1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 54.1: Tiếp cận


      “Ngươi là ai. . . . . . Ngươi là nàng. . . . . .”



      câu”Ngươi là nàng” của Lâm Phong, kiên quyết mà tràn đầy khẳng định! Hai mắt căng ra nhìn người trước mặt, tuy kinh ngạc với xuất của nàng lúc này, nhưng mà chưa từng hoài nghi nàng là giả!



      tin cái thế giới này có quỷ, cho nên đối với người ngọc trước mắt, tuy lòng có nghi kị, nhưng cũng ảnh hưởng đến tín niệm kiên định của .



      “Ngươi là nàng! Ngươi là nàng!” Trong miệng ngừng lặp lặp lại ba chữ kia, chỉ là ba chữ kia! loại kích động mất mà lại có được, khỏi làm bả cầm lấy tay nàng, gắt gao nắm trong lòng bàn tay.



      Trong mắt phượng, có loại đau đớn, có tia hưng phấn, phần hân hoan, phen quyến luyến. Tất cả tình cảm phức tạp rối rắm quấn giao cùng chỗ, ngừng tràn ra.



      “Ngươi là nàng. . . . . .” chữ “Nàng” này, Lâm Phong ngừng lẩm bẩm trong miệng, hổ là Thần thân vương đầy kinh nghiệm giao tiếp, trong kích động, lại có thể bảo trì tia lý trí cuối cùng, hề khống chế được thẳng ra tất cả, mà xảo diệu dùng chữ “Nàng” chỉ có hai bên mới có thể nhận ra ý vị sâu xa trong đó để thay thế.



      ?



      Có ý gì?



      (*Myu: Xin giải thích chỗ này tí. Chữ Nàng (她) mà Lâm Phong dùng và chữ (他) mà người khác nghĩđều đọc là Tha.Vì vậy chỉ có Lâm Phong và Ngâm Tuyết mới hiểu ám chỉ này, còn người khác vẫn thấy bình thường.)



      Nhìn thấy tràng diện biến hóa như thế, tất cả mọi người đều dừng lại, kể cả hai người Kiều, Thanh đánh nhau, cũng đều trố mắt nhìn hai người nhìn nhau ở cửa ra vào, khó hiểu đến có chút ra lời.



      Rốt cuộc “” mà Dạ Lâm Phong , là ai chứ? Mọi người khó hiểu, thầm suy đoán.



      Lãnh Hoài Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn màn trước mắt này, sau khi kinh ngạc nhận ra Tống Ngâm Tuyết chính là người ca hát lúc ban ngày cũng vô cùng nghi hoặc quan hệ giữa nàng cùng Lâm Phong?



      rất hiểu Dạ Lâm Phong, làm biểu ca Lâm Phong, thương thưởng thức nhất cũng chính là biểu đệ này. Tuy bình thường có vẻ phong lưu kiềm chế, tiêu sái phóng đãng, nhưng trong nội tâm, lại là người cực kỳ trọng tình chấp nhất. cũng thương tổn tới người mình để ý, cho dù lúc trước dưới hiểu lầm phản bội như vậy, việc làm, cũng chỉ là thân mình rời , hoàn toàn nghĩ tới việc trả thù hoặc là giết chóc! Với địa vị trong triều lúc ấy của , nếu là muốn gây náo động, cũng tính là việc khó gì.



      Rất ngạc nhiên, cũng rất nghi hoặc, mấy năm qua, Dạ Lâm Phong luôn để tâm đến bất cứ người nào, tại sao lại kích động nhìn chằm chằm nam tử che mặt như vậy? Chẳng lẽ giữa bọn họ, có giao tình bình thường . . . . . .



      Ánh mắt Lãnh Hoài Vũ đánh giá Tống Ngâm Tuyết bị nắm tay, từ thái độ bình tĩnh của nàng, cùng các loại hành vi có dụng ý khác ngày hôm nay, có thể kết luận nàng —— đơn giản!



      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? “” mà Lâm Phong luôn mồm , rốt cuộc là ai? Lãnh Hoài Vũ khó hiểu, trong lòng yên lặng suy nghĩ.



      Lúc này, tay nắm tay, Lâm Phong thấy dung nhan mơ hồ dưới lớp sa mỏng, gắt gao cảm giác được trận trận nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến, trái tim, ngừng rung động.



      Nàng! là nàng! Tống Ngâm Tuyết! Tống Ngâm Tuyết!



      Chỉ có Tống Ngâm Tuyết, mới có ánh mắt như vậy, bình tĩnh, kiêu ngạo, quật cường! Giống như coi trời bằng vung, nhưng cũng nhìn thấu tang thương!



      Tống Ngâm Tuyết, vì sao nàng lại như thế?



      Bất giác Lâm Phong gia tăng lực đạo nơi tay, bởi vì trong lòng sợ hãi mất nàng lần nữa, sợ hãi nếu buông lỏng tay ra thấy tăm hơi bóng hình trước mắt, cho nên trong lúc nhất thời ra tay mà quên nặng .



      Tống Ngâm Tuyết lời nhìn lại Lâm Phong, theo các loại biểu của , nàng có thể xác định —— nhận ra nàng!



      bất ngờ, cũng rất kinh ngạc! Trước đây luôn luôn hòa hợp với nàng, hơn nữa nhiều lần còn giao phong, vì cái gì lại có thể chỉ liếc nhìn liền nhận ra nàng? phải tình nồng mới khắc sâu sao? Chẳng lẽ tình ý của Dạ Lâm Phong dành cho nàng, khắc sâu đến tình trạng này? Chuyện này biết nên vui hay nên buồn đây. . . . . . Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn Lâm Phong, sắc mặt lạnh nhạt cũng câu nào, mặc cho dấu đỏ chậm rãi ra cổ tay.



      Lúc này, Tịch Mặc Lương bên cạnh khỏi nhíu mày, khuôn mặt lãnh tuấn lộ vẻ bất mãn.



      “Buông tay!” câu trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, nhấc tay đánh về phía Dạ Lâm Phong, cổ tay Dạ Lâm Phong chợt đau nhức, lập tức nới lỏng ra.



      Công lực mạnh!



      Trong lòng cảm thán, nhưng mà cũng chịu thua, Lâm Phong định tiến lên tới gần nàng lần nữa, chính là Tịch Mặc Lương lại mặt lạnh, chắn trước mặt nàng.



      “Tránh ra!”



      ra câu cảnh cáo, Lâm Phong giơ tay đánh trả, thấy thế, Mặc Lương lạnh lùng xoay tay lại,hai người giao chiến, đánh qua đánh lại.



      Luận công phu, Lâm Phong cũng phải đối thủ của Mặc Lương, cho nên giao thủ mấy vòng, thủy chung vẫn thể tiếp cận được Tống Ngâm Tuyết.



      Dừng tay, giương mắt mà nhìn Tịch Mặc Lương, trong lòng Lâm Phong kinh ngạc, đồng thời khỏi cau mày mở miệng hỏi:“Ngươi là ai?”


      là hộ vệ của ta.”



      Lúc này, khi tất cả mọi người yên tĩnh đứng xem, Kiều Mạt Nhi được Phùng Tử Chương lôi dậy, thở hổn hển mở miệng ra. Kỳ nàng lời này, có hai tầng hàm nghĩa, mặt là cho Dạ Lâm Phong biết thân phận của Tịch Mặc Lương, về phương diện khác là khoe khoang cho Thanh Linh biết nàng có hậu thuẫn công phu cao cường!



      Bất quá chỉ tiếc chính là, nữ nhân này trời sinh quá ngu xuẩn, nàng chỉ lo khoe khoang hậu thuẫn mạnh mẽ của mình, nhưng ý thức được cái hậu thuẫn này vừa rồi lúc nàng bị đánh, lại mang vẻ mặt lạnh lùng, bày ra bộ dạng căn bản chẳng đáng quan tâm. Ai, là đáng buồn.



      chỉ là , mà ngay cả —— cũng là hộ vệ của ta!” Vừa sửa sang quần áo mất trật tự cùng búi tóc hỏng bét, tay Kiều Mạt Nhi chỉ vào Tống Ngâm Tuyết, khoe khoang với mọi người.



      Nghe vậy, trong mắt Lãnh Hoài Vũ xẹt qua tia sáng quái dị, mà Dạ Lâm Phong nhìn chằm chằm vào người ngọc trốn phía sau Tịch Mặc Lương, vẻ mặt suy ngẫm.



      Tú bà kinh ngạc nhìn Kiều Mạt Nhi lúc này ra là nữ tử, trong lòng buồn bực đến cực điểm. Dù sao nàng cũng là chủ chứa duyệt qua vô số người, vậy mà thậm chí ngay cả nữ nhân cũng nhìn ra. Bất quá kỳ người nàng nhìn ra, cũng chỉ có mình Kiều Mạt Nhi.



      “Hộ vệ của ngươi?” Lâm Phong thâm ý nhìn Tống Ngâm Tuyết, khi nhìn đến đôi mắt tựa hồ nhìn thấu hết thảy kia của nàng, trái tim, gắt gao rung động.



      ràng nàng ở trước mắt, chính là thủy chung vẫn với tới được! Loại cảm giác này, dày vò , dày vò đến tựa hồ thở nổi.



      nhắm mắt lại, tiếp theo lại chậm rãi mở ra, dùng loại ngữ điệu thâm tình và trầm thấp hướng về phía trước chậm rãi : “Nếu như, ta ta sai rồi. . . . . . Ngươi có cho ta, cơ hội giải thích . . . . . .”



      Thủy chung có gọi ra câu “Tống Ngâm Tuyết” trong lòng kia, Lâm Phong tự nhiên như chỗ người thâm tình với nàng.



      Thấy vậy, mọi người đều cảm thấy hơi quái dị và được tự nhiên, đều dùng loại ánh mắt dò xét nhìn, đáy lòng kinh ngạc thầm nghĩ: lời này của Thần thân vương, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ định thổ lộ với nam tử, cố gắng vãn hồi trái tim của sao? thể nào! Trước đây cũng nghe Thần thân vương bị đồng tính a? Chẳng lẽ bởi vì chịu được đả kích khi mất hoàng hậu Phù Cừ, cho nên đổi tính . . . . . .



      Tú bà, Phùng Tử Chương, Kiều Mạt Mhi, Kiếm Vũ, Thanh Linh, khi bọn họ nhìn đến màn này đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có Tịch Mặc Lương cùng Lãnh Hoài Vũ chỗ ngồi, vẫn trầm suy nghĩ, lộ ra cảm xúc gì.



      Tống Ngâm Tuyết cử động con mắt nhìn thẳng, bên trong cặp mắt to đen trắng ràng kia, phản chiếu thân ảnh của Dạ Lâm Phong. Nàng bỗng chậm rãi nhúc nhích lông mi, vẻ mặt biết suy nghĩ gì, cuối cùng, mới cất lời lạnh nhạt mà giống như nghiền ngẫm : “Giải thích. . . . . .”


      Nàng lời này, cũng gián tiếp thừa nhận thân phận của mình, nghe vậy, Dạ Lâm Phong khắc chế được hưng phấn trong lòng, mạnh mẽ tiến lên cái, thần sắc có chút kích động , “Ừ, giải thích! Bởi vì có nhiều thứ, ta muốn ràng.”



      gì, biểu lộ kiên định, lúc này, khi Lâm Phong muốn đụng vào nàng, mà lần nữa nhào đến trước mặt Tịch Mặc Lương Lãnh Hoài Vũ từ chỗ ngồi đứng dậy, kéo Lâm Phong lại, trước khi xung đột với Mặc Lương lần nữa, mở miệng từ tốn mà : “ còn sớm nữa, Thần thân vương, chúng ta cũng nên trở về. Ngày mai phải Vương gia còn muốn cùng ta nghênh đón công chúa Kiều quốc đấy sao? Cũng thể hao tâm tổn sức quá mức đến nỗi còn tinh thần, đến lúc đó làm mất lễ tiết của cả quốc gia.”



      Lãnh Hoài Vũ vừa vừa lôi kéo Lâm Phong ra ngoài, đôi mắt còn mang thâm ý khác liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mặt, sau đó quay đầu, lời tới phía cửa.



      Bị Lãnh Hoài Vũ lôi kéo, lần đầu tiên Lâm Phong phản kháng, theo , khi quay đầu lại mà trông trong đôi mắt kia, tràn ngập tình ý.



      biết tâm ý của Lãnh Hoài Vũ, là cho biết hết thảy hãy chờ đợi ngày mai. Bởi vì cũng chưa hề muốn tiếp đón Kiều Mạt Nhi, hơn nữa với tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng của , vốn là tuyệt đối tiếp đón! Chính là lúc này, lại như vậy, ngay trước mặt Kiều Mạt Nhi và Phùng Tử Chương mà như vậy, mục đích thể nghi ngờ chính là. . . . . . Lâm Phong bị Lãnh Hoài Vũ lôi kéo, Kiếm Vũ vội theo, nhấc chân chậm rãi ra cửa phòng, trong lòng của , tràn đầy chờ mong ngày mai đến, đồng thời cũng thở dài sâu: đêm nay, đêm ngủ. Ba người ra cửa phòng, khỏi Túy Nguyệt lâu, Lãnh Hoài Vũ mới buông tay ra, sau khi nhàn nhạt câu“Ngày mai, ở cửa thành”, liền xoay người về phương hướng phủ đệ.



      Trong lòng , có quyết định như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Phong, bởi vì nhìn ra, Lâm Phong đối với người kia, có loại tình cảm tầm thương, loại tình cảm này, tựa hồ còn mãnh liệt hơn cả tình cảm dành cho Phù Cừ! Cho nên, phải giúp Lâm Phong.



      Bất quá phải lại, làm như vậy, phải tất cả đều vì Lâm Phong, mà bởi vì cũng cảm thấy hứng thú với người kia! muốn biết, nguyên nhân người kia trăm phương ngàn kế, khắp nơi tạo đường tiếp cận , rốt cuộc là vì cái gì. . . . . .

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 54.2: Tiếp cận


      Trong sương phòng, lòng Kiều Mạt Nhi tràn đầy vui mừng hồi tưởng lại vừa rồi Lãnh Hoài Vũ muốn tới tiếp đón nàng, tức giận a, phẫn hận a, thoáng cái tan thành mây khói, biến mất thấy tăm hơi!



      Nàng sửa sang lại xiêm y của mình, cao ngạo muốn so đo với mấy kẻ đê tiện nữa, xoay người, ra hiệu cho tất cả mọi người trở về! Bởi vì nàng phải mau chóng trở về chuẩn bị, ngày mai vui vẻ thuận lơi đợi người ta tới nghênh đón.



      Trong mắt Tống Ngâm Tuyết lên tinh quang thâm ý, khóe môi khẽ nhếch nhấc chân mà .



      Sau lưng, Thanh Linh cố gắng hồilại thành công dã tràng, sững sờ dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, như khí bị người ta triệt để xem , còn tia khí lực để tiếp tục giãy dụa nữa. . . . . .



      hồi khôi hài hạ màn, hết thảy đều trở về an tĩnh. đường phố, bốn thân ảnh từ từ, phương hướng của bọn , phải khách điếm, mà là doanh trại ngoài thành.



      “Nhanh lên a, trở về ta còn muốn chuẩn bị rất nhiều thứ!”Kiều Mạt Nhi ở phía trước mở miệng với ba người, dáng vẻ vô cùng đắc ý.



      Nghe vậy, ai chuyện, chỉ trầm mặc thẳng về phía trước.



      Ánh mắt Tống Ngâm Tuyết quét ra phía sau vòng, nàng sau cùng, sau khi vài câu với Tịch Mặc Lương, liền dừng bước tiếp tục tới nữa.



      Tịch Mặc Lương nghe Tống Ngâm Tuyết xong, giương mắt bình tĩnh nhìn lướt qua phía sau, tiếp đó ý vị sâu xa nhìn nàng, xoay người thẳng về phía trước.



      Trong màn đêm, con đường yên tĩnh nhưng lạnh lùng, ba người rời , thỉnh thoảng có người về muộn qua, thưa thớt rải rác. Thẳng lưng, ngừng cước bộ lại, sắc mặt nàng trầm tĩnh, sau khi trầm mặc lát, mở miệng trầm giọng : “Xuất .”



      Tiếng vừa rơi xuống, thân ảnh dừng lại, trong do dự, Ứng Thư Ly chậm rãi từ trong góc ra, vẻ mặt chần chờ đứng sau lưng Tống Ngâm Tuyết, lâu vẫn chuyện.



      “Huynh theo ta?” Xoay người, giương mắt nhìn về phía Thư Ly, Tống Ngâm Tuyết nhàng hỏi, trong giọng , có lạnh nhạt dễ dàng phát giác.



      “Phải bởi vì ta muốn. . . . . . ở cùng chỗ với huynh.” Lần đầu tiên cảm thấy tay chân luốn cuống, Ứng Thư Ly luôn thanh cao lịch tao nhã, lúc này khi chống lại ánh mắt Tống Ngâm Tuyết phóng đến, lại cảm thấy hô hấp có chút chút căng thẳng.



      Chính là loại ánh mắt này, lạnh nhạt xa cách, làm cho mỗi lần nhớ tới, lại thể nào quên!



      “Cùng chỗ với ta?” Nhíu mày, nghiền ngẫm mà , hồi tưởng lại mọi chuyện, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ! Bất quá loại vui vẻ này,chỉ thể ở mặt ngoài, đạt tới đáy mắt.



      “Vì cái gì? Cầm công tử đệ nhất thiên hạ, từ trước đến nay trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt có bất kỳ người nào! Tại sao theo người xa lạ như ta, ra lời buồn cười đến cực điểm như vậy?”


      “Buồn cười đến cực điểm. . . . . .” , tựa hồ có chút nhục nhã, trong mắt Thư Ly xẹt qua tia ảm đạm, giương mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, tay khỏi nắm lại, dùng hành động này để chèo chống chính mình.



      Khẩn trương, khẩn trương! biết vì cái gì, khi nhìn vào đôi mắt kia, nghĩ đến gương mặt lúc lúc trong lòng, tim lung tung nhảy loạn, tìm thấy yên lặng trong dĩ vãng.



      Tống Ngâm Tuyết, cùng người trước mắt, biết vì cái gì, luôn thần kỳ chồng lên nhau! Đột nhiên phát , ra hai người bọn họ, dĩ nhiên lại giống nhau như vậy . . . . . .



      Nếu đến tiếp xúc, trong phủ Nhữ Dương quận chúa, Ứng Thư Ly thể nghi ngờ là người ít tiếp xúc với nàng nhất! Bất luận là vì lý do khách quan hay là chủ quan, cũng muốn gặp người thích.



      lòng chỉ chuyên chú vào đàn, hỏi đến chuyện trần thế hỗn tạp, chưa bao giờ chính thức chú ý người nào, lúc này ở trong lòng của , ràng ngừng trồi lên thân ảnh của Tống Ngâm Tuyết, rốt cuộc đây là cái dạng tình cảm gì?



      “Huynh là. . . . . . người tri ta mực tìm kiếm . . . . . .”



      đến đây, liền tiếp tục nữa, Thư Ly giương mắt nhìn chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú rất chăm chú.



      ” Phải như thế nào? phải như thế nào? Chẳng lẽ vì ta hát ca khúc, cho nên huynh liền muốn theo ta?”Trào phúng mở to hai con ngươi, vẻ mặt chói lọi như sao, Tống Ngâm Tuyết , vẫn đứng yên tại chỗ bất động.



      Nghe vậy, ngừng chút, sau khi cảm thụ được quanh thân người kia tản mát ra loại cảm giác áp bách, vẻ mặt Thư Ly kiên định mà dứt khoát : “Ừ! Bởi vì huynh là tri của ta, cho nên ta muốn cùng huynh ở chung chỗ.”



      “Chính là ta là nam ! Mà cũng đồng tính. . . . . .” Làm bộ như khó xử, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nguyên nhân.



      Thấy vậy, Thư Ly lắc lắc đầu, lập tức mở miệng : “Huynh hiểu lầm rồi, phải ta cầu chuyện này. Ta chỉ muốn cùng huynh ở chung chia sẻ vui buồn, cùng nhau tận hưởng cảm giác vui sướng trong nội tâm, hề có ý nghĩ quá phận!”



      Gấp gáp bày tỏ hết thảy, Thư Ly như là bị người ta hiểu lầm thành đăng đồ tử vội vàng giải thích suy nghĩ trong lòng mình. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết giương môi mà cười, nụ cười tuyệt sắc dưới khăn che mặt, mơ hồ chớp động lên ánh sáng làm say lòng người.



      đúng là kẻ “Cầm si”, lại vì chấp niệm, có thể làm đến như thế. . . . . .” , thong thả tiến lên, dừng lại chỗ cách Thư Ly bước ngắn, đôi mắt sáng của Tống Ngâm Tuyết trợn, miệng nhàn nhạt mà : “Huynh cũng biết ta là người như thế nào, cứ như vậy nhận định muốn theo ta? Võ đoán như thế, chẳng lẽ sợ tương lai hối hận à. . . . . .”



      ! Kiếp này gặp được tri , Ứng Thư Ly ta tuyệt đối hối hận!” Nghiêm mặt ra ý nghĩ trong lòng, Thư Ly kiên định mà quyết tuyệt, tiếng ngừng vọng lại giữa ngã tư đường bóng người.



      hối hận? Dù cho người kia là kẻ thù của huynh, hoặc là người huynh từng cực kỳ chán ghét, huynh cũng hối hận?” Lời đầy thâm ý, trong mắt Tống Ngâm Tuyết lóe lên tia sáng khác thường.



      Thấy vậy, Thư Ly gật mạnh đầu cái, thần sắc cực kỳ nghiêm túc : “ hối hận!”


      “Được! Hi vọng ngươi được cũng làm được!” Cười thản nhiên, hết sức xinh đẹp, Tống Ngâm Tuyết đưa tay đến mép tai, chậm rãi, cười nhạt vạch cái khăn che mặt của mình ra, đem dung nhan nghiêng thế tuyệt trần của nàng, hoàn toàn ra trước mặt Ứng Thư Ly.



      Mắt, trong nháy mắt mở to, thân thể khiếp sợ cách nào nhúc nhích. Dưới ánh trăng yếu ớt, Ứng Thư Ly vẫn có thể nhìn dung nhan nàng, đột nhiên trong lòng của , loại chấn kinh cùng kích động gắt gao quấn giao.



      Nàng chết! Nàng chết! Nàng là tri của ! ra nàng chính là tri của !



      Trái tim, mãnh liệt rung động, tay cũng rung theo, loại hối tiếc kịp, thương tâm ảo não gắt gao bao quanh toàn thân Ứng Thư Ly.



      Buồn cười làm sao? Ngu xuẩn làm sao? Uổng cho còn đau khổ tìm kiếm, muốn tìm mà tìm được? thể tưởng tượng được hóa ra người kia, vẫn ở bên cạnh , xoay người là nhìn thấy! Chính là, quý trọng, có dụng tâm cảm thụ, chỉ dùng mắt mà nhìn, sai sót đánh mất hết thảy những gì từng có được!



      Ứng Thư Ly a Ứng Thư Ly, ngươi đúng là người buồn cười nhất dưới gầm trời này!



      Trái tim, run rẩy, toàn thân mang theo hối hận kịp, nhìn khuôn mặt tươi cười châm chọc của nàng, sắc mặt Ứng Thư Ly đau thương, miệng khẽ nhếch mà nên lời.


      “Ngoài ý muốn sao? Quanh quẩn lại vòng, lại phát người ngươi mực đau khổ tìm kiếm hóa ra lại là ta? Con người mà ngươi từng nguyện ý liếc mắt nhìn nhiều cái ? Ha ha, chắc hẳn lúc này ở trong lòng của ngươi, nhất định rất thất vọng a?”



      Chậm rãi bịt cái khăn che mặt lên lần nữa, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười xoay người muốn , lúc này, cánh tay của nàng lại mạnh mẽ bị người ta giữ chặt, chuyển mắt mà xem, liền đối diện với gương mặt đau lòng, hối hận, hề lạnh nhạt của Ứng Thư Ly.



      “Chớ ! Nàng đừng . . . . . .” Giống như thỉnh cầu mà …, Thư Ly .



      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng xoay người, chỉ đưa lưng về phía , lãnh đạm mà : “Buông tay.”



      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .”



      biết nên cái gì, chỉ có câu “Thực xin lỗi” bao hàm thiên ngôn vạn ngữ này, Thư Ly nắm chặt tay, vì tự trách mà khổ sở mở miệng : “Thực xin lỗi, là ta hiểu lầm nàng, xin nàng tha thứ cho, xin nàng tha thứ cho. . . . . .”


      sao! Chỉ cần từ nay về sau ngươi đừng có xuất ở trước mắt ta là được!” Rất nhanh, Tống Ngâm Tuyết dứt khoát trả lời .



      Thấy vậy, tim Thư Ly tràn ngập đau xót, lời càng đau thương:“, nàng là tri của ta, hơn nữa lại từng cứu mạng ta, về lý ta nên – – “



      “Nên thế nào, ngươi phải báo đáp ta sao? cần! Tri hay tri , phải chỉ do ngươi đơn phương định đoạt, bởi vì ta cũng cảm thấy tiếng đàn của ngươi có thể đả động đến ta, cho nên ngươi cần theo ta. Còn nữa, trước kia là ta cứu ngươi, nhưng mục đích chuyện này phải bởi vì ngươi, ta chỉ muốn thay cha ta làm việc cho Ứng gia, để báo đáp lòng trung thành của dành cho Nhữ Dương Vương.”


      ” Ứng Thư Ly, quan hệ giữa ta với ngươi, từ lúc đưa từ thư chấm dứt còn mảnh, cho nên, ngươi cần cảm thấy thiếu ta cái gì? Hoàn toàn cần! Thiên hạ này to lớn, tung hoành ngang dọc, mặc cầm công tử ngươi tiêu dao khắp đất trời, cần gì phải tự chuốc lấy mất mặt mà dây dưa ta?”



      Cánh tay khẽ nhấc, giãy khỏi tay Thư Ly, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân, tiêu sái mà nhanh về phía trước.



      Sau lưng, Thư Ly nhìn thân ảnh nàng dần xa, bàn tay giơ lên giữa trung, lâu cũng buông xuống.



      Tống Ngâm Tuyết, ra nàng còn trách ta đúng ? Những chuyện lúc trước, nàng vẫn cách nào tha thứ, đúng ? Ta sai rồi! sai rồi! Hôm nay, nàng thể cho ta cơ hội sửa đổi sao? lần, lần thôi. . . . . . Mắt, nhìn phương hướng thân ảnh kia biến mất, giờ phút này chỉ còn lại con đường trống rỗng, dưới gió đêm, có vẻ phá lệ tịch mịch, đơn, tựa như trái tim Thư Ly, lạnh lẽo thấy ánh mặt trời.



      Rốt cuộc, ta nên lấy cái gì để xoay chuyển nàng đây, Tống Ngâm Tuyết. . . . . .



      . . . . . .



      Trong lều, Tống Ngâm Tuyết dựa vào giường mà suy nghĩ, trong lòng mưu tính mục đích sắp đạt được, chính là cụ thể phải làm như thế nào? Nàng cần cẩn thận tự hỏi.



      Trong vòng đêm, gặp hai người quen cũ, may mà vừa rồi, nàng dứt khoát trở lại chặt đứt cái, hôm nay xong, chỉ còn lại ngày mai.



      Tống Ngâm Tuyết nàng, cho tới bây giờ luôn là người có thù tất báo, giống như Ứng Thư Ly , nàng cách nào tha thứ! Đối với những chuyện trước đây, đối với những người từng nhục nhã xem thường nàng, nàng dễ dàng quên như vậy.



      Giống như vừa rồi, những lời tuyệt tình như vậy…, là do nàng cố ý ra, bởi vì đây là cái giá phải trả cho hành vi trước đây của bọn họ!



      Suy nghĩ vọt tới đây, đột nhiên có chút dừng lại, nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến Lãnh Hoài Vũ, có lẽ bao lâu nàng rời khỏi Tây thần.



      Bất quá trước khi rời , còn người kia, cần phải giải thích phen. Bất quá cái tên dã thích bông đùa kia, rốt cuộc phải giải thích cái gì với đây. . . . . .



      Tống Ngâm Tuyết thèm nghĩ nữa, cúi người nằm thẳng giường, hai mắt khép hờ, mà chính lúc này, đột nhiên từ ngoài trướng truyền đến tiếng chim thải tước, xoay quanh ở , lâu chịu rời .

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 55.1: Động tĩnh khắp nơi


      ” Thải nhi.”

      Mở ro hai mắt sáng rỡ, Tống Ngâm Tuyết đứng dậy, tiếp đó nhanh chóng đến trước cửa, nhấc tay vén rèm cửa lên, chú chim thải tước liền lập tức lượn vòng vọt vào phòng, sau khi xoay quanh giương cánh vài cái, liền lập tức đậu đầu vai của nàng.

      “Thải nhi.” Giơ cánh tay lên, để cho thải tước nhàng rơi xuống trong lòng bàn tay của mình, sau đó tay nắm thân thải tước lên, nhàng mở mẩu giấy buộc chân thải tước xuống.

      Buông tay, mở mẩu giấy ra, dưới ánh sáng của ngọn đèn, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đọc mấy hàng chữ ghi giấy, khóe miệng chậm rãi khẽ nhếch.


      Hai người này. . . . . . Đưa giấy vào ngọn lửa, chậm rãi nhìn nó hóa thành đốm lửa, sau đó bị thiêu cháy hầu như còn, Tống Ngâm Tuyết nhấc tay, để cho thải tước giương cánh bay trong phòng đậu vào lòng bàn tay lần nữa.

      “Thải nhi. . . . . .”

      Ngón tay nhắn nhàng đùa đầu Tước nhi, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, ánh mắt cũng xuất ôn nhu trước nay chưa từng có. Dù sao nàng cũng là thiếu nữ, tuy bình thường lạnh lùng tuyệt tình, nhưng trong nội tâm, đối với những vật xinh xắn đáng , vẫn bảo trì phần ngây thơ chất phác nguyên thủy nhất.

      “Thải nhi, giúp ta mang phong thư cho hai tên kia.” Chọt chọt đầu thải tước, Tống Ngâm Tuyết sủng nịch , lập tức xoay người lấy giấy, nhấc bút chậm rãi viết.

      Gấp giấy thành dải dài, nhàng buộc chân chim tước, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ vuốt vuốt lông chim, tới trước cửa, đưa tay vén rèm, nhàng giương tay lên trung, miệng : “ thôi, Thải nhi, cho hai tên kia, tachờ ở đây. . . . . .”


      tiếng tước gáy, như là đáp lại nàng, sau đó bóng chim bay lên trung, sau khi xoay quanh vài vòng, cuối cùng cũng bay .

      Nhìn thân ảnh rời bầu trời, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi sờ bên hông, khi va chạm vào vật cứng dừng lại lâu.

      lâu gặp, Huyền Mặc lệnh. Có lẽ chờ chuyện ở đây xong xuôi, ngươi cũng nên chính thức tái giang hồ . . . . . .

      Thân ảnh đứng thẳng, nhấc mành lên, Tống Ngâm Tuyết trào phúng mở miệng : “Đến đây lâu như vậy, sao còn vào? Chẳng lẽ muốn để ta ra rước ngươi vào?”

      Vừa dứt lời, còn đợi phản ứng, sau khắc, thân thể liền lọt vào vòng tay ôn nhu.

      “Bộ dạng vừa rồi của nàng, rất đẹp. . . . . .” Khẽ thở dài, Tịch Mặc Lương vòng quanh nàng, xoay người cái cúi xuống ôm lấy nàng, chậm rãi đến biên giường, nhàng buông nàng xuống.

      “Rất đẹp?” Nhếch mày, Tống Ngâm Tuyết buồn cười, khỏi mở miệng : “Vậy bộ dạng ta bây giờ đẹp sao?”

      , rất đẹp! Nhưng vừa rồi khi nàng vươn tay phóng tước, ánh mắt tình nhìn lên bầu trời lại càng đẹp hơn nữa. . . . . .

      Tịch Mặc Lương , bên môi tựa hồ có loại từ tính quyến rũ, hơi thở nhàng phả vào tai Tống Ngâm Tuyết, khiến người ta phải ngứa ngáy.

      chưa từng thấy nàng mang dáng vẻ khờ dại ngây thơ như vậy, cảm xúc vào sát na kia, mãnh liệt rung động trái tim của , bởi vậy, vào sau màn lâu, muốn thân.

      Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, nghiêng người mà nằm giường, hai mắt khép hờ trêu tức : “Ngươi muốn xem à? Khi nào rảnh, ta phóng thêm mấy lần cho ngươi xem?”


      cần, ta muốn nàng phóng từ nội tâm.” Nghiêng người nằm lên giường, tay Tịch Mặc Lương vòng lên eo nàng, nhắm mắt tựa hồ như hít lấy hương thơm tươi mát người nàng.


      “Ngươi làm gì thế?” Bực bội với hành vi ngang ngược của Tịch Mặc Lương, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày .

      “Ngủ.” Nghe vậy, bày ra gương mặt lãnh tuấn vô cùng nghiêm túc, vô cùng thản nhiên, Tịch Mặc Lương trả lời.

      “Trở về lều của ngươi .” Mở mắt ra, nàng có chút vui .

      Thấy vậy, Tịch Mặc Lương lắc đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ vui mừng, “ về. Ta sợ Kiều Mạt Nhi đến tìm ta trong đêm. Mà ta muốn làm chuyện có lỗi với nàng. . . . . .”


      chết ! tại nàng ta thèm đếm xỉa tới ngươi đâu? Vừa rồi ngươi phát ánh mắt nàng ta nhìn Lãnh Hoài Vũ sao? Tràn đầy hứng thú cùng xúc động! Chỉ sợ tại, nàng lo lắng ngày mai nên biểu như thế nào! Rảnh rỗi đâu mà nghĩ tới ngươi? Trở về!”

      ! Tuy thế, nhưng chưa chắc có ngoại lệ, dù sao ta lớn lên tuấn mỹ phi phàm hơn Lãnh Hoài Vũ kia nhiều, ở mình, quá an toàn.”

      an toàn?

      Nghe Tịch Mặc Lương mặt dày lời vô lại, Tống Ngâm Tuyết chán nản gì nữa, nàng xoay người đối diện với , nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp tinh xảo kia, miệng khỏi trêu cợt châm chọc : “Vậy là ngươi cảm thấy đợi ở chỗ của ta, nhất định an toàn?”


      “Cái này cũng chưa chắc. . . . . . Nhưng nếu nàng muốn làm gì khiến ta an toàn, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Chống lại ánh mắt của Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương mờ ám . Bất quá cũng chỉ muốn tranh cãi đùa giỡn mấy câu, sau khi ôm chặt lấy nàng, liền có động tác gì khác nữa.

      Dựa vào trong lồng ngực cường tráng của Tịch Mặc Lương, cảm thụ được thân hình thon dài mà cao ráo của , Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại, nhàn nhạt mà hỏi: “Tại sao ngươi hỏi ta làm gì? Tiếp cận Lãnh Hoài Vũ có mục đích gì? Dù sao mấy ngày nay, bất kể chuyện gì ngươi cũng nhìn thấy rất ràng. . . . . .”


      cần. Bởi vì nếu như nàng muốn cho ta biết, vậy nàng tự nhiên . Nhưng nếu như nàng còn tin tưởng ta, cảm thấy thời cơ chưa tới, cho dù ta có hỏi, cũng chỉ là khiến hai bên khó xử thôi! Loại tình này, Tịch Mặc Lương ta luôn thích làm.”

      Từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt , bày ra bộ dạng quan tâm, chính là mới dừng lại chút, đột nhiên đôi mắt Tịch Mặc Lương mở ra, như là biết được chuyện gì chăm chú nhìn nàng, khẩu khí nghiêm túc: “Tuyết Nhi, có phải là độc tiểu tử kia sắp tới đây ?”

      Hử?

      Nhếch mày, Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm.

      Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nhàn nhạt giải thích: “Vừa rồi con chim thải tước kia, vào buổi tối trước khi ta bắt nàng làm tù binh gặp Tư Đồ phong từng xuất , ngày hôm sau độc tiểu tử kia liền chạy tới. Vừa rồi nghe tiếng, hẳn là con chim lần trước, cho nên ta suy luận ra. . . . . .”

      Tịch Mặc Lương còn chưa hết, dừng lại như đợi nàng trả lời. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết lời nào, chỉ cười cười từ chối cho ý kiến, sau đó nhắm mắt lại, vẻ mặt khó lường.

      Tịch Mặc Lương hỏi tiếp nữa, mà gia tăng lực đạo trong tay, càng thêm ôm chặt lấy vòng eo nàng, sau đó cũng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. . . . . .

      Sáng sớm ngày thứ hai, trời xanh mây trắng, thời tiết rất tốt. Kiều Mạt Nhi sớm trang điểm lộng lẫy, lẳng lặng ngồi ở trong xe, có thị nữ Tiểu Đào đồng hành, chờ Cần vương Lãnh Hoài Vũ tới nghênh đón.

      Tống Ngâm Tuyết thân áo bào màu đen, cùng Tịch Mặc Lương sóng vai mà đứng, khóe miệng mỉm cười mắt nhìn cửa thành, lẳng lặng chờ đợi động tĩnh.

      Kỳ nếu như nàng để ý, nàng là đứng gần Tịch Mặc Lương ở trước mặt người khác như vậy, bởi vì đứng gần , thể nghi ngờ nhắn xinh xắn của nàng, dễ dàng gây chú ý.

      Gió thổi lá cây trận trận xôn xao, dưới chờ đợi của phái đoàn Kiều quốc, từ cửa thành vang lên hồi tiếng vó ngựa, ngay sau đó liền trông thấy Cần vương Lãnh Hoài Vũ mang theo đội nhân mã, cùng với Thần thân vương Dạ Lâm Phong, chạy rất nhanh ra phía ngoài.

      “Hu ——” tiếng ghìm ngựa lại, xoay người nhảy xuống, Lãnh Hoài Vũ tiến lên chuyện khách sáo với Phùng Tử Chương hồ hởi đón chào, hai người ngươi câu ta câu giả bộ ân cần thăm hỏi, coi như hoàn toàn nhớ chuyện bọn họ gặp nhau đêm qua.

      “Đặc sứ đại nhân khổ cực rồi!”


      “Cần vương điện hạ vất cả!”


      “Ai, đâu có, đâu có? Bổn vương có cái gì mà vất vả, bất quá là dậy sớm nghênh đón thôi, sao bì với đặc sứ đường bôn ba, từ xa mà đến.”


      “Ai, sao điện hạ lại vậy? Cần vương điện hạ quá lời rồi! Tuy Tử Chương từ xa mà đến, tàu xe mệt nhọc, nhưng đường , có cơ hội chiên ngưỡng phong cảnh tươi đẹp của Tây thần, thực việc mỹ diệu a! Ha ha!”


      “Đặc sứ đại nhân lời nào cũng lịch tao nhã, luôn ôm ấp tình cảm với non xanh nước biếc, làm cho bổn vương bội phục!”


      , Tử Chương đây chẳng qua là học đòi văn vẻ, học tư thếcủa người ta thôi, thực khó trèo tới hai chữ thanh nhã! Hôm nay được Cần vương điện hạ khen ngợi như vậy, đành phải giật gấu vá vai, lộ ra nguyên hình rồi.”

      “Ha ha, đặc sứ đại nhân đúng là khôi hài, lời hay như châu ngọc, quả thực khiến người ta thoải mái! Hôm nay bổn vương hiểu vì sao Kiều chủ lại phái đặc sứ đến, quả nhiên là dùng người đúng việc a!”


      dám, dám, Cần vương điện hạ qua khen rồi!”


      phải, phải, là đặc sứ đại nhân quá khiêm nhường!”

      “. . . . . .”

      Hai kẻ gặp dịp chơi, lá mặt lá trá, dối trá quan trường thành thói quen, mà lúc này Dạ Lâm Phong bên, hoàn toàn thèm để ý đến chuyện khác, chỉ nhìn chằm chằn bóng hình đứng bên cạnh xe, thần sắc có chút tiều tụy, đêm qua hẳn là, đêm . . . . . .

      Tống Ngâm Tuyết. . . . . . Tay, gắt gao nắm lại, chỉ dám thầm hô tên nàng trong đáy lòng, lúc này toàn thân Lâm Phong cứng còng, gương mặt tuấn mỹ dã là mảnh tình thâm thể khống chế nổi.

      “Được, chúng ta cũng nên vào thành thôi!”

      Lúc này, Lãnh Hoài Vũ cùng Phùng Tử Chương hàn huyên khách sáo xong, mặt bình tĩnh lạnh lùng, khi xoay người qua bên cạnh xe, muốn lên tiếng thăm hỏi Kiều Mạt Nhi ánh mắt thâm ý quét qua Tống Ngâm Tuyết, sau đó nguyên nhân đến đây cho Kiều Mạt Nhi, giương tay lạnh nhạt tuyên bố xuất phát.

      Cứ như vậy, dưới nghênh đón của Lãnh Hoài Vũ cùng Dạ Lâm Phong, Kiều Mạt Nhi ngồi trong xe ngẩng cao đầu, bày ra bộ dạng kiêu ngạo, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, hướng về phủ đệ của Cần vương.

      đường , cũng có nhiều dân chúng vây xem lắm, bởi vì đối với cái loại thân phận cùng thanh danh của Kiều Mạt Nhi, bọn họ xem thường từ tận đáy lòng.

      Xe ngựa chỉ chốc lát sau đến phủ đệ, dựa theo quy củ nạp thiếp, bất luận đối phương là thân phận hiển hách cỡ nào, nhưng nếu như dùng hình thức “Thiếp” tiếp vào cửa, chỉ có thể tiến vào từ cửa sau. Cho nên dù Kiều Mạt Nhi là công chúa của nước, nàng đến đây, nhưng thấy dân chúng Tây thần xếp hàng hoan nghênh, cũng thấy quốc chủ Tây thần tự mình triệu kiến, bởi vì những chuyện này đều cần thiết!

      Từ cửa sau mà vào, thể dùng cỗ kiệu nâng vào, mà nữ tử phải xuống kiệu tự mình , việc này chứng mình thân phận người “Thiếp” này, phải chủ nhà muốn cưới vợ, mà là chính ta mặt dày mày dạn muốn vào, phải người cao quý gì, sau này cũng cần tôn trọng! Cho nên hiểu được ý tứ này, dù Kiều Mạt Nhi vạn phần muốn vẫn phải nén giận, vén rèm định nhấc chân.

      cần, cứ như vậy mà vào thôi.” Lúc này, Lãnh Hoài Vũ bình thản nghiêm mặt mở miệng , cắt đứt động tác của Kiều Mạt Nhi.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhếch mi, thâm ý nhìn Lãnh Hoài Vũ, khẽ cười cười.

      Mà Kiều Mạt Nhi biết dụng ý chân của , còn tưởng rằng đây là Lãnh Hoài Vũ phá lệ lấy lòng nàng, cho nên nàng liền mở cờ trong bụng giơ khuôn mặt tươi cười lên, làm bộ thuần lương vô hại, ôn nhu thuận theo.

      Vào đến phủ đệ Cần vương, tất cả mọi người đều được an trí thích đáng, đều được đưa vào trong sương phòng nghỉ ngơi, mà lúc này, trong phòng Tống Ngâm Tuyết, Dạ Lâm Phong nắm khung cửa sổ, sắc mặt lo lắng lẳng lặng đứng. . . . . .

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 55.2: Động tĩnh khắp nơi


      Lại tới đầu bên kia. Lúc này, trong hoàng cung Đại Tụng, minh hoàng Tống Vũ Thiên ngồi ở bên cạnh bàn cờ, tay nâng lên đánh cờ mình.



      Sau lưng, Lăng Mị thân bào phục màu đỏ chót tươi đẹp vào, khuôn mặt mỉm cười nhàng ngồi xuống đối diện minh hoàng, nhấc tay đùa nghịch những quân cờ bàn.



      Bất giác, minh hoàng hơi nhíu mày, có biểu ra quá nhiều phản cảm, chỉ là lập tức buông cờ, tiếp tục nữa.



      chơi nữa?” Cúi đầu, nhìn tới biểu vừa rồi của Tống Vũ Thiên, Lăng Mị cười nịnh nọt hỏi.



      Nghe vậy, Tống Vũ thiên gật đầu, lãnh đạm : “Ừ, hơi mệt chút.”



      “Mỗi lần ta đến là chàng mệt mỏi a?” Buông quân cờ, Lăng Mị làm nũng đặt mông ngồi ở đùi Tống Vũ Thiên, hai tay ôm cổ .



      Thấy vậy, Tống Vũ Thiên trả lời, mà tìm đề tài khác : “Dường như nàng rất vui vẻ?”


      có a, chỉ là trong nội cung rất nhàm chán, tùy tiện tìm chút việc vui thôi.”


      “Việc vui?” Biết Lăng Mị ám chỉ cái gì, Tống Vũ Thiên cũng lười hỏi đến nữa, chỉ cần nàng vẫn tuân theo ước định giữa bọn họ, vậy cũng muốn cái gì nữa.



      Tống Vũ Thiên gì, chỉ mặc cho Lăng Mị khiêu khích, bàn tay ngừng cách lớp quần áo, vẽ vòng tròn lồng ngực, sau đó lại vươn tay tiến vào, chậm rãi vuốt ve da thịt của .



      “Thiên, rất nhiều ngày rồi chúng ta có. . . . . .” Vừa , vừa đưa môi của mình lên, trong đôi mắt của Lăng Mị tràn ngập tình dục, chẳng phân biệt được trường hợp cứ hướng Tống Vũ Thiên đòi .



      Trong lòng Tống Vũ Thiên rất phản cảm, nhưng lại ngại thân phận của đối phương tiện phát tác, đành phải mở miệng : “Mị nhi, thế cục hôm nay, ta có tâm tình. . . . . .



      Vân Độc Nhất thủy chung vẫn liên lạc được, Du Đặc tuần tra cũng chưa về, chủng chủng các loại dấu hiệu này giống như tuy tại gió êm sóng lặng, nhưng phía dưới, lại khiến người ta cảm thấy có cỗ thế lực, thầm gắt gao vây quanh thao túng.


      “Thiên, chàng quá lo lắng rồi, những người chàng kia, ta đều phái người trông nom đâu vào đó rồi, cũng có động tĩnh gì. Hơn nữa ngay cả mấy đệ đệ của chàng, ta cũng tự mình nhìn qua, hoàn toàn có gì khác thường.”


      khác thường. . . . . .” Nghe Lăng Mị …, Tống Vũ Thiên trầm mặc hồi, trong nội tâm như là suy tư cái gì.



      Thấy vậy, Lăng Mị mở miệng tiếp tục : “Thiên, bất quá có việc, ta phải cho chàng biết: Du Đặc trở lại, hơn nữa còn bị thương.”



      “Bị thương? Là ai làm?” Vừa nghe lời này, Tống Vũ Thiên nhíu mày mà , trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.



      “Tịch Mặc Lương.” Nghe vậy, Lăng Mị cũng giấu diếm, trực tiếp thẳng thắn .



      “Tịch Mặc Lương? Tại sao lại ở bên cạnh Tuyết công tử . . . . .” Điểm này, Tống Vũ Thiên có chút bất ngờ, biết hai kẻ hòan toàn có điểm chung này, làm sao tự nhiên lại dính vào nhau .



      “Có lẽ chỉ là trùng hợp, có gì lớn lao! Người trong giang hồ cũng thường kết bạn cùng , nhưng hôm nay có lẽ là bạn, nhưng đến ngày mai, vẫn rút gươm chém nhau bình thường!”



      Lăng Mị coi hết thảy mọi việc đều vô cùng bình thường, khi đến mấy chuyện này khẩu khí rất bình thản. Nghe vậy, Tống Vũ Thiên cũng phản bác, chỉ hơi lo lắng : “Mấy việc này cũng có gì, chỉ là trẫm nghĩ tại sao gần đây làm cái gì cũng được thuận lợi. Thám tử phái ra chưa thấy trả lời, giết người cũng thất thủ, mà ngay cả kinh tế trong nước cũng có dấu hiệu bắt đầu rung chuyển.”



      “Kinh tế là trụ cột của quốc gia, vốn tưởng thừa dịp tiêu diệt Ngâm Tuyết, đoạt lại Nhữ Dương Vương vốn khống chế hơn phân nửa kinh tế Đại Tụng! Nhưng ai ngờ con ranh kia quá ăn hại, lại đem tất cả sản nghiệp làm cho lụn bại đến gần như còn gì, làm hại cuối cùng chẳng thu được gì cả.”


      “Được rồi, Thiên, tuy chúng ta có được những thứ kia, nhưng như thế nào cũng tiêu trừ được mối họa lớn trong lòng, cũng có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần.”



      Dựa vào Tống Vũ Thiên, Lăng Mị nhu hòa , gương mặt mị của nàng, lộ ra thần thái cho là đúng.



      Thấy vậy, Tống Vũ Thiên trầm mặc hồi, cuối cùng cũng gật đầu : “Ừ, hôm nay cũng chỉ có thể bước xem bước. Bất quá Mị nhi, nàng vẫn phải là tăng số người phụ trách liên lạc với Vân Độc Nhất lên, còn có Tuyết công tử kia, chỉ cần ngày chưa chết, lòng ta vẫn còn. . . . . .”



      Sống đúng là mệt mỏi, phải đề phòng khắp nơi, bước là lo sợ bước, hình như còn bằng lúc trước, tuy khi đó được tự nhiên, nhưng tối thiểu nhất là địch ngoài sáng ta trong tối! Chính là hôm nay, mặc dù nhìn có vẻ tự tại rồi, nhưng lại đem chính mình bạo lộ trước mặt người khác, tràn đầy nguy cơ.



      “Được, ta giúp chàng, nhưng phải có cái giá thích hợp nha. . . . . .”



      Tay, duỗi ra, chuẩn xác tới giữa hai chân Tống Vũ Thiên, Lăng Mị cười mị, cặp môi đỏ mọng ướt át giương lên, hai mắt ám hiệu.



      Trong lòng nhè thở dài, tuy dung nhan Lăng Mị cũng coi là thượng thừa, bảo dưỡng dáng người cũng phi thường tốt, nhưng loại tình này, giống như gặm gân gà vậy, gặm xong rồi, cảm giác mới lạ qua, theo sau mà đến, chính là nồng đậm vô vị cùng phiền chán, có nổi chút hào hứng.



      Tình huống trước mắt chính là như vậy, độc sủng nhiều năm, khiến cho Tống Vũ Thiên sớm mất hứng thú đối với thân thể của Lăng Mị, chính là lại thể e ngại, vì ích lợi mà nịnh nọt nàng, để nàng ở lại bên cạnh mình.



      Tuy vậy nếu như Lăng Mị đủ thông minh, hiểu được thu liễm mà …, phản cảm với nàng như vậy, chính là nàng lại biết tiến thoái, cưỡng chế muốn độc sủng cũng , còn hai ba ngày liền chạy tới cầu tình ái.



      Dù tình cảm có mãnh liệt, cũng có thời điểm qua hầu như còn, lúc này Tống Vũ Thiên ôm Lăng Mị từng bước về hướng giường, trong lòng vô cùng chán ghét.



      “Thiên, đến Lục đệ của chàng là thú vị, cái gì ? Hết lần này tới lần khác lại mến người nam nhân, kết quả là bị đụng đầu vào bức tường đá. . . . . .” Trong dây dưa, Lăng Mị hưởng thụ từ từ nhắm hai mắt, vừa ngâm ra tiếng rên dâm dật, đồng thời mở miệng cười cười .


      “Lão Lục làm sao vậy?” Hoàn toàn muốn hôn lên thân thể trần truồng của Lăng Mị, Tống Vũ Thiên lên tiếng hỏi.



      mến phu quân của Tống Ngâm Tuyết, người kia hình như cũng gọi là Kỳ Nguyệt, thường xuyên tiến đến quấy rầy, còn muốn phi lễ! Ha ha, đệ đệ này của chàng, quả nhiên là rất thú vị.”



      Vừa vuốt ve chút, Tống Vũ thiên bắt đầu luật động, lúc này, Lăng Mị phối hợp nâng cao thân thể, vẻ mặt mê ly hai chân gắt gao vờn quanh thắt lưng .



      “Thiên, chàng cũng biết đệ đệ mình chấp nhất cỡ nào đâu, mỗi ngày đều chạy tới bức bách người ta, kết quả ép người ta đến mức quá giận dữ cầm nghiên mực đập vỡ đầu . . . . . .”



      tại lão Lục thế nào rồi?” Trong khi ra vào, Tống Vũ Thiên nhắm mắt mà hỏi.



      Nghe vậy, Lăng Mị kiều mị giơ hai tay ôm lấy cổ của , vừa thở gấp liên tục vừa cười : “Còn có thể thế nào? Truy đuổi, truy đuổi chứ sao. . . . . .



      Ta nghe Kỳ Nguyệt công tử cắm đầu cắm cổ chạy, hôm nay lão Lục , có thể đuổi tới biên giới rồi. . . . . .”

      “Biên giới? Địa bàn của lão Ngũ . . . . . .” Nghe xong lời này, Tống Vũ Thiên nhíu mày, trong kích tình, thầm có chút âu lo. . . . . .

      **********

      Trong phủ Tam vương gia Đại Tụng, Dực Tu cung kính ôm quyền xoay người đối diện với người trước mặt: ” Dực Tu tham kiến Tam hoàng tử.”


      “Dưc tu, những ngày này, vất vả cho người rồi.” Xoay người, đỡ dậy, Tống Vũ Huyền nhàng, chậm rãi mà .



      “Tam hoàng tử quá lời rồi, đây là việc Dực Tu phải làm! Hôm nay, hết thảy tình đều an bài thỏa đáng, giao do người còn lại trong Thất Sát phụ trách.”


      “Ừ, đúng vậy, ngươi cũng nên trở lại bên người Tuyết Nhi , bằng mình muội ấy, ta cũng rất lo lắng.” Nghe xong Dực Tu xong…, Tống Vũ Huyền im lặng gật đầu, vẻ mặt trầm tĩnh.



      Thấy vậy, Dực Tu mở miệng : “Dạ! biết Tam hoàng tử còn có lời gì khác muốn Dực Tu thay người truyền đạt cho Các chủ ?”



      ” Lần này Tuyết Nhi xử lý xong chuyện Tây thần, liền chuẩn bị đến biên cảnh. Hôm nay Kỳ Nguyệt vì bị lão Lục dây dưa, cũng chạy trốn mất dạng rồi, cũng biết có thể đụng độ hay . . . . . .”


      “Tam hoàng tử là muốn Dực Tu nhắc nhở Các chủ, phải cẩn thận Lục hoàng tử.”



      “Ừ! Lão Lục trời sinh tính tình xúc động lỗ mãng, mặc dù có tâm kế gì, nhưng thành có, bại lại có thừa. . . . . .”


      “Dạ, Dực Tu nhất định chuyển cáo chuyện đó cho các chủ! Cáo từ!” Cúi người vái chào, thân ảnh nhanh chóng biến mất, xoay lưng, cũng đưa mắt nhìn Dực Tu rời , vẻ mặt Tống Vũ Huyền bình tĩnh, chỉ ở trong lòng, yên lặng mà lẩm bẩm: Ngâm Tuyết, có lẽ thời điểm ta và muội gặp lại nhau, còn xa rồi. . . . . .”



      Hình ảnh chuyển qua trong Ngũ độccốc, chú chim thải tước giang cánh bay vào, sau khi vòng vo vài vòng, rơi vào trong tay nam tử.



      Khí chất thanh nhã, giữa ngón tay có mùi thuốc nhàn nhạt, nam tử chậm rãi cởi bỏ mảnh giấy chân thải tước, nhàng mở ra đọc.



      “Vân Vô Song, ngươi xem cái gì?” Sau lưng, Minh Tịnh thân y phục màu mưc khẽ chau mày đứng, vẻ mặt còn tĩnh lặng lạnh nhạt như trước. Bất quá nhìn dáng vẻ của , độc tố còn sót lại người, hẳn là sớm hóa giải sạch .



      có gì, chỉ là thư Tuyết Nhi gởi.” xoay người, Vô Song cười cười , chuyển thư qua ngón giữa, tờ giấy liền biến thành mảnh , từng mảnh theo gió bay xuống.



      Minh Tịnh khó chịu nhìn , nhàn nhạt mở miệng : “Tuyết Nhi gì đó?”


      “Nàng bảo chúng tụ họp với nàng.” Vuốt ve thải tước, bàn tay thon dài giương lên, nhìn bóng dáng bay cao trung, Vô Song chậm rãi xoay người, nhìn Minh Tịnh.



      “Vậy còn chờ cái gì nữa? thôi!” Vừa nghe lời này, khuôn mặt tuấn mỹ của Minh Tịnh mơ hồ có chút hưng phấn, trong đôi mắt sáng như sao sâu thấy đáy, cũng lấp lánh hào quang.



      Tuyết Nhi, chờ đợi ngày này, đợi vô cùng lâu.



      được, còn cần ba ngày.” Nghe Minh Tịnh như vậy, Vô Song lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh.



      Chính là Minh Tịnh đợi đến phiền chán lắm rồi, khắc cũng muốn đợi nữa, trực tiếp khách khí hỏi lại: “Vì cái gì? Chẳng lẽ độc của ngươi còn chưa giải?”


      “Ừ, còn có chút, bất quá ba ngày sau liền có thể giải toàn bộ.” Đáp trả Minh Tịnh, Vô Song thầm hồi tưởng lại lúc trước, khi đó, kỳ Vân Độc Nhất lưu lại, cũng loại thuốc dẫn chính xác.



      Tuy để trừ tận gốc độc tố trong máu chồn, đúng là cần Tuyết Liên tinh khiết nhất đời này để làm thuốc dẫn, nhưng Tuyết liên này cũng là phân ra vài loại.



      Tuyết Liên bình thường, chỉ có thể trì hoãn áp chế độc tố, chỉ có Băng Tinh Tuyết Liên quanh năm nở rộ băng, mới có thể chính thức trừ tận gốc máu chồn độc.



      Ngay từ đầu, cũng có ý thức được vấn đề này, cho nên chỉ sau khi Mị lấy thuốc trở về, chế thuốc mà uống mới phát mánh khóe này.



      Muốn hái Tuyết Liên, về cũng tiêu tốn thời gian, mà Băng Tinh Tuyết Liên lại dễ hái, cho nên thời gian hao tốn càng dài, việc này cũng chính là lý do vì sao Tống Ngâm Tuyết rồi, bọn Vô Song vẫn còn chậm chạp chưa tới.



      “Còn phải đợi ba ngày? Lời này của ngươi ta nghe thấy dưới năm lần rồi, hôm nay muốn nghe nữa.”Mặt lạnh, Minh Tịnh tức giận , trong lònd rất là bất mãn.



      Kỳ việc này cũng thể trách , bởi vì những ngày tại Ngũ Độc cốc này, coi như cũng chịu đựng đủ tiểu tử Vân Vô Song kia rồi! Bởi vì độc người tiểu tử kia chưa giải hết, cho nên ngay từ đầu, cũng chịu giải hết độc người .



      Tuy dư độc lưu lại trong người, cũng có cái gì đau đớn, nhưng chỉ cần nghĩ tới tiểu tử này có ý đồ ngăn cản, sợ sau khi khỏi hẳn bỏ tìm Tuyết Nhi, trong lòng liền khó chịu hồi.



      Cuối cùng, khó khăn lắm mới đợi cho tiểu tử kia giải hết độc người , vốn tưởng rằng có thể xuất cốc, chính là ai ngờ Vân Vô Song cư nhiên đùa giỡn chơi trò đâm sau lưng, chịu cho !



      “Ngươi muốn làm gì?” Nghe Minh Tịnh xong, Vô Song mở miệng hỏi.



      Thấy vậy, Minh Tịnh đối diện với Vô Song, chậm rãi hai chữ:“Xuất cốc.”


      “Ngươi cũng biết Tuyết Nhi muốn chúng ta tụ họp ở đâu? Sau khi xuất cốc làm sao ngươi tìm được nàng?”



      “Vân Vô Song, hình như ngươi cũng quá xem thường ta a? Chẳng lẽ ngươi cho rằng có thải tước của ngươi, ta liền tìm thấy Tuyết Nhi sao?” cho là đúng nhíu mày, Minh Tịnh mang vẻ mặt tự tin . Xác thực, dùng mạng lưới tình báo Tinh Sát trải rộng các nơi của , nếu muốn tìm được chỗ Tống Ngâm Tuyết giờ, xác thực phải là cái việc khó gì.



      “Minh Tịnh, đợi ba ngày nữa, chúng ta cùng .” Tiến lên bước ngăn đón, Vô Song trầm giọng .



      “Tránh ra.” Thấy vậy, Minh Tịnh híp mắt lại, miệng lạnh lùng .


      “Minh Tịnh, người đừng ta để động thủ, tuy ta đánh lại ngươi, nhưng mà. . . . . .”



      Minh Tịnh nghe Vô Song xong, liền thầm hận trong lòng: tiểu tử này, lại đe dọa mình! Cầm thuốc mê ra ngăn cản mình, biết đây là lần thứ mấy rồi?



      Minh Tịnh từng thử qua mê dược của Vô Song, biết nếu trúng phải liền có thể ngủ đến vài ngày, lo lắng như thế bỏ lỡ thời cơ tìm nàng, cuối cùng Minh Tịnh nặng nề liếc nhìn , tiếp đó xoay người, mím môi mà . Mà lúc này sau lưng, Vô Song quay đầu nhàn nhạt nở nụ cười, nụ cười kia tươi sáng mà giảo hoạt.



      số việc lúc ta thắng thế, lúc người thắng thế! Ngày sau, ở trong tám vị phu quân, khi cùng với Tịch Mặc Lương tranh giành tình , biết khi dễ Minh Tịnh nam nhân phúc hắc này, là chuyện tốt đến cỡ nào. . . . . .

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 56.1: Mưu đồ của ta?


      “Là ngươi.”

      Khi Tống Ngâm Tuyết vào nhà, chứng kiến dáng người thon dài của Dạ Lâm Phong đứng gần cửa sổ, nhìn dung nhan nghiệt kia, trong mắt của nàng, còn nổi tia đắc ý.

      Tựa hồ như là sớm biết đến, Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh xoay người, đóng cửa, sau đó đến trước bàn, rót chén nước cho mình, nhàng bóc cái khăn che mặt, ngồi xuống, chậm rì rì nâng chén uống.

      Trong nhất thời trong phòng ai gì, Lâm Phong xoay người, ánh mắt thắm thiết nhìn qua khuôn mặt tuyệt mỹ dị thường của nàng, khỏi mê man: hơn ba tháng gặp, so với trong trí nhớ nàng còn đẹp hơn.

      “Tống. . . . . . Ngâm Tuyết. . . . . .” Trong lúc đó, biết nên mở miệng như thế nào, cảm thấy dùng tên gì cũng chuẩn xác? Lần đầu tiên, người Lâm Phong công tử dã tà mị, biểu ra tương phản trời vực với bãn lĩnh tung hoành giữa chốn gió trăng ngày xưa, thậm chí, còn có chút xấu hổ mơ hồ.

      “Ngâm, Ngâm Tuyết. . . . . .” vất vả, trong miệng mới nghẹn ra được hai chữ này, sau khi trải qua phen đấu tranh tư tưởng, gian nan quyết định kêu lên.

      Nguyên bản, khi vừa mới nhận ra nàng cảm giác trong nội tâm có nhiều lời muốn , chính là qua đêm, khi tình cảm, tư tưởng đều trải qua phen giãy dụa, lại biết nên bắt đầu từ đâu. . . . . .

      Rất muốn gọi nàng tiếng thân mật”Tuyết Nhi”, chính là sợ hãi! , sợ hãi, sợ hãi nghe được lời lạnh nhạt trào phúng của nàng, cho nên ngẫm nghĩ hồi, uốn lưỡi chần chờ gọi nàng tiếng “Ngâm Tuyết” . . . . . .

      Ngay cả như vậy, khi nghe nữa đến kêu to câu này, nàng vẫn khỏi nhếch mày, vẻ mặt nghiền ngẫm quay đầu mà nhìn.

      Trong cặp mắt sáng, tròng trắng, đồng tử màu đen, ràng lóng lánh phát ra ánh sáng chói mắt, khiến Lâm Phong vừa nhìn trong lòng liền rung động nhộn nhạo hồi.

      “Ngâm. . . . . .” Còn chưa bao giờ thất thố giống như hôm nay, Lâm Phong hé mở môi mỏng, lại biết nên từ chỗ nào mới tốt.

      “Thần thân vương. . . . . . Có vẻ lời giải thích của ngươi, rất vô lực?”

      Cố ý như vậy, Tống Ngâm Tuyết thản nhiên cười nhạt, tuy nàng cũng thèm để ý đến lời giải thích của Dạ Lâm Phong, nhưng nhìn đến người trong dĩ vãng luôn khinh khỉnh nhìn mình, bây giờ lại có biểu lộ hối hận như vậy, trong lòng của nàng, vẫn là rất thích. có biện pháp, ai bảo trước kia bọn họ làm cho nàng tức giận oan khuất nhiều lần như vậy?

      “Ngâm Tuyết. . . . . .” Nghe nàng như vậy, gương mặt mỹ tinh xảo của Lâm Phong đột nhiên xuất ngại ngùng, vô cùng đối lập với phong cách thường ngày của .

      “Tống Ngâm Tuyết, cám ơn nàng!”

      Hít thở sâu nhiều lần, ổn định tâm thần, Lâm Phong khắc chế cảm xúc ngừng trào dâng, dùng loại ngữ điệu cực kỳ nhàng , “Cám ơn nàng khuyên ta trở về, để cho ta rốt cuộc nhận được chân tướng thực.”


      “Xong rồi?” Giương mắt cười cười, lấp lánh thần thái, lúc này Tống Ngâm Tuyết xoay người, đặt cái chén lên bàn, sau đó hai mắt cũng nhìn phía trước mở miệng : “Nếu như Thần thân vương xong rồi, vậy được rồi chứ, bởi vì bây giờ, ta muốn nghỉ ngơi.”


      “Ngâm Tuyết, chờ chút! Ta. . . . . . còn chưa hết. . . . . .”

      Nắm chặt nắm tay lại, vẻ mặt Lâm Phong do dự, rất muốn đem tình cảm trong lòng mình hết ra, chính là phát , mặc dù trong chốn gió trăng hoa ngôn xảo ngữ, miệng ngọt như đường, nhưng khi động chân tình, lại luống ca luống cuống, có chuyện trong lòng mà khó mở miệng.

      “Tống Ngâm Tuyết, nàng nhất định rất chán ghét ta, đúng ? Bởi vì ta từng, từng trêu tức nàng, khinh thường nàng như vậy! Cho nên trong lòng nàng, trong năm phu quân, ta là người làm nàng phiền chán nhất, đúng ?”


      “Tống Ngâm Tuyết, ta biết từ lúc nào bắt đầu thích nàng? Ta chỉ biết, khi ta ý thức được mình thích nàng, ta hãm rất sâu vô cùng sâu.”


      ” Ta từng nghĩ nàng nữ nhân thô bỉ nhất, háo sắc nhất đời này, chính là cuối cùng ta mới biết được, hóa ra ta sai rồi, sai lầm hoàn toàn rồi! Nàng là nữ tử tốt nhất, kiên cường nhất đời này, chói mắt đến căn bản cách nào có thể có được!”


      “Tống Ngâm Tuyết, nàng biết ? Ta còn trái tim nữa . . . . . . Từ khắc nàng xoay người kia, ta ý thức được cảm giác của mình đối với nàng, kể từ đó lòng của ta, theo nàng mà , rốt cuộc tìm thấy bóng dáng. . . . . .”

      Lâm Phong , trong ánh mắt lộ ra cỗ đau thương sâu, trong đôi mắt phượng xinh đẹp của , tràn đầy bi thương.

      chậm rãi tiến lên, đứng lại trước mặt Ngâm Tuyết, bàn tay đẹp mắt chậm rãi từ trong lòng móc ra khối khăn lụa, chậm rãi đưa đến trước mặt Tống Ngâm Tuyết, “Tống Ngâm Tuyết, nàng còn nhận ra chiếc khăn lụa này ?”

      Khăn lụa?

      Giương mắt, suy tư nhìn lên chiếc khăn lụa thêu hoa trước mặt, Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, trong đầu có ấn tượng gì.

      ” Nàng khẳng định nhớ. Vô tâm như nàng, làm sao có khả năng nhớ những thứ mà nàng để ý?”

      Tay, chậm rãi vuốt ve đóa hoa khăn lụa, Lâm Phong dùng loại khẩu khí hồi tưởng chậm rãi : “Chiếc khăn lụa này, nàng từng cầm theo khi đến thanh lâu, đường trở về, bởi vì ghét bỏ ta đụng vào nàng, mà dùng nó lau tay rồi vứt bỏ . . . . .”

      Lau tay rồi vứt bỏ?

      Cau mày, Tống Ngâm Tuyết cố gắng nhớ lại , trong trí nhớ, coi như mơ hồ có chuyện như vậy. . . . . . Lâm Phong để ý tới chuyện nàng có nhớ hay , chỉ nhàng mở miệng : “Tống Ngâm Tuyết, nàng biết ? Khi nàng dùng khăn lụa lau tay, kiên cường nàng biểu ra, khiến ta rung động, cả đời này, ta cách nào quên giây phút đó! Cho nên, ta trở về tìm, sau khi tới Vương Phủ, lại thân bất do kỷ trở về tìm. . . . . .”

      Nhìn chiếc khăn lụa, trong mắt phượng của Lâm Phong tràn đầy ôn nhu cùng thâm tình, Lâm Phong bình tĩnh đứng ở trước mặt Tống Ngâm Tuyết, cả người tản mát ra loại cảm giác hứng thú sâu xa.

      “Tống Ngâm Tuyết, ta biết tình cảm của ta dành cho nàng có phải là bắt đầu từ đó ? Nhưng là ta biết tình của ta, từ sau khi mất nàng, bạo phát toàn diện. Ta nàng, Tống Ngâm Tuyết! Mặc dù ta biết nàng thương ta, thậm chí chán ghét muốn vứt bỏ ta, nhưng ta vẫn , vẫn thể chùn bước mà nàng. . . . . .”

      Từ từ nhắm hai mắt, rốt cuộc đem ba chữ mà mấy tháng này, mực đè nén trong lòng kia ra! Lúc này, trong lòng Lâm Phong chợt cảm thấy nhõm, cần căn nhắc gì nữa, đơn giản là ra tất cả.

      Đúng vậy! nàng! nữ tữ có tiếng xấu, nhưng mà vô cùng kiên cường! Đây là may mắn của ! Cũng là vận mệnh của ! Cho nên từ nay về sau, che dấu nữa!

      Có tiếng xấu thế nào? thê đa phu thế nào? Chỉ cần rồi, quan tâm đến những cái khác!

      Tống Ngâm Tuyết nghĩ tới Lâm Phong lại đột nhiên nàng?

      Nguyên bản, nàng muốn chứng kiến bộ dáng hối hận của , bởi vì từng đối xử với nàng bằng thái độ chịu nổi như vậy, cho nên nàng tức giận muốn biết khi biết hết thảy chân tướng, có bộ dáng hối hận là như thế nào?

      Muốn nghe xin lỗi, đây là bệnh chung của tất cả những người từng chịu oan khuất! Chính là nàng nghĩ tới, hôm nay nàng nghe được, chỉ là câu “Thực xin lỗi” kia! Cư nhiên cồn có câu”Ta nàng ” ?

      Chóng mặt!

      Tại sao có thể như vậy? Nàng tuyệt đối nghĩ tới Dạ Lâm Phong lại động tình với nàng?

      Nếu như trước đây, khi nàng biết tâm ý của Ứng Thư Ly, bởi vì thấy được si mê của đối với đàn, cho nên còn hiểu được chút ít.

      Chính là người trước mắt khác! Dạ Lâm Phong, nam nhân này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tử tế với nàng, mở miệng là châm chọc chế nhạo, ràng lại đứng ở chỗ này với nàng “ nàng”? Chuyện này, tựa hồ giống như vở hài kịch. . . . . .

      Tống Ngâm Tuyết lời nào, thầm nghĩ trong lòng. Thấy vậy, Lâm Phong biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, chỉ yên lặng nhìn nàng, lâu .

      Trong sương phòng, hai người, người đứng, người ngồi, đều có tâm tư của riêng mình, mà ngoài sương phòng, đứng ở cửa ra vào, Phù Cừ tràn ngập bi thương, thân thể cứng còng, mặc cho giọt lệ xẹt qua khóe mắt.

      ra là thế, ra là thế. . . . . .

      Cay đắng nghiêm mặt, cười tự giễu, Phù Cừ trố mắt, hai mắt vô thần nhìn thẳng, tiếp đó chậm rãi xoay người.

      Phù Cừ đến, Ngâm Tuyết trong phòng sớm biết được, chỉ có điều nàng cũng biểu ra ngoài, bởi vì nàng vững tin, đối với điểm này, Dạ Lâm Phong cũng sớm biết . cố kỵ Phù Cừ, mà còn ở trước mặt nàng ta trực tiếp những chuyện này, như vậy có mười phần nắm chắc vững tin, Phù Cừ chắc để lộ ra những chuyện tư mật này với người khác!

      Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt xoay xoay cái ly trong tay, trầm mặc . Mà trước mặt, Dạ Lâm Phong nhìn chằm chằm vào nàng, yên lặng tĩnh mịch. . . . . .

      Chảy nước mắt, Phù Cừ yên lặng vô hồn cất bước, trái tim sớm chết lặng còn chút cảm giác.

      Hoàng hậu nhàn tản như nàng, có thể tùy ý lại lại khắp mọi nơi, cho nên khi nghe Lâm Phong đến Cần vương phủ đệ nàng liền vội vàng chạy đến.

      Vốn chỉ muốn nhìn thêm cái, mặc dù biết hôm nay còn khả năng đón nhận nàng, nhưng bất luận thế nào, nàng vẫn khống chế nổi xúc động trong lòng.

      Có người , xúc động là ma quỷ! Những lời này, là hoàn toàn sai. Nếu như nàng xúc động, khắc chế để cho mình chạy đến, ít nhất hôm nay trong lòng nàng, vẫn còn tồn tại giấc mộng rất đẹp!

      Chính là hôm nay, tỉnh mộng, cái gì cũng mất rồi, nghe mỗi chữ mỗi câu thổ lộ thâm tình với người kia, từ nay về sau, nàng còn tư cách gọi Dạ Lâm Phong dừng lại.

      Tan nát, kết thúc, mất mát, tỉnh mộng. Chỉ còn mình Phù Cừ mất hồn lạc phách ra ngoài cửa, mặc dù mặt còn treo nụ cười, nhưng trong hai tròng mắt, nước mắt lại liên tục tuôn rơi.

      Từ biệt rồi, Lâm Phong! xong rồi, tình của nàng!

      Mang theo đau lòng và ngơ ngẩn, Phù Cừ từng bước trầm trọng về phía trước, quay đau nhìn lại lần.

      Như vậy là tốt! Như vậy rất tốt! Thay vì hai bên đều thống khổ, bằng để mình nàng nhận lấy hết thảy, bởi vì ít nhất như vậy, trong những năm tháng sau này, khi nàng nhớ tới , vẫn còn có thể nhớ tới khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của . . . . . .

      mặt, rơi xuống hai hàng nước mắt, Phù Cừ mang theo lời chúc phúc, mang theo tuyệt vọng, chậm rãi bước ra cửa chính Cần vương phủ. Sau lưng, thân ảnh Điệp Vũ chậm rãi ra, thấy được mảnh ướt át kia, trong ánh mắt ướt đẫm lệ mà phức tạp. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :