1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngốc nghếch và Phúc hắc: Hoan hỉ tiểu oan gia - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Gạo Nếp

      Gạo Nếp Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      116
      Chương 16
      edit: Gạo Nếp

      ?” Trầm Mặc Trần nhíu mày, thản nhiên đáp:“Lớp mĩ thuật tạo hình.”

      “Vậy em cũng lên lớp mĩ thuật tạo hình.” Đào Tử quả quyết thành lời, tay nắm chặt, xoay người hướng lầu mà chạy vội.

      “Ai...... bài kiểm tra......” Trầm Mặc Trần còn chưa hết câu, Đào Tử chạy trốn còn bóng dáng đâu.

      Bài kiểm tra để vào lớp tạo hình cũng vô cùng đơn giản, dù sao cũng như các bé hai ba tuổi , làm sao có bản lĩnh vẽ tạo hình, chỉ là xem thử chúng có hứng thú và thiên phú hay thô

      Kiểm tra mà là cho các bạn về nhà vẽ này nọ mười mẫu vẽ, nội dung giới hạn.

      Giờ phút này, giáo viên Từ đứng bục giảng lớp mĩ thuật tạo hình, cười tủm tỉm nhìn bảng vẽ của các bạn trong tay mình, mỗi lần đọc cái tên, gọi lên bục giảng trình bày nội dung bảng vẽ của chính mình cùng mọi người.

      “Chúng ta xem tác phẩm của bạn học đầu tiên.” Giáo viên Từ đảo đảo các bảng vẽ trong tay, tùy ý rút ra cái đó viết hai chữ”Tô Đào”

      “Bạn học Tô Đào, mời trò lên đây trình bày nội dung bức vẽ của mình nào.”

      “Có.” Đào Tử nhanh đứng dậy, chạy chậm lên bục.

      Ban mỹ thuật là ngồi vẽ ngay tại phòng học mọi người tùy ý chọn chỗ để vẽ , từng bạn trước mặt đều có khung vẽ.

      Trầm Mặc Trần vừa lúc ngồi ở đầu, cậu ngẫn đầu nhìn thoáng gương mặt nhắn đầy hưng phấn của Đào Tử, trong lòng khẽ rung.

      Đêm qua Đào Tử cả nữa ngày theo xin cậu, cậu giúp mình vẽ, cậu đông ý, cuối cùng Đào Tử tức giận, dùng thời gian ngắn ngũi năm phúc, liền vẽ xong mười bức vẽ này nọ, còn chịu cho cậu xem, cậu cảm thấy, thành phẩm của nhóc cực kì thê thảm….

      Giáo viên Từ mở bức tranh thứ nhất của ĐàoTử ra, treo lên đễ mọi người cùng xem.

      Trầm Mặc Trần ngẩng đầu liếc mắt cái, là cái lá cây, cũng tệ, vẽ thế cũng tính là quá khó xem.

      “Chúng ta cùng xem bạn Tô Đào vẽ cái gì nào” Giáo viên Từ cười tủm tỉm chỉ hướng cái lá cây kia, nhìn Đào Tử hỏi:“Đó là lá cây, bạn Tô Đào, con là vẽ lá cây gì vậy?”

      “......” Đào Tử sửng sốt chút, sợ hãi nhìn từ giáo viên, ngượng ngùng:“Thầy ơi..con vẽ đó là giáo tử......”

      “......” Nụ cười tươi rói bỗng đông cứng lại mặt thấy Từ…

      “......” Trầm Mặc Trần bất đắc dĩ liếc Đào Tử cái.

      “Này...... Hình dạng cũng có chút giống, thầy nhìn lầm rồi......” Thầy Từ lau lau mồ hôi đầu, gật gật đầu khen ngợi :“Tô Đào là vẽ giáo tử sai.”

      Đến bảng vẽ thứ hai, cảm thấy vẽ thế này vẫn là khó nhận ra , nhất định là cái bánh xe, hẳn là nhìn lầm, vì thế cất cao giọng :“Cái bánh xe này vẽ rất giống......”

      “Cái kia...... Thầy ơi...... con là vẽ quả cam bổ ra mà......” Đào Tử ngượng ngùng gãi gãi đầu, đành lòng lại lần nữa chỉ điểm sai lầm của thầy Từ.

      “Ách......” Thầy Từ cảm thấy trong phòng học nóng quá, chứ tại sao mồ hôi chảy đầy đầu.

      “Vẽ rất tốt, rất tốt......”

      Đào Tử nhìn nhìn thầy Từ, chắc có lẽ đến bức vẽ thứ ba thầy ấy nhìn sai nữa….:yoyo60:
      :yoyo51: Mình lấp hố dạo.... ủng hộ mình nha!!!!
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhược Vân11 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ủng hộ editor mới nào, Thanks Nàng

    3. Gạo Nếp

      Gạo Nếp Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      116
      Chương 17

      Edit: Gạo Nếp

      Thầy Từ đảo đến bản thứ ba, cẩn thận quan sát nửa ngày giấy chỉ có hai mẩu móc câu, lại là hai mẩu móc câu tròn đầy.

      Ui… cái này phải sao đây...... Thoạt nhìn cử giống quả táo có lá, xét thấy Tô Đào trước vẽ thực vật, lúc này thầy Từ tự tin mười phần nhìn Đào Tử, cười tủm tỉm :“Tô Đào bé tranh thứ ba này , là con vẽ quả táo đúng ?"

      Đào Tử mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn thầy Từ

      Quả nhiên nhận sai !!

      “Này...... Chẳng lẽ đúng sao?” thầy Từ liên tục lau mồ hôi đầu, ghé sát Tô Đào hỏi .

      “Thầy ơi, cái con vẽ là cái mông!!” câu trả lời của Đào Tử bật ra, nháy mắt liền dập nát hai mươi lăm năm làm nghệ thuật của thầy Từ.

      “Ha ha ha......” Trong phòng tiếng cười của trẻ con đông loạt vang lên.

      Ngay cả Trầm Mặc Trần cũng phải cong khóe môi.

      “Này...... Chúng ta vậy chúng ta lại tiếp tục xem tranh của bạn nào.” Thầy Từ muốn xỉu ngay bục giảng ,tùy tay luân phiên tranh còn lại của Đào Tử, là rất trừu tượng nha, con nhóc này ngay cả mông cũng vẽ lên đây được, chừng mấy bức sau cũng ra cái gì ,vạn nhất lại đoán sai, mình cũng thể tự nhiên bước xuống bục giảng , mà là trực tiếp té xỉu làm cho học trò mang ra ngoài có lẽ còn chút thực tế.

      “Được rồi......” Đào Tử bỉu môi, quá vui mừng mà xuống, nhóc cảm thấy mấy bức tranh sau còn đẹp hơn.

      Sau đó, thầy Từ gặp cha mẹ Đào Tử chút, rất là khéo léo rằng Đào Tử nhà họ hợp với bộ môn mĩ thuật tạo hình, hơn nữa đề nghị bọn cho Đào Tử đến lớp múa có lẽ hợp hơn, dù sao bộ dáng nhóc cũng rất đáng , học múa còn có lợi nâng cao khí chất.

      Ba mẹ Đào về nhà uyển chuyển lại ý muốn của thầy giáo, hơn nữa luôn hứa với nhóc là, tuy rằng cùng lớp năng khiếu với Trầm Mặc Trần, nhưng mà các lớp năng khiếu tan học đồng giờ , lúc tan học nhóc cũng có thể đến tìm Trầm Mặc Trần cùng về nhà. Đào Tử chu chu cái miệng nhắn, hẳn là vui vẻ mà đồng ý.

      Bất ngờ là Đào Tử của chúng ta nhờ vào bức tranh mà thành danh, sau vài ngày, thường xuyên có giáo viên đồng nghiệp đến lớp hai của Đào Tử, sau đó lại hớn hở giới thiệu với giáo viên khác, đây là bé vẽ mông.

      Trầm Mặc Trần cứ như thế liên quan mà nổi danh, ngẫu nhiên lúc nhìn thấy cậu, lại trưng vẻ mặt cười hì hì chỉ vào cậu mà giới thiệu, đây là chồng của bé vẽ cái mông đấy.

      Tuy rằng các giáo viên chỉ là đùa có ý tốt, nhưng là Trầm Mặc Trần cũng vui vẻ gì suốt mấy ngày, vốn là cậu là học sinh tuổi nhờ vào thành tích tốt mà nổi danh, tại học tiểu học nhưng hoàn thành chương trình lớp sáu tiểu học, có giáo viên nào lớp cậu lại biết quan hệ giữa cậu và Đào Tử, người ta vốn là phái thực lực, cũng có chút phái thần tượng, tại trực tiếp thành phái bất hảo, cũng là nhờ cái mông quả táo của Đào Tử kia mà thành, thử hỏi cậu buồn bực sao được.

      Cũng may tranh của Đào Tử có sức ảnh hưởng đạt cấp thần tượng , giáo viên vì thế cũng chỉ vui vẽ bàn luận vài ngày rồi thôi.

      Chỉ là Đào Tử mang khuôn mặt u sầu chỉ vì mấy ngày rồi Trầm Mặc Trần muốn nhìn mặt nhóc, biết vậy mình thèm báo danh lớp mĩ thuật rồi.
      ThiênMinh, Iluvkiwi, Nhược Vân10 others thích bài này.

    4. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Bạn lấp đúng 2 hố t mong chờ:uong2: huhu, mừng quá. Biết ơn lắm lăm:hoan ho:

    5. Gạo Nếp

      Gạo Nếp Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      116
      Chương 18. Vợ Chồng Son Cãi Nhau(1)

      Liên tiếp vài ngày, Trầm Mặc Trần tan học cũng chờ Đào Tử mà mình về nhà.

      Nhưng mà cũng may, tiểu học năm nhất tan lớp sớm, chiều nào tan lớp Đào Tử cũng canh giữ cửa lớp ba, đợi chờ họ tan lớp.

      Lại liên tục vài ngày, khiến cho các thầy giáo cảm thấy rất áp lực nha. dâu người ta chờ cửa nhìn mà tội nghiệp, còn mình lại dạy thêm giờ, cũng có vài thầy giáo còn độc thân, trong lòng lệ rơi, người ta như vậy dâu, còn bà xã của mình còn biết trôi dạt nơi nào...

      Mấy ngày nay, các bạn năm ba lớp hai phát ra tan lớp đúng giờ, trong lòng có chút tò mò a~~~

      Trầm Mặc Trần, cũng chút hoang mang, thu thập sách vở, kéo ghế ngay ngắn rồi ung dung bước ra khỏi phòng.

      "Chồng ơi!!"Đào Tử vai đeo balo lũi thũi sau lưng cậu. Mấy ngày nay Trầm Mặc Trần cho bé sắc mặt tốt, nên bé cũng dám tiến lên nắm lấy tay cậu.

      "Ui, vợ chồng son cãi nhau à!!" Chủ nhiệm lớp Trầm Mặc Trần, giáo Vương cũng chuẩn bị ra về, ngay cửa liền gặp hai đứa nhóc.

      giáo Vương là sinh viên vừa tốt nghiệp, có mái tóc dài tha thướt, cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền bắt mắt, giáo dạy môn toán lớp cậu, nghe trong trường có rất nhiều thầy giáo còn độc thân thầm.

      Đối với cái núi băng lớp mình có vợ, mười phần nghĩ tới, con nít mà, chỉ vui đùa, biết gì về tình , mà có sớm chăng nữa hẵn phải thêm vài năm.

      Trầm Mặc Trần có chút tức giận nhìn giáo chủ nhiệm của mình. Tại sao bất kể là đâu cũng gắn cái mác "Chồng của Đào Tử" chứ, ở nhà đành, lên trường cũng vậy là sao~~

      "Ui.. giận rồi!!" giáo Vương tủm tĩm cười nhìn cậu, bình thường cũng tỏ ra thái độ gì, bây giờ lại đùng đùng tức giận với mình, nhìn thiệt là đáng .

      "Hừ!!" Trả lời là giọng mũi non nớt.

      " Dạy dỗ em ấy cho tốt" giáo Vương to mắt đầy tình cảm nhìn Đào Tử, rồi xoay vượt lên phía trước, bỏ xa Trầm Mặc Trần rồi vọng lại " đường chú ý an toàn, nhớ chăm sóc vợ tốt đó nha."

      " nhiều." Thấp giọng làu bàu chút, nhưng vẫn là bước chậm lại, chờ Đào Tử từng bước, từng bước từ phía sau kịp đến, lại tạo khoảng cách với bé, rồi tiếp tục .

      " Chồng ơi, đừng giận nữa." Đào Tử nhanh chậm phía sau cậu. Nghĩ nghĩa lại kéo balo lên phía trước, vừa vừa lấy cái gì đó trong túi balo ra, đưa tới trước mặt cậu" Đây là con thỏ mà hôm nay học khoá thủ công làm ra, tặng cho ."

      Trầm Mặc Trần, liếc mắt cái, cũng thèm để ý đến bé.

      "Trầm Mặc Trần, Tô Đào!" Sau lưng truyền tới giọng quen thuộc.

      Đào Tử quay đầu nhìn, là là cái tên Hồ Ngọc Thanh kia. Lại , cái người này gần đây tan học hầu như ngày nào cũng đến nhà bà nội, biết nhưng Trầm Mặc Trần biết.

      Đào Tử, đây là con thỏ em làm sao, đáng nha."
      ThiênMinh, Iluvkiwi, ly sắc10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :