1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngốc nghếch nữ nhân hành phiến ký - Mê Lộ Thu Thiên(38c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13:

      Hai người vào chân núi, cây mây dài từ cửa động rủ xuống, Đàm Tiểu Hâm quá sợ hãi,

      “Chết rồi , lẽ có người tìm tới cửa.”

      Nghe nàng , Mộ Vân Long cũng lo lắng, biết gì, ôm lấy eo Đàm Tiểu Hâm, bay thẳng lên cửa động.

      “Ah……” – lời còn chưa dứt, người rơi xuống đất. Bị người lạ chiếm tiện nghi, Đàm Tiểu Hâm trong lòng khó chịu.

      Bên ngoài động có gì khác, cửa đá cũng đóng chặt. Nàng thu cây mây lên, thứ này, chừng sau này dùng được, để ở góc ngoài động.

      Mở cửa đá, nhìn chung quanh vòng, chỉ thấy Mộ Vân Thường ở bên cạnh ao chơi với lão ô quy, chỉ thiếu Tiểu Liên.

      “Nhị muội, Tiểu Liên đâu? “

      rồi.” Mộ Vân Thường cũng ngẩng lên.

      rồi!” Đàm Tiểu Hâm kinh ngạc lặp lại lần nữa lời của nàng.

      “Nàng như thế nào, nàng có võ công, như thế nào xuống được. Mộ Vân Thường, ta hỏi muội, muội đứng lên trả lời.”

      Muội muội này quả thực có lấy chút quy củ . Mộ Vân Long tự trách mình bình thường quản giáo nàng nghiêm.

      ” Theo cây mây, tự mình xuống .” – đại ca thân thiết nhất chuyện với nàng, luôn quát mắng, làm cho nàng thực vui.

      ” Nàng lấy mây ở đâu, trong động của ta có thứ này.” – Đàm Tiểu Hâm đại khái đoán được tình.

      Bị hai người ép hỏi , Mộ Vân Thường cũng ra tình.

      Sau khi Mộ Vân Long cùng Đàm Tiểu Hâm rời , Mộ gia nhị tiểu thư ở trong động vẫn chịu uất ức vì Đàm Tiểu Hâm rốt cục cũng tìm được nơi trút giận .

      ” Tiểu Liên, ngươi mấy ngày nay có người làm chỗ dựa, cứng cánh rồi, phải .” – Vừa vừa lấy tay nâng mặt Tiểu Liên.

      Tiểu Liên chỉ có thể tránh né.

      có, em có.”

      Nàng biết, mấy ngày nay tiểu thư rất vui, phần lớn thời gian đều mình ngồi trong góc tường chơi cùng lão ô quy.

      Nhị tiểu thư gặp được đồ thể ăn tìm đến nàng gây phiền toái, mà Đàm nương mỗi lần lại thay nàng bênh vực kẻ yếu, hai người thường xuyên cãi nhau, cuối cùng đều là đại thiếu gia giúp Đàm tiểu thư giáo huấn tiểu thư.

      Hôm nay hai người giúp nàng đều rồi, nhị tiểu thư khẳng định muốn xử lý tốt nàng.

      có, nhìn bộ dáng dụ dỗ của ngươi, tưởng quyến rũ ca ca ta, làm chị dâu ta sao?” – lại dùng sức nắm chặt thắt lưng Tiểu Liên, lớn tiếng cười nhạo – “Nằm mơ !”

      “Người bậy, em có.” – trốn thoát bàn tay của nhị tiểu thư, cũng trốn thoát lời gai độc của nhị tiểu thư.

      ” Lúc ngươi mới vào nhà của ta, ta cảm thấy ngươi khí rất nặng, đến bây giờ, cái đuôi của ngươi cũng lộ ra rồi!” – dứt lời, liền vén váy của Tiểu Liên lên.

      Tiểu Liên chỉ có thể trốn hướng giường đá, mà Mộ Vân Thường đuổi theo sát. (ta ghét con này…muốn đánh nó quá…)

      “Ngươi cùng Đàm là nữ, cả ngày quấn quít lấy ca ca ta, ngươi muốn có được ca ca ta, Đàm nữ muốn có tiền của ca ca ta! Hừ! Có ta ở đây, các ngươi đừng nghĩ là có được!”

      Áp lực bao ngày qua của Mộ Vân Thường chất chứa nay bùng nổ. Bức Tiểu Liên đến góc giường, còn chỗ trốn, bắt đầu xé rách quần áo của nàng, vừa đẩy vừa đánh Tiểu Liên.

      được, nhị tiểu thư, em sai lầm, được!” – Tiểu Liên đau đến khóc nức nở.

      “Sai rồi, sai ở đâu, mau!” – Mộ Vân Thường hề buông lỏng, tiếp tục dùng sức nắm chặt chân cùng thắt lưng Tiểu Liên, cuối cùng cũng bức được ngươi lộ ra bộ mặt .

      Tiểu Liên ôm lấy hai chân, cuộn tròn ở cuối giường, đầu tóc lộn xộn, quần áo rách nát, nước mắt đầy mặt, đáng thương đến cực điểm, cũng làm Mộ Vân Thường thấy thương tiếc.

      ” Em nên biết liêm sỉ quyến rũ thiếu gia.” – cuối cùng cũng ra, Mộ Vân Thường buông tay, đứng sang bên giường.

      “Mau bản thân ngươi vô sỉ, hạ lưu, dâm đãng, trời sinh ra mệnh làm kỹ nữ! mau!” – Mộ Vân Thường hoàn toàn giẫm lên tôn nghiêm của Tiểu Liên.

      , , em phải, em muốn ……” – Tiểu Liên hoàn toàn suy sụp, nằm giường khóc lớn lên.

      ” Em phải kỹ nữ, phải…… Ô……” – lời Mộ Vân Thường chạm vào nỗi đau của Tiểu Liên Tâm.

      Mộ Vân Thường đối với phản kháng của Tiểu Liên chuẩn bị kịp, chân tay có chút luống cuống. Sửng sốt hồi,

      “Được, ngươi , vậy cút cho ta!”

      Nghe thấy nhị tiểu thư muốn đuổi nàng , Tiểu Liên dần dần nín khóc, từ giường xuống, vẻ mặt nước mắt nhìn Mộ Vân Thường, Mộ Vân Thường dám đối diện với nàng.

      “Nhìn cái gì, mau, ngươi là nô lệ nhà chúng ta mua, ta cần ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta.”

      “Được, là được.” – Tiểu Liên lau khô nước mắt, thẳng ngực .

      Tiểu Liên trấn định làm cho Mộ Vân Thường được gì.

      ” Mang hết đồ của ngươi .”

      “Ta biết võ công, nơi này cao như vậy, ta xuống thế nào, nếu ta nhảy xuống, ngã chết mất, Đàm nương báo thù cho ta.”

      Tiểu Liên giọng điệu cũng dần cứng rắn, yếu đuối chỉ làm cho nàng bị người ta ức hiếp.

      biết các ngươi là đồng bọn mà, được, ta để cho ngươi xuống .”

      Dứt lời, Mộ Vân Thường phi thân xuống núi.

      “Trèo theo cái này xuống, cứ thế !” – chỉ chốc lát, Mộ Vân Thường mang đoạn mây đến trước mặt nàng.

      Đem cây mây buộc chặt chẽ vào tảng đá trươc của động, đầu kia buộc quanh thắt lưng, Tiểu Liên lời, theo cây mây xuống.

      “Rốt cục cũng đuổi được hồ ly tinh , là thoải mái mà.” ( là ghét quá , ta muốn đánh, muốn đánh người quá)

      Mộ Vân Thường thấy Tiểu Liên xuống núi, xa xa biến thành cái chấm trắng, đến lúc nhìn thấy, mới thở dài hơi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14

      Mộ Vân Thường tâm tình khoái trá bắt đầu chơi đùa âu yếm lão ô quy. Hoàn toàn đoán được bão táp sắp xảy ra.

      ” Người như ngươi sao lại đê tiện như vậy.” – thừa dịp người khác ở đấy, ỷ mình thân phận tiểu thư, ức hiếp bé yếu đuối.

      Nghe Mộ Vân Thường thêm mắm thêm muối kể lại xong, Đàm Tiểu Hâm phát hỏa, ngay cả Mộ Vân Long ở bên cạnh giáo huấn muội muội cũng bị khí thế của nàng cấp lấn áp.

      “Còn nữa, ngươi có tư cách gì đuổi nàng , ràng, đây là nhà của ta, nàng là khách ta mời đến, là đồ đệ tương lai của ta!”

      Lời vừa ra, Mộ gia huynh muội kinh ngạc nhìn nàng.

      ” Sao, nàng là nô lệ nhà các ngươi, dùng tiền mua chứ gì, nhưng nàng cũng là con người, phải là đồ vật của ngươi, muốn đánh đánh, muốn mắng mắng……”

      Ghét nhất kẻ khác khi dễ người nghèo.

      “Được, đều cầm lấy .” – Đàm Tiểu Hâm chạy đến kho báu trong động, đem vàng ném cho Mộ Vân Thường.

      “Có đủ hay , đủ ta vẫn còn!” – dứt lời, tức giận đến chảy nước mắt, nàng muốn nhìn khuôn mặt đáng giận của Mộ Vân Thường, tức giận nhảy người ra khỏi cửa động, lại quên đem thần tiên ti bắt cây.

      Nửa đươngì rơi xuống núi, gió lạnh thổi làm nàng thanh tỉnh.

      “Ah!” – phen này chết chắc rồi, bịt hai mắt lại, muốn nghĩ đến bộ dáng bị ngã thành ổ bánh.

      Vậy mới tức giận giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể gia tăng nguy hiểm.

      Nghĩ đến việc nàng ngã xuống, đột nhiên bị người ôm lấy thắt lưng, chậm rãi rơi xuống đất.

      Đôi tay che mắt nàng, chậm rãi mở ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt sốt ruột lo lắng của Mộ Vân Long.

      Tựa vào trước ngực Mộ Vân Long, tâm tình kích động dần bình tĩnh lại.

      Lấy tay gạt nước mắt mặt Đàm Tiểu Hâm, Mộ Vân Long đặt khuôn mặt của nàng vào trong ngực mình, nghe nhịp đập trái tim .

      Hai người gì, cứ như vậy dựa sát vào nhau ……

      Qua hồi lâu, Đàm Tiểu Hâm ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt thâm thúy của Mộ Vân Long, cảm thụ cánh tay mang đến an toàn cùng thoải mái, nàng có chút mơ hồ .

      Rất muốn vĩnh viễn ôm nàng trong lòng như vậy, hỏi thế , hai người sống bình thản cả đời.

      Vừa rồi nàng đột nhiên rơi lệ, chảy thẳng tới trong lòng , làm rất đau lòng.

      Nàng liều lĩnh nhảy xuống, làm cho ngay cả cũng đem biết bao nhiêu tình cảm mãnh liệt kéo ra, chỉ muốn đem nàng trở về, an ủi nàng, muốn nàng thương tâm như vậy, chỉ muốn nhìn nàng cười, giống nụ cười tươi sáng trước đó là tốt rồi.

      Xác định được lòng mình, Mộ Vân Long cảm giác được trong lòng ấm áp hạnh phúc, cảm giác này cho tới bây giờ chưa từng có, ra tình lại tốt như vậy! tự giác nâng lên khóe miệng, đắm chìm trong hạnh phúc.

      Hết thảy hỗn loạn giang hồ đều cần .

      ” Tiểu Hâm, ta có thể gọi nàng là Tiểu Hâm ? ” -Mộ Vân Long thanh dịu dàng, sắp chảy nước được rồi. (:)) so sánh kiểu này dễ bị nội thương )

      “Uhm.” – Đàm Tiểu Hâm, trong lòng bị thương, rất thích khí tại, rất thích hai cánh tay ôm nàng, muốn ngủ quá .

      “Có thể cho ta biết, vừa rồi vì sao lại tsc giận như vậy? ” – trong lòng nàng có thương tích, cho nên mới có thể như vậy, theo lý thuyết, quan hệ của nàng cùng Tiểu Liên tốt đến mức đấy.

      ” Là vì, ta cảm thấy Mộ Vân Thườngrất xấu, rất đáng ghét.” – Đàm Tiểu Hâm thanh vô lực mà kéo dài.

      ” Còn nữa.” – tiếng của hai người đều rất mệt mỏi, Mộ Vân Thường ở bên nghe lén nổi da gà, lại chỉ dám kiên trì nghe mà dám phát ra thanh gì.

      ” Ta từ nhi, trước kia thường bị người ta khi dễ, buổi tối lại có chỗ ở, đói bụng cũng có ai lo, trời lạnh chỉ có thể ngủ cùng cẩu cẩu. Đến năm tám tuổi, sư phụ thu nhận ta, ta mới có cái nhà. Cho nên ta cảm thấy Tiểu Liên rất giống ta, cũng là nhi ai chăm sóc. Ta vốn muốn nhận nàng làm đồ đệ, nhưng lại bị Mộ Vân Thường đuổi . Cho nên mới tức giận như vậy.”

      Chưa bao giờ với ai quá khứ thương tâm này, lúc này mới rộng mở nơi sâu nhất trong nội tâm với Mộ Vân Long.

      Nghe đến đoạn này, nhịn được ôm nàng càng chặt, ra là thân thế đáng thương như vậy. Khó trách vừa rồi thái độ giống bình thường.

      Nâng đầu nàng vùi trong lòng , đặt môi lên trán nàng. Thầm thề rằng bảo vệ nàng, làm cho nàng bị thương tổn dù chỉ chút.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15

      “Chân tê quá!” – qua lâu, Mộ Vân Thường mới cố sức đứng dậy.

      Hai người này nhanh , quan hệ nhảy lên mức bình thường rồi, Mộ Vân Thường đến chân núi nhìn thấy cảnh đó vẫn chưa, tình cảm kia phát triển thành như vậy từ lúc nào.

      “Quên , tại ca ca có người trong lòng, chăm sóc được muội muội ta rồi, ta vẫn nên tìm Mộ Vân Phi. Miễn phải chướng mắt nơi này.”

      Dứt lời, phủi bụi quần áo, ra ngoài khu rừng.

      “Ngươi , Tiểu Liên có thể chạy đâu.” – Đàm Tiểu Hâm lo lắng Tiểu Liên có nơi nào để .

      “Ta cũng biết, chỉ có thể tìm quanh đây.” – Mộ Vân Long đoán nương, người có bạc, hẳn đến nhà trọ.

      “Ta thấy nàng cũng mệt rồi, hay là chúng ta tìm chỗ uống nước .”

      Thời tiết nóng như đổ lửa, Đàm Tiểu Hâm quần áo bị mồ hôi làm ướt.

      “Cũng được.”- miệng thở ra hơi, hôm nay sao lại nóng như vậy, dùng bàn tay bé quạt quạt gió.

      “Vân Long, đến đây.”

      Mộ Vân Long nàng muốn làm cái gì, cúi đầu xuống, Đàm Tiểu Hâm đưa tay đến bên mặt , dùng sức quạt quạt quạt.

      này, Mộ Vân Long nở nụ cười, cười hết sức vui vẻ. Nhìn khuôn mặt nàng nóng đến đỏ bừng, nhịn được thừa dịp xung quanh có người hôn nàng cái.

      “Oa!”

      Ban ngày ban lại bị người ta chiếm tiện nghi bên đường, là khủng khiếp, sau này truyền ra ngoài, nàng làm sao ra oai được giang hồ, ta đánh, Đàm Tiểu Hâm vì thế giơ tay đánh .

      Ai ngờ, bị đôi bàn tay to của bắt được,

      “Ah, đánh chết ngươi tên sắc lang này.”

      Hai người ở đường liếc mắt đưa tình, đột nhiên ý thức được người khác chú ý đến hai người bọn họ, lập tức ngừng đùa giỡn, vào trà điếm.

      Kỳ , bọn họ cũng dùng lo lắng người khác nhận ra, cơ bản ai nhận ra Mộ Vân Long sau khi cải trang, người qua đường chỉ thấy kỳ quái vì hai nam nhân ở đường lại ôm ôm ấp ấp, còn đạo đức.

      Thời tiết nóng, giờ phút này trong lòng Tiểu Liên lại thấy là tuyết lớn, lạnh đến mức lệ của nàng ngưng tụ thành băng. Nàng biết mình đâu, trong lúc vô ý, nhìn thấy bóng dáng đại thiếu gia, nàng kinh ngạc chạy đến, lại thấy được cảnh làm nàng tan nát cõi lòng.

      biết con đường này dẫn đến đâu, Tiểu Liên vẻ mặt mờ mịt, xiêu hồn lạc phách biết mình đâu.

      “Tiểu nương mình sao?”

      Ba tên vô lại vây quanh người Tiểu Liên, Tiểu Liên thất kinh, mới phát chính mình biết từ khi nào vào trong ngõ người .

      “Ngươi, các ngươi muốn làm gì……”

      Tiểu Liên đem bao vải gắt gao ôm trước ngực, bước lui về phía sau, cũng thối lui đến bên tường, quay đầu nhìn, còn đường chạy trốn.

      gì cả, muốn ngươi bồi đại gia chơi đùa chút!” – nhóm vô lại bước tới gần, người đưa tay chạm vào mặt Tiểu Liên.

      “Tránh ra, ta gọi người đến. ” – Tiểu Liên rất sợ hãi, lại có người tới cứu nàng.

      “Đại thiếu gia ” – đại thiếu gia hẳn là còn ở gần đây, Tiểu Liên liều mạng kêu to.

      có đại thiếu gia, chỉ có đại gia, tiểu nương lại cho ta ôm cái.” – tên vô lại đem Tiểu Liên ôm vào trong ngực, hôn vào mặt của nàng.

      “A!” Tiểu Liên sợ hãi, cầm bao vải đánh loạn hồi.

      “Tránh ra, tránh ra, tránh ra!” – trong lúc nhất thời, mấy tên vô lại đến gần được.

      Đánh hồi, Tiểu Liên cũng hết sức lực, hai tên vô lại bắt được nàng, đẩy nàng ngã lên đám cỏ, tên vô lại giữ người cho nangf cử động

      Nhìn lên trời cao, nàng biết gì, đại thiếu gia đến. Mệnh của nàng khổ như vậy sao, nhất định chịu vũ nhục như vậy sao. Nước mắt rơi như mưa, mặc kệ người khác sắp đặt, cũng giống như chết……

      ” Tất cả cút hết cho ta.” – thanh ràng vang lên.

      Nhóm vô lại thấy có người đến, đều xoay người xem đó là ai.

      ” Lâm bang chủ. ” – ba người trăm miệng lời hô lên, thấy tình thế ổn, đều chạy mất.

      Chẳng lẽ là Lâm Kiếm Lan, mới ra khỏi hang hổ lại vào động sói, Tiểu Liên trong lòng thầm kêu khổ.

      nương, ngươi sao chứ?” – Lâm Kiếm Lan cẩn thận nâng Tiểu Liên dậy, đem rơm đầu, người nàng phủi sạch .

      Vốn tưởng rằng cũng vô lễ với nàng, ngờ là, Lâm Kiếm Lan xử như thế. Tiểu Liên có chút thụ sủng nhược kinh.

      Lâm Kiếm Lan thấy Tiểu Liên bộ dạng thanh lệ xuất chúng, trong lòng mừng thầm.

      nương, ngươi làm sao lại mình đến nơi đây.” Lâm Kiếm Lan giả ý quan tâm.

      ” Ta, ta là đến nương nhờ họ hàng , ai ngờ lạc đường. Vừa rồi đa tạ đại gia ngươi giải vây.”

      Tiểu Liên nhìn Lâm Kiếm Lan diện mạo xấu xí, thể sinh ra hảo cảm, dù sao cũng thể so với đại thiếu gia. Đại thiếu gia, aiz, đừng nghĩ nữa, đời này có quan hệ tới nàng .

      ” Vậy xin hỏi nương tính sau này đâu.”

      Lâm Kiếm Lan ràng là tên thô thiển, lại càng muốn giả bộ quan tâm, làm người ta ghê tởm.

      ” Ta cũng biết.” Tiểu Liên biết phải đâu, thiên hạ to lớn, nhưng có chỗ cho nàng dung thân.

      biết ta đây có phúc phận , mời nương đến nhà ta ở.” – mắt thấy con mồi tới tay , Lâm Kiếm Lan mặt đầy ý cười.

      ” Việc này có được .”

      Dù sao mình cái gì cũng có, cũng có ai cần, bằng theo , đỡ gặp phải vô lại bắt nạt. Tiểu Liên trong lòng quyết tâm cùng Lâm Kiếm Lan.

      ” Ta cầu còn được!” – Lâm Kiếm Lan lộ ra nụ cười ngây thơ, làm cho Tiểu Liên nhìn thấy rất ghê tởm, nghĩ đến việc ngày đó bị Đàm Tiểu Hâm trêu cợt, dịch dạ dày lại bốc lên.

      ” Vậy ta theo ngươi.”

      Tiểu Liên liếc mắt nhìn đến nơi vừa rồi thấy đại thiếu gia, người rồi, nàng còn có thể hy vọng cái gì.

      Chương 16

      “Đau quá a!” – Đàm Tiểu Hâm ngồi bên giường quán trọ, vỗ về cái chân ngày đường .

      ” Tiểu Hâm , ta xoa cho nàng được .” – đem bàn chân của nàng đặt trong tay mình, nhàng xoa bóp. Mộ Vân Long đau lòng vì lòng bàn chân của nàng mọc mụn nước.

      ” Tiểu Hâm , ta chọc nó ra cho nàng được .”

      Chỉ trong vài ngày, Đàm Tiểu Hâm biến võ lâm minh chủ lạnh lùng thành Tiểu Bạch công tử ngoan ngoãn phục tùng, là cao thủ. Nhưng nàng lại có chút nhàm chán với việc đối xử dịu dàng như thế, đại nam nhân luôn nhàm chán như vậy, nàng đúng là chịu nổi.

      ” Ngươi ít phiền phức thôi, được , cẩn thận cẩn thận, cẩn thận cái gì a, phiền.”

      Đàm Tiểu Hâm kiên nhẫn đem chân trong lòng rút lại.

      ” Sao vậy !” – vẫn là ngữ điệu ôn nhu kia, nghe được Đàm Tiểu Hâm liền lo lắng.

      có việc gì.” – nếu nam nhân này cứ tiếp tục kiên trì như vậy, nàng muốn chạy trốn. Đúng rồi, chính là cực kỳ khúm núm. Ác.

      Nhìn vẻ mặt buồn bực của Đàm Tiểu Hâm, Mộ Vân Long xoa đầu nàng,

      ” được rồi, chọc thôi, ngày, nàng cũng mệt mỏi rồi , sớm nghỉ ngơi chút .”

      Nằm giường, vì mệt mỏi, trong chốc lát, Đàm Tiểu Hâm liền chìm vào giấc ngủ.

      Đem bàn chân dưới chăn bông nhàng xốc lên, lấy ngân châm hơ qua lửa đèn, cầm lấy bàn chân của nàng, nhàng chọc vào mụn nước, dùng vải bông nhàng nhanh chóng lau sạch nước mủ chảy ra, lại rắc thảo dược được điều phối tỉ mỉ, sau đó đặt chân của nàng vào trong chăn bông, yên lặng làm xong tất cả, Mộ Vân Long thỏa mãn nhìn Đàm Tiểu Hâm ngủ say, nhịn được cúi xuống hôn khuôn mặt đáng của nàng.

      Tắt đèn, Mộ Vân Long theo cửa sổ ngoài phòng khách phi thân xuống .

      ” Con sâu lười, rời giường , chúng ta nên rồi.” – Mộ Vân Long đêm chưa ngủ, lo xong việc bên ngoài trực tiếp chạy lên lầu, mở cửa ra xác định ai vào phòng.

      Vừa quay lại đóng cửa, vừa gọi nàng dậy. Đêm qua, nàng rất mệt nhọc, vẫn mặc đồ ngủ, vậy cứ thế trực tiếp vào cũng có vấn đề gì.

      Ai ngờ màn trước mắt , làm cho

      Cười lớn dứt.

      Đàm Tiểu Hâm, người này ngủ có tướng ngủ, đại khái trong mộng lặn lội đường xa, cho nên khi vượt sông, ngã xuống giường, hơn nữa nửa người ở dưới đất, hai chân còn lộn ngược ở giường, nước miếng đầy mặt, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười ngây ngô.

      ” Ha, ha, ha……”

      rất buồn cười , từ lúc gặp được Đàm Tiểu Hâm , Mộ Vân Long tính cách thay đổi rất lớn. Nếu trước đây là bộ mặt lãnh khốc ngập trời.

      Nghe được tiếng cười, Đàm Tiểu Hâm rốt cục tỉnh, mở mắt ra, dọa chính mình nhảy dựng, nha, giường sao lại đảo lộn xuống mặt đất , bản thân chẳng lẽ dựa vào vách tường, ngồi mép giường ngủ đêm.

      Chuyện gì xảy ra , xuống giường trước rồi sau, Đàm Tiểu Hâm phát chính mình căn bản cử động được, tựa như bị đóng đinh tường.

      ” Ai,” dậy được.

      Đột nhiên nhìn đến Mộ Vân Long đứng vách tường ngây ngô cười ngừng,

      “Này, xảy ra chuyện gì , sao ta lại xuống giường được .”

      “Aiz, cái gì .”

      Mộ Vân Long rốt cục ngưng cười, nước mắt thiếu chút chảy ra, cười đến đau cả bụng.

      ” nàng gì vậy, nàng phải ở dưới giường sao,” – bế nàng từ dưới đất lên giường.

      (ra là chị ấy ngã xuống rồi vẫn nghĩ mình giường, nhìn ngược T.T)

      ngủ hồ đồ quá, bây giờ trở lại giường, Đàm Tiểu Hâm mới nhận phương hướng.

      Thay nàng sửa sang lại mái tóc, Mộ Vân Long bắt đầu thu dọn hành lý.

      ” chúng ta phải rồi sao?” Đàm Tiểu Hâm vẫn muốn ở nhà trọ thêm mấy ngày, trước kia tiết kiệm quá, qua đêm ở miếu đổ nát ở dưới mái hiên, ở nhà trọ là mong ước xa xỉ ngày đem của nàng, tại được ở miễn phí, ở lâu mấy ngày, có lời.

      ” Phải, Lâm Kiếm Lan tìm đến đây. Xem ra, muốn đem người của Phong Vân Bảo ta đuổi giết tận cùng.” Mộ Vân Long trong mắt lên tia hận.

      Chương 17

      Đêm qua tham dò được Lục Vương gia ở kinh thành náu trong Hổ Chưởng Bang nhiều ngày, càng làm cho cảm giác được chuyện phát sinh lần này quyết phải chỉ đơn giản tiêu diệt Phong Vân Bảo.

      Trong hơi thở của Việt Vân trấn lộ ra nguy cơ tứ phía, chỉ muốn đem Đàm Tiểu Hâm đến nơi an toàn.

      ” chúng ta lại ở vài ngày được .” – người này sao lại còn tiết kiệm hơn cả ta, tiếp xúc lâu như vậy, Đàm Tiểu Hâm mới biết được Mộ Vân Long nhà lớn nghiệp đại, khắp cả nước các nơi đều có cửa hàng của Mộ gia, Mộ gia tuy là võ lâm thế gia, nhưng cũng là phú thương vùng Giang Tây, kinh doanh vải vóc cùng lá trà. Cha Mộ Vân Long sau khi qua đời, do Mộ Vân Long là con trưởng, đầu óc thông minh, biết dùng người, làm cho sản nghiệp Mộ gia mở rộng sang nước khác.

      Bảo bối cất giữ nhiều năm của Đàm Tiểu Hâm và của sư phụ để lại cho cũng chỉ là cọng lông trâu so với Mộ gia mà thôi, soái ca ca như vậy mà giữ chặt, là ngốc tử được .( ra là chị này cũng có tính toán trong đầu rồi)

      Mấy ngày liền, Đàm Tiểu Hâm đối với Mộ Vân Long cũng dịu dàng hơn, sửa lại bộ dạng lưu manh vô lại thường ngày. Mặc dù có khi những lời ra, chính nàng cũng cảm thấy ghê tởm chịu nổi, nhưng vì vàng, vàng a, thanh êm tai cỡ nào, nàng cũng muốn giả bộ đến cùng.

      Thay đổi của , Mộ Vân Long cũng rất thích, chỉ là vẫn thích bộ dáng tự nhiên đơn thuần trước kia hơn.

      được, chúng ta phải rời , nàng tốt hơn nên nghe lời ta.”

      Phong Vân Bảo lần này bị tổn thất nặng, hãng buôn các nơi đều đến đây trợ giúp, bị võ lâm hiểu lầm cũng quan trọng, chỉ khó hiểu vì sao triều đình cũng nhúng tay vào. Mộ Vân Long bên phái người điều tra việc này, đồng thời cũng biết được tin tức tiểu đệ, cũng biết được Mộ Vân Phi cũng tới Việt Vân trấn.

      ” muốn , cũng phải chờ ta đến, lại cùng nhau . ” – chuyện, Mộ Vân Phi từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

      ” Mộ Vân Phi!” - Đàm Tiểu Hâm kinh hỉ kêu lên.

      dự đoán được tiểu đệ lại nhanh chóng tìm đến bọn họ .

      ” mấy ngày nay, đệ đâu vậy .” – sau khi gặp chuyện may, liền có tin tức tiểu đệ.

      ” ngày đó, ra ngoài lọt ngay vào vòng vây của đám quan binh, Phong Vân Bảo chúng ta phi pháp tụ hội, ý đồ lật đổ triều đình. Đệ còn chưa kịp phản bác, chỉ nghe tiếng nổ, nên cái gì cũng biết . Chờ khi đệ tỉnh lại, ở chỗ sư phụ.”

      Ba người ngồi quanh bàn cảm thấy tình thế hề giống như bọn họ suy nghĩ.

      ” Vân Thường đâu?” – nhị tỷ sao lại ở chung cùng họ.

      ” gặp rồi, nàng mình ở trong động!” – tình cảm ngọt ngào, làm cho Mộ Vân Long hoàn toàn quên việc vẫn còn muội muội.

      ” trong động?” – sao lại thế này, nhị tỷ ở trong động gì, hoàn toàn . Mộ Vân Phi vẻ mặt khó hiểu.

      ngươi đừng xem náo nhiệt, nghe, sau này lại bị người theo dõi.” Mộ Vân Phi quở trách thờ ơ của Đàm Tiểu Hâm .

      ” có bản lĩnh, kêu theo !” – đoàn người ở phía trước đường hướng đến núi bảo bối, đằng sau vài nam tử lén lút theo.

      ” đến nhanh vậy .” – Đàm Tiểu Hâm chỉ Tiểu Kim Môn của nàng, trong lòng thầm nghĩ người đến chỗ này nhiều quá, bảo bối phải tìm nơi nào cất giấu tốt chút, tâm huyết nhiều năm mà.

      ” ta xử lý bọn họ.” Mộ Vân Phi .

      Đàm Tiểu Hâm chắc chắn,” yên tâm, để bọn họ cùng qua đây.”

      Mộ Vân Long cũng biết Đàm Tiểu Hâm muốn làm trò quỷ gì,” Tiểu Hâm”

      ” cẩn thận.” – Mộ Vân Phi nhìn đại ca liếc mắt cái, cho là nhận được chỉ thị, xoay người đến chỗ những người đó.

      ” ngươi làm gì chứ?” Đàm Tiểu Hâm giữ chặt , khó chịu hỏi, tin năng lực của nàng sao?

      ” làm người a?” Mộ Vân Phi khó hiểu nhìn hai người.đồng dạng vẻ mặt nghi hoặc.

      ” đại ca phải mới vừa bảo đệ cẩn thận sao? Vài tên mao tặc này đệ xử lý được.” – có chuyện sao, hai người cổ cổ quái quái này.

      ” ha, ha ” – buồn cười, Đàm Tiểu Hâm cười lớn, mà Mộ Vân Long sắc mặt lúng túng ra chỗ khác.

      ” ách, các ngươi ai giải thích cho ta chút. “

      Đàm Tiểu Hâm vừa nghe, càng cười đến thoải mái.

      Đuổi theo Mộ Vân Long,

      “ta ngươi đừng gọi ta là Tiểu Hâm, cứ thế này có người cẩn thận mất.” ha ha, buồn cười.

      (chỗ này là do khi Long ca gọi Tiểu Hâm, phát chữ Tiểu Hâm giống với ‘cẩn thận’ nên Phi ca hiểu nhầm)

      ” Tiểu Hâm. ” – Mộ Vân Phi nghiền ngẫm kỹ câu này, khẳng định bỏ qua trò hay. Nhìn hai người vào cánh rừng đen, cũng nhanh chóng theo.
      Chương 18:

      Còn võ lâm minh chủ, bị người theo tới cửa nhà rồi, vẫn hay biết, vẫn vui đùa biết gì. Sát thủ trong lòng cười thầm. Cũng vào cánh rừng đen.

      Đột nhiên thấy tăm hơi bóng dáng ba người.

      ” bọn họ phát giác !” sát thủ tìm chung quanh thấy người, chỉ có thể tiếp tục về trước .

      Nhưng cánh rừng này chỉ lạnh lẽo u vô cùng, lại còn đặc biệt quỷ dị, bốn người bọn họ bi kẹt ở trong rừng cây cành nhánh, như thế nào cũng ra được.

      ” tạo đường ra thôi. ” – nhóm sát thủ cầm kiếm hướng cái cây kỳ quái chém tới. Lại vô luận như thế nào chặt cũng gãy. Bốn người hoảng sợ tuyệt vọng ngồi dưới đất.

      Tử cửa hang nhìn cảnh tượng trước mắt, Đàm Tiểu Hâm đắc ý dạo vòng trong động,

      ” ta rồi, bọn họ theo ta, tự tìm đường chết.”

      ” đây là do ngươi làm ra. ” – nha đầu kia cũng quá thần kỳ, Mộ Vân Phi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

      Đàm Tiểu Hâm ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ, buồn cười đều có .

      ” ta cũng có khả năng này, là sư phụ phát , chúng ta gọi nó là Bách Lý Triết, những cây đó đều có sinh mệnh, ban ngày chúng kiên cường lại cứng rắn, vũ khí bình thường căn bản thể gây thương tổn, đến buổi tối, tất cả đều mềm ra, rơi đầy mặt đất . Người bình thường cũng biết đặc tính này, chỉ ở bên trong hỗn loạn, đến cuối cùng đạn hết người vong. Còn có người cẩn thận đến Hắc Thủy Đàm, bị đầm lầy nuốt luôn .”

      Bảo bối động của nàng cũng phải là cái động đơn giản núi như vậy, tất cả phía dưới đều là cạm bẫy của thiên nhiên, có khi bản thân cẩn thận còn có thể bị nguy hiểm, huống chi vài kẻ ngốc này.

      thấy Vân Thường.” – Mộ Vân Long từ trong động ra.

      ” lão ô công cũng thấy.” – Đàm Tiểu Hâm căm giận, Mộ Vân Thường chết tiệt, ngay cả rùa của nàng cũng trộm , cũng nhìn xem đây là địa bàn của thần trộm, rất nể mặt mà.

      ” khả năng muội ấy xa, hơn nữa với công phu của nàng, người bình thường chạm được đến người.” – Mộ Vân Long biết rất bản lĩnh Vân Thường, tuy rằng nàng thích luyện võ, dù gì cũng có mười hai năm công phu từ học cùng Tĩnh Du sư thái. Cho nên quá lo lắng cho an toàn của nàng.

      ” trong động này, lại tường, cửa sổ, chúng ta hai đại nam nhân cùng tiểu nha đầu phải ngủ như thế nào.” – Mộ Vân Phi lại nổi lên tâm tình đùa cợt.

      ” chúng ta ngủ ở bên ngoài, Tiểu, Hâm Nhi ngủ bên trong.” – Mộ Vân Long đột nhiên sửa lại lời.

      ” cẩn thận nhi ” – Mộ Vân Phi cùng Đàm Tiểu Hâm đồng thời kêu lên.

      (小心 : cẩn thận, đồng với 小鑫: Tiểu Hâm, Long ca định gọi Tiểu Hâm nhưng sợ bị nhầm nên đổi thành Hâm Nhi)

      Mộ Vân Phi ngừng được cười to, bên trong nụ cười hàm ý dùa cợt, mà Đàm Tiểu Hâm buồn bực vạn phần. Mộ Vân Long càng ngày càng giống tên ẻo lả, trực tiếp gọi tên nàng được sao. Hâm Nhi, Hâm Nhi, ác, thực ghê tởm.

      ” lên đây, bắt lấy,” – ba người nhìn bóng đen từ cửa động bay vào, ngã rầm mặt đất.

      Đều vội vàng chạy qua,

      ” a, đau quá,” – nam tử ôm lấy đầu của mình , đụng phải cái bao. Xoay người qua,

      ” ha!”

      phải cười, là hoảng sợ, như thế nào đột nhiên xuất ba người nhìn chằm chằm vào mình.

      ” oh, thối quá!” – Đàm Tiểu Hâm đột nhiên ngửi được mùi khó chịu, vội vàng né sang bên che cái mũi.

      Chỉ thấy người này thân thư sinh, nhưng là toàn thân đều là bùn, mặt cũng bẩn, nhìn tướng mạo.

      ” ngươi nghe lời, cẩn thận ngã mất xác. ” – chỉ thấy Mộ Vân Thường trong tay cầm rùa lại từ dưới bay vào, vừa vừa tự .

      Sau khi ngẩng đầu nhìn thấy đám người, kinh hỉ kéo tay Mộ Vân Phi,

      ” đệ có việc gì, trở về như thế nào?”

      Nhị tỷ kỳ quái, đẩy nàng ra, ách, tay bẩn,

      ” nhị tỷ, ngươi sao vậy.”

      Xưa nay nhị tỷ sạch như thế nào lại đổi tính . Lạ nhất là nam nhân nằm mặt đất kia.

      Chương 19:
      ” Mộ Vân Thường, đây là chuyện gì xảy ra?” Mộ Vân Long nghiêm túc nhìn muội muội, nương độc thân chưa xuất giá cùng người nam nhân ở cùng nhau, sau này truyền ra ngoài, nàng còn có mặt mũi nào sống đời.
      Nhìn khuôn mặt đại ca suy sụp, Mộ Vân Thường mếu máo, hốc mắt đỏ, ủy khuất ,
      ” còn phải ……”
      Ngày ấy sau khi thấy đoạn chân tình của đại ca cùng Đàm Tiểu Hâm, nàng trở lại động, mang theo lão ô quy chuẩn bị mình lưu lạc giang hồ.
      Ra bên ngoài, mới biết được muốn làm chuyện gì, đều cần bạc, nhưng người nàng quan tiền đều có, đói đến choáng váng, có cách nào, nhìn lão ô quy, định bắt nó bán, đổi lấy cái bánh bao ăn cũng tốt.
      Vì thế lão ô quy bị Mộ gia nhị tiểu thư bán cho nhà hàng. Còn nàng được bát cháo trắng.
      Ăn xong, cẩn thận chạy đến phòng bếp nhà hàng đó tìm lão ô quy, phát lão ô quy được làm sạch, quăng vào trong nồi, mà lão ô quy kia còn thản nhiên bơi qua bơi lại trong nồi. (con rùa này điếc sợ súng)
      Thừa dịp có ai, nàng ôm lấy lão ô quy , chạy mất.
      Nàng đường đường là nhị tiểu thư Phong Vân Bảo nhưng lại lưu lạc đến mức như thế này, vốn định tìm đại ca, nhưng lại nhớ tới Đàm Tiểu Hâm kia làm nàng tức đến điên người, ngay lập tức quên luôn ý nghĩ trong đầu.
      có chỗ nào , mà người bên ngoài đối với Phong Vân Bảo lại có hiểu lầm. Nàng đành phải ở trong ngôi miếu đổ nát mấy ngày, đói chịu nổi , đành phải kiên trì trở về Tiểu Kim Môn .
      Vừa tới chân núi, nghe được cách đó xa, có người kêu cứu, Mộ Vân Thường thấy kỳ quái, nơi như thế này lại có người đến, theo tiếng kêu tìm đến, chỉ thấy thư sinh cõng kiện hành trang, bị bùn dần dần nuốt xuống.
      nghĩ nhiều, Mộ Vân Thường phi thân qua, kéo người này ra.
      ” Oh ” thối quá, người này sao lại ngốc như vậy nha, đường lớn , lại đến khu rừng hoang tàn vắng vẻ này.
      ” ngươi có sao .” chỉ thấy nằm mặt đất, nhúc nhích.
      ” aiz, quên , nhìn dáng vẻ của ngươi, cùng là người lưu lạc thiên hạ, gặp gỡ cần quen biết. Mang ngươi cùng vậy.”
      Vứt bỏ giá sách của , hai người lượn vòng đến cửa động, vừa muốn tiến vào, lão ô quy biết như thế lại ra, xuống núi , Mộ Vân Thường lập tức quăng thư sinh vào trong động, chính mình lại phi xuống núi tìm lão ô quy.
      như thế, hai người cũng quen biết, nhìn Mộ Vân Thường mấy ngày thấy, mặt gầy yếu, Mộ Vân Long có chút đau lòng, lại nghĩ, để cho nàng chịu chút khổ cực cũng tốt.
      Đợi hai người rửa mặt chải đầu xong, năm người đều ngồi xuống bàn đá trước mặt.
      ” tiểu sinh cảm tạ ơn cứu mạng của nương.” thư sinh xong đứng dậy thi lễ với Mộ Vân Thường. Mộ Vân Thường đáp lễ.
      Thư sinh lại đến trước mặt Mộ Vân Long,
      ” tiểu sinh tạ ơn cứu mạng của công tử ” dứt lời, lại thi lễ với Mộ Vân Long, Mộ Vân Long đáp lễ, cũng
      ” việc , ngươi cần để ý.”
      ” tiểu sinh tạ ơn công tử tặng khăn ” thi lễ với Mộ Vân Phi, Mộ Vân Long trong lòng thầm buồn cười, thư sinh này sao lại cổ hủ như vậy, nhưng cũng đáp lễ.
      (cái này hoàn toàn là văn của tác giả nhé, ta cũng k hiểu sao thi lễ vs Phi ka mà Long ca đáp lễ)
      Thư sinh lại đến bên người Đàm Tiểu Hâm, chắp hai tay, :” tiểu……”
      ” đừng, đừng, ngươi đừng cảm tạ ta, ngươi cần cổ hủ như vậy được ,”
      Đàm Tiểu Hâm bị hành động của thư sinh dán chặt vào mắt, thực chịu nổi, đời này lại có nam tử như thế. biết Mộ Vân Thường làm sao có thể gặp được người này.
      thể, chịu lễ của người, tất phải cảm ơn, nếu coi là vô lễ.” thư sinh hiển nhiên có ý định từ bỏ.
      bàn ba người khác, khóe miệng mang ý cười.
      Đàm Tiểu Hâm nghe , miệng cũng vặn vẹo,
      ” vậy ngươi phải cảm tạ ta nhiều lắm, cảm tạ bảo bối động của ta cho ngươi dung thân, cảm tạ nước của ta cho ngươi gội đầu, cảm tạ lược cảu ta cho ngươi chải, cảm tạ ghế của ta cho ngươi ngồi, cám tạ gió của ta cho ngươi thổi, cám tạ ánh sáng của ta cho ngươi nhìn, cám tạ hoa của ta cho ngươi ngửi…… cả đời này của người đều phải dùng để cảm tạ ta .” Đàm Tiểu Hâm giống như niệm kinh, chuỗi dài.
      Mộ Vân Phi cười ra tiếng . Đàm Tiểu Hâm trợn mắt liếc cái.
      ” Sai, nương, gió, ánh sáng, hoa trong lời của cố nương là những thứ thuộc về tự nhiên, cần cảm tạ nương, muốn tạ cũng chỉ có thể tạ thần tiên trời hoặc là Bồ Tát trong miếu.”
      Cứu mạng a, Đàm Tiểu Hâm muốn điên mất rồi. (chị gặp đối thủ rồi :)) )

      Chương 20:

      “Công tử, mời ngươi cần giữ lễ tiết, còn biết công tử tên gọi là gì.”

      Nhìn bộ dạng thống khổ của Hâm Nhi, Mộ Vân Phi cười, rốt cục cũng ra tay cứu giúp .

      ” tiểu sinh họ Đô, danh Vũ Duyệt. Xin hỏi quý xưng công tử.” vẫn là bộ dáng nhanh chậm, văn vẻ kia. Đàm Tiểu Hâm muốn tìm cái tường đập vào. Mà Mộ Vân Thường lại rất thích biểu tình của Đàm Tiểu Hâm, gặp đối thủ rồi. Ha ha, là vui . Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      ” ta họ Mộ, Mộ Vân Long, cứu ngươi là xá muội Mộ Vân Thường.” thư sinh nhìn Mộ Vân Thường ánh mắt cảm kích, Mộ Vân Thường khẽ cười.

      ” đây là xá đệ Mộ Vân Phi. Đây là……” khi đến Đàm Tiểu Hâm, ngừng lại, biết phải giới thiệu như thế nào.

      ” quên , xá muội, xá đệ, còn xá thê nữa. Aiz……” đau quá, cắn phải đầu lưỡi, nước mắt chảy ra rồi, làm sao có thể ra điều này, là, còn xá thê nữa. Tức chết mất, Đàm Tiểu Hâm ngượng ngùng nhìn mấy người chung quanh, xấu hổ cười cười.

      Nhìn trộm về phía Mộ Vân Long, ý cười nồng đậm, nhìn ánh mắt nàng long lanh.

      Nàng lại nhìn thấy Đô Vũ Duyệt ngơ ngác hiểu gì, : ” ta là Đàm Tiểu Hâm, là động chủ của động này.” đều là thư sinh đen đủi này, hại ta mất mặt lớn như vậy.

      ” Ah, ra là Đàm nương, tiểu sinh xin có lễ .” dứt lời, cúi mình sâu với Đàm Tiểu Hâm.

      Hôn mê. Đàm Tiểu Hâm lại muốn đập đầu vào tường.

      Đô Vũ Duyệt nhìn trong động, giống như lại sinh ra nghi vấn, đến bên người Đàm Tiểu Hâm, Đàm Tiểu Hâm rung mình, tên lỗi thời lại muốn làm gì nha?

      ” nghe ý Đàm nương, động này thuộc về ngươi, nhưng là theo ta quan sát, động này là vật trời sinh, mà phải do người tạo ra, biết nương vì sao lại chiếm lấy.”

      Nghe xong tên ngu ngốc này xong, Đàm Tiểu Hâm giận đến phát hỏa.

      ” ý của ngươi, phải của ta, là của ngươi sao?”

      Kẻ vừa tới, lại chạy đến tranh địa bàn của nàng, bất giác đem hai ống tay áo vén tới khuỷu tay, giống như muốn đánh người.

      ” tiểu sinh đương nhiên có ý này, ta muốn , nếu là vật trời sinh, nên để mọi người dùng chung, nên phân chia.”

      ” tốt, nên phân chia.”

      Đàm Tiểu Hâm cười lạnh, tay kéo Đô Vũ Duyệt trói gà chặt tới cửa động, muốn ném xuống.

      Mộ Vân Thường thấy thế, lập tức kéo Đô Vũ Duyệt lạ, nghiêm mặt :

      ” ngươi làm gì, muốn đẩy ngã chết sao, ngươi lại người ta, muốn làm loạn sao?”

      Xú nha đầu này lại muốn đem khắc tinh của nàng giết người diệt khẩu, làm được.

      Hai người trong mắt đều phun hỏa, Mộ Vân Thường đem Đô Vũ Duyệt kéo về phía sau, nhìn Đàm Tiểu Hâm, tư thế ngươi làm khó dễ được ta.

      Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, xem ta hôm nay tiêu diệt ngươi, Đàm Tiểu Hâm ta tên đần độn.

      ” Ah, muốn chết sao .”

      chậu nước hắt lại, hai nữ nhân định đại chiến ba trăm hiệp, lập tức thành hai con chuột ướt sũng.

      ” Đô Vũ Duyệt!” – hai người trăm miệng lời kêu lên, Đô Vũ Duyệt cầm chậu nước trong tay vẻ mặt vô tội, miệng giọng ,

      ” Ta chỉ muốn dập tắt lửa mà thôi.”

      Nghe được lời này, Mộ Vân Phi đột nhiên vỗ tay lớn,

      ” Ha ha ha, dập tắt lửa, dập tắt lửa!” – cười đến nghiêng ngả, nhất thời khống chế được .

      Mộ Vân Long cũng cười rất khó coi, kéo Đàm Tiểu Hâm giận thể tả vào trong động, dùng khăn lau khô nước đầu nàng.

      ” Được rồi, các ngươi cũng cần đấu võ mồm , chúng ta phải chuẩn bị xuống nùi rồi, vẫn còn những việc quan trọng hơn cần làm.” – Mộ Vân Long mấy ngày gần đây nhận được số tình báo, có đầu mối, muốn bắt đầu hành động.

      ” Mộ công tử, để ta cùng các ngươi được .”

      cẩn thận rơi vào trong đầm lầy, chuẩn bị chờ chết, vô lực kêu cứu mạng, đến nơi vốn có người ở, chỉ có quỷ mới tới cứu . Ai ngờ, phấn y tiên nữ trời lại bay tới cứu . Tiên nữ đẹp quá, đôi phượng mắt sinh tình, vòng eo mê người, đây là ông trời an bài cho , khoa khảo dự thi, còn phải vì thiếu nữ xinh đẹp, trước mắt đây đời tìm được người thứ hai có thể so sánh với nàng sao, cái gì cũng muốn theo nàng, đánh chết cũng .

      ” Ngươi?” – thấy Đàm Tiểu Hâm kéo kéo ống tay áo của , vội vàng lắc đầu. Mộ Vân Long nhất thời thể chú ý.

      ” Vì sao được, ca ca, chỉ để cùng chúng ta thôi mà, chúng ta tại cần người.”

      Mộ Vân Thường nhìn Đàm Tiểu Hâm ánh mắt đầy oán hận, rất đắc ý.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21

      Đô Vũ Duyệt tuy rằng có võ công, nhưng có lẽ có thể giải quyết xong việc chung thân đại của muội muội ngang ngược này, hơn nữa thông qua quan sát, người này mặc dù có chút cổ hủ, nhưng là người tốt, cũng rất thông minh, quan trọng hơn là ánh mắt nhìn Vân Thường là ái mộ và chân thành.

      “Được rồi, vậy ngươi cùng .”

      Thấy Mộ Vân Long đáp ứng cầu của bọn họ, Đàm Tiểu Hâm khó chịu bỏ ra tay , ngồi ở bên rầu rĩ vui. Mộ Vân Long quay đầu nhìn nàng, trong lòng cười thầm, tính tình lại trẻ con rồi.

      qua an ủi nàng, lại đến bên cạnh Vân Long, vào tai.

      (đoạn này thực ta cũng lại tiếp tục khó hiểu? có phải tg nhầm lẫn giữa Long ka và Phi ka k? sao chỗ nào cũng thấy là Vân Long vậy T.T?)

      “Được, vậy ta đây trước , sau khi xong việc chúng ta gặp nhau tại Hải Hối Đường.” Mộ Vân Long nhìn Đàm Tiểu Hâm cũng nhìn , vẻ mặt buồn bực, cười gượng hai tiếng, rời .

      Thu dọn chút, Mộ Vân Long ngồi xuống bên người Đàm Tiểu Hâm,

      thôi.”

      cần!” nàng mới cần nghe lời , cũng biết muốn đứng về phe nào.

      cần, vì sao?” Mộ Vân Long vẻ mặt hoài nghi.

      vì sao cả, ta phải đến đâu chứ?”

      Vừa rồi giúp nàng, tại lại muốn nàng chung với bọn họ, đạo lý này ở đâu ra, , cứ .

      câu , hỏi làm nghẹn lời, đúng vậy, có tư cách gì muốn nàng chung với bọn họ chứ.

      có phải ?” – hỏi lại nàng câu, Mộ Vân Long trong lời có chút tức giận.

      , ngươi muốn báo thù của ngươi, có quan hệ gì đến ta! Gì chứ, lôi kéo ta chịu chết à.”

      là tức giận, những lời này là do bức ra. Đàm Tiểu Hâm dứt khoát trèo lên giường, kéo chăn lên giả vờ ngủ.

      “Được, liên quan đến nàng. Tốt!” – Mộ Vân Long tức giận đến nghiến răng, người tim phổi, uổng cho bình thường đối với nàng ngàn theo trăm thuận (tức là j cũng nghe ý), mỗi ngày giống hạ nhân để nàng sai bảo, đến thời điểm quan trọng, nàng hết thảy lại quen biết .

      “Ca ca, cần cùng người như nàng ta so đo, , đừng làm cho người ta chúng ta ỷ lại vào nàng.”

      Nhìn hai người trở mặt , Mộ Vân Thường quên thêm dầu vào lửa, làm cho hai người hoàn toàn kết thúc.

      Nghe được Mộ Vân Thường cũng tham gia vào, Đàm Tiểu Hâm chịu thua, lập tức ngồi dậy, cười lạnh tiếng:

      “Người nhà các ngươi, ăn của ta ngủ cũng ở nhà ta, ta còn thực sợ các ngươi ỷ lại vào ta. Ca ca tỷ tỷ, đệ đệ muội muội đều đến đây, hôm nay lại càng tôt, còn nhặt được kẻ ăn ngồi rồi ……”

      Lời còn chưa dứt, Mộ Vân Long tức giận trợn mắt nhìn Đàm Tiểu Hâm, khó mà tin được trong lòng nàng lại nghĩ như thế, Mộ Vân Long trong lòng ỷ đau, cũng quay đầu lại, xoay người bước .

      “Hừ, có gì đặc biệt hơn người, Mộ gia chúng ta có rất nhiều tiền, Phong Vân Bảo đổ còn có thể lại sửa mười cái, phá động này của ngươi, ta mới thèm đến. Đô Vũ Duyệt, chúng ta .”

      Mộ Vân Thường bừng bừng lôi kéo Đô Vũ Duyệt dám lên tiếng xuống núi.

      ” Cút, cút, đều cút cho ta nhờ! Lão nương cái cũng hiếm lạ……ô…… Mộ Vân Long chết tiệt……”

      đem gối, chăn giường ném , Đàm Tiểu Hâm ở giường thương tâm khóc lớn.

      Mộ Vân Long chết tiệt, giúp đỡ Mộ Vân Thường khi dễ ta, còn phải bảo vệ ta cả đời, bảo vệ cái rắm. Mới vài ngày, về phe với muội muội, ném ta sang bên. Được, khi như vậy, ta cần gì phải đối tốt với ngươi, cũng phải có người cần. Càng nghĩ càng giận. Đàm Tiểu Hâm đứng dậy, đem đồ đạc trong phòng đập loạn xạ, cuối cùng hết sức, từ từ bình tĩnh trở lại.

      Tới tới lui lui, bảo bối động này hầu như là bí mật công khai, mang đồ vật chuyển nhà, ngày nào đó trở về, chẳng phải cất giấu nhiều năm đều thành . Nghĩ đến đây, thu hồi thương tâm, Đàm Tiểu Hâm bắt đầu đem bảo bối cất vào trong túi tiền.

      “Mộ Vân Thường chết tiệt, nhà ngươi có tiền như vậy, còn ăn trộm lão ô quy của ta, biết xấu hổ.” – tìm nửa ngày, mới nhớ tới Mộ Vân Thường vẫn cầm tay.

      Sắc trời dần dần xám xịt, cũng biết bây giờ là canh mấy.

      “Các ngươi là ai, muốn làm gì?” – vài hắc y nhân đột nhiên xông vào cửa động.

      Mấy người kia cũng trả lời, giống như nếu muốn bắt Đàm Tiểu Hâm . Đàm Tiểu Hâm vội vàng mở thạch môn cơ quan, đáng tiếc muộn, hắc y nhân cước đá vào cửa rồi vọt tiến vào.

      Đàm Tiểu Hâm thuận tay đem bảo bối ném vào ám động bên dòng suối, cầm lấy đoản kiếm dưới giường vô nghĩa chống cự.

      Lúc này, Đàm Tiểu Hâm rất hối hận, lúc trước chú ý học võ công cùng sư phụ, tiếc quá, lúc trước mang vài tên lên, tiếc quá, lúc trước cùng Mộ Vân Long rời , tiếc quá, ô, có người cứu nàng rồi.

      Đoản kiếm quá ngắn, dứt khoát tặng ngươi vậy, Đàm Tiểu Hâm bên tránh nguy hiểm đâm tới, bên đột nhiên ném đoản kiếm ,” oanh ” đoản kiếm dấy lên trận khói đen, cơ quan sư phụ thiết lập. Nhanh chóng chạy thoát, mới ra khỏi nội động, bị hắc y chém nhát vào bả vai.

      “Ah.”

      Chịu đựng đau đớn, Đàm Tiểu Hâm vẫn chạy trốn tới cửa động, muốn nhảy xuống, đột nhiên phía sau lưng bị đánh kích, trước mắt tối sầm, Đàm Tiểu Hâm mất tri giác, ngã xuống.

      Hắc y nhân khiêng Đàm Tiểu Hâm bị đánh bất tỉnh biến mất ở cửa động.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22:

      ” Lời Mộ mỗ hôm nay, từng câu từng câu đều là , nếu như đại nhân tin, việc xong có thể kiểm chứng, có điều……”

      Mộ Vân Long vẻ mặt nghiêm nghị, quay đầu nhìn Quân cơ Phủ Học Sĩ Trần đại nhân.

      Trần đại nhân nghe vậy cảm ổn, thấy đột nhiên dừng lại, lo lắng truy hỏi:” Có điều như thế nào.”



      ” Chỉ sợ sắp sửa thay đổi triều đại!” – Mộ Vân Long đột nhiên tăng thêm giọng điệu, nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng.



      “Hỗn xược!” – lời đại nghịch bất đạo như thế dám ra trong phủ học sĩ này. Trần đại nhân bị xúc phạm.

      “Đại nhân, phải Mộ mỗ làm càn, mà xác thực việc này có người bày mưu tính kế, thầm tiến hành thời gian. Nhớ ngày Phong Vân Bảo bị phá hủy, đó là khai màn của bọn chúng.”

      Lâm Kiếm Lan kia chẳng qua chỉ là kẻ ngu dốt, là quân cờ của Lục Vương gia mà thôi, vị trí võ lâm minh chủ chút cũng lưu luyến.

      “Ngươi muốn ám chỉ Lục Vương gia sao?”

      Lục Vương gia vài ngày gần đây, ông cũng biết đại khái, Long vị ban đầu, Lục Vương gia cũng bởi vì nóng vội mà mất ngôi vị hoàng đế, mà nay có hành động này, cũng là tất nhiên. Mà trước mắt vị thương nhân võ nhân trẻ tuổi này, ánh mắt ngay thẳng cương trực, quả chính là nhân tài trụ cột cần thiết của quốc gia.

      Trần đại nhân đứng dậy, tinh tế đánh giá Mộ Vân Long, chỉ thấy lưng hùm vai gấu, thân áo trắng, tôn lên tiên khí phiêu phiêu, tuấn dật xuất chúng, hoàn toàn phù hợp để chọn làm rể của ông, nhìn nhìn, Trần đại nhân lại vuốt râu gật đầu, nở nụ cười.



      Tự dưng bị nam tử xa lạ như thế cẩn thận đánh giá, cả người được tự nhiên Mộ Vân Long thậm chí thấy xấu hổ, tránh được lui người đẩy ghế về phía sau, phát ra tiếng vang.

      Trần đại nhân mải suy nghĩ lúc này mới phát chính mình quá xa chính đề, ho khan hai tiếng, che giấu thất lễ.

      “A, này Mộ thiếu hiệp, ta vừa rồi suy nghĩ từ đầu tới đuôi theo như lời ngươi , tình khẩn cấp, ta phải trở về cùng đại nhân khác thương lượng chút, theo như lời ngươi muốn triều đình cho Mộ gia ngươi công văn từ loạn thành chính, ta cố gắng xem xét, mau chóng cho ngươi câu trả lời thuyết phục. Việc hôm nay, thể truyền ra ngoài. Cứ như vậy .”

      xong, vội vàng theo cửa bên ra ngoài.

      Mộ Vân Long cũng sải bước ra đại đường.

      “Mộ thiếu hiệp, chờ, chờ chút.”

      Trần đại nhân thở hổn hển quay lại.

      “Mộ thiếu hiệp, quốc gia thực cần người hiệp nghĩa giống ngươi, có dũng có mưu, nhân tài quả hiếm có, ngươi hẳn nên vì quốc gia mà bỏ ra chút sức lực, ngươi suy nghĩ chút, sau đó cho ta câu trả lời, ah, còn nữa, phủ học sĩ này cũng phải nơi an toàn để chuyện, đến nhiều, tất gây chú ý, lần sau gặp lại, hãy hẹn gặp chỗ khác.”

      “Vâng, đại nhân, nhưng về việc công văn kia, mau chóng cho tiểu dân câu trả lời thuyết phục.”

      Mộ Vân Long hiểu được muốn Phong Vân Bảo hồi phục lại, trước hết phải loại bỏ tội danh người khác vu oan. Về phần triều đình, muốn tham gia quá sâu.

      “Đúng vậy, đúng vậy……” – dứt lời, Trần đại nhân vội vàng từ phía sau ra ngoài.

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời, là buổi trưa. biết người kia tại làm cái gì, Mộ Vân Long cúiđầu, thở dài, hướng về đại môn.

      “Mộ thiếu hiệp, chờ chút, chờ chút……”

      Trần đại nhân kia lại thở ra hơi chạy tới đại môn, Mộ Vân Long biết ông còn có cái gì muốn, dừng bước .

      “Hắc, hắc, cước bộ thiếu hiệp là nhanh, lão phu mau, mau..”

      Hâm Nhi nếu nghe thấy ông như vậy, bên tiếp câu “Ngươi mau tắt thở .”

      Đột nhiên Mộ Vân Phi nở nụ cười, thấy tự dưng bật cười, Trần đại nhân hiểu sai ý,

      “Hắc, người già, đều là như vậy, làm cho thiếu hiệp chê cười.”

      Mộ Vân Long nghe vậy biết đại nhân hiểu lầm, vội vàng giải thích, Trần đại nhân khoát tay, rốt cục :

      việc gì, việc gì, ta lần này chủ yếu là tới hỏi Mộ thiếu hiệp có hôn phối hay chưa?” – chút nữa quên mất vấn đề quan trọng này. Trần đại nhân ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Vân Long.

      “Ách?” – hoàn toàn đoán trước Trần đại nhân hỏi như vậy, Mộ Vân Long mặt hơi hơi đỏ lên,

      “Tiểu dân đến nay vẫn chưa cưới vợ.”

      Trần đại nhân vẻ mặt vui mừng,

      biết thiếu hiệp có ý trung nhân hay ?”

      Mộ Vân Long càng kinh ngạc nhìn Trần đại nhân, biết có dụng ý gì.

      “Ý trung nhân?” – lập lại lời Trần đại nhân, trong đầu ra khuôn mặt Đàm Tiểu Hâm nghịch ngợm nhìn cười, ngẩn người cười cười, tiện đà lại xuất vẻ mặt Đàm Tiểu Hâm hờ hững, trong ánh mắt xuất lửa giận dữ.

      Nhìn nơi khác, cứng ngắc ,

      có ý trung nhân.”

      Lời vừa ra, Trần đại nhân như trúng chiêu, cao hứng

      “Vậy tốt quá!”

      Dứt lời, bỏ lại Mộ Vân Long ngơ ngẩn hiểu gì, điên đầu điên não rời .

      “Ah!” – chỉ nghe đằng sau truyền đến tiếng kêu ai oán của Trần đại nhân, Mộ Vân Long nhìn sang, Trần đại nhân kia biết như thế nào lại đụng vào tường. Mộ Vân Long thầm buồn cười, cái cửa kia ràng cách ông bước.

      Lắc đầu, nhớ đến người tuyệt tình kia nữa, tiến hành kế hoạch tiếp theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :