1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 35: Vào ở phủ quận chúa


      Tống Ngâm Tuyết trở lại trong phủ, ngồi trong thư phòng lẳng lặng suy nghĩ những chuyện phát sinh ban ngày, đúng lúc này, Minh Tịnh lặng yên tiếng động tiến đến.

      “Có tâm sao?” câu đầu độc lòng người, tràn ngập từ tính vang lên bên tai, nghe vậy trong lòng Tống Ngâm Tuyết cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên.

      “Làm sao ngươi vào được?” Nhíu nhíu mày, có chút bất mãn, trừng mắt nhìn Minh Tịnh, nàng thẳng thắn mở miệng.

      “Tôi muốn vào có rất nhiều phương pháp, dù cho dùng loại nào, quận chúa cũng ý thức được!” Gương mặt tuấn tú mỉm cười, vẻ mặt thong dong, Minh Tịnh tay thả lỏng đứng phía sau, bình tĩnh .

      “Ngươi!”

      TNND! Minh Tịnh này, còn là cận vệ của nàng! Chính là, có hộ vệ như vậy sao? nghe lời chủ tử coi như xong, bây giờ còn cả ngày khiêu khích chủ tử, biết trong lòng của rốt cuộc suy nghĩ cái gì!

      Căm giận đến mặt trắng còn chút máu, đứng lên, gương mặt nhìn nghiêng của Tống Ngâm Tuyết mơ hồ có tức giận.

      Có lẽ Minh Tịnh là người đầu tiên khi nàng xuyên đến nhìn thấy, hoặc là nàng từng yếu ớt vô lực đặt ở dưới thân , cho nên từ trước đến nay nàng luôn khéo léo, đối bất cứ chuyện gì đều xử lý thành thạo, khi mình chống lại cách nào tự nhiên ngụy trang tâm tình của mình, thậm chí thường xuyên bị trêu chọc đến khống chế được!

      Loại khống chế được này, khiến Tống Ngâm Tuyết cảm thấy rất thất bại, nàng thích loại cảm giác bị người khác đoán chừng, cũng thích chính mình như đứa bé trần truồng để cho người ta tìm tòi nghiên cứu!

      Mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy cái mặt nạ thong dong của Minh Tịnh, nghe được lời bình tĩnh gợn sóng của , đáy lòng nàng chịu nằm yên chỗ.

      “Minh Tịnh, ngươi chỉ là hộ vệ của ta!” Lạnh lùng lên tiếng, muốn nhắc nhở chuyện thực tế như vậy, khiến cho còn kiêu ngạo nữa.

      Chính là sau khi nghe vậy, khóe miệng Minh Tịnh giật giật, duỗi bàn tay nắm thành quả đấm ra, gác lên bên ngực trái, sau đó xoay người hạ thấp người, động tác cực kỳ duyên dáng làm lễ : “Quận chúa, chuyện này Minh Tịnh đương nhiên biết .”

      Đứng thẳng dậy, chậm rãi về phía trước, ngừng nhìn chằm chằm Tống Ngâm Tuyết: “Quận chúa, người còn nhớ lời Minh Tịnh từng với người sao?”

      nhớ !” thích bị từ nhìn xuống ở khoảng cách gần như vậy, Tống Ngâm Tuyết vô thức muốn lui về sau. Chính là vào lúc này, Minh Tịnh lại kéo nàng lại, hai mắt thẳng tắp nhìn chăm chú : “Quận chúa, Minh Tịnh từng qua trách nhiệm của tôi, chính là bảo vệ người, trừ chuyện đó ra, còn gì khác.”

      còn gì khác? A, như vậy rất tốt a. . . . . .” Lắc lắc cổ tay, giãy dụa muốn thoát ra, chính là bàn tay thon dài trắng nõn của Minh Tịnh lại cầm chặt hơn.

      “Quận chúa.” tay kéo Tống Ngâm Tuyết thẳng tới trước ngực, hai mắt chăm chú mà thâm thúy nhìn, đôi môi hơi mỏng khẽ mở ra, mê hoặc lại thấp mị: “Quận chúa, Minh Tịnh thu hồi lời lần trước! tại Minh Tịnh, đối quận chúa. . . . . .”

      “Ngừng!” Quát tiếng, Tống Ngâm Tuyết làm mặt giận, nàng bả mạnh mẽ giật tay ra, tức giận đến ngực phập phồng, “Minh Tịnh, chuyện vui đùa này có điểm lớn!”

      “Vui đùa sao? Quận chúa, người từ ở chung chỗ cùng Minh Tịnh , có chỗ nào người quận chúa Minh Tịnh chưa từng xem qua? Lúc này thẹn thùng, hình như hơi trễ à. . . . . .”

      “Ngươi!” Mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Minh Tịnh, thấy vậy, lông mày cau lại, khẽ cười: “Quận chúa đây là tin phải ? Ngoại trừ cái bớt Hồ Điệp ngực trái quận chúa ra, còn có. . . . . .”

      “Đủ, Minh Tịnh! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Cúi mặt, giọng lạnh thấu xương, khi Minh Tịnh mỉm cười muốn đáp lại, cửa ra vào truyền đến tiếng Mân Côi thông báo : “Khởi bẩm quận chúa, Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa giá lâm!”

      “Tốt, biết rồi!” Mắt thâm ý nhìn Minh Tịnh, mở cửa nhấc chân ra ngoài, sau lưng, vẻ mặt Minh Tịnh nhìn ra biểu lộ, đôi mắt thanh tú có sóng ngầm lưu chuyển.

      “Ngâm Tuyết muội muội, ta tới quấy rầy!” Gọi to duyên dáng tiếng, cười yếu ớt mà đến, Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi ưu nhã tới.

      “Công chúa sao lại như vậy, có thể được công chúa đại giá, đây là vinh hạnh của Nhữ Dương Vương phủ! Như vậy , ta thấy công chúa đường mệt nhọc, đích thị là mệt chết rồi, Ngâm Tuyết lập tức dẫn người về phòng nghỉ ngơi.”

      “Tốt, vậy làm phiền muội muội rồi!” Cao quý trang nhã gật đầu, đưa tay che miệng cười, Kiều Mạt Nhi có khuôn mặt cùng dáng người động lòng người, dẫn tới đám hạ nhân Vương Phủ tâm thần lay động hồi.

      Tống Ngâm Tuyết mỉm cười dẫn đường, nhìn gò má Kiều Mạt Nhi đỏ ửng còn sót lại chút tình cảm mãnh liệt, con mắt dạo qua vòng, sau đó giương lên nụ cười kín đáo.

      “Công chúa, vương phủ này so được với hoàng cung Đại Lương, phương tiện đơn sơ, điều kiện cũng bình thường, kính xin công chúa đừng trách!” Dối trá khách khí giao thiệp cùng Kiều Mạt Nhi, nghe vậy, khuôn mặt Kiều Mạt Nhi hơi nhíu : “Ừa, tuy rằng nơi này hơi cũ nát, bất quá ta sống nhờ phủ người khác, thể vô ý trách móc nặng nề nhiều như vậy!”

      rất hay cứ như mình rất hiểu lễ nghi, nàng lúc này, sau khi nhìn quanh bốn phía vòng, gật đầu : “Kỳ cũng phải chịu nổi, chỉ cần nhịn chút, là có thể qua được!”

      đỡ nỗi! Con bà nó chứ! Ngươi thích ở hay mặc ngươi! Khách khí với ngươi chút, ngươi bắt đầu đạp lên mặt ta, bộ dáng biết cái gì gọi là chừng mực! Phải biết rằng, tỷ tỷ ta còn muốn tiếp đãi ngươi đâu!

      Trợn trắng mắt, muốn cái gì đó, trong lúc đó, cửa ra vào xuất thân ảnh tuấn mỹ, hướng thẳng về Kiều Mạt Nhi khẽ kéo nàng vào lòng.

      “Mạt Nhi, Mạt Nhi. . . . . .” Ôm chặt người trong ngực, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ cay đắng cùng vui sướng, Quân Tử Sở thèm để ý, quan tâm đến ánh mắt khác thường của mọi người nhìn mình, chỉ đắm chìm sâu trong cảm xúc của mình.

      NND! Đây cũng quá mức rồi! Phu quân của nàng, dưới tình huống mình còn ở đây, ngang nhiên ôm nữ nhân khác, còn mang vẻ mặt say mê nữa? Cái này còn thế nào được! , tuy trong lòng Tống Ngâm Tuyết lúc này cũng ngại, nhưng ở trước mắt bao người, thực cảm thấy mất vài phần mặt mũi.

      “Biểu ca. . . . . .” Ngửa mặt lên, như cành hoa lê trong mưa xuân, Kiều Mạt Nhi lúc này ôn nhu yếu ớt, trong đôi mắt rưng rưng nước mắt, môi son nhàng mở ra : “Biểu ca, Mạt Nhi rốt cục được gặp người. . . . . .”


      “Mạt Nhi, Mạt Nhi của ta. . . . . .” Tâm tình có chút kích động, Quân Tử Sở lúc này, sắc mặt vui vẻ, ngừng dùng cằm vuốt ve mái tóc thơm của người trong ngực.

      Thấy tình cảnh này, Tống Ngâm Tuyết nheo mắt lại, thối lui hai bước, chậm rãi đánh giá hai người này. Bộ dạng Quân Tử Sở, là hoàn toàn bộc lộ cảm tình của bản thân! Nhưng về phần Khuynh Nhạc công chúa này sao. . . . . .

      Cùng là nữ nhân thông minh, chính mình há lại nhìn ra Kiều Mạt Nhi gặp dịp chơi? Chỉ là nàng tại sao phải như thế, mình còn chưa biết được!

      Cầm Tâm sau lưng, vẻ mặt ghen tuông trừng mắt nhìn hai người, theo tay phải nắm chặt chuôi kiếm, cùng động tác ngừng cắn môi của nàng có thể thấy được, nội tâm của nàng, ghen ghét dữ dội.

      Di? tình có vẻ biến thành thú vị rồi? nam tử tình thắm thiết, nữ tử am hiểu diễn trò, hơn nữa còn có thị nữ giấm chua tung tóe, trò chơi này, coi như càng ngày càng có chút đáng xem rồi.

      Tống Ngâm Tuyết chớp động con mắt lấp lánh, như hồ ly ngầm suy nghĩ, bất quá lúc này, nàng quên chuyện, chính là, trong trò chơi này, còn có tên nàng đứng đầu bảng, chính thê tim phổi.

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 36: Huynh muội tình thâm

      “Công chúa và Tử Sở phu quân đúng là huynh muội tình thâm a!” ra câu mập mờ ý nghĩ , vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhìn hai người ôm ấp trước mắt.

      Ở cổ đại, nam nữ khác biệt, hành vi cử chỉ tất nhiên là thể quá mức thân mật, lại thêm Khuynh Nhạc công chúa còn chưa xuất giá, mà Tử Sở sớm làm chồng người, cho nên về lý càng nên giữ khoảng cách chút.

      Hai người giống như đắm chìm trong niềm vui sướng được gặp lại, bị Tống Ngâm Tuyết “Hảo tâm” nhắc nhở, lập tức hiểu ý tách ra chút ít, sau đó hai mắt bắt đầu thâm tình đẫm lệ nhìn nhau.

      Nhìn cái, tình cảnh cảm động, màn khiến cho lòng người bồi hồi! Tống Ngâm Tuyết cười tủm tỉm nhìn hai người bọn , bắt đầu tiến lên: “Phu quân, ta vốn biết phu quân cùng công chúa tình cảm tốt như vậy! Xem ra ta đem hai người an bài gần nhau, đúng là chính xác.”

      “Làm phiền muội muội phí tâm!” Hay cho câu kia, như cành hoa lê trong mưa xuân! Kiều Mạt Nhi lúc này, hốc mắt ửng đỏ, ôn nhu yếu ớt, xinh đẹp động lòng người làm cho người ta nhịn được muốn bả kéo vào trong ngực hảo hảo thương tiếc phen.

      Nữ nhân này, quả nhiên là giỏi diễn trò! Thầm trào phúng, Tống Ngâm Tuyết đảo tròn mắt, sau đó trầm mặc , bộ dạng suy nghĩ sâu xa đánh giá hai người.

      Lần này, Kiều Mạt Nhi vô thức thả tay xuống, vừa làm vậy, liền khiến cho Tử Sở sắc mặt vốn mực chân tình biến thành tối thui, khổ sở cay đắng nhìn phía trước chút, sau đó vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết! Nữ nhân này, đều do nữ nhân này! Nếu vì nàng, mình tại sao phải nhẫn nhục chịu người khác khinh bỉ? Tại sao lại thể cùng biểu muội mình mến gần nhau?

      thể nào, lại còn trừng ta! Thầm cười lạnh, vẻ mặt chút biểu lộ nhìn Tử Sở, trong mắt Tống Ngâm Tuyết ngoại trừ khiêu khích, còn có phần tiếc hận sâu. Ai, đứa trẻ đáng thương, lớn lên dễ coi như vậy, cư nhiên bị nữ tử rắn rết như vậy lừa gạt, sau đó đùa bỡn trong lòng bàn tay, đáng tiếc, đáng tiếc!

      Bất quá tuy đáng tiếc, nhưng thân ai nấy lo! Tống Ngâm Tuyết nàng gần đây mệt mỏi, kẻ chẳng liên quan gì tới mình, thậm chí còn chán ghét mình tới cực điểm mà tốn nhiều tâm tư!

      Bởi vì cái gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái*, người muốn đánh người cam nguyện! Người ta gì, nàng cần gì phải làm chuyện thừa thãi?

      (Chú thích về Chu Du đánh Hoàng Cái: Năm 208, Tôn Quyền chiếm Hạ Khâu của Hoàng Tổ còn Tào Tháo chiếm Kinh Châu, có ý muốn tiêu diệt Giang Đông. Tôn Quyền bèn liên kết với Lưu Bị chống lại Tào Tháo, trận Xích Bích bùng nổ. Tôn Quyền phong Chu Du làm đại đô đốc chống quân Tào Tháo. Chu Du sử dụng liên hoàn kế chống lại Tào Tháo, trong đó phải tìm người trá hàng đốt chiến thuyền Tào Tháo. Hoàng Cái liền nhận nhiệm vụ đó. Trong tác phẩm Tam quốc diễn nghĩa Hoàng Cái để Chu Du đánh 50 roi đến thịt nát, máu văng rồi ông nhờ Tưởng Cán đem hàng thư đến Tào Tháo trá hàng)


      “Phu quân cùng công chúa tình cảm thâm hậu, lâu rồi gặp, nhất thời khó nén kích động trong lòng, người làm vợ như ta nhìn thấy, trong lòng là vui mừng! Phu quân bình thường có người trò chuyện, chỉ có thị nữ Cầm Tâm theo, người làm vợ cũng có chút đau lòng! Bây giờ tốt rồi, công chúa đại giá quang lâm Vương Phủ, phu quân cũng có người làm bạn, nhàm chán như trước kia nữa!”

      Tống Ngâm Tuyết cười mỉm , dứt lời hàm ý nhìn Cầm Tâm đứng bên giấm chua văng tung tóe, nhoẻn cười vẻ mặt đầy thâm ý.

      Thấy vậy, Cầm Tâm u oán trừng nàng, sau đó quay đầu lại đau lòng nhìn Tử Sở. Mà trong mắt Tử Sở lại chứa nổi bất cứ ai, chỉ dùng toàn bộ sức lực nhìn Kiều Mạt Nhi trước mặt, bộc lộ tình say đắm và si mê.

      Thấy tình cảnh này, Tống Ngâm Tuyết bộ dạng sao cả nhún nhún vai, rất tùy ý lắc lắc tay áo, nhìn bọn hạ nhân xem đến trố mắt trong phòng, thoải mái mở miệng : “Hai huynh muội gặp lại, trước tiên cứ hảo hảo trò chuyện a, ta quấy rầy nữa, xin trở về trước!”

      câu thờ ơ ra, làm cho mặt Kiều Mạt Nhi lập tức sáng tối bất định. Nàng biết hành động hôm nay của Tống Ngâm Tuyết là có ý gì? Trước đây mình cứ ngỡ hiểu nàng, biết nàng là kẻ hung hăng thô bỉ, lại dấm chua bay tung tóe, cho nên mình viết thư, trước tiên nhờ Tống Vũ Thiên an bài mình tiến nhập Vương Phủ, chính là vì muốn lợi dụng khuyết điểm của nàng ta mà khơi mào trận ầm ĩ! Chính là hôm nay, khi mình tiếp xúc với nàng quả lại xem hiểu.

      Tống Ngâm Tuyết, lần này ngươi hành động như lẽ thường, rốt cuộc là trong lòng còn có ý gì?

      Nheo mắt lại, trong mắt là hung ác dày đặc nhìn bóng lưng tiêu sái và tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết, Kiều Mạt Nhi có chút xuất thần.

      “Mạt Nhi, Mạt Nhi!” Bên người, Tử Sở nhàng kêu nàng tiếng, nghe vậy, nàng còn suy nghĩ như vào cõi thần tiên, mở miệng liền bạo xuất diện mục đáng ghê tởm vốn có:“Cái gì!”

      câu hung ác mà mười phần tức giận, khiến Tử Sở sững sờ ngay tại chỗ. Kiều Mạt Nhi lúc này phản ứng tức thời , lập tức buồn bã nâng khuôn mặt nhắn xinh đẹp lên, mặt ngọc rưng rưng nhìn Tử Sở : “Biểu ca, thực xin lỗi! Ta, ta. . . . . .”

      “Biểu ca hiểu, Mạt Nhi, biểu ca hiểu được! Mạt Nhi lặn lội đường xa vào Đại Tụng, nhất định chịu ít khổ cực! Lại còn để muội ở trong phủ của quận chúa điêu ngoa này, trong nội tâm nhất thời bất bình, cũng có thể lý giải được!”

      Tao nhã , Tử Sở lúc này, dỡ xuống thanh cao cùng kiêu ngạo bình thường của , chỉ lòng chân thành nhìn Kiều Mạt Nhi, trong mắt là cưng chiều vô hạn .

      Thấy vậy, Kiều Mạt nhi vểnh cái miệng nhắn lên, vẻ mặt ngây thơ bộ dáng khả ái nhìn Tử Sở, ngụy trang ra mọi kiểu mềm mại, muôn vàn phong tình, tình yên lặng mà nhìn .

      Thiếu chút nữa bị lạc trong lưới tình nàng ôn nhu bện, Tử Sở lúc này ho tiếng, gò má hơi đỏ khẽ: “Mạt Nhi, hôm nay muội cũng mệt mỏi rồi, hay là nghỉ ngơi trước cho tốt a, ngày mai biểu ca trở lại thăm muội!”

      “Được mà, biểu ca!” Khẽ gật đầu, vẻ mặt thuận theo . Tử Sở thấy vậy, lòng tràn đầy vui mừng xoay người ra ngoài, khuôn mặt Cầm Tâm sau lưng đen thui, vẻ mặt oán giận trừng trừng nhìn Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi, nắm chặt bội kiếm lưng nhấc chân ra.

      “Tiểu Đào, đem người quét dọn nơi này lần nữa cho ta! Cái chỗ tồi tàn này, là cho người ở sao!” Rít gào tiếng , mặt tràn đầy tức giận, thiếp thân nha hoàn Tiểu Đào đứng bên lập tức bắt đầu quét dọn .

      Nhìn hết thảy chung quanh, lại hồi tưởng loạt tình vừa mới phát sinh, Kiều Mạt Nhi nâng gương mặt lạnh lùng lên, vẻ mặt tàn khẽ cắn ra tiếng: “Tống Ngâm Tuyết. . . . . .”

      Sau khi đợi gian phòng lại được quét dọn lần nữa, Tiểu Đào đến bên cạnh Kiều Mạt Nhi giựt giây : “Công chúa, Tống Ngâm Tuyết kia cũng quá phận a, ràng an bài gian phòng đơn sơ như vậy cho công chúa, quả thực là đem công chúa ngài để vào mắt sao!”

      “Tiểu Đào, bây giờ chúng ta ở trong phủ người khác, lời cử chỉ cần phải hào phóng hợp lễ, để tránh tạo ra tiếng xấu, bị người khác cười chê!”

      cứ như rất lấy đại cục làm trọng, Kiều Mạt Nhi lúc này mặt mảnh bình tĩnh cùng thong dong, nhưng kỳ chỉ cần là người biết nàng, trong lòng liền đều hiểu được: công chúa của bọn , lại nghĩ cái kế sách gì hại người.

      Trong mắt lóe ra ánh sáng ác độc, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng Kiều Mạt Nhi hừ lạnh tiếng, cái mưu kế chậm rãi lên trong đầu nàng.

      Tống Ngâm Tuyết, hôm nay lòng Tử Sở biểu ca còn nằm người ta, mà Thánh Thượng của các ngươi lại hứa hẹn giúp ta, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ta tại chiếm hết toàn bộ, xem ngươi cái đồ đầu lợn chết tiệt kia làm sao mà đấu với ta!

      thầm cười cười, biểu mặt trầm, Tiểu Đào bên nhìn thấy vậy, hớn hở thối lui đến góc, bộ dạng ngồi xem trò hay.

      Tống Ngâm Tuyết đường lót đá, thầm suy tư tình cảnh trước mắt của mình. Mặc dù so với mê mang lúc trước, tại nàng nắm giữ ràng rất nhiều thứ, nhưng về Nhữ Dương quận chúa này, biết vì cái gì, trong nội tâm nàng lại thủy chung cảm thấy mê muội, trong đó chứa rất nhiều rất nhiều chuyện chưa biết được bao nhiêu, đợi nàng ra tay vạch trần.

      Ngẩng đầu, kêu tiếng tốt, quay đầu muốn trở về. Sau lưng, tiếng thanh nhã của Vô Song từ phòng đằng xa truyền đến: “ tới rồi, tại sao cố quay đầu mà ? Chẳng lẽ quận chúa có vui mới quên tình cũ, ngay cả giáp mặt cũng muốn gặp Vô Song sao.”

      Lời châm chọc mà thâm ý lại truyền tới, vang vọng làm cho Tống Ngâm Tuyết ngừng cước bộ lại, quay đầu, nhàng thở dài, hơi bất đắc dĩ lên phía trước, vừa vừa nghĩ : NND! Nếu sợ ngươi thầm dùng độc, tỷ tỷ ta thèm ngại ngươi!

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 37: Gặp lại Vô Song


      Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nhấc chân về căn phòng phía trước, trong lòng suy tư. Sau khi đến gần, khi nàng nhìn thấy y độc công tử Vân Vô Song thân bạch y, tuấn mỹ tì vết, dùng hai con ngươi chứa vui vẻ nhìn mặt mình lòng của nàng, trong lúc đó nhảy loạn mấy nhịp.

      Cái ánh mắt này. . . . . .

      Nhắm hai mắt lại, Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn Vân Vô Song. Thấy vậy, Vân Vô Song nhàng cười, cặp môi mỏng hơi mở ra, như gió mát thổi qua đất trời, vạn vật trong nháy mắt dường như mất màu sắc, chỉ có ánh sáng chậm rãi quanh quẩn chung quanh .

      Vô Song công tử, quả nhiên tuổi trẻ phong lưu!

      Tống Ngâm Tuyết thầm thở dài, vì Vô Song tao nhã, cũng vì lựa chọn của Nhữ Dương quận chúa. Lúc trước rốt cuộc là cái dạng ước định gì, làm cho người tướng mạo tốt trước mắt tuân thủ hứa hẹn như thế, ở trong phủ chậm rãi đợi ba năm.

      “Quận chúa, lâu như vậy gặp, chẳng lẽ nhớ đến Vô Song sao?” câu nhàng mà trêu tức vang lên, Vân Vô Song lúc này đứng thẳng người, tóc dài đen như mực phiêu động trong gió, vung lên những sợi tóc mềm mại như tơ.

      Cặp mát sáng như sao mở to, khóe miệng mỉm cười, tươi đẹp nhu hòa tiến đến, “Quận chúa mấy ngày nay, biến hóa đúng là . . . . . .”

      Chuyên chú nhìn gương mặt Tống Ngâm Tuyết dù trang diểm dày đậm, nhưng vẫn để lộ ra dung nhan khuynh thành tuyệt sắc, Vân Vô Song nâng tay lên, chậm rãi xoa gò má, ở đó ngừng vuốt ve, “Vốn là giai nhân. . . . . .”

      Vốn là giai nhân, sao theo kẻ trộm! A, đây là mắng nàng!

      lời đơn giản mà châm chọc , nghe xong Tống Ngâm Tuyết vô thức nhếch đầu lên, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào vệt son nhiễm đỏ tay , khẽ mĩm cười : “Giai nhân hay kẻ trộm, chỉ cần ta vui vẻ, quan trọng là bản thân ta, những chuyện còn lại quan trọng.”

      Khiêu khích nhìn, để ý lớp trang điểm đậm đặc mặt bị bôi mất nửa, Tống Ngâm Tuyết cười sáng lạng, đáy mắt, mơ hồ có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

      Vô Song này, ngoài mặt tuấn nhã vô hại, nhưng ai biết sau khắc ra tay như thế nào?

      Chậm rãi lui về phía sau ba bước, bảo trì khoảng cách lần trước qua, Tống Ngâm Tuyết mở miệng : “Vô Song, ta đây cũng gặp ngươi rồi, cho nên phải về.”

      “Quận chúa làm gì vội vã như vậy ? Người trước kia, đối xử với ta như vậy đâu!” nhàng cười, nhìn gương mặt hơi lộ ra dung nhan vốn có, chân Vân Vô Song điểm , thân thể chợt bay lên, sau đó tay tiến lên ôm vòng eo Tống Ngâm Tuyết, thân hình chợt lóe, cả người liền nhảy lên phía đại thụ chọc trời.

      “A –“ bởi vì thân thể mạnh mẽ bay lên , hai mắt Tống Ngâm Tuyết nhắm nghiền, bị hù dọa gắt gao lôi kéo quần áo Vô Song. Thấy vậy, Vân Vô Song nhàng cười, hai tay ôm nàng chặt, chậm rãi ngồi ở đầu cành.

      “Quận chúa trước kia phải rất thích đến nơi đây nhìn bầu trời mênh mông sao? Tại sao nay lại khẩn trương như vậy!” Nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn mây bay, khóe môi Vô Song nhếch lên nhàn nhạt trào phúng.

      Rất thích? Tới nơi này?

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nửa mở tròng mắt, nhìn thoáng xuống dưới, lập tức cảm thấy thân thể vô lực, tay chân xụi lơ: thể nào, cao như vậy. . . . . . Đầu óc Nhữ Dương quận chúa trước kia có phải bị bệnh hay a?

      Thân thể cứng còng, cơ hồ cử động cũng dám, sợ sau khắc té xuống ngã mặt nở đầy hoa, lúc này Tống Ngâm Tuyết ở trong ngực Vân Vô Song, yếu ớt còn giống con cừu đợi làm thịt.

      ” Quận chúa hôm nay, người cũng có hương vị của người khác!” Ngón tay thon dài, nhàng xẹt qua cặp môi đỏ mọng của Tống Ngâm Tuyết, ở đó lưu luyến thôi.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết muốn há miệng cắn rơi ngón tay xinh đẹp kia, mà khi nàng tiếp xúc với con mắt đầy thâm ý của Vân Vô Song, nàng vẫn quyết định tạm thời nhịn chút. Con tốt chấp thiệt thòi trước mắt, khoản nợ nần này, ngày khác nàng nhất định xin trả!

      Căm giận trừng mắt liếc , nhếch môi, câu nhắm mắt lại, Tống Ngâm Tuyết lúc này, trong nội tâm ngàn lần muốn để ý cái tên Vô Song công tử sau khắc biết rốt cuộc muốn làm gì này.

      Dùng bất biến ứng vạn biến, là lựa chọn của nàng lúc này, chỉ có nhìn tới chuyện trước mắt, nàng mới có thể đối mặt tốt với hết thảy.

      “Quận chúa đây là mời ta sao?” Thấy vậy, khí tức nhàng dần dần thổi tới mặt của nàng, khi Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ mở mắt ra, muốn phản bác câu “Mời” kia đầu của nàng thoáng cái bị người ép chặt, môi mảnh lạnh buốt ướt át gặm cắn liền tập kích mà đến.

      “Ngô. . . . . .” Cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc của Vân Vô Song, nhưng khi hàm răng khẽ mở đầu lưỡi trơn ướt của Vô Song, liền bá đạo mà lại linh hoạt lợi dụng thời cơ mà vào, dây dưa cái lưỡi đinh hương của Tống Ngâm Tuyết.

      “Ngô. . . . . .” Miệng, hoàn toàn bị chiếm cứ, mang theo nóng bỏng, mang theo cuồng dã! Mặt đỏ lên, thân thể cứng còng của Tống Ngâm Tuyết thể rung động theo động tác xâm lược của Vô Song.

      nụ hôn sâu, mềm mại ngọt ngào, khi Vân Vô Song thiếu chút nữa sa vào trong nụ hôn môi ngây ngô trẻ trung của Tống Ngâm Tuyết chậm rãi thả nàng ra: “Quận chúa hôn tựa hồ lui bước rồi sao, thậm chí ngay cả thở cũng quên.”

      Nhìn Tống Ngâm Tuyết nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, phong tình vô hạn, vô cùng đáng , trong mắt Vô Song lộ ra tia chán ghét nồng đậm: “Quận chúa kinh nghiệm hoan ái phong phú, làm gì diễn trò trước mặt người khác, đem chính mình giả trang ngây ngô như thế? Phải biết càng rằng như vậy, Vô Song càng thích. . . . . .”

      Lời trào phúng, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết thở hổn hển, sắc mặt còn chưa khôi phục, mạnh mẽ trừng mắt liếc cái, trong cái nhìn kia, có phẫn nộ, có cảnh cáo, nhưng càng nhiều lạnh lùng. TMD, nàng giả bộ? Nàng cần giả bộ sao! Nàng chút kinh nghiệm cũng có!

      “Thả ta xuống dưới!” Lạnh lùng , bộ dáng ngạo mạn thanh cao, Tống Ngâm Tuyết lúc này, xuất ra khí thế khiếp người nàng chưa từng có, nhìn chằm chằm vào .

      Khí thế cao ngạo tuyệt trần như vậy, trước kia chưa bao giờ thấy qua! Trước mắt, Vân Vô Song hơi sững sờ, trái tim khỏi mãnh liệt rạo rực, toàn thân có dòng điện tê tê dại dại chảy qua, nhưng lập tức nghĩ Tống Ngâm Tuyết vốn giỏi vui đùa, ánh mắt khỏi lạnh xuống.

      “Ở đây bốn bề vắng lặng, quận chúa cần gì phải làm bộ làm tịch như thế? Trước kia quận chúa phải vẫn muốn Vô Song hôn người sao? Hôm nay đạt được ước muốn, rồi lại làm bộ làm tịch, làm cho người ta nhìn thực vô vị !” Ôn hoà châm chọc như trước, biểu ra như gió tháng ba thổi, nhưng kì thực vô cùng lạnh lùng.

      Tống Ngâm Tuyết liếc mắt nhìn, mặt biểu tình lập lại lần: “Thả ta xuống dưới!”

      Nghe vậy, Vô Song nhíu mày, bộ dạng thờ ơ : “Quận chúa thẹn quá hoá giận rồi? Là thích Vô Song hôn, hay là do bị Vô Song chọc thủng mặt nạ? Ha ha!”

      Nắm tay che miệng cười khẽ, dung nhan Vô Song quyến rũ nhã nhặn như gió mát đùa nghịch đất trời, dư vị lay động lâu.

      “Quận chúa, Vô Song lần này, là muốn đa tạ quận chúa làm sáng tỏ! Bằng chuyện độc hại Tử Sở, cũng nhanh như vậy bị đè xuống.”

      Vân Vô Song thâm ý , nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết hừ lạnh tiếng, tựa đầu uốn éo qua bên: a, đa tạ nàng? Nàng thấy giống a! Theo cá tính tùy ý của Vô Song, vì loại việc đáng để ý chút nào này mà cảm tạ nàng, chỉ sợ là còn muốn châm chọc thôi!

      Mặt trắng còn chút máu liếc , trong lòng vừa chuyển, lập tức mỉm cười bả kéo Vô Song, thân thể mạnh mẽ nhảy xuống phía dưới! NND, nàng có ngã, cũng muốn kéo theo người làm đệm lưng!

      Thân thể đột nhiên trầm xuống, mắt thấy Tống Ngâm Tuyết lôi kéo chính mình nhảy xuống, trái tim Vô Song nao nao, đề khí cái, mang nàng bình an rơi xuống đất.

      “Quận chúa, vẫn vô lại như trước!” Cười nhạt nhìn người trước mắt ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên, Vân Vô Song khẽ vuốt ống tay áo bị kéo nhíu của mình, động tác ưu nhã đến cực điểm.

      “Cũng vậy!” Cao ngạo quét mắt liếc , vỗ xiêm y xoay người rời , nhưng ở sau người, lại vang lên lời nhàn nhạt của Vô Song: “Quận chúa, người nên lo lắng hai năm sau, người, làm sao mà thắng ta. . . . . .”

      Thắng ngươi? Thân hình nao nao, nhưng mà thủy chung ngừng lại, Tống Ngâm Tuyết thờ ơ khoát khoát tay, tỏ vẻ chẳng hề để ý xa đần: “Đến lúc đó sau!”

      “Đến lúc đó sau? A! Nhữ Dương quận chúa, cái này hình như phải phong cách của người . . . . . .” Nhìn thân ảnh càng lúc càng xa, khóe miệng duyên dáng của Vân Vô Song có chút cong lên, trong mắt lộ vẻ lơ đễnh: “Thu vị! phải trước kia rất sợ chết sao? Vì sao tại. . . . . .”

      Thân ảnh nhàng thon dài đứng thẳng trong gió, tu mỹ mà thoát tục, ánh sáng sau giờ ngọ kéo dài, Vân Vô Song chậm rãi nhìn, biểu mặt là mảnh thâm trầm.

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 38: Chớ có chọc ta (1)


      Gió phất bờ đê, xuân về hoa nở, lúc yến gáy đào hồng, bên cạnh rừng trúc rậm rạp, đôi nam nữ tướng mạo xinh đẹp, lúc này vạn phần nhu tình nhìn nhau, hình ảnh lưu luyến, êm ái như mặt nước nhu hòa.

      “Biểu ca. . . . . .” tiếng mềm giọng khẽ thốt, môi son hé mở, Kiều Mạt Nhi lúc này ôn nhu vô hạn chớp chớp mí mắt, thần sắc như nước mùa thu nhìn qua Tử Sở trước mắt, khăn lụa trong tay ngừng vặn vẹo, thẹn thùng mà lại ngây ngô : “Biểu ca, Mạt Nhi nhớ người.”

      “Mạt nhi. . . . . .” Vừa nghe đến đó, Tử Sở nỗi lòng kích động, tiến lên bước nắm chặt hai vai người : “Mạt Nhi, biểu ca cũng nhớ muội. . . . . .”

      “Biểu ca, ta. . . . . .” Quả nhiên là cao thủ diễn trò, khi chuyện, giọt thanh lệ rơi gò má, tự nhiên mà rơi vào lưng bàn tay Tử Sở, phòng tuyến tâm lý của ầm ầm sập đổ.

      “Mạt Nhi. . . . . .” Kìm lòng được, tay kéo lấy Kiều mạt Nhi, quý trọng như trân bảo, Quân Tử Sở nhàng giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt khóe mắt người .


      “Mạt Nhi, những ngày này khổ cho muội rồi.”

      khổ! khổ! Chỉ cần có thể nhìn thấy biểu ca, Mạt Nhi như thế nào cũng khổ!” Lắc đầu, nâng mặt lên, nước mắt lại như đê vỡ tức thời chảy xuống. Thấy vậy, Quân Tử Sở liền thương tiếc vạn phần, tim co rút đau đớn: “Ngốc ạ, còn khổ! Nước mắt chảy nhiều như vậy . . . . . .”

      quý ôm lấy nàng, mặt Quân Tử Sở lộ vẻ nhu hòa cùng thâm tình, thấy vậy, đáy lòng Kiều Mạt Nhi cười thầm, nhưng biểu ra lại càng thêm kiều: “Biểu ca, Mạt Nhi muốn cùng biểu ca ở chung chỗ, những chuyện khác, cái gì cũng để ý!” Như là thề thốt, hoặc như là ám chỉ, Kiều Mạt Nhi lúc này, như hoa lê trong mưa, làm rung động lòng người!

      Vừa nghe nàng tỏ thái độ như thế, Tử Sở làm sao còn còn kiềm chế nổi, trong nội tâm thỏa mãn vô hạn, vạn phần cảm động :“Mạt Nhi, muội đối đãi ta như thế, ngày kia, ta nhất định cưới muội làm thê tử của ta!”


      “Thê tử!” Thét kinh hãi tiếng, trong mắt sáng ngời, nhưng mà lập tức mờ mịt xuống. Cúi đầu, trầm mặc , ngừng xoắn khăn lụa của mình, Kiều Mạt Nhi cố ý giả vờ vạn phần uể oải.

      “Biểu ca, Mạt Nhi có thể làm thê tử của người sao? Biểu ca là hoàng tử thừa kế, từ nay về sau có rất nhiều nữ tử bên người. Hôm nay biểu ca si tình với Mạt Nhi chỉ là phút xúc động thôi, vào ngày khác, rất nhanh quên Mạt Nhi, đến lúc đó Mạt Nhi. . . . . .”

      Cố tình ra vẻ đau lòng, rất có cảm giác đau thương như Đại Ngọc chôn hoa, Kiều Mạt Nhi lúc này nghiêng đầu qua bên, nước mắt vẫn chảy.

      (Myu: ta chú thích chút Lâm Đại Ngọc là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Nàng là người yếu ớt, đa sầu đa cảm. lần nàng nhìn thấy hoa rụng, cảm thương cho hoa và nghĩ đến tình cảnh côi cút của mình nhặt cánh hoa đem chôn và làm bài Táng hoa từ. Bộ nhớ tồi tàn của ta chỉ nhớ mỗi hai câu.

      Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,

      Sau này ta chết, ai là người chôn?

      Để biết thêm chi tiết mời hỏi google ca ca)

      Dưới thế công ôn nhu dối trá này, Tử Sở chưa có bất kỳ kinh nghiệm tình cảm gì sao nhịn được, vừa lấy tay nâng gương mặt đầy nước mắt của Kiều Mạt Nhi, vừa ôn nhu an ủi:“Mạt nhi, chẳng lẽ cho đến hôm nay, ở trong lòng muội, ta là người có mới nới cũ như vậy sao? Muội yên tâm , đời này kiếp này, trong lòng của ta, vĩnh viễn cũng chỉ có mình muội, cho dù ngày khác leo lên đại vị, nữ tử có thể cùng ta, cùng ta ở chung cười xem thiên hạ, cũng chỉ có mình muội!”

      Lời hứa của Tử Sở vang lên bên tai Kiều Mạt Nhi, nghe vậy, trong lòng nàng sớm vui mừng đến nở hoa, vui thích thầm nghĩ: a, bản công chúa muốn chính là những lời này của ngươi!

      Giống như cảm động giương mắt lên, nhìn thẳng Tử Sở lâm phong ngọc thụ trước mặt, thản nhiên cười : “Biểu ca, Mạt Nhi hạnh phúc. . . . . .”

      Đem mặt vùi sâu vào trong ngực Tử Sở, mặt cười hiểm, khiến Cầm Tâm đứng xa cắn răng ngà, vẻ mặt phẫn nộ thôi.

      “Biểu ca, ở đây, thiệt thòi cho người rồi. . . . . .” Săn sóc ôn nhu lấy tay vỗ về khuôn mặt tuấn tú của Tử Sở, thoả mãn nhìn sau khi nghe được từ “Thiệt thòi”, thân thể ràng thoáng cái cứng ngắc lại, trong nội tâm ngừng thầm đắc ý : oán hận sâu như vậy ? Ha ha! Tống Ngâm Tuyết a Tống Ngâm Tuyết, xem ngươi làm sao có thể đấu qua ta!

      “Biểu ca, Mạt Nhi vừa nghe đến huynh bị Đại Tụng quốc chủ thưởng cho Tống Ngâm Tuyết này làm phu quân, liền lập tức cầu khẩn phụ hoàng cho phép muội đến đây! Mạt Nhi biết biểu ca trong lòng nhất định dễ chịu, sợ trong lòng huynh buồn khổ, cho nên bất luận thế nào, đều muốn đến cùng huynh trò chuyện!”

      Lời thẹn thùng,mặt đỏ bừng, nghe vậy, Tử Sở cảm động nắm tay của nàng, ngừng : “Mạt Nhi, muội là săn sóc tinh tế! Ta đời này có thể lấy muội làm thê tử, là phúc phận tu mấy đời!”

      “Biểu ca. . . . . .” Mặt đỏ lên, kiều xấu hổ, Kiều Mạt Nhi lúc này cúi đầu xuống, bộ dạng chim nép vào người.

      Thấy vậy, Tử Sở khỏi trố mắt phen, tự chủ được thốt ra: “Mạt nhi, muội đẹp. . . . . .”

      “Biểu ca, huynh cần phải ghẹo ta! Ta biết , kỳ ta lớn lên, cuối cùng cũng bằng Tống Ngâm Tuyết. . . . . .” Bàn tay phủ lấy miệng Tử Sở mà , trong lòng lại nghĩ như vậy, Kiều Mạt Nhi lúc này nhắc tới mỹ mạo của Tống Ngâm Tuyết, trong nội tâm ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi: nữ nhân chết tiệt, dám xinh đẹp hơn nàng! ngày nào đó, nàng muốn hủy gương mặt kênh kiệu của ta!

      Căm giận nghĩ thầm, biểu lộ ôn nhu tựa trong ngực Tử Sở, lúc này Tử Sở vừa nghe nàng như vậy, tức giận mãnh liệt ngắt lời: “Chớ có nhắc tới nàng ta! Loại nữ nhân vô sỉ bỉ ổi, dơ bẩn chịu nổi, sao có thể đánh đồng cùng Mạt Nhi băng thanh ngọc khiết, trong ngọc trắng ngà của ta! Nếu phải ta nay còn thể về nước, ta sớm –“

      câu cuối cùng, Tử Sở nhịn , chuyển sang an ủi người ôm trong ngực: “Mạt Nhi, từ nay về sau cho phép muội còn mình như vậy, biết ? Trong lòng ta, muội vĩnh viễn là người đẹp nhất !”

      “Biết ạ.” nhàng gật đầu, thuận theo , Kiều Mạt Nhi lúc này ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng phương xa, thầm đắc ý: đẹp nhất sao? Trong ngọc trắng ngà sao? Ha, như vầy, cứ mực cho rằng như thế , ha ha. . . . . .

      Thân ảnh hai người, gắt gao ôm nhau đứng chỗ, ở trong khu rừng phải rất bí mật này, lâu, lâu . . . . . .

      “Quả nhiên là đôi kim đồng ngọc nữ! Tuy là bất chính, hợp lẽ, nhưng chỉ có ôm nhau, làm cho người ta thể phỉ nhổ được !” câu cảm thán thốt ra, khiến Tống Ngâm Tuyết tản bộ trong vườn ngừng lại.

      Chắp tay lắng nghe, đón gió mà đứng, rồi lại thêm tiếng, làm cho nàng nghe xong khỏi nhíu mày.”Đúng vậy a đúng a! Trời sinh đôi như thế, chỉ có hai người kia mới có thể xứng với nhau! giống quận chúa chúng ta, ngoại trừ điêu ngoa ngang ngược kiêu ngạo, hủy nhân duyên người khác ra, chẳng được cái nết gì!”

      “Hoàn toàn chính xác! Quận chúa chúng ta làm sao so với người ta a, quả thực người là mây trời, người là bùn trong đất, căn bản là thể so sánh nổi!”

      “Đó là chuyện đương nhiên, người ta thế nào cũng là công chúa, hành vi cử chỉ hào phóng hợp lễ! giống quận chúa chúng ta, ra cảm thấy dọa người!”

      “Ai, ngươi xem, cùng là mệnh phú quý, tại sao hai người khác biệt lớn như vậy!” ngừng lắc đầu,châm chọc ồn ào, sau khi đám hạ nhân dần dần xa, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi ra.

      Mắt nhìn phía trước, nhếch khóe miệng, lời nào, xoay người vào trong rừng.

      Có đôi khi, có những thứ nhìn còn đỡ, nhìn cái liền nhịn được nổi trận lôi đình. Ta nhổ vào! Đây chính là thứ bọn họ hào phóng hợp lễ? Là công nhiên cùng nam tử kết hôn ôm ấp cùng chỗ, còn TMD hợp lễ cái rắm a!

      Nhịn được mãnh liệt liếc mắt khinh thường cái, thiếu chút nữa tức đến thổ huyết, gì xoay người muốn gấp, lúc này, nhận được ánh mắt khiêu khích Kiều Mạt Nhi từ cách đó xa quăng tới.

      Vừa thấy tình hình này, thân hình Tống Ngâm Tuyết dừng chút, hít sâu hơi, vẻ mặt sáng lạng với chính mình:“Được rồi!Người ta muốn biểu diễn, ta đây tạm thời phụ họa a!”

      “Nha, sáng sớm thế này, ta băn khoăn tại sao chim Hỉ Thước thầm kêu ngừng? ra là có việc mừng tới cửa!” câu bất bất dương truyền đến, Tống Ngâm Tuyết cố ý xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, ngáp dài ra.

      Nghe vậy hai thân ảnh tách ra, đều tự để ý xiêm y của mình, mặt Kiều Mạt Nhi mơ hồ có chút đắc ý, đáy lòng thầm : quả nhiên là nha đầu ngốc nghếch, dễ dàng cắn câu như vậy? Hừ hừ, xem ta hôm nay chỉnh ngươi thế nào!(Myu:mơ cưng.)

      “Ha ha! ra là Ngâm Tuyết muội muội a, dậy sớm như vậy sao?” Cố ý sửa sang tóc mây hơi mất trật tự, Kiều Mạt Nhi cười cười mở miệng, trong mắt sóng ngầm dữ dội.

      “Dạ, ngủ được, ra ngoài tùy tiện dạo! Chính khéo lại gặp được Tử Sở phu quân cùng công chúa, dưới tình cảnh sương còn đọng lá này tình chàng ý thiếp. . . . . .”

      “Ha ha, muội muội hiểu lầm rồi! Ta cùng với biểu ca cũng là vừa rồi mới gặp nhau, sau đó trong mắt ta vô ý rơi hạt cát, biểu ca giúp ta thổi.” Ngọt ngào , nét mặt tươi cười như hoa, Kiều Mạt Nhi lúc này, còn cố ý khoe khoang hướng Tử Sở bên kia nhìn nhìn, vẻ mặt phơi phới.

      “A, ra là như vậy!” Ý vị sâu xa nhìn thoáng qua, sau đó ra vẻ hiểu được gật đầu, giả bộ đau lòng nhìn Tử Sở bình tĩnh đứng bên, cao ngạo hất đầu, thủy chung muốn với nàng câu, bi thương : “Tử Sở phu quân hình như mưốn thấy ta!”

      phải muốn, mà là khinh thường!” câu châm chọc lạnh lùng truyền đến, Tử Sở hừ lạnh tiếng, con mắt thủy thèm nhìn Tống Ngâm Tuyết.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết trong lòng mỉm cười, cố ý nhìn nhìn ánh mắt đắc ý của Kiều Mạt Nhi, lại nhìn Cầm Tâm lúc này chậm rãi tiếp cận, bắt đầu ra vẻ cay đắng : “ ra, là khinh thường. . . . . .”

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 39: Chớ có chọc ta (2)

      ra, là khinh thường. . . . . .” Giả bộ như vạn phần đau lòng khó chịu, Tống Ngâm Tuyết chua chát .

      Nghe vậy, Kiều Mạt Nhi trong lòng ngọt như uống mật, thoải mái trực tiếp liếc mắt nhìn, vẻ mặt đắc ý.


      Thấy vậy, trong lòng Tống Ngâm Tuyết hừ lạnh tiếng, mặt lại giả vờ càng thêm thê lương. Chỉ thấy nàng tự chủ được run rẩy hai chân, qua gương mặt mỉm cười của Kiều Mạt Nhi, từ từ đến trước mặt Tử Sở, sau đó vẻ mặt thâm tình nhìn, trong miệng còn kềm được thào : “Phu quân, ta. . . . . .”

      Vừa thấy nàng như thế, cho rằng nàng lại nổi máu háo sắc lên, Tử Sở cười lạnh tiếng, mạnh mẽ hất tay áo lên, thanh cao nghiêng người, giương mắt nhìn về nơi khác.

      Mấy động tác liên tiếp này, để lộ ra xem thường trong nội tâm Tử Sở đối với Tống Ngâm Tuyết. Thấy thế, trong lòng Kiều Mạt Nhi vui mừng như điên, thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng. Tốt, rất tốt! uổng công nàng mình đến Đại Tụng, chính là muốn hiệu quả như vậy! Chỉ cần Tử Sở biểu ca bảo trì thái độ như vậy, mà chính mình lại thêm chút công phu, vị trí hoàng hậu này, lo gì rơi vào người mình!

      Vui sướng thầm nghĩ, biểu lộ tự nhiên biến đổi theo, thấy vậy, mắt to xinh đẹp tinh xảo của Tống Ngâm Tuyết dạo qua vòng, trong nội tâm thầm : rất thích nhé? Đợi chút ha, chút nữa khiến cho ngươi vui quá hóa buồn!

      bộ dạng khóc ra nước mắt nhìn về phía Tử Sở, sau khi chống lại biểu lộ thể lạnh lùng hơn của , Tống Ngâm Tuyết xoay người nhìn nhìn Kiều Mạt Nhi bên, sau đó ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Cầm Tâm, tiếp tục mở miệng chậm rãi :“Phu quân, ta biết, người đây là chán ghét ta! Ở trong lòng người, có chỉ có mình Mạt Nhi tỷ tỷ, ngoại trừ nàng ra, mặc kệ người khác đối với người có tốt, có quan tâm nhường nào, người cũng thèm liếc mắt. . . . . .”

      Rút khăn lụa ra, giả bộ xoa xoa khóe mắt, mặc dù có nửa giọt nước mắt, nhưng bởi vì Tống Ngâm Tuyết hành động vô cùng tốt, cho nên mọi người ở đây lúc này đều cho rằng nàng thương tâm quá độ.

      Kiều Mạt Nhi trong lòng vạn phần hưởng thụ nghe lời khen, kiêu ngạo đến cái đuôi sớm vểnh lên trời, mà Cầm Tâm lúc này, mặt đen lại, khi nghe câu “Mặc kệ người khác đối với người có tốt, có quan tâm nhường nào, người cũng thèm liếc mắt” kia hận đến hàm răng cắn ra tiếng “Kèn kẹt”.

      Đương nhiên, bởi vì khoảng cách hơi xa, tiếng “Kèn kẹt” này, ngoại trừ Tống Ngâm Tuyết thính lực cực kỳ nhạy cảm, hai người khác đều chú ý.

      Mỉm cười trong lòng, mặt Tống Ngâm Tuyết càng thêm giả bộ thương tâm, khăn lụa bắt đầu lau ngừng.”Phu quân, ta thiệt tình đối tốt với người, người đừng để ý tới ta mà!”

      Những câu ném đá dấu tay, ám chỉ cảm tình của Cầm Tâm đối với Tử Sở, chỉ thấy vừa nghe vậy, tim Cầm Tâm liền co rút đau đớn, vẻ mặt si mê nhìn Tử Sở, mà Tử Sở, thèm liếc mắt, tràn đầy chán ghét : “Ngươi? Ngươi xứng! Ngoại trừ Mạt Nhi, bất luận nữ tử gì ở trong mắt ta chẳng qua đều là hoa tàn cây khô, khó coi muốn chết!”

      Khá lắm hoa tàn cây khô, khó coi muốn chết! Thoả mãn nhìn gương mặt đen thùi lùi của Cầm Tâm trong nháy mắt biến thành trắng bệch, Tống Ngâm Tuyết khóc thét tiếng : “Khó coi, khó coi. . . . . .”

      Hồn bay phách lạc lui về phía sau, biểu lộ đau lòng làm cho Tử Sở khỏi kinh ngạc trong lòng: quận chúa điêu ngoa này, từ trước đến nay xử thế với người ngoài đều là kênh kiệu ngang ngược, mà ngay cả khi tỏ tình với mình đều là bộ dạng người khác thiếu nợ nàng vô cùng bá đạo! Vì sao hôm nay lại thương tâm như vậy? Đây rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng. . . . . .

      Trong mắt đầy phức tạp, nhìn biểu lộ cay đắng khổ sở của Tống Ngâm Tuyết, Tử Sở khỏi quay đầu, tìm tòi nghiên cứu.

      “Phu quân, ta hy vọng xa vời người có thể ta, ta chỉ cầu người có thể ở lại bên cạnh ta, để cho ta mỗi ngày đều nhìn thấy người, trông thấy người vui, thấy người buồn, như vậy, là đủ rồi. . . . . .”

      Thâm tình chân thành!

      Tống Ngâm Tuyết chân thành đến bản thân cũng nổi da gà đầy người! Con mắt cử động nhìn về phía Tử Sở, đáy mắt tất nhiên là mảnh đau thương.

      có khả năng! Ngoại trừ Mạt Nhi, ai ta cũng cần!” Lần nữa lạnh như băng mà cự tuyệt, vì hướng Kiều Mạt Nhi tỏ thái độ, cũng là vì chặt đứt suy nghĩ của Tống Ngâm Tuyết, Tử Sở lúc này mạnh mẽ quay lưng , muốn nhìn hết thảy những chuyện làm phiền lòng trước mắt nữa.

      Vừa nghe lời quyết tuyệt kia, Cầm Tâm lảo đảo lui về phía sau bước, mà Kiều Mạt Nhi đắm chìm trong vui sướng phát chuyện dị thường này, vẫn vui vẻ cười khẽ.

      Ha! Vui vẻ cũng vui vẻ qua, lúc này nên thay đổi biểu lộ . . . . . . Thấy vậy, hai con mắt Tống Ngâm Tuyết híp lại, thầm nghĩ, lập tức khóc thét tiếng, mạnh mẽ tiến lên mãnh liệt kéo Tử Sở lại: “Phu quân a, ta muốn vậy –“

      Nàng hành động đột ngột như vậy, ba người đều kinh ngạc nhảy dựng! Tử Sở vừa thấy người bình thường mình ghét nhất tại còn níu cánh tay của mình, lúc này nhướng mày, bàn tay to vung mạnh lên, đem Tống Ngâm Tuyết quăng ra ngoài.

      “A –“ khoa trương hét thảm tiếng, xem đúng thời cơ, Tống Ngâm Tuyết xoay người cái, hung hăng đánh về phía Kiều Mạt Nhi đứng bên còn chưa kịp phản ứng.

      “A –“ Khi Kiều Mạt Nhi cũng hét thảm tiếng, Tống Ngâm Tuyết xuất ra công lực taekwondo thất đẳng của nàng, cả người nặng nề đặt nàng ta ở dưới thân, hơn nữa lúc lưng nàng ta kịch liệt cùng mặt đất tiếp xúc thân mật bản thân còn cố ý gõ gõ người nàng ta, lập tức gắt gao đè lên lần nữa.

      “Mạt Nhi!” Vừa thấy tình hình này, Tử Sở kinh hãi quát to tiếng, vội vọt tới muốn kéo Tống Ngâm Tuyết ra. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết đột nhiên giả bộ như rất tức giận hét lớn tiếng, “Đừng đụng vào ta” , sau đó”Kiên cường” muốn tự mình giãy dụa đứng dậy.

      “A, đau quá!” Lúc này vừa mới khởi động nửa thân thể, đột nhiên giả bộ như chân đau, tập hợp chân khí, lần thứ ba hung hăng đập vào thân thể Kiều Mạt Nhi.

      “A –“ lại hét thảm tiếng, mắt thấy Kiều Mạt Nhi lúc này đau đến nhe răng nhếch miệng, bộ muốn hôn mê, trong nội tâm Tử Sở mặc dù sốt ruột vạn phần, nhưng khổ nỗi là mình đẩy Tống Ngâm Tuyết, mà Tống Ngâm Tuyết lúc này lại nổi giận, chỉ đành đứng ở bên tiếp tục nhìn.

      “Đau quá a –“ đầy bụng u oán trừng Tử Sở, “ vất vả” bò lên, Tống Ngâm Tuyết cau mày, “Giận hờn” . Mà dưới thân nàng, Khuynh Nhạc công chúa bị mấy lần đàn áp hung ác sớm lệ rơi đầy mặt, đau đến run rẩy ra lời. . . . . .

      “Phu quân ra tay là hung ác a. . . . . .” Chế nhạo , cố ý nhìn nhìn người mặt đất, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy vui tươi hớn hở, nhưng mặt ngoài lại ra vẻ là đáng thương.

      Nghe vậy, Tử Sở lập tức tiến lên, đau lòng nâng Kiều Mạt Nhi dậy, phát nàng lúc này bởi vì bị nện quá tàn nhẫn, có chút đứng nổi rồi, lập tức muốn ngồi xuống ôm nàng chạy chữa.


      “Phu quân –“ thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết bận bịu bả tiến lên giữ chặt , sau đó bộ dáng thành khẩn khuyên can : “Phu quân, Ngâm Tuyết biết người mến Mạt Nhi tỷ tỷ! Chính là dưới tình huống thế nhân chú ý như vậy, lại ở trong Vương Phủ, cho dù người khẩn trương thế nào, dù sao cũng phải tránh hiềm nghi a. . . . . .”

      Dùng phong kiến tục lệ áp chế , nàng cũng tin thân là hoàng tử quốc gia lại dám bốc đồng bất chấp tất cả!

      Quả nhiên, sau khi nghe Tống Ngâm Tuyết , Tử Sở đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó ngừng lại suy tư, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nắm đúng thời cơ, lập tức mở miệng : “Cầm Tâm, Mạt Nhi tỷ tỷ đứng bất lợi, ngươi mau dìu nàng trở về !”

      Cố ý đem bốn chữ “ đứng bất lợi” cắn vô cùng nặng, Tống Ngâm Tuyết trong lòng cười lạnh nhìn Cầm Tâm. Nghe vậy, Cầm Tâm phản ứng trước tiên là muốn cự tuyệt, nhưng nàng nhìn Kiều Mạt Nhi, lập tức nhớ tới mối hận trong lòng, lại thêm được Tống Ngâm Tuyết lúc nãy “Hảo tâm” nhắc nhở, vì vậy lần đầu tiên gật đầu, ngoan ngoãn từ trong tay Tử Sở đỡ Kiều Mạt Nhi qua, sau đó mặt trầm chậm rãi thẳng về phía trước. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :