1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 15: Sổ kết toán


      Từ sau ngày đó đường gặp Vô Song công tử, Tống Ngâm Tuyết bao giờ thân mình chạy loạn nữa. Nàng mình lẳng lặng đợi trong phòng, chậm rãi hiểu hoàn cảnh cả Đại Tụng.

      Cái thời kì này, nhiều nước thế theo thế chân vạc, quốc gia bình thường như nước Đại Tụng có sáu bảy nước. Bất quá tuy cục diện là nhiều nước theo thế chân vạc, nhưng trong đó có phân chia mạnh yếu. Như Đại Tụng, Đại Lương nay là quốc gia có binh lực tương đối mạnh, mà mấy nước khác như Hoa quốc cùng Kiều quốc, bọn họ trứ danh là sản vật phong phú, địa thế xa xôi còn lại hai nước là Đông Bình cùng Tây Thần. . . . . .

      Đại Tụng Nhữ Dương Vương, từng là Đại Tướng mang danh bách chiến bách thắng, chỉ tiếc tuổi trẻ mất sớm, chỉ để lại sản nghiệp lớn này cùng Nhữ Dương Vương phi cũng chỉ có ái nữ là Ngâm Tuyết.

      thương thắm thiết, Nhữ Dương Vương phi tự vận theo chồng, lưu lại ái nữ mười tuổi sống mình. Nhữ Dương quận chúa thừa kế vương vị, lại phải quản lý gia nghiệp khổng lồ, trong vòng đêm biến thành nữ tử phong vân của nước Đại Tụng .

      Thân thế hiển hách, cộng thêm bản thân chói lọi, Nhữ Dương quận chúa tuổi còn liền có tất thảy những gì mà thường nhân cả đời đều thể có được, bất quá chỉ tiếc, phụ mẫu đều mất lúc tuổi nàng còn , tâm trí phát triển cũng hoàn thiện, lại thêm bởi vì nàng thân phận cao quý lại có người quản thúc, dần dà liền biến thành tính cách quái đản ương ngạnh, điêu ngoa kiêu căng hôm nay.

      “Kỳ lại, vị quận chúa điêu ngoa này vẫn là đáng thương !” thầm nghĩ, ngoài miệng , Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đứng dậy.

      Đúng lúc này, nha đầu Mân Côi báo lại: “Khởi bẩm quận chúa, Lý tổng quản đến báo cáo sổ sách cho ngài.”

      “Lý tổng quản?” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy kinh ngạc, trầm ngâm .

      Thấy vậy, Mân Côi mở miệng trả lời: “Đúng vậy a, chính là tổng quản gia nghiệp cả Nhữ Dương Vương phủ Lý Triệu Lương Lý quản gia a! phải mỗi đầu tháng đều hướng quận chúa ngài báo cáo tình huống gia nghiệp lời lỗ tháng trước của Vương Phủ sao.!”

      Mân Côi chậm rãi , nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nhíu mày :“Mân Côi, ngươi là gia nghiệp cả Nhữ Dương Vương phủ này đều do mình Lý tổng quản trông nom sao?”

      “Làm sao như vậy được? Gia nghiệp của Nhữ Dương Vương phủ rất là to lớn! Có tiền trang, có tiệm gạo, có hiệu vải, có tửu lâu, có trà quán, còn có trại chăn nuôi. Rất nhiều sản nghiệp, làm sao Lý tổng quản mình trông nom cho hết? chẳng qua là có nhiệm vụ quản lý chung, từng cái sản nghiệp của Vương Phủ đều sắp đặt phân tổng quản phụ trách cụ thể từng hạng mục!”

      “Phân tổng quản? Mân Côi, ngươi có biết việc Lý tổng quản quản lý các phân tổng quản duy trì bao lâu ?”

      “Duy trì bao lâu a?” Mân Côi nghe vậy nghiêng đầu nghĩ lát : “Hình như là từ sau khi Vương gia cùng Vương Phi qua đời bắt đầu ! Khi đó quận chúa tuổi còn , có số việc còn biết xử lý.”

      “Tuổi còn ?” Tống Ngâm Tuyết lẩm bẩm. Thấy vậy, Mân Côi nghi ngờ: “Quận chúa, ngài hôm nay sao lại quan tâm mấy chuyện này như vậy? Trước kia ngài chỉ cần vừa nghe đến sản nghiệp, vừa nghe đến sổ kết toán, liền chuồn mất rồi. . . . . .”

      “A, chỉ là trong lúc rảnh rỗi, tùy tiện hỏi hỏi mà thôi, chúng ta thôi, đừng để cho Lý tổng quản chờ sốt ruột.” Khẽ gật đầu, thẳng về phía trước. Sau lưng, Mân Côi giọng thầm:“Kì quái, lần nào ngài để cho chờ mòn con mắt, lần này sao lại tích cực vậy nhỉ?”

      Khó hiểu theo sau lưng Tống Ngâm Tuyết cùng tiến vào đại sảnh, chỉ thấy Lý tổng quản thân thanh sam sớm chờ ở đó.

      “Tham kiến quận chúa!” Cúi người tiến lên, xoay người làm lễ, giọng của Lý Triệu Lương như tiếng Hồng Chung (chuông lớn)vang lên.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, đưa tay ra hiệu: “Lý tổng quản cần đa lễ!”

      “Tạ quận chúa!” Đứng thẳng thân thể, gương mặt hơi mập có chút già nua của Lý Triệu Lương lên nụ cười, tay vuốt chòm râu hướng Tống Ngâm Tuyết hỏi: “Quận chúa ngày trước vô ý từ núi giả té xuống, lão nô bởi vì vụ bận rộn thể đến thăm, lão nô phải rồi!”

      có việc gì, có việc gì, chút thương tích, chết người được! Lý tổng quản bận rộn, cả ngày vì vương phủ hao tổn tinh thần, Ngâm Tuyết sao có thể hiểu đạo lý như thế!”

      Đường hoàng , nghe vậy Lý tổng quản trong lòng buồn bực, khi nào Nhữ Dương quận chúa biến thành thông tình đạt lý như vậy, mỗi lần mình đến, nàng phải trưng ra khuôn mặt thối, bộ dáng quấy rầy hứng thú của nàng, ngày hôm nay nàng làm sao vậy?

      “Lý tổng quản, ngươi làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt Lý Triệu Lương nghệch ra, Tống Ngâm Tuyết nhàng mở miệng .

      có, có gì! Thân thể quận chúa có việc gì, lão nô liền bắt đầu báo cáo kết toán rồi!” Thu hồi tâm thần, Lý tổng quản biểu tình nghiêm túc .


      “Được!” Nghe vậy gật gật đầu, dưới vẻ mặt mỉm cười của Tống Ngâm Tuyết, Lý tổng quản bắt đầu chấp sách hồi báo:“Doanh thu của ngân hàng tư nhân tháng trước lời ngàn hai trăm lượng bạc, doanh thu tiệm gạo lời năm trăm lượng bạc, tiệm vải lỗ ba trăm lượng bạc, tửu lâu tháng trước lỗ hai trăm lượng bạc. . . . . .”

      Lý tổng quản mở miệng báo từng chữ từng câu, nghe vậy mặt Tống Ngâm Tuyết mặc dù bất động thanh sắc, nhưng lông mày lại càng nhăn càng chặt. Hừ, lão già này, quả là khi dễ ta ngu ngốc biết gì! cái sản nghiệp Nhữ Dương phủ to như vậy, ràng là trụ cột kinh tế của Đại Tụng rồi, Vậy mà báo lên nếu cửa hàng kiếm được chút lời bé như đầu ruồi, chính là cả tháng lỗ lã, xem ra cái kết toán láo tóet này, bị người sửa ít!

      Tống Ngâm Tuyết khẽ đảo mắt, vừa nghe Lý tổng quản báo cáo, vừa suy nghĩ trong đáy lòng, dựa theo chỉ số thông minh cao vời vợi của nàng kiếp trước, há lại ít thủ đoạn lừa gạt kết toán trong buôn bán sao?

      “Cho nên về tổng thể, tháng trước tình huống thu chi của Vương Phủ cơ bản là cân đối!” Thu quyển sách về, sau khi lên tiếng tổng kết câu cuối cùng, Lý tổng quản sắc mặt nghiêm túc ngẩng đầu.

      “Quận chúa, lão nô báo cáo xong, nếu như quận chúa có gì nghi vấn có thể đưa ra, nếu có, lão nô xin phép cáo lui.” Dựa theo lệ cũ, Lý tổng quản cúi người chuẩn bị rời . Bởi vì vị Nhữ Dương quận chúa trước mắt này, lần chính thức hướng chính mình thắc mắc, đều là vẻ mặt hào hứng, biểu lộ ước gì mình rời nhanh chút! Hừ, tiểu nương chính là tiểu nương, hiểu được gì về tài chính buôn bán? Còn phải để cho mình chơi đùa trong lòng bàn tay sao!

      thầm nghĩ, mắt lộ ra vòng khinh thường cùng chán ghét, đúng lúc rơi vào trong mắt Tống Ngâm Tuyết. Thấy vậy, nàng đứng lên, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Chậm ! Lý tổng quản xin dừng bước –”

      Thân mình chấn động, lý Triệu Lương khó hiểu xoay người, lần đầu tiên trừng to mắt hỏi: “Quận chúa còn có chuyện gì?”

      “Lý tổng quản, Ngâm Tuyết tuổi còn quá, có việc hiểu . Tại sao khi Lý tổng quản báo cáo kết toán thu chi, đều dùng ước chừng, cơ bản, những từ ước lượng xấp xỉ này để hình dung?”

      “A, hồi bẩm quận chúa, những con số sổ sách này là hôm nay vào, ngày mai ra, rất khó có chuẩn xác, lão nô sợ quận chúa nghe quá mức hiểu, cho nên liền lấy con số ước lượng để thuận tiện cho quận chúa nhớ!” Cười cười trả lời, vẻ mặt Lý Triệu Lương tràn đầy tự tin.

      Thấy vậy, đáy lòng Tống Ngâm Tuyết cười lạnh tiếng: lừa dối, còn tiếp tục lừa dối! Coi ta là tiểu hài tử ba tuổi tùy ngươi đùa giỡn a? Hừ, có lẽ Nhữ Dương quận chúa trước kia có thể, nhưng Tống Ngâm Tuyết ta bây giờ, muốn ở đây lừa dối vượt qua kiểm tra? Sợ là thể tùy tiện thuận theo ý ngươi rồi.

      Mỉm cười, tới trước, Tống Ngâm Tuyết mở miệng : “Lý tổng quản nhiều năm tận tâm tận lực vì vương phủ như vậy, vất vả cho ngươi. Năm đó phụ mẫu Ngâm Tuyết đều mất, chính mình tuổi lại còn , rất nhiều chuyện đều cần dựa vào Lý tổng quản quan tâm, bất quá bây giờ Ngâm Tuyết trưởng thành, là người lớn, cho nên có số việc vẫn muốn hiểu tinh tường tốt hơn, bằng cứ thế mãi, Ngâm Tuyết cách nào đối mặt cha mẹ linh thiêng ở trời rồi, ngươi có phải ?”

      “Dạ, Dạ! Quận chúa thừa kế vương vị, theo lý nên hiểu sản nghiệp quý phủ !” Khom cái lưng già cỗi, gật đầu làm lễ, trong nội tâm Lý Triệu Lương lúc này bất an, bất quá cũng chỉ là cảm thấy kỳ quái đối với khác thường của Tống Ngâm Tuyết, cũng có nghĩ sâu thêm bước.

      Thấy vậy, tinh quang lóe lên trong mắt Tống Ngâm Tuyết, gương mặt tinh mỹ tuyệt luân lộ ra nụ cười tính toán thanh lệ: “Tốt! như vầy, vậy phiền ti Lý tổng quản đọc chi tiết lần nữa, từng cái báo cáo cho ta nghe lần a!”

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 16: Trong vòng ba ngày


      “Tốt! như vầy, vậy phiền Lý tổng quản đọc chi tiết lần nữa , từng cái báo cáo cho ta nghe lần a!”Tống Ngâm Tuyết cười cười , tùy ý uể oải dựa vào ghế thái sư*.

      Thấy vậy, Lý tổng quản bĩu môi, thần sắc cực kỳ tình nguyện đứng lên, lần nữa mở sổ sách ra bắt đầu đọc: “Tiền trang, tháng trước lợi nhuận là tám trăm hai mươi bốn lượng bạc; tiệm vải, tháng trước lợi nhuận là bốn trăm lẻ hai lượng bạc; tiệm gạo, tháng trước lỗ ba trăm chín mươi lăm lượng bạc; tửu lâu, tháng trước lỗ hai trăm tám mươi hai lượng bạc. . . . . .”

      Lý tổng quản chậm rãi đọc, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nhàng nhấc tay, đình chỉ thanh .

      Mở mắt ra, lên trước, Tống Ngâm Tuyết nở nụ cười như hồ ly nhìn Lý Triệu Lương ngơ ngác hiểu.

      “Lý tổng quản, ta thực biết rằng lợi nhuận bốn trăm lẻ hai lượng cũng có thể thành doanh thu năm trăm lượng? Mà lỗ lã ba trăm chín mươi lăm lượng cũng thành lỗ lã ba trăm lượng được? Lý tổng quản, ngươi cũng là lão nhân chưởng quản kết toán của Vương Phủ, biết rằng với vàng bạc cần phải ràng hay sao? Hơn nữa, cho dù ngươi dùng ‘ bốn bỏ năm lên ’(Myu: Tức là 94 thành 90,95 thành 100), nhưng những con số này, hơm kém cũng quá xa rồi, đúng ?”

      Mỉm cười , cước bộ chậm rãi thong thả trong phòng, mặt Tống Ngâm Tuyết lúc này, thể ra loại cơ trí, loại khôn khéo, làm cho Lý Triệu Lương nhìn có chút khẩn trương lên. Quận chúa ngu ngốc này,từ khi nào bắt đầu biến thành thông minh rồi?

      “Cái này, lão nô. . . . . .” Có chút ấp úng đáp lời được.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cầm sổ sách qua, qua loa tùy ý lật xem lần, trong lòng lập tức hiểu hết thảy. NN, mấy lão già này, quả nhiên liên hợp lại làm giả sổ sách!

      Trong lòng căm giận, phải vì bọn họ lừa gạt mình, mà là vì bọn họ phụ tín nhiệm nhiều năm của Nhữ Dương Vương đối với bọn họ! Quả nhiên là đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến**! Thời gian làm quên lãng biến hóa hết thảy những chuyện tốt đẹp, những người nguyên bản hết sức trung thành ngay thẳng, hôm nay cũng biến thành khi dễ dấu diếm chủ nhân, bắt đầu lõi đời gian trá!

      Lắc đầu, trả sổ sách lại, Tống Ngâm Tuyết cười cười : “Lý tổng quản, Ngâm Tuyết tuy rằng ngu muội, đối với chuyện buôn bán hiểu nhiều lắm, nhưng vẫn biết cái gì là đúng, cái gì là sai! Khi Lý tổng quản báo cáo sổ sách con số , cụ thể , tất cả khoản tiền phân loại trong đó càng sơ lược, có chỗ thậm chí đề cập đến. Lý tổng quản, cái thứ lộn xộn hỏng bét như vầy, giống như là thứ ngươi nên giao cho ta xem a?”

      Lời đầy hàm ý, Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lý Triệu Lương, mặc dù vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt Lý Triệu Lương, lại hết sức lạnh như băng. Quận chúa này, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao khí thế lại sắc bén như vậy? Trước kia tuy rằng nàng cũng cường thế, nhưng loại cường thế này rất vô lý, có phần càn rỡ, nhưng cường thế đối với mình hôm nay, lại tạo ra áp lực, cùng bức bách!


      “Quận chúa, lão nô. . . . . .” Lập tức có chút chột dạ, trán cũng nhịn toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, vô thức giơ tay áo lên lau lau mồ hôi.

      Lý tổng quản ấp a ấp úng.

      Biết rằng có chút rối loạn, lúc này Tống Ngâm Tuyết cười sáng lạng, thanh ngọt ngào ngây thơ : “Ai, lão nhân trong phủ như Lý quản gia, làm sao có thể phạm sai lầm ràng như vậy? Đích thị là những phân tổng quản cấp dưới gây ra sơ sót, qua quýt biên soạn sổ sách hòng lừa bịp vượt qua kiểm tra, chính là Lý tổng quản những ngày gần đây vụ bận rộn, nhất thời cũng có xem kỹ, cho nên mới có kết quả như bây giờ, ngươi thấy ta đúng , Lý tổng quản?”

      Cố ý đem ba chữ “Lý tổng quản” kéo vô cùng dài, Tống Ngâm Tuyết cười mỉm nhìn . Kỳ chỉ cần là người có chút tâm tư, đều có thể nghe ra ý tứ của nàng lúc này. Thử nghĩ xem ngươi là tổng quản, nhiệm vụ chính phải là trôm nom thủ hạ chính là coi sóc những sổ sách sản nghiệp kia, nhưng hôm nay ngươi đến sổ sách cũng trông nom cẩn thận, làm sao dám tới vụ bận rộn?

      Những lời này của Tống Ngâm Tuyết, rất là có trình độ, vạch trần dụng tâm đáng ghê tởm của Lý Triệu Lương, lại châm chọc năng lực làm việc của , có thể trúng tim đen, giết người vô hình! Có thể do hết lần này tới lần khác trong đáy lòng Lý Triệu Lương sớm nhận định Nhữ Dương quận chúa là người ngu ngốc, cho nên trong lúc nhất thời cũng nghĩ sâu xa, chỉ là gật đầu ứng tiếng : “Dạ dạ dạ! Lão nô gần đây quả thực vụ có chút bận rộn, trong lúc nhất thời quên xem xét kỹ càng, chuyện này là sai lầm của lão nô, sai lầm của lão nô!”

      A! Sai lầm của ngươi! Tống Ngâm Tuyết trong đáy lòng khẽ hừ, Lý Triệu Lương a Lý Triệu Lương, ngươi đúng là đần độn tới cực điểm, ngươi nghĩ rằng ta ngu ngốc cả đời này sao?

      Nhàn nhạt cười ngọt ngào, trở về ghế thái sư, miễn cưỡng nâng chung trà lên, Tống Ngâm Tuyết trong mắt hàm quang, chậm rãi : ” Lý tổng quản biết tội của mình, vậy nhất định cũng biết trở về nên làm như thế nào a? Trong vòng ba ngày, ta muốn tất cả sổ sách của Vương Phủ phải ràng, kể cả lượng tiền vào, đường của dòng tiền, thu nhập, các loại chi tiêu cụ thể, toàn bộ đều phải ràng, ngươi, có thể làm được sao?”

      “Có thể, có thể!” Chắp tay vái chào, Lý tổng quản miệng liên tục đáp ứng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thoả mãn gật đầu, vươn tay nhàng vung lên: “Ừa, như vầy, vậy làm phiền Lý tổng quản rồi! Tốt lắm, ta đây cũng còn chuyện gì khác, Lý tổng quản có thể lui xuống nghỉ ngơi!”

      “Dạ! Lão nô cáo lui!” Bình ổn tâm thần, Lý Triệu Lương xoay người cáo lui, trước khi vẫn biết hối cải nghĩ: quận chúa này cũng biết là bị người nào xui khiến, lại bắt đầu kiểm tra sổ sách? Hừ, tự cho là đúng, mới trở mình cái, bảo trong vòng ba ngày chỉnh xong sổ sách, ngươi cho rằng ngươi là Văn Khúc tinh chuyển thế a? Được, ta liền lập tức chỉnh cho ngươi xem! Để coi ngươi đầu đầy đậu hủ có thể nhìn ra được cái gì!

      Căm giận bất bình phất tay áo, Lý Triệu Lương nhanh ra ngoài, thấy vậy, Mân Côi vẫn hầu hạ bên ngoài đến: “Quận chúa, hôm nay là làm sao vậy? Ngài trước đây nghe sổ sách vượt qua thời gian nén hương, nhưng hôm nay ràng lại dùng trọn vẹn canh giờ !”

      Kinh ngạc , Mân Côi tiến lên hầu hạ. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết khẽ cười : “Lý tổng quản tận trung làm hết phận , muốn lôi kéo bản quận chúa giảng giải sổ sách, bản quận chúa cũng cảm thấy quá mức đau đầu rồi đây.”

      “Dạ dạ, danh tiếng của Lý tổng quản trong phủ rất tốt , quận chúa có phụ trợ, chắc chắn làm chơi ăn !” Gật gật đầu, Mân Côi bưng nước trà nguội lạnh ra ngoài.

      Lúc này, Tống Ngâm Tuyết để ý tới lời của nàng, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại rất là thâm ý, vẻ mặt mỉm cười. . . . . .

      *Ghế thái sư:[​IMG]

      **“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà thu phong bi họa phiến? Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến. . . . . .”

      (“Nhân sinh nếu mãi chỉ như khi mới gặp, vậy đâu có gì phải phiền muộn? Thay đổi đó là chuyện thường thấy của lòng người, sao lại lòng người dễ đổi?) . Hai câu này là thơ của nhà thơ Nạp Lan tính đức đời nhà Thanh.

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 17: Con tin Tử Sở


      Mân Côi rồi, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhã dựa vào ghế thái sư.”Két –” tiếng cửa bị đẩy ra, người từ bên ngoài vào.

      “Quận chúa!” Lời bình tĩnh…, nhàn nhạt vang lên bên tai, nghe vậy mở mắt ra, Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp nhìn hướng thanh kia phát ra, ” Minh Tịnh a!”


      “Là thuộc hạ!” Gật gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ tia biểu lộ, Minh Tịnh bình tĩnh đứng vững, hai mắt nhìn lên người Tống Ngâm Tuyết.

      “Có chuyện gì sao? Từ sau ngày đó, hình như ngươi vẫn xuất lại.” Cử động con mắt nhìn Minh Tịnh, Tống Ngâm Tuyết trước sau vẫn bảo trì nụ cười quen thuộc của nàng.

      Thấy vậy, Minh Tịnh hai tay ôm quyền : “Quận chúa, Minh Tịnh là cận vệ của quận chúa, tất nhiên là khắc cũng rời người. Có lẽ ở ngoài Minh Tịnh phải lúc nào cũng thân, nhưng ở trong tối, Minh Tịnh bất cứ lúc nào cũng bảo hộ an toàn của người.”

      khắc cũng rời ?” Nghe vậy liền kinh hãi, Tống Ngâm Tuyết ngồi thẳng dậy ngừng, “Chẳng lẽ ngay cả khi ta tắm rửa nhà xí cũng ngoại lệ sao?” thể nào! Như vậy ta chấp nhận được! Đây phải là chút riêng tư cũng có sao? Mặc kệ mặc kệ!(Myu: Tuyết tỉ thực là thô bỉ a T.T)

      Thần sắc khoa trương của Tống Ngâm Tuyết, làm trong mắt Minh Tịnh lên tia chán ghét, sắc mặt bình tĩnh, nhàng : “Đương nhiên phải! Minh Tịnh chỉ là đứng xa xa phụ trách an toàn của quận chúa, về phần quận chúa tắm rửa, vệ sinh, kể cả gọi phu quân thị tẩm, Minh Tịnh cũng quấy nhiễu.”

      Nhàn nhạt mà …, , chút gợn sóng, tia phập phồng, giống như là loại chuyện tình râu ria quan trọng. Nhưng Tống Ngâm Tuyết thông minh như thế, nàng sớm nghe ra châm chọc trong lời của Minh Tịnh, lập tức cố ý trào phúng lại: “Đúng vậy a, những chuyện tắm rửa nhà xí, gọi người thị tẩm, đều là chuyện cực kỳ vui vẻ kia mà, Minh Tịnh công tử tự hiểu biết như vậy, đương nhiên tiến đến quấy rầy a!”

      xong, nét mặt tươi cười như hoa. Minh Tịnh nghe vậy trong nội tâm sững sờ, có lẽ là nghĩ tới Tống Ngâm Tuyết lúc này như vậy, cho nên trong nhất thời cũng kịp phản ứng.

      Bầu khí quá dị chảy xuôi giữa hai người, bốn mắt nhìn nhau, nam tuấn tú, nữ kiều, trong lúc nhất thời người nào biết, còn tưởng rằng bọn họ là liếc mắt đưa tình, sinh lòng hảo cảm!

      Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có nha đầu vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi hành lễ lắp bắp mở miệng : “Khởi bẩm quận, quận chúa, Tử Sở công tử , bị người ta hạ độc –“

      “Cái gì?” Nghe vậy đứng lên, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt kinh ngạc. Tử Sở công tử? Chính là Tam hoàng tử Đại Lương Quốc, bị đương kim Thánh Thượng ban cho mình làm nam sủng kiêm con tin sao? Làm sao có thể bị người ta hạ độc được?

      Mang theo nghi vấn, bước nhanh ra ngoài, Minh Tịnh sau lưng lời, sắc mặt bình tĩnh bước theo.

      Trong Tử sở các, đám người đứng đầy, có nha hoàn, có thị nữ, có đầu bếp, còn có mỹ nam phong thần tuấn lãng, nhưng nhìn qua lại hơi thanh cao kiêu ngạo chút.

      “Hỗn đản! Thánh Thượng bảo các ngươi hầu hạ Tam hoàng tử, các ngươi hầu hạ như vậy đấy sao?” tiếng mắng mỏ giận dữ, người tiến lên, thị nữ này tướng mạo thanh tú, nhưng toàn thân tràn ngập khí tức lạnh lùng mạnh mẽ rút kiếm ra khoát lên cổ đầu bếp, “! Là ai phái ngươi tới hạ độc!”

      nương tha mạng, nương tha mạng, tiểu nhân cũng biết tại sao trong canh này lại có độc, tiểu nhân chỉ phụng mệnh bưng tới cho Tử Sở công tử mà thôi!” Vừa thấy điệu bộ nàng, đầu bếp lập tức bị hù dọa đến chân tay đều mềm nhũn, nửa quỳ nửa quỳ vẻ mặt xin tha.

      “Còn muốn xạo!” Mạnh mẽ hét lên tiếng, thị nữ giơ kiếm lên muốn chém xuống, lúc này, Tống Ngâm Tuyết câu” Kiếm hạ lưu nhân” ( câu này tương tự hạ kiếm lưu tình), vẻ mặt vui vẻ đến.

      “Quận chúa, ngài làm chủ cho tiểu nhân, tiểu nhân có hạ độc hại Tử Sở công tử a!” Vừa nhìn thấy đương gia của Vương Phủ, đầu bếp bò tới bắt lấy làn váy của Tống Ngâm Tuyết, bắt đầu đau khổ cầu khẩ .

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đưa tay chậm rãi rút làn váy từ trong tay ra, sau đó ngẩng đầu cười cười hỏi: “Xin hỏi có người nào có thể cho ta biết, cái này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hay ?”

      “Việc này còn hỏi sao? tình rất ràng rồi, tại quý phủ của ngươi, có người muốn hại Tam hoàng tử chúng ta!” Thị nữ vẻ mặt hung ác kia chỉ kiếm về phía Tống Ngâm Tuyết, nghiến răng nghiến lợi .

      Xem ra thị nữ này là cận vệ của Tử Sở công tử rồi!

      thầm quan sát hết thảy trước mắt, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt bình tĩnh với đầu bếp: “Ngươi, đem chuyện vừa rồi, từ đầu chí cuối lần cho ta.”

      “Dạ dạ!” Gật đầu, đầu bếp mở miệng : “Khởi bẩm quận chúa, tiểu nhân là Triệu Lương đầu bếp phụ trách đồ ăn của Tử Sở công tử, hôm nay vị Cầm Tâm nương này Tử Sở công tử muốn uống canh gà, bảo tiểu nhân chuẩn bị xong đưa qua, nhưng lúc tiểu nhân mang canh lên, Cầm Tâm nương lại chặn lại đem canh quật ngã, trong canh bị người hạ độc!”

      “A? Cầm Tâm nương sao biết trong canh này bị người ta hạ độc?” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, con mắt hí lại giống như hồ ly, vẻ mặt thâm ý nhìn về hướng thị nữ cầm kiếm kia.

      “Ta là hộ vệ đặc phái của Đại Lương Quốc chủ, phụ trách bảo vệ an toàn của Tam hoàng tử trong canh này có độc hay có độc, ta liếc mắt liền có thể nhìn ra!” Lạnh băng hung ác , mặt Cầm Tâm có bài xích sâu.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết liễm hạ mí mắt : “ như vậy, ngươi nhận định độc này là người trong phủ Nhữ Dương Vương ta hạ sao?”


      phải các ngươi còn ai!” Thu kiếm, Cầm Tâm đến bên người Tử Sở công tử, mặt tràn đầy giận dữ nhìn về phía mọi người: “Các ngươi to gan, Tam hoàng tử đường đường là hoàng tử Đại Lương, các ngươi cư nhiên dám vụng trộm hạ độc ! Lần này, chúng ta tìm hoàng đế Đại Tụng các ngươi đến phân xử được rồi!”

      Lời liến thoắng cứ như đúng rồi, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy ràng hết thảy. Nàng nhìn thân ảnh thon dài, tuấn mỹ khôn cùng, trước sau vẫn ngẩng đầu lên, trầm mặc khinh thường quay lưng về phía mình, bên môi, có đường vòng cung hơi giương lên. Tử Sở Công tử, ngươi cho rằng còn có thể cao ngạo sao!

      “Cầm Tâm nương, lời này chính là nên lung tung ! Nhữ Dương Vương phủ tuy rằng phủ lớn người hỗn tạp, nhưng nhất định có người hạ độc Tử Sở phu quân a!”

      Thoả mãn nhìn thân hình thẳng tắp của Tử Sở hơi động, vừa nghe hai chữ “Phu quân” nửa khuôn mặt tuấn mỹ mạnh mẽ xẹt qua tia chán ghét, Tống Ngâm Tuyết lên phía trước vài bước tiếp: “Hơn nữa, tại sao bọn họ phải hạ độc Tử Sở phu quân, hình như cũng có động cơ gì a?”

      “Cái này ai biết! Nhữ Dương Vương phủ các ngươi, thượng bất chính, hạ tất loạn,(cấp đúng đắn, cấp dưới đương nhiên làm loạn) có dạngchủ tử ra sao , có loại nô tài như thế! Huống chi, trong cái phủ này của ngươi, còn có độc công tử, ai biết có thể mất hứng cái liền ra tay với hoàng tử chúng ta hay ?”

      Cầm Tâm căm giận , ý tứ trong lời hướng đến nàng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ trong lòng, nhưng mặt vẫn biểu lộ : “Thượng bất chính, hạ tất loạn? Cầm Tâm nương đây là mắng bản quận chúa sao?”

      “Quận chúa phải sớm bị Cầm Tâm mắng thành thói quen sao, tại sao hôm nay còn hỏi nhiều như vậy!” Khinh bỉ trả lời, giờ phút này Cầm Tâm mang vẻ mặt ngạo mạn nhìn nàng.

      NN ! Ngươi còn dám mắng ta đến nghiện cơ đấy! Con mắt dạo qua vòng, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu mở miệng :“Nghe ý tứ trong lời ngươi, hình như là hoài nghi Vô Song a?”

      “Có phải là hoài nghi, lập tức thấy được ràng!” Hai tay mười ngón vỗ, chỉ thấy thằng ăn mặc theo kiểu hạ nhân, hai tay bưng lấy cái gì đó đến.

      “Mọi người đều biết, Hoa quốc cùng Đại Lương thường hay bất hòa! Vân Vô Song là người Hoa quốc, chúng ta làm sao biết ra tay với Tam hoàng tử? Đây là ta phái người từ địa bàn của Vân Vô Song tìm ra được, độc vừa rồi bọn họ hạ cho Tam hoàng tử là thạch tín, nếu như thứ này đúng là thạch tín, quận chúa nên trách Cầm Tâm trở mặt vô tình!”

      Cầm Tâm vẻ mặt tự tin , giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng. Thấy vậy, đáy lòng Tống Ngâm Tuyết hồi buồn cười, nàng chỉ số thông minh của cổ nhân đa số là hơi thấp, hay là Cầm Tâm nương này có đầu có não.

      “Tốt! Ngươi như vậy, tại sao chúng ta mở ra xem cái!” Mỉm cười gật đầu, vẻ mặt khờ dại vô hại, bộ dạng ngây ngốc của Tống Ngâm Tuyết khỏi làm cho những người đứng đó cảm thấy phản cảm.

      “Mở ra!” tiếng phân phó, gã sai vặt chậm rãi vặn mở bình thuốc trong tay, dùng ngón tay điểm thân bình vài cái, ít bùn đất màu đen liền rơi xuống khay.

      ” Thạch tín là đen như vậy sao?” Nghiêng đầu, ra vẻ giải thích được . Thấy vậy, Cầm Tâm liền tiến lên nghẹn ngào mà : “Tại sao lại thế –“

      Lời mạnh mẽ đình chỉ, im lặng, vẻ mặt Cầm Tâm trầm dọa người. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết lên trước, vê chút bùn đất trong mâm : “Ai nha! Là ai nhàm chán như vậy a, lại đem đất chứa ở trong bình chờ người ta đào lên, làm hại Cầm Tâm nương toi công bận rộn hồi!”

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 18: Minh Tịnh hoài nghi


      “Là ai nhàm chán như vậy a, lại đem đất chứa trong bình chờ người ta đến đào, làm hại Cầm Tâm nương toi công bận rộn hồi!” câu ra vẻ vô tâm lại cực kỳ châm chọc …, Cầm Tâm tức giận mặt lập tức biến thành màu gan heo.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vỗ vỗ bụi tay, vẻ mặt vui vẻ : ” Đây là bùn mà cũng phải là độc, vậy chứng minh việc này liên quan Vô Song. Về phần tại sao trong canh này lại có độc? Vậy mời Cầm Tâm nương điều tra xong lại đến với chúng ta !”

      Thản nhiên cười, như hoa lan trong thâm cốc, như chim hồng hạc trong gió, làm cho những ngưởi ở đó nhìn đến há hốc mồm. Khí chất của Quận chúa. . . . . . Hình như giống với lúc trước. . . . . .


      “Ngươi! Tam hoàng tử xảy ra chuyện trong phủ quận chúa, chẳng lẽ quận chúa muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Hoàng thượng của các ngươi tuy đem Tam hoàng tử ban cho ngươi, nhưng chưa bao giờ có thể mặc ngươi muốn làm gì làm, lần này mặc kệ ra sao, chúng ta cũng muốn gặp đòi công đạo!”

      “Xin cứ tự nhiên!” sao cả phất phất tay, con mắt quét quanh vòng, Tống Ngâm Tuyết hơi mở miệng : “Các ngươi đều lui xuống !”

      “Dạ!” Nhất tề hạ thấp người, nối đuôi nhau ra, Tử Sở các to như vậy, chỉ còn lại có Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh, Tử Sở, cùng Cầm Tâm.

      “Ngươi muốn làm gì?” Rút kiếm bảo vệ Tử Sở sau lưng, Cầm Tâm vẻ mặt phòng bị.

      “Cầm Tâm, buông kiếm!” Xoay người, vẻ mặt cao ngạo cùng khinh thị, Tử Sở công tử chậm rãi mở miệng : “Tử Sở có thể hỏi quận chúa, thạch tín bên trong chai này tại sao biến thành bùn đất ?”

      “Ha, chuyện này làm sao ta biết được?” Ngoái đầu nhìn chằm chằm vào Tử Sở, nhìn dung nhan thanh cao nhưng dị thường thanh tú tuấn mỹ, trong lòng Tống Ngâm Tuyết lại cảm thán lần nữa: Nhữ Dương quận chúa a, đúng là muốn đòi mạng! Mấy vị phu quân, mỗi người đều tuấn mỹ lạ thường!

      Nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm như vậy, cho rằng nàng lại nổi máu háo sắc, Tử Sở, Cầm Tâm, còn có Minh Tịnh, trong mắt mỗi người bọn họ đều hẹn mà cùng lên tia khinh bỉ.

      Xoay người lần nữa, giống như muốn đối mặt với nàng, Tử Sở mở miệng: “Nếu phải quận chúa biết , tại sao lại bình chân như vại như thế?”

      “Cái này — đương nhiên là việc liên quan đến mình, sao phải quan tâm!” Cười tủm tỉm , liếc qua Minh Tịnh bên người, Tống Ngâm Tuyết xoay người, đưa lưng về phía những người khác : “Phu quân, mặc kệ thạch tín này làm sao biến thành bùn đất, cũng thay đổi kết quả cả kiện này!”

      “Có ý tứ gì?” Giọng lãnh đạm, Tử Sở cau mày hỏi.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi : “Phu quân làm nhiều chuyện như vậy, phải chính là muốn mượn cớ rời Nhữ Dương Vương phủ sao! Bất quá phu quân, Ngâm Tuyết khuyên người từ nay về sau hành động nên nghĩ sâu tính kỹ chút, dù sao Vô Song phu quân người ta cũng là dùng độc nổi tiếng thiên hạ, nếu thậtsự muốn giết người, cũng dùng loại độc bình thường như thạch tín a, đừng chi là chứa ở trong bình chôn dưới đất? Chuyện ngu như vậy, Vô Song thể làm được à nha!”

      “Quận chúa tựa hồ rất hiểu Vô Song?” Bị Tống Ngâm Tuyết trúng tim đen, Tử Sở xấu hổ hồi, nhưng bởi vì đưa lưng về phía này, cho nên mọi người trong nhất thời cũng thấy ràng.

      “Cũng tàm tạm! Các chàng là phu quân của ta, ta đương nhiên muốn dùng nhiều tâm tư người các chàng chút a!” Cười như hồ ly, mắt mở to sáng ngời, Tống Ngâm Tuyết xoay người ra ngoài.

      Thấy vậy Minh Tịnh bước theo ra, lưu lại Tử sở cùng Cầm Tâm hai người đứng đó.

      “Chủ tử, lần này thành công, lần sau chúng ta nghĩ biện pháp khác!” Vội vàng mở miệng, Cầm Tâm vẻ mặt an ủi.

      Nghe vậy, Tử Sở nhàn nhạt liếc nàng cái, xoay người bước : “Chẳng lẽ vừa rồi ngươi nghe thấy nữ nhân kia sao? Cầm Tâm, nay ngươi làm việc, càng ngày càng làm cho ta yên tâm!”

      Thanh đạm mạc, bóng lưng cao ngạo, làm cho Cầm Tâm sau lưng hung ác cắn răng: “Tống Ngâm Tuyết ngươi tiện nhân này! Ngươi làm hại ta bị Tam hoàng tử mắng, ta bỏ qua ngươi!”

      Ven rừng hoa đào, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại, tâm tình sung sướng hít sâu. Sau lưng, Minh Tịnh vẻ mặt bình tĩnh tiến lên phía trước : “Quận chúa, trong rừng hoa đào này phong cảnh tệ, có muốn vào nhìn chút hay ?”

      “Được a!” Thuận miệng đáp lời, cất bước vào trong rừng, lúc này Tống Ngâm Tuyết có chú ý tới trong mắt Minh Tịnh lướt qua tia sắc bén.

      “Quận chúa, thuốc trong bình, là người đổi a?” ở sau lưng, lời bình thản gợn sóng của Minh Tịnh vang lên.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết ha ha cười : “Đúng vậy a, ta nhàn rỗi có việc gì làm, vừa vặn trông thấy có người ở chỗ đó vùi cái gì, vì vậy liền qua xem, nghĩ tới bị ta phát cái bí mật!”

      “Quận chúa trước kia, cũng giống người nhiều chuyện như vậy?” Nhàn nhạt . Nghe vậy Tống Ngâm Tuyết dừng phắt lại, trong lòng thầm kêu: xong rồi, tại sao mình lại đắc ý quên hình (vì đắc ý mà quên dáng vẻ vốn có của mình), lơi lỏng đề phòng ?

      “Tại sao quận chúa lời nào?” Lúc này thấy nàng ngừng cước bộ, vẻ mặt giật mình, bên môi Minh Tịnh giương lên chút độ cong.

      “Ách, cái kia – con người luôn biến đổi mà! Trước kia phải, tại có thể là như vậy!” Mất tự nhiên cười cười, cảm thấy có chút khẩn trương, đối với Minh Tịnh, bản thân luôn có chút lo lắng.

      ? người cỏ thể biển đổi lớn, nhưng đến nỗi ngay cả trí nhớ của mình cũng đều cải biến a! Rừng hoa đào này, ai cũng biết căn bản cũng có phong cảnh gì, chính là vừa rồi ta đề nghị ngươi lại tiếng đáp ứng ngay! Quận chúa, ngươi phản ứng như thế, Minh Tịnh nên nghĩ như thế nào?”

      lên trước, hai con ngươi sắc bén chăm chú khóa Tống Ngâm Tuyết, gương mặt tuấn mỹ nhưng bình tĩnh dị thường của Minh Tịnh cứ như vậy chậm rãi tới gần, mang theo tia lạnh như băng, tia vô tình.

      “Ngươi, ngươi muốn làm gì. . . . . .” Lui về phía sau bước, Tống Ngâm Tuyết có chút cà lăm . Lúc này, là thời điểm hoa đào nở rộ, cánh hoa ửng hồng dày đặc mọc cùng chỗ che phủ lên cành hoa, có cành nhàng nghiêng ra, cơ hồ lướt qua gò má Minh Tịnh, ánh lên đôi mắt đen nhánh u tĩnh thâm trầm của , cơ hồ phóng ra loại xinh đẹp đến làm đau mắt người khác.

      , đẹp quá. . . . . . Trong nháy mắt dường như hoảng hốt, lát sau lại lập tức tỉnh táo lại, Tống Ngâm Tuyết nắm chặt hai tay, miệng mím chặt: người này, nàng tuyệt đối thể lơ là.

      “Ngươi, rốt cuộc là ai. . . . . .”

      Bên tai truyền đến lời thập phần nhu hòa, nhu hòa đến làm cho người hoàn toàn thể cảnh giác, thanh này thậm chí có thể làm cho người ta càng thêm buông lỏng.

      “Tống Ngâm Tuyết.” Cơ hồ là cần nghĩ ngợi, Tống Ngâm Tuyết vô ý thốt ra, sau khi ra, nàng mới sợ hãi hiểu được lời vừa rồi kia là ai hỏi, lại có mục đích gì.

      Nhữ Dương quận chúa gọi là Tống Ngâm Tuyết, mà vừa vặn tên của nàng cũng gọi là Tống Ngâm Tuyết, nếu phải bởi vì như thế, nàng giờ phút này sợ là lộ ra sơ hở!

      Minh Tịnh này, là lợi hại a! Trong lòngTống Ngâm Tuyết cười lạnh nghĩ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về hướng .

      Lúc này, khóe môi Minh Tịnh hơi mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra mảnh trầm tĩnh: “Ngươi là Tống Ngâm Tuyết? Nếu ngươi là Tống Ngâm Tuyết, vậy ngươi biết Lạt Bá hoa là cố ý ngươi mà vẫn buông tha nàng! Nếu ngươi là Tống Ngâm Tuyết, vậy khi ngươi biết Tử Sở trù tính phải rời khỏi Vương Phủ cũng chỉ xoay người cười cười! Ta theo sau lưng quận chúa nhiều năm như vậy, nàng là hạng người gì, ta rất ràng –“

      Minh Tịnh chậm rãi , môi bình tĩnh mỉm cười, giống như tự tiếu phi tiếu (cười mà phải cười) nhu hòa kéo cành hoa bên cạnh qua, tới gần ngửi, bởi vì động tác của , có hai đóa hoa đào chậm rãi từ đầu cành rụng xống, nhàng bay bổng rơi mặt đất.

      “Ta rồi, con người luôn biến đổi ——” giống như bị sóng mắt biểu ra giờ phút này làm chấn động đến cơ hồ ra lời, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi lui về phía sau.

      Đúng lúc này, Minh Tịnh bước tiến lên vươn tay ôm eo của nàng, khí tức nhàng phun cổ nàng: “Xin mời quận chúa hãy cởi áo ra.”

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 19: Ngươi muốn làm gì?

      Đúng lúc này, Minh Tịnh bước tiến lên vươn tay ôm eo của nàng, khí tức nhàng phun cổ nàng: “Xin mời quận chúa hãy cởi áo ra.”

      A? thể nào! Chẳng lẽ Nhữ Dương quận chúa cùng Minh Tịnh cũng? phải là muốn ở chỗ này. . . . . .

      Cảm thấy kinh hãi, nhưng giờ phút này mặt Tống Ngâm Tuyết lại tỉnh táo dị thường: “Hôm nay bản quận chúa muốn –“


      Lời của nàng còn chưa xong, liền nhìn thấy bàn tay thon dài xinh đẹp, khớp xương ràng của Minh Tịnh duỗi tới, ngón tay che môi của nàng.

      Tống Ngâm Tuyết mở to hai mắt, muốn giãy dụa, chính là lúc này Minh Tịnh mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ thoạt nhìn ôn nhu như vậy, sâu lắng như vậy, nhưng mà động tác tay lại có nửa điểm ẩu tả!

      Tay kia của nhanh chóng bắt hai cổ tay Tống Ngâm Tuyết, giơ cao khỏi đầu, sau đó tự ngã ra sau nằm mặt đất. Sau đó xoay người cái, đem Tống Ngâm Tuyết gắt gao đặt ở dưới thân.

      “Buông tay!” Tức giận quát.

      Thấy vậy, Minh Tịnh vẻ mặt thong dong, dùng biểu lộ như cười mà phải cười nhìn nàng, ngón cái cùng ngón trỏ, ngón giữa để chỗ khớp xương cằm của nàng, thủ pháp xảo diệu kinh người, mặc kệ Tống Ngâm Tuyết dùng lực giãy dụa như thế nào, lại chỉ có thể phát ra thanh ưm ưm hàm hồ mà yếu ớt.

      Lúc này, ven rừng vài cái hạ nhân đến, bọn họ bàn bạc có nên vào hái ít hoa đào trang trí trong phủ hay .

      “Ưm ưm –“ Tống Ngâm Tuyết liều mạng giãy dụa, muốn tạo ra chút thanh thu hút người ngoài rừng, nhưng mà cả người Minh Tịnh đều đặt ở người nàng, khiến nàng đành bó tay.

      “Ai, các ngươi nghe xem! Trong rừng hình như có tiếng gì?” hạ nhân .

      “Ưà, hình như ta cũng nghe thấy!”

      “Có muốn cùng vào xem chút hay ?”

      “Được!” Mấy người nhất trí, lập tức chậm rãi vào trong rừng.

      Tống Ngâm Tuyết mở to hai mắt lòng tràn đầy chờ mong người tới giải cứu nàng, chính là lúc này, Minh Tịnh nở nụ cười, đưa mắt nhìn xuống Tống Ngâm Tuyết, ánh mắt bí hiểm, thong dong bình tĩnh : “Quận chúa, cần phải vội vã như vậy mà, người khác nghe được!”(Myu: sax)

      A? cái gì! Tống Ngâm Tuyết khó hiểu. Mà khi nàng nghe được tiếng bước chân vốn vào trong rừng lại vội vội vàng rút lui về hết thảy, đều hiểu rồi!

      NN ! Minh Tịnh, ngươi quả thực quá vô sỉ rồi, dám hủy thanh danh ta như vậy! Mãnh liệt trừng , lại nghe mấy cái hạ nhân vừa chạy vừa giọng : “ mau, quận chúa lại chơi cái trò chơi đặc thù gì rồi!” … Nghe xong, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết hoàn toàn thanh minh cùng thản nhiên.

      Giỏi lắm, Minh Tịnh! Ta lại muốn xem rốt cuộc hôm nay ngươi muốn làm gì?

      Thấy bộ dạng nàng như thế, Minh Tịnh thong dong cười, cúi người xuống, môi nhàng dán bên tai Tống Ngâm Tuyết, khí tức như lông vũ quét qua : “Đừng sợ, ta biết, ngươi phải quận chúa. Ngươi phải quận chúa, vậy hãy cho ta biết, quận chúa thực đâu?”

      Quận chúa thực ? Ngươi khẳng định như vậy ư?

      Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ trong lòng. Nàng biết mình thời gian này biểu có chỗ khả nghi, người có chút tâm tư kín đáo phát ! Chính là, cho dù bị phát nữa, bọn họ cũng chỉ là phỏng đoán như kiểu mình làm cho Mân Côi tung tin– quận chúa đổi tính,cũng có ai gan lớn như Minh Tịnh, công nhiên mạo phạm mình.

      Minh Tịnh, ngươi chỉ đơn giản là cận vệ của Nhữ Dương quận chúa thôi sao?

      Khí tức của còn thổi bên tai Tống Ngâm Tuyết, lúc này đây, giọng kia có sức hấp dẫn: “ cần phải sợ hãi, ta gây bất lợi cho ngươi? Chỉ cần ngươi cho ta biết, ngươi là ai? Quận chúa ở chỗ nào?”

      Lời nhu hòa…, đầu độc nhân tâm, Tống Ngâm Tuyết chớp chớp mắt, trong lòng tính toán ? Hay là ?

      Mắt thấy tướng mạo tuấn lệ của , thoạt nhìn mềm mại mà cao nhã, mặt mày ràng, con mắt thuần túy đen nhánh, rất giống hồ nước thấy đáy, nhìn nhiều chốc lát liền có loại cảm giác sắp bị hút vào. Mũi của thẳng tắp, chóp mũi lại có chút nhu nhuận, da thịt phải thuần túy trắng như tuyết, mà là ôn nhuận nhẵn nhụi như ngọc thạch, chỉ là so với ngọc thạch càng ấm áp mềm mại.

      Bốn mắt nhìn nhau, ở khoảng cách gần, cảm xúc của nhau tựa hồ có thể vừa nhìn liền hiểu ngay, trong ánh mắt đen trắng ràng của lưu chuyển thành ý chân thành, tiếng có chút gợn sóng vang lên bên tai: “Tin tưởng ta, ta thương tổn ngươi.”

      Tin tưởng ngươi?

      Nhìn , mỉa mai trong mắt dần dần chuyển hóa thành đùa cợt, Tống Ngâm Tuyết trong lòng thầm hừ: ! Nàng tin! chữ cũng tin tưởng!

      Nàng, Tống Ngâm Tuyết! tới đây, ai cũng tin, nàng luôn giữ cảnh giác nghiêm khắc nhất, cẩn thận bảo vệ bí mật của mình cùng giới hạn thấp nhất, đến đây trước tiên là tìm tòi nghiên cứu chung quanh, sao đó suy tư về phương hướng tương lai của chính mình.

      Cho nên giờ phút này, mặc kệ Minh Tịnh bức bách dụ dỗ như thế nào, ta cũng có khả năng thổ lộ với nửa chữ. Lai lịch của nàng, cũng là giới hạn thấp nhất cuối cùng của nàng, ai tin tưởng câu chuyện quỷ thần này, bởi vậy, nàng phải cẩn thận từng bước, chú ý mọi chuyện, chỉ cần hơi có sai lầm, nàng bị đẩy đến chỗ vạn kiếp bất phục.

      Thấy Tống Ngâm Tuyết lúc này trầm mặc câu, Minh Tịnh tự đắc dương dương mày, lông mày của trông rất đẹp, bộ dạng nhướng mày có loại phong thái giống như vỗ cánh muốn bay: “Ngươi chịu ? chịu , ta cũng có bằng chứng.”

      Bằng chứng? Bằng chứng gì? Chẳng lẽ ngươi còn có khả năng xé đầu óc của ta ra nhìn sao? Khiêu khích nhìn ngược lại, trong đôi mắt xinh đẹp tinh tế lộ vẻ tin.

      Thấy vậy, thần thái trong mắt Minh Tịnh thoáng qua cái, cúi người xuống, hé môi, dùng hàm răng nhàng cắn cổ áo Tống Ngâm Tuyết, chậm rãi kéo ra.

      cởi y phục của nàng!

      Ngươi —

      Toàn thân cứng ngắc, trố mắt thôi, da gà toàn thân đều nổi lên như muốn tập thể nhảy ra kháng nghị, Tống Ngâm Tuyết cách nào ngăn chặn thân thể phản ứng theo bản năng, mang theo chút phẫn nộ.

      Chưa từng bị người nào cưỡng chế đối đãi như thế, mặc dù vài vị phu quân đối đãi nàng tốt, cũng là do nàng chủ động chọn lựa, đem bọn họ ra đùa giỡn, chẳng bao lâu sau lại chật vật thế này, bị cận vệ của mình đặt ở dưới thân?

      Kính nhờ! Cận vệ cũng thể như vậy!

      Tuy rằng nàng cũng phải là người có tư tưởng rất bảo thủ, nhưng vẫn có tiêu chuẩn đạo đức của mình! Tuy trong phủ này có năm vị phu quân, nhưng đó là do Nhữ Dương quận chúa trước kia, cũng phải Tống Ngâm Tuyết nàng lựa chọn, nàng cùng bọn họ cũng có tình cảm, cũng muốn cùng người mình thương phát sinh quan hệ, nếu cứ minh bạch mà mất lần đầu tiên như vậy( ách, biết Tống Ngâm Tuyết trước kia mất lần đầu tiên chưa, dù sao Tống Ngâm Tuyết tại chính là chưa trải việc đời), nàng hối tiếc cả đời!

      “Ngươi là do ai phái tới ? Chẳng lẽ trước khi tới đây, biết tập tính của quận chúa sao?”

      Cười tiếng, hai tay Minh Tịnh kềm giữ Tống Ngâm Tuyết, chậm rãi cắn vạt áo của nàng ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nàng cái, rồi lại cúi đầu, tiếp tục táp tới áo trong.

      Thiếu quần áo cách trở, hô hấp ấm áp của quét cần cổ trần trụi, da thịt nhẵn nhụi của nàng, Tống Ngâm Tuyết trợn mắt nhìn bầu trời phía nhúc nhích, trái tim gắt gao co rụt lại.

      Trong nội tâm đem nàng nhận thức thành mật thám do phương nào phái tới, Minh Tịnh dùng sức kéo, cuối cùng đem vài tầng áo của Tống Ngâm Tuyết đều giật ra, lộ ra đầu vai trơn bóng, da thịt trắng nõn, cùng áo ngực hồng nhạt bao bọc lấy khỏa rất tròn trịa kiêu ngạo kia.(Myu:-*nhìn lại mình* òa òa)

      Da thịt tiếp xúc cùng khí, lành lạnh như băng, Tống Ngâm Tuyết mở to hai mắt, mặt biểu tình chờ đợi cái mà Minh Tịnh gọi là bằng chứng.

      Nhìn dáng người uyển chuyển mê người như vậy, Minh Tịnh run run tâm thần, nhàng nhả hơi, đem ánh mắt mạnh mẽ hướng về phía ngực trái phấn nộn của nàng, sau đó, tại đó, ánh mắt, trong phút chốc cứng lại .

      Cái này. . . . . .

      ngực trái, vết , bớt hình Hồ Điệp(con bướm)xinh đẹp mà lại tinh xảo vô cùng, thình lình ra trước mắt, đỏ thắm tươi đẹp như chu sa, làm phỏng hai mắt Minh Tịnh.

      Buông tay nắm cằm Tống Ngâm Tuyết ra, duỗi ngón tay chùi qua miếng bớt Hồ Điệp, nhưng mà thấy nó cũng vì mình chà mạnh mà biến mất, ánh mắt Minh Tịnh kinh ngạc nhất thời ngưng trệ, “Làm sao có thể. . . . . .”

      Thẳng đến lúc này, tảng đá lớn trong lòng Tống Ngâm Tuyết được dỡ bỏ, bĩu môi: nàng còn tưởng Minh Tịnh có cái chứng cớ gì, hóa ra là tìm đặc thù thân thể, làm sao mà lường trước được, thân thể này căn bản là thuộc về Nhữ Dương quận chúa a?

      Thấy tình cảnh Minh Tịnh trố mắt, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ dùng sức trở mình đẩy ra, đứng lên, sửa sang y phục của mình, vẻ mặt bình tĩnh nhìn : “ tại, ngươi nên tin !”

      Nhấc chân xoay người bước , hoa đào ửng hồng đóa hai đóa lìa cành, tuôn rơi xuống đất, Minh Tịnh đứng sau lưng cau mày, ánh mắt vẫn nhúc nhích thẳng tắp nhìn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :