1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngốc nghếch và Phúc hắc: Hoan hỉ tiểu oan gia - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 12: ấy là chồng em (2)

      Trầm Mặc Trần nghe được thanh, buông lỏng bàn tay nắm lấy quần áo của Đào Tử, ngẩng đầu nhìn ra là thầy giáo, vì thế đứng thẳng thân mình, kiêu ngạo siểm nịnh nhìn thầy : “Em ấy là học sinh mới đến, thuộc năm nhất lớp hai, em đưa em ấy đến phòng học.”

      “À.” Thầy Dương gật đầu, nhớ tới hôm nay quả em học sinh mới đến, vì thế kéo Đào Tử qua, hỏi: “Bạn học , em là Tô Đào sao?”


      Đào Tử ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hòa ái của thầy Dương gật đầu : “Đúng vậy.”

      “Ừm, thầy là thầy chủ nhiệm lớp của em, em kêu thầy là thầy Dương là được.”


      “Dạ.” Đào Tử thanh thúy trả lời.

      Trầm Mặc Trần nhìn cái, xoay người về phía phòng học ở lầu của mình.

      “Ai, ai, chồng ơi muốn đâu?” Đào Tử vội vàng lên tiếng hỏi.

      Trầm Mặc Trần lảo đảo cái , thiếu chút nữa sẫy chân, xoay người đầu đầy hắc tuyến nhìn , vẻ mặt nghiêm túc : “Ở trong trường học được gọi là chồng!”

      “Tại sao a?”


      có tại sao gì hết.” xong, liền quay đầu lên lầu.

      Chỉ để lại thầy Dương có chút thú vị nhìn chằm chằm Đào Tử.


      “Được rồi, theo thầy vào lớp thôi, chồng của em chắc hẳn là học sinh năm hai.” Thầy Dương cười tủm tỉm nắm lấy tay Đào Tử, về phía phòng học, tinh tế nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Trầm Mặc Trần chút, chắc đó chính là nam sinh Vương vẫn khen dứt miệng.

      “Em thể học cùng lớp với chồng em sao?” Đào Tử ngẩng khuôn mặt nhắn tròn tròn, vẻ mặt tò mò nhìn thầy.


      thể, khác năm thể ở cùng lầu.”

      “Nhưng mà lúc em học ở nhà trẻ, đều là cùng lớp với ấy a.” Trong lòng Đào Tử có chút nho buồn bực, vốn nghĩ tới đến tiểu học giống với nhà trẻ, có thể cùng lớp với Trầm Mặc Trần, ngồi cùng bàn, nhưng mà bây giờ nhìn ra, học tiểu học cũng có gì tốt cả.


      “À......” Thầy Dương cúi đầu còn nhìn khuôn mặt trắng nõn nhắn hết sức nghiêm túc của Đào Tử, kỳ quái : “Em vì sao gọi cậu ấy là chồng?”

      ta nhớ lúc trước Vương còn cùng ta oán giận, lớp của nam sinh rất đẹp trai, thành tích đứng thứ nhất, chính là thích chuyện với bạn học, đối với mọi người cũng có chút xa cách, vô cùng thích học giờ thể dục, luôn nghĩ đủ loại biện pháp để xin phép nghỉ tiết thể dục, có chút bất đắc dĩ.


      “Mọi người đều ấy là chồng em.” Đào Tử vươn bàn tay bé mập mạp ra đếm: “Ba em, mẹ em, cha nuôi, mẹ nuôi, bà Tôn, bà Lí, ông Vương, còn có......”

      “Đính hôn từ ?” Thầy Dương sờ sờ mái tóc mềm của , đánh gãy lời của .

      “Cái gì là đính hôn từ ?”


      “Đó là......”

      Vừa lúc này hai người cũng đến phòng học của năm nhất lớp hai, thầy Dương nhìn Đào Tử, cười tủm tỉm : “Về sau giải thích cho em, tại trước vào lớp học cùng thầy báo tên.”

      “Dạ!” Đào Tử gật đầu, ngoan ngoãn theo thầy Dương vào phòng học.

      “Xin chào các em học sinh!”

      “Xin chào, thầy!” đám bạn ngồi ở trong phòng học đứng lên lớn tiếng .

      P/s: xin lỗi mọi người nha mấy tuần trước mình thi cuối kỳ ở trường đại học cho nên thể up lên sớm được :nod:
      Last edited: 30/9/15
      ThiênMinh, Iluvkiwi, ly sắc13 others thích bài này.

    2. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 13: ấy là chồng em (3)

      “Các em ngồi xuống, hôm nay lớp chúng ta có bạn học mới đến.” Thầy Dương đứng ở bục giảng, vẻ mặt tươi cười nhìn nhóm học sinh ở phía dưới, sau đó vẫy vẫy tay với Đào Tử, ý bảo lên bục giảng, “Chúng ta cùng mời bạn học Đào Tử giới thiệu về mình chút nào.”

      Đào Tử đứng ở bục giảng, nhìn thoáng qua các bạn học ngồi ở phía dưới, hít sâu hơi, cười tủm tỉm : “XIn chào mọi người hảo, mình tên là Tô Đào, nhủ danh kêu là Đào Tử, vui khi đượ quên biết các bạn”

      Phòng học im lặng bỗng vang lên mảnh tiếng chuyện ồn ào.

      “Được rồi, chúng ta cũng nhau chào mừng bạn học mới đến gia nhập lớp chúng ta nào.” Thầy Dương trước vỗ tay, sau đó ánh mắt nhìn quét vòng phòng học, sau đó chỉ vào vị trí còn trống với Đào Tử: “Em Tô Đào ngồi ở bên kia , vị trí còn trống kế bên em Lí Đình Đình.”

      “Dạ.” Đào Tử đeo cặp sách đến vị trí mà thầy Dương chỉ, ngồi xuống.

      “Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi, nội dung phải học hôm nay là ghép vần Hán ngữ, mọi người mở sách ra......”

      Lí Đình Đình là có bộ dạng rất thanh tú, tuy rằng vô cùng tò mò về Tô Đào, nhưng lại sợ bây giờ trong giờ học cho nên cũng dám ở trong lớp học chuyện.

      Nhưng ra ở lầu ở trong tiết toán Trầm Mặc Trần bị bạn ngồi cùng bàn hỏi: “Trầm Mặc Trần, nữ sinh vừa rồi là bạn của cậu?”

      Hỏi câu này chính là nam sinh có cái cằm nhọn, làn da trắng, đôi mắt hẹp dài vừa rồi, bạn ngồi cùng bàn với Trầm Mặc Trần-- Hồ Ngọc Thành.

      Trầm Mặc Trần thản nhiên liếc mắt nhìn cái, có trả lời.

      Hồ Ngọc Thành tựa hồ sớm có thói quen với bộ dạng này của , cũng chờ trả lời liền tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng mà em ấy vừa rồi cậu là chồng của em ấy, nữ sinh kia vóc dáng thấp như vậy, thoạt nhìn ngay cả học sinh năm nhất cũng giống, đừng rằng bây giờ em ấy vẫn còn học nhà trẻ?”

      Trầm Mặc Trần vẫn như cũ có trả lời.

      “Ai, cậu là chồng của em ấy sao?” Hồ Ngọc Thành rốt cục nhịn được, đưa tay chọt chojy cánh tay của .

      phải.”

      “À......” Hồ Ngọc Thành gật gật đầu, “Chẳng qua mình nhìn thấy bộ dạng của em ấy rất đáng , nếu cậu phải là chồng của em ấy, bằng tặng cho mình , để cho em ấy làm bạn của mình, cũng rất có mặt mũi .”

      Đáng ? Trầm Mặc Trần quay đầu qua, cau mày nhìn bạn ngồi cùng bàn của , dùng từ đáng này để chỉ Đào Tử có thích hợp ?

      lại nghĩ Đào Tử bé cả ngày chân đất chạy loạn, chảy nước miếng mong đợi nhìn ăn, khi khóc lại cọ cọ nước mũi ở khắp nơi, ở trong cảm nhận của , tựa hồ chỉ có hai từ xấu và phiền mới có thể hình dung được .

      “Sao vậy? Cậu muốn?” Hồ Ngọc Thành nhìn bộ dáng cau mày của , nghĩ rằng vui, bộ dáng lấy lòng từ trong hộp bút lấy ra cây bút máy mới mua, đưa tới trước mặt của Trầm Mặc Trần, giọng : “Đây là bút máy mà ba mình mới mua cho mình, bút máy tự động, lấy cái này đổi với cậu, thế nào?”

      Trầm Mặc Trần quay đầu về phía trước, nhìn bảng đen : “Tùy cậu.”

      “Thành giao.” Hồ Ngọc Thành vô cùng vừa lòng vỗ vỗ bờ vai của .

      “Hồ Ngọc Thành, em lên bảng đen làm bài này cho .” Ở bục giảng bỗng vang lên giọng thanh thúy của Vương, vừa rồi nhìn cậu lâu, Hồ Ngọc Thành này, bản thân mình thích học thôi , thế nhưng trong giờ học lại lôi kéo Trầm Mặc Trần chuyện, chút cũng nghe lời.

      “A?” Hồ Ngọc Thành vẻ mặt suy sụp, giống như cầu cứu nhìn Trầm Mặc Trần.

      “4.” Trầm Mặc Trần nhìn lướt qua bài tập ở bảng đen, thuận miệng liền ra đán áp cuối cùng.

      Hồ Ngọc Thành mừng như chạy lên bục giảng, viết đáp án xuống.


      Chương 14: ấy là chồng em (4)

      Vương nhìn thoáng qua đáp án, gật gật đầu, nghiêm túc : “ xuống , về sau trong giờ học được chuyện.”

      Hồ Ngọc Thành xám xịt trở về chỗ ngồi.

      Rốt cục đến giờ tan học, lúc Trầm Mặc Trần thu dọn sách vở tốt chuẩn bị về nhà, chợt nghe có người gọi : “Trầm Mặc Trần, bên ngoài có nữ sinh tìm cậu.”

      vẫn như cũ chút hoang mang đeo cặp sách lên vai, đẩy ghế dựa vào dưới gầm bàn, sau đó mới ra khỏi phòng học.

      Quả nhiên là Đào Tử ở bên ngoài chờ .

      “Chồng ơi, chúng ta về nhà thôi.” Đào Tử cười hì hì chạy tới, kéo cánh tay của chuẩn bị chạy về phía cầu thang.

      phải với em trong trường được gọi nhu vậy sao?” Lông mày của Trầm Mặc Trần gắt gao nhăn lại, tuy rằng vẫn là đứa trẻ, nhưng cũng có bộ dáng của tiểu đại nhân.

      Đào Tử thè lưỡi, chung quanh nhìn nhìn, giọng : “Lại ai, có sao đâu, hơn nữa vốn là chồng của em mà.”

      cơ bản vấn đề đến đây, liền bế tắc.

      Trầm Mặc Trần vô luận như thế nào đều thoát khỏi thân phận là chồng của , bởi vì đếm ngón tay từ từ liệt kê những người đồng ý là chồng của , sau đó còn mạnh mẽ lôi kéo tay , từng bước từng bước đến xung quanh hỏi, cho đến khi hỏi hết những người hàng xóm quen biết, mới bằng lòng bỏ qua.

      Trầm Mặc Trần vô cùng buồn bực suy nghĩ, vì cái gì ràng là người trong cuộc, nhưng lại chút quyền lựa chọn nào.

      “Trầm Mặc Trần!” giọng trẻ con thanh thúy truyền từ phía sau vọng lại.

      Hai người bọn họ đồng thời xoay người lại nhìn, chỉ thấy Hồ Ngọc Thành đeo cặp sách lưng hồng hộc chạy về phía bọn họ.

      “Mình hôm nay cùng với hai người, mình muốn qua nhà bà nội.” nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Trầm Mặc Trần, lập tức giải thích .

      “À.” Trầm Mặc Trần thản nhiên gật đầu.

      Vốn nhà của Hồ Ngọc Thành trái hướng với nhà của bọn họ, chẳng qua đúng lúc nhà bà nội của Hồ Ngọc Thành lại ở cùng khu vực, chỉ cách con đường, như vậy là có thể tiện đường chung.

      Hồ Ngọc Thành vẻ mặt cười hì hì ở bên cạnh Đào Tử, vô cùng hữu hảo hỏi: “Bạn học này, em là học sinh mới tới sao?”

      Đào Tử liếc mắt đánh giá Hồ Ngọc Thành cái, phát chính là nam sinh lúc sáng mình ngồi vào chỗ ngồi của , vì thế gật gật đầu, giọng : “Đúng vậy, em là Tô Đào học sinh lớp hai năm nhất.”

      “À à, là bạn ngồi cùng bàn với Trầm Mặc Trần, tên là Hồ Ngọc Thành.”

      “À.” Đào Tử nhìn gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu, liền tiếp tục kéo cánh tay của Trầm Mặc Trần hỏi: “Chồng ơi, hôm nay chúng ta ăn cái gì?”

      Trầm Mặc Trần quay đầu, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Đào Tử, khuôn mặt nhắn trắng nõn phấn nộn, đôi môi nhắn hồng nhuận, mái tóc đuôi ngựa lắc lư theo từng bước của , nhíu mày : “Bài tập hôm nay em làm xong?”

      “Vẫn chưa.”

      “Ba chưa làm xong bài tập thể ăn cơm .”

      “A?” Khuôn mặt nhắn của Đào Tử lập tức lộ ra vẻ suy sụp.

      Vẻ mặt của Hồ Ngọc Thành bi thương nhìn Trầm Mặc Trần, ánh mắt oán niệm kia có lúc nào truyền đến: Cậu chẳng phải cậu phải là chồng của em ấy sao.......?

      Trầm Mặc Trần nhìn lướt qua Hồ Ngọc Thành, lại nhìn thoáng qua Đào Tử ở bên người, thuận miệng : “Mình có thừa nhận.”

      “Hửm? Thừa nhận cái gì?” Đào Tử gãi gãi đầu, nghĩ ra vì sao lại đột nhiên ra câu như vậy.
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi12 others thích bài này.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chính thức lọt hố:th_83: , ta in dấu răng chỗ này nhé:th_20:

    4. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 15: ấy là chồng em (5)

      Đột nhiên Hồ Ngọc Thành lại giống như con cá được thả về nước, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, chạy nhanh giữ chặt lấy cánh tay của Đào Tử, cười tủm tỉm : “Bạn học Tô Đào, bộ dạng của em đáng như vậy, bằng làm bạn của ?”

      thể , từ lúc Hồ Ngọc Thành còn như bây giờ thiên phú tán gì sánh kịp.

      “A?” Đào Tử ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Mặc Trần, lại phát mặt có biểu tình gì.

      cam đoan đối xủa với em tốt, có đồ ăn gì ngon hay đồ chơi nào vui, chắc chắn đều cho em trước, nếu như em đồng ý, về sau tiền tiêu vặt của cũng cho em nửa!” Hồ Ngọc Thành thề son thề sắt với Đào Tử.

      “Bạn là gì ?” Ở trong từ điển của Đào Tử, chưa từng có xuất qua từ bạn này, chỉ biết là vợ có nghĩa là con dâu của cha nuôi có nghĩa là Đào Tử.

      “Ừm...... chính là bạn bè nữ tính tốt nhất, em yên tâm, khẳng định phụ trách với em, về sau em trở thành vợ của .” Hồ Ngọc Thành vỗ vỗ ngực, kỳ đối với khái niệm này cũng rất mơ hồ, cũng phải rang cho lắm, chẳng qua đứa trẻ xem truyền hình, thể tránh khỏi thích bắt chước thế giới của người lớn.

      cần.” Đào Tử thực ràng từ chối, cánh tay mũm mĩm đầy thịt ôm chặt lấy cánh tay của Trầm Mặc Trần : “ ấy là chồng em, người khác phải.”

      Được rồi, tuy rằng thể vì sao, nhưng Trầm Mặc Trần đúng là cảm thấy những lời này nghe thực thích.

      “Ai...... Em cần cự tuyện nhanh như vậy, em có thể khảo nghiệm khảo nghiệm a, thấy truyền hình phải còn có thử việc sao?” Vẻ mặt của Hồ Ngọc Thành cam lòng theo hai người bọn họ, ôm tư thế quyết tâm nhất định phải chia rẽ hai người, đường làm vật hi sinh cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, đương nhiên đây là chuyện về sau.

      Học sinh tiểu học được trường học phát triển theo hướng toàn diện đức trí thể mĩ.

      Cho nên ở trong trường học cũng mở rất nhiều lớp năng khiếu, cũng muốn từng ém học sinh phải đăng ký ít nhất lớp năng khiếu.

      Đào Tử cầm phiếu đăng ký mà trường học phát ở phía dưới có liệt kê rất nhiều lớp năng khiếu, từng bước từng bước cẩn thận nghiên cứu, chẳng qua nghiên cứu hơn nửa ngày, lại phát , những chữ kia đúng là nhận thức mình, nhưng bản thân mình lại nhận thức tụi nó.

      Vì thế thừa dịp lúc tan học, liền chạy như điên lên lầu hai, tìm Trầm Mặc Trần.

      “Có chuyện gì?” Trầm Mặc Trần ở cái nhìn vô cùng ai oán của Hồ Ngọc Thành, vô cùng bình tĩnh tới cửa phòng học.

      “Chồng ơi, ở trờ giấy này có rất nhiều chữ mà em biết, chủ nhiệm lớp trước khi tan học phải muốn phiếu đăng ký này.” Vẻ mặt Đào Tử vô cùng đáng thương, đưa tờ phiếu đăng ký ở trong tay mình cho .

      Đừng tưởng rằng Trầm Mặc Trần chỉ học năm thứ hai của tiểu học, những lại có người ba là giáo sư trường đại học, từ lúc còn ở nhà trẻ, trình độ biết chữ muốn đạt đến tiêu chuẩn của học sinh tiểu học năm thứ sáu.

      Đương nhiên, việc mà Đào Tử hứng thú nhất là nhìn chồng của mình, cho nên lúc ấy cũng có nghiêm túc nghe cha nuôi dạy hai người biết chữ.

      “Em thích làm gì?” Trầm Mặc Trần cũng có đưa tay nhận lấy tờ phiếu kia, mà là nhìn thoáng qua Đào Tử, thuận miệng hỏi.

      “Ừm...... Hình như cũng thích cái gì.” Đào Tử nghiêng đầu, nhìn bầu trời xanh ở bên ngoài hành lang, “Nhưng mà thầy thể học lớp năng khiếu, đúng rồi, học lớp năng khiếu nào?”

      ?” Trầm Mặc Trần nhíu mày, thản nhiên trả lời: “Lớp mỹ thuật tạo hình.”
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi14 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @lovesu 1 tháng ko ra chương mới rồi nhé bạn, hết ngày 27/11 mà bạn vẫn có chương mới mình làm theo luật. THân!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :