1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 25: Lục hoàng tử


      Lấy lại quyền lực, coi như nàng chính thức bước đầu tiên, tâm tình Tống Ngâm Tuyết rất tốt nằm giường lớn khắc hoa tinh xảo của nàng, vui vẻ nhắm mắt lại.

      “Quận chúa, Lý tổng quản yên lành, tại sao lại đột nhiên cáo lão về quê rồi?” Mân Côi ngốc nghếch, đến bây giờ cũng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, còn đứng đó tiếc hận giận dữ : “Ai, là , sớm muộn , tại lại muốn ? Quận chúa ngài lại biết quản lý sản nghiệp, bình thường cũng tiếp xúc nhiều với việc mua bán, thế này biết làm thế nào cho phải a? Nếu chúng ta đề bạt người từ đám phân tổng quản kia ? Chính là nên tìm ai mới được, ai. . . . . .”

      Lẩm bà lẩm bẩm , chú ý đến Tống Ngâm Tuyết bên cạnh bị càu nhàu đến thể nhịn được nữa, liếc mắt khinh thường nhìn nàng, “Mân Côi!”

      “Dạ!” Nghe tiếng gọi, Mân Côi giật mình hoảng sợ, sau khi nghe vậy, nàng lập tức đứng lên, bước nhanh đến bên giường, “Quận chúa, ngài gọi nô tỳ?”


      “Mân Côi, ngày mai chúng ta vào trong thành.”


      “Quận chúa, trong thành làm cái gì?” Đột nhiên phán ra câu như vậy, khiến Mân Côi hiểu, lập tức bĩu môi, vẻ mặt khó hiểu .

      “Ta vừa tiếp nhận sản nghiệp của Vương phủ, chung quy cũng nên dò xét phen a!” Mệt mỏi muốn giải thích nhiều hơn, nàng trở mình chậm rãi thiếp .

      Thấy vậy, Mân Côi mặc dù kinh ngạc trong lòng, nhưng vẫn thức thời xoay người rời khỏi, tiện tay đóng cửa lại.

      Ông trời a, quận chúa chúng ta muốn chưởng quản gia nghiệp rồi sao? Đây quả thực là chuyện làm cho người ta thể tin nổi!

      Mang theo nghi ngờ, Mân Côi chậm rãi rời , nàng phát ở sau lưng, thân ảnh thon dài tuấn mỹ cũng đồng thời rời khỏi đó.

      Hôm sau, mặt trời lên cao ba sào, Tống Ngâm Tuyết mới chậm rãi tỉnh lại.

      Nàng đứng dậy, xuống giường, đến trước bàn trang điểm, nhìn dung mạo nghiêng thành tuyệt mỹ của mình, nàng mỉm cười, tâm tình lập tức sáng sủa lên ít. Nàng cũng tin, dung mạo nàng như vậy, lại tìm ra nam tử nguyện ý lòng dạ nàng? Mấy phu quân trong phủ tuy mỗi người đều tuấn mỹ phi phàm, nhưng mà trông được mà dùng được, đám oán hận phẫn nộ, làm nàng cảm thấy đau đầu.

      “Quận chúa!” Lúc Tống Ngâm Tuyết liên tưởng, ngoài cửa Mân Côi ôm mấy bộ y phục vào.

      “Quận chúa, nô tỳ cầm y phục đến đây, người xem xem muốn mặc cái nào?” Bưng mấy món nam trang, vẻ mặt vui vẻ với Tống Ngâm Tuyết.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đứng lên, trong nội tâm ngừng khen ngợi: tuy Mân Côi này điệu bộ nịnh nọt, nhưng làm việc đúng là tỉ mỉ cẩn thận, biết mình vận nữ trang hành động trênđường phố có nhiều bất tiện, cho nên sáng sớm chuẩn bị tốt xiêm y chờ mình chọn lựa.


      “Vậy lấy cái lam nhạt này a!” Nhìn thoáng qua, gật gật đầu , Tống Ngâm Tuyết chọn lấy màu sắc rất sạch , nhàng khoan khoái.

      “Dạ!” Nghe vậy, Mân Côi hạ thấp người, lập tức đặt quần áo xuống xoay người ra khỏi phòng. Nàng biết hôm nay quận chúa thích có người hầu hạ thay quần áo, làm việc đều có tính độc lập rất mạnh, cho nên nàng rất thức thời đứng ở ngoài cửa chờ, đợi nàng mặc xong lại tiến vào trang điểm.

      “Quận chúa ngài tuấn mỹ!” Vừa chải tóc, vừa tình khen, thiếu chút nữa, Mân Côi sa vào trong dung nhan tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết.

      nhàng như hoa huệ, lại khiến người ta kinh tâm động phách! thân lam nhạt, dùng phấn trang điểm, nhưng lại thể toàn bộ vẻ tự nhiên thanh lệ. Tống Ngâm Tuyết lúc này, phong nhã như tiên, làm cho người ta liếc nhìn liền thể rời mắt!

      Nhìn chằm chằm vào bóng dáng trong gương đồng, nếu như biết đây là chính mình, sợ là Tống Ngâm Tuyết cũng khống chế nổi mà mất rồi!

      Chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình thay nam trang lại tuấn mỹ bức người như vậy!

      Thân ảnh hào hoa phong nhã, mặc dù mảnh mai làm cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy có vẻ thư sinh, nhưng lại vì thế mà khiến nàng càng thêm nho nhã, càng thêm làm cho nữ tử điên cuồng! Thử nghĩ tiểu sinh tuấn mỹ nho nhã thanh tú như thế, có nữ tử nào nhìn thấy đáy lòng lại cảm thấy trìu mến sâu?

      công tử phong hoa tuyệt đại! Mỉm cười thầm khen, đứng lên hướng về phía Mân Côi lộ ra nụ cười vô cùng trong sáng, nhất thời Mân Côi kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc đứng nhìn nàng.

      thôi!” tay khẽ vẫy, nhàng , Tống Ngâm Tuyết nhấc chân ra ngoài, sau lưng, Mân Côi bụm ngực lấy lại tinh thần, mặt ửng đỏ bước nhanh theo.

      “Thiếu gia, chúng ta đâu dò xét đây?” vào trong thành, Mân Côi giọng mà hỏi.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết khẽ mỉm cười : “Ta cũng biết! Ta lần này là ngầm điều tra, đến đâu tính đến đó!”


      “Dạ, dạ!” Gật gật đầu, hiểu ý, Mân Côi đưa tay chỉ vào phía trước : “Thiếu gia, phía trước chính là tiền trang của Vương Phủ, chúng ta có vào trong đó xem ?”

      Tiền trang sao? Nhắm mắt lại trầm tư chút, Tống Ngâm Tuyết tiêu sái chuyển động cây quạt trong tay : “Được, chỗ đó!”

      Nụ cười mê người như tắm gió xuân, làm cho trong lòng Mân Côi khỏi khẽ giật mình, nghe vậy nàng cúi đầu xuống, ngượng ngùng theo sau lưng.

      Tống Ngâm Tuyết lúc này đương nhiên có chú ý tới khác thường của Mân Côi, nàng chỉ mải mê nhìn ngắm xung quanh. Dù sao cũng là lần đầu tiên nàng dạo phố phường cổ đại, hưng phấn, là gạt người .

      Nhìn chung quanh bốn phía, chú ý phía trước, lơ đãng cái, vô ý tông vào người phía trước.

      “TMD! Ai dám đụng vào bổn hoàng tử!” Tiếng gầm giận dữ vang lên bên tai, khi Tống Ngâm Tuyết đầu váng mắt hoa còn chưa khôi phục lại, cổ áo đột nhiên bị người ta túm lên.

      “Tiểu tử ngươi chán sống prồi hải ?”

      Phun ra câu căm giận, chỉ thấy tên mặt béo bụng to, bàn tay to như móng heo của sắp sửa vung lên đánh.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lanh tay lẹ mắt, nghiêng đầu sau đó nhấc chân mạnh mẽ giẫm lên móng heo của tên béo này.

      “A –“ hét thảm tiếng, cổ áo lập tức được nới lỏng ra, nhìn tên béo ôm chân heo của mình liên tục kêu cha gọi mẹ, Tống Ngâm Tuyết liếc nhìn liền muốn rời .

      “Quận chúa!” Đúng lúc này, Mân Côi sau lưng vội vàng kéo nàng, thấp giọng bên tai nàng: “Quận chúa, chúng ta đối xử với Lục hoàng tử như vậy chỉ sợ tốt lắm đâu. . . . . .”

      Cái gì, là Lục hoàng tử? Chính là kẻ làm nhục vị hôn thê của Kỳ Nguyệt, Lục hoàng tử cùng cấu kết làm việc xấu với mình đấy sao! Ông trời a, phải đâu. . . . . .

      Sững sờ nhìn tên béo còn đứng nguyên tại chỗ kêu thảm thiết, trong lòng Tống Ngâm Tuyết thở dài, nàng biết cước vừa rồi mình dùng bao nhiêu sức, phải do nàng biết đối phương là ai sao? Nếu sớm biết là kẻ phiền toái như thế này, nàng là chọn cách ngoan ngoãn chờ đợi để mình bị nhận ra.

      “Này. . . . . . Ngươi sao chớ?” Yếu ớt tiến lên, vẻ mặt lo lắng, thứ nhất là lo lắng hành vi vừa rồi của mình chọc giận đối phương, thứ hai là sợ cách chuyện của mình khiến cho hoài nghi.

      “Xú tiểu tử, hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Vẻ mặt thịnh nộ, Lục hoàng tử buông chân mập muốn xông tới đánh Tống Ngâm Tuyết, mà khi nhìn tướng mạo tuyệt thế của Tống Ngâm Tuyết khỏi mãnh liệt ngây ngẩn cả người, “Ngươi, ngươi là. . . . . . Ngâm Tuyết muội muội?”

      “Là muội a!” Cười tủm tỉm giương mặt, bộ dạng thân mật quen thuộc, lúc này trong đáy lòng Tống Ngâm Tuyết sớm tính toán nên làm như thế nào rồi.

      “Lục ca ca, Ngâm Tuyết chỉ đùa với huynh chút thôi, sao huynh cho là vậy, còn muốn đánh ta a?” Ra vẻ giận dữ . Nghe vậy Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt lập tức tươi cười trả lời:“Ai nha, Lục ca ca làm sao cam lòng đánh tiểu Ngâm Tuyết nhà ta? Ai bảo muội giả dạng như vậy, hại ta nhất thời thể nhận ra!”

      Cợt nhả tiến lên, có vẻ lúc này hân cũng còn đau nữa, Lục hoàng tử tay ôm nàng, tiếp đó hai con mắt ngừng nhìn từ xuống dưới: “Ai, ta Ngâm Tuyết, muội là đẹp a! Nhìn cách ăn mặc này, quả là công tử văn nhã, phỏng chừng chỉ cần là nữ tử, nhìn đến cái khuôn mặt phấn nộn thanh tú này đều nhịn được muốn rung động phen!”

      Cười như kẻ trộm, tay còn nhân cơ hội sờ soạng cái khuôn mặt nhắn kia, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết chán ghét trong lòng, đẩy ra, nhưng sau khi thấy thân thể mập mạp của Lục hoàng tử vì chú ý mà lảo đảo, lập tức tươi cười thân mật : “Ai nha, Lục ca ca, người ta tại chính là nam nhân, sao có thể ôm ôm ấp ấp giữa phố như vậy?”

      Nguyên bản Tống Vũ Kiệt bởi vì bị nàng dùng sức đẩy ra mà sinh lòng tức giận, nhưng khi vừa nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Tống Ngâm Tuyết cục tức trong lồng ngực làm thế nào cũng phát ra được .

      “Hắc hắc, Ngâm Tuyết, muội là đẹp mắt. . . . . .” Ai, đáng tiếc a đáng tiếc! Người đẹp như vậy, đáng tiếc bọn họ là đường huynh đường muội*, bằng dựa vào tính tình của Tống Vũ Kiệt , bất luận như thế nào cũng bỏ qua trang tuyệt sắc bậc này!

      (*Đường huynh đường muội: em họ nội khác với Biểu huynh biểu muội là em họ ngoại có thể lấy nhau theo luật Trung quốc cổ đại)

      “Ngâm Tuyết, muội ăn mặc như vậy làm gì?” Nuốt ngụm nước bọt, thu hồi ánh mắt mê đắm, Tống Vũ Kiệt hỏi thẳng.

      “Ta. . . . . .” Nghe vậy chần chờ, do dự biết có nên đem việc mình muốn dò xét trong tiệm với hay , lúc này Tống Vũ Kiệt vỗ đầu cái, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra :“A, ta biết rồi! Ngâm Tuyết muội nhất định là muốn kỹ viện bắt Lâm Phong phu quân về a!”

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 26: Thúy Hồng lâu


      “Ngâm Tuyết, nhất định là muội muốn kỹ viện bắt phu quân Lâm Phong về a!” Vui tươi hớn hở , vẻ mặt mập mờ, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt bày ra bộ dáng “Ta sớm biết”. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày, khó hiểu :“Kỹ viện? Lâm Phong?”

      “Đúng vậy a, Lâm Phong a!” Gật gật đầu, Tống Vũ Kiệt đắc ý : “Ngâm Tuyết, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, muội cũng đừng giả bộ nữa, thành này có ai biết muội nổi danh là bình dấm chua, trông nom mấy vị phu quân quá mức nghiêm ngặt, bình thường cũng cho người khác nhìn quá nhiều! Hôm nay Lâm Phong lại công nhiên xuất nơi gió trăng, cơn tức này muội sao có thể nhịn được!”


      giống như rất tùy ý, TốngVũ Kiệt vẻ mặt vui cười, đường muội nàya, ngoại trừ tướng mạo xinh đẹp, những chuyện khác có thể là vô cùng bừa bãi, căn bản nên nhắc tới.

      nhìn chằm chằm vào nàng, bộ dạng cà lơ phất phơ. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nghiêng đầu : “ ra chạy tới thanh lâu. . . .” Khó trách từ sau ngày đó, chưa từng thấy bóng dáng của , đúng là kẻ tiêu dao khoái hoạt ha!

      Tên Lâm Phong này, là có máu trăng hoa thay đổi a! thầm nghĩ, nhưng cũng dị nghị quá nhiều, đối với những kẻ râu ria liên quan tới mình, Tống Ngâm Tuyết nàng cũng để trong lòng.

      Vẻ mặt bình tĩnh biểu lộ suy nhĩ chân trong nội tâm nàng lúc này, chính là Tống Vũ Kiệt lại ngộ nhận đó là bình yên trước bão tố, vì vậy sợ thiên hạ loạn, lập tức bắt đầu thổi gió, đốt lửa: “Đúng vậy a, ở Thúy Hồng Lâu! Ta từ chỗ đó ra, trông thấy ôm kỹ nữ đứng ở đằng kia mãnh liệt hôn, vui vẻ đến quên cả đường về nhà! Muội muội, muốn Lục ca ca ta mang muội đến nhìn cái hay ?”

      Bộ dáng xấu xa như kẻ trộm, giương khuôn mặt tươi cười lên, Tống Vũ Kiệt tự cho mình ưu nhã mở cây quạt ra, thản nhiên đứng bên cạnh phe phẩychờ đợi Tống Ngâm Tuyết trả lời.

      Thấy vậy, phản ứng đầu tiên của Tống Ngâm Tuyết chính là cự tuyệt, nàng cũng có thời gian rỗi để ý tới những chuyện này, chính là vừa nghĩ tới thân phận Tống Vũ Kiệt cùng tên Lâm Phong cần dằn mặt kia, nàng liền nhịn được đáp ứng.

      Dù sao cửa hàng khi nào dò xét cũng được, nàng nhân cơ hội này tìm hiểu Lâm Phong hư thế nào, cũng thuận tiện ổn định tâm lý Tống Vũ Kiệt, tránh cho sinh nghi.

      “Hảo, vậy phiền Lục ca ca dẫn đường a!” Cười mỉm , giả bộ ngu ngốc như bị người ta đầu độc, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân theo Lục hoàng tử, vừa vừa quên hỏi thăm ít chuyện Lâm Phong làm tại thanh lâu.

      “Yên tâm ! Có Lục ca ca ở đây, hôm nay hỗ trợ muộibắt phong nguyệt công tử trở về!” Vỗ ngực cái, vẻ mặt tự tin, thấy Nhữ Dương quận chúa mà mình quen thuộc, Tống Vũ Kiệt khỏi lộ ra nụ cười tươi, khiến cho thịt béo mặt va vào nhau lộn xộn.

      Trước Thúy Hồng Lâu, Tống Ngâm Tuyết thân nam trang, vô cùng tiêu sái mở miệng hỏi: “Chính là chỗ này?”

      “Đúng nha, Lục ca ca vừa từ nơi này ra mà!” Gật gật đầu, vẻ mặt khẳng định.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết huýt sáo tiếng, búng tay xinh đẹp : “ thôi!”

      Nhấc chân bước vào, mùi son phấn nồng nặc bay thẳng đến trước cái mũi nàng. Thấy thế, Tống Ngâm Tuyết hoảng hốt bịt mũi, liên tục kêu lên: “Cái mùi gì đây?”

      ” Mùi thơm của nữ nhân!” Vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, miệng cười toe toét, vui vẻ giống như cá gặp nước, toàn thân Tống Vũ Kiệt đều vô cùng phấn chấn.

      “Lưu mụ mụ, nhanh chuẩn bị cho bổn hoàng tử gian phòng tốt nhất!” Hét lớn tiếng, vung tay lên, lập tức từ phía bên phải bà sồn sồn trang điểm rực rỡ uốn éo ra, vung khăn lụa lên, làm nũng với Lục hoàng tử, “Ôi, Lục hoàng tử a, ngài đúng là nể tình, mới vừa chưa tới canh giờ, lại trở về ủng hộ a?”

      “Đúng vậy a đúng vậy a, bổn hoàng tử làm thế phải là nỡ xa mụ mụ cùng các nương Thúy Hồng Lâu sao!”Đưa tay ngả ngớn , lập tức hung ác ngắt bả mông đít tú bà, khiến cho người bên cạnh nũng nịu kêu lên: “Ai nha, Lục hoàng tử xấu, véo ta đau quá !”

      hồi buồn ói dâng lên từ đáy lòng, chứng kiến màn này, trước mắt Tống Ngâm Tuyết bay qua rất nhiều quạ đen, sau đó lượn qua lượn lại gào thét ngừng.

      “Được rồi được rồi, Lưu mụ mụ, nhanh dẫn chúng ta lên !”Thu tay lại, cười rạo rực, Tống Vũ Kiệt lớn tiếng .

      “Lục hoàng tử bên này, mời!” Nghe vậy tú bà ngoan ngoãn hạ thấp người, dẫn đầu lên sương phòng tốt nhất lầu, Tống Ngâm Tuyết theo sau lưng, vẫn nhìn bốn phía dò xét.

      “Lục hoàng tử, căn phòng ‘ chữ Thiên số ’ này là chỗ cũ của ngài !” Mỉm cười, xoay người gọi nương tiến lại, lúc bọn Tống Ngâm Tuyết vừa ngồi xuống, Lưu mụ mụ dẫn theo vị nữ tử trông cũng tệ tiến đến.

      “Nàng là ai, tại sao phải Phượng Sơ?” Liếc mắt nhìn, vẻ mặt trách cứ, hiển nhiên Tống Vũ Kiệt hài lòng lắmvới nữ tử mà tú bà mang đến.

      được được, gọi Phượng Sơ!” kiên nhẫn vẫy tay, mặt ngầm giấu vui sướng. Thấy vậy, tú bà khó xử : “Lục hoàng tử, tối hôm qua Phượng Sơ nương ở cùng người đêm, tại cùng công tử khác, tiểu nhân tiện cắt ngang, như vậy hợp quy củ a!”

      “Cái gì có quy củ hay , bổn hoàng tử chính là quy củ! Nhanh gọi nàng tới, bổn hoàng tử đợi nổi!” Cố ý nhìn Tống Ngâm Tuyết bên người chút, lại nhìn Lưu mụ mụ ở thế khó xử chút, lông mày Tống Vũ Kiệt khẽ nhíu, lớn tiếng : “Cái đồ biết sống chết nào, dám cướp người của bổn hoàng tử!”


      “Dạ, là Lâm Phong công tử. . . . . .” Do dự phun tên ra, tú bà sau hồi cân nhắc, vẫn quyết định đắc tội ôn thần trước mắt này.

      “Là tiểu tử kia!” Vỗ bàn, chấn động khiến rượu bàn đổ tứ tung, Tống Vũ Kiệt đột ngột đứng lên, hung dữ : “ ở đâu? Bổn hoàng tử muốn gặp chút!”

      “Ở …ở ‘ phòng chữ địa số hai’. . . . . .” Run lẩy bẩy ra địa điểm, bộ đồ lòng của Lưu tú bà giờ phút này đều thót lên tới cổ họng.

      Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt khẽ dùng mắt ra hiệu với Tống Ngâm Tuyết, xoay người cái ra ngoài. Sau lưng, Tống Ngâm Tuyết đứng dậy đuổi theo, ánh mắt sáng ngời đảo qua đảo lại, gương mặt khẽ mỉm cười.

      “Dạ Lâm Phong, ngươi to gan, dám cướp người của bổn hoàng tử!” Nhấc rèm lên, nhấc chân mà vào, Tống Vũ Kiệt mạnh mẽ quát tiếng.

      Nghe vậy, Dạ Lâm Phong chậm rãi đẩy tiểu mỹ nhân nằm trong ngực ra, tay đỡ đầu, đôi mắt phượng dã lưu chuyển,“Ơ, là gió nào thổi Lục hoàng tử tới đây?” Đôi môi mỏng bĩu ra, vẻ mặt lười biếng cười cợt, vạt áo Dạ Lâm Phong hơi mở, lộ ra lồng ngực vô cùng trơn bóng gợi cảm.

      “Ngươi –“ vừa thấy cảnh nầy, dáng vẻ Tống Vũ Kiệt nguyên bản còn vạn phần kiêu ngạo bệ vệ, lập tức tắt ngấm, sắc mặt lập tức lộ vẻ mê đắm , “Hắc hắc, Lâm Phong công tử là tao nhã! Khiến bổn hoàng tử vừa nhìn trong lòng liền ngứa ngáy a!”

      Hử? gì vậy? Nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, thể phủ nhận bộ dạng Lâm Phong lúc này rất gợi cảm rất mê hoặc lẳng lơ, chính là dù thế nào cũng là nam nhân a, tại sao Lục hoàng tử này lại lòng ngứa ngáy?

      Trong nội tâm khó hiểu, Tống Ngâm Tuyết tránh sau lưng yên lặng theo dõi diễn biến. Lúc này, vừa thấy mặt béo phì thèm thuồng của Tống Vũ Kiệt, mặt Lâm Phong lên tia chán ghét, ngồi dậy, động tác cực kỳ ưu nhã sửa sang lại y phục của mình, : “Lục hoàng tử, Lâm Phong thế nào cũng là muội phu của người, phải ngay cả muội phu mình người cũng muốn ra tay chứ?”

      có, đương nhiên là rồi!” Liên tục khoát tay , phủ nhận ý nghĩ của mình. Buồn cười, Tống Vũ Kiệt cũng phải đồ ngốc, muội muội lại ở phía sau, trong lòng có nghĩ gì cũng thể ra miệng a!

      “Ha ha, Lâm Phong ngươi đâu vậy? Ngươi là muội phu của ta, cũng phải nam sủng của ta, ta làm sao lại ra tay với ngươi?” Trong lời sặc mùi dối trá , nghe vậy trong lòng Tống Ngâm Tuyết cả kinh. Cái gì, nam sủng? Trời ạ, vị Lục hoàng tử này khẩu vị cũng , lại nam nữ đều ăn sạch a? Lợi hại!Lợi hại!

      Nàng ở sau lưng liếc mắt khinh thường, lúc này ở trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, triệt để phỉ nhổ cái tên Lục hoàng huynh lớn lên y như con heo mập này!

      là sâu mọt của xã hội, đồ bỏ của thế gian, còn sống chính là bi kịch, chút tác dụng cũng có, chỉ biết gây tai họa cho người khác!

      Căm giận bất bình nghĩ, trong lúc đó nghe được lời trêu chọc của Tống Vũ Kiệt: “Lâm Phong muội phu công nhiên ra ngoài tìm hoan mua vui như vậy, chẳng lẽ sợ quận chúa biết được cao hứng sao?”

      “Quận chúa? quận chúa nào?” Cười cười, vẻ mặt lơ đễnh, Lâm Phong tay ôm chầm Phượng Sơ nương bên người, tiếp theo vuốt ve khắp người nàng.

      “Còn có quận chúa nào nữa? Đương nhiên là thê tử của ngươi Nhữ Dương quận chúa!” Mắt thấy động tác trêu chọc của Lâm Phong, cùng với thân thể chọc người của Phượng Sơ, Tống Vũ Kiệt nuốt nước miếng, vẻ mặt sắc dục trả lời.

      “Nhữ Dương quận chúa? Ha ha!” Cười khinh miệt, thuận tay đem mỹ nhân trong ngực đặt giường, môi nỏng tuấn mỹ nghiệt của Lâm Phong chậm rãi mở ra: “Nữ nhân kia, quả thú vị , nào có phong tình như Sơ nhi của ta.”

      TNN, lại dám xấu ta!

      Nghe vậy bất mãn, mím môi, Tống Ngâm Tuyết ráng nén giận, đứng yên lên tiếng, khi bàn tay thon dài xinh đẹp của Lâm Phong định giật xiêm y mỏng như cánh ve của Phượng Sơ ra nàng đột nhiên“Khụ khụ” ra tiếng!

      “Lâm Phong công tử hăng hái, lại muốn biểu diễn xuân cung sống trước mặt người khác a!”

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 27: Tranh biện

      “Lâm Phong công tử hăng hái, lại muốn biểu diễn xuân cung sống trước mặt người khác a!” Trêu tức tiếng, lấy quạt tranh che mặt, Tống Ngâm Tuyết thanh lệ xuất trần như thần tiên ra.

      “Vị công tử này. . . . . .” Khiếp sợ nhìn Tống Ngâm Tuyết toàn thân phát ra hương vị phong nhã cùng tuấn mỹ, Phượng Sơ nằm giường,trong lúc nhất thời quên cả phản ứng, cứ như vậy lộ ra nửa vai, sững sờ, ngẩn người nhìn.

      “Phượng Sơ nương có vẻ rất chung tình với vị công tử này a.”Bởi vì quạt tranh ngăn trở nửa gương mặt tinh xảo của Tống Ngâm Tuyết, chỉ lộ ra cặp mắt xinh đẹp câu hồn kia, lại thêm thân nam trang, cho nên Lâm Phong nhất thời nhận ra, ngừng cười trừng mắt nhìn vị khách mời mà đến này.

      “Phong công tử cái gì vậy.” Hô tiếng kiều, cố ý kéo quần áo chảy xuống nửa người lên, Phượng Sơ nương như rắn nước quấn lên Lâm Phong, có ý trấn an , để cho vì vậy mà tức giận, nhưng hai con mắt nàng thủy chung lại nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, trong đó có ái mộ sâu đậm.

      công tử phong nhã nhàng! Hơi đỏ mặt, vừa cực lực nịnh nọt Lâm Phong, vừa chăm chú nhìn Tống Ngâm Tuyết, ánh mắt Phượng Sơ, cứ như là thiếu nữ ngây thơ rơi vào mối tình đầu.

      Lâm Phong là loại người nào, tung hoành chốn trăng gió bao nhiêu năm, há lại nhìn ra tâm tư của Phượng Sơ? nhàng đẩy nàng ra, vẻ mặt thâm ý nhìn Tống Ngâm Tuyết : ” Người Lục hoàng tử mang đến, chẳng lẽ dám dùng gương mặt gặp người khác sao?”

      câu châm chọc truyền đến, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết cũng tức giận, mà chỉ mỉm cười, dùng giọng ôn nhu nhất, hấp dẫn nhất của nàng trả lời: “Cũng phải! Tại hạ phải dám dùng gương mặt gặp người, chỉ là lo lắng có người tự ti mặc cảm, cho nên lúc này mới che nửa mặt.”

      “A, tự ti mặc cảm?” Kêu lên tiếng buồn cười, Lâm Phong miễn cưỡng khởi động thân thể to lớn mà khêu gợi của mình, mỵ cười : “Yên tâm , các hạ! Người ở đây, đều rất là biết mình biết ta!”

      Hừ, khẩu khí lớn! cũng tin, tên này có thể đẹp đến đâu! Nhìn chằm chằm vào , bên môi Lâm Phong gợi lên nụ cười lạnh nhạt, cực kỳ châm chọc.

      Thấy vậy, trong lòng Tống Ngâm Tuyết cười lạnh tiếng, bàn tay thon dài trắng trẻo chậm rãi cầm quạt tranh, từng chút từng chút dời ra khỏi mặt.

      Như gió xuân thổi qua lòng người, như ánh sáng của vì sao vụt qua, Tống Ngâm Tuyết lộ ra cả gương mặt, tuấn tú giống như là hồng nhạn trong gió trong sát na xẹt qua lòng người, lưu lại ấn ký sâu đậm làm cho người ta thẫn thờ lâu mới bình tĩnh lại.


      “Ngươi. . . . . .”


      “Ngươi. . . . . .”

      Vẻ kinh ngạc lên mặt Dạ Lâm Phong, chỉ thấy lúc này mắt trợn tròn, vẻ mặt khó có thể tin nhìn cảnh trước mắt, câu cũng nên lời.

      Trời ạ, đây là nàng sao? Là quận chúa dung tục tính cách cực kỳ điêu ngoa kia sao? Nàng tại sao, tại sao có thể có khí chất nhiễm bụi trần như vậy? Là mình nhìn lầm rồi ư.

      Mạnh mẽ nháy mắt phượng, trong đôi mắt hoa đào dã lộ vẻ thể tin được, Lâm Phong lúc này, nâng khuôn mặt tuấn tú căng cứng lên, thân thể vẫn nhúc nhích chằm chằm vào phía trước.

      Sau lưng , Phượng Sơ nương sau khi nhìn đến gương mặt của Tống Ngâm Tuyết, mặt đỏ bừng, kiều thẹn thùng kéo góc áo của mình.

      “Vị công tử này mời ngồi, Lục hoàng tử mời ngồi!” Quyến rũ nịnh nọt hô, kéo của mình y phục lên, Phượng Sơ bày ra bộ dạng phụ nữ đàng hoàng nhu thuận, bắt đầu rót rượu cho ba người.

      “Tiểu nữ tử Phượng Sơ, xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?” Xấu hổ đưa tay nâng chén rượu, dâng đến trước mặt Tống Ngâm Tuyết, Phượng Sơ cười vô cùng thẹn thùng.

      Thấy vậy, Lục hoàng tử mập mạp lập tức lớn tiếng ồn ào kêu gào: “Phượng Sơ, nàng làm sao vậy, thân thể thoải mái sao?”

      Cho tới bây giờ chỉ là kẻ lưu luyến chốn phong lưu, làm sao chính thức hiểu được tâm tư nữ tử, Tống Vũ Kiệt vừa gào thét ồn ào, làm cho Lâm Phong bên cạnh cũng hồi thần lại.

      lúc này nhìn chằm chằm Phượng Sơ, đôi mắt phượng tinh xảo nửa khép, khóe miệng nhếch lên lời nào.

      “Tại hạ Tống Doãn, ra mắt nương!” Mặt cười tao nhã, khí chất như gió mát, Tống Ngâm Tuyết đưa tay đón chén rượu, cố tình giả bộ lơ đãng nhàng đụng vào tay nàng.

      Đầu ngón tay cùng đầu ngón tay đụng vào, tê tê dại dại, như dòng điện trong nháy mắt lan ra toàn thân, chỉ thấy Phượng Sơ kinh hãi rút tay về, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía trước, sau đó mê luyến, ái mộ, thể ngăn chặn từ trong nội tâm tràn ra.

      ra công tử cũng họ Tống. . . . . .” Tại Đại Tụng, Tống là quốc họ, là biểu tượng cho thân phận cao quý! Nghe như thế, trái tim Phượng Sơ vốn tung tăng như chim sẻ thôi , khỏi bắt đầu phanh rầm, phanh oành nhảy theo tiết tấu rối loạn!

      Công tử ôn nhu lại tuấn mỹ, đời có thể có mấy nữ nhân thích. Nhìn Phượng Sơ hoàn toàn đắm chìm trong vẻ đẹp của mình, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười trong lòng, có biện pháp mà nghĩ: ai, người này lớn lên cũng đẹp, nhưng cũng đành chịu nha!

      “Nào, Lục hoàng tử, Lâm Phong công tử, Phượng Sơ nương, Tống Doãn mời các vị ly!” Tiêu sái bưng chén rượu lên, uống hơi cạn sạch, động tác hoàn mỹ liên tục, hoàn toàn mang theo bất cứ tỳ vết nào.

      Lâm Phong cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, mí mắt hạ xuống, nhìn rượu ngon trong chén, gương mặt tuấn tú nghiệt chậm rãi lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa: Nhữ Dương quận chúa, ngươi, rất thú vị. . . . . .

      “Nghe Lâm Phong công tử là phu quân của Nhữ Dương quận chúa! Làm sao có thể cả ngày lưu luyến nơi bướm hoa, còn chút khách khí định biểu diễn xuân cung sống?”Tống Ngâm Tuyết mỉm cười ra câu châm chọc lại khiến người nghe đoán nổi tâm tình.

      Nghe vậy, Dạ Lâm Phong cười châm biết, đôi mắt câu hồn ngừng nhìn Tống Ngâm Tuyết từ xuống dưới. ra nàng tới chỗ này là vì mục đích này! Hừ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù nàng thay đổi cách ăn mặc, ngụy trang thế nào, lòng của nàng, cũng vẫn xấu xí thế thôi!

      “Trò xuân cung sống này luôn luôn có người muốn thưởng thức ! Chẳng lẽ Tống huynh biết, quận chúa nhà ta rất thích trước mặt mọi người biểu diễn đấy sao? Nàng từng buộc hộ vệ của nàng cùng nàng làm trong rừng hoa đào!” Híp mắt, cặp mắt tràn đầy khinh thường, Lâm Phong ôm Phượng Sơ vào trong ngực, bàn tay an phận cũng bắt đầu chạy loạn.

      “Lâm Phong, quận chúa này đúng là cùng hộ vệ ở trong rừng hoa đào . . . . .” Lục hoàng tử ở bên này vừa nghe thấy lời này, mắt mê đắm lập tức đảo quanh người Tống Ngâm Tuyết, “Chậc chậc, nghĩ tới, vị đường muội của ta còn có loại ham mê này!”

      Thấy Lâm Phong thành công đả kích chính mình, Tống Ngâm Tuyết lúc này híp mắt lại, cười mỉm mở miệng : “Bởi vì có cái gọi là phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ , ra tiêu sái như Lâm Phong công tử, cũng là loại nam nhân nhiều chuyện huyên thuyên sau lưng người khác!”

      “Nam nhân nhiều chuyện?” Lông mày tuấn tức giận nhíu lại, Lâm Phong nghe vậy chậm rãi nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong mắt mơ hồ có chút bất mãn, “Tống huynh bảo vệ quận chúa như vậy, chẵng lẽ là từng làm khách của nàng? Quận chúa nhà ta cũng có gì khác thường, chỉ là trông thấy mỹ nam hai mắt sáng lên, ta thấy Tống huynh tuấn nhã như vậy, chắc hẳn quận chúa thế nào cũng bỏ qua !”

      Trào phúng , làm cho Phượng Sơ bên cười khanh khách , chỉ thấy nàng ta lúc này che miệng, gương mặt đầy vẻ xem thường, như là cực lực khắc chế cái gì.

      Thấy vậy, trong lòng Tống Ngâm Tuyết thầm mắng hồi: NN ! Nàng còn dám khinh thường ta? Có lộn hay ! Nàng chính là kỹ nữ , dù thế nào là bị người đè, dùtrước kia mình dâm loạn thế nào, đó cũng là đè người khác! cái công cái thụ, địa vị so với nàng biết cao hơn bao nhiêu lần, cũng đến phiên nàng khinh khi ta đâu!(Myu: ai hiểu công thụ là gì PM riêng với ta :))

      Bất mãn nghĩ thầm, nhìn hai người trước mắt, Tống Ngâm Tuyết nhất thời cất cao giọng : “Đây là cái gì vậy? Tống Doãn ta sao có thể công nhiên cho Lâm Phong công tử đội nón xanh*? Dù là muốn, cũng phải tìm. . . . . .”(Đội nón xanh*: tương đương với bị cắm sừng ở VN)

      Thâm ý liếc qua Phượng Sơ bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt tới cực điểm, nhưng Phượng Sơ vốn bị ái mộ làm cho hôn mê đầu óc choáng váng, lúc này thấy Tống Ngâm Tuyết nhìn nàng, cũng trông nom lời người ta có ý tứ gì, liền mất hồn mất vía tươi cười đầy mặt : “Đúng vậy a đúng vậy a, Tống công tử làm sao lại mang nón xanh cho người khác chứ, Lâm Phong công tử cứ đùa!”

      Quả nhiên là mặt nữ nhân, đổi còn nhanh hơn thời tiết tháng sáu! Tốc độ biến ảo nhanh như vậy, là khiến người ta phải than thở mà xem! Tống Ngâm Tuyết khiêu khích nhìn Lâm Phong, nhìn vẻ mặt tức nghẹn, trong lòng vui vẻ, vừa định thêm cái gì ngoài cửa chạy tới gia đinh, sau khi vài câu bên tai Tống Vũ Kiệt, chỉ thấy Tống Vũ Kiệt vỗ đùi, vui vẻ câu “Tốt”, sau đó đứng lên vội vàng với bọn họ “Các vị, bổn hoàng tử có chuyện quan trọng, do đó xin trước bước!”

      Xoay người rời , khi Tống Vũ Kiệt ngang qua Tống Ngâm Tuyết trầm giọng với nàng câu: “Ngâm Tuyết muội muội, lần trước bị ngươi đoạt Kỳ Nguyệt trước, làm hại ta vài buổi tối cũng ngủ ngon, lúc này, ta nhất định phải tìm người tốt hơn cho ngươi đỏ mắt đỏ mắt*!” (* đỏ mắt:nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)

      Hắc hắc cười hai tiếng phẩy tay áo bỏ , lưu lại Tống Ngâm Tuyết sững sờ nghĩ: tên mập mạp kia những lời này là có ý gì? Tại sao lại liên quan tới Kỳ Nguyệt? Nghe lời hình như là cảm thấy hứng thú với Kỳ Nguyệt, chính là phải lúc trước người làm nhục là vị hôn thê của Kỳ Nguyệt sao? Vậy đây là chuyện gì?

      Khó hiểu lắc lắc đầu, quyết định tạm thời nghĩ nhiều nữa, nhưng vào lúc này, Lâm Phong đứng dậy bả kéo nàng, cười cười : ” Lục hoàng tử , bằng chúng ta cũng thôi! Tống huynh ở đâu, Lâm Phong có thể tiện đường tiễn huynh đoạn!”

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 28: Quyết định của Kỳ Nguyệt


      “Tống huynh ở đâu, Lâm Phong có thể tiện đường tiễn huynh đoạn!”

      Cười cười , mặt làm ra vẻ chân thành. Nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nhìn nhìn Phượng Sơ vẻ mặt mất mát bên cạnh, mỉm cười gật đầu đáp ứng. A, ai bảo nàng ta vừa rồi khinh bỉ nàng, Tống Ngâm Tuyết nàng từ trước đến nay là người có thù tất báo, lúc này thấy nàng ta khổ sở, là chuyện mình vui vẻ nhất!

      Đứng lên, nhã nhặn vén rèm, trong ánh mắt tiếc nuối của Phượng Sơ, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười ra ngoài.

      “Quận chúa, cách ăn mặc này, thực làm cho Lâm Phong giật mình thôi!” Ngồi xe ngựa Lâm Phong gọi, trong xe, Lâm Phong cười tà, tay ôm lấy nàng, sau đó dùng đôi môi mỏng khêu gợi kia nhàng ngừng mập mờ thổi khí bên tai Tống Ngâm Tuyết: “Quận chúa là ghen tị?”

      Mặt dựa vào mặt, ngón tay thon dài chậm rãi xẹt qua da thịt nõn nà của Tống Ngâm Tuyết, cuối cùng nắm bàn tay xinh đẹp mềm yếu như có xương của nàng, Lâm Phong thần sắc trêu tức mà khinh miệt : “Quận chúa nếu thân thể tịch mịch, muốn Lâm Phong giúp đỡ, chỉ cần phái người thông báo tiếng là được, tội gì chạy tới thanh lâu bày trận như vậy?”

      TNND, tên tự đại! đúng là tưởng mặt mình dát vàng sao? Cảm thấy khinh bỉ, tức giận quăng cho cái liếc mắt, Tống Ngâm Tuyết kéo dãn khoảng cách giữa hai người, tiện tay từ trong tay áo rút ra khối khăn lụa, sau đó vô cùng chăm chú từ từ chà lau bàn tay vừa rồi bị nắm.

      Hừ, sờ qua tay kỹ nữ, nàng cũng biết có dính bệnh gì !

      câu chậm rãi lau, ngón tay lại ngón tay. Tựa trong vách xe, Lâm Phong mắt phượng nghiêng nghiêng, vẻ mặt hào hứng nhìn nàng, nghiền ngẫm : “Quận chúa đây là ngại Lâm Phong bẩn sao? Ha ha, quận chúa, hình như sau lần trước bị ngã, người bắt đầu trở nên có chút giống với trước kia.”

      “A? Vậy sao?” Thình lình ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài trắng nõn duỗi ra ngoài xe, vô cùng chậm rãi buông ra, nhất thời khăn lụa liền theo gió bay ra ngoài, ung dung phiêu phiêu, trong chốc lát liền tìm ra tung tích.

      “Làm gì tuyệt tình như vậy?” Lơ đễnh nhíu lông mày, vẻ mặt kín như bưng, Lâm Phong kéo đôi môi mỏng chậm rãi :“Nhữ Dương quận chúa? Qủa càng ngày càng thú vị !”

      “Tại sao Lâm Phong công tử lại thích dùng loại giọng điệu này?” Môi son mở, thái độ thờ ơ, Tống Ngâm Tuyết cũng mệt mỏi muốn nhiều cùng cái tên cuồng tự đại này, đơn giản nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Chính là động tác hoàn toàn vô tâm này của nàng, rơi vào trong mắt Lâm Phong lại thành nàng” muốn còn làm cao”, vì vậy đáy lòng hừ lạnh tiếng, gương mặt lạnh lùng.

      Cũng lâu lắm, xe ngựa liền ngừng lại tại cửa phủ Nhữ Dương Vương, cần Lâm Phong đỡ, Tống Ngâm Tuyết lựa chọn tự mình nhảy xuống, nhưng vào thời khắc này, Dạ Lâm Phong bước nhanh tiến lên, tay ôm lấy nàng, để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nghênh ngang vào trong phủ.

      “Thả ta xuống!” Ta van ngươi, nàng tại đủ tiếng xấu rồi, muốn lại thêm chút lo lắng nữa.

      câu mệnh lệnh lạnh như băng, mười phần uy nghiêm, làm cho Lâm Phong khỏi dừng lại, thừa dịp này, Tống Ngâm Tuyết vùng cái nhảy xuống, khi hai chân đồng thời chạm đất, đầu chậm rãi quay lại: “Nhớ kỹ, loại tình này, bản quận chúa hy vọng nó phát sinh lần thứ hai!”

      Nàng lạnh lùng nhấc chân mà , sau lưng Lâm Phong dùng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, đúng lúc này, tiếng hừ lạnh vang lên, quay đầu, lại phát Kỳ Nguyệt đứng ở đó.

      “Đúng là ruồi đậu chỗ thối, loại nữ nhân này, cũng chỉ có người như ngươi nguyện ý đụng vào!” Xem thường xoay người, Kỳ Nguyệt làm bộ phải .

      Nghe vậy Lâm Phong cười cười, tiện tay sửa sang xiêm y có chút hỗn loạn của mình : “Đúng vậy a, ai bảo nàng mấy ngày hôm trước vì ngươi mà phải nhẫn nhịn? Nếu ngươi phục vụ nàng tốt, ta làm sao phải vất vả như vậy?”

      “Ngươi đừng bậy, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng phục vụ nàng!” Mặt lập tức có chút ửng hồng, Kỳ Nguyệt thẹn quá hoá giận trừng mắt liếc cái, mạnh mẽ vung tay áo bỏ .

      Sau lưng, Lâm Phong lắc đầu, lời trêu chọc truyền đến: “Ai, là thú vị! Nữ nhân hung mãnh như quận chúa vậy, cư nhiên còn giải quyết được tiểu đồng nam? biết là nàng nghĩ thế nào, chẳng lẽ định nuôi dưỡng tốt tốt, giữ lại chơi lần cho ? Ai nha, phỏng chừng nhẫn nhịn rất là thống khổ.”

      Lời khiêu khích vui đùa của Lâm Phong vang lên, nghe vậy toàn thân Kỳ Nguyệt mạnh mẽ rùng mình, hai đấm khỏi nắm chặt, khuôn mặt tuấn mỹ là mảnh hàn băng. ! tuyệt đối chấp nhận! để cho tiện nhân Tống Ngâm Tuyết này thực được ý đồ!

      lời nhìn thân ảnh dần xa, Lâm Phong thờ ơ mà cười cười, xoay người về phòng của mình, mệt mỏi mấy tối, cũng nên nghỉ ngơi tốt.

      Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ thắp lên, Tống Ngâm Tuyết đứng trong thư phòng, nhìn quyển sổ trong tay lẳng lặng tự hỏi. Tuy từ tay những phân tổng quản kia lấy được sổ sách chính thức, nhưng Nhữ Dương Vương phủ lớn như vậy, đống sổ những năm gần đây, trong lúc nhất thời làm sao xem hết được? Huống chi còn bị Lý Triệu Lương quấy phá lâu như vậy, muốn kiểm tra kỹ càng, quả có chút phiền toái.

      Chậm rãi lật, từng tờ từng tờ, bằng chỉ số thông minh hơn người kiếp trước của nàng, muốn chính thức khống chế cũng phải rất khó, chỉ là lúc này. Nhất thời cỗ mê muội đánh úp lại nàng, chống đầu, trước mắt phảng phất có rất nhiều hình ảnh lắc lư, có vui vẻ, có khóc, có mỉm cười, cũng có phẫn nộ . . . . . .

      Những hình bóng này chồng lên nhau đan vào cùng chỗ, khiến trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết vô cùng khó chịu. Đây là lần thứ mấy rồi, từ sau khi mình tỉnh lại, vài hình ảnh lạ lẫm này liền mực qua lại trước mắt nàng, lúc mới bắt đầu nàng tưởng não chấn động lưu lại di chứng, nhưng từ hình ảnh có cảm giác mông lung lúc bắt đầu, tại dần dần có chút ràng trước mắt, Tống Ngâm Tuyết dám khẳng định, đây tuyệt đối phải đơn giản chỉ là ảo giác!

      Tràng cảnh chân như vậy, cảm giác mãnh liệt như vậy, phát ra từ ý thức trong nội tâm, chẳng lẽ là trí nhớ trước kia của thân thể này sao?

      Tên DiêmVương chết tiệt kia từng qua, sau khi xuyên , mang đến cho chính mình ít việc tưởng tượng nổi, lúc mới bắt đầu nàng tưởng trò đùa dai của Diêm Vương, chỉ là cho mình năm vị phu quân, nhưng bây giờ xem ra. . . . . .

      Mạnh mẽ lắc đầu cái, muốn xem cẩn thận, chính là trong lúc đó, cảm giác cùng hình ảnh kia liền thoáng cái biến mất còn bóng dáng, tựa như tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh qua.

      “Quận chúa! Quận chúa!” Ngoài cửa truyền đến thanh của Mân Côi, tâm thần run run, đặt quyển sách tay xuống, Tống Ngâm Tuyết lập tức thở ra hơi ra ngoài.

      “Chuyện gì?” Kéo cửa ra, nàng khí định thần nhàn .

      Nghe vậy hạ thấp người, Mân Côi vẻ mặt vui vẻ hồi đáp: “Hồi quận chúa, Kỳ Nguyệt công tử ở trong phòng, chờ quận chúa ngài sủng hạnh!”

      “Cái gì? Ngươi cái gì!” Vẻ mặt kinh ngạc, thần sắc sững sờ, Tống Ngâm Tuyết xác định lại lặp lại lần: “Ngươi Kỳ Nguyệt? chờ ta sủng hạnh?”

      điệu tự giác lên cao chút ít, đầu Tống Ngâm Tuyết lúc này đầy sương mù! Nếu Lâm Phong đợi nàng, nàng còn tin tưởng, nhưng bây giờ lại là Kỳ Nguyệt, Kỳ Nguyệt hận nàng tận xương trong năm vị phu quân ! Chuyện này sao có thể a?

      Nháy mắt mấy cái, chống lại vẻ mặt cười mập mờ của Mân Côi, Tống Ngâm Tuyết lập tức : “Mang ta nhìn xem!”

      “Dạ!” Đứng dậy lĩnh mệnh, Mân Côi cao hứng bừng bừng lên phía trước, vừa vừa : “Quận chúa là có bản lãnh, ràng là Kỳ Nguyệt công tử khó thu phục nhất cũng ngoan ngoãn chủ động chạy tới thị tẩm, có thể thấy được mị lực của quận chúa to lớn đến nhường nào, cơ hồ là người nào có thể ngăn nổi!”

      Khoa trương vỗ mông ngựa, dùng hết khả năng nịnh nọt! Thấy vậy Tống Ngâm Tuyết cười nhạt tiếng, trong nội tâm thầm nghĩ: Mị lực lớn sao? E rằng chưa chắc a!

      Khi Tống Ngâm Tuyết mỉm cười bước vào trong phòng Kỳ Nguyệt bên trong lập tức chán ghét đứng dậy.

      Ha, loại phản ứng này, còn muốn thị tẩm? cảm thấy quá buồn cười sao?

      từ từ đến bên cạnh bàn, tự rót chén nước uống, trong đôi mắt đẹp của Tống Ngâm Tuyết lộ vẻ nghiền ngẫm. Từ khắc nghe được tin tức này, nàng biết chuyện đó có khả năng! Bất quá người ta như vậy, mình dù sao cũng phải cho họ mặt mũi phối hợp tí chứ?

      “Ngươi tới thị tẩm?” Có chút vui vẻ hỏi, Tống Ngâm Tuyết rất hứng thú nhìn thân ảnh đứng yên bất động.

      “Vâng!” câu dứt khoát đơn giản, nghe vậy Kỳ Nguyệt phụng phịu, tia biểu lộ .

      “Vậy ngươi còn đứng đó làm gì ? Cũng phải lần đầu tiên, cần phải cứng ngắc như vậy a?” Tống Ngâm Tuyết lúc này, biết mình cùng Kỳ Nguyệt trong đó căn bản cũng có cái gì, bởi vì trong ấn tượng của nàng, Nhữ Dương quận chúa điêu ngoa háo sắc, lại có nhiều phu quân như vậy, sinh hoạt cá nhân của nhất định rất dâm loạn, tuy Kỳ Nguyệt cũng cam tâm tình nguyện hầu hạ nàng, nhưng trước kia, nhất định cũng bị nàng mê gian a, cường bạo a ..vân vân rồi!

      Kỳ Nguyệt vừa nghe Tống Ngâm Tuyết đếm xỉa mà , lập tức tức giận đến toàn thân phát run, chính là lúc này lại mím môi, nâng hai tay nắm chặt lên, bắt đầu từng cái từng cái cởi xiêm y của mình.

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 29: Điều kiện của ta

      “Này , ngươi làm gì vậy!”Thét lên tiếng kinh hãi, Tống Ngâm Tuyết lập tức đứng lên, nhìn Kỳ Nguyệt quần áo rộng mở, mơ hồ lộ ra lồng ngực gợi cảm hoàn mỹ, nàng vội vàng chắp tay quay lưng .

      “Đây phải là thứ quận chúa vẫn muốn đấy sao? Tại sao bây giờ còn làm bộ làm tịch? Người mực chờ đợi, phải là muốn lần hảo hảo chà đạp ta sao? như vầy, người lúc này quay lưng làm gì? Là bởi vì tướng mạo ta so ra kém những phu quân khác của người, hay là cảm thấy kỹ thuật của ta tốt, cách nào làm cho người thỏa mãn?” Lời hết sức châm chọc, biểu lộ có chút vặn vẹo, có lẽ là lời Lâm Phong ban ngày phát huy tác dụng, Kỳ Nguyệt lúc này bị phẫn nộ làm cho hai mắt đỏ hồng, cũng trông nom ngượng ngùng bình thường của bản thân, cả người trần trụi đả kích Tống Ngâm Tuyết, giống như chỉ cần thấy nàng có chút vui, trong lòng mình vô cùng vui vẻ.

      “Quận chúa! Người trăm phương ngàn kế làm nhiều việc như vậy, phải chỉ chờ đợi hôm nay sao? tại Kỳ Nguyệt đứng ở trước mặt người, người cần gì phải giả bộ!” Lời lạnh lùng như băng tuyết truyền đến, mang theo khinh thường nồng đậm, Kỳ Nguyệt xong nhắm mắt lại, bộ dạng thịt béo chờ bị xé xác.

      “Đủ!”

      Thấy như thế, Tống Ngâm Tuyết xoay người, đầu lông mày nhíu lại, khẩu khí rất là lạnh nhạt : “Kỳ Nguyệt, ngươi cần như thế! Ta sớm , ngươi muốn xuất phủ, lúc nào cũng có thể, chỉ cần ngươi đáp ứng ta cái điều kiện!”

      “Ta tại phải là đáp ứng điều kiện của quận chúa sao?” Mặt tràn đầy châm chọc, lời khinh thường, nhắm mắt lại, Kỳ Nguyệt đáp lời.

      “Ngươi!” Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết có chút căm tức! Tên Kỳ Nguyệt này, phải chỉ hai lần chọc giận nàng, nếu vì thấy lúc trước quận chúa nợ , mình tốt bụng như vậy ở đây nghe nhảm!

      “Kỳ Nguyệt, nếu bản quận chúa muốn nam nhân, tuyệt đối có ai kém ngươi! Ngươi hãy thoải mái, buông lỏng tinh thần, chuyện ta muốn ngươi đáp ứng, tuyệt đối quan hệ đến thân thể của ngươi!”

      Mở mắt ra, mặt mờ mịt , Kỳ Nguyệt hơi nghi hoặc mở miệng : “Người có ý gì?”

      “Có ý gì sao?” Mỉm cười, tới trước, thẳng đến khi đối diện cùng Kỳ Nguyệt. Lập tức Tống Ngâm Tuyết thở dài, duỗi đôi tay thon dài trắng nõn xinh đẹp của nàng ra, chậm rãi, cẩn thận đem quần áo rộng mở của Kỳ Nguyệt khép lại.

      “Ngươi. . . . . .” Trong lúc nhất thời có phản ứng, chỉ biết sững sờ nhìn, lúc này, tiếp cận gần Tống Ngâm Tuyết như thế, cần tận lực, cũng có thể nghe thấy được mùi thơm nhàn nhạt thanh tân người nàng.

      “Tốt lắm!” câu đơn giản, kéo thần trí về. Khi trông thấy Tống Ngâm Tuyết sau khi đem quần áo của mình buộc lại, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, cả người ràng tự dưng khẽ giật mình! Đẩy nàng ra, bởi vì lực đạo quá lớn, Tống Ngâm Tuyết đề phòng mãnh liệt lui về phía sau vài bước, nặng nề đâm vào cạnh bàn, hai tay đưa về sau chống đỡ .

      “Ngươi?” Cũng nghĩ mình làm ra hành động như vậy, Kỳ Nguyệt trông thấy Tống Ngâm Tuyết đứng cạnh bàn nhíu chặt mày, vốn định mở miệng giải thích, chính là ai ngờ lời đến miệng lại thay đổi: “Tiện nhân, đùng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta!”

      “Tiện nhân? bàn tay bẩn thỉu?” Đứng thẳng dậy, miệng cười toe toét, ngừng xoa cái eo có chút phát đau, ánh mắt Tống Ngâm Tuyết hung ác trừng lên cơ hồ muốn giết người! nhẫn nại của người là có hạn, Kỳ Nguyệt, ngươi cần phải lần, lại lần khiêu chiến cực hạn của ta! Căm giận vung tay áo, Tống Ngâm Tuyết mặt lạnh lùng mở miệng: “Tốt, lời của ngươi ta nhớ kỹ!”

      Đúng vậy, những lời này nàng nhớ kỹ, nhớ đời! Chưa từng có người nào lưu tình thẳng vào mặt mình như vậy, Kỳ Nguyệt — là người đầu tiên!

      Nắm chặt nắm tay, mím môi, mắt Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi hít hơi sâu chậm rãi với : “Nghe ngươi rất có tài, có danh xưng là Đại Tụng ‘ Văn công tử ’. . . . . .”

      “Quận chúa muốn cái gì?” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết đến cái này, Kỳ Nguyệt vẻ mặt phòng bị hỏi lại.

      có gì!” Quay đầu cười cười, thanh tịnh như tuyết đầu mùa, lúc này Tống Ngâm Tuyết đưa tay vịn thành cửa sổ, biểu lộ nghiêm túc, “Ai cũng ngươi đầy bụng kinh luân, là tài năng trụ cột, lần trước khi ta thấy ngươi, ngươi cũng là yên lặng đọc, sách rời tay, chắc hẳn trong lòng ngươi nhất định muốn có công danh a!”

      “Hừ, công danh? Đối với cái này, ta sớm muốn! Bởi vì cái gọi là ‘ quan lại bao che cho nhau ’, ở Đại Tụng này, có tiền có thế, chỉ có nhiệt huyết tài hoa, sợ là phải chết vô cùng thảm.”

      Yếu ớt châm chọc, vạch trần trạng xã hội vô tình, Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, khẽ cười cười, cũng lên tiếng nghị luận. Tập tục từ xưa như thế, đến chỗ nào cũng vậy, mình còn có thể gì đây? Ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, tấm màn đen đầy sao lốm đốm, tuy là xa vời nhưng vẫn chân như cũ, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại trầm giọng mở miệng : “Kỳ Nguyệt, ngươi rất tài hoa, chắc hẳn trông nom sổ sách nhất định cũng thuận buồm xuôi gió! Lý tổng quản của quý phủ bởi vì tuổi tác cao nên cáo lão về quê rồi, trong tay ta tại có người nào có thể dùng, cho nên muốn mời ngươi đảm nhiệm chức tổng quản Vương phủ, biết ý của ngươi thế nào?”

      “Tổng quản? Ta?”

      Trong lúc nhất thời nàng rốt cuộc mưu đồ cái gì, Kỳ Nguyệt phỏng đoán nhìn nhìn.

      Lúc này thấy sau lưng đáp lời, Tống Ngâm Tuyết xoay người lại, chống lại hai con ngươi của chậm rãi : “Ngươi cần hoài nghi, ta chỉ mời ngươi làm tổng quản Vương phủ , có gì hơn!”

      “Ngươi lại tốt bụng như vậy sao?” Vẫn chưa tin, Kỳ Nguyệt nghe vậy hồ nghi hỏi lần nữa.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, thân thể cực kỳ ưu nhã tựa lan can cửa sổ, chậm rãi : “Kỳ Nguyệt, ngươi cho là ta cần phải lừa gạt ngươi sao? Như lời ngươi , ta trước đây muốn thân thể của ngươi! Nhưng mà bây giờ, ta rất ràng cho ngươi biết, ta đối với ngươi– có hứng thú! Chỉ cần ngươi chịu tiếp nhận cái chức tổng quản này, năm sau, ngươi có thể tùy thời rời , ta tuyệt đối ngăn trở! Nếu như ngươi còn tin, giấy trắng mực đen chúng ta làm chứng, thế nào?”

      Lẳng lặng đợi đáp án của Kỳ Nguyệt, lúc này ở mặt Tống Ngâm Tuyết, chính là có loại cảm giác thần bí, giống nàng trước kia, Tống Ngâm Tuyết tại, nhìn thấu cũng , tựa hồ như là sao băng mờ mịt cuối chân trời, làm cho người ta cách nào phán đoán.

      Nhìn nàng chằm chằm, trong đầu giao chiến dữ dội, trong lúc nhất thời cách nào xác định , Kỳ Nguyệt thẳng tắp đứng đó.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết giương lên nụ cười cực lạnh nhạt, hạ mí mắt xuống : “Cho ngươi thời gian ba ngày suy nghĩ, hi vọng ngươi có thể chính thức hiểu ràng!”

      Xoay người nhấc chân ra khỏi phòng, khiến Mân Côi ngoài cửa kinh hô hồi: “Quận chúa, ngài, sao ngài lại ra?” Ông trời a, thế đạo tại hoàn toàn thay đổi! Cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác nhẫn nhịn quận chúa được, kết quả phất tay áo đá cửa rời , nay vất vả Kỳ Nguyệt công tử mới lần đầu tiên chủ động, kết quả vẫn chưa tới nửa nén hương, quận chúa liền thắt lưng chỉnh tề ra?

      Kỳ Nguyệt công tử tạm thời đổi ý rồi? Hay là quận chúa quá mức đói khát, trong thời gian ngắn như vậy liền đem Kỳ Nguyệt ăn sạch ? Ở sau người nàng, Mân Côi lộ ra biểu lộ dám nghĩ, hai lời theo.

      “Quận chúa muốn chỗ nào a?” trước giơ đèn lồng lên chiếu sáng cho nàng, phục vụ của Mân Côi có thể là tận tình chu đáo.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt câu “Thư phòng“, sau đó mở miệng thẳng về phía trước.

      Ánh sáng lờ mờ chiếu thân ảnh cao ráo của nàng, trong màn đêm kéo cái bóng dài, Kỳ Nguyệt nhìn thân ảnh xa, ngoại trừ phẫn hận, lần đầu tiên lộ ra thần sắc phức tạp: Tống Ngâm Tuyết, ngươi rốt cuộc muốn làm gì. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :