1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngốc nghếch và Phúc hắc: Hoan hỉ tiểu oan gia - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. FangYu69

      FangYu69 Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      851
      Ôi ôi Đào Tử háo sắc quá thôi. Cơ mà ta thích. Editor cố lên nha. Hức nhưng mà sao truyện nhiều chương vậy chứ >.<
      lovesu thích bài này.

    2. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 6: Đôi oan gia (6)

      Nhà trẻ được chia thành lớp , lớp mầm, lớp chồi và lớp lá.

      Lớp và lớp mầm ở lầu , lớp chồi và lớp lá ở lầu hai.

      giáo dẫn Đào Tử đến lớp lên tiếng chào với giáo khác, tán gẫu hai câu, vừa quay đầu, thấy Đào Tử đâu hết.


      Sợ tới mức hồn của giáo kia đều bay mất, chạy nhanh lôi kéo giáo cùng chuyện, khắp nhà trẻ tìm người.

      Cuối cùng, các nhìn thấy ở trong phòng học của lớp mầm, Đào Tử ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh Trầm Mặc Trần.

      “Tô Đào, tạo sao em lại chạy đến đây, mau cùng trở về.” Chủ nhiệm lớp của Đào Tử nắm lấy bàn tay mềm nhũn bé của , tính dắt trở về lớp .


      nghĩ tới Đào Tử ôm chặt thắt lưng của Trầm Mặc Trần, khóc lớn : “Em cần, em cần, em muốn cùng chỗ với chồng em.”

      Hai giáo nhìn nhau, nhịn chút, vẫn là tiếp tục nhịn được,“Xì” tiếng bật cười, cúi người xuống đùa với Tô Đào : “Bạn , em có biết chồng là gì ?”

      “Đương nhiên biết!” Đào Tử giơ lên khuôn mặt ngọt ngào nhắn lên, dùng đôi mắt to tròn đen láy, nhìn hai giáo ở trước mặt, lớn tiếng : “Chồng chính là dùng để hôn.”


      xong, hai tay lại bưng lấy mặt của Trầm Mặc Trần, lần này chính xác hôn vào cái miệng nhắn của .

      Trầm Mặc Trần lại ngây ngẩn cả người.

      Khuôn mặt tuấn tú nhắn, trắng trẻo nhuộm tầng hồng, sau đó lại biến thành màu đen, căm tức nhìn Đào Tử nửa ngày, rốt cục lớn tiếng : “Ai là chồng của em!!”

      , , chính là !” Đào Tử khoác lấy cánh tay bé của Trầm Mặc Trần, còn vô cùng nghiêm túc nhìn hai giáo : “Ba mẹ em, cha nuôi mẹ nuôi, đều ấy là chồng em.”

      Ơ...... Hai giáo xấu hổ......

      Người bạn này, giáo dục của nhà của em có vấn đề gì sao......

      Nhìn nhìn lại chuyền về phía bạn Trầm Mặc Trần thường có biểu tình gì, cũng thích chuyện, lúc này thế nhưng mặt lại lên vẻ phẫn nộ khó có được, còn mang theo chút thẹn thùng, giáo khỏi đảo hai con mắt, cười tủm tỉm nắm lấy bàn tay bé của Đào Tử : “Nếu như vậy, em cũng vào học lớp mầm với Trầm Mặc Trần , có người để chăm sóc cũng tốt, sang năm em học lại lớp mầm là được.”

      Dù sao cũng là hiệu trưởng tìm cách nhét vào, ở lớp nào cũng sao cả, chỉ cần có người trông là được.

      Đào Tử vô cùng vui vẻ gật đầu, buông cánh tay của Trầm Mặc Trần ra vừa nhún vừa nhảy.


      Vì thế bạn Đào Tử của chúng ta dù mới hai tuổi, học cùng đám bọn bốn tuổi, cùng nhau bắt đầu kiếp sống nhà trẻ của .

      Phải biết rằng, đứa càng , khoảng cách về tuổi lại càng ràng.

      Đào Tử chỉ cao có tám mươi cm, đứng giữa đám đứa cao mét, hầu như đều lùn hơn người khác cái đầu.

      Cũng may Trầm Mặc Trần cũng phải đứa thích vận động, tan học thà ngồi xem liên hoàn họa*, hoặc lại lấy màu nước vẽ bậy ở giấy chút, Đào Tử ngồi ở bên cạnh cũng là phải là điều bất ngờ gì.

      Chính là đáng tiếc cho nhiều bé ở lớp học thích Trầm Mặc Trần, vốn rất khó để tiếp cận Trầm Mặc Trần , bình thường chuyện với đều bị bỏ qua bên quan tâm, cố tình từ sau khi Đào Tử đến đây, mỗi ngày đều quấn lấy Trầm Mặc Trần, mà Trầm Mặc Trần luôn luôn thích chuyện, mặt chút thay đổi, thế nhưng ngẫu nhiên cùng Đào Tử vài câu, hoặc lộ ra nụ cười khó có.

      Liên hoàn họa: là loại hình kể chuyện theo tranh vẽ đặc trưng của Trung Quốc. Các câu truyện mang tính lịch sử, thần thánh được thể theo lối tranh liên hoàn giúp người đọc phần nào mường tượng được về cốt cách nhân vật, khung cảnh xã hội, thiên nhiên và con người trong những giai đoạn của lịch sử Trung Quốc.


      Chương 7: Đôi oan gia (7)

      Nếu các bé trong lớp biết những câu mà Trầm Mặc Trần với Đào Tử, nhiều nhất chính là: “Ăn ớt xanh giùm .” Hoặc là “Ăn cà rốt giùm .” Nếu biết, phỏng chừng cũng tức giận đến như vậy.

      Đúng vậy, các bé trong lớp học của Trầm Mặc Trần, phẫn nộ rồi.

      Cho nên , người phụ nữ vô luận bao nhiêu tuổi, ghen đúng là thiên tính.


      Cho nên thừa dịp Trầm Mặc Trần WC, nhóm bé vây quanh Đào Tử, mỗi người đều cao hơn Đào Tử gần cái đầu, mặt các bé đều lên vẻ căm tức, nhìn Đào Tử : “Mày cách Trầm Mặc Trần xa chút!”

      “Tại sao?” Đào Tử ngang ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ.


      “Mày là cái gì mà suốt ngày cứ quấn quít lấy cậu ấy.”

      ấy là chồng của em......” Đào Tử kiêu ngạo mà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn các bé ở xung quanh cái, sau đó lại để ý đến bọn họ nữa, tiếp tục cầm màu nước của Trầm Mặc Trần vẽ vẽ lên giấy.

      “Mày biết chồng là cái gì sao?” đám bạn với tiếng trẻ con, tụ tập cùng chỗ thảo luận vấn đề này.

      “Em đương nhiên là biết, chính là cho các chị.” thể , bạn Đào Tử từ lúc còn , thể khí thế của vợ chính.

      “Hừ, mày chính là biết nên mới thế.” biết là bé nào ra tay đẩy Đào Tử trước, sau đó lại có rất nhiều cách tay bé mũm mĩm đưa ra, cậu lần tớ lần cứ thể đẩy Đào Tử.


      Đáng thương bạn học Đào Tử của chúng ta có thân hình bé bị bọn họ vây quanh, căn bản ngay cả thân hình cũng ai nhìn thấy, chỉ có thể ngã về phía đông chút, nghiêng về phía tây chút, rất nhanh ngay cả đứng cũng đứng vững.

      “Mấy người làm cái gì?”

      Đám bé vây quanh, nghe được thanh liền quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trầm Mặc Trần luôn luôn thích chuyện đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn bọn họ.

      Trong nháy mắt, khí thế của mọi người đều giảm xuống.

      “Ô ô......” Đào Tử nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trầm Mặc Trần vẻ mặt hung dữ đứng ở trước mặt, tội nghiệp nhìn .

      Mái tóc của rối bời, quần áo lại nhăn nhún lại, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn mềm mại nhắn, đôi mắt mộng nước to tròn, vô cùng có bộ dáng của người bị hại.

      Trầm Mặc Trần nhíu mày, đến trước mặt , lôi kéo tay , vẻ mặt hung ác nhìn nhóm bé ở xung quanh : “Về sau ai dám khi dễ em ấy, tôi để ý đến người đó.”

      thể , lời uy hiếp lúc đó đối với đám , hồn nhiên đáng kia rất có hiệu quả, nhóm bé kia khi nghe thấy Trầm Mặc Trần để ý đến bọn họ, đều nhanh chóng lập tức giải tán, sợ nếu ở lại lâu quá, bị Trầm Mặc Trần nhớ kỹ, về sau đối đãi với chính mình như khí.


      Bất quá bọn họ cũng suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ các bé có khi dễ Đào Tử hay , Trầm Mặc Trần cũng để ý đến bọn họ.

      Quay đầu nhìn thoáng qua mái tóc lộn xộn của Đào Tử, Trầm Mặc Trần về phía sau của , ra lệnh cho : “Ngồi xuống.”

      Đào Tử ngoan ngoãn ngồi ở ghế.

      Trầm Mặc Trần xít lại gần, cẩn thận đem những lọng tóc rối của từng bước nhàng gỡ ra, hôm nay mẹ Đào Tử cột mái tóc của Đào Tử giống như các bé ở Tân Cương, thô sơ giản lược.

      Đào Tử cũng gì, cười tủm tỉm ngồi ở ghế, hưởng thụ chủ động khó có được của Trầm Mặc Trần.


      Ngày hôm sau, Đào Tử lập tức biến thành bạn được toàn bộ lớp mầm hoan nghênh nhất.

      Đây là chỗ đơn giản trong tư duy của trẻ em.


      Nếu Trầm Mặc Trần ai khi dễ để ý đến người đó, vậy ngược lại phải là ai đối với tốt, để ý đến người đó sao?
      ThiênMinh, ly sắc, Nhược Vân15 others thích bài này.

    3. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 8: Đôi oan gia (8 )

      Vì thế đám bạn học lại vây quanh Đào Tử, chẳng qua lần này, trong tay của mỗi người đều cầm ít đồ muốn tặng cho .

      Có thức ăn, có đùa giỡn, còn có ít đồ chơi mới tinh.


      Mỗi người đều nghĩ chỉ cần trở thành bạn của Đào Tử, Trầm Mặc Trần chuyện với mình, cho nên càng ngừng lấy lòng Đào Tử.

      Đào Tử chớp chớp mắt, nhìn bọn họ lâu, rốt cục vươn bàn tay bé, vô cùng vui vẻ nhận quà tặng của mọi người.

      thể tiếp, từ thời điểm đó bắt đầu, Trầm Mặc Trần có thiên phú dựa vào mị lực của mình nuôi sống vợ.

      Thể nghiệm ở lại nhà trẻ ra chỉ có tuần ngắn ngủi, dù sao cũng đều là những đứa trẻ vừa mới rời nhà đến trường, thời gian rời xa cha mẹ quá dài, khó tránh khỏi bắt đầu nhớ nhung cha mẹ của mình.

      Đào Tử bởi vì tuổi nhất, mỗi ngày đều là giáo sư Trầm lái xe đạp đưa đến nhà trẻ, tan học lại chở về nhà.

      Trầm Mặc Trần coi như có thể mỗi ngày nhìn đến ba của mình, so sánh với những bạn khác, cảm giác nhớ nhung người nhà cũng cần thiết phải có.


      Cho nên giờ phút này, Đào Tử và Trầm Mặc Trần ngồi giữa đám trẻ con gào khóc thảm thiết, có vẻ vô cùng bình tĩnh, vừa ầm ĩ cũng nháo, nhưng như thế lại vô cùng có tướng vợ chồng.

      Trầm Mặc Trần nghe tiếng kêu rên ở xung quanh, cùng với tiếng khóc chói tai, quả thực làm cho có cách nào tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh, khỏi quay đầu nhìn về phía Đào Tử ở bên cạnh cũng có vẻ mặt bình tĩnh giống như vậy, nhíu mày : “Bọn họ ầm ĩ muốn chết, em lúc trước cũng khóc giống như bọn họ vậy.”

      “Hả?” Đào Tử hiểu ngẩng đầu nhìn , làm sao có khả năng nhớ những chuyện lúc mới sinh ra.


      “Khi khóc cũng xấu giống như bọn họ.” Trầm Mặc Trần lưu tình chút nào .

      rất xấu sao?” Dù sao cũng là , luôn luôn để ý đến hình tượng của mình.

      “Ừm......” Trầm Mặc Trần cau mày tinh tế nhớ lại chút, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn xung quanh cái, lắc đầu : “, bọn họ so với em xấu hơn chút.”

      “À.” Đào Tử chớp chớp đôi mắt ngọt ngào, cũng theo đó nhìn bốn phía xung quanh chút, trong lòng thầm đánh giá đám bạn khóc, gật đầu : “Vậy Đào Tử cũng tính là xấu.”

      “......”

      Chủ nhiệm lớp mầm bận rộn chân tay luống cuống, an ủi đứa bé này đến đứa bé khác, vất vả mới khiến cho đám yên tĩnh lại, rốt cục thở dài nhõm hơi.

      Vừa vặn lúc này, Trầm Mặc Trần lớn tiếng : “Hôm nay ba và mẹ em tới đón.”


      Đám vừa mới yên tĩnh lại, nghe thấy những lời này, đều nghĩ rằng Trầm Mặc Trần đến mình, lập tức khống chế được, bắt đầu gào khóc.

      giáo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Trầm Mặc Trần, chuẩn bị qua kêu cần lung tung.

      Chợt nghe thấy Đào Tử lớn tiếng trả lời: “Đúng vậy, ba nuôi bọn họ phải ra ngoài, trong nhà có người, bảo em hôm nay đến nhà .”

      Chính là những lời này bị tiếng khóc của bọn áp , nhưng giáo vẫn có thể nghe thấy được, như thế xem ra Trầm Mặc Trần cũng phải cố ý quấy rối, haiz, sâu thở dài hơi, giáo nhận mệnh lại bắt đầu an ủi từng đứa .

      Hôm nay là thứ sáu, bên ngoài nhà trẻ phụ huynh sớm đứng đầy chờ đợi, dù sao bây giờ đều là con , bọn vẫn là lần đầu tiên rời xa cha mẹ của mình thời gian lâu như vậy, đám trẻ nhớ nhung cha mẹ, ngay cả đám người lớn, cũng vô cùng nhớ cục cưng của mình, vì thế trong tay ai cũng mang theo đồ ngon, nhón chân nhìn về phía vườn trẻ.

      Chương 9: Đôi oan gia (9)

      Tiếng chuông tan học vang lên, từng bạn xếp thành hàng ngũ ngay ngắn được giáo dắt ra cổng nhà trẻ, vừa nhìn thấy ba mẹ ông nội bà nội mình đứng ở ngoài cửa chờ, hàng ngũ ngay tức khắc liền trở nên rối loạn, thành hình.

      đám trẻ giơ hai tay vội vàng chạy về phía phụ huynh của mình, sau khi được người lớn ôm vào lòng, càng ngừng làm nũng: “Con muốn ăn cái này, con muốn ăn cái kia, con muốn ôm .”


      Mỗi cầu của bọn trẻ đều được đáp ứng, đám người lớn đứng đợi ở trước cửa nhà trẻ rốt cục chậm rãi tản .

      Trầm Mặc Trần và Đào Tử nắm tay chậm rãi về phía cổng nhà trẻ.

      khuôn mặt tròn tròn ở phía trước, vóc dáng so với bé trai ở phía sau hơn cái đầu, nhưng vẻ mặt sáng lạn tươi cười, giống nhau trong tay nắm chặt toàn bộ thế giới của mình.

      Bé trai ở phía sau mi thanh mục tú*, bộ dáng tình nguyện, lông mi gắt gao nhăn lại, như muốn vùng khỏi tay , nhưng do dự nửa ngày, vẫn như cũ tùy ý để nắm.


      Đào Tử ngẩng đầu nhìn về phía cổng, liếc mắt cái liền nhìn thấy cha nuôi và mẹ nuôi đứng ở gốc cây cách đó xa, cười tủm tỉm nhìn về phía bọn họ.

      Lúc này liền lôi Trầm Mặc Trần nhảy chân sao về phía bọn họ.

      Đây phải lần đầu tiên, Đào Tử ở lại nhà Trầm Mặc Trần. Trước kia khi ba mẹ Đào Tử công tác, liền thường xuyên gửi Đào Tử ở nhà của , mỗi khi đến lúc này, Đào Tử đều vô cùng vui vẻ, bởi vì rốt cục cần cùng Trầm Mặc Trần tách ra, lại có thể ôm cùng nhau ngủ.

      Chẳng qua Đào Tử vui vẻ, nhưng Trầm Mặc Trần cao hứng được. Bởi vì tư thế ngủ của Đào Tử lời khó hết, quan trọng hơn là, nếu Trầm Mặc Trần ôm ngủ, giống như con bạch tuộc, quấn chặt lấy .


      biết đây là lần thứ mấy, Trầm Mặc Trần thừa dịp ngủ say, nghĩ hết mọi biện pháp đem tay và chân của quấn lấ người mình lấy ra, sau đó đem cánh tay của mình rút về, nhưng là, mỗi lần đến lúc này, Đào Tử ngủ đột nhiên khóc lên, sau đó đánh thức ba Trầm và mẹ Trầm.

      Loại thời điểm này, Trầm Mặc Trần chỉ có thể giả bộ ngủ.

      Ngay từ đầu Nguyệt Vi còn biết Đào Tử xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đem ôm lấy dỗ dành, sau lại phát được, dứt khoát trực tiếp ôm , để về phía người của Trầm Mặc Trần, tiếng khóc lập tức liền ngừng, chỉ còn lại Trầm Mặc Trần buồn bực nằm ở giường, cảm thấy chính mình sắp bị Đào Tử đè chết.

      tóm lại, ở trong mắt của Trầm Mặc Trần khi còn , Đào Tử là cái tồn tại vô cùng phiền toái, như thế nào đuổi cái đuổi này cũng được.

      Đào Tử theo Trầm Mặc Trần đường từ lớp mầm lên lớp chồi lại tới lớp lá.

      Rốt cục Trầm Mặc Trần bảy tuổi, có thể học tiểu học.

      Cánh cửa trường iiểu học cũng dễ tiến vào như nhà trẻ, lúc đó chỉ mới Đào Tử mới năm tuổi, hiệu trưởng trường tiểu học thế nào cũng chịu nhận nàng. Đào Tử ở nhà nước mắt lưng tròng khóc vài ngày, trông mong nhìn ba mẹ , lại chỉ có thể ngoan ngoãn mỗi ngày nhà trẻ.

      Trầm Mặc Trần rốt cục thoát khỏi cái đuôi hay theo , trong lòng vô cùng vui vẻ.

      Mi thanh mục tú: là chỉ lông mày thanh mảnh, nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.

    4. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 10: Đôi oan gia (10)

      Nhưng là vui vẻ được vài ngày, lại bắt đầu mất hứng.

      Vì sao??

      Bởi vì các nữ sinh trong lớp tiểu học, còn phiền phức hơn Đào Tử.

      Ít nhất Đào Tử ở trước mặt vô cùng ngoan ngoãn, lúc bận, Đào Tử chính là chuyên chú ở bên nhìn, hoặc tự mình chơi. Mà các nữ sinh ở lớp học của , lại vô cùng thích thú cầm sách giáo khoa tới hỏi đủ kiểu loại vấn đề.

      “Bạn học Trầm Mặc Trần, bạn có biết chín mươi chín cộng thêm chín mươi chín là bằng bao nhiêu ?”

      “Trầm Mặc Trần, bạn có biết ba mươi chia cho năm bằng bao nhiêu ?”

      “Trầm Mặc Trần, chữ này đọc như thế nào a, bạn có thể cho mình biết ?”

      Những vấn đề ngu ngốc hoặc dễ dàng như thế, ngừng vờn quanh bố phía Trầm Mặc Trần, cảm thấy đầu của mình rất nhanh trở nên lớn hơn.


      Buổi chiều tan học hôm đó, mình đường, bỗng nhiên liền phát bóng lưng đeo cặp sách với cái váy hoa màu hồng ở phía trước thoạt nhìn có chút quen mắt, ba bước biến thành hai bước chạy lên liền nhìn thấy, đúng là Đào Tử.

      “Tại sao em lại mình như thế này?” Trầm Mặc Trần nhíu mày, đưa tay cầm lấy cặp sách lưng của Đào Tử, bên trong rất , lẽ ra nhà trẻ cầm đem theo sách, phỏng chừng ở bên trong cặp sách đựng áo khoác và cái bình nước của .


      Đào Tử ngẩng đầu lên nhìn về phía bên cạnh, nhìn thấy Trầm Mặc Trần, lập tức khuôn mặt nhắn trắng nõn nở hoa, liền vô cùng thân thiết ôm cánh tay của : “Ba mẹ em lại công tác, cha nuôi hôm nay ông phải đến tỉnh tham gia trận đấu gì đó, thể tới đón em, lẽ ra để cho em ở lại nhà trẻ, nhưng mà em cảm thấy em biết đường về, cho nên vụng trộm chính mình về.”

      Trầm Mặc Trần cau mày nhìn lướt qua hai tay bé của dính cánh tay của mình, suy nghĩ, vẫn tùy ý để lôi kéo.

      Mặt trời chiều ngã về phía tây, hai cái bóng lớn , dọc theo đường cái náo nhiệt, chậm rãi về nhà.

      Về sau nhiệm vụ lớn nhất mỗi ngày của Trầm Mặc Trần -- đến nhà trẻ đưa và đón Đào Tử.

      Mỗi khi lôi kéo tay Đào Tử đến hẻm, nhóm bà cụ ngồi ở trước của hẻm vẻ mặt đầy ý cười nhìn hai người bọn họ, trêu ghẹo : “Ơ, Trần Trần lại cùng học với vợ.”

      Đào Tử mỗi ngày đều cười tủm tỉm vẫy tay với các bà, hô: “Tạm biệt bà Tôn, tạm biệt bà Lí, tạm biệt bà Tống.” bên nắm chặt tay của Trầm Mặc Trần sôi nổi kéo về phía trước.

      bao lâu sau, trong lớp học của Trầm Mặc Trần liền bắt đầu có tin đồn mỗi ngày đưa bạn đến trường, sau đó lại đón bạn tan học.

      Thế là trái tim của đám nữ sinh liền tan vỡ trở thành bột phấn.

      Rốt cục khi Trầm Mặc Trần lên năm thứ hai, Đào Tử mãnh liệt kháng nghị với ba mẹ mình muốn học lớp lá lần thứ ba.

      Mẹ Đào Tử suy nghĩ cũng thấy rất có lý, con của mình lại ngu ngốc, ai cũng đều chịu nổi nếu học lớp lá cả ba năm, vì thế trong lòng tính toán lại, tìm giáo sư Trần.

      Có xui gia là giáo sư đại học ra rất tốt, vừa đúng lúc con của hiệu trưởng trường tiểu học thi vào trường cao đẳng, điểm tốt, có nguy cơ thể vào đại học Z, giáo sư Trần sau khi biết được tình huống, vô cùng vội vã chạy tới nhà hiệu trưởng, trước khen ngợi trí thông minh của Đào Tử, lại mãnh liệt cam đoan tuy rằng mới sáu tuổi nhưng khẳng định có thể theo kịp chương trình học của lớp , cuối cùng vô cùng mịt mờ ám chỉ, nếu là Đào Tử có thể học tiểu học, con của hiệu trưởng có thể đến học đại học Z.

      Vì thế, thành giao.

      Chương 11: ấy là chồng của em

      Cứ như vậy, Đào Tử cao hứng vui vẻ theo ba mẹ mua cặp sách mới, cùng nhau học với Trầm Mặc Trần.


      Tiểu học thể so sánh với nhà trẻ, có rất nhiều quy định phải tuân theo.

      Đào Tử đường theo Trầm Mặc Trần vào lớp ba năm thứ hai, lúc chuẩn bị theo vào lớp học, Trầm Mặc Trần đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn , nhíu mày : “Lớp năm nhất ở dưới lầu, còn tầng này đều là lớp của năm thứ hai, em theo lên đây làm gì?”

      “Hả? Em muốn cùng lớp với !” Đào Tử mở lớn đôi mắt to vô tội, lấp lánh nhìn .

      Trầm Mặc Trần quan tâm, xoay người vào phòng học, trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

      Đào Tử đeo cặp sách lưng cũng vào theo.

      Học sinh lớp học nhìn thấy vào, đám mở to đôi mắt tò mò nhìn Đào Tử, phòng học vốn im lặng, bỗng nhiên liền trở nên ồn ào.


      “Bé đó là ai a?”

      “Vì sao em ấy lại cùng nhau đến trường với Trầm Mặc Trần?”

      “Bé này như thế nào lại vào lớp của chúng ta?”

      Đào Tử quan tâm đến những lời nghị luận, bước nhanh đến bên cạnh Trầm Mặc Trần, đem cặp sách ở vai xuống, đặt ở bàn của Trầm Mặc Trần, định ngồi xuống, giọng trẻ con trong trẻo vang lên: “Bạn là ai? Vì sao lại ngồi ở chỗ của mình?”

      Đào Tử quay đầu nhìn, chỉ thấy nam sinh đứng ở phía sau mình, cằm nhọn, làn da trắng trẻo, đôi mắt hẹp dài lóe lên nhiều ánh tinh quang.


      “Mình ngồi ở bên cạnh chồng mình, mới phải ngồi chỗ của bạn.” Đào Tử ngẩng khuôn mặt tròn tròn lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nam sinh ở trước mặt.

      “Chồng bạn?” Nam sinh kia “Xì” tiếng bật cười, đôi mắt hẹp dài đánh giá Trầm Mặc Trần ngồi ở chỗ ngồi im lặng đọc sách, đưa tay nắm lấy tóc của Đào Tử, cười nhạo : “Bạn còn như vậy, làm sao có chồng được, phỏng chừng ngay cả chồng là gì cũng biết ?”

      “Ai mình biết!” Đào Tử vẻ mặt phục nhìn .


      Trầm Mặc Trần nghe thấy thanh tranh chấp của hai người, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đào Tử cái, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn nhắn của hơi hơi ửng hồng, hiển nhiên là bộ dáng muốn tranh luận, cúi đầu tự hỏi chút, vạn nhất nếu Đào Tử muốn biểu thị “ Ý nghĩa của chồng”, vậy mình vô cùng mất mặt.

      Trầm Mặc Trần chút hoang mang đứng lên, cằm lấy cặp sách của Đào Tử đặt ở bàn mình, trực tiếp túm lấy lôi ra cửa phòng học.

      “Ơ, ơ, chúng ta muốn đâu a?” Đào Tử tuy rằng có vẻ hơi khó hiểu, bất quá cũng có phản kháng, ngoan ngoãn tùy ý để nắm .

      tới phòng học.”

      cần, em muốn học chung lớp với .” Đào Tử hiểu được ý của , hai tay vội vàng dùng sức giãy.

      Chỉ tiếc Trầm Mặc Trần dù sao cũng lớn hơn hai tuổi, lại là con trai, lực nắm tuy thể so sánh với người lớn, nhưng để đối phó với vẫn là dư dả


      Đào Tử giãy dụa có hiệu quả, đường bị kéo , đến phòng học của năm nhất ở dưới lầu.

      Vừa lúc ở cầu thang, gặp được chủ nhiệm lớp của Đào Tử -- Thầy Dương.

      Thầy Dương là thầy giáo trẻ tuổi, mới tốt nghiệp từ đại học sư phạm bao lâu, liền bị phân đến trường tiểu học này.


      Lúc này ở cầu thang nhìn thấy nam sinh túm lấy cánh tay của nữ sinh , hơn nữa vẻ mặt của nữ sinh kia còn lộ vẻ muốn, nghĩ rằng Đào Tử bị học sinh lớn tuổi hơn khi dễ, vì thế liền lên ý muốn bảo vệ Đào Tử hỏi: “Các em làm cái gì?”
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi16 others thích bài này.

    5. FangYu69

      FangYu69 Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      851
      Bạn ơi hóng chương mới quá à >.<
      lovesu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :