xuyên qua thời , chừng, lúc ta còn rất gặp qua bà, nhưng mấy ấn tượng, bà thường hay cãi nhau xích mích với sư phụ, lâu ta gặp bà. . . . . ."

      "Nhất định là sư mẫu của chàng thương chàng, cho nên mới dẫn ta tới nơi này! Đúng rồi, bọn họ vì sao lại giận nhau?"

      Khuynh Thành đỏ mặt, "Sư phụ say rượu lỡ lời, sư nương lôi thôi bừa bộn, ngay cả bản thân cũng chỉnh tề, dáng vẻ chẳng có gì giống con người cả."

      "Ừm, xem ra là sư mẫu của chàng rồi, lão thái thái ấy đủ dơ dáy đấy!" Ngụy Tử cười , "Nhưng sư mẫu của chàng thích dọn dẹp, sư phụ chàng vì sao lại làm? Nếu nàng, tự nhiên bao dung cho nàng tất cả, thậm chí là khuyết điểm."

      "Sư phụ cũng rất có hối hận, nhưng sư nương khi đó rời , khi sư phụ qua đời còn lẩm bẩm xin lỗi sư nương nhiều." Khuynh Thành nhớ tới di ngôn của sư phụ, lòng đau đớn hồi, mắt có lệ.

      "Khuynh Thành đừng buồn, nếu sư nương là Tán tiên, tự nhiên có cách tìm được sư phụ chàng trong Tam giới, hai người họ nhất định có thể đoàn tụ." Ngụy Tử dịu dàng an ủi người nam tử nàng mến .

      "Ừm! Có lẽ trong tương lai sư nương còn có thể tới gặp chúng ta, chờ đến khi chúng ta bái đường thành thân, có lẽ sư nương tới làm chủ hôn, Tử nhi, nàng nghĩ sao?" Khuynh Thành tràn đầy hy vọng hỏi Ngụy Tử.

      "Ừm! Chờ đến khi chúng ta có hài tử, sư nương còn có thể đến thăm con chúng ta, đặt tên cho chúng!"

      Lời ai ủi tốt đẹp làm tâm trạng Khuynh Thành biến chuyển rất nhiều, song dòng suy nghĩ đột nhiên xuất trong tâm trí Khuynh Thành, vì vậy lại hỏi: "Vậy nàng còn muốn trở về thế giới cũ sao? Sư nương có thể dùng con thoi thời , dẫn nàng về." Lời mang theo nỗi niềm sợ hãi lo lắng.

      " quay về! Nơi có Khuynh Thành, Tử nhi trở về làm gì? Dĩ nhiên là phải ở nơi đây chăm sóc ông xã!" Ngụy Tử dịu dàng cười, chân thành .

      Khuynh Thành gì, chỉ càng ôm Ngụy Tử chặt hơn . . . . .

      Hồi lâu, Ngụy Tử như muốn đông cứng trong lòng , hờn giận : "Khuynh Thành, ta sắp chết rồi!"

      Lúc này, Khuynh Thành mới vội vàng buông ra giai nhân trong lòng, lại thấy dáng vẻ đáng thương của giai nhân, đôi mắt đẹp mang theo những giọt lệ trong suốt, cực kỳ đau lòng, liên tiếp xin lỗi: "Tử nhi, là ta tốt, là ta tốt!"

      Ngụy Tử thấy Khuynh Thành hối hận dứt, cười tiếng, sóng mắt lưu chuyển, tươi đẹp vạn phần, nụ cười của nàng rất gian trá, đầy vẻ giảo hoạt tính toán, "Lão công nếu cảm thấy đau lòng, bằng nghĩ cách bồi thường lão bà ?"

      Khuynh Thành véo mũi nàng, cười : "Tử nhi muốn cái gì cứ , trừ U Minh thủy tinh nơi tiền sảnh."

      Ngụy Tử thu lại nụ cười nịnh nọt, khuôn mặt nhắn rũ xuống, "Vậy thôi, sau này ta thứ ta muốn trước."

      Khuynh Thành mặc lại váy áo cho Ngụy Tử kĩ càng, cũng như cho bản thân, dịu dàng cười : "Mặc dù U Minh thủy tinh thể cho, nhưng ta có thể cho nàng thứ tốt hơn!"

      Dứt lời, nắm lấy tay trái Ngụy Tử, sượt ngón áp út, dùng ngón trỏ phải của mình dính lấy huyết dịch, máu tươi như tụ thành viên huyết châu tròn trịa, Khuynh Thành lẩm bẩm trong miệng vài câu, làm dấu tay vô cùng phức tạp, giọt huyết châu đỏ tươi liền theo đầu ngón tay Khuynh Thành tìm đường vào trong quan tài kiếng, hạt châu liền rơi ngay giữa trán Linh Thú tuyết mi, rồi biến mất, hồi thanh lớn vang lên, quan tài kiếng chia năm xẻ bảy, Linh Thú tuyết mi bay ra, nhảy vào trong ngực Ngụy Tử.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      [​IMG]
      Hoa Doanh - Ngũ Độc Thú

      [​IMG]
      Hoa Doanh - Tiên Kiếm Truyền Kì 3

      Chương 12: Huyết Trì kết tóc
      Edit: cereniti

      Ngụy Tử bị Linh Thú Tuyết Mi nhào mạnh vào lòng làm cho lảo đảo, Khuynh Thành vội vàng đỡ nàng đứng vững, Linh Thú Tuyết Mi ở trong ngực Ngụy Tử tựa hồ rất thoải mái, còn quậy quậy cái đầu , giống như Ngụy Tử thường làm khi ở trong lòng Khuynh Thành, Ngụy Tử cẩn thận quan sát Linh Thú Tuyết Mi, chỉ thấy nó chỉ cao chừng hơn thước, xinh xắn, toàn thân màu trắng như tuyết, chỉ có nhúm lông màu lam Khổng Tước giữa trán, trông như hoa sen , ở giữa điểm xuyết màu vàng kim dần dần lan ra bên ngoài, xẹt qua sống lưng, cho đến phần đuôi, đôi hai mắt to, lóe ra ánh nhìn linh động, Ngụy Tử thở dài : " Hầu Tử* cực kì đáng !"

      (*): khỉ con

      ngờ lại bị Khuynh Thành gõ đầu, "Đừng có gọi nó Hầu Tử! Nó là Linh Thú Tuyết Mi! Là Linh thú!" Khuynh Thành vốn luôn mực dịu dàng, giọng lúc này có chút bực tức.

      Ngụy Tử lại làm ra vẻ vô tội: "Vậy ta có thể đặt tên cho nó chứ? Trước đây ta có nuôi con cún con tên là Đà Đà, tại gặp được nó, bằng chuyển cái tên này cho khỉ con, à , Linh Thú Tuyết Mi chứ?"

      Khuynh Thành bất đắc dĩ lắc đầu, Linh Thú nho vui mừng giãy dụa trong ngực Ngụy Tử, Ngụy Tử cười : "Đà Đà, ngươi thích cái tên mới này chứ? Vậy ta gọi ngươi là Đà Đà nhé?" Linh Thú Tuyết Mi phát ra tiếng kêu non nớt, như là đáp ứng, Ngụy Tử lại vui vẻ hỏi: "Nó biết cái gì? Đọc Tâm Thuật hay Ngũ Độc Châu? Nó hình như hiểu lời ta ?"

      "Nó giống như ta, đều là con dân tộc Nhu Linh, là Linh Thú bảo vệ tộc Nhu Linh, Đọc Tâm Thuật chẳng qua là kỹ năng cơ bản nhất, nhưng hoàn toàn có chiêu gì tên Ngũ Độc Châu, nàng dùng máu tươi của nàng thức tỉnh, đồng nghĩa với việc nàng chính là chủ nhân của nó, cho nên nó có thể biết nàng cái gì."

      "Tộc Nhu Linh? Khó trách Khuynh Thành chàng vĩnh viễn dịu dàng như vậy" Ngụy Tử xong mặt đột nhiên biến sắc: "Phải chăng chàng cũng dịu dàng như vậy với nữ nhân khác? Ta cảnh cáo chàng, nếu chàng dám, đừng trách ta trở thành sư tử Hà Đông!"

      Khí lạnh nghẹt thở đột nhiên xuất , Linh Thú Đà Đà run rẩy, mặt Khuynh Thành đỏ bừng, "Tử nhi, ta , nàng đừng tức giận, ta. . . . . ."

      "Chàng “” cái gì? dịu dàng với nữ nhân khác sao? Ta cho chàng biết, Đà Đà cũng biết Đọc Tâm Thuật, nếu chàng láo, ta hỏi nó là biết ngay!" Ngụy Tử cực kia thô bạo cắt đứt lời Khuynh Thành đáng thương, Đà Đà trong lòng nàng lại bắt đầu run rẩy.

      "Tử nhi, nàng ghen phải ?" Khuynh Thành đột nhiên cười .

      "Stop! Ta vì sao ăn dấm chua chứ, chàng dịu dàng với nữ nhân khác, chẳng lẽ ta nên vậy? Huống chi chàng bây giờ là người của ta, phải biết giữ quy cũ !!!" Ngụy Tử phách lối kêu to.

      Đầu Khuynh Thành đầy hắc tuyến, "Tử nhi, nàng đột nhiên tỏ thái độ vậy với ta, có phải là vì ta là người của nàng ?" Khuynh Thành khiêm tốn thỉnh giáo.

      "À? Ờ. . . . . . Dĩ nhiên phải rồi! Ta là loại người như vậy sao?! Ta chỉ đùa với chàng thôi! Hì hì!" Ngụy Tử lúng túng như bị người khác đâm từ sau lưng.

      Khuynh Thành dùng sức kéo Ngụy Tử vào trong ngực, bất đắc dĩ than vãn: "Tử nhi, nàng là. . . . . . Mà ta lại nàng ở điểm này!"

      "Khuynh Thành, cẩn thận chút, ép Đà Đà mất!" Ngụy Tử sát phong cảnh khe khẽ đẩy đẩy , thả Đà Đà xuống, "Đà Đà ngoan a! Ta lại ôm em sau!"

      "Chút chít. . . . . ." Đà Đà buồn bực đáp lại.

      Ngụy Tử xoay người về phía Khuynh Thành, hung hăng hôn , rồi lại nhả ra, nghiêng đầu với Đà Đà: "Trẻ con được nhìn! Nhắm mắt lại!"

      Đà Đà quả nhiên hiểu lời nàng..., làm mặt quỷ, sau đó, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

      Khuynh Thành nhìn cảnh này, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ, Ngụy Tử lại dùng đôi môi kiều diễm căng mọng chặn nụ cười , chiếc lưỡi linh hoạt triền miên cùng Khuynh Thành, Khuynh Thành đáp lại càng thêm bá đạo cuồng dã, hoàn toàn dịu dàng như bình thường, nhiệt tình như ngọn lửa nóng bỏng, dường như muốn thiêu đốt bản thân mãi với tinh trong ngực . . . . .

      Rất đột nhiên, chiếc lưỡi nhạy cảm của Khuynh Thành bắt được chút chất lỏng mằn mặn, nghi hoặc mở mắt ra, tinh trong ngực tuy vẫn hưởng thụ nụ hôn tràn đầy chiếm đoạt này, nhưng khóe mắt nàng lại mang theo giọt lệ tinh khiết, lòng đau nhức hồi, tinh nho này, khóc!

      vận dụng Đọc Tâm Thuật, lại lần thấy kí ức đau đớn trong tim Ngụy Tử, trước kia từng thấy qua, đọc qua, biết thân thế nữ nhân này, biết nàng đau khổ, đó là nữ tử độc đến cỡ nào, đó là linh hồn hi vọng ấm áp đến cỡ nào, tại, nàng có mình, phải hạnh phúc chứ? Nhưng nàng lại lo lắng mất , chỉ nghĩ về sau có thể mất , nàng lại đau lòng, dù nụ hôn nóng bỏng như vậy, cho dù có lời thề nữa, cũng thể khiến nàng an tâm, Tử nhi, ta phải làm thế nào, mới có thể khiến nàng vui vẻ?

      Khuynh Thành thở dài, từ từ biến nụ hôn cuồng nhiệt trở thành dịu dàng triền miên, đưa tay gạt giọt lệ nơi khóe mắt nàng, đôi môi ấm áp chầm chậm dời đến bên tai khéo léo, "Tử nhi, nàng hạnh phúc, Khuynh Thành cho nàng hạnh phúc!"

      Bị chạm trúng nỗi lòng, Ngụy Tử tựa hồ có chút ngượng ngùng, nàng thoát khỏi lồng ngực Khuynh Thành, ý muốn đổi chủ đề: "Sơn động này lớn đến cỡ nào? Khi nào mới có thể gặp Sư phụ chàng?"

      Khuynh Thành vẫn ôm nàng, dịu dàng vòng chắc chiếc eo thon, "Nhanh, chúng ta thêm chút nữa."

      Đà Đà sớm mở ra đôi mắt to sáng ngời, thấy hai người về phía trước, nó "Xẹt" cái nhảy lên, bắt được vạt áo Ngụy Tử, bò tới đầu vai Ngụy Tử ngồi xuống, Ngụy Tử trở tay sờ sờ cái móng nho của nó, mẫu tính nổi lên, đau đớn nơi đáy lòng bỗng tan biến thành dịu dàng mềm mại, Đà Đà như cảm ứng được dòng suy nghĩ của nàng, cũng dùng bàn tay mang chút lông chạm vào tay nàng, Khuynh Thành nhìn khung cảnh này, khóe miệng khỏi khỏi khẽ nhếch, nụ cười mỉm cực đẹp xuất .

      tới chút nữa, đến con đường quanh co dài, thỉnh thoảng còn có vài giọt nước rơi xuống, càng về trước, các giọt nước rơi càng nhiều, càng về sau dứt khoát trở thành dòng nước , Ngụy Tử vừa nhìn, ra dưới đất còn có nguồn nước, dấn tay vào, lạnh tới xương, Ngụy Tử vì lạnh mà run rẩy, vội vàng nhấc tay lên luồn vào người Khuynh Thành, ra cho oai là để sưởi ấm. Khuynh Thành dứt khoát nhét tay nàng vào trong ngực, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm nàng.

      Cứ như vậy vừa vừa nhìn, Ngụy Tử dần dần cảm thấy quái dị, ra là càng vào trong, nhiệt độ càng cao, trước mắt xuất thác nước, khí nóng bốc lên, nước chảy theo chiều nghiêng xuống, hội tụ thành đầm sâu, Khuynh Thành dừng lại trước thác nước này, cầm tay Ngụy Tử, "Mộ Sư phụ ở phía trước, vào nhanh bên trong thác nước là được."

      "Khuynh Thành, tại sao khi nãy lạnh như vậy, đến nơi này rồi lại nóng như thế, ngay cả nước cũng nóng?" Ngụy Tử hỏi.

      "Ta cũng biết huyệt mộ này vì sao kỳ quái vậy, Sư phụ sắp xếp tất cả, ta nghĩ cũng có đạo lý của ngài, tuy hơi nóng chút, nhưng chỉ cần vào nhanh là tới được." Dứt lời, ôm chặt Ngụy Tử, Ngụy Tử lại ôm chặt Đà Đà, áo trắng tung bay, thẳng vào bên trong thác nước.

      Lọt vào trong thác nước, Ngụy Tử cảm giác được hơi nước ấm áp, nghĩ thầm đây nhất định là suối nước nóng rồi! Tại sao lại có hang động kì quái đến thế! Nhìn lại Khuynh Thành, người ướt sũng, nhưng dính chút bùn nào chân, đôi giày vẫn trắng như tuyết, Ngụy Tử bội phục khinh công Khuynh Thành, nhìn Đà Đà, Linh Thú cũng ngạc nhiên, mặt rất bình tĩnh, ngược lại chỉ có mình nàng giống như tên nhà quê, tò mò nhìn chung quanh.

      Hơi nóng mỗi lúc cao, Khuynh Thành giúp Ngụy Tử cởi bỏ áo da cừu người, vừa tỉ mỉ lau mồ hôi trán nàng, an ủi: "Lập tức tới ngay, cố chịu chút!"

      Ngụy Tử dịu dàng cười cười, cũng học hành động của Khuynh Thành giúp lau mồ hôi, lại tiếp con đường nóng bỏng, cuối cùng tới sơn động thứ ba, thạch bích bốn bề trong suốt như ngọc, Huyết Trì* khổng lồ, bốc hơi nóng ùng ục, bên trong đầy những đóa hoa sen màu đỏ như máu, có nụ hoa chớm nở, màu trắng tinh tinh khiết, xen lẫn tia máu hồng hồng, lá sen to lớn màu xanh thẳm nằm lẫn trong nước hồ đỏ, nhịp lên xuống theo sóng nước, nhàng lay động, Ngụy Tử nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy sơn động cực kỳ quỷ dị, đẹp đẽ mà xa hoa cực kỳ, khỏi lui về phía sau bước, Khuynh Thành thấy nàng co rúm lại, biết nàng sợ, dịu dàng an ủi: "Tử nhi chớ sợ!"

      (*): dòng sông đỏ như máu

      Cầm tay Ngụy Tử, bế ngang nàng, mủi chân nhấn , bay lên trời, đạp lên những lá sen màu lục kia, phi thân bay, lá sen bị Khuynh Thành dẫm lên mang theo sức nặng của hai người nhưng vẫn mấy lay động, bay qua huyết trì, Khuynh Thành thả nàng xuống, nàng nhìn thấy . . .

      bông sen đỏ được lá xanh khổng lồ bao bọc, lá sen có quan tài màu vàng kim trong suốt, di thể Sư phụ Khuynh Thành được đặt bên trong quan tài, tại nơi nóng bức như vậy, thi thể vẫn hề rửa nát, giống như chỉ ngủ thiếp , Ngụy Tử tò mò quan sát, lúc này mới phát ra Sư phụ Khuynh Thành thế nhưng cũng là mỹ nam, vài ba sợi râu dài, diện mục thanh tú, hơi có chút vẻ Tiên Phong Đạo Cốt.

      "Khuynh Thành, di thể Sư phụ tại nơi nóng bức như vậy mà hề thối rữa, nhất định là do chất liệu của quan tài gây nên đúng ?"

      "Tử nhi thông minh! Thần thạch Thiên Tang có công hiệu kỳ lạ, vật được cất giữ bên trong lâu cách mấy cũng thay đổi, nhưng đây mới chỉ là điều kiện đầu. Điều kiện thứ hai, hang động này mặc dù nóng bức, nhưng sen đỏ lại mang tính hàn tột cùng, hai thứ kết hợp với nhau, di thể Sư phụ dù ngàn năm cũng tan biến."

      " đời lại có thứ thần kỳ như vậy! À. . . . . . Mà thôi, ta hỏi chàng thêm sau, trước phải bái lạy Sư phụ !" Ngụy Tử dứt lời, thận trọng quỳ gối trước lá sen to lớn, rất cung kính dập đầu ba cái trước Sư phụ Khuynh Thành, lại chắp tay trước ngực, : "Sư phụ, ta chính là Ngụy Tử, là nữ tử đến từ thế giới khác mà Sư phụ mang cho Khuynh Thành hạnh phúc, cũng mang đến kiếp nạn, cám ơn ngài nuôi lớn Khuynh Thành, giao người nam nhân tốt như vậy cho ta, ta đối xử tốt với chàng, chúng ta nhau đến già, ta nếu được sư nương cho phép mang bà tới gặp ngài, sư nương nàng nhất định cũng rất nhớ ngươi, ta nghĩ sư nương rất nhanh quay lại thăm ngài, Sư phụ, ngài dưới suối vàng có linh thiêng, hãy phù hộ ta và Khuynh Thành vượt qua kiếp số, từ đó mãi bình an!"

      xong, lại rất cung kính dập đầu lạy ba cái, quay đầu lại định gọi Khuynh Thành, lại phát Khuynh Thành rơi lệ, "Khuynh Thành, chàng nhớ Sư phụ à? Đừng buồn, lão nhân gia ở dưới cửu tuyền, cũng hi vọng chàng có thể hạnh phúc". xong, nàng lau lệ mặt Khuynh Thành, Khuynh Thành lại quỳ xuống : "Sư phụ, Tử nhi rốt cuộc tới, nàng là nữ tử tốt đẹp nhất đời này, xin Sư phụ phù hộ nàng, để cho nàng mãi vui vẻ, tất cả khổ nạn, đệ tử nguyện ý mình gánh chịu!"

      Ngụy Tử nghe xong, thân thể mềm mại chấn động: "Khuynh Thành, hai người nhau cùng nhau chia sẻ mọi khổ đau, ta muốn mình chàng gánh chịu, vô luận là kiếp nạn gì, ta đều ở bên chàng, chúng ta cùng nhau đánh bại nó!"

      Dập đầu lần nữa bên quan tài: "Sư phụ, vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đều ở bên Khuynh Thành, hôm nay, chúng ta trước chứng giám của Sư phụ, kết làm vợ chồng, xa rời, đến chết cũng vậy!"

      "Sư phụ ở cao, linh thiêng chứng giám, Ngụy Tử ta, nguyện kết làm vợ chồng với Đoan Mộc Khuynh Thành, đồng cam cộng khổ, cùng sinh cùng tử, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chia cách!"

      Khuynh Thành nhìn thân thể nhắn kiều của Ngụy Tử bái lạy, chỉ cảm thấy trái tim mình chỉ toàn hình ảnh của nàng, chỉ cảm thấy được sống cùng nàng dưới bầu trời là hạnh phúc, hôm nay cả con người thuộc về nàng, cùng Ngụy Tử bái lạy, "Đệ tử Đoan Mộc Khuynh Thành, nguyện cùng Ngụy Tử kết tóc đầu bạc, vô luận có bất kỳ gian nan hiểm trở gì, cũng bao giờ chia cách!"


    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :