1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngốc nghếch nữ nhân hành phiến ký - Mê Lộ Thu Thiên(38c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23

      “Ca ca, triều đình ra công văn , chúng ta có thể quang minh chính đại quay về Phong Vân Bảo.” – Mộ Vân Thường vui sướng ôm lão ô quy quay vòng trong khách phòng.”

      Nhìn thứ kỳ quái trong tay Mộ Vân Thường, liền tức giận:

      ” Mộ Vân Thường, muội lập tức ném ngay thứ tay cho ta.”

      Nghe vậy, Mộ Vân Thường ngừng quay, vui sướng mặt trong nháy mắt biến thành khó hiểu, cẩn thận hỏi:

      “Vì sao vậy?”

      Mang theo con rùa này cũng phải chuyện ngày hai ngày, sao hôm nay lại đột nhiên muốn nàng ném , ngày thường còn dám tranh luận cùng đại ca, nhưng từ sau khi rời cái động quái kia, mặt đại ca lại càng xám xịt, hại nàng cũng dám kiêu ngạo giống ngày xưa.

      vì sao, ném , lập tức ném ngay, quy củ của Phong Vân Bảo có phải mất rồi hay .”- liếc nhìn lão ô quy kia, nó cũng khinh bỉ nhìn cái, lập tức rụt đầu vào trong mai.

      Ai da, lại dám tỏ thái độ giống Đàm Tiểu Hâm kia, ta đập nát ngươi.

      đợi Mộ Vân Thường đáp lời, tay nhanh chóng chộp lấy lão ô quy tay, dùng sức ném ra ngoài cửa sổ.

      ” Huynh, huynh, huynh, ức hiếp người……” – dự đoán được đại ca hành động như thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão ô quy quý bay ra ngoài, Mộ Vân Thường mặt giận đỏ lên, ấm ức, khóc chạy ra nhà trọ.

      Cầm khoai nướng Mộ Vân Thường thích ăn, Đô Vũ Duyệt háo hức đến cửa phòng, đột nhiên cánh cửa mở mạnh ra làm ngã phịch xuống đất, nhìn tiểu giai nhân khóc rất thương tâm chạy ra ngoài, bất chấp đến cảm giác đau đớn của cái mông, lập tức đứng lên, liếc mắt nhìn Mộ Vân Long khuôn mặt xám xịt đứng ở cửa sổ, cũng chạy , đuổi theo Mộ Vân Thường.

      “Ôi, là ai thiếu đạo đức như vậy nha!” – hôm nay lại chiêu ai chọc ai, vô duyên vô cớ cục đá bay tới đập vào đầu rất đau.

      “Đau, đau, đau.” – nước mắt chảy ra, Đàm Tiểu Hâm cẩn thận xoa chỗ bị đau, hình như sưng lên cục, tức giận cúi đầu tìm hung khí. là xui xẻo, vai đau, lưng đau, tay đau, chân đau, cả người chỉ có đầu đau, ông trời chết tiệt nhất định muốn làm cho nàng đoạt cúp đây mà, cho nên vất vả lắm hôm nay mới thả ngọn gió, cũng làm cho nàng bị đau đầu.

      “Ý, sao lại là mày nha?” – chỉ thấy lão ô quy bị lật ngược thân, vung móng vuốt liều mạng muốn lật mình lại.

      Nhất định là vô lại của Mộ gia, muốn coi như bảo bối, cần coi như cỏ rác, tùy tay ném loạn.

      “Mộ Vân Long, ngươi chết .”- quay về hướng lão ô quy vừa mới bay tới mắng to câu. (chị này cứ như là tác giả ấy nhỉ, cũng biết là a ấy ném tới :)))

      mau, ngươi kêu bậy bạ cái gì!” – hai kẻ bộ dạng giống như côn đồ đẩy Đàm Tiểu Hâm ra ngoài thành.

      “Hắt xì!” – Mộ Vân Long vô duyên vô cớ hắt xì cái. Rốt cuộc là ai mắng .

      Nhìn đến phía xa, đám người vây quanh cái bảng xem công văn quan phủ mới gửi đến, chắc là công văn rửa sạch tội danh cho Mộ gia. Nàng nhất định biết chuyện này, biết nàng có thể trở lại Phong Vân Bảo tìm hay , hoàn toàn chút tự tin.

      Tu sửa mấy ngày, Phong Vân Bảo khôi phục lại khí thế ngày xưa.

      Mà Mộ Vân Long nơi đó còn có tin tức gì, biết tình tiến triển như thế nào (chỗ này ta đảm bảo Phi ka, nhưng tg có vẻ kết Long ka, chỗ nào cũng là Long ka…), tình cảm của Vân Thường và thư sinh Đô Vũ Duyệt hình như tiến triển thần tốc, mỗi ngày cùng nhau khanh khanh ta ta, là làm người ta hâm mộ, lạ nhất là, Mộ Vân Thường đột nhiên đổi tính, cả người trở nên duyên dáng, còn xuất giống sư tử Hà Đông, bao gồm việc đối xử với hạn nhân cũng nho nhã lễ độ, hoàn toàn tỏ ra phong phạm tiểu thư khuê các, xem ra việc tốt của muội muội cùng đến gần.

      Mà người trong lòng kia gần như có ý muốn xuất , gần đây biến mất có dấu vết.

      Ngày đó, mọi người ngồi quanh bàn ăn điểm tâm, Đô Vũ Duyệt : ” Thường Thường.”

      ” Thường Thường?” – cách gọi nghe buồn nôn, Mộ Vân Long thiếu chút nữa phun đồ ăn trong miệng ra, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nhị muội, Mộ Vân Thường đỏ mặt nhìn Đô Vũ Duyệt, dùng thanh mềm như nước :

      phải qua với ngươi, trước mặt người khác, ngươi nên gọi ta như vậy.” – dứt lời, thẹn thùng cúi đầu.(sao ta cũng muốn cúi đầu quá, k phải thẹn thùng, mà là mún ói)

      “Được, Thường, , Vân Thường, ta……” – Đô Vũ Duyệt nhìn Mộ Vân Thường ngọt ngào, hầu như quên muốn gì, há miệng sững sờ.

      ” Ngươi muốn gì, .” – thấy Đô Vũ Duyệt nhìn mình chằm chằm ngẩn người, Mộ Vân Thường chân thành với .

      Hai người ngươi ngươi ta ta như thế, hoàn toàn tiến vào cảnh giới người, coi người chung quanh trở nên trong suốt .

      “e hèm.” – Mộ Vân Long thấy ngứa da đầu, đành phải làm gián đoạn hai người thân mật.

      “Ah, đại ca, , Mộ công tử,” – Đô Vũ Duyệt năng có chút lộn xộn. – “Ta muốn buổi sáng hôm nay ta mua rất nhiều bánh rán đường, Vân Thường thích ăn nhất, ta định kêu nàng ăn nhiều chút.” – ra là muốn tới cái đó, Mộ Vân Long vẻ mặt như bị đánh bại.

      Trái cây bọc đường, được xếp thành từng chồng cao đĩa, đó cũng là món Đàm Tiểu Hâm thích ăn nhất, ngày đó, hai người cải trang ra nghe ngóng tin tức, ngang qua hàng ăn vặt, nàng quấn lấy muốn mua thứ này ăn, giống tiểu hài tử, đáng .

      mình gì trở lại Tàng Nguyệt Các.

      Đàm Tiểu Hâm, Đàm Tiểu Hâm, Đàm Tiểu Hâm, nghĩ đến trong lòng đau .

      Đàm Tiểu Hâm nàng là biết giày vò, làm hại ta khổ. Đến lúc này, mới hiểu được cái gì là khổ tương tư.

      Tương tư, Mộ Vân Long lộ ra tia cười khổ, chỉ sợ là đơn tư.( ý ấy là nhớ từ 1 phía, giống đơn phương ý, ta k định dùng đơn phương, muốn để nó vần với từ tương tư nghe hay hơn ^.^)

      Mặc kệ, mặc kệ nàng muốn hay , ta chắc chắn muốn nàng, mặc kệ nàng đến hay , ta đến định đến.

      Quyết định Tiểu Kim Môn tìm Đàm Tiểu Hâm, mặc kệ nàng có nguyện ý hay , cũng muốn ôm nàng chặt, còn muốn trừng phạt nàng nặng, ai kêu nàng hại nhiều ngày tâm hồn bất an.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24

      Mộ Vân Long quất roi thúc ngựa, hận thể lập tức đứng ở trước mặt Đàm Tiểu Hâm, gắt gao ôm nàng, giải pháp cho giày vò ngày ngày thiêu đốt .

      Vừa xong cửa động, lập tức cảm thấy tình hình có chút thích hợp. Bên ngoài cửa động rất hỗn độn, mà hòn đá ở cửa động bên trong vỡ vụn, phút chốc, chạy như điên vào trong động.

      Hâm Nhi! giờ phút này trong lòng chỉ có nàng!

      Trong động mảnh hỗn độn, chỗ nào cũng là dấu vết qua đánh nhau.



      Xung quanh tiếng động của nàng, tĩnh lặng đến dọa người, tâm tình vốn nóng bỏng của Mộ Vân Long dần dần rét run, cả người khỏi khẽ run, mà ở trong nội động chỉ có hòn đá bị đập vỡ, còn có cái giầy, điên cuồng chạy tới, nắm chặt nó trong tay.

      Nhìn giầy, nhớ tới ngày trước còn nắm bàn chân của nàng trong tay, mà nay……

      Vì sao giày lại có máu? Mộ Vân Long thiếu chút nữa ngã xuống.

      Nàng làm sao vậy, bị người ta bắt sao! Hay là bị người giết! ! ! có khả năng, thể! thể! Ta muốn nàng phải chết! Trái tim tan nát, ! có khả năng! Vết máu trong động cũng lớn.

      Là ai có thể đến đây đột kích nàng, ộng này hình như cũng có quá nhiều người biết đến, biết đến chỉ có……



      Mộ Vân Long ở trong lòng tính toán, ánh mắt xa xăm, tạm thời gạt những nghi ngờ này sang bên.

      Ôm chiếc giày của Đàm Tiểu Hâm vào trong lòng, thống khổ nhắm mắt, rồi lại trợn mắt, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, mặc kệ là kẻ nào, chỉ cần ngươi dám làm Hâm Nhi của ta bị thương chút, nhất định phải trả lại ngươi gấp trăm lần.

      Chạy như bay ở ngựa Mộ Vân Long che giấu được nỗi thống khổ trong lòng, mặt tất cả đều là tự trách và hối hận.

      biết Hâm Nhi tại ở nơi nào, biết nàng có bị thương hay , nhớ đến vết máu giày, toàn thân khống chế được mà run run.

      Nhớ ngày ấy quyết tuyệt quay đầu rời , hận thể giết chết mình, vậy nên hôm nay mới đau đớn như thế, nếu ngày ấy mạnh mẽ mang nàng , có lẽ có cảnh tượng này. Chỉ là tất cả quá muộn, Hâm Nhi mất tích.

      Hâm Nhi, xin lỗi nàng!

      Hâm Nhi, nàng ở đâu!

      Hâm Nhi, ta van nàng, nàng nhất định phải chờ ta, nhất định! Bất tri bất giác, hai hàng nước mắt theo gió mà bay ……



      Mỗi ngày, Mộ Vân Long đều canh giữ trong đại đường, đợi người hồi báo, mà nàng lại giống như bốc hơi, chút tin tức.

      Liên tiếp mấy ngày sau, Mộ Vân Long tính tình càng ngày càng tệ, động cái là nổi trận lôi đình, ai cũng dám tiếp cận . mất trấn định ngày xưa, trở nên cáu kỉnh và hợp tình người.

      Để cho bản thân cả ngày say rượu, mặc kệ mọi việc trong nhà, ngay cả mấy lần Trần đại nhân phái người tới cửa mời qua phủ bàn việc cũng . Say rồi lại đạp phá đồ đạc trong Tàng Nguyệt Các, mệt mỏi ngủ, tỉnh lại uống rượu, say lại đạp phá đồ, cứ như vậy, tra tấn bản thân ra hình người.

      “Ca ca,” – Mộ Vân Thường dự đoán được ca ca luôn trấn định tự nhiên thành người đa tình như vậy, nhìn vẻ mặt tiều tụy, đau lòng lời nào có thể diễn tả được.



      ” Duyệt ca ca, ngươi nhanh Hải Hối Đường tìm đệ đệ của ta trời về .” – người trong nhà quá ít, chỉ có kêu Duyệt ca ca quý của nàng hoàn thành nhiệm vụ này. biết, có thể gặp nguy hiểm hay . Mà nàng tại phải độc lập làm việc, thể làm cho Phong Vân Bảo lại hỗn loạn.

      Đàm Tiểu Hâm à Đàm Tiểu Hâm, ngươi ở nơi nào, ngươi mau xuất , ta bao giờ đấu võ mồm với ngươi nữa, ngươi xem ngươi tra tấn ca ca là thảm.



      Nhìn những ngọn núi sau những đám mây, Mộ Vân Thường lần này hy vọng Đàm Tiểu Hâm bình an trở lại Phong Vân Bảo, trở lại bên cạnh ca ca.

      Chương 25

      “Ôi, đừng đánh, đừng đánh……” – Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt cười làm lành, nâng roi người lên, cẩn thận đứng lên.

      “Ta làm tốt là đượcc rồi, ngài đừng đánh, đánh ta ngã có gì, nhưng làm ngài rất mệt. Ngài mau ngồi , bây giờ ta làm việc tốt, làm lần là tốt, quyết phải làm lại.” (nghe giống tình trạng Tiểu Yến Tử nhà mình ngày xưa quá nhỉ?)

      Cầm sợi gai trong hộp bắt đầu dùng tay bện thành dây thừng, trong sợi gai có kẹp rất nhiều lá thông, đâm vào tay Đàm Tiểu Hâm ngừng, nàng cắn răng cũng dám kêu đau đớn.

      Trộm nhìn sang bà béo ngồi bên cạnh, trong lòng nàng thầm mắng, mụ béo chết tiệt, tên biến thái chết tiệt, kiếp trước ta với ngươi có thù oán sao, ức hiếp ta như vậy, nếu chân ta bị bọn mi dùng xích sắt xích lại, xem ta đánh cho mi thò cái đuôi lợn của mi ra như thế nào.

      “Ai……” – đau, lại bị đâm rồi, Đàm Tiểu Hâm thở hổn hển.

      biết nàng lúc nào đắc tội với ai, bị bắt tới đây gần nửa tháng, cũng biết tên oan gia đối đầu là ai, cả ngày tìm mấy chuyện biến thái đến tra tấn nàng, cúi xuống quá lâu, vết thương do roi lưng bắt đầu ỷ đau.

      tay mọc lên đống mụn nước, có mấy cái bị vỡ ra, vốn là đôi tay bé mềm mại nay lại bị vết thương tàn phá, vô cùng thê thảm.

      Nhìn đến mụn nước, nhớ tới đêm đó, Mộ Vân Long rất cẩn thận chọc hết đám mụn nước ở chân, chịu khổ rồi, mới biết được người ta tốt, đáng đời, ai kêu con vịt nhà ngươi mạnh miệng, gặp báo ứng rồi.

      Nghĩ đến biết có thể sống sót ra khỏi ổ quỷ này hay , nhịn được bắt đầu rơi lệ, lại nghĩ đến cả đời này thể gặp lại Mộ Vân Long, nàng lại khóc thành tiếng.

      “Ah!” – lưng lại bị đánh roi, Đàm Tiểu Hâm đau đến nhảy dựng lên, nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ xấu xí của mụ béo, nàng rốt cục nhịn được mở miệng mắng:

      ” Mụ béo chết tiệt nhà ngươi, kiếp trước ta có nợ ngươi à, sao biến thái chết được, trách được còn béo hơn heo. Đánh ta ngươi nghiện rồi có phải , cẩn thận Phong Vân Bảo Mộ Vân Long tới cửa tìm, muốn mạng của ngươi, đem ngươi đánh cho toàn thân nở hoa.”

      “Nha đầu chết tiệt kia, dám mắng ta, còn muốn tìm người đến đánh ta có phải , ta đánh chết ngươi!” – mụ béo hận nhất kẻ nào nàng béo, huống chi lại là từ miệng tiện nha đầu ra. Tức giận cầm lấy cây roi quất tới tấp Đàm Tiểu Hâm.

      Đàm Tiểu Hâm bị dây xích sắt nặng nề buộc chặt, căn bản có sức phản kháng, cuối cùng bị đánh cho hôn mê.

      Chờ sau khi nàng tỉnh lại, phát bản thân bị trói ở trong phòng tối.

      mau, quan hệ của Mộ Vân Long với ngươi là gì?” – trong tay mụ béo cầm thanh sắt được nung đỏ rực lơ lửng trước mặt nàng, Đàm Tiểu Hâm mặc dù bị đau đến mức buồn ngủ, nhưng cũng bị xích hỏa nướng cho lập tức thanh tỉnh.

      “Quan hệ, quan hệ gì?” – biết mụ béo này hận Mộ Vân Long hay là Mộ Vân Long, muốn hiểu ràng, muốn vì việc gánh được mà làm cho sao chổi lấy mạng của nàng.

      ” Ngươi đừng giả vờ.” – mụ béo giơ thanh sắt đến trước mặt Đàm Tiểu Hâm, Đàm Tiểu Hâm liều mạng nghiêng ra sau, mặc dù tay chân bị trói, thể động đậy.

      có quan hệ gì.” – Đàm Tiểu Hâm lớn tiếng , chết chết, hẳn là địch phải bạn, cược phen.

      “Phải ,” – mụ béo đột nhiên quay đầu lại, đến cửa sổ ngoài phòng tối chuyện với người.

      Đàm Tiểu Hâm rướn cổ muốn xem bên ngoài là ai, đáng tiếc, cái đầu mỡ của mụ béo quá lớn, hoàn toàn che hết, nhìn thấy, chỉ nghe được lời thầm rất bên ngoài, nghe kỹ thanh này, hình như có chút quen thuộc, từng nghe thấy ở đâu, có điều, nhất thời lại nghĩ ra.

      “Nha đầu chết tiệt, còn dám dối, có phải muốn mặt mình nổi hoa hay .” – mụ béo nổi giận đùng đùng đến trước mặt Đàm Tiểu Hâm.

      có, tuyệt đối có.” – hù chết ta, nghĩ đến mặt có cái ấn. Mặt Đàm Tiểu Hâm sợ trắng bệch mặt.

      “Ngươi thích Mộ Vân Long có phải , mau!” – mụ béo thở ra hơi thở mạnh phun lên mặt Đàm Tiểu Hâm, thối chết được, trong đầu Đàm Tiểu Hâm đột nhiên nhớ ra người —-” Lâm Kiếm Lan “, hai người này có phải huynh muội hay .

      mau,” – thấy Đàm Tiểu Hâm vẫn sững sờ, mụ béo dùng thanh sắt gõ đầu nàng.

      , ta làm sao phải thích , ta mới thích người hiểu phong tình như .” – Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt thành thực.

      “Phải , vậy thích ngươi sao.” – mụ béo tiếp tục thẩm vấn.

      “Vốn là — khả năng có thích chút,” – đột nhiên bên ngoài phòng tối phát ra tiếng vang. Mụ béo cùng Đàm Tiểu Hâm cùng nhìn ra, quay đầu lại, mụ béo phát Đàm Tiểu Hâm còn nhìn.

      “Nhìn cái gì vậy, mau .” – nha đầu chết tiệt này quá tinh quái, muốn xem nhà tù sao.

      ” Vốn là có thích chút, nhưng đột nhiên phát ta thích , chỉ thích tiền của , liền thích ta, tại đại khái rất hận ta.”

      tới đây, Đàm Tiểu Hâm buồn bực cúi đầu, bất quá rất nhanh khôi phục lại tinh thần, quyết muốn lộ ra, nàng còn muốn sống sót ra ngoài.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26

      Mụ béo lại chạy đến ngoài cửa sổ, cùng người nọ trao đổi ý kiến.

      “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngươi có thể ngủ.”

      Cuối cùng cũng hỏi xong rồi, nha đầu chết tiệt làm hại lão nương mỗi ngày đều mệt chết được. Mụ béo ưỡn cái eo béo, đột nhiên nhớ tới cái gì.

      “Tiện nha đầu, bạch tuyến người ngươi là cái gì.”

      suy nghĩ, chẳng lẽ ngày mai còn muốn thẩm vấn nữa, đột nhiên nghe thấy mụ béo hỏi như vậy, tinh thần tỉnh táo lại.

      “Bạch tuyến?”

      “Đúng vậy, ngày đó bắt ngươi về đây, trong người ngươi phải có mấy vòng bạch tuyến sao?”

      Ah, là thần tiên ti, mắt Đàm Tiểu Hâm sáng lên, chừng có thể chạy trốn.

      Thần tiên ti kỳ là Kim Lũ Y, bộ quần áo bảo bối đao thương bất nhập, là sư phụ vào cung trộm , Hoàng gia hộ thân y nha, có điều nàng ngại khó coi, liền đem hủy nó . Vô tình phát rất hữu dụng, bởi vì co dãn rất tốt, có thể dùng nó bay rất xa, phải mất sức bay tới bay lui như dùng khinh công. Hơn nữa, nó chịu lực cũng rất tốt, ngày đó lúc mang Mộ Vân Thường lên động, cũng mất chút sức nào, nó lại còn rất mỏng, nhìn gần, giống như hình, cho nên, nàng gọi nó là thần tiên ti, làm cho nàng bay tới bay lui giống thần tiên.

      Có điều biết ở đâu, mụ béo có lẽ biết.

      “Tỷ tỷ, ngươi có đưa nó cho ta ?” – Đàm Tiểu Hâm nhìn mụ béo cười nịnh nọt.

      được.” – nha đầu kia muốn làm gì, mụ béo lập tức cảnh giác.

      “Xin ngươi đó, cầu xin ngươi đó.” – Đàm Tiểu Hâm giả bộ rất đáng thương.

      “Ngươi muốn dùng làm gì.”

      “Tỷ tỷ, ngươi biết sao, đây là bảo bối mẹ ta truyền cho ta đó.” – Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt thần bí.

      “Ah, phải ,” – mụ béo ghé đầu lại, cảm thấy rất hứng thú.

      Con cá mắc câu , Đàm Tiểu Hâm trong lòng rất kích động.

      “Đương nhiên, tỷ tỷ, ngươi lại đây, ta chỉ cho mình ngươi.”

      Mụ béo đột nhiên đứng thẳng lên, khinh thường ,

      “Gì chứ, muốn lấy lòng ta sao. Ta để mình bị quay vòng vòng đâu.”

      Ai cần quay vòng ngươi, lừa lấy lại bảo bối là tốt rồi, mụ béo, gọi ngươi lão quái cũng quá già, còn gọi ngươi là tỷ tỷ nữa, ngươi cũng xứng.

      “Tỷ tỷ, ngươi có biết vì sao mặt của ta nhẵn như vậy, như vậy ?”

      Đàm Tiểu Hâm là nhân vật như thế nào, sâu sắc và đơn giản, đương nhiên hiểu lòng người, đặc biệt là nữ nhân. Nữ nhân đều thích chưng diện, phải sao, mụ béo cũng ngoại lệ.

      Đàm Tiểu Hâm trong mắt lên tia giảo hoạt,” đều hoàn toàn nhờ vào nó, nó gọi là mỹ nhân ti.”(tơ mỹ nhân)

      ” Vậy dùng như thế nào.” – mụ béo hứng thú.

      “Cái này rất phiền toái, thủ pháp độc môn của nhà ta, muốn học phải ba năm mới có thể học được.”

      “Lâu như vậy sao.” - mụ béo có chút thất vọng.

      “Nhưng ta biết, ta có thể làm giúp tỷ tỷ, chỉ cần ba ngày, mặt tỷ tỷ có thể mịn giống ta.” – Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt chân thành, đến mức làm mụ béo nuốt nước miếng.

      “Phải .” – mụ béo sờ khuôn mặt toàn thịt của mình, bán tín bán nghi.

      “Đương nhiên, có điều vẫn có chỗ giống.” Đàm Tiểu Hâm bắt đầu làm ra vẻ bí .

      ” Chỗ nào?” – mụ béo lo lắng hỏi, Đàm Tiểu Hâm biết, tự do cách nàng còn xa.

      ” Mặt tỷ tỷ khung xương rất , dùng mỹ nhân ti làm làm , mặt của ngươi hơn mặt ta.”

      Lừa người chết đền mạng, nhìn mắt mụ béo sáng lên, Đàm Tiểu Hâm trong lòng sung sướng, , đợi ta chạy trốn xong, chủ nhân của ngươi chặt rụng đầu ngươi, ngay cả đầu cũng có, mặt liền đến mức có luôn. Ha.

      Nhìn mặt Đàm Tiểu Hâm còn hơn tay mình, mụ béo vẻ mặt hài lòng, khát khao bản thân biến thành khuôn mặt nhắn của mỹ nhân, trong lòng sướng phát điên.

      Đột nhiên phát bản thân quên mất mọi việc, mụ béo nghiêm mặt .

      “Được rồi, có chuyện gì, ngày mai sau. Ngươi ngủ .” – dứt lời, định ra khỏi phòng tối.

      “Tỷ tỷ ” – vội vàng gọi mụ béo lắc cái mông cực đại lại.

      ” Sao vậy?” – giọng của mụ béo còn cứng rắn như lúc trước.

      “Tỷ tỷ, ta cả người đều đau, ngươi thả ta xuống dưới, để cho ta ngủ đất . Ta cam đoan nhất định chạy.” – đứng ngủ như thế nào, nàng cũng phải ngựa.

      “Hừ, ngươi muốn chạy cũng chạy được.” – mụ béo vừa , bên tháo xích sắt ra, để cho nàng ngủ mặt đất.

      Đau quá, tiếp xúc với sàn nhà lạnh như băng, vết thương vai chưa có xử lý qua, càng ngày càng đau, biết vai của mình có bị gãy mất , nghĩ đến thảm trạng trước mắt của mình, lệ trong mắt lặng lẽ rơi xuống.

      biết chuyện báo thù của Mộ Vân Long tiến hành ra sao…… Nghĩ nghĩ, mí mắt Đàm Tiểu Hâm càng ngày càng nặng, rốt cục bị Chu Công gọi về.
      Chương 27:

      Sáng sớm, bị mụ béo gọi ra bên ngoài bắt đầu ngày khổ hình, vẫn là xát dây thừng gai, xát đến mức tay lại bị ép ra rất nhiều mụn máu, nàng có chút nhụt chí, mụ béo kỳ quái sao chữ về thần tiên ti cũng hỏi. Chẳng lẽ chạy trốn lại thất bại sao.

      Nàng đáng thương nhìn thoáng qua mụ béo, lại nhanh chóng cúi đầu làm việc, mặt mụ béo có chút biểu tình. Xem ra uổng phí tâm cơ .

      giọt nước rơi tay, trời mưa sao, phải, mắt Đàm Tiểu Hâm thương tâm lệ.

      Qua lâu, nàng bình ổn tâm tình.

      ” Ta lấy được rồi.” – mụ béo đột nhiên dáo dác đến gần Đàm Tiểu Hâm, đem thần tiên ti giấu ở người mang ra.

      “Ah, phải ?” Đàm Tiểu Hâm kinh hỉ nhìn mụ béo trước mắt nàng đột nhiên cảm thấy đáng , nhịn được ôm cái.

      “Đừng ôm, nhanh lên chút, chỉ có canh giờ, ta quan sát xong rồi, lúc này tuyệt đối ai đến.” mụ béo chờ mong mặt , hy vọng mộng đẹp trở thành nhanh chút.

      “Được, vậy ngươi nhìn kỹ, ta chuẩn bị mỹ nhân ti xong, liền bắt đầu.” – hoàn toàn ngờ như vậy, Đàm Tiểu Hâm rất vui vẻ, áp chế kích động trong lòng, bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.

      Tìm hòn đá , đem thần tiên ti cột chắc, dùng lực toàn thân ném lên chỗ cao nhất của cây Ngân Hạnh ngoài sân, nhìn hòn đá nhánh cây cuộn vài vòng, nàng hài lòng nở nụ cười.

      “Ngươi làm gì,” phải làm mặt sao, nha đầu kia sao lại ném tơ lên trời như vậy, mụ béo vẻ mặt hoài nghi.

      “Ném càng cao, mặt của tỷ tỷ mới càng nhanh .” – ném càng cao, mạng của tỷ tỷ mới càng nhanh thoát.

      “Phải , được, được, vậy ném cao lên chút, để ta ném.” – mụ béo xắn tay áo, giữ chặt thần tiên ti chuẩn bị thử lại.

      cần , tỷ tỷ, chúng ta phải nắm bắt thời gian, bằng người khác thấy, hay lắm.”

      Lòng nàng nóng như lửa đốt, lại phải giả vờ như có việc gì, mụ béo này, dùng đao thái phải càng nhanh sao.

      “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì.”

      “Ngươi chỉ cần nằm cái ghế kia, đợi trở nên xinh đẹp, tỷ tỷ.” - nằm mơ thành xinh đẹp , tỷ tỷ béo.

      “Chỉ đơn giản như vậy.” mụ béo tin.

      “Ah, đúng rồi.” Đàm Tiểu Hâm vỗ đầu cái, “Còn cần xô nước.”

      xô nước?” mụ béo lập lại.

      “Đúng vậy, nếu là ta chỉ cần chậu nước, mặt tỷ tỷ tại khá lớn, cho nên phải xô nước.” Đàm Tiểu Hâm cố gắng giải thích.

      “Được, ta lập tức lấy, ngươi……” – nha đầu kia có thể chạy trốn hay .

      Nhìn thấu tâm tư mụ béo, Đàm Tiểu Hâm nhu thuận cười cười,

      “Yên tâm, tỷ tỷ, ta chạy, tường này cao như vậy, chân ta còn có xích sắt nặng như vậy.”

      Đàm Tiểu Hâm muốn mụ béo xua tan băn khoăn cuối cùng, lúc mọi việc sắp thành công, càng phải trấn định, đây là lời sư phụ trước kia.

      “Cũng đoán ngươi chạy được ” – mụ béo vui vẻ múc nước.

      Xác định mụ béo xa, Đàm Tiểu Hâm vội vàng đem thần tiên ti dùng sức kéo thẳng, đáng tiếc xích sắt quá nặng, bằng có thể dùng lực đẩy, bay lên khỏi mặt đất, nàng bay rất cao, cơ hội thắng lợi lớn hơn.

      Quên , mặc kệ, ông trời à, lần này, ngươi nhất định phải giúp ta. Đàm Tiểu Hâm nhìn trời. Nhắm mắt lại, cố sức kéo mạnh về sau, ta nhảy!

      Chỉ thấy Đàm Tiểu Hâm bị kéo lên rất cao, bắn ra xa, còn thấy bóng dáng.

      Mụ béo xách xô nước tiến vào. Đột nhiên phát , trong sân bóng người, chỉ có mảnh lá rụng chậm rãi nhàng rơi xuống.

      Tiện nha đầu kia, gạt ta.

      Mụ béo hổn hển chạy ra ngoài báo tin.

      “Ay ya! Kia, kia, sao trời lại rơi xuống nương.” – Đô Vũ Duyệt ngồi ở trong xe ngựa sắp ngủ, đột nhiên từ nóc xe ngựa rơi xuống người, tập trung nhìn vào, lại là nương mặt đầy bùn. Nhìn xe ngựa bị bật nóc, Đô Vũ Duyệt biết xảy ra chuyện gì.

      nương, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng sờ vào ta nha, ta có Thường Thường, đừng……”

      nương từ tròi rơi xuống sao lại leo lên người mình, cái này như thế nào cho phải, Đô Vũ Duyệt nắm chặt ống tay áo, cả người lui vào góc xe.

      Xe ngựa tức khắc cũng dừng lại, vừa rồi giống như có vặng nặng rơi vào xe ngựa, lại nghe thấy tiếng kêu ai oán của con mọt sách, Mộ Vân Phi cau mày kéo cửa màn, nhìn thấy quần áo rách nát, người vết máu loang nằm xe lôi kéo góc áo con mọt sách, dựng thẳng người lên, mà con mọt sách nhìn thấy vào, như trút được gánh nặng,

      “Vân Long huynh, phải ta, là nàng sờ vào ta nha.”

      Con mọt sách này, Mộ Vân Phi kéo kia lại, bế nàng lên. (dịch đến đây cũng loạn ngôn luôn, lúc Long, lúc Phi…)

      Đàm Tiểu Hâm sắp hôn mê ngẩng đầu muốn nhìn xem người kia là ai, muốn vừa ra khỏi hang sói, lại rơi vào động hổ.

      ” Mộ Vân Phi!” – vẻ mặt nàng kinh hỉ, lại chịu được đau đớn đến tận xương cốt từ đầu vai, mà ngất .

      ” Đàm Tiểu Hâm!” – thể ngờ trong tình hình này lại gặp được người mà đại ca mong nhớ ngày đêm đến phát điên. Cẩn thận xem xét vết thương người nàng, khó có thể tưởng tượng, nàng cuối cùng gặp phải chuyện gì. biết sau khi trở về, đại ca nhìn thấy nàng như thế này, đau lòng như thế nào.

      (ra là Phi ka….)

      Kêu thư sinh chờ bên ngoài giá xe, dùng mấy vật mềm xe kê cho nàng, đắp chăn lên, Mộ Vân Phi dùng sức đánh xe ngựa phóng về Phong Vân Bảo.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28

      giọt, hai giọt, ba giọt, càng ngày càng nhiều, trời mưa sao?

      Đàm Tiểu Hâm nửa tỉnh nửa mê lấy tay xoa nước mưa mặt.

      Đột nhiên tay nàng bị nắm chặt.

      Xong rồi, mụ béo, nàng sợ tới mức toàn thân run lên, đột nhiên mở mắt ra.

      biết Hâm Nhi bị tra tấn như thế nào, động tác cầm tay như thế, dọa nàng thành như vậy. trong hai mắt Mộ Vân Phi tiều tụy tất cả đều là đau lòng cùng thương tiếc.

      Bất chấp người trong phòng, ôm nàng vào trong ngực.

      Dần dần thấy trong phòng tất cả đều là người quen, nàng yên lòng, thở chậm lại, đẩy người ôm chặt lấy mình,– Mộ Vân Long!

      “Oa……” sau khi Đàm Tiểu Hâm thấy người trước mắt, ngã vào trong lòng , khóc thất thanh.

      đoán được Hâm Nhi có phản ứng như vậy, Mộ Vân Long nhất thời cũng biết an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể ôm lấy nàng, mặc cho nàng khóc u ám đất trời. Mà chính mình cũng tự nhiên rơi lệ.

      Cảnh trước mắt này, những người khác cũng cảm thấy nghẹn ngào.

      Đàm Tiểu Hâm dần dần bình ổn, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Vân Long, mặt ràng gầy rất nhiều, hai mắt vốn có thần nay lõm xuống rất sâu, mặt hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống.

      “Ngươi khóc?” – lần đầu nhìn thấy nam nhân khóc, lại là Mộ Vân Long, lại là vì nàng, trong lòng nàng chấn động.

      ” Đâu chỉ khóc, đại ca vì ngươi, thiếu chút nữa chết rồi, từ lúc Vân Phi ôm ngươi trở về, nước mắt đại ca vốn ngừng rơi.”

      Mộ Vân Thường căm giận bất bình, tuy rằng nha đầu quỷ này cả người bị thương, nhưng nàng cũng tra tấn đại ca chết sống lại, nhớ lúc mẫu thân mất, đại ca cũng khóc thảm như vậy.

      “Ah, phải .” Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt lại mang ý cười, hai mắt thần thái sáng láng nhìn chằm chằm Mộ Vân Long thầm lúng túng.

      có việc đó!” – muội muội này là, tốt xấu cũng phải để cho chút mặt mũi chứ, cứ thẳng ra như vậy.

      “Ngươi được dối.” – đáng ghét, lại thừa nhận. Đàm Tiểu Hâm khó chịu mím môi.

      “Nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì .” Mộ Vân Long nhất định phải bắt được người kia, vì Hâm Nhi báo thù.

      “Ta……” – nhớ tới bi thảm nàng gặp phải, tuy rằng là nhi, nhưng chưa gặp phải hoàn cảnh kêu trời trời linh, kêu đất đất ứng như vậy, đôi mắt đỏ lên.

      Lại là màn khóc lóc bi thảm kinh thiên địa quỷ.

      Lĩnh giáo phương thức phát tiết đinh tai nhức óc của Đàm Tiểu Hâm, Mộ Vân Long nhịn được muốn cười rộ lên. Nhìn lên, Đàm Tiểu Hâm vừa thương tâm khóc lớn, nhưng lại còn rảnh rỗi trợn mắt nhìn , tỏ vẻ khó chịu. Chỉ có thể nhịn, chịu nội thương.

      “Sauk hi các ngươi , ta đó, chuẩn bị chuyển nhà, ai ngờ mấy tên hắc y nhân xông vào, vô duyên vô cớ đánh ta, ta lại đánh lại……”

      “Đương nhiên, chút võ công mèo ba chân của ngươi……”

      “Mộ Vân Thường!” ngắt lời muội muội, Mộ Vân Long vẻ mặt tức giận.

      Có người làm chỗ dựa đúng là khác, chuyện có thể lớn tiếng. Đàm Tiểu Hâm phi thường vừa lòng với vị trí tại, vừa làm nũng trong lòng Mộ Vân Long, vừa trừng mắt nhìn Mộ Vân Thường, vẻ mặt ngươi làm gì được ta.

      Mộ Vân Thường tức giận nắm chặt tay thành quyền, lại dám động tay. Buồn bực đến chết, chỉ có thể hung hăng trút giận lên cánh tay Đô Vũ Duyệt.

      Đô Vũ Duyệt hiểu hành động của Mộ Vân Thường, tuy rằng tay rất đau, lại ngại tình hình trước mắt, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, dám kêu thành tiếng.

      “Ta bị bọn họ đánh hôn mê, ah, bọn họ còn đâm vào vai ta kiếm, đau lắm nha.” tội nghiệp nhìn chằm chằm Mộ Vân Long, quả nhiên mặt Mộ Vân Long đều là đau lòng.

      “Đàm đại tỷ, ngươi có thể đem mọi việc xảy ra hết lượt , sau đó ngươi và đại ca giãi bày nỗi khổ tương tư sau, được , mấy người chúng ta đều chưa luyện qua công phu vô hình đâu.”

      Hai người vô cùng thân thiết coi như bên cạnh có ai, đem mấy người khác trong phòng thành tượng đá.

      “Mộ Vân Phi! Ngươi đáng ghét!” – ca ca và đệ đệ sao lại khác nhiều như vậy, ca ca cái gì cũng dám nhận, đệ đệ cái gì cũng đều dám . Mặt Đàm Tiểu Hâm rất đỏ.

      Mộ Vân Long gắt gao ôm nàng, cảm thấy hốc mắt lại ướt, yết hầu thành khối cứng rắn.

      “Nàng tiếp , ta nhất định phải bầm thây vạn đoạn kẻ nào làm nàng bị thương.”

      “Được!” Đàm Tiểu Hâm gật đầu mạnh.

      “Phải đâm mười lỗ, còn phải đánh mụ béo kia 500 roi.” Đàm Tiểu Hâm căm giận thôi.

      ác nha, mười lỗ, năm trăm roi, vậy kẻ kia phải máu thịt mơ hồ thành viên thịt rồi? Mộ Vân Phi tuy rằng biết người Đàm Tiểu Hâm ít vết roi, nhưng ý định báo thù của nàng, cũng làm cho lại xác minh —- câu độc nhất gì hơn trái tim phụ nữ là chính xác .

      Mụ béo, người mà Hâm Nhi đến, có thể là nhân vật mấu chốt.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29:

      Mộ Vân Long bắt đầu điều tra chân tướng chuyện này.

      ” Vân Phi, đệ lập tức sai Thập Chi Quân đến nơi các ngươi phát Hâm Nhi điều tra việc này, điều tra bối cảnh cùng mục đích của chủ mưu đằng sau việc này.”

      Thập Chi Quân là tổ chức cao thủ được Mộ Vân Long thành lập sau khi xây dựng lại Phong Vân Bảo với mục đích bảo vệ an toàn cho Mộ gia. Gọi là cao thủ, chẳng những là cao thủ võ công, còn là cao thủ mưu lược, là đội ngũ có thể dùng cho tác chiến quy mô . Từ sau lần Phong Vân Bảo bị người ám toán, Mộ Vân Long cảm giác sâu sắc nhân tố an toàn ổn định của Phong Vân Bảo quá thấp nên đến các nơi dùng số tiền lớn để thuê về, trong đó có số người trước đây là sát thủ, số là người trong nội cung.

      Sắp xếp thỏa đáng, những người khác cũng rời khỏi phòng.

      Mộ Vân Long nghĩ đến việc giãi bày nỗi khổ tương tư, để an ủi bản thân sau nhiều ngày chịu tra tấn.

      ” Hâm Nhi, ta rất nhớ nàng.”

      Những lời này từ miệng Mộ Vân Long ra, quả thực còn đáng ngạc nhiên hơn so với việc mặt trời mọc từ hướng tây. Nhưng từ sau khi gặp Đàm Tiểu Hâm tinh quái, Mộ Vân Long cảm thấy bản thân có gì là thể xảy ra. Chỉ sợ thời gian hai người ở chung càng lâu, cũng thành người khác, về phần là ai, biết, chỉ biết phải là Mộ Vân Long trước kia.



      “Nhớ ta làm gì.” – biết Đàm Tiểu Hâm giả vờ biết, hay là biết, vẻ mặt hồn nhiên nghi vấn.



      “Nhớ……” – Mộ Vân Long còn ấp úng chưa ra. bị Đàm Tiểu Hâm cướp lời.

      “Muốn chơi trò hôn môi với ta sao.” – nàng có chút xấu hổ thốt ra những lời này.



      Còn chưa kịp kinh ngạc với những lời nàng vừa , bị cánh cửa đột nhiên mở ra phân tán chú ý.

      Chỉ thấy ngoài cửa đám người ngã vào, Đô Vũ Duyệt bị đè dưới cùng vẻ mặt vô cùng thống khổ. Miệng lại còn :

      “Ta phi lễ chớ nhìn, coi chừng bị người ta tóm gáy.”

      “Các ngươi làm cái gì.” – Mộ Vân Long đứng dậy, đến.

      Đám người cùng ngã xuống, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy trốn ra phòng ngoài, chỉ nghe thấy Mộ Vân Phi xa xa ném cho câu trả lời.

      “Xem các người chơi trò hôn môi nha.” – xong, cao giọng cười lớn.

      “Đáng ghét!” – Đàm Tiểu Hâm xấu hổ muốn chui xuống đất, khuôn mặt nhắn đỏ ửng bị chôn vùi ở trong chăn.

      Mộ Vân Long đóng cửa xong, nhàng đến bên cạnh người mong nhớ ngày đêm.



      Ngồi ở bên giường, nhe nhàng nâng đầu nàng lên.

      Nhìn đôi mắt to sáng của nàng, chậm rãi cúi đầu.

      Thưởng thức hương vị của đôi môi nhắn xinh xắn này.

      “Ách” – Đàm Tiểu Hâm chưa kịp phục hồi tinh thần, làm cái gì, để mặc trụ lấy cái miệng nhắn mình, trợn to mắt nhìn tất cả việc xảy ra.

      nhàng đặt nụ hôn lên mặt, chậm rãi di chuyển, cuối cùng hôn lên đôi mắt nàng, vì sợ nước miếng của ngập vào hai mắt, đành phải nhắm mắt lại, chờ đợi những việc xảy ra tiếp theo.

      Cảm nhận được hơi thở dịu dàng của thổi mặt nàng rất ngứa, nhịn được cười ra tiếng.

      nghĩ cái gì, cười nụ hôn của ta sao.



      Mộ Vân Long trừng phạt mở cái miệng nhắn của nàng, cho nàng giãy dụa, chỉ muốn hòa tan cùng nàng. Sát nhập đầu lưỡi của nàng, đắm chìm trong ngọt ngào của nàng.



      Ngừng lại khi Đàm Tiểu Hâm cảm thấy trời đất quay cuồng, khuôn mặt nhắn của nàng phiếm đỏ ửng, biểu thẹn thùng, làm cho nhịn được lại ôm nàng, lại nụ hôn dài ngớt.



      Trong lòng thầm than, Mộ Vân Long à Mộ Vân Long, sao lại có thể vì tiểu nha đầu mà biến thành tên sắc ma.



      Khống chế được dục vọng trong lòng, đặt nàng nằm lại giường. Dù sao nàng cũng bị trọng thương, cần tĩnh dưỡng tốt.

      Gì chứ, chỉ như vậy thôi sao, xong rồi sao. Đàm Tiểu Hâm đôi môi khô khốc, có chút tê, có chút đau, cũng có chút vui vẻ, nhìn thấy trong phòng quả có những người khác, để ý người mình đầy băng gạc, bổ nhào về phía Mộ Vân Long, ôm lấy cổ Mộ Vân Long, nhưng vì kỹ thuật tốt, hôn vào cằm, suýt nữa xô Mộ Vân Long xuống giường.

      Kinh ngạc trong nháy mắt, nàng lại khởi xướng tiến công, đem đầu lưỡi đông cứng của mình nhét vào trong miệng của , khuấy loạn dưới trái phải, hoàn toàn tìm thấy cảm giác thần hồn điên đảo vừa rồi. (chị đập bẹp hết cái lãng mạn rồi còn tìm đc cái gì…)

      Kéo cánh tay nàng xuống, nhìn vẻ mặt thất bại của nàng, Mộ Vân Long bật cười. Đây có tính là bị cường hôn .



      “Cười cái gì, cho phép ngươi làm mặt ta đầy nước miếng, lại cho ta quấy chút trong miệng ngươi sao.”

      Đàm Tiểu Hâm trơ ra thấy xẩu hổ, năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong long có chút buồn bực, vì sao có cảm giác giống Mộ Vân Long hôn nàng trước đó.



      Có điều, buồn bực đó nhanh chóng qua . Bởi vì, hạ nhân mang lên rất nhiều đồ ăn ngon cho nàng tẩm bổ. Ha, là vui, lâu được ăn đồ ngon.

      Nhìn bàn đồ ăn ngon, Đàm Tiểu Hâm khó khăn nuốt nước miếng, biết bắt đầu từ đâu.

      Vịt nướng! Mắt sáng ngời, món thích của nàng. Vì thế xé miếng vịt nướng, ăn ngấu nghiến, ăn như sói như hổ, nhìn Mộ Vân Long trợn mắt há hốc mồm.



      Trong lòng lại cảm thấy đau lòng, biết những ngày mất tích vừa qua là những ngày gì với nàng.

      Nghĩ đến đây, nghiến răng làm cho gân xanh mặt nổi lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :