1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 48.2: Tây thần Thân vương Lâm Phong


      Doanh trướng của công chúa, ấm hương phù dung, mặc dù phương tiện đơn sơ, nhưng ở cái vùng hoang vu này, cũng coi như là xa hoa, tinh xảo.



      Trong trướng, Kiều Mạt Nhi sớm ra lệnh cho Tiểu Đào xách nước tới, sau đó thay y phục trang điểm lẳng lặng bày rượu chờ, vẻ mặt xuân tình phơi phới cười yếu ớt.



      Ha ha, Tịch Mặc Lương? nam tử tuấn tú lạnh lùng như thế, nếu ở giường, biết gây nên cái quang cảnh càn rỡ thế nào ?



      Kiều Mạt Nhi mỉm cười, vươn tay vỗ về quần áo mỏng như cánh ve của mình, chậm rãi vuốt ve tới tới lui lu. phải nàng Tịch Mặc Lương, xác thực mà , nàng biết cái gì gọi là ? Nàng chỉ biết là, chỉ cần là nam tử nàng xem vừa mắt, nàng mời gọi , cũng hưởng hoan lạc.



      Bàn tay thon dài, nhàng loay hoay với mấy chén rượu bàn, Kiều Mạt Nhi tĩnh tâm đợi Tịch Mặc Lương đến! Nàng có tự tin, cho tới bây giờ còn chưa có nam tử có thể cự tuyệt lời mời của nàng, ngoại trừ cái tên Quân Tử Sở kia, những kẻ khác, đều ngoan ngoãn tự động mà đến, cần nàng hao phí sức lực . . . . . .



      thầm nghĩ, ngoài trướng truyền đến hồi tiếng bước chân, Kiều Mạt Nhi nhanh chóng đứng dậy, vui mừng đến cửa trướng nghênh tiếp.



      “Tại sao lại là ngươi?” Sắc mặt đột biến, tức giận buông màn cửa, Kiều Mạt Nhi lạng lùng :



      “Ngươi ra ngoài cho ta, ở đây chào đón ngươi!”


      chào đón ta, hoan nghênh ai? Tịch Mặc Lương kia ư? A, xem ra nhiệt tình của công chúa lại tái phát, lại bắt đầu muốn tìm nam nhân rồi?”


      liên quan đến ngươi! Ngươi ra ngoài cho ta!”



      Nhìn vẻ mặt cười hiểm của Phùng Tử Chương, Kiều Mạt Nhi giơ tay chỉ ra ngoài, tức giận hét to.



      ra ngoài, chỗ nào a? phải công chúa muốn tìm nam nhân sao? Ta nán lại đây lúc, để thỏa mãn ngươi a. . . . . .” Phùng Tử Chương vừa dứt lời, kéo cánh tay Kiều Mạt Nhi, sau đó hề thương hương tiếc ngọc đặt nàng quay lưng lại ở bên giường ngủ, tay kéo quần lót nàng xuống, phóng xuất phân thân bất mãn phẫn nộ của mình ra, động thân cái, mạnh mẽ từ sau đưa vào.



      “Mặc thành như vậy, phải ngươi muốn câu dẫn nam nhân sao? tại ta thành toàn ngươi!” Động tác càng nhanh hơn, Phùng Tử Chương thầm hận , hai tay ngừng nắm chặt vòng eo của Kiều Mạt Nhi, mãnh liệt dùng sức đưa thân dưới đánh tới.



      phải bởi vì ghen tuông nên có phản ứng như vậy, thực tế, cái dạng nam nhân gì bò lên người Kiều Mạt Nhi, hề quan tâm! Việc thể dễ dàng tha thứ chính là, nàng ràng công nhiên biểu ý đồ muốn tìm nam nhân ngay trước mặt mình, loại hành động này ảnh hưởng tới tôn nghiêm nam tính của , vũ nhục mặt mũi , Phùng Tử Chương làm sao có thể nuốt xuống được?



      Thô lỗ phát tiết dục vọng của mình, cũng thèm để ý mình có làm nàng bị thương hay ? Phùng Tử Chương đè chặt Kiều Mạt Nhi, tay vòng tới trước cầm khỏa đẫy đà của nàng, bạo lực xoa nắn, tốc độ thân dưới càng nhanh hơn.



      “Quả nhiên là cần tiền, chơi hăng hái hơn kỹ nữ thanh lâu nhiều!” Phùng Tử Chương cười to , hề bận tâm, nghe xong lời , Kiều Mạt Nhi cắn răng ngà oán hận, hai tay gắt gao nắm lại.



      Phùng Tử Chương, nàng đường đường là công chúa, vậy mà dám so sánh nàng bằng cả kỹ nữ thanh lâu? Cơn tức này, cả đời nàng cũng quên!



      Ác độc nghĩ, mặc thân thể bị chơi đùa, chút khoái cảm, chỉ có nhục nhã cùng tra tấn. Lúc này, khi Kiều Mạt Nhi định mở miệng, đột nhiên cảm giác trong cơ thể mình nóng lên, ngay sau đó người nào đó bứt ra rời .


      “Ai nha, công chúa, Tử Chương cẩn thận tiết ở bên trong rồi? A! Bất quá cũng hề gì, dù sao công chúa cũng sinh đẻ được nữa, với ngươi mà , có bất kỳ ảnh hưởng gì. . . . . .”



      Lời châm chọc khiêu khích truyền đến, mang theo trả thù cùng chế nhạo. Trước kia, Kiều Mạt Nhi luôn tự cho mình giống nữ vương, cao cao tại thượng gọi đến, đuổi như con chó! Hôm nay, chịu đủ rồi, muốn xoay người làm chủ nhân dẫm nát nàng dưới lòng bàn chân, hung hăng quất roi, nặng nề đả kích!



      Vừa sửa sang y phục của mình, vừa hèn mọn liếc mắt, tuy hôm nay từ đáy lòng xem thường Kiều Mạt Nhi, nhưng đối với thân thể của nàng, vẫn còn lưu luyến. Bởi vì dù sao loại nữ nhân tuyệt sắc như nàng, dưới gầm trời này cũng ít thấy, đương nhiên, ngoại trừ Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết mất kia. . . . . .



      Mà lúc này, khi Tịch Mặc Lương cùng Tống Ngâm Tuyết vén rèm vào , bọn họ chứng kiến, chính là tình cảnh Phùng Tử Chương sửa sang quần áo, Kiều Mạt Nhi xách quần.



      “Ách ~ hình như chúng ta đến đúng lúc?” Mơ hồ có vui vẻ, Tống Ngâm Tuyết ho tiếng tận lực quay lưng lại, mà Tịch Mặc Lương đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt lạnh lùng, lạnh đến gần như muốn kết thành tầng băng mỏng.



      “Công chúa gọi chúng ta đến, lẽ là. . . . . .” Cách cái khăn che mặt, Tống Ngâm Tuyết nín cười, cố ý giả bộ bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán của mình, thần sắc trêu tức.



      phải, Mạc công tử, các ngươi hiểu lầm rồi!” Kiều Mạt Nhi bật thốt lên định giải thích, muốn giữ hình tượng trước mặt người khác, chính là nàng cũng nghĩ tới với thanh danh của mình, làm như thế, chỉ là vẽ rắn thêm chân, càng bôi càng đen.



      “A!” Qua loa gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tịch Mặc Lương, Tống Ngâm Tuyết mở miệng, :



      “Mặc Lương ca, chỗ công chúa có người, ta thấy hay là chúng ta trở về trước a.”



      “Chậm ! Nếu hai vị công tử đều đến đây, bằng cùng nhau ngồi lại a.” Lúc này, Phùng Tử Chương mở miệng , mặt chút xấu hổ vì gian tình bị phát nào, chỉ mặt dày mời hai người an vị.



      “Được!” Thấy như thế, Tống Ngâm Tuyết cũng cự tuyệt, thản nhiên ra hiệu cho Tịch Mặc Lương ngồi xuống, nhìn xem rốt cuộc Phùng Tử Chương định như thế nào.



      Vì sao Mạc công tử mực đeo cái khăn che mặt, dùng gương mặt để gặp người khác vậy?” Cảm thấy người trước mắt, có loại cảm giác từng quen biết, nhưng ra gặp qua ở đâu, đáy lòng Phùng Tử Chương vẫn mực nghi hoặc, cho nên trước mắt cũng muốn hỏi cho .



      “A, mang cái này, chủ yếu là sợ hù đến người! Tuy phong tư ta rất tốt, chính là bởi vì khi còn bé ta bị bệnh sởi, mặt gồ ghề đặc biệt khó coi, cho nên. . . . . . “


      “Bệnh sởi? Đây chính là bệnh có thể lây!” Còn chưa đợi Tống Ngâm Tuyết xong, Kiều Mạt Nhi nghẹn ngào kêu sợ hãi ra tiếng, thân thể khỏi lui về sau, bộ dạng sợ bị nhiễm bệnh.



      “Thực khỏi hẳn, truyền nhiễm.” Ho tiếng, Tống Ngâm Tuyết phối hợp che mặt, giả bộ xấu hổ.



      Thấy vậy, Phùng Tử Chương cảm thấy có chuyện, muốn mở miệng hỏi, mộtthị vệ ngoài trướng tiến đến báo cáo, trong giọng hình như có chút bất mãn: “Khởi bẩm Nhị phò mã, chúng tiểu nhân thông báo cho Cần vương phủ Tây thần việc công chúa tới biên giới! Nhưng ngày mai nhập cảnh rồi, lúc này, còn chưa thấy người Tây thần nào tiến đến nghênh đón, cũng thấy Cần vương Lãnh Hoài Vũ có bất kỳ động tĩnh nào.”



      câu kể lể chi tiết, làm cho bốn người trong trướng đều trầm mặc. Tống Ngâm Tuyết cùng Tịch Mặc Lương thờ ơ sao cả mà ngậm miệng, nhưng Phùng Tử Chương cùng Kiều Mạt Nhi bên cạnh giống.



      “Giỏi cho tên Lãnh Hoài Vũ! Bản công chúa gả cho vốn chịu thiệt thòi lắm rồi, thể tưởng tượng được hôm nay còn cao giá, coi ai ra gì như vậy!”



      chưởng vỗ lên bàn, Kiều Mạt Nhi lửa giận ngút trời, ngực khỏi phập phồng cao thấp. Công chúa nước nào đến đám hỏi, chẳng phải đối phương đều ra xếp hàng hoan nghênh, tràng diện nhiệt liệt sao? Tuy Kiều Mạt Nhi nàng danh tiết tốt, nhưng tốt xấu gì sau lưng nàng vẫn đại biểu cho Kiều quốc a! nước Tây thần nho , ràng dám càn rỡ với nàng như vậy? Quả thực là để Kiều quốc vào mắt mà! Rất đáng hận! Quá đáng giận!



      Kiều Mạt Nhi tức giận nắm tay đập bàn, vẻ mặt căm giận. Mà Phùng Tử Chương bên cạnh, nheo mắt lại, cảm thấy lo lắng: Lãnh Hoài Vũ này đúng là có điểm quá mức. Tuy háo sắc, cần biết đối phương có phải là trang tuyệt sắc hay , nhưng thể diện của Kiều quốc, thực cũng nên nể nang mấy phần chứ . . . . . .



      “Ta bất kể! Lãnh Hoài Vũ để ta vào mắt, ta càng tự do! Ngày mai, ta muốn tự mình dạo trong thành vòng, chơi chút, muốn ngây ngốc đợi ở chỗ khỉ ho co gáy này mà trơ mặt hứng gió Tây Bắc đâu!”



      Kiều Mạt Nhi tức giận , nghe bất cứ kẻ nào khuyên bảo đứng lên, lại chỉ đích danh muốn Tịch Mặc Lương cùng Tống Ngâm Tuyết hộ vệ, sau đó thở phì phì ra, lưu lại ba người ngồi đó, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. . . . . .



      Tại Tây thần thân vương phủ, trong phòng khắc hoa, nam tử nghiệt dựa vào thành cửa sổ, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn trang giấy trong tay, thần sắc xúc động.



      ” Lúc giãy dụa, bằng trở lại, chỉ có tự mình cảm thụ, mới có thể tiếp cận . . . . . .” Hàng chữ ngay thẳng, mang theo tiêu sái, nhảy múa trong trang giấy nho này cách vô cùng tinh tế, Dạ Lâm Phong lẳng lặng nhìn hàng chữ tiêu sái này, trong miệng, niệm: “Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết. . . . . .”



      Nàng sớm biết cái đáp án này rồi, cho nên mới bảo trở về? Bởi vì chỉ có tự mình cảm thụ, mới có thể biết đích thực.



      Đúng vậy, nghe lời nàng trở lại, cuối cùng cũng như nguyện biết được chân tướng. Chính là trong lòng của , chút hân hoan và vui vẻ. từng, cho rằng mình bị ca ca thân nhất và người cùng nhau phản bội, chính là khi biết hết thảy, lại nhịn được muốn bật cười.



      Lúc trước mình giận dữ rời , bỏ lỡ đoạn nhân duyên tốt đẹp, tuy trong lòng tiếc hận, chính là cũng hối hận! Bởi vì nếu như phải như vậy, làm sao có cơ hội quen biết nữ tử làm rơi vào tay giặc kia, biết cái gì mới là tình chân chính?



      Dạ Lâm Phong thẳng tắp nhìn trang giấy trong tay, khuôn mặt tuấn tú dã có tia bi thương đau đớn.



      Còn chưa bình phục, từ khi nàng rơi xuống vực đến nay, hơn ba tháng rồi, chỉ cần nghĩ tới màn cuối cùng kia, lòng của , bất giác run rẩy, co rút đau nhức.



      “Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết. . . . . . Nàng mất sao? Ngay khi ta phát mình bắt đầu nàng. . . . . .”



      thào, thấp giọng để chỉ có mình mới có thể nghe thấy, Dạ Lâm Phong giơ tay lên, chậm rãi che ngực, nhắm mắt lại, nhàng hồi tưởng từng màn qua.



      Những lúc và nàng cùng xuất , cũng tính quá nhiều, chính là mỗi lần, luôn khó quên. Nàng kỳ quái, nàng giảo hoạt, nàng thông minh, nàng quật cường, luôn ngừng xuất ở trong óc , như cuốn phim quay chậm, ngừng truyền truyền lại.



      Đột nhiên phát , hóa ra mình mê luyến nàng như vậy, quyến luyến đến mức muốn dùng ít phương thức kỳ quái hấp dẫn chú ý của nàng.



      Trong quá trình ở chung với nàng, luôn mỉa mai nàng, có lẽ lúc đầu, hành động theo chán ghét nàng trong đáy lòng, chính là biết bắt đầu từ lúc nào, loại chán ghét này của , lại lặng lẽ thay đổi.



      châm chọc nàng, trong tiềm thức là muốn làm cho nàng chú ý, thất bại nhất là, Dạ Lâm Phong , luôn tự phụ tung hoành gió trăng, tiêu sái bụi hoa, lại biết làm sao với nàng, cuối cùng còn mất luôn trái tim.



      bằng trở lại, bằng trở lại. . . . . .” Chính là trở lại thế nào? Biết chân tướng thế nào? Nàng mất, cái gì cũng tan thành mây khói .



      Dạ Lâm Phong chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt trầm, nhìn phía xa, chậm rãi để trang giấy vào trong ngực, sau đó môi mỏng khẽ nhếch, lời nào.



      “Vương gia. . . . . .” Đột ngột, cái thân hình kiều nhuyễn từ sau ôm lấy Dạ Lâm Phong, tiếp đó lấy tay quấn chặt, thân thể lập tức dán lên.



      “Buông tay, Điệp Vũ!” Lạnh lùng, chút độ ấm, Lâm Phong nhìn thẳng về phía trước, thân thể vẫn nhúc nhích.



      “Vương gia, vì cái gì người luôn tuyệt tình với Điệp Vũ như vậy? Điệp Vũ thích người tám năm, chẳng lẽ tình cảm như vậy, cũng đổi được cái ngoái đầu nhìn lại của người sao?” Ôm Lâm Phong, Điệp Vũ bi thương , toàn thân tràn đầy tuyệt vọng.



      “Điệp Vũ, buông tay!” Lạnh lùng lặp lại lần, đôi mắt Dạ Lâm Phong bất động. Hôm nay, ngoại trừ người kia, ai cũng muốn.



      Chính là Điệp Vũ biết suy nghĩ trong lòng , cũng có nghe lời buông ra, mà đau đón nghiêm mặt, mở miệng :“Vương gia, có phải người để ý chuyện Điệp Vũ phải xử nữ hay ? Kỳ đó là do Điệp Vũ nhất thời nhảm, căn bản ——”



      “Ngươi có phải xử nữ hay , chút hứng thú ta cũng có. Cho nên, mời ngươi buông tay!” muốn dây dưa thảo luận vấn đề này với nàng nữa, Dạ Lâm Phong vươn tay kéo hai tay vòng ngang thắt lưng mình.



      Thấy vậy, Điệp Vũ cau mày, cất cao giọng: “Vương gia, có phải người còn muốn Phù Cừ hay ? Muốn cùng nàng gương vỡ lại lành? có khả năng! Bởi vì hôm nay nàng ta là hoàng hậu, là chị dâu của người rồi, hai người vĩnh viễn cũng thể cùng xuất ! Tuy lúc trước các ngươi vì thần xui quỷ khiến mới tách ra, cũng phải nàng ta chính thức phản bội người, nhưng chính là , cuối cùng cũng thể thay đổi! Dù cho ngay từ đầu người hận nàng, chính là về sau phát chân tướng phải như vậy, người cũng thể quay lại nàng nữa! Bởi vì nàng thủy chung vẫn là hoàng hậu Tây thần, mà người, là em chồng của nàng a. . . . . .”



      Điệp Vũ chân tướng, đem biểu dị thường của Dạ Lâm Phong ba tháng này, tất cả đều quy kết là sau khi biết được chân tướng, lần nữa nhóm lên lửa tình với Phù Cừ, cho nên trong lòng ghen tuông đau khổ khuyên.



      Dạ Lâm Phong nghe vậy, cười nhạt, khóe miệng đẹp mắt treo đầy châm chọc, đôi mắt hơi khép, “Điệp Vũ, ta lần cuối cùng, buông tay.”



      Lời lúc này đây, lạnh lùng vừa rồi, cũng có cảm giác rét thấu xương như vừa rồi, chính là Điệp Vũ biết , đây là điềm báo chính thức tức giận.



      tình nguyện chậm rãi buông tay ra, trong mắt tràn đầy cam lòng cùng muốn, Điệp Vũ lui về phía sau bước, bảo trì khoảng cách giữa hai người.



      “Vương gia, Phù Cừ hoàng hậu nàng thể người —— “



      “Mặc kệ ta hay Phù Cừ, nhưng ta có thể khẳng định với ngươi—— ta ngươi! Cho nên mời ngươi từ nay về sau, đừng tùy tiện xuất ở trước mặt ta nữa.”



      Cắt ngang lời nàng, từ đầu đến cuối vẫn quay đầu lại, Lâm Phong lạnh lùng xoay người mà , rảnh mà để ý người ngọc mình thương tâm. . . . . .



      Trong gió mát, mắt phượng dã chậm rãi nhắm lại, trong đôi mắt lấp lánh phong tình, giờ phút này sắc lúc trước, có, cũng chỉ là trầm mặc hoàn toàn yên tĩnh.



      Ra khỏi phòng, Dạ Lâm Phong mất mát đứng dưới tàng cây, giương mắt mà nhìn trung, mà lúc này, sau lưng giọng nữ vang lên, nhàn nhạt, mang theo thất vọng cùng đau thương: “Phong, kỳ người chàng , phải Điệp Vũ, cũng phải ta, mà là nữ tử ở nước Đại Tụng xa xôi, Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết kia đúng . . . . . .”

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 49.1: Cầm công tử Thư Ly


      “Phong, kỳ người chàng , phải Điệp Vũ, cũng phải ta, mà là nữ tử ở nước Đại Tụng xa xôi, Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết kia đúng . . . . . .”



      câu ưu thương mà đơn, chậm rãi từ sau lưng Lâm Phong truyền tới, cần xoay người cũng biết, người tới lúc này, chính là người từng khiến hết hy vọng với tất cả nữ nhân: Tây thần hoàng hậu —— Thượng Phù Cừ.


      “Hoàng tẩu.” Xưng hô nhàn nhạt từ trong miệng thốt ra, khiến người sau lưng hoàn toàn tan nát cõi lòng, Dạ Lâm Phong ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía xa.



      Hối tiếc sao? Có lẽ vậy! và nàng từn là đôi”Lang kỵ trúc mã, nhiễu sàng thanh mai*” vô tư, ước định với nhau sau này kết bạn cả đời.

      (* Rút gọn từ hai câu thơ “Lang kỵ trúc mã lai, Nhiễu sàng lộng thanh mai” của nhà thơ Lý Bạch, cũng là nguồn gốc của câu Thanh mai trúc mã chỉ đôi trai từ lớn lên bên nhau.)



      mến nàng, từng thầm hạ quyết tâm chỉ độc sủng mình nàng, chính là ngày tháng tuy đẹp, nhưng tiệc vui chóng tàn. Khi chuẩn bị mở miệng cầu hôn nàng, nàng gả làm vợ người, quang minh chính đại trở thành chị dâu của .



      Nàng —— Thượng Phù Cừ, con của trọng thần nước Tây thần, ràng sau khi cùng mến nhau mười năm, xoay người cái nhào vào vòng tay thân ca ca của —— Dạ Lâm Vân? Thử hỏi loại phản bội này, loại đả kích này, người bình thường làm sao có khả năng thừa nhận!



      Tại sao nàng phải gả cho Dạ Lâm Vân, chẳng lẽ là bởi vì muốn làm hoàng hậu sao? Bởi vì lúc trước phụ hoàng xem trọng , cho nên nàng mới có thể thân thiết với sao? Mà cuối cùng, khi mất hết thảy, thấy thân ca ca của mình tranh được vương vị, nàng liền dứt khoát buông tha, tiêu sái tạm biệt sao?



      Hóa ra hết thảy, đều là màn kịch buồn cười như vậy? Nàng vì muốn làm hoàng hậu mà bỏ rơi , bỏ rơi nam nhân vì để có thể chuyên sủng mình nàng mà buông tha cho ngôi vị hoàng đế! Ha ha, thế gian này, có chuyện tình cực kỳ máu chó như thế!



      Kỳ cũng trách nàng, có lẽ có thể lý giải nàng làm nữ nhi của thừa tướng lưng cũng phải mang theo trách nhiệm gì đó. Chính là lại thể tha thứ cho nàng, bởi vì trước mặt tình , nàng thủy chung vẫn là người phản bội.



      Bất quá mặc dù có thể thông cảm cho Phù Cừ, nhưng có người, lại chân chân chính chính căm hận! Đó chính là thân ca ca mà mực tin tưởng, Tây thần quốc chủ Dạ Lâm Vân.



      Hoàng thất Tây thần vốn ít người, cũng chỉ có Lâm Vân, Lâm Phong hai vị hoàng tử. Cho nên đối với thân ca ca của mình, hoàn toàn tin cậy và kính trọng từ đáy lòng, thậm chí vì hoàn thành nguyện vọng của , tiếc kháng mệnh, đem ngôi vị hoàng đế của mình chắp tay nhường cho.



      Dạ Lâm Vân trong lòng , là có hai, máu chảy ruột mềm! Cho nên thế giới này, bất luận kẻ nào cũng có thể phản bội , duy chỉ có Dạ Lâm Vân là thể!



      Mắt thấy người của mình cùng người thân song song phản bội, vì vậy mang theo phẫn nộ cùng tuyệt vọng, rời khỏi quốc gia, từ nay về sau mình phiêu đãng, bao giờ trở lại.



      Suy nghĩ tới đây, Dạ Lâm Phong khẽ thở dài, nhắm mắt thắm thiết cảm thụ được trang giấy nóng rực trong ngực, khỏi lại mê mang lần nữa.



      Chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể trở về, mang theo giãy dụa, mang theo do dự tiếp cận chân tướng. Vì vậy kết quả là cuối cùng mới phát , hóa ra hết thảy kiên trì, hết thảy phẫn nộ, bất quá chỉ là công dã tràng mà thôi. . . . . .



      Ca ca muốn làm quốc chủ, nhưng mà cũng biết điều kiện để làm quốc chủ đó là phải lấy nữ nhi của thừa tướng Thượng Phù Cừ! Vì vậy ma xui quỷ khiến, hảo tâm thành toàn nhường ngôi vị hoàng đế, nhưng đồng thời, cũng chắp hai tay dâng cả người trong lòng mình.



      Chẳng ai ngờ phụ hoàng lại thầm hạ đạo thánh chỉ như vậy? Làm cho quốc chủ cùng nữ nhi của thừa tướng đám hỏi, để củng cố chính quyền Tây thần!



      Vào ngày đăng cơ đó, khi tận mắt nhìn Dạ Lâm Vân cùng Thượng Phù Cừ ngã vào giường liều mạng dây dưa, vì biết chân tướng , quả thực phẫn nộ đến sắp nổ tung!



      Dưới giận dữ, vội vã rời , xoay người để ý đến hai cặp mắt mờ mịt khiếp sợ sau lưng, bởi vì tại sao tình thế diễn biến thành như vậy, chính bọn họ cũng .



      Dạ Lâm Vân vội vàng phái người tìm trở về, muốn giải thích tất cả cho , chính là Dạ Lâm Phong thủy chung chưa hề cho cơ hội, bởi vì trong lòng Lâm Phong, cho rằng trong chuyện này có gì hiểu lầm.



      Chính là thực tế — sai rồi! Khi trở về lần nữa, tất cả chân tướng đều ràng. Dạ Lâm Vân cùng Phù Cừ, cũng có phản bội , mà lúc ấy dưới tình huống hai bên cùng biết, bị người ta phục thuốc đặt ở cùng chỗ, tạo thành sai lầm.



      có ai nguyện ý trông thấy màn này phát sinh, hết thảy chỉ vì kẻ ra tay phía sau màn kia- – Lãnh Hoài Vũ.



      hận Lãnh Hoài Vũ, hận tự tay tạo thành tất cả mọi hiểu lầm! Chính là lại thể động đến Lãnh Hoài Vũ, bởi vì chỉ phụng theo di mệnh của phụ hoàng mà làm việc!



      Hơn nữa, còn có thân phận khác, khiến Lâm Phong làm sao cũng xuống tay với hắnđược —— là con của Lâm Phong, Tây thần công chúa Dạ Tâm Vũ, Lãnh Hoài Vũ mồ côi từ trong bụng mẹ, là thân biểu ca máu mủ tình thâm của !



      Tây thần hoàng thất vốn ít người, trước đây cũng chỉ có phụ hoàng cùng hoàng hai người, vốn tưởng rằng đến đời này cũng chỉ có mình và Dạ Lâm Vân, ai có thể nghĩ tới hóa ra, còn có biểu ca!



      Lãnh Hoài Vũ, Lãnh Hoài Vũ? Hoài niệm Tâm Vũ! là đưa con mồ côi từ trong bụng mẹ của , là thân nhân của huynh đệ bọn !



      Bảo làm sao thù hận được nữa đây?



      Dạ Lâm Vân trách Lãnh Hoài Vũ phạm thượng, còn phong làm Vương gia khác họ, bởi vì là con tư sinh của lại mồ côi từ trong bụng mẹ, thân phận thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước phụ hoàng để núp trong bóng tối.



      thể quang minh chính đại thừa nhận thân phận của , chỉ có thể lặng lẽ đền bù tổn thất. Phong Lãnh Hoài Vũ là vương, mặc dù Lâm Phong có ý kiến gì, nhưng phần oán phẫn từ trong đáy lòng kia, chung quy cũng thể tiêu tán nhanh như vậy, kết quả là lập tức có tin đồn Thần thân vương cùng Cần vương hợp nhau.



      Kỳ cái tin đồn này cũng phải hoàn toàn giả tạo, bởi vì xác thực đối nghịch với Lãnh Hoài Vũ, mặc dù đến nỗi đả kích ức hiếp, nhưng cũng muốn khinh địch để cho Lãnh Hoài Vũ sống khá giả.



      Nếu như nghiêm khắc mà , ra phải cám ơn Lãnh Hoài Vũ, bởi vì nếu phải phụng chỉ làm việc, làm sao có cơ hội quen biết người ở Đại Tụng kia? cũng còn hận Lãnh Hoài Vũ, có lẽ ban đầu cũng có hận tí xíu, nhưng tại bình thường như những người khác, thực bình tâm trở lại.



      Hôm nay còn đối lập, chẳng qua là chế nhạo cùng trào phúng theo thói quen mà thôi, hề có chút thù hận nào, ai bảo tên kia cả ngày cứ treo bộ mặt nóng lạnh, cứ như người ta thiếu nợ bằng.



      Dạ Lâm Phong hồi tưởng hết thảy những chuyện từ quá khứ đến tại, cảm giác cứ như là giấc mộng, nhưng sau khi tỉnh mộng, lại nhiều thêm phần đau lòng, phần phiền muộn. . . . . . Lâm Phong lời nào, lẳng lặng nhìn phương xa, sau lưng, Phù Cừ nhìn thấy hết thảy, khóe miệng cay đắng khẽ nhếch, tràn đầy vô lực cùng thống khổ.



      Nàng cũng muốn tranh giành cái gì, đối với mọi chuyện đều cười nhạt mà cho qua, chính là người nam nhân trước mắt nàythì thể, là tính mệnh của nàng, tình của nàng từ đến lớn, nàng nghĩ, cũng nguyện cứ như vậy mà buông tha .



      Từ khi nàng lên làm hoàng hậu đến nay, giờ khắc nào nàng muốn gặp mặt giải thích ràng với , nàng có phản bội , lần cũng ! Chính là cho nàng cơ hội, xoay người cái, liền thấy bóng dáng.



      Nàng đợi hai năm, trái tim này vẫn mực chờ đợi như thưở ban đầu. Chính là hai năm sau, khi trở lại lần nữa, nàng biết hết thảy thay đổi.



      Trong ánh mắt nhìn về phía nàng, có hận, cũng , nếu gượng ép mà , chỉ có chút gợn sóng mơ hồ. Mà ý nghĩa sau lưng gợn sóng kia, nàng biết , chỉ là bần thần lâu ngày thấy mà thôi, có nửa phân tình cảm. . . . . .



      thương nàng, hề lưu luyến đối với nàng, chỉ có nàng vẫn mực mong chờ, hề thay đổi.



      Giương mắt, nhìn khuôn mặt nghiệt tuấn tú của Dạ Lâm Phong, trong nội tâm Phù Cừ co rút đau đớn, tiến lên bước giọng : “Phong, chẳng lẽ chúng ta. . . . . .”



      “Hoàng tẩu, Lâm Phong hôm nay là em chồng của tẩu, câu ‘ Phong ’ này, chỉ sợ kêu như vậy được thỏa đáng a.” Nhàn nhạt xoay người, lời lạnh lùng, lúc này Dạ Lâm Phong mở miệng, mang theo loại lạnh nhạt xa cách.



      phải niệm tình cũ, thể , cũng chỉ có thể hận, mà là thân phận hôm nay cách xa, vẫn muốn cẩn thận chút.



      “Phong, ta muốn làm hoàng tẩu của chàng, chàng biết ở trong lòng của ta, mực chỉ có mình chàng mà. kiện kia, phải ta tự nguyện, lúc ấy ta căn bản hề biết.” Vội vàng muốn giải thích tình hình thực tế lúc trước, Phù Cừ tiến lên, thần sắc đau thương.



      Thấy vậy, Lâm Phong chậm rãi lùi lại bước, nhàng lắc đầu, “Hoàng tẩu, mặc kệ lúc trước thế nào, hôm nay tẩu là hoàng hậu của quốc gia, còn cách nào sửa đổi.”


      “Ta muốn làm hoàng hậu nước gì cả, ta chỉ muốn chàng! Vân cũng biết chuyện này, cũng gì. Phong, chàng biết ? Từ khi ta cùng Vân thành hôn hai năm trước đến nay, cũng chỉ có lần đầu vì mê loạn mà hoan ái lần, Vân biết trong lòng ta có chàng, cho nên hề chạm vào ta nữa. . . . . .”



      Phù Cừ chậm rãi , mỗi chữ mỗi câu, mệt mỏi mà thê thương. Nghe vậy, thân thể Lâm Phong đột nhiên khẽ giật mình, sau đó nghiêng mắt phượng nhìn nàng.



      Hai năm hề chạm qua lần. . . . . .



      Tư tưởng có phần đấu tranh, thân thể cao ngất đứng thẳng, trong lúc đó, nụ cười dã giơ lên, chậm rãi bày ra gương mặt tinh xảo của Lâm Phong, “Hai năm chạm qua lần. . . . . . Tình cảm của Vân dành cho hoàng tẩu, đúng là phải sâu đậm bình thường. . . . . . Tốt, rất tốt, như vậy, ta cũng yên tâm. . . . . .”


      “Yên tâm? Yên tâm cái gì?” vì sao đột nhiên lại có vẻ mặt như thế, lại ra những lời như vậy, Phù Cừ trợn mắt, vẻ mặt mờ mịt.



      Thấy vậy, Lâm Phong chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lời nhàng mà lãnh đạm: “Hoàng tẩu, tẩu trở về , hảo hảo quý trọng những thứ mình có, Vân là nam tử đáng giá cho tẩu phó thác cả đời, tẩu cùng , rất hạnh phúc . . . . . . “



      đến hạnh phúc, tinh thần Lâm Phong nhất thời chán nản, cúi đầu xuống, đưa tay che ngực. Đúng vậy a, người khác đều có thể hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc của ? Sợ là vĩnh viễn cũng có được.



      nam tử, ràng có thể vì người mình , làm hết thảy mọi chuyện cho nàng, kể cả nhịn đau chắp tay nhường nàng cho người trong lòng nàng, loại thâm tình này, loại bao dung này, nếu như phải đến tận xương, sao có thể làm ra được?



      Lâm Vân mến Phù Cừ, điểm này, mực biết , chính là nghĩ tới, tình Lâm Vân dành cho nàng, ràng sâu đến tình trạng này?



      quốc chủ, trong hậu cung chỉ có hoàng hậu, hơn nữa vị hoàng hậu này, lại là từ sau khi thành hôn cũng chưa hề chạm qua! Tình thâm ý nồng như vậy, sao Phù Cừ lại cảm nhận được?



      Khẽ buông tiếng thở dài, tay đặt sau lưng, Lâm Phong nhìn thẳng, giọng : “Hoàng tẩu, trở về , Lâm Phong cũng phải là phu quân của tẩu, ca ca mới là phu quân chính thức của tẩu, tẩu hãy buông tay đừng truy tìm tình nữa! Đừng vì mây bay che mắt, mà hối hận kịp. . . . . . “



      Có lẽ là đồng bệnh tương liên, xuất phát từ kinh nghiệm bản thân, lời Lâm Phong lúc này, mang theo ba phần đơn, ba phần mất hồn. Nghe vậy, Phù Cừ nhàng lắc đầu, : “Chàng đừng lung tung, bởi vì chàng còn thương ta mới như vậy! Cái gì Thánh Thượng mới là người ta nên ? Toàn bộ đều là lời suông. có chàng, ta còn có hạnh phúc sao?”


      “Phong, vì sao chàng còn ta nữa? Cũng là bởi vì Tống Ngâm Tuyết kia sao? Chính là ta nghĩ nát óc, cũng nghĩ ra rốt cuộc chàng nàng ta ở điểm nào?”


      “Nàng gánh cái bêu danh như vậy, có quá khứ chịu nổi như vậy, người để ý miệng lưỡi thế nhân như chàng, làm sao lại tiếp nhận nàng, hơn nữa còn khăng khăng mực cắm đầu mà ?”



      “Phong, Tống Ngâm Tuyết chết rồi, sớm tan thành mây khói thế giới này! Hôm nay dù chàng nàng ta, có ích lợi gì đâu?”



      Trong lời của Phù Cừ, mang theo nồng đậm khó hiểu cùng nghi hoặc, vẻ mặt nàng bức thiết, tay rủ xuống đặt ở hai bên, gắt gao kéo lấy mép váy của mình.



      Đánh giá của thế nhân với Nhữ Dương quận chúa, đều như nhau có ngoại lệ, cho nên lời ra, cũng hẹn mà giống nhau như đúc! Chính là chân tướng? Chân tướng là như vầy sao? Chỉ sợ dưới gầm trời này, cũng chỉ có đám người bọn họ ngày đó tận mắt nhìn thấy hết thảy, mới có thể hiểu được.



      ” Phù Cừ, tẩu hiểu, có số người khi , là chuyện cả đời. Mặc dù nàng, thực còn tồn tại. . . . . .” Lâm Phong mang vẻ thâm trầm cùng ảm đạm ít có, chỉ có khi đến người kia mới có thể biểu ra ngoài, bình thường bất cần đời, nghiệt quái đản, chỉ vì bóng hình mà hoàn toàn thay đổi.



      Đứng ở sau lưng, nghe tiếng lòng, Phù Cừ trầm mặc, mặc cho trái tim nhảy lên, sau đó chậm rãi vỡ thành từng mảnh từng mảnh, rốt cuộc bao giờ khâu lại được nữa.



      Tuyệt vọng, chưa bao giờ mãnh liệt chậm rãi bao phủ nàng từ đầu đến chân như vậy, nhìn người nam nhân còn thuộc về mình trước mắt này, người còn mà tình tan.



      Cay đắng lắc đầu, thảm đạm xoay người, nện bước trầm trọng, Thượng Phù Cừ từng bước chậm rãi mà , cuối cùng hô hấp cũng khiến nàng đau đớn, đến cả khí lực quay đầu lại cũng có.



      Cảm giác được cước bộ nàng xa, Lâm Phong tĩnh lặng đứng, chậm rãi nhắm mắt lại, lời trong miệng, trầm thấp phiêu tán theo gió thu: “Cừ nhi, thực xin lỗi, hạnh phúc của nàng thể nào là ta. Bởi vì ta hôm nay, còn trái tim nữa. . . . . .”

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 49.2: Cầm công tử Thư Ly


      Ở Thần thân vương phủ, là mảnh u buồn lạnh lùng, mà trong phố chợ, lúc này lại vô cùng hân hoan vui vẻ.

      Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi, mặc quần lụa mỏng màu hồng, dạo dưới hộ tống của Tống Ngâm Tuyết cùng Tịch Mặc Lương, mị nhãn nhìn quanh bốn phía.

      “Cái nước Tây thần này đúng là khó coi, đô thành của quốc gia, vậy mà phố chợ tiêu điều thế nay, còn kém hơn cả thành vùng ven Kiều quốc ta? Quả thực còn bằng cả thủ đô Đại Tụng!”

      Ghét bỏ , tìm cớ bắt bẻ, thấy những cảnh tượng trước mắt này, Kiều Mạt Nhi nghĩ đến sau này mình có khả năng phải sống cả đờ iở chỗ này, trong lòng khỏi sầu não: ai, ngàn tính vạn tính, ràng đến cuối cùng lại rơi vào cái kết cục như vậy?

      Trong mắt mơ hồ có cay đắng cùng phẫn nộ, Kiều Mạt Nhi đem hết thảy trách nhiệm đổ lên đầu Tống Ngâm Tuyết, vì vậy cảm thấy căm tức, ngón tay nắm chặt.

      Đợi chút! Tống Ngâm Tuyết?

      Ngay lúc đó, trong lòng bị cái ý thức này làm cho giật mình nửa ngày ra lời, Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi ngưng cước bộ, khỏi thầm: đúng vậy! Hèn gì nàng luôn cảm thấy Mạc Doãn công tử này có chút quen thuộc, giống như có nét tương tự với ai đó? thể tưởng tượng được hóa ra là giống với Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết chết tiệt kia! đúng là thế giới to lớn, có việc lạ gì khôngthể phát sinh!


      “Mạc công tử, lúc công tử chưa sinh bệnh sởi, nhất định trông rất phong thần tuấn tú, ngọc thụ lâm phong a?” Cũng nghĩ đến chuyện có thể Tống Ngâm Tuyết còn chưa chết, chỉ nhận định hai người có chỗ tương tự, Kiều Mạt Nhi mở miệng, trong lòng thầm lấy bộ dạng tuyệt mỹ của Tống Nhữ Dương so sánh hỏi Tống Ngâm Tuyết.

      ” Tại sao công chúa như vậy?” Nhíu mày, Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm mà .

      Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi lòng nhận định người nọ chết rồi, cười cười mở miệng đáp: “Xem phong tư cốt cách của công tửrất tốt, cùng khí chất như tiên nhân, nếu như mặt công tử có những vết sẹo kinh khủng kia, nhất định là bộ dáng cũng tuấn tú như Tịch công tử.”

      chuyện hồi vẫn quên lấy lòng Tịch Mặc Lương, xem ra đối với người nam nhân này, Kiều Mạt Nhi vẫn nhớ mãi quên.

      “Ha ha, có lẽ a!” Buồn cười trả lời quấy quá câu, Tống Ngâm Tuyết trêu tức quăng cho Tịch Mặc Lương ánh mắt khiêu khích, thấy vậy, Tịch Mặc Lương lạnh lùng trừng trở lại, trong lòng khó chịu.

      Kiều Mạt Nhi chú ý tới hai người bọn họ “Mắt mày lại”, chỉ ý vị : “Kỳ luận tướng mạo của Tịch công tử, xem như cũng nổi bật trong giới nam tử, nhất là khí chất lạnh lùng, lãnh đạm kia . . . . . .”

      Càng càng lòi đuôi háo sắc, Kiều Mạt Nhi nhìn về phía trước vừa vừa chuyện, lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết vẫn dùng ánh mắt ám chiến cùng Tịch Mặc Lương, Phùng Tử Chương sau lưng bởi vì lo lắng mà theo, đầy bụng bất mãn trừng mắt.

      “Ôi! Ngươi đường có mắt à?” Trong lúc đó, tiếng va chạm vang lên, ngay sau đó là giọng nữ bén nhọn the thé.

      Nghe vậy, mọi người hoàn hồn, đều hẹn mà cùng giương mắt nhìn về phía trước.

      Chỉ thấy trước mặt, bởi vì Kiều Mạt Nhi chú ý, thẳng tắp đụng vào nữ tử qua đường, hai người đều bị đau nhìn chằm chằm đối phương.

      “Ngươi mù a! yên lành sao lại đụng ta?” Nữ tử bị đụng tiên phát chế nhân*, ngực ôm đàn ngọc, vẻ mặt diễm lệ hung hãn.

      (*Tiên phát chế nhân: Đánh đòn phủ đầu, ra tay trước)

      “Ngươi mới mù á? Là ngươi đụng ta trước!” Kiều Mạt Nhi cam lòng chịu yếu thế, vừa thấy tướng mạo đối phương, hình như là nữ tử thanh lâu có chút tư sắc, liền khôi phục lại dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo nhướn mày, lạnh lùng phản bác.

      “Ta đụng ngươi? Mắt chó của ngươi bị mù sao! ràng là ngươi đầu đuôi đụng vào ta? Cư nhiên còn dám ngang ngược như vậy!”

      Đối phương vừa thấy bộ dạng xinh đẹp của Kiều Mạt Nhi, lập tức trong lòng ghen ghét khó chịu, vì vậy vừa lấy tay che chở đàn ngọc vừa tức giận : “Khá tốt đàn của ta có việc gì! Nếu như bị ngươi đụng hư phá hỏng chuyện tốt của ta? Xem ta đối phó ngươi như thế nào!”

      Nữ tử diễm lệ hung hăng liếc Kiều Mạt Nhi, nghĩ ngợi nên cái gì, chính là lúc này, tiểu nha hoàn bên người nàng mở miệng khuyên: “Thanh Linh nương, hôm nay là ngày vui mừng người hoàn lương, cũng nên vì chuyện khác mà làm trễ nãi giờ lành! Dù sao tại đàn cũng bị gì, hay là chúng ta tranh thủ thời gian trở lại trong lâu chuẩn bị, sớm tới Minh Nhạc đaì .”

      Tiểu nha hoàn khuyên giải , sau khi nghe vậy, nữ tử diễm lệ ngẫm nghĩ lát, sau đó mắt to liếc Kiều Mạt Nhi, rồi nghiêng người cùng tiểu nha hoàn rời .

      “Hừ, bất quá là ả kỹ nữ! Còn muốn hoàn lương? Quả thực là nằm mơ!” Bị nữ tử gọi là Thanh Linh kia làm cho tức giận phẫn nộ thôi, Kiều Mạt Nhi phun bãi nước miếng về phía nàng, vẻ mặt phỉ nhổ.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cùng Tịch Mặc Lương cũng gì, nhưng Phùng Tử Chương sau lưng lại đầy hào hứng nhìn theo: tuy nàng này lớn lên đẹp mắt bằng Kiều Mạt Nhi, nhưng xem tư thái của nàng ta, phỏng chừng chơi rất là hăng hái! Ai, bất quá đáng tiếc là hôm nay nàng ta hoàn lương rồi, nếu , nhất định treo đầu bài của nàng ta!

      Phùng Tử Chương tiếc hận nghĩ, tựa hồ hồi tưởng tư vị vừa rồi của nàng kia, mà lúc này, bên cạnh có mấy người mở miệng với nhau: “Ai? Tại sao các ngươi còn Minh Nhạc đài a?”

      Minh Nhạc đài làm gì?” Mấy người kia hỏi lại.

      “Làm gì? Đương nhiên là xem lễ hoàn lương của Túy Nguyệt lâu Thanh Linh nương a? phải hôm nào nước Tây thần của chúng ta có nữ tử thanh lâu hoàn lương, đều vào trong đó hiến tài nghệ của mình đấy sao?” Người nọ hiểu.

      “A? Thanh Linh nương hoàn lương a? Tại sao chúng ta lại biết? được! Phải xem xem! như thế nào ta cũng từng là hoa khôi, nhất định rất náo nhiệt!”Mấy người kia lên tiếng bàn tán.

      Nghe vậy, người lúc nãy gật gật đầu, vẻ mặt thần thần bí bí mở miệng : “Xem bộ dạng cái gì cũng biết của các ngươi, ta lại lộ ra tin tức kinh người cho các ngươi.”


      “Cái gì?”

      “Ha ha! Các ngươi biết hôm nay người muốn Thanh Linh nương hoàn lương là ai ?”


      “Ai a? mau!” Bất mãn vì người nọ nhử mồi, mấy người kia vội vàng mở miệng hỏi “Đừng nóng vội, đừng nóng vội!”Vừa thấy như thế, người nọ cười xấu xa, tiếp đó hạ giọng ràng: “ cho các ngươi biết, hôm nay người muốn Thanh Linh nương hoàn lương là —— đệ nhất Cầm công tử của Đại Tụng, Ứng Thư Ly!”

      Ứng Thư Ly?

      Vừa nghe ba chữ kia, thân thể Tống Ngâm Tuyết ngoài ý muốn khẽ giật mình, bởi vì nàng ngờ, lúc này ràng nghe được cái dạng tin tức này của .

      Tịch Mặc Lương khẽ nhúc nhích giương mắt, trong đôi mắt đẹp nhìn nàng, thần sắc khó lường.

      Lúc này, cuộc chuyện vẫn còn tiếp tục, “Ứng Thư Ly? Thiên hạ đệ nhất Cầm công tử! đến Tây thần rồi sao? Còn muốn kết hôn với kỹ nữ thanh lâu? Ông trời a, cái thế đạo này thay đổi chóng mặt rồi?”

      “Chuyện này có là gì? Trước kia từng là phu quân của Nhữ Dương quận chúa? Hôm nay muốn kết hôn với kỹ nữ thanh lâu, vậy cũng có gì kỳ lạ quý hiếm!”

      “Chính là Thư Ly công tử nổi danh như vậy, cầm kỹ vô địch thiên hạ, dù thế nào cũng nên lấy kỹ nữ thanh lâu a? Hơn nữa Thanh Linh nương cũng phải nương bán nghệ bán thân còn bảo toàn tấm thân trong trắng, nghe trước kia nàng còn từng qua lại với công tử phú gia! Chỉ có điều về sau bị người ta chơi chán rồi, lại lưu lạc trở về Tây thần.”

      “Ai, mấy chuyện này ai biết được? Mặc kệ! Dù sao người ta cũng ta tình ngươi nguyện, chúng ta tới xem náo nhiệt là được rồi.”


      “Đúng! Cùng tới xem !”

      Thân ảnh mấy người chậm rãi xa, lúc này, Kiều Mạt Nhi cười lạnh: “Hừ, Ứng Thư Ly? Thanh Linh? Thú vị. . . . . . Được! Tất cả mọi người Minh Nhạc đài, ta cũng tham dự cuộc náo nhiệt này!”

      Nhấc chân đuổi theo mấy thân ảnh, trong lòng Kiều Mạt Nhi thầm trào phúng: Tống Ngâm Tuyết a Tống Ngâm Tuyết, ta mau mau đến xem phu quân ngươi tha thiết, ngươi chết chưa được bao lâu, vội vàng lấy kỹ nữ thanh lâu tàn hoa bại liễu! Ha ha ——

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 50:Trái tim Thư Ly

      Lúc này, khi Kiều Mạt Nhi ra hiệu cho Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương, Phùng Tử Chương ba người cùng nhau đến Minh Nhạc đài góp vui, bên này Thanh Linh cũng rẽ vào Túy Nguyệt lâu.

      “Ai nha, Linh nhi đáng của ta! Tại sao đến giờ con mới về a? Hôm nay là ngày vui mừng con hoàn lương, con nên làm trễ giờ lành!”

      Vừa nhìn thấy nàng trở về, tú bà mặc hoa phục màu mè liền nhăn nhó ra, vẫy vẫy khăn gấm, ngừng bốc ra mùi son phấn đậm đặc.

      “Ôi, tổ tông của ta, con chỗ nào a? Sao mặt mũi lại thành thế này?” Đến gần trước mặt, tú bà dùng khăn bịt mũi mở miệng .

      có việc gì, chính là vừa rồi suýt nữa bị chó cắn!” Thầm trào phúng Kiều Mạt Nhi, Thanh Linh lắc đầu, vẻ mặt tức giận , tiếp đó xoay người, đem đàn ngọc trong ngực giao cho tiểu nha hoàn bên cạnh, sau đó tay phủi lớp bụi người.

      “Bị chó cắn? Vậy con sao chứ?” Tú bà vừa thấy Thanh Linh vậy, liền tin là , kinh ngạc nâng giọng lên thêm mấy chục đề-xi ben.

      “Mụ mụ, nương giỡn thôi! Vừa rồi đường nàng bị người ta đụng trúng, suýt chút nữa đụng hỏng đàn, cho nên mới tức giận như vậy!” Thấy tú bà ngây ngốc tin là , tiểu nha hoàn buồn cười giải thích.

      “A, đàn?” Tú bà thấy tiểu nha hoàn như vậy, ánh mắt khỏi liếc về phía đàn ngọc bản dây nàng cẩn thận ôm trong ngực, khó hiểu mở miệng : “Thanh Linh, con cầm đàn làm cái gì?”

      “Đương nhiên là vì cầm sắt hòa nhau hôm nay nha!” Có vẻ chịu nổi ngây ngốc của tú bà, tiểu nha đầu bĩu môi :“Lúc nãy đàn của được tốt, đàn lên có tạp , hôm nay là ngày hoàn lương của nàng, thể có sai sót, cho nên chúng con mới đến cửa hàng ở cửa thành Đông cầu họ sửa lại.”

      “A, ra là thế.” Hiểu được gật đầu, tú bà giật mình, ngay sau đó tươi cười : “Đúng lắm, Đúng lắm! Hôm nay hầu hết mọi người Minh Nhạc đài, Thanh Linh con làm việc cẩn thận cũng là chuyện tốt!”

      Dứt lời lại đem khăn gấm để bên cạnh môi mình, tú bà cười vui vẻ. Thấy vậy, Thanh Linh có chút kiên nhẫn, giận tái mặt hỏi: “Mụ mụ, mụ mụ tìm con có chuyện gì sao?”

      “Chuyện? A, có, có! Thanh Linh, vừa rồi Thư Ly công tử tìm con, ta thấy tìm ra, nên giúp ra ngoài tìm xem.”

      “Ly ca tìm ta?” Vừa nghe lời này, sắc mặt Thanh Linh vốn trầm xuống, lập tức vui mừng phấn chấn lên, nàng mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, khỏi mừng rỡ : “Ở đâu? Ly ca ở đâu?”

      “Ở trong sương phòng tầng , con qua xem .”

      “A, dạ được!”

      Mang theo thần sắc vui mừng, Thanh Linh chạy bước tới sương phòng lầu, thấy vậy, sau lưng tú bà bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Ai, quả nhiên nữ nhi hoàn lương là bát nước hắt . . . . . . “

      Trong sương phòng, màn hồng trướng ấm, nam tử trong trẻo tuấn dật, phiêu nhiên thuộc cõi trần, vẻ mặt trầm từ từ nhắm hai mắt lại, lặng im đứng gần cửa sổ, sau lưng , cây huyền cầm trong làn khói phiêu miểu.

      Hôm nay, là ngày vui tìm được người tri , cùng nắm tay nhau hết cuộc đời, theo lý giờ phút này hẳn là tràn ngập hưng phấn cùng vui sướng? Nhưng vì sao có cảm xúc gì, hơn nữa còn có loại cảm giác mất mát nồng đậm, lấp đầy cả trái tim bất an của .

      Thanh Linh phải là tri đau khổ tìm kiếm nhiều năm sao? Hôm nay rốt cuộc tìm được, lẽ ra nên cao hứng mới đúng a? Chính là vì cái gì trong lòng của giống như là bị thứ gì đó bịt lại, làm sao cũng thể cao hứng nổi?

      Ba tháng trước, rời khỏi Đại Tụng, nghe lời của người kia, lựa chọn Đông Bình, quốc gia gần như là nửa quê hương của , mà tới Tây thần quốc gia xa xôi nhất.

      biết vì sao nhất định phải tới Tây thần, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy, khi còn sống người kia muốn Đông Bình, vậy liền tận lực xa, để cho dù nàng ở dưới ba tấc đất, cũng vì thế mà phiền lòng.

      trằn trọc vào nước Tây thần, đưa mắt nhìn mảnh đất người quen, là vì cái gì, tóm lại sau khi người đó mất , lòng của dường như đột nhiên trống rỗng, ba tháng qua, chưa bao giờ từng chính thức tươi cười vui vẻ.

      Nếu như ngày từng vui vẻ? Đáp án, thể nghi ngờ là cái ngày đụng phải Thanh Linh kia.

      Đến Tây thần, thân mình, chỉ cần mãnh đất an tĩnh, cây huyền cầm là có thể trôi qua cuộc đời này.

      Chính là biết vì cái gì, trong suy nghĩ ngày ấy, lại đem mặt người kia, chậm rãi liên tưởng gắn vào thân người tri mực đau khổ tìm kiếm, trong lòng khỏi đau đớn cùng châm chọc hồi.

      Tống Ngâm Tuyết, nữ tử táng thân dưới vách núi ba tháng trước, làm sao có thể là người tri của đây? suy nghĩ quá nhiều rồi! Ha ha!

      Được rồi, thừa nhận, đối với Tống Ngâm Tuyết, động tâm, nhất là cuối cùng khi nàng đứng vách núi, công bố bộ mặt của mình với thế nhân, giờ khắc đó, đáy lòng rung động mãnh liệt, tuyệt đối ít hơn bất kỳ nam tử nào ở đó.

      Hóa ra nàng chưa bao giờ ! Đoạt làm phu quân, cũng chỉ đơn thuần là vì cứu , trừ chuyện đó ra, trộn lẫn chút tình cảm nào khác nữa.

      hiểu lầm nàng, từ đầu tới cuối đều nhìn lầm nàng! Người nhẫn kiên cường như nàng, hôm nay hồi tưởng lại, những thứ thiếu nợ nàng, rất nhiều.

      Suy nghĩ cuồn cuộn lên, trong lúc vô ý, bàn tay chậm rãi dạo dây đàn, diễn tấu lại khúc đại hội khúc đàn ngày đó, làn điệu chậm rãi từ đầu ngón tay chảy ra.

      “Hồng nhan tiều tụy, nằm cười dưới gốc hoa đào, dòng sông xuân, chỉ vì người mà khô cạn.”

      Lúc này, cách đó xa truyền đến tiếng ca, vì vậy trong sát na, trái tim lập tức ngừng đapk, tay, cũng giơ lên trung, lâu thu trở lại.

      Cứ như vậy, dưới “Cơ duyên”, người kỹ nữ tên là Thanh Linh, xông vào cuộc sống của , dựa vào bốn câu ca từ nàng ngâm xướng kia, nhận định nàng là người tri đại hội khúc đàn ngày đó.

      đời này, có ai biết hát bài hát này, ngoại trừ bóng hình ngày đó! Mang theo phong cách cùng làn điệu của thế giới khác, thâm ý hát ra mọi suy nghĩ của về cuộc đời này.

      Vì vậy đối với người đó, dâng lên tình cảm rất sâu sắc, khát vọng mà chấp nhất truy cầu, muốn cùng người đó ở cùng chỗ, bất luận “” là nam, hay là nữ? kết hôn hay chưa?

      , Ứng Thư Ly , suốt đời chấp nhất chỉ mong cuối cùng ngày có thể cùng tri tri kỷ của mình, dùng tiếng đàn tâm tình! ngại đối phương là thân phận gì? Từ đâu sinh ra? Chỉ cần có thể cùng cầm sắt tương thông, nguyện ý chấp nhận, vì vậy lúc trước khi Thanh Linh dùng thân phận tri muốn gả cho cũng cự tuyệt.


      Khẽ thở dài, dung nhan tuấn tú của Thư Ly có chút thất lạc, xoay người, giương mắt nhìn cây đàn bàn, đáy mắt là mảnh trầm tĩnh.


      Vì cái gì người tri của lại là nàng? Tuy ngại thân phận kỹ nữ của nàng, nhưng khi nhìn đến mặt nàng, luôn bất giác tưởng tượng nàng thành khuôn mặt khác, khuôn mặt kia khi giảo hoạt, khi gian trá, khi phúc hắc sáng lạng, dung nhan tuyệt sắc làm cho người ta thể dời mắt.


      Tống Ngâm Tuyết, vì cái gì người tri của ta, phải nàng. . . . . .


      Khẽ thở dài lần nữa, vươn tay chậm rãi đụng vào dây đàn, trái tim Ứng Thư Ly cay đắng, tay cầm lấy dây đàn. A, mình đúng là ngốc, lại còn ra mấy lời này? Hôm nay người kia cũng mất, dù nàng chính là người tri của sao? Bất quá là càng thêm bi thương mà thôi.


      “Ly ca, chàng tìm thiếp?” Lúc này, khi Ứng Thư Ly chìm trong ngàn vạn suy nghĩ, ngoài cửa vang lên câu tràn đầy vui mừng, tiếp đó liền thấy Thanh Linh mang vẻ mặt hạnh phúc nhấc chân tiến vào.


      “Ly ca, mụ mụ chàng tìm thiếp?” Mở to đôi mắt vui mừng, Thanh Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Thư Ly, bộ dạng ái mộ thôi.


      Nghe vậy, Thư Ly nhàn nhạt gật đầu, mở miệng chậm rãi : “Thanh Linh, sau ngày hôm nay, ta và nàng chính thức là vợ chồng. Ta nghĩ, tuy nàng là người đại hội khúc đàn, chính là sau khi nhận thức nàng, nàng lại chưa bao giờ hát đầy đủ bài hát hòa tấu cùng ta ngày đó. Thanh Linh, nàng biết ta rất thích bài hát đó, hôm nay là ngày nàng hoàn lương, chúng ta cầm sắt hòa hợp Minh Nhạc đài, bằng để ta đệm nhạc, nàng hát ——”


      Thư Ly còn chưa xong, Thanh Linh nghe vậy liền bất mãn ngụm cắt ngang từ chối : “Ly ca, vì cái gì chàng cứ muốn ta hát bài hát đó? Chẳng lẽ thiếp hát, liền thể chứng minh thiếp là tri của chàng sao?”


      “Bài hát đó, ngày đó thiếp thoải mái mà hát, tuy thiếp biết bài hát đầy đủ như thế nào, nhưng giờ phút này thiếp lại muốn hát, bởi vì thứ nhất là hy vọng chàng quá chú tâm vào nó, thứ hai là muốn bảo trì chút cảm giác thần bí, phải ai cũng là chỉ có vẻ đẹp trọn vẹn, mới khiến cho người ta nhớ lâu sao? Thiếp chính là muốn chàng nhớ kỹ nó, nhớ Thanh Linh lâu!”


      Qua quýt lấp liếm, hoa ngôn xảo ngữ giải vây, Thanh Linh dứt lời, còn bày ra vẻ mặt đương nhiên nhìn Thư Ly.


      Những ngày này, bất luận Thư Ly cầu như thế nào, nàng vẫn chịu hát. Kỳ là nàng muốn hát sao? ! Bởi vì căn bản là nàng biết hát! Nếu với cái tính tình ưa khoe khoang kia, há lại chịu buông tha chuyện có lợi cho mình như vậy?


      đến bài hát lúc trước kia, mọi chuyện là như vầy: mấy tháng trước, khi nàng vẫn còn là hoa khôi Tây thần, nàng từng nhất thời mê muội, cùng công tử nhà giàu tới Đại Tụng ngắm cảnh du ngoạn.


      Khi đó, đại hội khúc đàn, nàng thấy được đệ nhất Cầm công tử Thư Ly, liền lập tức bị khí chất tuấn nhã của hấp dẫn, từ đó ái mộ trong lòng.


      Ngày đó đại hội, có người ngâm ca, khiến tất cả mọi người đều chấn động, mà khi đó, nàng vừa vặn ở cách đó xa, liền nghe được đoạn mở đầu.


      Chuyện này, vốn chỉ là thú vị nho trong cuộc đời nàng, bởi vì nàng mến bài hát đó, cho nên sau khi nàng bị công tử nhà giàu kia vứt bỏ, trở về Tây thần, nàng cũng thường xuyên ngâm nga vài câu, dùng cái này để nhớ lại rung động khi nhìn thấy Thư Ly công tử.


      Nguyên bản còn tưởng rằng cuộc đời nàng thế là xong, bởi vì lúc trước bỏ , nàng mất vị trí hoa khôi, đành phải nương nhờ trong Túy Nguyệt lâu nho này, trải qua cuộc sống mỗi ngày nghênh khách tiếp khách. Chính là lúc này ai lại nghĩ tới, có ngày hết sức ngẫu nhiên, nàng ràng gặp được Thư Ly công tử, lại thần xui quỷ khiến ở trước mặt hát ra vài câu, bị hiểu lầm thành tri ngày ấy.


      Đương nhiên nàng cho biết chân tướng, chỉ lòng muốn lừa gạt, lừa gạt tình cảm trong lòng .


      Kỳ Thư Ly công tử là người rất tốt, ngại thân phận của nàng, cho dù biết thân phận kỹ nữ của nàng, cũng chỉ nhàn nhạt do dự trong chốc lát, chán ghét, xem thường như những người khác.


      Bởi vì điểm này, khiến nàng càng thêm mê luyến , do đó đưa ra đề nghị muốn hoàn lương.


      Vốn là ôm thái độ thử lần, nghĩ rằng đích thị cự tuyệt, chính là ai biết cư nhiên lại đáp ứng? Tuy nàng nhận ra được kỳ cũng đặc biệt cao hứng lắm, nhưng bất luận như thế nào, vẫn đáp ứng.


      Nàng cách nào tưởng tượng ngay lúc đó, nàng kích động cỡ nào, cao hứng gần như muốn điên mất! Vì vậy chút do dự, nàng xuất tiền ra chuộc thân cho mình, cũng muốn chứng kiến cảnh tượng mình hoàn lương.


      Thanh Linh mực dệt mộng đẹp trong lòng, ôm ấp hi vọng về cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của hai người sau này, lúc này, Thư Ly nghe nàng xong, khẽ nhíu mày, sắc mặt điềm tĩnh chần chờ chút, tiếp đó ra:

      “Chính là Thanh Linh, ta muốn ——”

      “Ly ca, chẳng lẽ chàng hoài nghi Thanh Linh sao? Hay là ghét bỏ thân phận của Thanh Linh, muốn mượn cớ này để đổi ý?”


      Thần sắc giả bộ đáng thương, Thanh Linh lại lên tiếng cắt đứt cầu của Thư Ly lần nữa, trong lời có chút bi thương. Ở thanh lâu lăn lộn nhiều năm như vậy, kỹ xảo biểu diễn của nàng còn hơn con hát. Lúc này, Thư Ly bên cạnh thấy vậy, liền giương mắt lẳng lặng nhìn, lên tiếng nữa.

      “Ly ca, thiếp muốn chuẩn bị để tối nay đến Minh Nhạc đài biểu diễn, chàng cũng chuẩn bị chút a. A, đúng rồi! Thiếp chọn căn phòng ở thành Đông, hoàn cảnh thanh u,đợi lát sau khi cầm sắt hợp minh, coi như thiếp chính thức hoàn lương rồi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau bất cứ đâu, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.”


      Mang theo suy nghĩ lảng tránh, mang theo ước mơ tốt đẹp, sau khi Thanh Linh xong hết thảy với Thư Ly, liền xoay người bước ra khỏi sương phòng.


      Thấy vậy, Thư Ly cũng cái gì, chỉ cảm thấy trong nội tâm có cái gì đó nghẹn lại, làm cho cảm thấy khó chịu.


      Vì cái gì Thanh Linh phải lảng tránh? phải trùng hợp, mà là tận lực. Mỗi lần chỉ cần bọn họ đến chuyện này, nàng bắt đầu tìm cớ, làm cho cách nào tiếp tục nữa.


      Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho nàng như vậy? Chẳng lẽ nàng phải là người ca hát ngày đó? Vô lý a! Ngoại trừ nàng, dưới đời này còn có ai biết bài hát này đây?


      Chẳng lẽ nhận lầm rồi? . . . . . .


      Chậm rãi cúi đầu xuống, dừng lại dây đàn, trong trầm mặc, Thư Ly thầm quyết định, khi bàn tay thon dài của đập lên dây đàn, kiên định cũng chậm rãi hình thành.


      Lúc này, Thư Ly nghĩ như vậy, mà Thanh Linh vừa phóng ra cửa phòng, thân dựa sau cửa chưa rời , lại có suy nghĩ khác: chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng! Chờ cầm sắt hợp minh, hết thảy thành kết cục định, dù Ly ca biết nàng là giả mạo, cũng còn thay đổi được gì. . . . . . Bất quá nàng nghĩ như vậy, nhưng thực tế diễn ra thế nào?

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 51.1: Minh Nhạc đài


      Trước đài Minh Nhạc, người người tấp nập, mọi người trong nước Tây thần từ bốn phương mà tụ tập lại, giờ phút này tất cả mọi người đều kiễng chân trông mong, chờ mong màn mà bọn vô cùng muốn xem.

      Đó là bãi đất trống bốn phía quang đãng, chính giữa là Minh Nhạc đài làm bằng trúc, bình thường dùng để mọi người diễn tấu hát xướng, vì người nước Tây thần rất thích nhạc, náo nhiệt, bình thường rảnh rỗi làm gì tới đây xem, hôm nay lại là ngày trọng đại Cầm công tử đệ nhất thiên hạ cưới hoa khôi Thanh Linh, gần như nửa dân chúng trong Đô thành ùn ùn kéo tới, muốn thấy phong thái của Cầm công tử.

      nghĩ tới, Thư Ly công tử lại muốn cái ả kỹ nữ kia? Ai, với cầm kỹ xuất chúng như vậy, biết làm khuynh đảo biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ trong thiên hạ? Tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn kỹ nữ a?”o
      I

      “Đúng a! Thanh Linh kia thân phận ti tiện như vậy, còn là người đàn bà dâm đãng rách nát đến thể rách nát hơn; làm sao xứng đôi với Cầm công tử? Quả thực là làm bẩn thanh danh tài hoa của Cầm công tử rồi nha! Đáng tiếc!”

      “Ai, chuyện đời này, còn cần chúng ta cho phép sao? Giống như mấy hôm trước, Đại nghĩa thánh công tử đãtừ chối Hoa vương chỉ hôn, cưới thôn phụ trong núi! Cái này đúng là ‘Củ cải rau cỏ cùng có người a’!”

      “Chính là cái ‘tình ’ này của Cầm công tử, có vẻ được đáng tin lắm? Dù sao thôn phụ người ta cũng là thân hoàn bích trong sạch, nhưng các ngươi nhìn xem ả kia? Bụi mù đầy người, tục chịu được!”


      “Được rồi, được rồi, ít vài câu a. Dù sao người đón dâu cũng phải là ngươi, ngươi đầy bụng bực tức như vậy làm gì?”

      . . . . . .

      Mọi người ngươi lời ta câu , lúc này, Kiều Mạt Nhi chen lẫn trong đám người vẻ mặt hân hoan, thần sắc đắc ý nâng cao đầu lên, bộ dạng vênh vênh váo váo. Hừ, tiện nhân đáng giận! Thân mang loại thanh danh này, cư nhiên mới vừa rồi còn dám hô to gọi với nàng? Quả thực biết sống chết!

      ngừng xô đẩy trong đám người, rốt cuộc tìm được cái vị trí tương đối khá, Kiều Mạt Nhi ra hiệu cho ba người khác cùng nhau đứng, đợi trò hay mở màn.

      Kiều Mạt Nhi vô cùng đắc ý, hai mắt nhìn thẳng, biết vì cái gì, trong lòng nàng luôn luôn có loại cảm giác, lần cầm sắt hợp minh hôm nay, tiến trình được thuận lợi!

      Có lẽ là xuất phát từ oán hận rủa thầm của bản thân, lại có lẽ là bởi vì trực giác của phụ nữ, tóm lại thể là vì cái gì, nàng cứ có loại cảm giác như vậy, hơn nữa tựa hồ còn rất mãnh liệt.

      Phùng Tử Chương lại có ý kiến gì, ngoại trừ vì thấy Ứng Thư Ly vốn là trong các phu quân của Tống Ngâm Tuyết, bây giờ lại công khai cưới kỹ nữ làm vợ mà cảm thấy ngoài ý muốn ra, những thứ khác, đều cảm thấy rất bình thường.

      Nam nhân mà, đều háo sắc cả thôi! Trước kia bởi vì có Tống Ngâm Tuyết trang tuyệt sắc như vậy bên cạnh, đương nhiên mơ tưởng đến việc tìm những nữ nhân khác, chính là hôm nay Tống Ngâm Tuyết mất rồi, thân là nam tử hồi lâu chưa nếm tình, tìm nữ tử đến tiết dục, đây phải là chuyện rất bình thường sao?

      Hơn nữa, hoa khôi Thanh Linh kia, có vẻ hầu hạ qua rất nhiều người, kinh nghiệm phong phú, lẳng lơ đến cực điểm, chơi nhất định rất hăng hái! Cho nên chỉ có Ứng Thư Ly, đổi lại là Phùng Tử Chương , cũng làm như vậy! Chỉ có chỗ bất đồng duy nhất là, vụng trộm tiến hành, trực tiếp mang Thanh Linh đến làm ấm giường, mất nhiều công sức đến vậy, mất mặt xấu hổ ở chỗ này làm cái gì cầm sắt hợp minh!

      Suy nghĩ của Phùng Tử Chương, hoàn toàn phù hợp với phong cách dâm tà miệng hùm gan sứa của , lại thêm từng bị Tống Ngâm Tuyết chơi xỏ, giờ phút này vừa nghĩ tới tổn thất mất ngọc bội gia truyền kia, liền tức giận đến nhức cả trứng dái (Myu: Lạy chúa, đừng nhìn ta, đây là nguyên văn), cho nên đương nhiên cũng có suy nghĩ tốt lành gì.

      Tống Ngâm Tuyết đại khái biết ý nghĩ của , vì vậy trong lòng hết sức buồn cười, khỏi chép miệng, muốn mở miệng cái gì đó trêu ghẹo kích động khí, Tịch Mặc Lương bên cạnh nghiêng thân chậm rãi dựa vào nàng, gương mặt tuấn lãnh là mảnh thâm ý, “Nàng đau lòng sao?”

      Đau lòng?

      Nhếch mày nhìn lại, mặt nghiền ngẫm, Tống Ngâm Tuyết hiểu được ý tứ của Tịch Mặc Lương, thứ nhất khó chịu với thân phận trước đây của Thư Ly, thứ hai là nhắc nhở nàng về tồn tại của Thư Ly, muốn nhìn xem kế tiếp nàng làm như thế nào?

      Kế tiếp làm như thế nào? Chuyện này làm sao nàng biết?

      Nàng đến Tây thần, là có mục đích rất trọng yếu, phải vì nam nhân mà tranh giành tình nhân với người khác. Mà thực, đối với chuyện của Ưng Thư Ly, bản thân nàng cũng cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì nàng nghĩ tới gặp phải màn nhạc đệm như vậy, vì thế bị Kiều Mạt Nhi kiên trì kéo đến xem lễ.

      Vừa rồi Tịch Mặc Lương với nàng như vậy, ra trong lòng có chút ghen tỵ, sợ nàng có ý với Thư Ly, làm chuyện thừa thã, chính là thực tế, là như vậy sao? Nàng cười cười nhàn nhạt, lời.

      Thấy Tống Ngâm Tuyết lời nào, gương mặt tuấn lãnh của Tịch Mặc Lương là mảnh lạnh lùng, nghiêng thân trừng phạt, sau đó giả như là bị người ta chen lấn dựa vào nàng, sau đó ở ngay trước mặt mọi người dùng tốc độ cực nhanh in nụ hôn má nàng, tiếp đó đứng thẳng người, điềm nhiên như tiếp tục lạnh lùng.

      Tịch Mặc Lương!

      Đảo mắt mãnh liệt trừng cái tên mặt lạnh kia, Tống Ngâm Tuyết giận dữ trong lòng, dưới tấm khăn che mặt, là thần sắc bất mãn.

      “Ngươi đúng là càng ngày càng khoa trương?”

      câu mang theo nghi vấn, nhưng lại khẳng định đến thể khẳng định hơn, trầm thấp từ trong miệng ra.

      Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nhàn nhạt cong môi, hai mắt lời nào nhìn nàng, vẻ mặt đầy thâm ý.

      Quay đầu, muốn để ý tới nữa, lúc này, đột nhiên đám người xôn xao hẳn lên, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Minh Nhạc đài bắt đầu có người chậm rãi ra.

      ở đằng trước, Thanh Linh thân trang phục hoa khôi lộng lẫy, chỉ thấy nàng ôm đàn ngọc, lại thướt tha nũng nịu từng bước mà đến, hai con ngươi kiều diễm được bôi trét cẩn , thu ba dồn dập, dục cự còn nghênh* nhìn về phía mọi người.

      (Dục cư còn nghênh: Gỉa bộ phản kháng nhưng trong lòng muốn, thuận theo.)

      Ở sau lưng nàng, Thư Ly công tử thân phiêu nhiên, tuấn mỹ giống như thân tiên thuộc cõi trần, mái tóc đen như mực tuấn dật mà buông rơi, đón gió bay bay, phụ trợ ra vẻ lịch tao nhã của , lạnh nhạt của , ngưng tĩnh nhiễm bụi trần được thể trong cặp mắt thanh minh tuyệt mỹ kia.

      Đúng là người phong nhã đến tột cùng!

      Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Tịch Mặc Lương khỏi cảm thán, tuy so về bề ngoài cùng với Ứng Thư Ly ai cũng thua ai, nhưng nếu như so khí chất, tuyệt đối có cái loại khí chất lịch tao nhã phiêu nhiên kia!

      phải phong thái lịch tao nhã phiêu nhiên của Ứng Thư Ly nhất định hay ho hơn khí thế thanh hàn lãnh khốc của , nhưng mà trong thời đại người người tôn trọng vận phong nhã này, thể nghi ngờ Ứng Thư Ly dễ dàng bắt trái tim thiếu nữ trong thiên hạ về làm tù binh hơn .

      Bất quá cũng may Tuyết Nhi của phải nữ tử bình thường trong thiên hạ, chắc là bị cái bề ngoài xuất trần này hấp dẫn a. . . . . .

      Tịch Mặc Lương thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt khỏi len lén liếc Tống Ngâm Tuyết.

      Lúc này, mọi người vây xem vừa thấy Ứng Thư Ly ôm huyền cầm, tuấn mỹ thanh nhã giống như tiên tử ai nấy đều sôi trào, cao giọng kêu to tên của , “Thư Ly—— Thư Ly —— Thư Ly ——”

      Thanh Linh đứng ở đài, cảm thụ được nhiệt tình của mọi người dưới đài, loại cảm giác tự hào chưa bao giờ có, khỏi thản nhiên từ dưới lòng bàn chân chậm rãi dâng lên, cả người tản mát ra loại ánh sáng kiêu ngạo!

      thể tưởng tượng được a, thể tưởng tượng được Thanh Linh nàng cũng có ngày vẻ vang như hôm nay? Cho tới bây giờ nàng luôn ti tiện như bùn, lúc nào cũng bị coi là thứ tàn hoa bại liễu, cư nhiên còn có thể tìm được công tử cực kỳ uy danh như vậy, có thể biết trong lòng của nàng, đắc ý cỡ nào?

      Nam tử tuấn mỹ vĩ đại như vậy, qua hôm nay, vĩnh viễn thuộc về nàng! Loại hân hoan này cấp tốc bành trướng ra, mặt Thanh Linh tràn đầy vui sướng, nhìn quét dưới khán đài.

      “Vương gia, bọn họ cũng sắp bắt đầu.” Lúc này, lầu các cách Minh Nhạc đài xa, nam tử mặc cẩm bào quý khí khóe miệng lạnh nhạt, hai con ngươi nhìn thẳng về phía trước. Mà ở phía sau , người thị vệ ăn mặc như tùy tùng chắp tay ôm quyền, cung kính mà báo.

      “Kiếm Vũ, ngươi người kia, chính là thiên hạ đệ nhất Cầm công tử, Ứng Thư Ly?” Nam tử nhìn về phía công tử ngồi đánh đàn, miệng khỏi nhàn nhạt ra.

      “Dạ, Vương gia, chính là Ứng Thư Ly.” Đáp lời nam tử, Kiếm Vũ cúi đầu trả lời. Cần vương điện hạ của bọn họ, chưa bao giờ là người thích náo nhiệt, hôm nay là lần đầu tiên đến Minh Nhạc đài chuyến, xem ra đại danh của Cầm công tử này đúng là rất có lực ảnh hưởng, ngay cả Vương gia cũng thể kháng cự .

      Vương gia Lãnh Hoài Vũ nhà , cho tới bây giờ làm người đều lạnh nóng gần, chỉ có tình sâu sắc đối với đàn. Tuy nhiên kỹ thuật đàn của có lẽ cũng xuất chúng, hơn nữa ít có người nào biết được, nhưng tình tha thiết của đối đàn, tuyệt đối thua kém bất cứ ai.

      Kiếm Vũ cúi đầu nghĩ, trong lòng chờ đợi. Hồi lâu sau, Lãnh Hoài Vũ nhìn qua Ứng Thư Ly, chậm rãi khẽ cười : “Quả nhiên là kẻ cầm si.”

      Khiếp sợ! Kinh ngạc!

      Nghe thấy Lãnh Hoài Vũ cười bình luận Cầm công tử, Kiếm Nũ kinh ngạc ngẩng đầu.

      Vương gia rất ít cười, nhất là có khả năng cuời vì người quen biết, hơn nữa nghe khẩu khí của , cảm giác trong đó còn có chút thưởng thức cùng tán dương.

      “Vương gia. . . . . .” Kiếm Vũ dám trực tiếp hỏi Lãnh Hoài Vũ vì sao phải như vậy, chỉ đành do dự mở nửa miệng.

      Nghe vậy, Lãnh Hoài Vũ biết nghĩ cái gì, liền nghiêm mặt, chậm rãi mở miệng giải thích: “Kiếm Vũ, là người vì cầm mà chấp nhất , từ trong ánh mắt của , ta nhìn ra. Hơn nữa ngươi cho là tại sao lại lấy kỹ nử? Nguyên nhân sợ là trong lòng nhận định bản thân tìm được tri .”

      ” Ý của Vương gia là, Thanh Linh nương nàng là tri của Thư Ly công tử . . . . . .” Kiếm Vũ nghe vậy, tựa hồ có chút khó tin hỏi ngược lại.

      Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ gì, chỉ lẳng lặng chắp tay mà đứng, ánh mắt tĩnh mịch nhìn: có phải là người tri hay ? Đáp án sao có thể công bố. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :