1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 42.2: Cầu hôn


      Tống Ngâm Tuyết nhìn tình hình trước mắt này, trong lòng ngoại trừ thầm hận cũng chỉ có thầm hận. Tnnd, nàng muốn cứ như vậy mà gả mình ra ngoài đâu!

      Hơn nữa, tại nam nhân bên người nàng cũng đủ nhiều rồi, đau đầu lắm rồi, muốn lại tự tìm phiền toái!

      muốn thành thân! muốn thành thân! Chính là thành thân, phải làm gì đây?

      Hoa vương lên tiếng, cả sảnh đường đầy dân chúng quỳ lạy, mọi người trong thiên hạ nhìn chằm chằm! Nếu như giờ phút này nàng đáp ứng, những lý do nàng giải thích lúc nãy, cùng kế hoạch của nàng, chẳng phải trở thành công cốc sao? Buồn bực! Vô cùng buồn bực!

      U oán trừng mắt liếc Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh, Tống Ngâm Tuyết cúi đầu xuống thầm nghĩ trong lòng: bỏ , thành thân thành thân a, đến lúc ổn, lại hưu phu là được!

      An ủi chính mình, giương mắt mà nhìn, lúc này, Tống Ngâm Tuyết cũng biết, kỳ dưới đáy lòng của nàng, có chỗ nho vẫn rất cảm động, nguyện ý tiếp nhận Thượng Quan Huyền Ngọc .

      Thiên hạ đệ nhất thánh công tử từng đứng đầu đại nghĩa, coi thanh danh uy vọng còn quan trọng hơn tánh mạng của mình, hôm nay vì nàng, ràng có thể hoàn toàn buông tất cả, kiên quyết chút lưu luyến nào. Loại tình ý này, phần thắm thiết này, khiến cho bất cứ nữ tử nào cũng cảm động! Cho nên giờ phút này, Tống Ngâm Tuyết cũng là thân nữ tử, nên cũng ngoại lệ.

      Tống Ngâm Tuyết nghĩ vậy, cuối cùng cảm giác bị cưỡng ép cũng bị đè xuống. Mà lúc này người khác, lẫn trong đám người, lúc tất cả mọi người đều quỳ vẫn đứng yên như cũ, vẻ mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhìn thẳng, trong mắt lên ánh sáng lạnh lùng.

      thể tưởng tượng được tính tính lại, ràng lại tính sót, ngờ tiểu tử Thượng Quan Huyền Ngọc có chiêu này? vốn cho rằng chỉ cần Tuyết Nhi cứu , vậy từ nay về sau bọn họ ai đường nấy. Hơn nữa, cho dù phải hai người hai lối, ít ra cũng phải trải qua phen giãy dụa cùng tôi luyện a! Ai ngờ bây giờ hay rồi, trực tiếp rút ngắn quá trình, lập tức chạy đến chính đề, kịp để cho người ta đề phòng? Khó chịu, là khiến vô cùng khó chịu!

      Tịch Mặc Lương khó chịu trong lòng nhìn nam tử thân hỉ bào đỏ thẫm đâì, biết đại thế lúc này còn cách nào vãn hồi, khỏi hận đến nghiến răng. Bất quá cũng may, con người cũng khá phóng khoáng, biết bên người Tuyết Nhi có ít nam tử, mình phải là người duy nhất, cho nên trước mắt cũng chẳng cần tức giận.

      Dù sao nhiều cũng là nhiều, hai ba cái gì cũng là nhiều, ít ra cũng uy hiếp như độc tiểu tử lần trước, về phần những kẻ khác, Tịch Mặc Lương còn thèm để vào mắt.

      Thượng Quan Huyền Ngọc? Thượng Quan Huyền Ngọc? Đáy lòng, yên lặng lặp lặp lại cái tên này, Tịch Mặc Lương giương mắt mà trông, đôi mắt khỏi hơi nhắm lại thầm nghĩ: tiểu tử này xem ra có vẻ dễ khi dễ, phải là chướng ngại của . . . . . . Mỗi người tâm tư thầm suy tư, nhưng hết thảy đều đình chỉ trong tiếng hô to của đại thái giám.

      “Mời chú rể và tân nương cầm tay nhau cùng tiến vào ——”

      có mũ phượng khăn quàng vai, chỉ có khăn voan đỏ thẫm, khi thị nữ của Hướng Cầm công chúa đem hỉ khăn đội lên đầu Tống Ngâm Tuyết, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh chậm rãi tiến lên, cầm hoa kết Phục Linh đưa cho, chậm rãi về hướng nàng.

      Cảm động! Vui sướng! Hưng phấn! Vui vẻ!

      Giờ này khắc này, biết phải dùng loại từ ngữ nào đến bày tỏ cảm giác trong nội tâm mình, hai mắt Thượng Quan Huyền Ngọc tràn đầy thâm tình, khẽ run yên lặng tiến lên, đem hồng hoa kết tượng trưng cho hạnh phúc mỹ mãn này gắt gao giao vào trong tay Tống Ngâm Tuyết.

      Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của , rốt cụộc có thể nắm tay nàng như vậy! kích động, hạnh phúc!

      Gắt gao nắm tay nàng chút, sau đó buông ra, hai bên cầm hồng kết, chậm rãi vào từ đường.

      “Hôn lễ bắt đầu! Nhất bái thiên địa ——”

      Trong tiếng hoan hô cùng nét mặt tươi cười của mọi người, dưới chỉ dẫn của đại thái giám, Tống Ngâm Tuyết cùng Thượng Quan Huyền Ngọc hướng ra ngoài cúi đầu, nhờ thiên địa chứng giám lời thề của bọn họ.

      “Nhị bái cao đường ——” Tiếng của đại thái giám lại vang lên.

      Nghe vậy, thân ảnh hai người vừa chuyển, hướng về phía Hoa vương cùng đám tông trưởng đại nghĩa cúi lạy.

      Tnnd! Tỷ tỷ ta lớn như vậy, cũng còn chưa từng lạy ai? Lần này để bọn Hoa vương chiếm tiện nghi! Cảm thấy khó chịu thầm, khi đại thái giám hô tiếng cuối cùng “Phu thê giao bái “, Tống Ngâm Tuyết xoay người mặt đối mặt cùng Thượng Quan Huyền Ngọc.

      sâu, mang theo hứa hẹn cả đời, Thượng Quan Huyền Ngọc xoay người chắp tay, cúi đầu lạy, vẻ mặt vui sướng cùng cảm động, còn người đối diện, nhìn thấy hai cái chân mình, Tống Ngâm Tuyết khỏi bĩu môi buồn bực: Làm ơn! Hôn lễ lần đầu tiên của nàng sao lại tùy tiện thế này a! mặc được áo cưới còn chưa tính, kết quả là ngay cả mũ phượng khăn quàng vai của tân nương cũng được mặt? Nnd! Lỗ vốn! Qúa lỗ vốn!

      “Kết thúc buổi lễ ——” hai người giao bái xong, đại thái giám câu cuối cùng kết thúc công việc. Kỳ dựa theo phong tục bình thường, giờ phút này hẳn là”Đưa vào động phòng”, chính là bởi vì ở từ đường đại nghĩa, cho nên liền tự động giảm bớt.

      uổng công đến! uổng công đến đây! Rốt cụôc ta cũng tận mắt nhìn thấy đám cưới của thánh công tử!”


      “Ừ! Tuy rằng kết quả phải thành thân cùng Hướng Cầm công chúa, nhưng là vị Di Huyên nương này cũng là vị nữ tử hiếm có, nhất định phụ mong đợi của mọi người!”

      sai! Qua ngày hôm nay, càng khiến cho ta cùng mọi người thêm nhận thức được phẩm chất cao thượng của thánh công tử, khiến cho kính ngưỡng của chúng ta dành cho càng cuồn cuộn giống như hồng thủy, liên miên dứt. . . . . .”


      “Hắc hắc, quả nhiên vẫn là Hoa quốc chúng ta tốt! Chỉ có tại nơiđất thiêng người giỏi như Hoa quốc chúng ta, mới có thể sinh ra thánh công tử !”


      “Đúng! Hoa quốc tốt! Hoa quốc hay! Đương nhiên, thánh công tử cũng tốt! Thánh công tử cũng hay!”

      Mọi người ngươi lời ta lời cảm khái phát biểu, mà bên cạnh đám người thần sắc khác nhau, biểu lộ đồng nhất Tịch Mặc Lương trước sau như vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, lãnh đạm mà xem, tựa hồ hết thảy đều để trong lòng, vẫn ung dung bình thản.

      Hướng Cầm công chúa trong mắt tràn đầy thâm tình, khóe miệng mơ hồ ra cay đắng, nhưng nàng thủy chung vẫn mỉm cười, giả bộ duyên dáng điềm tĩnh nhìn mỗi người ở đây, vẻ mặt hào phóng hợp lễ.

      Cả từ đường này, nếu như ai tức giận nhất? Kết quả thể nghi ngờ chắc chắn là Hoa vương rồi!

      Tuy hết thảy đạo lý cũng biết, cũng có thể hiểu được, nhưng mà nuốt trôi cơn tức tối trong lòng! Thượng Quan Huyền Ngọc a Thượng Quan Huyền Ngọc, đừng tưởng rằng ngươi là thánh công tử ta phải kiêng kị ngươi ba phần? Ta cho ngươi biết, thù oán giữa chúng ta lần này kết đống lớn!

      Ánh mắt, u, sâu kín bắn về phía người phiátrước! Lúc này, hôn lễ chấm dứt, lúc mọi người vui mừng Hoa vương phất tay áo mà , vào kiệu nâng giá hồi cung.

      Đến lúc này, hôn lễ của thiên hạ đệ nhất thánh công tử —— Thượng Quan Huyền Ngọc hạ màn. Tuy cuối cùng có thành thân cùng Hướng Cầm công chúa như bên ngoài đồn đãi, nhưng phong ba qua , thanh danh cùng nhân phẩm của lại càng thể cao thượng, khắc sâu vào trong lòng mỗi dân chúng, lưu truyền trong thiên hạ! . . . . . . Hôn lễ qua , trò khôi hài tan cuộc, hôm nay trong khách điếm, bốn người im ắng mà đứng, ai lời nào.

      Giằng co cả buổi, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân từ từ đến bên cạnh chậu nước, nhàng bỏ chút thuốc bột vào trong chậu, sau đó lấy ra khối khăn lụa ngâm trong nước, tiếp đó chậm rãi lau mặt cùng cổ của mình.

      “A! Ngươi, ngươi là ——”

      Khi những vệt bẩn dần dần bỏ , mặt chậm rãi lộ ra Phục Linh bên cạnh kinh ngạc hai mắt trừng thẳng, tay run rẩy chỉ vào nàng, lắp bắp ra lời.

      Nàng? Nàng là Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết? Nàng dĩ nhiên là chính là nữ vương gia thừa kế nước Đại Tụng Tống Ngâm Tuyết?

      Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể?

      Há to mồm, kinh ngạc sao khép lại được! Phục Linh mạnh mẽ lui ra phía sau vài bước, nghẹn ngào mà : “Gặp, gặp quỷ ——”

      Tống Ngâm Tuyết? Tống Ngâm Tuyết chết rồi mà! A, ông trời a! tình làm sao có thể diễn biến thành như vậy?

      Nặng nề vỗ vỗ đầu của mình, dùng sức chớp chớp hai mắt, Phục Linh ngoại trừ khiếp sợ, trong lòng tựa hồ cũng dần dần có chút minh bạch.

      Khó trách ngày đó công tử lại lôi kéo nam tử trước mặt mọi người, cái gì mến ? Khó trách hôm nay từ đường, lại liều chết khẩn cầu Hoa vương cho thành thân với nương lạ mặt? Hóa ra hết thảy đều chỉ có nguyên nhân —— nàng ta là Tống Ngâm Tuyết! Nàng chính là Tống Ngâm Tuyết mà công tử ngày đêm mong nhớ!

      Vốn nhìn thấy nàng tẩy lớp dịch dung, trong lòng của còn rất cao hứng, nghĩ thầm rốt cụộc có thể biết được nàng là thần thánh phương nào? Dám hy sinh trợ giúp công tử nhà như thế!

      Trong lòng vui vẻ nghĩ, định tiến lên phía trước cảm tạ! Chính là ai ngờ khi nàng xoay người lại, gương mặt tuyệt mỹ kia, hình dạng quen thuộc như thế, quả thực làm cho kinh hãi ngây ra như phỗng!

      “Ngươi, ngươi có chết. . . . . .” Phục Linh biết người trước mắt, cũng phải xác chết vùng dậy, cho nên lập tức minh bạch : Tống Ngâm Tuyếtkhông chết! mực đều chết!

      Ông trời a! Công tử làm sao có thể thành thân cùng Tống Ngâm Tuyết? Làm sao có thể thành thân cùng nữ tử đầy tiếng xấu như thế? Như vậy phải, phải tất cả đều lộn xộn rồi sao?

      “Ngươi. . . . . .” Mở miệng muốn cái gì đó, nhưng lại thủy chung biết phải cái gì, lúc này, khi Phục Linh phức tạp hết sức mê man, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh mở miệng:“Phục Linh, chuyện hôm nay rất loạn rồi, ngươi lui xuống , có chuyện gì, ta với ngươi sau.”


      “Công, công tử. . . . . .” Nghe được lời phân phó, Phục Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt do dự suy nghĩ chút, cuối cùng bất đắc dĩ cúi mặt, xoay người ra.

      “Phục Linh, thân phận của Tuyết Nhi, được lộ ra ngoài.” Lúc này, khi Phục Linh định nhấc chân, lời nhắc nhở của Thượng Quan Huyền Ngọc truyền đến.

      “Dạ, công tử! Phục Linh hiểu được.” Nghe vậy, gật đầu, Phục Linh lui ra, giờ phút này trong phòng cũng chỉ còn lại ba người: Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương, còn có Thượng Quan Huyền Ngọc.


      “Tuyết Nhi. . . . . .” Bởi vì thân phận hôm nay thay đổi, cho nên tự nhiên xưng hô cũng thay đổi. còn là”Tống Ngâm Tuyết”, cũng phải”Ngâm Tuyết”, mà là biến thành thân mật nhất, sủng nịch nhất “Tuyết Nhi”, có thể thấy được địa vị của Tống Ngâm Tuyết trong lòng Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này, trọng yếu đến cỡ nào!

      vui cau mày, Tịch Mặc Lương lạnh lùng nhìn, khi nhìn đến vẻ mặt thâm tình của Thượng Quan Huyền Ngọc, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng khỏi lại lạnh thêm ba phần.

      “Ta biết hóa ra ngươi còn giỏi tính toán như vậy? Màn kịch qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn này ngươi diễn hay vô cùng nhỉ?”

      Nghe Thượng Quan Huyền Ngọc kêu nàng, Tống Ngâm Tuyết xoay người, vẻ mặt tươi cười làm cho người ta nhìn ra ý nghĩ .

      Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Huyền Ngọc ửng hồng, cúi đầu xuống xấu hổ ngại ngùng : “Tuyết Nhi, ta chỉ muốn lại mất nàng, muốn phải chịu đau đớn như khoan vào tim . . . . . .”

      Huyền Ngọc rất , mang theo thâm tình, mang theo chút ngượng ngùng, thấy vậy, Tịch Mặc Lương bên cạnh bắt đầu châm lửa: “Tuyết Nhi, đừng tin ! Ta sớm với nàng, tiểu bạch kiểm có tên nào tốt cả!”

      cam lòng thua người khác, Tịch Mặc Lương lúc này cũng kêu Tống Ngâm Tuyết là “Tuyết Nhi”, nhưng lại gọi đặc biệt thuận miệng, đặc biệt trơn tru!

      Trong miệng bông đùa, bên ngoài lại nghiêm mặt lạnh lùng, Tống Ngâm Tuyết thấy Tịch Mặc Lương như vậy, có chút tức giận : ” Tịch Mặc Lương, bởi vì như thế cho nên ngươi mới bôi đen ta thui như vậy sao?”

      Biểu lộ có chút tàn, lúc này hai mắt Tống Ngâm Tuyết thoáng lên ánh sáng nguy hiểm.

      Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nghiêm mặt, bộ dạng đứng đắn đáp trả: “Tuyết Nhi, ta hoàn toàn làm theo ý nàng mà. phải nàng muốn bôi sao cho càng nhìn ra càng tốt sao?”


      “Nhưng mà ngươi cũng cần bôi ta đen như cục than đá nha?” Nghiến răng nghiến lợi , hận thấu xương cái tên vẻ mặt luôn lạnh lùng, nhưng kiểu chuyện lại hoàn toàn hợp với bộ dạng của này.

      “Tại nàng ràng a? làm sao mà ta biết được?” Mở to mắt, lạnh nhạt bình tĩnh cùng lãnh tuấn, Tịch Mặc Lương nhếch môi mỏng, khóe miệng mơ hồ có ý cười.


      “Ngươi!” Tống Ngâm Tuyết gì, bộ dáng mệt mỏi muốn để ý nữa , thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh nghi hoặc: nam tử này là ai? Hình như là tên cùng Tuyết Nhi ngày đó. . . . .”Tuyết Nhi, vị này là. . . . . .” Mở miệng mà hỏi, có chút thích thái độ của đối với nàng. Tuyết Nhi của , là để thương, phải để cho người ta chọc tức như vậy.

      “Ta là ca ca ngươi, từ nay về sau ta là lão Đại, ngươi là lão Nhị!” Thấy Thượng Quan Huyền Ngọc hỏi, Tịch Mặc Lương mở miệng cắt ngang, thần sắc hề thay đổi.

      Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc có chút hiểu: cái gì lão đại? Cái gì lão Nhị?

      “Ý ta chính là từ nay về sau chúng ta đều là phu quân của Tuyết Nhi , ta đứng hàng lão đại, ngươi đứng hàng lão Nhị!”Nhìn thần sắc khó hiểu của Huyền Ngọc, Tịch Mặc Lương lãnh khốc lại lần. A, đồ ngốc đúng là đồ ngốc, xem ra rất ngây ngốc, cũng tiện cho ta khi dễ.

      “Ta bái đường cùng Tuyết Nhi, về lý là ta lớn mới đúng! Hơn nữa ta quen biết Tuyết Nhi sớm hơn ngươi, dù thế nào cũng tới phiên ngươi!” Có chút tức giận với Tịch Mặc Lương, Huyền Ngọc cũng chịu nhường.

      “Vậy cũng chưa hẳn! Làm phu quân mà có võ công, cũng được tính. Ta so đo với ngươi, ngươi còn ở đây hài lòng cái gì?” Tịch Mặc Lương lạnh lùng trả lời.

      “Mặc kệ võ hay võ? Hôm nay ta cùng Tuyết Nhi thành thân rồi, ta chính là phu quân của nàng, còn hơn nhà ngươi trước mắt còn phải a!”

      để cho có cơ hội đắc ý, Huyền Ngọc trả lời lại cách mỉa mai. Thấy vậy, Tịch Mặc Lương cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ thầm cái tên ngốc này còn dám cãi lại sao? Kết quả là mặt càng thêm lạnh xuống, lạnh lùng : “Ngươi đừng trông nom chuyện của ta? Tóm lại ta chính là lão đại! Nếu như ngươi nếu có ý kiến, liền trực tiếp lên đấu trận a, ai thắng nghe lời người đó !”


      “Ngươi —— thất phu! Vô lại!” Biết là vì mình có võ công mà cố ý khi dễ, Thượng Quan Huyền Ngọc muốn xoay chuyển tình hình: “Có bản lĩnh chúng ta đấu võ công, so cái khác ?”


      xin lỗi, ta chỉ biết võ công, so cái khác.”Vô lại nhàn nhạt , Tịch Mặc Lương lúc này, cố ý bày thanh kiếm trong tay ra, để cho bạch quang khiếp người tràn ra.

      ” Tịch Mặc Lương!” Vừa nhìn thấy cái bộ dạng kiêu ngạo kia, Tống Ngâm Tuyết buồn bực mở miệng quát! Chính là đợi nàng câu thứ hai Tịch Mặc Lương giống như là bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt kỳ quái mở miệng : “Đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên rồi, ngươi còn được làm lão Nhị, nhiều nhất chỉ có thể làm lão Tam! Bởi vì còn có độc tiểu tử nữa. . . . . .”

      Lạnh lùng có chút ác độc , Tịch Mặc Lương nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc trước mắt, nghiêm mặt : “Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi nên cam tâm làm lão Tam của ngươi a.”

      “Ta phải Tiểu Ngọc Ngọc! Ta là Ngọc lang! Ngươi mới là Tiểu Lương Lương!” Bị Tịch Mặc Lương chọc tức, Thượng Quan Huyền Ngọc tức tối phản bác, có vẻ cũng biết mình cái gì.

      Nghe vậy, Tịch Mặc Lương cười nhạt tiếng, trong tươi cười mơ hồ có chút gàn bướng, “Ngươi phải Tiểu Ngọc ngọc? Ta đây cũng phải Tiểu Lương Lương! Ta là Lương ca ca ——”

      “Ngươi mới phải Lương ca ca! Đó là lần trước Tuyết Nhi vì muốn chọc tức ta mà cố ý như vậy!” Hơi đỏ mặt, Huyền Ngọc phản kích.

      Thấy vậy, Mặc Lương cũng chịu thua, vẻ mặt đạm mạc, lời nhàng: ” Bất kể thế nào, chung quy so với ‘ Ngọc lang ’ dễ nghe hơn nhiều a? Ngọc lang? Ngọc lang! Ta thấy thêm chút là thành sắc lang luôn rồi. . . . . .”


      ” Tịch Mặc Lương, ngươi!”


      sao?”

      Hai người ngươi câu ta câu, , vì cái gì? phải chỉ vì caí vị trí, mà là rốt cuộc là đứng hàng thứ mấy cũng có gì quan trọng đâu? Tống Ngâm Tuyết bên cạnh thấy vậy cũng gì.

      Lắc đầu, chậm rãi xoay người, đầu nàng đầy hắc tuyến thầm nghĩ: Kính nhờ~~ hình như còn Minh Tịnh bọn họ chưa tính ! Ai. . . . . .”Tuyết Nhi, bất kể như thế nào, ta cũng rời khỏi nàng!” Tựa hồ tranh đến tức giận rồi, cuối cùng Thượng Quan Huyền Ngọc đơn giản câu đầu đuôi với Tống Ngâm Tuyết.

      “A?” Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết còn nghĩ thầm, chưa có phục hồi tinh thần lại, lúc này, Tịch Mặc Lương lạnh lùng mà khi dễ mở miệng : ” Như vậy cũng tốt, sau này lại có người vì chuyện này mà dây dưa! Khiến người ta thương cảm a. . . . . . “

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 43.1: Gây chuyện


      Tịch Mặc Lương cùng Thượng Quan Huyền Ngọc cãi nhau ầm ĩ, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, muốn để ý tới nữa.



      Lúc này, Thượng Quan Huyền Ngọc hình như cũng nhận ra thân phận của mình, đột nhiên cảm thấy giờ phút này nên mất hình tượng đấu võ mồm với người khác như thế, kết quả là lập tức câm miệng, mặc kệ Tịch Mặc Lương tiếp tục lải nhải.



      “Tuyết Nhi, lần này nàng ở Hoa quốc có lâu a? Kế tiếp muốn đâu? Ta cùng với nàng!” Chỉnh chỉnh sắc mặt, hiểu được tình cảnh của người ngọc trước mắt, tuy rằng biết cụ thể, nhưng hồi tưởng lại những lời nàng với Lăng Mị vách núi ngày đó, cũng có thể đoán ra bảy tám phần.


      “Ngươi cũng muốn ?” Nghe Thượng Quan Huyền Ngọc xong…, Tống Ngâm Tuyết xoay người, nhìn chằm chằm, hồi lâu cũng thêm câu nào.


      “Ừ, ta cũng muốn ! Hôm nay chúng ta thành vợ chồng, ta thể để nàng mình. . . . . .” Sắc mặt tựa hồ có chút vội vàng, đôi mắt nhìn về phía nàng cũng nhịn được trở nên cực nóng.



      Thấy vậy, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết càng sâu hơn, bên môi ra nụ cười nhàn nhạt đầy thâm ý: “Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi biết vì sao ta phải ra tay cứu ngươi ?”



      Tại sao phải ra tay cứu ta? Đó là bởi vì trong lòng nàng có ta?



      Rất muốn ra đáp án như vậy, chính là cảm thấy chưa đủ tự tin! Tại sao Tuyết Nhi phải cứu ? ra, cũng .



      Là vì thích sao? dám xác định! Nhưng mà thích sao? cũng biết. . . . . .



      Thượng Quan Huyền Ngọc chần chờ, trong lúc nhất thời biết nên trả lời như thế nào cho thỏa đáng, lúc này, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi xoay người, tựa bên cửa sổ khiến người ta cảm thấy toàn thân nàng tản mát loại khí chất màng danh lợi, tĩnh lặng.



      “Thượng Quan Huyền Ngọc, lần này ta cứu ngươi, là hoàn toàn có mục đích. . . . . .” Đúng! Nàng cứu , là có mục đích! Từ lúc mới bắt đầu có!



      Thẳng thắn ra, muốn có nửa điểm lừa gạt, Tống Ngâm Tuyết lúc này, xoay người ra ngoài cửa sổ, hai mắt là mảnh tĩnh lặng.



      “Mục đích. . . . . . ?” Nghe Tống Ngâm Tuyết như vậy, Huyền Ngọc đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh liền vui sướng mà tươi cười, thần sắc vừa vui vẻ, vừa ngập tràn hạnh phúc.



      “Tuyết Nhi, nàng có mục đích đối với ta, vậy chứng tỏ ta cũng hữu dụng ở phương diện nào đó? tốt quá, Tuyết Nhi! Nàng cứ việc có mục đích , ta rất vui vẻ.” Huyền Ngọc vui mừng lộ nét mặt, gương mặt tuấn tú khỏi tràn ngập ý cười.



      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nháy nháy con mắt, xoay người nhìn , cảm thấy hết nổi nghĩ thầm: tên này khẳng định là có bệnh, bị người ta tính kế còn cao hứng như vậy. . . . . .



      “Tuyết Nhi, nàng có mục đích gì, nàng , ta nhất định đem hết toàn lực phối hợp với nàng!” gật đầu, Thượng Quan Huyền Ngọc , cảm thấy rốt cục cũng có thể thoát khỏi cái danh “ đời vô dụng nhất là thư sinh”, chính thức có năng lực giúp đỡ người mình rồi.



      Thấy Huyền Ngọc có chút kích động, có chút vui vẻ, lúc này Tống Ngâm Tuyết cười nhạt tiếng, trong nụ cười kia bao hàm rất nhiều thâm ý.



      “Thượng Quan Huyền Ngọc, cái ta muốn là danh vọng của ngươi, muốn lực lượng sau lưng Đại nghĩa của thánh công tử . . . . . .”


      “Thượng Quan Huyền ngọc, Hoa vương muốn, ta cũng muốn! Hơn nữa, ta còn muốn nhiều hơn , mạnh mẽ hơn gấp mấy lần. . . . . .”



      Chậm rãi về phía trước, mặt đối mặt hai mắt nhìn thẳng, Tống Ngâm Tuyết trầm mặc, bên khóe miệng, xinh đẹp, nhàn nhạt lộ ra vẻ trào phúng.



      “Tuyết Nhi. . . . . .” Nhìn Tống Ngâm Tuyết như vậy, trong thoát tục mang theo chút hắc ám, trong thanh tịnh mang theo chút lãnh mị, khiế Thượng Quan Huyền Ngọc sững sờ mà nhìn.



      Suy nghĩ, bách chuyển thiên hồi, quanh quanh quẩn quấn, hồi lâu sau, Thượng Quan Huyền Ngọc rũ mắt xuống, bên môi chậm rãi giương lên nụ cười, “Tuyết Nhi. . . . . .”



      Đưa tay chậm rãi nắm lấy tay nàng, nhàng đặt lồng ngực của mình, Huyền Ngọc thấp giọng nhu hòa, bao hàm thâm tình nồng đậm, :”Tuyết Nhi, bất luận nàng muốn cái gì, ta đều chút chần chừ hiến dâng cho nàng. Cho dù là lòng của ta, mạng của ta. . . . . .”


      “. . . . . .” Trầm mặc hồi, Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn , cảm thụ được nhiệt độ cùng ấm áp từ tay truyền đến, cõi lòng có chút rung động.



      Nàng có thể tinh tường hiểu được trái tim Thượng Quan Huyền Ngọc, trái tim quyến luyến, vì nàng mà nhảy lên thôi! Chỉ là, trong hoàn cảnh hôm nay, nàng có thể đáp lại sao?



      Chậm rãi rút tay của mình về, Tống Ngâm Tuyết chuyển thân qua bên, nhàn nhạt : “Huyền Ngọc, ân oán giữa ta cùng với Tống Vũ Thiên, chắc hẳn ngày ấy vách núi, ngươi cũng có thể nhìn ra bảy tám phần rồi. Hôm nay, ta sống lay lắt thế gian này, trong lòng có cái mục đích gì? Hoặc là có cái tính toán gì? Hết thảy, có lẽ đối với thông minh của ngươi, muốn đoán ra cũng quá khó.”



      “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền! Ta nghĩ những đạo lý này trong phương diện nào đó, ngươi càng biết cách vận dụng, càng biết nắm chắc thời cơ hơn ta nhiều. . . . . .”



      Lời trầm thấp, dừng bước ngoái đầu nhìn lại, tia tinh quang xẹt qua trong mắt nàng, làm cho giật mình tỉnh táo, hiểu hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.



      thông minh? Nếu thông minh, vừa rồi bị Hoa vương bức thành cái dạng kia rồi!” Trong lòng có chút khó chịu nhìn Huyền Ngọc, Tịch Mặc Lương bên cạnh lúc này nghe như thế, khỏi mặt lạnh bắt đầu giễu cợt.



      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt tiếng, xoay người nhìn chậm rãi : “ thông minh? Nếu quả thông minh, thế cục từ đường vừa rồi cũng tiến triển thành cái dạng kia .”



      Hử? Cái gì gọi là nếu quả thông minh, thế cục từ đường vừa rồi cũng thành cái dạng kia? Kính nhờ, cái dạng kia là cái dạng gì? ràng là bị người ta đánh a! Chẳng lẽ bị người ta đánh cũng xem như loại thông minh?



      Có chút lời mà Tống Ngâm Tuyết , Tịch Mặc Lương khẽ nhíu mày, thầm suy nghĩ.



      Thấy như thế, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi mở miệng: “Ngươi cho rằng Đại nghĩa thánh công tử từ mười hai tuổi nhất chiến thành danh, dùng danh xưng xảo biện như hoàng vang danh khắp thiên hạ, há lại chỉ vì mấy lời ba xạo của Hoa vương liền bị lật đổ ư?”



      Dường như có chút khiêu khích , chống lại Mặc Lương, trong đôi mắt có nhàn nhạt chế nhạo, thấy vậy, Tịch Mặc Lương cúi đầu hồi tưởng lại màn lúc đó.



      “Nàng là hết thảy chuyện này, đều là do tiểu tử ngốc này xếp đặt dẫn dắt ư?” phải đâu, ta mà lợi hại như vậy sao?



      “Bằng ngươi cho là thế nào?” Cười nhạt tiến lên, chậm rãi mà , trong lòng Tống Ngâm Tuyết thầm thán phục, đồng thời cũng có tia rung động.



      “Nếu như ngươi cẩn thận quan sát, ngươi phát kỳ mấy cái lý do của Hoa vương, đều từ lời của mà ra! cố ý quăng lỗi lầm của mình ra, sau đó dẫn dắt Hoa vương đả kích , giống như việc cự hôn trước mặt mọi người, bào chữa cho Nhữ Dương quận chúa. Kỳ nếu muốn giải quyết những tình này, hoàn toàn có thể dùng những phương pháp tốt hơn nhiều, chính là vì cái gì cuối cùng, lại cứ đâm đầu lựa chọn phương pháp cực đoan như vậy. . . . . .”



      ” Căn bản là muốn Hoa vương làm như vậy, bởi vì chỉ khi Hoa vương ra mặt, mới có thể thanh bại danh liệt, từ nay về sau thoát khỏi thân phận thánh công tử . . . . . .”



      Trong lòng có chút cảm động khi Thượng Quan Huyền Ngọc vì nàng, cư nhiên có thể buông tay đến mức này! Tống Ngâm Tuyết xoay người, chậm rãi nhìn từ xuống dưới: “ thánh công tử cơ biến như hoàng, vì cái gì trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ lại chỉ biết nhắm mắt, biết cãi lại? Chân tướng trong việc này, chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra sao?”



      Hỏi ngược lại , vẻ mặt hiểu .



      Lúc này, Tịch Mặc Lương sau lưng lạnh lùng : “Đây có lẽ chỉ là trùng hợp. Có khả năng lúc ấy rối quá hòa cuồng nên lời.”



      Dù sao trong lòng vẫn muốn thừa nhận tên ngốc đó thông minh, Mặc Lương lạnh lùng .



      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết thèm để ý tới, hai mắt nhìn thẳng nhạt nhẽo : “Hai cái lý do dùng đễ dẫn dắt Hoa vương kia, sơ hở đủ chỗ, còn có lưu đường sống, mặc dù nhìn có vẻ danh chính ngôn thuận, nhưng chỉ cần là người hơi có miệng lưỡi, liền có thể thoải mái bác bỏ! Ta đúng chứ, Huyền Ngọc công tử?”



      “Tuyết Nhi, ra nàng sớm hiểu hết thảy. . . . . .” Rũ mắt xuống, Huyền Ngọc mở miệng, lời chân thành tha thiết: “Tuyết Nhi, kỳ ta nghĩ gì sâu xa cả, ta chỉ muốn từ nay về sau có thể ở cùng nàng. . . . .”


      “Hừ, vậy bây giờ phải ngươi được như nguyện rồi sao?” Lạnh lùng, Mặc Lương mở miệng , giờ phút này trong lòng của , đánh giá Thượng Quan Huyền Ngọc lại lần nữa: hóa ra tiểu tử này còn rất khôn khéo? tệ tệ! Có lẽ nếu lôi kéo được , sau này đối phó độc tiểu tử cũng có chút công dụng. . . . . .



      Trong phòng, mảnh yên tĩnh, ba người đều ngẫm nghĩ, lúc này, Mặc Lương đọt nhiên mở miệng, trong khẩu khí có lấy lòng vô cùng mất tự nhiên: “Bất quá tuy là như thế, nhưng xác thực ngươi cũng bỏ ra cái giá , mặt sưng gần bằng cái bánh bao rồi kìa.”



      ràng là cố tình lôi kéo, lại những lời khiến người ta cảm thấy bị chế nhạo, hơn nữa cái biểu lộ lãnh khốc trước sau như kia, càng khiến cho Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh khỏi khẽ nhíu mày.



      “Diễn trò phải diễn nguyên tuồng, nếu như bị thương, làm sao đạt được hiệu quả như dự đoán?” Phản bác lại Tịch Mặc Lương, khẩu khí Huyền Ngọc tràn đầy bất mãn.



      Nghe vậy, Mặc Lương sắc lạnh mà : “Đúng vậy a, hiệu quả lắm! Có khi người ta đánh chết ngươi rồi, ngươi còn luôn miệng khen là rất hiệu quả.”


      “Ngươi!”


      “Ta làm sao?”


      “Chính là Tuyết Nhi xuất kịp thời!”



      “Xuất thế nào? Mặt ngươi phải sưng phù như bánh bao rồi đấy sao?”


      ” Tịch Mặc Lương!”


      “Ngọc lang*?”



      (Myu:Ở đây Mặc Lương ca trêu chọc Ngọc ca, chữ lang mà Tuyết tỷ gọi nghĩa là chàng, còn chữ lang mà Mặc Lương gọi nghĩa là sói, hai chữ này đồng .)



      “. . . . . .”



      quân tử gặp tên mặt lạnh vô lại, dù miệng lưỡi có xảo biện như hoàng, đạo nghĩa có thông thuộc trôi chảy như nước cũng có tác dụng gì, chỉ có ráng sức trợn trừng hai mắt, may ra còn có chút hiệu quả.

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 43.2: Gây chuyện


      Tống Ngâm Tuyết chán nản nhìn hai người trước mắt, cảm thấy còn cách nào, vì vậy cũng sốt ruột chính , mà xoay người nhìn về phía bọn họ, “Các ngươi cãi đủ chưa?”


      “Tuyết Nhi. . . . . .”


      “Tuyết Nhi. . . . . .”

      hẹn mà cùng ngoái đầu nhìn lại, đồng thời mở miệng, trong mắt hai người Lương, Ngọc đều có oán hận, bất mãn với người kia.

      “Huyền Ngọc, sắc trời còn sớm, ngươi tạm trở về trước , có chuyện gì, ngày mai chúng ta sau.” Mở miệng phân phó, Tống Ngâm Tuyết đưa tay tiễn khách.

      Chính là nghe xong lời này của nàng, lại nghẹn đỏ mặt, bất động lâu.

      “Bảo ngươi , nghe thấy sao?” Mặc Lương bất mãn với hành vi của , mở miệng thúc dục.

      Lúc này, sắc mặt Thượng Quan Huyền Ngọc có chút ngại ngùng ngẩng đầu nhìn, mở miệng: “Tuyết Nhi, vậy buổi tối nàng nghỉ ngơi ở đâu a?”

      “Ở nơi này a.” Mặc Lương tiếp lời.

      “Chính là trong này. . . . . . cũng chỉ có gian phòng, cái giường lớn. . . . . .” Nghi hoặc cùng khó hiểu, Huyền Ngọc do dự, chần chờ .

      “Có gì được? Cùng ngủ chỗ là được rồi.” biết là ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hay là da mặt tương đối dày, nghe Huyền Ngọc xong, Mặc Lương nghiêm mặt trả lời, ngữ khí bình tĩnh thản nhiên.

      “Ngươi ——” nghe thản nhiên như vậy, Huyền Ngọc bất mãn trong lòng. Mặc dù trong lòng của , lúc này cam chịu tiếp nhận cái đa phu này rồi, hơn nữa cũng nguyện ý cùng mọi người có được nàng, chính là Mặc Lương bá đạo chiếm lấy nàng ngay trước mặt như vậy, rất là khó chịu .

      Tuyết Nhi cũng là của , cũng có thể có được nàng! Hôm nay là ngày đại hôn của bọn , về lý nên là để ở cùng nàng a?

      Thầm nghĩ, tiếp đó Huyền Ngọc trầm giọng mở miệng: “Tuyết Nhi, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, toàn bộ dân chúng Hoa quốc đều nhìn vào, nếu như chỉ có mình ta trở lại biệt viện, lại thấy bóng dáng nàng đâu, kết quả. . . . . .”

      Có ý nhắc nhở nàng việc này có thể mang đến chút ảnh hưởng tốt, bất luận là việc chung hay việc riêng, đều muốn nàng có thể trở về cùng .

      Nghe vậy, Mặc Lương đồng ý lạnh mặt xuống, miệng cần.”, mà Tống Ngâm Tuyết bên cạnh hơi nhíu mày, thầm nghĩ: đúng vậy a, Hoa vương vốn có cam lòng, nếu như vào lúc đó bị bắt được nhược điểm, mặc dù chuyện , nhưng phiền toái lại lớn.

      Trầm ngâm chút, ngẩng đầu, nhìn vào mắt , Tống Ngâm Tuyết chậm rãi với Huyền Ngọc: “Được, hai ngày này ta ở tạm chỗ ngươi.”


      “Ừ!” Đồng ý rất nhanh, Huyền Ngọc vô cùng vui mừng, mà lúc này, Mặc Lương bên lại có chút vui, ” Tuyết Nhi đồng ý , ta cũng muốn .”

      được! Ta chào đón ngươi!” vất vả mới xoay người làm chủ nhân, Huyền Ngọc ngụm cự tuyệt.

      “Ngươi cản được ta sao?” để ý tới thái độ của , Mặc Lương sắc lạnh mà , đôi môi mỏng tuấn mỹ khẽ nhếch.

      “Ngươi!”


      “Ta thế nào?”


      “. . . . . .”

      Đối phó với kẻ mặt lạnh vô lại, giáo điều là vô ích, đạo nghĩa hiệu quả, chỉ có trầm mặc, mới là phương pháp đúng đắn.

      Tranh cãi ồn ào hồi, hai người ai nhường ai, chính là sau vài lần giằng co, cuối cùng dưới cưỡng chế của Mặc Lương, Huyền Ngọc cũng đành chịu. . . . . .

      Màn đêm buông xuống, ngàn sao dâng lên, Tống Ngâm Tuyết ngồi mình trong biệt viện của Huyền Ngọc, cúi đầu ngưng mắt nhìn, lẳng lặng tự hỏi thế cục trước mắt.

      Thế lực của Đại nghĩa, hôm nay thu vào trong tay, tuy mặt ngoài nhìn có vẻ chia năm xẻ bảy, hề có tác dụng, nhưng nếu như vào thời điểm đặc biệt dùng tới thủ đoạn đặc biệt, hiệu quả kia, lại rất kinh người.

      Nguyên bản nàng cũng ngờ tới điểm này, bởi vì bước này, cũng nằm trong kế hoạch của nàng, chính là vaò ngày nào đó, khi nàng nghe được Thượng Quan Huyền Ngọc bị buộc thành thân cái ý nghĩ này, lại đột nhiên từ trong đầu xông ra.

      Có được thế lực của đại nghĩa, đó là từng bước tới gần mục tiêu, Tống Ngâm Tuyết suy tư trong lòng, đồng thời cũng chậm rãi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Biển sao mênh mông, bát ngát, trong sáng chói lấp lánh, cũng có vẻ đẹp rất riêng.

      Cũng biết độc người Vô Song cùng Minh Tịnh hôm nay giải được chưa? Hàn phủ Ngưng linh tán, rất có hiệu quả với chữa thương cầm máu, nếu như cuối cùng có ngày hai quân giằng co, thể nghi ngờ là ai có thuốc này, người đó chiếm được tiên cơ.

      Đón gió mát, mặc cho những sợi tóc đen như mực bay lên, đảo mắt lại nghĩ tới chuyện hôm nay, nàng hơi nhíu mày: lại thêm hai cái. . . . . . vất vả hưu phu, có thể mình thanh tịnh, nhưng ai biết phiền toái lại từng bước từng bước quay trở về.

      Tin tức lần trước Dực Tu truyền đến, nếu như nàng nhớ lầm, cái tên nghiệt kia, hẳn là ở chỗ đó.

      Trầm tư suy nghĩ, lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết thở dài xoay người, định nhấc chân mà , lại đối diện với Thượng Quan Huyền Ngọc đỏ mặt, vẻ mặt ngượng ngùng đứng đó.

      “Có chuyện gì?” Nhếch mày, nhàn nhạt mà hỏi, trễ như vậy, biết tới đây là muốn làm gì?

      “Tuyết Nhi, ta, ta. . . . . .” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết hỏi như vậy, Huyền Ngọc đỏ mặt quanh co, do dự, chần chờ.

      có chuyện xin mời trở về a, ta muốn ngủ.” để ý tới phản ứng của giờ phút này, Tống Ngâm Tuyết mở miệng . Thấy vậy, Huyền Ngọc lập tức ngẩng đầu, tiến lên bước giải thích: “Tuyết Nhi, hôm nay, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, về lý nên động phòng hoa chúc . . . . .”

      Tiếng càng càng , cơ hồ đến tình trạng nghe được. Chính là thính lực Tống Ngâm Tuyết vô cùng tốt, chữ sót nghe hết toàn bộ.

      cần! Nàng cần! vất vả mới thoát khỏi Mặc Lương dây dưa, nàng muốn tìm kẻ buổi tối đến giành chăn với mình đâu! Mặc kệ! Cương quyết mặc kệ!

      Lúc này Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, khép mắt, mặt có biểu lộ gì, “Huyền Ngọc, lần này, ta chỉ định cứu ngươi thôi. . . . . .”

      Chỉ là định cứu ngươi, cũng định thành thân với ngươi! câu đơn giản, ngầm ra tất cả ý tứ bao hàm bên trong, Tống Ngâm Tuyết vừa thẳng cho Thượng Quan Huyền Ngọc ý tứ của mình, vừa vạch trần chuyện từng dùng thủ đoạn để ép nàng thành thân, khiến sắc mặt hồi xanh lét hồi trắng bệch.

      “Ta đúng là sắc lang a, có người còn năm lần bảy lượt chịu thừa nhận, bây giờ nhìn xem.” Nghiêng người dựa cửa phòng, thân ảnh Tịch Mặc Lương xuất , khuôn mặt tuấn mỹ vẫn mang vẻ lạnh lùng trước sau như .

      “Tịch Mặc Lương!” Vừa nghe đến lời , Thượng Quan Huyền Ngọc cũng có chút nóng giận, sau khi ngượng ngùng liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết, liền bất mãn trừng mắt, tiếp đó xoay người ra.

      ?” Trông thấy thân ảnh Huyền Ngọc rời , Mặc Lương nhàn nhạt mà hỏi, thấy để ý tới mình, liền lập tức quay đầu nhìn Tống Ngâm Tuyết phía trước: “ mình ta ngủ được.”

      “Cút!” vừa dứt lời, Tống Ngâm Tuyết nhăn mày lại, vẻ mặt giận dữ, đúng chữ.

      “Cút ngay, cút ngay đây.” Lơ đễnh nhíu mày, Mặc Lương xoay người rời . Dù sao mục đích tới đây là ngăn cản tiểu tử ngốc kia động phòng cùng Tuyết Nhi, tại mục đích đạt được, cũng nên rời rồi.

      Tịch Mặc Lương xoay người rời , mà lúc này, Huyền Ngọc sớm trước bước cúi thấp đầu, chính diện đón nhận câu hỏi của Phục Linh.

      “Công tử, sao người trở lại rồi? phải bây giờ người nên. . . . . .” đến nỗi biết xấu hổ tọac móng heo ra, Phục Linh trợn tròn mắt thẳng tắp mà nhìn.

      Hôm nay nghĩ thông suốt, mặc kệ Nhữ Dương quận chúa tốt đến cỡ nào, nhưng công tử mến nàng ta sâu sắc quá rồi! Hơn nữa nàng còn cứu , nay lại thành vợ chồng, cũng nên tiếp nhận nàng ta thôi.

      Mọi chuyện thành , thể sửa đổi được nữa, vậy bằng cố gắng thích ứng! Lúc này Phục Linh lòng suy nghĩ vì Thượng Quan Huyền Ngọc.

      muốn công tử nhà mình tranh thủ được nhiều tình cảm, sau khi nhìn đến Huyền Ngọc bị Tịch Mặc Lương khi dễ, cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cho nên mới nghĩ tới phương pháp này.

      Đêm tân hôn, động phòng hoa chúc, vốn là chuyện thường tình của uyên ương, nhưng ai ngờ vất vả lắm mới cổ động được công tử ngại ngùng tiến lên, nhưng kết quả, lại ủ rũ bị người ta đuổi trở về như vậy.

      “Phục Linh, đều tại ngươi bày ra mấy chủ ý bậy bạ, làm hại Tuyết Nhi trách ta.” Huyền Ngọc đau khổ , vẻ mặt uể oải.

      Nghe vậy, Phục Linh liên tục giải thích: “Công tử, ta làm sao biết tại Nhữ Dương quận chúa thích nam sắc nữa? Chẳng phải trước kia nàng——”

      phải trước kia nàng háo sắc thành tánh sao?

      Phục Linh còn chưa dứt lời, liền bị ánh mắt vui của Huyền Ngọc cắt ngang. Thấy vậy, bất đắc dĩ bĩu môi, do dự : “Công tử, vậy bây giờ nên làm cái gì a?”


      biết nên làm cái gì, có thể hỏi ta à!” giọng lạnh lùng truyền đến, xoay người mà trông lại, chỉ thấy Mặc Lương tuấn mỹ tì vết từ từ đến.

      “Ngươi ở đây làm cái gì?” Vượt lên trước bước, Phục Linh phát huy tinh thần gà mẹ bảo vệ gà con.

      Nghe vậy, Mặc Lương lạnh lùng tránh qua bên, tầm mắt vượt qua , nhìn thẳng về phía Thượng Quan Huyền Ngọc sau lưng: “ mình ngủ được.”


      “Ngươi! Ngươi biết xấu hổ!” Phục Linh tức giận mà , vẻ mặt giận dữ, mà khi định mở miệng lần nữa, Tịch Mặc Lương lại lạnh lùng ngắt lời: “Nếu ngại chúng ta ngủ với nhau nhé?”

      A?

      Phục Linh đầu váng mắt hoa, trố mắt mà đứng đó, mà phía sau , Huyền Ngọc cũng khá hơn bao nhiêu, gương mặt tuấn tú lộ vẻ quái dị.

      Bọn họ. . . . . . Làm gì nhìn như vậy? Bất quá chính là đề nghị cùng ngủ mà thôi, có cần kinh ngạc như vậy sao? Hừ! Nếu phải muốn nhân cơ hội này lôi kéo cái tên ngốc kia, cùng nhau nghiên cứu phương pháp để sau này đối phó độc tiểu tử, cũng thèm dịu giọng chuyện như vậy đâu! Phải biết rằng Tịch Mặc Lương , luôn luôn có tiếng là thích sạch ! chú ý chịu nhượng bộ ngủ chung như vậy rồi, ta cư nhiên còn bày ra bộ dạng kinh ngạc như thế, biết tốt xấu!

      Tịch Mặc Lương thầm nghĩ, sắc lạnh mặt càng ràng. Nhưng lúc đợi Thượng Quan Huyền Ngọc trả lời, Huyền Ngọc trước mặt đột nhiên phất tay áo, mặt đầy hắc tuyến bước , quay đầu lại lấy lần. . . . . .

      Sáng sớm trong lành, chim hót véo von.

      đêm có ai quấy rầy, Tống Ngâm Tuyết ngủ rất ngon, dậy đẩy cửa sổ ra, hô hấp khí mới mẻ bên ngoài, sau đó tinh thần sảng khoái rửa mặt xong, thân nam trang nhấc chân vào phòng khách.

      “Tuyết Nhi!”


      “Tuyết Nhi!”

      Hai tiếng kêu to, hai cái thân ảnh, đồng thời đứng lên, nghênh đón nàng.

      Thân thể bị lôi kéo tới cạnh bàn ngồi xuống, trước mặt Tống Ngâm Tuyết xuất cái chén , sau đó khi nàng muốn nhấc đũa gắp đồ ăn, chiếc đũa của Huyền Ngọc cùng Mặc Lương liền ngừng xuất nhiều lần trước mặt nàng, người sau tiếp người trước, ai nhường ai.

      cái, hai cái, ba cái,. . . . . . chưa đến vài cái, trong cái chén nguyên bản rỗng tuếch của Tống Ngâm Tuyết, đồ ăn chồng chất cao như núi .

      “Tuyết Nhi, ăn cái này!”


      “Tuyết Nhi, ăn cái này!”

      Hai nam nhân, tranh nhau muốn nàng ăn món ăn của mình, hai đôi đũa giao phong trung, phát ra những tia lửa kịch liệt.

      “Đủ!” Rốt cuộc Tống Ngâm Tuyết cũng nhẫn nhịn bọn họ được nữa, sau khi quát lạnh tiếng, đặt đũa xuống, đứng dậy ra ngoài cửa.

      Tức chết nàng! Tức chết nàng rồi! Hai người nam nhân này, khắc cũng cho nàng được yên tĩnh! mình ở bên rừng, Tống Ngâm Tuyết mặt lạnh, cảm thấy đau đầu kinh khủng.

      Giương mắt nhìn rừng cây rậm rạp, tâm tình có chút chuyển biến tốt lên, tùy ý tản bộ, chậm rãi hưởng thụ hơi thở của mùa thu.

      Đưa tay che khuất mặt trời, để cho ánh dương nhu hòa xuyên thấu qua năm ngón tay, miễn cưỡng chiếu vào mặt nàng, mảnh ấm áp ôn hòa.

      Thích ý híp mắt, cảm thụ giờ khắc thoải mái này, Tống Ngâm Tuyết muốn nhắm mắt, nhưng ngay lúc này, mắt nàng chợt lạnh lẽo, bắn ra hàn quang! Tiếp đó nhanh chóng xoay người nhường lối, đối diện với kiếm quang kêu gào mà đến.

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 44: Phân tích


      Tống Ngâm Tuyết đối mặt với kiếm quang kêu gào mà đến, thân thể nhàng nhường lối, rất nhanh lưu loát né qua bên, cẩn thận đề phòng, trong mắt ra hàn quang.

      Là cao thủ!


      Cho tới bây giờ thông qua thủ pháp ngoan lệ, nội tức bức nhân của người này, Tống Ngâm Tuyết có thể tinh tường cảm giác được võ công của người này rất cao, giang hồ cũng ít khi thấy được.

      Là ai? ràng có thể mời cao thủ như vậy tới giết nàng?

      Lạnh lùng nhìn, khóe miệng gắt gao mân thành đường, trong gió thu lá rụng, đón kiếm quang, Tống Ngâm Tuyết thản nhiên : “Ngươi là ai?”

      là ai, chỉ là người tới lấy tính mệnh của ngươi!”Người bên cạnh chậm rãi chuyển động lợi kiếm trong tay, tựa hồ là lần nữa tìm kiếm góc độ tiến công tốt nhất, người tới lời tàn, trong giọng mang theo tia tình cảm.

      “Lấy tính mạng của ta? Chỉ sợ ngươi còn chưa có khả năng này!” Cười lạnh tiếng, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết phát ra ánh sáng nguy hiểm, nàng chậm rãi giơ tay lên, ra hiệu người kia tiến lên.

      Tay đối phó kiếm? phải Tống Ngâm Tuyết nàng kiêu ngạo là biết trời cao đất rộng, mà tuy người kia là cao thủ, nhưng nàng vẫn tự tin rằng mình có thể đánh bại trong vòng năm chiêu.

      Bất quá tuy là như vậy, nhưng bây giờ nàng còn chưa có ý định đem hết toàn lực, bởi vì nàng muốn trong lúc giao phong, tìm kiếm lai lịch của .

      “Xú tiểu tử, ngươi chớ có ngạo mạn!” Nhìn nam tử trước mắt vẻ mặt tuấn tú, bạch y xuất trần trắng như tuyết, người kia nhíu mày, vẻ mặt vui.

      Ngay từ đầu Thánh Thượng cùng Mị chủ tử phái tới giết xú tiểu tử có danh tiếng gì, rất muốn rồi, nhưng hôm nay gặp mặt, cảm thấy mình chuyến cũng đúng!

      Vì cái gì đến là đúng? phải bởi vì hưng phấn cùng kích động trong nội tâm khi cao thủ gặp gỡ cao thủ, mà là bởi vì tiểu tử kia quả thực rất đáng đánh đòn!

      tiểu tử làm cho hoàn toàn cảm giác người có bất kỳ nội tức gì, ràng dám kiêu ngạo khiêu khích mình như vậy? cho là là ai a?

      người cảm giác được nội tức? Loại người này, thường thường phải tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ là con chim mới ra ràng! Nhìn cái bộ dáng tuấn tú tuổi còn trẻ, môi hồng răng trắng kia, chắc bên cạnh cũng chả có nổi cao thủ tuyệt đỉnh gì rồi, nhiều nhất chính là mấy kẻ lợi hại hơn chút chút mà thôi!

      Hừ! con chim mới ra ràng cư nhiên còn dám kiêu ngạo như vậy? Quả thực là chán sống! Du Đặc lạnh lùng nhìn Tống Ngâm Tuyết, bởi vì phán đoán nàng được, cho nên thái độ tự nhiên cũng khinh miệt hơn.

      Tay cầm kiếm, chậm rãi chuyển động, tìm điểm tiến công nhanh và chuẩn xác, muốn nhảm, Du Đặc chỉ muốn nhanh chấm dứt nhiệm vụ báo cáo kết quả công tác, rốt cục khi nhìn đúng điểm, thân thể mạnh mẽ phát lực, cả người nhảy tới rất nhanh, thẳng tắp đâm tới trái tim của Tống Ngâm Tuyết.

      Nhanh, chuẩn, hung ác!


      Bắn ra, nhảy, bay lên!

      Lúc này, khi Du Đặc đánh úp lại lần nữa, cả người Tống Ngâm Tuyết nhàng nhảy lên , sau đó chân điểm lên phía đầu kiếm, sau khi mượn lực, chân quét tới đầu đồi phương.

      Hảo khinh công!

      Trong lòng Du Đặc khỏi khen ngợi, lập tức xoay người cái huy kiếm đâm, ngăn cản công kích của Tống Ngâm Tuyết.

      Vốn là muốn thử dò xét võ công của , Tống Ngâm Tuyết thấy chiêu thành liền lại đổi chiêu, cúi người tấn công tới hạ bàn Du Đặc. Thấy vậy, trong nội tâm Du Đặc cả kinh, thầm nghĩ tiểu tử này đấu pháp xảo trá, vội vàng ra tay hóa giải.

      Đá, chuyển, bổ!

      Vung, quét, cản!

      Mấy phen giao thủ, Tống Ngâm Tuyết tựa hồ dần dần biết được lai lịch chiêu thức võ công của .


      Vừa đối mặt, Ngâm Tuyết nhàng bay lên, Du Đặc dùng hết toàn lực hết đâm lại chém, kiếm quang lạnh lẽo trung, vẽ lên đạo bạch quang.

      “Vị huynh đài này, hóa ra võ công của ngươi hơn gì thế này a! Tuy ta đánh thắng ngươi, nhưng ngươi cũng giết được ta! Cho nên hay là nhanh chóng thu tay lại, trở về mời kẻ lợi hại hơn chút a!”

      Giống như bất đắc dĩ khoát tay áo, Tống Ngâm Tuyết khiêu khích ! Nghe vậy, Du Đặc cảm thấy vô cùng tức giận, bàn tay nắm chuôi kiếm, khỏi hung hăng nắm đến trắng bệch.

      Sĩ khả sát, bất khả nhục!(Kẽ sĩ có thể chết, thể chịu nhục)

      Du Đặc , hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng bị sỉ nhục như ngày hôm nay!


      Tiểu tử này, tuy chút nội lực, nhưng khinh công lại tốt đến kỳ lạ! Hơn nữa chiêu thức cổ quái, đa dạng tầng tầng lớp lớp, trong lúc đánh nhau, khiến người ta khó lòng phòng bị!

      chung cảm thấy lấy mình ra làm khỉ con đùa giỡn, vẻ mặt Du Đặc ảo não, hai mắt phẫn hận.

      ” Xú tiểu tử miệng còn hôi sữa! Ngươi bớt kiêu ngạo cho ta!”Thầm hận cắn răng, Du Đặc . Lúc này ở trong lòng , lo lắng biết nên làm cái gì bây giờ?

      Làm sao bây giờ? Có vẻ tiểu tử này trong chốc lát còn chưa giết được, lần này đành phải về trước. Chính là ngay cả tiểu tử mặt trắng như vậy cũng giết được, cứ như vậy trở về, làm sao báo cáo với Thánh Thượng cùng Mị chủ tử đây?

      Du Đặc do dự, lo lắng rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt, ngay lúc này, bên tai vang lên hồi tiếng gió, tiếp theo khi còn chưa kịp phản ứng, đạo hàn quang liền vọt về hướng .

      Kiếm quang mạnh mẽ, mang theo khí tức lạnh lùng, trực diện nghênh tiếp Du Đặc, vào lúc chưa kịp chuẩn bị, chỉ biết ngăn cản theo trực giác, Du Đặc đưa tay, chỉ thấy trong điện quang hỏa thạch, hai lưỡi dao sắc bén đánh vào nhau, ngừng ma xát ra nhiều đốm lửa .

      “Phập ——” tiếng, da thịt mở ra, dòng máu đỏ tươi theo miệng vết thương chảy xuống, lập tức tuôn trào như rót!

      “Ngươi là người phương nào, dám làm tổn thương ta!” Che miệng vết thương, Du Đặc bị đau cau mày mà , vẻ mặt nghi hoặc thể tin nổi.


      Nghe vậy, gì, chỉ lãnh khốc móc khăn trong ngực ra, hết lau lại sát lưỡi kiếm dính đầy vết máu của mình, cho đến khi thân kiếm sạch sáng ngời phát ra hàn quang nhàn nhạt.

      “Ngươi rốt cuộc là ai!” Vừa thấy nam tử để ý tới mình, chỉ trầm mặc lau sạch thân kiếm, Du Đặc tức giận, lông mày khỏi vặn chặt lại.

      “Tịch Mặc Lương!” Mắt lạnh vừa nhấc, gương mặt tuấn là mảnh lạnh lùng, lúc nam tử lạnh giọng mở miệng tự giới thiệu, vung bàn tay thon dài lên, chiếc khăn nhuộm đầy vết máu, liền theo gió bay xuống trước mặt Du Đặc.

      “Ngươi!”

      Đây là loại ngạo mạn cực đoan, đây là loại khinh bỉ sâu! Nhìn Tịch Mặc Lương trước mắt đối với xử mình như thế, lửa giận trong lòng Du Đặc ngừng thiêu đốt, hàm răng khỏi cắn “ken két” .

      “Cút!” câu đơn giản, Tịch Mặc Lương thu hồi kiếm, lạnh lùng nhìn. Thấy vậy, Du Đặc có phản ứng, chỉ mãnh liệt trừng mắt.

      “Ngươi cũng đừng trừng nữa! Còn trừng máu chảy cạn luôn bây giờ!”

      “Hảo tâm” nhắc nhở , Tống Ngâm Tuyết bên mỉm cười mà . Tịch Mặc Lương làm bị thương động mạch của người này, nếu cấp cứu kịp thời, rất dễ dàng gây ra án mạng.


      “Tịch Mặc Lương? Được lắm! Các ngươi nhớ kỹ cho ta!” Nghe Tống Ngâm Tuyết “ mát” xong, mặt Du Đặc tái nhợt như tờ giấy, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi .

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết bày ra bộ dạng thèm để ý chút nào : “Được, được, Được! Ta nhớ kỹ, ngươi nhanh chữa thương a! Miễn cho cuối cùng còn chút máu mà chết, ngay cả cơ hội báo thù cũng có!”

      “Ngươi!” Căm giận trừng Tống Ngâm Tuyết, trong mắt Du Đặc đầy oán hận, nhưng cố kỵ tình huống trước mắt, cũng tiện phát tác, chỉ đành chịu đựng tất cả cơn tức, rất nhanh liền xoay người, biến mất trong rừng cây.

      “Tuyết Nhi, nàng sao chớ?” bả tiến lên giữ chặt lấy người ngọc, trong mắt Mặc Lương có chút lo lắng mơ hồ. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng phát tác, chỉ nhìn phương hướng Du Đặc rời , trầm tư suy nghĩ.

      là do Lăng Mị phái tới!

      phải nghi vấn, mà là khẳng định.


      Bởi vì khi vừa rồi giao thủ cùng người nọ, theo võ công chiêu thức của có thể thấy được, cùng với Lăng Mị hẳn là đồng môn.

      bị Lăng Mị sai sử? lý luận, cũng là bị Tống Vũ Thiên sai sử. Chính là vì cái gì Tống Vũ Thiên lại sai sử người nọ đến ám sát nàng ?


      Chẳng lẽ là biết mình còn sống thế giới này? có khả năng!

      Thứ nhất, bởi vì nàng có tự tin cam đoan Tống Vũ Thiên biết hành tung của nàng; thứ hai, nếu như Tống Vũ Thiên biết hết tất cả, vậy sát thủ phái ra, cũng phải là người đơn giản như vừa rồi.


      phải biết thân phận của mình, mà lại phái sát thủ đến, rốt cuộc trong lòng Tống Vũ Thiên suy nghĩ cái gì?

      Trong nội tâm bất an, đứng ngồi yên, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, liền có thể khiến cho như ngồi bàn chông, trở thành con chim sợ cành cong!

      tệ, phi thường tệ! Loại trạng thái này, theo cảm nhận của Tống Ngâm Tuyết, là phi thường tệ!

      Tống Vũ Thiên, hoa rá ngươi cố kỵ ta, cố kỵ đến loại trình độ này? Bất quá là cái xưng hô “Tuyết” công tử trùng hợp, ràng lại khiến ngươi lo lắng đến mức này? Còn cố ý phái người tới giết? Ha ha, ngươi biết , Tống Vũ Thiên? Loại để ý cao độ trong lòng ngươi này, kỳ trình độ nhất định, cũng bắt đầu định sẵn thất bại cuối cùng của ngươi rồi. . . . . .


      Khóe miệng lộ ra vui vẻ nhàn nhạt, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy bình thản, thầm nghĩ: Tống Vũ Thiên a Tống Vũ Thiên, ngươi muốn dùng phương pháp hòn đá ném hai con chim vừa tìm được phương thuốc của Hàn phủ, lại muốn thần biết quỷ hay bỏ cục đá trong lòng ? thế giới này, có chuyện tốt như vậy sao?

      Ngươi muốn vừa lòng? Ta càng cho ngươi như nguyện, để xem rốt cuộc giữa hai chúng ta, ai là người có thể cười đến cuối cùng!

      Thu hồi tầm mắt, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi xoay người, trong nội tâm vui vẻ nhưng đồng thời, cũng có tia lo lắng nhàn nhạt. Hôm nay Tống Vũ Thiên theo dõi Tuyết công tử, mặc dù mình ngại cùng chơi chút, nhưng trong lúc mấu chốt này, nàng vẫn nên cẩn thận hơn.

      lần thành, có lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . . Hôm nay Tống Vũ Thiên vác dao đâm vào nàng như vậy, nhất định sau đó lâu lần nữa phái người đến, cho nên trước mắt, nàng thể ngồi chờ ở chỗ này, đợi phiền toái đến thăm.

      Tây Thần. . . . . .

      Yên lặng nhớ kỹ hai chữ này, Tống Ngâm Tuyết giương mắt, hình như trong lòng quyết định lặng lẽ hình thành. . . . . .

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 45.1: Mạt Nhi đám hỏi?


      “Tuyết Nhi, nàng sao chứ?” Nhìn bộ dạng kín đáo của Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương bên cạnh khỏi mở miệng hỏi lần nữa.


      có việc gì.” Lắc đầu, thu liễm ánh mắt, Tống Ngâm Tuyết xoay mặt mà trông, trong lời có thâm ý mơ hồ: “Chúng ta thôi.”

      đâu?” theo nàng, Tịch Mặc Lương bằng trực giác cảm thấy nàng có tâm trong lòng, vì vậy mở miệng hỏi câu hai nghĩa.

      Nghe vậy, gì, chỉ ngoái đầu nhìn lại nhàn nhạt mà cười, trong mắt tràn đầy lưu quang lấp lánh, thoáng cái thẳng tiến vào trong lòng Tịch Mặc Lương, khiến cho say mê thôi.


      thôi.” Tống Ngâm Tuyết xoay người, nhấc chân trở về, mà sau lưng Tịch Mặc Lương mê mang, giật mình cảm thụ được trong ngực của mình, tiết tấu tim đập có chút rối loạn.

      . . . . . .


      “Tuyết Nhi!”

      Khi Tống Ngâm Tuyết trở lại biệt viện, Thượng Quan Huyền ngọc sớm chờ trong nội việnvội vàng lên nghênh tiếp, áy náy : “Tuyết Nhi, nàng tức giận sao?”

      Gương mặt trẻ con đáng , dưới ánh mặt trời càng thêm tuấn tú, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này, hơi cúi đầu nghiêm mặt, giọng : “Tuyết Nhi, nàng đừng tức giận, cùng lắm từ nay về sau ta cãi nhau với nữa.”

      “Được! Đây là do chính ngươi đó nha!” Vừa nghe lời này, Tịch Mặc Lương bên cạnh khỏi mở miệng, gương mặt lạnh lùng lộ vẻ thản nhiên.

      Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc ráng nhẫn nhịn, rất muốn phản bác, nhưng lời đến bên miệng, cuối cùng lại nhịn xuống.


      ” Tịch Mặc Lương, ai cho ngươi khi dễ công tử nhà ta!”

      Nhìn thấy tình cảnh này, Phục Linh bên cuối cùng cũng nhịn được mở miệng, phẫn nộ phóng ánh mắt giết người về hướng Tịch Mặc Lương : “ Tịch Mặc Lương! Công tử nhà ta cùng quận chúa là vợ chồng danh chính ngôn thuận bái thiên địa! Mà ngươi là cái gì? Dám suốt ngày khi dễ công tử nhà ta? Ngươi hơi quá đáng rồi đó!”

      “Ta là lão đại, ta sớm qua!” Đối mặt với phẫn nộ của Phục Linh, cùng lời bất mãn kêu gào, Tịch Mặc Lương lạnh mặt, bày ra bộ dạng lười biếng xa cách mà giải thích.


      “Ngươi! Ngươi ──”

      biết xấu hổ, chưa thấy qua kẻ nào biết xấu hổ như vậy! Vừa nghe lời này, chỉ là Phục Linh, mà ngay cả Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh cũng nhịn được nữa nghiêm mặt, phẫn nộ thôi.

      tay chỉa thẳng vào , rất muốn bác bỏ cái tên mặt lạnh vô lại này, chính là vừa nghĩ tới mình mới hứa với nàng, Thượng Quan Huyền Ngọc cố gắng mím đôi môi tuấn mỹ của mình lại, gắt gao lời.


      “Được rồi, đừng ồn ào nữa.” cái đầu, hai cái mồm to! Nhìn tràng diện trước mắt, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày, lạnh giọng cắt lời bọn họ.

      “Huyền Ngọc, ta phải .” Ở đây có người bên ngoài, chỉ có những người gần gũi, Tống Ngâm Tuyết đảo mắt, mở miệng chậm rãi với Thượng Quan Huyền Ngọc.

      “Tuyết nhi, nàng muốn đâu? Ta cũng cùng nàng.” Vừa nghe nàng như vậy, cơ hồ là có nửa điểm do dự, Thượng Quan Huyền Ngọc lập tức mở miệng mà , thái độ kiên định, ngữ khí kiên quyết.

      được.” Lắc đầu, Tống Ngâm Tuyết giọng, ánh mắt nhìn về phía cũng rất kiên quyết.


      “Vì cái gì?” Sắc mặt Huyền Ngọc khẽ biến thành đau đớn, cõi lòng gắt gao co rút lại, chăm chú nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong mắt tràn đầy thần sắc hi vọng.

      “Huyền Ngọc, được.” Biết suy nghĩ trong lòng , Tống Ngâm Tuyết khẽ thở dài tiếng, nàng khép mắt, nhàng lắc đầu.

      “Quận chúa! Hôm nay quận chúa là thê tử của công tử nhà ta, tự nhiên là tới chỗ nào cũng thể bỏ nha!”


      đành lòng khi thấy bộ dạng của Huyền Ngọc, Phục Linh vội vàng lên tiếng khuyên bảo. Lúc này ở trong lòng của , ván đóng thuyền, cũng tính các loại mâu thuẫn ngày xưa nữa, chỉ biết vì công tử nhà mình tranh thủ càng nhiều tình cảm càng tốt.

      “Mang theo làm gì? có võ công! Nếu lần sau có người ám sát Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cứu , hay là tự bảo vệ mình đây?” Nghe được lời mà Phục Linh …, Tịch Mặc Lương khỏi lạnh giọng mở miệng, bởi vì biết võ công của Tống Ngâm Tuyết cao bao nhiêu, cho nên giờ phút này lời mà …, là tâm, nửa công nửa tư.

      tình là rất để ý an nguy của Tống Ngâm Tuyết; về việc tư cũng cảm thấy có thể nhân cơ hội này thoát khỏi dây dưa của Thượng Quan Huyền Ngọc đối với nàng.

      “Cái gì? Ám sát? Tuyết Nhi, chẳng lẽ vừa rồi có người ám sát nàng sao!?” Nghe xong lời mà Tịch Mặc Lương …, trong nội tâm Huyền Ngọc cả kinh, vội vàng hai tay vịn vai Tống Ngâm Tuyết, hai mắt ngừng nhìn từ xuống dưới, muốn nhìn tinh tường xem rốt cuộc nàng có bị thương ?


      cần nhìn nữa, thích khách kia bị ta đánh chạy! Ta lưu lại mạng sống của để cho trở về bẩm báo, làm cho kẻ hạ độc thủ sau màn biết có Tịch Mặc Lương ta luôn luôn bảo vệ Ngâm Tuyết.” Biết ý tứ của , Tịch Mặc Lương lạnh giọng mở miệng ra.

      Nghe vậy, thân thể Thượng Quan Huyền Ngọc khẽ giật mình, biểu lộ có vẻ suy sụp.


      “Tuyết Nhi. . . . . .” câu bao hàm tự trách cùng uể oải chậm rãi vang lên, giương mắt nhìn nàng sâu, có ngàn vạn lời tuôn ra trong lòng, nhưng khó có thể cất thành lời.

      Đúng vậy a, vô dụng! Ngoại trừ danh tiếng bề ngoài, những thứ khác, cái gì cũng có! thể bảo vệ nàng, lúc nguy hiểm đến, còn liên lụy đến nàng, cần nàng bảo vệ? Vì vậy kẻ vướng víu, cái trói buộc như , có tư cách gì hi vọng nàng mang chứ?

      biết , nàng là người mang trọng trách, thể vì bất cứ kẻ nào mà dừng bước con đường tiến đến mục đích của mình! Chính là, trong con đường tiến tới này, thể trợ giúp nàng, ngược lại còn liên lụy nàng? Thượng Quan Huyền Ngọc vừa thống hận bản thân mình, vừa có vẻ cực kỳ thương tâm cùng bất đắc dĩ.

      thua kém Tich Mặc Lương, thể bảo vệ nàng tốt, cho nên, cho dù lần đầu tiên trong đời dùng cách đùa bỡn tâm cơ mà có được nàng, cuối cùng cũng thể làm bạn bên cạnh nàng. . . . . .

      “Tuyết Nhi. . . . . .” Hai tay, khỏi nắm lại, lại sợ nắm đau nàng, Huyền Ngọc buông tay, vô cùng đau xót, đơn.


      “Công tử. . . . . .” Phục Linh nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ngọc như vậy, trong lòng bi thống, nhịn được mở miệng thương cảm .

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn , trong nội tâm hình như có chút gì đó rất khác thường xẹt qua, sau khi trầm mặc lâu, nàng mở miệng chậm rãi : “Thượng Quan Huyền Ngọc, ta muốn đến Tây thần. . . . . .”

      “Tây thần. . . . . .” thào nhớ kỹ hai chữ này, hai mắt Huyền Ngọc dịu dàng nhìn nàng. Thấy vậy, mặt Tống Ngâm Tuyết chút biểu lộ, xoay người nhìn về phía cây cối bên cạnh, lạnh nhạt mà .

      “Huyền Ngọc, từ đầu ta biết dụng ý của ngươi, chính là vì sao sau khi ta biết được dụng ý của ngươi, nhưng vẫn đáp ứng phối hợp cùng ngươi?”

      Lập lờ nước đôi, Tống Ngâm Tuyết đạm mạc , tư vị trong đó, do người nghe tự nhận thức.

      “Tuyết Nhi. . . . . .” Sau khi nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc trố mắt, biết nên lý giải lời nàng như thế nào? Là vì mến? Hay là bởi vì. . . . . .


      Tìm thấy đáp án, cũng dám tìm đáp án! Thượng Quan Huyền Ngọc giơ mặt lên, tình nhìn nàng chăm chú.

      nụ cười nhàn nhạt, nhàng giương lên bên khóe môi duyên dáng, Tống Ngâm Tuyết để ý tới phản ứng của Huyền Ngọc giờ phút này , chỉ chậm rãi mở miệng : “Huyền Ngọc, chàng biết chuyện ta muốn làm rất bí mật, tiện để lộ hành tung, chính là bởi vì danh tiếng, địa vị của chàng quá hiển hách, nếu như ta mang theo chàng, thể nghi ngờ . . . . . .”

      Dừng lại chút, tiếp tục nữa, Tống Ngâm Tuyết chuyển mắt, chậm rãi nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, bên môi khẽ mỉm cười: “Thượng Quan Huyền Ngọc, hôn ước giữa hai chúng ta thể sửa đổi, sau này trách nhiệm của ta, dĩ nhiên cũng là trách nhiệm của chàng, chàng, đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh. . . . . .”

      Trong mắt, ra quang mang tính toán, mơ hồ có tinh quang lóe lên, Tống Ngâm Tuyết từng bước về hướng Thượng Quan Huyền Ngọc, cuối cùng chậm rãi ngừng lại cách bước ngắn.

      “Thượng Quan Huyền Ngọc. . . . . .”

      Môi son hé mở, mùi thơm như lan, hai con ngươi Tống Ngâm Tuyết nhìn thẳng, mang theo quyến rũ mê hồn người, “Ta từng qua với chàng, ta có mục đích . . . . .”


      ” Chàng là hóa thân của chính nghĩa, là đại biểu thần thánh, đứng ở dưới ánh mặt trời, chàng luôn hiên ngang lẫm liệt, cho nên. . . . . . Ta muốn chàng theo ta về hướng hắc ám, ta muốn chàng đứng trong quang minh, chờ đợi nghênh đón ta. . . . . .”

      “Đứng ở trong quang minh, chờ đợi nghênh đón nàng đến. . . . . .” Trầm giọng lặp lại lời mà Tống Ngâm Tuyết …, sắc mặt Huyền Ngọc bình tĩnh lại.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhàng cười, mở miệng chậm rãi : “Đúng! Đứng trong quang minh, nghênh đón ta đến từ trong bóng tối. . . . . .”

      “Huyền Ngọc, ta muốn thắng phương diện chính nghĩa! Cho nên ta muốn chàng giữ lại thế lực cùng che dấu lực lượng, đứng đỉnh cao của đại nghĩa, hiệu triệu hết thảy lực lượng của chính nghĩa đến giúp ta hoàn thành chuyện khó lấy được lòng dân. . . . . .”

      “Chuyện khó lấy được lòng dân. . . . . .” Huyền Ngọc nhìn ánh mắt kiên định của nàng, suy nghĩ ngừng tuôn ra trong đầu, tiếp đó chậm rãi, nặng nề gật đầu cái, mở miệng nó: “Ta biết rồi.”


      Đúng vậy, biết rồi! Tuy giờ phút này Tống Ngâm Tuyết cũng chưa là chuyện gì? Nhưng từ thần sắc chân thành của nàng đó có thể thấy được, chuyện này, nàng tuyệt đối làm rất đường hoàng, kinh thiên động địa!

      Trong nội tâm Huyền Ngọc lộn xộn, tuôn ra cảm xúc kích động khó nén, thấy vậy, rốt cuộc là nguyên nhân gì Phục Linh cùng Tịch Mặc Lương, đều tự ngẫm nghĩ trong lòng: rốt cuộc biết cái gì? Mà nàng. . . . . . lại muốn làm cái gì đây?

      , cũng nên hỏi nhiều, chỉ có thể chấp nhận như vậy, Phục Linh cau mày, mà Tịch Mặc Lương bên cạnh ngẫm nghĩ đoán mò.

      Thượng Quan Huyền Ngọc cùng Tống Ngâm Tuyết đối mặt lâu, trong lòng có nhận thức nhất trí, giờ phút này, dù cho lời nào, nhưng hai bên đều có thể hiểu nhau.


      Tuyết Nhi, cám ơn nàng! Cám ơn nàng chịu tin tưởng ta như vậy . . . . . . Ngàn vạn suy nghĩ, cảm kích vô hạn, Huyền Ngọc nắm chặt hai đấm, trong lòng chậm rãi .

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lời nào, chỉ khẽ nhếch môi, đem mặt nghiêng qua bên, vẻ mặt thâm trầm cùng yên lặng.

      ” Tịch Mặc Lương.” Tiến lên bước tới, miệng do dự chút , lúc này hai mắt Thượng Quan Huyền Ngọc nhìn thẳng, chậm rãi nhìn nam tử tuấn tú mặt lạnh bên cạnh.


      ” Tịch Mặc Lương, xin ngươi hảo hảo chiếu cố Tuyết Nhi. Nếu như chuyến này, ngươi dám làm cho nàng chịu nửa điểm thương tổn, ta dùng toàn lực, để cho ngươi sống yên ổn.”

      “Biết rồi, đúng là dông dài.”


      Nghe xong lời mà Huyền Ngọc …, Tịch Mặc Lương vốn định hỏi lại câu”Chỉ bằng ngươi” ? Nhưng biết sao khi đến bên miệng, lại sửa lại.

      Nghe được Mặc Lương trả lời, thèm để ý ngữ khí lãnh đạm trào phúng kia, Huyền Ngọc xoay người, cả người chậm rãi gắt gao ôm lấy người ngọc, thần sắc buồn bã muốn.

      “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . . . . .” Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hai tay Thượng Quan Huyền Ngọc gắt gao vòng quanh, trong lời có vô hạn tình ý.

      “Công tử ──” Phục Linh đứng bên nhìn thấy vậy, khẽ gọi định tiến lên, nhưng vào lúc này, cánh tay lại bị Mặc Lương sau lưng giữ chặt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, lắc đầu ngăn lại.

      Ra hiệu Phục Linh theo mình ra ngoài, Mặc Lương xoay người bước , lúc gần đôi mắt khẽ khép, đáy mắt thấp thoáng tình ý.

      Lá rụng theo gió thu, cuồn cuộn dương dương tự đắc, vũ động tung bay ở giữa trung, mà dưới cây, người nam tử tuấn tú giờ phút này gắt gao ôm lấy tình nhân, sắc mặt say mê, câu lại câu thầm : “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . . . . .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :