1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngốc manh tiểu thanh mai: Yêu nghiệt trúc mã quá phúc hắc - Mèo Quên Thở

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 141: Xoay chuyển trong nháy mắt

      Edit: Kurinan

      Beta: Linh Ngọc

      “Tôi thế nào?? Loại gia đình này mấy người biết nhất… Cả ngày đều ăn mặc như vị quý tộc, thực tế, chẳng qua là muốn tìm thông gia tốt cho con , sau đó cũng lại nhờ vào mối quan hệ từ cuộc hôn nhân đó.”

      “Vậy còn muốn chính miệng tôi ra sao, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được! … Chẳng trách được tôi năm lần bảy lượt gợi ý cho Tiểu Thỏ mang quà cho mấy người, mà các người chút phản ứng cũng có, cũng phải bởi vì nhà nghèo??”

      “… Ông xem lại giá quần áo của ông chút, tám phần mười là sản phẩm trang web công nhân…”

      “Còn có cả người nhà Tiểu Thỏ, thân phận ta như vậy … Nếu phải tôi ngại mặt mũi của phó thị trưởng Trình, tôi sớm thủ tiêu ta.”

      “… tại ông vẫn cho là đứa này thành tích tốt, sau này có thể thay đổi cuộc sống?... Trở về thực , đây là xã hội!”

      Đây chính là lời chanh chua của giáo Ngụy được phát ra từ bút ghi phát ra sót chữ.

      Ngay từ đầu hiệu trưởng Vương vẫn là cười híp mắt nghe, thế nhưng càng nghe, sắc mặt ôn g càng khó nhìn.

      Ông ngẩng đầu lên, vẻ mặt sớm chán nản nhìn giáo Ngụy, rốt cuộc cũng thể nhịn được nữa mà nhấn nút ngừng phát, giọng mang theo tia áp lực hỏi: “ giáo Ngụy… Cái này… Những lời này đều là ban nãy với Cục trưởng Trình??”

      “…” Cả người giáo Ngụy hoảng hốt, lảo đảo lui về phía sau hai bước.

      Hiệu trưởng Vương nhìn phản ứng của bà, trong lòng gần như hiểu, sắc mặt khó coi xoay đầu lại, miễn cưỡng hướng về phía lão Trình nở nụ cười trừ : “Cục trưởng Trình, chuyện này tôi nhất định điều tra ràng, tôi chỉ là… tôi chỉ là… Thực hề nghĩ tới giáo Ngụy lại ra những lời này… Chuyện này… Chỉ cần ngài cho tôi vài ngày thôi, tôi nhất định cho ngài câu trả lời thuyết phục.”

      Lão Trình cười ưu tai du tai, đứng dậy, phủi bụi người mình, hướng về phía hiệu trưởng Vương cười híp mắt : “Được, vậy tôi chờ.”

      “Liên quan đến chuyện việc xây thêm nơi dạy học mà…” hiệu trưởng Vương bày khuôn mặt tươi cười, hướng về phía lão Trình .

      “Tôi trở lại để thương lượng với bọn họ.” Lão Trình giọng lạnh nhạt.

      “Cò n chuyện trường tiểu học…”

      “Tôi suy nghĩ chút nữa.” Lão Trình thuận miệng trả lời ông ta câu, sau đó dắt tay của Tiểu Thỏ, hướng hiệu trưởng Vương : “Quần áo người tôi còn ướt, thể tiếp tục ở đây mà ngây ngô, tôi phải mau về đổi bộ khác.”

      “Dạ dạ dạ, ngài tranh thủ thời gian, nếu mà bị cảm tốt.”

      “Tiểu Thỏ tôi cũng đưa về trước, ta thấy nó hôm nay có vẻ giống như phải là rất tốt…”

      “Đúng đúng, ngài về an ủi con cái tốt chút, chuyện ngày hôm nay, sai ta!” Hiệu trưởng Vương gật đầu giống như con gà mổ thóc.

      “Bọn tôi đây trước.” Lão Trình cũng khách khí với ông ta, ôm Tiểu Thỏ vai nhìn gật đầu, rồi trực tiếp ra.

      “Này! Ngài chậm chút a!” Hiệu trưởng Vương nhanh chóng phía sau bọn họ, đưa bọn họ đên tận cửa trường học, còn rất nhiều lần nghiêm khắc xét xử chuyện này, lúc này mới để bọn họ .


      đường trở về, lão Trình nhìn chằm chằm dáng vẻ cúi đầu lời nào của Tiểu Thỏ, trong lòng nhịn được có chút khó chịu.

      giáo Ngụy ngay trước mặt ông lại có thể ra những lời khó nghe đến vậy, làm ông tức chết được, lúc ta mình đối mặt với Tiểu Thỏ, còn biết khó nghe thế nào.

      “Tiểu Thỏ…”

      Chương 142: Xoay chuyển trong nháy mắt 4

      Edit: Kurinan

      Beta: Linh Ngọc

      “Tiểu Thỏ…” Lão Trình đắn đo trong lòng hồi lâu, rốt cuộc dè dặt mở miệng nhìnTiểu Thỏ hỏi: “ giáo Ngụy của con… Vẫn luôn như thế hả??”

      Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng ràng nhìn chằm chằm ông lúc, sau đó gật đầu : “ khác bao nhiêu đâu… Chẳng qua có vẻ phải như thế với những bạn học khác, Đồng Đồng còn , giáo Ngụy cực kì tốt với ấy cực kì tốt.”

      Lão Trình có chút hơi ngẩn ra, sau đó hừ tiếng : “Thái độ của ta đối với Đồng Đồng đương nhiên tốt rồi, vừa lýc bác làm nửa chức vụở cục giáo dục, hiệu trưởng đó đối với bác còn phải nể mặt, nếu như ngày hôm nay bác chỉ là người công nhân bình thường, sợ rằng chuyện bắt các giáo là hoàn toàn có biện pháp đâu.”

      Giọng của lão Trình dừng chút, lại tức giận : “ giáo như thế, mỗi năm lại vẫn được bình chọn làm giáo viên tốt!! Tại sao cháu lại cho bác biết sớm hơn chứ??”

      Tiểu Thỏ cúi đầu, giọng : “ giáo Ngụy bảo, ấy sợ cháu với người nhà, ấy bảo bác quay về, bác quay về, cháu có người làm ở cục giáo dục làm chỗ dựa.”

      quá kiêu ngào !!” Lão Trình tức giận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.

      Lúc đón xe ở đoạn đường này, mưa vẫn ngừng rơi xuống, lão Trình lấy áo khoác của mình đắp cho Tiểu Thỏ, xuống xe liền lập tức xông vào nhà.

      Chẳng qua lão Trình chỉ để Tiểu Thỏ đứng ở ngoài cửa, lúc định lấy chìa khóa ra để mở cửa, cửa nhà tự nhiên được mở ra từ bên trong.

      Trình Chi Ngôn cầm trong tay hai cây dù ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha ruột và Tiểu Thỏ nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.

      “Cha? Tiểu Thỏ? Tại sao hai người lại trở lại??” Trình Chi Ngôn hơi sửng sốt chút, giọng tràn đầy nghi ngờ hỏi.

      “Sao con lại ở nhà?? Hôm nay học sao??” Lão Trình cau mày nhìn Trình Chi Ngôn, thuận miệng hỏi.

      “Trường học của bọn con ngày mai muốn làm địa điểm thi cho nhà sát hạch dùng.” Trình Chi Ngôn khôi phục lại tinh thần, lên tiếng : “Từ xế chiều hôm nay cho đến mãi tối mai cũng được quay lại trường học.”

      “Vậy bây giờ con muốn đâu?” Lão Trình vừa vừa vào phòng, bộ đồ người ông ướt hết, vừa mới vào phòng, liền trực tiếp hắt xì hơi mấy lần.

      “Con thấy bên ngoài trời mưa, định cầm dù đón Tiểu Thỏ lúc tan học.” Trình Chi Ngôn đem hay cây dù cầm trong tay cất , kỳ quái : “Vẫn chưa tới thời gian tan học mà?? Tại sao Tiểu Thỏ về rồi??”

      Tiểu Thỏ đứng ở cửa chính, cúi đầu, nhìn qua có vẻ rất chán nản.

      Trình Chi Ngôn có chút kỳ quái về phía trước, đưa tay lên đầu của , thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Hôm nay ở trường vui sao, tại sao mang túi sách về??”

      “Đừng hỏi nữa!!” Lão Trình cầm trong tay chiếc khăn bông, bên lau khô tóc, bên hướng về phía Trình Chi Ngôn tức giận : “Hôm nay chủ nghiệm lớp của Tiểu Thỏ gọi cha đến trường học chuyến, kết quả thiếu chút nữa là chọc cho cha tức chết, chủ nghiệm lớp này là người như thế nào hả! Quả là rất có thế lực!”

      Trình Chi Ngôn nghe vậy nhíu đôi mi thanh tú lại, đưa tay kéo Tiểu Thỏ vào trong lòng, đóng kín cửa, sau đó hướng về phía cha của mình hỏi: “Rốt cuộc là thế nào vậy??”

      Lão Trình bên vừa lau tóc, bên vừa đem hết tổng thể tình ngày hôm nay gặp phải ở trường học hết lần.

      Trình Chi Ngôn càng nghe, cau mày càng chặt.

      “A ------ hắt xì!!” Lão Trình xong, liền hắt hơi vài lần, sau đó hít mũi cái, xoay người : “Cha tắm nước nóng.”

      Chương 143: Xoay chuyển trong nháy mắt 5

      Edit: Kurinan

      Beta: Linh Ngọc

      Sau đó lão Trình lên phòng tắm, phòng khách tầng dưới cũng chỉ còn hai người Trình Chi Ngôn và TiểuThỏ.

      Lát sau, Trình Chi Ngôn sờ đầu mềm mại của TiểuThỏ, giọng dịu dàng : “Tại sao thấy em về những chuyện này của giáo Ngụy?”

      Tiểu Thỏ hít mũi, giọng : “Bởi vì bây giờ nước chanh rất bận bịu… Mỗi sáng lúc em rời giường, đều thấy học rồi, sau đó buổi tối em đợi trở về, lúc chờ ngủ quên mất...”

      Trình Chi Ngôn thở dài hơi, đưa tay kéo Tiểu Thỏ vào trong lòng : “Coi như là có ở nhà, em vẫn có thể cho cha mẹ với mẹ em biết…”

      “Thế nhưng giáo Ngụy cũng có làm tổn hại gì thể xác của em...” Tiểu Thỏ suy nghĩ nắm chặt ngực của Trình Chi Ngôn, có chút mê muội rằng: “ phải nước chanh , làm tổn hại đến thể xác học sinh là đúng sao?? Với lại ấy cũng có nhục mạ em... Lời ấy chỉ hơi khó nghe thôi...”

      “Tuy rằng làm tổn hại thể xác của học sinh là sai, thế nhưng những lời châm chọc học sinh như vậy cũng đúng.” Trình Chi Ngôn hai tay vịn vai Tiểu Thỏ, nghiêm túc mười phần nhìn vào ánh mắt của : “Bây giờ em còn , đủ sức để nhận ra cái gì đúng cái gì sai, sở dĩ từ lúc phát sinh những chuyện như thế này, càng phải thông báo cho người nhà, hiểu ?”

      “Ừ...” Tiểu Thỏ do dự gật đầu, nhìn gương mặt đẹp trai của Trình Chi Ngôn, nhịn được vươn hai tay ôm cổ , cọ xát : “Vậy về sau em hỏi nước chanh, chỉ cần nước chanh bảo đúng chính là đúng.”

      “Vậy nếu như sai??” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn hỏi.

      đâu!” Tiểu Thỏ chăm chú nhìn vẻ mặt của Trình Chi Ngôn, ra lời thề son sắt: “ nước chanh sai rồi, nhưng ở trong lòng của Tiểu Thỏ, vẫn là đúng!”

      “Ngốc!” Trình Chi Ngôn nhịn được cười lên.

      “Nhưng mà...” Tiểu Thỏ nhìn khuôn mặt cười ôn nhu của , do dự chút, tiếp tục : “Bây giờ em vẫn chưa tìm thấy thời gian được với nước chanh ... Vậy làm sao cho em biết được là đúng hay sai đây??”

      Trình Chi Ngôn nghe vậy có chút ngẩn ra, suy tư hồi, sau đó dắt tay của Tiểu Thỏ, vừa lên phía gian phòng của mình vừa : “ theo .”

      Tiểu Thỏ trong lòng tràn đầy nghi ngờ theo .

      Vào phòng của Trình Chi Ngôn, buông lỏng tay vẫn nắm tay của Tiểu Thỏ, tới giá sách trước mặt, lật cái, tìm được quyển nhật ký bỏ , sau đó tới trước mặt của Tiểu Thỏ, cầm quyển nhật ký bỏ kia đưa cho : “Cho em.”

      “Đây là cái gì??” Tiểu Thỏ cầm lấy quyển nhật ký, lật qua chút, thấy bên trong chữ cũng có.

      “Đây là quyển nhật ký.” Trình Chi Ngôn lấy cây bút bàn, đưa cho Tiểu Thỏ : “Em bây giờ học hai năm tiểu học rồi, mặc dù có thể có mấy từ viết được, nhưng mà nếu dùng đến hai ký hiệu ghép vần chắc là hoàn toàn có vấn đề.”

      Trình Chi Ngôn mở quyển nhật ký kia ra, cười tiếp tục : “Em mỗi ngày đem tất cả suy nghĩ với nó, muốn hỏi vấn đề gì, cứ viết vào trong này, sau đó đặt ở bàn , chờ đến khi tan học trở về, đều có thể thấy được, viết câu trả lời ở phía dưới, như vậy khi em rời giường, chắc chắn có thể thấy được câu trả lời của .”

      “Oa! Cách này rất hay!!” Tiểu Thỏ ngay lập tức vui vẻ, ôm quyển nhật ký bỏ kia như bảo bối, cười híp mắt với Trình Chi Ngôn: “Thế này em phải vì đợi về mà ngủ quên nữa rồi!”

      Chương 144: Để cho hơ khô thẻ tre*

      (*) hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong tác phẩm)

      Trình Chi Ngôn cười cười, lát sau như là nhớ ra việc gì đó, chần chừ nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Vừa rồi ba , hôm nay lúc kiểm tra có người ném cho em tờ giấy sao?"

      "Đúng vậy!" Tiểu Thỏ gật đầu, vẻ mặt buồn bực nét mặt Trình Chi Ngôn : "Cũng biết là người nào, quá thất đức, lúc kiểm tra ném tờ giấy cho em, ném cho em thôi , còn ghi vào giấy 'Bạch Tiểu Thỏ, tớ thích cậu', bị Ngụy tóm được, dạy dỗ phen.

      Trình Chi Ngôn nhíu mày, trong giọng mang theo chút vui mà ngay cả mình cũng phát giác ra: "Có người viết loại tờ giấy này?"

      "Ừ!" Tiểu Thỏ buồn bực gật đầu.

      "Biết là ai viết ? ?

      " biết! Ách... Nhưng mà chắc là người ngồi sau em ném? Vì đập vào ót em, hơn nữa nếu là người trước mặt ném, em có thể thấy được rồ." Tiểu Thỏ suy nghĩ chút, vô cùng nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn .

      "A..." Trình Chi Ngôn như có điều suy nghĩ gật đầu, thuận miệng : "Cho dù biết là ai viết, loại nam sinh này cũng thể muốn, trước hết bất luận là cậu ta có biểu lộ với em hay , chỉ là lúc kiểm tra lại ném tờ giấy, hành động như thế này rất tồi tệ, còn nữa tồi tệ hơn là, bị giáo viên bắt được, cậu ta cũng dám đứng ra thừa nhận, như thế là sợ gánh trách nhiệm, sau này dùng được."

      "À??" Nhất thời vẻ mặt Tiểu Thỏ kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn.

      "Làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn tròng mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , thuận miệng hỏi. Tiểu Thỏ.

      " nước chanh những lời vừa , giống y chang lời của Ngụy..." Tiểu Thỏ chớp mắt, có chút buồn cười nhìn : "Lúc ở phòng học, giáo Ngụy cũng như thế."

      Hừ..." Trình Chi Ngôn lạnh lùng hừ tiếng, thuận miệng : "Vậy xem ra giáo viên trường em cũng phải là hoàn toàn vô dụng."

      "..."

      Trình Chi Ngôn yên lặng chỉ chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Nam sinh lớp em thích em nhiều lắm sao?"

      "A? ?" Tiểu Thỏ sửng sốt chút, sau đó lắc lắc đầu : "Cái này... Em cũng nữa."

      "Đều mới học lớp 1 lớn hơn con nít chút xíu, mà học người lớn đương rồi." Trình Chi Ngôn nhíu mày.

      "Lời này... Hình như giáo Ngụy cũng ..." Tiểu Thỏ nhếch miệng, nhìn Trình Chi Ngôn cười gượng.

      Trình Chi Ngôn liếc cái, biết gì: "Theo giáo Ngụy của em, nếu như có gì bất ngờ xảy ra, tuần lễ này có thể biến mất khỏi trường học các em."

      "A? Vì sao a? ?"

      "Bởi vì tác giả để cho nàng hơ khô thẻ tre..."

      "? ?"

      "Nhưng lại để cho bà ta hơ khô thẻ tre cơm hộp, đương nhiên cầu này là các độc giả ."

      "? ? ?"

      Tiểu Thỏ đâu đâu cũng thấy mê man Trình Chi Ngôn, hoàn toàn biết ra gì.


      Trình Chi Ngôn cũng tiếp tục cái đề tài này, mà kéo cánh tay Tiểu Thỏ qua đến bên cạnh mình, trầm ngâm chút, sau đó làm bộ vô tình hỏi: "Tiểu Thỏ, nam sinh lớp em bao nhiên?"

      " khác lắm với số nữ sinh... Hình như hơn hai mươi mốt nam sinh."

      "Dáng dấp có đẹp trai ?"

      "A? ?"

      "Em cảm thấy nam sinh lớp em người nào đẹp trai nhất." Trình Chi Ngôn tiện tay cầm quyển sách lật cái, hỏi.

      "Ách... chú ý tới..."

      "A... Vậy là tốt rồi."

      "Gì? ?"

      " có gì." Trình Chi Ngôn khép quyển sách tay lại.

      Chương 145: Để cho hơ khô thẻ tre (*) (2)

      Edit: Thập Nhất Bà Bà

      Beta: Linh Ngọc

      (*) hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong tác phẩm)

      có gì.” Trình Chi Ngôn khép quyển sách tay lại, chậm rãi đến giá sách trước mặt, đặt lại sách vở giá, sau đó xoay đầu nhìn Tiểu Thỏ hỏi: “Tâm tình bây giờ tốt hơn chút rồi ?”

      “Ừm.” Tiểu Thỏ gật gù, cười híp mắt nhìn Trình Chi Ngôn : “Chỉ cần có nước chanh ở đây tâm tình của em tốt hơn!”

      “Ngoan.” Trình Chi Ngôn dịu dàng cười nhìn Tiểu Thỏ.

      _______________

      Sáng ngày thứ hai, Tiểu Thỏ học, vừa bước vào phòng học liền nhìn thấy màn hò hét ầm ĩ trong lớp.

      Sáng hôm nay đáng lẽ là có tiết học Ngữ văn, nhưng biết tại sao, đến bây giờ mà giáo Ngụy vẫn chưa đến.

      Các bạn học trong lớp ai làm việc nấy, mỗi người đều lo làm việc riêng.

      Tiểu Thỏ thẳng về chỗ ngồi của mình, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế bị Trình Thi Đồng kéo lại.

      “Gì thế ?” Mặt Tiểu Thỏ đầy vẻ nghi ngờ, nhìn Trình Thi Đồng hỏi.

      Trình Thi Đồng với : “Tin tức mới nhất, có khả năng giáo Ngụy dạy lớp chúng ta nữa!”

      “Hả ? Làm sao cậu biết ?” Tiểu Thỏ sửng sốt, vội vàng mở miệng hỏi lại.

      “Tớ là ai chứ! Tin tức ngầm nhiều lắm đấy!” Trình Thi Đồng ra vẻ thần bí, nhìn Tiểu Thỏ cười : “Nghe ngày hôm qua hiệu trưởng Vương gọi điện thoại cho rất nhiều bạn học, hỏi về vấn đề tác phong ngày thường của giáo Ngụy, các bạn học đều mình bị giáo Ngụy ngày đêm uy hiếp, cầu phải tặng quà cho bà ta . . . . . . Ngày hôm qua hiệu trưởng Vương đến gặp ba ba của tớ, câu đầu tiên hỏi ông ấy lại là: ‘Phó thị trưởng Trình, ông có đưa lễ nạp thái (*) cho giáo Ngụy hay ?’ làm cho ba ba tớ ngớ ra, chẳng hiểu gì cả , ha ha ha . . . . .“

      (*) lễ nạp thái (lễ vật trong hôn lễ ngày xưa)

      “Ách . . . . . “ Tiểu Thỏ ngồi xuống ghế của mình, nghe những lời này của Trình Thi Đồng, trong lòng thầm nghĩ hiệu trưởng của các cũng là nịnh quá .

      “Nghe giáo Ngụy đắc tội với nhân vật lớn nào đó, bị người ta nắm được nhược điểm của mình.” Trình Thi Đồng tiếp tục với Tiểu Thỏ, sau đó vỗ vai , vui mừng : “Lần này tốt rồi, bà ta dạy lớp chúng ta, vậy còn ai bắt nạt cậu nữa.”

      “Tớ . . . . . “ Tiểu Thỏ cười xấu hổ nhìn Trình Thi Đồng, môi giật : “Tớ biết bà ấy đắc tội với ai . . . . . “

      “Ai ? ?” Trình Thi Đồng vội vàng vồ tới Tiểu Thỏ, nhiều chuyện hỏi.

      “ . . . . . . “ Tiểu Thỏ nhìn xung quanh chút, sau đó túm lấy tay Trình Thi Đồng kéo lại, giọng kể hết chuyện hôm qua, chính là chuyện sau khi bị giáo Ngụy gọi đến phòng làm việc.

      Trình Thi Đồng nghe xong, hai con mắt liền trợn to, lát sau tinh thần mới hồi phục lại, tay vỗ mạnh lên bả vai của Tiểu Thỏ : “ ra bà ta đắc tội với ông ba của tớ!”

      “ . . . . . . . “

      Tiểu Thỏ đổ mồ hôi.

      “Ai, ra chuyện này nên để cho ông ba ra tay từ sớm!” Mặt Trình Thi Đồng tỏ vẻ tiếc hận nhìn Tiểu Thỏ : “Chuyện này nếu được giải quyết sớm hơn có thêm nhiều chuyện xảy ra như thế, cậu cũng phải chịu nhiều oan ức như vậy.”

      Tiểu Thỏ im lặng chút, sau đó lắc đầu : “Chỉ bởi vì ba ba Trình là Cục trưởng Cục giáo dục mà thôi, nếu như ông ấy phải người có quyền giáo Ngụy cũng bị xét xử nhanh như vậy . . . . “

      cũng đúng.” Trình Thi Đồng như suy nghĩ gì đó, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nhưng bà ấy là người hay nịnh nọt, sớm muộn cũng bị người ta phát , cho nên , thiện giả thiện lai, ác giả ác báo, phải báo, là do chưa tới lúc mà thôi. Bà ta bị như thế là đáng!”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 146: Để cho hơ khô thẻ tre (*) (3)

      Edit: Thập Nhất Bà Bà

      Beta: Linh Ngọc

      (*) Hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong tác phẩm)

      “A . . . . . “ Tiểu Thỏ vỗ lên bả vai của Trình Thi Đồng : “Bà ấy đối xử với cậu cũng tệ lắm phải ?”

      “Vậy thế nào, bà ấy tốt với tớ cũng phải bởi vì tớ được, mà là vì ba ba của tớ được!” Trình Thi Đồng tức giận vô cùng, nhìn Tiểu Thỏ : “Bà ấy còn bằng giáo Đinh đây, chí ít giáo Đinh đối tốt với mọi người như nhau.”

      “Ai . . . . . “ Tiểu Thỏ nghe Trình Thi Đồng nhắc đến giáo Đinh, nhịn được thở dài hơi.

      Ngay tại lúc phòng học lộn xộn thầy hiệu trưởng lại đẩy cửa vào.

      Tiếng hò hét trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

      Hiệu trưởng Vương đứng bục giảng, ánh mắt quét vòng quanh các bạn học ngồi ở phía dưới, sau đó tầm mắt dừng lại người Tiểu Thỏ, áy náy gật đầu với , lúc này mới lên tiếng : “Các bạn học, xin lỗi, bởi vì số nguyên nhân mà giáo Ngụy thể tiếp tục dạy các em được, tiết Ngữ văn hôm nay tạm thời do thầy Dương dạy thay.”

      Hiệu trưởng vừa mới xong, phòng học giống như bùng nổ, tiếng bàn luận liên tiếp vang lên.

      giáo Ngụy dạy chúng ta nữa? Qúa tốt rồi!”

      “A? Tại sao lại đổi giáo viên mới, năm nay đổi đến hai lần rồi . . . . ”

      “Tớ lại thích giáo Ngụy, cũng biết giáo viên mới như thế nào.”

      “Tại sao giáo Ngụy dạy chúng ta ?”

      Hiệu trưởng nhìn màn hò hét của các bạn học trong lớp, vỗ tay cái, lên giọng : "Các bạn học, các bạn học, yên lặng chút, trước hết để thầy Dương tự giới thiệu về mình nào!”

      Lời của thầy hiệu trưởng vừa ra thấy thầy Dương cười híp mắt từ phía ngoài vào phòng.

      Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, quay sang phía của thầy giáo mới tới.

      Lần này là thầy giáo trẻ tuổi, dáng vẻ hào hoa phong nhã, mặt đeo chiếc kính, khi cười rộ lên mắt kính cong thành đường.

      “Các bạn học, bắt đầu từ hôm nay thầy dạy các em môn Ngữ văn.” Thầy Dương đứng bục giảng, nhìn các bạn học trong lớp cười : “Trước tiên thầy muốn hỏi các em vấn đề, họ của Nhị Lang thần là gì ?”

      Các bạn học trong lớp sửng sốt chút, sau đó có người bắt đầu trả lời:

      “Họ Lý!”

      “Họ Nhị!”

      đúng! Họ Dương!”

      Thầy Dương đưa tay đẩy gọng kính, mỉm cười chỉ vào bạn học vừa trả lời Nhị Lang thần học Dương, gật đầu : “Bạn học này đúng, Nhị Lang thần họ Dương, cùng họ với thầy! Các bạn học, các em có biết Nhị Lang thần lợi hại nhất là cái gì ?’

      “Em biết em biết!” Bạn học khi nãy được thầy Dương chỉ vào phấn khích : “Nhị Lang thần có ba con mắt, trán ông ấy còn có con mắt!”

      “Trả lời chính xác!” Thầy Dương gật gù, ánh mắt lướt nhanh qua cả lớp chút, sau đó mỉm cười : “Nhưng thầy còn lợi hại hơn cả Nhị Lang thần, bởi vì ông ấy có ba mắt, còn thầy, có bốn con!”

      “A ? ?”

      “Ở chỗ nào ! ?”

      “Thầy còn có hai con mắt ở chỗ nào ? ?”

      Các bạn học ngồi yên lặng tâm tình đột nhiên tò mò hẳn lên, thích thú hỏi thầy Dương.

      “Ở chỗ này!’’ Thầy Dương chỉ vào mắt kính của mình, cười híp mắt : “Thầy còn có hai mảnh mắt kính! Cộng với hai con mắt của thầy, hết thảy là bốn con mắt!”

      Các bạn học sửng sốt chút, sau đó phá ra cười to.

      Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng liếc nhìn nhau, cũng bật cười theo bọn họ.

      Chương 147: Để cho hơ khô thẻ tre (*) (4)

      Edit: Thập Nhất Bà Bà

      Beta: Linh Ngọc

      (*) Hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong tác phẩm)

      Thầy Dương mới tới, đơn giản vài câu như vậy, cùng các bạn học trong lớp xây dựng quan hệ.

      Hiệu trưởng Vương nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thở phào nhõm, sau đó dặn dò thầy Dương vài câu rồi vội vã rời .

      ___________

      Hai tuần lễ ngắn ngủi trôi qua, dường như thầy Dương được cả lớp kính , nguyên nhân chủ yếu chính là ông quá hài hước.

      ràng là câu chuyện rất bình thường, vậy mà từ trong miệng ông kể ra lại có thể làm cho bạn học trong lớp cười ngậm được mồm.

      Tâm tình Tiểu Thỏ bị đè nén gần học kỳ, theo thầy Dương, cuối cùng cũng từ từ cởi mở hẳn.

      Rất nhanh đến kì thi trung khảo của Trình Chi Ngôn.

      Sáng sớm, Chu Nguyệt chuẩn bị bữa sáng phong phú cho Trình Chi Ngôn, nhất là cái bánh quẩy và hai cái trứng gà, ngụ ý đạt điểm tối đa 100 trong kì thi.

      Ngoài ra còn có cháo, bánh chưng, bánh quế hoa, ngụ ý được ghi tên bảng vàng.

      Trình Chi Ngôn ngồi trước bàn ăn, nhìn bàn đầy thức ăn mà biết nên gì, nhìn mẹ của mình : “Mẹ muốn con chết vì no à?”

      “Ai da, tiểu tử thối con lại dám như vậy, mẹ đây còn phải vì kì thi trung khảo của con mà hao tâm chuẩn bị bữa sáng đặc biệt hay sao!” Chu Nguyệt trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, tay cầm xẻng quơ về phía : “Nhìn thấy chưa, bánh quẩy, trứng gà! Con trai bảo bối, bảo đảm con thi đạt điểm tối đa 100!”

      “ . . . . . . “ Đôi mắt trong suốt mang theo ghét bỏ của Trình Chi Ngôn quét qua bánh quẩy bàn cái, lạnh nhạt : “Mẹ, mẹ phải biết điểm thi tối đa của đơn khoa là 120 ? Muốn con thi 100, tức là muốn con thi rớt ?”

      “Ạch . . . . . “ Nụ cười mặt Chu Nguyệt đột nhiên cứng lại, “ tại điểm tối đa là 120 rồi hả ?”

      “Xem như mẹ lo lắng thành tích của con, nhưng tốt xấu gì cũng nên chú ý đến bảng kết quả học tập của con chứ!” Trình Chi Ngôn khổ tâm đến mức còn gì để nữa, “Điểm của con có lúc nào thấp hơn 115 chưa ?”

      “Khụ khụ . . . . . cái kia . . . . . Vậy đừng ăn bánh quẩy này!” Chu Nguyệt vội vàng đem cất đĩa bánh quẩy cùng trứng gà bàn, hất cằm dương dương tự đắc nhìn về phía Trình Chi Ngôn: “Chỗ kia! Ăn bánh chưng! Cao trung!”

      “Bánh chưng làm từ gạo nếp, ăn nhiều tiêu hóa . . . . . “ Trình Chi Ngôn chậm rãi đứng dậy, vừa ra bên ngoài vừa : “Mẹ vẫn nên tự mình ăn .”

      “Ai ai . . . . tiểu tử thối, con muốn đâu? Con thể ăn gì mà như vậy chứ ?” Mắt thấy Trình Chi Ngôn đến cửa, Chu Nguyệt vội vàng nhìn về phía mà la lớn.

      “Con đến chỗ mẹ của Tiểu Thỏ, xem thử có cháo trắng hay bánh bao để ăn . . . . “ Trình Chi Ngôn bước ra khỏi cửa chính nhưng vẫn ngoáy đầu lại : “Chốc nữa con về.”

      “Con . . . . “ Chu Nguyệt còn chưa kịp thêm gì Trình Chi Ngôn mất.

      Tiểu Thỏ xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ của mình, từ lầu chậm rãi xuống, nhìn trong phòng ăn chỉ có mình Chu Nguyệt, nhịn được mở miệng hỏi: “Ồ? nước chanh đâu ? ấy ăn sáng nhanh như vậy sao ?”

      “Nó đến nhà người ta xem có cháo trắng ăn hay !” Chu Nguyệt buồn bực bưng đĩa bánh quẩy tay, nhìn Tiểu Thỏ : “Uổng công bác chuẩn bị cho nó bữa sáng thịnh soạn như vậy, vậy mà món nó cũng xem vừa mắt!”

      Tiểu Thỏ qua thăm dò, thoáng nhìn qua đĩa bánh tay Chu Nguyệt, vui vẻ : “Ai nha, có bánh quẩy ăn, vậy có sữa đậu nành à? Con thích nhất là ăn bánh quẩy chung với sữa đậu nành!”

      “Có! Mẹ cho con ăn!”

      Chương 148: Để cho hơ khô thẻ tre (*) (5)

      Edit: Thập Nhất Bà Bà

      Beta: Linh Ngọc

      (*) hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong tác phẩm)

      "Có! Mẹ cho con ăn!" Chu Nguyệt lập tức vui vẻ ra mặt, cầm chén lấy sữa đậu nành cho Tiểu Thỏ.

      Hai mươi phút sau.

      Sau khi ăn uống no nê ở nhà Tiểu Thỏ xong rồi, Trình Chi Ngôn trở về nhà, nhìn thức ăn bàn vơi hơn phân nửa.

      "Em ăn hết số thức ăn này à ?" Trình Chi Ngôn nhướn mày, nhìn Tiểu Thỏ vùi đầu vào đĩa bánh quế hoa mà ra sức chiến đấu, buồn cười hỏi.

      "A . . . . . Ừ . . . . . " Tiểu Thỏ vừa ăn bánh quế hoa vừa dùng sức gật đầu trả lời Trình Chi Ngôn.

      "Ăn nhiều như vậy sao, em sợ tiêu hóa nổi à ?" Trình Chi Ngôn lại gần Tiểu Thỏ, đưa tay xoa xoa cái đầu bù xù của , dịu dàng : "Được rồi, kiềm chế lại chút, thể ăn nhiều như vậy đâu."

      Tiểu Thỏ ăn miếng bánh quế hoa cuối cùng, liếm liếm ngón tay, cười hì hì với Trình Chi Ngôn: "Ăn nhiều mới có thể cao lên, nếu em thấp hơn rất nhiều."

      "Từ từ cũng lớn lên thôi, vội gì chứ ?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ, tiện tay lau vụn bánh dính khóe miệng của , sau đó cầm lấy chiếc cặp ghế, nhìn Chu Nguyệt và Tiểu Thỏ : "Con đây."

      "Chờ chút, nước chanh." Tiểu Thỏ vội vàng nhảy từ ghế xuống, chạy đến trước mặt của Trình Chi Ngôn, ngẩng đầu lên nhìn .

      "Hả ?" Trình Chi Ngôn hơi rủ mắt nhìn Tiểu Thỏ đứng trước mặt mình, mặt đầy vẻ nghi ngờ.

      Tiểu Thỏ nhón chân lên, kéo áo sơ mi của Trình Chi Ngôn, bực bội : " khom lưng xuống , em với tới!"

      "Khom lưng để làm gì ?" Tuy ngoài miệng hỏi như vậy nhưng Trình Chi Ngôn vẫn nghe theo lời của Tiểu Thỏ, ngoan ngoãn khom lưng xuống, cười nhìn Tiểu Thỏ.

      Bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh, bé nắm lấy cổ áo sơ mi của Trình Chi Ngôn mà kéo xuống, nhón chân lên, gì mà hôn cái lên bờ môi màu hồng nhạt của , sau đó cười hì hì : "Chúc nước chanh thi trung khảo suôn sẻ!"

      Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, cảm giác mềm mại môi biến mất nhanh chóng, chỉ để lại mùi bánh bánh quế hoa thơm ngát, nhìn đôi con ngươi trong suốt của Tiểu Thỏ, khóe môi nở ra nụ cười nhàn nhạt, đưa tay véo khuôn mặt nhắn mềm mại của , dịu dàng : "Cảm ơn."

      Chu Nguyệt đứng sau lưng của hai người, nhìn màn trước mắt này, nhịn được mà rơi lệ, lòng chua xót vô cùng: "Lấy vợ rồi quên người mẹ này . . . . . vợ chỉ hôn cái mà nó vui vẻ cảm ơn, còn mẹ nó chuẩn bị cho nó bữa sáng thịnh soạn như thế, lại nhận được vẻ mặt đầy ghét bỏ của nó . . . . . "

      " . . . . . . . . " Trình Chi Ngôn đen mặt nhìn mẹ của mình, im lặng chốc lát, rốt cuộc mở miệng nhàn nhạt : "Cảm ơn mẹ."

      xong, liền vác cặp lên, xoay người bước ra ngoài.

      Tiểu Thỏ cười hì hì, vẫy tay với Trình Chi Ngôn cái, khi thấy ra ngoài cửa mới chịu quay đầu lại.

      Chu Nguyệt đứng yên tại chỗ, vẻ mặt cứng ngắc khó coi, lát sau mới hồi phục lại tinh thần của mình, mặt đầy vẻ khó tin nhìn Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, mẹ nghe nhầm chứ ? Vừa nãy thằng nhóc kia cảm ơn mẹ ?"

      "Mẹ, thằng nhóc là cái gì ?" Tiểu Thỏ nghi ngờ hỏi ngược lại Chu Nguyệt.

      "Ách . . . . . Chính là con thỏ . . . . . . Ách, phải, mẹ gì." Chu Nguyệt giải thích hồi, lại nhận ra cái từ này hình như dính vào Tiểu Thỏ, vội vàng thề thốt phủ nhận.

      "A . . . . . . " Tiểu Thỏ mê man nhìn Chu Nguyệt, sau đó gật đầu : " nước chanh vừa rồi cảm ơn, tâm tình của ấy hình như rất tốt."

      Chương 149, Trung khảo kết thúc rồi.


      Editor: Linh Ngọc

      "Tâm tình của nó đương nhiên là tốt, sáng sớm, đầu tiên được mẹ vợ nấu điểm tâm cho ăn, trở về còn được vợ xinh đẹp, đáng dâng nụ hôn cho nó, tâm tình nó tốt mới là lạ đó!" Chu Nguyệt vừa nhắc tới Trình Chi Ngôn, khuôn mặt mang theo vẻ ghét bỏ, bà cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ trước mặt, thở dài hơi : "Ai... Đáng thương cho Tiểu Thỏ nhà mình quá, bị tên tiểu tử thúi kia ăn gắt gao."

      "Cái gì ăn gắt gao? ?" Tiểu Thỏ nhìn bà.

      Ánh mắt Chu Nguyệt chuyển động vòng vo, cười hì hì với Tiểu Thỏ: "Chính là. . . Con cũng hiểu đâu, nếu người con đối xử tốt với người con trai quá, người con trai đó trở nên kiêu ngạo, vì thế có đôi lúc, con nên đối xử tệ với nó chút."

      "Ý của mẹ là kêu con đối xử tệ với nước chanh chút sao?" Tiểu Thỏ chớp mắt, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đưa ra mộ kết luận như thế.

      Chu Nguyệt gật đầu: "Gần giống chính là ý này."

      Vẻ mặt Tiểu Thỏ chất vấn nhìn bà, cái miệng nhắn hồng nhuận chu lên, lát sau lại ra câu: "Mẹ là mẹ ruột của nước chanh sao?"

      ". . ."

      Nụ cười mặt Chu Nguyệt lập tức cứng lại.

      ". . ."

      Hai người lớn yên lặng hồi lâu, rốt cục Chu Nguyệt nghiêm túc lắc đầu, với Tiểu Thỏ: " phải, Tiểu Thỏ, mẹ là mới là mẹ ruột của con!"

      Tiểu Thỏ há miệng, còn chưa lên tiếng, cửa vang lên giọng trêu chọc của mẹ mình: "Chu Nguyệt, cậu lại lừa dối con của mình sao?"

      Chu Nguyệt và Tiểu Thỏ đồng thời quay đầu lại nhìn sang cửa chính, chỉ thấy mẹ Tiểu Thỏ dựa vào khuông cửa, vẻ mặt bỡn cợt nhìn hai người bọn họ.

      "Mình nào có lừa dối con bé, mình đây phải là sợ con bé bị tiểu tử thúi Trình Chi Ngôn kia bắt nạt sao." Chu Nguyệt bĩu môi, với mẹ Tiểu Thỏ: "Tại sao cậu lại tới đây, hôm nay phải làm sớm sao?"

      Mẹ Tiểu Thỏ lảo đảo vào cửa chính nhà Trình Chi Ngôn, chút khách sáo trực tiếp vừa lên lầu vừa : " cần làm sớm, mình xon qua khoa khám bệnh trẻ em, nơi ấy dễ dàng hơn khoa tim phổi chút, như vậy mình cũng có nhiều thời gian theo Tiểu Thỏ chút."

      Chu Nguyệt há miệng, tựa như muốn gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài hơi, gật đầu : "Như vậy cũng tốt, là con , cũng muốn theo mẹ nhiều hơn chút."

      Mẹ Tiểu Thỏ tới bên người Tiểu Thỏ, sờ đầu của , thở dài : "Nếu phải là bởi vì bình thường công việc mình quá bận rộn, có thời gian bên cạnh Tiểu Thỏ, cũng đến mức phát sinh chuyện giáo Ngụy, ra là mình quá ít quan tâm đến con bé."

      Giọng của bà dừng chút, vừa tiếp tục : "Công việc vĩnh viễn đều làm xong, thế nhưng con trong nháy mắt trưởng thành."

      Chu Nguyệt gật đầu: " cũng phải, lúc mới nhìn thấy Tiểu Thỏ, con bé mới ba tuổi, vừa đến đùi mình, chớp mắt cái lớn nhanh như vậy."

      Hai người mẹ thổn thức phen, , lúc này mới ngồi xuống ăn điểm tâm.

      Tiểu Thỏ nhìn cái này, nhìn cái kia, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, là quá tốt, bên cạnh nước chanh dịu dàng, có ba Trình cao lớn đẹp trai, còn có hai người mẹ bảo vệ mình.

      Ừ, hôm nay ánh sáng mặt trời rất rực rỡ, bầu trời cũng rất xanh, kì thi của nước chanh nhất định rất thuận lợi.

      ————

      Sau khi kì thi trung khảo của Trình Chi Ngôn kết thúc, cũng cần đến trường học nữa.

      Nhưng mà trường tiểu học của Tiểu Thỏ còn chưa bắt đầu cho nghỉ hè.

      Chương 150 trung khảo kết thúc rồi 2

      Edit: Mạc Hy

      Beta: Ngọc Linh

      Vì thế Tiểu Thỏ lại lần nữa được hưởng thụ Trình Chi Ngôn đưa đón phục vụ mỗi ngày.

      Gió hè quất vào mặt, Tiểu Thỏ ngồi ở ghế sau xe đạp, vừa vui vẻ ngâm nga hát, vừa đá đá hai cái chân.

      Trình Chi Ngôn có chút trêu ghẹo nhìnTiểu Thỏ hỏi: “Thế nào, gần đây tâm tình em tệ?”

      “Hắc hắc, đương nhiên rồi.” Tiểu thỏ cười hì hì đưa mắt về phía Trình Chi Ngôn mà : “ tại mỗi ngày lại có người đưa đón em học từ xuống dưới luôn rồi, em đương nhiên vui vẻ, hơn nữa lớp em mới có thầy giáo Dương chơi rất vui, là người cũng siêu cấp vui vẻ, các bạn trong lớp tất cả đều thích thầy ấy nhé.”

      ? Vậy em thích ?” Trình Chi Ngôn thuận miệng hỏi như vậy.

      “Em cũng thích nữa! Em vui mừng chào đón thầy giáo Dương vui vẻ của chúng em!” tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ ôm lấy eo Trình Chi Ngôn, bên hưng phấn kể:” Em với , thầy giáo Dương của chúng em mỗi ngày học đều kể biết bao nhiên là chuyện xưa thú vị, hơn nữa chữ viết của thầy giáo Dương còn rất đẹp, mấy hôm trước, Thầy giáo Dương còn trả lại chức vị đại biểu môn văn cho em nữa.

      “. . . . . . “

      Trình Chi Ngôn có chút còn gì để tiến về phía trước, rầu rĩ : “Nhìn em mở miệng ra là thầy giáo Dương thầy giáo Dương, em chính là thích thầy ấy hả.”

      “Đúng rồi! Em thích thầy ấy như thích nước chanh ca ca vậy!” Tiểu thỏ ngồi yên sau xe đạp, quả thực hoa chân múa tay đầy hứng phấn mà kể: “Em còn cùng Đồng Đồng thảo luận qua, nếu và thầy giáo Dương cùng dạy môn Ngữ Văn cho bọn em, biết ai được hoan nghênh hơn đây!”

      “. . . . . . A, người đó được hoan nghênh ít hơn chứ gì?” Trình Chi Ngôn hỏi han bằng giọng điệu bình thản.

      “Đương nhiên là thầy giáo Dương rồi!” Tiểu thỏ cười tủm tỉm đáp: “Đồng Đồng , chỉ khi đối với em, mới có thể trở nên dịu dàng hơn, nếu đối với người khác, luôn là bộ dáng xa cách, cho nên nếu so sánh cùng thầy giáo Dương, phỏng chừng lớp học chỉ có hai người là em và bạn ấy thích , những bạn khác vẫn là ưa thầy giáo Dương sôi nổi hơn!”

      “. . . . . .”

      Trình Chi Ngôn cảm thấy có chút còn gì để , hơn nữa hiểu sao có chút tức ngực.

      “Còn nữa, lớp chúng em còn có bạn nữ thực rất thích thầy giáo Dương, liền chạy dến hỏi thầy giáo Dương, chờ bạn ấy lớn lên về sau có thể hay gả cho thầy ấy!” Tiểu thỏ ôm eo Trình Chi Ngôn như vậy, tiếp tục kể về chuyện tình của thầy giáo Dương.

      “Vậy thầy giáo của em thế nào?” Trình Chi Ngôn thuận miệng hỏi câu, trong lòng cũng lơ đễnh, cái đứa xấu xa này, biết cái gì lấy hay lấy chồng hả.

      “Thầy giáo Dương , chờ bạn ấy trưởng thành nếu còn cảm thấy thích thầy như hôm nay , thầy có thể suy nghĩ chút!”

      “. . . . . .”

      Đồ lừa đảo!

      Trong lòng Trình Chi Ngôn khinh thường câu.

      “Sau đó mấy bạn nữ khác trong lớp em bắt đầu cãi vã, mỗi người đều thầy giáo Dương thể chờ người khác lớn lên, phải chờ chính mình lớn lên mới được!” Tiểu Thỏ vừa nhắc đến chuyện này, liền cảm thấy phấn chấn vô cùng, khuôn mặt nhắn trắng nõn nhất thời cười hé ra thành đóa hoa.

      “A. . . . . .” Trình Chi Ngôn rầu rĩ lên tiếng, đột nhiên mở miệng nhìn Tiểu Thỏ hỏi: Em có đến hỏi thầy giáo Dương, có thể gả cho thầy ấy ?

      “A? ?” Tiểu thỏ hơi sợ rung chút, sau đó dùng thanh thanh thúy lớn tiếng trả lời: “Em đương nhiên có rồi, em lớn lên về sau chính là phải gả cho nước chanh nhé!!”

      “ Hừ, cái này cũng khác biệt lắm.” Trình Chi Ngôn thầm tiếng.

      “Chính là Đồng Đồng về sau bạn ấy lớn lên, cũng muốn gả cho thầy giáo Dương! !” Tiểu Thỏ lại bổ sung thêm câu.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 151: Trung khảo kết thúc rồi 3

      Edit: Kurinan

      Beta: Linh Ngọc

      “Cái tên Trình Thi Đồng kia, chỉ cần thấy ai ưa nhìn chút đều muốn lấy.” Trình Chi Ngôn có phần muốn với Tiểu Thỏ: “Em đừng để ý con bé, vào lễ mừng năm mới ta còn với , ta buồn phiền việc sau này khi trưởng thành rồi phải gả cho Tô Hữu Bằng mới tốt hay gả cho Cổ Thiên Nhạc mới tốt.”

      “A ha hắc, cậu ấy thực như vậy với ??” Tiểu Thỏ nhịn được vui cười, “Nhưng mà trước đây ràng ấy còn với em, ấy nghĩ rốt cuộc là nên gả cho Ngôn Thừa Húc mới tốt hay là gả cho Chu Du Dân mới tốt.”

      “Ừ… Cho nên nếu nó muốn gả cho người của thầy Dương, cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, em cần để ý.” Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ trò chuyện lúc, đến cổng trường tiểu hóc của Tiểu Thỏ.

      Đến cổng trường rồi, Tiểu Thỏ nhảy trực tiếp từ xe xuống dưới, vừa vẫy tay với Trình Chi Ngôn, vừa “Hẹn gặp lại.”, thấy thầy Dương chủ nghiệm lớp từ phía xa tới chỗ bọn họ.

      “Thầy Dương buổi sáng tốt lành!” Tiểu Thỏ lập tức đeo cặp sách vọt tới trước mặt của thầy, hết sức phấn khởi chào thầy.

      “Tiểu Thỏ chào buổi sáng!” Thầy giáo Dương híp mắt nhìn , đưa tay để lên sống mũi và mắt của , sờ sờ đầu.

      Trình Chi Ngôn chân đặt ở xe, chân còn lại vẫn ở mặt đất, quay đầu nhìn thoáng qua thầy Dương.

      Tháng sáu mùa hạ trời quang rực rỡ, thầy Dương mặc áo sơ mi trắng, tay để ở trong túi, tay vuốt cái đầu mềm mại của Tiểu Thỏ, gương mặt thanh tú của ta tràn đầy vui vẻ, đúng là tràn đầy thân thiết trong mắt học sinh.

      Trình Chi Ngôn trầm mặc trong chốc lát, cứ như vậy ngồi chỗ xe đạp nhìn.

      Dường như nhận ra ánh mắt của Trình Chi Ngôn, thầy Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua người , sau đó cúi đầu cười hỏi Tiểu Thỏ: “Đó là trai em??”

      “Dạ!” Tiểu Thỏ cố sức gật đầu: “Là nước chanh mà em thích nhất!”

      “Hôm nay em ấy học sao??” Thầy Dương cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, gần tám giờ, lúc này, học sinh trung học sớm bắt đầu học rồi.

      nước chanh vừa mới thi trung khảo xong, tại nghỉ đó!” Tiểu Thỏ cười híp mắt với thầy Dương, sau đó cùng với thầy Dương tới chỗ của Trình Chi Ngôn.

      Chờ tới bên cạnh Trình Chi Ngôn, thầy Dương mới trêu ghẹo hỏi Tiểu Thỏ: “Trong lớp chúng ta cũng chỉ có em là sau này ý định gả cho thầy, là vì sao vậy??”

      “Đương nhiên là bởi vì nước chanh của em rồi!” Tiểu Thỏ vẻ mặt rất tự hào nắm vạt áo sơ mi của Trình Chi Ngôn lớn tiếng với thầy Dương: “Sau này khi em lớn lên nhất định phải gả cho ấy!”

      “À----!!” Thầy Dương kéo dài cuối, ánh mắt quét qua lượt người của Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ vòng, cười hỏi: “Vậy em ấy là bạn trai của em hả?”

      “Ách…” Tiểu Thỏ có chút hơi ngẩn ra, sau đó có phần thương tâm cúi đầu xuống, giọng yếu ớt : “Bây giờ tính… nước chanh bảo em còn quá , thể làm bạn của ấy.”

      “Ha ha ha ha…” Thầy Dương nhịn được cười lên.

      gò má của Trình Chi Ngôn có chút hơi ngượng ngùng.

      “Được rồi, thời gian cũng còn sớm nữa, nhanh lên lớp học , lát nữa bắt đầu vào học.” Sau khi thầy Dương cười qua, tiếng với Tiểu Thỏ, rồi về phía trường học.

      Tiểu Thỏ xoay người, vẫy tay với Trình Chi Ngôn, lúc này mới đeo cặp sách nhanh nhẹn vào trường học.

      Trình Chi Ngôn nhìn bóng lưng của , nhịn được thở hơi dài.

      Chương 152. Trung khảo kết thúc 4


      Bạn sao.... Bộ dáng này chậm tiến quá?

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      Sau trung khảo hai tuần lễ, thành tích lập tức có, Trình Chi Ngôn hề lo lắng lấy được thành tích thứ nhất của toàn trường học thi vào nhất trung thành phố Z.

      bao lâu Tiểu Thỏ cũng được nghỉ hè.

      Vì để khen thưởng thành tích trung khảo của Trình Chi Ngôn lão Trình tặng điện thoại di động.

      Mùa hè năm 2003, điện thoại di động Apple còn chưa sản xuất nhiều, thời điểm đó Nokia còn vững mạnh, trong đời Trình Chi Ngôn có được cái điện thoại di động Nokia.

      Nhưng mà cũng có nhiều ứng dụng.

      Biết số điện thoại di động của chỉ có bốn người ba mẹ , Tiểu Thỏ và mẹ Tiểu Thỏ.

      Mẹ Tiểu Thỏ nhất định là gọi điện thoại tìm , ba mẹ cũng ít tìm , cho nên mỗi lần đèn tin nhắn sáng lên chỉ biết có nghĩa là Tiểu Thỏ lại gửi tin nhắn cho rồi.

      Mà di động Tiểu Thỏ là từ đâu ra?

      sai, là mẹ vợ đưa cho .

      Từ khi có điện thoại di động, hầu như Tiểu Thỏ lúc nào gửi tin nhắn cho Trình Chi Ngôn, mà Trình Chi Ngôn cũng có thể lập tức trả lời.

      Hơn nửa tháng hai người còn viết tiếp nhật kí nữa.

      Sau đó xuân thu tới, trong nháy mắt Trình Chi Ngôn là học sinh lớp 11, Tiểu Thỏ cũng lên lớp năm tiểu học rồi.

      Trình Chi Ngôn mười bảy tuổi người cao gần 1m8, dáng nười cũng dần dần trở nên thâm thúy, tóc đen mềm mại của hơi hơi buông xuống, lọn tóc như như che khuất mặt mũi, đôi mắt trong suốt giống như ánh sao trời.

      Vì thế mỗi khi mặc áo sơmi trắng cưỡi xe leo núi màu đen xuất ở trong sân trường có thể hấp dẫn vô số ánh mắt nữ sinh.

      Mà Tiểu Thỏ lên lớp năm tiểu học, mặc dù cố gắng cao nhưng mà vóc dáng bao giờ cũng kém 1m6, đôi má phấn nộn trắng nõn kia còn bộ dáng mượt mà làm cho buồn bực chính là mỗi lần nhìn Trình Chi Ngôn, vẫn phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy ánh mắt cụp xuống.

      Tiểu Thỏ cảm thấy, Trình Chi Ngôn giống như chỉ còn cách người lớn bước nữa thôi, mà bản thân mình vẫn là đứa con nít như cũ.

      Tại sao vô luận cố gắng như thế nào bộ dáng vẫn chậm như vậy chứ ----

      Tiểu Thỏ ngồi ở lớp học, thở dài hơi.

      Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu sang chỗ khác tới, nhìn cái, sau đó dùng cánh tay nhàng chọc phen, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thỏ, cậu thở dài gì thế?"

      "Phiền não thôi...." Tiểu Thỏ thở dài thở ngắn .

      "Phiền não cái gì?"

      "Phiền não tớ còn chưa lớn...." Tiểu Thỏ nhìn Trình Thi Đồng .

      " đến cái này...." Trình Thi Đồng nhất thời đè thấp tiếng, rồi nhìn bốn phía xung quanh chút, lúc này mới giọng tiếp tục hỏi : "Cái kia của cậu đến sao?"

      "Cái nào?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê mang nhìn Trình Thi Đồng hỏi.

      "Ai nha, chính là cái kia..."

      "Cái gì cái kia ...."

      "..." Ánh mắt Trình Thi Đồng cổ quái nhìn lúc lâu, sau đó quay đầu giọng lẩm bẩm : "Nhìn cậu cái dạng này hẳn là còn chưa đến."

      "???"

      Trong ánh mắt Tiểu Thỏ là tràn đầy dấu chấm hỏi.

      Ngay ở phía sau, cửa phòng học đột nhiên truyền đến trận tiếng đập cửa: "Các học sinh, đáng tiếc khi cắt ngang thời gian lên lớp của các em chút...."

      Chương 153: Bạn cùng lớp mới đến

      Beta: Dương Lam

      Toàn bộ ánh mắt lập tức hướng về phía bạn mới tới đứng ngoài cửa lớp.

      Chỉ thấy thầy chủ nhiệm Dương đẩy cửa ra, cười tít mắt bước vào, theo sau thầy là nam sinh có làn da trắng nõn.

      Thầy dạy tự nhiên đứng bục giảng, gật đầu với thầy chủ nhiệm Dương, sau đó cực kỳ tự giác bước từ bục xuống, đứng bên quan sát.

      "Ngại quá, ngại quá, phải xin của thầy vài phút rồi." Thầy giáo Dương gật đầu xin lỗi thầy dạy tự nhiên rồi mới dẫn nam sinh kia bước lên bục giảng.

      Hai tay thầy chống lên bục giảng, theo thói quen ho hai tiếng, sau đó với các học sinh: "Các em, hôm nay thầy giới thiệu với các em bạn học sinh mới, bạn ấy vừa mới chuyển trường tới đây, tên là Cố Ninh Thư, sau này các em phải cùng hợp tác học tập vui vẻ, biết chưa?"

      "Dạ biết....." Toàn bộ học sinh kéo dài giọng, đồng thanh trả lời.

      "Được rồi, vì bây giờ còn trong giờ học, thầy thêm gì nữa, còn em Cố Ninh Thư, trước hết..." Thầy giáo Dương híp mắt nhìn vòng lớp học, sau đó chỉ vào vị trí phía sau Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng, với học sinh mới: "Em cứ ngồi ở bên kia ."

      "Vâng." Bạn học sinh tên Cố Ninh Thư kia gật đầu với thầy giáo Dương, về phía ngón tay thầy chỉ.

      Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn bạn học sinh mới.

      Đó là nam sinh diện mạo vô cùng thanh tú, cậu ta mặc áo T-shirt màu đen, đeo cặp sách cùng màu với quần áo, cổ tay đeo theo mấy cái vòng màu đen trắng, bước lên ánh mặt trời phủ khắp lớp học, về phía bọn họ.

      Đám con trong lớp cũng nhịn được, vụng trộm đánh giá cậu ta.

      Tiểu Thỏ quay đầu nhìn, phát hai con mắt Trình Thi Đồng sớm mở to chớp, nhìn chằm chằm học sinh mới.

      "..." Tiểu Thỏ gì quơ tay qua quơ tay lại trước mặt Trình Thi Đồng, sau đó thấp giọng : "Này, Đồng Đồng, kiềm chế chút, cậu chảy nước miếng rồi kìa!"

      "Hả? sao?" Trình Thi Đồng vội vàng đưa tay lau miệng, sau khi phát có gì nhịn được đưa tay chọc chọc tay Tiểu Thỏ, hạ thấp giọng tức giận , "Tiểu Thỏ thối tha, cậu dám gạt tớ!"

      "Hì, đùa chút thôi mà!" Tiểu Thỏ bị ấy chọc, nhịn được né sang bên cạnh.

      Lúc vị học sinh mới tới tên là Cố Ninh Thư kia qua hai người có cúi đầu liếc cả hai cái, sau đó lời ngồi xuống sau lưng Trình Thi Đồng.

      "Được rồi, các em học tiếp ." Thầy giáo Dương gật đầu, quay sang nhìn thầy dạy tự nhiên, khom người làm tư thế "Mời", sau đó ra khỏi phòng học.

      "Được rồi, các em, chúng ta học tiếp nào..." Sau khi thầy chủ nhiệm Dương ra, thầy dạy tự nhiên lại bước trở lại bục giảng, cười tít máy với cả lớp.

      Nhưng toàn bộ lực chú ý của cả lớp đều đặt lên bạn học sinh mới, căn bản là rảnh nghe xem thầy gì.

      Khó khăn mãi mới đợi được đến lúc chuông tan học vang lên, thầy tự nhiên mới bước chân trước ra khỏi phòng học, Trình Thi Đồng xoay người lại, cười thân thiện với Cố Ninh Thư ngồi sau lưng, : "Bạn cùng lớp Cố Ninh Thư này, tớ là Trình Thi Đồng, Trình trong Trình Giảo Kim, Thi là thơ ca, Đồng là thơ ấu."

      Vị bạn cùng lớp tên Cố Ninh Thư Vị kia ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc ấy cái, lại chuyện, cúi đầu mở sách vở bắt đầu làm bài học bài.

      Chương 154: Bạn cùng lớp mới đến (2)

      Nụ cười mặt Trình Thi Đồng nhất thời cứng lại.

      Tiểu Thỏ hết nhìn Trình Thi Đồng lại nhìn Cố Ninh Thư ngồi sau lưng, chỉ cảm thấy bạn cùng lớp mới tới này hình như dễ ở chung lắm....

      ----

      Buổi chiều, lớp Tiểu Thỏ có tiết thể dục.

      Ánh mặt trời buổi chiều xuân rực rỡ, cây liễu mới nhú những mầm non chưa xanh, những bông hoa đủ màu sắc nở khắp vườn trường, Tiểu Thỏ và các bạn thay quần áo thể thao xong liền tụ thành tốp năm tốp ba tới sân thể dục.

      Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ vừa trò chuyện cười vừa chậm rãi bước xuống cầu thang.

      Lúc sắp đến chỗ rẽ lầu , người từ phía sau vội vàng chạy xuống, cẩn thận đụng vào Trình Thi Đồng cái.

      Trình Thi Đồng mải chuyện với Tiểu Thỏ nên chú ý, cả người liền ngã dúi về phía trước.

      Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay giữ chặt tay Trình Thi Đồng, cùng lúc đó cánh tay khác cũng túm chặt lấy cánh tay còn lại của Trình Thi Đồng.

      Hai cái tay cùng dùng sức mới giúp Trình Thi Đồng bị ngã xuống cầu thang trong tư thế con cún ăn bùn.

      Vẻ mặt Trình Thi Đồng sợ hãi, quay đầu với Tiểu Thỏ: "Cảm ơn cậu, Tiểu Thỏ..." Sau đó lại quay đầu nhìn về phía cánh tay khác cũng túm chặt mình lúc đó, cả người ngây ngẩn.

      người khác cũng vừa túm chặt lấy ấy chính là Cố Ninh Thư.

      "À... bạn học Cố... Cám ơn cậu..." Trình Thi Đồng hơi xấu hổ cười với cậu ta, mặc dù trong lòng cũng chưa chắc cậu ta chuyện với mình nhưng tốt xấu gì cũng phải cảm ơn người ta tiếng.

      Quả nhiên vị bạn học Cố Ninh Thư kia chỉ nhàn nhạt gật đầu với ấy, sau đó lập tức về phía bên cạnh.

      "...."

      "...."

      Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng gì, đứng yên tại chỗ, sau lúc lâu Trình Thi Đồng mới rầu rĩ với Tiểu Thỏ: "Tớ , bạn cùng lớp mới tới này phải là người câm điếc chứ?"

      "Hẳn là... phải đâu?" Tiểu Thỏ có chút chắc chắn, với Trình Thi Đồng: "Buổi sáng lúc thầy giáo Dương sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ấy, phải cậu ấy còn tiếng 'vâng' sao?"

      "Vậy cậu ta chính là giả bộ lạnh lùng." Trình Thi Đồng trầm tư hồi lâu, rốt cuộc rút ra được kết luận này.

      "...."

      Đối với kết luận này, Tiểu Thỏ dám gật bừa.

      "Ai nha... Chỉ là trông cậu ta lạnh lùng khốc khốc vậy cũng rất đẹp trai...." Trình Thi Đồng suy nghĩ, hai tay nhịn được bắt thành hình chữ thập, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Cố Ninh Thư dần xa, vẻ mặt hoa si, : " rất đẹp trai..."

      Tiểu Thỏ nhìn ấy, đầu đầy vạch đen: "Cậu lại muốn gả cho bạn cùng lớp Cố Ninh Thư chứ?"

      "Ai nha, cậu nghĩ cái gì vậy?" Trình Thi Đồng vỗ cái lên vai Tiểu Thỏ, xấu hổ cười : "Người tớ muốn gả là thầy giáo Dương mà, cậu đừng bậy!"

      "..."

      Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nhún vai.

      Vài ngày trôi qua, ngoại trừ trong giờ học có nhìn thấy bạn học Cố Ninh Thư kia trả lời câu hỏi của giáo viên cơ bản, Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng thấy cậu ta chuyện nhiều.

      Nhưng tần suất Trình Thi Đồng nhắc tới cậu ta càng ngày càng cao.

      Rốt cuộc có ngày, sau khi tan học, ấy thần bí với Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, tớ muốn nhờ cậu việc!"

      "Việc gì?" Tiểu Thỏ chuẩn bị thu dọn cặp sách ra về, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình Thi Đồng, hỏi.

      "Cậu..." Trình Thi Đồng nhìn chung quanh, các bạn cùng lớp về gần hết, chỉ có mấy bạn cách các khá xa cười cười thu dọn đồ đạc, "Cậu có thể viết thư tình giúp tớ được ?"

      Chương 155 Bạn học mới tới 3

      “ Cái gì! ?” Tiểu Thỏ cả kinh, nhịn được lớn tiếng thốt lên.

      “Xuỵt. . . . . . .” Trình Thi Đồng vội vàng nhìn Tiểu Thỏ rồi ra hiệu chớ có lên tiếng, sau đó cảnh giác nhìn chung quanh, giọng : “Cậu sao lại lớn tiếng như vậy chứ! ?”

      “Mắc cỡ nha!” Tiểu Thỏ vội vàng lại, nhìn Trình Thi Đồng hỏi:

      “Cậu muốn viết thư tình cho ai hả? ?”

      “Cái này sao. . . . .” Trình Thi Đồng có chút ngượng ngùng nửa ngày, mới đưa tay chỉ ra phía sau mình.
      Cố Ninh Thư! ?

      Tiểu Thỏ nhìn người kia với vẻ mặt hoảng sợ.

      phải chứ? Cậu muốn viết cho cậu ấy? Cậu phải lòng người ta rồi! ?”

      “Ơ kìa, mặc dù cậu ấy thích chuyện, nhưng vẫn là người tốt nha. . . . . “ Trình Thi Đồng hơi ngượng ngùng nhìn Tiểu Thỏ mà :” Lần trước tớ quên mang giấy lau, cũng là cậu ấy lặng lẽ đưa cho tớ tờ, còn có lần trước nữa, hôm tổng vệ sinh, cậu ấy còn giúp tớ khiêng thùng nước lại đây. . . . .”

      “Vậy sao cậu lại tự viết? ?” Tiểu Thỏ nghe những lí do này, ngẫm lại Trình Chi Ngôn bạn ấy chưa được bao lâu thích người, cũng hỏi chung quy Trình Chi Ngôn thích Cố Ninh Thư vì cái gì, chẳng lẽ vì bạn ấy lớn lên xinh đẹp! ?

      Cái người này bề ngoài hiệp hội!

      “Chao ôi. . . . môn Văn của tớ được tốt lắm đâu. . . . . “ Trình Thi Đồng thở dài hơi sâu, hai tay vịn lấy bả vai của Tiẻu Thỏ mà :

      “Cậu phải từng viết thư tình cho chú của tớ sao, cái này phải so sánh có kinh nghiệm, mà sau, cứ coi như cậu viết được thư tình , bao nhiêu nữ sinh viết thư tình cho chú của tớ, cậu tùy tiện trộm lấy bức, cũng thành vấn đề.”

      “Cái người này hết sức có thành ý mà. . . .”

      “Có tâm ý là được rồi, còn muốn thành ý cái gì nữa! Tốt lắm, cái này giao cho cậu, buổi sáng ngày mai nhớ đưa cho tớ!!” Trình Thi Đồng vỗ bả vai Tiểu Thỏ, cứ như vậy mà quyết định chuyện này.

      Lúc Tiểu Thỏ tan học về đến nhà, Trình Chi Ngôn vẫn còn chưa tan học.
      Học sinh lớp 11 muốn tan học phải đợi dến sáu rưỡi chiều, sau đó tiếp theo bảy giờ rưỡi là tự học buổi tối.

      Mặc dù Trình Chi Ngôn ỷ vào thành tích học tập của mình vô cùng tốt, lại bắt đầu cuộc sống cần tự học buổi tối, nhưng dù sao cũng phải chờ tới sáu rưỡi mới có thể trở về nhà.

      Tiểu Thỏ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là ngựa quen đường cũ mà đến phòng của Trình Chi Ngôn.

      Gian phòng của Trình Chi Ngôn vẫn giữ nguyên như buổi sáng lúc rời .
      Chăn mền giường hơi tán loạn, bàn sách vở được sắp xếp gọn gàng, giàn hoa trồng bên bàn học tỏa ra sức sống thực vật dồi dào mãnh liệt, kiều diễm bóng loáng.

      Tiểu Thỏ đến bàn đọc sách bên cạnh, đảo mắt qua hàng sách vở chỉnh tề, sau đó duỗi tay ra mở ngăn kéo thứ nhất bên tay phải.

      Tiểu Thỏ còn nhớ trước kia Trình Chi Ngôn nhận được thư tình, rất lười phải xem, tất cả liền ném vào bên trong ngăn kéo này, sau đó chờ ngăn kéo đầy, lại vứt toàn bộ.

      Trơ mắt, Tiểu Thỏ kéo ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong có rất nhiều phong thư tình chưa mở.

      nước cam, xin lỗi! ! Mặc dù xem trộm thư tình của người khác là hành vi đúng, nhưng dù sao ít thư tình cũng đụng tới, chi bằng liền nhường cho em mang tạo phúc cho cháu của ! !

      Tiểu Thỏ khẩn cầu trong lòng phen, sau đó cầm lấy vài phong thư tình kia, đứng lên cẩn thận nghiên cứu.

      Chao ôi. . . . Quá trắng cũng có, mịt mờ cũng có, còn có căn bản là xem hiểu viết cái gì. . . . .

      Tiểu Thỏ vừa thở dài, vừa tiếp tục bóc ra, vất vả mới thấy được bức có tài văn chương hơn hẳn, quyết định nhanh, liền chép lại.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 156: Bạn cùng lớp mới đến 4

      Editor: Quỳnh Như

      Beta: Dương Lam

      Lúc Trình Chi Ngôn về đến nhà, mới vừa đẩy cửa phòng mình ra liền phát mấy tờ giấy lộn nằm sàn, mà bóng dáng nho nào đấy lại nằm bò bàn học của mình, múa bút thành văn.

      "Em... viết gì vậy?" Trình Chi Ngôn bước đến phía sau Tiểu Thỏ, cúi người nhìn tờ giấy trước mặt .

      Tiểu Thỏ viết thư tình đến hoàn toàn quên mất mọi thứ xung quanh, đột nhiên nghe được giọng của Trình Chi Ngôn vang lên sau lưng cả kinh, vội vàng dùng tay che tờ giấy.

      Đôi lông mày thanh tú của Trình Chi Ngôn hơi nhíu lại, chất giọng trầm thấp lẫn ý cười, hỏi: "Cái gì vậy? cho xem được sao?"

      "Ha ha ha..." Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn đứng sau lưng mình, xấu hổ nở nụ cười, sau đó lắp bắp : "... thể nhìn được..."

      "Tại sao lại thể nhìn?" Trình Chi Ngôn đặt tay lên lưng chiếc ghế dựa của Tiểu Thỏ, tay kia chống vào bàn, khom lưng cúi đầu nhìn hai tay che trang giấy của .

      Tư thế như vậy gần như khiến cả người Tiểu Thỏ đều nằm trọn trong ngực .

      Tiểu Thỏ mắt thấy còn đường thoát, trong lòng kiềm được lệ rơi đầm đìa.

      vốn cũng phải viết thư tình cho mình, nhưng tại sao lại chột dạ thế này?

      Hơn nữa vì để cho thư tình trông đẹp hơn còn chép chép lại vài lần, chỉ cần có chữ sai hay đẹp liền vo ngay thành cục ném .

      nghĩ tới vậy mà lại viết đến tận khi Trình Chi Ngôn trở về.

      May mà viết cũng đến nỗi, mấy bức thư tình trong ngăn kéo của đều xử lý xong cả rồi, còn cái chép chỉ là bức thư bị hỏng...

      "... thể nhìn là thể nhìn..." Vả người Tiểu Thỏ đều nằm úp sấp bàn viết, tay gắt gao che chở thư tình, vẻ mặt cảnh giác nhìn .

      Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn thái độ Tiểu Thỏ như thế, trong lòng càng cảm thấy tò mò.

      Mặc dù tờ giấy kia được Tiểu Thỏ che đậy cẩn thận nhưng ít nhiều vẫn bị lộ chút phần cạnh giấy ra ngoài, Trình Chi Ngôn nhìn thấy những chữ góc giấy ấy, lập tức vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, phí sức rút tờ giấy ra ngoài.

      Trong lòng Tiểu Thỏ hoảng hồn, ngồi cũng vội vàng đứng dậy, ý định cướp tờ giấy kia lại.

      tay của Trình Chi Ngôn giữ bả vai Tiểu Thỏ, ngăn cản hành động của , tay cầm tờ giấy kia cúi mắt nhìn.

      tấm giấy viết thư màu hồng phấn xinh đẹp viết bài thơ đại rất dài.

      Trao tim mình cả cho
      Cả trái tim đều là tình ấy
      Thiên trường địa cửu cũng quên
      nơi đâu chỉ cần có ở bên bầu bạn
      Dẫu đơn độc mình em vẫn
      Phải đối mặt với vận mệnh em cũng sợ
      Bởi vì chính là vận mệnh của em
      Vạn vật thế gian với em chỉ như gió mây thoảng
      trong mắt em chính là Thiên Địa tứ phương
      Bí mật này em chôn sâu trong lòng ai được biết
      Từ gốc rễ đến cành non đều ngày ngày
      Sinh trưởng như chứa đựng sinh mệnh đời người
      Thành thân cây hi vọng, hơn tất cả những gì có thể tượng tưởng ra
      Là kỳ tích của tạo hóa, xóa bỏ những ích kỷ của tình tầm thường
      Trao tim mình cả cho , cả trái tim đều là tình ấy

      Trình Chi Ngôn xem hết bài thơ kia, chữ cũng bỏ sót, ánh mắt dần thêm vài phần phức tạp, trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu mở miệng : "Phải đối mặt với vận mệnh em cũng sợ, bởi vì chính là vận mệnh của em, vạn vật thế gian với em chỉ như gió mây thoảng, vì trong mắt em chính là Thiên Địa tứ phương... Đây là do em viết sao?"

      Chương 157. Bạn cùng lớp mới đến 5

      "À... Cái này..." Tiểu Thỏ chần chừ, sau đó lại lắc đầu, : "Cũng hẳn, chỉ có thể xem như em mượn..."

      "À..." Đôi mắt Trình Chi Ngôn lóe lên tia sáng đầy hàm ý, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, cười : "Nếu là do em viết, ngạc nhiên lắm."

      "Vậy..." Tiểu Thỏ chớp mắt mấy cái, khuôn mặt nhắn trắng mịn hồng hào ngẩng lên nhìn Trình Chi Ngôn đầy chờ đợi, hỏi: "Vậy bức thư tình này viết thế được chưa?"

      Trình Chi Ngôn hơi run lên kích động, đưa tay xoa đầu Tiểu Thỏ, dịu dàng cười : "Viết rất được!"

      "Ha ha hắc..." Tiểu Thỏ vừa lòng cười, nếu ngay cả nước chanh cũng khen bức thư tình này có lẽ Trình Thi Đồng cũng vừa lòng.

      Trình Chi Ngôn lại cúi đầu cẩn thận nhìn lại lá thư lần nữa, hình như đây là bức thư tình thứ ba Tiểu Thỏ viết?

      Bức thứ nhất mớ hỗn loạn, chữ như gà bới, bức thứ hai lại nhờ mẹ viết giùm cả bách khoa toàn thư về đồ ăn, bức thứ ba - bức cuối cùng chính tự tay viết, mặc dù nội dung là mượn nhưng từng chữ đều do chép, tâm ý ấy có thể thấy được từ đống giấy bỏ kia.

      Trình Chi Ngôn cong môi, đưa tay nghiêm túc cẩn thận gấp lá thư tình kia lại, cười : "Cho sao? Vậy nhận..."

      Nét tươi cười đắc ý vừa rồi mặt Tiểu Thỏ cứng lại chỉ sau giây.

      "Thực ra... Cái này... Cái này..." Tiểu Thỏ chần chừ nhìn về lá thư tình đầu ngón tay Trình Chi Ngôn, nhịn được nuốt nước miếng cái mạnh, run rẩy : "Cái này... Thư tình này phải cho nước chanh..."

      "..."

      "..."

      Trong phòng nhất thời im lặng.

      Tiểu Thỏ cúi đầu, chỉ cảm thấy khí áp xung quanh đột nhiên giảm xuống trong nháy mắt, yên lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở của mình.

      Ý cười khóe môi Trình Chi Ngôn chậm rãi thu lại, đôi mắt trong suốt thâm thúy của nhìn Tiểu Thỏ cúi đầu trước mắt, trầm giọng hỏi: " phải cho ?"

      "Vâng..." Tiểu Thỏ căng thẳng nuốt nước bọt, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, vô cùng chột dạ nhìn Trình Chi Ngôn, : "Vâng... Là cho bạn mới vào lớp em."

      "Là nam sinh?"

      "Vâng.."

      Đôi mắt Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm, lúc lâu sau cũng gì.

      Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy khí xung quanh càng ngày càng lạnh, nhiệt độ càng lúc càng thấp, ngay cả gian dường như cũng tối rất nhiều.

      Sau khi trầm mặc lâu, giọng trầm thấp của Trình Chi Ngôn chậm rãi vang lên bên tai : "Em thích cậu ta?"

      "Dạ?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn.

      Trình Chi Ngôn giơ thư tình trong tay lên, nhíu mày nhìn Tiểu Thỏ, nhắc lại lần nữa: "Em thích bạn nam sinh mới tới kia?"

      "Gì cơ... Làm sao có thể!" Tiểu Thỏ giật mình nhìn Trình Chi Ngôn, vội vàng thề thốt phủ nhận: " phải em thích cậu ấy, là Đồng Đồng thích cậu ấy, em viết thư tình giúp Đồng Đồng!"

      "...."

      "...."

      Trong phòng nhất thời lại thanh gì nữa.

      Nhưng lần này Tiểu Thỏ lại cảm thấy khí xung quanh từ từ nhiều lên, ánh sáng dường như cũng khôi phục độ sáng lúc đầu.

      "Vậy sao..." Trong giọng của Trình Chi Ngôn mang theo chút thoải mái mà chính cũng nhận ra, đưa tay gấp bức thư tình kia lại, bỏ vào ngăn kéo phía dưới bàn học của mình, thản nhiên : "Cứ để cho tự em ấy tự viết, bức thư tình này tịch thu."

      Chương 158. viết giúp em

      Beta: Dương Lam

      Gì cơ?

      Tiểu Thỏ thất thần tại chỗ, bức thư tình kia chép chép lại n lần rồi đấy! Chỉ vậy thôi mà mất sao?

      Trong lòng , nhất thời lệ chảy thành sông.

      "Cái đó... nước chanh... Chúng ta có thể thương lượng mà, trả lại bức thư tình kia cho em được ?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn Trình Chi Ngôn, khó khăn nuốt nước miếng, giọng yếu ớt: "Em... phải viết suốt nửa ngày..."

      Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu, khóe môi mang nụ cười thản nhiên, nhìn Tiểu Thỏ cái, sau đó bình tĩnh lắc đầu, : " được, Trình Thi Đồng mới bao nhiêu tuổi chứ, đây là lúc cần tập trung vào việc học, bày đặt viết thư tình cưa cẩm học sinh mới làm gì? Bây giờ chỉ mới tịch thu bức thư này thôi, chẳng lẽ em còn muốn cho ba mẹ Trình Thi Đồng biết sao?"

      "..."

      Tiểu Thỏ nghe xong lời này, lập tức nuốt tất cả những lời xin xỏ định vào bụng, ánh mắt phức tạp của nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn lúc lâu, sau đó giọng lẩm bẩm: " nước chanh, giọng điệu của nghe giống y như thầy chủ nhiệm..."

      Trình Chi Ngôn giật mình, buồn cười nhìn , sau đó đưa tay xoa đôi má phúng phính của , thấp giọng : "Làm sao, em có ý kiến?"

      "... có..." Tiểu Thỏ vội vàng lắc đầu, trong lòng cũng nhớ lại, may mà bức thư tình vừa rồi chép chép lại vài lần, trong đầu vẫn còn chút ấn tượng, cùng lắm , buổi tối chép lại lần nữa là được.

      Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm hồi, đột nhiên mở miệng : "Em phải là tính chờ lúc để chép lại bức thư tình kia chứ?"

      "!!!"

      Tiểu Thỏ khiếp sợ ngẩng đầu, theo bản năng hỏi lại: "Sao biết?"

      Trình Chi Ngôn lời nào, chỉ nhìn rồi cười.

      Tiểu Thỏ nhất thời giống quả bóng cao su bị xì hơi, cúi đầu, hai bàn tay trắng nõn đan vào nhau, : "Được rồi... Em viết nữa là được mà, chỉ là... Em chỉ muốn giúp Đồng Đồng..."

      Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, đột nhiên xoay người, rút từ bàn ra tờ giấy, hỏi Tiểu Thỏ: "Em cảm thấy loại giấy này có viết thư được ?"

      "Vâng."

      Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nhìn tờ giấy viết thư trong tay Trình Chi Ngôn, đó là tờ giấy sáng, màu chất giấy nhìn tốt hơn tờ giấy màu hồng nhạt viết vừa nãy nhiều lắm.

      đưa tay sờ giấy viết thư trong tay Trình Chi Ngôn, gật đầu : "Được chứ! Tờ giấy này tốt đấy ạ!"

      Khóe môi Trình Chi Ngôn cong cong, đưa tay kéo ghế dựa qua, ngồi xuống bàn sách, sau đó lấy từ ống đựng bút ra cây bút ký tên, quay đầu với Tiểu Thỏ: "Thế này , vì để cho em có thể báo cáo kết quả công tác với Đồng Đồng, viết giúp em bức thư tình, có được ?"

      " sao ạ?" Hai mắt Tiểu Thỏ lập tức phát sáng, " viết giúp em sao?"

      "Em yên tâm?" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, nhìn Tiểu Thỏ hỏi.

      "Đương nhiên yên tâm ạ! nước chanh lợi hại như vậy, viết thư tình nhất định cũng rất lợi hại! chừng có viết thư tình giúp, Đồng Đồng có thể theo đuổi người ta thành công rồi!"

      Tiểu Thỏ lập tức ghé vào bên cạnh Trình Chi Ngôn, chống cằm nhìn đầy chờ đợi, chờ đợi hạ bút.

      " có thể viết giúp em ấy, nhưng mà..." Trình Chi Ngôn dừng lại.


      Chương 159. viết giúp em 2

      Trình Chi Ngôn nhìn lướt qua Tiểu Thỏ ghé sát vào mình, chậm rãi : "Em được nhìn."

      "Ơ?" Tiểu Thỏ nghe thế ngớ ra chút, sau đó hơi nghi hoặc nhìn , hỏi: "Tại sao em được nhìn?"

      Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó nghiêm túc : "Những chuyện như viết thư tình này phải có tình cảm mới viết được, như vậy lời văn mới có thể chân thành tha thiết, lay động lòng người, hơn nữa khi viết cái này thích có người nằm úp sấp bên cạnh làm phân tâm."

      "À..." Tiểu Thỏ có chút thất vọng, "à" lên tiếng, rồi đứng dậy quay đầu chỗ khác, giọng : "Vậy được rồi, em nhìn nữa, viết nhanh , chờ viết xong rồi em quay lại."

      Trình Chi Ngôn nhìn bóng lưng Tiểu Thỏ, mỉm cười : "Viết xong em cũng thể xem."

      "Tại sao?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn .

      "Đây là giúp Đồng Đồng viết thư tình cho người khác, nên có chút chuyện riêng tư của Đồng Đồng, em xem tốt lắm." Trình Chi Ngôn ngẫm nghĩ, tiếp tục với Tiểu Thỏ: "Em phải đồng ý chuyện này mới viết giúp em."

      Tiểu Thỏ lại rầu rĩ vui đứng ở đó, sau lúc lâu mới tình nguyện gật đầu, : "Vậy được rồi, em xuống dưới lầu xem tivi trước, viết xong gửi tin nhắn cho em."

      "Được." Trình Chi Ngôn gật đầu đồng ý.

      Tiểu Thỏ lại có chút lưu luyến rời, thoáng nhìn cái ngăn kéo đặt bức thư tình bị Trình Chi Ngôn lấy , xoay người xuống lầu.

      Sau khi Trình Chi Ngôn nhìn thấy ra mới cầm cây bút ký tên lên, viết vào tấm giấy viết thư xinh đẹp kia.

      Khoảng hai mươi phút sau.

      Tiểu Thỏ ngồi sofa xem tivi dưới lầu, rốt cuộc di động nhận được tin nhắn từ Trình Chi Ngôn: viết xong rồi, em lên .

      Tiểu Thỏ xoay người nhảy từ ghế sofa xuống, nhanh chân chạy lên lầu, vừa đẩy cửa phòng ra nhìn thấy Trình Chi Ngôn cầm bức thư dán kín, mỉm cười : " xong."

      Tiểu Thỏ chạy đến trước mặt , nhận bức thư trong tay , lật qua lật lại quan sát, sau đó hậu tri hậu giác ( để ý) : "Đúng rồi, hình như em chưa cho biết người trong lòng của Đồng Đồng tên gì."

      "À... Cái đó quan trọng." Trình Chi Ngôn nhún vai, vẻ mặt sao cả.

      "Nhưng mà thư phải có tên người nhận chứ." Tiểu Thỏ chỉ vào bìa thư vắng vẻ trống , với Trình Chi Ngôn.

      Trình Chi Ngôn giật mình, đưa tay cầm lại bức thư kia đặt lên bàn, : "Được rồi, vậy em , viết, tên cậu ta là gì?"

      "Tên Cố Ninh Thư, Cố là chiếu cố, Ninh là yên lặng, Thư là sách vở." Tiểu Thỏ ghé sát vào Trình Chi Ngôn, nhìn cầm bút đưa lên đưa xuống viết tên, nhất thời vui vẻ: "Ha ha, vậy coi như là hoàn thành rồi! Nếu Đồng Đồng biết viết thư tình giúp cậu ấy, nhất định vui lắm."

      "Chỉ hy vọng như thế." Trong đôi mắt Trình Chi Ngôn vẻ ý vị thâm trường, khóe môi cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt.

      Trong lòng Tiểu Thỏ vui vẻ, cẩn thận cất bức thư tình Trình Chi Ngôn viết giúp vào trong cặp sách, chỉ chờ ngày mai báo cáo kết quả công tác cho Trình Thi Đồng.

      ----

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiểu Thỏ liền đến phòng học sớm.

      Nhưng Trình Thi Đồng còn đến sớm hơn cả .

      Vừa thấy Tiểu Thỏ bước vào phòng học, Trình Thi Đồng vội vàng vẫy tay với .

      160, Chương 160 viết giúp em 3

      “Đồng Đồng, sao cậu đến sớm thế? ?” Tiểu Thỏ nhìn Trình Thi Đồng bằng vẻ mặt đầy kinh ngạc, sải bước đến chỗ , tháo cặp sách rồi ngồi xuống.

      “ Đương nhiên là tới chờ cậu rồi!” Trình Thi Đồng đầy mong chờ nhìn Tiểu Thỏ hỏi : “Thế nào, thư tình viết xong chưa? ?”

      “Viết xong rồi!”

      Tiểu Thỏ mở cặp sách ra, tìm ngăn thứ hai chỗ hôm qua cất kĩ phong thư kia, đặt vào tay Trình Thi Đồng : “Cho cậu.”

      “ Oa, phong thư này nhất định vô cùng quý giá đây? ?”

      Trình Thi Đồng nhìn phong thư tay khỏi cảm thán, chất liệu giấy vừa dai, mặt lại in đường hoa văn cổ, kiểu dáng vừa cách điệu lại tao nhã, vô cùng giống thư mời chính thức gì đó.

      “ Cái này mình cũng biết, đây chính là phong thư đích thân chú của cậu chọn giúp!” Tiểu Thỏ nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng lắm.

      “Chú của mình? ?” Trình Thi Đồng ngạc nhiên nhìn Tiểu Thỏ.

      “Đúng vậy, thư tình này cũng là chú của cậu viết hộ, ấy cho mình nhìn lén.” Tiểu Thỏ nhíu cái mũi đáng , nhìn Trình Thi Đồng buồn bực : “Mình tò mò vô cùng . . . . . “

      Trình Thi Đồng trợn tròn mắt nhìn phong thư tay, mặt đề hàng chữ lưu loát sinh động nước chảy mây bay “Cố Ninh Thư”, nét chữ vừa cao lớn thanh tú, lại phóng khoáng trong lành, vừa nhìn biết chính là bắt chước chữ của mình viết ra.

      “Cũng may trước đây học chữ vỡ lòng chính là do chú của mình dạy dỗ, cho nên cách viết cũng có nhiều điểm tương đồng, nhưng cách khác Cố Ninh Thư hoàn toàn nhận ra đây phải chữ mình viết.” Trình Thi Đồng dù sao cũng liên tục về chính tả, liếc mắt cái cũng có thể nhìn ra chữ viết này tuy cố mô phỏng theo nét bút của mình, nhưng ít nhiều vẫn lộ ra đường nét cứng cáp mạnh mẽ của Trình Chi Ngôn.

      “Vậy cậu còn nhường mình viết làm gì?” Tiểu Thỏ còn gì để hỏi.

      “ Đồ ngốc nhà cậu, cậu viết xong rồi mình có thể chép lại mà.” Trình Thi Đồng liếc cái, lấy tay cầm phong thư gõ đầu Tiểu Thỏ : “Chữ viết của hai chúng ta làm sao giống nhau được? ?”

      “À. . . . . . Phải ha. . . . . .” Tiểu Thỏ vuốt đỉnh đầu của mình, lập tức phục hồi tinh thần lại: “Mình đây ngày hôm qua còn cố ý giúp cậu chép lại biết bao lần, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì sao! Sớm biết vậy thà trực tiếp đem cả núi thư tình tặng chú cậu mang lại cho Đồng Đồng chọn còn hơn!”

      “Ôi trời, thư tình này là chú viết hộ cho mình, tất nhiên là phải ăn tốt cho cháu rồi!” Trình Thi Đồng tủm tỉm cười, ôm phong thư vào ngực : “Cậu , mình nên chọn lúc nào đem tặng Cố Ninh Thư mới tốt đây? ?”

      “Cái này. . . . . Cậu tự quyết định . . . . . .” Tiểu Thỏ buông tay, vừa tiếp tục tới thời gian địa điểm các thứ, phòng học chợt có người tới.

      Trình Thi Đồng đột nhiên im bặt.

      Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua cửa chính.

      Mẹ ơi, quả nhiên vừa nhắc Tào Tháo - Tào Tháo đến.

      Chẳng phải chính là nhân vật chính trong câu chuyện của hai người – Cố Ninh Thư đây sao, thế nhưng người kia liền trực tiếp vào phòng học.

      Vừa bước vào lớp, Cố Ninh Thư đại khái cũng nghĩ tới mình tới sớm vậy, thế nhưng lại có người đến sớm hơn; vì thế vẻ mặt ràng hơi sửng sốt, sau đó nhìn Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng gật đầu, chậm rãi sải bước tới chỗ ngồi của mình.

      Tiểu Thỏ và Trình Tri Đồng cứng nhắc cười với Ninh Thư, đồng thời quay đầu , đưa lưng về phía khác.


      Phòng học nhất thời im ắng.

      Tiểu Thỏ lặng lẽ quay đầu, liếc mắt nhìn Trình Thi Đồng cái, dùng ánh mắt hỏi: Nếu , thừa dịp có ai, tặng cho cậu ấy ? ?

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 161. viết giúp em 4

      Trình Thi Đồng cầm bức thư tình chú viết giúp ấy, trái tim bé đập thình thịch, ấy nhìn Tiểu Thỏ, trong ánh mắt chỉ để lộ ra ba chữ: Tớ hồi hộp!

      Ai nha, hồi hộp cái gì chứ, quay ra đằng sau đưa thư cho cậu ta là được rồi mà! Tiểu Thỏ dùng ánh mắt cổ vũ ấy: Đây chính là thư tình chú cậu đích thân viết, cho dù cậu tin tưởng bản thân cũng nên tin tưởng chú cậu chứ!

      Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ, lại sờ bức thư tình trong lồng ngực mình, rốt cuộc cắn răng hạ quyết tâm, xoay người sang bên kia.

      Cố Ninh Thư lấy sách bài tập ra khỏi cặp sách bị động tác xoay người đột ngột của Trình Thi Đồng làm cho sửng sốt, ánh mắt nhìn vào gương mặt Trình Thi Đồng.

      Gương mặt trắng nõn của Trình Thi Đồng đỏ ửng, hai tay ấy đưa lá thư tới trước mặt Cố Ninh Thư, yếu ớt : "Cố... Bạn học Cố, cái này cho cậu!"

      Cố Ninh Thư nhìn bức thư tinh xảo trước mắt, sửng sốt chút, sau đó theo bản năng nhận lấy, nhìn tên mình được viết bằng nét chữ rồng bay phượng múa ngoài bìa thư, nhịn được mở miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

      "Thư tình." Trình Thi Đồng thành thực trả lời.

      "Cho tớ?" Cố Ninh Thư có phần chắc chắn.

      "Ừ." Trình Thi Đồng dùng sức gật đầu.

      Cố Ninh Thư nhìn lá thư trong tay mình, .

      Cả phòng học nhất thời rơi vào im lặng xấu hổ.

      Sau lúc lâu, cậu ta ngẩng đầu hỏi Trình Thi Đồng: "Tớ có thể mở ra luôn ?"

      Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn cậu ta, gương mặt trắng nõn thanh tú của cậu ta lộ vẻ gì đặc biệt khác thường, biết thái độ với bức thư tình này rốt cuộc là vui thích hay ghét bỏ.

      ấy hơi chần chừ, sau đó gật đầu.

      Cố Ninh Thư lưu loát mở lá thư, lấy giấy viết thư bên trong ra, bắt đầu đọc thư.

      giấy viết thư thanh nhã, mây bay nước chảy, có viết thế này:

      Bạn học mời học tập tốt, mỗi ngày tiến về phía trước.

      Cùng nhau ủng hộ cương lĩnh Đảng, tuân thủ chủ trương Đảng, thực nghĩa vụ đảng viên, chấp hành quyết định Đảng.

      Giữ nghiêm kỷ luật Đảng, giữ bí mật của Đảng, trung thành với Đảng, vĩnh viễn phản bội Đảng.

      Cùng phấn đấu vì nghiệp Cộng Sản Chủ Nghĩa, cùng nhau cố gắng xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa ngày mai!

      Cố Ninh Thư đọc thư mà khóe miệng giật giật.

      Sau lúc lâu, cậu ta ngẩng đầu lên, gương mặt trước nay chút thay đổi vậy mà bây giờ phức tạp nhìn Trình Thi Đồng, hỏi: "Cậu chắc chắn... Đây là thư tình?"

      "Đây đương nhiên là thư tình!" Mặc dù trong lòng Trình Thi Đồng hoang mang, nhưng giọng lại trung khí mười phần: "Đây là tớ lòng, là thành tâm thành ý của tớ!"

      ...

      Được rồi... Vậy thư tình này rất đặc biệt...

      Cố Ninh Thư có chút biết gì, chỉ nhìn ấy.

      Tiểu Thỏ thừa lúc hai người bọn họ chú ý thò đầu qua nhìn thư tình trong tay Cố Ninh Thư.

      Lúc nhìn thấy đám chữ kia, nhất thời cảm thấy hai mắt tối lại.

      Cái gì mà phấn đấu cả đời vì nghiệp Cộng Sản Chủ Nghĩa! Cái gì mà cố gắng xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa ngày mai!

      Đây rốt cuộc là cái gì vậy!

      nước chanh chép luôn đoạn trong sách giáo khoa chính trị của ấy chứ?

      Tiểu Thỏ run rẩy ngồi lại chỗ của mình, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt mỉm cười của Trình Thi Đồng, rốt cuộc nhịn được đưa tay kéo tay áo của ấy, giọng : "Đồng Đồng... Cậu... Vào toilet với tớ lát được ?"


      Chương 162. viết giúp em 5


      "Cái gì? Bây giờ sao?" Trình Thi Đồng ngẩn ra, khó tin nhìn Tiểu Thỏ, làm ơn chị hai, cậu thấy tớ đưa thư tình cho người ta sao? Thời khắc mấu chốt thế này cậu còn đòi toilet cái gì chứ!

      Tớ cũng đâu có muốn gọi cậu toilet vào lúc mấu chốt thế này!

      Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, nhưng nếu giờ kéo cậu ấy vào phòng wc, cậu ấy biết mình bị chú lừa!

      Trình Thi Đồng có chút bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt như sắp khóc của Tiểu Thỏ, đành thở dài, : "Được rồi, được rồi, sợ cậu rồi! , tớ với cậu!"

      " mau, mau!" Vừa nghe thấy Trình Thi Đồng chịu vào toilet cùng mình, Tiểu Thỏ vội vàng túm tay áo ấy kéo ra khỏi phòng học.

      "Này... Này... Tớ cậu chạy nhanh như vậy làm gì, sốt ruột đến vậy sao, cậu bị tiêu chảy đấy à?" Trình Thi Đồng bị kéo ra phòng học, chạy theo Tiểu Thỏ, chạy lúc đột nhiên ấy túm chặt tay Tiểu Thỏ, : " đúng, Tiểu Thỏ, cậu chạy sai rồi, toilet phải ở hướng này."

      Tiểu Thỏ quay đầu lại, lòng như lửa đốt nhìn Trình Thi Đồng, hai mắt lưng tròng, hai tay để thành chữ thập giơ lên đỉnh đầu, cúi đầu với Trình Thi Đồng: "Đồng Đồng! Tớ có lỗi với cậu!"

      Trình Thi Đồng bị động tác bất thình lình của Tiểu Thỏ dọa sợ, mãi vẫn phản ứng kịp, chuyện gì xảy ra thế này.

      "Cậu... Cậu có lỗi gì với tớ?" Trình Thi Đồng yếu ớt hỏi.

      Tiểu Thỏ mang vẻ mặt bi phẫn, ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng, chuẩn bị tâm lý, sau đó với ấy: "Tớ... Vừa rồi tớ cẩn thận nhìn thấy thư tình chú viết giúp cậu rồi."

      "Ừ, làm sao?" Trình Thi Đồng nghi hoặc nhìn , "Bức thư tình đó phải cậu xem hôm qua rồi sao?"

      " phải..." Tiểu Thỏ lòng đầy căm phẫn với Trình Thi Đồng: "Ngày hôm qua lúc chú cậu viết thư tình cho tớ xem, là tớ xem ấy có cảm xúc, thể viết được, sau đó lúc ấy viết xong gọi tớ lên ấy dán kín bức thư lại rồi."

      "Cho nên... Cậu hề nhìn thấy chú ấy viết cái gì sao?" Trong lòng Trình Thi Đồng đột nhiên xuất dự cảm tốt.

      "Ừ!" Tiểu Thỏ nặng nề gật đầu : "Tớ... Tớ cũng là vừa mới nhìn thấy!

      "Vậy chú tớ viết cái gì?" Trình Thi Đồng cả kinh, vội vàng túm cổ áo Tiểu Thỏ, hồi hộp hỏi.

      "... ấy viết cái gì mà tuân thủ điều lệ Đảng... Vĩnh viễn phản bội Đảng, cùng nhau xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa linh tinh gì đó..." Vừa rồi Tiểu Thỏ cũng chỉ mới liếc qua chút nên nhớ lắm, đại khái là có mấy câu như vậy.

      Cái gì?

      Cái tay túm cổ áo Tiểu Thỏ của Trình Thi Đồng tự chủ được buông xuống.

      Xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa?

      Đây... Đây mà là thư tình sao?

      Trình Thi Đồng đột nhiên nhớ lại, vừa rồi sau khi Cố Ninh Thư xem xong thư tình, vẻ mặt phức tạp hỏi lại rằng, cậu chắc chắn đây là thư tình?

      Trách được cậu ấy lại hỏi như vậy...

      Thư tình mà có nội dung kiểu này bị coi là có bệnh thần kinh mất!

      Trình Thi Đồng nghĩ tới đây, lập tức xoay người, chạy như điên trở lại lớp học.

      "Ơ này... Đồng Đồng, đợi tớ với..." Tiểu Thỏ thấy ấy nhanh chân chạy vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa la lớn.

      Trình Thi Đồng chạy mạch về lớp học, vọt tới trước mặt Cố Ninh Thư, thở hồng hộc nhìn cậu ta.

      Chương 163. Lừa gạt vợ của


      Cố Ninh Thư cũng ngẩng đầu lên nhìn Trình Thi Đồng.

      "Tớ tớ tớ... Thư tình của tớ đâu?" Trình Thi Đồng thở hổn hển, lắp bắp hỏi Cố Ninh Thư.

      "Cất rồi." Cố Ninh Thư cực kỳ bình tĩnh trả lời.

      "Cậu cậu cậu...Cậu xem xong rồi?"

      "Xem xong rồi."

      "Vậy... Vậy có thể trả lại tớ ?" Khuôn mặt nhắn của Trình Thi Đồng nhăn lại, xấu hổ hỏi Cố Ninh Thư.

      "Hử?" Cố Ninh Thư nghi hoặc nhìn ấy.

      "Là thế này... Tớ... Tớ cầm nhầm đơn xin vào Đảng của tớ, tớ lấy sai thư...." Trình Thi Đồng bối rối suy nghĩ, tìm đại lý do cho Cố Ninh Thư.

      "Nhưng ngoài lá thư cậu đưa có viết tên tớ?"

      "Đúng là thế ... Nhưng mà..." Trình Thi Đồng cảm thấy mình sắp khóc rồi, tại sao thư tình lại biến thành đơn xin vào Đảng vậy, sớm biết thế nhờ Tiểu Thỏ viết thư tình giúp, quả nhiên có thành ý gặp báo ứng mà...

      "Tớ cảm thấy... Thư này viết... Rất khác biệt." Cố Ninh Thư cân nhắc từ ngữ, nở nụ cười với Trình Thi Đồng.

      Cái gì cơ...?

      Trình Thi Đồng nhìn vẻ tươi cười chợt mặt Cố Ninh Thư, cả người đều ngây ngẩn.

      Sau lúc lâu ấy mới đưa tay dụi dụi hai mắt, nhìn lại Cố Ninh Thư.

      Mới vừa rồi nhìn lầm chứ?

      Hình như nhìn thấy Cố Ninh Thư cười rồi?

      Ngay lúc ấy ngẩn người Tiểu Thỏ cũng chạy về phòng học, nhìn Trình Thi Đồng đứng trước mặt Cố Ninh Thư, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng nhịn được hô to câu nguy rồi...

      Cái nước chanh phá nhà phá cửa kia, sợ là phá hoại mối tình đầu của Đồng Đồng mất rồi... À ... Mối tình năm sáu bảy hay tám mới đúng nhỉ?

      Ngay lúc Tiểu Thỏ ngầm oán thầm, Cố Ninh Thư lại bình tĩnh nhìn Trình Thi Đồng, bình tĩnh tiếp: "Tớ suy nghĩ."

      "Hả?" Trình Thi Đồng sửng sốt, sau lúc lâu vẫn kịp phản ứng.

      Tiểu Thỏ nghe thế cũng ngớ ra chút, ý tứ này là...?

      Có hi vọng?

      quay đầu nhìn Trình Thi Đồng bên cạnh, định tiếp trong phòng học bắt đầu có thêm các bạn học khác lục tục vào.

      Trình Thi Đồng mím môi, lại cúi đầu len lén nhìn Cố Ninh Thư nghiêm túc nhìn sách giáo khoa, xoay người ngồi lại vào chỗ của mình.

      ----

      Đến khi tan học, Trình Thi Đồng cứ túm chặt lấy tay Tiểu Thỏ, gì cũng chịu buông ra cho .

      Tiểu Thỏ nhìn ấy, ánh mắt bất đắc dĩ, : "Có oán báo oán, có thù báo thù, người viết thư tình thành đơn xin vào Đảng chính là chú của cậu chứ phải tớ, cậu túm lấy tớ có tác dụng gì?"

      "Tớ mặc kệ." Trình Thi Đồng ôm chặt tay Tiểu Thỏ, hàng lông mày xinh đẹp chau lại, : "Cậu là bạn của chú tớ, là thím tương lai của tớ, chuyện báo thù này, tớ nhất định làm gì được chú nên phải tìm cậu để báo thù!"

      Tiểu Thỏ cười khổ nhìn Trình Thi Đồng, : "Vậy cậu tìm tớ báo thù thế nào đây? Nếu tớ viết thư tình cho cậu thêm lần nữa nhé?"

      "Tớ cần!" Trình Thi Đồng từ chối thẳng thừng.

      "Dù sao bạn học Cố nhà cậu cũng cậu ấy suy xét cân nhắc, hề từ chối cậu, cũng có thể coi như tỏ tình thành công rồi còn gì?"

      "Cậu biết cái gì, từ chối luôn là vì còn có cậu ở đó, cậu ấy ít nhiều phải chừa cho tớ ít mặt mũi, mặc dù cậu ấy chưa từ chối nhưng chắc chắn có ý thích rồi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :