1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 50: Ba lọ thuốc


      Thư Ly lẳng lặng nhìn Tống Ngâm Tuyết, cũng câu nào nữa, mà Tống Ngâm Tuyết biết mình lúc này cũng được hoan nghênh, cho nên rất thức thời cười cười, lập tức rời khỏi.

      Thư Ly nhìn thấy nàng như vậy, chẳng biết lúc nào dỡ xuống lớp hóa trang đậm đặc, thân ảnh lúc này trở nên hết sức linh động tươi mát, trong nội tâm, có chút hoang mang.


      Tiếng ca kia. . . . . .

      Hạ mắt xuống, lẳng lặng nhìn vào mặt đàn, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển, tiếng đàn quen thuộc mà thánh thót lại tung bay trung lần nữa.

      “Công tử, người cần phải nghi ngờ nữa! Người ca hát vừa rồi, tuyệt đối phải là quận chúa! Nàng ta kiêu căng thô bỉ như vậy, làm sao hát ra những lời cao nhã này. . . . . .” Sau lưng, lời khuyên bảo của Khiên Ngưu vang lên, mặt tràn đầy khinh thường.

      Nghe vậy, Thư Ly cũng lên tiếng, chỉ lẳng lặng khuấy động dây đàn trong tay, bộ dạng biết trong lòng nghĩ gì.

      Tống Ngâm Tuyết từ từ, nàng có thính lực vô cùng tốt, tự nhiên thể nghe lọt mấy lời Khiên Ngưu vừa rồi, chỉ có điều nàng mệt mỏi chẳng thèm để ý, chỉ khẽ cười ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, miệng trầm giọng thầm: “Cao nhã sao. . . . . . Ta sao. . . . . .”

      Vòng vo hồi, cuối cùng cũng trở lại trong phòng, vừa vào cửa, liền trông thấy Minh Tịnh đợi ở đó.

      thèm lên tiếng, cũng biết tới làm gì, Tống Ngâm Tuyết tự động đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chậm rãi đem cánh tay bị thương đặt ở góc bàn.

      “Xem ra quận chúa cùng Minh Tịnh, là càng ngày càng ăn ý rồi!” Cười yếu ớt tiếng, nhàng cong khóe miệng, cử chỉ của Minh Tịnh để lộ ra thong dong cùng thanh nhã.

      “Đây phải ăn ý, đây là chuyện thường thức!” Buồn bực liếc rương thuốc đặt ở bàn, Tống Ngâm Tuyết giễu cợt tiếng, vẻ mặt lơ đễnh.

      Thấy vậy, Minh Tịnh cười cười , với tay cầm lấy cái hòm thuốc, chậm rãi tới.

      Ngồi xuống đối diện, nhu hòa mở cái nắp ra, từ trong đó lấy ra ba bình thuốc , đặt song song lên bàn, sau đó vẻ mặt vui vẻ, giương mắt từ từ nhìn nàng, “Quận chúa là muốn chút ? Hay là miệng vết thương tốt mau chút?”

      “Có phân biệt sao?” lên tiếng hỏi lại, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày. Tuy Minh Tịnh là cận vệ của nàng, hơn nữa từng cứu mạng nàng, nhưng biết tại sao, nàng ở trước mặt , luôn luôn có loại cảm giác chân tay luống cuống, lo sợ bất an, cứ như trông thấy Vô Song vậy, cảm giác này, là cảm thấy tánh mạng của mình sau khắc bị uy hiếp, được bảo đảm.

      “Quận chúa cần quá khẩn trương, cứng ngắc , như vậy Minh Tịnh thể ra tay.” câu nhàn nhạt, mang theo ba phần đùa giỡn, ba phần chế nhạo, Minh Tịnh lúc này, hai mắt như bầu trời đầy sao thâm thúy nhìn nàng, đường cong nơi khóe miệng chậm rãi giương lên.

      đỡ được! cái gì vậy!

      Trừng mắt nhìn , cảm thấy bất mãn, Tống Ngâm Tuyết ngoái đầu nhìn lại đối mặt với , ánh mắt căm giận bất bình.

      Thấy vậy, Minh Tịnh để ý tới, chỉ thẳng chấp nâng bàn tay trắng noãn mềm mại của Tống Ngâm Tuyết lên, lẳng lặng nhìn miệng vết thương mặt , “Nếu như Quận chúa muốn cảm giác đau đớn giảm bớt ít mà …, tất nhiên dược hiệu quá mạnh, cho nên miệng vết thương cũng thể tốt nhanh như vậy! Mà nếu như muốn miệng vết thương tốt nhanh chút ít, ngược lại dược hiệu khẳng định phải tương đối mạnh, cho nên đến lúc đó cảm thấy đau đớn khó nhịn. . . . . . Minh Tịnh biết trong lòng quận chúa muốn gì, vì vậy mới mở miệng hỏi.”

      Thanh nhàn nhạt, như gió thổi qua bên tai, giữa hai người sinh ra cảm giác kỳ diệu. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lui về phía sau chút, cố ý ho tiếng ổn định tâm tình, mỉm cười nghiêng mắt nhìn, vẻ mặt thành : “ biết suy nghĩ trong lòng ta? Ta thấy chưa hẳn a!”

      “A? Quận chúa có ý gì?” Nghe vậy nhíu mày, đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn, lâu cũng chuyển xuống. Nhìn Minh Tịnh như vậy, đột nhiên Tống Ngâm Tuyết cảm thấy trong nội tâm là lạ, có loại cảm giác khó hiểu chảy xuôi, lập tức lên tiếng cắt ngang: “Ý gì? Ngươi lại biết sao? Ngươi mang theo ba lọ thuốc đến đây, làm sao còn cần hỏi câu này?”

      Hai mắt khiêu khích nhìn lại, thấy Minh Tịnh cười yếu ớt, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng lời nào, Tống Ngâm Tuyết liền tiếp tục mở miệng : ” Tâm cơ Minh Tịnh công tử sâu, ngay cả chuyện chuẩn bị thuốc, cũng muốn vòng vo phen như thế.”

      Thu tay lại, mỉm cười, lập tức cầm chai thuốc bàn lên chậm rãi : “Ngươi cần phải nữa, kế tiếp ngươi lý giải lọ thuốc thứ ba chứ gì, chẳng phải là trộn lẫn giữa hai loại thuốc kia sao!”

      “A?” Cười nhưng , bộ dáng “Mời ngươi tiếp tục”, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hạ mí mắt, cười cười : “Minh Tịnh ngươi là muốn mượn chuyện này, đến dò xét thái độ của ta phải ? Lọ thuốc thứ nhất này, bôi mặc dù thấy đau đớn, nhưng công hiệu cũng tốt, khác gì tự sát, giống như là dùng nước nóng nấu ếch, nằm trong hoàn cảnh an nhàn, đến cuối cùng ngay cả chết như thế nào cũng biết; mà bình thứ hai, công hiệu mặc dù tốt, bất quá cảm giác quá mãnh liệt, cứ như ràng là chuyện rất tốt, nhưng bởi vì sử dụng thủ đoạn quá bạo liệt, vật cực tất phản*, đến cuối cùng, chữa lợn lành thành lợn què, càng tạo thành cục diện thể cứu vãn . . . . . .”

      (*Vật cực tất phản: vật phát triển đến cực điểm chuyển hoá theo hướng ngược lại)

      Tống Ngâm Tuyết chậm rãi , trong mắt chớp động lên ánh sáng trí tuệ, Minh Tịnh thấy vậy, lông mày giương , miệng nhàng : ” Ý của quận chúa là. . . . . .”

      “Trung dung chi đạo**!” Khẽ đẩy bình thứ ba ra, bình tĩnh mà trấn định, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý, ánh mắt tự tin lại chắc chắn.

      (**Trung dung chi đạo: chủ trương của Nho gia chủ trương giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, thái quá, bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân.)

      “Trung dung chi đạo?” Nghe vậy lên tiếng, đáy mắt mơ hồ có cái gì đó lưu động, Minh Tịnh lúc này nhìn Tống Ngâm Tuyết khuynh thành tuyệt sắc trước mắt, tỏa sáng chói mắt, lần đầu tiên cười thoải mái có chút che giấu nào.

      “Công bằng, điều hòa ở giữa, nắm , lôi lớn! Mưu trí của quận chúa, Minh Tịnh tự thẹn bằng.”

      “Là ngươi quá khiêm nhường a! Ngươi phải sớm ngờ tới ta lựa chọn như vậy đấy sao?”

      “Chỉ là đoán thôi, cũng xác định.”


      “Phải ?” cho là đúng giương mắt, lẳng lặng nhìn, nhìn Minh Tịnh ý cười đầy mặt, tùy ý mà đường hoàng, trong lòng Tống Ngâm Tuyết tức giận mắng hồi : có thiên lý! Dựa vào cái gì tiểu tử này lớn lên lại dễ nhìn như vậy? Cười yếu ớt như gió, cười to càng động lòng người, lực sát thương quá lớn thực cách nào có thể kháng cự!

      Than tiếng, ngồi thẳng người lên, đặt câu hỏi: “Vết thương này, ngươi còn định xử lý ?”


      “Đương nhiên!”

      Thu hồi vui vẻ, lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh thong dong vốn có, vươn tay cầm tay bé, nhàng đổ chút nước sạch ở vết thương, sau đó dùng miệng thổi , khiến cho nước hoàn toàn tiếp xúc với miệng vết thương.

      Khí tức ấm áp, đặc thù thuộc về nam tính, cùng hương u lan nhàn nhạt, như như lông vũ nghịch qua da thịt Tống Ngâm Tuyết, nhu hòa lưu luyến, làm cho tâm thần nàng khỏi rung động.

      Sau khi nước hoàn toàn bao trùm miệng vết thương, Minh Tịnh nhìn hai đạo vết máu loang lổ trong lòng bàn tay, chậm rãi từ trong tay áo móc ra khối khăn gấm, sau đó nhàng, cẩn thận lau sạch vết máu xung quanh.

      “Quận chúa, lần sau cũng thể làm việc như vậy nữa!” nhàng trách cứ, gõ vào trong lòng Tống Ngâm Tuyết, nghe vậy, nàng khỏi thầm: “Là bị tên mập chết bầm kia chọc giận! kịp suy xét chứ bộ!”

      “Kỳ Lục hoàng tử mặc dù trời sinh tính tình chịu nổi, nhưng mà lòng dạ cũng sâu sắc, chuyện hôm nay, chắc hẳn qua tầm vài ngày, liền quên còn mảnh.” Minh Tịnh nhàn nhạt , đưa tay lấy chai thuốc, nhưng đồng thời, lại nhàng cười, hướng về phía chai thuốc lúc nãy bị đẩy ra.

      Thuốc bột màu trắng mang theo chút đau đớn rơi vết thương, khiến Tống Ngâm Tuyết khỏi hít vào thở ra hơi, mím môi, cau mày, được lời nào, nhìn Minh Tịch xử lý miệng vết thương, sau đó dùng vải bố nhàng băng bó kỹ, cũng thắt cố định lại, cả quá trình rất nhanh mà thành thạo, động tác của ngón tay thon dài khớp xương ràng ngừng nghỉ.

      ” Trong ba ngày được đụng vào nước, nếu miệng vết thương nhiễm trùng thối rữa.” Buông tay Tống Ngâm Tuyết ra, lập tức thu lại cái hòm thuốc, Minh Tịnh đứng lên, tuấn nhã sửa sang tay áo mà .

      “Ừ!” Nhàn nhạt lên tiếng, đưa mắt nhìn Minh Tịnh xoay người ra, nhưng vào lúc này, lại vang lên câu trêu chọc mà chế nhạo: “Người xa, quận chúa còn lưu luyến rời như vậy a. . . . . .”

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 51: Đánh giá


      “Người xa, quận chúa còn lưu luyến rời như vậy a. . . . . .” Trong phòng, vang lên câu trêu chọc mà chế nhạo…, khiến cho Tống Ngâm Tuyết đứng dậy, chậm rãi vào phòng trong.

      Vén rèm lên, sa buông chăn mỏng, tóc đen như mực rủ xuống tán loạn, quần áo hơi mở, Dạ Lâm Phong tay chống đầu, gương mặt nghiệt mỉm cười, tự cho mình phong tình vô hạn tựa mặt giường lớn khắc hoa, mắt phượng mở to, bên trong có thần thái nhàng lưu chuyển.


      “Ngươi tới đây làm gì?” Tống Ngâm Tuyết nhấc chân bước vào, vừa thấy cảnh tượng trong phòng như thế, chẳng muốn gì thở dài, lập tức đến bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.

      “Cái này hình như là giường của ta a!” Rót chén nước, tự uống, nhìn cái giường mến của mình lúc này bị người nào đó đặt ở dưới thân, hung hăng”Chà đạp”, Tống Ngâm Tuyết lên tiếng kháng nghị.

      ” Giường quận chúa, phải cũng là giường của Lâm Phong sao? Chúng ta. . . . . . Cũng phải. . . . . .” Mập mờ nháy mắt, vẻ mặt mị mỉm cười, nghiệt hất hất mái tóc dài đen bóng như mực phiêu dật của chính mình, Dạ Lâm Phong chậm rãi nâng thân thể vô cùng gợi cảm lên : “Quận chúa thích sao?”

      cần.” Uống trà, trong lòng thầm nghĩ biết lại phát cái bệnh gì rồi? Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp nhìn, vẻ mặt chút biểu tình.

      ” Chẳng lẽ Quận chúa nhớ Lâm Phong sao? lâu như vậy. . . . . .” Ra vẻ muốn lại thôi, Lâm Phong giơ cặp mắt phượng lên, thấp giọng mà .

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết buồn cười, trong lúc đó, cảm thấy có người rất thích hợp với .

      “Lâm Phong, ta bị thương.” Giơ tay lên, ý bảo nhanh chóng chớ có quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, ai ngờ Lâm Phong nghe vậy, lại gật đầu, sau đó nghiêm trang : “Ưà, bị thương, cũng nên quá tùy ý! Bất quá ta ôn nhu, tuyệt đối đụng vào miệng vết thương của quận chúa.”

      Lâm Phong , trong con mắt mơ hồ lộ ra cảm giác nhìn hả hê, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thầm hừ lạnh, tự nhủ: định chọc tức ta à? Vậy cứ thử xem xem nào!

      “Cái này sao. . . . . . cần! Bụng ta tại rất no.”Nhếch mày, giả bộ cười ngớt, Tống Ngâm Tuyết nâng chung trà lên, ưu nhã lắc lắc.

      “A, no bụng?” Nghe vậy, Lâm Phong mở to mắt phượng, khóe miệng nhàng cong cong, lơ đễnh : “Còn chưa bắt đầu ăn, cũng no trước rồi?”

      “Đúng vậy a, thấy ngươi liền no rồi!” A, muốn chơi chữ với nàng sao? Ai sợ ai!

      ra ta có năng lực lớn như vậy a, khiến quận chúa chỉ cần nhìn liền no rồi? Ha ha, như vậy cũng hay! Cứ thế này mãi, sợ là có người nào đó phải có ý kiến . . . . . .”

      “A? Người nào đó. . . . . .” Nhíu mi hỏi lại, tất nhiên là vô cùng khinh thường.

      Thấy vậy, Lâm Phong ngồi thẳng lên, vẻ mặt thâm ý : “Tất nhiên là vị Minh Tịnh công tử vừa rồi kia. Nghe lần trước tại rừng hoa đào, các người phải . . . . . .”

      Liếc nhìn nến đỏ bên cạnh chút, dưới ánh sáng mờ nhạt, Lâm Phong cười càng thêm mập mờ! Chỉ có điều, chỉ cần là người biết , hiểu ngay, phản ứng lúc này, đúng là biểu của chán ghét sâu.

      “Minh Tịnh?” Nghe vậy cười khẽ, Tống Ngâm Tuyết rũ mắt xuống, lập tức lông mi cong dày chặn ánh mắt sáng ngời của nàng lại, cũng đồng thời chặn phản ứng đích thực trong nội tâm của nàng.

      “Chẳng lẽ quận chúa còn muốn phủ nhận quan hệ của mình và sao? Vừa rồi ta nhìn thấy hết! Tình chàng ý thiếp, hình ảnh tình cảm ôn nhu . . . . . .” Lâm Phong chậm rãi , ánh mắt ngả ngớn mà khiêu khích.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười bưng chén trà, uống hơi cạn sạch, “Chẳng lẽ Lâm Phong lại ghen tị?”

      “Ghen tị?” Lạnh lùng miệt thị tiếng, nghiêm sắc mặt, lập tức lại giương ra nụ cười tươi, xốc chăn lên, lộ ra thân thể đẹp đẽ khêu gợi, Lâm Phong tới trước mặt Tống Ngâm Tuyết, thẳng tắp đứng trước mặt của nàng, trong mắt lạnh lẽo, nhưng lời , lại hết sức nhu hòa: “Nếu Lâm Phong thực ghen tị sao? Quận chúa nên làm thế nào an ủi trái tim bị tổn thương của ta đây. . . . . .”

      Kéo bàn tay bị thương, chậm rãi đặt ở lồng ngực, làm cho nàng cảm thụ được trống ngực mạnh mẽ mà có lực của chính mình, Lâm Phong cười vô cùng tuấn: “Quận chúa! Chỗ này của ta, chính là có chút đau!”

      “Đau ?” Năm ngón tay đặt trong lòng của , cách lớp quần áo hơi mỏng có thể cảm giác được da thịt của , Tống Ngâm Tuyết lúc này cười sáng lạng, kiễng chân, hai tay vòng cổ của , kề bên tai nhàng : “Ta biết phương pháp giúp ngươi đau nữa! Ngươi, muốn nghe à. . . . . .”

      “Muốn a. . . . . .” Vừa thấy Tống Ngâm Tuyết thương nhung nhớ, bàn tay của Lâm Phong lập tức quấn lấy eo thon mềm mại mảnh khảnh của nàng, ngừng vuốt nhè ở đó.

      hướng Tây bốn mươi thước, trong Thiên Hương các, giai nhân đợi trộm hương. . . . . .” nhàng xong, lập tức xoay người, xảo diệu tránh khỏi vòng ôm của Lâm Phong.

      Nghe vậy, Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt châm chọc : “Thiên Hương các? Quận chúa là Kiều Mạt Nhi. . . . . .”


      “A? Nghe khẩu khí này, hình như ngươi biết nàng?” Ưu nhã ngồi trở lại ghế, từ từ uống trà.


      “Có biết nhưng chưa từng gặp mặt! Bất quá cái đại danh này ta nghe lâu rồi!” Ngồi xuống theo nàng, vẻ trào phúng trong mắt càng sâu, Lâm Phong chớp mắt, chậm rãi :“Quận chúa muốn ta trộm hương nàng, là vì muốn nàng quấn Tử Sở!”

      “Cũng phải! Ta cũng có mục đích gì, chỉ thuần túy cung cấp cơ hội cho ngươi, đỡ có người đêm dài đằng đẵng, lại khó vào giấc ngủ!”

      “Ha ha! Lời mà quận chúa …, là thú vị! Đêm dài đằng đẵng, khó vào giấc ngủ. . . . . . Chậc! Cơ hội tệ, chỉ tiếc Lâm Phong ta cũng phải người cứ thấy nữ nhân là chân nhũn ra! Như Kiều Mạt Nhi vậy , sợ là nhìn thuận mắt. . . . . .”

      “Nhìn thuận mắt? thể nào! Tư sắc như Phượng Sơ ngươi cũng chịu ôm, tại sao lại chướng mắt Kiều Mạt Nhi ? Phải biết rằng, so với Phượng Sơ, nàng ta đẹp hơn nhiều lắm. . . . . .”

      Cười cười , vẻ mặt lơ đễnh. Thấy vậy, Lâm Phong khinh thường : “Có nữ tử, là vì thân hãm nghịch cảnh mà bất đắc dĩ; nhưng có nữ tử, lại đắm mình trong trụy lạc! Lâm Phong tự thấy mình còn là người có tiêu chuẩn, cho nên hương này, vẫn là thôi . . . . . .”

      phải đâu, đánh giá như vậy hơi quá a!” Vui tươi hớn hở , giơ mắt lên, nhìn qua phía trước, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi : “Ngươi cho là cỏ, còn có người cho là bảo khố!”

      “Đó là bị bề ngoài che mắt, thể nhìn bản chất!”Lâm Phong thâm ý nhìn nàng.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết đứng lên, chậm rãi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao, khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Đời người như trò đùa, trò đùa như đời người, ở bờ bên kia, chúng ta có thể thấy bao nhiêu hiểu bao nhiêu. . . . . .”


      “Ngươi. . . . . .” Nhất thời kinh ngạc, thân thể khỏi có chút sững sờ, nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mắt, dường như có chút trầm tư thậm chí u tĩnh, Lâm Phong thu hồi nụ cười nghiệt muôn năm thay đổi kia, nghiêm túc đánh giá, ” Quận chúa hôm nay, so với dĩ vãng, có chút giống. . . . . .”

      giống? Vậy sao? Phóng khoáng như ngươi, chơi đùa trong bụi hoa, chẳng lẽ như vậy, lại là ngươi chân chính sao?” Xoay người, châm biếm câu, Tống Ngâm Tuyết chớp chớp đôi mắt sáng, đáy mắt, có cái gì đó lưu động.

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 52: Vì sao?


      “Quận chúa có ý gì?” Nghe Tống Ngâm Tuyết …, Lâm Phong nhíu mi hỏi lại.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười thản nhiên, giương mắt nghiêm mặt nhìn : “ có ý gì! Chỉ là muốn biết mục đích thực khiến ngươi tới đây tối nay!”

      “Mục đích thực ?” Khẽ cười tiếng, Lâm Phong bày ra bộ dạng có gì quan trọng trả lời: “Kỳ cũng có gì! Chỉ là hôm nay trông thấy Kỳ Nguyệt thất hồn lạc phách từ đây ra, cảm thấy hiếu kỳ, nên muốn tìm hiểu cho đến cùng mà thôi.”

      “Kỳ Nguyệt?” Lên tiếng hỏi lại.

      Nghe vậy, Lâm Phong gật đầu : “Đúng vậy a, Kỳ Nguyệt! Thủ đoạn của quận chúa là cao cường, bất quá mới mấy ngày ngắn ngủi, liền khiến cho nam tử nguyên bản đối với người tràn ngập phẫn hận thay đổi thái độ, cả người hốt hoảng, biết tim mình ở đâu? Quận chúa, Lâm Phong rất là hiếu kỳ, rốt cuộc người dùng cái dạng phương pháp gì, có thể khiến cho biến thành bộ dạng tại? Đừng ngại ra, dạy ta chút à!”

      Trêu tức nhìn, vẻ mặt nghiền ngẫm. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu , “ thể trả lời!”

      “Đừng tuyệt tình như vậy nha, quận chúa! Thủ đoạn tốt như vậy, chỉ người biết còn gì hay? Bởi vì cái gọi là người vui bằng mọi người vui ’, mọi người cùng nhau, mới càng cảm thấy vui vẻ chứ!”

      Vẻ mặt vui vẻ, giương mắt phượng, đứng dậy chậm rãi sửa sang lại y phục của mình, sau đó Lâm Phong mở miệng : “Kỳ quận chúa , ta cũng có thể đoán được! Kỳ Kguyệt tiểu đồng nam kia, lần trước bị ta mấy câu, ràng quá xúc động chạy tới thị tẩm, chắc là từ đó về sau bị quận chúa ăn sạch , mở rộng tầm mắt, rồi sinh nghiện, càng thể vãn hồi.”

      Lâm Phong tự tin cười , nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ xoay người, hơi kinh ngạc : “Ngươi . . . . . . Kỳ nguyệt. . . . . . là xử nam?”

      “Hả? Quận chúa biết sao? Chẳng lẽ là lúc người làm quá hăng say nên phát ? Hay là kỹ thuật tiểu tử kia quá tốt nên nhìn ra?” Lâm Phong vừa nghe lời này, mập mờ cười tà tà, lập tức dùng ánh mắt lỗ mãng đánh giá toàn thân Tống Ngâm Tuyết, sau đó ngừng phát ra tiếng”Chậc chậc”.

      Tống Ngâm Tuyết để ý tới ánh mắt làm càn của , chỉ thầm nghĩ trong lòng: Kỳ Nguyệt là xử nam? như vậy cùng Nhữ Dương quận chúa, căn bản là chút quan hệ cũng có! Thậm chí Nhữ Dương quận chúa còn có thể thích , chỉ là vì bảo vệ bị Tống Vũ Kiệt hãm hại mà cố ý mạnh mẽ cưỡng bức thôi!

      Là vậy chăng? là như vậy phải ! Nhữ Dương quận chúa, nàng chỉ là vì cứu Kỳ Nguyệt sao? Vậy chuyện này. . . . . .

      Đột nhiên bị ý nghĩ lớn mật của mình chấn kinh, Tống Ngâm Tuyết mở to hai mắt, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước, Nhữ Dương quận chúa Nhữ Dương quận chúa, rốt cuộc người như thế nào! Chẳng lẽ các loại tin đồn lưu truyền bên ngoài, chỉ là vai diễn cho người khác xem ? Mà ra lại. . . . . .

      Tống Ngâm Tuyết dám nghĩ tiếp, bởi vì nàng càng nghĩ, lại càng thấy được cái hồ nước dưới mắt này sâu thể lường! Địa vị như trăng trời được các vì sao sáng bao quanh, thân phận cao thể với, cùng với vinh quang mà rất nhiều người dùng cả đời cũng khó có được. . . . . . Những thứ này, tuy bề ngoài có vẻ rực rỡ chói mắt, phong thái vô hạn, nhưng kì thực lại là nơi đầu sóng ngọn gió, như đứng mặt băng mỏng, hơi chú ý, liền tan xương nát thịt, chết có chỗ chôn. . . . . .

      Tống Ngâm Tuyết được lời nào, bộ dạng có chút suy tư, làm cho Lâm Phong khỏi nhíu mày, hừ! Nữ nhân này, ràng làm bộ làm tịch ở trước mặt mình, quả thực cực kỳ đáng giận.

      “Quận chúa, người coi thường Lâm Phong, tưởng niệm dư vị của Kỳ Nguyệt sao? Cảm thấy kỹ thuật Lâm Phong bì nổi , hay là tư vị thể mất hồn như ?”Lời đùa cợt châm chọc truyền đến. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nâng con mắt lên, nhìn chằm chằm vào , “Dạ Lâm Phong, ngươi đây là châm chọc ta sao?”

      Khí thế lạnh lùng, thanh đạm mạc, trực tiếp khiến Lâm Phong cảm thấy căng thẳng trong lòng, nhưng mặt, lại thủy chung lộ ra nụ cười nghiệt, “Quận chúa tức giận. . . . . .”

      “Đúng vậy, ta tức giận!” Tiến lên bước, thẳng tắp nhìn vaò ánh mắt của , Tống Ngâm Tuyết cười lạnh lùng: “Dạ Lâm Phong, ngươi cho là ta vì cái gì phải đứng ở chỗ này, nhận châm chọc khiêu khích của ngươi? Mà ngươi, lại có cái tư cách gì đứng ở chỗ này, châm chọc khiêu khích ta?”

      “Quận chúa như vậy là ý gì?” Vừa thấy Tống Ngâm Tuyết nghiêm mặt, Lâm Phong nhíu mày, bộ dáng rất có hứng thú nhìn nàng.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức cười sáng lạng, giương mắt lạnh nhạt mở miệng : “Dạ Lâm Phong, có ai là kẻ ngốc! Ta mặc dù biết mục đích thực của ngươi là gì, nhưng là từ trong mắt ngươi, ta cũng rất tinh tường biết được chuyện!”

      “A? Chuyện gì?” Lúc này, vừa thấy bộ dáng Tống Ngâm Tuyết nghiêm túc, Lâm Phong có chút hăng hái chăm chú nghe.

      “Ngươi chán ghét ta!” câu ngắn gọn khỏi làm Lâm Phong cười ra tiếng.

      “Ha ha, Lâm Phong làm sao có thể chán ghét quận chúa ? Lâm Phong quận chúa còn kịp . . . . . .”

      ? Giá trị bao nhiêu tiền cân?” Xoay người, nhìn về phía bầu trời lần nữa, Tống Ngâm Tuyết giương khóe môi : ” Tình của ngươi, sợ là như màn đêm này, sâu thể nhìn thấu! Tuy ngươi chơi đùa giữa bụi hoa, khắp nơi lưu tình, nhưng tầng vô tình lạnh lùng nơi đáy mắt ngươi cho ta biết, ngươi lúc này, hết thảy bất quá là gặp dịp chơi. . . . . . Ngươi xem ta có đúng ?”

      “Gặp dịp chơi? Có ý tứ. . . . . . tiếp!” Chỉnh trang quần áo, bình tĩnh nhìn về phía trước.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười : “Dạ Lâm Phong! Đối với ta, trong lòng ngươi luôn luôn khinh thường! Giống như ngươi mới vừa đến Khuynh Nhạc công chúa vậy! Tuy ngươi chơi đùa trong tình trường, nữ nhân thiếu, nhưng ở trong lòng ngươi, lại hi vọng các nàng sạch thuần khiết! Cho nên, đây là chỗ mâu thuẫn của ngươi.”

      ” Chỗ mâu thuẫn . . . . .” thào lập lại câu kia, Dạ Lâm Phong thu nụ cười lại, “Quận chúa muốn cái gì?”

      “Ta chính là, ngươi ràng rất chán ghét ta, nhưng lại khuất thân đợi trong phủ đệ ta, hành vi mâu thuẫn như thế, rốt cuộc là vì sao ?” Xoay người, nâng mắt lên, vẻ mặt cười nhạt , lẳng lặng đợi trả lời.

      Thấy vậy, biểu lộ Lâm Phong giao chuyển giữa đêm và ngày, trong mắt trầm làm cho người ta nhìn ra suy nghĩ gì.“Nhữ Dương quận chúa đại trí giả ngu*, ra hết thảy đều thấy hiểu . . . . . .” Tán dương, nhưng mà rất là hâm ý, làm cho cả người Lâm Phong lúc này sáng tắt bất định.(Myu: câu này tương đương với giả điên khiêng đồ. :)))

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt tiếng, toàn thân tỏa ra vẻ mỹ lệ thấm vào lòng người: “ phải ta hiểu , mà là hành vi của ngươi rất cao minh! Dạ Lâm Phong, mặc kệ ngươi ở trong phủ ta đây, là vì có mục đích riêng, hay là trốn người nào, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, đến khiêu khích ta, cửa chính Nhữ Dương Vương phủ này, vẫn có thể mở cho ngươi!”

      điệu lớn, nhưng mà ràng từng câu từng chữ, làm cho Lâm Phong khỏi lộ ra nụ cười lần nữa.”Ba — Ba — Ba!” Ba tiếng tiếng vỗ tay, Lâm Phong giơ hai tay lên cao, sau đó vẻ mặt trêu tức : “Lợi hại! là lợi hại! ra chuyện gì, đều chạy khỏi mắt của quận chúa!”

      “Bình thường bình thường! Chỉ cần ngươi gây rối, những chuyện khác, ta tất nhiên là hỏi đến!” Nét mặt tươi cười như hoa, sau khi chống lại ánh mắt dò xét của Lâm Phong, Tống Ngâm Tuyết thẳng tới cửa, mở cửa, sau đó ưu nhã làm động tác “Mời” !

      “Ha ha! Như vậy, Lâm Phong cần cảm tạ quận chúa ưu ái rồi!” Đứng dậy, liếc nhìn bóng hình đứng cạnh cửa sâu, lông mày đẹp của Lâm Phong nhảy lên, hề quay đầu, ý cười nồng đậm nhấc chân, động tác tiêu sái tự nhiên đẩy cửa sổ ra, lưu loát đứng dậy ra ngoài.

      “Quận chúa, hành động của ta đây gọi là đến từ chỗ nào, về từ chỗ đó!” Trước khi , Lâm Phong chống bệ cửa sổ, nháy mắt phượng xinh đẹp nghiệt, thần thái lưu chuyển, lập tức buông tay, xoay người biến mất trong bóng đêm.

      Tống Ngâm Tuyết cười cười nhìn hành vi được tự nhiên có vẻ bị chọc tức của , tiện tay đóng cửa lại, từ từ đến bên cạnh bàn, mình thản nhiên uống trà.

      mẩu giấy, chậm rãi được mở ra, chữ “Kiều” màu đen thình lình ra ở trước mắt.

      Mẩu giấy này, trước khi Minh Tịnh nhét vào trong tay nàng , có lẽ sớm biết trong phòng có người, cho nên vừa rồi khi bôi thuốc hề đề cập tới chuyện này, mà đổi loại phương thức đến cho mình.

      Minh Tịnh a Minh Tịnh, ngươi chỉ là hộ vệ của ta đơn giản như vậy sao? Có thể bình tĩnh cứu người như thế, lại bình tĩnh hiểu được dụng ý của ta như thế, hơn nữa luôn dùng bộ dáng bình thản đối phó hết thảy những chuyện chung quanh, thành thạo, nhấc tay tươi cười đạt tới mục đích mình muốn, tựa hồ hết thảy đều nằm trong tay .

      Minh Tịnh, nếu như ngươi có mục đích riêng, ngày kia nếu ta đối lập với ngươi, đến lúc đó ta đây, phải làm sao ứng đối. . . . . .

      biết có thể có ngày đó hay , Tống Ngâm Tuyết lúc này quyết định suy nghĩ nữa, nhìn tờ giấy trong tay. Lúc trước khi chính mình cầu lưu lại người sống chính là muốn biết rốt cuộc là ai muốn hại nàng! Tuy trong nội tâm có chút phỏng đoán, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận kỹ càng.

      Mảnh giấy trước mắt này, xác nhận đầy đủ hoài nghi trong lòng nàng, cho nên kế tiếp, nàng cũng nên lựa chọn chút hành động. Bởi vì cái gọi là người phạm ta, ta phạm người; nếu người phạm ta, ta đây liền. . . . . .

      Nheo mắt lại, mình lẳng lặng ngồi uống trà, chậm rãi duỗi cánh tay bị thương ra : Kiều Mạt Nhi, có lẽ ta cũng nên mời ngươi lên sàn diễn . . . . . .

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 53: Tâm tư Kỳ Nguyệt


      Trong rừng cây, thân ảnh đứng, dưới làn gió , từ từ nhắm hai mắt lại, biết suy nghĩ gì, Kỳ Nguyệt lẳng lặng dựa vào thân cây, biểu mặt vô cùng phức tạp.

      “Ai, các ngươi biết ? Ngày hôm qua quận chúa là tìm ai thị tẩm?” Ngoài rừng, vài hạ nhân qua, vui cười thảo luận chủ đề hăng hái nhất của bọn .

      Thanh này, trầm thấp truyền đến, nguyên bản lớn, nhưng nghe đến trong lỗ tai người có ý, lại hết sức vang dội.

      “Ai a, ai a? Ngươi mau nha!” Bên cạnh, hạ nhân tiếp lời.

      cho ngươi, ngươi đoán !” hồi vui cười, lan tràn trong rừng lúc sáng sớm, thân thể Tiêu Kỳ Nguyệt lúc này khỏi cứng còng, cước bộ tự chủ được tới gần chỗ phát ra thanh kia.

      “Tỷ tỷ đáng , ngươi mau cho ta biết , người ta muốn biết!” tiếng làm nũng vang lên, khiến cho bọn hạ nhân ở đây cười vang hồi. Nghe vậy, hạ nhân khơi mào chủ đề kia hắng giọng cái, nghiêm mặt cất giọng : ” Minh Tịnh công tử!”

      “Hả! Làm sao có thể ~” tin bĩu môi, vẻ mặt lơ đễnh.

      Thấy vậy, người nọ nóng nảy, vội vàng mở miệng : “Sao lại có khả năng? Cái gì mà có khả năng? Tối hôm qua ta đây tận mắt thấy Minh Tịnh công tử tiến vào trong phòng quận chúa, nửa ngày mới trở ra!”

      ” Nửa ngày mới ra, cũng chứng tỏ bọn họ nhất định, nhất định làm cái kia nha. . . . . .” hạ nhân tuổi còn , đỏ mặt, mân mê góc áo của mình ra.

      Thấy vậy, hạ nhân chọn chủ đề kia cốc đầu cái, bất mãn mở miệng: “Tiểu nha đầu này, ngươi hiểu cái gì! Ngươi cho rằng quận chúa là đèn cạn dầu a? trễ như vậy, cơ hội tốt như vậy lại bỏ qua sao? Ngươi cũng nghĩ, nếu như nàng thực có gì với Minh Tịnh công tử mà …, ngày ấy Minh Tịnh công tử làm sao có thể công nhiên ôm nàng, lại ôm tự nhiên như vậy?”

      Lời tự cho là đúng, khiến mấy người bên cạnh gục gặc đầu, mà trong rừng, Kỳ Nguyệt biết vì cái gì, nghe nghe hồi, trong nội tâm lại ghen tuông khó chịu, rồi sau đó hiểu tại sao lại lan tràn khắp toàn thân, khiến cho thể động đậy.

      thể tưởng tượng được Minh Tịnh công tử cuối cùng cũng chạy thoát khỏi ma trảo của quận chúa!” Cuộc thảo luận vẫn còn tiếp tục, rất có xu thế càng càng kịch liệt. Lúc này, hạ nhân khác thầm : “Gần đây quận chúa chúng ta cải biến ít, người cũng tốt lên rất nhiều so với trước kia! Chỉ là cái tính háo sắc thành nghiện này, lại càng ngày càng lợi hại . . . . . .”

      “Chính là thế! Các ngươi nhìn Minh Tịnh công tử, lại nhìn Kỳ Nguyệt công tử ! Trước kia hận quận chúa bao nhiêu a, nhưng bây giờ sao. . . . . .” Thở dài tiếng, lắc đầu, bộ dáng tiếc hận.

      Thấy vậy, hạ nhân tương đối tuổi kia mặt ngượng ngùng, bộ dạng hiếu kỳ: “Cái kia. . . . . . nguyên nhân là do quận chúa kỹ thuật quá cao, làm cho các vị công tử đều dục tiên dục tử sao?”

      “Di! Tiểu hài tử xấu xa! Biết cái gì gọi là dục tiên dục tử!” người quát lớn.

      Nghe vậy, tiểu hạ nhân phục : “Ai ta biết! Hai ngày trước Hoa Quế tỷ tỷ với ta, kỹ thuật giường chiếu của quận chúa rất cao cường!”

      “Phi, cái gì giường chiếu giường chiếu! Cũng biết ngượng!” Người nọ vươn ngón tay chọt chọt đầu đứa bé.

      “Ngượng cái gì? Người cần ngượng là quận chúa! Cũng phải ta!” Nghẹn đỏ mặt, bất mãn phản bác, bộ dạng tiểu hạ nhân nhẫn, làm cho bọn hạ nhân khỏi cười lên ha hả.

      Nghe các nàng cười, cùng miệng đầy lời trêu chọc, trong nội tâm Kỳ Nguyệt chua chát ê ẩm, cực kỳ khó chịu, loại cảm giác thể thổ lộ bị đè nén trong ngực, ép đến phát đau.

      Lúc này, tiếng cười qua , người lại bắt đầu : “Kỳ a, các ngươi cũng đúng! Tối hôm qua người chính thức thị tẩm, là Lâm Phong công tử!”

      “Cái gì? Lâm Phong công tử? thể nào!”

      “Chuyện này có cái gì đáng ngạc nhiên ! Ta tận mắt nhìn thấy Lâm Phong công tử từ ngoài cửa sổ leo vào trong phòng quận chúa, sau đó lên giường liền cởi áo nới dây lưng.”

      “Ách, cái này. . . . . .” Nghe vậy trầm mặc hồi, biểu mặt mọi người khác nhau, biết nghĩ cái gì. Cuối cùng, vẫn là tiểu hạ nhân kia khờ dại kéo kéo góc áo, cảm thán :“Xem ra Hoa Quế tỷ tỷ sai, quận chúa nàng ràng cả đêm cùng hai người nam tử giao hoan, quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy –“

      “Ưm” còn chưa có xong, miệng bả bị người ta bịt lại, chợt nghe người khẽ dọa: “Tiểu nha đầu, loại lời này cũng nên tùy ý loạn! Để trong đáy lòng là được rồi!”

      “Dạ dạ!” Gật đầu, trợn to mắt vô tội nhìn, thấy vậy, bọn hạ nhân vui vẻ cười vang hồi, thay đổi chủ đề nhấc chân rời .

      Kỳ Nguyệt nhìn mấy cái thân ảnh kia xa, chẳng biết lúc nào, hai đấm gắt gao nắm lại. Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết. . . . . .

      Trong đầu, ngừng ra gương mặt khuynh thành, có lúc trang điểm dày đậm, có lúc thanh tịnh động lòng người, nhưng bất luận như thế nào, lúc này, tìm mãi cũng thấy phẫn hận cùng tức giận lúc trước.

      Tim, mãnh liệt co rút lại, xen lẫn chút tình cảm biết tên, muốn đối mặt, Kỳ Nguyệt lúc này mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi giương lên trung.

      Thanh nhi, nàng biết ? ra phải nàng ta làm hại nàng, phải. . . . . .

      Dung nhan kiều, chậm rãi xuất trước mắt, vươn tay ra bắt, nhưng lại rỗng tuếch. Thanh nhi, ta nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ? Lúc trước, ta mang theo cừu hận giết nàng, kết quả bị con chó của nàng ta quật ngã mặt đất, thậm chí còn bắt buộc ta lưu lại làm phu quân của nàng! Thanh nhi, nàng biết lúc ấy, ta căm hận bao nhiêu sao?

      Ta đường đường là trượng phu, lại bị bức làm phu quân của người ta, đối phương cư nhiên còn là kẻ thù của ta, bên người, còn chỉ có phu quân! Chuyện này bảo ta vốn luôn tuân thủ nghiêm ngặt giáo lí, làm sao mà tiếp thụ được? Tiếp thụ cho được?

      Ta ở tại Nhữ Dương Vương phủ hơn năm, mỗi ngày đều nghĩ làm sao báo thù, làm sao khiến nàng ta chết, chính là ngày hôm qua, vào ngày hôm qua, hết thảy đều thay đổi. . . . . .

      Nàng ta chưa từng hại nàng! Giam cầm ta cũng chỉ là cứu ta! Tuy nàng trước kia ngôn từ ngả ngớn, động tác mập mờ đối với ta, chính là, nàng chưa từng có lần chính thức động vào ta! Thanh nhi, vì cái gì, đây rốt cuộc vì cái gì. . . . . .

      Nàng có nhiều nam nhân như vậy, nàng cùng bọn họ giao hoan, chính là vì cái gì, lại thủy chung đụng đến ta ? Là ta lớn lên tuấn như người khác? Hay là cảm thấy ta có kinh nghiệm? Thanh nhi, ta , . . . . . .

      Trong nội tâm kịch liệt suy nghĩ, dây dưa kể khổ, chính là Kỳ Nguyệt lúc này, lại hoàn toàn phát , nội dung chính mình đấu tranh, ràng bất tri bất giác chuyển biến thành có chút mùi chua rồi.

      Thanh nhi, ta nên làm cái gì bây giờ? Nàng cứu ta, mà ta, lại trơ mắt nhìn nàng rơi xuống vách núi, ra tay cứu, trong lòng nàng nhất định trách ta, trách ta lấy oán trả ơn!

      Trong nội tâm, rầu rĩ cay đắng, tựa hồ có loại cảm giác chua chát luân chuyển! Nhớ tới mấy lời bọn hạ nhân vừa rồi, Kỳ Nguyệt mím môi, lời nào quay đầu, nhấc chân rời .

      Minh Tịnh! Lâm Phong! Vì cái gì, vì cái gì luôn là bọn họ? Nghĩ tới dung nhan tuyệt thế trong lòng, cùng với thái độ lạnh nhạt với chính mình, trong lòng của liền lo lắng hồi, thậm chí có chút thương cảm mơ hồ. Chính là, thủy chung biết loại cảm giác này là cái gì, trực giác cho rằng, đây là loại cảm giác áy náy bình thường trong lòng mình!

      Dù sao mình từng phẫn nộ oán hận nàng như vậy, mà còn thấy chết cứu, đây là hành động lỗ mãng mà người đọc sách như nên có, cho nên về mặt tâm lý, cực đoan để mắt đến cảm giác đó, chỉ cho rằng . . . . . . chỉ là muốn trả lại ân huệ của nàng, chỉ là muốn chính mình nợ nàng cái gì, như thế mà thôi, như thế mà thôi. . . . . .

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 54.1: Lại chỉnh Khuynh Nhạc (18+)


      gian sương phòng tốt nhất, bên trong sa mỏng buông, hương hun lượn lờ.

      giường, nam tử tướng mạo thường thường, nhưng nhìn qua liền thấy rất phú quý, thân thể trần truồng, vẻn vẹn chỉ lưu lại cái quần lót, hai mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào nữ tử phía trước chậm rãi về hướng mình.


      “Nhị tỷ phu, người hảo hảo đợi ở Kiều quốc, chạy đến đây làm gì?” Thốt ra câu kiều, nam tử vừa nghe toàn thân liền mềm nhũn, hạ thân lập tức cứng ngắc, vươn bàn tay to, đem nữ tử gắt gao túm đến trong ngực của mình.


      “Nhị tỷ phu đây là nhớ Mạt Nhi chứ sao. . . . . .” Ôm thân thể mềm mại của nữ tử, tâm thần nam tử rung động, hít sâu cái, ngoài miệng ngừng tán thưởng: “Ai~ Mạt Nhi của ta thơm quá a!”


      ” Mạt Nhi của người? Nhị tỷ phu đùa a!” Hai tay vòng qua cổ nam tử, ngón tay ngừng trêu đùa ở đó, nữ tử lúc này híp mị nhãn, biểu lộ dâm đãng.

      Thấy vậy, cổ họng nam tử tự chủ bỗng nhúc nhích cái, bàn tay cực nóng đặt lên lớp sa y mỏng dính người nữ tử, bắt đầu an phận ve vuốt.

      “Mặc kệ mặc kệ, Mạt Nhi là của ta!” Gấp gáp , nghe vậy, nữ tử bưng miệng cười, động tác cực kỳ ưu nhã chậm rãi thổi khí mặt nam tử: “Nhị tỷ phu, nếu như Mạt Nhi là của người. . . . . . Nhị tỷ tỷ của ta làm sao bây giờ ?”

      “Cái này. . . . . . Nàng là uyên ương ngoài sáng, Mạt Nhi là uyên ương trong tối, xem như đều là của Phùng Tử Chương ta!” Đầu tiên hơi do dự, sau đó lập tức vui cười giải thích.

      Thấy vậy, nữ tử làm ra vẻ tức giận, đẩy nam tử ra, vểnh cặp môi đỏ mọng lên bất mãn : “Nhị tỷ phu đây là định ngồi hưởng hết phúc của thế nhân rồi, nhưng Mạt Nhi ta muốn thuận theo đâu!”

      “Được được được, ta sai rồi, ta sai rồi! Mạt Nhi đừng nóng giận! Ta đây còn phải nhớ tới lời trước kia nàng từng với ta sao?” Liên tục lừa gạt, kéo nữ tử vào trong ngực, nam tử mở miệng : “Mạt Nhi phải từng qua, chỉ thích lén cùng ta truy hoan, vụng trộm sau lưng nhị tỷ, mới có cảm giác kích thich sao?”

      “Ta như vậy a! Chính là những lời này chỉ cho phép ta , cho phép huynh !” Làm nũng dựa vào trong ngực nam tử, nữ tử tươi cười sáng lạng như hoa.

      Ngón tay chậm rãi lướt qua lồng ngực lỏa lồ của nam tử, khiến cho sảng khoái hồi, lúc này, nữ tử nhàng mở miệng hỏi: “Nhị tỷ phu lúc này đến Đại Tụng có việc gì? Chẳng lẽ phụ hoàng truyền đạt cái gì sao?”

      phải! Ta lần này là vì việc công mà đến, thay Thánh Thượng hộ tống chút ít đặc sản Kiều quốc đến Đại Tụng, dùng cái này gia cố quan hệ giữa hai nước.”

      “A ~ ra nhị tỷ phu phải bởi vì nhớ Mạt nhi mới đến! Được rồi, Mạt Nhi đây!” Làm bộ đứng dậy phải , biểu lộ có chút giận dỗi.

      Thấy vậy, nam tử nóng nảy, kéo nàng lại, mở miệng giải thích:“Chớ ! Hảo Mạt Nhi! Ta làm sao có thể nhớ đến nàng? Phải biết rằng, nguyên bản Thánh Thượng cũng an bài ta tới đâu, là ta tự mình tâu rằng từng tới Đại Tụng, bởi vậy tương đối quen thuộc tình hình, rồi mới đoạt cơ hội này từ tay người khác đó!”

      “Mạt nhi, nàng là oan uổng cho ta! Từ khi nàng rồi, ta đây trà uống, cơm ăn, mỗi ngày đều nhớ nàng, thậm chí, nhị tỷ nàng sinh con còn chưa đủ tháng, ta liền bỏ nàng ta lại tới thăm nàng rồi! Tấm lòng của ta đây, chẳng lẽ còn chưa đủ tốt, chưa đủ chân thành với nàng sao?” lay nữ tử, sủng nịch cắn vành tai của nàng, thấy vậy, nữ tử duyên dáng kêu to tiếng, lập tức cười run rẩy hết cả người: “Nhị tỷ phu, huynh phải nhớ Mạt Nhi a? ràng là nhớ thân thể của người ta. . . . . .”

      “Bất kể là thân thể cũng được, người cũng được! Dù sao Phùng Tử Chương ta chính là nhớ Kiều Mạt Nhi nàng!” Thốt ra câu bá đạo, cánh tay mạnh mẽ dùng sức, nâng cao nàng lên, miệng chuẩn xác ập lên môi đào của nữ tử, ở đó trằn trọc mút vào.

      “Ưm ~ Ưm ~” đáp lại nụ hôn của nam tử , Kiều Mạt Nhi cười duyên tiếng, lập tức hưởng thụ hai tay vòng qua cổ nam tử lần nữa.

      Miệng lưỡi quấn giao, chỉ như vậy thể thỏa mãn dục vọng của đôi nam nữ này, hừ tiếng, rời đôi môi kiều, nam tử tiếp tục dọc theo cần cổ duyên dáng của nữ tử mà “Công kích” xuống phía dưới.

      “Mạt Nhi, thân thể của nàng làm cho ta mê muội. . . . . .” đường xuống phía dưới, bàn tay sớm giật xiêm y nữ tử ra, lộ ra thân thể tuyết trắng của nàng. Bởi vì trước đó có chuẩn bị, nữ tử ngoại trừ áo ngoài, ở trong kiện cũng mặc, lúc này bị nam tử mở như vậy, xuân quang động lòng người nhìn cái sót gì. . . . . .”Mạt Nhi. . . . . .” Vừa thấy tình hình này, nam tử hưng phấn hai mắt sáng ngời, lập tức ngụm ngậm lấy cái điểm đỏ trước ngực nàng, mà cái kia, bị dùng tay chộp lấy, vong tình tùy ý xoa nắn.

      “A ~” thoải mái kêu tiếng, trong mắt lóe mị sóng, nữ tử ngửa đầu, thân thể nghiêng về phía sau, dùng động tác này để biểu diễn khối mềm mại kiêu ngạo trước ngực nàng.

      Thấy thế, nam tử rung động trong lòng, miệng tự chủ được thầm: “Mạt Nhi, nàng đẹp. . . . . .”

      “Đẹp ? So với nhị tỷ thế nào?” Kiêu ngạo cười, hai tay bắt đầu phủ lên vai nam tử.

      Nghe vậy, nam tử vẻ mặt khinh thường, bất mãn : “Bà nương kia, từ sau khi sinh tiểu hài tử, dáng người rất là biến dạng, chỉ thể thỏa mãn dục vọng của ta, thậm chí chỉ cần nhìn khiến cho ta buồn nôn! Sao bằng phần ngàn uyển chuyển của Mạt Nhi a!”

      “Ha ha, ?” Nghe nam tử dỗ ngon dỗ ngọt, nữ tử lập tức vui mừng, mặt mày hớn hở.

      Thừa dịp này, nam tử thuần thục, thoát tất cả xiêm y còn lại của nàng, đem thân thể mỹ diệu bạo lộ trước mặt.


      “Mạt nhi, ta muốn rồi a!” Hai ba cái thoát quần lót của mình ra, lập tức rất nhanh đè lên, lúc này, bàn tay nam tử ve vuốt dọc theo thân thể nữ tử , bắt đầu trắng trợn cướp đoạt.

      “Dạ ~ nhị tỷ phu. . . . . .” Ngâm khẽ tiếng nữ tử nhắm hai mắt lại, giống như thư thái vô hạn nằm ở giường, hai chân khẽ mở.

      Thấy vậy, nam tử bứt rứt nghiêm mặt, hai tay bắt lấy hai chân nữ tử , mạnh mẽ kéo ra, sau đó hít sâu hơi, thẳng tắp nhìn vào chỗ tư mật, động thân cái, đem dục vọng của mình đưa vào trong hành lang tràn đầy dịch thể ẩm ướt.

      “Hô ——” thân thể kết hợp, khiến hai người đều chấn động, lập tức liền bị sóng triều ham muốn vọt đến vây quanh, sau khi vui sướng kêu tiếng, trầm mê sâu, thể tự thoát ra!

      ” Chỗ đó của Mạt Nhi. . . . . chính là rất trơn . . . . . .” Cười dâm tà, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi, Phùng Tử Chương nhìn biểu lộ Kiều Mạt Nhi mê say vui thích thôi, động tác lập tức bắt đầu dùng thêm lực.

      “Ba —— ba —— ba ——” từng nhát mãnh liệt rút ra đâm vào, giao hòa cùng tiếng rên rỉ hỗn tạp, hai gò má Kiều Mạt Nhi ửng hồng, nhắm mắt lại, giọng hơi khàn khàn thỉnh thoảng : “Nhị, nhị tỷ phu, Mạt Nhi, Mạt Nhi đẹp, đẹp . . . . . .”

      “Đẹp! Đẹp! Mạt Nhi của ta, là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ này!” Kìm nén bứt rứt, liều mạng nỗ lực phát tiết dục vọng của mình, nam tử lúc này hai tay nâng mông tròn tuyết trắng của nữ tử lên cao, hít sâu hơi, bắt đầu vòng tiến công mới.

      Mà dưới thân, nữ tử trầm mê trong hưởng thụ, hai chân khỏi căng ra ôm eo nam tử, chủ động nâng lên phối hợp, thừa nhận lớp lại lớp sóng khoái cảm làm cho nàng nghiện mãi thôi . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :