1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi ở đầu tường chờ hồng hạnh - Kiều Thư Vân (41/41) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, tra nam, ghét nam chính quá
      hoài thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Hoài niệm


      Tiền Khiêm Ích từ trong giấc mộng tỉnh lại, vuốt vuốt ngực, chỉ cảm thấy chỗ này vô cùng trống rỗng.

      khoác áo choàng ngồi dậy, vén màn giường lên nhìn căn phòng ngủ còn có chút xa lạ, trong miệng khỏi nổi lên chua sót.

      Từ sau khi nhập chức ở viện Hàn Lâm, vẫn luôn an phận, thường ngày vẫn nghĩ xem nên đề thân với Thư thừa tướng thế nào. Nhưng, Thư thừa tướng lại giống như thay đổi thành người khác, hoàn toàn còn thân thiện như trước kia, ngược lại nhiều hơn tầng xa cách nhàn nhạt. Cái loại cảm giác này cũng ràng mãnh liệt, nhưng bởi vì có so sánh, liền phát giác ra được.

      Người dùng để so sánh chính là Vi Viễn Thụy.

      So sánh lạnh nhạt với , Thư thừa tướng đối với Vi Viễn Thụy thân cận hơn rất nhiều. làm việc ở viện Hàn Lâm, khó tránh nghe được từ trong những đồng liêu đôi câu vài lời, đại để như hôm nay Thư thừa tướng mang theo Vi đại nhân đến gặp phe phái thân cận, ngày mai Thư thừa tướng gọi Vi đại nhân đến phủ chuyện. Mà hết thảy những việc này, đối với Tiền Khiêm Ích đều quan hệ, quả nhiên là ứng với lời Vi Viễn Thụy từng với ở Thư Trai ngày đó.

      Thế nhưng, ngay khi sắp buông bỏ, chỉ muốn tận tâm làm việc, chờ thời gian sang năm thăng quan lại hăng hái nghênh thú Bùi Quang Quang, cơ hội bày ra ở trước mặt .

      Ngày ấy lại ở ngự hoa viên, vừa vặn gặp được hoàng thượng mang theo đám cận thận dạo, thỉnh thoảng ngâm mấy câu thi từ. khẽ động tâm, trốn ở sau gốc cây lê, đợi mọi người đến gần, vô ý mà đúng lúc triển lộ tài hoa phen, thẳng đến khi dụ được hoàng thượng mặt mày rạng rỡ, vô cùng cao hứng, liền ban thưởng cho tòa nhà.

      Lần đầu tiên khi bước chân vào tòa nhà này, trong lòng lập tức dâng lên cỗ vui sướng khó nên lời, cái loại vui sướng này khiến cho muốn tìm gấp người để chia sẻ. Nhưng tìm hai vòng, lại đột nhiên phát , bên cạnh ngay cả người để chuyện cũng có, ngay cả Vi Viễn Thụy thường ngày cùng Tiêu Bất Ly Mạnh(1), cũng nhiều ngày tụ họp với rồi.

      Mấy ngày sau đó, hoàng thượng thỉnh thoảng lại gọi đến Ngự Tiền hầu hạ, Tiền Khiêm Ích rốt cuộc bước trở thành tâm phúc bên người hoàng thượng, là thiếu niên tài tử chạm tay có thể bỏng ở kinh thành. Nhưng, thời khắc này, lại hoài niệm những ngày còn ở đại viện Cẩu Vĩ Ba.

      Tiền Khiêm Ích xuống giường, châm đèn chậm rãi nhìn bài trí trong phòng, sâu kín mà thở dài hơi: Nếu có Quang Quang ở bên cạnh tốt.

      “Đại nhân, có việc phân phó?” Ngoài cửa truyền đến giọng , là thư đồng mới tìm mấy ngày trước. Tiền Khiêm Ích cất giọng : “ có việc gì, ngươi ngủ .” Lại nghe bên ngoài khẽ đáp ứng tiếng rồi còn tiếng động nào nữa.

      Tiền Khiêm Ích giơ đèn đến trước thư án, mở hộp gỗ bên tay ra, bên trong là chồng thư chỉnh chỉnh tề tề.

      cầm lấy bức nương theo ánh đèn, chỉ thấy bên viết hai chữ “Khiêm Ích” xiêu xiêu vẹo vẹo, ngoài ra vẽ ông mặt trời, lại vẽ đường thẳng, phía vẽ khối giống như miếng đậu phụ. cầm mấy tờ khác lật lên, đều là hai chữ “Khiêm Ích”, cùng với bức vẽ rối tinh rối mù.

      Tiền Khiêm Ích đếm từng tờ giống như trân bảo, lẩm bẩm: “Lúc trước từng dạy cùng bọn Nhị Cẩu tử đọc sách rồi mà cả tên của ta cũng viết được, còn vẽ tranh giống như miếng đậu phụ khô vậy.”

      xong, lại cười khẽ tiếng, thầm nghĩ: Sau này phải dạy nàng viết chữ tốt mới được.

      lại tựa vào bên án thư cười ngốc hồi, lật qua lật lại chồng giấy kia xem ba lần, mới đành lòng mà cất kỹ vào trong hộp. Nghĩ nghĩ lại trở người lấy ra thứ giống như sổ sách, rồi lên tiếng: “Sao hơn nửa tháng có thư rồi, chẳng lẽ tiểu tử đưa thư lười biếng? Sớm biết vậy đưa nàng người tin được……”

      Lại lúc này Tiền Khiêm Ích phiền não vì mất liên lạc với Bùi Quang Quang, ngờ tới, ngày hôm sau về nhà nhận được thiệp mời của phủ Thừa tướng đưa đến. nhìn thiệp mời trong tay hỏi thư đồng bên cạnh: “Có hỏi mời những người nào ?”

      Thư đồng sờ đầu, cười ngốc: “Hỏi rồi hỏi rồi, là mời mấy người tài hoa xuất trúng trong khoa thi lần này, dĩ văn hội hữu, có thể rất náo nhiệt!”

      Tiền Khiêm Ích lật lật nhìn thiệp mời trong tay, đầu mày nhíu chặt dần dần giãn ra, nghĩ có lẽ lần này có thể gặp được Bùi Quang Quang, trong lòng cũng dần an định lại.

      Yến hội vẫn tổ chức ở đình Bão Thúy của Tướng phủ như lần trước, Tiền Khiêm Ích từ lúc ngồi xuống vẫn nghĩ ra dụng ý của Thư thừa tướng, đến khi nhìn thấy Thư phu nhân ngồi phía sau tấm bình phong lập tức hiểu ra dĩ văn hội hữu là giả, tuyển chọn con rể là !

      Những tài tử ngồi đây hiểu dụng ý Thừa tướng, đều nóng lòng muốn thử sức, rồi lại muốn biểu quá mức vội vàng làm mất thể diện nên trông đều mất tự nhiên.

      Nếu đổi lại mấy tháng trước, Tiền Khiêm Ích nhất định nghĩ hết biện pháp để khoe tài, nhưng lúc này còn tâm tư đó, nhìn mấy người bên cạnh vội vàng ngâm thơ thi phú, lại mượn cớ giải rượu như cũ, im hơi lặng tiếng rời .

      Lại mình chuồn êm đến hậu viện Tướng phủ, dựa vào miêu tả trong thư của Bùi Quang Quang tìm Thanh Nhã Uyển – chỗ ở của nàng, lại nghĩ đến hậu viện Tướng phủ quá rộng lớn, dù trước đó bậy bạ hai lần, nhưng vẫn bị lạc đường ở trong hoa viên.

      lúc đứng nguyên chỗ vò đầu bứt tai, bỗng nhiên trong bụi hoa cách đó xa có vài tiếng động. Tiền Khiêm Ích thầm rùng mình, sợ gặp hạ nhân lại, vội vã trốn đến phía sau gốc cây bên cạnh, tóm lại là sợ gánh phải tội danh tự tiện xông vào Tướng phủ.

      “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy chính xác mà, về hướng bên này, người ngàn vạn lần đừng nóng vội.” giọng thanh thúy dẫn tới chú ý của Tiền Khiêm Ích, nhìn thấy nương quần áo màu xanh dáo dác thăm dò bên này.

      Tiền Khiêm Ích tập trung nhìn kỹ, người đó phải là nha đầu Lan Nhi bên cạnh Thư Tĩnh Nghi sao!

      nhất thời có chút kinh ngạc, nghe lời Lan Nhi mới , khó nghĩ, vậy chẳng phải Thư Tĩnh Nghĩ kia lén lút đến đây tìm ư?

      Tiền Khiêm Ích bị chính ý nghĩ này của mình dọa ra thân mồ hôi lạnh, Thư Tĩnh Nghi là tiểu thư khuê các, sao có thể biết rụt rè như thế được? Nếu đổi lại là Quang Quang của , vậy còn có khả năng.

      còn nghĩ ngợi, Thư Tĩnh Nghi ở mái hiên bên kia chậm rãi mở miệng: “Sớm bảo ngươi chú ý chút, tại tốt rồi, người sống sờ sờ ra đấy mà ngươi còn lạc mất!” Trong giọng thiếu hờn dỗi oán trách.

      Tiền Khiêm Ích lau mồ hôi trán: ra nàng ta ……

      đành lòng để Lan Nhi kia bị trách mắng, Tiền Khiêm Ích sửa sang lại vạt áo, làm bộ như bị lạc đường mà ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy Thư Tĩnh Nghi, vội vàng kinh ngạc chắp tay thi lễ: “Thư tiểu thư?”

      Thư Tĩnh Nghi quyệt miệng mất hứng, lúc này nhìn thấy người trong lòng từ phía sau bụi cây ra, thoáng cái đỏ bừng mặt trốn đến phía sau Lan Nhi, nũng nịu nhìn : “Tiền công tử, khéo……”

      Mặc dù Tiền Khiêm Ích nóng vội tìm Bùi Quang Quang nhưng cũng dám đắc tội Thư Tĩnh Nghi vào lúc này, đành phải bày ra vẻ mặt xấu hổ : “Tiền mỗ ra ngoài giải rượu, lại cẩn thận bị lạc đường, mới vừa hỏi hạ nhân là vòng qua Thanh Nhã Uyển chính là đình Bão Thúy, Tiền mỗ ngu dốt, đến bây giờ vẫn tìm thấy Thanh Nhã Uyển ở nơi nào.”

      Lan Nhi che miệng cười khẽ: “Hạ nhân này sợ là mới tới, biết quy củ như vậy, đáng ra nên dẫn công tử đến đình Bão Thúy, nào có đạo lý chỉ đường. Càng khỏi , đường này còn bị chỉ sai rồi!”

      “A?” Tiền Khiêm Ích làm ra vẻ mặt mờ mịt.

      Thư Tĩnh Nghi bèn vò khăn tay cúi khuôn mặt xuống : “Công tử, nơi này chính là Thanh Nhã Uyển, cách đình Bão Thúy rất xa!”

      Trong lòng Tiền Khiêm Ích khẽ động, mặt lại chút gợn sóng, chỉ : “Chẳng trách ta tìm thấy đường, ra người chỉ đường chỉ sai!” xong, liền từ biệt Thư Tĩnh Nghi xoay người muốn .

      Thư Tĩnh Nghi vội vàng gọi lại, thấy quay đầu, có lẽ là cảm thấy mình quá lỗ mãng, vì thế đỏ mặt : “Nơi này cách đình Bão Thúy rất xa, mình công tử qua, sợ là lại bị lạc đường!”

      Tiền Khiêm Ích vội vã muốn rời khỏi nàng ta, nhất thời nghe nàng ta như vậy, liền thuận miệng hỏi: “Vậy nên làm thế nào cho phải?”

      Lan Nhi chuyển con ngươi, : “A, buổi sáng Vương mama có dặn nô tỳ đến cuộn chỉ giúp bà, kết quả sáng giờ bận quá mà quên rồi……”

      Thư Tĩnh Nghi làm bộ trách cứ vài câu, cho Lan Nhi rời khỏi. Tiểu nha đầu trước khi còn cười mấy tiếng cổ quái, dẫn tới Thư Tĩnh Nghi hờn dỗi liếc mắt.

      Tiền Khiêm Ích tất nhiên là biết chủ tớ hai người muốn gì, lại chỉ có thể giả bộ hồ đồ. Nhất thời trong hoa viên chỉ còn lại và Thư Tĩnh Nghi, trong lòng Tiền Khiêm Ích nhớ Bùi Quang Quang, lại dám phụ ý tốt của giai nhân, chỉ : “Nghe phong cảnh của Thanh Nhã Uyển ở Tướng phủ rất tú lệ, nếu đến đây rồi, biết tiểu thư có thể bồi Tiền mỗ ngắm cảnh chút hay ?”

      chủ động mời, Thư Tĩnh Nghi vô cùng cao hứng, tươi cười mặt ngừng bao lâu, lại thoáng cái biến mất, vểnh miệng lên : “Lúc trước Thanh Nhã Uyển có người ở cũng tệ, chỉ tiếc tại người ở lại……” tới đây, nàng ta giống như phát mình sai, vội vàng cười : “Ý ta là vạn nhất bị người khác nhìn thấy ta ở cùng chỗ với công tử……”

      Trong lòng Tiền Khiêm Ích hiểu , nghe từng câu chữ trong lời nàng ta, Quang Quang ở Tướng phủ sợ là được trải qua bao nhiều ngày tốt đẹp. Nghĩ như thế, liền cảm thấy đau nhói từng cơn, hối hận như sóng triều dạt tới, đè ép đến mức khiến hận thể quay ngược thời gian, nhất định chạy tới ngôi miếu đổ nát dạy tên ăn mày bài ca dao đó nữa!

      “Trước đó lâu phố đều khen Thư đại nhân là Tiết Bình Quý đương thời.” cười nhạt nhẽo, “Hai mẹ con họ gặp được Thư đại nhân, là có phúc.”

      Thư Tĩnh Nghi khẽ nhíu mày, Tiền Khiêm Ích lơ đãng liếc nhìn nàng ta cái, lòng thầm kinh ngạc, chẳng thể trách ngày đó ở thuyền nhìn thấy nàng ta lại nghĩ tới Bùi Quang Quang, các nàng tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng trán vẫn có vài phần tương tự.

      “Chuyện của cha, phận làm nữ nhi ta đây cũng dám nghị luận nhiều.” Thư Tĩnh Nghi khẽ động, nhàng thay đổi đề tài, “Có điều chỗ ta ngược lại có chuyện khá thú vị, biết công tử có hứng thú?”

      Trong lúc chuyện, hai người thuận theo con đường bên tường được đoạn, nương nhờ cây cối chung quanh che phủ, cần lo lắng bị người khác nhìn thấy.

      “Mời tiểu thư cứ .” Tiền Khiêm Ích nhìn tường vây trước mắt, biết Bùi Quang Quang ở bên kia tường, nhất thời lại nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, nàng ngã xuống từ đầu tường, bất giác khóe môi cong lên.

      Thư Tĩnh Nghi thấy cười, cho là cảm thấy hứng thú đối với câu chuyện của mình, liền : “Chuyện này đến lại có quan hệ với cha ta.” Nàng nghiêng mắt nhìn rồi : “Lại lúc cha ta dự thảo danh sách yến khách, ai cũng đều nghĩ tới, nhưng lại thiếu tên người, nếu phải ta tận mắt thấy, ông ấy cũng thể phát !” Nàng xong, cười nhìn hỏi: “Công tử đoán xem người bị thiếu đó là ai?”

      Lời này đối với Thư Tĩnh Nghi là chuyện thú vị, nhưng nghe vào trong tai Tiền Khiêm Ích lại là tiếng chuông cảnh báo. thu lại tươi cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ, là tại hạ?”

      Thư Tĩnh Nghi lấy khăn tay che miệng cười, Tiền Khiêm Ích cảm thấy rùng mình, sợ là Thư thừa tướng muốn bỏ quên !

      “Có thể thấy được gần đây công tử thường xuyên lại với cha ta.” Thư Tĩnh Nghi giống như tự giận tự oán mở miệng: “Nếu công tử có thể giống như Vi công tử, ba năm ngày thỉnh thoảng lại đến thăm hỏi cha ta, sao cha ta có thể quên công tử được?”

      Trong lòng Tiền Khiêm Ích ngàn chuyển trăm hồi, mặt lại dám biểu , chỉ như vui sướng mà cười : “Tiểu thư dạy rất phải.” Lại vái chào cái sâu.

      Thư Tĩnh Nghi thấy vậy, vội vàng vò khăn quay , ngượng ngùng nhìn .

      bờ tường, Bùi Quang Quang nhìn thấy hai người bên dưới chuyện trò vui vẻ cũng muốn cười theo, lại biết thế nào, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên được, cuối cùng đành phải buồn bực mím môi.

      ______________________________________________

      (1) Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu: Tiêu, Mạnh là 2 người, tức là Tiêu Tán và Mạnh Lương. Cả 2 đều là nhân vật chính trong “Dương gia tướng”, cả 2 đều là tướng quân, 2 người bọn họ sinh tử chi giao (sống chết có nhau), như hình với bóng, rất hiểu ý nhau. Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu chính là hình dung hai người họ như hình với bóng, giao tình rất sâu đậm. Sau này câu này được dùng để tình bạn tốt, chỉ tình cảm sâu nặng, thường xuyên ở chung 1 chỗ. Nhưng bởi vì hai câu này khởi đầu cho cổ đại thông tục trong tiểu thuyết, ý tứ dễ hiểu, xấp xỉ cho bạch thoại, người bình thường hằng ngày thường xuyên dùng đến, ứng với nhiều loại phạm vi văn học. Nguồn:https://batboicac.wordpress.com/2011/08 ... B9-part-1/
      hoài, simtim, Nữ Lâm3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Hiểu lầm


      Lại Bùi Quang Quang ở bên kia tường nghe thấy bên ngoài có tiếng nam nữ chuyện, nhất thời cảm thấy giọng nam vô cùng quen tai, trong lòng khỏi giật mình, thấy trong viện người liền đạp tường leo lên cây hòe già, vừa nhìn xuống quả nhiên thấy Tiền Khiêm Ích đứng ở bên ngoài, thế nhưng người cười cùng với lại là Thư Tĩnh Nghi muội muội cùng cha khác mẹ của nàng.

      Bùi Quang Quang dựa vào nhánh cây, mặc dù nghe nội dung hai người chuyện, nhưng vẻ mặt của bọn họ đều nhìn vào trong mắt. Tươi cười như tắm gió xuân, kết hợp với nam tài nữ sắc, thế nào cũng thấy đẹp mắt, nàng thậm chí cảm thấy bản thân hẳn nên nâng khóe miệng như xem kịch—giống như lúc trước nhìn thấy Uông Tiểu Điệp.

      Bùi Quang Quang cẩn thận nhớ lại, hai năm trước lúc nàng xem kịch là với tâm tình gì? Hình như rất vui vẻ phải. Vì thế, nàng muốn cười như hai người phía dưới, nhưng cuối cùng lại giật giật khóe môi, mím miệng.

      Bên dưới, Tiền Khiêm Ích và Thư Tĩnh Nghi được mấy câu, lúc cúi đầu bỗng nhiên nhìn thấy cái bóng của bức tường ở mặt đất nhiều thêm thứ, nhíu mày, khỏi nâng đầu nhìn lên, quả nhiên trông thấy Bùi Quang Quang ngồi ở tường.

      “Quang Quang……” giật giật môi, chợt nhớ ra Thư Tĩnh Nghi ở bên cạnh, đành nuốt hai chữ này trở vào.

      Thư Tĩnh Nghi bên cạnh thấy ngẩng đầu, nhất thời cũng thuận theo ánh mắt của nhìn qua, vừa thấy liền hoa dung thất sắc, ngược lại hít hơi khí lạnh, run giọng : “Tỷ, làm sao tỷ có thể trèo cao như vậy…… trời ạ…… tỷ, tỷ mau xuống đây……”

      Trong lúc chuyện, trong mắt nàng ta tích lệ, hoàn toàn là bộ dáng bị kinh hách. Tuy rằng nàng với tỷ tỷ tiện nghi này có thiện cảm, nhưng cũng muốn thấy nàng ấy xảy ra chuyện gì ngay dưới mí mắt mình.

      Bùi Quang Quang thấy nàng ta giống như muốn gọi người, vội vàng hô to gọi nàng ta lại: “Cái đó…… muội muội.” Nàng vẫn thể nào gọi thuận miệng được: “Ta, ta sao, ngày trước ta ở đại viện Cẩu Vĩ Ba, vẫn thường xuyên trèo tường chơi thế này.”

      Trong mắt Thư Tĩnh Nghi lộ kinh ngạc, Bùi Quang Quang lại nhìn là xem thường. Nàng nhịn được tinh tế đánh giá Thư Tĩnh Nghi phen, chỉ thấy nàng ta giơ tay nhấc chân đều có phong phạm tiểu thư, ngay cả vẻ sốt ruột hốt hoảng lúc nãy, cũng vẫn duy trì được dáng vẻ.

      cỗ mất mát khó nên lời dâng lên từ đáy lòng, ánh mắt Bùi Quang Quang chuyển đến người Tiền Khiêm Ích, thầm nghĩ: Khó trách huynh ấy thích muội muội, nương xinh đẹp lại điềm đạm nho nhã như vậy, đổi thành người nào cũng thấy thích.

      Vừa nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy rất chán chường, quay thân đạp lên thân cây muốn leo xuống. Tiền Khiêm Ích thấy thế, vội vàng gọi nàng lại: “Quang…… Thư tiểu thư!”

      dưới tình huống cấp bách sửa miệng, khiến cho Bùi Quang Quang dừng lại động tác bình tĩnh nhìn .

      Tiền Khiêm Ích nhất thời nghĩ ra lời nào, dưới ánh mắt của nàng, lại giống như tên ngốc ra lời. ràng có nhiều chuyện muốn với nàng, muốn hỏi nàng vì sao viết thư cho nữa, hỏi nàng có phải ở Tướng phủ vui, còn muốn dặn nàng nhớ luyện chữ tốt……

      Chính là, nhiều lời như thế, lại câu cũng nên lời.

      Bùi Quang Quang nhìn sâu, cuối cùng bởi vì trầm mặc của mà trong lòng dần trầm xuống: Đúng rồi, huynh ấy thực ra vẫn thích Thư tiểu thư hơn, nếu cũng để hơn hai tháng rồi vẫn chưa tới đề thân, cũng ngay cả nàng còn viết thư vẫn đến hỏi câu, lại càng ở chỗ này trò chuyện vui vẻ với Thư tiểu thư.

      Bùi Quang Quang trừng mắt nhìn, giấu ẩm ướt trong mắt, lặng lẽ với chính mình: “Quang Quang à, thể khóc, có cái gì tốt mà khóc……” Lập tức, mũi chân khẽ động, nhanh nhẹn nhảy trở về chạc cây.

      “Thư tiểu thư!” Tiền Khiêm Ích lại hô to tiếng, hai mắt hề chớp chăm chú nhìn nàng. Hăn vươn cổ, thân thể cũng hơi nghiêng tới trước, giống như con ngỗng, dáng vẻ có chút buồn cười.

      Bùi Quang Quang sưng mặt lên nhìn , Tiền Khiêm Ích liếm môi : “Ta……”

      muốn giải thích với nàng, tình giống như nàng vừa nhìn thấy, chỉ là khi nghiêng mắt thoáng nhìn Thư Tĩnh Nghi khẩn trương mềm mại dựa sát vào , những lời giải thích lại thể nào ra được khỏi miệng, chỉ có thể khàn giọng : “Vẫn nên tìm người đến đây đỡ , cẩn thận đừng để bị ngã.”

      “Đúng đó tỷ tỷ.” Thư Tĩnh Nghi ngẩng khuôn mặt nhắn lên, nhíu chặt lông mày, vẻ mặt ngưng trọng, “Để ta sai Lan Nhi gọi người đến nhé, tỷ đừng nhúc nhích, dọa người khác lắm.”

      Tuy như vậy nhưng người của nàng ta vẫn đứng nguyên tại chỗ rời bước.

      Bùi Quang Quang cười ngốc với nàng ta: “ có chuyện gì, trước kia ta cũng từng bị ngã từ tường xuống rồi, cái loại cảm giác vừa đau vừa sợ này vẫn còn nhớ lắm, cho nên bao giờ để bị té như thế nữa đâu!”

      Đồng tử Tiền Khiêm Ích co rụt lại, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh lần đầu tiên khi thấy bộ dạng Bùi Quang Quang ngồi bụng khóc lớn.

      Sau khi Bùi Quang Quang xong, cũng nghe bọn họ nhiều lời nữa, động tác nhanh nhẹn vịn cây leo xuống.

      Thư Tĩnh Nghi nhất thời sững sờ trong chốc lát, lúc sau mới lấy lại tinh thần, lập tức vì tỷ tỷ biết lễ nghi của mình mà cảm thấy xấu hổ, khẽ cong gối với Tiền Khiêm Ích, cười yếu ớt : “Công tử chê cười, tỷ tỷ…… lúc trước lưu lạc bên ngoài, cho nên hiểu quy củ, có chỗ nào thất lễ xin công tử hãy lượng thứ.”

      Tiền Khiêm Ích giống như nghe thấy nàng ta chuyện, ngơ ngác nhìn đầu tường trống , thẳng đến khi Thư Tĩnh Nghi gọi tiếng, mới hồi thần, gắng xốc lại tươi cười đáp lễ, chỉ sao.

      Thư Tĩnh Nghi thấy nhíu mày, bộ dáng như có tâm , cho là vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong những hành động lỗ mãng của Bùi Quang Quang, mặt liền có vài phần thẹn thùng.

      Hai người trầm mặc đứng trong chốc lát, Thư Tĩnh Nghi nghĩ nghĩ rồi : “Phụ thân đọc đủ thứ thi thư, dưới làm việc trong phủ, trước giờ đều chú trọng chữ lễ, chuyện công tử vừa mới chứng kiến, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”

      Tiền Khiêm Ích quay đầu liếc nhìn nàng ta cái, : “Tiền mỗ hiểu được, nhưng mà, tính tình mới rồi của Thư đại tiểu thư, ngược lại cũng có chút thú vị!”

      Sắc mặt Thư Tĩnh Nghi cứng đờ, Tiền Khiêm Ích lấy lại tinh thần, biết mình sai rồi vội vàng tạ lỗi: “Tiểu thư thứ tội, tại hạ vượt khuôn phép rồi.”

      Thư Tĩnh Nghĩ kéo khóe miệng cười cười, khoát tay với .

      Hai người lại chuyện hồi, Lan Nhi canh chừng ở phía xa lúc này vội vội vàng vàng chạy tới. Tiền Khiêm Ích vừa thấy liền biết là có người đến đây, vội vàng cáo biệt với Thư Tĩnh Nghi, gấp rút rời . tới giao lộ, lại nhịn được nhìn về hướng đầu tường, thấy Thư Tĩnh Nghi cũng đúng lúc từ từ quay đầu, chống lại ánh mắt , lập tức xấu hổ quay người, cong khóe miệng giẫm lên sỏi vụn chạy .

      Tiền Khiêm Ích nhìn bức tường kia, chợt nhớ tới tình cảnh ngày đó trèo thang từ trong Bùi gia leo ra ngoài tường, chỉ là bây giờ, biết đâu tìm cây thang đây?

      Bên trong tường, Bùi Quang Quang nghe thấy bên ngoài yên tĩnh trở lại, dần chỉ còn lại tiếng chim hót, lúc này mới vịn tường phủi váy đứng lên.

      Từ nửa tháng trước sau khi viết thư cho Tiền Khiêm Ích bị mẫu thân phát , nàng còn liên lạc với nữa. Mẫu thân , họ Tiền kia chính là lừa nàng, thư sinh đều phải người tốt, cứ nhìn cha ruột của nàng biết!

      Lúc ấy nàng còn chịu tin, nhưng mà bây giờ, nàng thể tin tưởng.

      “Khiêm Ích.” Nàng thầm niệm trong lòng, “Kỳ thực ta rất thông minh đấy……”

      Bên ngoài tường, Tiềm Khiêm Ích trở lại đình Bão Thúy, gió quẩn quanh ngọn cây, bên tai bỗng nhiên thổi tới thanh , nghe ràng, lại giống như Bùi Quang Quang gọi tên của .

      Bước chân Tiền Khiêm Ích dừng chút, quay đầu nhìn về hướng Thanh Nhã Uyển, bỗng nhiên lắc đầu nở nụ cười: quả nhiên là nghĩ quá nhiều nên sinh ảo giác!

      Chương 25: Cá và tay gấu


      Lúc yến hội kết thúc, Tiền Khiêm Ích ở cửa Tướng phủ hàn huyên với mọi người vài câu, sau đó mới mình rời .

      Từ lúc gián tiếp biết được tâm ý của Thư thừa tướng qua miệng Thư Tĩnh Nghi, càng thêm có lòng leo cao, bởi vậy, dù sau đó có trở về đình Bão Thúy, lại ngồi mình ở trong góc gây chú ý, nhìn mọi người cười vui vẻ trước mặt, cũng hề tham dự.

      Thư thừa tướng sinh hiềm khích đối với , cho dù đề thân muốn lấy Quang Quang, Thư thừa tướng cũng chưa chắc đồng ý, hơn nữa lại thêm Thư Tĩnh Nghi, tình hình càng rối loạn thêm mấy phần.

      Tiền Khiêm Ích có chút đau đầu nghĩ, quả thực là tự chuốc lấy cực khổ. bày ván cờ, kết quả là ai cũng được lợi, mà chính cũng tự nhốt mình vào ngõ cụt.

      “Tiền huynh!” Đằng sau vang lên tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của , xoay người nhìn lại, chính là Vi Viễn Thụy bước nhanh về phía .

      “Sao Tiền huynh lại vội vàng như vậy? Chẳng lẽ trong nhà có giấu hồng nhan tri kỉ chăng?” Vi Viễn Thụy đến bên cạnh , nhíu mày cười đùa.

      Tiền Khiêm Ích nhìn , lại tiếp tục con đường của mình. giờ Vi Viễn Thụy có được coi trọng của Thư thừa tướng, tự nhiên là khí phách phấn chấn, nhưng mới rồi ở yến hội, cho dù những tài tử khác gắng sức triển lộ tài hoa Thư thừa tướng vẫn thỉnh thoảng đem câu chuyện truyền đến Vi Viễn Thụy, ngay cả Thư phu nhân ở phía sau tấm bình phong cũng nhìn ra được tâm tư của Thừa tướng, lâu lâu lại vụng trộm vén bức rèm che lên nhìn .

      Vi Viễn Thụy thấy Tiền Khiêm Ích trầm mặc, cũng tiếp tục đùa giỡn, chỉ im lặng cùng đoạn đường, tiếp đó mới : “Tiền huynh tức giận ư?”

      Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lập tức cười nhạt đáp: “ dám.”

      “Tiền huynh là trách ta hề đồng tiến với huynh?” Vi Viễn Thụy hề quanh co, thẳng vào vấn đề hỏi . Tiền Khiêm Ích hơi ngừng chân, lập tức lại giống như có việc gì tiến bước về phía trước, thấp giọng : “Vi huynh được như hôm nay, nhất định là có quyết định của chính mình, Khiêm Ích nào dám ngông cuồng mà nghị luận.”

      “Tiền huynh!” Vi Viễn Thụy tiến lên bước, trực tiếp ngăn lại đường của Tiền Khiêm Ích, lời nào, lạnh lùng liếc nhìn Vi Viễn Thụy. Lúc này hai người quẹo vào hẻm , cứ giằng co như vậy trong ngõ hẻm.

      Cuối cùng là Vi Viễn Thụy chịu thua trước, đè thấp thanh : “Tiền huynh, ta qua lại với Thư thừa tướng kỳ thực phải là mong muốn trong lòng.”

      Tiền Khiêm Ích hừ tiếng : “Ngày đó cũng biết là người nào ném ngọc bội xuống dưới chân Thư thừa tướng.”

      Sắc mặt Vi Viễn Thụy khẽ thẹn, khẽ ho tiếng : “Ngày đó khi ta chưa thi đậu, xác thực muốn dựa thế Thư thừa tướng dũng cảm tiến vào dòng nước xiết.” xong, liếc nhìn Tiền Khiêm Ích cái, lại : “Nhưng đợi ta thi đậu vào viện Hàn Lâm, mới biết Thư thừa tướng quyền cao chức trọng.” tới đây, bỗng nhiên cẩn thận nhìn chung quanh chút, lúc này mới giảm thấp thanh : “Gần như tay che trời, đúng là sâu mọt của nước.”

      Sắc mặt Tiền Khiêm Ích cứng đờ, kéo tay Vi Viễn Thụy vào trong nhà ở chỗ sâu của hẻm , trong miệng chỉ : “Chẳng lẽ Vi huynh muốn rước họa vào thân?”

      Vi Viễn Thụy bị Tiền Khiêm Ích kéo khiến dưới chân bất ổn, cước bộ rối loạn mà chạy mấy bước, cuối cùng nhìn vào sau ót của câu môi cười tiếng. Chờ khi hai người tiến vào thư phòng trong nhà của Tiền Khiêm Ích, lúc này Vi Viễn Thụy mới mở miệng : “Đa tạ Tiền huynh quên tình nghĩa huynh đệ.”

      Tiền Khiêm Ích mới vừa vẫy tay cho thư đồng lui, tự tay rót hai ly trà : “Vi huynh cần đa lễ, Khiêm Ích chẳng qua là sợ bị liên lụy thôi.”

      Vi Viễn Thụy tiếp nhận ly trà cười mà , xoay người thưởng thức bức tranh hoa mai treo ở tường.

      lát sau, Tiền Khiêm Ích hỏi : “Lời thực mong muốn mới rồi của Vi huynh là xảy ra chuyện gì?”

      Vi Viễn Thụy quay người lại nhìn , cười : “Đa tạ Tiền huynh quan tâm.” Ngừng lại chút, thấy Tiền Khiêm Ích có phản ứng, cuối cùng mới thu lại thần sắc trầm giọng : “Tiền huynh có còn nhớ ngày đó ta từng nhắc với huynh chuyện tranh chấp phe phái.”

      Tiền Khiêm Ích gật đầu, chuyện phe phái tranh chấp nhau, đừng là nhớ , thậm chí trải qua rồi.

      “Thư đại nhân cố ý đề bạt ngu huynh, nếu như ngu huynh biết điều cự tuyệt, Thư đại nhân có cảm tưởng gì?” Vi Viễn Thụy uống hớp trà, lại tiếp: “Tiền huynh chắc hẳn cũng biết, hai phe phái lớn nhất trong triều ngoài Thư thừa tướng cùng Hàn tướng quân, bất kể như thế nào, cũng phải đầu nhập vào bên.”

      xong, lại nghĩ đến chuyện, vì thế tiếp: “Tiền huynh có còn nhớ đến lời đồn đãi dính dáng đến Thư thừa tướng ở phố?”

      Sắc mặt Tiền Khiêm Ích hơi thẹn, việc này tất nhiên là biết , khởi đầu chuyện này chính là .

      Vi Viễn Thụy cũng chú ý sắc mặt của , thẳng: “ khó nghĩ đến bây giờ Tiền huynh vẫn còn tưởng rằng đó là công lao của huynh?” khẽ hừ tiếng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiền Khiêm Ích, lại : “Tiền huynh đối với chuyện cũ này, bất quá là biết chút da lông, làm sao mà càng truyền về sau, cuối cùng ngay cả chi tiết trong đó cũng bị người ta đào ra, lại làm sao mà nhiều lần ngăn cấm lời đồn vẫn ngừng, cuối cùng khiến Thư thừa tướng đành phải bày ra mặt già, tổn hại thanh danh nửa đời, chịu ngậm bồ hòn như vậy?”

      “Chẳng lẽ là Hàn……” Tiền Khiêm Ích thầm rùng mình, kinh ngạc nhìn Vi Viễn Thụy, gật đầu: “Tiền huynh chẳng qua là làm giá y cho người khác mà thôi.” Dừng chút lại : “Huynh nghĩ vì sao Thư thừa tướng xa lánh huynh chứ, ông ta sợ là sớm coi huynh theo cùng phe với Hàn tướng quân rồi.”

      Tiền Khiêm Ích sửng sốt hồi, bỗng nhiên lắc đầu cười, chỉ : “Mệt ta còn cố tình xông xáo quan trường, lại ngờ tới thua đau từ lúc bắt đầu rồi.”

      Vi Viễn Thụy nhìn , trong mắt bỗng nhiên dâng lên chút thương hại, thấy quay đầu nhìn đến, liền vội vàng giấu .

      Tiền Khiêm Ích nhìn thẳng vào , rốt cuộc mở miệng : “Nếu đứng ở bên đều đắc tội với bên còn lại, vậy tại sao lại bảo trì trung lập? …… tỷ như…… hoàng thượng……?”

      Sắc mặt Vi Viễn Thụy cứng đờ, bình tĩnh đánh giá Tiền Khiêm Ích, cuối cùng đặt ly trà xuống cao giọng cười lớn, vỗ bờ vai : “Tiền huynh, huynh làm như người nào cũng đều có vận khí tốt như huynh vậy, có thể dễ dàng đạt được sủng ái của hoàng thượng?”

      Tiền Khiêm Ích giật giật khóe miệng, ra lời.

      Vi Viễn Thụy lại thở dài hơi : “Thôi thôi , trong giới quan trường này nào có chuyện như ý? Chỉ hy vọng sớm ngày được hoàng thượng coi trọng, còn khuất ở dưới người nữa!”

      Tiền Khiêm Ích : “Vi huynh quá lời rồi.”

      Vi Viễn Thụy cười cười, tiếp lời. lát sau, lại hỏi Tiền Khiêm Ích: “Yến hội hôm nay thấy bóng dáng Tiền huynh, là gặp gỡ giai nhân sao?”

      Tiền Khiêm Ích nghe vậy, thân thể cứng đờ, cười khổ : “Nào có giai nhân gì, kẻ xấu ngược lại có !”

      “Chỉ giáo cho?”

      Tiền Khiêm Ích cùng Vi Viễn Thụy cởi bỏ khúc mắc, cũng giấu giếm nữa, trực tiếp đem chuyện hôm nay kể lại lần với , sau đó mới : “Vi huynh, có lẽ ngày đó ta sai rồi. Nếu sớm biết sau khi nhập chức Hàn Lâm, có thể được hoàng thượng coi trọng, bất kể thế nào ta cũng bước kia.”

      Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn , : “Thế gian khó mua được sớm biết.”

      “Đúng vậy, mệt ta tự cho mình là đa mưu túc trí, bày bố lâu như vậy, cuối cùng lại chỉ hại chính mình.” Tiền Khiêm Ích thở dài tiếng.

      Vi Viễn Thụy cẩn thận nhìn , đột nhiên : “Tiền huynh, nếu cho huynh cơ hội mang theo Quang Quang rời xa kinh thành, rời xa phiền muộn, huynh có nguyện ý dẫn theo muội ấy cùng cao chạy xa bay ?”

      Tiền Khiêm Ích lặng chút, lập tức cúi đầu xuống, lát sau, mới có giọng trầm thấp của truyền đến: “Nếu như vậy, chẳng phải uổng phí việc ta trăm cay nghìn đắng thi đậu công danh……?”

      Vi Viễn Thụy yên lặng chốc lát, cuối cùng hừ cười tiếng : “ đời này nào có chuyện tốt ôm được cả cá và tay gấu?”

      Lời này cũng khiến cho Tiền Khiêm Ích nhớ tới câu chuyện cười trước kia từng được nghe kể, liền tiếp lời : “Nuôi con gấu để bắt cá phải được rồi?”

      Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn , hề lên tiếng.

      Tiền Khiêm Ích bị nhìn đến xấu hổ, đành phải khẽ ho tiếng dời đề tài: “ giờ ta chỉ muốn giải thích ràng với nàng, nàng ngốc như vậy, chỉ sợ nhất thời nghĩ theo hướng khác rồi.”

      Vi Viễn Thụy nghĩ nghĩ : “Mùng tám tháng sau, Thư phu nhân dẫn theo thân quyến Xưng Tâm tự ở Kinh Giao dâng hương, chắc hẳn mẹ con Bùi gia cũng ở trong đó.”

      Tiền Khiêm Ích liếc nhìn : “Sao Vi huynh biết được?”

      Vi Viễn Thụy nhất thời có chút xấu hổ, chỉ sờ sờ cái mũi xoay người sang chỗ khác : “Mới nãy vừa xuất môn nha hoàn bên người Thư phu nhân cố ý đến cho ta biết, chắc là Thư phu nhân gợi ý, sợ là muốn nối dây tơ hồng rồi.”

      Nghe như vậy, Tiền Khiêm Ích ngược lại nhớ tới : “Mùng tám tháng sau, hình như Kinh Giao có hội đèn lồng.” xong, lại có chút cảm khái : “Mệt ta tính toán mưu kế, lại quên việc chung thân đại vẫn là do phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn(1).”

      tự giễu cười cười, Vi Viễn Thụy nhân tiện : “Vốn Tiền huynh chỉ cần dụ Bùi đại nương vui vẻ là có thể thỏa mãn lấy được Quang Quang, nhưng tại, lại cứng rắn kéo theo Thư thừa tướng, phải là rất ấm ức à!”

      lời này khiến Tiền Khiêm Ích vừa hối vừa thẹn, đành phải liên tục xua tay, ý bảo cần nữa.

      Vi Viễn Thụy còn muốn thêm điều gì, nhưng thấy bộ dáng này của Tiền Khiêm Ích, đành phải thôi.

      Chờ đến ngày dâng hương, Tiền Khiêm Ích bởi vì được Thư phu nhân ngầm đồng ý, liền cùng Vi Viễn Thụy chia nhau hành . sớm đến trông coi ở Xưng Tâm tự, mãi đến giờ Thìn, mới thấy đoàn xe Tướng phủ chậm rãi đến dưới chân núi.

      Thư phu nhân dẫn theo đám nữ quyến xuống xe, bộ từ dưới chân núi lên, đến chính điện bái Phật lộ vẻ thành tâm. Theo sau lại thấy phương trượng, hàn huyên thiền ngữ phen, mới giải tán mọi người đến từng sân viện riêng.

      Tiền Khiêm Ích vẫn luôn trốn ở phía sau cây cột sơn hồng của đại điện nhìn về phía bên kia, tìm hồi lâu mới nhìn thấy Bùi Quang Quang theo bên cạnh Bùi Tú Mẫn ở trong góc, nhất thời thấy nàng quy củ quỳ ở nơi đó, lại có loại cảm giác chân .

      Thẳng đến khi Thư phu nhân giải tán mọi người, Tiền Khiêm Ích chính mắt nhìn thấy Bùi Quang Quang đứng lên, lại khom lưng xuống xoa nắn đầu gối, trong miệng còn lầm bầm lầu bầu ngừng mấp máy, lúc này mới yên lòng: Đó mới là Quang Quang của , may mắn bị mama của Tướng phủ dạy đến choáng váng.

      Vừa nghĩ như vậy, liền lặng lẽ hướng về phía đình viện bên kia theo……

      _____________________________________________

      (1) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: đại ý là hôn nhân đại cần có người mai mối đến chuyện, đồng ý của cha mẹ.
      Last edited by a moderator: 31/1/15
      hoài, Nữ Lâm, fujjko2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Cá và tay gấu


      Lúc yến hội kết thúc, Tiền Khiêm Ích ở cửa Tướng phủ hàn huyên với mọi người vài câu, sau đó mới mình rời .

      Từ lúc gián tiếp biết được tâm ý của Thư thừa tướng qua miệng Thư Tĩnh Nghi, càng thêm có lòng leo cao, bởi vậy, dù sau đó có trở lại đình Bão Thúy, vẫn ngồi mình ở trong góc gây chú ý, nhìn mọi người cười vui vẻ trước mặt, cũng hề tham dự.

      Thư thừa tướng sinh hiềm khích đối với , cho dù đề thân muốn lấy Quang Quang, Thư thừa tướng cũng chưa chắc đồng ý, hơn nữa lại thêm Thư Tĩnh Nghi, tình hình càng rối loạn thêm mấy phần.

      Tiền Khiêm Ích có chút đau đầu nghĩ, quả thực là tự chuốc lấy cực khổ. bày ván cờ, kết quả là ai cũng được lợi, mà chính cũng tự nhốt mình vào ngõ cụt.

      “Tiền huynh!” Đằng sau vang lên tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của , xoay người nhìn lại, chính là Vi Viễn Thụy bước nhanh về phía .

      “Sao Tiền huynh lại vội vàng như vậy? Chẳng lẽ trong nhà có giấu hồng nhan tri kỉ chăng?” Vi Viễn Thụy đến bên cạnh , nhíu mày cười đùa.

      Tiền Khiêm Ích nhìn , lại tiếp tục con đường của mình. giờ Vi Viễn Thụy có được coi trọng của Thư thừa tướng, tự nhiên là khí phách phấn chấn, nhưng mới rồi ở yến hội, cho dù những tài tử khác gắng sức triển lộ tài hoa Thư thừa tướng vẫn thỉnh thoảng đem câu chuyện truyền đến Vi Viễn Thụy, ngay cả Thư phu nhân ở phía sau tấm bình phong cũng nhìn ra được tâm tư của Thừa tướng, lâu lâu lại vụng trộm vén bức rèm che lên nhìn .

      Vi Viễn Thụy thấy Tiền Khiêm Ích trầm mặc, cũng tiếp tục đùa giỡn, chỉ im lặng cùng đoạn đường, tiếp đó mới : “Tiền huynh tức giận ư?”

      Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lập tức cười nhạt đáp: “ dám.”

      “Tiền huynh là trách ta hề đồng tiến với huynh?” Vi Viễn Thụy hề quanh co, thẳng vào vấn đề hỏi . Tiền Khiêm Ích hơi ngừng chân, lập tức lại giống như có việc gì tiến bước về phía trước, thấp giọng : “Vi huynh được như hôm nay, nhất định là có quyết định của chính mình, Khiêm Ích nào dám ngông cuồng mà nghị luận.”

      “Tiền huynh!” Vi Viễn Thụy tiến lên bước, trực tiếp ngăn lại đường của Tiền Khiêm Ích, lời nào, lạnh lùng liếc nhìn Vi Viễn Thụy. Lúc này hai người quẹo vào hẻm , cứ giằng co như vậy trong ngõ hẻm.

      Cuối cùng là Vi Viễn Thụy chịu thua trước, đè thấp thanh : “Tiền huynh, ta qua lại với Thư thừa tướng kỳ thực phải là mong muốn trong lòng.”

      Tiền Khiêm Ích hừ tiếng : “Ngày đó cũng biết là người nào ném ngọc bội xuống dưới chân Thư thừa tướng.”

      Sắc mặt Vi Viễn Thụy khẽ thẹn, khẽ ho tiếng : “Ngày đó khi ta chưa thi đậu, xác thực muốn dựa thế Thư thừa tướng dũng cảm tiến vào dòng nước xiết.” xong, liếc nhìn Tiền Khiêm Ích cái, lại : “Nhưng đợi ta thi đậu vào viện Hàn Lâm, mới biết Thư thừa tướng quyền cao chức trọng.” tới đây, bỗng nhiên cẩn thận nhìn chung quanh chút, lúc này mới giảm thấp thanh : “Gần như tay che trời, đúng là sâu mọt của nước.”

      Sắc mặt Tiền Khiêm Ích cứng đờ, kéo tay Vi Viễn Thụy vào trong nhà ở chỗ sâu của hẻm , trong miệng chỉ : “Chẳng lẽ Vi huynh muốn rước họa vào thân?”

      Vi Viễn Thụy bị Tiền Khiêm Ích kéo khiến dưới chân bất ổn, cước bộ rối loạn mà chạy mấy bước, cuối cùng nhìn vào sau ót của câu môi cười tiếng. Chờ khi hai người tiến vào thư phòng trong nhà của Tiền Khiêm Ích, lúc này Vi Viễn Thụy mới mở miệng : “Đa tạ Tiền huynh quên tình nghĩa huynh đệ.”

      Tiền Khiêm Ích mới vừa vẫy tay cho thư đồng lui, tự tay rót hai ly trà : “Vi huynh cần đa lễ, Khiêm Ích chẳng qua là sợ bị liên lụy thôi.”

      Vi Viễn Thụy tiếp nhận ly trà cười mà , xoay người thưởng thức bức tranh hoa mai treo ở tường.

      lát sau, Tiền Khiêm Ích hỏi : “Lời thực mong muốn mới rồi của Vi huynh là xảy ra chuyện gì?”

      Vi Viễn Thụy quay người lại nhìn , cười : “Đa tạ Tiền huynh quan tâm.” Ngừng lại chút, thấy Tiền Khiêm Ích có phản ứng, cuối cùng mới thu lại thần sắc trầm giọng : “Tiền huynh có còn nhớ ngày đó ta từng nhắc với huynh chuyện tranh chấp phe phái.”

      Tiền Khiêm Ích gật đầu, chuyện phe phái tranh chấp nhau, đừng là nhớ , thậm chí trải qua rồi.

      “Thư đại nhân cố ý đề bạt ngu huynh, nếu như ngu huynh biết điều cự tuyệt, Thư đại nhân có cảm tưởng gì?” Vi Viễn Thụy uống hớp trà, lại tiếp: “Tiền huynh chắc hẳn cũng biết, hai phe phái lớn nhất trong triều ngoài Thư thừa tướng cùng Hàn tướng quân, bất kể như thế nào, cũng phải đầu nhập vào bên.”

      xong, lại nghĩ đến chuyện, vì thế tiếp: “Tiền huynh có còn nhớ đến lời đồn đãi dính dáng đến Thư thừa tướng ở phố?”

      Sắc mặt Tiền Khiêm Ích hơi thẹn, việc này tất nhiên là biết , khởi đầu chuyện này chính là .

      Vi Viễn Thụy cũng chú ý sắc mặt của , thẳng: “ khó nghĩ đến bây giờ Tiền huynh vẫn còn tưởng rằng đó là công lao của huynh?” khẽ hừ tiếng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiền Khiêm Ích, lại : “Tiền huynh đối với chuyện cũ này, bất quá là biết chút da lông, làm sao mà càng truyền về sau, cuối cùng ngay cả chi tiết trong đó cũng bị người ta đào ra, lại làm sao mà nhiều lần ngăn cấm lời đồn vẫn ngừng, cuối cùng khiến Thư thừa tướng đành phải bày ra mặt già, tổn hại thanh danh nửa đời, chịu ngậm bồ hòn như vậy?”

      “Chẳng lẽ là Hàn……” Tiền Khiêm Ích thầm rùng mình, kinh ngạc nhìn Vi Viễn Thụy, gật đầu: “Tiền huynh chẳng qua là làm giá y cho người khác mà thôi.” Dừng chút lại : “Huynh nghĩ vì sao Thư thừa tướng xa lánh huynh chứ, ông ta sợ là sớm coi huynh theo cùng phe với Hàn tướng quân rồi.”

      Tiền Khiêm Ích sửng sốt hồi, bỗng nhiên lắc đầu cười, chỉ : “Mệt ta còn cố tình xông xáo quan trường, lại ngờ tới thua đau từ lúc bắt đầu rồi.”

      Vi Viễn Thụy nhìn , trong mắt bỗng nhiên dâng lên chút thương hại, thấy quay đầu nhìn đến, liền vội vàng giấu .

      Tiền Khiêm Ích nhìn thẳng vào , rốt cuộc mở miệng : “Nếu đứng ở bên đều đắc tội với bên còn lại, vậy tại sao lại bảo trì trung lập? …… tỷ như…… hoàng thượng……?”

      Sắc mặt Vi Viễn Thụy cứng đờ, bình tĩnh đánh giá Tiền Khiêm Ích, cuối cùng đặt ly trà xuống cao giọng cười lớn, vỗ bờ vai : “Tiền huynh, huynh làm như người nào cũng đều có vận khí tốt như huynh vậy, có thể dễ dàng đạt được sủng ái của hoàng thượng?”

      Tiền Khiêm Ích giật giật khóe miệng, ra lời.

      Vi Viễn Thụy lại thở dài hơi : “Thôi thôi , trong giới quan trường này nào có chuyện như ý? Chỉ hy vọng sớm ngày được hoàng thượng coi trọng, còn khuất ở dưới người nữa!”

      Tiền Khiêm Ích : “Vi huynh quá lời rồi.”

      Vi Viễn Thụy cười cười, tiếp lời. lát sau, lại hỏi Tiền Khiêm Ích: “Yến hội hôm nay thấy bóng dáng Tiền huynh, là gặp gỡ giai nhân sao?”

      Tiền Khiêm Ích nghe vậy, thân thể cứng đờ, cười khổ : “Nào có giai nhân gì, kẻ xấu ngược lại có !”

      “Chỉ giáo cho?”

      Tiền Khiêm Ích cùng Vi Viễn Thụy cởi bỏ khúc mắc, cũng giấu giếm nữa, trực tiếp đem chuyện hôm nay kể lại lần với , sau đó mới : “Vi huynh, có lẽ ngày đó ta sai rồi. Nếu sớm biết sau khi nhập chức Hàn Lâm, có thể được hoàng thượng coi trọng, bất kể thế nào ta cũng bước kia.”

      Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn , : “Thế gian khó mua được sớm biết.”

      “Đúng vậy, mệt ta tự cho mình là đa mưu túc trí, bày bố lâu như vậy, cuối cùng lại chỉ hại chính mình.” Tiền Khiêm Ích thở dài tiếng.

      Vi Viễn Thụy cẩn thận nhìn , đột nhiên : “Tiền huynh, nếu cho huynh cơ hội mang theo Quang Quang rời xa kinh thành, rời xa phiền muộn, huynh có nguyện ý dẫn theo muội ấy cùng cao chạy xa bay ?”

      Tiền Khiêm Ích lặng chút, lập tức cúi đầu xuống, lát sau, mới có giọng trầm thấp của truyền đến: “Nếu như vậy, chẳng phải uổng phí việc ta trăm cay nghìn đắng thi đậu công danh……?”

      Vi Viễn Thụy yên lặng chốc lát, cuối cùng hừ cười tiếng : “ đời này nào có chuyện tốt ôm được cả cá và tay gấu?”

      Lời này cũng khiến cho Tiền Khiêm Ích nhớ tới câu chuyện cười trước kia từng được nghe kể, liền tiếp lời : “Nuôi con gấu để bắt cá phải được rồi?”

      Vi Viễn Thụy nhíu mày nhìn , hề lên tiếng.

      Tiền Khiêm Ích bị nhìn đến xấu hổ, đành phải khẽ ho tiếng dời đề tài: “ giờ ta chỉ muốn giải thích ràng với nàng, nàng ngốc như vậy, chỉ sợ nhất thời nghĩ theo hướng khác rồi.”

      Vi Viễn Thụy nghĩ nghĩ : “Mùng tám tháng sau, Thư phu nhân dẫn theo thân quyến Xưng Tâm tự ở Kinh Giao dâng hương, chắc hẳn mẹ con Bùi gia cũng ở trong đó.”

      Tiền Khiêm Ích liếc nhìn : “Sao Vi huynh biết được?”

      Vi Viễn Thụy nhất thời có chút xấu hổ, chỉ sờ sờ cái mũi xoay người sang chỗ khác : “Mới nãy vừa xuất môn nha hoàn bên người Thư phu nhân cố ý đến cho ta biết, chắc là Thư phu nhân gợi ý, sợ là muốn nối dây tơ hồng rồi.”

      Nghe như vậy, Tiền Khiêm Ích ngược lại nhớ tới : “Mùng tám tháng sau, hình như Kinh Giao có hội đèn lồng.” xong, lại có chút cảm khái : “Mệt ta tính toán mưu kế, lại quên việc chung thân đại vẫn là do phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn(1).”

      tự giễu cười cười, Vi Viễn Thụy nhân tiện : “Vốn Tiền huynh chỉ cần dụ Bùi đại nương vui vẻ là có thể thỏa mãn lấy được Quang Quang, nhưng tại, lại cứng rắn kéo theo Thư thừa tướng, phải là rất ấm ức à!”

      lời này khiến Tiền Khiêm Ích vừa hối vừa thẹn, đành phải liên tục xua tay, ý bảo cần nữa.

      Vi Viễn Thụy còn muốn thêm điều gì, nhưng thấy bộ dáng này của Tiền Khiêm Ích, đành phải thôi.

      Chờ đến ngày dâng hương, Tiền Khiêm Ích bởi vì được Thư phu nhân ngầm đồng ý, liền cùng Vi Viễn Thụy chia nhau hành . sớm đến trông coi ở Xưng Tâm tự, mãi đến giờ Thìn, mới thấy đoàn xe Tướng phủ chậm rãi đến dưới chân núi.

      Thư phu nhân dẫn theo đám nữ quyến xuống xe, bộ từ dưới chân núi lên, đến chính điện bái Phật lộ vẻ thành tâm. Theo sau lại thấy phương trượng, hàn huyên thiền ngữ phen, mới giải tán mọi người đến từng sân viện riêng.

      Tiền Khiêm Ích vẫn luôn trốn ở phía sau cây cột sơn hồng của đại điện nhìn về phía bên kia, tìm hồi lâu mới nhìn thấy Bùi Quang Quang theo bên cạnh Bùi Tú Mẫn ở trong góc, nhất thời thấy nàng quy củ quỳ ở nơi đó, lại có loại cảm giác chân .

      Thẳng đến khi Thư phu nhân giải tán mọi người, Tiền Khiêm Ích chính mắt nhìn thấy Bùi Quang Quang đứng lên, lại khom lưng xuống xoa nắn đầu gối, trong miệng còn lầm bầm lầu bầu ngừng mấp máy, lúc này mới yên lòng: Đó mới là Quang Quang của , may mắn bị mama của Tướng phủ dạy đến choáng váng.

      Vừa nghĩ như vậy, liền lặng lẽ hướng về phía đình viện bên kia theo……

      _____________________________________________

      (1) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: đại ý là hôn nhân đại cần có người mai mối đến chuyện, đồng ý của cha mẹ.

      Lảm nhảm của editor: Hỏi hơi muộn cơ mà mọi người nghỉ tết dương vui k? :)) Bạn được nghỉ gần tuần mà cuối cùng chỉ quanh quẩn bên đống len, hết đứa nọ nhờ đan khăn đến đứa kia nhờ đan mũ TvT
      Từ giờ hạn chế hứa hẹn :'( toàn là hứa trước rồi lại bước qua TT_____TT Và tình hình là phải tuần sau bạn mới có thể hoàn được bộ này OTL OTL Vừa được nghỉ tết xong cái là lao đầu vào làm báo cáo với thuyết trình, chết mòe mất thôi~ o<--<
      kể ra Tiền cũng hơi tham lam nhỉ :no3: :no3:
      kết lại vẫn thấy thích Vi hơn :love2: :love2:
      kiểu này chắc Tiên phải thông qu hoàng thượng ms cưới được QQ đây
      thanks nàng nhiều!!
      VoTuTu: nàng đoán chuẩn rồi :))

      Chương 26: Gặp lại


      Lại Tiền Khiêm Ích lén lút vào đình viện trong chùa, lại trong khoảng thời gian ngắn tìm thấy bóng dáng của Bùi Quang Quang. Chỉ bởi Xưng Tâm tự này vốn là thắng cảnh bái Phật kinh thành, ngày thường vẫn luôn tiếp đãi danh môn vọng tộc, đình viện phía sau cũng giống như lâm viên, vô cùng rộng lớn.

      Tiền Khiêm Ích tùy ý tìm hai vòng, lại sợ bị người của Tướng phủ nhìn thấy đuổi , đành phải trốn trong bụi hoa núi giả, chờ bên ngoài yên ổn rồi, mới tiếp tục tìm sa di(1) hỏi thăm.

      “Đây là Thanh Long Ngọa Tuyết(2)?” lặng lẽ nấp ở sau núi giả, đột nhiên bên kia truyền đến giọng quen thuộc, trái tim khẽ động, đó phải là Quang Quang sao.

      “Hai miếng dưa chuột rắc chút đường trắng lên bên gọi là Thanh Long Ngọa Tuyết rồi? Có bản lĩnh, ngươi cưỡi mây bay lên cho ta xem.” bên này nghĩ ngợi, chợt nghe Bùi Quang Quang nhanh chóng câu.

      Tiền Khiêm Ích nghe thấy lời này của nàng, khỏi nhớ đến chuyện Hồng Chủy Lục Ca ngày trước, trong lòng nhịn được vui lên, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, cuối cùng cũng nhịn xuống được.

      Phía sau núi giả lại gián đoạn truyền đến mấy câu đối thoại, Tiền Khiêm Ích nghe nội dung phỏng đoán đại khái là hạ nhân trong phủ hầu hạ bên cạnh nàng. Qua lúc, giọng bên kia dần thấp xuống, sau đó liền an tĩnh lại.

      Lúc này Tiền Khiêm Ích vươn thân mình ra nhìn trộm phía sau núi giả, chỉ thấy Bùi Quang Quang vô cùng buồn chán ghé vào bàn đá, cũng biết suy nghĩ cái gì với cái đĩa “Thanh Long Ngọa Tuyết” kia.

      Tiền Khiêm Ích muốn ra ngoài chuyện với nàng, nhưng lại sợ bị người ta nhìn thấy, vì thế liếc nhìn chung quanh, thấy mặt đất có mấy viên đá vụn, chút nghĩ ngợi liền khom người nhặt viên lên ném qua.

      Lại bởi vì lúc nãy Bùi Quang Quang quỳ ở đại điện bị đau đầu gối, rốt cuộc lúc này cũng được nhàn rỗi, liền vẫy lui nha đầu hầu hạ bên người, mình ngây ngốc đứng ở trong viện.

      Tuy rằng ngây người ở Tướng phủ có mấy ngày, nàng cũng bắt đầu có thói quen có người ở bên cạnh hầu hạ, nhưng mỗi khi nhàn rỗi, vẫn nhịn được nhớ tới những ngày trước kia ở đại viện Cẩu Vĩ Ba.

      Nàng có đôi khi cũng hỏi mẫu thân mình, khi nào mới có thể lấy bạc chạy trốn. Mấy ngày đầu mẫu thân nàng còn tràn đầy tự tin nhanh thôi nhanh thôi, nhưng về sau, vẻ mặt lại nhuộm sầu lo : “Quang Quang à, việc chạy trốn dường như có chút khó khăn rồi……”

      Bùi Quang Quang vì thế nóng nảy, Bùi Tú Mẫn liền theo giải thích: “Mỗi tháng mẹ con chúng ta đều có lượng bạc cố định, mấy thứ đáng giá trong phòng cũng chỉ là những bình hoa tranh chữ này, nhưng chúng lại đều là những vật lớn, chúng ta mang theo cũng tiện!”

      “Ai……” Bùi Quang Quang thở dài hơi, mỗi ngày nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó nàng đều cảm thấy lo lắng, nếu như có người có thể nghĩ kế cho mẹ con nàng tốt biết bao. Nhưng mà nơi này có người như vậy à? Trong ấn tượng của nàng, chỉ có Tiền Khiêm Ích là đọc nhiều sách, lại rất thông minh, chỉ tiếc……

      Bùi Quang Quang muốn tiếp tục nghĩ nữa, nàng cố gắng áp chế chua xót trong lòng, ôm đầu lẩm bẩm: “Quang Quang à Quang Quang, chừng mấy ngày nữa trở thành muội phu của ngươi đó!”

      Nàng mình thương cảm, bỗng nhiên bên chân “lạch cạch” tiếng, viên đá lăn đến. Bùi Quang Quang khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau núi giả có người liều mạng vẫy tay với nàng—bộ dáng người đó còn rất giống Tiền Khiêm Ích……

      Tiền Khiêm Ích?!

      Bùi Quang Quang vội ngồi thẳng người, lại sợ nhìn nhầm dụi dụi hai mắt, chăm chú nhìn lên lần nữa, vẫn còn đứng vẫy tay ở chỗ đó, lúc này còn lên tiếng gọi nàng: “Quang Quang, mau qua đây, nhanh lên!”

      Trong lòng Bùi Quang Quang mâu thuẫn, nàng kỳ thực sớm còn hy vọng gì ở rồi, khi luôn đến đề thân, cả thời điểm ở cùng chỗ với Thư Tĩnh Nghi, nàng cảm thấy thất vọng rồi. Nhưng bây giờ……

      Bùi Quang Quang mấp máy môi, đặc biệt tới tìm nàng ư? Hay là mạo hiểm nguy cơ bị người phát …… nàng nhịn được sờ sờ lồng ngực của mình, làm sao bây giờ, nơi này lại bắt đầu dao động rồi……

      Tiền Khiêm Ích thấy nàng chỉ ngẩn người đối diện với mình, lập tức cho rằng nàng còn hiểu lầm, tức trong lòng quýnh lên, cánh tay càng thêm ra sức vẫy vẫy, giảm thấp thanh gọi nàng: “Quang Quang, nàng mau tới đây, ta có lời muốn với nàng!”

      Bùi Quang Quang cắn môi nhìn nhìn chung quanh: Nơi này cũng có người khác, hay là cứ qua chút, chừng huynh ấy có lời muốn với mình.

      Nghĩ như vậy, nàng liền nhấc váy chạy chậm qua. Chờ khi sắp đến trước mặt lại chậm dần bước chân, vẻ mặt giả bộ thèm để ý, cũng ngó , nhìn mũi chân mình hỏi: “Huynh , huynh tới tìm ta để làm gì?”

      Tiền Khiêm Ích vừa thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng giống như nở ra bông hoa, nhất thời cong khóe miệng ngây ngốc cười. Qua hồi lâu, mới mở miêng: “Quang Quang, ta có rất nhiều chuyện muốn với nàng.”

      “Chúng ta còn có chuyện gì để à, huynh chẳng phải muốn làm muội phu của ta rồi!” Bùi Quang Quang hừ tiếng, mím môi quay mặt .

      Tươi cười của Tiền Khiêm Ích cứng đờ, : “Ai muốn làm muội phu của nàng hả? Ai muốn lấy muội muội của nàng chứ?” xong, tiến lên hai bước, để ý nàng giãy giụa liền nắm chặt tay của nàng, : “Quang Quang, ta rồi, người chiếm cứ lòng ta là nàng!”

      Bùi Quang Quang tránh hai cái được, liền phi tiếng: “Huynh từng qua, chỉ là huynh chưa từng trong lòng huynh chỉ có ta!”

      xong, nàng lại nặng mà hừ tiếng.

      Tiền Khiêm Ích thấy nàng mặc cho nắm tay, tuy nàng mạnh miệng, nhưng trong lòng cũng tình nguyện nghe giải thích rồi, khóe miệng khỏi nhàng cong lên, lúc này mới : “Trái tim ta to lớn như vậy, cũng chỉ chứa mình nàng, nào còn chỗ mà chứa người khác nữa?”

      Dứt lời, lại nhịn được cầm lấy tay nàng nhéo hai cái, xúc cảm mập mạp tay khiến dễ chịu thấm tận đáy lòng.

      Bùi Quang Quang nghe những lời ngon tiếng ngọt, nhất thời cũng có chủ ý, chỉ có thể tức giận đùng đùng mà oán trách : “Vậy sao lâu như vậy huynh cũng tới đón ta, huynh còn ở chung chỗ với Thư tiểu thư, ngay cả ta viết thư cho huynh, huynh cũng nghĩ biện pháp tìm ta, huynh ràng quan tâm ta!”

      Nhìn nàng phồng má cũng làm cho tâm tình Tiền Khiêm Ích tốt, đây mới là bộ dáng Quang Quang của nên có, ngay cả phát hỏa với cũng mềm mại như vậy.

      “Ta muốn cho nàng mấy chuyện này mà.” Tiền Khiêm Ích lôi kéo Quang Quang chui vào trong núi giả, đến khi núi đá mọc lên trùng trùng, lại có gốc trúc xanh thấp thoáng, lúc này mới yên tâm mà lôi kéo nàng ngồi xuống mặt đất, dựa vào tảng đá : “Ngày ấy chính là ta Thanh Nhã Uyển tìm nàng đó……”

      chậm rãi đem tưởng niệm trong thời gian này, còn có hiểu lầm ngày ấy hết với nàng. Bùi Quang Quang nghe đến hai mắt long lanh nước mắt lưng tròng, mãi đến khi kể xong, mới đỏ mặt giọng : “Vậy, vậy là ta trách oan huynh rồi……?”

      “Biết là tốt.” Tiền Khiêm Ích hừ tiếng, lại : “ giờ Thư thừa tướng chán ghét ta rồi, ta chỉ sợ đề thân với ông ấy, vạn nhất ông ấy cao hứng, tùy tiện gả nàng cho người khác, vậy ta tìm ai để khóc đây?”

      Mặt Bùi Quang Quang nhăn như chiếc bánh bao, bỗng chốc nắm chặt lấy cánh tay : “Vậy phải làm sao bây giờ? Ta chỉ gả cho huynh, muốn gả cho người khác!”

      “Gắng chờ chút, giờ hoàng thượng coi trọng ta, ta nghĩ để qua mấy ngày nữa, tìm lúc người vui vẻ cầu người tứ hôn thử xem.” Tiền Khiêm Ích than tiếng, ông trời đóng mất của cánh cửa, dù sao cũng phải mở cho cái cửa sổ. Tuy người muốn lấy là nữ nhi của Thư thừa tướng, chưa chắc hoàng thượng đáp ứng tứ hôn, nhưng dù sao cũng phải thử lần.

      “Hoàng đế lão gia có thể đáp ứng huynh à?” Bùi Quang Quang giống như mèo con ôm lấy cánh tay , lại dùng trán cọ cọ. Tiền Khiêm Ích bị nàng cọ đến mức trong lòng mềm nhũn, liền xoa đầu nàng ôn nhu : “Có lẽ.” Nghĩ nghĩ lại hỏi nàng: “Sao nhiều ngày như vậy mà nàng viết thư cho ta, có biết ta trôi qua có bao nhiêu hành hạ?”

      Trong lòng Bùi Quang Quang thực thấy áy náy, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng nhìn , giống như nàng dâu đem tất cả chuyện mẫu thân nàng phát mấy bức thư như thế nào, lại bắt nàng được viết thư nữa ra sao, còn cả bản thân thất vọng về bao nhiêu qua lần, sau khi xong liền kéo tay áo của : “ cho huynh được tức giận.”

      “Ta sao có thể tức giận.” Tiền Khiêm Ích hừ hai tiếng, “Nàng cứ như vậy mà tin tưởng ta?”

      Bùi Quang Quang vội vàng ngồi thẳng người, giống như cún con sáp lại gần, chỉ thiếu phía sau mọc thêm cái đuôi vẫy a vẫy. Nàng lay tay , bĩu môi : “ bảo huynh đừng tức giận rồi mà, về sau ta nhất định tin tưởng huynh còn được sao?”

      Tiền Khiêm Ích thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, nhịn được nâng khuôn mặt nàng lên nhìn nàng sâu. Bùi Quang Quang bị nhìn đến ngượng ngùng, ánh mắt trốn tránh, xấu hổ sẵng giọng: “Huynh nhìn cái gì chứ, cũng phải chưa từng thấy qua.”

      Nàng xong, xoay đầu muốn trốn tay , lại bị giữ chặt, vì thế đành phải phồng má lên : “Huynh cái tên gia hỏa này, lại muốn bắt nạt ta có phải ?”

      Tiền Khiêm Ích lúc này mới buông ra, tự nhủ : “Bộ dáng dường như giống trước kia.”

      “Cái gì giống trước kia?” Bùi Quang Quang hừ tiếng, tiện tay nhặt phiến lá trúc mặt đất lên, đặt ở trong tay thưởng thức.

      “Ta bộ dáng nàng phồng má dường như giống với trước kia.” Tiền Khiêm Ích khẽ hừ, đoạt lấy lá cây từ trong tay nàng, câu “Cẩn thận đứt tay”, lúc này mới tiếp: “Theo lý mà , thức ăn ở Tướng phủ tốt hơn rất nhiều so với trước kia nàng từng ăn, mà sao ta thấy khuôn mặt nàng lại chút nhỉ? Trước kia trông tròn tròn, giờ gần thành mặt trái xoan rồi.”

      “Mặt trái xoan dễ nhìn sao, mỹ nhân trong kịch nam đều có mặt trái xoan mà?” Bùi Quang Quang xoa má .

      “Dễ nhìn, đương nhiên dễ nhìn.” Tiền Khiêm Ích liếc nhìn nàng, nghĩ nghĩ lại : “Nhưng chạm vào thoải mái như trước kia, trước kia thịt nhiều lại mềm mại, xoa thích!”

      “Như vậy à……” Bùi Quang Quang cúi đầu xuống trầm tư: “Ai, nhưng mà ta cũng ăn ít mà, là nó tự thay đổi đấy chứ.”

      Tiền Khiêm Ích nhíu mày, nghiêm trang đề nghị : “Vậy nàng ăn nhiều chút.” xong, lại nắn eo của nàng: “Nàng xem eo nàng này, cũng hơn trước kia. Ta thấy nàng giờ giống như là cao hơn chút, đến dưới cằm ta rồi. Cho nên nàng càng phải ăn nhiều vào, đừng để vóc dáng cao, người lại thành que gậy, khó coi chết được!”

      Bùi Quang Quang nghe vậy, vẻ mặt lo lắng nhìn kích thước lưng áo mình, buồn bã : “Vậy ta nên ăn nhiều thêm chút rồi.” Dứt lời, lại lắc lắc cổ nhìn mông của mình, xấu hổ đỏ mặt : “Thế nhưng chỗ này vẫn mập……”

      Tiền Khiêm Ích khẽ ho, rũ mắt nhìn mặt đất dặn dò: “Vậy vẫn phải ăn nhiều, ta cũng muốn lấy thê tử gầy òm về nhà đâu.”

      Vẻ mặt Bùi Quang Quang trịnh trọng gật đầu, Tiền Khiêm Ích liếc nhìn nàng, lại rất nhanh hạ mắt xuống, thể để cho nàng trở nên vừa xinh đẹp vừa yểu điệu được, đỡ cho nàng bị người khác nhớ thương!

      ________________________________________

      (1) Sa di: hòa thượng mới xuất gia.

      (2) Thanh Long Ngọa Tuyết: rồng xanh nằm tuyết.

      Mọi người thấy ngọt hơm?~ bị sâu răng chưa?~ :))
      À, chương 25 ở , mọi người đọc nhiều vz có bị lẫn giữa Khiêm Ích và Viễn Thụy ?
      Tiện thể, hỏi hơi muộn cơ mà ta edit thế nào, có bị khó hiểu, lặp từ chỗ nào quá ? (~' ')~
      Mà do ta ảo tưởng hay tại mấy chương về sau này dài ra vợi? O.O
      Klq cơ mà tối có 1 chương nữa nhóe :))
      Last edited by a moderator: 31/1/15
      hoài, simtim, Phương Lăng2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Ôm nhau


      Hai người trò chuyện hồi, cuối cùng thể nán lại lâu, qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Bùi Tú Mẫn. Bùi Quang Quang cả kinh, vội vàng rời khỏi lòng Tiền Khiêm Ích, gấp: “Mẹ ta đến tìm ta rồi!”

      Tiền Khiêm Ích có chút muốn nhìn trong lòng mình trống vắng, thấy nàng cuống quýt phủi lá cây dính người muốn đứng lên, vội vàng giữ chặt nàng lại : “Quang Quang, mẹ nàng tìm thấy nàng tự nhiên nơi khác thôi.”

      Bùi Quang Quang có chút yên trong lòng, ngồi xuống bên cạnh cúi thấp đầu : “Mẹ ta ở Tướng phủ chưa từng có người chuyện cùng, bà chỉ có mình ta, lúc này bà tìm ta mà!”

      Trong lòng Tiền Khiêm Ích khẽ bị bóp chặt, rốt cuộc là bị hối hận áy náy đánh bại, vỗ về xoa tay nàng : “Vậy sau này ta nghĩ biện pháp đón nàng cùng với mẹ nàng ra.”

      Bùi Quang Quang cười híp mắt gật đầu. Bên ngoài rừng trúc, Bùi Tú Mẫn gọi hai tiếng thấy bóng người liền nơi khác tìm kiếm. Tiền Khiêm Ích thấy chung quanh an tĩnh lại, kéo tay nàng : “Mẹ nàng rồi, bồi ta thêm lát nữa được ?”

      dùng thanh rất thấp mà nhu hòa chuyện với nàng, trái tim Bùi Quang Quang thoáng cái theo giọng của mà trở nên mềm nhũn, cúi thấp mặt gần như khó phát mà gật gật đầu: “Vậy lát thôi nhé.”

      Tiền Khiêm Ích cười càng xán lạn hơn so với ánh mặt trời, cánh tay khẽ dùng sức liền ôm nàng vào trong lòng mình, lại tiến đến bên cổ nàng hít sâu hơi, rồi mới lên tiếng: “Quang Quang, ta rất nhớ nàng.”

      Bùi Quang Quang vừa thẹn vừa ngọt ngào, nhịn được vươn cánh tay vòng ra ôm lấy hông của , chôn mặt sâu trong lồng ngực nhàng cọ xát: Khiêm Ích, ta cũng nhớ huynh.

      Hai người yên lặng ôm nhau trong chốc lát, Tiền Khiêm Ích vỗ về lưng của nàng : “Quang Quang, hôm nay buổi tối dưới chân núi có hội đèn lồng, giờ Dậu canh ba ta ở đình Ánh Xuân dưới chân núi chờ nàng.”

      Bùi Quang Quang lén lút ngước mắt lên nhìn , lại chống lại con ngươi sáng trong suốt của , lập tức xấu hổ rũ mắt xuống, chôn mặt vào trong lồng ngực , ấp úng hờn dỗi : “Lần trước huynh dẫn ta xem bí ảnh hí hại ta bị đánh đau, lần này ta đâu!”

      “Nàng ?” Tiền Khiêm Ích khẽ hừ, bỗng nhiên hai tay vươn ra, thọc lét nàng, chọc cho nàng ha ha cười lớn, lại : “Nàng có hay ?”

      Bùi Quang Quang sợ ngứa nhất, nhất thời bị chọc cho cười ra nước mắt, bên quay tới quay lui trốn tránh , bên vừa cười vừa thở gấp : “…… …… ta đâu! Ha……”

      Nàng nghiêng ngả người vừa đấm vừa đá, Tiền Khiêm Ích gãi gãi, chợt thay đổi vị đạo, hai tay vốn ở dưới nách nàng chậm rãi hướng lên vuốt ve đầu vai nàng, thừa dịp nàng chú ý liền để tay ở lưng nàng, tay đặt ở sau gáy nàng.

      Bùi Quang Quang bị độ ấm cơ thể người ở gáy làm cho hồi thần, từ từ an tĩnh lại, nhất thời thấy hai mắt đen sâu kín của Tiền Khiêm Ích nhìn nàng sâu, giống như dòng nước xoáy cuốn lấy người ta, lại giống như con sói trong đêm trăng, cái loại ánh mắt này, tựa như muốn ăn nàng vào trong bụng vậy.

      Đáy lòng Bùi Quang Quang có chút hiểu , nhất thời đỏ bừng mặt, thấy vẫn nhìn thẳng vào mình như thế, tức khắc nhiệt độ mặt thoáng cái truyền xuống thân, cả người như thiêu như đốt muốn đứng lên.

      Nàng có chút ngượng ngùng nằm úp sấp dám cử động nữa, nghĩ nghĩ lại cảm thấy đúng, vì thế đưa tay vỗ lên đầu vai , ấp úng : “Huynh lại muốn chiếm tiện nghi của ta? Hừ, huynh cái tên gia hỏa này, lại muốn để ta ăn nước miếng của huynh phải !” Nàng còn nhớ cái loại phương thức biểu đạt thích này.

      Lời nàng vừa thốt ra, Tiền Khiêm Ích liền cảm thấy trong đầu nóng lên, nụ hôn nóng bỏng ở sân nhà nàng ngày đó lên trong đầu, tư vị ngọt ngào mất hồn kia khiến giữa mũi chợt lạnh……

      “A! Huynh sao lại chảy máu mũi rồi?!” Bùi Quang Quang bỗng nhiên kinh hô lên, vội vàng rút từ trong lòng ra chiếc khăn tay ngăn ở mũi , vẻ mặt lại buồn nản : “ phải là lúc mới rồi bị đụng vào chứ?” Nàng xong, lại nhịn được quở trách : “Ai bảo huynh thọc lét ta, tại tốt rồi, tự mình đụng chảy ra máu mũi này, đáng đời!”

      Tuy như vậy, nhưng vẻ mặt nàng vẫn tràn ngập lo lắng tiến đến trước mặt , cẩn thận lau chùi vết máu.

      Tiền Khiêm Ích để nàng lau hồi, buồn bực đẩy nàng ra, vừa ngẩng mũi lên cầm máu, vừa : “Nàng tránh ra chút, đừng để dính máu lên y phục.”

      Bùi Quang Quang để mặc đẩy, cũng có chút mất hứng, nhăn mặt : “Có phải huynh giận ta rồi ? Ta xuống núi xem đèn với huynh, có nghĩa là ta xuống núi mà, sao huynh mọn như vậy…… hơn nữa, máu mũi của huynh là tự huynh đụng phải, lại phải chuyện của ta, ta còn hảo tâm lau máu mũi cho huynh đấy, xem dáng vẻ hẹp hòi của huynh kìa!”

      “Quang Quang à, máu mũi của ta phải do đụng vào.” thấy chảy máu nữa, liền chậm rãi cúi mặt xuống nhìn nàng: “Ta đẩy nàng tránh ra cũng phải tức giận với nàng.” vừa vừa lau sạch , rồi gấp gọn chiếc khăn trong tay lại, : “Chiếc khăn này của nàng cho ta rồi, cho phép đòi trở về nữa.”

      “Dựa vào cái gì, vì sao phải cho huynh chứ? Hơn nữa nó bị bẩn rồi mà!” Bùi Quang Quang nhìn nhét khăn tay của mình vào trong ngực liền trợn tròn hai mắt : “Ta biết rồi, huynh nhớ đến chiếc khăn kia của huynh à, trước kia huynh đưa ta cái, giờ huynh muốn ta ở nơi này trả cho huynh cái có phải ? Huynh đúng là quỷ hẹp hòi, đáng đời huynh bị chảy máu mũi!”

      Tiền Khiêm Ích thấy nàng hiểu lầm như vậy, cũng vội vàng giải thích, : “Nàng vui vẻ nghĩ như vậy cứ cho là như vậy !”

      Bùi Quang Quang dài dài dòng dòng trách hồi, đột nhiên lại nghĩ tới mới rồi phải do đụng phải mới chảy máu mũi, vì thế vẻ mặt vội vàng khẩn trương hỏi : “Huynh đừng là huynh mắc bệnh rồi chứ? Ta từng nghe người ta , có loại bệnh mà vừa mới phát luôn chảy máu mũi, về sau người đó liền qua được!”

      Sắc mặt Tiền Khiêm Ích có chút quỷ dị, há miệng thở dốc rồi lại biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ vào tay nàng thấp giọng : “Ta bệnh…… Cái đó, chờ nàng gả cho ta rồi, ta tỉ mỉ với nàng.”

      “Vậy cần đợi bao lâu?” Bùi Quang Quang quýnh lên, lại tiến đến bên cạnh , ôm cánh tay của : “Nếu phải sinh bệnh, vậy tại vì sao huynh thể cho ta biết? Ta biết rồi, có phải huynh sợ ta lo lắng hay , cho nên mới giấu giếm bệnh tình với ta?”

      “Quang Quang—“ Tiền Khiêm Ích gần như ai thán, thấy nàng tội nghiệp nhìn , trong lòng khỏi rung động trận, cảm giác lúc nãy lại tới nữa.

      vội vàng thối lui chút, ôm đầu : “Quang Quang à, chuyện này chờ nàng lớn thêm chút hiểu.”

      “Huynh chê ta ngu ngốc, cho nên mới vòng tới vòng lui cho ta biết, ta hiểu rồi.” Bùi Quang Quang quay mặt hừ tiếng, Tiền Khiêm Ích thấy nàng tức giận, cũng dám tiếp tục hỏi đằng trả lời nẻo nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai nàng, thấy nàng quay đầu lại liền vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đưa lỗ tai lại đây.

      Bùi Quang Quang sợ thực có bệnh gì, vì thế vội vàng đến gần, lại ngờ nghe vào trong tai chính là: “Quang Quang, vừa rồi ta muốn nàng, muốn hôn nàng, muốn ôm nàng, còn muốn sờ sờ nàng, lúc này mới……”

      “A! Huynh bại hoại, huynh lưu manh!”

      Bùi Quang Quang liền thét chói tai vung nắm tay lên đánh , bỗng nhiên nhớ tới mấy tháng trước, chính mình sau khi nhìn thấy cánh tay trần của , đêm đó liền mơ thấy giấc mộng, cũng bị chảy máu mũi. Lúc đấy còn cảm thấy kỳ quái, lúc này cuối cùng cũng biết nguyên nhân, nhất thời xấu hổ biết nên như thế nào cho phải.

      Tiền Khiêm Ích mặc cho nàng đánh hai cái, sau đó mới nắm lấy hai tay của nàng, nhìn nàng chăm chú : “Quang Quang, nàng có nguyện ý…… hử?”

      Bùi Quang Quang chỉ hận mặt đất có động lớn có thể để cho nàng chui xuống, nhất thời cả khuôn mặt hồng như con cua bị luộc chín, rũ mắt ngắm loạn khắp nơi chỉ dám nhìn , ngay cả thân thể cũng vụng trộm rụt lại, giống như con ốc sên muốn lui vào trong vỏ ốc của mình.

      Tiền Khiêm Ích cũng cho nàng lùi bước, tay ôm nàng đến đùi mình, sờ lên gò má nóng bỏng của nàng, nhiệt độ thiêu người kia truyền thẳng vào trong trái tim , thiêu đến mức cũng bắt đầu run rẩy.

      Tiền Khiêm Ích thấy nàng tuy vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng cũng có né tránh, vì thế ổn định tinh thần, khuôn mặt từng chút tiến qua, ngay khi gần đến có thể nhìn thấy lông tơ nho tinh tế mặt nàng rốt cục nhắm nghiền hai mắt, hôn đôi môi nàng.

      Bùi Quang Quang khẩn trương níu vạt áo , tuy từng có kinh nghiệm lần trước, lại vẫn thể tự nhiên đáp lại. Mà Tiền Khiêm Ích cuối cùng dựa vào bản năng nam nhân, ôm lấy nàng vừa hôn vừa cắn.

      Bùi Quang Quang ngay cả mỗi lần hô hấp cũng đều trở nên cẩn thận, nàng nhắm chặt lại hai mắt, lông mi hơi hơi run rẩy. Nàng có thể cảm thấy môi dừng ở miệng nàng, lại đến cái trán của nàng, sau đó là ánh mắt, cái mũi……

      giống như con cún , ở mặt nàng hôn loạn, vừa ướt vừa ngứa, nàng thiếu chút nữa muốn bật cười…… Ai nha, được, hôn đến cổ của nàng rồi, nơi đó thể hôn loạn…… còn biết xấu hổ đè lên người nàng! Nha, kéo xiêm y nàng!

      Bùi Quang Quang bắt đầu ngừng run rẩy, khỏi đẩy đẩy Tiền Khiêm Ích khó cầm lòng ở người mình, thấy đẩy được, ý sợ hãi trong lòng mạnh mẽ trào ra, oa tiếng khóc lên: “Huynh, huynh đừng cắn ta nữa, ô…… huynh đều đè nặng lên ta rồi, nặng chết mất……”

      Tiền Khiêm Ích rốt cuộc bị tiếng khóc này gọi tâm trí trở về, nhìn thấy Bùi Quang Quang dưới thân rầu rĩ khóc đến thở ra hơi, trong lòng thoáng chốc dâng lên áy náy, mặt cũng có chút xấu hổ: làm cái gì đây? Lại có thể háo sắc như vậy đẩy ngã nàng?!

      “Quang Quang, thực xin lỗi, ta……” Tiền Khiêm Ích vội vã từ mặt đất đứng lên, nhìn thấy Bùi Quang Quang bưng mặt khóc lớn nhất thời có chút luống cuống: lại có thể thiếu chút cường bạo nàng rồi!

      Ý nghĩ này vừa xuất ở trong đầu , lại càng hối hận vạn phần, hận thể tát cái đánh chết mình . Nghĩ như vậy, lại nâng tay đánh lên mặt mình, lại khép nép với Bùi Quang Quang: “Quang Quang, thực xin lỗi, ta phải cố ý…… À phải, ta là ta vốn chỉ……”

      được nữa, nên vốn chỉ muốn hôn nàng thôi, muốn cởi xiêm y nàng?

      Lời này mà ra, liền tự mình gây khó dễ mình, càng khỏi Quang Quang nơi đó.
      “Quang Quang, nếu như nàng tức giận cứ đánh ta mấy cái bạt tai .” Tiền Khiêm Ích ủ rũ vươn mặt qua, “Ta phải thứ đồ tốt, nên sinh tà niệm với nàng.”

      Bùi Quang Quang thút thít cài lại xiêm áo, may mà dùng lực, chỉ giật ra, có kéo hỏng. Nhìn Tiền Khiêm Ích tiến sát mặt tới, lại cảm thấy xuống tay được, vì thế quyệt miệng : “Vậy huynh thề sau này cũng được như vậy…… Mới rồi huynh làm ta sợ muốn chết, mẹ ta từng kể, nữ nhi gia thể để cho nam nhân nhìn thân mình……”

      Nàng càng càng , Tiền Khiêm Ích nhìn khuôn mặt nàng, trong lòng thầm nghĩ: Lúc nãy phải vừa xem chút liền hiểu ? ràng là muốn……

      vội vàng vỗ vỗ mặt mình, đánh rơi tà niệm trong lòng, nghiêm túc : “Tiền Khiêm Ích ta thề, sau này đối với nàng như vậy.” Nghĩ nghĩ lại thêm vào câu, “Trước khi thành thân.”

      Bùi Quang Quang lúc này mới lau nước mắt ngừng khóc. Tiền Khiêm Ích chờ nàng chậm quá mức, liền giúp đỡ nàng ra ngoài rừng trúc. Tới lúc chia tay, lại cẩn thận hỏi han: “Cái kia…… hội đèn lồng tối nay nàng còn ?”

      rất sợ nàng tức giận , ngờ tới Bùi Quang Quang chỉ suy nghĩ trong chốc lát, lại im lặng gật đầu. Tiền Khiêm Ích nhìn mặt bên của nàng, cuối cùng vui vẻ cười ngốc.
      Last edited by a moderator: 31/1/15
      hoài, simtim, trạch nữ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :