1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 45: Sau khi bị thương

      Ngày ấy, khi Tống Ngâm Tuyết bị thương đựơc Minh Tịnh ôm trở về cả Nhữ Dương Vương phủ đều oanh động. Ông trời a, đây là Minh Tịnh công tử trước kia của bọn họ đây sao? , ràng ôm quận chúa rồi!

      Cho tới nay, Minh Tịnh công tử luôn lãnh đạm bình tĩnh, trong suy nghĩ của bọn , tựa như thần thánh, thanh cao, thể xâm phạm! Có lẽ cũng bởi vì thân phận là hộ vệ, giống với năm vị phu quân khác trong phủ, vì vậy, tất cả đểu coi đặc biệt hơn! Hơn nữa bình thường luôn bình tĩnh thong dong, giơ tay nhấc chân đều để lộ ra cao quý cùng ưu nhã, cho nên trong lòng mọi người, địa vị của , cao thể tưởng!


      Chính là hôm nay, hôm nay Minh Tịnh công tử tại sao lại chủ động ôm quận chúa ? Cho dù quận chúa bị thương, chỉ cần muốn, liền có biện pháp đem quận chúa đưa về, tại sao. . . . . . Ông trời a, phải là vì lần trong rừng kia , quận chúa . . . . . .

      Nhất tề run lên, vẻ mặt hơi sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ thủ đoạn quận chúa đúng cực kỳ ngoan độc , đồng thời đối với Minh Tịnh, mọi người lại dùng tình cảm thắm thiết mà cảm thán.

      Minh Tịnh công tử đáng thương a, đổ mồ hôi hột!

      . . . . . .

      Bởi vì đùi bị thương, Tống Ngâm Tuyết nằm giường tu dưỡng mấy ngày, trong mấy ngày này, hết thảy đều bình an vô , thời gian bình tĩnh trôi qua chút gợn sóng.

      bên, Mân Côi đau lòng vì nàng thay thuốc, miệng ngừng oán trách: “Quận chúa, ngài tại sao lại cẩn thận như vậy! May là trong phủ có thuốc quý, nếu đổi lại là trong nhà dân chúng khác, chỉ sợ lưu lại sẹo rồi!”

      “Biết rồi, bây giờ phải có việc gì sao!” Vẻ mặt để ý, Tống Ngâm Tuyết khoát tay, cười cười hỏi: “Gần đây quý phủ có chuyện gì phát sinh ?”

      có gì! Từ sau khi quận chúa cùng Khuynh Nhạc công chúa bị thương cùng lúc, quý phủ vẫn rất yên tĩnh, chỉ là, chỉ là. . . . . .” Muốn lại thôi, bộ dạng giống như khó xử, Mân Côi do dự mà ngừng việc tay lại.

      “Chỉ là cái gì?” Nhíu lông mày, cười nhạt hỏi. Nghe vậy, Mân Côi cắn răng : “Chỉ là Tử Sở công tử hai ba ngày lại chạy tới chỗ Khuynh Nhạc công chúa, hơn nữa ngồi xuống cái là kéo tới nửa ngày! Nhưng mà đối với quận chúa, lại thủy chung có tới thăm lần!”

      Bất bình kêu lên, cảm thấy căm giận, Mân Côi lầm bà lầm bầm:“ biết Tử Sở công tử nghĩ thế nào! Tuy Khuynh Nhạc công chúa người ôn nhu chút ít, đoan trang chút ít, nhưng bất luận từ góc độ nào mà nhìn nàng ta cũng sánh bằng phần vạn vẻ đẹp của quận chúa, tại sao hết lần này tới lần khác lại khăng khăng ôm tình ý với nàng ta?”Nghiêng đầu, vẻ mặt tức giận.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết khẽ cười : “Ôn nhu chút ít? Đoan trang chút ít? Vậy ta ôn nhu, đoan trang sao?”

      đúng đúng! Quận chúa, nô tỳ phải có ý này. . . . . .” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết như thế, Mân Côi ý thức được chính mình lỡ, hoảng sợ vội vàng xin tha.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết khẽ lắc đầu, lộ ra nụ cười vô cùng thanh tịnh của nàng, “Mân Côi, ta vừa rồi có ý trách ngươi! Ngươi cần gì phải sợ thành cái dạng này?”

      Hử? có trách nàng? Nàng nghe lầm chứ? Quận chúa có lầm hay a!

      Ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Tống Ngâm Tuyết càng lúc càng giống trước kia, Mân Côi trong lòng nhịn được cảm thán lần nữa: xem ra đầu óc của quận chúa, còn chưa hoàn toàn khỏe lại!

      “Quận chúa, tuy Tử Sở công tử tới thăm người, nhưng mà Kỳ Nguyệt công tử tới lần! Bất quá biết là vì muốn tới báo cáo sổ sách hay là cái khác, chỉ ở bên ngoài bồi hồi lát rồi rời , dù nô tỳ gọi thế nào cũng quay đầu lại.”

      Bồi hồi lát?

      Nghe vậy khẽ giật mình, híp con mắt lại, nhìn về phía trước, Tống Ngâm Tuyết trầm giọng mở miệng, “Kỳ Nguyệt sao. . . . . .”

      Mình dốc sức cứu giúp, đổi lấy là lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, ha ha, là muốn nàng chết đây mà! Điểm này, từ đầu nàng biết! Chính là nàng, mảy may động đến !

      phải thích, cũng phải tha thứ, mà nàng căn bản là thèm để ý! Đúng vậy, thèm để ý!

      Nàng thèm để ý nghĩ như thế nào về nàng! Đối với người từ trong đáy lòng nàng thèm quan tâm nữa, phản ứng của nàng, cũng chỉ là nhàn nhạt lạnh lùng!

      Nếu như ngay từ đầu, trong nội tâm nàng còn cảm thấy áy náy với , vậy bây giờ, bọn họ chính thức thanh toán xong . Nàng cứu nàng mạng, còn trả cho mạng, tuy cuối cùng có chính thức chết , nhưng về mặt đạo nghĩa, nàng thẹn với lương tâm . . . . . .

      Trầm mặc , trầm tư suy nghĩ, lúc này, Mân Côi mở miệng giọng kêu lên: “Quận chúa, nên uống thuốc rồi.”

      “Cứ để đó a, ta muốn ra ngoài chút!” Nằm trong phòng nhiều ngày, đúng là có điểm buồn bực. Đứng lên, đẩy cửa phòng ra, vừa muốn nhấc chân phóng ra, lại trông thấy Kỳ Nguyệt do dự bồi hồi đứng ngoài phòng.

      “Ngươi. . . . . .” Lúc này vừa nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết ra, Kỳ Nguyệt theo phản xạ lắp bắp kinh hãi, hốt hoảng vô ý nghiêng đầu sang chỗ khác bước .

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn phản ứng dữ dội như thế của , lời nào, chỉ cảm thấy lạnh nhạt.

      Xoay người, về hướng ngược lại, vừa mới ra chưa đến vài bước sau lưng tiếng kêu chần chờ và phức tạp vang lên, làm cho nàng chậm rãi quay lại .

      “Có việc gì?” Giọng nhàn nhạt, vẻ mặt tùy ý, nhìn Kỳ Nguyệt trước mặt phức tạp giống như có chút rối rắm , nàng chậm rãi hỏi.

      “Cái kia. . . . . . Đây là sổ sách hai ngày này, mời quận chúa xem qua!” Gấp gáp tiến lên, đem sổ sách trong tay nhét vào tay Tống Ngâm Tuyết, quay đầu lại bước nhanh xoay người dư quang trong khóe mắt, ngừng phiêu đến hướng bắp chân bị thương của nàng.

      “Chậm !”

      Vừa thấy bộ dạng khác thường này của , Tống Ngâm Tuyết mấp máy môi, lập tức mở miệng : “Đến thư phòng ta chút.”

      Giọng nhàn nhạt, vững vàng chút cảm tình, thái độ giải quyết công việc, làm cho Kỳ Nguyệt nghe vậy khỏi khẽ giật mình, ánh mắt phức tạp nắm quyền lại, xoay người theo. . . . . .

      Trong thư phòng

      Từng tờ từng tờ, chậm rãi lật xem, giống như nhớ tới ngày ấy, đủ loại cơ trí, hào quang, thủy chung mơ hồ quay chung quanh người Tống Ngâm Tuyết .

      Lẳng lặng đứng, ánh mắt thẳng tắp rơi vào người nàng tìm tòi nghiên cứu, từ sau ngàyđó, vì sao trong mộng , mình nhìn thấy nhung nhớ đều là thân ảnh của nàng? Là vì nàng chưa chết mà cảm thấy tiếc nuối? Hay là vì chính mình lấy oán trả ơn mà cảm thấy bất an?

      biết, biết! Nghĩ mãi ra, chỉ cảm thấy rầu rĩ trong lòng, chung quy là khắc chế được ý thức của mình muốn tới đây gặp nàng, giống như là chỉ cần thấy nàng, cảm giác nôn nóng khó hiểu trong lòng mình tìm được đường ra, ngực còn bức bối luống cuống nữa.

      Mình làm sao vậy? phải ràng mong chờ nàng ta chết đấy sao? Tại sao bây giờ nhìn thấy nàng bình an vô , trong nội tâm lại có loại may mắn như trút được gánh nặng ?

      Chẳng lẽ từ trong đáy lòng mình hi vọng nàng chết sao? Tại sao có thể như vậy!

      Cái nhận thức này, làm cho toàn thân Kỳ Nguyệt khẽ chấn động, càng nghĩ càng chui vào ngõ cụt: Đương nhiên! đương nhiên hy vọng nàng chết như vậy! Bởi vì chết như vậy, quả thực chính là quá tiện nghi cho nàng! Thanh nhi chết thảm, nàng làm đồng lõa, nhất định phải dùng thủ đoạn tàn ác gấp trăm lần nghìn lần đến hoàn lại!

      Đúng! Đúng rồi! ra là như vậy! ra chính mình mấy ngày nay liên tiếp phiền muộn, cũng là bởi vì sợ nàng chết quá tiện nghi! rồi, rốt cuộc cũng hiểu rồi!

      Cảm thấy ràng minh bạch, Kỳ Nguyệt tự cho là đem cả kiện đều “Nghĩ thông suốt”, lúc này giải hết rối rắm trong lòng, ngẩng đầu, thần thái thoải mái, biểu mặt cũng nhõm. Chính là sót điểm, đó là, khi ánh mắt lạnh nhạt thoải mái của , đảo qua, thủy chung đều nhìn về cái chân vì cứu mà bị thương đổ máu của Tống Ngâm Tuyết . . . . . .

      Ha ha, ra có người mua dây buộc mình mà biết . . . . . .

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 46: Thăm viếng


      Trong thư phòng vô cùng im ắng, ngoại trừ tiếng lật giấy, cũng có tiếng động khác.

      Tống Ngâm Tuyết chuyên chú xem, cuối cùng cũng kết thúc, đóng sổ sách lại, hai mắt khép lại, lập tức lại mở ra, mảnh trong sáng.

      “Kỳ Nguyệt.” Thanh đạm mạc vang lên, Kỳ Nguyệt nghe vậy khỏi khẽ giật mình, trong mắt mơ hồ có phức tạp. Từ sau khi nàng té bị thương, cho tới nay, bất luận thái độ mình có ác liệt, hay lời ác độc thế nào, vị Nhữ Dương quận chúa này, thủy chung đều dùng bộ dạng rất vui vẻ dễ chịu ứng phó, chưa bao giờ xa cách cùng lạnh lùng như tại.


      Nàng, tức giận sao? Trong nội tâm mơ hồ chua sót, nhưng lúc này Kỳ Nguyệt cũng chưa ý thức được, mím môi tiến lên, “Quận chúa!”

      “Kỳ Nguyệt, phân phó xuống dưới, kể từ ngày mai, đem tỉ suất các tiền trang đề cao thành.”

      “Đề cao thành? Vì cái gì?” Nghe vậy cả kinh, khó hiểu lên tiếng hỏi, hiển nhiên, Tống Ngâm Tuyết ra lệnh thay đổi phương thức như thế, làm chotrong lòng Kỳ Nguyệt có chút kháng nghị.

      vì cái gì cả, cứ làm theo lời của ta là được!” Gõ gõ mặt bàn, vẻ mặt bình tĩnh, Tống Ngâm Tuyết lúc này, mặt có loại uy nghiêm thể kháng cự.

      Nàng còn chưa từng lạnh lùng nhìn như thế! Há hốc mồm, nhưng lại biết cái gì cho phải, chỉ đành chắp tay lĩnh mệnh, trong lòng vô vàn mất mát.

      Tống Ngâm Tuyết đứng dậy, khi nàng định xoay người ra cửa đồng thời, Mân Côi ngoài cửa bối rối báo: “Quận chúa, Lục hoàng tử, thẳng đến Thiên Hương các!”

      Cái gì, Tống Vũ Kiệt đến đây? Còn thẳng tiến đến chỗ Khuynh Nhạc công chúa? cũng hơi quá đáng thèm để nàng vào mắt rồi!

      , xem!” Vốn nhấc chân về trong phòng mình, nghe bẩm báo xong, liền lập tức chuyển hướng.

      Trong Thiên Hương các, Kiều Mạt Nhi nhiều ngày liên tiếp nằm giường dậy nổi, thân thể lúc này cũng có chuyển biến tốt đẹp, sau khi đuổi Tử Sở vừa mới tới thăm về, nhàn nhã uống canh hạt sen Tiểu Đào bưng tới.

      “Canh hạt sen của Đại Tụng này a, cuối cùng cũng ngon bằng Kiều quốc!” Bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, Kiều Mạt Nhi ra vẻ ráng chấp nhận đưa vào trong miệng.

      Nghe vậy, Tiểu Đào mỉm cười, vẻ mặt nịnh nọt : “Công chúa, Đại Tụng này thể so với Kiều quốc, thể giàu có bằng! Cho nên về lý mà , mấy thứ này cũng thể sánh kịp Kiều quốc!”

      “Ừm, cũng đúng! Đại Tụng cùng Đại Lương luôn luôn là binh lực tương đối cường thịnh, mà Hoa quốc cùng Kiều quốc chúng ta, quốc thổ dồi dào phì nhiêu, về phần Đông Bình cùng Tây Thần nha, ngoại trừ bởi vì nằm ở chỗ xa xôi, địa thế hiểm yếu ra, những thứ khác, cũng có gì đặc biệt.”

      Gật gật đầu , lúc này, trong lòng Kiều Mạt Nhi thầm đắc ý: vài năm này, mình du lịch các quốc gia, có thể là cái gì cũng nghe cũng biết. Đông Bình cùng Tây Thần, chính là nước , thực lực của mỗi nước cũng cường thịnh, vật chất cũng phì nhiêu, hơn nữa địa thế lại xa, cho nên vị trí vương hậu của hai nước này, nàng căn bản là nhìn thuận mắt!

      Nhớ ngày đó, vì tìm tin tức chuẩn xác, nàng tiếc cùng trọng thần hậu duệ quý tộc của hai nước ngủ vài buổi tối, bây giờ nghĩ lại tràng cảnh kia, trong lòng vẫn rất là tức giận! MD! Rốt cuộc là nước , bình thường cũng gặp được mỹ nữ, có cơ hội hai mắt liền sáng lóa, nếu lăn qua lăn lại khiến nàng mệt mỏi chết khiếp kiên quyết cho nàng xuống giường! MD! lũ nam nhân biến thái chết tiệt!

      Trong nội tâm oán hận mắng nhiếc, suy nghĩ hồi, vẫn là cảm thấy Tử Sở biểu ca của nàng dễ dạy nhất!

      Hoa quốc tuy giàu có, nhưng dù sao quốc chủ cũng độ tuổi tráng niên, phế hậu lập hậu mới tương đối khó khăn, lực cản cũng rất lớn, hơi vô ý danh tiết khó giữ được, thể cố. Mà Tống Vũ Thiên nha, tuy thân phận và tuổi của đều tương đối phù hợp, hơn nữa biểu giường cũng rất được lòng nàng, nhưng người này vừa nhìn biết là kẻ dễ khống chế, hơn nữa đối với các quốc gia thủy chung đều giữ thái độ mơ hồ, cho nên càng nghĩ, quyết định cân nhắc đến nữa.

      Sau khi tưởng tượng qua xu thế của đại cục, Kiều Mạt Nhi buông chén thìa, cau mày nuốt xuống.

      Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cười nịnh nọt, tiếp theo, cái thân ảnh mặt thịt bụng phệ liền lung lay tiến đến,“Khuynh Nhạc công chúa, bổn hoàng tử tới thăm nàng đây!”

      “Ngươi là ai, mau ra ngoài! Khuê phòng của công chúa nhà ta, há lại để đại nam nhân như ngươi tùy tùy tiện tiện xông vào sao?” Quát tiếng , Tiểu Đào chống nạnh tiến lên.

      Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi mỉm cười chuyển mắt, bên môi lên nụ cười xấu xa, giống như suy yếu vịn cái trán diễn trò : “Khuynh Nhạc thân thể tốt, thể đứng dậy đón chào, mong Lục hoàng tử thứ lỗi!”

      có gì đáng ngại, có gì đáng ngại! Công chúa nằm chuyện là được rồi!” Vừa thấy Kiều Mạt Nhi tỏ ý cho phép mình lưu lại, Tống Vũ Kiệt lập tức vui mừng mặt mày hớn hở, thân thể thoáng cái lướt qua Tiểu Đào, rất nhanh đặt mông ngồi xuống bên giường.

      “Công chúa cảm thấy thoải mái ở đâu?” Mê đắm nhìn, thèm chảy dãi, kìm lòng được bả nhấc tay Kiều Mạt Nhi lên, Tống Vũ Kiệt hưng phấn đến thịt mỡ mặt cũng run run.

      “Lục hoàng tử!” Thẹn thùng kinh hô tiếng, cúi đầu xuống, xấu hổ rút tay ra, hai má lên hai vạt đỏ tươi như mây hồng, Kiều Mạt Nhi cất giọng yếu ớt : “Lục hoàng tử, người làm cái gì vậy. . . . . .”

      “Mạt Nhi, ta thích nàng! Từ ngày đó nhìn thấy nàng, sau khi trở về trong đầu ta đều là thân ảnh của nàng, ôm thiệt nhiều nương vẫn cảm thấy thực vô vị, ta nghĩ ta đây trúng độc của nàng rồi!”

      “Lục hoàng tử, . . . . . .” Thẹn thùng nghiêng đầu, mị nhãn phiêu qua bên, bộ dạng tất nhiên là phong tìnhvô hạn, khiến đến xuân ý trong lòng Tống Vũ Kiệt nhộn nhạo hồi.

      “Mạt Nhi. . . . . .” Nhanh chóng vươn tay lần nữa, bắt lấy bàn tay mềm mại đưa lên miệng hôn, Tống Vũ Kiệt lúc này mê say trong sắc đẹp ôn nhu của Kiều Mạt Nhi.

      “Lục hoàng tử, người mến Mạt Nhi như vậy sao?” Giãy dụa rút ta về, giả bộ như có chút tức giận, Kiều Mạt Nhi lúc này, giương mắt, ủy khuất yếu ớt : “Lục hoàng tử, Khuynh Nhạc thế nào cũng là công chúa quốc gia, đến Đại Tụng làm khách, mặc dù có phong cảnh như ở trong nước, nhưng thể so với các nữ tử hạ đẳng khác, há lại để cho hoàng tử tùy tiện khinh bạc như thế. . . . . . Như người vậy, còn mến, ta thấy căn bản chính là đùa bỡn. . . . . .”

      Che mặt khẽ nấc, tuy là ra được nửa giọt nước mắt, nhưng biểu lộ lại thập phần thương tâm. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt đau lòng thu tay lại, hùng hồn há mồm : “Mạt Nhi, ta đây là do quá nhớ nàng nha, cho nên, cho nên. . . . . . Ai, nàng đừng khóc, đừng khóc, nàng mà khóc, lòng ta đây rất đau!”

      “Lục hoàng tử còn đau lòng vì Mạt Nhi sao?” Vừa nghe vậy biết Tống Vũ Kiệt lúc này ruột gan rối bời, Kiều Mạt Nhi ngừng cố gắng, dù sao Tử Sở vừa mới rời , trước mắt trở lại, nàng vừa vặn nắm lấy cơ hội này hảo hảo châm ngòi lửa phen.

      “Lục hoàng tử chẳng lẽ phải định đùa bỡn Mạt Nhi sao?” Thương tâm che mặt, thể nhu tình nữ tính, quay đầu lại, còn cố ý hếch ngực, đem bộ ngực nguyên bản cũng hơi hở hang của mình càng thêm bạo lộ trước mặt người khác.

      Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt cảm thấy toàn thân nóng lên, cổ họng khỏi nhấp nhô, lập tức cỗ cảm giác tê dại thư sướng chảy khắp mỗi dây thần kinh của .

      “Làm sao lại thế? Làm sao lại thế? Ta sao có thể cam lòng đùa bỡn Mạt Nhi? Ta đây đau lòng còn kịp!” Cố nén vươn móng heo ra lần nữa, hai mắt Tống Vũ Kiệt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào bóng hình trước mắt.

      Thấy vậy, Kiều Mạt Lỵ cho rằng thời cơ đến, thầm cười lạnh tiếng, cố ý đứng dậy muốn vươn tay! Nhưng vào lúc này, chỉ nghe“Aí dà –” tiếng, khuôn mặt nhắn như hoa lê, đột nhiên nhăn thành cái bánh bao, bụm lấy bả vai, ngừng cắn chặt hàm răng.

      “Mạt Nhi làm sao vậy?” Giật mình, Tống Vũ Kiệt vội vàng hỏi thăm. Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi che che giấu giấu, lắc đầu làm bộ có gì.

      Tống Vũ Kiệt tin, bả vươn tay giật ra vạt áo nơi đầu vai của nàng, chỉ thấy vừa kéo ra, khối máu bầm tím xanh đầu vai Kiều Mạt Nhi thình lình xuất ở trước mắt, đối lập với da thịt tuyết trắng chung quanh, là khiến mắt đau nhói .

      “Ai làm !” Hét lớn tiếng, mạnh mẽ đứng lên, ngực ngừng phập phồng . Con bà nó! Người Lão Tử cũng dám đụng vào, lại có người dám ra tay độc ác như thế sao!

      Nhìn Tống Vũ Kiệt giận dữ trước mắt, Kiều Mạt Nhi cười trộm trong lòng, nhưng mặt lại càng thêm đáng thương: “Lục hoàng tử nên hỏi nữa, Mạt Nhi, Mạt Nhi có gì đáng ngại. . . . . .”

      được! Hôm nay ta nhất định phải ra mặt cho nàng! Nàng là khách quý của Đại Tụng ta, nhị ca ta luôn dặn dò phải hầu hạ tốt, nhưng bây giờ nàng cư nhiên bị người ta đả thương thành như vậy? Cơn tức này, tuyệt đối nhẫn được! Nàng mau cho ta biết, rốt cuộc tên đầu sỏ là ai!”

      Tống Vũ Kiệt hấp tấp nóng nảy, phẫn nộ kêu lên. Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi ra vẻ thương tâm, bộ khó xử nhìn người trước mặt chút, sau đó biểu lộ yếu ớt : “Quận chúa nàng, nàng. . . . . .” Hừ, Tống Ngâm Tuyết! Tuy tử sĩ ta phái thể giết ngươi, nhưng tìm chút phiền toái cho ngươi ta luôn có thể a!

      “Hừ! Ta biết ngay là nàng! Tiện nhân này, nàng ta nhất định là ghen ghét vàng mới hạ độc thủ như thế! Mạt Nhi chờ đấy, ta đây báo thù cho nàng!” Vừa nghe lời này, Tống Vũ Kiệt giận tím mặt, rít gào tiếng, tức giận như lửa cháy ngùn ngụt nhấc chân muốn ra ngoài.

      Lúc này, câu trào phúng từ cửa ra vào thản nhiên bay tới, tiếp theo, thân ảnh thanh lệ tuyệt luân đến.

      “Lục ca ca, ai là tiện nhân? Huynh đây là muốn tìm ai báo thù a. . . . . .”

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 47: Phẫn nộ (1)

      “Lục ca ca, ai là tiện nhân? Huynh đây là muốn tìm ai báo thù a. . . . . .” Lờí thanh nhã mà hơi châm chọc, theo thân ảnh bước vào càng thêm ràng.

      Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi mang vẻ mặt xem kịch vui giương mặt lên, sau lại nghĩ mình nên biểu lộ quá mức ràng mà cúi đầu xuống.


      “Tống Ngâm Tuyết, ngươi tới đúng lúc lắm! Ta có lời muốn hỏi ngươi!” vô cùng tức giận, Tống Vũ Kiệt hoàn toàn bị tình sắc mê mẩn, lúc này vừa thấy Tống Ngâm Tuyết tới, vỗ mạnh cái bàn, làm bộ làm tịch hét lớn tiếng.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhìn , ánh mắt xuyên qua Kiều Mạt Nhi sau lưng , sau khi ngừng lát ở đằng kia, lại chậm rì rì thu trở về.

      “Lục ca ca, chuyện gì mà tức giận dữ như vậy a? Thậm chí mang cả tên cả họ muộira gọi !” Thầm cười lạnh, xoay người ưu nhã ngồi ghế, bắt đầu nhanh chậm thưởng thức trà.

      Tống Vũ Kiệt vừa thấy thái độ chậm rãi lúc này của Tống Ngâm Tuyết, tức giận biết trút vào đâu, khỏi tiến lên mạnh mẽ đứng trước mặt nàng, bực bội : “Tống Ngâm Tuyết, ngươi quên ngươi đáp ứng nhị ca thế nào rồi sao?”

      có a! Đối với lời mà Nhị ca ca …, Ngâm Tuyết vẫn mực để ở trong lòng!” Thản nhiên uống trà, cử chỉ đẹp đẽ, lời nóng lạnh càng làm Tống Vũ Kiệt nghẹn đỏ mặt.

      có?” tiếng hét cường độ cao, mạnh mẽ vang lên trong phòng, Tống Vũ Kiệt nhảy dựng lên, quát chói tai: “Ngươi, đồ tiện nhân lòng dạ rắn rết! Ngươi căn bản chính là chấp nhận có người hơn ngươi! Ngươi hại Mạt Nhi thành như vậy, cư nhiên còn bày ra bộ dạng yên tâm thoải mái? Ngươi xem, lương tâm của ngươi có phải bị chó ăn rồi !”

      Tiếng mắng căm giận bất bình, làm cho trong mắt Tống Ngâm Tuyết lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nghe vậy, nàng chậm rãi đứng lên, cười giả lả: “Hừ, tiện nhân? ra người Lục ca ca mắng chính là ta?”

      Mặt cười sáng lạng, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng, Tống Ngâm Tuyết tiến lên bước, nhìn chằm chằm vào :“Lục ca ca là tới bới lông tìm vết sao? Vừa thấy mặt hỏi tội, còn luôn miệng Ngâm Tuyết hại người? Xin hỏi, huynh có chứng cớ gì chứng minh a?”

      “Chứng cớ? Còn cần chứng cớ gì! người Mạt nhi có nhiều vết bầm như vậy, phải quận chúa điêu ngoa ngươi gây nên, còn có ai có lá gan lớn như vậy!” Tống Vũ Kiệt lớn tiếng , mặt lộ vẻ khinh thường.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhíu mày lại, trào phúng thầm:“A, Mạt Nhi? Ta cũng biết quan hệ hai người thân thiết đến như vậy! Lục ca ca vừa vào Vương Phủ, cũng thèm đánh tiếng với chủ nhân là ta đây, thể chờ đợi được mà chạy tới đây xem Mạt Nhi của huynh rồi Hơn nữa còn đem cái mũ lớn như vậy chụp lên đầu ta, thử hỏi nỗi oan khuất này, ta nên đâu đòi lại công bằng a!”

      Đầy thâm ý nhìn Mạt Nhi bên cạnh chút, sau đó lại chuyển hướng Tống Vũ Kiệt, lúc này, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, hết thảy đều sáng tỏ.

      “Kêu oan? Ngươi oan khuất cái gì? Ai mà biết ngươi chua ngoa thành tánh, từ trước đến nay chỉ có ngươi khi dễ người khác, nào có bao giờ để cho mình oan khuất? Đừng có biết xấu hổ!” Mạnh mẽ hất tay áo lên, châm chọc hung hăng hỏi lại, quay lưng lại, Tống Vũ Kiệt làm cho khí trong phòng lúc này càng lúc càng hừng hực, đầy mùi thuốc súng.

      Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hừ lạnh tiếng, vẻ mặt ngoài cười mà trong lòng cười mở miệng : “Ta chịu ủy khuất, nhưng cũng hại người, bày ra trước mắt, Lục ca ca chỉ cần hỏi liền biết ngay! Cho dù đến chỗ Nhị ca ca, Ngâm Tuyết cũng chùn chân! Chỉ là cái hành vi tùy ý can thiệp vào chuyện nhà người khác, tùy ý chửi mắng người trong tộc của Lục ca ca, đến lúc đó phải giải thích thế nào a?”

      “Cái này. . . . . .” Vừa nghe mấy lời chắc chắn này, Tống Vũ Kiệt nhất thời cảm thấy có chút nghi hoặc, nhíu mày, khỏi quay cổ lai: Ngâm Tuyết này, từ khi nào biến thành móng sắc răng nhọn như vậy? Hơn nữa lời thái độ cường thế như vậy, quả thực áp chế khiến người ta thở nổi.

      Giương mắt lên, muốn cái gì đó, lúc này, ở ngoài cửa, Mân Côi lo lắng, cùng Kỳ Nguyệt thể khống chế tình cảm chạy tới, nhấc chân bước vào cửa.

      “Kỳ Nguyệt. . . . . .” Mở to hai mắt, miệng há hốc, toàn thân Tống Vũ Kiệt lúc này có chút sững sờ, dùng đôi mắt mê đắm của , tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú thanh mỹ nho nhã của Kỳ Nguyệt, nhìn chằm chằm nháy cũng nháy mắt.

      “Kỳ Nguyệt, năm thấy, ngươi vẫn đẹp như vậy. . . . . . Ta vừa nhìn lòng liền ngứa ngáy rồi!” Ánh mắt si mê, ngừng nuốt nước miếng, thân thể khỏi xê dịch về phía trước, muốn gần bước chạm đến người đẹp trong lòng.

      Kỳ Nguyệt vốn chỉ hoảng hốt mà theo tới, đợi hoàn toàn ý thức được liền xụ mặt xuống, trong nội tâm mơ hồ có chút hối hận. Đúng lúc này, nghe được mấy lời gần như đùa giỡn của Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt, hai mắt đột nhiên trợn tròn, há miệng phẫn nộ kêu lên: “Là ngươi, Tống Vũ Kiệt! Ta muốn giết ngươi!”

      Phẫn nộ muốn bổ nhào tới phía trước, Mân Côi đứng bên mạnh mẽ lôi kéo , cho bởi vì quá xúc động mà đắc tội Lục hoàng tử.


      “Buông tay, ta muốn thay Thanh nhi báo thù!” bả đẩy Mân Côi ra, liều mạng xông lên trước muốn liều mạng phen, nhưng vốn hào hoa phong nhã, làm sao là đối thủ của Tống Vũ Kiệt mập mạp, giao thủ chưa đến vài chiêu, hai tay vững vàng bị trói gập lại.

      “Ôi, xem cái khuôn mặt nhắn của ngươi này, làn da này. . . . . quả thực trơn bóng chẳng khác gì đại nương, làm cho người ta thích nỡ buông tay . . . . . .” Lưu luyến vươn tay, chậm rãi sờ lên mặt bên tuấn mỹ của Kỳ Nguyệt, Tống Vũ Kiệt lúc này hai mắt dày đặc dâm quang, cũng để ý đến khung cảnh, bắt đầu miệng đầy ô ngôn uế ngữ kêu lên: “Bổn hoàng tử chơi nhiều nam nhân như vậy, còn chưa bao giờ gặp kẻ mê người như ngươi vậy! Lần trước có tên chết tiệt tặng cho ta luyến sủng còn đẹp hơn cả ngươi, ai ngờ vừa nhìn, quả thực TMD chó má! Xấu muốn chết, so với đầu ngón tay của ngươi cũng còn kém xa, làm ta tức giận chém cho chó ăn ngay tại chỗ! Kỳ Nguyệt a Kỳ Nguyệt, ngươi bổn hoàng tử làm sao mà nhớ mãi chẳng quên ngươi cho được?”

      Phi lễ giở trò, mặt vô cùng thèm thuồng, thấy vậy, Kỳ Nguyệt xấu hổ và giận dữ sử xuất khí lực toàn thân, mạnh mẽ đẩy ra, từ trong tay áo móc ra môt cây chủy thủ, thẳng tắp chỉ vào đâm tới.

      “Ai, tiểu tâm can* nhi của ta tức giận rồi!” Vươn cánh tay dài rộng, mạnh mẽ đánh rớt chủy thủ của Kỳ Nguyệt, sau đó tay kia lại thò ra muốn chụp .

      (*tâm can:Tim gan)

      Thấy vậy, Kỳ Nguyệt lúc trước bị nhục nhã qua lần, làm sao còn nguyện ý để cho đụng vào, xoay người cái lui về phía sau, cũng cẩn thận đụng phải chân bàn, trọng tâm cả người nghiêng liền té xuống.

      “Ai nha, tiểu tâm can của ta, sao ngươi phải khổ vậy chứ?” Thấy Kỳ Nguyệt ngã xuống đất, Tống Vũ Kiệt vô cùng đau lòng kêu lên, tiến lên bước muốn đỡ .

      “Đứng lại!” Vừa thấy muốn bước lên trước, Kỳ Nguyệt giận dữ quát tiếng, đứng lên, ngực ngừng phập phồng :“Tống Vũ Kiệt, tên súc sinh này! Ngươi làm nhục Thanh nhi, làm hại nàng xấu hổ mà chết! tại, ngươi lại cầm thú đến mức nam nhân cũng buông tha! Ta cho ngươi biết, ngươi đừng mơ tưởng, dù cho ta có chết, cũng để ngươi đụng vào người!”

      Tình cảnh như thế, khiến những người ở trường líu lưỡi hồi! Bọn họ ngẫm lại, đường đường là Lục hoàng tử Đại Tụng, lại hoang dâm vô sỉ đến nông nỗi như thế, làm cho người người phẫn nộ giận sôi gan.

      Tiếng xì xào bàn tán, tiếng nghị luận đều vang lên, Nhữ Dương Vương phủ này lớn lớn, cũng ! Trong phủ đầy người tụ tập, chỉ chốc lát sau, tin tức liền lan truyền bay đầy trời.

      Kiều Mạt Nhi bộ dáng nhàn nhã xem kịch vui, đắc ý sợ thiên hạ bất loạn. Mà Tống Ngâm Tuyết, mặt lạnh lùng, con mắt lạnh như băng lóe lên.

      “Hừ! Ta tin, thứ bổn hoàng tử nhìn trúng có thể đào thoát!” Khinh thường cười nhạo tiếng, Tống Vũ Kiệt cúi xuống, nhìn qua Kỳ Nguyệt lúc này tuy phẫn hận, nhưng mà càng tuấn mỹ tỳ vết, lập tức nổi tính ngang ngược lên, quơ chủy thủ sáng ngời vừa đoạt tới, muốn tiến lên cường thế bức ép.

      “Tống Vũ Kiệt, ngươi quá làm càn! Đây là phủ Nhữ Dương quận chúa của ta! phải Lục Vương Phủ của ngươi! Lúc này ngươi còn giương oai như thế nữa, chớ trách ta trở mặt vô tình!”

      phát bắt được chủy thủ quơ quơ khiêu khích, mặc kệ máu chảy ra, Tống Ngâm Tuyết lúc này, đáy mắt mảnh lạnh lùng, ngữ khí lạnh như trời đông giá rét.

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 48: Phẫn nộ (2)


      “Tống Vũ Kiệt, ngươi quá làm càn! Đây là phủ Nhữ Dương quận chúa của ta! phải Lục Vương Phủ của ngươi! Lúc này ngươi còn giương oai như thế, chớ trách ta trở mặt vô tình!”

      phát bắt được chủy thủ đâm tới, mặc kệ máu tươi tùy ý chảy giữa kẽ tay, Tống Ngâm Tuyết lúc này, bề ngoài tươi cười xinh đẹp, nhưng đáy mắt, lại lạnh như băng, lạnh cứ như trời đông giá rét, làm cho người tự giác được toàn thân run rẩ .


      “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” bả buông chủy thủ trong tay ra, kinh ngạc tự chủ được lui về phía sau hai bước, Tống Vũ Kiệt mắt trợn tròn, nhìn máu tươi giọt hai giọt. . . . . . chậm rãi mặt đất, miệng ấp úng : “Ngâm Tuyết, ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì?”

      “Có ý gì? Những lời này, là Ngâm Tuyết nên hỏi Lục ca ca a!”Cười lạnh tiếng, bả vung rơi chủy thủ trong tay, phát ra tiếng “Keng” , chấn kinh tất cả mọi người ở đây.

      “Quận chúa. . . . . .” Mân Côi nỉ non. Chưa bao giờ thấy Tống Ngâm Tuyết như thế, ràng nghiệt cười sáng lạng như hoa tươi nở rộ, chính là sâu trong lòng, lại khắc nào lộ ra cảm giác rét lạnh thấu xương, khiến cho người ta dám nhìn thẳng.

      thào lẩm bẩm, tròn mắt khiếp sợ, mà bên cạnh, Kỳ Nguyệt vẫn đứng vững nhúc nhích, vẻ mặt thất thần thể tin được, thất thần nhìn từng đóa hoa dã đỏ tươi sàn nhà, trong nội tâm đột nhiên tự chủ co rút đau nhức! Tống Ngâm Tuyết, ngươi. . . . . .

      “Lục ca ca, Ngâm Tuyết muốn hỏi, nhục mạ người trong họ là tội danh ra sao? Chửi bới người thân lại là tội danh gì? Còn mưu toan nhúng chàm đường đàn ông có thê tử, thậm chí động thủ ngay trước mặt ta, lại là tội danh gì!”


      “Ta. . . . . . Ta. . . . . .”

      Bị khí thế lãnh liệt như Tu La của Tống Ngâm Tuyết chấn áp, Tống Vũ Kiệt khiếp đảm ra lời! Nhưng bất kể thế nào, thân là Lục hoàng tử đương triều, cũng là người gặp qua nhiều tình cảnh, lúc này bị đường muội mà mình luôn cho là phế vật làm cho kinh sợ, lại bị bọn hạ nhân trong phòng ngoài phòng lén lút chỉ trỏ, trong nhất thời cảm thấy vô cùng mất mặt, vì vậy căm tức trong lòng, đầu óc lập tức nóng lên, lời liền từ trong miệng vọt ra.

      “Ngâm Tuyết, muội thay đổi rồi, trước kia muội phải như thế! Muội biết rất ta thích Kỳ Nguyệt, vì tìm được , tiếc xếp đặt chặt đứt nhân duyên của . Nhưng muội lại cứ ngăn cản, ngay từ đầu cho ta đụng vaò nàng kêu là Thanh nhi kia, về sau lại nhanh chân đến trước, thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình đem Kỳ Nguyệt nhốt trong vương phủ, ngư ông đắc lợi! Ngâm Tuyết a Ngâm Tuyết, tốt xấu gì ta cũng là Lục ca ca của muội, vẫn vô cùng chiếu cố muội, có cái gì hay đều mang muội đến xem! Làm sao muội có thể qua cầu rút ván, làm tổn thương tim ta như thế!”

      Tống Vũ Kiệt lúc này bắt đầu lật lại nợ cũ, biểu lộ mơ hồ có chút thương tâm. bên, Kỳ Nguyệt giống như sấm bổ bên tai, ngây ngốc, đần ra như khúc gỗ nhìn Tống Ngâm Tuyết, câu cũng được.

      Nàng. . . . . . có xúi giục Tống Vũ Kiệt làm bẩn Thanh nhi, ngược lại còn ngăn cản . . . . . . Nàng giam cầm chính mình, dùng tánh mạng cả nhà uy hiếp mình, chẳng lẽ chính là vì. . . . . . cho nhúng chàm mình. . . . . .

      Điều đó có khả năng, có khả năng! Nàng luôn bá đạo vô lễ, làm sao có thể dụng tâm lương khổ như vậy? tin, tin! Ngực phập phồng ngừng, nỗi lòng rối rắmkhông ngừng quấy phá, đè đến thở nổi!

      Lúc này, Tống Vũ Kiệt thấy tất cả mọi người lời nào, tiến lên bước tiếp tục : “Ngâm Tuyết, muội tự vấn lòng xem, Lục ca ca đối đãi muội tốt như vậy, cho dù muội có háo sắc, cũng nên đoạt của ta a! Muội biết, ta hợp ý nam tử như , vì sao muội lại buông tha! Nhường cho ta a, coi như Lục ca ca van muội!”

      Vừa chuyện, ánh mắt vừa ngừng liếc về phía Kỳ Nguyệt, trong mắt ngừng lộ vẻ tham lam, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười khẩy, nụ cười châm chọc đọng ở bên môi:“ Khẩu vị của Lục ca ca có phải là quá lớn ? muốn tiểu mỹ nhân, lại nỡ buông tha tuấn nam? Thế này, cũng quá hay ho gì a . . . . . .”

      Tiến lên từng bước , khí thế bức người! Tống Ngâm Tuyết chậm rãi duỗi bàn tay nhuộm đầy máu đỏ tươi ra, từng chữ từng câu, chậm rãi : “Muốn người? Còn phải xem huynh có bản lãnh đến đoạt hay !” (Myu:Tuyết tỷ ngầu quá a a a!!!)

      Lời đầy khí phách, tỉnh táo thong dong vang vọng cả gian phòng! Nghe vậy, Tống Vũ Kiệt bộ dạng tức tối, bất mãn mãnh liệt trừng mắt! Mà sau lưng, Kỳ Nguyệt chấn động toàn thân, thân thể khẽ run nhìn về phía trước, trong nội tâm, ngừng co rút lại, như là có dòng nước ấm ngừng tràn ra. . . . . .

      Chưa bao giờ có cảm giác, khó hiểu, nhưng mà ấm áp cẩn thận bao quanh lòng của thế này. Nhìn bàn tay còn từ từ chảy máu, trong màu trắng nõn, lộ ra nhiều đóa hoa xinh đẹp, diễm thẳng tắp hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      “Ngươi. . . . . .” Khiếp sợ trước lời cuồng vọng nhưng mà dị thường ràng, hung ác của Tống Ngâm Tuyết lúc này, Tống Vũ Kiệt cảm thấy còn cách nào khác, nhưng vì mặt mũi vẫn muốn đánh cuộc: “Chuyện này cho qua, lần sau tiếp, nhưng Ngâm Tuyết muội muội chuyện muội làm hại Mạt Nhi, dù nào cũng thể cho qua a!”

      “Ta hãm hại nàng? A!” A tiếng lạnh lùng, lại vui vẻ thả tay xuống, khóe miệng thủy chung vẫn đọng lại nụ cười châm chọc nhàn nhạt, con mắt liếc qua, tất nhiên là phong mạo vô song, Tống Ngâm Tuyết thong thả : “Lục ca ca, là ai cho huynh biết Ngâm Tuyết làm hại Khuynh Nhạc công chúa?”

      Con mắt, như có như liếc về phía Kiều Mạt Nhi giường, mơ hồ có khiêu khích. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt tự tin cười, quay đầu lại nhìn về phía Kiều Mạt Nhi : “Mạt Nhi, phải sợ! Bổn hoàng tử làm chỗ dựa cho nàng, nàng mau đem tình hình thực tế ra.”

      Lòng tràn đầy tin tưởng cho rằng có thể nhận được đáp án khẳng định, chính là Tống Vũ Kiệt đoán sai rôi. Theo tâm kế của Kiều Mạt Nhi, nàng nguyên bản chính là muốn mượn sức Tống Vũ Kiệt áp chế nhuệ khí của Tống Ngâm Tuyết, nhưng lúc này vừa thấy tình hình tốt, thái độ lập tức chuyển biến trăm tám mươi độ, đau buồn yếu ớt mở miệng : “Lục hoàng tử, người, chưa nghe xong lời của ta. . . . . .”

      “Hả? Nang cái gì?” Trừng mắt nhìn, nhất thời có kịp phản ứng.

      Kiều Mạt Nhi thấy vậy, lại lên sàn biểu diễn mở miệng lần nữa:“Lục hoàng tử, ta là, là: quận chúa nàng đối đãi ta rất tốt, là ta tự mình cẩn thận ngã . . . . . .”

      “Chính nàng tự ngã ?” Nghe vậy mạnh mẽ đề cao lượng, hai mắt trợn lên hỏi lại, vẻ mặt Tống Vũ Kiệt khó xử nhìn về phía Tống Ngâm Tuyết, xấu hổ : “Ha ha. . . . . . Ngâm Tuyết, ra là hiểu lầm, hiểu lầm. . . . . .”

      “Hiểu lầm sao. . . . . .” Thâm ý nhìn Kiều Mạt Nhi chút, mỉm cười, xoay người lại, chậm rãi mở miệng : “ là hiểu lầm, Ngâm Tuyết cũng truy cứu nữa! Chỉ là có chuyện, Ngâm Tuyết còn muốn nhắc nhở Lục ca ca, có thể ăn bậy, nhưng thể lung tung, thậm chí, có mấy lời, có mấy người, vẫn là nên nghe , nhận mới tốt!”

      ra câu ngấm ngầm hại người …, Tống Vũ Kiệt nghẹn họng ngay tại chỗ câu cũng ra được, mà sau lưng, Kiều Mạt Nhi nghe vậy liền hiểu ngay, phẫn hận cắn răng, thầm mắng: Giỏi cho ngươi! Tống Ngâm Tuyết! Bản công chúa coi thường ngươi! Ngươi chờ đó cho ta, cục tức hôm nay, ngày khác ta nhất định trả lại gấp đôi!

      Trong mắt lóe lên mưu đen tối, Kiều Mạt Nhi lúc này cười giả tạo : “Đều tại ta tốt, lời chưa ràng, làm hại quận chúa cùng Lục điện hạ xảy ra tranh chấp, ta, ta. . . . . .”

      Làm bộ làm tịch giả bộ thương tâm, băn khoăn trong lòng. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt thương tiếc trong lòng, khỏi mở miệng an ủi: “Chuyện này làm sao lại là lỗi của công chúa được? Đều do ta quá lỗ mãng, nghe lời chỉ nghe nửa, hiểu lầm Ngâm Tuyết muội muội.”

      quan trọng! Chỉ cần sau này Lục ca ca chú ý nhiều hơn là được!” Mỉm cười, xoay người, hai mắt thâm ý, thẳng thắn : “Cũng còn sớm, làm ầm ĩ lâu như vậy, Lục ca ca vẫn là sớm trở về, để tránh quấy rầy công chúa tĩnh dưỡng.”

      “Được được được, ta đây lập tức trở về!” Gật đầu, thịt béo rung động, liên thanh đồng ý, Tống Vũ Kiệt vừa thấy lúc này nàng chịu để cho rời , cầu còn được lập tức động chân: “Mạt Nhi, ta quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa, ngày khác trở lại thăm nàng!”

      xong, cũng quay đầu lại, trong vội vàng, Tống Vũ Kiệt rời rất nhanh, trước khi , còn đáng tiếc si mê liếc nhìn Kỳ Nguyệt trố mắt, vẻ mặt phức tạp!

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 49: Tiếng đàn.


      Tống Vũ Kiệt rồi, bầu khí trong phòng là lạ, có loại áp bách khiến người ta hít thở thông.

      Kiều Mạt Nhi chẳng hiểu sao lại có chút yên, cả người khỏi khẩn trương,nhìn Tống Ngâm Tuyết tuy cười sáng lạng, nhưng trong tay lại là mảnh đỏ thẫm xinh đẹp cả trái tim nàng cũng run run theo.


      Mím môi lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt vui vẻ của Ngâm Tuyết, nhưng nàng cảm thụ được chút ấm áp nào, miệng : “Tay Ngâm Tuyết muội muội bị thương rồi, hay là nhanh chóng tìm đại phu băng bó cho tốt a!”

      “Băng bó?” Nghe vậy giơ tay lên, cười cười nhìn, tí vết thương này tính cái gì? Ở kiếp trước, vì rèn luyện ý chí kiên quyết của mình, vết thương lớn hơn nữa ta nhăn lông mày cái! Huống chi là tại. . . . . .

      chút thương tích , còn chưa đến mức khẩn trương như vậy!” Nhàn nhạt , nhìn nhìn hai đạo vết thương cũng tính là quá sâu trong lòng bàn tay, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu, nhìn về phía Kiều Mạt Nhi, sau đó lơ đễnh : “Công chúa mấy ngày nay nghỉ ngơi khỏe lên chưa?”

      “Khá tốt rồi, cơ bản có thể xuống giường lại lại.” Khẽ cười , lễ phép trả lời.

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết hình như hiểu gật đầu :“Có vẻ Tử Sở phu quân chăm sóc rất có hiệu quả, mấy ngày như vậy khôi phục bảy tám phần rồi.”

      “Cái này. . . . . .” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết lúc này đề cập đến Tử Sở, vốn cho rằng nàng ăn dấm chua, nếu là bình thường, Kiều Mạt Nhi nghênh ngang khoe khoang, nhưng bây giờ, trong bầu khí này, nàng ta cuối cùng vẫn lựa chọn nhẫn nại.

      “Muội muội, ta cùng biểu ca. . . . . .”

      “Công chúa mệt mỏi, Ngâm Tuyết quấy rầy nữa!”Giống như vô tâm, lúc này, Tống Ngâm Tuyết cũng đợi nàng xong, liền thẳng tắp lên tiếng cắt đứt, xoay người rời .

      “Chúng ta. . . . . .” Lời còn chưa hết, đối phương liền xoay người rời , đối với Kiều Mạt Nhi vốn tâm cao khí ngạo mà , là biết bao mạo phạm cùng tôn trọng!

      Vốn muốn phát tác, phát tiết lửa giận trong lòng chút, nhưng ở địa bàn của người khác, chỉ đành cắn răng ngà, chịu đựng nuốt ngược vào trong bụng.

      Xoay người rời , nhấc chân ra cửa, sau lưng, Kỳ Nguyệt thất hồn lạc phách, nhìn nàng muốn lại thôi.

      “Trở về làm theo lời ta bảo là tốt rồi!” Dừng bước lại, nghiêng mặt, thanh nhàn nhạt xa cách, Tống Ngâm Tuyết mặt chút biểu tình, xong, nhấc chân ra.

      “. . . . . .” Nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng rời , trong nội tâm Kỳ Nguyệt cay đắng, có đôi khi cái gọi là chân tướng thường thường làm cho người ta cách nào tiếp nhận, lúc này, có lẽ chính là ví dụ ràng nhất.

      Thân ảnh thanh lệ tuyệt luân của Tống Ngâm Tuyết biến mất hành lang, lúc này, bọn hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lên tiếng nghị luận ầm ĩ.

      “Ngươi thấy được sao? Người kia, là quận chúa quen thuộc của chúng ta sao?”

      “Đúng vậy a đúng vậy a, nhìn ra nha! Cứ như đổi người khác vậy, khí thế cư nhiên bức người như vậy!”

      “Ngươi xem quận chúa kìa, cái tư thế vung chủy thủ vừa rồi, quả thực uy phong cực kỳ! Cả người như nhiễm tầng hào quang.”

      “Đúng đúng! Vốn tưởng rằng do quận chúa chúng ta xui khiến Lục hoàng tử hại vị hôn thê của Kỳ Nguyệt công tử, tưởng tượng được ra ràng có chuyện như vậy!”

      “Bất quá dù như thế nào, quận chúa vẫn tham sắc đẹp của Kỳ Nguyệt công tử, do đó mới giam cầm , còn đem tánh mạng cả nhà của ra uy hiếp, chuyện này là !”

      “Vậy cũng chắc nha! Ngươi thấy Lục hoàng tử kia nhìn chằm chằm ngấp nghé Kỳ Nguyệt công tử sao? Quận chúa làm như vậy, có lẽ chỉ là vì cứu ?”

      “Cái này. . . . . . Ai, ! Dù sao quận chúa của chúng ta giống với lúc trước. . . . . .”

      Trong nhất thời, tiếng ngừng nghỉ, vang lên đầy dẫy bên tai, Kỳ Nguyệt vẫn nhúc nhích, ngơ ngác đứng. Mà bên, Mân Côi kịp thời phản ứng, tiến lên đuổi theo Tống Ngâm Tuyết.

      “Quận chúa, tay của ngài. . . . . .” theo sau lưng, Mân Côi do dự lên tiếng.

      “Để cho ta mình !” Nghe vậy, dừng chút, quay đầu lại, Tống Ngâm Tuyết trầm giọng .

      Thấy vậy, Mân Côi dừng chân lại, hai mắt hơi lo lắng nhìn tay của nàng, cuối cùng cũng theo sau nữa.

      mình lẳng lặng mà , chậm rãi nhắm mắt lại. Vừa rồi lúc vươn tay đoạt chủy thủ, trong đầu đột nhiên dần ra rất nhiều hình ảnh, loại cảm giác quen thuộc tràn ngập toàn thân, khi nàng tiến thêm bước muốn thấy cũng tại khắc đó, trong nháy mắt những hình ảnh kia biến mất còn tăm tích.

      Xem ra muốn kế thừa cái trí nhớ này của Nhữ Dương quận chúa, trước mắt còn phải là chuyện dễ dàng!

      Khẽ than thở, đưa tay nhìn vết máu khô cạn trong lòng bàn tay, chậm rãi dựa đại thụ bên cạnh, để gió mát nghịch ngợm thổi qua mặt bên của mình.

      ” i am sailing, i am sailing ( Tôi căng buồm đón làn gió thổi

      home again, cross the sea Trở về quê nhà qua biển cả bao la

      iam sailing, stor mywaters Tôi dong thuyền qua con nước bão giông

      to be near you, to be free Để được gần người, để được giải thoát

      i am flying, i am flying Tôi bay cao giang đôi cánh

      like a bird, cross the sky Như cánh chim lướt qua bầu trời

      iam flying, passing highclouds Tôi bay qua tầng mây cao vợi

      to be near you, to be free. . . . . .” Để được cùng người, để được tự do

      Bài hát đây ạ, các bạn nghe thử nhé ^^:Link

      nhàng, trầm thấp, mở miệng ngâm nga, thanh mặc dù lớn, nhưng ràng dị thường. Bản nhạc 《Sailing》này, ở kiếp trước, mỗi khi trong lòng Tống Ngâm Tuyết bị đè nén trầm giọng ngâm lên. Lúc này, bởi vì cảm thụ được gió thổi qua, cảm thấy như muốn lãng quên hết thảy, trong bất tri bất giác, nàng lại hát ra tiếng.

      Đầu tiên là hát lần, lập tức lại ngâm nga thêm lần, lúc này trong nội tâm cảm thấy thư thái hơn nhiều , Tống Ngâm Tuyết liền đứng dậy muốn rời khỏi. Nhưng vào lúc này, cách đó xa vang lên hồi tiếng đàn, ung dung cất cao, tuy trầm thấp, nhưng mà xen lẫn linh hoạt kỳ ảo, theo gió chậm rãi truyền đến, mà làn điệu, tấu lên đúng là bài hát 《Sailing》nàng mới ngâm nga vừa rồi.

      Tiếng đàn của Thư Ly!

      Quay đầu, tìm chỗ tiếng đàn phát ra mà đến. Dưới tàng cây đa, chỉ thấy Thư Ly khép hờ hai mắt, đắm chìm trong cây đàn trong tay, vẻ mặt ôn nhu, say mê!

      là trình độ cao thâm! Mới nghe hai lần, có thể khảy ra tiếng đàn mà cũng lầm như thế, dưới tình huống căn bản nghe hiểu ca từ, còn có thể đọc được ý tứ sâu xa trong bài há , Thư Ly công tử , có tài đàn này của ngươi là đệ nhất thiên hạ, chỉ sợ cũng đủ a.

      Lẳng lặng nhìn, thưởng thức tiếng đàn trước mắt, Tống Ngâm Tuyết có ý định quấy rầy yên lặng lúc này, chỉ đợi sau khi tấu hết liền xoay người rời .

      Nhưng vào lúc này, tiếng đàn chợt dừng lại, Thư Ly công tử chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tống Ngâm Tuyết sâu, gương mặt tuấn lãng phong nhã mặc dù đọc ra biểu lộ, nhưng trong lời , lại mang theo chút ý hỏi thăm: “Xin hỏi người vừa rồi ngâm xướng, chính là bản thân quận chúa sao?”

      ” Có phải hay , quan trọng như vậy sao?” Xoay người, dừng bước lại, ngoái đầu nhìn lại cười, Tống Ngâm Tuyết thâm ý câu, làm cho ánh mắt Thư Ly khỏi chớp động.

      Nàng đây là cho biết, chỉ cần dùng tâm tư suy nghĩ luật, cần phải bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng sao?

      Trùng hợp a! Nhữ Dương quận chúa làm sao, làm sao có thể có lời giải thích sâu xa như vậy? Nếu phải là người lãnh đạm nhìn xem thế , cười thấu tang thương, sợ là lĩnh ngộ như thế a! Mà nàng. . . . . . làm sao có thể!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :