1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 40: Chớ có chọc ta (3)


      Nhìn Kiều Mạt Nhi chảy mồ hôi lạnh, gương mặt trắng bệch run rẩy ra lời, lại nhìn nhìn người bên cạnh vịn nàng, đáy mắt Cầm Tâm lại chớp động lên ánh nhìn tà ác, Tống Ngâm Tuyết biết nàng nghe phiên đối thoại lúc nãy mình cùng Tử Sở, vì vậy nàng “Hảo ý” ngăn Tử Sở lại, phòng ngừa chạy tới, làm hỏng chuyện tốt của người nào đó!

      “Đợi chút –“ kêu to câu, nàng bắt đầu làm bộ làm tịch : “Phu quân, chân của ta trật rồi, đường được! Người chẳng lẽ trơ mắt ném ta mình ở chỗ này sao?”

      Quay đầu lại nhìn nhìn nàng, lại nhìn hai người dần dần xa, Tử Sở bắt đầu nhíu mày : “Hộ vệ của quận chúa phải luôn thầm bảo vệ người sao? Tại sao lại để người mình ở nơi này?”

      “Người Minh Tịnh a? Ta đuổi rồi!” Khuôn mặt nhắn đáng thương nhăn lại, bởi vì bôi phấn trang điểm, cho nên dưới ánh nắng sớm mai này, lại phá lệ có vẻ thanh thuần, kiều đáng thương. Nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mắt như chim nép vào người, phấn môi khẽ chu, biểu lộ đau đớn, trong lòng Tử Sở đột nhiên vô cớ hoảng hốt!

      Chưa bao giờ, gặp qua bộ dáng nàng như vậy, tươi mát tự nhiên như Tuyết Liên trong gió mát, nếu biết nàng là quận chúa vô cùng thô bỉ điêu ngoa trước kia ! Trong nhất thời, biết mình nên phản ứng như thế nào. . . . . .

      , hai, ba, bốn. . . . . . Đáy lòng yên lặng đếm, như là chờ đợi! lúc Tống Ngâm Tuyết đếm tới tám mươi, cách đó xa, phụ kỳvọng truyền đến tiếng thét như trong dự liệu của nàng.

      Ai, Cầm Tâm này, quả phải người làm đại , thậm chí ngay cả trăm cũng đợi được gấp rút xuống tay rồi!

      Lắc đầu, sau khi Tử Sở hoàn hồn chạy tới trước, Tống Ngâm Tuyết cũng giả bộ khập khiễng thẳng về phía trước.

      Chậm rãi từ từ cà thọt tới đó, vừa thấy tình cảnh, Tống Ngâm Tuyết thiếu chút nữa cười đến thắt ruột. Chỉ thấy Cầm Tâm vô tội kéo nửa cái tay áo, “Hơi sợ hãi” cúi đầu, mà Tử Sở vẻ mặt buồn bực đen thui đem Kiều Mạt Nhi toàn thân ướt đẫm, nhưng quần áo lại lộ ra nửa vai mò lên, chậm rãi để nàng nằm thẳng mặt đất thuận khí.

      Nguyên bản Kiều Mạt Nhi bị Tống Ngâm Tuyết đè mông lên, trong lúc nhất thời thể có phản ứng gì, tại nàng bị nước lạnh xối phát, toàn thân đều cảm thấy đau nhức! Lại thêm thời tiết vừa vào hạ vẫn còn mát mẻ, cảm giác lạnh thấu xương càng khiến người đau đớn, cho nên nàng ta cũng trông nom gì đến thể diện, nhếch môi bắt đầu oa oa tru lớn lên!

      ” Cái tiếng khóc này của công chúa. . . . . . đúng là rất hào sảng. . . . . .” Cười nỗi đau của người khác , mặt mày hớn hở, nhìn Kiều Mạt Nhi trước mắt chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi lớn như thế, chật vật lộ vai ở mặt đất khóc lóc om sòm, Tống Ngâm Tuyết rất là thâm ý liếc nhìn Cầm Tâm, sau đó bày ra bộ dạng xem kịch vui.

      “Cầm Tâm, đây là có chuyện gì!” Giận dữ , mặt lạnh lùng, Tử Sở che chở Kiều Mạt Nhi bắt đầu hỏi tội.

      Nghe vậy, Cầm Tâm “Ba” cái quỳ mặt đất, run lẩy bẩy : “Tam hoàng tử, nô tỳ vốn vịn công chúa rất ổn, chính là bởi vì công chúa đứng bất lợi, để ý cục đá dưới chân, khiến cả người trượt ra ngoài, nô tỳ ra sức kéo, có thể bởi vì tốc độ của công chúa quá nhanh, ngăn cản kịp, chỉ kéo tới nửa cái ống tay áo này, mà công chúa , . . . . . .”

      Liếc nhìn cái ao bên cạnh chút, sau đó đầu càng cúi thấp, bộ dạng nguyện ý chịu phạt.

      Tử Sở nghe vậy mặc dù mặt vẫn lạnh lùng, nhưng còn tức giận nữa. Rất ràng, trong lòng , vẫn tương đối tín nhiệm thị nữ trước mắt luôn ở cùng này.

      Tống Ngâm Tuyết rất hứng thú đảo con mắt như kẻ trộm của mình, khi nàng nghiêng mắt nhìn đến ấn ký sau khi hoan ái còn chưa kịp tiêu tán vai của Kiều Mạt Nhithì ánh mắt hơi chậm lại.

      Nhưng phàm là người từng có kinh nghiệm, cũng biết thứ hồng hồng vai Kiều Mạt Nhi là cái gì! Bất quá, tuy Tống Ngâm Tuyết chưa có kinh nghiệm, nhưng làm người đại thế kỷ hai mươi mốt, cái dạng chuyện gì nàng chưa thấy qua, cho nên tất nhiên là biết chỗ bọn gọi là”Ô mai” đó là làm thế nào mà có được!

      Ở đây chính là cổ đại! Làm sao có chuyện như vậy! vậy còn chạy tới tận ngực! Có thể thấy được Khuynh Nhạc công chúa băng thanh ngọc khiết này, cũng phải người có thể chịu nổi tịch mịch nha!

      “Nha, đây là cái gì a? Hồng hồng, còn rất dễ coi!” câu ra vẻ khờ dại, thành công làm cho mặt Kiều Mạt Nhi trắng bệch!

      được! Nàng khổ tâm bày bố lâu như vậy, cũng thể trong lúc mấu chốt này mất hết thảy! Nếu như bị biểu ca biết mình sớm phải là xử nữ, mộng tưởng suốt đời kia của nàng chẳng lẽ trở thành mây khói sao!

      Bị Tống Ngâm Tuyết nắm nhược điểm, Kiều Mạt Nhi hung hăng trợn mắt liếc nhìn nàng, vẻ mặt vô tội mà thống khổ : “Ta cũng biết đây là cái gì, sau khi vào Đại Tụng mới bắt đầu có, chắc là thủy thổ hợp mà sinh dị ứng a!”

      Tự cho mình xảo diệu lảng tránh lời Tống Ngâm Tuyết, Kiều Mạt Nhi trong lòng thầm may mắn Tử Sở ở phương diện này tinh khiết như tờ giấy trắng, bằng dùng cái chứng cư rành rành này, bất luận thế nào cũng khiến cho hoài nghi ! Xem ra nàng phải tìm thời cơ thích hợp đem thân thể giao cho , bằng vài lần sơ xuất như vậy, tính thủy tính dương hoa (lăng nhăng )của mình sớm muộn bại lộ.

      thầm nghĩ trong lòng, trong nháy mắt có quyết định, tâm tình vừa buông lỏng thân thể ngừng đánh hắt xì, Kiều Mạt Nhi lấy cớ mệt mỏi mưốn sớm rời , chính là Tống Ngâm Tuyết há lại dễ dàng để cho nàng như nguyện!

      Tiến lên cái, chân thọt đến trước mặt, “Nhịn đau” ngồi xổm xuống, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào điểm đỏ, cố hết sức : “Nha, dị ứng a? Phải nhanh tìm đại phu a! Nhị ca ca từng thông báo Ngâm Tuyết, muốn Ngâm Tuyết phải chăm sóc công chúa tỷ tỷ ! Hôm nay thân thể tỷ tỷ dị ứng, Ngâm Tuyết sao khoanh tay đứng nhìn được? Tỷ chờ ha, ta đây sai người mời!”

      Vừa dứt lời, làm bộ phải , rất thoải mái nhìn thần sắc Kiều Mạt nhi vạn phần khẩn trương, cùng miệng khỏi yếu thế cười nịnh nọt, Tống Ngâm Tuyết đứng thẳng cao ngạo nhìn nàng : “Tỷ tỷ có gì muốn sao?”

      Tất cả mọi người đều biết, khi mời đại phu, cái điểm đỏ này là gì ràng ngay! Cho nên, vì né qua cái khó khăn trước mắt này, Kiều Mạt Nhi lúc này thể cúi cái đầu cao quý của nàng xuống, “ dám phiền toái muội muội! Ta có mang theo đại phu, ứng phó những loại bệnh này ta nghĩ vẫn có thể. Hôm nay xuất hành lỗ mãng, làm cho chính mình bị thương, làm hại muội muội lo lắng, là ta đúng! Lần sau, lần sau ta nhất định chú ý nhiều hơn, tuyệt đối liên lụy đến người khác. . . . . .”

      Biểu lộ yếu ớt, cùng ánh mắt gần như cầu khẩn chỉ có Tống Ngâm Tuyết nhìn mới hiểu, Kiều Mạt Nhi ôm hận trong lòng, nhưng lại thể cúi đầu xuống lần nữa.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vô cùng hưởng thụ nhắm mắt lại, giống như là lo lắng, nhưng thực chất là vì muốn làm Kiều Mạt Nhi rét run trong chốc lát! Bé cưng, xem ngươi còn dám điên cuồng! Còn dám đắc ý ! lăn qua lăn lại ngươi chút, ngươi cũng biết Tống Ngâm Tuyết ba chữ kia viết như thế nào!

      Gõ gõ ngón tay thon trắng mượt mà của mình, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, dối trá gật đầu cười : “Được rồi, tỷ tỷ có đại phu rồi, Ngâm Tuyết cũng thêm cái gì, muội nghĩ Nhị ca ca có biết cũng trách tội, tức giận đâu!”

      “Hô –“ vừa nghe Tống Ngâm Tuyết lúc này chịu mềm giọng, lòng Kiều Mạt Nhi căng cứng đột nhiên nới lỏng ra, nhưng lập tức đánh úp lại, là cảm giác đau đớn cùng rét lạnh khắp thân thể.

      “Nha, công chúa tỷ tỷ có vẻ rất đau ! Làm sao bây giờ? tại nàng lại đường được. . . . . .” Cố ý giật mình, Tống Ngâm Tuyết nhìn nhìn bên này, lại nhìn bên kia chút, cuối cùng vẻ mặt khó xử : “Ai, tuy nam nữ thụ thụ bất tương thân, chính là thời kì phi thường thủ đoạn phi thường, hôm nay cũng đành do phu quân người ôm công chúa tỷ tỷ trở về chạy chữa . . . . . .”

      bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, làm cho Tử Sở nghe vậy trong mắt lóe lên kinh ngạc! thể tin được, Nhữ Dương quận chúa từ trước đến nay điêu ngoa ương ngạnh, lại cũng có lúc thấu tình đạt lý như vậy!

      Xem ra có đôi khi, nàng cũng phải là cái gì cũng sai. . . . . .

      Mang theo nghi hoặc, Tử Sở bả ôm lấy Kiều Mạt Nhi chạy , sau lưng Cầm Tâm bước nhanh đuổi kịp, trong mắt lóe ra quang mang đắc ý.

      Mà Tống Ngâm Tuyết mặt lạnh xuống, nhắm con mắt như kẻ trộm nhìn qua phía trước lại, vẻ mặt hào hứng thầm nghĩ: Kiều Mạt Nhi a Kiều Mạt Nhi, muốn chỉnh nãi nãi*ta sao? Có vẻ còn non và xanh, cho ngươi khối u ác tính này, tuy lần này vạch trần ngươi, nhưng bởi vì biểu khẩn trương cứng ngắc của ngươi, rất khó bảo Tử Sở từ nay về sau đột nhiên phát ra ít mánh khóe. . . . . . Hắc hắc, được rồi! cách khác, cho dù Tử Sở ngốc phát được cái gì, nhưng ngươi cả ngày lo lắng sợ hãi, tìm mọi cánh dối, tư vị này chỉ sợ cũng chẳng phải dễ chịu a. . . . . .

      (* nãi nãi: bà nội)

      Cười xấu xa =, xoay người muốn gấp, nhưng trong khoảnh khắc đó lại giật mình hoảng sợ!

      “Ngươi. . . . . .” Nhìn Minh Tịnh lặng yên tiếng động trước mắt, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, trong mắt Tống Ngâm Tuyết sáng tắt ngừng, sững sờ : “Ngươi, ngươi đến bao lâu rồi?”

      lâu. . . . . . Lâu đến thưởng thức xong cái mưu kế tuyệt hảo ‘ mũi tên trúng ba con chim ’ này của quận chúa. . . . . .”

      Mỉm cười, lộ ra hàm răng đều đặn vô cùng trắng sáng, đúng lúc này, trung có trận gió thổi qua, thổi lên cái gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia. , rất đẹp. . . . . . Chính là, chính là biết vì cái gì, loại xinh đẹp trước mặt này, lại làm nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. . . . . .

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 41: Chớ có chọc ta (4)

      ” Mưu kế của quận chúa, tệ. . . . . .” Tán thưởng tiếng, nhàng tiến lên, thẳng tắp đứng trước mặt Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh chớp động đôi mắt tuấn nhã của , chậm rãi mở miệng : “Ta cũng biết, ra quận chúa vốn thông minh như vậy. . . . . .”

      Đôi mắt u tĩnh, lại sâu sắc vô hạn, nhìn thẳng vào Tống Ngâm Tuyết từng bước lui về phía sau: “Ha ha, ngươi hiểu lầm rồi, ta có thông minh a. . . . . .”


      Xấu hổ cười cười, trong nội tâm thầm than khổ, quay người lại liền đụng phải tên ôn thần này, hết lần này tới lần khác đụng phải kẻ khó chơi như vậy!

      “Quận chúa quá mức khiêm tốn rồi! Nếu có thể dưới tình huống ầm ĩ chút nào mà thương tổn người khác, lại xếp đặt người khác tiếp tay cho mình, cuối cùng còn vô cùng đại nghĩa thu phục lòng người — thủ đoạn của quận chúa, có thể là cao minh đến cực điểm, đến nỗi Minh Tịnh cũng phải mặc cảm bằng . . . . . .”

      Đầy thâm ý bên tai, vẻ mặt sâu cạn khó dò, bộ dáng Minh Tịnh lúc này thực chuyên chú, nhàng giơ tay lên.

      “Ngươi muốn làm gì!” Theo phản xạ giật nảy mình, vẻ mặt đề phòng, trừng mắt nhìn , Tống Ngâm Tuyết thẳng thắn .

      Nghe vậy, Minh Tịnh mím môi cười khẽ, động tác đẹp đến cực điểm, chậm rãi từ đầu nàng gỡ xuống mảnh lá cây, đặt trong lòng bàn tay khẽ : “ là khiêu khích vô hạn như gió xuân . . . . .”

      , đây là ca ngợi nàng?

      Stop! Tràn đầy khinh thường hừ lạnh, biết trong lòng của tính toán cái gì, Tống Ngâm Tuyết thanh thanh cuống họng : “ tất cả đều là do ngươi hiểu lầm, đừng có ở đó đoán mò!”

      là hiểu lầm sao?” Môi mỏng xinh đẹp khẽ cong, vẻ mặt nhìn ra rốt cuộc nghĩ gì, Minh Tịnh gảy lá cây ra khỏi tay, xoay người nhìn về hướng bọn Tử Sở rời chậm rãi : “Quận chúa chôn cái tai hoạ ngầm như vậy, sợ là Kiều Mạt Nhi muốn ngồi cũng ngồi yên. . . . . .”

      NND! Thậm chí ngay cả cái này cũng hiểu được! Minh Tịnh a Minh Tịnh, ngươi chỉ đơn giản là cận vệ của Nhữ Dương quận chúa như vậy thôi sao?

      Quét mắt nhìn cái, bộ dạng hoàn toàn thèm để ý : “Bất quá là ngẫu nhiên thôi!”

      “Ngẫu nhiên sao?” Ngẩng đầu, nhìn bầu trời, lâu cũng chuyện, nhưng khi Tống Ngâm Tuyết cảm thấy thú vị, xoay người muốn gấp, lời của Minh Tịnh lại từ xa xa truyền đến: “Quận chúa hình như nghiên cứu rất kỹ về điểm đỏ. . . . . .”

      “Ừ, sao!” chút suy nghĩ trả lời , nhưng sau khi trả lời có chút kinh ngạc. Cái kia. . . . . . là có ý tứ gì a? Hỏi mình cái “Ô mai” này làm gì?

      nên quay đầu nhìn Minh Tịnh chút, phát sau khi mình đáp lời cũng có hưởng ứng, vì vậy Tống Ngâm Tuyết lập tức quyết định để ý tới nữa, giơ chân lên bước ra ngoài.

      “Quận chúa!” Kêu to câu, làm cho Tống Ngâm Tuyết lập tức nổi trận lôi đình! TNND còn chưa hết hay sao? Tại sao chịu luôn thể!

      Bất mãn quay đầu lại, hung dữ trừng mắt, nhưng lại thấy đứng quay lưng lại, hai con ngươi nhìn thẳng về phía trước.

      “Quận chúa, diễn trò phải diễn cho trót. Nếu như chân của người tốt quá nhanh. . . . . . Chuyện này khó mà giải thích. . . . . .” Lời nhàn nhạt , mơ hồ có ý cười…, làm cho Tống Ngâm Tuyết khỏi cúi đầu nhìn.

      Ách, bởi vì nhất thời kích động, mình quên giả trang.

      “Hừ, cần ngươi phải trông nom!” Căm giận trợn trắng mắt, xoay người, rẽ vào con đường phía sau, lúc này Minh Tịnh chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt là mảnh trầm tĩnh.

      “Tống Ngâm Tuyết. . . . . .” nhàng phun ra mấy chữ này, khóe miệng chậm rãi mỉm cười, thả người nhảy lên biến mất trong rừng, tốc độ kia vô cùng nhanh, cứ như là chưa có việc gì phát sinh qua. . . . . .

      ” Xú nha đầu chết tiệt! Tống Ngâm Tuyết chết tiệt! Các ngươi chờ đó cho ta!” trong Thiên Hương các, có kẻ vô cùng giận dữ, làm cho Tiểu Đào khỏi rụt cổ, sợ sau khắc lửa giận của người nào đó trút lên người mình.

      ” Xú nha đầu chết tiệt, ràng dám cố ý đẩy ta xuống nước, chờ ta khỏe lại, ta nhất định bỏ qua cho nhà ngươi!” Vỗ mạnh cái xuống giường, lập tức sau lưng đau như lửa đốt khoan thẳng vào tim, méo miệng, cau mày, Kiều Mạt Nhi oán hận thở hổn hển, trong mắt tóe ra hung quang.

      “Ta nhất định phải làm cho ngươi biết lợi hại của ta! Xú nha đầu chết tiệt!”

      Hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó chính mình bị Cầm Tâm cố ý xếp đặt giẫm lên cục đá, trong lòng nàng đầy bụng ác khí! Từ đến lớn, tới chỗ nào chính mình đều được người người vây quanh, chưa từng chịu qua cơn tức cỡ này? chỉ bị ném vào trong hồ uống vài ngụm nước, còn bị đông lạnh chết khiếp! Càng đáng giận là, nàng ta còn xé nát quần áo nàng! Nếu phải quần áo bị xé nát, dấu vết sau khi mình cùng Tống Vũ Thiên điên cuồng hoan ái ngày đó làm sao có thể bị Tống Ngâm Tuyết trông thấy, rồi bị nàng ta nắm nhược điểm!

      Tống Ngâm Tuyết chết tiệt! Nàng Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa, cả đời chưa từng cúi đầu với người nào, lưới tình huống quần áo lộ ra nửa lại bị buộc phải xin lỗi người ta, thử hỏi cơn tức này, bảo nàng vốn tâm cao khí ngạo, làm sao nuốt xuống cho được?

      “Cầm Tâm! Tống Ngâm Tuyết! Hãy đợi đấy!” Nghiến răng nghiến lợi , nắm chặt chăn mền, Kiều Mạt Nhi mặt lạnh thầm bày kế.

      bên, nhìn Kiều Mạt Nhi toàn thân ngã xanh tím, mặt cũng bởi vì té xuống trong ao mà cẩn thận quẹt bị thương, Tiểu Đào ngoan ngoãn vòng ra ngoài, cẩn thận trông nồi thưốc sôi sùng sục.

      Nằm ở ghế thái sư, thảnh thơi quơ đôi chân trơn bóng cuả mình, hai ngày này tâm tình Tống Ngâm Tuyết vô cùng tốt!

      Từ sau lần chỉnh Kiều Mạt Nhi, biết nàng ta liên tiếp mấy ngày nằm ở giường đứng dậy được, Tống Ngâm Tuyết vui mừng đến trong đầu nổ bong bóng! Nàng đương nhiên biết vài cái đè của mình có bao nhiêu lợi hại, tuy thân thể nàng nặng, thậm chí còn hơi , nhưng bởi vì trước đó nhìn đúng bộ vị khớp xương, lại dưới tình huống nhờ Tử Sở ra sức vung ra, thế Khuynh Nhạc công chúa điệu chảy nhớt kia, còn phải nằm mười ngày nửa tháng sao?

      Cười xấu xa, mạnh mẽ cắn xuống quả táo trong tay, lúc Tống Ngâm Tuyết vui thích, ngoài cửa truyền đến tiếng Mân Côi bẩm báo: “Quận chúa, Kỳ Nguyệt công tử cầu kiến!”

      “Để cho tiến vào!”

      “Dạ!” Sau khi nhận được chỉ thị, Mân Côi mở cửa làm lễ. Kỳ Nguyệt tay nâng quyển sách, vẻ mặt nghiêm túc vào, nhìn đến Tống Ngâm Tuyết miệng gặm quả táo, bộ dạng lười nhác quơ chân lung tung, thân thể kinh hãi thiếu chút nữa đứng vững.

      “Đồi phong bại tục! Đồi phong bại tục!” ngừng lắc đầu châm chọc, vẻ mặt khinh thường, Kỳ Nguyệt đem quyển sách đặt bàn bên cạnh, liền tự động xoay người, thèm nhìn lại mũi chân tinh xảo có thể là hoàn mỹ kia nữa.

      Nữ nhân này, lớn mật hãi tục, ràng công nhiên trước mặt nam tử khoe chân lỏa lồ, bộ dạng còn tự tại thích ý như thế? Quả nhiên là còn thuốc cứu!

      A, nàng ta sợ, mình sợ gì!

      Ngẩng đầu, xoay người, cảm thấy khinh khi, mặt biểu tình trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết.

      Bị trừng Tống Ngâm Tuyết có chút giải thích được, lúc này khó hiểu ngẩng đầu, quan sát cái khuôn mặt thối thể thối hơn nữa kia, lại nhìn qua đống sách dày chồng chất bàn bên cạnh, nhún vai, thả quả táo tay xuống, bắt đầu từng tờ cẩn thận đọc.

      Trong phòng im ắng, tiếng động, ngoại trừ tiếng hít thở vững vàng của hai người, cũng chỉ có tiếng Tống Ngâm Tuyết lật sách”xoạt xoạt”.

      Chưa bao giờ thấy qua Tống Ngâm Tuyết nghiêm túc, chuyên chú như thế, toàn thân mơ hồ lộ ra cơ trí cùng hào quang!Tựa như biến thành người khác, nàng mới vừa rồi còn tà nịnhkhông kiềm chế, lúc này tiếp xúc với sổ sách, cả người liền tự chủ được tập trung tinh thần.

      Kỳ Nguyệt kinh ngạc nhìn Tống Ngâm Tuyết lạ lẫm nghiêm túc trước mắt, nhìn mặt bên hoàn mỹ chút tỳ vết nào của nàng, trong lòng bất tri bất giác có loại cảm xúc khác thường chảy xuôi. . . . . .

      Vì cái gì? Lại có loại cảm giác chán ghét nàng như trước kia? Chẳng lẽ là bởi vì trông thấy nàng chăm chú xem xét công việc sao?

      Cảm thấy kinh ngạc, lại rốt cuộc là cảm giác gì, Kỳ Nguyệt tự an ủi mình: bỏ , thèm nghĩ nữa! Dù sao mặc kệ như thế nào, chỉ cần năm sau mình có thể thuận lợi xuất phủ là được rồi, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ khép quyển sách lại, cười tủm tỉm : “Rất tốt! hổ là tổng quản ta tuyển, hiệu suất làm việc gọn gàng, thực làm cho người ta vui mừng!”

      Thực làm cho người ta vui mừng? câu tán dương Tống Ngâm Tuyết ra, lại khiến Kỳ Nguyệt khinh bỉ hồi: đủ rồi, làm bộ làm tịch! Cứ đọc qua lần như vậy, ngươi biết cái gì gọn gàng sao? Sợ là chỉ cố gắng giữ thể diện, hù dọa người khácthôi!

      Kỳ Nguyệt biết nội tình của Tống Ngâm Tuyết, tự nhiên trong lòng rất khinh thường nàng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết gì nhíu lông mày, bộ dạng thờ ơ đứng lên, “Kỳ Nguyệt, hôm nay nhàn rỗi, theo ta đến tất cả các cửa hàng xem xét nhé!”

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 42: Đồng hành


      thân nam trang, phong thần tuấn lãng, sáng ngời như sao làm cho người ta chói mắt, đong đưa cây quạt, vô cùng tiêu sái, Tống Ngâm Tuyết hối hả đường cái.

      Sau lưng, Kỳ Nguyệt chậm rãi theo, nhìn Tống Ngâm Tuyết tư thế oai hùng bức người trước mắt , trong nội tâm luôn luôn cảm thấy có lọai cảm giác khác thường chảy xuôi.


      Cảm giác khác thường? Rốt cuộc là cái gì? Là vì nàng là hung thủ gián tiếp hại chết Thanh nhi? Hay là nàng dùng tánh mạng cả nhà uy hiếp mình, bức bách mình làm phu quân nàng? Hay là hôm nay hiểu sao lại buông tay, cầu mình làm tổng quản? Hoặc là. . . . . .

      Tất cả những chuyện này, tựa hồ đều có chút khó hiểu, nhưng về phần Tống Ngâm Tuyết tại sao phải làm như vậy, vẫn , nhưng mà, có thể xác nhận — nữ nhân này, tuyệt đối làm chuyện có mục đích!

      Nàng đối với , rốt cuộc có cái mục đích gì? Chẳng lẽ là mưốn đổi kiểu chơi, đường vòng muốn khiến cho mình vào khuôn khổ? , tuyệt đối ! Tiêu kỳ nguyệt, tuyệt đối khuất phục dưới uy quyền của loại nữ tử này! Chỉ cần mình cầm khế ước, năm thời hạn vừa đến, liền lập tức rời , đời này cũng muốn gặp lại!

      Suy nghĩ nảy ra trong lòng, mang theo chút hận ý, Tống Ngâm Tuyết ở phía trước, lúc này đương nhiên biết Kỳ Nguyệt nghĩ gì, thoải mái nhàn nhã chậm rãi cất bước.

      Từ sau lần trước ra ngẫu nhiên gặp Tống Vũ Kiệt, bị kéo tới thanh lâu, Tống Ngâm Tuyết cũng có cơ hội hảo hảo dạo vòng trong chợ cổ đại này. Hôm nay, tuy ra dò xét, nhưng bởi vì Kỳ Nguyệt quản lý tất cả sản nghiệp rất tốt, cho nên trong lòng nàng cũng quá lo lắng nữa .

      Đông ngó ngó, tây nhìn nhìn, bộ dáng vui thích! Nhưng sau lưng, Kỳ Nguyệt thấy nàng chậm chạp chịu cho xong, trong lòng hơi khó chịu: quận chúa điêu ngoa này, chẳng lẽ là cố ý muốn mình ra ngoài dạo cùng nàng?

      Vừa nghĩ như vậy, Kỳ Nguyệt lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, có loại cảm giác bị lừa gạt cùng vũ nhục! Mặt lạnh , bước tới trước, khách khí với Tống Ngâm Tuyết còn nhìn Đông nhìn Tây: “Quận chúa chơi đủ chưa!”

      câu có chút bất mãn, làm cho Tống Ngâm Tuyết thu hồi hào hứng, nghe vậy, nàng nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn lại gương mặt tuấn tú thối chịu nổi của Kỳ Nguyệt, hơi xấu hổ : “A, ngay đây.”

      A, ngay đây! câu như vậy, làm cho Kỳ Nguyệt khỏi sững sờ ngay tại chỗ. Nàng lại. . . . . . nổi giận? Nếu đổi lại là trước kia, có người dám cùng Nhữ Dương quận chúa hô to gọi , cần nghi ngờ chính là muốn chết! Tại sao hôm nay. . . . . .

      Khó hiểu sau lưng, đường thẳng đếnvườn trà Thông Đạt tương đối xa xôi, khi ngang qua khu dân cư hai người đột nhiên bị hai tiểu hài tử vung tay vung chân phía trước hấp dẫn.

      “Ngươi dám đánh ta? Ta cho nương ta biết!” trong hai đứa bé cả giận .

      a a! Ta sợ ! Là ngươi mắng ta trước!” Đứa kia cãi lại.

      “Phi! Ta đâu có chửi ngươi? Bất quá lời ta đúng là ngươi lớn lên tuấn tú, tương lai có thể đưa cho quận chúa điêu ngoa kia làm phu quân mà thôi!” Quệt mồm, nước mắt đảo quanh trong vành mắt, kéo tay áo, tiểu hài tử kia ủy khuất .

      “Ngươi mới làm phu quân cho quận chúa điêu ngoa! Mẹ ta kể rồi, quận chúa kia là người đàn bà dâm đãng biết ngượng, ngươi bảo ta làm phu quân nàng, vậy còn phải mắng ta sao!” Phẫn nộ rống lên, tiểu hài tử kia người mặc dù lớn, nhưng chí khí lại , biết đây là chuyện bôi nhọ tôn nghiêm nam tính của , cho nên dù biết làm thế này bị mụ mụ răn dạy, lúc này cũng dũng cảm bảo vệ tôn nghiêm!

      Kỳ Nguyệt vừa nghe lời của hai tiểu hài tử này, toàn thân lập tức khẩn trương lên. là bởi vì đến chỗ đau của mình, hai là sợ quận chúa chanh chua này mà mất hứng, giận chó đánh mèo lên hai hài tử ngây thơ trước mắt này.

      Giương mắt nhìn phía trước, chỉ thấy Tống Ngâm Tuyết chắp tay sau lưng, vẻ mặt giống như có chút hăng hái nhìn, đặc biệt cặp mắt to mà tinh xảo kia, lúc này lấp lánh nhìn phía trước.

      Quận chúa này, chẳng lẽ hôm nay váng đầu. . . . . . Chẳng lẽ nàng biết, người bọn họ lúc này, chính là bản thân nàng sao?

      Khó hiểu nghĩ, lời của hai tiểu hài tử lại lần nữa vang lên bên tai.

      “Mẹ ta kể rồi, quận chúa rất thích nam tử tuấn mỹ, tuyên bố khắp nơi chỉ cần ai chịu cùng nàng, nàng ban cho kim ngân tài bảo! Ta thấy gia cảnh ngươi khốn khó, bất quá tương lai khẳng định khá tốt, nên mới tốt bụng nhắc nhở ngươi, ngươi đừng nghĩ xấu cho người tốt a!”

      “Ngươi còn dám vậy! Xem ta đánh chết ngươi –“ gầm lên giận dữ, nhảy dựng lên, hai tiểu hài tử lập tức trình diễn tiết mục ngươi chạy ta đuổi.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười tiếng, sau đó câu về phía trước.

      “Quận chúa tức giận?” Lập tức đuổi theo, Kỳ Nguyệt nghi hoặc mở miệng hỏi.

      “Tại sao phải tức giận ?” Vung cây quạt, vô cùng tiêu sái, đường đưa tới ít nương ngoái đầu nhìn lại.

      “Bọn họ quận chúa như thế, chẳng lẽ quận chúa nghe xong vẫn thờ ơ sao?”

      “Thờ ơ? có a, ta rất vui vẻ!”

      “Vui vẻ. . . . . .” Kinh ngạc trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, nhìn vẻ mặt chẳng hề để ý của nàng, Kỳ Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy thế giới này điên cuồng.

      “Đương nhiên vui vẻ a! Điều này cho thấy ta nổi tiếng ra sao!” Như đúng mà sai trả lời, nháy mắt đẹp, Tống Ngâm Tuyết phe phẩy quạt mà . Trong lòng nàng, tất nhiên là vì loại tình này mà tức giận! chấp lời trẻ con nha, ha ha, tuy sau lưng mấy lời trẻ con này, để lộ ra vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng mà phải có câu: mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây sao? Hôm nay có người có thể làm cho thanh danh của nàng kém như thế, ngày sau, chừng nàng cũng có biện pháp bình định trật tự, lập lại mỹ danh!

      Ha ha, phải có câu quảng cáo là: hết thảy đều có thể sao? Vậy cùng chờ xem a. . . . . .

      Lắc lắc xuyên qua khu dân cư, vào mảnh rừng, nghe vườn trà lớn nhất Đại Tụng Thông Đạt trà ở ngay phía trước .

      Tống Ngâm Tuyết cùng Kỳ Nguyệt đường tới, đúng lúc này, đường đột nhiên vọt ra vài cái đại hán che mặt, vung đại đao sáng loáng lên hung ác quát: “Nhữ Dương quận chúa! Coi ngươi hôm nay ngươi trốn đâu!”

      Cướp bóc? Ám sát?

      Xem xét điệu bộ này, phản ứng đầu tiên củaTống Ngâm Tuyết chính là làm mục đích mấy người này! Khi nàng nghe được những người kia trông thấy mình vận nam trang, nhưng mà vẫn có thể khẳng định kêu lên danh hào của mình nàng liền biết, đây là thích khách người ta cố ý phái tới!

      Người cố ý? là ai?

      Tống Ngâm Tuyết cười lạnh trong lòng, mặt cười cười giương mắt nhìn người đến, “Xin hỏi các vị hảo hán, biết thu bao nhiêu ngân lượng mà muốn lấy đầu cổ ta?”

      “Hãy bớt nhảm ! Chúng ta phụng mệnh làm việc, quan hệ tiền bạc!” Quát lạnh tiếng, đại hán che mặt cầm đầu vung tay lên, ý bảo huynh đệ sau lưng chuẩn bị.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hoàn toàn hiểu , biết mấy người kia là sát thủ huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng phải giặc cỏ núi dùng tiền gọi tới, vì vậy lập tức cũng nghiêm túc lên.

      “Ngươi qua bên cạnh !” Nhìn chằm chằm vào phía trước, quay đầu, Tống Ngâm Tuyết mở miệng khẽ với Kỳ Nguyệt bên.

      Ta qua bên cạnh, mình ngươi đối phó? Chính là ngươi phải biết võ công sao? Nghe vậy, Kỳ Nguyệt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tống Ngâm Tuyết mím môi cùng mặt bên bình tĩnh lâm nguy sợ, cảm thấy muốn cái gì, nhưng lại nghĩ đến thù hận trong lòng mình, cuối cùng gật đầu cái chậm rãi thối lui qua bên. Đúng vậy a, nàng sống hay chết? Nàng có võ công hay ? Chuyện này với mình, có gì quan hệ?

      Nhìn Tống Ngâm Tuyết, Kỳ Nguyệt chậm rãi chắp tay sau lưng, mà lúc này, Tống Ngâm Tuyết hơi nhìn lướt qua bốn phía, thầm nghĩ: Minh Tịnh hẳn là ở quanh đây, mình tự ra tay, hẳn là có thể chống đỡ đợi chạy đến!

      Thầm quyết định, chậm rãi thủ thế. Lúc này, mấy tên bịt mặt nhìn đến tư thế quái dị của Tống Ngâm Tuyết và Kỳ Nguyệt khoanh tay đứng nhìn, khinh thường cười nhạo tiếng, mãnh liệt vung đao lên, hướng nàng vọt tới.

      “Nhữ Dương quận chúa, hôm nay — chính là ngày chết của ngươi!”

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 43: Nhất niệm chi sai.*

      (*Nghĩa là:ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Ta dịch kiểu nào cũng thấy dở nên để nguyên văn =.:)

      “Nhữ Dương quận chúa, hôm nay — chính là ngày chết của ngươi!”

      Hét lớn tiếng, hồi gió lạnh mang theo hàn quang lóe lên. Thấy vậy, thân ảnh Tống Ngâm Tuyết rất nhanh liền nghiêng nghiêng, nghiêng người cái tránh cú bổ xuống dữ dội. Nhấc chân đứng dậy, đá xéo chiêu, đá văng người bịt mặt thứ nhất, ngã người về sau, bạch quang nhoáng lên trước ngực, lưỡi đao gào thét vụt qua.


      Tránh thoát công kích của người bịt mặt thứ hai, Tống Ngâm Tuyết lúc này dĩ nhiên biết địch ta thực lực cách xa, nếu như Minh Tịnh đến, chỉ sợ chính mình thực phải xuống dưới ôm Diêm Vương rồi.

      kẻ ngã xuống, phía trước lại nhảy đến người, lúc Tống Ngâm Tuyết chuẩn bị ứng chiến, sau lưng mạnh mẽ bị cổ khí lưu cường đại hấp dẫn, sau khắc, nàng liền ngã vào lồng ngực tản ra mùi u lan nhàn nhạt của Minh Tịnh.

      “Quận chúa bị kinh hoảng rồi.” Lời nhàn nhạt, xen lẫn chút tình cảm ấm áp, Minh Tịnh lúc này vẻ mặt thong dong, lẳng lặng nhìn Tống Ngâm Tuyết.


      sao.” Đứng thẳng thân thể, mỉm cười, Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, chuyển mắt nhìn về người bịt mặt phía trước, trầm giọng : “Lưu người sống.”

      “Hiểu rồi.” Thấp giọng đáp ứng tiếng, rút kiếm chỉa xuống đất, khí tức như Tu La lãnh mị quanh quẩn cả người , Minh Tịnh mím môi, đôi mắt sáng như sao nhắm lại, thẳng tắp bắn về phía phía trước.

      Bị loạt biến hóa trước mắt làm kinh ngạc, mấy người bịt mặt nhất thời đình chỉ tiến lên nữa, nhưng bọn hổ là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, biết lúc này xuất cao thủ, liền rất nhanh điều chỉnh chiến thuật lần nữa.

      Thấy vậy người bịt mặt cầm đầu lén thầm hai câu, mấy người kia liền lập tức hiểu ý, thoáng cái toàn thể xuất động, chia ra ba đường.

      Thậm chí ngay cả Kỳ Nguyệt cũng buông tha! Nheo mắt lại, hiểu được bọn họ biết đánh lại Minh Tịnh, cho nên cố ý gây hỗn loạn muốn làm rối chiến thuật của Minh Tịnh, sau đó nhân cơ hội đánh lén, đạt mục đích của mình.

      Xem ra cũng rất thông minh! Hiểu ý đồ của bọn , Tống Ngâm Tuyết quát to tiếng: “Kỳ Nguyệt,chạy ra sau Minh Tịnh!”Đồng thời, bản thân mình cũng tới gần.

      Cười nhạt tiếng, ý tứ sâu xa liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh giơ kiếm, mặt lạnh chống lại người đến.

      Đánh, đỡ, chuyển, đâm, Tống Ngâm Tuyết lôi kéo Kỳ Nguyệt biết chút võ công theo sát Minh Tịnh, ngẫu nhiên còn đứng sau lưng đạp giúp hai cước cho hả giận.

      Bên cạnh, Kỳ Nguyệt nhìn nàng thủy chung vẫn bảo hộ trước người mình, trong nội tâm mơ hồ có chút phức tạp: vì cái gì, nàng lại làm như thế. . . . . .

      Lúc này, vừa thấy mưu kế của mình trong nháy mắt bị người ta vạch trần, người bịt mặt biết hôm nay khó trốn tai kiếp, vì vậy dưới tình huống phải hoàn thành nhiệm vụ bằng bất cứ giá nào, bọn họ toàn lực sử xuất chiêu số, liều mạng dồn sức đánh.

      Minh Tịnh thành thạo đối phó đám người xông đến trước mắt, bởi vì muốn lưu người sống truy hỏi hung phạm, cho nên cũng dốc hết toàn lực, chỉ định chế phục.

      Sáu người bịt mặt, hai người trong đó bị Minh Tịnh phế võ công quật ngã mặt đất người cầm đầu tức giận đến đỏ mắt! Chỉ thấy mạnh mẽ quát to tiếng, từ bên hông móc ra vài mũi ám khí phóng tới ba người.

      “Chú ý có độc!” Minh Tịnh vừa thấy ám khí tẩm độc, phát ra lục quang yếu ớt, lập tức lên tiếng nhắc nhở đồng thời rút kiếm ngăn cản. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết gật đầu, nắm chặt Kỳ Nguyệt tránh thoát ám khí.

      Người bịt mặt cầm đầu thấy lần đầu được, liền bắn ra ám khí lần nữa, hơn nữa động tác cực nhanh, lực đạo mãnh liệt, so với lần trước chỉ có hơn chứ kém.

      Minh Tịnh tất nhiên là bình tĩnh tự nhiên ngăn cản, đồng thời lại quật ngã hai người.

      Chính là, cao thủ thân thủ dù tốt, sau khi đụng phải sát thủ chó cùng rứt giậu, cũng có thời điểm sơ hở. Sau lưng, lúc ám khí tung tóe đổi hướng, Kỳ Nguyệt né tránh kịp, dưới chân vấp cái, cả người liền lăn về phía sau.

      Đây là đường núi, bốn phía đều là vách núi, chỉ cần cẩn thận rơi xuống đáy vực!

      Vừa thấy Kỳ Nguyệt ngã sấp xuống, Tống Ngâm Tuyết hề nghĩ ngợi, phi thân mạnh mẽ đuổi theo. Mà đúng lúc này, Minh Tịnh vung lên chiêu kiếm hình cung xinh đẹp, lại gọn gàng đâm ngã người.

      Còn sót lại người!

      Dưới tình huống chọi này, Minh Tịnh giương môi cười cười, trong đôi mắt sáng như ánh sao lộ vẻ lạnh như băng.

      Mà lúc này, Tống Ngâm Tuyết đuổi theo Kỳ Nguyệt, khi cả người sắp té xuống dưới vách nàng liền bổ nhào mặt đất, tay gắt gao bắt được .

      “Kỳ Nguyệt!” Cố hết sức bắt lấy tay , liều mạng đem thân thể treo bầu trời ngoài vách núi của kéo trở về.

      “Ngươi. . . . . .” Treo vách núi, trợn mắt khiếp sợ nhìn Tống Ngâm Tuyết lúc này nhíu mặt lại, cắn chặt răng cố gắng kéo chính mình trở về, Kỳ Nguyệt mở to hai mắt, sững sờ nhìn.

      Vì cái gì? Vì cái gì nàng lại cứu ? Chỉ vì nàng còn chưa có được ?

      Khó hiểu nhìn, nhìn tay bé yếu ớt trắng noãn, gắt gao bắt lấy mình, chút lại chút kéo lên, trong lòng của , lại lần nữa cảm thấy loại cảm giác khác thường lưu động.

      “Kỳ Nguyệt, nắm chặt tay ta!” Cố hết sức , mặt dần dần biến thành trắng bệch, mắt thấy khí lực trong thân thể từng chút từng chút mất , Tống Ngâm Tuyết sốt ruột trong lòng. Bất luận như thế nào, nàng để cho chết! Coi như là trả nợ cũng được, chuộc tội cũng được, tóm lại tại — thể chết trước mặt nàng!

      “Vì cái gì. . . . . .” Nhắm mắt lại, thào tự hỏi, trong nội tâm Kỳ Nguyệt giờ phút này vô cùng hỗn loạn.

      Thanh nhi! Trước mắt xẹt qua hình dạng vị hôn thê của , mặc dù mình và nàng cũng phải tình sâu tận xương, nhưng thế nào nàng cũng là nữ tử có hôn ước với , nhưng chính là nữ tử như vậy, ràng vì Nhữ Dương quận chúa xui khiến nên mất tánh mạng, mà chính mình là vị hôn phu của nàng, cũng chẳng thể vì nàng báo thù, ngược lại bị tacưỡng bức, ủy khuất kéo hơi tàn hơn năm! Thử hỏi, đạo nghĩa của ở đâu.

      Tống Ngâm Tuyết, kiếp này nếu giết ngươi, khó giải mối hận trong lòng ta!

      từng, mực dùng lời như vậy nhắc nhở bản thân mình, hơn nữa thời thời khắc khắc đều tìm kiếm cơ hội! Chính là, khi mình bắt gặp mặt giống thường ngày của nàng vì cái gì trong nội tâm lại lơ đãng xuất cảm giác quái dị? Vì cái gì, vì cái gì, loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì. . . . . .

      “Kỳ Nguyệt, nắm chặt tay ta!”

      Bên tai, lần nữa vang lên thanh cố hết sức, cảm giác thân thể chậm rãi được kéo lên. Kỳ Nguyệt mở mắt ra, nhìn qua hình bóng kiên trì cắn răng kia, chậm rãi gật đầu.

      Chân, do dùng sức, thình lình đập vào tảng đá bị rách lỗ, máu tươi tuôn rơi. Sau khắc sử dụng tia khí lực cuối cùng của thân thể kéo Kỳ Nguyệt lên, Tống Ngâm Tuyết toàn thân mềm nhũn, thở hổn hển, mồ hôi lạnh khỏi chảy ròng ròng.

      Nhìn thấy nàng như vậy, Kỳ Nguyệt bò xổm mặt đất, biểu lộ phức tạp bất định nhìn nàng, nỗi lòng bắt đầu đảo lộn.

      Nàng cứu mình? Nàng ràng lại cứu mình!

      Vì cái gì? Nàng hại Thanh nhi, giam cầm tự do của , còn cưỡng bức mình nhận hết sỉ nhục! nên hận nàng! Chính là vì cái gì, vì cái gì nàng lại cứu !

      Làm sao bây giờ? nên làm cái gì bây giờ? Nàng ở bên vách đá, hơn nữa chút khí lực chống cự , nếu như tại mình vươn tay, vươn tay đẩy. . . . . .

      Kịch liệt đấu tranh, chủ ý nhất thời khó quyết định. Tay nắm chặt lại, nắm lại buông, buông lỏng lại nắm, thậm chí bắt đầu chậm rãi chảy mồ hôi.


      “A –“ tiếng, cách đó xa vang lên tiếng kêu thảm thiết, Minh Tịnh thu thập xong người cuối cùng!

      Đúng lúc này, bùn đất dưới chân Tống Ngâm Tuyết đột nhiên long ra, nàng tia kh lực, kịp phản ứng, bắt đầu rơi xuống.

      “Hô –“ thân thể rơi rụng, làm cho Tống Ngâm Tuyết mở to mắt! bước ngắn, cũng chỉ có bước ngắn! Kỳ Nguyệt ràng khẽ vươn tay có thể ngăn cản hết thảy, lại thủy chung lẳng lặng nhìn, tiến lên, cũng lui lại, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng chảy máu tươi, chậm rãi rơi xuống.

      Chỉ cần nàng chết, ta có thể ăn với Thanh nhi rồi! Trong đầu, ngừng lên những lời này, nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mặt ngừng rơi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ của Kỳ Nguyệt đột nhiên mạnh mẽ biến đổi, cả người lập tức đứng lên.

      Vì cái gì, nàng cư nhiên lại cười. . . . . .

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 44: Dưới vách


      Nàng cười? Đúng vậy, nàng cười!

      Nét mặt tươi cười như gió mát trong nắng, cùng thân ảnh xinh đẹp phiêu dật, xen lẫn tơ máu, thẳng tắp đánh vào trong nội tâm Kỳ Nguyệt!

      Trong lúc đó, giống như ý thức được cái gì! Kỳ Nguyệt mạnh mẽ tiến lên bước, tựa hồ hiểu hết thảy, chính là sau lưng có cỗ lực hút cường đại mạnh mẽ kéo trở về, sau khắc, thân ảnh thon dài duyên dáng của Minh Tịnh liền ung dung nhảy xuống phía dưới.

      Khi rơi, Tống Ngâm Tuyết nhàng cười, cười vì chính mình, cũng là vì Kỳ Nguyệt!

      Chuyện này, có thể thanh toán xong rồi sao! Nhắm mắt lại, như hoa rơi trong gió, duyên dáng giang hai cánh tay, tiếp tục tận hưởng quá trình ngừng rơi xuống này.

      Thiệt là! Đợi tí nữa nhìn thấy mình biết Diêm Vương có kinh ngạc đến há miệng nhét lọt quả trứng gà hay ? Mỉm cười, có chút trào phúng suy nghĩ, trong lúc đó hồi bạch quang xẹt qua trong đầu, xen lẫn rất nhiều hình ảnh lạ lẫm và quen thuộc, từng màn tuôn qua trước mắt.

      ” Ngâm Tuyết của ta, từ nay về sau nương mất rồi, mình con, nhất định phải dũng cảm. . . . . .”

      Là ai? Là ai chuyện!

      hồi đau lòng, hiểu từ đâu tràn ra trong trái tim, trong mơ hồ, Tống Ngâm Tuyết tựa như nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ, mỉm cười từ ái nhìn chính mình, miệng lúc mở lúc đóng, giống như là chậm rãi gì đó với mình. . . . . .

      Cái gì? Ngươi cái gì?

      Nghe từng chữ, đầu đau muốn nứt, chính là lúc Tống Ngâm Tuyết lâm vào trong bóng tối, nàng cảm giác được thân thể của mình nhàng bị người ta ôm lấy, sau đó ngược gió nhảy lên. . . . . .

      “Nương. . . . . . Nương. . . . . .” Bên cạnh đầm nước, Tống Ngâm Tuyết thào lẩm bẩm, bên người, Minh Tịnh lẳng lặng nhìn nàng, biểu mặt khó lường.

      “Đừng – đừng –” hô to câu, mạnh mẽ ngồi dậy, toàn thân kinh hoảng chưa bình tĩnh lại thở phì phò, mồ hôi lạnh trán ngừng tuôn rơi.

      “Quận chúa mơ đến Vương Phi à.” Nhàn nhạt câu, kéo tâm trí Tống Ngâm Tuyết về, nàng quay sang, ngẩng đầu nhìn , nàng trầm giọng mở miệng : “Là ngươi cứu ta sao?”

      “Ở đây còn ai có thể cứu quận chúa sao?” Mỉm cười, như gió mát thổi qua tàng cây, Minh Tịnh lúc này đưa tay lau mồ hôi trán nàng, vẻ mặt bình tĩnh cùng thong dong : “Quận chúa, lần sau cũng thể mạo hiểm như vậy.”

      “Ta biết rồi!” đáp tiếng, quay sang, tâm tình bắt đầu chậm rãi trầm xuống, nàng bây giờ, hoàn toàn có thể xác định, hình ảnh nhiều ngày qua quanh quẩn trong đầu mình rốt cuộc là cái gì rồi!

      Nhữ Dương quận chúa, ra trí nhớ của ngươi vẫn còn tồn tại a!

      Luôn thỉnh thoảng xuất ở trước mắt, tuy lúc này mình vẫn thể kế thừa toàn bộ trí nhớ của nàng ta, nhưng tối thiểu nhất thỉnh thoảng vẫn có chút mảnh hình ảnh rời rạc, mình cũng cần quá lo lắng . . . . . .

      Nàng hiểu được, những thứ nàng biết giờ chỉ là đỉnh của tảng băng trôi, đại bộ phận chuyện về Nhữ Dương quận chúa nàng vẫn nghĩ ra, thỉnh thoảng chỉ có chút hình ảnh mơ hồ lúc bé hầu hạ dưới gối cha mẹ ! Bất quá chuyện này, nàng lo lắng, chỉ cần có mở đầu, nàng liền tin tưởng, ngày lộ ra tất cả chân tướng!

      nâng đầu, khẽ lắc lắc, Tống Ngâm Tuyết nhìn nhìn làn váy mình bị người ta kéo lên, trong lòng cả kinh, quay đầu lại nhìn về phía Minh Tịnh;”Ngươi làm sao?”

      “Vâng!” Hơi giương đôi mắt lên, quét qua bắp đùi lỏa lồ trắng nõn của Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh lạnh nhạt : “Ta cần xác nhận quận chúa có bị thương .”

      “Xác nhận có bị thương ? như vậy –“ Mãnh liệt trừng mắt nhìn , đột nhiên Tống Ngâm Tuyết tức giận mặt đỏ lên: “Ngươi, dám thoát y phục của ta. . . . . .”

      “Đương nhiên! Nếu làm như thế, Minh Tịnh làm sao xác định miệng vết thương ở đâu?” Vẫn là bộ dạng thong dong bình tĩnh. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cắn răng, vẻ mặt oán hận : “Ai cho phép ngươi làm như vậy? Ngươi biết nam nữ thụ thụ bất tương thân sao!”

      ” Thân thể của Quận chúa, Minh Tịnh sớm xem dưới trăm lần, tại sao quận chúa còn để ý?” câu hỏi lại tùy ý, khiến Tống Ngâm Tuyết nghẹn họng ngay tại chỗ, trợn trừng con ngươi, mặt tràn đầy vui, ráng nhịn lửa giận dâng lên trong lòng.

      NND! Đây là TM cái kiểu hộ vệ gì! Xâm phạm người khác vậy còn bày ra bộ dáng đương nhiên như mây trôi nước chảy? đỡ nổi! rốt cuộc có biết hai chữ “xấu hổ” này viết như thế nào hay a!

      Cực kỳ buồn bực hít sâu hơi, nghiêng đầu sang chỗ khác thèm để ý tới. Thấy vậy, trong ánh mắt sáng như sao của Minh Tịnh lộ vẻ thâm ý, thẳng tắp nhìn dung nhan khuynh thành kia.

      “Quận chúa trước kia, cũng tức giận như vậy. . . . . .”

      Trời ạ, lại nữa rồi! Lại là trước kia!

      Bất đắc dĩ trợn trắng mắt, kêu tiếng bắt đầu sửa sang lại quần áo. Minh Tịnh đáng chết, ràng dám ăn đậu hũ của nàng? Hừ, ngày nào đó, nàng bắt trả cả vốn lẫn lãi!

      “A –“ than tiếng, nàng bị đau khẽ nhíu lông mày, bụm lấy miệng vết thương được Minh Tịnh băng bó kỹ, ánh mắt Tống Ngâm Tuyết hướng về bắp đùi.

      “Có thể là khi rơi xuống vô ý quẹt nên bị thương.” lý do xuất miệng vết thương, Minh Tịnh nhàn nhạt suy đoán , đưa tay nhàng lấy tay của Tống Ngâm Tuyết ra, lập tức đặt tay bắp chân trắng nõn cân xứng của nàng chậm rãi xoa.

      “Cái miệng vết thương này sâu, chỉ cần xử lý thỏa đáng, chắc là lưu lại sẹo.” Chậm rãi , ngón tay nhu hòa ấn bốn phía tại chỗ máu ứ đọng miệng vết thương. Qủa thực, tuy đáy lòng Tống Ngâm Tuyết vẫn mâu thuẫn muốn người khác đụng vào thân thể của mình, nhưng mà bây giờ, dưới thủ pháp xảo diệu của Minh Tịnh, khiến cảm giác đau đớn, ràng chậm rãi tiêu tán .

      “Quận chúa làm việc sao có thể lỗ mãng như thế? Vạn nhất Minh Tịnh cứu kịp, hậu quả kia. . . . . .” Dừng lại chút, chuyển động con mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, thấy vậy, ánh mắt Tống Ngâm Tuyết tối sầm lại, lập tức cúi đầu xuống: “Ta biết rồi, có lần sau.”

      Đúng vậy a, còn lần sau nữa! Nàng cùng , thanh toán xong . . . . . .

      Tuy chưa tới chuyện phản bội, hơn nữa cũng có thể lường trước được kết quả như vậy, nhưng mà khi tình xảy ra, trong lòng của nàng, ít nhiều gì chung quy cũng cảm thấy có chút thoải mái.

      Minh Tịnh híp mắt lại, lẳng lặng nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mắt, nhìn thần sắc nàng hơi uể oải nhưng mà vẫn ra vẻ quật cường, trong mắt có loại cảm xúc chảy xuôi.

      “Quận chúa, sắc trời còn sớm, chúng ta cũng nên trở về.” Minh Tịnh ngẩng đầu nhìn vách núi, lại nhìn Tống Ngâm Tuyết bị thương, thấp giọng .

      “Chính là cao như vậy, mà ta lại. . . . . .” Ngẩng đầu quan sát vách núi cao chót vót, rồi sau đó lại do dự nhìn cái chân bị thương, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ: ai, hôm trước còn giả bộ? Lần này tốt rồi, thành tên què rồi!

      “Chuyện này thành vấn đề.” Mỉm cười, như vì sao xóa tan đêm tối, giờ phút này, gương mặt tuấn lãng phi phàm của Minh Tịnh, chỉ có nhàn nhạt tự tin cùng xem thường.

      Đứng dậy cái, hai tay vòng qua ôm nàng, sau khi xác định hết thảy ổn thỏa, Minh Tịnh khẽ nhún chân, thân thể thoáng cái nhảy lên , mượn lực các hòn đá gồ lên vách núi, vừa rất nhanh vừa ổn định chuẩn xác nhảy lên.

      Khi hai người xuất vách núi Kỳ Nguyệt còn trố mắt, thân thể vẫn nhúc nhích nhìn dưới vách, mạnh mẽ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt thể tin há hốc miệng, tim , ràng bắt đầu chịu khống chế mà mãnh liệt co rút lại.

      “Ngươi. . . . . .” Đứng lên, khiếp sợ nhìn hình bóng dựa trong ngực Minh Tịnh, tuyệt mỹ nhưng có chút lạnh lùng kia, nhất thời biết mở miệng như thế nào.

      “Cái gì cũng cần , hồi phủ thôi.” Nhàn nhạt liếc nhìn , ngữ khí xa cách, tựa trong lòng Minh Tịnh, Tống Ngâm Tuyết thấp giọng .

      Nghe vậy, Minh Tịnh lời nào, nhảy lên, về phía trước. Sau lưng, Kỳ Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần xa, trong nội tâm đột nhiên nổi lên loại cảm giác khó hiểu đan xen giữa cay đắng cùng vui sướng.

      cay đắng, là vì hoàn cảnh khó khắn mình phải đối mặt, mà vui sướng, là do loại cảm giác mừng rỡ nhàng, sau khi mất lại có được mà chính cũng hiểu . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :