1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 39: Tình huống hung hiểm


      Trong đôi mắt Hoa vương để lộ ra tinh quang, mà ở trong tinh quang đó, hiển ra chính là hung ác, ngoan độc. Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách ta tâm địa độc ác, hoặc là làm, làm làm đến cùng!

      Ngước nhìn mọi người ngoài từ đường bị kích động đến rục rịch, bất giác Hoa vương vuốt vuốt chòm râu dê, bắt đầu hung ác hạ thuốc: “Thượng Quan Huyền Ngọc, Hoa quốc ta đối đãi với ngươi tệ, ngươi vong ân phụ nghĩa thôi, cớ gì nhục nhã chúng ta như vậy? Hướng Cầm công chúa Hoa quốc ta, chính là chuẩn mực của nữ tử trong thiên hạ, so với cái gì Khuynh Nhạc công chúa, Nhữ Dương quận chúa dâm ô đãng phụ kia, tất nhiên là tốt hơn gấp ngàn lần, vạn lần! Nữ tử như vậy ngươi cũng để vào mắt, Ngay lúc này còn muốn làm cho nàng khó xử, thử hỏi lương tâm ngươi ở đâu? Rốt cuộc là ngươi có ý gì?”

      Mỗi chữ mỗi câu Hoa vương , đều quan sát phản ứng của mọi người mà đánh trúng vào yếu điểm, bộ dạng tức giận đến bất chấp tánh mạng.

      Chỉ thấy hất ống tay áo lên, mặt vô cùng lạnh lùng, hai mắt hung ác mở miệng châm ngòi : “Thượng Quan Huyền Ngọc, tuy Hoa quốc chúng ta trọng lễ nghi, đối nhân xử thế hiền lành, nhưng cái này cũng có nghĩa là chúng ta dễ bị khi dễ! Phải biết rằng ‘ địch phạm ta thước, ta trả địch trượng ’, nếu có ai dám can đảm xâm phạm sỉ nhục Hoa quốc ta, con dân Hoa quốc là những người đầu tiên bỏ qua cho !”

      Hoa vương hổ là cáo già, chuyện rất có kỹ xảo, bất quá mới ba câu, liền đem mâu thuẫn giữa cùng Thượng Quan Huyền Ngọc, thành công chuyển hóa thành mâu thuẫn giữa Hoa quốc cùng kẻ địch!

      Trước ném mâu thuẫn ra, sau đó lại cổ động con dân, làm cho mỗi người đều hóa thành đao sắc kiếm nhọn trong tay mình, đâm thẳng vào người khiến căm tức! Chiêu “Mượn đao giết người” này của quốc chủ Hoa quốc, là cao minh!

      Lúc này, khi Hoa vươngđang thầm tính toán nên làm như thế nào để kích động đám đông hoàn toàn tức giận, trùng hợp chính là, phản ứng của Thượng Quan Huyền Ngọc vừa vặn trúng ngay ý .

      Nghe được Hoa vương dùng Khuynh Nhạc công chúa, Nhữ Dương quận chúa để làm nổi bật hiền đức của Hướng Cầm công chúa, trong nội tâm Huyền Ngọc rất là phẫn nộ! có thể mặc kệ Kiều Mạt Nhi, nhưng thế giới này, cho phép có người ngay mặt khiển trách Ngâm Tuyết của như vậy! Dù cho người nọ là quốc chủ quốc gia cũng được!

      “Hoa chủ, xin hỏi ngài gặp qua bản thân Nhữ Dương quận chúa sao?”

      Tiến lên bước, hai mắt nhìn thẳng mà , lời của Thượng Quan Huyền Ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt thịnh nộ, “Hoa vương, chẳng lẽ biết có câu gọi là ‘ tai nghe là giả, mắt thấy mới là ’ sao? Ngài chưa bao giờ gặp Nhữ Dương quận chúa, lấy loại lập trường nào mà phê phán nàng? Phải biết rằng Hoa vương ngài chính là người đứng đầu quốc gia, ngôn hành cử chỉ đại biểu cho tôn nghiêm nước, nếu như lời và việc làm tùy tiện, chỉ sợ cuối cùng hứng chịu nhục nhã, chỉ là cá nhân ngài, còn có thể liên quan đến đến cả quốc gia.”


      “Công tử ——” vừa nghe lời này, biết là bởi vì người trong lòng bị hạ nhục mà tức giận, Phục Linh thét lên tiếng kinh hãi muốn ngăn lại. Chính là cũng nghe, tiếp tục nhìn thẳng Hoa vương.

      Hoa vương sửng sốt hồi lâu, nghĩ tới Thượng Quan Huyền Ngọc luôn chủ trương tuân theo lẽ phải đại nghĩa, lúc này ràng lại vì Nhữ Dương quận chúa phóng đãng thành tánh mà bác bỏ lời ? Thậm chí ngôn từ còn có chút sắc bén? Điều này làm cho vốn rất bất mãn, càng thêm giận dữ.

      Hoa vương biết chuyện, cảm thấy Thượng Quan Huyền Ngọc thân là truyền nhân đại nghĩa tuyệt đối như thế! Chính là hôm nay lại cứ cố tình như vậy, chuyện này cho thấy điểm, đó chính là Thượng Quan Huyền Ngọc quyết tâm đối nghịch với ! Được rồi, đối nghịch đối nghịch, cầu mà được đây!

      Đáy lòng cười thầm, cảm thấy đây chính là thời cơ vô cùng tốt, mặt Hoa vương mang ý châm biếm, đôi mắt khôn khéo mỉm cười quét qua mọi người, tiếp đó giả bộ bi thống mà phẫn nộ kích động : “Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi còn thuốc chữa! Ngươi ràng chuyện vì ả Nhữ Dương quận chúa bại hoại luân lý, người người hô đánh kia? Thử hỏi chính nghĩa của ngươi để ở đâu? Giáo lễ ở đâu! Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi là có lỗi với người trong thiên hạ, dù cho hôm nay ngươi thối vị nhường chức, như thế nào trong lòng ngươi cũng nên còn chút tiêu chuẩn đạo đức a! lẽ làm thánh công tử nữa, đầu óc ngươi trỏ thành bã đậu cả rồi sao! Ngươi làm như vậy, quả thực chính là biểu ra thô bỉ ngu muội của ngươi!”

      nhàng sảng khoái mạnh mẽ lên án Thượng Quan Huyền Ngọc, mỗi câu đều đả kích vây quanh thân phận của , mục đích chính là muốn buộc xuống đài, khiến cho thể tiếp tục làm thánh công tử được nữa.

      Hừ, xú tiểu tử! Chỉ cần ngươi phải thánh công tử, trẫm liền có cơ hội đối phó ngươi!

      Hé mắt, trong mắt lập lòe ánh sáng nguy hiểm, Hoa vương cười lạnh, bắt đầu năng bậy bạ: “Thượng Quan Huyền Ngọc, trẫm biết tại sao ngươi lại chuyện giúp Nhữ Dương quận chúa kia! Nghe Đại Tụng Nhữ Dương lẳng lơ đến cực điểm, chỉ cần thấy nam tử đẹp mắt mời trở thành tình nhân sau màn của mình! Mà vừa hay ba tháng trước Huyền Ngọc công tử ngươi từng đến Đại Tụng, tin rằng triều đình đích thị là thấy Nhữ Dương, mà theo tác phong của nàng ta, tuyệt đối bỏ qua ngươi!”

      “Hừ, dúng là hương ôn nhu, mộ hùng! Huyền Ngọc công tử ngươi đích thị là cấu kết cùng tiện phụ kia, sau khi tằng tịu thể quên được lẳng lơ phong tao thành tánh của nàng ta, cho nên bây giờ mới có thể dùng mọi cách giữ gìn nàng ta như vậy. . . . . .”

      “Giữ gìn tiện nhân ai cũng coi làm chồng, lại nhục nhã Thánh nữ tài đức vẹn toàn? Thượng Quan Huyền Ngọc, xem ra mị độc ngươi trúng, đúng là !”

      “Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi dùng thân phận thánh khiết làm chuyện dơ bẩn bỉ ổi, ngươi quả thực phát rồ, đếm xỉa đến lẽ phải nữa rồi! Ngươi xứng được thế nhân tôn kính, ngươi chỉ xứng muôn đời bị đuổi đánh cùng thóa mạ thôi! Mọi người đúng ?”

      Đem hai chữ “Đuổi đánh” cùng”Thóa mạ” này cắn đặc biệt nặng, sau đó còn giựt giây châm ngòi đám người ngửa mặt đứng xem bên ngoài từ đường!

      Cảm xúc bành trướng, mạch máu khuếch trương, nghe xong lời mà Hoa vương …, lúc này, toàn trường bạo phát, bất kể là con dân Hoa quốc , hay là những người nghe danh mà đến!

      “Đúng! Đuổi đánh cùng thóa mạ! Đuổi đánh cùng thóa mạ ——”

      Lòng dân như bị thôi miên, tùy ý sai khiến! Đối với con dân Hoa quốc mà , bọn họ là bảo vệ tôn nghiêm đất nước mình! Mà đối với người trong thiên hạ mà , bọn họ là tổn thương thất vọng của mình mà tìm nơi trút giận!


      thể tưởng tượng được! nghĩ tới! Hóa ra thánh công tử đúng là người như vậy! Ngoài mặt đàng, sau lưng nẻo! Quả thực buồn nôn, làm cho người giận sôi!”


      “Ta nhổ vào —— còn thánh công tử cái gì? Thánh cái tm! Loại người này, căn bản chính là cầm thú, cặn bã! Mặt ngoài giả bộ làm ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại làm ra chuyện tằng tịu xấu xa như vậy! Quả thực bôi nhọ thanh danh đại nghĩa!”


      “Đúng! Đúng! tên hỗn đản! Bày đặt làm ra vẻ cần Hướng Cầm công chúa cao quý của chúng ta, lại đâm đầu vào Nhữ Dương quận chúa bỉ ổi dâm đãng? Đây phải thèm để Hoa quốc chúng ta vào trong mắt sao!”


      “tmd! Lại dám vũ nhục Hoa quốc ta, nhục nhã Thánh nữ của chúng ta? Quả thực tmd muốn sống chăng! Các huynh đệ, chúng ta lên! Đem cái đồ bỏ vong ân phụ nghĩa này đánh ra khỏi Hoa quốc!”

      “Đúng! Đánh ! Đánh !”

      Mở miệng kêu gào, mỗi người đều phẫn nộ mà , giờ phút này Hoa vương vô cùng đắc ý nhìn mọi người bị xúi giục xúc động trước mắt, khóe miệng hàm chứa nụ cười đắc ý vui mừng.

      Hừ! Thượng Quan Huyền Ngọc, dám khiêu khích ta? Đây là kết cục của ngươi!

      Ánh mắt tàn, mỉm cười nhìn tràng diện cơ bản khống chế được, lúc này, dưới chỉ huy của người, mọi người bắt đầu quơ nắm tay, phẫn nộ phóng tới hướng Thượng Quan Huyền Ngọc.

      “Đánh chết ! Đánh chết Thượng Quan Huyền Ngọc! là đồ tiểu nhân, là đồng tính, hoàn toàn là đồ ngụy quân tử——”


      “Đúng! Đánh chết ! Đừng để cho lừa gạt thế nhân nữa!”

      Lao khỏi rào chắn của thị vệ, xông vào đại điện từ đường, mọi người lao lên đánh Thượng Quan Huyền Ngọc.

      “Đừng đánh! Đừng đánh!” Phục Linh vọt tới trước mặt Huyền Ngọc, liều chết bảo vệ , cho mọi người tới gần! Chính là dùng thân thể thế đơn lực bạc kia, há lại có thể chống đỡ được khí thế mãnh liệt của mọi người? Vì vậy mới đỡ vài cái, liền bị đánh ngã lăn ra đất.

      “Các ngươi thể đánh công tử! Các ngươi thể đánh công tử!” Quỳ rạp mặt đất, gắt gao đẩy những người kia ra ngoài, muốn dùng cái này ngăn cản công kích, chính là bất đắc dĩ, bất luận Phục Linh dùng sức ra sao, liều chết như thế nào, nhưng kết quả. . . . . . Đám tông trưởng chứng kiến tình cảnh hỗn loạn này, cũng tiến lên ngăn đón! Bởi vì mặc kệ thế nào, Thượng Quan Huyền ngọc thủy chung là “Thượng nhân” của bọn họ, là thánh công tử của bọn ! Bọn họ thể mặc kệ ngồi xem!

      “Dừng tay! Tất cả dừng tay!” Muốn đẩy những người xúc động kia ra ngoài, chặn lại những nắm tay lần lại lần vung tới! Chính là quyền cước có mắt, hơn nữa các vị tông trưởng tuổi cao, cho nên dù cho người có tình, nhưng mà khí lực cũng đủ.

      Danh vọng có đôi khi lại trống rỗng như thế! Lúc đắc thế hô mưa gọi gió, thất thế mệnh như cỏ rác!

      Vốn đứng ở ngọn núi cao ngất, quan sát hết thảy bên dưới tuy nhiên vì lòng người đổi thay mà trong khoảnh khắc ngã xuống vực sâu, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!

      Gò má trúng vài quyền, mặt bên là mảnh xanh xanh hồng hồng, Thượng Quan Huyền Ngọc từ từ nhắm hai mắt lại, thân thể vẫn nghiêm nghị nhúc nhích, cao ngạo mặc kệ những cú đánh tức giận kia phủ lên người.

      Đánh ! Mắng chửi ! Cái gì cũng muốn nữa rồi, cái gì cũng quan hệ tới ! Chỉ cần qua hôm nay, Thượng Quan Huyền Ngọc liền mất danh tiếng, còn giá trị lợi dụng, từ nay về sau độc ở trong trời đất, có trói buộc, có gông xiềng, có thể lòng đuổi theo tình trong nội tâm mà cần cố kỵ!

      Mong mỏi hết thảy chấm dứt nhanh, để từ nay về sau có thể giải thoát, vẻ mặt Thượng Quan Huyền Ngọc nhõm, sợ hãi nghênh đón trực diện .

      Dưới tấm khăn hồng, mặc dù Hướng Cầm công chúa thấy thế cục dưới mắt cho lắm, nhưng mà nghe tiếng động ầm ĩ này, nàng cũng biết lúc này hỗn loạn như thế nào.

      Đừng phải! Đừng như vậy! Nàng thích Thượng Quan Huyền Ngọc, chỉ là muốn gả cho ! Nàng muốn bị thương, chút cũng muốn!

      Há miệng định hô, ngăn hỗn loạn lại, chính là thục nữ rụt rè như nàng, làm thế nào cũng hô được!

      Trước mắt náo động, trong lòng khẩn trương, lúc này, khi bạo động sắp bộc phát toàn bộ, trống cổ trăm năm ngoài từ đường bỗng đột nhiên vang lên! Thanh kia, chấn động hồ người, khiến tất cả mọi người ở đây đều bình tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau quay đầu nhìn ra phía ngoài . . . . . .”Dừng tay cho ta!”

      thân bạch y, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà đến, trong vầng hào quang trác tuyệt, mọi người chỉ thấy phong tư vô hạn. . . . .

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 40: Phong hồi lộ chuyển*( )
      (*Phong hồi lộ chuyển: Nghĩa bóng là chỉ bước ngoặt)


      “Nàng. . . . . . Nàng ta là ai?” Mắt trợn tròn, vẻ mặt hiểu, mọi người chỉ thấy trong đám người, nữ tử vận bạch y nhiễm bụi trần trong trẻo nhưng lạnh lùng mà đứng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nhấc chân chậm rãi tới!

      Hay cho phong tư trác tuyệt! khí thế ngạo nghễ! Tựa hồ cao quý hơn hết thảy, bễ nghễ từ nhìn xuống vạn vật!

      Nàng ta là ai? Nữ tử này là ai!

      ngừng suy đoán, ngừng ngẫm nghĩ, mắt thấy nàng từng bước về phía từ đường, bất giác, mọi người tự động nhường ra con đường.

      Khí tức hoàn mỹ, tư thái duyên dáng, khí chất linh động ngăn tất cả huyên náo lại, nếu như phải nữ tử trước mắt này chỉ có gương mặt quá mức bình thường, giờ phút này thể nghi ngờ nàng chính là người xinh đẹp nhất thiên hạ!

      Đáng tiếc! đáng tiếc! Người nhìn xinh đẹp như vậy, ràng lại có gương mặt thể bình thường hơn! Xem ra ông trời đối đãi mỗi người, cũng tương đối công bình!

      Mang theo nghi hoặc, mang theo tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt của mọi người thẳng tắp đánh giá nữ tử này, trong nội tâm vô cùng tiếc hận! biết vì sao, nữ tử này có khí chất tốt như vậy, tư thái đẹp như vậy, nhưng làn da toàn thân từ cao xuống thấp rất đen, đen đến làm cho người ta có chút tiếp thụ được!

      Kỳ nếu như chỉ đánh giá ngũ quan, tướng mạo này cũng có thể xuất sắc, chính là: “ trắng che ba xấu, đen liền khó coi.” Đừng chi là chút đen này lại có chút quá đà!

      ràng gương mặt tinh xảo là thế mà làn da lại đen thui thùi lùi, hoàn toàn giống kiểu trắng trẻo rạng rỡ của các nương! Hơn nữa người đen, nếu an phận chút cũng ổn! Chính là nàng lại biết giấu diếm! Còn vận thân bạch y trắng toát ra ngoài rêu rao, càng làm nổi bật thêm làn da đen hơn người của mình.

      Mới vừa rồi là ở phía xa, mọi người chỉ phong tư nàng này rất tốt, nhưng ai có thể tưởng tượng được đến gần xem xét, lại là bộ dáng như vậy? Trong lòng liền nhịn được cảm khái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ai, đáng tiếc, đáng tiếc!

      Tuy này bởi vì màu da tốt mà ảnh hưởng chỉnh thể vẻ ngoài, nhưng mà cũng phải xấu xí đến mức khiến người ta chán ghét! Hơn nữa nàng có đôi mắt tinh xảo rất có thần cho nên vừa xuất khiến mọi người trầm mặc, hành vi còn quá khích nữa.

      “Ngươi là ai? Mà lúc này dám đánh trống làm càn?” nam tử giơ quyền lên đánh Thượng Quan Huyền Ngọc, bởi vì bị tiếng trống cắt ngang mà trong lòng khó chịu, vì vậy thả tay xuống xoay người sang chỗ khác, lạnh giọng hỏi nữ tử.

      nghi vấn của nam tử, cũng là chủ đề toàn trường quan tâm nhất lúc này! Bọn họ đều rất muốn biết, nữ tử tuy dáng người rất tốt, nhưng lớn lên dung mạo có chút xấu xí trước mắt này, rốt cuộc là có mục đích gì mà dám đến ngăn cản bọn họ?

      tình bị cắt ngang, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu lo! Hoa vương bên cạnh, vuốt chòm râu dê hơi dài, híp con mắt lại lạnh lùng nhìn, trong nội tâm hung ác mà nghĩ: hừ, nữ nhân? mình mà muốn đến cứu ? Được! muốn xem xem nàng ta rốt cuộc có bản lãnh gì đến ngăn trận bạo động này lại? Hoặc là —— xoay chuyển Càn Khôn!

      Ha ha, thanh danh Thượng Quan Huyền Ngọc còn, lúc này cho dù là tiên nhân đến, kết quả chỉ sợ cũng là —— , còn, biện, pháp!

      Trong lòng thầm đắc ý, nghĩ rằng bất quá là xem trò khôi hài thêm chốc lát, cũng có trở ngại gì! Kết quả là Hoa vương vẫn bình chân như vại, quyết định chậm rãi xem xét, xem kết cục cuối cùng của Thượng Quan Huyền Ngọc.

      Hoa vương trong lòng thờ ơ lạnh nhạt, bên này đám tông trưởng đại nghĩa sửa sang lại quần áo bởi vì bị lôi kéo mà biến thành mất trật tự chịu nổi, trong nội tâm nghi hoặc: nữ nhân, làm sao giải quyết tình thế hỗn loạn này? Ai, bất quá là loạn càng càng thêm loạn mà thôi!

      Tất cả mọi người lẳng lặng đợi nữ tử trả lời, muốn biết rốt cuộc nàng có mục đích gì. Nghe vậy, nữ tử thay đổi biểu lộ trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt vui vẻ mở miệng với mọi người: “Các vị thể đánh , bởi vì là người cao quý nhất thế giới này!”

      “Thôi , tiểu nha đầu! Ta thấy ngươi là tình huống a? Có lẽ Thượng Quan Huyền Ngọc trước kia là vậy! Nhưng tại —— chính là đống phân! đúng, ngay cả phân cũng bằng!”

      Căm giận mắng chửi, tay còn ngừng đánh tới hướng Thượng Quan Huyền Ngọc, nam tử vừa hỏi lúc nãy miệng đầy lời thô tục, dùng cái này để phát tiết cảm xúc phẫn nộ của chính mình.

      “Ngươi bậy!” Vừa nghe như vậy, Phục Linh tê liệt ngã mặt đất giãy dụa bò lên, bộ dạng tức giận. cho phép bất cứ kẻ nào vu oan cho công tử! cho phép!

      “Đồ chân chó nhà ngươi, chỉ sợ cũng leo lên giường của tiện phụ Nhữ Dương quận chúa chịu xuống, mới có thể cấu kết với công tử nhà ngươi làm mấy việc xấu xa hèn hạ như vậy!”

      Nghe Phục Linh mắng , mặt nam tử vô cùng hung ác mở miệng giễu cợt, vẻ khinh thường hết lên mặt.

      Lúc này, nam tử vừa dứt lời, còn đợi Phục Linh há miệng phản bác, trong đôi mắt sáng ngời của nữ tử bên cạnh lên tia tức giận, lập tức tiến lên, giương chưởng lưu tình chút nào vung về hướng nam tử kia.

      Chỉ thấy“Bốp ——” tiếng, thanh thúy mà vang dội, lúc tất cả mọi người hết sức khiếp sợ, cái dấu đỏ hình năm ngón tay liền bất thình lình ra ràng mặt nam tử.

      “Ngươi tmd dám đánh ta!” Phẫn nộ trở tay định đánh, muốn trả lại khuất nhục mình phải chịu, đúng lúc này, nữ tử gọn gàng bắt lấy tay của , trở tay mạnh mẽ đẩy cái, trong chớp mắt liền đem tay quặt sau lưng, áp chế cách nào nhúc nhích.

      “A ——” vừa thấy nam tử khỏe mạnh như trâu trước mắt, cư nhiên bị nữ tử bé linh hoạt chế phục, tất cả mọi người cảm thấy thể tưởng tượng nổi, khỏi há hốc miệng.

      Chuyện này có khả năng a? Tại sao có thể như vậy? Mọi người đều thắc mắc nghi hoặc, lúc này, khi tất cả nọi người đều trố mắt chưa kịp phản ứng, Phục Linh lại suy tư nhíu mày.

      Nàng ta là ai? Tại sao bộ dáng này, giọng này lại giống Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa như vậy? , có khả năng! Nhữ Dương quận chúa làm sao lại giúp công tử? Với tính tình của nàng ta, nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng may lắm rồi, làm sao lại chánh nghĩa đường đường như vậy được?

      Còn nữa, tuy trước mắt lớn lên có chút giống Nhữ Dương quận chúa, nhưng chắc chắc phải cùng người! Đơn giản chỉ cần nhìn làn da, Nhữ Dương quận chúa là thủy nộn trắng nõn, mà nữ tử này lại ngăm đen khó coi, tuyệt giống như cố ý bôi lên, mà là kết quả quanh năm suốt tháng bị gió thổi nắng phơi.

      có khả năng là Nhữ Dương quận chúa kia, bởi vì nàng ta chết rồi, sao có thể chết mà sống lại đứng ở chỗ này được? có khả năng! Tuyệt đối có khả năng!

      Phục Linh lắc đầu, chối bỏ ý nghĩ của mình, tuy nhiên lại có chút mê mang: rốt cuộc nữ tử này, nàng ta là ai?

      Phục Linh thắc mắc trong lòng, có chút khó hiểu, mà giờ khắc này sau lưng , Thượng Quan Huyền Ngọc nắm chặt quyền cố gắng khắc chế, để cho cảm xúc mình bành trướng lộ ra tâm tình kích động.

      Nàng! Ngâm Tuyết! Nàng đến đây! Nàng đến đây!

      Mặt rất muốn cười; trong lòng, rất muốn lớn tiếng hoan hô! Chính là thể! biết dưới tình huống nguy cấp trước mắt, khi khống chế được, rất có thể thân phận của nàng . . . . . . Cố gắng khắc chế, để cho mình có chút biểu hưng phấn nào, Thượng Quan Huyền Ngọc chịu đựng trận trận đau đớn mặt, bình thản nhìn thẳng về phía trước.

      “Buông, buông ra!” Tiếng gầm lên giận dữ kéo tâm thần đám đông trở lại, lúc này nhìn nam tử mặt đỏ bừng ngừng giãy dụa, bọn họ bắt đầu cảm thấy có chút vui.

      Nữ tử kia đứng về phía Thượng Quan Huyền Ngọc, mà nam tử đứng về phía bọn họ! Bây giờ nữ tử đánh nam tử, thể nghi ngờ chính là bênh Thượng Quan Huyền Ngọc mà khiêu khích bọn họ! Thế này sao được?

      Cảm xúc phẫn nộ tựa hồ lại bị khơi mào, có mấy nam tử bạo gan định nhấc chân lên phía trước! Lúc này, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ đẩy nam tử trong tay về phía trước, sau đó ngẩng đầu, nghiêm mặt từng chữ từng câu với mọi người: “Ai dám đánh phu quân ta?”

      Phu, phu quân! Đây là cái tình huống gì?

      Hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác hiểu, lúc này mọi người nghe xong lời này, đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt đờ đẫn.

      Chưa từng nghe thánh công tử có vợ a? Hơn nữa hôm nay phải vốn là ngày đại hôn của và Hướng Cầm công chúa sao? Tại sao yên lành lại nhảy ra vợ thế này?

      Lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu, kỳ chỉ là mọi người, mà ngay cả Phục Pinh cùng đám tông trưởng bên cạnh đều đây là cái tình huống gì?

      Huyền Ngọc thành thân hồi nào? Sao bọn họ biết. . . . . . Lúc này, khi tất cả mọi người vì lời này mà cảm thấy hoài nghi, mắt to sáng ngời của Tống Ngâm Tuyết lóe lên tinh quang, Tiếp đó quay đầu, nắm đúng thời cơ trở mặt, đau xót che mặt mà khóc.

      “Ô ô, các ngươi đều hiểu lầm phu quân ta rồi, căn bản phải người như vậy, căn bản phải. . . . . .”

      Khóc đến thương tâm gần chết, khóc cực kỳ bi ai khó nhịn, lúc này mọi người vẻ mặt ngượng nghịu nhìn nữ tử đau thương “quá độ” mà khóc trước mắt, bàn tay che mặt nhàng rung động, bộ dáng mềm mại yếu ớt làm người ta thấy liền thương tiếc.

      “Tiểu nữ hỏi các vị, vì sao các vị phải trút giận lên người như vậy?” Thả tay xuống, hai bên khóe mắt Tống Ngâm Tuyết sớm lấy nước bôi lên, vừa giương mắt chỉ ngón tay về hướng Thượng Quan Huyền Ngọc.

      ? Hừ! bội bạc nhục nhã Hoa quốc, lại biện giải vì Nhữ Dương quận chúa phóng đãng thành tánh! Loại người này, chẳng lẽ chúng ta nên trút giận lên sao?”

      Mọi người mở miệng kêu gào, lửa giận bừng bừng cứ như muốn đem Thượng Quan Huyền Ngọc thiêu thành tro. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thu hồi biểu lộ cay đắng, vẻ mặt nhàn nhạt tiến lên bước mở miệng với bọn họ: ” Những lời các vị tiểu nữ đều biết, bởi vì từ ngay từ đầu, tiểu nữ tránh ở trong đám người, mực yên lặng nhìn thấy hết thảy.”

      Lời , có tiết tấu dừng chút, lúc này Tống Ngâm Tuyết sau khi nhìn lướt qua mọi người chớp chớp đôi mắt, chậm rãi mở miệng : “Các vị Thượng Quan Huyền Ngọc bội bạc nhục nhã Hoa quốc? lấy cớ giải vây cho Nhữ Dương quận chúa? Chính là các vị dụng tâm ngẫm lại xem, là như thế sao?”

      “Đáp án rất ràng —— đương nhiên phải! Các vị oán , oán tuân lệnh Hoa vương mà đồng ý lấy Hướng Cầm công chúa! Đúng vậy a, công chúa tốt như vậy, công chúa hoàn mỹ như vậy, vì cái gì lại chịu lấy ? Ha ha! Chẳng lẽ thông minh như các vị, cũng chỉ có thể nghĩ đến lý do nông cạn là bởi vì cấu kết với Nhữ Dương quận chúa, nên kháng hôn như vậy sao?”

      Lời Tống Ngâm Tuyết rất lợi hại, mặt tán dương mọi người thông minh, khiến cho bọn gián tiếp tiêu tan cơn tức giận, còn mặt hạ thấp Hoa vương, mắng ngu xuẩn mê muội!

      “Mọi người ngẫm lại xem, đến Thượng Quan Huyền Ngọc hề cấu kết với Nhữ Dương quận chúa, cho dù có, nhưng Nhữ Dương quận chúa chết rồi, tại sao lại vì người chết mà đưa mình vào hiểm địa? cũng phải đồ ngốc!”


      “Còn nữa, mọi người nhất định rất ngạc nhiên với thân phận của tiểu nữ, hoài nghi vì sao tiểu nữ lại Thượng Quan Huyền Ngọc là phu quân của mình? Kỳ chuyện rất đơn giản!”

      đến đây Tống Ngâm Tuyết cố ý ngừng lại nhìn nhìn mọi người, sau đó thầm cười lạnh, vẻ mặt giả bộ thẹn thùng, bắt đầu bịa chuyện đầy trời: “Tiểu nữ sống ở vùng ngoại ô Hoa quốc, bởi vì nhiều năm đốn củi hái thuốc dưới chân núi, cho nên màu da đặc biệt đen, có tên là ‘ Hắc Lý Tiếu ’. Tiểu nữ quen biết Huyền Ngọc công tử trong núi, hai người vừa thấy , muốn bên nhau cả đời. Vốn là tháng này muốn đến nhà của tiểu nữ cầu hôn, chính là nửa đường lại bị Thánh Thượng tứ hôn khiến chúng tôi phải chia lìa.”

      “Hướng Cầm công chúa là thân phận bực nào? phải là người mà Tiểu Hắc nữ đê tiện có thể so sánh? Cho nên tiểu nữ thương tâm, mình lặng lẽ bỏ . . . . . .”

      Thế nhân luôn đồng tình kẻ yếu! Lúc này, Tống Ngâm Tuyết giả bộ yếu ớt, mọi người bắt đầu sinh ra lòng trắc với nữ tử này.

      Nhìn thấy mọi người cảm động, Tống Ngâm Tuyết ngừng cố gắng, biểu ra vẻ mặt đau thương, đôi mắt rưng rưng: “Tiểu nữ cùng Huyền Ngọc công tử muốn bên nhau cả đời, thề dù biển cạn đá mòn cũng vĩnh viễn xa rời nhau! Chính là tiểu nữ tự thẹn mình thua kém Hướng Cầm công chúa, cũng muốn bất chấp nguy hiểm kháng chỉ, cho nên chỉ có thể mình nhịn đau rời .”

      “Hôm nay vốn là ngày đại hôn của , ngày lành tháng tốt, phong cảnh rất tốt! Vì muốn gặp lại lần cuối, tiểu nữ mới lặng lẽ tránh trong đám người, yên lặng nhìn .”

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 41.1: Phong hồi lộ chuyển (2)


      “Bởi vì nguyên nhân là. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết cố ý dừng lại chút, để cho tất cả mọi người ở đây có khoảng thời gian bình tĩnh lại, để nghe ràng câu nàng muốn kế tiếp.



      Nàng biết lúc này kỳ trong đáy lòng mọi người, sớm khống chế được lập trường, chậm rãi nghiêng về phía Thượng Quan Huyền Ngọc, cho nên chỉ cần nàng nắm chắc thêm chút, kết quả. . . . . .



      Chuyển động tròng mắt, chậm rãi giương lên nụ cười tự tin, Tống Ngâm Tuyết trước mắt, mặc dù làn da ngăm đen xấu xí, nhưng loại khí chất tiêu sái phát ra từ trong linh hồn, càng tăng thêm phong thái vô hạn của nàng.


      “Các vị Huyền Ngọc công tử giúp đỡ Nhữ Dương quận chúa? Kỳ đúng a. Ta nghĩ vừa rồi các vị ở đâycũng nghe rất rành mạch, ràng Huyền Ngọc công tử là ‘ tai nghe là giả, mắt thấy mới là , nếu như Hoa vương chưa bao giờ gặp Nhữ Dương quận chúa, nên tùy ý phê phán nàng’.”


      “Ta xin hỏi mọi người, mấy lời này của Huyền Ngọc công tử, rốt cuộc có câu nào thiên vị Nhữ Dương quận chúa? Có câu nào giải vây cho nàng ta ?”


      cũng Tống Nhữ Dương tốt đến cỡ nào, cũng nàng ta đáng ghét giống như bên ngoài đồn đại! chẳng qua là đứng ở Lập trường của Đại nghĩa, hướng Hoa vương, hướng chúng ta truyền lại cái đạo lý: Trăm nghe bằng thấy! Chuyện mình tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe người khác , cần gì phải trắng trợn nghênh ngang phát biểu?”


      “Nghe nhầm đồn bậy, vốn cũng phải là cái phẩm chất tốt lành gì, chỉ là trò giải trí tiêu khiển đốt thời giờ của mấy kẻ nhàm chán nơi phố phường, người bình thường bậy thôi, nhưng Hoa vương thân phận tôn quý, địa vị cực cao, làm sao có thể khinh suất mà mấy lời đồn nhảm vô trách nhiệm như mấy kẻ đầu đường xó chợ được?”


      “Hoa vương chính là người đứng đầu nước, ngôn hành cử chỉ đều đại biểu cho tôn nghiêm của quốc gia! Huyền Ngọc công tử vốn là hảo tâm nhắc nhở Hoa vương, để cho mất hết thể diện trước nhân dân, trước người trong thiên hạ, tổn hại đến thân phận, đây hoàn toàn là suy nghĩ vì thể diện quốc gia, chính là vì cái gì mọi người lại ủy khuất oan uổng như vậy?”



      Lời ngoại trừ những câu bất bình vì Huyền Ngọc đồng thời cũng công kích Hoa vương ngôn hành thất thố. Nghe vậy, Hoa vương liều mạng nhịn cơn tức giận trong lòng xuống, vẻ mặt tái nhợt trừng mắt.



      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết sợ hãi chút nào, sau khi quăng lại cho cái liếc mắt gây hấn, cười cười mở miệng : “Huyền Ngọc công tử là thánh nhân cao quý nhất của Đại nghĩa, trong lòng của chỉ có đạo huấn cùng giáo lí! Có câu ‘ Người chết rồi thôi ’! Hôm nay Nhữ Dương quận chúa còn nhân thế rồi, giờ phút này chúng ta cần gì phải trách móc nặng nề nhiều như vậy nữa? bằng để cho mọi chuyện đều hóa thành mây khói tiêu tán theo gió . . . . . . .”



      Có chút buồn bực khi về chuyện mình chết, cuối cùng Tống Ngâm Tuyết còn nhân cơ hội hướng mọi người chỉ ra trí tuệ siêu quần, phẩm đức cao thượng của Thượng Quan Huyền Ngọc khỏi khiến mọi người đều bị thuyết phục hòan toàn.



      “Thánh công tử hổ là thượng nhân! Có trí tuệ như thế, ôm ấp tình cảm sâu nặng như thế!”


      “Đúng vậy a, so với vĩ đại của thánh công tử, chúng ta quá bé!”


      “Đúng a! Ta còn tưởng rằng ta chuyến này là ra về tay rồi? Ai có thể tưởng tượng được ta lại được gặp màn chính nghĩa trùng trùng như vậy ! Thánh công tử là thánh nhân trăm năm khó gặp, vừa rồi hiểu lầm hỗn loạn như vậy, lại vẫn có thể ngạo nghễ đứng thẳng, nhúc nhích đối mặt với mọi người!”


      “Tmd ta nhưng là hỗn đản! Vừa rồi ta còn đánh thánh công tử quyền! Ta đáng chết! Ta là đáng chết!”


      “Ai, xem ra chúng ta đều trách oan người tốt! Như vậy , ngày mai những kẻ phạm tội chúng ta, cùng nhau đến biệt viện của công tử chịu đòn nhận tội mà sám hối !”


      “Ừ, hay đấy! Quyết định như vậy ! Nhất định phải sám hối!”


      “Được được!”



      Mọi người ngươi lời ta lời thảo luận sôi nổi, hoàn toàn nghiêng về phiá Thượng Quan Huyền Ngọc.



      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười lắng nghe, mở miệng cổ động: “Huyền Ngọc công tử đạo đức cực tốt, phi thường đạo nghĩa, hành xử luôn tình thâm nghĩa trọng, thậm chí tiếc bỏ qua thanh danh của mình, loại phẩm chất này, loại tình cảm sâu đậm này, quả thực chính là thế gian hiếm có, mẫu mực có hai của đại nghĩa!”



      Ca ngợi đến ngàn hoa bay loạn, nịnh hót đến phân ngựa cũng muốn nở hoa, Tống Ngâm Tuyết lại lần nữa gia cố hình tượng tuyệt vời của Huyền Ngọc trong suy nghĩ của mọi người, để nhận thức này triệt để ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ!



      Giai nhân tuyệt đại, tao nhã vô hạn, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi mà , mặc dù bề ngoài cũng hơn người, nhưng mà từng câu từng chữ lại sâu vào lòng người.



      Bị nàng hấp dẫn, bị nàng thuyết phục, từ Đường mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt tràn đầy tán thưởng.



      Mà Phục Linh cùng đám tông trưởng đại nghĩa, cũng dùng ánh mắt giống nhau nhìn nàng, trong nội tâm vì thông minh của nàng mà cảm thán, cũng vì tài năng khéo léo như rót mật của nàng mà chấn động.



      Nữ tử như thế, nếu là nam tử, đúng là người tài mà đại nghĩa bọn tìm kiếm a, chỉ tiếc, chỉ tiếc. . . . . . Lắc đầu, đám tông trưởng vì bỏ lỡ nhân tài mà tiếc hận, mà lúc này Phục Linh bên cạnh, vừa cảm kích nữ tử, đồng thời cũng khỏi quăng ánh mắt nghi hoặc về hướng nàng.



      Rốt cuộc nữ tử này là ai chứ?



      dám xác định công tử chưa từng từng có cái ước định gì với nàng ta, bởi vì trong lòng công tử, ngoại trừ Tống Ngâm Tuyết ra, chấp nhận nổi người thứ hai! Cho nên căn bản là có khả năng xảy ra chuyện hôn duyên ước định, Hoa vương chia rẽ như nàng ta . . . . . . Chính là, nếu phải như vậy, rốt cuộc chân tướng là cái gì ? nữ tử thân cũng chẳng quen, vì cái gì mà nàng ta chịu hi sinh danh tiết của mình để bảo vệ công tử? , . . . . . .



      Phục Linh khó hiểu, giương mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, muốn từ mặt nhìn ra chút manh mối, chính là ngoại trừ vẻ mặt lạnh nhạt ra, cũng có biểu lộ gì khác.



      Kỳ mặc dù vẻ mặt Thượng Quan Huyền Ngọc lạnh nhạt làm cho người ta nhìn ra tâm tình, chính là trong đáy lòng , lại dồn dập sóng lớn.



      Có trời biết khi nghe được Tống Ngâm Tuyết trước mặt mọi người là phu quân của nàng trong lòng của kích động bao nhiêu? muốn bả tiến lên gắt gao ôm nàng, từ nay về sau bao giờ buông ra nữa! Chính là cứ chần chừ, cố gắng nhẫn nhịn làm như vậy. thể lại xúc động mà làm lộ thân phận của Ngâm Tuyết, thể lại đưa nàng vào tình thế nguy hiểm.



      dám nắm tay lại, sợ tâm tình khẩn trương của mình bị người ta nhìn ra, Thượng Quan Huyền ngọc liều mạng cố nén, giữ bộ dạng lạnh nhạt thanh nhã.



      Lúc này, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, Tống Ngâm Tuyết chuyển mắt, sau đó tiến lên chậm rãi về phía Thượng Quan Huyền Ngọc, vẻ mặt thương tiếc đau lòng giơ tay lên, trong miệng những lời mà chính nàng cũng cảm thấy muốn nổi da gà toàn thân: “Ngọc lang, chàng nhất định là rất đau a. . . . . .”



      Ngọc lang?



      Nghe xong lời này, Thượng Quan Huyền Ngọc cố nín cười, so với “Tiểu Ngọc Ngọc”, tất nhiên là vạn phần hưởng thụ cái cách gọi “Ngọc lang” này, nhìn bàn tay thon dài của nàng ôn nhu ngừng vuốt ve qua lại bên mặt bị thương của mình, ánh mắt trong suốt hàm quang, chớp động thôi.



      Trái tim trong tích tắc trở nên mềm nhũn! Nhìn Tống Ngâm Tuyết như thế, trong lòng Thượng Quan Huyền Ngọc tràn đầy sủng nịch, say đắm, si mê, say lòng. . . . . . Người của a, luôn khiến dứt bỏ được, luôn làm cho quyến luyến thôi! Nàng nghịch ngợm, nàng gian trá, nàng phúc hắc, nàng phóng túng. . . . . . tất cả đều khiến rung động sâu, làm cho trái tim khỏi nhảy lên từng hồi!



      “Ái da –” trong lúc đó, cơn đau từ mặt truyền đến, khi liếc nhìn nàng trong đôi mắt tràn ngập vui sướng kia, lúc này từ từ chảy ra giọt lệ.



      Trái tim vào khắc kia nổ tung, toàn thân như bị điện giật cách nào nhúc nhích!



      biết, nàng diễn trò, hơn nữa hành động vô cùng cao minh, thực đến mức người bình thường cách nào tưởng tượng nổi.



      ràng trong đôi mắt kia tràn đầy vui vẻ, trêu tức mà đùa cợt cố ý khiến mình bị đau nhức màkêu lên tiếng, chính là nàng lại có thể chuẩn xác nắm chặt thời cơ, khi chính mình kêu lên đồng thời cũng chảy xuống giọt nước mắt trong suốt, khiến toàn bộ mọi người ở đó đều rung động!



      Trong mắt mọi người, giọt nước mắt kia là biểu tượng của tình sâu đậm, vì thấy người chịu đau mà kìm lòng được thâm tình tuôn ra, đó là biểu của tình say đắm tinh khiết nhất trong đất trời, khiến cho bọn họ hoàn toàn bị thuyết phục.



      Thân thể Thượng Quan Huyền Ngọc cứng còng, vẫn nhúc nhích, biết hàm nghĩa của giọt nước mắt này, nó chảy ra phải vì , chỉ là diễn trò. Nhưng mà vẫn áp chế nổi rung động trong lòng, nhịn được muốn ôm chặt lấy nàng!



      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng rơi lệ, lần đầu tiên nàng rơi lệ vì ! Tuy nhiên tình cảm mặt phải là , nhưng bất luận như thế nào, vẫn là người đầu tiên. . . . . .



      “Ngâm. . . . . .” Vừa mới trầm giọng ra chữ, cuối cùng lại nuốt xuống, lúc này, khi tất cả mọi người còn rưng rưng cảm động Ngâm Tuyết cười thầm trong lòng, mở miệng đúng lúc: “Ngọc lang, thiếp sai rồi, thiếp nên ích kỷ rời mình, để chàng độc đối mặt với khốn cảnh. Thiếp nghe mấy ngày trước chàng ở đường cái nhìn thấy nam tử rất giống thiếp, trong lúc hoảng hốt coi thành thiếp, còn luôn miệng kêu tên của thiếp “Di Huyên”, do đó mà bị người ta hiểu lầm thành đồng tính . . . . . .”



      Trong lời của Tống Ngâm Tuyết, mỗi chữ mỗi câu đều vô cùng khéo léo hướng mọi người giải thích tình cảnh nàng gặp Thượng Quan Huyền Ngọc ngày đó.



      Sau khi nghe vậy, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu hiểu ý : đúng, lúc ấy trong lúc rối loạn, hình như thánh công tử gọi hai chữ này —— Di Huyên? Di Huyên! Tên rất hay! Tên rất hay!



      câu cứ như là phát ra từ tim gan, mũi tên trúng hai con nhạn làm sáng tỏ nghi án đồng tính của Thượng Quan Huyền Ngọc, lại biến tướng mê hoặc mọi người, đưa hai chữ”Ngâm Tuyết” bọn họ vốn nghe quá ràng, chính thức sửa chửa thành”Di Huyên”!



      Mọi nghi vấn cơ bản được giải quyết, thế cục cũng hoàn toàn nghiêng về phía Thượng Quan Huyền Ngọc, Tống Ngâm Tuyết lúc này, thầm cười lạnh liếc nhìn Hoa vương, lập tức nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, nhưng kì thực là hướng về phía mọi người mở miệng : “Ngọc lang, ta thực vui mừng chàng giống tên Trần Thế Mỹ mà bà nội thiếp từng kể. . . . . .”



      Trần Thế Mỹ* này là ai a? Tại sao bọn họ chưa từng nghe qua? Mọi người khó hiểu, ngẩng đầu muốn biết tới cùng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, mở miệng giảng giải cho bọn họ.





      (*Phò mã Trần Thế Mỹ, đỗ tân khoa trạng nguyên rồi kết hôn công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau bị Bao Công xử tội chết.

      ————————————–…
      Tóm lược vụ án:

      Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu thưởng thức và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn vui. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, ra đó chính là vợ và con của Trần Thế Mỹ.
      Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ nhận vợ con và sai người đuổi họ .

      Dưới giúp đỡ của Triển Chiêu, tới được công đường nhờ Bao đại nhân phán xét minh oan cho . Bao Chửng biết rằng phò mã bỏ vợ con cưới công chúa là phạm tội khi quuân, lại nghĩ đến Tần Hương Liên và hai đứa con nơi nương tựa. Ông có ý khuyên Trần Thế Mỹ quay đầu. ngờ Trần Thế Mỹ lại phái Hàn Kỳ giết hại ba mẹ con. May được Triển Chiêu tới cứu kịp thời. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình làm, mang đao đồng vốn là vật trong phủ Phò Mã làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.

      Bao Chửng rất tức giận bày kế để Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội. Trần Thế Mỹ ỷ vào che chở của vợ và thái hậu sau lưng nên coi ai ra gì. Đúng vào lúc phán xét Trần Thế Mỹ, Thái hậu và công chúa tới đòi người. Bao Chủng biết làm thế nào Tân Hương Liên kêu oan và than thế gian này có thanh thiên, nét mặt của Bao Chủng thay đổi hẳn. Ông cởi bỏ nón quan đầu và xử chém Trần Thế Mỹ dưới hổ đầu đao.)



      Từ câu “Hiếu kỳ hại chết mèo”, có thể thấy được dưới điều khiển của lòng hiếu kỳ, động vật nào cũng phát sinh hứng thú, huống chi con người? Hoa vương tàn hung ác nhìn nữ tử say sưa mà trước mắt, hai đấm phẫn nộ ngừng nắm chặt.



      nghĩ đến vất vả lắm mới kích động được tâm tình của dân chúng, lại bị nữ tử ba xạo mấy câu liền sóng êm gió lặng, lại còn khiến mọi người dưới lòng hướng về Thượng Quan Huyền Ngọc, khiến cho kế hoạch trả thù của tan thành mây khói!



      cam lòng! cho phép! là người đứng đầu quốc gia, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, làm sao có thể dễ dàng để chuyện như vậy phát sinh? Sao có thể tiếp nhận cơn tức này? Tuyệt đối thể!



      Híp mắt, giương mắt nhìn chung quanh, thấy nữ tử sinh động như diễn giải với mọi người, “Chỉ thấy Bao đại nhân giận dữ hô tiếng, ‘ Có ai , hổ đầu trảm chờ lệnh! Thay ta đem tên Phò mã gia Trần Thế Mỹ tham vinh hoa phú quý, vứt vợ bỏ con này đẩy tới dưới đao, tử hình ngay tại chỗ’!” Lúc này, mặt Hoa vương tình bất định, biến hóa đan xen!



      Tống Ngâm Tuyết kể chính là chuyện xưa Bao Chửng chém Trần Thế Mỹ , dùng Trần Thế Mỹ tham vinh hoa phú quý muốn làm Phò mã gia mà vứt vợ bỏ con để làm nổi bật của ngay thẳng Thượng Quan Huyền Ngọc, khỏi khiến cho mọi người nhất trí khen ngợi.



      Hoa vương vắt óc suy nghĩ, xem lại mọi chuyện từ đầu chí cuối, ngay lúc đó tinh quang lóe lên trong mắt, lập tức giương bàn tay lên mở miệng với mọi người: “Di Huyên nương, nếu như đúng như lời , quả thực là trẫm là đúng! Trẫm lập tức hủy bỏ hôn lễ giữa Huyền Ngọc công tử cùng Hướng Cầm, và nhận lỗi với các ngươi. Nhưng mà, mọi chuyện phải có điều kiện tiên quyết đó là —— làm sao trẫm biết được những lời ? có nửa điểm lừa gạt cùng trêu đùa?”



      Hoa vương phun ra câu lạnh như băng, làm cho thần trí tất cả mọi người đều quay lại, lập tức trong lòng nghi hoặc quả thực là có tồn tại chỗ nhầm lẫn như vậy.



      Hoa vương đúng! Dù sao từ đầu tới đuôi cả kiện này đều do mình nàng , ai có thể chứng minh nó là ?



      “Đúng rồi ‘ hắc lý tiếu ’ nương, những lời , có ai có thể chứng minh hay ?” Tuy cảm thấy hoài nghi, nhưng lúc này mọi người coi như cũng khách khí, xúc động cùng kiêu ngạo như lúc nãy nữa, chỉ lòng muốn biết chân tướng.



      Những lời này, đều là nàng tạm thời thêu dệt nhăng cuội, đào đâu ra cái gì có thể chứng minh ? Lúc này, khi bọn Huyền Ngọc, Phục Linh trố mắt, Hoa vương cảm thấy đắc ý, trong đầu Tống Ngâm Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi phải làm sao để chống đỡ.



      “Ta có thể chứng minh!”

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 41.2: Phong hồi lộ chuyển (2)


      “Ta có thể chứng minh!”

      giọng nữ thanh lệ truyền đến, có bất kỳ chần chờ cùng do dự nào, lúc này, khi lực chú ý của tất cả mọi người( kể cả Tống Ngâm Tuyết ) đều bị hấp dẫn Hướng Cầm công chúa đột nhiên mở miệng, tiếp đó đưa tay nhấc khăn voan lên, vẻ mặt bình tĩnh đến bên cạnh Hoa vương : “Phụ hoàng, Hướng Cầm có thể chứng minh. “

      Nàng? Hướng Cầm công chúa! Đây là cái tình huống gì? Chẳng lẽ bọn họ chó cắn nhau sao? Chớp chớp mắt to, Tống Ngâm Tuyết khó hiểu, thầm nghĩ kĩ công chúa này làm sao vậy nhỉ? phải nàng ta cố ý muốn gả cho Thượng Quan Huyền Ngọc đấy sao? Tại sao bây giờ lại mở miệng giúp bọn ?

      Bình tĩnh mà nhìn, bất động thanh sắc, Tống Ngâm Tuyết mang theo thần sắc dò xét nhìn Hướng Cầm công chúa Hoa Ôn Nhứ, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.

      Kỳ chỉ là Tống Ngâm Tuyết, mà ngay cả Hoa vương cũng cảm thấy kinh ngạc, giờ phút này có chút tin vào lỗ tai của mình nghi hoặc mở miệng : “Nhứ nhi, con cái gì? Con có thể chứng minh?”


      “Dạ, phụ hoàng, nhi thần có thể chứng minh!” Cười nhạt gật đầu, Hướng Cầm công chúa tiến lên, đảo mắt qua Thượng Quan Huyền Ngọc, sau khi liếc nhìn sâu, lại quay mặt về phía mọi người.

      “Xin mọi người đừng hoài nghi, Hướng Cầm có thể chứng minh những câu vị nương này . Hướng Cầm thích thánh công tử, lòng muốn cùng kết làm phu thê, chính là trong lòng thánh công tử có Hướng Cầm, chỉ có bóng hình xinh đẹp của vị nương trước mắt này.”


      “Vốn là phụ hoàng tứ hôn, Hướng Cầm rất cao hứng! Bởi vì chỉ cần là nữ tử, ai cũng muốn gả cho lang quân như ý của mình. Chính là ai ngờ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, cuối cùng Hướng Cầm cũng thể tiến vào trong nội tâm của thánh công tử, để hai người tình hòa ý hợp.”


      ” Hướng Cầm là người trong cuộc, cũng là người nhận thức tư vị ràng nhất. Tuy vừa rồi đầu Hướng Cầm đội khăn hỉ, nhưng từ từng câu từng chữ mà vị nương này , Hướng Cầm có thể hiểu được tình cảm sâu đậm giữa bọn họ.”


      “Thánh công tử ôm tấm chân tình với vị nương này, mà vị nương này cũng thế. Tình cảm giữa bọn họ, có chỗ cho Hướng Cầm chen chân vào, cho nên Hướng Cầm lựa chọn buông tay . . . . .”

      Hướng Cầm công chúa chậm rãi , trong đôi mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, có quyến luyến cùng ái mộ sâu sắc.

      Nàng cười cay đắng, cuối cùng nhấc chân thong thả tiến lên, tay cầm tay Tống Ngâm Tuyết, chậm rãi để vào trong tay Thượng Quan Huyền Ngọc, sau đó cảm thấy vô cùng ảm đạm, nhưng mà vẻ mặt vẫn tươi cười chúc phúc mở miệng : “Huyền Ngọc công tử, xin lỗi vì tình của Hướng Cầm mang đến rắc rối cho công tử, Hướng Cầm xin tạ tội với công tử. Di Huyên nương là nương tốt, nàng đáng để công tử say mê như thế! Cho nên hôm nay, Hướng Cầm đem nàng giao đến trong tay công tử, hi vọng từ nay về sau công tử có thể trân trọng nàng ấy, thương tiếc nàng ấy, vĩnh viễn thương nàng cả đời. . . . . .”


      “Công chúa. . . . . .” Vẻ mặt chấn động, trong mắt đầy phức tạp, tay Thượng Quan Huyền Ngọc nắm chặt bàn tay thon dài của Tống Ngâm Tuyết , mắt nhìn Hoa Ôn Nhứ, trong miệng khỏi .

      “Nhứ nhi, con ——” đúng lúc này, Hoa vương bên cạnh vừa thấy nữ nhi bảo bối của mình như thế, trong nội tâm vừa tức lại đau, khỏi lên tiếng.

      Thấy vậy, Hướng Cầm công chúa Hoa Ôn Nhứ quay đầu lại, vẻ mặt điềm tĩnh cười : “Phụ hoàng, có câu ‘ Trữ sách mười ngọn miếu, phá mối nhân duyên ’, Nhứ nhi nhìn ra bọn họ là tình nhau, cho nên xin phụ hoàng chấp thuận để con thành toàn bọn họ. Hơn nữa, thánh công tử cũng kiên trì mức này rồi, đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, chúng ta cũng nên buông tay. . . . . .”

      Giương mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Huyền Ngọc, tình ý vô hạn, Hoa Ôn Nhứ dùng sức nắm chặt, làm cho hai tay của Tống Ngâm Tuyết cùng Huyền Ngọc khỏi càng quấn lấy nhau chặt hơn.

      Nàng biết, kỳ nàng mực biết , nương trước mắt này, cũng Huyền Ngọc công tử như chính ta . Trong tích tắc nàng xốc khăn voan lên, nàng thấy ràng trong mắt nương kia, cũng có tình cảm cháy bỏng như bình thường mình trông thấy người ….

      Đều là nữ tử nên hiểu nhau nhất! Tuy nương kia che dấu vô cùng tốt, tất cả mọi người bị nàng lừa, chính là nàng lại .

      Biết nương kia dối, lại còn thành ý chúc phúc, đây là bất đắc dĩ của nàng, cũng là nỗi buồn của nàng. Nàng trách nương kia, ngược lại cảm kích nàng ta sâu, bởi vì từ trong mắt Thượng Quan Huyền Ngọc, nàng có thể thấy được mê luyến ấy vô cùng sâu sắc.

      thích nàng ta, hơn nữa còn rất thích rất rất thích! Điểm này, làm cho nàng rất là đố kỵ, còn rất tổnthương! Chính là, bất luận như thế nào, nàng đả kích, cũng trả thù, nàng chỉ biết cố gắng hết sức trợ giúp , thành toàn .

      Nàng mến Huyền Ngọc công tử, muốn cùng ở chung chỗ. Chính là, nàng lại muốn bởi vì tình ích kỷ của chính mình mà hủy diệt hết thảy của , danh dự của , địa vị của .

      Nàng, Hoa quốc Hướng Cầm công chúa, cũng bao giờ cố ý miễn cưỡng người khác! thích nàng, kháng cự nàng như vậy? Nàng liền thu hồi tất cả tình , tất cả tâm tư nàng dành cho .

      Nếu quan tâm đến nàng thôi! Tuy quyết định như vậy rất đau, tuy quá trình rất gian khổ, nhưng nàng hối hận!

      Ngay từ đầu, nàng cũng biết trong lòng của có khắc ghi bóng hình, cho nên nàng thuận theo quyết định của Hoa vương, ảo tưởng ngày kia có thể dùng chân tình của mình cảm động . Chính là tiếp nhận nàng, tình nguyện mất tất cả cũng muốn thoát khỏi nàng.

      là thành toàn, là kính dâng. Nàng hy vọng bởi vì ham muốn cá nhân của mình nàng, mà cuối cùng làm hại thân bại danh liệt, mất sạch thanh danh.

      Nàng hiểu được dụng ý của phụ hoàng là muốn kéo xuống ngựa, chính là nàng muốn, nàng muốn chứng kiến chuyện như vậy phát sinh, bởi vì nàng có tôn nghiêm, nàng có kiêu ngạo!

      Thượng Quan Huyền Ngọc nhìn Hoa Ôn Nhứ trước mắt, trong nội tâm có loại cảm giác nên lời. Vì cái gì nàng ta lại làm như vậy? có chút . . . . . .

      Đó là nữ nhân thông minh! Tống Ngâm Tuyết nhìn thấy hết thảy, thầm tán thưởng, thần thái trong mắt cũng thay đổi.

      Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều hiểu ý, đúng lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết nhìn Hoa Ôn Nhứ, mà Hoa Ôn Nhứ cũng nhìn Tống Ngâm Tuyết, Hoa vương bên cạnh lên tiếng, “Nhứ nhi, Thượng Quan Huyền Ngọc nhục nhã con như vậy, làm sao con có thể ——”


      “Phụ hoàng. . . . . .”

      ngụm cắt ngang lời Hoa vương, Hướng Cầm công chúa nhìn phụ thân của mình mở miệng :

      “Phụ hoàng, thánh công tử có người trong lòng rồi, Nhứ nhi cũng muốn dây dưa nữa. Trước đây là do biết, hôm nay biết, chúng ta cũng nên làm cho người khác khó chịu. Dù sao Nhứ nhi cũng có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của mình, muốn để cho người ta coi thường. Cho nên phụ hoàng, phụ hoàng đáp ứng Nhứ nhi nha, để cho bọn họ thành thân. . . . . .”


      câu hợp tình hợp lý, mà đồng thời lại đem phẩm chất, thân phận của mình đẩy lên tầng, khiến cho mọi người ở đây khỏi nhất trí cảm thán.

      “Quả nhiên là Hướng Cầm công chúa tài đức vẹn toàn của nước ta a, hào sảng như vậy, phân lí lẽ như vậy!”


      “Đúng đúng! Tuy rằng trước kia là vì công chúa mới chia rẽ nhân duyên của thánh công tử, nhưng chuyện này cũng là do Hướng Cầm công chúa biết tình hình a! Có câu ‘người biết có tội ’! Hướng Cầm công chúa của chúng ta có thể kịp thời nhận ra sai lầm, hơn nữa còn chịu thành tâm sửa sai, chỉ bằng phần nhân tình này thôi, nữ tử trong thiên hạ có mấy người có thể so sánh với nàng!”


      “Đúng, có lý! Ngươi nhìn Hướng Cầm công chúa xem, hôm nay thánh công tử hối hôn, trong lòng nàng khẳng định dễ chịu, chính từ đầu đến cuối mặt nàng vẫn mỉm cười, đúng là thành tâm chúc phúc cho thánh công tử!”


      sai! Hướng Cầm công chúa đúng là mẫu mực cho nữ tử trong thiên hạ, ôn nhu, đoan trang, hào phóng, hợp lễ.


      Vì thành toàn thánh công tử, thậm chí tiếc để mình chịu thiệt thòi cầu xin Hoa vương.”

      “Đúng vậy a, đúng nữ tử tốt hiếm có a!”


      “Ừ, sai!”

      Mọi người đều tán dương, cảm thán, thấy như thế, thần sắc Hoa vương vốn vui, bất giác cũng chậm rãi chuyển biến.

      Ai, nữ nhi này của a, đúng là làm cho vừa vừa hận!


      hận chính là nàng ngốc nghếch, ràng cứ như vậy mà buông tha Thượng Quan Huyền Ngọc, còn dốc hết sức muốn thành toàn ? Nhưng là lại ở chỗ, nữ nhi của quá thông minh, thấy có khả năng tranh giành tình , liền đơn giản buông tay lui bước, lưu lại cái mỹ danh truyền lại cho đời sau.

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 42.1: Cầu hôn


      Nghe Hướng Cầm công chúa xong, Hoa vương gật đầu, cuối cùng nhịn cơn tức trong lòng xuống, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, bất đắc dĩ đáp ứng.

      Thấy vậy, Hướng Cầm công chúa khom người, sau khi câu”Tạ phụ hoàng chấp thuận“, đảo mắt nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ngọc.

      Cực lực khắc chế tình ý trong lòng, mỉm cười ngọt ngào làm lễ với cùng Tống Ngâm Tuyết, : “Hai vị, hôm nay phong ba qua , cầu vồng sơ , Hướng Cầm có gì khác, chỉ biết cầu chúc hai người sau này hạnh phúc đến đầu bạc răng long, nâng khay ngang mày*!”


      (*Ngâng khay ngang mày : ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)

      nhàng mềm mại , mang theo tình ý thân thiết! Lúc này, trong nội tâm Hoa Ôn Nhứ có nửa phần giả tạo, có cũng chỉ là tâm buông tay, cùng lời chúc phúc đầy thành ý.

      Nghe lời nàng , Tống Ngâm Tuyết tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, khóe miệng lên nụ cười nhàn nhạt, như có như . Hoa Ôn Nhứ? nữ nhân tệ! Về sau nếu có cơ hội, có thể giao hảo phen.

      Tống Ngâm Tuyết nhìn như vậy, trong lúc lơ đãng Hướng Cầm công chúa cũng nâng hai con ngươi lên, hai người mỉm cười, khẽ gật đầu ra hiệu.

      Hắc lý tiếu Di Huyên sao? nữ nhân thông minh như vậy, chỉ đốn củi hái thuốc trong núi sao?

      Nàng tin.

      Nhàn nhạt cười, chậm rãi xoay người về hướng Hoa vương, nhưng khi nàng quay đầu lại, Hướng Cầm công chúa dường như có chút thâm ý liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết, sau đó tự nhủ trong lòng: “Mặc kệ là ai? Ta vẫn nhớ kỹ. Tin tưởng nữ tử có thể có tâm tư thông minh, khéo léo như thế, cũng hiếm thấy trong thiên hạ. hy vọng đến ngày có thể dùng thân phận thực gặp lại ta, hai chúng ta là bằng hữu. . . . . .”

      loại ăn ý, loại ăn ý giữa những nữ nhân thông minh chậm rãi nảy sinh, dù cho nhiều, cũng có thể cảm nhận được nhau!

      Lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn Hướng Cầm, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh khỏi chậm rãi nắm chặt tay.

      Muốn? Hay là muốn? Đó là cơ hội, cơ hội có thể làm cho có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng! Cho nên giờ phút này là may mắn hay bất hạnh? Lựa chọn hay lựa chọn? Thượng Quan Huyền Ngọc do dự.

      Nếu như làm như vậy, biết xuất cái dạng hậu quả gì? Chính là làm? hối tiếc cả đời! Nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ?

      Tay, khỏi nắm chặt lại, bắt lấy bàn tay thon dài mềm mại của nàng, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Huyền Ngọc ửng đỏ, trái tim tự chủ được bắt đầu chậm rãi đập nhanh hơn.

      Tổng cộng đụng vào nàng hai lần, lần đầu tiên là trong xe ngựa, mê man sờ soạng thân thể trúng Cực lạc đan của nàng, mà lần thứ hai chính là tại, gắt gao cầm bàn tay thon của nàng mà muốn buông ra.

      Thôi, chết chết a! Dù sao nếu như cuộc đời này có nàng, cũng sống nổi!

      Sau khi hạ quyết định, vẻ mặt kiên quyết, cuối cùng Thượng Quan Huyền Ngọc nhấc chân tiến lên bước, cao giọng mà mở miệng ràng với Hoa vương: “Thượng Quan Huyền Ngọc đa tạ Hoa vương và công chúa thành toàn! Huyền Ngọc cùng Di Huyên tình đầu ý hợp, vốn định tháng này kết hôn, ai ngờvề sau thần xui quỷ khiến thế nào, kết quả lại diễn biến thành cục diện hôm nay.”


      “Thượng Quan Huyền Ngọc vô dụng, làm hại nữ tử mình mến chịu khổ như vậy, đến cuối cùng còn vì cứu muốn ta, tiếc hy sinh thanh danh của mình xuất đầu lộ diện, Huyền Ngọc đúng là áy náy, bất an trong lòng.”


      ” Thượng Quan Huyền Ngọc ta từng thề với trời, kiếp nầy cũng chỉ lấy mình nàng, có hai lòng! Hôm nay, tại từ đường đại nghĩa, trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ, Huyền Ngọc khẩn cầu Hoa vương cũng tất cả các vị tông trưởng giúp Huyền Ngọc chủ trì hôn lễ, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất trong đời ta!”

      Lời vô cùng kiên định, chấn kinh tất cả mọi người.

      từ đường, Phục Linh khỏi há to mồm, kinh ngạc khép lại được. , vì cái gì công tử lại hành động như thế? Lại muốn cầu Hoa vương chủ hôn cho cùng nữ tử lai lịch kia?

      Kỳ quái? Trái tim của Công tử, phải vẫn mực đặt người Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết sao? Vậy tại sao lại có hành động như thế? Cho dù là muốn diễn trò, cũng cần diễn nguyên tuồng a? Chỉ cần ngừng lại ở đây là được rồi, cần phải thực thành thân!

      nghĩ ra! nghĩ ra!

      Phục Linh cau mày, lắc đầu nhìn hết thảy, tuy trong nội tâm thực rất lo lắng, nhưng cách nào ngăn cản, cũng vô lực ngăn cản! Chỉ có thể trừng mắt nhìn, nhìn phản ứng của Hoa vương.

      Tống Ngâm Tuyết nghe Thượng Quan Huyền Ngọc xong…, giật mình mạnh mẽ quay đầu lại liếc nhìn .

      Kính nhờ, nàng cũng chuẩn bị diễn đến nước này a?

      Mấy lời vừa rồi, đều là do nàng bừa ra có được , chỉ là lừa gạt gạt người ta, lại cho là ? được, được, tuyệt đối được!

      Nàng chỉ định tới cứu người, cần làm tới mức hi sinh bản thân luôn nha? Thượng Quan Huyền Ngọc tên hỗn đản này, nhìn bộ dáng có vẻ ngoan ngoãn, nhưng ai ngờ tên qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn!

      Quả nhiên, văn nhân thể tin, bụng toàn ý xấu, quả thực là ghê tởm hết sức!

      Cau mày, hai mắt to mà có thần liều mạng trừng mắt, muốn mượn hành động này để biểu lộ thái độ bất mãn của mình.

      Thấy vậy, biết trong bụng nàng nghĩ cái gì, Thượng Quan Huyền Ngọc, đơn giản là hạ quyết định, hoặc là làm, làm cho xong thuận thế kéo tay kia của nàng, vẻ mặt thâm tình chân thành : “Di Huyên, ta biết trước kia ta khiến nàng phải chịu thiệt thòi, cho nên tại, ta tận lực bù đắp cho nàng. Nàng cần thẹn thùng, ta tin rằng mỗi người ở đây, đều thiệt tình thành ý chúc phúc cho chúng ta.”

      Có câu gọi là”Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau”, chỉ có Hoa vương biết cách lợi dụng quần chúng, Thượng Quan Huyền Ngọc cũng biết!

      Lúc nãy phản kháng, phải bởi vì cãi lại, mà là căn bản muốn cãi cọ! Huyền Ngọc công tử nổi danh xảo biện như hoàng, nếu quả muốn dùng lời lẽ chiến trận phân cao thấp, chỉ sợ mười Hoa vương cũng phải đối thủ của !

      Chính là cũng làm như vậy, bởi vì nguyên nhân là muốn buông tha, muốn mượn tay Hoa vương triệt để thoát khỏi hết thảy ràng buộc, sau đó, từ nay về sau có thể hề cố kỵ, hề băn khoăn theo đuổi Tống Ngâm Tuyết, theo đuổi tình trong lòng !

      Lời mà Huyền Ngọc , khiến Tống Ngâm Tuyết nghe xong trong nội tâm khẽ mắng hồi: tnnd, quả nhiên nam nhân có ai tốt cả! Giống như cái tên trước mắt này, ràng nhìn thiện lương vô hại như vậy, nhưng ai có thể tưởng tượng được kết quả hóa ra cũng là con sói chính cống . . . . . Cảm thấy thầm hận, buồn bực, lúc Tống Ngâm Tuyết vừa định mở miệng cự tuyệt, mọi người bên cạnh nghe lời hiệu triệu, liền hưng phấn la hét ồn ào: “Thành thân —— thành thân —— thành thân ——”

      “Ai, ta Di Huyên nương, cũng đừng thẹn thùng nữa, nhanh gật cái đầu, động cái phòng , sớm sinh cái tiểu thánh công tử cho chúng ta a!”


      “Đúng vậy a, Di Huyên nương! Vừa rồi lúc giải thích giúp thánh công tử, lời lẽ hùng hồn biết mấy! Tại sao mới lát, lại thẹn thùng chịu chuyện rồi? Mau đồng ý, đồng ý a!”

      “Đúng! Đúng! Chúng ta đứng ở chỗ này lâu như vậy, tốt xấu gì cũng nên để cho chúng ta thấy hôn lễ chứ a? Bằng trong lòng chúng ta rất là buồn bực nha!”


      “Đúng đúng! Di Huyên nương, ta cố ý từ Đông Bình chạy đến đây, mục đích cũng là vì muốn thấy phong thái của thánh công tử lúc đại hôn! thể để cho ta mất hứng mà về chứ?”


      “Mặc kệ! Mặc kệ! Thành thân —— thành thân ——”

      Lúc này, trong tiếng kêu gào của mọi người, dưới đồng ý của tông trưởng đại nghĩa, Thượng Quan Huyền Ngọc tiến lên bước, nghiêm mặt nhìn Hoa vương “Khẩn cầu Hoa vương giúp Huyền Ngọc chủ trì hôn lễ!”

      Kỳ Thượng Quan Huyền Ngọc cũng nhất định cần Hoa vương chủ trì hôn lễ, chỉ là nếu do Hoa vương đến chủ trì, sau này cuộc hôn nhân của được cả thiên hạ biết, như thế, người ngọc bên cạnh, rốt cuộc từ nay có cách nào thoát khỏi nữa. . . . . . Thượng Quan Huyền Ngọc phúc hắc nghĩ, ảo tưởng về tương lai hạnh phúc của và nàng, mà lúc này, Hoa vương bên cạnh mặt do dự, nghiêm sắc mặt lên tiếng.

      Nguyên bản trận hôn lễ này, là bắt đầu để từ nay có thể đạt được thế lực đại nghĩa, chính là hôm nay, cái gì cũng đạt được tức giận muốn chết rồi, còn muốn hào hứng chủ trì hôn lễ cho Thượng Quan Huyền Ngọc cùng với người khác? Loại việc vừa mất thể diện vừa mất tôn nghiêm, ăn trộm gà được còn mất nắm gạo này, Hoa vương tuyệt đối làm!

      là người cao cao tại thượng đứng đầu quốc gia, hôm nay bị hai người này làm mất thể diện tới nước này? tại, còn biết xấu hổ cầu dâng quần áo cưới,hỗ trợ chủ trì hôn lễ cho bọn họ ư? Hừ! Bọn họ xứng!

      Hoa vương lòng đầy muốn, muốn mượn cớ chối từ, chính là lúc này tiếng hô của quần chúng ngoài từ đường rất to, nhiệt liệt tới tình trạng đinh tai nhức óc rồi, cho nên trong lúc nhất thời, tìm thấy thời gian phù hợp để mở miệng.

      Hướng Cầm công chúa đứng yên bên, lúc này trong lòng cũng hiểu được Hoa vương nghĩ gì, vì vậy chậm rãi đến bên cạnh , khẽ kéo kéo ống tay áo của , sau đó hướng về phía lắc đầu, ra hiệu đừng làm như vậy.

      Ý tứ của Hướng Cầm là ở trước mặt dân chúng, nên để bị mất uy tín. Lúc nãy, cổ động dân chúng hiểu lầm Thượng Quan Huyền Ngọc lần rồi, nếu như giờ phút này làm cái gì để đền bù, thiên uy Thánh Thượng của , bị người trong thiên hạ nghi ngờ!

      Làm quốc chủ Hoa quốc, hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của Hướng Cầm, vì vậy lo lắng, cân nhắc hồi, cuối cùng Hoa vương thở dài, trở tay bắt lấy tay Hướng Cầm, gắt gao nắm trong tay, vẻ mặt vui mừng cùng bất đắc dĩ.

      “Thôi, cứ theo ý Nhứ nhi a. . . . . .” Hoa vương vui mừng vì nữ nhi hiểu đạo lý, luôn suy nghĩ vì quốc gia; Hoa vương bất đắc dĩ vì làm vua của nước, nhưng hôm nay ngay cả nam tử mà nữ nhi của mình thích cũng thể giúp nàng đoạt lấy, ngược lại còn muốn giúp người ta chuyện tốt, làm cho cảm thấy bực bội khó nhịn.

      “Mọi người im lặng!” Bàn tay to giương lên, ra hiệu toàn trường tĩnh lặng, giờ phút này Hoa vương tiến lên bước, mở miệng lớn tiếng với mọi người: “Hay lắm, có câu ‘ quân tử sánh duyên cùng giai nhân ’! Hôm nay, thánh công tử mở miệng nhờ trẫm, trẫm cũng vui vẻ giúp bọn họ chủ trì nghi thức đại hôn!”


      “Tạ Thánh Thượng! Thánh Thượng minh —— Thánh Thượng minh ——”

      Vừa nghe Hoa vương như vậy, toàn thể trăm họ đều quỳ xuống tạ ơn, trong lòng, vừa chúc phúc cho Thương quan Huyền Ngọc, còn có tôn kính đối với Hoa vương.


      “Thánh Thượng minh! Thánh Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——”

      Hai tay giơ lên cao cúng bái, bày tỏ xúc động trong lòng. Mà lúc này, hai nhân vật chính, thấy cái tình cảnh này, trong lòng khỏi phức tạp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :