1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 5: Nhữ Dương quận chúa (2)

      Tống Ngâm Tuyết nhìn quét quanh căn phòng, cảm thấy muốn thấy đám “Như Hoa” này nữa, vì vậy ho tiếng với Mân Côi: “Mân Côi, ta hơi mệt, bảo các nàng lui ra, mình ngươi ở lại hầu hạ ta là được rồi!” Xoa trán, nàng yếu ớt , thân thể cũng mệt mỏi ngã ra phía sau.

      Thấy vậy, trong lòng Mân Côi mừng thầm, tưởng mình rất được Tống Ngâm Tuyết thích. Vì vậy tranh thủ thời gian lắc lắc khăn gấm trong tay, luôn miệng : “ xuống , xuống , quận chúa mệt mỏi cần nghỉ ngơi rồi!”

      “Dạ!” Đám “Như Hoa” đồng loạt hạ thấp người, trả lời xong liền xoay người nối đuôi nhau bỏ .
      Ai, thế giới này, cuối cùng nhàng khoan khoái rồi! Than khẽ hơi, Tống Ngâm Tuyết tựa lên đầu giường, đôi mắt như kẻ trộm dạo qua vòng. Trong lòng cười thầm: Mân Côi ơi Mân Côi, muốn làm chân chó của tôi như vậy, bổn nương thành toàn cho , dụ giải thích tình huống luôn, hắc hắc!

      Nụ cười chậm rãi nét mặt, Tống Ngâm Tuyết kéo tay Mân Côi bên cạnh, cười tủm tỉm :“Mân Côi, sau khi bản quận chúa tỉnh lại, đầu liền cực kỳ đau, có số việc đột nhiên nhớ nổi nữa. Ta vừa nhìn ngươi, trong lòng liền cảm thấy rất mến, cũng muốn tốn công tốn sức tìm đại phu, bằng nhờ ngươi cho ta biết, được ?”

      Tống Ngâm Tuyết thành khẩn , đôi mắt to lấp lánh chân thành.Bộ dạng như vậy cực kỳ mị hoặc, khiến Mân Côi mở cờ trong bụng. Nghĩ thầm ông trời rốt cuộc cũng mở mắt rồi, mình đợi lâu như vậy cuối cùng chờ đến ngày này!

      Vì kích động nên có chút kềm chế được, Mân Côi hạ thấp người vội vàng trả lời: “Quận chúa yên tâm, quận chúa để mắt đến Mân Côi như vậy, Mân Côi nhất định biết gì nấy, dám giấu diếm nửa câu!”

      “Tốt, rất tốt!” Thoả mãn gật đầu, thần sắc nghiêm nghị, Tống Ngâm Tuyết mở miệng hỏi:“Ta hỏi ngươi, bản quận chúa tên gì?”

      “Quận chúa tên là Tống Ngâm Tuyết, là Nhữ Dương quận chúa của nước Đại Tụng ta! Quận chúa, chẳng lẽ đến điều này ngài cũng nhớ sao?” Mân Côi hơi kinh ngạc.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết xấu hổ ho khan tiếng: “Làm sao có thể như vậy! Sao ta nhớ chuyện này được? Ta chỉ muốn thử ngươi trước thôi! Được rồi, kế tiếp ta hỏi –”

      Che dấu mất tự nhiên của mình, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ : NN, ra quận chúa này cũng gọi là Tống Ngâm Tuyết. Nhưng như vậy cũng tốt, bổn nương đỡ phải lấy tên người khác rêu rao khắp nơi, được tự nhiên.

      Tống Ngâm Tuyết mở miệng lần nữa, khôn khéo : “Quên , ta cũng muốn hỏi nữa. Ngươi hãy kể những gì ngươi biết ra, xem những chuyện ngươi có khớp với trí nhớ của ta hay .”

      Làm bộ làm tịch xong, nghe vậy, Mân Côi ngây ngốc gật đầu, đúng là bộ dạng bị người ta lừa còn biết, chậm rãi :“Quận chúa tên là Tống Ngâm Tuyết, năm nay mười sáu tuổi, là Nhữ Dương quận chúa cao quý nhất nước Đại Tụng, cũng là ái nữ duy nhất của phụ thân Nhữ Dương Vương. Nhữ Dương Vương cả đời chiến công hiển hách, từng lập được ít công lao cho Đại Tụng. Chỉ tiếc trời cao đố kỵ tài, trong lần chinh phạt, Nhữ Dương Vương vô ý bị người ta làm hại, cuối cùng chết nơi đất khách quê người.

      “Nhữ Dương Vương qua đời, cả nước đau thương, hoàng thượng vì muốn truy điệu thúc thúc ruột thịt của mình đặc biệt truy phong ngài làm ‘Đại Tụng đệ nhất vương ’, cả đời hưởng thụ thừa kế! Nhữ Dương Vương qua đời dưới gối chỉ có nữ nhi, theo lý mà nữ tử được kế tục phong hào. Nhưng hoàng đế chúng ta nhân từ đành lòng để huyết mạch của Nhữ Dương Vương biến mất, đặc biệt mở tiền lệ để cho quận chúa kế tục vương vị, hưởng thụ tất cả vinh quang của Vương gia suốt đời!”

      Mân Côi kiêu ngạo mà tự hào , từ lời của nàng, Tống Ngâm Tuyết biết vị trí hoàn cảnh và thân phận tại của mình.

      ” Ý ngươi là. . . . . . ta tuy xưng hô là ‘ Nhữ Dương quận chúa ’, nhưng thân phận ta kỳ hẳn là ‘ Nhữ Dương Vương ’?”Do dự , chuyện này quả làm cho Tống Ngâm Tuyết giật mình ít.

      Ai ya! Trong xã hội nam quyền này, nữ tử lại có thể phong vương, cái cách làm này đúng là xưa nay chưa từng có! Diêm Vương ơi Diêm Vương, xem ra ông hao phí ít tâm tư vì tôi rồi!

      Lẳng lặng tự hỏi, biểu lộ hơi trầm tư. Thấy vậy, Mân Côi cho rằng Tống Ngâm Tuyết vừa ý với câu trả lời của mình, lập tức hoảng sợ quỳ xuống: “Quận chúa, những lời Mân Côi đều là , ngài là nữ vương gia chí cao vô thượng duy nhất của nước Đại Tụng!”

      “Đứng lên , ta cũng bảo ngươi đúng. Ta chỉ nghĩ, vì sao Nhữ Dương Vương. . . . . . Ặc, là phụ thân ta, sao ông chỉ có nữ nhi là ta chứ? Theo lý thuyết, Vương gia, hẳn là phải có mười bảy mười tám tiểu thiếp, hai ba chục đứa con trai mới đúng!”

      “Quận chúa, ngài giỡn với Mân Côi sao? Có ai biết Nhữ Dương Vương và Nhữ Dương Vương phi phu thê tình thâm. Vương gia ngoại trừ Vương Phi, cả đời chưa bao giờ nạp lấy tiểu thiếp nài. Mà Vương Phi cũng rất thương Vương gia. Năm quận chúa mười tuổi Vương gia qua đời , Vương Phi dùng thước lụa trắng kết thúc tánh mạng như hoa như ngọc của mình. . . . . .”

      Mân Côi đến đây, trong ánh mắt để lộ hâm mộ sâu sắc. Trong xã hội phong kiến lễ giáo này, chỉ sợ có nữ tử nào hy vọng mình có thể gặp được trượng phu toàn tâm toàn ý với mình, dù nghèo khó hay là thấp hèn chăng nữa.

      ngờ Nhữ Dương quận chúa này lại là kết quả của mối tình thâm! tệ, tệ! Nếu hai người như vậy, đứa con bọn họ sinh ra nhất định cũng kém chút nào !

      Trong lòng đắc ý nhủ thầm, đầu chậm rãi gật gật. Giờ khắc này, trong lòng Tống Ngâm Tuyết thầm lập lời thề: từ nay về sau, dù xảy ra chuyện gì, nàng chính là Nhữ Dương quận chúa, mà Nhữ Dương quận chúa cũng chính là nàng!

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 6: Cận vệ


      lúc Tống Ngâm Tuyết ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, quyết tâm hưởng thụ cuộc sống sâu gạo thoải mái sau này của Nhữ Dương quận chúa nam tử được nha đầu lúc nãy dẫn đường, vội vàng nhấc chân bước vào cửa.

      “Quận chúa, ngài tỉnh.” Nam tử mở miệng.

      Tống Ngâm Tuyết nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt nàng là nam tử đeo bảo kiếm, tướng mạo cực đẹp tĩnh lặng đứng đó. Dáng người thon dài cao ngất, caolớn mà phiêu dật. Gương mặt đẹp trai tràn đầy khí, dù chàng cười, nhưng vẫn khiến người ta điên cuồng.
      Wow, đẹp trai siêu cấp nha, còn đẹp hơn ngôi sao TV gấp trăm lần!

      Tống Ngâm Tuyết chăm chú nhìn nam tử chằm chằm, nháy mắt lấy cái. Nàng rất ít khi háo sắc, nhưng lúc này trong lòng lại đột nhiên có cảm giác khác thường.

      Mày kiếm oai phong, đôi mắt sáng như sa, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng , í?Sao lại cảm thấy ta quen thuộc! Chờ chút, nam tử trước mắt này, phải là mỹ nam mà ngày đầu tiên mình xuyên đến dịu dàng ôm mình sao đâu “ đó sao?

      Hóa ra là !

      Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, cảm thấy nhõm hẳn. Con người — có đôi khi rất kỳ quái, lúc bản thân yếu ớt nhất, thường sinh ra cảm giác ỷ lại sâu sắc với người đối xử tử tế với mình.

      Nam tử này, là nam tử đầu tiên nàng gặp lúc xuyên đến đây. Lúc ấy, dùng hai tay ôm lấy nàng, cho nàng chút ấm áp trong bóng tối. Cho nên khi gặp lại lần nữa trong lòng Tống Ngâm Tuyết dâng lên loại cảm giác rất quái.

      biết cảm giác kỳ quái này rốt cuộc là cái gì? Tống Ngâm Tuyết im lặng đánh giá nam tử trước mặt. Thấy vậy, trong mắt nam tử lên vẻ chán ghét mơ hồ. Mà vẻ chán ghét lướt qua trong khoảnh khắc kia lại làm cho Tống Ngâm Tuyết nhớ tới thờ ơ và lạnh nhạt khi mình từng nhìn thấy khi sắp ngất .

      Ha! ra đúng là có chuyện như vậy!

      Trong lòng lập tức ràng, Tống Ngâm Tuyết hơi tổn thương. Nhưng nàng cũng trách ai, chỉ trách bản thân thân thể này đáng để người ta căm hận!

      Tống Ngâm Tuyết buồn bực nhìn, thấy vậy, nam tử bình tĩnh tiến lên bước hai tay ôm quyền hỏi: “Quận chúa, thân thể khá hơn chưa?”

      “Những chỗ khác đều ổn, chỉ là đầu đau kinh khủng, có số việc nghĩ –” vừa nghe câu hỏi của nam tử, Mân Côi muốn khoe khoang mình người tâm phúc bên cạnh quận chúa, nên xen miệng dương dương tự đắc trả lời.

      Chỉ đáng tiếc là nàng ta còn chưa xong, bị Tống Ngâm Tuyết cao giọng cắt ngang, “Ặc, là như thế này, đầu ta đau dữ dội, có số việc chỉ cần nghĩ tới trong lòng liền cảm thấy vô cùng đè nén khó chịu!”

      Ai ya, chút thủ đoạn này của nàng lừa gạt đồ ngốc như Mân Côi còn được. Nhưng nam tử tuấn mỹ trước mắt này, ràng liếc qua cũng biết là người khôn khéo, ngộ nhỡ bị nhìn ra manh mối gì, tưởng mình là kẻ giả mạo nguy, chuyện kia phiền toái muốn chết rồi! Đến lúc đó nàng cũng thể gặp người nào cũng , mình là do Diêm Vương lão gia tự mình phái tới a! Nàng dám cam đoan, nếu như nàng mà ra những lời này, ngay cả Mân Côi cũng tin!

      “Trong lòng bị đè nén?” Nam tử nghe vậy, tựa hồ hơi nghi ngờ. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tranh thủ thời gian tự biện bạch: “Chậc, có lẽ là do ta đập đầu, hơn nữa lại ngủ nhiều ngày quá cho nên nhất thời khí còn chưa kịp lên não.”

      “Vâng, chuyện này cũng có khả năng! Phỏng chừng nghỉ ngơi hai ngày ổn.”Nghe vậy nam tử gật gật đầu, như có điều gì suy nghĩ .

      Vừa nghe lời ấy, Tống Ngâm Tuyết thuận theo luôn miệng: “Đúng vậy, đúng! có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày tốt.”

      Nam tử mỉm cười, ngoài mặt giả bộ chân thành nhìn Nhữ Dương quận chúa có vẻ khang khác với lúc trước. Tuy cảm thấy hơi do dự, nhưng vẫn bình tĩnh : ” tại quận chúa có gì đáng ngại nên thuộc hạ đến xin chỉ thị về Mạt Lỵ hoa, quận chúa có tính toán gì chăng?”

      Lại nữa rồi, tại sao mấy người mở miệng ngậm miệng đều hỏi chuyện này vậy? Chẳng lẽ Nhữ Dương quận chúa kia hung ác tàn bạo đến như vậy sao?

      ràng là chính ta làm bậy kia mà! Nhìn lén nam tử tắm rửa bị người khác phát , Mạt Lỵ hoa dưới tình huống biết bị dọa sợ nhảy dựng lên, sợ hãi kêu ra tiếng cũng là chuyện rất bình thường, cái đó sao lại hiểu thành làm hại nàng trượt chân ngã xuống ? Chuyện này căn bản là quận chúa kia tự mình gieo gió gặt bão, có thể trách aiđây? Chẳng lẽ tất cả những người này chẳng phân biệt được đúng sai sao? Tại sao mới mở miệng đều muốn trừng phạt?

      Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, thực ra nàng nào đâu biết rằng, kỳ cả phủ Nhữ Dương Vương, aithật tâm muốn trừng phạt Mạt Lỵ hoa. Chỉ là bọn họ biết tính tình quận chúa, biết khi nàng tỉnh lại, nhất định việc đầu tiên chính là muốn báo thù, cho nên vì muốn thuận theo tính tình của nàng, mọi người đành phải giả bộ như biết gì.

      “Xin quận chúa ra chỉ thị , phải xử trí Mạt Lỵ hoa như thế nào?” Thấy có ai đáp lại, nam tử hỏi lại lần nữa.


      Thấy vậy, Mân Côi nắm chặt thời cơ, khoe khoang địa vị được trọng dụng của mình ra lần nữa: “Quận chúa , lần này thiếu chút nữa Mạt Lỵ hoa hại chết quận chúa, quận chúa muốn nghĩ ra phương pháp ngoan độc tra tấn ả, cho nên tạm thời động đến ả!”

      Tống Ngâm Tuyết nhìn thấy khi Mân Côi đắc ý đến hai chữ “Ngoan độc” này mặt nam tử lên vẻ chán ghét rất ràng.

      Cảm thấy buồn bực, khẽ thở dài hơi, Tống Ngâm Tuyết khẽ thầm: ai, Nhữ Dương quận chúa ơi Nhữ Dương quận chúa, trước kia làm những chuyện tốt gì mà mọi người vừa đế , đều chán ghét giống như thấy chữ ‘ béo phệ ’ vậy !

      như vầy, thuộc hạ tạm thời cáo lui, chờ quận chúa nghĩ ra phương pháp mới lại sai người đến thông báo!” Vẻ mặt bình tĩnh, xoay người ra, trước khi nam tử cũng thèm liếc Tống Ngâm Tuyết lấy cái.

      “Mân Côi, là. . . . . .” Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nghiêng người giọng đặt câu hỏi.

      “Quận chúa, ngài quên a? Đó là Minh Tịnh công tử, là cận vệ của ngài mà!” Mân Côi kinh ngạc, giọng đáp trả.

      “Cận vệ?” Đây là cái tình huống gì!

      “Đúng ạ! Minh Tịnh công tử là cận vệ thừa kế của quận chúa, từ rất sớm bắt đầu theo người! Đây là trách nhiệm của Minh gia bọn họ, cũng là số mệnh của bọn họ!”

      “Trách nhiệm? Số mệnh?” hiểu được, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nâng cằm lên,vẻ mặt như có điều suy nghĩ. . . . . .

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 7: Năm vị phu quân (1)


      “Trách nhiệm? Số mệnh? . . . . . .” Tống Ngâm Tuyết đăm chiêu lẩm bẩm.

      Thấy vậy, Mân Côi lập tức nịnh hót trả lời: “Đúng vậy, quận chúa! Minh gia có chế độ thừa kế, giống như phụ thân của Minh Tịnh công tử phụ trách bảo vệ Vương gia vậy. Còn Minh Tịnh công tử phụ trách bảo vệ quận chúa!”

      “Kỳ địa vị của Minh gia giang hồ rất cao, Minh Tịnh công tử là truyền nhân duy nhất của Minh gia, thân phận cao quý khỏi phải ! Mân Côi biết tại sao Minh gia phải theo Vương gia, chỉ nghe đây là mệnh lệnh mà người thừa kế Minh gia phải vâng theo.”

      “Mệnh lệnh sao. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, vẻ mặt trầm đầy thâm ý.

      Nhưng Mân Côi cũng phát ra bình thường của nàng, chỉ sung sướng :“Quận chúa, kỳ chúng nô tỳ cũng bí mật gọi Minh Tịnh công tử là Tịnh công tử ! ‘ Tịnh’ đọc gần giống ‘ tĩnh ’, bởi vì vẻ mặt ngài ấy luôn bình tĩnh, lạnh lùng. Chỉ thích ở mình chuyện nhiều với người khác, ngài ấy là người yên lặng nhất trong các vị công tử.”

      ”Yên lặng nhất?” Ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ. vậy sao? Chỉ sợ hẳn là thế. . . . . .

      Người này trong ngoài đồng nhất, ràng chỉ bất đắc dĩ tuân lệnh vì trách nhiệm bức bách. Nhưng kỳ sâu trong lòng , là nỗi chán ghét sâu sắc! Cái gọi là bình tĩnh chẳng qua chỉ là loại thủ đoạn dùng để ngụy trang, cặp mắt bàng quan kia đếm xỉa đến mọi chuyện bên ngoài, châm chọc khinh thường quan sát tất cả. Tuy mặt ngoài phục tùng, nhưng kỳ bên trong lại bộ lộc phản kháng và phẫn nộ mãnh liệt!

      Tống Ngâm Tuyết nàng thông minh đến cỡ nào? từng cãi nhau với tên xấu bụng gian xảo có IQ cao nhất trường, chẳng lẽ đến tình huống này cũng nhìn ra?

      Nhưng nhìn ra nhìn ra, trong lòng nàng vẫn cảm thấy khổ sở cay đắng. Dù sao nữa cũng là người đầu tiên cho mình cảm giác ấm áp ở thế giới này, lại còn oai phong tuấn tú như vậy. Bị chán ghét, Tống Ngâm Tuyết vẫn hơi thương tâm.

      Minh Tịnh ơi Minh Tịnh, bản quận chúa ghi nhớ ngươi.

      ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ lại lời Mân Côi mới vừa , nàng nghi hoặc trong lòng, khỏi thắc mắc: “Mân Côi, ngươi mới vừa các vị công tử? Chẳng lẽ ta có rất nhiều cận vệ sao...”

      Lời Tống Ngâm Tuyết vừa dứt, Mân Côi lập tức lấy tay bụm miệng, lầm bầm thầm: “Quận chúa, nô tỳ thấy ngài té ngã lần này đúng là đâu, thậm chí ngay cả các vị công tử ngài thích nhất cũng nhớ .”

      “Ta thích nhất ? Các vị công tử?”Quận chúa này gây ra chuyện động trời gì nữa chứ! Nàng ão não nghĩ thầm, ngoài miệng lại làm bộ như tùy ý trả lời: “Bọn họ à, ta biết chứ! Chỉ có điều cụ thể cho lắm, ngươi cho ta nghe chút .”

      “Dạ, quận chúa!” Mân Côi hạ thấp người, trong lòng vô cùng cao hứng! Từ sau khi tỉnh lại, Nhữ Dương quận chúa này giống như biến thành người khác, dễ chuyện như vậy, chẳng giống với vẻ điêu ngoa đanh đá trước kia.

      “Quận chúa, ngoại trừ Minh Tịnh công tử, quý phủ còn có năm vị công tử, bọn họ đều là phu quân quận chúa!”

      “Phụt –” miệng đầy trà phụt ra, che miệng lại, Tống Ngâm Tuyết sặc đến nước mắt đến chảy cả nước mắt nước mũi, “Khụ — khụ khụ– ngươi, ngươi cái gì? Năm vị phu quân? Ta có năm vị phu quân!” Ông trời ơi, đây rốt cuộc là cái thế đạo gì? Vị quận chúa này phải mới mười sáu tuổi sao? Tuổi còn trẻ lập gia đình , còn lúc gả cho năm vị phu quân? Loạn rồi! Loạn rồi, quả loạn hết cả rồi!

      “Mân Côi, sao nữ tử Đại Tụng lại có thể gả nhiều phu quân như vậy?” Khóc ra nước mắt, Tống Ngâm Tuyết bất đắc dĩ giương mắt nhìn Mân Côi.

      Thấy vậy, Mân Côi uốn éo : “Quận chúa, có thể gả chứ! Gả năm vị phu quân! Trước đây Mân Côi , quận chúa thực chất Nhữ Dương Vương! là Vương gia dĩ nhiên là có quyền lợi được lấy tam thê tứ thiếp, cho nên quận chúa tự nhiên cũng có thể gả nhiều phu quân thôi!”

      “Nhiều, phu quân. . . . . .” nổi nữa, nàng chết lặng cười khổ. Vậy mà ngốc Mân Côi lại hề nhận ra, còn hưng phấn : “Đúng vậy, quận chúa! biết bao nhiêu người ao ước quyền lợi này muốn chết luôn! Phải biết rằng, ngài chính là nữ tử duy nhất tại nước Đại Tụng có quyền lợi như thế!”

      Nữ tử duy nhất như thế ? Còn biết làm bao người ao ước muốn chết? Mẹ nó! Đoán chừng là khiến bao nhiêu người hận muốn chết có! Ở trong xã hội nam quyền này, nữ tử công nhiên có được nhiều phu quân như vậy, bị thế nhân đối xử như thế nào? cần nghĩ cũng biết, nhất định là tiếng xấu vang xa, người người hô đánh rồi!

      tại Tống Ngâm Tuyết cuối cùng cũng hiểu được chán ghét trong mắt Minh Tịnh khi nhìn mình! thể tưởng tượng được hóa ra nguyên nhân là như vậy. . . . . .

      Vô lực khoát khoát tay, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, giờ phút này nàng muốn chui xuống đất, bóp cổ Diêm Vương hỏi câu, mụ nội nó có phải ông cố ý !

      “Ngươi chút về bọn họ .” Nếu ôm bất cứ mơ tưởng gì, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại, chậm rãi tựa ở đầu giường, chậm rãi nghe.

      Thấy vậy, Mân Côi gật đầu, thong thả : “Quận chúa thích nhất là nam tử tuấn mỹ. Lúc ấy Vương gia và Vương Phi lần lượt mất , chỉ còn lại mình quận chúa, nên quận chúa đặc biệt tìm ít nam tử tuấn mỹ về làm bạn.”

      “Lúc quận chúa còn chưa có năm vị phu quân luôn thích quấn lấy Minh Tịnh công tử. Nhưng Minh Tịnh công tử bình thường luôn giữ thái độ lạnh nhạt, ngoại trừ việc bảo vệ an toàn của quận chúa ra những lúc khác cũng quá quan tâm đến ngài.”

      “Năm ngoái, khi quận chúa được mười lăm tuổi, đến tuổi cậpkêthì quận chúa liền hơi trước sau mang về năm công tử, trở thành năm vị phu quân của quý phủ . . . . . .”

      Lời Mân Côi …, càng càng . Đến đây Tống Ngâm Tuyết từ từ nhắm hai mắt lại, bình tĩnh mở miệng : “ tiếp.”

      cần mở mắt nàng cũng biết, những lời kế tiếp khẳng định có gì tốt! Nếu có, Mân Côi cũng cần phải do dự ấp a ấp úng như vậy.

      “Dạ, quận chúa! Mấy chuyện này nô tỳ cũng chỉ nghe hạ nhân khác . Nếu như có gì đúng, kính xin quận chúa đừng trách tội!” Mân Côi sợ hãi quấn quấn khăn gấm.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết gật đầu, “ , ta trách ngươi.”

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 8: Năm vị phu quân (2)


      , ta trách ngươi.” Tống Ngâm Tuyết gật đầu .

      “Tạ ơn quận chúa!” Thấy vậy, Mân Côi cúi thấp người, mở miệng : ” Vị phu quân đầu tiên của Quận chúa là Thư Ly công tử, ngài ấy vốn là tội thần. Hôm ngài ấy bị hành hình quận chúa vừa vặn ngang qua pháp trường. Bởi vì Thư Ly công tử tuấn mỹ phi phàm, cho nên, cho nên quận chưa cướp pháp trường, mang về phủ trở thành phu quân. . . . . .”

      ” Vị phu quân thứ hai của Quận chúa là Kỳ Nguyệt công tử, nghe ngài ấy vốn dĩ có vị hôn thê. Có ngày quận chúa và Lục hoàng tử điện hạ ra ngoài du ngoạn trong lúc vô tình nhìn thấy nữ tử dung mạo xinh đẹp. Vì vậy dưới xúi giục của ngài, Lục hoàng tử , làm nhục ấy trước mặt mọi người. Nữ nhi bị làm nhục, tất nhiên là khôngcòn mặt mũi nào sống tiếp nữa. Khi Kỳ Nguyệt công tử nghe được tin vị hôn thê của mình thắt cổ tự vận tức giận rút kiếm muốn tìm quận chúa báo thù. Nhưng công tử vốn có võ công, hai ba chiêu liền bị Minh Tịnh công tử quật cho ngã lăn ra đất, sau đó. . . . . .” Mân Côi đến chỗ này liền do dự chút.

      “Sau đó cũng vì có tướng mạo tuấn mỹ, bị ta nhìn trúng rồi thu nhận làm phu quân phải ?”Tống Ngâm Tuyết u ám tiếp.

      Nghe vậy Mân Côi khẽ lắc đầu: “Aiii, kỳ cũng tính là thu nhận, bởi vì lúc ấy quận chúa , nếu như Kỳ Nguyệt công tử làm phu quân của quận chúa …, quận chúa hạ lệnh giết cả nhà ngài ấy!”

      Gì? Giết cả nhà ! Nhữ Dương quận chúa ơi Nhữ Dương quận chúa, quá lắm rồi! Tống Ngâm Tuyết hậm hực nghĩ, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, thở phì phì : “Người thứ ba là ai? Làm sao trở thành phu quân của ta?”

      ” Vị phu quân thứ ba của Quận chúa là Lâm Phong công tử, vị công tử này lại tự mình đưa tới cửa!”
      Hả! Tự mình đưa tới cửa? Còn có chuyện như vậy sao!

      Trợn tròn hai mắt, Tống Ngâm Tuyết khó hiểu. Vừa rồi nghe Mân Côi diễn tả, nàng còn tưởng rằng năm vị phu quân của nàng đều bị mình dùng thủ đoạn đê tiện cưỡng ép ở rể, nghĩ tới lại có gã tự đưa tới tận cửa! Thế giới này đúng là rộng lớn, thiếu điều lạ, bất ngờ, là quá bất ngờ!

      mau, Lâm Phong công tử này là người như thế nào?”

      “Dạ!” Khom người, Mân Côi tiếp tục : ” Lâm Phong công tử này vốn là công tử trăng hoa nổi danh nhất nước Đại Tụng, cả ngày lưu luyến trong bụi hoa. Vì tướng mạo ngài ấy cực kỳ tuấn mỹ, cho nên rất được nữ tử thích. Ngài ấy nghe dung mạo quận chúa khuynh thành tuyệt sắc, trong nhà lại cưới liền hai phu quân, cảm thấy rất thú vị, cho nên mới xung phong tự tiến cử làm phu quân.”

      A a,a a a a — hóa ra là có chuyện như vậy! Ruồi bọ đậu đẻ trứng, mấu chốt nằm ở chỗ tiếng xấu của Nhữ Dương quận chúa này vang xa, cho nên mới tên công Tử trêu hoa ghẹo nguyệt này mới mò đến cửa
      .

      Cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng đối với thân phận của mình, Tống Ngâm Tuyết gật đầu ra hiệu cho Mân Côi tiếp tục .

      Thấy vậy, Mân Côi hiểu ý tiếp tục: ” Vị phu quân thứ tư của Quận chúa là Vô Song công tử. Vô Song công tử này chỉ tuấn tú, còn có khả năng dùng độc độc nhất vô nhị, nghe thiên hạ có mấy người là đối thủ của ngài ấy. Mọi người cũng biết tại sao ngài ấy lại về làm phu quân của quận chúa, chỉ biết là hình như Vô Song công tử có ước định gì đó với ngài.”

      “Ước định?” Rốt cuộc là cái dạng ước định gì khiến nam tử y độc vô song phải cam nguyện mang danh “chàng hầu” ở lại trong phủ?

      tình có vẻ hơi phức tạp đây! Tống Ngâm Tuyết gì nữa chỉ thầm suy xét trong lòng. Thấy vậy, Mân Côi phát biểu ý kiến, chỉ tiếp tục : ” Vị phu quân thứ năm của Quận chúa là Tử Sở công tử! đến Tử Sở công tử này, lai lịch của ngài ấy cũng tầm thường! Bởi vì các quốc gia chế ước lẫn nhau, cho nên đôi bên đều phái con tin qua nước kia để đối phương yên lòng, Tử Sở công tử này chính là Tam hoàng tử của nước láng giềng Đại Lương!”

      “Tam hoàng tử. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy vô cùng khiếp sợ, trong lòng hô to: thể nào, Nhữ Dương quận chúa này cũng quá lợi hại rồi. Người ta đường đường là Tam hoàng tử quốc gia lại tới đây làm phu quân cho nàng ta? Lại chỉ là trong các phu quân? Việc này đúng là thể nào nổi . . . . .

      “Chẳng lẽ Tử Sở kia cũng bị ta bắt về?”

      phải ạ! Tử Sở công tử được Thánh Thượng thưởng cho quận chúa !”

      A? Hoàng đế ban thưởng ? thể nào! làm như vậy, chẳng lẽ sợ đắc tội nước Đại Lương sao?

      “Có phải Quận chúa nghĩ, Thánh Thượng làm như vậy, chẳng lẽ sợ chọc giận nước Đại Lương? Kỳ –” Mân Côi cười đắc ý, hài lòng tiết lộ: “Yên tâm , quận chúa! Phàm là những hoàng tử làm con tin ở nước nhà đều được sủng ái. Bằng cũng bị các quốc vương tống ra cửa, đến quốc gia khác cho người ta lạnh nhạt.”

      “Thánh Thượng hiểu được điểm này, cộng thêm quan hệ với Vương gia, lại đặc biệt thương quận chúa, biết ngài thích mỹ nam, cho nên mới có ý tốt thuận nước đẩy thuyền thưởng Tử Sở công tử cho ngài!”

      Sau khi nghe hết bài giới thiệu của Mân Côi, trong lòng Tống Ngâm Tuyết vô cùng lo lắng, nhưng mà càng lo lắng nàng càng phát ra thâm sâu trong đó.

      Nữ tử thừa kế tước vị? Chuyện này vốn rất kinh thế hãi tục rồi! Còn đặc biệt cho phép nàng lấy nhiều phu quân? chỉ như thế, biết nàng thích nam sắc, còn công nhiên dung túng, tặng con tin của quốc gia cho nàng mang về phủ vui đùa? Hoàng đế Đại Tụng à, dụng tâm ‘khổ sở ’ của ngươi, làm cho Ngâm Tuyết khó mà nhận nổi . . . . . .

      Híp mắt lại, thầm suy nghĩ, trong đầu Tống Ngâm Tuyết nhanh chóng suy nghĩ. Đối với loạt tin tức Mân Côi vừa cung cấp, trong lòng nàng tính toán riêng.

      “Mân Côi! cho ta biết, trong năm vị phu quân của ta, bình thường ngươi thích ai nhất?”

      “Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng! Các vị công tử đều là của quận chúa , nô tỳ dám có suy nghĩ vượt quá bổn phận!”Vừa nghe đến đó, Mân Côi lập tức sợ hãi quỳ xuống.

      Phỏng chừng lại do tính tình thô bạo của quận chúa này gây họa rồi! Thấy nàng ta buồn cười như vậy, Tống Ngâm Tuyết liền kéo nàng lên an ủi: “Ngươi yên tâm , phải ta muốn trị tội ngươi, ta chỉ muốn biết tính nết bọn họ như thế nào thôi?”

      ra là như vậy!” Nghe vậy gật gật đầu, Mân Côi luôn miệng: “ ra quận chúa muốn biết tính nết các vị công tử xem ai được bọn hạ nhân thích nhất? Đương nhiên là Lâm Phong công tử rồi!”

      “Thư Ly công tử quá lạnh nhạt, đối xử với ai cũng lạnh như băng, tất cả mọi người đều dám tới gần ngài ấy. Kỳ Nguyệt công tử mặc dù là người khá tốt, nhưng mỗi khi vừa thấy quận chúa liền lập tức nổi trận lôi đình, thề phải giết chết quận chúa, cho nên mọi người cũng dám thân cận quá. đến Vô Song công tử, ngài ấy dùng y độc nổi tiếng thiên hạ, từ trước đến nay giết người trong vô hình. Mọi người nhìn thấy chỉ muốn bỏ trốn, sao còn dám trêu chọc! Cuối cùng là Tử Sở công tử ! Có lẽ do Tử Sở công tử sinh ra ở gia đình đế vương, nên luôn có vẻ cao quý hơn người khác. Dù bình thường ngài ấy trông rất nho nhã yếu ớt, nhưng cũng là người thanh cao nhất!”
      Mân Côi chậm rãi trần thuật, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết gật gật đầu, “Theo lời ngươi bọn họ quả thực cũng dễ tiếp cận! biết Lâm Phong công tử thế nào?”

      “Lâm Phong công tử lại rất dễ chuyện! Mỗi lần thấy chúng nô tỳ, công tử đều cười tủm tỉm còn nháy mắt, đôi khi còn làm mấy trò xiếc nho trêu chọc chúng nô tỳ.”

      Ơ, đúng là phong nguyệt vô biên, ở bên ngoài đùa giỡn nữ tử còn đủ, về phủ còn thay đổ bản tính! Được lắm, Lâm Phong công tử phải ? Lần sau nhìn thấy ngươi, bản quận chúa phải dạy dỗ ngươi trận!

      Đắc ý nghĩ, trong mắt lấp lánh ý cười, Tống Ngâm Tuyết miễn cưỡng nằm lại giường, thoải mái hưởng thụ tiêu hóa tất cả những chuyện nàng biết được hôm nay. . . . .

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 9: Lần đầu gặp gỡ Thư Ly


      Sau khi nghỉ ngơi hai ba ngày, thân thể Tống Ngâm Tuyết khỏe trở lại. Cục u sau ót ràng tan ít, đứng lên lại thời gian dài cũng cảm thấy chóng mặt. Xem ra di chứng sau khi chấn động não khỏi được tám chín phần.

      Hôm nay, Tống Ngâm Tuyết ở trong phòng cảm thấy vô cùng bức bối, mấy ngày liên tiếp, người nàng nhìn thấy cũng chỉ có Mân Côi cùng mấy nô tỳ ”Như Hoa” kia. Minh Tịnh từ sau lần đầu thỉnh an liền tới nữa, nhưng nghe Mân Côi thân là cận vệ của quận chúa, cho dù bình thường thân, nhưng vẫn ở trong bóng tối chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.

      Ở trong tối? Bị người khác chú ý đến nhất cử nhất động? Chẳng phải nghĩa là bất cứ lúc nào mình cũng bị người ta giám thị sao? Như vậy khó chịu, chẳng những có tự do, mà ngay cả chút riêng tư cũng có! Mẹ nó, chuyện ngày hôm đó còn chưa hết tức!

      Căm giận bất bình nghĩ, Tống Ngâm Tuyết kềm nén nổi nữa, nàng mở cửa, hướng ra phía ngoài hô tiếng“Mân Côi”, chỉ thấy vừa lên tiếng, thân ảnh liền vội vội vàng vàng chạy tới: “Có nô tỳ, quận chúa có gì dặn dò ạ?”

      “Mân Côi, ta muốn ra ngoài chút, còn ngồi trong phòng nữa ta phát điên lên mất!”

      “Nhưng mà, phải quận chúa đứng lâu cảm thấy đầu choáng váng sao? Hơn nữa đại phu cũng bảo để cho quận chúa nghỉ ngơi nhiều hơn!”Mân Côi nghe vậy liền quan tâm nhắc nhở.

      sao, ta khá hơn nhiều, cũng thấy chóng mặt như trước!” Lơ đễnh khoát khoát tay, Tống Ngâm Tuyết vừa dứt lời liền ra ngoài.

      Thấy vậy, Mân Côi vội vàng ngăn cản, “Quận chúa, tuyệt đối thể! Thân thể ngài đáng giá ngàn vàng, nếu có gì sơ xuất, nô tỳ thể đảm đương nổi!”

      “Yên tâm , có sơ xuất gì được chứ? Hơn nữa, phải ngươi bất cứ lúc nào Minh Tịnh công tử cũng thầm bảo vệ ta sao? như vầy, ta làm sao có việc gì được!”

      Vượt qua Mân Côi, ánh mắt cố ý dạo qua vòng, xác định phát được gì, Tống Ngâm Tuyết buồn bực tiếp tục tiến lên. Hừ! Quả nhiên là cao thủ, đến cái bóng cũng nhìn thấy!

      “Quận chúa, ngài chờ chút –” Sau lưng, Mân Côi kêu lên.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết bực bội xoay người, “Còn thế nào nữa?” Mẹ nó, còn chưa chịu để yên sao?

      “Quận chúa, ngài còn chưa trang điểm. . . . . .”Vừa nghe ngữ khí Tống Ngâm Tuyết có chút kiên nhẫn, Mân Côi lập tức bị hù dọa co đầu rụt cổ.

      “Trang điểm? Ta chỉ dạo trong phủ chút mà cũng cần trang điểm sao?” Tống Ngâm Tuyết khỏi nhíu mày.

      “Nhưng mà quận chúa, trước kia phải chỉ cần ngài ra cửa nhất định phải trang điểm đấy sao?” Mân Côi yếu ớt giải thích.

      “Hả? Vừa ra khỏi cửa liền trang điểm?” thể nào, ra Nhữ Dương quận chúa này thúi như cái rắm vậy, đẹp như vậy rồi còn muốn nổi bật tới cỡ nữa?

      Tống Ngâm Tuyết cảm thấy khó chịu, muốn mở miệng từ chối,nhưng mà nghĩ nghĩ lại mình muốn bị người khác nhìn ra sơ xuất, vậy tác phong vẫn cứ tuân theo nguyên bản tốt hơn. Quý phủ này mặc dù nhìn có vẻ yên ổn, nhưng ai biết có bẫy rập chờ ở phía trước hay . Cho nên dưới tình huống trước mắt còn chưa hiểu cụ thể tình, nàng cảm thấy mình nên thu liễm chút vẫn tốt hơn.

      “Được rồi, vậy trang điểm!” Xoay người trở về, thong thả đến trước bàn trang điểm, Tống Ngâm Tuyết gật đầu ra hiệu. Thấy vậy, Mân Côi mở cờ trong bụng, đắc ý quên hình (vì đắc ý mà quên dáng vẻ vốn có của mình) ôm lược tới.


      Thời gian, từng phút từng giây trôi qua, đến khi Tống Ngâm Tuyết sắp nhàm chán tới cực điểm, Mân Côi vui thích kêu tiếng “Xong rồi”, lôi thần chí nàng trở về.

      “Cái này. . . . . .” Là ta sao? Đây phải quái sao? Có cần phải trang điểm đậm như vậy ? Quả còn khoa trương hơn cả hun khói nữa. . . . . .

      “Mân Côi, ngươi cố ý!”

      “Hả? Quận chúa ngài gì?” Mân Côi ngơ ngác.

      “Tại sao ngươi lại vẽ đầy mặt ta như quái thế này?”

      “Đây phải là kiểu trang điểm đậm mà quận chúa thích nhất sao? là có thể thể cách đột phá khí chất cao quý trang nhã của ngài!” Mân Côi nghe vậy liền giải thích.

      Ta nhổ vào — còn khí chất cao quý trang nhã gì chứ? ra hù chết người rất là may mắn rồi! Nhữ Dương quận chúa ơi Nhữ Dương quận chúa, sao nghĩ ra kiểu trang điểm hát tuồng này được vậy? Chẳng lẽ ở trong mắt thế nhân, thấp hèn thô tục như vậy ư?

      Lắc đầu đứng lên, nhìn cái mặt hoa* siêu cấp rực rỡ này, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy bản thân rơi vào đường cùng, uể oải khởi hành.
      (* vai trong tuồng hát thời xưa)

      . . . . . .

      Nhữ Dương Vương phủ này xinh đẹp xa hoa, có vườn hoa cổ điển theo thủ pháp kiến trúc cao cấp nhất. Tống Ngâm Tuyết cảnh đẹp ý vui con đường trong Vương Phủ, tâm tình phiền muộn mấy ngày gần đây cũng tốt hơn rất nhiều.

      Nhữ Dương quận chúa này, khi còn sống xem ra nhất định là ngang ngược càn rỡ tới cực điểm! Tống Ngâm Tuyết đường từ tình huống mọi người ngừng lảng tránh có thể thấy đáp án rất ràng này.

      Để ý những hạ nhân kia, trong lảng tránh chứa chút sợ hãi, con mắt chớp chớp dám nhìn thẳng phía trước. Thấy vậy, cũng truy hỏi đến cùng, Tống Ngâm Tuyết tiếp tục tới, mà Mân Côi sau lưng, vênh váo tự đắc ngẩng cao đầu bày ra bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

      “Mân Côi, đó là chỗ nào?”Con đường ngoặt cái, xuất khu vườn u tĩnh, xem ra cảm giác cũng tệ lắm! Tống Ngâm Tuyết đưa tay chỉ, nhàng hỏi.

      “Hồi bẩm quận chúa, đó là chỗ ở của Thư Ly công tử ạ!”Mân Côi nghe vậy, nịnh nọt xoay người đáp.

      “Thư Ly công tử?” Ha! Đó phải là vị đệ nhất phu quân trong truyền thuyết của nàng sao? Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết híp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt như có điều suy nghĩ ra hiệu,“, xem chút!”

      “Dạ!” Nhu thuận đáp lại, Mân Côi hí ha hí hửng theo, thần sắc vô cùng vui sướng.
      Lá xanh xao động, rừng trúc rậm rạp. Tống Ngâm Tuyết từ từ tiến lên, chỉ thấy dưới cây ngô đồng, nam tử cực đẹp, lịch tao nhã như gió chuyên tâm gảy đàn.

      Động tác nam tử thành thạo, ngón tay thon dài cùng biểu lộ say mê, điểm nào lộ ra hứng thú của .

      Hay cho mỹ nam tử quyến rũ nhã nhặn như gió xuân! Tống Ngâm Tuyết dưới thầm nuốt nước miếng, lập tức cất bước đến.

      “Két –” tiếng đàn gấp gáp ngừng bặt, nam tử mở mắt ra, nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết lúc này nghe như si như say sương lạnh lập tức giăng đầy mặt. Thần sắc như vậy, ai nhìn thấy cũng dám đến gần thêm.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :