1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 10: Tiếp xúc trực diện


      hề do dự, Thư Ly đột nhiên đứng thẳng người, quay đầu ôm đàn muốn rời .
      “Đứng lại!”

      Mẹ nó ! chẳng nể mặt tí nào. Tống Ngâm Tuyết lên tiếng quát lớn. Sau khi nhìn thấy bóng lưng Thư Ly dừng lại, nàng híp mắt lại, cười xấu xa tiến lên.

      “Phu quân làm sao vậy ? đàn nữa à?” Tống Ngâm Tuyết vừa nhàng vừa thoả mãn nhìn Thư Ly khi nghe tới từ “Phu quân” vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc, trong lòng vui vẻ như hoa tươi nở rộ. Dù sao cuộc sống cũng có gì thú vị, bằng trước tiên chơi đùa với ngươi chút!

      Đắc ý nghĩ, sờ cằm, Tống Ngâm Tuyết còn chưa đánh giá kỹ nên chậm rãi đánh giá Thư Ly bên cạnh vòng, miệng ngừng phát ra tiếng“Chậc chậc”.

      Cực phẩm, quả nhiên là cực phẩm! Mặc dù trước đây mình cũng từng gặp rất nhiều mỹ nam, nhưng rất ít người có loại khí chất thần tiên như Thư Ly đây.

      Cái đẹp của Thư Ly rất đặc biệt, phong nhã nhiễm huyên náo của thế tục! Nhất là vừa rồi khi chuyên chú trong tiếng đàn, tinh khiết cùng thanh sạch xuất phát từ nội tâm, đột nhiên khiến cho người ta như tiến nhập vào giấc mơ tiên cảnh.

      Hèn chi quận chúa điêu ngoa kia lại cướp pháp trường vì ? Nam tử tốt đẹp như vậy, nếu đổi lại là mình chừng cũng xúc động phen. . . . . .

      Tống Ngâm Tuyết dương dương tự đắc nghĩ. Lúc này, Thư Ly đứng thẳng người, đôi mắt thẳng tắp nhìn phía trước, vô cùng lạnh lùng : “Có việc gì?”

      có việc gì! Chỉ muốn đến thăm chàng thôi!” quyết định trêu phen, sau khi Tống Ngâm Tuyết nghe Thư Ly lạnh lùng hỏi cợt nhả , “Phu quân à, hế nào người ta cũng vì ngắm cảnh chàng tắm rửa mà cẩn thận trượt té. Bây giờ chàng thấy người ta qua an ủi, lại xoay người bỏ chạy, chàng hành xử như thế bảo người làm vợ như thiếp đây sao mà chịu nổi?”

      Trêu tức bỡn cợt, đôi mắt to lưu chuyển. Nghe vậy, mặt Thư Ly lên vẻ chán ghét cùng cực, ngữ khí vô cùng lạnh lùng khinh bỉ : “ biết xấu hổ!”

      câu“ biết xấu hổ”, làm cho Tống Ngâm Tuyết và Mân Côi sững sờ ngay tại chỗ.

      Mân Côi nghe vậy, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, trong lòng kêu khổ: xong rồi, quận chúa sắp nổi bão rồi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Quận chúa mà nổi đóa, Vương Phủ cũng tanh bành mất thôi!

      lúc Mân Côi khẩn trương biết làm thế nào cho tốt Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh nhìn Thư Ly. , tại quả thực nàng cũng hơi tức giận! Từ đến lớn, nàng luôn sống trong hào quang đỉnh thế giới, chưa bao giờ bị người ta chỉ trích sắc bén đến thế, cho nên về vấn đề mặt mũi nhịn được. Nhưng Tống Ngâm Tuyết nàng là nhân vật bậc nào, dù cho vui, nàng cũng lộ nét mặt. Phải biết rằng, sở trường của nàng chính là giả heo ăn cọp .

      Nheo mắt lại, chậm rãi tới phía trước, lúc chóp mũi hai người sắp đụng vào nhau, Tống Ngâm Tuyết bỗng nhiên cười sáng lạng : “ biết xấu hổ? Đúng vậy, thiếp biết xấu hổ! Thế sao? phải chàng vẫn là phu quân của thiếp đấy sao. . . . . .”

      –”nghe vậy quá chán nản! Thư Ly nhìn chằm chằm gương mặt cười sáng lạng khoa trương của Tống Ngâm Tuyết trước mắt. Mặc dù mặt đóng băng dày ba thước, nhưng đáy lòng nhưng lại hơi nghi hoặc. Kỳ quái! Nếu là trước kia, chỉ sợ vị Nhữ Dương quận chúa này sớm tức giận nhảy lên tới trời, làm sao còn có tâm tình ở đây khua môi múa mép với ?

      “Rốt cuộc có chuyện gì? Nếu như có việc gì, tôi muốn vào!” Lạnh băng hỏi lại lần nữa, thân ảnh thon dài của Thư Ly đứng thẳng tắp.

      “Ai, thiếp rồi, chỉ muốn nhìn chàng chút, tại sao chàng tin?”Nghiêng đầu, nháy nháy mắt, bày ra bộ dạng tinh khiết thuần lương. Tống Ngâm Tuyết cười thầm trong lòng nhưng biểu ra ngoài lại giả vờ hiểu.

      “Phu quân, lần trước lúc người ta ngắm chàng tắm rửa, cẩn thận bị nha đầu Lạt Bá hoa kia quấy rầy, hôm nay chúng ta tiếp tục được ?”

      !” Vừa nghe tới chuyện đó, mặt Thư Ly liền lên vẻ xấu hổ và giận dữ. Sau khi hung hăng trợn mắt liếc Tống Ngâm Tuyết hề lời, thẳng vào trong phòng.

      “Đợi chút –” Tống Ngâm Tuyết xoay người, vội vàng gọi lại, cười cười :“Phu quân, chàng bỏ như vậy sao, chẳng lẽ sợ thiếp xử tử nha đầu Lạt Bá hoa của chàng ngay tại chỗ à?”

      ” Xin mời Quận chúa tùy ý, xuống tay cần lưu tình!” Lạnh lùng bỏ lại câu, Thư Ly ôm đàn thẳng hề quay đầu.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ với theo:“Này, phu quân! Tốt xấu gì chàng cũng là do thiếp mạo hiểm cứu từ pháp trường về, chàng ghi ơn báo đáp thôi, cũng cần cả ngày trương ra khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng kia chứ! Chàng nên biết là nam nhân càng lạnh lùng, nữ nhân lại càng có dục vọng chinh phục đó!”

      Lời ngọt ngào và kiêu ngạo, Thư Ly nghe vậy sững sờ, nhưng ngay sau đó lại nhíu chặt lông mày, “Tôi chưa bao giờ cho là cứu tôi, chỉ có tự mình đa tình thôi!”

      Giọng quyết tuyệt lạnh lùng, có chút cảm tình nào! Thư Ly đến đây, cũng dừng lại thẳng vào phòng. Tống Ngâm Tuyết nhìn bóng lưng xuất trần như tiên kia, khóe miệng giương lên thành đường cong duyên dáng: Thư Ly sao? Thú vị lắm. . . . . .

      Mỉm cười thần bí như tính toán cái gì. Tống Ngâm Tuyết vươn tay, vững vàng đón được phiến lá theo gió nhàng rơi xuống, nắm gọn trong lòng bàn tay, rồi xoay người rời .

      “Quận chúa. . . . . .” Mân Côi bên cạnh sớm choáng váng, sau khi nhìn thấy nàng rời khỏi, lập tức bước nhanh đuổi theo. Quận chúa hôm nay kỳ quái, còn nổi giận. . . . . .

      “Quận chúa, những điều ngài vừa chính là sao?” Mân Côi vừa vừa đuổi theo.

      “Cái gì?”

      “Tử hình Lạt Bá hoa ngay tại chỗ!” Mân Côi nháy mắt mấy cái, nàng thích nhất là xem náo nhiệt.

      ” Tử hình ngay tại chỗ sao? Đó cũng là khả năng. . . . . .” Dừng bước, ngước mắt lên, Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý lẳng lặng nhìn trời.

      Quận chúa dường như giống trước đây. . . . . .

      Phía sau, trong góc tối, ánh mắt dò xét của Minh Tịnh thẳng tắp bắn về phía người nàng. . . . . . Từ cặp lông mày mực nhíu chặt kia có thể thấy được, trong lòng lúc này được bình yên như mọi hôm.

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 11: Lạt Bá hoa

      Tống Ngâm Tuyết thảnh thơi thong dong, trải qua loại cuộc sống sâu gạo của Nhữ Dương quận chúa , lúc nhàm chán đọc sách, lúc có tinh thần hạ quân cờ, thẳng đến Mân Côi ở bên cạnh mắt nhìn choáng váng.

      Ông trời a! Đây là quận chúa điêu ngoa kiêu căng trước kia, khắc cũng yên lặng được của bọn họ đấy sao? Quả thực chính là thục nữ tự nhiên hào phóng, ưu nhã cao quý mà!

      Liều mạng dụi dụi mắt, Mân Côi cảm thấy mê mang: quận chúa làm sao vậy? Tại sao từ sau khi tỉnh lại liền biếnđổi có chút giống với lúc trước! Phải biết rằng, nàng trước kia ghét nhất chính là đọc sách đánh cờ, tại tốt rồi, chỉ có ghét, lại còn siêng năng thích thú!

      Ai! Nhữ Dương quận chúa cũng đổi tính rồi, đời này còn có cái gì là thể nào!

      Mân Côi khẽ thở dài cái, chuẩn bị châm trà.

      Lúc này, Tống Ngâm Tuyết bên cạnh tùy ý mở miệng : “Mân Côi, tới giúp ta xoa bóp vai!”

      “Dạ!” Đặt chén trà xuống, xoay người tới, Mân Côi đem hai tay khoát lên hai bờ vai mềm mại thơm ngát của Tống Ngâm Tuyết, bắt đầu chậm rãi xoa .

      “Mân Côi, ngươi vừa rồi vì cái gì lại thở dài?” Lật sách, Tống Ngâm Tuyết thờ ơ .

      “Quận chúa, nô tỳ chỉ là cảm thán quận chúa từ sau khi tỉnh lại, liền biến thành giống trước kia.”

      giống nhau? Có sao?” Tùy ý cười cười, Tống Ngâm Tuyết cũng ngước mắt lên.

      “Có a! Trước kia quận chúa cũng yên tĩnh như tại , khẳng định sớm chạy ra chợ đua ngựa rồi.”

      Ra chợ đua ngựa? Ai! Nhữ Dương quận chúa này a, đúng là tùy hứng làm bậy! Cái gì tốt nàng liền làm, nữ tữ quần là áo lượt mà hồ đồ! Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, ngoài miệng pha trò : “Ai, có lẽ là ta đây trải qua phen bên bờ sinh tử, cho nên đối với số việc cũng có chỗ thay đổi a.”

      “Dạ, cũng có lý! Con người chính là qua mỗi lần trưởng thành mà biến đổi, chuyện này nương của nô tỳ từng với nô tỳ!” Ngốc vù vù đáp , Mân Côi giống như được lý giải gật đầu.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết ngoài miệng hề gì, kì thực trong nội tâm cười thầm. Mân Côi người này xu nịnh, nhưng mà vô tâm, mình chỉ cần giả vờ vô ý lộ ra chút tin tức cho nàng, phỏng chừng đến bao lâu, tất cả người trong phủ liền biết được nguyên nhân biến hóa của mình là gì.

      Vui vẻ lật xem sách tay, hưởng thụ Mân Côi xoa bóp, đúng lúc này, nha đầu hấp tấp chạy tới cửa ra vào, dựa vào cửa thở phì phò: “, tốt rồi, quận chúa! Lạt Bá hoa nàng, nàng tự vận –“

      “Cái gì, Sắc vi(cây tường vi)! Ngươi lập lại lần nữa?” Nghe chuyện kinh hãi như vậy, Mân Côi bước nhanh tới. Phải biết rằng theo như tính tình quận chúa, trọng phạm tự vận liên đới đến người bên cạnh. Sắc Vi này, lại là Đường tỷ(chị họ)của mình, tại người do nàng phụ trách trông giữ chết, mình há lại có thể lo.

      “Lạt Bá hoa nàng, tự vận. . . . . .” Sắc Vi kịp thở ,“Bất quá cũng may là bị người trông thấy cứu xuống, tại, tại ở phòng chứa củi khóc rống !”

      “A, may là chết!” Trong nội tâm mạnh mẽ nhàng thở ra, Mân Côi cùng Sắc Vi thoáng nhìn nhau, sau đó xoay người về hướng Tống Ngâm Tuyết: “Quận chúa, Lạt Bá hoa sợ tội tự vận thành, tại ở phòng chứa củi khóc rống, quận chúa muốn đến xem cho ràng hay ?”

      “Được!” Dù sao cũng có gì làm, bằng xem náo nhiệt! Vừa nghĩ vậy, Tống Ngâm Tuyết đứng lên, dưới dẫn đường của Sắc Vi, chậm rãi đến phòng chứa củi.

      “Để cho ta chết — để cho ta chết –” còn chưa đến phòng củi, hồi tiếng la khóc thê lương liền từ xa truyền đến. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết tự dưng nổi da gà, do dự rồi tiêu sái vào.

      “Quận chúa, ngài tha nô tỳ a! Nô tỳ lúc ấy biết là ngài! Nếu như biết, cho dù nô tỳ có vạn lá gan cũng là dám mở miệng !” Cửa vừa mới mở, Lạt Bá hoa quần áo dơ dáy bẩn thỉu, khóc giống như con mèo đột nhiên mạnh mẽ bổ nhào quỳ gối trước mặt Tống Ngâm Tuyết.

      “Ngươi. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết thấy vậy lại càng hoảng sợ, nhưng nàng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, mặt trầm ngâm, thẳng tắp đánh giá nàng ta.

      “Ngươi, vì sao phải tự vận a?”

      “Quận chúa, nô tỳ phải cố ý ! Quận chúa từ sau khi tỉnh lại, chẳng quan tâm đến nô tỳ, xử trí cũng trách phạt, tất cả mọi người ngài lần này là nổi giận, là muốn nghĩ cái phương pháp ngoan độc đến trừng phạt nô tỳ. Nô tỳ nghe xong trong lòng sợ hãi, cho nên liền. . . . . .”

      Ấp úng ra ngọn nguồn tình, Tống Ngâm Tuyết vừa nghe liền cảm thấy buồn cười. Xem , đây là sức mạnh của lời đồn đãi, xem ra quân cờ Mân Côi chính mình tuyển này, đúng là tuyển rất đúng chỗ rồi.

      “A, chuyện này a, ta là suy nghĩ !” Lời này vừa ra, thoả mãn nhìn vẻ mặt “Quả nhiên là thế” của những người chung quanh, sắc mặt Lạt Bá hoa càng thêm trắng bệch, Tống Ngâm Tuyết cười cười kéo nàng lên: “Ta suy nghĩ rồi, ngươi cũng là vô ý mà thôi, ta làm sao còn trách cứ ngươi được? Nếu làm như thế, đại danh Nhữ Dương quận chúa ta truyền còn bị người mắng chết sao.”

      Kính nhờ ngươi, bị người ta mắng chết lâu rồi! Mọi người đều có ý nghĩ châm chọc này, bất quá đối với quyết định lần này của nàng đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, quận chúa đây là — đổi tính rồi?

      Nghe vậy, Lạt Bá hoa chảy nước mắt, bề bộn quỳ xuống dập đầu lời cảm tạ: “Tạ quận chúa tha mạng! Tạ quận chúa tha mạng!”

      “Đừng cám ơn, mau dậy !” Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười meo meo : “Ngươi từ trước đến nay vẫn mực hầu hạ Thư Ly công tử , vậy lần này ta cho ngươi trở về, bất quá nhớ hầu hạ cho tốt, biết ?”

      “Dạ! Nô tỳ !” Lạt Bá hoa nín khóc mỉm cười, cao hứng đứng lên. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết bỏ sót chút tinh quang cùng mừng thầm xẹt qua trong mắt nàng.

      Ha ha! ra là có chuyện như vậy! Đột nhiên ràng hết thảy, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ: Lạt Bá hoa a Lạt Bá hoa, trách được ngươi lần này phải làm như vậy, hoa ralà ngươi mến Thư Ly a!

      Biết đượcchuyện này, Tống Ngâm Tuyết đối với Lạt Bá hoa đương nhiên có thêm đề phòng. nữ tử có thể vì nam tử mình mà điên cuồng, nguy hiểm của nàng, chính là cực kỳ lớn!

      Tống Ngâm Tuyết cười cười, mở miệng cố ý : “Đúng rồi Lạt Bá hoa, ngươi biết bản quận chúa tha thiết nhất là Thư Ly công tử, từ nay về sau như có nhất cử nhất động gì, ngươi cần phải nhớ là tùy thời hướng ta báo cáo a!”

      A, ra là thế! Vừa nghe lời ấy, mọi người liền nhất tề gật đầu.

      Vốn tưởng rằng Nhữ Dương quận chúa này cải tà quy chính rồi, thể tưởng tượng được nàng vẫn là ”Chó đổi tính thích ăn X”, còn lòng nhớ thương vẻ đẹp của mỹ nam!

      “Dạ, nô tỳ tuân mệnh!” Lạt Bá hoa khẽ khom người lĩnh mệnh, trong mắt lộ ra chán ghét.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết bất động thanh sắc tươi cười mà nhìn nàng ta, miệng trêu ghẹo : “Ai nha, cái tên Lạt Bá hoa này khó nghe, làm sao thích hợp ở bên người Thư Ly công tử phong nhã vô song của ta? bằng như vậy , từ hôm nay, bản quận chúa liền đặc biệt ban thưởng ngươi thay tên ‘ Khiên Ngưu ’, cho phù hợp vơi lịch tao nhã của Thư Ly.”

      “Khiên Ngưu ( Myu: khiên ngưu là hoa dành dành nhưng còn có nghĩa đen là dắt bò). . . . . .” Nghe vậy mọi người đều cảm thấy mắc ói, mà sắc mặt Lạt Bá hoa càng quái dị, nhưng lúc này ngoại trừ tạ ơn, nàng cũng có bất kỳ biện pháp nào.

      “Tạ quận chúa thay tên!

      có gì, ngươi thích là được rồi!” Tùy ý khoát khoát tay, vẻ mặt cao hứng, lúc mọi người ca thán Nhữ Dương quận chúa vẫn hết sức “Thấp kém” như dĩ vãng, Tống Ngâm Tuyết lập tức xoay người ra ngoài.

      Chỉ là nàng “Thấp kém” sao?

      Tại chỗ tối phía xa, khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh của Minh Tịnh, chậm rãi lộ ra chút thâm ý. . . . . .

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 12: Lâm Phong công tử


      Hừ! nghĩ tới, Lạt Bá hoa này lại cố ý ! Dọc theo con đường, Tống Ngâm Tuyết căm giận ngẫm nghĩ. Bất quá nàng nghĩ nghĩ lại, nếu Lạt Bá hoa gọi nàng như vậy, Nhữ Dương quận chúa chân chính cũng ngã chết, mình cũng cũng chưa có cơ hội Trọng sinh!

      Xem ra, ta còn phải cám ơn nàng ta?

      Châm chọc cười, về phía trước. Đột nhiên, trong rừng trúc bên trái hồi thanh sột sột soạt soạt, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng nam tử trêu chọc cùng nữ tử nũng nịu.

      Có biến!

      Mắt to của Tống Ngâm Tuyết lập tức luân chuyển, nhấc váy chậm rãi tới gần.

      “Hà hoa,(hoa sen) đến đây! cho công tử ta, lâu như vậy nàng thấy ta, trong lòng có nghĩ đến ta . . . . . .”Nam tử cười xấu xa.

      “Công tử, đừng như vậy, có người trông thấy . . . . . .” Nữ tử duyên dáng gọi to.

      có chuyện gì, phải chỉ là hôn cái sao, nhìn thấy cũng có cái gì quá đáng . . . . . .”

      “Đừng, công tử. . . . . . Bây giờ là ban ngày, nếu để cho quận chúa nhìn thấy, Hà hoa chết có chỗ chôn thân mất. . . . . .”

      ? phải quận chúa từ núi giả ngã xuống, đến nay còn chưa tỉnh sao?”

      “Công tử, người xem người kìa, thân là phu quân quận chúa, lại cả ngày lưu luyến nơi bướm hoa, tại đến quận chúa sớm tỉnh lại cũng biết. . . . . .”

      “Nàng ta tỉnh à. . . . . .” Giọng nam tử bình thản gợn sóng.

      Thấy vậy, nữ tử thẹn thùng kêumột tiếng: “Công tử, người xấu lắm! Mới vừa rồi còn muốn người ta, tại vừa nghe quận chúa tỉnh ngay cả hồn cũng mất. . . . . .”

      “Nàng sai rồi, bản công tử ta đây rất là bác ái, chỉ cần là nữ tử ta đều mến! Nhữ Dương quận chúa lớn lên khuynh quốc khuynh thành như thế, ta đương nhiên muốn đặc biệt quan ái a! Đừng đến nàng ta nữa, nhanh cho công tử ta hôn cái, để giải nỗi khổ tương tư mấy ngày liên tiếp –“

      Nam tử dứt lời nhào tới, nữ tử thấy thế, duyên dáng gọi to tiếng, xoay người cùng vui cười.

      Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nghe, cảm thấy cần hỏi cũng biết lúc này vị công tử trong miệng Hà hoa này là ai. Ngoại trừ phong nguyệt vô biên, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt Lâm Phong công tử, trong phủ Nhữ Dương Vương này sợ tìm ra người thứ hai.

      thầm nghĩ, nhìn hai người phía trước đùa giỡn vui vẻ, khóe miệng Tống Ngâm Tuyết có chút giương lên, tiến lên, cũng rời , bộ dáng hứng thú đứng xem kịch vui.

      “Xem ngươi chạy đâu–“


      “Ha ha, công tử –“ vui vẻ cười, Hà hoa xoay người cái chạy ra hỏi rừng, lơ đãng đánh lên người phía trước.

      “Là ai? Mắt bị mù a –“ Vẫn còn trong hưng phấn, Hà hoa chưa thấy ràng người tới liền mạnh mẽ mở miệng quát lớn.

      “Là ta.” Khẽ cười, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt mở miệng.

      Nghe vậy Hà hoa quá sợ hãi, run rẩy mãnh liệt quỳ xuống:“Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng –“

      “Tha mạng? Tha mạng cái gì? Ngươi có làm gì sai sao?” cúi đầu, Tống Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm vào phía trước, chỉ thấy bên cạnh rừng trúc, nam tử tuyệt thế nghiệt tà mị dựa vào thân trúc. Con mắt hẹp dài, dã loạn thế, mũi tuấn mỹ, môi mỏng gợi cảmhơi lạnh lùng, xem qua biết từng dẫm nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

      Tống Ngâm Tuyết cứ mỉm cười nhìn như vậy, gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ nổi lên nhàn nhạt khiêu khích. Đồng dạng, Lâm Phong công tử lười biếng dựa vào cây trúc, tay chống đầu, đôi mắt tràn ngập lưu quang có chút hăng hái nhìn màn trước mắt này.

      “Quận chúa tha mạng — quận chúa tha mạng –“ Hà hoa lúc này, có tâm tình bận tâm những thứ khác, chỉ gắng sức ngừng dập đầu xin tha, “Nô tỳ nên trêu chọc Lâm Phong công tử, làm cho quận chúa vui, nô tỳ sai rồi, cũng dám nữa, xin quận chúa tha cho nô tỳ mạng a!”

      Tội nghiệp , đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tống Ngâm Tuyết nhìn tới bộ dáng mặt đất, chỉ thẳng tắp :“Mân Côi, Hà hoa tự nhận chung tình Lâm Phong công tử, buổi tối nay liền đem nàng tắm rửa sạch , tống đến trong phòng Lâm Phong công tử cung ứng cho công tử hưởng dụng!”

      Nhàn nhạt mà . Nghe vậy Mân Côi cùng Hà hoa lập tức kinh hãi ngay tại chỗ, miệng há lớn đến có thể nhét lọt quả trứng gà. Các nàng khiếp sợ nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong đầu cùng ra câu như vậy: xem ra quận chúa lần này ngã đích thực a, đầu óc tại cũng hồ đồ rồi!

      Vốn là! Nhữ Dương quận chúa bình thường luôn văng dấm chua tung tóe , từ trước đến nay đối với mấy cái phu quân của mình trông nom kỹ càng, khi nào rộng rãi như vậy, lại công nhiên tống nha đầu cho phu quân.

      Hà hoa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng quỳ, trong nhất thời cũng hiểu Tống Ngâm Tuyết lời này có hàm nghĩa gì, chỉ ra sức dập đầu xin tha : “Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng!”

      “Tha mạng cái gì a, thành toàn ngươi còn biết đủ! Mân Côi, mang nàng xuống dưới, chiếu theo lời của ta làm!” Tùy ý vẫy vẫy tay, vẻ mặt lơ đễnh.

      Sau khi Mân Côi sững sờ sống chết liều mạng đem Hà hoa túm xuống dưới, Tống Ngâm Tuyết nhàng thở hắt ra, tự nhiên xoay người, để ý tới bất luận kẻ nào.

      “Đứng lại!” Trêu đùa tiếng, thân ảnh thon dài, sau khắc liền nhảy đến trước mặt nàng. Biểu lộ trêu tức, con mắt hẹp dài mị hoặc, Lâm Phong duỗi cánh tay thon dài mà có hấp dẫn trời sinh của r , nhàng nâng cái cằm xinh đẹp của nàng lên.


      “Quận chúa, trông thấy vi phu sao lại xoay người rời a? Chẳng lẽ quận chúa nhớ đến Lâm Phong sao?” Môi mỏng gợi cảm thổi làn hơi ẩm ướt, mập mờ tới gần bên tai nhàng mà dạo chơi.

      Thấy vậy, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết chấn động, nhưng rất nhanh liền mỉm cười. A! hổ là cao thủ trận phong nguyệt, kỹ xảo tán tỉnh là số ! Bất quá rất đáng tiếc hôm nay thể để cho ngươi toại nguyện, ai bảo ngươi đụng tới, là Tống Ngâm Tuyết hôm nay . . . . . .

      Mỉm cười, dấu vết nghiêng đầu, Tống Ngâm Tuyết cố ý vòng quanh vài vòng : “Làm sao có thể như thế, phu quân xinh đẹp như vậy, là thứ ta thích nhất! Chỉ có điều ta vừa ngã đập đầu, thường xuyên chóng mặt, vì sợ ảnh hưởng hào hứng của chàng, ta còn cố ý đưa đến cho chàng cái nha đầu .”

      “Những dong chi tục phấn ( tầm thường) này, sao có thể so với tuyệt sắc của quận chúa? Chỉ cần có quận chúa , Lâm Phong ta bất cứ nữ tử gì cũng muốn!” tay ngả ngớn ôm chầm lấy nàng, Lâm Phong dã thâm thúy nhìn, tay kia bắt đầu an phận ở thân nàng chạy loan.“Quận chúa, thân thể quận chúa tốt, bằng đêm nay chúng ta. . . . . .”

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 13: Thú vị


      “Quận chúa, thân thể quận chúa tốt, bằng đêm nay chúng ta. . . . . .”

      Lời mập mờ, ánh mắt ngả ngớn, cùng với bàn tay thon dài duyên dáng chẳng biết lúc nào vươn vào trong nội y Tống Ngâm Tuyết (Myu: Bớ người ta! Sắc lang.), vẻ mặt Lâm Phong công tử diêm dúa lẳng lơ, trong cặp mắt chính kia có quang mang lưu chuyển.

      Tống Ngâm Tuyết nhìn hắnchằm chằm, trong nội tâm ràng, linh quang lóe lên trong đầu nàng. Tiếp đó vẻ mặt đắc ý cười xấu xa, bàn tay mềm cũng đồng thời nhàng xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Phong, “ bằng đêm nay. . . . . . như thế nào?”


      “Ha, quận chúa, nàng là xấu! Đêm nay như thế nào? Chẳng lẽ nàng lại biết sao. . . . . .”

      Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi phóng đại, môi mỏng cũng dần dần tiếp cận. Đến khi Lâm Phong sắp hôn lên khuôn mặt Tống Ngâm Tuyết nghiêng nghiêng, quay người cái hai tay vòng cổ Lâm Phong, trong mắt mị nhãn như tơ : “Biết ? Ta biết cái gì?”

      “Quận chúa, nàng đây là muốn lạt mềm buộc chặt Lâm Phong sao?” Hưởng thụ để giai nhân ôm lấy, Lâm Phong vẻ mặt cười tà, đôi mắt dã nhìn chằm chằm chằm vào nàng.

      “Lạt mềm buộc chặt? Phu quân chàng rong ruổi trận phong nguyệt vài năm, cái dạng nữ tử gì chưa thấy qua? chút thủ đoạn ấy của Ngâm Tuyết làm sao dám múa rìu qua mắt thợtrước mặt chàng . . . . . .” Kiều mị vô hạn, thân thể mềm như có xương, nháy nháy mị nhãn, Tống Ngâm Tuyết uể oải tựa ở trong ngực Lâm Phong .

      “A, phải là lạt mềm buộc chặt, quận chúa vì sao hành động như thế này a?” Ngón tay chậm rãi lướt qua da thịt non mềm thơm ngát của Tống Ngâm Tuyết, xúc cảm nhẵn nhụi cùng mùi thơm kiều diễm, lập tức dẫn đến trong lòng Lâm Phong run rẩy hồi. Nhữ Dương quận chúa này, đúng là mỹ nhân hiếm có.

      Bên rìa rừng trúc, dưới gió mát, hai cái thân ảnh dây dưa, từ đầu đến cuối khóe miệng Tống Ngâm Tuyết vẫn mỉm cười cùng Lâm Phong bỡn cợt. Nhưng khi bàn tay an phận của sắp tập kích lên bộ ngực sữa của mình tinh quang lóe lên trong mắt nàng, hai tay mạnh mẽ dùng sức đẩy Lâm Phong ra. Đồng thời mặt tươi cười như hoa: “Cái gì như thế nào với như thế nào ? Phu quân muốn. . . . . . bằng chúng ta bây giờ liền . . . . .”

      Lời , muốn lại thôi, Tống Ngâm Tuyết mở to con mắt mập mờ nhìn. Thấy vậy, Lâm Phong cười tà nịnh, mạnh mẽ tiến lên ôm lấ yngười ngọc: “Quận chúa đúng là hào phóng, giữa ban ngày thế này, ràng cũng có nhã hứng cao như thế . . . . . .”

      “Phu quân đừng nữa, người ta thẹn thùng đó!” Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết thẹn thùng vùi mặt vào trong ngực , mặt giả bộ động tình. Thấy vậy, đáy lòng Lâm Phong cười lạnh, mặt cũng nhịn được xẹt qua tia chán ghét.

      đúng là đãng phụ biết liêm sỉ!

      Đáy lòng hừ lạnh tiếng, mặt lại cười mị vào trong phòng. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết nhàng nâng khuôn mặt vùi vào trong lồng ngực của , trong mắt nổi lên vòng ánh sáng tính toán.

      Lâm Phong đường ôm người ngọc, người ngọc kiều nhuyễn vô lực nằm trong lòng ngực của , bộ dáng hưởng thụ. Bọn hạ nhân đối với việc đồi phong bại tục (làm bại hoại thuần phong mỹ tục) dưới ban ngày ban mặt như vậ dám giận dữ, cũng dám gì, chỉ cúi đầu thấp, sợ cẩn thận cái tự rước lấy họa.

      Chân vung lên, mạnh mẽ đá văng cửa phòng, đá ngược cái lại nặng nề đóng nó lại. Lâm Phong hề thương hương tiếc ngọc ném nàng tới giường, mạnh mẽ kéo thắt lưng của mình ra, thân thể lập tức gắt gao đè lên.

      Nụ hôn nóng ướt cuồng nịnh ùn ùn kéo đến đánh úp lại, môi mỏng khêu gợi của Lâm Phong gắt gao dây dưa. Tay, cũng bắt đầu chạy loạn bốn phía, chỉ chốc lát sau liền tới bên hông mềm mại của Tống Ngâm Tuyết.

      Mạnh mẽ kéo, dây thắt lưng tản ra, quần áo phấn hồng xinh đẹp lập tức phơi bày hết thảy.

      mỹ nhân!” tiếng tán thưởng khỏi từ trong yết hầu thoát ra, Lâm Phong nhắm mắt lại, trong mắt tràn đầy dục vọng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết miễn cưỡng cười, nhất thời sinh ra trăm vẻ quyến rũ, làm cho Lâm Phong xem đến lồi hai mắt.

      “Phu quân. . . . . .” nhàng đứng dậy, ngón tay nhắn chậm rãi xẹt qua lồng ngực tuấn mỹ to lớn kia, tại đó nhàng vuốt ve xoa nắn.

      “Tiểu tinh!” Mặt Lâm Phong mê ly, tay bắt lấy tay Tống Ngâm Tuyết, cho nàng lộn xộn, tay thuận thế muốn kéo quần áo rời rạc của nàng ra.

      “Phu quân, hôm nay chúng ta đổi lại phương thức được ?” Vừa dứt lời, mạnh mẽ xoay người cái áp Lâm Phong xuống phía dưới, Tống Ngâm Tuyết cầm lấy đai lưng bên cạnh liền trói vài vòng tay , cột vào giường lớn khắc hoa.

      “Quận chúa, nàng đây là muốn làm gì?” Trong lòng khó hiểu nhìn, khóe miệng nhàng cong lên, Lâm Phong tà mị nháy mắt đẹp dã của , miệng trêu tức : “Chẳng lẽ quận chúa là muốn Bá Vương ngạnh thượng cung?”

      “Bá Vương ngạnh thượng cung? Ta, cần sao. . . . . .” Nghe vậy, tự tin cười cười, rất nhanh kéo xiêm y Lâm Phong ra, thẳng đến lộ ra quần lót của mới thôi.

      Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đứng dậy, bắt đầu chỉnh y phục của mình. Thấy vậy, Lâm Phong mở miệng : “Quận chúa làm cái gì vậy, tại sao thoát hết y phục ta chính mình lại mặc vào? Chẳng lẽ quận chúa muốn cùng Lâm Phong. . . . . .”


      “Muốn, dĩ nhiên muốn! Bất quá phu quân, đại phu thân thể Ngâm Tuyết gần đây mới khỏi bệnh, làm việc nên quá mức kịch liệt, cho nên Ngâm Tuyết ta cũng có cách nào a! bằng như vậy , Ngâm Tuyết thấy phu quân dục hỏa đốt người, vẻ mặt cầu xin bộ dạng bất mãn, bằng ta sớm thông tri Mân Côi tiếng, vảo nàng sớm đem Hà hoa tắm rửa sạch tống tới, cung cấp cho phu quân diệt tắt dục hỏa phen a?”

      Cười xấu xa, vẻ mặt chân thành, Tống Ngâm Tuyết lúc này bày ra bộ dạng vô tội đáng , mắt to long lanh lóe sáng nhìn Lâm Phong công tử quần áo mở rộng, cảnh xuân vô hạn. Cười vô cùng sáng lạng xoay người: “Phu quân, chàng chờ a, ta đây phải gọi cho chàng.!”

      “Ngươi –“ nhìn Nhữ Dương quận chúa cười vô cùng vui vẻ mà , Lâm Phong tự biết mình bị đùa giỡn, nhìn thẳng đến phía trước, tay giãy , dây thắt lưng tựa như vải rách lập tức mở ra.


      “Tống Ngâm Tuyết. . . . . .” Tay, chậm rãi thu hồi, chậm rãi chỉnh tốt xiêm y của mình, trong hai tròng mắt nghiệt của Lâm Phong chậm rãi lộ ra tia ý tứ sâu xa : “Thú vị . . . . .”

      nhàng chậm chạp con đường trong Vương Phủ, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ: Vương Phủ này mặc dù có vẻ yên ổn, nhưng kì thực sóng ngầm mãnh liệt, tiểu nha đầu thậm chí có tâm kế hại người, những người khác mặc dù mặt ngoài e ngại, nhưng trong đáy lòng còn biết tính toán cái gì. . . . . .

      Nhữ Dương Vương phủ, chính là đầm nước rất sâu a! Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh nghĩ, bất tri bất giác đến địa phương xa lạ.

      Vương Phủ to như vậy, lần đầu tiên tự mình hành tẩu có mang theo tùy tùng, đến khi Tống Ngâm Tuyết ý thức được, phát mình hoàn toàn lạc đường.

      Thảm, nơi này là chỗ nào nhỉ, tại sao bốn bề vắng lặng như vậy?

      Theo lý thuyết các nơi trong Vương Phủ hẳn là đều có hạ nhân, tại sao trong này lại im ắng, chút tiếng động cũng có ? Kỳ quái!

      Mang theo nghi hoặc, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân chậm rãi hướng đến phiá trước, nhưng chỗ góc cua, nàng nhìn thấy nam tử như tiên xuống trần đứng yên trong gió, tóc đen như mực theo gió tung bay. gương mặt tuấn mỹ tỳ vết, hai mắt hơi nhắm lại, đôi môi giống như cười mà phải cười cong cong giương lên, làm cho người ta cảm thấy xa xôi vô hạn. . . . . .

      là ai . . . . . . Nhìn chuyển mắt , Tống Ngâm Tuyết cẩn thận dò xét nam tử trước mắt. Trong lúc đó hai mắt nam tử chậm rãi mở ra, đôi mắt sáng như sao hút hồn người hướng nàng đánh úp lại, khóe miệng mỉm cười, vui vẻ chậm giãn ra: “Quận chúa, hôm nay rảnh rỗi. . . . . .”

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 14: Vô Song công tử


      “Quận chúa, hôm nay rảnh rỗi. . . . . .”

      Tròng mắt sáng như sao của nam tử chậm rãi mở ra, nụ cười thản nhiên lên bên môi: “Sao hôm nay Quận chúa rảnh rỗi đến thăm Vô Song thế. . . . . .”

      “Vô. . . . . . Song. . . . . .” Ách, chính là y độc vô song Vô Song công tử? Vị phu quân thứ tư của ta! Cước bộ, tự chủ được

      lui về phía sau mấy bước, Tống Ngâm Tuyết lập tức cảm thấy đầu đầy hắc tuyến.


      Mình tại sao lúc nào gặp, lại ngay tại thời điểm bốn bề vắng lặng này, đụng phải công tử tuấn tú thích giết người trong vô hình này? NN, hai người bọn họ trước kia có gì đụng chạm chứ? nổi máu thích đùa giỡn cho chút cái tiểu độc gì giết mình a? Trong lòng hơi sợ, Tống Ngâm Tuyết xấu hổ cười : “Ha ha, bởi vì hôm nay. . . . . . thời tiết tương đối khá, cho nên, liền ra đây tùy tiện chút a. . . . . .”

      “Thời tiết tương đối khá?” Vô Song công tử cười nhạt nhìn trời chút, nụ cười vui vẻ bên môi biến thành có chút thâm ý: “A? Tại sao Vô Song trước đây biết, quận chúa thích loại thời tiết sắp mưa oi bức buồn bực này?”

      “Ha ha, vậy sao. . . . . . Trước kia thích, tại thích à! Ngươi xem khí trời, u, trong mê muội có phen cảm giác khác trong lòng. . . . . .” Trong bấn loạn, Tống Ngâm Tuyết bắt đầu bịa chuyện, đồng thời cước bộ cũng chầm chậm lùi về phía sau, thủy chung cùng mỹ namVô Song bảo trì khoảng cách nhất định.

      NN ! Ai cũng nữ nhân càng đẹp càng độc, thể tưởng tượng được độc của đại soái ca tuấn mỹ tỳ vết trước mắt này cũng lợi hại như vậy!

      Hai mắt Tống Ngâm Tuyết luân chuyển nhìn , muốn sửa lại lời bậy lúc nãy. Lúc này, Vô Song công tử chậm rãi gật đầu : “Đúng vậy a, trong mê muội u này, tất nhiên là có phen cảm giác khác. . . . . .”

      A? thể nào, đây chính là ta tùy ý bịa chuyện a! Tống Ngâm Tuyết cảm thấy kinh ngạc, nhưng biểu ra lại giả vờ bình tĩnh như có việc gì.

      “Quận chúa tựa hồ rất sợ Vô Song?” Vô Song công tử quay đầu, tóc dài phất phới qua đôi mắt của , trông rất mị hoặc và thần bí.

      Tống Ngâm Tuyết thấy vậy trong nội tâm sững sờ, cười cười :“ có a?”

      có?” Mỉm cười, hai tay hoàn mỹ đặt sau lưng hướng lên nhìn trời, Vô Song chậm rãi : “Quận chúa trước kia, chính là cách ta hơn ba bước. . . . . .”

      rời ngươi hơn ba bước? Đây cũng quá gần a! Chẳng lẽ Nhữ Dương quận chúa kia sợ hạ độc?

      “Quận chúa yên tâm , Vô Song hạ độc người . . . . “ Tựa như biết ý nghĩ của nàng, khi Tống Ngâm Tuyết thầm lẩm bẩm với chính mình, lời của Vô Song nhàn nhạt vang lên bên tai nàng.

      A! Khi nào tới sát đây rồi!

      Trong lòng mạnh mẽ run lên, Tống Ngâm Tuyết vô thức mở miệng định hô bờ môi mỏng mà lạnh buốt rất nhanh phong bế nàng.

      “Ưm–“ thân thể, trong nháy mắt chết lặng!

      Cái này. . . . . . Đây là cái tình huống gì? Mắt trợn tròn, nháy cũng nháy mắt, mắt thấy gương mặt tuấn mỹ tỳ vết của Vô Song ở trước mặt mình chậm rãi phóng đại, rồi sau đó lại từ từ , Tống Ngâm Tuyết chỉ cảm thấy môi mảnh ẩm thấp lành lạnh, trong đầu có chỗ trống. Xong rồi, thế này nàng phải trúng độc rồi a!

      Vô Song rời đôi môi kiều nhuyễn đỏ tươi của Tống Ngâm Tuyết, ánh mắt hơi dừng lại, nhàn nhạt : “Vô Song từng đáp ứng quận chúa, trong vòng ba năm động thủ với quận chúa, cho nên quận chúa tại cứ yên tâm , Vô Song cho tới bây giờ đều là người coi trọng chữ tín. . . . . .”

      Người coi trọng chữ tín? Trong vòng ba năm? Ý tứ là, chỉ cần qua ba năm, chút lưu tình xưống tay với mình? Tống Ngâm Tuyết đau khổ thầm nghĩ, lấy mu bàn tay hung hăng chà khí tức của Vô Song còn đọng môi mình, căm giận :“Ngươi có chữ tín có chữ tín, cần tùy tiện động khẩu a!”

      “Động khẩu? Đây phải là trước kia quận chúa cầu Vô Song sao?” cười, như gió mát tháng tư, Vô Song nhìn nàng chằm chằm.

      Nghe chứng cớ ràng như vậy, Tống Ngâm Tuyết ấm ức nên lời, nàng thẳng tắp nhìn lại Vô Song, đôi môi xinh đẹp mím chặt.

      “Quận chúa vẫn như trước kia, chính là có chỗ cải biến . . . . . .” Vươn tay xẹt qua khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc của Tống Ngâm Tuyết, mặt Vô Song công tử thủy chung cười nhạt xẹt qua tia khác thường, rũ tay xuống, chậm rãi : “Quận chúa, ước hẹn ba năm qua năm, vậy còn lại hai năm, người cần phải suy nghĩ kỹ . . . . . .”

      Suy nghĩ? Suy nghĩ cái gì! Đây là phản ứng đầu tiên của Tống Ngâm Tuyết sau khi nghe được chuyện đó.

      Bất quá biết tình nặng , nàng vẫn nhịn được. Ước định giữa Vô Song cùng Nhữ Dương quận chúa rốt cuộc là cái gì, đáp án chỉ có hai người bọn họ biết , nếu như lúc này chính mình hỏi, thể nghi ngờ chính là để lộ ra chân tướng, phiền toái cũng ngừng theo đến.

      Tống Ngâm Tuyết thu liễm tâm thần, “Biết rồi” , liền muốn xoay người rời , nhưng trong nháy mắt khi nàng xoay người kia, lời nhàn nhạt của Vô Song lại từ từ truyền tới: “Quận chúa lần sau đến tìm Vô Song, nhớ nhất định phải rửa ráy sạch ! Vô Song có chút thích sạch , thích thứ chính mình chạm qua lây dính hương vị của những thứ khác, nhất là — nam nhân. . . . . .”

      “Ngươi –“ tay, gắt gao nắm lại, môi mân thành đường, Tống Ngâm Tuyết quay đầu lại, thân ảnh thẳng lên phía trước.

      Sau lưng, Vô Song lẳng lặng nhìn chăm chú, giơ lên ngón tay thon dài duyên dáng của chậm rãi chà sát môi , thần sắc, như là đangxóa cái gì cực kỳ đáng xem thường. . . . . .

      Buồn bực! Trong vòng ngày liền bị hai nam tử tức giận với mình, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết có chút khó chịu.

      Nhữ Dương quận chúa này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao phu quân ta tìm được lấy trở về người nào, tên nào bình thường ? Nếu phải là lạnh lùng, nếu phải là trêu ghẹo phóng đãng, bất quá chính là nhìn như lạnh nhạt, kì thực hết sức tự đại! biết hai vị còn lại rốt cuộc là cái dạng gì.

      thầm nghĩ, có mục đích thẳng về phía trước, có thể chỗ này vẫn là địa bàn của Vô Song, mọi người sinh lòng sợ hãi, cho nên đường đều thấy người nào.

      Tống Ngâm Tuyết có chút nhớ nhung muốn nhanh trở lại trong căn phòng mềm mại dễ chịu của mình, vì vậy dựa vào ấn tượng cố gắng nhớ lại con đường lúc đến. Lúc này, thân ảnh lén lén lút lút tiến vào bên trong bụi câyrậm rạp, lâu sau lại rón ra rón rén ra, biến mất con đường phía trước.

      Di? Đây phải là tổng quản phòng bếp TềNhị sao? Mình từng gặp qua lần trong phòng vào giờ dùng bữa , tại sao lại chạy đến chỗ Vô Song, còn mang vẻ mặt lén lén lút lút? Rất kỳ quái!

      Cảm thấy hồ nghi, Tống Ngâm Tuyết lên trước, dạo qua vòng ở bụi cây thấp lùn rậm rạp kia, sau đó ngồi xổm xuống lấy tay sờ mặt đất, lập tức vẻ mặt hiểu .

      ra, là như thế này. . . . . .

      Nheo mắt lại, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn phiến đá dài có chút ẩm ướt , Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đứng lên. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :