1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 20: Gặp gỡ Kỳ Nguyệt


      “NN –“ Vừa sửa sang lại quần áo mất trật tự, vừa bất mãn ra rừng hoa đào, Tống Ngâm Tuyết về phòng ở của mình.

      Sau lưng, Minh Tịnh từ từ ra, thấy phương hướng nàng rời , xoay người, theo hướng khác.

      Lúc này, mấy hạ nhân ngang qua chậm rãi ra, sắc mặt bọn họ cổ quái, trong miệng đùa giỡn : “Nhìn , ta biết ngay là quận chúa! Chỉ là nghĩ tới nam tử này lại là Minh Tịnh công tử !”


      “Đúng vậy a, đúng a! Quận chúa hơi quá đáng, có năm vị phu quân còn thỏa mãn, lại còn bắt buộc Minh Tịnh công tử dưới ban ngày ban mặt làm ra việc cẩu thả đến bực này, biết xấu hổ!”

      “Thế này có là cái gì? Quận chúa chúng ta là hạng người gì ngươi còn biết sao? Chỉ cần lớn lên đẹp mắt, nàng từ trước đến nay người nào tới cũng cự tuyệt, là cái dâm oa trời sinh! Theo ta thấy, trong phủ này bao lâu nữa, có thêm vị phu quân.”

      “Thôi , Minh Tịnh công tử cũng phải là người như vậy! Các ngươi thấy quận chúa vừa rồi thở phì phì ra sao? Vậy khẳng định là chưa thỏa mãn dục vọng mới có thể như vậy! Người như Minh Tịnh công tử vậy, làm sao có thể để cho nàng khinh bạc?”

      như thế, nhưng Minh Tịnh công tử dù sao cũng là nam nhân a, quận chúa lớn lên đẹp như vậy, há lại động tâm sao?”

      “Động tâm cái quỷ nhà ngươi a! Nếu quận chúa vừa ý ngươi, ngươi động tâm sao?”

      dám, dám!”

      ” Thôi ! Nữ nhân như quận chúa vậy, chính là dù cho lớn lên dễ nhìn sao đây, trong mắt người đời, còn bằng cái kỹ nữ thanh lâu! Ít nhất người ta là bị bức bách bất đắc dĩ, mà nàng — tự nguyện chịu thấp hèn!”

      Ngươi câu ta câu, mấy hạ nhân cũng chầm chậm vào trong rừng lần nữa, chuẩn bị chặt mấy cành hoa.

      Trong Ngâm Tuyết các, Tống Ngâm Tuyết sắc mặt tốt vào.

      “Quận chúa, ngài đâu vậy, hại nô tỳ tìm?” Lúc này, Mân Côi đón chào, nàng hôm nay, được Tống Ngâm Tuyết thăng làm đại a đầu (đầy tớ có quyền hoặc tuổi cao)trong phủ.

      “Mân Côi, giúp ta chuẩn bị thùng nước ấm, ta muốn tắm rửa!” thẳng vào trong phòng, ngồi ở mặt ghế thẳng tắp phân phó.

      A? Nước ấm? Tắm rửa? Giữa ban ngày thế này tại sao lại tắm? Cảm thấy nghi hoặc, nhưng tiện nhiều lời, lĩnh mệnh xoay người xuống dưới chuẩn bị.

      Ngồi ở trong thùng, miễn cưỡng dựa vào, toàn thân bị nhiệt khí bao phủ, mặt nước còn phiêu đầy hoa đào.

      Hoa đào, lại là hoa đào? Lúc này vừa nhìn thấy hoa đào, cũng nhớ tới hoa rơi mặt đất vừa rồi, bị Minh Tịnh đối đãi như vậy nàng cảm thấyvô cùng tức giận, phất tay hắt nước, ném hoa ra khỏi thùng.

      Những người này, thức quá phận a! Nàng chẳng qua là bị Diêm Vương cẩn thận thu mệnh, sau đó lại mơ hồ trọng sinh vào người ở thế giới khác, vì cái gì lại phải nhận hết những chuyện tình phiền hà rối rắm này!

      Khẽ thở dài cái, mở hai mắt ra, khuôn mặt tuyệt thế thanh lệ chiếu vào trong nước, là phiêu dật vô hạn như vậy!

      “Tống Ngâm Tuyết a Tống Ngâm Tuyết, cái hồ nước này rất sâu, muốn chu toàn, phải coi ngươi như thế nào. . . . . .”

      Hôm sau, có xuất môn, chỉ ngoan ngoãn ở trong phòng. Tống Ngâm Tuyết biết bất cứ lúc nào, Minh Tịnh đều mơ hồ ở bên người nàng, mặc dù trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng trải qua chuyện hôm qua, hôm nay cũng sao cả rồi! Dù sao bất kể như thế nào, thân thể của nàng, cũng là thân thể của Nhữ Dương quận chúa, về phần sau này đối nhân xử thế ra sao, phải người khác có thể trông nom.

      Chậm rãi lật sách, trong đầu suy nghĩ nên làm sao. tại nàng là Nhữ Dương quận chúa, nàng thể đảm đương tất cả những chuyện của quận chúa trước kia. Chính là, mặc kệ quận chúa trước kia như thế nào,Tống Ngâm Tuyết hôm nay, tuyệtđối thể sống như thế!

      “Mân Côi!” Đứng dậy kêu .

      “Quận chúa có gì phân phó?” Cúi đầu, khom lưng hạ thấp người, Mân Côi cung kính tiến lên.

      “Trang điểm! Ta muốn gặp Kỳ Nguyệt công tử lần!”Còn thừa cái, biết người biết ta, mới có thể lập thế. Nhữ Dương Vương phủ này, kiểu chuyện lạ gì cũng có, nếu mình muốn tác động, cỏ vẻ nhất định phải bắt tay vào làm từ năm người này. . . . . .

      “A! Quận chúa, ngài muốn gặp Kỳ Nguyệt công tử? Chuyện này tuyệt đối được a!” Nghe vậy Mân Côi phản đối, làm cho Tống Ngâm Tuyết khỏi quay đầu, “Làm sao vậy?”

      “Quận chúa, ngài quên sao? Lần nào ngài gặp Kỳ Nguyệt công tử, cuối cùng phải làm cho mình đầy bụi đất? Kỳ Nguyệt công tử đối với quận chúa ghi hận trong lòng, cho rằng quận chúa hại chết vị hôn thê của , mỗi lần trông thấy quận chúa đều là bộ dạng giết cho thống khoái! Người tâm tình kịch liệt như thế, quận chúa đừng nên trêu chọc a.” Yếu ớt , biểu lộ sợ hãi, bộ dạng Mân Côi cực kỳ tình nguyện.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, lông mày xinh đẹp thanh tú khẽ nhíu, “A? ? Giúp ta trang điểm a.”

      A? Còn muốn a? gì nữa, Mân Côi thả tóc nàng xuống, cầm lược cùng cái gương qua, bắt đầu cẩn thận làm.


      “Mân Côi, đơn giản là được rồi!” Lời nhàn nhạt truyền đến, Mân Côi nghe vậy sững sờ, nhưng lập tức hiểu ra. Quận chúa những ngày này, cũng còn thích quần áo lòe loẹt rồi sao. . . . . .

      Đơn giản chải cái “Lưu Vân kế” *, liền phụ trợ cả người Tống Ngâm Tuyết trở nên cao quý thanh tịnh, có tục tằng như trước kia, nàng bây giờ, từ trong ra ngoài lộ ra vẻ thuần khiết xuất trần.

      “Đẹp quá a. . . . . .” Cầm lược, trong lúc nhất thời nhìn ngây dại, Mân Côi sững sờ bất động cảm thán, ra quận chúa xóa hết son phấn màu mè, vậy mà lại có vẻ đẹp chấn động lòng người!

      Nhìn biểu lộ ngây ngốc của Mân Côi, Tống Ngâm Tuyết khẽ cười, giống như tuyết trắng đầu mùa, thuần túy như vậy, ngây thơ như vậy, làm cho trái tim Mân Côi trước giờ vẫn giữ chặt gắt gao co lại cái.

      Xong rồi, mình làm sao vậy, lại phát ngốc với nữ tử lâu như vậy! Hoàn hồn lắc lắc đầu của mình, Mân Côi vội vàng chuyển tầm mắt : “Quận chúa, ngày hôm nay ngài muốn mặc xiêm y gì a?”

      “Vậy lấy kiện lam nhạt a!” Đứng lên, nhàng , tiếp nhận xiêm y chuyển qua, Tống Ngâm Tuyết xoay người mà vào trong phòng.

      Chính là bớt Hồ Điệp chỗ này khiến cho Minh Tịnh cuối cùng cũng tin mình a! Đưa tay lướt qua ngực trái của mình, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ: biết thân thể Nhữ Dương quận chúa này trước đây có bị năm vị phu quân nàng xem qua hay , nhưng chiếu theo tình huống trước mắt, sợ là. . . . . .

      Mặc xiêm y, ra cửa phòng, đường cảm giác bọn hạ nhân đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, tuy có khó hiểu, bất quá mặt vẫn là giả như rất bình tĩnh.

      Dưới dẫn dắt của Mân Côi, liên tục thẳng lại rẽ hai cái, liền đến Kỳ Nguyệt Các mà Kỳ Nguyệt công tử ở.

      “Quận chúa, phải vào sao?” Mân Côi sau lưng giọng .

      “Ừ!” Lên tiếng, nhấc chân vào.

      Quên , chết chết ! Bởi vì cái gọi là vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Chính mình chỉ cần khăng khăng mực theo quận chúa, quận chúa nhất định quên mình!

      Hung ác hạ quyết tâm, nắm chặt dao găm phòng thân sau lưng, Mân Côi cúi đầu rụt vai theo.

      Đẩy cửa sân ra, nhấc chân vào, chỉ thấy dưới tàng cây đa , nam tử yên tĩnh, có nồng đậm phong độ của người trí thức cầm sách đọc.

      “Quận chúa –“ Mân Côi nhàng lôi kéo ống tay áo Tống Ngâm Tuyết, ý bảo nàng cần tới gần quá. Thấy vậy, nàng nhàng cười cũng để ý tới. Dù sao Tống Ngâm Tuyết nàng cũng từng là cao thủ taekwondo đai đen thất đẳng, tuy ở cổ đại võ thuật tung hoành này hẳn rất lợi hại, nhưng tối thiểu đối phó Kỳ Nguyệt công tử biết võ công hẳn là phải việc khó gì a?

      Dừng bước, lẳng lặng nhìn nam tử mắt đẹp khép hờ, toàn tâm đều đắm chìm trong quyển sách, lông mày đậm nhạt vừa phải, hình dáng lông mày rất đẹp, hai mắt sáng mà tuấn lãng, mũi cao thẳng, môi ôn hòa mà lại nhu thuận, khiến cho cả người thoạt nhìn có loại hài hòa nên lời, tuấn nên lời.

      Lại là nam tử bởi vì tướng mạo mà gặp bất hạnh! Trong lòng khẽ thở dài cái, Tống Ngâm Tuyết nâng mắt lên. Kỳ trong lòng nàng, Thư Ly cũng tốt, Vô Song cũng được, Tử Sở cùng Lâm Phong cũng bất đắc dĩ như Kỳ Nguyệt! vốn là có mối nhân duyên tốt, lại bởi vì người địa vị cao nhất thời vui đùa mà hủy hạnh phúc cả đời, đối với Kỳ Nguyệt, nàng có thể , nàng rất là áy náy ! Mặc dù phải vì chính mình, nhưng ai bảo mình rơi vào thân thể này?

      “Mân Côi, ngươi ở đây chờ ta!” Trầm giọng , nhấc chân muốn lên.

      “Quận chúa!” bả kéo tay nàng, mạnh mẽ lắc đầu, nhưng dưới an ủi của Tống Ngâm mà thả ra.

      có việc gì! Chờ ta.”

      *Lưu Vân kế: trông có giống mây trôi ko nà.

      [​IMG]

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 21: Kỳ Nguyệt phản hận


      Chậm rãi vào, thân lam nhạt, giống như tinh linh trong gió, thanh tịnh mà linh động!
      “Ngươi. . . . . .” Tựa hồ cảm thấy có người tiến lại, lúc này Kỳ Nguyệt mở to mắt, khi chứng kiến Tống Ngâm Tuyết tươi mát, tinh khiết như tuyết đầu mùa trong nhất thời thể nhận ra nàng.

      Cũng khó trách, Nhữ Dương quận chúa trong dĩ vãng, tới chỗ nào đều trang phục lộng lẫy bôi trét dày đặc, rất giống nữ quỷ diễm lệ thấy mặt mũi! Hôm nay, nàng thân lam nhạt hợp lòng người, lộ ra gương mặt tự nhiên, trong lúc nhất thời khiến cho người ta khó lòng tin nổi.

      ” Thế nào? biết ta sao?” Cười yếu ớt mà hỏi, Tống Ngâm Tuyết đứng lại trước mặt .

      “Là ngươi!” Vừa nghe đến giọng này, Kỳ Nguyệt lúc đầu còn nhận ra, giờ phút này cũng hiểu .

      Tâm tình lập tức kích động lên, buông quyển sách, mạnh mẽ đứng lên, từ trong tay áo móc ra con dao găm muốn chạy tới đâm. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nghiêng thân cái tránh khỏi , tiện tay cầm cổ tay Kỳ Nguyệt hơi dùng sức, lập tức“Keng –“ tiếng dao găm rơi xuống đất, tiếp đó liền nghe được Kỳ Nguyệt nổi giận đùng đùng : “Tống Ngâm Tuyết tiện nhân này, ngươi thả ta ra, ta muốn giết ngươi –“

      “Giết ta? Sợ là ngươi thể a!” Tống Ngâm Tuyết vung tay cái buông ra.

      Bởi vì chú ý, Kỳ Nguyệt lảo đảo khỏi lui về sau vài bước, vịn cây, gương mặt văn nhã lộ vẻ tức giận phẫn nộ,“Tống Ngâm Tuyết, ngươi tới đây làm gì!”

      “Tới thăm chàng chút!” Nàng sai, nàng xác thực là đến thăm .

      Chính là người vô ý người nghe cố tình, Kỳ Nguyệt vừa nghe đến”Ta đến thăm chàng”, lập tức mặt tràn đầy phẫn hận: “Phì! biết liêm sỉ –”
      Ha, lại là câu! Nếu như nàng nhớ lầm, lần trước khi gặp được Thư Ly cũng chửi mình như vậy! Xem ra Nhữ Dương quận chúa này. . . . . .

      Biết vậy nên trong lòng vô lực, than tiếng, cũng tiến lên, Tống Ngâm Tuyết cứ như vậy đối mặt , khẽ :“Chàng hận ta như vậy. . . . . .”
      “Hận ngươi? Ta hận thể uống máu của ngươi, rút gân của ngươi, nghiền xương ngươi thành tro, khiến ngươi cả đời được yên ổn!” Nghiến răng nghiến lợi, Kỳ Nguyệt vừa vừa nắm tay chặt.

      Tàn nhẫn như vậy a! Cảm thấy tức cười, Tống Ngâm Tuyết nhìn nhìn : “Chỉ sợ ngươi còn có thực lực này?”

      “Thực lực? Hừ!” Hừ lạnh tiếng đứng thẳng thân thể, Kỳ Nguyệt thẳng tắp nhìn nàng : “Nếu như ngươi có cái hào quang Nhữ Dương quận chúa này, giết ngươi — là chuyện dễ như trở bàn tay!”

      “Bất quá rất đáng tiếc, ta tại là quận chúa đấy! Cho nên muốn giết ta, ngươi vẫn là chờ chút !” Cười cười , thanh êm dịu, mắt thấy oán khí của Kỳ Nguyệt trước mặt có phần đậm đặc, Tống Ngâm Tuyết lên trước.

      “Ngươi muốn làm gì!” Vừa thấy nàng tiến lên, Kỳ Nguyệt theo phản xạ lui về sau. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết gì! Tuyệt sắc khuynh thành như nàng, lại hết lần này tới lần khác khiến nam nhân nhìn thấy nàng, đều lùi xa ba bước.

      “Ngươi hận ta như vậy, là bởi vì vị hôn thê của ngươi chết sao? Như ta biết, nàng là tự vận.”

      “Đúng! Thanh nhi tự vận! Chính là nếu như phải do các ngươi, nàng chết sao? Ngươi cùng Lục hoàng tử, táng tận lương tâm, việc ác nào làm! Lúc ấy nếu ngươi giựt giây Lục hoàng tử làm nhục Thanh nhi trước mặt mọi người, ta cùng nàng tại sợ là sớm kết duyên, còn ở đây chịu khuất nhục sao!”

      Căm giận mà , hận ý trong mắt bắn ra, bàn tay Kỳ Nguyệt khỏi nắm chặt thêm vài phần. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết còn lời nào để , bởi vì nàng biết tình huống cụ thể lúc đó, cho nên cũng cách nào giải thích.

      “Kỳ Nguyệt, muốn giết ta, còn khó khăn chút ít! Bất quá nếu ngươi là có tâm nguyện khác, ta có lẽ vẫn có thể thỏa mãn ngươi.” Có lẽ là từ trong đáy lòng muốn đền bù cho , nhìn người như thế bị cừu hận che mắt, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy có chút tiếc hận.

      “Tâm nguyện khác? Tâm nguyện duy nhất trong cuộc đời này của ta chính là giết ngươi tới tế Thanh nhi, những thứ khác, cái gì cũng cần!” Mặt lạnh, khinh thường trả lời.

      Nghe vậy trong nội tâm thầm thở dài, tuy muốn đền bù, nhưng dù sao tại Nhữ Dương quận chúa là mình, cũng phải chính mình tạo nghiệt, nàng cũng thể đưa đầu tới cho chém a!

      “Kỳ Nguyệt, như lời ngươi , người lúc trước hại vị hôn thê của ngươi cũng phải chỉ mình ta, sao ngươi căm hận ta như vậy? Ngươi sở dĩ căm thù ta mãnh liệt như vậy, bất quá là bởi vì ta giam cầm tự do của ngươi. Như vậy , ta thả ngươi rời khỏi phủ, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ.”
      Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt , biểu lộ lạnh nhạt và nghiêm túc. Thấy vậy, vẻ mặt Kỳ Nguyệt hồ nghi nhìn nàng, chần chờ : “Thả ta rời phủ? Tống Ngâm Tuyết, ngươi lại chơi trò gì! Ngươi dùng tánh mạng cả nhà ta uy hiếp ta, đơn giản chỉ vì để ta cam tâm làm phu quân của ngươi, tại sao tại lại đột nhiên tốt bụng như vậy!”

      “Ta muốn ngươi đáp ứng chuyện!”

      “Ha, quả nhiên! Biết ngày là ngươi có tốt bụng như vậy, Tống Ngâm Tuyết nếu ngày nào đó ngươi thành người tốt, mặt trời mọc từ đằng tây!” Hừ lạnh cái, mặt tràn đầy khinh thường, Kỳ Nguyệt lúc này tối tăm mà u ám.
      “Ngươi cũng hỏi là chuyện gì sao?” Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm, lúc này trong lòng Tống Ngâm Tuyết có tia ảo não, Kỳ Nguyệt này, quả nhiên là quá cố chấp.

      “Còn phải hỏi sao? phải là ngủ cùng ngươi sao! cho ngươi biết Tống Ngâm Tuyết — , bao, giờ! Ngươi vẫn là sớm chết tâm , muốn ta hầu hạ ngươi? Kiếp sau a!”
      Ngươi!

      còn để gì ! Nhìn Kỳ Nguyệt công tử vẻ mặt khinh bỉ trước mắt, Tống Ngâm Tuyết có chút tức giận. Coi nàng là ai, dâm phụ sao? Trông thấy nam nhân là muốn lên giường!

      Sóng ngầm lưu động trong đáy mắt, miệng gắt gao mân lại phát ra lời.

      Thấy vậy, Kỳ Nguyệt cười nhạo : “Thế nào? Bị ta túng tim đen nên tức giận? Quận chúa ngươi vốn là người như vậy, cần gì phải ra vẻ thanh cao? Ngày hôm qua phải ngươi còn cưỡng ép con chó hộ vệ kia giao hoan trong rừng đào sao? Tại sao hôm nay lại chạy tới tìm ta đây? Quận chúa, ngươi biết , lần trước ngươi nhìn lén Thư Ly tắm rửa có ngã chết, trong lòng của ta vui mừng biết bao? Tiện nhân ai cũng có thể làm chồng như ngươi vậy, cứ như vậy mà chết, đúng là quá tiện nghi cho ngươi rồi!”

      Cười ha ha, nhìn Kỳ Nguyệt lúc này, Tống Ngâm Tuyết thu lại nụ cười, thanh bình tĩnh đến thể bình tĩnh hơn : ” Kỳ Nguyệt, cầu này của ta quá khó, cũng cầu ngươi làm chuyện gì quá phận, nếu như ngươi còn muốn rời Vương Phủ, ngươi có thể tùy thời tới tìm ta!”

      chuyện, nàng xoay người, ưu nhã mà cao quý, trong biểu lộ có chút trố mắt của Kỳ Nguyệt, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi rời .

      “Hừ, bất quá là thủ đoạn ra vẻ huyền bí mà thôi!” Sau lưng, Kỳ Nguyệt khinh miệt nhìn, trong ánh mắt có nồng đậm khinh bỉ, chính là trong lòng , lại lần đầu tiên có chút mê man: quận chúa này hôm nay làm sao vậy? Tại sao lần này mình sắc bén chỉ trích nàng như vậy, nàng lại chút phản ứng ? Nếu như đổi lại trước kia, sợ là sớm phát khùng. . . . . .

      Chẳng lẽ là bởi vì ngã đếnváng đầu sao? Trái tim, có khắc nghi hoặc, ngẩng đầu, nhìn thân ảnh thanh lệ tuyệt luân, Kỳ Nguyệt lần đầu tiên giận dữ rời sau khi nàng xoay người . . . . .

      “Quận chúa, cái này. . . . . .” Vừa nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết trở về, Mân Côi vội vàng nghênh đón.

      “Cái gì cũng đừng nhiều lời, !” Ném ra những lời này, Tống Ngâm Tuyết thẳng về phía trước. Nàng bây giờ, cần tỉnh táo, vô duyên vô cớ bị người ta nhục mạ như thế, dù cho tu dưỡng tốt cách mấy cũng chịu được, huống chi Tống Ngâm Tuyết nàng, cho tới bây giờ đều được người ta nâng niu, có bao giờ chịu oan ức như vậy!

      Buồn bực! rất buồn bực!

      “Xem ra Kỳ Nguyệt công tử lại chọc giận quận chúa rồi! Bất quá quận chúa lần này hình như. . . . . .” Ngơ ngác nhìn bóng lưng tuyệt trần , miệng Mân Côi giật giật, vẻ mặt khó hiểu lập tức chạy theo.

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 22: chuyện


      Bước con đường rừng, Tống Ngâm Tuyết hít hơi sau, đem tất cả nhứng chuyện phiền não quăng ra sau đầu. Nhưng sao nàng phải tức thế này , cũng phải nàng làm chuyện xấu, nàng cần gì phải tức giận? Việc này quả thực có lợi cho bản thân.

      Chậm rãi tựa vào thân cây, trong lòng thầm suy nghĩ về thế cục nay.

      Nhữ Dương vương phủ, ba chữ này đơn giản! Quận chúa bề ngoài có vẻ oai phong, nhưng kỳ thực, phải ở vào vị trí này mới biết có bao nhiêu gian khổ. Cứ như đứng miếng băng mỏng, chỉ sơ xẩy chút là có thể rơi vào thế vạn kiếp bất phục.

      Đổ mồ hôi hột, Diêm vương a diêm vương, ông thực mang tới cho tôi vấn đề rắc rối rồi! Khẽ lắc đầu, thuận miệng đuổi Mân Côi chỗ khác, mình tùy ý tới.

      Qua lời của Kỳ Nguyệt, việc Minh Tịnh gây ra hôm qua ở vườn hoa đào có lẽ lan truyền ra khắp vương phủ. NN! Mấy tên ruồi bu lắm chuyện, đồ vô lương tâm. ràng thấy gì mà trợn mắt dối. Xem ra bọn họ xem nàng thành hello kitty, tưởng nàng dễ bắt nạt chăng?

      Nheo mắt lại, lòng tràn ngập căm giận, thầm tính toán, đúng lúc này, từ phương xa vẳng lại tiếng đàn khoan thai bay trong gió.

      Xuất phát từ lòng thích đối với nhạc, Ngâm Tuyết về phía trước. Đẩy tán lá cây che khuất tầm mắt ra, phát Thư Ly ngồi xếp bằng, trước mặt là cây đàn cổ.

      Sắc mặt tĩnh lặng như nước, đôi tay lướt dây đàn, những thanh du dương lan tỏa trong gian. Giây phút này, Thư Ly đám chìm trong niềm say mê nhạc, chuyên chú như vậy, nghiêm túc như vậy, khiến lòng người xao động.

      Ngâm Tuyết chậm rãi nhìn , đôi mắt sáng như sao khép hờ, đôi môi mỏng khẽ nhếch, mái tóc đen như mực bay trong gió, ánh sáng bao phủ quanh bắn ra nhiều đóa hoa ánh sáng, như người trời đắm chìm trong những cơn gió, xuất trần, thần thánh, cho phép người ta khinh nhờn.

      Quá đẹp, quá phong nhã, khí chất cao quý làm sao!

      Trong lòng ngừng ca ngợi, Tống Ngâm Tuyết cố dằn lại ý muốn tiếp tục tiến lên. Cùng là cao thủ về nhạc, tất nhiên trong lòng khó nén kích động muốn cùng hòa , núi cao sông dài nhưng tri khó cầu, tuy rằng bọn họ phải Tử Kỳ và Bá Nha, nhưng lòng đam mê nhạc lại cực kỳ giống nhau!

      Tống Ngâm Tuyết quấy rầy tĩnh lặng giờ phút này, nàng chỉ đứng xa xa nhìn, nhìn Thư Ly nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý vào tiếng đàn, Lạt Bá Hoa đứng hầu bên gương mặt đỏ ửng, à nha đầu này tại bị đổi tên thành Khiên Ngưu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm.

      Cười cười, lẳng lặng ngóng nhìn, có đôi khi người với người ở chung chính là kỳ diệu như vậy.

      “Quận chúa, chẳng phải tới bây giờ cũng thích nhạc sao? Tại sao bây giờ lại có hứng thú?”.Phía sau, chẳng biết từ lúc nào, Minh Tịnh đến sau lưng.

      Ách! bước gây ra tiếng động ư? Đúng là dọa chết người mà. Lúc này nàng tức giận trợn trắng mắt liếc , ngữ khí có phần gắt gỏng: “Thế nào? Lại tìm ra được bằng chứng gì chứng minh ta phải Nhữ Dương quận chúa rồi sao?”.

      có, quận chúa chính là quận chúa, có chút giả dối”. lên trước, bình tĩnh nhìn thẳng vào hai mắt Tống Ngâm Tuyết, trong mắt Minh Tịnh như đàm nước sâu thấy đáy, muốn hút hồn người khác.

      Lại tới nữa rồi, lại là ánh mắt này! Tống Ngâm Tuyết lập tức căm giận, xoay người rời khỏi. Minh Tinh đưa tay cản lối của nàng, hai mắt nhìn sâu vào mắt nàng, chậm rãi tới gần.

      “Quận chúa.” Khí tức như lông vũ thổ ivào gương mặt trắng nõn của Ngâm Tuyết, khiến tâm trạng nàng bối rối hồi, lúc này nhìn Minh Tịnh khác hẳn ngày hôm qua , Tống Ngâm Tuyết vội vàng : “Nếu biết ta là quận chúa, xin sau này đừng như vậy nữa”.

      Đẩy ra, vẻ mặt bình tĩnh . Nghe vậy, Minh Tịnh cười giễu: “Quận chúa, Minh Tịnh là hộ vệ bên cạnh người, cần phải bảo vệ người chu toàn! Ngày hôm qua Minh Tịnh hành xử như vậy, chỉ đơn giản là muốn xác định thân phận của quận chúa, để tránh cho quận chúa dưới tình huống ràng bị thương tổn. Quận chúa lẽ ra nên cảm tạ Minh Tịnh thay vì đối đãi lạnh nhạt thế này”.

      Cái gì! Cảm tạ ngươi? Ngươi uống lộn thuốc rồi sao.

      Trong lòng phẫn nộ, đứng thẳng dậy, Tống Ngâm Tuyết cười ngọt ngào, sáng lạng mà thanh thuần: “Mịnh Tịnh, ngươi ngươi làm vậy cũng vì ta ư? Vậy ta hỏi ngươi, nếu như ta bị người khác đánh tráo mà mãi tận bây giờ ngươi mới phát ra, như vậy, ngươi thấy đáng lẽ mình phải bị cách chức chứ phải còn đứng ở chỗ này tùy ý làm bậy sao?”.

      “Tùy ý làm bậy?” nhàng cười, bình tĩnh mà thong dong, Minh Tịnh thu hồi tay chậm rãi : “Mịnh Tịnh dù có tùy ý làm bậy cũng tuyệt đối bao giờ làm tổn thương quận chúa, xin quận chúa hãy yên tâm”.

      Yên tâm cái quỷ! làm tổn thương ta, nhưng gây khó dễ cho ta. Ta sớm biết hết rồi.

      thèm để ý tới nữa,Tống Ngâm Tuyết xoay người muốn gấp, lúc này, Minh Tịnh lại nhàn nhạt ra: “Quận chúa thích Thư Ly, vì cái gì còn hết lần này tới lần khác muốn để nha đầu mến mộ Thư Ly ở bên cạnh ? cảm thấy quá chướng mắt sao?”.

      “Cũng được, phiền ngươi phải lo”. Dừng lại, quay đầu nhìn, Tống Ngâm Tuyết thẳng thắn trả lời.

      “Quận chúa, với biểu này của ngài, Minh Tịnh còn cho rằng ngài tức giận ?”.

      “Ta có tức giận, ta chỉ cảm thấy ngươi trông nom quá nhiều”. Xoay người, chậm rãi về phía trước, Tống ngâm Tuyết quăng lại câu: “Mịnh Tịnh nếu ngươi quá nhàn rỗi, có thể tùy tiện dạo xung quang, đừng xuất trước mặt ta nữa”.

      “Quận chúa, Minh Tịnh từ trước đến nay tuyệt đối bao giờ rời xa người! Điểm này, người cũng biết. Còn nữa, Minh Tịnh rất muốn biết, quận chúa từng cưỡng ép năm vị phu quân phải vào phủ, sao hôm nay lại haò phóng muốn thả ra”.

      “Bản quận chúa có mới nới cũ! được sao? Ta ở chung với bọn họ lâu rồi, thấy phiền rồi, còn hứng thú nữa.” Liên tiếp phản bác lại, Tống Ngâm Tuyết nhướng mày, thần thái lộ ra vẻ thản nhiên.

      “Ồ, ra là như vậ ? Thế quận chúa tính làm thế nào bây giờ, trực tiếp trục xuất bọn họ ra khỏi vương phủ, e là quận chúa nỡ a”.

      “Sao ngươi biết ta nỡ?”. Tức cười, phải là nàng, dựa vào cái gì mà dám thay nàng.

      Ngẩng cao đầu tỏ mình hề yếu thế, Tống Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm vào Minh Tịnh. Khóe môi hơi lạnh của Minh Tịnh nhướng lên, chắp tay sau lưng : “Người khác ta biết thế nào, nhưng Thư Ly là tội thần, nếu như có ngày trời khỏi khỏi Nhữ Dương vương phủ, e rằng số phận của rất thảm… Quận chúa phải rất điểm này sao, ngài chắc chắn nỡ thả ”.

      Lời khẳng định kèm theo ánh nhìn ám muội mặt Minh Tịnh, khiến Ngâm Tuyết tức đến biết trút vào đâu.

      Hay lắm, Minh Tịnh, ngươi giỏi lắm!

      Mạnh mẽ quay đầu lại, hề để ý tới phía trước, đúng lúc này, đâm đầu vào Mân Côi hối hả chạy lại: “Quận chúa, quận chúa”.

      “Chuyện gì?” Khẽ nhíu mày thấp giọng hỏi.

      Mân Côi bưng ngực, thở hổn hển : “Quận chúa, Lý Triệu Lương, Lý tổng quản mang theo các vị phân tổng quản ngồi ở sảnh trước chờ người, rằng muốn cùng người thẩm tra sổ sách và vân vân”.

      Ồ! Mới qua ngày mà Lý Triệu Lương chỉnh lý xong các sổ sách sai be bét kia sao? Hừ, có đánh chết nàng cũng tin. Lại còn dám dẫn đám người tới, định thị uy sao? Hay lắm, lửa giận củabản quận chúa ta bữa nay có chỗ trút, giờ đem đám lão già các người ra hạ hỏa phen.

      Nheo mắt lại, con ngươi đảo qua vòng, Tống Ngâm Tuyết lộ ra nụ cười xảo trá như hồ ly.

      Bước nhanh về phía trước, Mân Côi đuổi theo, nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Ngâm Tuyết, trong mắt Minh Tịnh lộ ra chút thâm ý khó hiểu….

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 23: Ra oai phủ đầu

      thể tưởng tượng được, Lý tổng quản lại thần tốc như thế? Chỉ trong vòng ngày chỉnh lý sổ sách xong xuôi rồi.“Gỉa bộ tán thưởng tiếng, Tống Ngâm Tuyết người chưa đến mà nghe tiếng, vẻ mặt tươi cười như hoa vào.

      “Quận chúa!” Vừa thấy nàng tiến đến, Lý Triệu Lương cùng mười phân tổng quản lập tức cung kính hành lễ.

      “Các vị cần đa lễ!” Giơ tay lên, xoay người ngồi ghế thái sư, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, ánh mắt đảo qua từng người dưới sảnh.

      “Ngồi !” gật đầu, hướng mọi người ra hiệu.

      “Tạ quận chúa!” Thấy vậy, mọi người nhất tề chắp tay, nét mặt đều hết sức bình tĩnh.

      “Quận chúa! Hôm qua lão nô báo cáo sổ sách vì công tác bận rộn nên nhất thời sơ sẩy gây ra sai lầm, hôm nay đặc biệt mang các vị phân tổng quản tiến đến thỉnh tội, xin quận chúa trách phạt!” Dẫn đầu, Lý Triệu Lương đứng lên , bộ dáng kia nhìn có vẻ rất là chân thành.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười thầm dưới đáy lòng, miệng vội vàng : “Ngựa có lúc mất móng, người có lúc phạm sai lầm, Lý tổng quản vì Nhữ Dương Vương phủ vất vả nhiều năm, Ngâm Tuyết làm sao có thể vì chút lỗi mà trách phạt người được? Nhanh đứng lên, đừng như vậy nữa!” Giơ tay lên, nàng cũng bày ra vẻ mặt chân thành, Tống Ngâm Tuyết lúc này, có phần sắc thái đặc sắc hơn Lý Triệu Lương – đó là trông nàng rất ngây thơ!

      Ánh mắt ngây thơ, biểu lộ khờ dại, mở to mắt, Tống Ngâm Tuyết giơ mặt lên nhìn chằm chằm vào . Thấy vậy, Lý Triệu Lương hừ lạnh cái trong lòng, thàm miệt thị: quả nhiên là thứ ngu ngốc chỉ được cái mặt đường! Cái gì cũng biết, thế mà còn dám ở chỗ này làm bộ làm tịch! Hôm nay ta diệt được uy phong của ngươi, Lý Triệu Lương ta sống nhiều năm như vậy cũng uổng!

      Cầm lấy quyển sách, cẩn thận đẩy tới, Lý Triệu Lương mở miệng lần nữa: “Quận chúa, đây là sổ sách lão nô cùng các vị phân quản gia thức suốt đêm sửa sang lại, mời quận chúa xem qua!”

      Hừ! Ngu ngốc chính là ngu ngốc, tuyệt đối đột nhiên biến thành thông minh! Vẫn còn muốn điều tra ta? Kiếp sau đầu thai học thêm hai mươi năm nữa con ạ!

      Dương dương đắc ý nghĩ, nhìn Tống Ngâm Tuyết cau mày tiếp nhận, sau đó vẻ mặt chăm chú lật từng tờ ,trong lòng Lý Triệu Lương có chán ghét nên lời: nha đầu ngây thơ, ta mất buổi tối mới sửa sang toàn bộ những con số trong sổ sách, với cái đầu mít đặc của ngươi, sợ là xem đến hừng đông ngày mai, cũng nhìn ra cái gì bất thường.

      Khoanh tay, đứng thẳng tắp, ánh mắt thoáng trao đổi chút với tất cả các phân tổng quản, Lý Triệu Lương mặt mỉm cười chờ đợi kết quả tốt.

      Cúi đầu, từng tờ từng tờ chậm rãi xem xét, Tống Ngâm Tuyết càng xem càng tức giận trong lòng! Khá lắm Lý Triệu Lương, quả nhiên ngoài dự liệu của nàng, cho là chỉ cần san bằng các khỏan nợ nàng nhìn ra sao, cũng quá xem thường nàng a!

      Đè nén lửa giận trong lòng, mỉm cười thu sổ sách lại, Tống Ngâm Tuyết vô cùng sáng lạng đứng lên, trả quyển sổ cho Lý Triệu Lương.

      “Lý tổng quản làm việc quả nhiên cẩn thận hiệu suất, mới dùng thời gian ngày sửa sang các khoản chi tiêu trong gần năm của Nhữ Dương Vương phủ ràng như vậy! Ngay cả những khoản thăm viếng bé như hạt vừng rườm rà như vậy cũng bỏ xót, trí nhớ Lý tổng quản tốt, để ý mọi thứ ràng đâu vào đấy!”

      Tống Ngâm Tuyết ngấm ngầm châm chọc khả năng “dọn dạp” sổ sách của Lý Triệu Lương. Nghe vậy Lý Triệu Lương tưởng nàng khen ngợi , lúc này cũng nghĩ nhiều, chắp tay cười cười đáp: “Lão nô có bản lãnh gì, chính là trời sinh trí nhớ tốt hơn so với người bình thường, cho nên đối với các khoản chi tiêu đều nhớ tinh tường! Cũng chính vì như vậy, lúc trước Vương gia mới có thể yên tâm đem sản nghiệp Vương Phủ giao cho lão nô quản lý.”

      Cậy già lên mặt mà , thể uy phong, Lý Triệu Lương tay vuốt chòm râu trắng, ưỡn cao bụng, nháy cũng nháy mắt cái thẳng tắp nhìn về phía trước.

      Tốt lắm! Thứ ta muốn chính là những lời này của ngươi! Thầm nghĩ trong lòng , nhấc chân tiến lên trước, Tống Ngâm Tuyết qua trước mặt từng tổng quản.

      ra Lý tổng quản gặp qua là quên được a!” Cười cười , mắt to vụt sáng đảo vòng, lập tức thu lại nụ cười trực diện dối mặt với Lý Triệu Lương.

      “Lý tổng quản gặp qua là quên được, là đối với tất cả khoản ghi sổ kết toán đều ràng chi tiết như lòng bàn tay a! Như vậy , Ngâm Tuyết ta cũng làm người khó xử, xin mời Lý tổng quan đem số tiền giao dịch lá trà tháng trước của Thông Đạt trà trang báo cáo lần a!”


      “Báo cáo việc giao dịch lá trà ư?” Kinh ngạc kêu lên tiếng, khiến chúng tổng quản phải giật mình sợ hãi! Lý Triệu Lương sững sờ ngẩng đầu, chống lại hai mắt Tống Ngâm Tuyết: “Quận chúa, đây là ý gì?”

      có ý gì nha, chẳng qua là nghe Lý tổng quản gặp qua là quên được, muốn mượn cái này khảo nghiệm Lý tổng quản mà thôi.” Cười tủm tỉm , xoay người lên chỗ ngồi, trong mắt Tống Ngâm Tuyết lúc này , chớp động tia sắc bén dễ dàng phát giác.

      “Lý tổng quản, sao người báo cáo được a? Cái khoản chi tiêu này chính là tự tay người sửa sang lại suốt đêm qua mà, tất cả các hạng mục các khoản cũng qua tay người, lại thêm trí nhớ hơn người, báo cáo trong vòng tháng hẳn là dư sức a!”


      “Cái này. . . . . .” Nhất thời nghẹn lời, cau mày, sắc mặt Lý Triệu Lương cực kỳ khó coi. Những con số trong sổ sách này đều là vì muốn cân đối thu chi mà cố ý làm giả, ràng chi tiết , lai lịch , lẫn lộn rối tinh rối mù, Tống Ngâm Tuyết lúc này bảo báo cáo, đây phải muốn mạng già của sao!

      Nghiêm mặt kìm nén bực bội, bị Tống Ngâm Tuyết vờn như vậy hồi, Lý Triệu Lương lâu cũng được lời nào. Mà phía sau , những phân tổng quản khác đều cúi đầu, dám thở mạnh tiếng.

      “Thế nào? Báo cáo được sao?” Hỏi lại lần nữa, mang theo tức giận, Tống Ngâm Tuyết thu nụ cười lại, lộ ra uy nghiêm mà nàng chưa bao giờ triển lộ trước mặt thế nhân.

      ” Lý Triệu Lương! Rốt cuộc là trí nhớ ngươi tốt? Hay là cái sổ sách này căn bản là giả! Chẳng lẽ ngươi biết thu chi từ trước đến nay đều khó có khả năng cân đối ư, vậy mà ngươi lại chỉnh lý sạch như vậy! Thực tưởng ta là đồ ngu ngốc tùy ý để ngươi trêu chọc ư?” Lời lạnh như băng chút độ ấm truyền đến.

      Thấy vậy, Lý Triệu Lương cũng nghiêm sắc mặt, lúc này, tuy có sai, nhưng mà quyết cúi đầu trước nữ tử mà mình mực cho là ngu ngốc .

      “Quận chúa! Chẳng lẽ bởi vì lão nô tuổi già, báo cáo được khoản kết toán này, quận chúa liền mực chắc chắn lão nô làm giả sao? Quận chúa, lão nô vì báo ân đức của Vương gia năm đó, ở trong phủ cực khổ lao tâm nhiều năm, làm thân trâu ngựa đền đáp, nếu quận chúa thấy lão nô khó chịu chi bằng phế là được, cần gì phải tìm loại lý do này đến hủy danh dự của lão nô!”

      Vô cùng đau đớn, trong mắt đầy bi thương, như là bị oan khuất lớn lao, Lý Triệu Lương đứng đó thở dài mình.

      Gỉa bộ! Lại giả bộ nữa rồi!

      Cười lạnh tiếng, chậm rãi tới trước, Tống Ngâm Tuyết lãnh khốc cong cong khóe miệng: “Vốn tưởng rằng Lý tổng quản làm sổ sách tệ, thể tưởng tượng được diễn trò càng tuyệt vời! Bộ dạng ngươi thê thảm ai oán như vậy là làm cho ai xem ? Là ta, hay là đám bọn ?”


      Ngón tay nhàng chỉ dưới sảnh, chỉ thấy những phân tổng quản kia vừa thấy tai họa sắp giáng lên đầu mình, lập tức co đầu rụt cổ y như con rùa.

      ” Lý Triệu Lương, ngươi biết hối cải!” Lạnh lùng liếc nhìn , chậm rãi đổi thái độ, khi mọi người ở đây đều cho rằng vị quận chúa này đổi tính, Tống Ngâm Tuyết lại mỉm cười lộ ra dung nhan xinh đẹp mỹ lệ như hoa của nàng.

      “Phàm là người ghi chép sổ sách, tâm tư kín đáo, nhanh nhẹn hoạt bát, bất kể là trí nhớ tốt hay là sổ kế toán vài năm, chỉ cần ngươi từng xác nhận qua, nhất định có ấn tượng! Lý tổng quản luôn miệng chính mình cẩn thận chăm chú, hôm nay vì sao chữ cũng được?”

      Mỉm cười nhìn sắc mặt khó coi của Lý Triệu Lương, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý.

      Nghe vậy, từ trong mũi Lý Triệu Lương phát ra tiếng hừ lạnh, mắt đầy khinh thường : “Tâm tư kín đáo, nhanh nhẹn hoạt bát? Nghe ý tứ của quận chúa, giống như rất tâm đắc với sổ kết toán? Như vậy , lão nô hôm nay tuổi tác cao, mặc dù từng là tổng quản quản lý sản nghiệp cho Vương gia, áp lực vai giống người bình thường, nhưng hai năm qua lão nô cũng rất muốn hưởng phúc an nhàn rồi, hôm nay quận chúa thông minh lanh lợi, lạnh lùng vô song, chỉ cần quận chúa có thể đọc ra đoạn trong cái quyển sổ này, lão nô liền lập tức chào từ giã, cáo lão hồi hương, từ nay về sau hề hỏi đến bất cứ cái gì của Vương phủ nữa!”

      năng có khí phách, Lý Triệu Lương hiên ngang lẫm liệt, chính trực sợ cường quyền. Thấy vậy, trong đáy lòng Tống Ngâm Tuyết cười lạnh hồi: khá lắm lão già này, đến lúc này còn muốn đập nồi dìm thuyền*, đâm ngược bản quận chúa kích? Hừ, ta lại há có thể cho ngươi như nguyện sao?

      (Đập nồi chìm thuyền là dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc, sau khi qua sông dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

      Chậm rãi xoay người, trong mắt đầy cao ngạo, chớp lông mi, Tống Ngâm Tuyết thèm để ý : “ biết Lý tổng quản muốn nghe đoạn nào?”

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 24: Cầm quyền


      biết Lý tổng quản muốn nghe đoạn nào?” Vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết có chút độ ầm nào cười lạnh , biểu lộ rất là chắc chắm.

      Thấy vậy, trái tim Lý Triệu Lương khỏi đập như trống: quận chúa này làm sao vậy? Xem vẻ mặt nàng cứ như là tính trước, chẳng lẽ nàng có thể đọc ra sao? có khả năng! Nàng mới lật xem sổ sách có lần, làm sao có thể nhớ được? Nàng cho rằng mình là thần thánh sao? Quả thực nông cạn buồn cười!

      Căm giận nghĩ, hung hăng mở quyển sổ ra, Lý Triệu Lương nhìn lướt qua mấy trang, sau đó mạnh mẽ khép lại, với Tống Ngâm Tuyết: ” Như vậy , lão nô cũng muốn làm khó quận chúa, biết bình thường quận chúa rất ít khi tiếp xúc với sổ sách, lực bất tòng tâm, lão nô chọn lấy đoạn đơn giản tùy ý khảo nghiệm là được.”

      Cho rằng Tống Ngâm Tuyết chỉ làm bộ làm tịch, Lý Triệu Lương nhắm mắt lại khinh miệt : “Tháng trước thu chi tiệm gạo của Vương Phủ như thế nào?”

      “Thu chi tiệm gạo, tháng trước ngân lượng dùng để thu mua là ba trăm năm mươi lượng, tiền công công nhân mười hai lượng, tiền xe vận chuyển bốn mươi hai, vị chi ba trăm lượng! Mà trong tháng bán toàn bộ lương thực, lợi nhuận tổng cộng bốn trăm lượng, hơn kém!” thẳng mạch, ý tứ châm chọc sâu xa.

      Nàng, nàng. . . . . . ràng thực đọc ra! Lại chữ sai. . . . . . Đây là nàng sao, quận chúa ngu ngốc học vấn nghề nghiệp, cả ngày ngang ngược đó sao?

      Vô cùng khiếp sợ, trong mắt có dám tin cùng nên lời! Lý Triệu Lương thấy vậy muốn há miệng, nhưng thủy chung lại phát ra thanh nào.

      “Thế nào, Lý tổng quản? Ngâm Tuyết báo cáo có sai gì hay ?” Giả bộ như phát , Tống Ngâm Tuyết thấp giọng hỏi.

      có, hòan toàn chính xác!” trán ngừng chảy mồ hôi lạnh, Lý Triệu Lương cà lăm cà cập trả lời.

      Vừa thấy như vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức nghiêm mặt, thanh mặc dù lớn, nhưng mà như gió rét lạnh đến thấu xương: “ hơn kém? Lại có loại kết toán như vậy sao? Lý Triệu Lương, xem ra ngươi coi ta là kẻ ngu ngốc rồi đúng ?”

      “Quận chúa, lão nô. . . . . .” Lời nghẹn ngang họng, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, thẳng đến lúc này, Lý Triệu Lương mới biết quá tay rồi!

      Vốn cũng cảm thấy có cái gì hợp lý, cho rằng tùy tiện như thế nào cũng có thể lừa gạt quận chúa ngu ngốc này, nhưng khi nghe Tống Ngâm Tuyết xảo diệu vạch ra chỗ sai sót, mới thấy đúng là mình vô căn cứ cùng buồn cười biết bao.

      Đúng vậy a, ngân lượng vào, làm sao có thể tuyệt đối cân bằng? Huống chi là Nhữ Dương Vương phủ lớn như vậy? Nhiều người nhiều chuyện, tuyệt đối thể ràng như trong sổ kết toán này. A! Sổ kết toán giả, vậy còn có cái gì là giả nữa đây?

      thầm hối tiếc, mặt tràn đầy vẻ cam lòng, thể tưởng tượng được Lý Triệu Lương thông minh đời, đến cuối cùng lại thua trong tay nữ tử ngu ngốc? Đây quả thực là sỉ nhục lớn lao !

      Xoay người nhìn mấy tên phân tổng quản nhát gan sợ phiền phức, Lý Triệu Lương thầm mắng trong lòng: đám có lương tâm! Lúc lấy tiền hăng hái lắm, vừa gặp phải chuyện gì lẩn đến mười vạn tám ngàn dặm? Mẹ nó, nếu hôm nay Lão Tử ngã xuống, cũng phải lôi cả đám các ngươi theo làm đệm lưng!

      Phẫn nộ nhìn, có người nào lên tiếng đỡ cho , Tống Ngâm Tuyết mỉm cười đảo mắt, cười cười tiến lên: “Lý tổng quản nhìn người khác làm cái gì? Chẳng lẽ chính ngươi phạm lỗi, lại muốn đổ cho người khác sao?”

      Kỳ Tống Ngâm Tuyết làm sao lại nhìn ra sóng ngầm khởi động giữa bọn họ, nhưng mục đích của nàng hôm nay chỉ là giết gà dọa khỉ thôi, chỉ cần diệt mình Lý Triệu Lương, rối loạn kết cấu của bọn họ, những kẻ khác còn ngoan ngoãn vào khuôn khổ sao?

      “Lý tổng quản, ngươi thân là Đại tổng quản của Vương Phủ, từng rất được Nhữ Dương Vương tín nhiệm, đem cơ nghiệp lớn như vậy giao cho ngươi quản lý, chỉ tiếc ngươi lại vong ân phụ nghĩa, dối gạt dưới, từ đó tham lam lấy tiền công để thoả mãn nhu cầu dục vọng ngày càng bành trướng của mình, ngươi hôm nay — ta nên xử trí ngươi như thế nào đây?”
      “Hừ! Quận chúa chỉ bằng quyển sổ liền chụp lên đầu ta cái mũ nặng như thế, sợ là đủ để thuyết phục mọi người a!” Hiển nhiên thấy mọi việc bại lộ, Lý Triệu Lương thấy giờ phút này có ai giúp đỡ, liền lập tức trở mặt.

      Thấy vậy, lông mày Tống Ngâm Tuyết nhếch lên, vẻ mặt lơ đễnh : “Khiến mọi người tâm phục ư? Buồn cười! Lý tổng quản là ngày đầu tiên quen biết Tống Ngâm Tuyết ta sao? Hành vi xử thế của ta, từ bao giờ cần phải thuyết phục mọi người rồi? Hơn nữa, Lý tổng quản phải tự mình muốn cáo lão hồi hương hưởng thụ thanh nhàn đấy sao? như vầy, Ngâm Tuyết ta sao có thể biết điều ?”


      “Ngươi — ngươi muốn đuổi ta ?” Hung ác nâng mặt lên, Lý Triệu Lương tức giận hồi, nắm chặt hai đấm nghiến răng nghiến lợi : “ ra quận chúa đào sẵn bẫy rập chờ ta nhảy vào a! Giỏi lắm, quả nhiên là rất giỏi!”

      Hừ, ! Mấy năm này ở Vương Phủ bòn rút ít tiền, cũng đủ chính mình ăn mấy đời hết rồi! Dù sao cũng chán ghét mỗi lần đều phải nhìn sắc mặt Tống Ngâm Tuyết mà sống qua ngày, bằng sớm rời , đỡ phải nhìn lâu chướng mắt!

      “Quận chúa, có câu quân muốn thần tử thần thể tử! Hôm nay quận chúa muốn đuổi lão nô , lão nô có nửa câu oán hận, lão nô lập tức trở về thu thập chuẩn bị.”

      Tựa hồ rất chính nghĩa , Lý Triệu Lương sau khi hành lễ xoay người định rời . Ngay lúc này, khóe miệng Tống Ngâm Tuyết cong cong, tiếp đó bước tiến lên ngăn lại : “Ai? phải Lý tổng quản muốn hưởng thú thanh nhàn sao? thanh nhàn, cần gì phải để ý nhiều như vậy! Mấy thứ trong nhà kia cũng cũ nát chịu nổi, Lý tổng quản dù thế nào cũng vì vương phủ lao lực nhiều năm như vậy, trước khi cũng thể để ngươi quá thiệt thòi, như vậy , Ngâm Tuyết sai người cho Lý tổng quản khoản tiền, cũng đủ Lý tổng quản ở nông thôn dưỡng già !”


      “Ngươi!” Nghe vậy lập tức thất sắc, Lý Triệu Lương vội vàng muốn cự tuyệt. Làm sao có thể như vậy được, tiền tài của mình đều giấu ở trong nhà, nếu như mình cứ như vậy mà , tâm huyết bòn rút của mình nhiều năm qua có thể coi như là đổ sông đổ bể.

      “Quận chúa, lão nô cần –“

      Giọng điệu cứng rắn cự tuyệt phun đến bên miệng, nhưng Tống Ngâm Tuyết làm sao lại biết ý nghĩ của ? Vì vậy lúc này đẩy cửa ra, hướng ra phía ngoài hô to tiếng: “Minh Tịnh –“

      tiếng động, chỉ thấy hai chân Minh Tịnh phiêu nhiên rơi xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh mà thong dong nhìn nàng:“Quận chúa có chuyện gì?”


      “Minh Tịnh, Lý tổng quản tự biết mình tuổi tác cao, hôm nay chào từ giã bản quận chúa, bản quận chúa thương cảm vì vương phủ lao lực nhiều năm, đặc biệt lệnh cho ngươi cầm mười lượng bạc mang theo đến chỗ ở nông thôn dưỡng lão!”

      Cái gì! Mười lượng bạc? Ông trời a, cả đời Lý Triệu Lương lăn lộn nhiều năm ở Vương Phủ như vậy, chẳng lẽ đến cuối cùng cũng chỉ có mười lượng bạc sao?

      Nghe vậy ngây ngốc, thân hình suýt nữa đứng vững, mặt Lý Triệu Lương trắng bệch nhìn Tống Ngâm Tuyết, nhìn gương mặt cười mỉm của nàng tràn ngập quan tâm cùng vô hại, thiếu chút nữa tắt thở ngay tại chỗ.

      “Khụ khụ –“ Ho khan kịch liệt hồi , thiếu chút nữa ho luôn cả phổi ra. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức bày ra vẻ mặt ngây thơ : “Ai nha, Lý tổng quản quả nhiên tuổi tác cao, chịu mệt nhọc được! Minh Tịnh, ngươi cầm mười lượng bạc mang theo Lý tổng quản lập tức ra , đường được sai sót!”

      Tống Ngâm Tuyết nhấn hai chữ “Ra ” đặc biệt nặng, dứt lời còn thâm ý nhìn Lý Triệu Lương chút!

      Lý Triệu Lương hiểu nàng có ý gì! Minh Tịnh là hộ vệ đắc lực nhất bên người nàng, võ công cao đến khó có thể hình dung! Giờ phút này nàng bảo mang mình đường, khi đường mình phản kháng hoặc có động tĩnh khác thường gì, vậy lập tức chính thức đưa mình “ra ” !

      Tâm kế sâu, ác độc! Lý Triệu Lương lúc này mặt xám như tro, thoáng cái liền mất tất cả, toàn thân như nhũn ra, rốt cuộc cũng đứng nỗi nữa.

      Thấy vậy, mắt Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp nhìn Minh Tịnh, mặc dù là lần đầu tiên sai bảo , nhưng nàng biết, trước mặt người khác, Minh Tịnh nhất định vâng theo mệnh lệnh của nàng!

      Quả nhiên, sau khi nghe phân phó, gương mặt bình tĩnh của Minh Tịnh lên chút khác lạ, nhưng cuối cùng vẫn đè ép xuống. liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý, gì thêm, sau đó xoay người bả quơ lấy Lý Triệu Lương mềm nhũn như bùn nhão, sau đó điểm chân, thân như chim yến bay ra ngoài.

      Oa, đây là trong khinh công truyền thuyết sao? Qủa là lợi hại! Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phương hướng hai người biến mất, Tống Ngâm Tuyết ngậm miệng lời nào.

      Lúc này, đám phân tổng quản bừng tỉnh đại ngộ từ trong kinh hãi, lập tức vọt tới bên người Tống Ngâm Tuyết, bắt đầu đau khổ cầu khẩn Tống Ngâm Tuyết lưu con đường sống.

      Thấy vậy, khóe miệng duyên dáng của Tống Ngâm Tuyết nhàng cong lên, tiếp đó xoay người, chậm rãi : “Các vị phân tổng quản làm sao vậy? Lý tổng quản là vì tuổi tác cao mới bị bản quận chúa đưa hưởng phúc thanh nhàn, các ngươi tuổi còn trẻ, muốn như sao?”

      Chúng phân quản gia nhất tề sững sờ, nhưng lập tức liền hiểu được ý tứ trong lời của nàng.

      “Tạ quận chúa khai ân! Tạ quận chúa khai ân!” Liên tục mang ơn to, trán mọi người đều chảy mồ hôi lạnh. Bởi vì bọn họ chỉ là phân tổng quản, từ trước đến nay chỉ làm việc với Lý Triệu Lương, cho nên đối với bản thân Nhữ Dương quận chúa cũng lắm, chỉ nghe người bên ngoài đồn đại nàng vô cùng điêu ngoa, thô bỉ. . . . . .

      Ai, xem ra mấy lời đồn đãi này thể tin được! Đến Đại tổng quản làm việc lâu năm như Lý Triệu Lương cũng có thể bị nàng vừa cười vừa nhổ tận gốc, huống chi là đám tiểu lâu la bọn họ?

      Xem ra sau này vẫn nên thông minh chút! Rùng mình hồi, tất cả phân tổng quản thành ngoan ngoãn đứng.

      A! Xem ra lần này nàng ra uy, hiệu quả cũng tệ nha! Mỉm cười, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi tiến lên, trầm giọng với bọn họ: “ Chuyện hôm nay, các ngươi nhớ kỹ trong lòng là tốt rồi, sau khi trở về, các ngươi cũng biết làm cái gì rồi đấy, từ nay về sau sản nghiệp của Vương Phủ do bản quận chúa trực tiếp tiếp nhận, chỉ cần các vị làm tốt, ta tuyệt đối bạc đãi các vị! Nghe chứ?”

      Vừa đấm vừa xoa, lúc này Tống Ngâm Tuyết năng khéo léo cực kỳ, làm cho đám phân tổng quản nghe vậy liền liên tục gật đầu đồng ý!

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhàng nâng đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía ngoài cửa sổ, nụ cười ý vị sâu xa chậm rãi ra. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :