1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 22: Thân phận bại lộ


      “Quận chúa!” Minh Tịnh ôm Tống Ngâm Tuyết sắc mặt trắng bệch, ngừng gấp giọng kêu.

      Thấy thế kinh hãi, nhanh chóng chạy tới, khi Vô Song chứng kiến bộ dạng của nàng lúc này toàn thân khỏi sững sờ, đáy lòng đột nhiên run lên chần chờ mở miệng : “Minh Tịnh, mới vừa rồi các ngươi phải đụng phải con chồn chứ?”

      “Có con, lúc ra khỏi cánh rừng cẩn thận đụng phải.” Cau mày, Minh Tịnh đăm chiêu .

      “. . . . . .” Vừa nghe Minh Tịnh như vậy, mặt Vô Song còn giọt máu, toàn thân vô cùng cứng ngắc nhìn, cước bộ nặng như chì.

      “Tuyết Nhi. . . . . .” Trầm giọng, lời tựa hồ bao hàm tuyệt vọng vang lên, có loại tái nhợt, vô lực như lá cây phiêu linh trong gió lạnh ngày thu.

      Thấy vậy, trong lòng Minh Tịnh có chút dự cảm lành nhưng lại chịu tin tưởng.

      “Vô Song, rốt cuộc nàng làm sao vậy?”

      Trong lo lắng, Minh Tịnh gấp gáp hỏi. Lúc này khi Vô Song há to miệng, vô lực muốn trả lời sau lưng, tiếng cười nhọn hoắc lãnh của Vân Độc Nhất bỗng nhiên vang lên.


      “Ha ha. . . . . . là trời cũng giúp ta! thể tưởng tượng được ràng lại khiến cho nàng ta trúng máu chồn độc, hừ, đúng là uổng công ta tỉ mỉ nuôi nó nhiều năm như vậy!”

      Tiếng cười đắc ý, tàn, khiến người nghe phát run. Minh Tịnh mãnh liệt phủ định: “ có khả năng, lúc ấy ta cùng nàng đều đụng phải con chồn, vì cái gì ta sao? Mà nàng lại trúng độc ? Vớ vẩn!”

      Minh Tịnh nghi vấn có lý , bởi vì trúng độc, vậy khẳng định cả hai đều trúng, có lý gì Tống Ngâm Tuyết trúng, mà lại có việc gì!

      có khả năng? A! thế giới này, có chuyện gì là thể nào!”

      Đắc ý châm chọc hỏi lại, Vân Độc Nhất mặc kệ gương mặt tối sầm của Vô Song, cùng bộ mặt tức giận của Minh Tịnh, chầm chậm tiến lên trêu chọc: “Tiểu tử, muốn biết tại sao nàng ta lại trúng độc sao? Nguyên nhân rất đơn giản! Đó chính là bởi vì —— nàng là nữ tử! Ha ha. . . . . . nghĩ tới chàng công tử tuấn tú phong lưu, ăn khéo léo như vậy ràng là thân nữ nhi hồng nhan? là khiến người ta bất ngờ a!”

      Ngoan độc liếc qua mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết, ghen ghét hung hăng dâng lên từ đáy lòng Vân Độc Nhất. Nàng cũng thắc mắc Vô Song làm sao lại thích người nam nhân, ra căn bản chính là giấu diếm cái bí mật này. Hừ, nữ tử? Còn là nữ tử xinh đẹp đến kỳ lạ. Được rồi, như vậy, cũng đừng trách nàng tâm địa ác độc, hạ thủ lưu tình. Bởi vì nàng tuyệt đối thể cho phép nữ tử như vậy sống đời này, quấy nhiễu ảnh hưởng cuộc sống sau này của nàng cùng Vô Song.

      Vân Độc Nhất hung hăng mà nghĩ. Thấy thế, Minh Tịnh thể tin ôm thân thể có chút rét run của Tống Ngâm Tuyết, giận dỗi : “Làm sao có thể có loại độc này? Chỉ cần là nữ tử đụng vào cái là trúng độc ngay!”

      “Ha ha, có hay ? Ngươi đại khái có thể hỏi Vô Song a! Tin rằng lừa gạt ngươi, máu của con chồn này là độc vật trăm năm khó tìm, độc tố giấu trong lông của nó, chỉ cần vừa tiếp xúc với da người, độc tố theo lỗ chân lông thẩm thấu vào, rồi tuần hoàn đến trong máu, khiến người ta độc phát vong mạng.”


      ” Vì sao chỉ có nữ tử bị?” Cau mày, do dự, Minh Tịnh lạnh giọng mà hỏi.

      Thấy vậy, Vân Độc Nhất cười lãnh mị, gương mặt diễm lệ lộ vẻ đắc ý, “Vì sao chỉ có nữ tử bị ư? Ha ha. . . . . . Đó là bởi vì máu con chồn thuần , độc tính cực kỳ lãnh, chỉ có gặp gỡ thể chất nhu của nữ tử mới có thể phát huy tác dụng.”

      Cười cười che dấu được niềm vui sướng trong lòng, Vân Độc Nhất nhấc chân từ từ, ánh mắt nghiền ngẫm xem kỹ.

      “Chẳng lẽ có giải dược sao?” Minh Tịnh mở miệng chất vấn.

      Nghe vậy, hai mắt Vân Độc Nhất thẳng tắp nhìn về phía Vô Song tràn đầy thống khổ bên cạnh, tươi cười mà : “Có a! Bất quá ta đưa ra.”

      Lời khiêu khích mà kiên định, Vân Độc Nhất đến trước mặt Vô Song, thần sắc tươi tỉnh: “Ý trời, quả nhiên là ý trời. Vô Song, ta vốn cho rằng nàng là đàn ông, còn nghĩ nếu như biểu tốt, đơn giản tha cho lần. Bất quá chỉ tiếc, lúc này lại để cho ta biết rằng nàng ta ra là nữ tử, cho nên chàng ngàn vạn lần đừng trách ta tâm địa độc ác!”


      “Kỳ ta thực ngốc, tiểu tử này gọi nàng như vậy rồi, ta ràng còn phát , hết lần này tới lần khác phải chờ tới khi nàng trúng máu chồn độc mới hiểu ra! Ha ha, quận chúa? Quận chúa. . . . . .”

      Vân Độc Nhất nhớ lại cách xưng hô của Minh Tịnh với Tống Ngâm Tuyết, bước chân từ từ, chính là đúng vào lúc này, điện quang lóe lên trong đầu nàng, tiếp đó cả người ngơ ngẩn, ngơ ngác nhúc nhích được.

      ra nàng ta là. . . . . .” Trong nháy mắt, tựa hồ cả kiện chậm rãi ràng. Vì cái gì người này lại gọi là Tuyết công tử? Vì cái gì Vô Song lại mực theo nàng? Vì cái gì vừa nghe đến mình làm việc cho Tống Vũ Thiên, Vô Song lại mãnh liệt muốn biết nguyên nhân như vậy? ra hết thảy, đều là bởi vì quận chúa kia! Quận chúa thừa kế của vương triều Đại Tụng! Nhữ Dương quận chúa, Tống Ngâm Tuyết!

      Nàng là Tống Ngâm Tuyết sao? Tống Ngâm Tuyết bị thế nhân thóa mạ xem thường? Tống Ngâm Tuyết bị Tống Vũ Thiên ép nhảy vực bỏ mình đấy sao?

      Vì cái gì nàng chưa chết? Vì cái gì nàng ta còn tiêu dao khoái hoạt sống đời? Nhưng lại khôn khéo như vậy, tà nịnh như vậy, hoàn toàn giống cái loại đàn bà chịu nổi trong truyền thuyết!

      Vì cái gì? Tại sao phải như vậy? Chẳng lẽ hết thảy những chuyện đó, đều là màn kịch nàng diễn cho thế nhân xem sao?

      Trái tim, mơ hồ có chút bất an vì nhận thức này!

      “A! Rất giỏi! Thậm chí ngay cả người giỏi tính toán như Tống Vũ Thiên cũng bị nàng ta lừa? Bởi vậy có thể thấy được, Tống Ngâm Tuyết quả nhiên là nhân vật lợi hại làm cho người ta đứng ngồi yên. Cũng khó trách Tống Vũ Thiên muốn. . . . . .”

      Tống Vũ Thiên muốn cái gì? Vân Độc Nhất tiếp nữa. Nàng giương mắt nhìn Tống Ngâm tuyết nằm trong lòng Minh Tịnh, mặt càng lúc càng tái nhợt, cười cười đắc ý : “Bất quá tuy nàng ta lợi hại, nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay nàng rơi vào trong tay của ta, kết cục —— cũng chỉ có chết!”

      Ngoan độc nghiến răng ra cái chữ “chết” kia, Minh Tịnh cùng Vô Song nghe được tâm hồn đều chấn động.

      “Đưa giải dược ra đây!” Lạnh lùng quát lớn tiếng, khuôn mặt tuấn tú tỳ vết của Minh Tịnh giờ phút này có ngọn lửa cuồng nộ.

      có khả năng!” Quả quyết từ chối. Trong lòng Vân Độc Nhất chỉ hận sao Tống Ngâm Tuyết lập tức chết ngay, làm sao có thể đơn giản lấy giải dược ra như vậy?

      “Vân Độc Nhất, giao giải dược ra đây! Nếu hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Lúc này, chắc hẳn Vân Độc Nhất cũng biết, nàng tuyệt đối đánh lại bọn họ!

      “Thế nào, Vô Song, chàng đây là uy hiếp ta sao? Chính là chàng hiểu tỷ tỷ rồi!” Nhếch mày, tựa hồ hoàn toàn sợ hãi , Vân Độc Nhất lúc này chậm rãi duỗi năm ngón tay xinh đẹp của nàng ra, vừa nhìn liền biết là bàn tay nhiều năm chơi độc, nhàng vuốt mái tóc dài tán loạn trước mặt.

      “Vô Song, chàng muốn liên hợp với tiểu tử này đáng bại ta, sau đó bức ta giao giải dược ra sao? cho chàng biết, việc đó có khả năng! Hôm nay dù ta chết , ta cũng nhất định cứu nàng. A, chàng biết ? Đời này, nếu như chiếm được tình của chàng, ta sống cũng có ý nghĩa, sống có ý nghĩa, vậy còn bằng đơn giản chết sạch ! Nhưng mà để cho ta mình chết như vậy, ta lại cảm thấy cam lòng. . . . . . Cho nên bất luận như thế nào, ta cũng muốn tìm người bầu bạn đường xuống suối vàng.”

      Con mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, ý tứ rất ràng. Vô Song muốn dùng cái chết uy hiếp nàng, nhưng nàng trả đòn ngược lại, dùng tánh mạng Tống Ngâm Tuyết đe dọa !

      “Thế nào, Vô Song? Tỷ tỷ muốn đồng quy vu tận(cùng chết), chàng cảm thấy đề nghị này như thế nào?” Chắc chắn rằng bọn bỏ Tống Ngâm Tuyết xuống được, Vân Độc Nhất cười lạnh .

      Lúc này, bởi vì cái gọi là vì mà rối loạn! Minh Tịnh vốn nhiều lần hề thong dong bình tĩnh giống như dĩ vãng, mà bây giờ vừa nghe Vân Độc Nhất như vậy mặt lập tức trần khiến cho người ta sợ hãi, thanh giá lạnh: “Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giao giải dược ra?”

      “Như thế nào? A! Đến bây giờ các ngươi còn biết ta muốn như thế nào sao?” Mặt tràn đầy châm chọc, che dấu dục vọng chút nào nhìn thẳng vào Vô Song, Vân Độc Nhất ngước mặt, ràng từng chữ từng chữ : “Muốn ta giao giải dược ra? Có thể! Nhưng điều kiện tiên quyết là ngay ngày mai chàng phải cùng ta bái đường, động phòng . . . . . .”

      “Ngươi!” Vô Song nghe vậy phẫn nộ cau mày, nhìn thẳng về phía Vân Độc Nhất.

      Thấy vậy, Vân Độc Nhất trêu đùa: “Thế nào, muốn sao? Ha ha, nếu như chàng có bản lĩnh giải được máu chồn độc, chàng cứ cự tuyệt! Nhưng nếu như chàng giải được, và muốn nàng ta chết. . . . . . Như vậy ngày mai chàng vẫn là nên ngoan ngoãn theo ta bái đường thành thân a!”

      Lời đầy tính áp chế khiến cho Vân Độc Nhất thoạt nhìn giống như con gà chọi mới giành thắng lợi, cao ngạo vô cùng ngẩng đầu, nhìn hết thảy bằng nửa con mắt.

      Thấy vậy, mặt Tống Ngâm Tuyết tái nhợt, mặc cái trán chảy ra tầng lại tầng mồ hôi lạnh.


      “Ngươi. . . . . . mơ tưởng !” Muốn ra lời phi thường cố hết sức. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy toàn thân vô lực phát run, khó chịu như nội tức trong cơ thể đều bị tháo hết, thân thể ngừng ra mồ hôi.

      Chính là, dưới tình huống này Tống Ngâm Tuyết vẫn quật cường nguyện cúi đầu trước Vân Độc Nhất, mà cố hết sức, kiêu ngạo cự tuyệt .

      “Tuyết Nhi. . . . . .” Vô Song vạn phần thương tiếc nhìn nàng, thừa nhận nội tâm ngừng co rút lại đau đớn, trong mắt đầy cay đắng.

      Đều là vì ! Đều là vì ! Nếu như phải , Tuyết Nhi của làm sao lại liều lĩnh xâm nhập vào trong cốc, tiện đà trúng máu chồn độc ?

      ngừng tự trách, ngừng đau lòng, khi Vô Song muốn tiến lên nắm tay nàng trông thấy sắc mặt nàng mãnh liệt tái , sau khắc liền nặng nề mà hôn mê bất tỉnh.

      “Tuyết Nhi!” Trái tim co rút tới cực điểm, vội vã muốn tiến lên. Lúc này, Vân Độc Nhất vọt tới ngăn cản trước mặt , vươn tay ngăn lại : “Vô Song, chàng nghĩ xong chưa? Tống Ngâm Tuyết sống hay chết? Chàng hay ở? Hôm nay đều phụ thuộc vào quyết định của chàng!”

      “Ngươi!” Phẫn nộ, hận thể lập tức tự tay giết ta, giờ phút này nhìn thấy biểu lộ kiêu ngạo của Vân Độc Nhất, Vô Song lấy tay lạnh lùng đẩy nàng ra, dùng hành động này để phát tiết.

      “Hừ, chàng đẩy ta cũng vô dụng! Nếu như có ta, nàng hẳn phải chết thể nghi ngờ! Vô Song, máu chồn độc này, chàng cũng biết mà: hút hết nội tức trong người, hao tổn tinh túy, mỗi lần phát tác, toàn thân hư thoát* khó nhịn, cuối cùng đau đớn mà chết. . . . . .”

      (Hư thoát:Hạ đường huyết do mất máu mất nước)

      “Ha ha, bất quá chàng yên tâm, dù sao nha đầu kia còn chưa chết ngay được! Cho nên rốt cuộc muốn con đường nào. . . . . . Chàng hãy hảo hảo suy nghĩ ràng, ngày mai ta chờ đáp án của chàng. . . . . .”

      Cười vô cùng rạng rỡ xoay người, chậm rãi quay về hướng lúc mình đến, lúc này Vân Độc Nhất hề lo lắng bọn họ đào tẩu, bởi vì nàng biết cuối cùng bọn họ. . . . . . nhất định thỏa hiệp. Vân Độc Nhất rồi, Vô Song bước nhanh đến trước, muốn ôm nàng, chính là Minh Tịnh bá đạo ôm nàng chặt vào trong ngực, cho cơ hội.

      “Trước tiên cứ ôm nàng đến trong phòng .” Do dự chút, Vô Song mở miệng thấp giọng . Nghe vậy, Minh Tịnh mặt lạnh, đôi mắt sáng như sao ngước nhìn , tiếp đó trầm giọng : “Dẫn đường!”

      Cứ như vậy, Vô Song dẫn Minh Tịnh, Minh Tịnh ôm chặt Tống Ngâm Tuyết, đường hướng về phía tây, tới gian phòng.

      “Ngươi đáp ứng nàng ta sao?” Buông Ngâm tuyết ra, nhàng đắp chăn cho nàng xong, Minh Tịnh đứng dậy, đôi mắt thâm trầm.

      Xuất phát từ quan điểm của , tuy cũng tán thành Vô Song lấy Vân Độc Nhất, nhưng chỉ cần có thể cứu Tống Ngâm Tuyết, bất cứ chuyện gì đều để ý.

      “. . . . . .” Nghe lời , Vô Song trả lời, chỉ trầm mặc nhìn bóng hình tuyệt mỹ hôn mê, trong mắt đầy phức tạp.

      “Chẳng lẽ cũng chỉ có mình Vân Độc Nhất mới có thể cứu nàng sao?” Trong lòng khó hiểu, biết y độc của Vân Vô Song luôn luôn là vô song, tại sao giờ phút này ngay cả chút biện pháp cũng có?

      Biết trong lòng Minh Tịnh lúc này suy nghĩ cái gì, Vô Song ngẩng đầu, cay đắng cười : “ Minh Tịnh, ngươi biết Vân Độc Nhất đâu, nàng dụng độc rất hung ác, phương pháp kỳ quái, đến mức ta và ngươi có khả năng tưởng tượng nổi. Như máu chồn độc này, tuy nó là độc vật trời sinh, nhưng nếu như phải nàng mực dùng thuốc chí đến hung ác nuôi nó, độc tính của nó há lại lớn như vậy?”

      “Kỳ phải ta chế tạo ra giải dược giải máu chồn độc này được, chỉ là bởi vì hai năm qua ta ở trong cốc, căn bản thể nào biết được trình tự đút độc của Vân Độc Nhất, cho nên vạn nhất ta phối giải dược sai lầm, kết quả. . . . . .”

      Vô Song dứt lời, lại chậm rãi cúi đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn Tống Ngâm Tuyết, nhìn thần thái vốn linh động, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân của nàng, giờ phút này trở nên yếu ớt tái nhợt, trái tim khỏi đau nhức như đao cắt.

      “Tuyết Nhi, ta từ nay về sau để cho nàng bị thương nữa, chính là hôm nay, nàng lại vì ta mà tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. . . . . .” Đau lòng , mang theo xin lỗi mà …, làm cho Minh Tịnh nghe xong khỏi khẽ giật mình. Tuy cực thích nghe Vô Song gọi nàng là Tuyết Nhi, nhưng lúc này, có thời gian tính toán.

      “Chẳng lẽ có biện pháp biết được trình tự đút độc của Vân Độc Nhất sao? Hoặc là có cái biện pháp giải độc gì khác?”

      “ Minh Tịnh, chế thuốc đút độc vốn là chuyện cực kỳ bí , bình thường ngoại trừ bản thân, những người khác thể nào biết được. Hơn nữa hôm nay, với tính tình của Vân Độc Nhất, nàng ta biết thứ chúng ta muốn nhất bây giờ là cái gì, làm sao có khả năng ngồi chờ chết, ngây ngốc chờ chúng ta phá hỏng chuyện tốt của nàng . . . . . .”

      Vô Song vô lực , Minh Tịnh nghiêm túc nghe, hắ ngước măt nhìn, trong giọng để lộ ra lạnh lùng: “Chẳng lẽ có biện pháp khác sao?”

      “Biện pháp khác. . . . . .” Nghe xong lời này, Vô Song đầu tiên là có chút chựng lại, sau đó đăm chiêu thấp giọng : “Kỳ biện pháp, chính là phải dẫn độc vào người. . . . . . Đem độc của Tuyết Nhi dẫn tới thân thể người khác. . . . . . Chỉ là cái người dẫn độc này. . . . . .”

      ” Người dẫn độc làm sao?” Minh Tịnh vừa thấy Vô Song do dự , khỏi liên tục hỏi.

      Vô Song lắc đầu, nhếch môi chậm rãi : “Chỉ là người dẫn độc này phải có khế ước quan hệ với người trúng kỳ độc mới được, chính là thiên hạ này, làm gì có người nào có quan hệ khế ước với Tuyết Nhi. . . . . .”

      Vô Song biết Minh Tịnh cùng Tống Ngâm Tuyết ra là quan hệ khế ước. Bởi vì kiện này vốn là cơ mật, trước đây trừ chính bản thân bọn họ ra, có ai biết. Huống chi ngày đó vách núi, bởi vì Vô Song cũng ở đó, cho nên khi chuyện cơ mật được công bố cũng biết. . . . . . Khế ước độc, phải dưới tình huống song phương cùng là xử nữ mới có thể hạ, cho nên lúc này cho dù Vô Song cố tình muốn hạ khế ước, nhưng bởi vì Tống Ngâm Tuyết còn là xử nữ, mà trở hóa thành bọt nước hư .

      Đôi mắt khỏi rũ xuống, chưa từng thống hận chính mình như giờ khắc này. từng vì mình có thể làm người đầu tiên có được nàng mà cảm động thầm cao hứng, nhưng bây giờ lại thống hận! hận tại sao mình cầm giữ được, vì cái gì lại phá tấm thân xử nữ của nàng, thế cho nên hại nàng tới mức như thế. . . . . . Tự trách, hối hận, giày vò đến thở nổi. Xoay người, sau khi nhìn nàng cái sâu, cuối cùng Vô Song buông hai tay nắm chặt của ra, từ trong lòng xuất ra lọ thuốc, chậm rãi đưa cho Minh Tịnh.

      “Đây là cái gì?” Trong lòng có chút khó hiểu, tiếp nhận chai thuốc, gương mặt tuấn tú suy ngẫm, Minh Tịnh trầm giọng mà hỏi.

      “Đây là thuốc giảm bớt đau đớn, máu chồn độc chí đến hung ác, mỗi khi đến ban đêm phát tác lợi hại, thuốc này mặc dù có bao nhiêu tác dụng, nhưng mà hôm nay có thể giảm bớt chút nào hay chút ấy a. . . . . .”

      dám nhìn gương mặt tái nhợt có chút sắc máu của Tống Ngâm Tuyết nữa, Vô Song sau khi hết liền nhấc chân ra ngoài cửa.

      “Ngươi đâu vậy?” Sau lưng Minh Tịnh nhàn nhạt mở miệng hỏi, gương mặt trầm tĩnh là mảnh thâm trầm.

      “Ta chế thuốc. . . . . .” Thân ảnh rời có chút dừng lại, Vô Song mở miệng, chậm rãi mà . dám quay đầu lại, bởi vì sợ mình chần chừ khắc liền bị lạc trong lưu luyến, bao giờ nguyện ý rời nữa.

      ! thể! thể trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mặt mình! Cho nên giờ phút này, phải rời .

      Vô Song rồi, Minh Tịnh chậm rãi đến trước giường, nhìn nàng, nhàng vươn tay xoa gương mặt tái nhợt, ngừng ở đó vuốt ve trìu mến.

      “Ngâm Tuyết. . . . . . Ngâm Tuyết. . . . . .” Lần đầu tiên thâm tình kêu to tên nàng như vậy, có gì ngoài tên của quận chúa, những vẫn tràn ngập nhu tình sâu sắc.

      “Ngâm Tuyết, ta rất may mắn ta có ăn viên bách hợp đan này. . . . . . Hết thảy những chuyện này, có lẽ đều là ý trời, ta và nàng nhất định vĩnh viễn phải ở cùng chỗ. . . . . .”

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 23: Dẫn độc (1)

      Trong màn đêm, Vô Song ở phòng thuốc, ngưng thần cúi đầu tự hỏi phương pháp giải độc, dược thảo nắm trong tay, vô thức rung rung.

      Trước mắt, ngừng lên các loại ánh mắt của Tống Ngâm Tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng, quyết liệt hung ác, quật cường, giảo hoạt . . . . . . Đan vào nhau gương mặt tuyệt mỹ nhiễm chút bụi trần, ngừng hấp dẫn .

      Tuyết Nhi, ta để cho nàng chết! Tuyệt đối ! Nàng từng, liều mạng bảo hộ mình như thế, chính là lúc này đây vì ta, ngờ nàng lại mạo hiểm, cho nên bất luận như thế nào, ta nhất định để cho nàng xảy ra chuyện gì! Dù cho ta phải trả giá bằng tánh mạng của mình. . . . . . Tay bắt đầu ngừng lục lọi tìm kiếm thảo dược, dựa vào kinh nghiệm, dựa vào trực giác. Vô Song lúc này, biết cuối cùng có thể thành công , nhưng bất luận như thế nào, cũng buông tha muốn thử lần.

      Cố gắng hồi tưởng lại những loại độc mà bình thường Vân Độc Nhất thích sử dụng nhất, dựa theo quan hệ hỗ trợ lẫn nhau giữa dược vật mà sắp xếp. Lúc này, khi Vô Song hết sức chăm chú suy nghĩ, sau lưng, cửa bị người ta nhàng đẩy ra.

      “Vô Song. . . . . .” giọng của Vân Độc Nhất, khỏi nhàng vang lên, nàng khống chế nổi cước bộ của mình, vào trong phòng.

      Nàng biết, đêm nay nhất định ở trong này, cho nên, nàng đến đây. Kỳ vừa rồi ở bên ngoài, nàng vẫn đứng lâu, vốn chỉ định tùy tiện coi trộm chút, xem thử giờ phút này làm cái gì? Nhưng ai biết nhìn lúc, nàng liền kìm lòng được.

      Khuôn mặt của Vô Song, tuấn mỹ làm cho nàng trầm mê, bất luận là từ góc độ nào, đều có được cuốn hút mãnh liệt làm cho người ta cách nào kháng cự, hấp dẫn khiến nàng muốn tới gần.

      “Vô Song. . . . . .” Si mê thôi, vẻ mặt quyến luyến, Vân Độc Nhất nhất đứng ở sau lưng Vô Song, nhàng mở miệng.

      “Ngươi tới đây làm gì vậy?” quay đầu lại, vẫn sửa sang dược liệu trong tay, Vô Song trong trẻo nhưng lạnh lùng , bộ dạng xa cách như muốn đẩy người ta cách xa ngàn dặm.

      Thấy vậy, thần sắc Vân Độc Nhất khỏi tối sầm, chần chờ : “Ta. . . . . .”

      “Ngươi , ta muốn nhìn thấy ngươi!” Từ chối trắng ra, lưu chút tình cảm, Vô Song hết sức chuyên chú cúi đầu xem dược liệu, thần sắc lạnh lùng.

      “Ngươi!”

      Thương tâm! là thương tâm! Nhìn Vô Song như vậy, chăm chú chỉ vì muốn tìm thuốc giải cho Tống Ngâm Tuyết, trong nội tâm Vân Độc Nhất, tràn đầy phẫn nộ ghen ghét cùng nồng đậm căm hận.

      “Chàng cần tìm, có tìm chàng cũng tìm ra! Ta hạ độc, trình tự vĩnh viễn cũng chỉ có mình ta biết! Dù thiên phú chàng có cao tới đâu, dù cho trực giác tốt thế nào, kết quả cũng chỉ là công cốc!”

      Dùng ngoan độc để võ trang chính mình, kẻ đáng thương vĩnh viễn được , khi tấm chân tình của mình bị giẫm đạp chỉ có thể giống như con nhím dựng thẳng bộ lông của mình lên, thương tổn người khác để giảm bớt đơn trong lòng mình.

      “. . . . . .”

      Nghe nàng hung ác như vậy, Vô Song gì, tuy biết những lời Vân Độc Nhất hết thảy đều là , nhưng giờ phút này, vẫn muốn cúi đầu trước nàng ta.

      “Vô Song, cần tìm nữa, vô dụng thôi! Ta vốn phối độc theo lẽ thường, có thể khiến máu chồn độc như thế cũng chỉ là ngẫu nhiên, cho nên ta dám xác định, cái trình tự ở giữa này, dù chàng nghĩ như thế nào, cũng nghĩ ra!”

      Có chút buông nhuệ khí của mình xuống, cơ hồ là dùng ngữ khí chân thành mà khuyên bảo, Vân Độc Nhất lúc này, đứng ở sau lưng Vô Song, nhìn thân ảnh tu mỹ cao ráo kia, trong lòng rung động ấm áp.

      “Vô Song, thành thân cùng tỷ tỷ tốt sao? Ta chàng như vậy, chắc chắn đem những thứ tốt nhất đời này cho chàng, khiến chàng trở thành người hạnh phúc nhất! Chỉ cần chàng nguyện ý, sau này ta bất luận cái gì tất cả đều nghe theo chàng, ngoan ngoãn ở bên cạnh chàng nhìn chàng là được rồi!”


      “Vô Song, cùng tỷ tỷ thành thân a! Tỷ tỷ biết Vô Song trách ta hại chết cha mẹ, chính là ta cũng là có cách nào khác! Ai bảo bọn họ tìm mọi cách ngăn cản ta, cho ta và chàng ở cùng chỗ. . . . . .”

      “Vô Song, ta chàng như vậy, toàn tâm toàn ý. Ta biết chàng thích Tống Ngâm Tuyết, nếu như vậy ? Chỉ cần chàng chịu tình thành thân với ta, ta cam đoan cho nàng ta giải dược, cả đời cũng thương tổn nàng ta nữa, hơn nữa thân phận của nàng, cũng nữa chữ với Tống Vũ Thiên! Còn có Vô Song, chàng phải muốn hỏi ta tại sao phải giúp đỡ Tống Vũ Thiên làm việc đấy sao? Chỉ cần chàng đáp ứng giao dịch giữa chúng ta rồi, hết thảy chuyện này, ta cho chàng biết! Chàng cảm thấy thế nào?”

      Vân Độc Nhất thành khẩn điều kiện với Vô Song, lòng tràn đầy vui sướng cho là đáp ứng, thậm chí có chút càng nghĩ càng kích động bước về phía trước.

      Vô Song nghe nàng mấy lời này, liền trầm mặc, trong lòng ngừng mâu thuẫn giãy dụa. Trong lòng , trăm ngàn lần muốn có chút quan hệ nào với Vân Độc Nhất, nếu như có thể, lúc này muốn lập tức phất tay áo rời ! Chính là nếu , Tuyết Nhi làm sao bây giờ? Tuyết Nhi của , rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Cho nên bất luận như thế nào, cũng thể . . . . . . Vân Độc Nhất lúc này, vừa thấy Vô Song tỏ vẻ từ chối, trong lòng tràn đầy vui mừng cho là chấp nhận, đáp ứng! Vì vậy nàng bắt đầu có chút khống chế nổi tâm tình chính mình, tiến lên từ sau ôm lấy Vô Song, gắt gao, chịu buông tay.

      “Vô Song, Vô Song, rốt cục ta ôm được chàng, Vô Song!”Kích động gọi, trong lòng cực kỳ sung sướng.

      Thấy vậy, Vô Song xanh mặt, mạnh mẽ chán ghét đẩy nàng ra, lực đạo hơi lớn làm cho nàng lùi lại mấy bước.


      “Cút cho ta!”

      Mặt lạnh lùng, phẫn nộ cực độ gào thét, Vô Song giờ phút này, tay chỉ vào cửa ra vào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng quỷ mị như Tu La.

      “Ngươi!” Chưa từng bị người khác ghét bỏ vũ nhục như vậy, Vân Độc Nhất lúc này mặt tràn đầy vẻ tức giận, dung nhan diễm lệ là trầm dọa người.

      “Vô Song, chàng hối hận! Ta thương lượng với chàng, chẳng qua là cho chàng cái bậc thang xuống, phải cầu chàng! Cho nên ngày mai, mặc kệ chàng đáp ứng? Hay là đáp ứng? Chỉ cần chàng muốn Tống Ngâm Tuyết chết, như vậy cái hỉ đường này, chàng nhất định phải bái rồi! Ha ha ——”

      hiểm cười nhìn Vô Song chút, cuối cùng khiêu khích mà !Sau khi Vân Độc Nhất hung hăng trừng mắt liếc , hất ống tay áo lên, tiếp đó nhấc chân phóng ra, mạnh mẽ lớn tiếng đẩy cửa xa, chỉ để lại mình Vô Song, lẳng lặng , hai mắt nhìn phía trước, vẻ mặt đăm chiêu.

      Tron phòng thuốc, lạnh lùng đối chiến, mà lúc này trong sương phòng, lại lạnh như băng. Vào nửa đêm, lúc hàn khí nặng nhất, người ngọc giường, khỏi ôm chăn, gắt gao cuộn cong thân thể lại, toàn thân cao thấp đều chảy tầng mồ hôi hơi mỏng.

      “Lạnh quá. . . . . . Đau quá. . . . . .” Lời , đứt quãng vang lên, vô cùng yếu ớt. Ngữ điệu nặng nề cắn ra từng chữ.

      “Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết!” Vừa thấy khuôn mặt nhắn tái nhợt vô lực của nàng lúc này, trong nội tâm Minh Tịnh đau nhức hồi, khỏi vươn tay kéo nàng vào lòng.

      , rốt cụôc ôm được thân thể mà mình nhớ nhung như điên trong vòng ba tháng này!

      Cái thân thể này, tuy từng trông thấy nhiều lần, từng ôm chầm nhiều lần. Nhưng chưa bào giờ giống như lúc này, mang theo thương tiếc, mang theo ý nghĩ thương như vậy!

      trước kia, xem hiểu nàng, nhìn thấu nàng? Kỳ , xem hiểu? Nhìn thấu sao? Chỉ sợ chưa hẳn a!

      Thông minh như Minh Tịnh, phúc hắc như Minh Tịnh, nếu quả muốn nhìn thấu người, chỉ sợ cũng phải việc gì khó a? Chỉ tiếc chính là, vào thời gian chính xác, dùng phương thức chính xác, đối đãi người chính xác.

      Cho tới nay, đều khư khư giữ ấn tượng ban đầu, phải xem hiểu, mà là căn bản có xem!

      độc đoán phong bế lòng mình, che mắt mình lại, hiểu theo cách muốn hiểu, nghĩ theo cách muốn nghĩ, thẳng đến khắc cuối cùng, thân ảnh tươi mát tuyệt mỹ vách núi, rơi rụng giữa trung, kinh tâm động phách, thẳng tắp đánh thức linh hồn , đánh thức sâu.

      “Ngâm Tuyết. . . . . .” Nắm chặt cánh tay nàng, khiến cho thân thể càng thêm tới gần nhau hơn, muốn dùng cách này đến ôn nhu an ủi thân thể lạnh như băng, giảm bớt thống khổ của nàng.

      “Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết. . . . . .” Trong miệng, ngừng trầm giọng nỉ non, chưa có lần nào như bây giờ, tùy ý phóng túng tình cảm của mình như thế, thầm cho nàng nhung nhớ của bản thân.

      Trong ngực, cảm giác được ràng nàng run rẩy, nhưng mà giống như kiệt lực nhẫn, Minh Tịnh lúc này, khỏi cười vô lực, cảm giác cay đắng, khỏi khuếch tán trong lòng .

      Trong vô thức, nàng vẫn nhẫn chính mình như vậy! Ngâm Tuyết, rốt cuộc trong lòng nàng, có bao nhiêu khổ sở?

      Chậm rãi, dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng, tiện đà xuống phía dưới, vào hai cánh môi tái nhợt, nhàng, chậm rãi xẹt qua dọc theo đường cong mềm mại.

      Nàng biết , Ngâm Tuyết? Đôi môi kiều này, từng khiến ta khát vọng chạm vào cỡ nào sao? Chỉ là, ta dám. . . . . . Bởi vì ta vẫn nhớ lần, khi xúc động qua , là ánh mắt phẫn nộ của nàng. Nàng bảo ta được có lần tiếp theo, cho nên từ đó về sau, ta liền khắc chế dám hôn nàng. . . . . . Trong nội tâm Minh Tịnh, chậm rãi lên từng ly từng tý lúc hai người bọn họ ở chung, phân cao thấp, tranh đấu, tính toán lẫn nhau, phúc hắc với nhau. . . . . . Đột nhiên phát , hai người bọn họ, vốn là như thế, quả thực phù hợp như tri kỷ.

      “Ngâm Tuyết, ta để cho nàng có chuyện gì, nhất định để cho nàng có chuyện . . . . . .” nhàng, trầm giọng , chậm rãi nâng bàn tay lạnh buốt của nàng lên Minh Tịnh đặt nó ở mặt, ngừng giữ ấm.

      “Cha. . . . . . Cha. . . . . .” Tựa hồ cảm nhận được tia ấm áp, người ngọc giờ phút này nhíu mày, miệng khẽ lẩm bẩm.

      “Cha, Tuyết Nhi thề, kiếp này những người làm tổn thương ta, ta chắc chắn tên cũng chừa.”Lời kiên định, mang theo nghiêm túc, chậm rãi từ trong miệng nàng phát ra.

      Nghe vậy, Minh Tịnh dừng lại, nàng vì sao lúc này nàng lại chuyện này? Bất quá tuy , nhưng nghe ngữ khí thê lương, lạnh lùng hung ác của nàng, lòng của , khỏi gắt gao co rút lại.

      Đây mới là nàng, mới là diện mục đích thực nàng muốn người khác biết! ra đúng là, thâm trầm như vậy. . . . . . Nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ cố gắng áp chế, trái tim Minh Tịnh tan nát, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, rốt cuộc thể tìm đầy đủ trở về.

      “Ngâm Tuyết, nàng chờ chút, chờ ta dẫn độc cho nàng, chỉ cần dẫn độc, nàng đau đớn nữa.” Ánh mắt, chậm rãi rơi vào cổ tay trắng noãn mềm mại, cuối cùng sau khi cúi đầu, Minh Tịnh thầm quyết định.

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 24: Dẫn độc (2)


      Minh Tịnh thầm hạ quyết định, nhàng nâng tay nàng, che chở, ôn nhu nắm trong tay, sau đó nhàng chậm rãi để nàng nằm ngang, đứng dậy nhìn.

      “Tuyết Nhi. . . . . .”

      Bất tri bất giác, xưng hô từ “Ngâm Tuyết” chuyển biến thành “Tuyết Nhi”, giờ phút này trong nội tâm Minh Tịnh, có những cảm xúc rất mãnh liệt!

      Khát vọng thân mật, khát vọng tiếp cận, mặc dù biết, còn chưa chiếm được tình của nàng, nhưng tối thiểu với cách gọi này, có thể tìm được an ủi tâm lý.

      “Tuyết Nhi. . . . . .” Đứng lên, hai mắt nhìn thẳng, trong đôi mắt thâm thúy như ánh sao là mảnh thâm tình.

      Bất giác, si ngốc nhìn nàng hồi lâu, Minh Tịnh thu hồi ánh mắt, cuối cùng nhàng cúi người, đem đôi môi mỏng tuấn mỹ xinh đẹp chậm rãi chạm vào đôi môi tái nhợt, nhưng mà vẫn ngọt ngào như trước của nàng.

      Ý thức, khi vừa tiếp xúc với hai phiến môi xinh đẹp mềm mại kia lập tức tan rã thể tự kềm chế!

      Minh Tịnh hôn Tống Ngâm Tuyết, ngừng ở hai mảnh kiều môi mút vào, bao phủ, triền miên đốt lửa, dẫn tới trong lòng từng đợt rung động.

      Thân thể, tựa hồ có dòng điện xẹt qua, trong nháy mắt nhanh chóng tràn ngập, mang theo tia tê dại, mang theo tia run rẩy, vây quanh toàn thân, lâu cũng tiêu tan.

      Minh Tịnh cẩn thận phủ lên cánh môi, ôn nhu từng chút từng chút nhấm nháp ngọt ngào.

      Làn da cùng làn da tiếp xúc, mặc dù làm vạn phần trầm mê, nhưng thủy chung cũng tăng thêm lực đạo.

      Bởi vì nàng, giờ phút này chịu đựng nổi quá nhiều mãnh liệt, chịu nổi nhiệt tình quá mức của , cho nên tại, chỉ có thể thả chậm tốc độ, nhàng, ôn nhu chậm rãi trằn trọc.

      rất ngọt! Ngọt đến thấm thẳng vào trong lòng của !

      Minh Tịnh lúc này, bảo trì cái tư thế cúi thấp này, trong triền miên, nhàng cạy mở hàm răng nàng. Thuận lợi tiến vào, cũng có cuồng dã cướp đoạt, mà ôn nhu, dùng đầu lưỡi từng tấc từng tấc đảo qua mỗi chỗ, mút vào ngọt ngào mê người của nàng, khỏi khiến mơ màng vô hạn.

      “Ư. . . . . .” Vô thức, nàng than tiếng, biết là bởi vì đau đớn người, hay là vì xáo trộn nhàng trong cơ thể.

      Trong cổ, tựa hồ có cái gì đó tiến nhập, thoải mái, ấm áp. Trong hôn mê, Tống Ngâm Tuyết hơi mở mắt, đập vào mắt nàng, chính là gương mặt tuấn mỹ ân cần của Minh Tịnh.

      “Minh. . . . . .”

      Lời muốn chính là Minh Tịnh, chính là cái chữ ” Tịnh ” kia, thủy chung lại vô lực thể ra.

      “Tuyết Nhi, ăn , đây là đan dược Vô Song cho. Sau khi ăn, nàng cũng đau đớn như vậy nữa. . . . . .” Giọng nhàng, ôn nhu, vang lên bên tai, mang theo an ủi đầy mê hoặc.

      Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, thuận theo chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi lâm vào hôn mê lần nữa, đáy lòng có ý nghĩ nho , thầm : Minh Tịnh, vì cái gì sau mỗi lần thống khổ mở mắt ra, người đầu tiên ta nhìn thấy, luôn là ngươi. . . . . .

      Toàn bộ ý thức lâm vào hôn mê, còn ràng. Sau khi ăn vào viên thuốc Minh Tịnh bón, thân thể Tống Ngâm Tuyết mặc dù lạnh như trước, nhưng mồ hôi vẫn chảy ra ngừng.


      “Ca ca, ca ca. . . . . .”

      Trong hôn mê, ngừng nỉ non hai chữ này, Minh Tịnh khó hiểu nhìn, trong lòng kinh ngạc.

      Ca ca? Ca ca của ai?

      “Ca ca, Ngâm Tuyết bảo vệ, nhất định bảo vệ huynh. . . . . .” Sau khi câu ràng, nàng liền chìm vào hôn mê.

      Nghe vậy, trong mắt Minh Tịnh là đau đớn sâu đậm, ngừng nắm chặt bàn tay thon dài xinh đẹp, lẩm bẩm : “Tuyết Nhi, mặc kệ nàng phải bảo vệ ai. . . . . . Trong lòng ta, người ta muốn bảo vệ, chính là nàng. . . . . .”

      Tiếng vừa rơi xuống, Minh Tịnh chậm rãi giơ tay lên, ngón tay dùng sức đâm mu bàn tay trắng hồng của nàng, chậm rãi mở ra vết rách.

      Máu, lập tức chảy ra, sáng lạng chói mắt, hỗn hợp tươi mát đỏ sậm đập vào mắt. Minh Tịnh thấy vậy, rất nhanh liền vẽ cái ở trong lòng bàn tay của mình, khi dòng máu đỏ tươi phun ra mạnh mẽ chụp lên mu bàn tay của Ngâm Tuyết, sau đó đề khí vận công, chậm rãi, bắt đầu dẫn độc.

      Cảm giác được máu trong cơ thể mình sôi trào, tuần hoàn mà chảy tập trung vào điểm, sau đó chảy đến chỗ giao nhau, Minh Tịnh dùng sức, dẫn độc tố, dần dần chuyển qua người mình.

      Máu của khế ước chủ cùng người chịu khế ước, dung hợp lẫn nhau, cũng bài xích, cho nên dẫn độc cũng xuất quá nhiều phiền toái.

      Khi Minh Tịnh cảm giác mình thân thể dần dần lạnh , thân thể nàng lại dần dần trở nên ấm áp bên môi giương lên nụ cười vui vẻ. Tuyết Nhi, ta rồi ta nhất định bảo vệ nàng, cho nên ta làm được, làm được rồi. . . . . .

      Chậm rãi thu hồi nội tức, để ý tới lòng bàn tay mình vẫn chảy máu, Minh Tịnh nhu hòa, cẩn thận xử lý băng bó miệng vết thương của nàng, thần sắc nghiêm túc, biểu lộ chuyên chú.

      Thân thể, mơ hồ phát lạnh, trận trận đau đớn cùng khó chịu cũng bộc phát theo, khó có thể chịu được, thể chịu đựng được.

      Tuyết Nhi, chẳng lẽ tra tấn thống khổ như vậy, thân thể nho của nàng vẫn mực thừa nhận đấy sao? Ông trời ơi, làm sao nàng lại cứng cỏi như vậy, ý chí kiên định như vậy, có được nhẫn mà thiếu nữ cao quý bao giờ có! Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta. . . . . .

      Trái tim, hung hăng liều mạng co rút, mang theo đau đớn, mang theo thương tiếc.

      Thân thể của mình càng ngày càng rét lạnh, mà khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng chậm rãi còn tái nhợt, mà chuyển biến thành loại hồng nhuận dần dần khôi phục sắc máu, trong mắt Minh Tịnh tràn đầy vui sướng, nhàng sửa sang chăn mền cho nàng.

      “Tuyết Nhi. . . . . .” Rét lạnh cùng đau đớn ùn ùn đánh úp lại, Minh Tịnh chặn máu trong lòng bàn tay lại, tiếp đó cầm chặt tay nàng, chậm rãi nằm lên giường, hai mắt chăm chú nhìn.

      Người tốt đẹp như vậy, bộ dáng động lòng người như vậy, vì sao lại mực bị võ đoán của mình che mắt, kịp thời nhìn ra?

      Nếu như có thể nhìn thẳng vào lòng mình, thản nhiên chấp nhận tình cảm của mình, có lẽ tại, hết thảy đều thay đổi.

      Tuy thể khẳng định nhất định là người cùng nàng sóng vai tươi cười, nhưng tối thiểu nhất, cố gắng tranh thủ, liều mạng tranh thủ, cho dù phải trả cái giá lớn bằng tánh mạng.

      Thừa nhận đau đớn, nỗi lòng chậm rãi tại mơ hồ, tầm mắt cũng khỏi có chút mơ màng theo, nhưng mà biết tại sao, chính là cho dù dưới thống khổ lạnh lẽo áp bách như vậy, thần trí của , lại ràng như cũ, ràng để ý từng thay đổi của nàng, vì nàng mà rung động.


      “Tuyết Nhi, ta hối hận dẫn độc thay nàng, mặc kệ bao nhiêu lần, cũng hối hận. Ta rồi ta bảo vệ nàng, đời kiếp bảo vệ nàng! Tuy giờ phút này, ta cũng cũng thể ở bên nàng đến đời kiếp, nhưng lòng của ta, vĩnh viễn lo lắng cho nàng, vĩnh viễn, vĩnh viễn. . . . . .”

      Lời nhàng, thấp giọng lẩm bẩm, chậm rãicầm tay nàng để mặt mình, trong mắt Minh Tịnh tràn đầy thâm tình cùng hối tiếc, cuối cùng khi ý thức dần dần tan rã trầm thấp hộc ra câu, “Tuyết Nhi, phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc. . . . . . Tuy ta thừa nhận ta thích Vân Vô Song, ích kỷ chỉ muốn mình ở bên cạnh nàng, chính là hôm nay, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, ta nguyện ý buông tay, nguyện ý thành toàn, buông tay chúc nàng hạnh phúc, thành toàn tình trong lòng nàng . . . . . .”

      Minh Tịnh những lời cuối cùng dịu dàng, khắc khi bống tối dần dần tập kích, chậm rãi nhắm mắt lại kia, khóe mắt hăn mơ hồ có giọt nước trong suốt.

      Trong màn đêm đen, tại căn phòng u ám, có hai thân ảnh tuyệt mỹ, cái nằm ở giường, cái cúi thấp bên giường, hai bàn tay đan vào nhau, dựa vào mặt nhau. . . . . .

      Bên tai, tựa hồ có giọng ngừng thầm, “Tuyết Nhi, phải hạnh phúc, Tuyết Nhi của ta, nhất định phải hạnh phúc. . . . . .”

      Là ai? Là ai chuyện vậy? Quen thuộc, thân thiết, mặc dù thanh trầm thấp, nhưng mà ấm áp, bao quanh lòng nàng.

      Cảm giác, giống như là thời điểm lần đầu tiên xuyên mà đến, trong đầu có quá nhiều bất an, quá nhiều sợ hãi khi rơi vào nơi hoàn toàn xa lạ, khi nghe được cái giọng quen thuộc này, trong ấm áp, nàng dần dần tỉnh dậy, mở to mắt, dần dần nghênh đón ánh sáng mặt trời. . . . . .

      Tay bỗng nhàng nhúc nhích, tựa hồ như bị ai nắm. Quay đầu, muốn xem, sau khắc thấy được khuôn mặt tuấn dật của Minh Tịnh, có gì ngoài vẻ trầm tĩnh ngày thường, an tĩnh như vậy, mềm như vậy, tươi mát chút phòng vệ thoáng cái tiến nhập vào trong lòng nàng, ở đó, lặng lẽ nở ra đóa hoa.

      Minh Tịnh. . . . . . Vì cái gì mỗi lần ta thống khổ tỉnh lại, luôn trông thấy ngươi? Lần đầu tiên sau khi xuyên cũng vậy, mà hôm nay cũng thế. . . . . .

      Khuôn mặt trầm tĩnh say ngủ, yên ắng thâm tình, bên môi là nụ cười nhàn nhạt hạnh phúc. Trông thấy như vậy, Tống Ngâm Tuyết động đậy thân thể, muốn đứng dậy.

      Thân thể ấm áp, hề đau đớn rét lạnh giống như ngày hôm qua, nội tức cũng hồi phục xong, lúc này thông suốt chạy khắp cơ thể.

      Trước mắt, có loại thư khái cùng sảng khoái chưa bao giờ có, giờ phút này tinh tường cho Tống Ngâm Tuyết, độc nàng trúng, được giải.

      Độc giải? Làm sao mà giải được? Chính hôm qua nàng ràng nghe Vân Độc Nhất loại độc này. . . . . .

      Chẳng lẽ là Vô Song ——

      Trong nội tâm, hơi kinh hãi, lập tức muốn nhấc chăn lên, nhưng mà vào lúc này, mu bàn tay mạnh mẽ đau xót, nàng kêu rên tiếng, tầm mắt khỏi nhìn lại.

      Bàn tay chỉnh tề, cẩn thận được lụa trắng bao lại, gắt gao giữ trong tay Minh Tịnh. Tống Ngâm Tuyết đưa tay nhàng kéo ra, định rời , chính là phát lực đạo của rất lớn, cũng phải đơn giản là có thể kéo ra.

      ” Minh Tịnh. . . . . .” Cau mày, trầm giọng gọi, muốn đánh thức . Nhưng nàng phát có gọi ra sao, đều tựa hồ có phản ứng, chỉ thẳng tắp nắm tay của nàng, chịu buông ra.

      ” Minh Tịnh. . . . . .” Tay kia đưa qua, nhàng muốn đẩy tay của ra, nhưng khi đầu ngón tay cùng làn da đụng vào nàng mãnh liệt thu trở về.

      ” Minh Tịnh!” Tựa hồ phát chút bình thường, Tống Ngâm Tuyết vội vàng lấy tay thử nhiệt độ thân thể của , sau đó tầm mắt cũng nhịn được rơi xuống gương tuấn dật tái nhợt mặt của lần nữa.

      lạnh! tái nhợt!

      Nguyên bản, bởi vì bàn tay mình bị thương được băng gạc bao lại, thể phát giác được lạnh lẽo tay . Còn nữa, tuy vừa rồi nàng cũng biết sắc mặt có chút tái nhợt, chính là nàng lại võ đoán cho là đơn thuần chỉ mệt nhọc quá độ mà thôi. . . . . .

      Minh Tịnh, trúng độc? Trúng thứ độc giống nàng ngày hôm qua! Chính là tại sao vậy chứ? phải Vân Độc Nhất ràng qua, loại độc chất này đối với nam tử, căn bản có tác dụng sao? Nhưng vì cái gì Minh Tịnh còn có thể. . . . . .

      Trong mắt, sóng ngầm lưu chuyển, Tống Ngâm Tuyết nhìn Minh Tịnh lúc này, trong nội tâm có chút quái dị, có chút khó hiểu. Nàng khó hiểu đương nhiên là vì việc trúng độc, mà quái dị, chính bản thân nàng cũng thể ràng.

      Minh Tịnh, lúc nàng còn chưa có được trí nhớ của Nhữ Dương quận chúa, nàng vẫn mực đề phòng vì nhìn thấu, đối với , tình cảm của nàng rất phức tạp .

      cái thế giới này, người có thể mang cho nàng cảm giác ấm áp nhiều lắm, trong lòng của nàng, kỳ có bóng dáng của . Tuy nhiên cái bóng này rất mờ nhạt, đến mức làm cho người ta bất giác xem , chính là khi lòng nàng xúc động cảm giác ôn nhu ấm áp kia, vọt ra như thủy triều.

      Tại sao lại trúng độc? Tống Ngâm Tuyết khó hiểu. Vì cái gì ràng độc của mình được giải, mà lại tựa ở bên giường, mình thừa nhận nỗi khổ bị lạnh lẽo bức bách?

      Dùng sức rút tay của mình ra, muốn xuống giường xem xét. Tuy nhiên khi nàng rút toàn bộ bàn tay bị nắm chặt ra, Tống Ngâm Tuyết bị mảnh đỏ sậm lụa trắng đập vào mắt, nàng kinh hãi chấn động đến đau đớn.

      “Chẳng lẽ!” Vẻ mặt kinh nghi, rất nhanh đưa tay mở bàn tay của Minh Tịnh ra, chỉ thấy cái lòng bàn tay nguyên bản thon dài đẹp mắt kia, giờ phút này thình lình xuất miệng vết thương dữ tợn, bên ngoài da thịt là vết máu đỏ sậm khô cạn.

      “Minh Tịnh. . . . . .” Sắc mặt, trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thể tin trợn mắt lên , Tống Ngâm Tuyết lúc này, môi run run, cứ như vậy ngơ ngác đứng nhìn, thân thể cứng ngắc nhúc nhích.

      Tất cả mọi chuyện vào sát na chứng kiến miệng vết thương trong lòng bàn tay của Minh Tịnh đều trở nên sáng tỏ! Thông minh như Tống Ngâm Tuyết, khi tất cả dấu hiệu đều quy tụ về cùng chỗ, làm sao có thể đoán ra được chân tướng?

      Chân tướng? Chân tướng! Chân tướng chính là Minh Tịnh vào lúc nàng độc phát, vụng trộm dùng thân thể của mình dẫn độc vì nàng, giải nỗi thống khổ của nàng. . . . . .

      dẫn độc vì nàng? Vì cái gì! muốn sống nữa sao? Chẳng lẽ biết kết quả của việc dẫn độc nhập thân sao?

      ! nhất định biết! Người phúc hắc, gian trá như , trong lòng của , làm sao có thể biết kết quả như vậy? Chính là vì cái gì ràng biết hết thảy, lại còn cố ý làm như vậy? Tống Ngâm Tuyết mê mang. . . . . .

      ” Tuyết Nhi của ta, nhất định phải hạnh phúc. . . . . . Tuy ta thừa nhận ta thích Vân Vô Song, ích kỷ chỉ muốn mình ở bên cạnh nàng, chính là hôm nay, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, ta nguyện ý buông tay, nguyện ý thành toàn, buông tay giúp nàng hạnh phúc, thành toàn tình trong lòng nàng . . . . . .”

      Trong đầu, lúc đó vang lên lời nghe được trong mơ hồ ngày hôm qua, trong sát na, trái tim hung hăng lên, dám tin.

      ” Minh Tịnh, ngươi, ngươi. . . . . .”

      Ánh mắt phức tạp, khỏi quăng đến con người tuấn dật giường, tuy lúc này lâm vào hôn mê, nhưng vẫn tuấn mỹ phi phàm như cũ.

      Minh Tịnh, ngươi là Minh Tịnh, Minh Tịnh giỏi tính toán a! Làm sao ngươi lại vì ta, mà dứt khoát lựa chọn buông tha cho tánh mạng? Đây là ngươi sao? Là ngươi sao. . . . . .

      Trong mắt, mơ hồ có loại cảm xúc biết tên chảy xuôi, trong lòng, có ý thức khác lạ lan tràn. Lúc này, khi nội tâm Tống Ngâm Tuyết kịch chiến, cách đó xa truyền đến tiếng kèn trống huyên náo vui mừng của hôn lễ. . . . . .

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 25.1: Phản kích


      Trong Ngũ độc cốc tràn ngập tiếng kèn trống huyên náo vui vẻ, Vân Độc Nhất thân mũ phượng khăn quàng vai đỏ thẫm xinh đẹp, tự thấy mình vô cùng diễm lệ đứng trước cửa phòng thuốc, nở nụ cười.

      “Vô Song. . . . . .” Nhấc chân bước vào cửa, trong tay cầm hỉ bào chú rể, Vân Độc Nhất chậm rãi tới gần Vô Song, ôn nhu vô cùng.

      “Vô Song, nên thay quần áo . . . . . .”

      Chậm rãi mở hỉ bào chú rể ra, xoay qua xoay lại trước mặt vài cái ướm vào Vô Song, Vân Độc Nhất miệng cười tươi rói: “Vô Song, chàng xem tay nghề của ta đúng là tệ! Chỉ bằng cảm giác, có thể làm caí hỉ bào này vừa vặn tám chín phần! Chàng xem, có thích hay ? “

      “Lấy ra!” Vừa thấy Vân Độc Nhất như thế, Vô Song lạnh lùng cau mày, oán hận mà .

      Nghe vậy, gương mặt diễm lệ của Vân Độc Nhất khỏi lên chút lo lắng , bất quá đơn giản là hôm nay tâm tình nàng rất tốt, cho nên cũng so đo.

      cần phải như vậy, Vô Song. Hôm nay là ngày vui của chúng ta, phải vui vẻ mới đúng! Nếu , hỏng mất khí vui mừng!”

      Khuôn mặt tươi cười dịu dàng tiến lên an ủi, Vân Độc Nhất đưa tay ngăn lại, nhàng mà : “Vô Song, ngoan nào! Nhanh thay quần áo a, bằng trễ giờ lành là điềm xấu đó!”

      Vân Độc Nhất chậm rãi kiễng chân, muốn đem hỉ bào để lên người Vô Song, ai ngờ vừa thấy như thế, Vô Song chợt xoay người đẩy nàng ra, giọng lạnh lùng đông cứng: “Cút!”

      lần nữa bị đẩy lui về phía sau mấy bước, Vân Độc Nhất ổn định cước bộ của mình, vẻ mặt tràn ngập lửa giận trừng mắt. Chính là cuối cùng vì lo lắng bỏ lỡ giờ tốt hôm nay, nàng đè nén tức giận trong lòng, liên tiếp hít sâu mấy cái.

      “Vô Song, đừng náo loạn! Tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ chờ chàng mặc hỉ bào bái đường nữa thôi!” Nắm chặt y phục trong tay, Vân Độc Nhất , tiếp đó cất bước tiến lên lần nữa.

      “Roạt ——” tiếng gấm rách vang lên, Vô Song thấy Vân Độc Nhất cầm hỉ bào tiến lại lần nữa, mặt lạnh câu, cầm áo qua, lấy tay xé rách.

      “Ngươi đừng hy vọng , ta bao giờ thành thân với ngươi đâu!” Lạnh lùng ném hỉ bào rách nát mặt đất, hai mắt Vô Song nhìn Vân Độc Nhất, trong mắt tràn ngập chán ghét cùng căm hận.

      “Chàng! Chàng ——” thấy vậy, Vân Độc Nhất thịnh nộ, dưới ngọn lửa giận điên cuồng cổ vũ. Nàng giương mắt trừng Vô Song, nghiến răng nghiến lợi : “Vân Vô Song, chàng quá đáng! Chẳng lẽ chàng muốn cứu Tống Ngâm Tuyết, muốn trơ mắt nhìn nàng ta chịu chết sao?”

      Uy hiếp, hung dữ , hai tay Vân Độc Nhất nắm chặt, vẻ mặt lên điềm báo trước khi nổi bão.

      Thấy vậy, Vô Song chậm rãi nở nụ cười, cười tự nhiên như mây trôi nước chảy.” Vân Độc Nhất, ngươi nghĩ rằng ta tìm được cách ngươi nuôi con chồn độc sao?”


      “Hả? Chàng giải được sao?” Nhíu mày, vẻ mặt căm hận, Vân Độc Nhất hung ác nheo mắt lại, khiêu khích .

      “Đương nhiên! Tuy ta thể thừa nhận ngươi dụng độc cao minh, nhưng mà ta cũng phải là kẻ ngốc! cho ta quá trình nuôi con chồn, ta chỉ còn cách tự mình tìm lấy!”


      “Tự mình tìm? Làm sao được, chẳng lẽ chàng uống máu con chồn sao?” Vân Độc Nhất nghe Vô Song xong, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn , thể tin nổi.

      “Đúng a! Hừ! Qủa hổ là con chồn do Vân Độc Nhất nuôi, ngay cả việc muốn bắt nó lại, so với bắt con chồn bình thường cũng khó khăn hơn nhiều!” Vươn tay chậm rãi mở lòng bàn tay của mình ra, Vô Song cười lạnh nhạt , “Máu con chồn, xác thực có ghi chép trình tự độc vật mà nó ăn thường ngày. Chỉ cần ta nếm chút, liền có thể biết hết trình tự!”

      “Chàng điên rồi!” Vừa nghe giờ phút này Vô Song như vậy, sắc mặt Vân Độc Nhất kinh hãi, khỏi gầm : “Vô Song, chẳng lẽ chàng biết máu con chồn này mặc dù vô hại đối với nam tử, nhưng chỉ giới hạn tiếp xúc làn da thôi, nếu như trực tiếp hòa tan trong cơ thể mà …, độc tính liền tồn tại!”

      Mạnh mẽ trừng mắt, có đau lòng có bi phẫn, Vân Độc Nhất lúc này nhìn vết thương Vô Song dựng thẳng trước mặt mình môi nàng sít sao cắn chặt lại.

      “Vân Độc Nhất, ta biết máu chồn có độc, nhưng mà ta thà rằng chính mình trúng độc, cũng tùy ý để ngươi bài bố điều khiển! Ngươi cần lo lắng cho ta, độc chồn này hôm nay ta tìm được, tại cũng chỉ đợi luyện chế hoàn thành, là dùng giải độc được rồi!”

      Lời Vô Song , lạnh lùng mang theo hung ác, có quyết tuyệt từ nay về sau muốn tiếp tục liên quan nữa! Nghe vậy, sắc mặt Vân Độc Nhất khỏi biến đổi lại biến đổi, cuối cùng biến thành nổi giận mà tái nhợt.

      “Ha ha! Ha ha ha ha!” Ngửa đầu cười điên dại hồi, chống lại hai con ngươi của Vô Song, Vân Độc Nhất mỉa mai tà ác : “ tệ, đúng là tệ! hổ là đệ đệ cực kỳ có thiên phú của ta, lại có thể nghĩ đến biện pháp như thế? Bội phục! bội phục!”

      Bất quá đệ đệ, tuy ta rất bội phục phần tinh thần này của chàng, cũng rất ghen ghét mối tình si chàng dành cho Tống Ngâm Tuyết! Nhưng mà có việc, ta muốn cho chàng biết: chàng cho rằng mình tìm được phương pháp giải độc rồi sao? Chàng cho rằng từ nay về sau có thể thoát khỏi ta sao? Ha ha, ta cho chàng biết, thể nào!”

      “Ta ngại thẳng thắn cho chàng biết, chàng dùng loại phương pháp này để giải độc là sai! Nhưng mà chàng quên mất chuyện, đó là —— thuốc dẫn!”

      “Thuốc dẫn?” Cau mày, vẻ mặt Vô Song hoang mang.

      Thấy vậy, Vân Độc Nhất cười lạnh: “Đúng vậy a, thuốc dẫn! Dùng Tuyết Liên làm thuốc dẫn!”

      Thẳng thắn cho thuốc dẫn của độc chồn là cái gì? Giờ phút này, phải Vân Độc Nhất tự phụ cho rằn Vô Song luyện được, mà nàng biết trong Ngũ Độc cốc, căn bản có Tuyết Liên! Cho nên, cho dù Vô Song biết cũng sao! Bởi vì nếu như đợi cho đến nơi khác hái được Tuyết Liên, sau đó lại chế thành giải dược, cả đoạn thời gian chậm trễ này, cũng đủ để Tống Ngâm Tuyết luân hồi tái sinh nhiều lần rồi!

      Đắc ý, quyết tuyệt nhìn Vô Song, Vân Độc Nhất lúc này, gương mặt diễm lệ hào quang vạn trượng, ngạo mạn ngoan độc ai bì nổi.

      Thấy vậy, Vô Song trố mắt, nhìn chằm chằm vào nàng, đáy lòng, có loại hối tiếc cùng thống khổ. Có câu “Lo lắng tất loạn”, ra như thế. . . . . .

      Bỏ quên trọng điểm, hết thảy đều uổng phí! Giờ phút này, chỉ thể cứu được Tống Ngâm Tuyết, mà ngay cả chính . . . . . .

      “Vô Song, thành thân với ta a! Chàng trúng độc, tuy độc tính nặng, nhưng nếu như có giải dược, chàng cũng chết, lại cứu được người trong lòng của chàng!” Chiếm hết thượng phong, Vân Độc Nhất ngang tàng .

      Nghe vậy, Vô Song trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa định mở miệng cự tuyệt, ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng tươi mát thanh lệ, nghiền ngẫm, châm chọc cười: “ thà rằng cùng chết với ta, cũng đáp ứng thành thân cùng tỷ! Cốc chủ tỷ tỷ, dưới đời này, còn có người bức bách người khác hơn tỷ sao? Chẳng lẽ ai cho tỷ, là của mình, nhất định là của mình! phải của mình, mình muốn đoạt, cũng đoạt được sao!”

      Vừa dứt lời, đạo thân ảnh màu trắng từ giữa trung nhảy xuống, tiêu sái như có như rơi vào trước cửa, tiếp đó chân vừa nhấc, mạnh mẽ đạp cánh cửa phòng nửa khép ra, vẻ mặt lãnh mị đong đưa cây quạt, mắt hàm chứa ý cười nhìn vào trong phòng.

      “Tuyết Nhi!” Vừa thấy được người tới, toàn thân Vô Song khỏi mạnh mẽ sững sờ, dám tin mở to hai mắt, lâu cũng phát ra câu nào.

      “Ngươi? Làm sao ngươi lại ở đây!” Nhìn Tống Ngâm Tuyết lúc này, vẻ mặt tươi cười sáng lạng giảo hoạt, Vân Độc Nhất vô cùng khiếp sợ, trong lòng đầy khó hiểu trừng mắt.

      “Vì cái gì ta thể ở đây ?” Nhíu mày, mỉm cười châm chọc đảo qua hỉ bào bị ném rơi mặt đất, tàn khốc xẹt qua trong mắt Tống Ngâm Tuyết, tiếp đó giương khuôn mặt tươi cười trầm ngâm .

      phải ngươi trúng độc sao? Làm sao còn có thể xuất ở đây?” Nhìn Tống Ngâm Tuyết tinh thần sáng láng, hoàn toàn giống có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, Vân Độc Nhất nhíu chặt lông mày, hai tay nắm chặt.

      Làm sao có thể? Điều này có khả năng! Nàng ràng trúng độc chồn, suy yếu sắp chết! Vì sao giờ phút này hề có giải dược cứu trợ, lại có thể bình yên vô đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt cười cười châm chọc? Vì cái gì? Vì cái gì!

      thể lý giải quái dị của nàng lúc này, Vân Độc Nhất mạnh mẽ lạnh mặt xuống, vẻ mặt phòng bị nhìn, ánh sáng nguy hiểm từ trong mắt bắn ra bốn phía.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi cười cười, khỏi hỏi ngược lại: “Trúng độc thể giải sao? Nếu như vậy, chẳng phải cả phu quân cũng bị ngươi đoạt chạy mất sao? A, loại mua bán lỗ vốn này, Tống Ngâm Tuyết ta bao giờ làm.”

      Phong lưu tiêu sái đong đưa cây quạt, thần thái trong mắt bắn ra bốn phía, đối lập với biểu lộ phẫn nộ của Vân Độc Nhất, tất nhiên là có vẻ xinh đẹp sáng rọi khiến người ta đui mù.

      “Cốc chủ tỷ tỷ, tỷ đây là bức hôn sao? Bất quá đối phương hình như rất tình nguyện a? Chậc chậc, nhìn xem, hỉ bào đẹp thế bị xé rách ném xuống đất rồi! Xem ra trình độ khiến người ta ghét bỏ của tỷ tỷ, đúng là phải thâm hậu bình thường nha!”

      Lúc này cố ý nhắc đến hỉ bào, Tống Ngâm Tuyết chuyên tấn công chỗ đau của người khác, lúc này mấy lời thể toàn bộ sở trường móc cùng châm chọc của mình.

      Nghe vậy, Vân Độc Nhất chịu đựng nổi muốn phát tác, mà đúng lúc, Vô Song bên cạnh phục hồi tinh thần lại, rất nhanh liền nhấc chân tiến lên, tay kéo lấy nàng.

      “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta, là nàng! là nàng rồi!”Ân cần, bao hàm thâm tình mà , khỏi vọng lên bên tai, tựa hồ như nằm mơ mới tỉnh, Vô Song vội vàng phát bắt được bàn tay thon dài của nàng, nghiêm túc bắt mạch cho nàng.

      “Độc giải. . . . . . Tại sao có thể như vậy?” nghĩ ra nguyên nhân gì, cảm thấy chuyện này căn bản thể tưởng tượng được , Vô Song khỏi nhíu mày, thầm suy nghĩ. Nhưng mặc kệ nguyên nhân như thế nào, chỉ cần Tuyết Nhi của tại có việc gì, vậy trái tim coi như cũng yên ổn.

      “Tuyết Nhi, thực xin lỗi! Là ta hại nàng chịu khổ. . . . . .” Xin lỗi đau lòng mà , ôm lấy nàng, mặt Vô Song tràn đầy niềm vui sướng cùng cảm động khi tưởng mất mà lại có được.

      “Ngốc à, ta có trách chàng, là chính ta muốn tới tìm chàng mà.” Vừa thấy Vô Song như thế, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết khỏi ấm áp, giọng bất giác cũng mềm mại lại.

      Hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, coi ai ra gì tình ý ngập tràn, mà Vân Độc Nhất bên cạnh thấy vậy, càng nổi trận lôi đình!

      Vốn khi nàng thấy Vô Song tiến lên, hề cố kỵ giẫm lên hỉ bào, trong lòng rất khó chiu rồi! tại, vừa nghe bọn họ nồng nàn thủ thỉ như vậy, lại nhìn động tác ôm ấp của bọn họ, làm sao còn kiềm chế được? Trực tiếp nổi giận quát to tiếng: “Vân Vô Song! Lần thành thân này ngươi rốt cuộc là bái hay bái, ngươi chớ quên, cho dù Tống Ngâm Tuyết được giải độc, nhưng chất độc người của ngươi còn chưa có giải! Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, kết cục, chỉ có con đường chết!”

      Hung dữ trừng mắt, con mắt cũng sắp trừng lồi ra ngoài, Vô Song nghe Vân Độc Nhất uy hiếp như vậy, lạnh nhạt xoay người, mặt có nụ cười mỉm tràn đầy hạnh phúc: “ Vân Độc Nhất, cám ơn ngươi cho ta biết bí mật về thuốc dẫn. Chính ngươi cũng mà? Độc của ta cũng nghiêm trọng, cho nên ta tin rằng cũng còn đủ thời gian hái Tuyết Liên !”

      câu này của Vô Song, cơ bản thay đổi thế cục hoàn toàn, thoát khỏi khốn cảnh bị động. Thấy vậy, Vân Độc Nhất hận đến biết trút vào đâu, nàng lãnh nghiêm mặt, khóe mắt tự chủ co giật, bộ dạng lửa giận đến cực hạn.

      “Người tới! Bắt xú nha đầu này lại cho ta!”

      Nàng biết võ công Tống Ngâm Tuyết cũng cao, bởi vì ngày đó nàng cũng cảm nhận được nội tức trong người nàng, cho nên trước mắt, nàng mới có thể chút cố kỵ nào gọi người tiến lên như vậy.

      “Dạ!” Vừa nghe Vân Độc Nhất phân phó, mấy người vốn thổi kèn đánh trống ầm ĩ bên ngoài lập tức ngừng lại, rút binh khí ra chém tới Tống Ngâm Tuyết.

      Thấy vậy, Vô Song lạnh lùng, muốn tiến lên ngăn trở, lúc này, Tống Ngâm Tuyết bả cầm lấy tay của , ra hiệu nên cử động, sau đó thâm ý nhìn sang Vân Độc Nhất, gấp mặt quạt lại, nhảy vọt ra ngoài.

      Cây quạt trong tay tiêu sái vung lên, lưu tình chút nào đánh về phía mấy người nghe lệnh mà đến, trong khi binh khí giao tranh, tinh quang xẹt qua trong mắt Tống Ngâm Tuyết, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường.

      Chuyển, đỡ, ngăn cản, đánh, đá, cây quạt giấy vừa hung ác vừa chuẩn xác đánh vào người mấy tên thủ hạ, khiến bọn họ đầu óc choáng váng, liên tục tháo chạy.

      Đá xéo cái, tiêu sái tuấn đạp người cuối cùng ra xa, thân ảnh Tống Ngâm Tuyết vừa chuyển, quay người cái xinh đẹp, liếc mắt nhìn Vân Độc Nhất, giương mày, vẻ mặt khiêu khích.

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 25.2: Phản kích


      Vân Độc Nhất nghĩ tới Tống Ngâm Tuyết cư nhiên còn có tài, tuy nàng có nội lực, nhưng chiêu thức của nàng, xác thực thần kỳ kỹ càng.

      Chiêu thức tinh xảo như vậy, nàng ta từ đâu mà tập được? Hơn nữa vì cái gì những chiêu thức này, lại có vẻ nhìn quen mắt như thế?

      Vân Độc Nhất nghĩ ra là cái gì, cũng biết là nguyên nhân gì, vì vậy đơn giản nghĩ nữa lắc lắc đầu, chuyên tâm chống lại Tống Ngâm Tuyết, sắc mặt quyết tuyệt hung ác : “Xú nha đầu, còn có chút bổn này sao? Hừ, bất quá rất đáng tiếc, bất luận ngươi có bao nhiêu bổn , hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!”

      Lạnh lùng mà cười, mang theo khí tức tử vong, Vân Độc Nhất giận tái mặt, cước bộ, từ từ về phía trước.

      “Tuyết Nhi!” Vừa thấy Vân Độc Nhất muốn đích thân ra tay, Vô Song lo lắng bảo vệ trước mặt Tống Ngâm Tuyết. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười ra hiệu tránh ra, mà Vân Độc Nhất trầm mặc , đôi mắt u khỏi trầm thêm ba phần.

      “Tuyết Nhi, ngươi?” tại sao Tống Ngâm Tuyết lại tự tin như thế, cũng hiểu giờ phút này vì sao nàng lại bảo mình tránh ra, Vô Song cảm thấy do dự, mặt vạn phần lo lắng.

      “Yên tâm , đây là phân tranh giữa nữ nhân chúng ta! Cứ để chúng ta tự giải quyết!” Nửa nửa đùa trừng mắt nhìn , vươn tay đẩy thối lui qua bên, sau khi hết thảy chuẩn bị xong, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ quay đầu lại, toàn thân tản mát ra khí thế chưa bao giờ có.

      “Cốc chủ tỷ tỷ, Ngâm Tuyết luôn luôn điêu ngoa vô thường, biết nặng ! Nếu như bất cẩn khiến tỷ bị thương, tỷ cũng đừng trách tội Ngâm Tuyết nha. . . . . .”

      “Xú nha đầu, sắp chết đến nơi còn năng ngọt xớt? Ngươi chuẩn bị chịu chết !”

      Vân Độc Nhất rốt cuộc nhẫn nhịn được nữa, bị Tống Ngâm Tuyết ngừng khiêu khích, cơn giận toàn diện bộc phát mạnh mẽ, thân thể xông thẳng về phía trước.

      “Được lắm! Ta lại muốn xem xem, tỷ làm sao khiến ta nhận lấy cái chết đây?” mặt Tống Ngâm Tuyết sáng lạng, trong mắt lại ngoan lệ dị thường, nhảy cái, thẳng tắp đối diện với Vân Độc Nhất.

      dùng nội lực, chỉ dùng chiêu thức, trong lúc đánh nhau, Tống Ngâm Tuyết cũng phản kích, chỉ lo phòng thủ cẩn mật.

      Thấy vậy, biết Tống Ngâm Tuyết đây là cố ý chơi nàng, trong lòng Vân Độc Nhất cho rằng nàng chỉ có chút năng lực ấy, vì vậy lập tức cười lạnh tiếng, liên tiếp phát ra ngoan chiêu.

      Chộp cái, công tới ngực, tựa hồ Tống Ngâm Tuyết trốn tránh kịp, mắt thấy sắp bị đánh! Lúc này, trái tim Vô Song thiếu chút nữa nhảy đến cuống họng, muốn bay cứu nàng, nhưng trong lúc đó, trông thấy nàng mạnh mẽ phát lực, nội lực hùng hậu chưởng đánh bay Vân Độc Nhất.

      “Vô Song, giúp ta chăm sóc Minh Tịnh” nghiêm nghị rơi mặt đất, sắc mặt trầm tĩnh, sau khi Vân Độc Nhất bị đánh liền lùi lại vài bước, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt mở miệng ra.

      Cách đó xa, thân thể Minh Tịnh suy yếu lảo đảo hướng tới đây, sau khi tỉnh lại phát nàng mất, lại nghe đến nơi đây có tiếng đánh nhau, liền lo lắng cố gắng chống đỡ bằng ý chí ra.

      Sắc mặt Minh Tịnh tái nhợt, trắng bệch có sắc máu, chính là dù như vậy, vẫn liều mạng gian nan tới, hướng về Tống Ngâm Tuyết.

      Vô Song nghe được lời mà Tống Ngâm Tuyết , xoay người nhìn về phía sau xem xét, toàn thân khỏi khẽ giật mình, nghi hoặc tiến lên đỡ . Nhưng khi hai tay tiếp xúc với Minh Tịnh trong tích tắc, tất cả mọi chuyện, đều hiểu ra!

      ra Minh Tịnh . . . . . .

      Trái tim, trong nháy mắt khiếp sợ, trong mắt đầy phức tạp mà nhìn, Vô Song vịn Minh Tịnh suy yếu, vẻ mặt đơn mất hồn cùng giãy dụa.

      “Xú nha đầu, thể tưởng tượng được ngươi ——” hung ác nghiêm mặt, cắn răng, tay cầm cánh tay bị Tống Ngâm Tuyết đánh đến có chút phát run của mình, Vân Độc Nhất kinh ngạc trong lòng, nhưng mà nàng lại thủy chung vẫn biểu ra.

      “Ta cái gì? Cốc chủ tỷ tỷ?” Lạnh lùng ngạo nghễ nhìn, có loại cảm giác từ cao nhìn xuống, Tống Ngâm Tuyết khẽ nâng cái tay kia của mình lên, khiêu khích .

      “Ngươi!” Vân Độc Nhất biết Tống Ngâm Tuyết là gặp may, hay là công lực nàng thâm hậu như vậy, vì vậy, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an, thầm hạ quyết định.

      “Ngươi chết a!” Thân thể, mạnh mẽ rất nhanh vọt về phía trước, nhảy cao lên, thuận lợi sạch lưu loát tránh qua cây quạt, bàn tay Vân Độc Nhất biến đổi, chưởng đầy độc phấn đẩy tới hướng Tống Ngâm Tuyết.

      “Phệ Tâm phấn!”

      Thân thể Vô Song dừng lại, kêu lên tiếng nhắc nhở, nghe vậy,trong mắt Tống Ngâm Tuyết tràn ngập vui vẻ, trong lòng cười thầm: hừ! Chờ mãi lúc này!

      Phấn độc dày đặc, cùng với cỗ chưởng phong mạnh mẽ, Tống Ngâm Tuyết mắt thấy độc dược hướng chính mình mà đến, vì vậy vận nội lực, tập trung tại bàn tay, trong giây lát, dùng khí tức cường đại quạt cái đem độc phấn đẩy trở lại.

      “A ——” Độc phấn bị quạt trở lại, Vân Độc Nhất trở tay kịp, chỉ thấy nàng vừa định trốn tránh, trong độc phấn lóe lên bạch quang, tiếp đó chỉ nghe hét thảm tiếng, nàng liền nặng nề ngã mặt đất.

      loạt biến hóa này, nhanh đến mức làm cho người biết xảy ra chuyện gì? Cũng chỉ cảm thấy trong nháy mắt, yếu thế biến thành cường thế, như kỳ tích Tống Ngâm Tuyết đánh bại Vân Độc Nhất, khiến nàng ngã ngồi mặt đất, làm sao cũng đứng dậy được.

      “Ngươi giả trá!” Hung ác bụm mặt, khiến đạo vết thương sâu mà rất lớn mặt chảy máu tươi ròng ròng, Vân Độc Nhất thể tin được trừng to mắt, tiếp thụ rằng mình chiến bại này.

      “Sử trá? được sao? Ngày đó cốc chủ tỷ tỷ phải , người Ngũ Độc cốc dụng độc là chuyện đạo lý hiển nhiên sao, như vậy tại Ngâm Tuyết dùng ám khí, cũng phải là theo lý thường đấy sao? Nếu như trí nhớ của tỷ tỷ tốt, nhất định nhớ lời Ngâm Tuyết cảnh cáo vừa rồi, ‘ Ngâm Tuyết luôn luôn điêu ngoa vô thường, biết nặng , nếu khiến tỷ bị thương, tỷ cũng đừng trách tội nha ’. . . . . .”

      Trong tay, thâm ý vuốt vuốt cái phi đao khác chưa bắn ra, Tống Ngâm Tuyết vui cười , mang theo châm chọc cùng trêu tức, chống lại ánh mắt tràn đầy cam lòng mà oán hận của Vân Độc Nhất.

      “Ngươi! Ngươi!” Máu mặt càng chảy càng nhiều, làm sao cũng khống chế nổi, bởi vậy có thể thấy được công lực của Tống Ngâm Tuyết rất thâm sâu, tốc độ rất hung ác, khiến cao thủ như Vân Độc Nhất cũng ngăn cản kịp.

      Vô Song cùng Minh Tịnh khiếp sợ nhìn Tống Ngâm Tuyết, vẻ mặt chưa từng tưởng tượng được nhìn người của bọn , vì võ công luôn giấu, cao lường được của nàng mà cảm thấy kinh ngạc thôi.

      “Tuyết Nhi. . . . . .”


      “Tuyết Nhi. . . . . .”

      Hai câu khẽ gọi, đồng thời từ trong miệng hai người bọn họ vang ra, sau khi nghe vậy, tất nhiên là nhìn nhau, gì nữa.

      Khi hai người Vô Song cùng Minh Tịnh vì cách xưng hô với nàng mà đều tự cảm thấy phức tạp Tống Ngâm Tuyết cười lãnh mị như Tu La: “Cốc chủ tỷ tỷ, ta đây cũng chưa dùng hết toàn lực? Tỷ tại sao lại đứng lên nổi vậy? là làm ta quá thất vọng rồi!”

      Như có điều suy nghĩ mà , vẻ mặt cười sáng lạng như hồ ly, nhưng vào lúc này, khi tất cả mọi người còn sững sờ Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ nghiêm mặt, phi đao trong tay vung ra lần nữa, khắc đường sau vào bên mặt bị thương của Vân Độc Nhất.

      Trong khoảnh khắc, theo tiếng hét thảm, nữ tử vốn như hoa như ngọc vì da thịt hai má bị cắt rách, mạnh mẽ đổ máu biến thành người quái dị!

      “Tống Ngâm Tuyết, ngươi chết yên lành!” Thân trúng Phệ Tâm độc, cơ thể lại bị Tống Ngâm Tuyết đánh đến bị nội thương, Vân Độc Nhất lúc này hai tay che mặt, bộ dạng thống khổ.

      nương bình thường chứng kiến tràng diện huyết tinh như vậy, sớm sợ tới mức hoa dung thất sắc rồi, chính là lúc này Tống Ngâm Tuyết có! Vẻ mặt nàng thản nhiên nhìn Vân Độc Nhất, trong mắt ra tinh quang khát máu.

      ” Vân Độc Nhất, đao thứ nhất, là ta ra tay vì Minh Tịnh! Bởi vì nếu như phải ngươi uy hiếp Vô Song cho giải dược, cũng vì cứu ta, mà phải cố ý dẫn độc nhập thân!”

      “Mà đao thứ hai? Là ta thay Vô Song ra tay! Vân Độc Nhất, ngươi Vô Song? đến cuồng si? Chính là kết quả là, cảm giác của ngươi cũng phải ! Ta đến việc tình cảm giữa các ngươi có cấm kỵ ! Nhưng mà ta muốn cho ngươi biết, nếu như ngươi người mà …, dù cho ngươi ở bên cạnh , được đáp lại, chính là chỉ cần ngươi có thể cảm nhận được vui vẻ, hạnh phúc, vậy trong lòng ngươi, cũng thấy thỏa mãn.”

      Tống Ngâm Tuyết , khỏi ngoái đầu nhìn Minh Tịnh cùng Vô Song, trong mắt tựa hồ có cái gì lưu chuyển. Bất quá chỉ trong nháy mắt, nàng liền xoay người, rồi liếc về phía Vân Độc Nhất.

      là thành toàn, cũng phải là giữ lấy! Vân Độc Nhất, miệng ngươi luôn treo tiếng , kỳ cho cùng, người ngươi chính thức —— là chính bản thân ngươi! Chỉ lo cho bản thân mình, ngươi bá đạo, ngươi vì phần tình cũng phải tình trong lòng mà giết chết cha mẹ của mình! Chỉ với điểm này, ngươi liền xứng có được tình , nhất định phải mình đơn đến chết. . . . . .”

      Tống Ngâm Tuyết , sau đó lại quỷ mị rút ra ngọn phi đao thứ ba, con mắt thâm trầm, nhìn thẳng vào Vân Độc Nhất, mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      “Về phần đao cuối cùng này. . . . . .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :