1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngốc nghếch nữ nhân hành phiến ký - Mê Lộ Thu Thiên(38c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30

      Mấy ngày sau, được Mộ Vân Long cẩn thận chăm sóc, Đàm Tiểu Hâm khôi phục sức sống ngày xưa, chỉ có vết sẹo mờ vai làm cho nàng canh cánh trong lòng.

      Năm người ngồi cùng nhau dùng cơm trưa.

      “Vân Phi, đệ xác định đó là nhà của Lâm Kiếm Lan.” – Mộ Vân Long vẻ mặt nghiêm túc nhìn đệ đệ.

      “Điều tra tuyệt đối sai, đó là căn nhà tổ tiên của Lâm Kiếm Lan, bình thường rất ít khi đến, bên trong chỉ có vài nữ quyến.”

      Căn nhà rất yên tĩnh, cơ bản có ai hoạt động ở đây, tìm kiếm vài ngày, cũng tìm được mụ béo mà Đàm Tiểu Hâm nhắc đến, thậm chí hiếm khi thấy gia đinh. Cảnh tượng rất hoang vắng.



      “Nhưng ít ra có thể khẳng định việc này có liên quan đến Lâm Kiếm Lan. Có lẽ là hướng về Phong Vân Bảo.” Mộ Vân Long chỉ đoán được Lâm Kiếm Lan sao lại có thể phát nữ nhân của nhanh như vậy. Xem ra bản thân quá khinh địch.



      “Hôm nay ta đến Xuân Lệ Đường cùng Trần đại nhân bàn việc, buổi tối về dùng cơm.”

      Mộ Vân Long trìu mến nhìn Đàm Tiểu Hâm chuyên tâm xử lý toàn bộ con gà, cũng thèm ngẩng đầu lên.

      “Nàng buổi tối nhớ ăn nhiều cơm, chăm sóc thân thể tốt.”



      “Ha!” – Mộ Vân Phi nghe vậy phát ra tiếng cười kỳ quái. Tiếp đó đùa cợt vị đại tẩu tương lai thèm để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm ăn gà.

      “Nếu nàng chăm sóc tốt quá, ăn sạch Phong Vân Bảo của chúng ta chỉ còn cái khung mất.”

      Toàn bộ gà nướng đều bị nàng ăn sạch chỉ còn khung xương.



      Nghe được lời châm chọc của Vân Phi, Đàm Tiểu Hâm thỏa mãn liếm ngón tay đầy dầu mỡ của mình.

      Khó chịu liếc nhìn Mộ Vân Phi cái.

      “Làm gì mà nhắm vào ta, ăn con gà của ngươi, Phong Vân Bảo liền sập chắc, các ngươi phải được xưng là Tài phú đệ nhất bảo sao.” – đúng là càng có tiền càng keo kiệt, phải chỉ ăn của con gà thôi sao, làm gì mà kêu ca vậy.

      Mộ Vân Long buồn cười vỗ về cái đầu lắc lắc của nàng, Đàm Tiểu Hâm càng thêm khó chịu, mắng:

      “Làm gì, bữa cơm cũng để ta ăn xong sao, lúc đệ đệ quở trách ta, lúc ca ca lại sờ loạn ta, đầu ta lại có đồ ăn, muốn ăn đậu hủ sao? bàn phải bầy đĩa lớn sao!”

      Vừa mới xong, những người khác bàn cười sặc sụa, Mộ Vân Long cười gượng hai tiếng, xấu hổ thu tay về, đúng là nha đầu ngốc hiểu phong tình.



      Mộ Vân Phi câu đánh vỡ cục diện bế tắc bàn ăn.

      “Buổi chiều có thể cần đại tẩu cùng nhị tỷ làm chút việc.”

      Bị gọi là đại tẩu, Đàm Tiểu Hâm thấy quen.

      “Làm gì mà bảo ta cùng nàng ấy.” – Mộ Vân thường vẻ mặt rất tình nguyện, dù sao vẫn thích nàngta.

      “Làm sao, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý chắc.” Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt lại khó chịu.

      ” Ngươi muốn làm việc gì.”

      đệ đệ vì sao sắp xếp hai người nàng cùng chỗ, chẳng lẽ ngại trong nhà còn chưa đủ náo nhiệt sao. Hai người này đại khái là trời sinh đôi đối địch, việc xíu như hạt đậu xanh, cũng có thể ầm ỹ ngày. Tai khó có lúc nào được thanh tịnh.

      “Ta phát kẻ cực kỳ khả nghi, chỉ là thể xác định việc này có liên quan tới nàng hay .” Ngẫu nhiên đường thấy nữ nhân từ kiệu xuống, vào Lâm phủ, cực kỳ giống người.



      “Vậy muốn chúng ta làm gì?”



      “Giả làm ăn mày.”

      “Cái gì! Giả làm ăn mày?” – mọi người đều trừng mắt nhìn Mộ Vân Phi biết định làm cái quỷ gì.



      “Xin thương xót, cho chút tiền mà! Ha ha!” – Đàm Tiểu Hâm giả làm ăn mày nhập vai rất nhanh, khuôn mặt nhắn dùng nhọ nồi trát lên đen thui, cầm cái bát vỡ ngồi đối diện Lâm phủ, hướng về người qua đường mà xin.

      Mà Mộ Vân Thường bên vẻ mặt buồn bực. Mộ Vân Phi chết tiệt, cớ gì bắt nàng làm ăn mày, nha đầu Đàm Tiểu Hâm chết tiệt này còn biết lấy ở đâu ra hai bộ đồ ăn mày vừa thối vừa bẩn. ghê tởm muốn chết.

      Nhìn cái bộ dáng xin tiền của nàng, quá giống, vì thế châm chọc khiêu khích Đàm Tiểu Hâm.

      “Ngươi đúng là được sinh ra làm ăn mày, rất giống nha!”

      Nhìn trong cái bát vỡ có vài đồng tiền, Đàm Tiểu Hâm trong lòng rất vui vẻ, miệng lại đắc ý ,

      “Đương nhiên rồi!” – nhớ ra câu trước đó của Mộ Vân Thường, khó chịu:

      “Sao lại ta là trời sinh ra làm ăn mày, là ngươi mới đúng.” – nha đầu chết tiệt kia chỉ biết xấu nàng, biết rằng hai người bây giờ hợp tác sao.



      làm được còn nhận cái gì, đúng là. Lườm Mộ Vân Thường cái, thèm để ý nàng nữa.



      Đàm Tiểu Hâm nhìn thấy bát đầy, trong lòng thích thú. Đếm đếm, có ít, tồi, hôm nay lại có thêm thu nhập rồi.

      Đột nhiên bóng đen chắn trước mắt các nàng.



      Hai người ngẩng đầu lên, đám ăn mày vây quanh.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31

      “Tiểu tử thối, các ngươi có hiểu quy củ hay , đây là địa bàn của chúng ta, dám cả gan chạy tới đây kiếm ăn, chán sống rồi sao!” – lão ăn mày râu còn dính bánh và nước tương lớn tiếng quát.

      sớm nghe , Cái Bang là thiên hạ đệ nhất Bang, hỏi thăm tin tức bằng đường này, tuyệt đối là đường tắt. Đàm Tiểu Hâm linh quang chợt lóe lên.

      “Lão đại, thực xin lỗi, ta mới vào Bang, hiểu quy củ.” Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt lấy lòng.

      Mà Mộ Vân Thường tránh sang bên thở gấp, thối quá, thối muốn chết. biết Đàm Tiểu Hâm muốn làm cái gì, khó hiểu nhìn nàng.

      biết?!” lão ăn mày tỏ vẻ tin.

      “Lão đại!” Đàm Tiểu Hâm kéo ống tay áo lão ăn mày, kéo vào trong ngõ sau lưng .

      “Làm gì, cái tên tiểu tử này.” – lão ăn mày gạt tay nàng ra, hai tên ăn mày phía sau thấy thế vây quanh, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.

      Đàm Tiểu Hâm hạ thấp thanh : “Lão đại, ta có thứ tốt muốn cống cho ngài!”

      Vừa nghe có đồ tốt, vài tên ăn mày có vẻ tin, nhưng vẻ mặt lại hưng phấn, tự nhiên có người nịnh bợ bọn họ. Bọn họ là ăn mày đó nha.

      ( đời đúng là cái gì cũng có thể xảy ra)

      Theo nàng đến chỗ vắng vẻ. Mà Mộ Vân Thường ngồi ven đường nhận được tiền người ta ném vào bát, vô cùng nổi giận. Khiến cho người qua đường khó hiểu, tên ăn mày nhất định có bệnh, cần tiền, muốn cái gì ở đây vậy.

      Mộ Vân Thường oán hận nghĩ, ta muốn, ta muốn mạng của Mộ Vân Phi.

      Hé rút ra mấy tấm ngân phiếu giữa trưa trước khi Mộ Vân Long đưa cho nàng, nhìn thấy ánh mắt lão ăn mày tỏa sáng, lại thấy hành động của Đàm Tiểu Hâm cực kỳ quái lạ:

      “Tiểu tử, xem ra ngươi rất có tiền, làm gì đến kiếm bát cơm của chúng ta!”

      “Cái này còn phải vì tiếp cận lão đại ngài sao.”

      xong đem ngân phiếu nhét vào tay lão ăn mày, lão ăn mày hợp tình hợp lý, đem ngân phiếu giấu vào trong bụng, mà hai tên ăn mày bên cạnh háo hức nhìn .

      “Tiếp cận ta?” – lão ăn mày càng thêm kỳ quái, “Chẳng lẽ ngươi làm gì ta sao?”

      Lời vừa ra khỏi miệng, Đàm Tiểu Hâm cười ha hả, tiếng cười làm ba cái ăn mày nhìn nhau, da đầu run lên.

      “Lão đại, ngươi và ta thù oán, ngươi lại có tiền cũng phải tuyệt sắc giai nhân, ta làm gì với ngươi.”

      đáng cười, thần thái của bọn họ làm cho Đàm Tiểu Hâm rất muốn cười to. Phải nghiêm túc phải nghiêm túc, miễn cho Mộ Vân Long lại nàng cả ngày có chút đứng đắn.

      Lão ăn mày ngẫm lại, cũng phải, lại hỏi:

      “Vậy ngân phiếu kia phải tặng cho ta rồi.” – thiên hạ tuyệt đối có bữa cơm nào miễn phí.

      “Thông minh, ta đúng là có việc muốn thỉnh giáo lão đại.”

      Lớn đến tuổi này rồi, cho tới bây giờ còn chưa có ai khen thông minh, lão ăn mày trong lòng kích động kêu lên, hơn nữa tiểu tử này mở miệng câu lão đại, có lễ phép, còn muốn thỉnh giáo , ngày thường có ai để mắt đến tên ăn mày đâu.

      , chỉ cần trong năng lực của ta, nhất định làm ngươi vừa lòng.” – tri khó gặp nha.

      “Lão đại chắc cũng biết chuyện về Võ lâm minh chủ mới nhậm chức chứ.” Đàm Tiểu Hâm quanh co lòng vòng, trắng ra.

      “Ngươi muốn Lâm Kiếm Lan.” – tiểu tử này xem ra phải kẻ đầu đường xó chợ, ngay cả người muốn hỏi thăm cũng là nhân vật đứng đầu võ lâm.

      Thấy lão ăn mày sau lúc lâu hé răng, nghĩ rằng bọn họ có điều lo lắng.

      “Lão đại, ngươi cần lo lắng, kỳ ta là người được giang hồ gọi Vô Ảnh Thủ thám tử tin tức đời.” – thấy nhóm ăn mày vẻ mặt mờ mịt, ngừng lại hỏi:

      “Vô Ảnh Thủ, biết .”

      Lão ăn mày ngơ ngác lắc lắc đầu.

      “Aiz, các ngươi kiến thức quá nông cạn, đáng nuối.”

      Lão ăn mày sợ Đàm Tiểu Hâm khinh thường mình, gấp gáp :

      “Có ấn tượng, có chút ấn tượng, các ngươi xem có đúng hả?” – dứt lời lập tức quay đầu nháy mắt với hai kẻ kia.

      Hai người hiểu ý, liên tục gật đầu:

      ” Đúng, đúng, chúng ta đều biết, đúng là có nhân vật này.”

      Đàm Tiểu Hâm cười thầm, có ấn tượng cái rắm, ta tiện mồm bừa, các ngươi cũng có ấn tượng, giang hồ cơ bản vốn có cái tên này.

      Tiếp theo lại nghiêm mặt :

      “Ta phụng mệnh đến điều tra Lâm Kiếm Lan có làm việc gì xằng bậy , để có thể giải thích với người trong giang hồ.” – lời trung lập, làm cho người ta cảm thấy nàng có ý đồ chân chính.

      ra là thế ” – chỉ cần bắt làm chuyện nguy hiểm, tìm hiểu tin tức gì, cũng dễ làm.

      “Ngươi muốn tra cái gì?” – lão ăn mày rất tin tưởng hoàn thành nhiệm vụ của tri kỷ.

      Đàm Tiểu Hâm quay đầu nhìn ngõ hẻm, hình như Mộ Vân Thường kiếm ăn tốt lắm, xin tiền đến mức vui vẻ mặt mày ra kìa. Nha đầu kia đại khái cũng thành ăn mày rồi đó thôi.

      Giảng gải với lão ăn mày xong, lão ăn mày vỗ ngực:

      “Tiểu huynh đệ, lão hủ thấy ngươi rất tốt, vô luận như thế nào, việc này nhất định giúp ngươi làm tốt, ba ngày sau, chúng ta gặp nhau ở đây .” – dứt lời, ba người theo đầu khác trong ngõ rời .

      “Đại gia, cho ít mà.” – Mộ Vân Thường giơ cái bát vỡ ra. Đàm Tiểu Hâm thầm buồn cười, quyết tâm trêu đùa nàng phen.

      Hắng giọng :

      “Con nhóc, ngủ với đại gia đêm , đại gia cho ngươi cái đại hồng bao.”

      Cả gan đùa giỡn bổn tiểu thư, Mộ Vân Thường lập tức đứng dậy, tức giận muốn đánh cho người vừa trận, vung cái tát về người đó.

      Ai ngờ, tay của nàng lại bị bắt lại.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32

      “Là ngươi!” – thấy người đến dĩ nhiên là nha đầu thối Đàm Tiểu Hâm, Mộ Vân Thường vung quyền, Đàm Tiểu Hâm xoay thân bỏ chạy.

      Vì thế hai tên ăn mày thối đuổi đánh nhau đường cái người đến người náo nhiệt. Người qua đường đều tránh ra, công tử bị Mộ Vân Thường cẩn thận đụng phải chút, mở miệng mắng:

      “Tên ăn xin chết tiệt, chán sống sao, dám đụng vào người bổn đại gia. Muốn chết à!” – công tử ca cố ý mắng chửi quần áo cũng có bẩn.

      Đàm Tiểu Hâm đuổi vui vẻ nghe thấy có người mắng các nàng, dừng bước lại, phục đáp trả.

      ” Công tử heo kia, vậy phiền ngài lôi cục phân thối ra , để chúng ta tìm chút.” – Mộ Vân Thường dừng lại gấp đụng vào người Đàm Tiểu Hâm, thấy nàng cãi nhau với tên nam tử trẻ tuổi mập mạp, cũng tự chủ đứng bên nàng đệm vào.

      “Đúng vậy, ta là thấy người ngài có phân, cho nên mới va vào đó.” – lời thô tục đường đường từ miệng Mộ gia nhị tiểu thư ra, lại là lần đầu tiên phá lệ, có điều tiểu thư nàng chút cũng để ý, cảm giác rất tự nhiên.

      Hai cái tên ăn mày chết bầm này, còn dám kiêu ngạo như thế. Xem ta đánh chết các ngươi, vừa nghĩ vừa xông lên. chân đá Đàm Tiểu Hâm, mà Đàm Tiểu Hâm linh hoạt lại kéo tay công tử heo dùng sức quăng , công tử heo lại mất cân bằng ngã vào cửa hàng thịt heo.

      “Các ngươi, ngươi……” – công tử heo tức nên lời, ngón tay chỉ vào hai nàng, đột nhiên quát tùy tùng hai bên, “Nhìn cái gì vậy, còn mau lên cho ta.”

      Vì thế đường càng náo nhiệt, chỉ thấy Đàm Tiểu Hâm và Mộ Vân Thường dựa lưng vào nhau, vừa ứng phó người tới, vừa trao đổi ý kiến.

      “Chúng ta cần đánh, phải trốn nhanh.” Đàm Tiểu Hâm thấy người vây xem càng ngày càng nhiều.

      “Vì sao, ta chẳng lẽ còn đánh lại vài tên ngu ngốc này.” – chơi vui quá, ngờ ở chung với Đàm Tiểu Hâm đúng là chơi rất vui, trong lòng từ từ bỏ địch ý với Đàm Tiểu Hâm.

      hưng phấn, nhìn cái bộ dáng tên công tử heo kia ngã vào cửa hàng thịt heo, giống con heo sống, ngờ, trong nháy mắt, vài tên tùy tùng tiến đến.

      Mà Đàm Tiểu Hâm võ công mèo cào cơ bản ứng phó được nhiều người vây đánh như vậy, công tử heo thấy thế, cầm lấy con dao ở cửa hàng thịt nhắm hai nàng mà lao tới.

      chậm, khi đó nhanh, chỉ nghe công tử heo hét thảm tiếng, ngã xuống, mà Đàm Tiểu Hâm và Mộ Vân Thường bị người ôm lấy, phi lên tửu lâu.

      “Ca ca.” – nghĩ tới người ra tay giúp là ca ca, chuyện ở đường, thấy lâu, trong lòng Mộ Vân Thường còn sợ hãi nhìn xuống đất.

      Được bình an đặt xuống đất , bàn có điểm tâm ngon, Đàm Tiểu Hâm quan tâm đến bên bàn, ăn uống nấu nghiến.

      ” Đàm Tiểu Hâm.”

      Mộ Vân Long lần đầu tiên dùng giọng điệu cứng ngắc này gọi tên nàng, miệng đầy điểm tâm, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

      Lúc này mới phát , trong phòng còn có ông già cùng người, xinh đẹp.

      Đây là tình huống gì nha, vẫn hiểu , Mộ Vân Long vô cùng đau đớn kéo nàng đến phía trước cửa sổ,

      “Nàng hôm nay nàng làm cái gì.”

      Điểm tâm đầy miệng mãi mà nuốt trôi, trong miệng lời còn :

      “Làm, làm chân giặt đồ.”

      Mộ Vân Long nhăn mi, nàng cái gì.

      Khó khăn nuốt xuống, quay về bên cạnh bàn, bưng lên chén nước, liền hơi uống sạch cả lá trà. Trong phòng hai người khác vẫn chuyện, chỉ kỳ quái nhìn Mộ Vân Long từ dưới lầu mang lên hai tên ăn mày. biết bọn họ có quan hệ như thế nào.

      Ngồi ra ngồi, ăn ra ăn, đúng là so được với tiểu thư khuê các.

      phải nhiệm vụ mà Vân Phi sắp xếp cho chúng ta sao.” – đúng là nhanh quên, giữa trưa mới , bây giờ lại hỏi nàng.

      giảo hoạt trốn tránh vấn đề chính.

      Mộ Vân Long lặng lẽ, thay đổi giọng điệu,” Ta vừa rồi.”

      Vừa rồi, nhìn dưới lầu, đúng là chỗ đánh nhau, biết rồi còn hỏi ta.

      “Vị nương xinh đẹp kia là ai nha.” Đàm Tiểu Hâm ràng đổi đề tài.

      Mộ Vân Thường lúc này cũng tò mò đánh giá vị nương dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn trước mắt, nhìn ra được chăm sóc vô cùng tốt. Mà vị bên cạnh kia, phải chính là quân cơ Trần đại nhân hôm nay ca ca gặp sao, nương kia lẽ là nữ nhi của . Ca ca phải ở Xuân Lệ Đường sao, nương này tuyệt đối thể đánh đồng với phong trần nữ tử của Xuân Lệ Đường.

      Trần đại nhân mang theo nữ nhi đến gặp ca ca. Trời ạ! Chẳng lẽ là tới làm mai . Nghĩ tới đây, Mộ Vân Thường kinh ngạc nhìn ca ca tức giận nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Hâm, diễn kịch gì vậy.

      Dựa vào tính tình Đàm Tiểu Hâm khi biết chân tướng việc này, nóc cái tửu lâu này chắc bị ném từ lâu. muốn chuồn mất, lại thể báo tin cho nàng. Xem ra sắp xảy ra chuyện. Mộ Vân Thường ngồi cũng được, đứng cũng xong, gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, lại thể biểu ra ngoài, lo chết người được.

      “Tiểu muội tên gọi Trần Ý Như, vị này là lệnh tôn.” – lúc Mộ Vân Long biết trả lời như thế nào, ngờ, nương này tự mình mở miệng, xong còn đến trước mặt Đàm Tiểu Hâm.

      Người đến thiện, người thiện đến. Nhìn thoáng qua, Mộ Vân Thường nháy mắt với nàng, Đàm Tiểu Hâm vẫn dũng cảm ngẩng đầu nghênh chiến.

      vậy nương là khách quý của Mộ gia công tử rồi, còn bị kia là lệnh muội của Mộ công tử.” – Trần Ý Như tự nhiên hào phóng, làm cho cũng là tiểu thư khuê các như Mộ Vân Thường biết nàng muốn gì.

      đôi mắt to thông minh, mũi đáng , cái miệng đào nhắn, nhanh mồm nhanh miệng. Tuy rằng bị bụi đen che đậy tướng mạo sẵn có, vậy sau khi trang điểm nàng nhất định là tuyệt sắc mỹ nhân, bằng , làm sao có thể làm cho Mộ Vân Long sau khi gặp qua nàng lại từ chối lời đề nghị kết hôn của phụ thân. cam lòng, nàng nghĩ đến chủ ý trêu cợt Đàm Tiểu Hâm, cũng có thể phát tiết bất mãn đối với lời cự tuyệt của Mộ Vân Long.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33

      ” Mộ công tử nếu chuyện của chúng ta bàn bạc xong, ta và phụ thân trước.” – dứt lời, ý nhìn Đàm Tiểu Hâm hiểu gì.

      Mộ Vân Long biết trúng kế lịch cung kính tiễn cha con hai người ra cửa.

      “Mộ công tử, nếu ngươi nghĩ xong rồi, vẫn có thể tới tìm ta.” – Trần Ý Như ra cửa ngờ quay người lại tiếng động buông câu quyến rũ Mộ Vân Long.

      “Các ngươi bàn chuyện gì vây.” – mặt Đàm Tiểu Hâm dần dần trở nên xanh mét.

      có việc gì.”

      Việc này với nàng như thế nào được, chẳng lẽ , Trần đại nhân mang nữ nhi tới bàn việc kết hôn, bị cự tuyệt. Sức tưởng tượng của nàng phong phú như vậy, chẳng may tưởng bị lừa, chẳng phải càng tô càng đen sao.

      có gì.” – nàng mới muốn tin, làm sao có thể có việc gì, ràng là có chuyện, hai người trước mặt nàng vừa mới mắt mày lại, Mộ Vân Long chết tiệt, coi nàng là vô hình chắc.

      Nếu bản thân tuân thủ nữ đạo, ah đúng, vậy nam đạo sao, nam đạo, khó chịu. Tóm lại là tên lả lơi ong bướm.

      Mộ Vân Long càng giải thích, Đàm Tiểu Hâm lại càng cho rằng vấn đề này lớn.

      Mộ Vân Thường thừa dịp hai người chú ý tới nàng, chạy trước xuống lầu. Chạy , nhìn mặt hai người lầu đen kịt, nguy hiểm , cũng may chạy trốn nhanh. Nàng có lòng nhắc nhở ông chủ:

      “Ông chủ, tốt nhất đóng cửa sớm chút, bằng tổn thất rất lớn.”

      Dứt lời, mau mau về nhà, an toàn là nhất, tiện thể kêu Mộ Vân Phi tới nhặt xác, biết ai chiến bại.

      kẻ điên, aiz, tên ăn mày kia chạy lên lầu lúc nào.” – ông chủ cơ bản muốn tin lời tên ăn mày, buổi tối kiếm ăn rất tốt, kêu đóng cửa, đúng, nhất định là cửa tiệm nào phái tới quấy rồi, ta trúng kế đâu.

      “Chúng ta quay về thôi, nàng hóa trang như thế này, làm cho người khác thấy kỳ quái.” – người nàng toàn mùi thối rất khó chịu, nhịn được nhăn nhó mặt.

      Ai ngờ lúc này Đàm Tiểu Hâm là thuốc nổ sắp phát hỏa, động tác rất của cũng bị thu vào trong mắt.

      “Ta đương nhiên xứng ở cùng chỗ với ngươi, bộ dạng xấu, lại có dáng người. Ta lại có cầu ngươi!” – cái gì Ý kia, bộ ngực của nàng lớn nha, hơn nữa nàng ràng thấy Mộ Vân Long vụng trộm nhìn người ta rất nhiều lần.

      “Nàng cái gì, ta nàng xấu khi nào.” – khó hiểu, ăn nhầm thuốc sao. Mộ Vân Long trong lời cũng có chút tức giận.

      “Có , vậy ngươi vừa mới rồi nhìn chằm chằm ngực người ta rất lâu.” – cúi đầu nhìn của mình, đúng vậy, bằng phẳng sao, ít nhất lớn hơn , huống chi nàng lớn lên gầy như vậy, nào có thịt để mà lớn chứ.

      “Ta…… Ta nào có!” – tự nhiên như vậy, cũng phải sắc lang, bộ ngực lớn như thế nào, người trong Xuân Lệ Viện bộ ngực so với chậu rủa mặt còn lớn hơn, cũng nhìn khoa trương như vậy, bản thân giống sắc lang. Tổn hại người quá .

      “Ta có, chính là có, ngươi lả lơi ong bướm, biết xấu hổ, chuyên ăn đậu hủ người ta, tên đại sắc lang danh tồn kỳ .” – Đàm Tiểu Hâm hơi mắng đống từ xấu xa, cuối cùng còn cho thêm câu:

      “Hạ lưu dâm đãng lưu manh thối.” (vâng, còn từ gì nữa tỷ….)

      Bị mắng nghẹn lời, ở trong mắt nàng lại xấu xa vậy sao: “Nàng”.

      Mộ Vân Long giơ tay lên, định đánh nàng .

      ngờ được Mộ Vân Long còn muốn đánh nàng, nàng tức giận mà tuyệt vọng kêu lên:

      “Mộ Vân Long ngươi là kẻ dâm ô đê tiện biết xấu hổ.”

      “Chát!” tiếng thanh thanh thúy vang lên ở trong phòng.

      Đàm Tiểu Hâm vỗ khuôn mặt bị đánh rất đau, tin nhìn Mộ Vân Long.

      Mộ Vân Long suy sụp buông tay, vô lực ngồi tựa vào ghế, cũng thèm liếc nhìn nàng cái.

      Nước mắt ấm ức khống chế được mà trào ra.

      Mắt lệ mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mắt. Đàm Tiểu Hâm nhìn xa lạ cúi đầu ngồi chỗ được lời, nghĩ đến hôm qua còn nhu tình như nước, mặc nàng sai sử, mà nay thấy nữ tử khác, lại độc ác cho nàng bạt tai, từ khi sinh ra, chừa từng bị kẻ nào bạt tai, bao gồm cả những ngày khó khăn mới vừa qua. Nhưng sao lại , đánh nàng, động thủ đánh nàng, nàng sao có thể tin tưởng từng nàng, có sao, có lẽ, có lẽ có, có lẽ rồi.

      Ôm miệng sắp khóc rống thất thanh, nàng thất tha thất thểu chạy xuống lầu.
      Chương 34

      Mộ Vân Long sau khi phục hồi tinh thần hoàn toàn tỉnh ngộ, đuổi theo ra ngoài, làm sao còn thấy bóng người, biết nàng lại chạy đâu. Mộ Vân Long hung hăng dùng quyền đánh vào mặt mình. gì nhìn bầu trời đêm tối đen, Hâm Nhi, xin lỗi, trở về , xin nàng.

      Ông chủ quán vừa lau bàn, vừa kỳ quái , hôm nay lũ ăn mày ăn tết sao, tên rồi, từ dưới lầu lại tên chạy trốn. Có tiền uống rượu nha, ngày hôm nay quá tốt. Hy vọng ngày mai có thể kiếm ăn hơn hôm nay.

      Tìm trong thanh mấy lần, đều thấy bóng dáng của nàng, ôm hy vọng cuối cùng trở về Phong Vân Bảo, Hâm Nhi, xin nàng hãy ở đó, nàng ra đón ta được , Mộ Vân Long như thần kinh bước lên cầu thang Phong Vân Bảo.

      “Ca ca, huynh về rồi.” – nhìn phái sau ca ca, sao lại có ai cùng vậy.Hành động của Mộ Vân Thường, làm cho vốn còn tia ánh sáng, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.

      “Vân Thường, Tiểu Hâm trở về chưa.” – vẫn nên hỏi lại chút, nếu, chẳng may.

      “Chưa có về.” – trời ạ, hai người này phải lại ầm ỹ lên đó chứ, Đàm Tiểu Hâm kia cũng là, người còn có thương tích, sao lại chạy mất rồi.

      “Các ngươi lại sao vậy, có phải nàng lại giận dỗi bỏ mất .” – lúc nào cũng tức giận với đại ca, là.

      phải, hôm nay ta đánh nàng.” – khó khăn khi ra mấy chữ này, vốn cho rằng cả đời này xảy ra chuyện gì, mà lại vì nữ nhân cơ bản quan hệ, đánh Hâm Nhi mà si mê như vậy. Quả thực hận thể lập tức giết mình.

      “Huynh làm sao muốn đánh nàng.” – nghe được lời ấy, Mộ Vân Phi ngồi uống rượu ở hành lang đến.

      vậy con mèo bị thương kia nơi nào liếm vết thương rồi. Chỉ cần gặp phải kẻ gian là tốt rồi.

      “Thẹn quá hóa giận, bị ta trúng, tự nhiên dám đánh ta. Ta đời này cũng muốn gặp lại tên thối tha đó.” Đàm Tiểu Hâm ở trong thành lại, vừa suy nghĩ phải qua đêm ở đâu, vừa lẩm bẩm.

      “Tiểu……” – kia là Tiểu Liên mất tích mấy tháng tiền, muốn gọi nàng, lại thấy từ trong kiệu ra người, nàng nhìn kỹ người nọ, càng thêm nghẹn họng nhìn trân trối.

      “Lâm Kiếm Lan.” – biết Tiểu Liên sao lại ở cùng Lâm Kiếm Lan giảo hoạt kia.

      lòng muốn làm việc, Đàm Tiểu Hâm thần biết quỷ hay trốn vào Lâm phủ.

      Nhìn thấy hai người vào phòng liếc mắt đưa tình.

      “Đáng ghét, người ta mệt chết.” – đúng là tiếng Tiểu Liên, đúng là nàng, làm sao có thể những câu như vậy được.

      “Ta xoa bóp cho nàng nhé, mệt mỏi đâu.” – lại là tiếng ghê tởm của Lâm Kiếm Lan.

      Đàm Tiểu Hâm nắm thắt lưng, lặng yên tiếng động nóc nhà, cầm lấy mảnh ngói, vụng trộm nhìn hai người phía dưới.

      ” Con heo kia đâu.” – ôm lấy thắt lưng Lâm Kiếm Lan, Tiểu Liên ngồi đùi của .

      “Sớm bị đánh chết, trông người cũng xong, lưu lại có tác dụng gì, ăn phí cơm.” – Lâm Kiếm Lan vừa , vừa sờ lên ngực Tiểu Liên.

      Tiểu Liên hình như sớm thành thói quen, vẻ mặt hưởng thụ.

      Trời, xảy ra chuyện gì. Đàm Tiểu Hâm nóc nhà hoàn toàn nhìn hiểu. Cũng biết bọn họ con heo kia là con heo nào.

      “Chuyện của ngươi cùng Lục Vương gia đó thế nào. lâu như vậy, sao vẫn chưa hành động.”

      “Nhanh thôi, nhanh thôi, chỉ hai ngày nữa thôi, chừng, ta còn có thể làm Tể tướng đại quan. Aiz, chuyện này nữa, mau cởi đồ. Chúng ta vui vẻ.” – Lâm Kiếm Lan nhanh chóng cởi quần áo của mình, lộ ra thân thể vừa trắng vừa béo, chẳng lẽ đây là con heo sao.

      Chỉ thấy hai người kéo màn xuống, cái gì cũng thấy. Chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Liên ưm ưm a a.

      Ngồi nóc nhà, đúng là nghe hiểu những thứ được phát ra.

      Quên , Đàm Tiểu Hâm hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, suy nghĩ nhiều, nàng lại ngủ nóc nhà.

      “Huynh ràng biết tính tình của nàng, lại đấu khẩu với nàng, bây giờ hay rồi, còn phải chính huynh hối hận.” – Mộ Vân Thường giúp ca ca, thiên vị Đàm Tiểu Hâm. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Đô Vũ Duyệt: “Gì chứ, ta là giúp lý giúp người thân được chưa.”

      Vốn là, ràng biết lòng dạ hẹp hòi của Đàm Tiểu Hâm, ca ca cố tình ràng, còn đánh người ta, chạy mới là lạ nha.

      Nghe muội muội quở trách.

      Mộ Vân Long thẹn quá hóa giận, đuổi hết những người liên quan ra ngoài. mình ở trong phòng ngẩn ngơ.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35

      Lúc này có người gõ cửa, Mộ Vân Long kiên nhẫn kêu lên,

      ” Đều dạy dỗ hết rồi, đều là lỗi của ta, được chưa.” – phiền muốn chết, bản thân hối hận muốn chết, lại cố tình đến trách , coi như phạm vào tội lớn ngập trời.

      “Vân Long, Trần đại nhân phái người đến gửi lời nhắn.” – ra là Mộ Vân Phi.

      Mở cửa, Mộ Vân Phi hứng thú nhìn .

      “Những cái khác đều đừng , chính .” – ah, Đàm Tiểu Hâm tính là chính , đáng thương nha. Biểu kỳ quái của Mộ Vân Phi làm cho Mộ Vân Long cực kì nổi giận.

      “Muốn , ra ngoài.” – ngại chưa đủ phiền sao.

      “Đương nhiên muốn , Trần đại nhân thu được tin tức, ngày mai Lục Vương gia đến Lâm Kiếm Lan phủ, chuẩn bị hành động. Muốn chúng ta bắt bọn chúng trước đó, tiêu diệt tận gốc.”

      “Ah, được ” – cứ như vậy, xong rồi sao, Mộ Vân Phi còn chờ thao thao bất tuyệt phen.

      ra ngoài, ta muốn ngủ.” – kỳ quái vì sao lại chưa . Đành phải giục ra khỏi cửa.

      “Ah, huynh ngủ nha, được, ta , chỉ biết được nha đầu kia tối nay ngủ ở đâu, đáng thương nha, vô cớ bị người ta đánh.” – Mộ Vân Phi người xa, lại cố ý lớn tiếng cho nghe. (Phi ka càng về cuối truyện càng nhiều nha, k như hồi đầu truyện….)

      Vậy phải làm sao bây giờ, nha đầu kia sao lại thích tức giận đến thế, cùng lắm quay về đây, cho nàng tát trăm cái. Gì chứ, chạy mất luôn thèm quay lại.

      Hâm Nhi, trở về được ……

      “Bắt toàn bộ lại cho ta.” Trần đại nhân ra lệnh tiếng, Ngự Lâm Quân liền vây quanh Lâm phủ.

      Mà Lục Vương gia rạng sáng mới đến Lâm phủ ngủ, lúc bị người kéo từ trong chăn ra, còn chưa phục hồi tinh thần. lớn tiếng kêu lên:

      “Ai dám đụng đến ta, ta là Lục Vương gia.”

      Trần đại nhân bước lên phái trước:

      “Biết ngài là Lục Vương gia, chúng ta điều tra ngài cùng phần tử võ lâm bất lương cấu kết với nhau, ý đồ mưu phản, tại chứng cớ vô cùng xác thực, Hoàng Chỉ hạ, người đâu, giải .”

      Dò xét xung quanh lần nữa, chỉ còn duy nhất gian phòng này chưa xét qua, chỉ sợ Lâm Kiếm Lan còn ngủ khò khò giường.

      Mộ Vân Long và Mộ Vân Phi lặng lẽ lẻn vào trong phòng.

      cảnh giường làm cho hai huynh đệ kinh ngạc nhìn nhau.

      ” Tiểu Liên “.

      lúc hai người biết xuống tay như thế nào, người của Trần đại nhân cũng xông vào.

      Hai người giường còn mộng làm quan lớn nừng tỉnh .

      Mở mắt ra, lại thấy Mộ gia huynh đệ đứng ở trước giường.

      Hai người kinh ngạc ngồi dậy, Tiểu Liên ở trần, đoán được người mình ngày mong đêm nhớ lại gặp mặt trong tình huống này. Xấu hổ và giận dữ thôi. Mà phát mìnhđang lõa thể, vội vàng mặc quần áo vào.

      Bị người giám thị mặc quần áo, Lâm Kiếm Lan muốn chạy trốn.

      nát óc suy nghĩ kế sách khả thi, ai ngờ trời cho cơ hội.

      “Ah, chăn bông giường này sao lại cứng như vậy nha, ngủ mà đâu nhức toàn thân ta rồi, Đàm Tiểu Hâm hoàn toàn quên mất mình lấy trời làm chăn, ngủ nóc nhà người ta, nghiêng mạnh người, lại vì đêm qua nhìn lén được màn đặc sắc giường, mà ném ít mái ngói, đến nỗi bên cạnh hở ra cái cửa sổ mái nhà. Cái nghiêng người này, nàng cũng chỉ có thể —-

      “Ai da da.” – chỉ có thể từ trời rơi xuống, ngã rất mạnh mặt đất.

      Vỗ về thắt lưng,

      “Đau nha. Đau muốn chết.” – lại nhìn thấy phòng toàn người, nhìn chằm chằm nàng như con quái vật.

      Còn chưa phục hồi lại tinh thần, bị người bắt lấy, làm con tin.

      “Các ngươi đươc lại đây, bằng ta giết nàng.” – lại là Tiểu Liên. Hơn nữa đây là tiếng vị chủ nhân ngày ấy chuyện với mụ béo.

      “Tiểu Liên, ngày đó là ngươi cùng mụ béo chuyện, đúng .”

      “Phải.” – dù sao cũng đến bước này, thẳng thắn thừa nhận.

      “Vì sao?” – thể tưởng được, người tra tấn nàng đến mức sống bằng chết lại là Tiểu Liên.

      “Vì sao, vì ngươi và đại thiếu gia ở bên nhau.” -Tiểu Liên u oán nhìn người trong mộng gần trong gang tấc.

      “Ngươi thả nàng ra.” – biểu của nàng luôn ngoài dự đoán mọi người như vậy, Mộ Vân Long lại thấy người luôn tra tấn mình từ trời rơi xuống. Bây giờ bị người khác bắt lấy, mà bản thân lại thể hành động. Bởi vì cổ nàng bị Tiểu Liên dùng đao kề sát, chảy máu rồi. Nhìn thấy mà hết hồn.

      “Các ngươi được lại đây, bằng ta giết nàng.” – xong, tay Tiểu Liên lại tăng thêm lực đạo, máu thành dòng chảy xuống.

      Mộ Vân Long khẩn trương bước về phái trước từng bước.

      “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào.” – đơn giản là làm giá để chạy trốn. nhất định đồng ý, thả nàng ra. Mộ Vân Long nhìn bộ đồ ăn mày của nàng bị dính máu đổ mảng.

      ngờ được Tiểu Liên phản ứng thần tốc như thế, Lâm Kiếm Lan rất đắc ý theo bên cạnh, nghĩ đến việc Tiểu Liên cầu thả bọn họ .

      “Giết ngươi.” Tiểu Liên đúng là muốn điều này.

      Như để trả lời nghi hoặc của mọi người, Tiểu Liên vẻ mặt thống khổ tiếp.

      “Dù sao ngươi cũng ta, nếu đến lượt ta, những người khác đều thể có được. Động thủ.”- dứt lời, đao tay ấn sâu vào cổ Đàm Tiểu Hâm, máu lại bắt đầu chảy ra.

      được.” – Đàm Tiểu Hâm lo lắng nhìn Mộ Vân Long giơ kiếm lên, chuẩn bị hướng vào mình.

      Bắt ta làm con tin, cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay nha. Đột nhiên, Đàm Tiểu Hâm sử dụng khí lực toàn thân, đập mạnh đầu về phái sau, làm Tiểu Liên ngã choáng váng mặt đất, mà bản thân cũng chạy tới trốn trong lòng Mộ Vân Long.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :