1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngốc nghếch nữ nhân hành phiến ký - Mê Lộ Thu Thiên(38c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36

      Ấm quá, thoái mái quá, ra ngực Mộ Vân Long có thể làm giường nha.

      Co tròn trong lòng của , Đàm Tiểu Hâm giống như khúc gỗ trôi nổi biển, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, cuối cùng có thể nghỉ ngơi .

      Nàng an tâm nhắm hai mắt lại.

      Lâm Kiếm Lan bị biến cố chợt đến chợt này làm cho sững sờ đầu óc.

      Chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vì mạng sống, chuyện gì cũng nguyện ý.

      “Lâm Kiếm Lan, ngươi làm nhiều việc ác, ngươi cho là ngươi còn có mệnh sống sao.” – Mộ Vân Phi thấy huynh trưởng ngồi cuối bàn ôm lấy Đàm Tiểu Hâm hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đối với việc này còn lưu luyến gì, vì thế tự đứng ra giải quyết.

      Nâng bàn tay bé, mềm mà vô lực của Đàm Tiểu Hâm. Mộ Vân Long hận thể đem toàn bộ máu trong cơ thể mình cho nàng.

      “Vị tiểu nương này ngoài mất máu quá nhiều, cũng có gì đáng lo ngại. Chỉ cần bồi bổ tốt thời gian, vấn đề gì.” – lời đại phu vẫn ở trong tai, nhưng mà, hai ngày hai đêm rồi, vì sao nàng còn tỉnh lại.

      Hâm Nhi, nên dùng phương thức này đến trừng phạt ta.

      Đàm Tiểu Hâm giường như ngủ say, khuôn mặt nhắn có chút huyết sắc.

      “Ca ca,huynh nghỉ ngơi , huynh hai ngày hai đêm chợp mắt rồi.” – Mộ Vân Thường chỉ lần khuyên đại ca nghỉ ngơi, nhưng đại ca giống như pho tượng tượng đá, động đậy.

      nàng chết dầm kia, lại tra tấn đại ca, nhất định là như vậy.

      “Đàm Tiểu Hâm, ngươi đứng lên cho ta, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta cho ngươi đánh trăm lần!” – Mộ Vân Thường kích động kéo cái người ngủ ở giường nhúc nhích.

      “Muội làm gì!” – Mộ Vân Long hoàn toàn đoán được muội muội có hành động như thế, Đàm Tiểu Hâm bị nàng kéo người ra.

      Nắm tay muội muội, hai tay hung hăng giữ cánh tay Mộ Vân Thường, cho phép nàng lại có hành động.

      Mà Đàm Tiểu Hâm xui xẻo tự dưng bị người kéo dậy, lại tự dưng mất lực chống đỡ, chỉ có thể ngã về phía sau.

      Chỉ nghe tiếng bịch.

      Mộ gia huynh muội ngừng xô kéo, nhìn lại giường.

      Chỉ thấy khuôn mặt nhắn của Đàm Tiểu Hâm lúc này mơ hồ, lấy tay vỗ vỗ cái gáy, kêu to “Ôi”.

      ra là Mộ Vân Thường trong vô tình, đem Đàm Tiểu Hâm ngủ say “gọi” dậy.

      Nàng cũng ngã lên gối, mà là ngã xuống khung giường.

      Cảm giác đau đớn làm cho nàng thể ngủ say .

      Hai ngày hai đêm qua, nàng cũng có việc gì, đại phu đều đúng, bởi vì quá mệt mỏi, nàng ngủ rất say mà thôi.

      Vỗ đầu, nàng ngồi dậy, nhìn hai người kỳ quái cạnh giường, nàng nhịn được đỡ cái thắt lưng lười biếng, đúng là bộ dáng môt người mới tỉnh mộng.

      “Hai huynh muội các ngươi khiêu vũ à.” – khó hiểu, muốn nhảy ra chỗ khác nhảy, sao lại nhảy ở bên giường của nàng, nàng cũng chưa chết, lên đồng à.

      Liếc mắt xem thường, duỗi hai chân, xuống giường ăn cơm.

      Buông Mộ Vân Thường, kinh ngạc nhìn Đàm Tiểu Hâm giống như hoàn toàn quên mất chuyện cũ.

      “Buông tay, các ngươi ngủ, ở trong phòng ta lên đồng sao.” – Hai huynh muội ngu ngốc.

      “Đàm Tiểu Hâm, ngươi có thể tiếng người hay ……” – Mộ Vân Thường tức giận vì nàng lãng phí si mê của đại ca.

      “Nàng mới tỉnh, muội nên quát nàng!” Mộ Vân Long trong mắt có chút vui.

      Đúng là, nàng mặc kệ, lòng tốt được báo đáp. Mộ Vân Thường dậm dậm chân, lao ra khỏi phòng.

      Đàm Tiểu Hâm ngồi ở bên giường, nhàng đẩy tay Mộ Vân Long ra.

      Định rót chén nước uống, khát muốn chết.

      Mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu choáng váng chân vô lực. Thân mình mềm nhũn, ngã xuống.

      Thấy thế, Mộ Vân Long nhanh chóng đỡ lấy thắt lưng của nàng, ôm nàng vào trong ngực.

      “Ta làm sao vậy.” – bản thân thành yếu ớt bao lâu rồi. Tuy rằng được ôm ấp rất ấm, nhưng đây phải tác phong của nàng.

      “Nàng bị thương. Thực xin lỗi, đều là ta tốt.” – Gắt gao ôm nàng, trong lòng thầm thề, về sau bao giờ tổn thương nàng nữa.

      Ách, Đàm Tiểu Hâm ràng, gì nhìn vẻ mặt thâm tình của đối phương.

      Lời kịch này ở đâu ra đây?


      Chương 37

      Mộ Vân Long chậm rãi ngồi ở bên giường, mà người được ôm hình như có chút kháng cự, mặc kệ , muốn buông tay, vẫn ôm nàng đầu gối như cũ.

      Chậm rãi kể lại tình ngày hôm đó.

      Ah, ra chuyện là như vậy, Đàm Tiểu Hâm nghe câu chuyện của mình. Mộ Vân Long kể đoạn, nàng tất nhiên gật gật cái đầu , tỏ vẻ còn lắng nghe.

      “Thực xin lỗi, đều do ta, phải chăm sóc nàng tốt, kết quả vẫn hại nàng bị thương.” – Mộ Vân Long vẻ mặt bi thương.

      Té xỉu.

      “Ngươi có thể thể ra như vậy được , làm như ta xuống mồ rồi bằng.”

      Nàng là loại người nào, oanh oanh yến yến theo sắp xếp nào, bằng bây giờ ôm vài đống kim nguyên bảo đến, còn thực tế hơn.

      “Ngươi được lung tung.” Định thần nhìn vào mắt của nàng, con ngươi thâm tình của Mộ Vân Long làm cho Đàm Tiểu Hâm có chỗ trốn.

      “Ta đói bụng, ta khát, ngươi vẫn muốn ôm ta như vậy sao.” Đàm Tiểu Hâm sợ cái bộ dạng này của , luôn làm cho nàng bối rối chồng chất.

      “Vậy nàng nằm ngoan giường, ta gọi người làm cho nàng.”

      nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn bông.

      Động tác kia dịu dàng, tay chân kia nhàng, Đàm Tiểu Hâm đành phải phối hợp với vẻ mặt cười khẽ, trong lòng lại mắng lên đến tận trời.

      Đúng là chịu nổi, hại nàng nổi da gà rơi hết ra giường.

      “Muốn ăn cái gì.”

      Choáng váng, lại nữa rồi, hoàn toàn khác giọng bình thường vẫn , nàng là người chết sao, sao lại được hưởng đãi ngộ cao như vậy.

      Hắng giọng trả lời : “Tùy, nhanh chút, đói muốn chết rồi.”

      “Được.” – xong, người biến mất theo gió.

      Đàm Tiểu Hâm thở dài nhõm.

      Trong lòng rất nghi ngờ, Mộ Vân Long uống nhầm thuốc rồi. Hay là trong lòng có quỷ.

      Chẳng lẽ, coi trọng bảo bối gì của nàng.

      Từ từ nhớ lại tình tiết ở Lâm phủ.

      ngờ cảm tình của Tiểu Liên đối với Mộ Vân Long sâu nặng như vậy.

      nghĩ đến nhập thần, lại cảm giác mình lại biết từ khi nào bị Mộ Vân Long vào đỡ lên.

      câu, chỉ cảm thấy động tác của rất dịu dàng.

      nhàng đỡ nàng dậy, còn khoác lên người nàng cái áo lông mềm.

      Ôm thắt lưng của nàng, để nàng nàng nàng……

      Tự nhiên ngồi xuống trước, còn kéo nàng ngồi đùi .

      Khuôn mặt nhắn của Đàm Tiểu Hâm thoáng đỏ bừng.

      Té xỉu.

      cần.

      “Ta muốn ăn cơm.” Đàm Tiểu Hâm biết tiếng của mình từ bao giờ giống tiếng mèo kêu.

      “Ta biết, nàng ngồi người ta, ta cho nàng ăn.” thần sắc tự nhiên, giống như quái nhân là nàng.

      “Ta muốn tự mình ngồi ăn, như thế này, ta ăn được.”

      Lông mao người nàng dựng hết lên.

      Trừ ở giường, có khi cả phòng này tất cả đều làm Đàm Tiểu Hâm nổi da gà .

      Mộ Vân Long còn xem xét chút.

      Nhìn vẻ mặt này của , Đàm Tiểu Hâm chỉ có suy nghĩ trong đầu, đợi cơ thể khôi phục, bàn chân nàng vẫn nên bôi dầu, trốn .

      Mỗi ngày cứ như vậy, ai mà chịu nổi.

      “Tốt lắm, ta ngồi bên cạnh nàng.”

      Cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống.

      Việc duy nhất Đàm Tiểu Hâm có thể làm chính là, ủ rũ mắt, mà trong mắt tất cả đều là lòng trắng ngừng quay cuồng.

      Lúc nàng biết làm phế phẩm hay tự hành động .

      Tất cả động tác đều thừa.

      Ngẳng đầu, Đàm Tiểu Hâm nhìn về phía cửa sổ gần cái bàn.

      Bầu trời đầy sao.

      Nhìn thịt cá phủ kín bàn, trong lòng nàng khỏi có nghi hoặc, chẳng lẽ nàng bị bệnh gì bất trị, mà đây chính là bữa cơm cuối cùng sao. (ôi zời ơi tỷ ơi…..)

      Nếu như vậy, tất cả những thứ quái dị này cũng hề kỳ quái .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38

      Nghĩ đến đây, Đàm Tiểu Hâm hoàn toàn muốn ăn.

      Quay đầu nhìn Mộ Vân Long mắt như đóng đinh người nàng.

      “Ngươi cho cho ta, có phải ta sắp chết rồi .” – thanh của nàng nháy mắt trở nên trầm thấp đáng thương.

      Mộ Vân Long nghe thấy, vừa kỳ quái với phản ứng của nàng, vừa nhàng kéo nàng vào trong lòng.

      Choáng váng.

      Nàng phát có vẻ càng ngày càng thích chiêu này.

      “Làm sao có thể, đại phu nàng chỉ mất máu quá nhiều, điều dưỡng tốt mấy ngày, có việc gì.” ăn ngay .

      Dựa vào, biểu của như là trời sắp sập đến nơi.

      Nàng cũng hiểu được mình cũng đoản mệnh như vậy.

      khi như vậy, mọi người đều khôi phục thái độ bình thường, cố làm ra vẻ điệu đà, nàng chịu nổi .

      Bỏ cánh tay ra, Đàm Tiểu Hâm thoát ra.

      Nhìn bộ dáng nàng ăn uống như hổ, mặt Mộ Vân Long mờ mịt, rốt cục cũng sáng tỏ.

      “Ách!”

      “Ách!”

      “Ách!”

      Ăn quá nhiều, Đàm Tiểu Hâm nấc nửa canh giờ, còn bị Mộ Vân Long rót cho bình nước đầy.

      “Hâm Nhi, ta muốn với nàng chuyện.”

      “Việc ách…… gì” – Ăn uống no đủ, nguyên khí của Đàm Tiểu Hâm khôi phục phân nửa.

      Lúc này ngồi bên cửa sổ nấc cục.

      “Chúng ta thành thân được .” – Mộ Vân Long biết nàng nhất định phản đối. Nàng cũng thương .

      Nghĩ đến việc mình có thể sống cùng này, đây đúng là việc vui mừng. khỏi cười hài lòng.

      được, ta muốn!” Đổi lại là trước đây, nàng khả năng đáp ứng, tình hình bây giờ, nàng mới muốn.

      Mộ gia lão đại kia, lại có xu thế bắt đầu trở nên ẻo lả.

      “Nàng muốn!”

      Lên tiếng hỏi trừ Mộ Vân Long kinh ngạc, còn có Mộ gia huynh muội phá cửa tiến vào.

      “Vì sao?” Quả nhiên là cùng mẹ sinh ra, ba người trăm miệng lời đều.

      Đây cũng là trong những thứ muốn, có đệ đệ muội muội gà mẹ như vậy, cả ngày có việc gì làm phiền nàng.

      “Vì sao, bởi vì, ta muốn thành thân với thái giám.”

      “Thái giám!?” Lại là nam nữ hợp xướng.

      Ngoài việc trừng mắt nhìn, Đàm Tiểu Hâm đành phải mắng thầm trong bụng, huynh muội thối nát.

      Mộ Vân Phi thể nhịn cười nhìn về phía Mộ Vân Long sắc mặt lúc xanh lại trắng rồi lại đỏ, biết có chuyện gì mà nha đầu quái lại gọi là thái giám.

      Chịu đựng bóng lưng hai người khác cười đến run rẩy.

      Mộ Vân Phi tốt tính hỏi người khởi xướng đáp án.

      “Vì sao?”

      Đầu to, lại là thái độ này.

      Ghê rợn .

      “Chính là bộ dạng như vậy của ngươi, ta sợ , ta xin ngươi đừng có như vậy, khôi phục bộ dáng vốn có của ngươi được .”

      hơi tuôn ra những khó chịu trong lòng.

      Bộ dáng như vậy, nàng chịu nổi, vẫn thích bộ dáng tàn khốc của .

      ra cùng bộ da, nếu thay đổi bộ dáng, đúng là thay đổi con người.

      “Bộ dạng gì của ta.” – thấy thái độ sắp phát điên của nàng, Mộ Vân Long lại càng hiểu.

      vẫn là , có thay đổi sao.

      “Chính là bộ dáng ngươi ngày càng ẻo lả.” Nàng thấy vẻ mặt khó hiểu, nàng sắp điên rồi.

      Phụt, thiếu chút nữa nhịn thành nội thương, nghe được ba chữ tên ẻo lả, Mộ Vân Phi rốt cục cười phì ra.

      Oán hận nhìn hai kẻ liên quan trong phòng, Mộ Vân Long tức giận:

      “Hai người các ngươi đến đây làm gì, xem kịch sao, ra ngoài, ra ngoài hết cho ta.” – ngay lập tức đẩy đệ đệ muội muội ra ngoài cửa.

      Đóng cửa lại trong nháy mắt, cúi mắt, nhịn được ý cười. ra nàng quen với dịu dàng của .

      Nhớ tới thần sắc vừa mới phát điên của nàng, đáng .

      Ổn định khuôn mặt tươi cười của mình, quay người lại.

      Ôm chầm lấy còn chưa hết hờn dỗi.

      Gắt gao.

      Vĩnh viễn buông ra.

      Quyết .

      Khuôn mặt nhắn ngẩng lên, trong mắt tất cả đều cảm thấy lẫn lộn, Mộ Vân Long lại uống nhầm thuốc sao.

      Nghi vấn trong lòng nàng, cuối cùng hiểu hết.

      “Tiểu Hâm Nhi, nàng đáng , ta tất cả đều thay đổi. Bởi vì ta sợ mất , cho nên ta biến thành bộ dáng mà nàng thấy bây giờ.”

      Ách, có ý gì nha.

      Đàm Tiểu Hâm vẫn khó hiểu.

      Bị ôm chặt, hai tay bên người hình như chỗ đặt, đành phải ôm lấy thắt lưng .

      Cảm giác bàn tay bé của nàng ôm lấy mình, Mộ Vân Long đáy lòng thấy ấm áp.

      Cảm giác về nha, hạnh phúc.

      Cảm giác về , hạnh phúc.

      Trong phòng ai cũng gì, chỉ im lặng như vậy, lại giống như trôi nổi thứ nhu tình. Vây quanh bọn họ, lấp đầy.

      lâu, thanh trầm thấp của Mộ Vân Long nhè vang lên đầu Đàm Tiểu Hâm.

      “Bởi vì nàng, mới biến thành phải chính mình, nàng nhất định phải quen, chờ ta kích động như thế này, ta trở lại bình thường. Nàng thể rời , biết . Ta nàng.”

      Ba chữ cuối cùng, cảm giác hít hơi, mới ra lời .

      cảm động là gạt người .

      Đàm Tiểu Hâm nghe xong lời cũng rất chấn động, chưa từng có người đối với nàng như vậy, sao, đây là sao. Tuy rằng xác định, nhưng nàng chỉ biết là, giờ phút này bản thân hiểu sao rơi lệ , đây phải thương tâm, mà là loại cảm giác hạnh phúc. Lệ rơi vào trong miệng, nàng thấy ngọt .

      “Nàng khóc.”

      Đàm Tiểu Hâm nhanh chóng đem cúi khuôn mặt nhắn xuống, giấu ở trong lòng .

      Mà Mộ Vân Long giống như cầm trân bảo, nâng khuôn mặt nhắn đỏ bừng của nàng.

      Dán môi lên cái miệng nhắn hiểu phong kia.

      Bắt đầu từ nụ hôn thuần thục, bắt đầu thành người trọn đời quen thuộc, nụ hôn dài đến thiên trường địa cửu, tình bao giờ xa cách.

      Toàn văn hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :