1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngốc manh tiểu thanh mai: Yêu nghiệt trúc mã quá phúc hắc - Mèo Quên Thở

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 91 bị xem sạch bách

      "..." Trình Chi Ngôn cảm thấy còn gì để , xuyên qua phòng Tiểu Thỏ đến sân thượng, cầm cái khăn tắm khô rồi lại trở vào trong phòngcủa , tìm trong tủ quần áo cái quần ngủ màu hồng phấn rồi ra khỏi phòng.

      sàn nhà bên ngoài, còn lưu lại vệt nước trong suốt, hẳn là rơi ra từ người ban nãy.

      Trình Chi Ngôn chuẩn bị bước tới phòng tắm bước chân bỗng chốc dừng lại .

      Anhđang ... đưa khăn tắm và quần ngủ cho Tiểu Thỏ sao...

      Nhưng mấu chốt là, người kia còn trần truồng ở bên trong phòng tắm mà..
      .
      Trình Chi Ngôn bỗng chốc lại thấy rối rắm, rốt cuộc là nên vào hay vào đây?

      Ở bên trong phòng tắm, Tiểu Thỏ ôm chặt hai tay đứng đợi, cuối cùng lạnh tới chịu nổi nữa, kêu lớn với bên ngoài: " nước chanh, lấy được chưa, em sắp chết rét rồi!"

      " đến đây..." Trình Chi Ngôn nghe được tiếng kêu của Tiểu Thỏ, cuối cùng cắn răng cái, duỗi tay đẩy cửa phòng tắm, mắt nhìn trần nhà, đưa đồ trong tay cho Tiểu Thỏ.

      Tiểu Thỏ nhận khăn tắm từ tay , vội vàng lau sạch nước người mình, sau đó run rẩy cầm lấy quần ngủ, chạy vọt vào phòng mình.

      "..."

      Trình Chi Ngôn nghetiếng bước chân chạy xa dần của Tiểu Thỏ, cuối cùng thở phào nhõm, nhưng chưa buông lỏng được hai giây nghe thấy tiếng Tiểu Thỏ gọi mình vọng ra từ trong phòng: " nước chanh! Mau lại đây giúp em mặc quần ngủ ạ! Đầu em bị kẹt rồi!"

      "..."

      Trình Chi Ngôn nhịn được trợn mắt, đầu bị kẹt!??

      Đầu em lớn bao nhiêu, mặc quần áo mà đầu cũng có thể mắc kẹt được sao?

      " nước chanh, nước chanh!"Trong phòng, Tiểu Thỏ vẫnrất kiên trì, ngừng Trình Chi Ngôn.

      " đến liền..." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ xoay người, chạy lại phòng Tiểu Thỏ.

      Vừa vào phòng, liền chứng kiến Tiểu Thỏ trần truồng đứng ở giường, hai tay vướng vào lưng quần, liều mạng kéo quần ngủ xuống, mà chỗ đầu bị vướng vào, chỉ lộ ra cái đỉnh đầu bị xù, ngoài tóc ra cả da đầu cũng chẳng thấy.

      Cái bụng tròn trịa ở ngay trước mắt, hai bắp chân trắng nõn mảnh mai nóng nảy quơ qua quơ lại.

      Mấu chốt nhất là... Người này vẫn còn chưa mặc quần lót...

      Trình Chi Ngôn có chút còn gì để , tới cầm cánh tay vướng vào quần của Tiểu Thỏ, kéo tay ra, sau đó mới nhìn chút chỗ quần ngủ bị vướng vào cổ áo, thấy nút áo vẫn chưa gỡ, sao có thể chui đầu mình vào được?

      "Đừng động đậy..." Trình Chi Ngôn giọng nóivới Tiểu Thỏ: "Chờ gỡ nút cổ áo rồi em hãy chui qua."

      "A..." Tiểu Thỏ vừa nghe lời này liền ngoan ngoãn đứng đó độngđậy nữa.
      Trình Chi Ngôn cúi ngườivề trước, nhấc cổ áo lên khỏi đầu , sau đó kiên nhẫn cởi bỏ từng nút áo
      .
      "Tốt lắm..."

      vừa dứt lời, cái đầu ướt nhẹp của Tiểu Thỏ chui ra khỏi cổ áo.

      "Cảm ơn nước chanh!" Tiểu Thỏ quay sang Trình Chi Ngôn, nở nụ cười tươi sáng lạn, thuận tiện rút hai cánh tay từ trong váy ngủ ra ngoài.

      "Em cũng là, chưa mặc quần trong mà ...bên trong lại còn..."Gương mặt trắng trẻo của Trình Chi Ngôn có vệt đỏ ửng nhàn nhạt, cau mày với Tiểu Thỏ: "Trần truồng chẳng ra thể thống gì."

      Chương 92 bị xem sạch bách 2

      "Tại sao vậy, trong nhà cũng chỉ có em và mẹ, tùy ý trần truồng chạy cũng có vấn đề gì mà..." Tiểu Thỏ có chút nhìn nước chanh, xoay người cái nhảy khỏi giường, chạy đến trước tuổi quần áo của mình, bắt đầu lục tìm quần-trong.

      " ở lại đây nữa..." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ lục tung tự quần áo, vội vàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tiểu Thỏ, thấy còn gì để : " chỉ quan tâm điểm, lớn vậy rồi, đừng bắt phải mặc quần áo cho em vậy nữa, lúc ba tuổi có thể mặc cho em, nhưng giờ sáu tuổi, sao có thể mặc cho em mãi được?"

      "Tại sao em sáu tuổi thể mặc quần áo cho em?" Tiểu Thỏ vừa mặc quần-trong vừa hiểu nhìn Trình Chi Ngôn, nó: "Chờ lúc mười sáu tuổi, hai mươi sáu tuổi, em cũng muốn mặc cho em!"

      "..."

      Trình Chi Ngôn nhất thời phản bác được gì.
      "Em mặc xong rồi, nhưng sao nước chanh lại đứng quay mặt vào tường vậy?" Tiểu Thỏ mặc đồ xong, vòng lại đến trước mặt Trình Chi Ngôn, vẻ mặt kỳ quái hỏi : "Ơ, mặt nước chanh đỏ rồi kìa, bị bệnh sao?"

      "..." Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, thấy TiểuThỏ chân trần đứgđứng sàn nhà, nhịn được nhíu mày : " lấy dép xỏ vào ."

      "Dạ..."

      Tiểu Thỏ đàng hoàng xỏ dép.

      Trình Chi Ngôn thở dài hơi, đứng sau lưng Tiểu Thỏ, lời thấm thía: "Tiểu Thỏ, bây giờ em lớn, phải biết thân thể con thể tùy tiện để người khác nhìn thấy được."

      "Nhưng nước chanh phải người khác. " Tiểu Thỏ vô tội nhìn .

      "Nhưng là con trai, Mn thể con thể tùy tiện để con trai thấy được." Trình Chi Ngôn nhẫn nại giải thích cho Tiểu Thỏ: "Chẳng lẽ lúc ở nhà trẻ em cũng ngủ mà mặc đồ sao?"

      " phải ạ." Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, nghiêm túc : " giáo , mặc đồ chính là lưu manh."

      "Vậy sao vừa nãy em còn..."

      "Em chỉ quên mang khăn tắm và đồ ngủ thôi mà..." Tiểu Thỏ chu đôi môi đỏ hồng, cam tâm : "Với lại, ba em cũng là con trai, lúc em còn , phải cũng trần truồng để ba mặc quần áo sao?"

      "Việc đó giống."

      "Có chỗ nào giống?"

      "Ba em là người thân của em..."

      " cũng là người thân của em."

      "..."

      Trình Chi Ngôn đột nhiên phát mình có cách nào tiếp tục cuộc chuyện này, sau cùng, thở hơi dài,vẻ mặt nghiêm túc, : "Dù sao sau này cũng được trần truồng chạy lung tung trong nhà như vậy nữa, có nghe hay ?"

      "... Dạ." Tiểu Thỏ tâm cam tình nguyện gật đầu.

      Trình Chi Ngôn trừng mắt nhìn lúc lau, quảnhiên vẫn nhịn được cười cười ra, lắc đầu : "Lại , dù sao cũng còn con nít, chẳng có gì đẹp..."

      "Dạ? " Tiểu Thỏ nghe được câu này, hiểu ngẩng đầu lên, hỏi: "Là sao ạ?"

      " có gì." Trình Chi Ngôn ngưng cười, suy nghĩ chút rồi với bé: "Có giận ?"

      Tiểu Thỏ lắc đầu.

      "À, tuần này Lục Hạ Phong sinh nhật, có mời em ăn cơm, em có ?" Trình Chi Ngôn thuận thế ngồi lên giường Tiểu Thỏ, ánh mắt ôn nhu nhìn bé, hỏi.

      "Có bánh ngọt ạ?"

      "Có."

      "Có đồ chơi ạ?"

      " lý thuyết có."

      "Vậy , ạ!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu liên tục.

      Chương 93

      " cầu của em ít như vậy...." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, lắc đầu giận dữ .

      "Ai , cầu của em còn có chính là theo đuổi nước chanh!" Bàn tay trắng nõn của Tiểu Thỏ nắm thành quả đấm ở trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn : "Sau này lớn lên em nhất định phải gả cho nước chanh!"

      Trình Chi Ngôn đảo mắt, đứng dậy rời khỏi.

      -----

      Thứ bảy, trước nhà Hạ Phong, Tiểu Thỏ hì hục ôm quà tặng trong tay sau lưng Trình Chi Ngôn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhà Hạ Phong, nhịn được cảm thán : " nước chanh, nhà ấy lớn!"

      "Có cái gì lớn, phải cũng bằng nhà chúng ta thôi sao..." Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua thuận miệng .

      "Nhưng mà sân nhà ấy có bể bơi!" Tiểu Thỏ chỉ vào cái hồ trong suốt trong sân nhìn Trình Chi Ngôn .

      "Đó là ao cá." Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua theo phương hướng ngón tay chỉ, : "Nếu như em thích, trở về nhà bảo ba đào cho em cái, cái kia thể bơi lội."

      "A.... đáng tiếc...." Bỗng nhiên Tiểu Thỏ dâng lên cảm giác tiếc hận.

      Trình Chi Ngôn nhìn cái, đưa tay ấn chuông cửa.

      Tiếng chuông cửa êm tai vang lên, chỉ chốc lát giọng Hạ Phong từ trong cửa vang lên: " Mình với các cậu, nhất định là Trình Chi Ngôn và bạn của cậu ta đến đây, mình mở cửa!"

      Lời của ta còn chưa dứt, Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ mở cửa ra rồi.

      Toàn thân Hạ Phong mặc quần áo Trung Quốc màu đỏ cười tít mắt đứng ở cửa : "Hoan nghênh, hoan nghênh, Trình Chi Ngôn cậu cuối cùng cũng đến đây."

      " người điên sinh nhật vui vẻ!" Tiểu Thỏ sau lưng Trình Chi Ngôn vội vàng cầm quà tặng trong tay đưa tới trước mặt Hạ Phong.

      "Ai nha, đến đến, lại còn mang quà tặng làm gì, là, ... Ha ha ha...." Hạ Phong nhìn Tiểu Thỏ trước mắt nhất thời vui mừng đến nở hoa, cậu ta ngồi xổm người xuống, dùng lực ôm Tiểu Thỏ chút, sau đó nhận quà tặng trong tay , vẻ mặt hưng phấn : "Tiểu Thỏ chuẩn bị quà tặng gì cho ? Để nhìn xem... Mẹ kiếp..."

      Hạ Phong từ trong túi lấy ra bộ thành ngữ dựa theo bài thi, kéo môi nhìn Tiểu Thỏ : "Em chuẩn bị cho cái này?"

      "Cái này phải em chuẩn bị, là nước chanh chuẩn bị."

      Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, ngửa khuôn mặt nhắn nhìn Hạ Phong : nước chanh , ấy dẫn em tới ăn phải trả tiền, em nhất định phải cố gắng lao động giúp ấy cầm quà tặng...."

      " nước chanh của em có nhân tính!" nắm tay Hạ Phong đánh vào ngực Trình Chi Ngôn, sau đó dắt tay Tiểu Thỏ hướng trong phòng vào: " Đến, cùng Hạ Phong vào, dẫn em chơi, chúng ta đừng để ý đến cậu ta."

      Trình Chi Ngôn cười cười, cũng có phản bác, theo phía sau hai người bọn họ vào.

      Trong phòng khách nhà Hạ Phong, dùng khinh khí cầu màu sắc rực rỡ treo ở tường, phía treo bốn chữ to mạ vàng " Sinh nhật vui vẻ", hai bên khinh khí cầu còn dùng bong bóng cột lại thành con gấu khổng lồ, con thỏ, trần nhà thượng hạng phòng khách màu sắc rực rỡ treo hoa rực rỡ muôn màu, khắp nơi lộ ra khí vui mừng.

      “Có phải bạn Trình Chi Ngôn đến đây hay ?" tiếng có chút kỳ quái đột nhiên từ lầu truyền tới.

      Giọng kia nghe qua có chút trong trẻo giống giọng trẻ con lại có chút giống cổ họng con vịt bị khàn.

      Chương 94: Bạn của tôi (2)


      Tiểu Thỏ có chút tò mò ngẩng đầu nhìn lại, thấy cầu thang xuất khuôn mặt xinh đẹp.

      Da ta trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong suốt thanh thúy giống như ngôi sao, chiếc mũi thẳng, làn môi đỏ nhàn nhạt tươi cười, giống như là hồng nhạn lặng yên bay xuống.

      này nhìn.... Giống như có chút quen mắt ...

      Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm gương mặt xinh xắn kia hồi lâu, cuối cũng vẫn nhớ ra ta là ai.

      "Tiểu Thỏ, em đến rồi à?" Người kia vừa thấy Tiểu Thỏ lập tức chạy xuống cầu thang nhanh như cơn gió, vọt tới trước mặt Tiểu Thỏ, hai lời túm cánh tay nho của , cúi người ở gương mặt của dùng lực hôn cái.

      Đây... Mặt này...

      Tiểu Thỏ đưa tay che khuôn mặt nhắn của mình, sau lúc lâu sửng sốt, nhìn người trước mắt lắp bắp :” là... là cái chị kia!"

      "Là !" Dương Giai Di đầu đầy vạch đen nhìn , trong giọng mang theo khàn khàn nhìn buồn bực sửa chữa .

      “A.... Đúng rồi! Là kia!" Tiểu Thỏ phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt tò mò nhìn Dương Giai Di hỏi: ", cổ họng làm sao vậy, là bị cảm sao?"

      " phải, vỡ giọng, phiền..." Dương Giai Di buồn bực với Tiểu Thỏ: " Giống như cổ họng vịt đực, khó nghe muốn chết."

      "Ừ! Giọng trước đây dễ nghe hơn!" Tiểu Thỏ dùng lực gật gật đầu.

      Trình Chi Ngôn nheo lại đôi mắt thâm thúy nhìn Dương Giai Di và Tiểu Thỏ vừa cười vừa , rốt cục nhịn được nhàn nhạt mở miệng : "Tiểu Thỏ, em quên trước kia dạy em như thế nào rồi sao ?"

      “A?" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn cái, lại quay đầu nhìn Dương Giai Di trước mắt, bỗng nhiên hiểu ra : "Em nhớ ra rồi."

      "Gì vậy?" Dương Giai Di vẻ mặt tò mò nhìn .


      ", mau ngồi xổm xuống!" Tiểu Thỏ nhìn Dương Giai Di vẫy tay.

      “Để làm gì, em muốn hôn sao?" Dương Giai Di vừa vừa ngồi xổm người xuống, đến gần Tiểu Thỏ.

      "Bốp." tiếng giòn vang, Tiểu Thỏ tát cái vào trán Dương Giai Di.

      "..."

      Dương Giai Di bị động tác bất thình lình biến thành ngây ngẩn cả người, sau lúc lâu mới che trán mình kỳ quái : " Tiểu Thỏ, em đánh làm gì?"

      nước chanh của em , sau khi người nào tùy tiện hôn em liền trực tiếp lên đánh người đó, cần khách khí!" Hai tay Tiểu Thỏ chống nạnh giọng trong trẻo nhìn Dương Giai Di .

      "..."

      Dương Giai Di đứng dậy, vẻ mặt gì nhìn Trình Chi Ngôn nghiến răng nghiến lợi : " Được lắm, Trình Chi Ngôn bản lĩnh cậu lớn, bản thôi tôi cũng dám đánh, vậy mà cho bạn của cậu đánh tôi, cậu biết từ trước đến giờ tôi đánh con !"

      Trình Chi Ngôn mặt mỉm cười, vẻ mặt vô tội nhìn ta giang tay : " phải nhằm vào cậu, cho dù là Hạ Phong lên hôn em ấy cũng bị em ấy đánh!"

      ", cậu chính là cố ý! Cậu biết rành chỉ có tôi hôn em ấy!"

      "A... Vậy cậu biết em ấy là bạn của tôi còn hôn em ấy, cậu cậu phải là tìm đánh?"

      "Lúc trước là ai em ấy phải bạn cậu, tại tại sao lại biến thành bạn cậu rồi!"

      "Được rồi, được rồi, bình tĩnh bình tĩnh!" Hạ Phong mau chạy ra đây hòa giải, nhìn hai người bọn họ : "Hai người các cậu bình tĩnh chút, bình tĩnh chút, đấu đá với nhau sáu bảy năm, có mệt hay ..."

      Chương 95: Bạn Của Tôi (3)


      " mệt!" Trình Chi Ngôn và Dương Giai Di liếc đối phương cái, nhiều miệng lời trả lời.

      ...

      Trong lúc đó Hạ Phong biết gì.

      người điên." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn lại nhìn Dương Giai Di, cuối cùng đến trước mặt Hạ Phong đưa tay kéo góc áo của ta.

      " Ừ?" Hạ Phong cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở trước mặt mình.

      cũng có chuẩn bị quà sinh nhật cho !" Tiểu Thỏ cúi đầu, ở trong ba lô đeo sau lưng tìm lại tìm, tìm hồi lâu cuối cùng tìm ra đóa hoa màu đỏ đưa tới trước mặt Hạ Phong : "Sinh nhật vui vẻ!"

      Hạ Phong hơi ngẩn ra, nhìn đóa hoa trước mắt.

      Đóa hoa là vải màu đỏ bằng lụa, nhị hoa là vải nhung màu vàng lóe sáng, cánh hoa tinh tế nắm ở trong tay Tiểu Thỏ, mảnh lá cây xanh biếc đung đưa đón gió.

      "Đây là.... Hoa hồng sao?" Hạ Phong có phần cảm động nhận hoa hồng thấp giọng hỏi.

      “Đây là hoa hướng dương! Là em làm trong tiết thủ công ở nhà trẻ!” Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn Hạ Phong giọng trong trẻo trả lời.

      "Tiểu Thỏ!" Hạ Phong chớp chớp mắt mấy cái nhìn khuôn mặt hồng hào của Tiểu Thỏ trước mắt, nhịn được tay ôm lấy vào trong ngực : " Em là quá đáng ! Quá ~~~~ ~ ~!!"

      Hạ Phong hôn cái tiếng lên khuôn mặt Tiểu Thỏ.

      Trình Chi Ngôn đứng sau lưng Hạ Phong, cặp mắt hơi nheo lại ánh mắt nguy hiểm nhìn ta.

      "Bốp" tiếng, báo trước, Tiểu Thỏ lại vỗ cái tát vào trán Hạ Phong.

      " được tùy tiện hôn em!" Tiểu Thỏ che mặt trứng tròn, trừng mắt to trắng đen ràng nhìn Hạ Phong.

      "Ha ha...Chỉ là bị đánh, hôn em cái cũng đáng rồi!" Hạ Phong cười hì hì đứng dậy, hoàn toàn thèm để ý mình bị Tiểu Thỏ đánh cái.

      "Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ, cho hôn chút!"

      Những cái nam học sinh khác cũng lập tức bắt đầu ồn ào, đám đều nhìn trước mặt Tiểu Thỏ .
      Tiểu Thỏ bị hoảng sợ, vội vàng chạy về phía sau Trình Chi Ngôn trốn tránh, đôi bàn tay bắt chặt lấy tay áo , thò ra cái đầu la lớn: "Người nào cũng cho phép hôn em! Chỉ có nước chanh mới có thể hôn em!"

      "A...A...A!"

      "Hôn cái! Hôn cái!"

      "Chỉ có Trình Chi Ngôn mới có thể hôn a!"

      Những cái nam sinh này ồn ào càng thêm lợi hại.

      Hai má Trình Chi Ngôn ửng đỏ đứng ở nơi đó, đôi mắt trong suốt lườm những cái nam sinh này cái.

      Những người đó lập tức liền gì nữa.

      Thời khắc mấu chốt, uy tín lớp trưởng vẫn còn ở trong này.

      "Được rồi, các cậu đừng náo loạn, mau lại đây ăn bánh ngọt !" Hạ Phong mau chạy ra đây, giải vây cho bọn họ.

      Ở nhà Hạ Phong ăn uống no đủ lại chơi buổi chiều, Tiểu Thỏ sờ bụng tròn trịa của mình, vẻ mặt hạnh phúc kéo tay Trình Chi Ngôn về nhà.

      đường về nhà, môi hồng nhuận của Tiểu Thỏ cười đến cong thành đường thẳng.

      Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn , thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì vui vẻ như vậy?"

      "Ha ha, nước chanh, cuối cùng đồng ý cho em làm bạn của rồi!" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt tròn tròn nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn cười.

      " đồng ý khi nào?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn .

      "Lúc nãy cùng kia cãi nhau, ràng có em là bạn của !" Tiểu Thỏ nhắc nhở .

      “A... Đó là do thuận miệng ."

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 96: Hoàn cảnh xa lạ

      "A... Đó là do thuận miệng ." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ mỉm cười, giọng dịu dàng.

      "..." Tiểu Thỏ trừng đôi mắt to đen tròn, gắt gao nhìn , sau lúc lâu nhăn cái mũi của mình : “Khi nào em mới có thể làm bạn của ?"

      "Chờ em...lớn lên chút.” Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn tràn đầydịu dàng, khom người xuống, sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng : " Bây giờ em còn quá ."

      Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, vui bỉu môi : "Mấy ngày hôm trước vừa em trưởng thành đừng để mặc quần áo cho em, bây giờ lại em còn quá , cuối cùng là em trưởng thành hay là chưa trưởng thành đây?"

      Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, lập tức bật cười : "Em trưởng thành hơn trước đây chút rồi, nhưng mà vẫn chưa hoàn toàn lớn lên."

      "...."

      Tiểu Thỏ quay đầu chỗ khác, buồn bực vui về phía trước, "Dù sao lớn hay lớn là do quyết định..."

      -----

      Tháng 9, mùa thu năm 2001.

      Bạn học Bạch Tiểu Thỏ cuối cùng cũng tạm biệt nhà trẻ, quang vinh trở thành học sinh mới năm nhất tiểu học.

      Cùng lúc đó, Trình Chi Ngôn là học sinh trung học năm hai rồi.

      Vì có thể cùng Trình Chi Ngôn học, tan học, Tiểu Thỏ đặc biệt cầu học trường tiểu học tương đối gần trường trung học của Trình Chi Ngôn, bỏ qua trường tiểu học gần nhà.

      Sáng sớm Trình Chi Ngôn nhìn thấy Tiểu Thỏ đeo túi sách, vẻ mặt vui vẻ n chờ mình cùng đến trường, nhịn được cười cười, "Tiểu học các em bảy giờ rưỡi mới bắt đầu học, em muốn bảy giờ học cùng ?"

      " Vâng!" Tiểu Thỏ dùng lực gật đầu, chạy đến bên cạnh Trình Chi Ngôn ngửa đầu nhìn , gương mặt trong nắng sớm tản ra trắng nõn trơn bóng, hình dáng sườn mặt hình như hơn so với trước ràng, đôi mắt trong suốt kia cũng dần dần bắt đầu trở nên thâm thúy.
      " nước chanh.... ..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, có chút khó hiểu hướng : "Sao em cảm giác như ngày càng cao rồi vậy? "

      Trình Chi Ngôn cười, ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Tiểu Thỏ : "Bởi vì bộ dáng em quá chậm lớn thôi."

      "…...." Tiểu Thỏ chu miệng nhìn , suy nghĩ chút lại tiếp tục hỏi: "Giọng của hình như khác trước kia rồi?"

      "Ừ." Trình Chi Ngôn dùng giọng thiếu niên đặc biệt hơi trầm xuống trả lời: "Bởi vì lớn rồi."

      "Giọng em sau này cũng thay đổi sao?"

      " , chỉ có con trai mới có thể thay đổi giọng."

      Trình Chi Ngôn mở khóa chiếc xe đạp ra, cưỡi lên xe sau đó quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ : "Ngồi lên."

      Tiểu Thỏ gật đầu, nghe lời ngồi phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn.

      Giữa nắng sớm, thiếu niên mười bốn tuổi dẫn theo Tiểu Thỏ bảy tuổi, thoải mái mà chạy ở đường lớn.

      Xe chạy khoảng hai mươi phút, Trình Chi Ngôn đưa đến cổng tiểu học.

      Giờ phút này thời gian còn chưa tới bảy giờ, cổng tiểu học khoảng vắng vẻ, gần như có ai.

      Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ từ phía sau xe đạp mình nhảy xuống, có chút yên tâm : "Bây giờ còn rất sớm, mình em đ vào sao chứ?"

      " sao." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng Trình Chi Ngôn cười tít mắt : "Trước hai ngày báo danh, cha mang em xem qua phòng học, em trực tiếp chờ ở cửa phòng học là được."

      Chương 97: Hoàn cảnh xa lạ (2)

      Edit: crazy_crazy

      Beta: Linh Ngọc

      "Được rồi." Trình Chi Ngôn gật đầu, quay sang dặn : " được chạy lung tung, biết chưa, lát nữa giáo đến.”

      "Được." Tiểu Thỏ cười hì hì đồng ý.

      Chờ đến khi Trình Chi Ngôn khuất, Tiểu Thỏ mới xoay người, đến lớp học.
      Ừm, học năm đầu tiên, phòng học chắc ở tầng .

      Tiểu Thỏ đeo cặp, nhìn xung quanh rồi chậm rãi bước .

      Cả trường khoảng yên ắng, chỉ có chú bảo vệ An ngồi ở cửa tranh thủ ngủ gật.

      Tiểu Thỏ vào trong trường, theo trí nhớ tìm đường , đến phòng học của mình.

      Xa xa , nhìn thấy bóng người đứng trước cửa lớp.

      Tiểu Thỏ lòng tràn đầy tò mò lại, mới phát , có bé đứng ở chỗ này.
      "Ồ?" nghe tiếng bước chân, xoay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Thỏ liền : " ngờ còn có người đến sớm như vậy."

      " là..." Tiểu Thỏ vẻ mặt nghi ngờ xem nàng.

      "Mình là Trình Thi Đồng, là học sinh năm nhất." bé nhìn Tiểu Thỏ mỉm cười ngọt ngào.

      "Mình tên Bạch Tiểu Thỏ, cũng là học sinh năm nhất." Tiểu Thỏ nhìn Thi Đồng, cũng vội vàng giới thiệu về bản thân.

      Hai bé nhìn nhau cười, chỉ lát là trở thành bạn tốt.

      lát sau, chủ nhiệm cũng đẩy cửa vào lớp.

      Tiểu Thỏ nhìn chủ nhiệm lớp mình. Đây là giáo rất xinh đẹp, mái tóc quăn dài tùy ý thả sau lưng, mặt mày tinh xảo, người tỏa ra hơi thở mang hương vị ngọt ngào, lúc thìn thấy hai , lộ ra dáng vẻ ngọt ngào : “Vẫn có học sinh đến sớm như vậy sao?"

      Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng nhìn nhau, sau đó trăm miệng lời đạo: " giáo sáng tốt lành!"

      "Hai con sáng tốt." chủ nhiệm nhìn về phía hai : " họ Đinh, hai con có thể gọi giáo Đinh."

      " giáo Đinh tốt!"

      "Ngoan lắm, chúng ta cùng vào lớp trước ." giáo Đinh cười tủm tỉm nhìn hai rồi vào phòng học.

      Ngày khai giảng đầu tiên, đơn giản chỉ phát sách vở, giới thiệu chút về bản thân, thuận tiện sắp xếp chỗ ngồi.

      Tiểu Thỏ hết sức may mắn, được sắp ngồi chung bàn với Trình Thi Đồng.

      Trong sân trường tiểu học, khắp nơi đều là điểu ngữ hoa hương, giáo Đinh cho lớp bọn tập trung lại chỗ, dẫn tham quan quanh trường.

      Giải thích cặn kẽ cho bọn ý nghĩa của từng nơi.

      Tiểu Thỏ đứng ở trong đội ngũ, kéo áo Trình Thi Đồng đứng bên cạnh, : " giáo Đinh xinh đẹp, mình hi vọng sau này lớn lên cũng có thể đẹp như "

      "Đúng vậy!" Trình Thi Đồng còn phụ họa : " giáo Đinh là giáo xinh đẹp nhất mình từng thấy.”

      - - - -

      giáo Đinh dạy ngữ văn vì vậy mỗi lần đến giờ học văn, Tiểu Thỏ đều ưỡn thẳng sống lưng nghiêm túc nghe giảng, găp câu hỏi luôn tích cực giơ tay phát biểu.

      Thường xuyên qua lại , giáo Đinh đặc biệt thích Tiểu Thỏ, vừa ngoan ngoãn vừa đáng .

      Vì được giáo Đinh thích, Tiểu Thỏ làm bài tập càng thêm nghiêm túc, mỗi lầm kiểm tra ngữ văn đều đúng hết tất cả.

      Tình trạng đó kéo dài cho đến thứ năm tuần đó, Tiểu Thỏ cùng bạn học sau khi nghe chuông reo liền chạy vào lớp, ngoan ngoãn ngồi trong phòng học, chờ giáo Đinh đến dạy bọn họ.

      Kết quả đẩy cửa vào lại là hiệu trưởng.

      Chương 98: Hoàn cảnh xa lạ (3)

      Đối mặt với ánh mắt tò mò của các em học sinh lớp , hiệu trưởng ho hai tiếng, câu "Tiết này các em tự học", rồi xoay người ra ngoài .

      Sau khi thầy hiệu trưởng ra ngoài, mọi người trong phòng học ồ lên.

      Đáy lòng Tiểu Thỏ mang chút thất vọng, vốn tiết này là của giáo Đinh, người thích nhất dạy vậy mà bỗng dưng lại khóa, có chút nên lời.

      Trình Thi Đồng ngồi bên cạnh đẩy cánh tay , giọng : "Tiểu Thỏ, bạn biết , sau này có khả năng giáo Đinh dạy lớp ta nữa."

      "Vì cái gì ? ?" Tiểu Thỏ nghe xong, trong lòng cả kinh, nắm chặt tay Trình Chi Đồng "Có phải giáo Đinh xảy ra chuyện gì ?"

      Trình Thi Đồng nhìn chung quanh chút, sau đó vào tai Tiểu Thỏ: "Nghe mấy ngày hôm trước, chuyện giáo Đinh ngược đãi học sinh, có phụ huynh đến tìm hiệu trưởng, hôm đó mình đưa sách bài tập, nghe thấy giáo Đinh khóc trong phòng làm việc."

      "A? ?" Tiểu Thỏ sững sờ, mặt tràn đầy hiểu nhìn Trình Thi Đồng hỏi: " giáo Đinh ngược đãi học sinh khi nào?"

      "Bạn ngốc quá, là hai ngày trước, giáo Đinh phạt Trương Vĩ đó."

      Tiểu Thỏ nhíu lại lông mà,y cẩn thận suy nghĩ chút, cuối cùng nhớ ra chuyện xảy ra.

      Mấy ngày hôm trước, vào tiết văn, lúc giáo Đinh giảng bài, phía dưới có vài học sinh nam say sưa chuyện riêng, bị giáo Đinh nhắc nhở nhiều lần nhưng chịu hối cải.

      giáo Đinh bèn gọi đứng dậy, vậy mà vẫn có nam sinh ngừng chuyện.

      Tiểu Thỏ còn nhớ, khi đó giáo Đinh hình như rất tức giận, lập tức dừng giảng bài, gọi nam sinh kia lên bục giảng hỏi có phải khống chế được miệng mình .

      Trương Vĩ bộ dạng cà lơ phất phơ cười hì hì gật đầu, đúng vậy, ta thích đấy.
      Sau đó giáo Đinh liền kêu học sinh ngồi ở hàng thứ nhất ra cửa hàng mua về bao muối, đem toàn bộ nhét vào miệng Trương Vĩ.

      Tiểu Thỏ suy nghĩ chút, quay sang hỏi Trình Thi Đồng: "Cũng tại bởi vì giáo Đinh nhét muối vào miệng tên kia sao.”

      "Chắc là vậy.” Trình Thi Đồng gật đầu, giọng tiếp: “Phụ huynh Trương Vĩ chạy đến phòng thầy hiệu trưởng vừa khóc vừa nháo, đòi hiệu trưởng sao thải giáo Đinh. Hiệu trưởng hình như cũng đồng ý. Nhưng mấy việc này chỉ là mình nghe kể thôi.”

      “Mình cảm thấy tên Trương Vĩ kia thực rất phiền, giáo Đinh đâu có làm gì sai...” Tiểu Thỏ vừa nghe giáo Đinh bị sa thải, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu.

      Bình thường giáo Đinh đối xử với rất tốt, lúc nào cũng cười tủm tỉm, đôi khi giúp Tiểu Thỏ thắt bím tóc, còn cho nhiều đồ ăn vặt ngon nữa chứ.

      Ở Tiểu Thỏ trong mắt, giáo Đinh mọi mặt đều tốt, mọi việc giáo làm đều có đạo lí.

      Trình Thi Đồng thở dài hơi, nhìn Tiểu Thỏ lắc đầu : "Còn có lúc trước vài bạn bị giáo Đinh dùng thước đánh vào tay, phụ huynh cũng tìm đến.”

      "Đánh vào tay thôi, có gì mà phải tìm đến phòng hiệu trưởng?” Tiểu Thỏ kì quái : “Lúc trước mình làm bài sai, giáo Đing cũng có đánh vào tay mình, đau chút nào.”

      " giáo Đinh đánh bạn đương nhiên đau, bởi vì thích bạn nhưng mấy học trò kia đều bị đánh in dấu đỏ.” Trình Thi Đồng lắc đầu, nhìn Tiểu Thỏ .

      Chương 99: Hoàn cảnh xa lạ (4)

      Edit: crazy_crazy

      Beta: Linh Ngọc

      Tiểu Thỏ nghe xong, lập tức trầm mặc .

      Tiết tự học lộn xộn sắp kết thúc, giáo Đinh cuối cùng cũng đến .

      giáo đẩy cửa bước vào, hốc mắt có chút đỏ lên, tóc cũng có chút hỗn độn.

      Lớp học lúc nãy còn ồn ào, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

      giáo Đinh chậm rãi lên bục giảng, nhìn vòng quanh lớp, ánh mắt dừng người Tiểu Thỏ lát, sau đó mở miệng, cất giọng khàn khàn : "Các bạn học, sau này dạy lớp ta nữa, ngày mai có giáo viên mới đến dạy các em, các em phải chăm chú nghe giảng, nghiêm túc học tập, biết chưa?"

      "..."

      Phòng học mảnh yên tĩnh, có bạn nào trả lời.

      Sau lúc lâu, có bạn giơ tay hỏi: " giáo, sao lại dạy lớp em nữa?"

      "Bởi vì trong nhà có chuyện, về sau thể dạy các em, các em nhớ phải nghe lời giáo mới nha."

      " giáo, sau này trở lại thăm chúng em chứ? ?"

      "Trở lại..." giáo Đinh hốc mắt càng ngày càng hồng, nàng hít mũi cái, duỗi tay lau mắt, sau đó cười : " trở lại thăm các em."

      "..." Tiểu Thỏ cắn môi, nhìn giáo Đinh đứng bục giảng, cảm thấy mình cũng sắp khóc theo, rất muốn giơ tay hỏi giáo Đinh số vấn đề, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cũng biết nên hỏi gì.

      Rất nhanh tiếng chuông tan học vang lên, giáo Đinh lời tạm biệt với mọi người rồi xoay người, lau nước mắt ra ngoài .

      Trong lớp hết sức yên tĩnh, ai nhúc nhích.

      Tiểu Thỏ chần chừ hai giây, đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài.

      "Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ... Bạn muốn đâu? ?" Trình Thi Đồng thấy Tiểu Thỏ chạy , vội vàng lên tiếng kêu .

      Tiểu Thỏ trả lời, trực tiếp ra ngoài phòng học, chạy vọt tới giáo Đinh cúi đầu .

      "... giáo Đinh..." Tiểu Thỏ chạy đến trước mặt bà, thở phì phò gọi bà tiếng.

      giáo Đinh ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thỏ đứng trước mắt, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu: "Tiểu Thỏ, sao vậy ?"

      " giáo, dạy lớp em nữa sao? ?" Tiểu Thỏ giương mắt nhìn bà, mở miệng hỏi.

      "Ừ..." giáo Đinh nhàng gật đầu, cắn môi trầm mặc lát rồi đột nhiên ngồi xỏm xuống, đặt tay lên vai Tiểu Thỏ : “ làm sai ít chuyện nên phải , em ở lại nhớ phải cố gắng học giỏi, nhớ chưa?”

      "Nhưng... Nhưng em thực rất thích giáo Đinh.” Tiểu Thỏ nhịn được, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra.

      giáo Đinh nhìn Tiểu Thỏ, nhịn được duỗi tay lau mắt mình, cười : “ cũng rất là thích em, rất vui vì ít nhất vẫn có học sinh thích .”

      Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy ngực mình như bị khối đá lớn đè nặng, vốn muốn gì đó nhưng chữ cũng cũng nên lời.

      "Tốt lắm, phải rồi." giáo Đinh duỗi tay ôm Tiểu Thỏ, vỗ đầu : " nhớ em.”

      " giáo Đinh..." Tiểu Thỏ nhìn bà từ từ đứng dậy, đưa mái tóc quăn bắt qua tai, vẫy tay tạm biệt rồi rời .

      hiểu vì cái gì, trong lòng Tiểu Thỏ bỗng sinh ra dự cảm, giáo Đinh có lẽ trở lại thăm các .

      Chương 100 hoàn cảnh xa lạ 5

      editor : alin

      Cả ngàyhôm đó, Tiểu Thỏ bơ phờ, ngay cả lúc tan học Trình Chi Ngôn đến đón, cũng vui vẻ ra.

      Trình Chi Ngôn dắt xe đạp, cúi đầu ủ rũ sau lưng Tiểu Thỏ, mặt đầy nghi ngờ hỏi: "Tiểu Thỏ, em sao vậy, hôm nay có chuyện gì vui sao?"

      "Dạ..."Hai tay Tiểu Thỏ nắm chặt dây quai cặp sách, cúi đầu, vừa vừa đá cục đá ven đường.
      Người này khi vui thường có thói quen trút lên mấy cục đá.

      Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn bé, lúc lâu sau, dừng xe lại, bước nhanh lên trước, ngồi xổm xuống, hai tay vịn vào vai , đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn thẳng vào bé,giọng mềm mỏng, hỏi: "Tiểu Thỏ, cho biết, xảy ra chuyện gì?"

      Trình Chi Ngôn mười lăm tuổi, giọngnói dần trở nên trầm thấp mà đầy từ tính, hơn nữa còn cố ôn nhu, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng vẫn khiến mũi Tiểu Thỏ cay cay.

      " giáo... giáo Đinh... dạy lớp em nữa..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Trình Chi Ngôn
      .
      " giáo Đinh?"Trình Chi Ngôn nhíu mày suy nghĩ chút, "Là giáo Đinh em vẫn hay nhắc tới đó sao?"

      "Vâng..." Tiểu Thỏ đưa tay áo lên lau đôi mắt đầy nước, gật đầu.

      "Sao ấy lại dạy lớp em nữa?"

      "Bọn họ ... Là vì giáo dùng cách xử phạt thân thể học sinh..."Tiểu Thỏ sụt sịtmũi, nghẹn ngào hồi lâu, mới tình nguyện ra mấy chữ này.
      " giáo dùng cách xử phạt về thể xác với em sao?"

      " phải, giáo Đinh đối với em là tốt nhất,cho dù có đánh tay đánh chân vài cái cũng dùng sức..." Tiểu Thỏ nghĩ đến đây cảm thấy khó chịu, "Nhưng bọn họ lại , giáo Đinh đánh người khác dùng sức rất mạnh..."

      "Cũng bởi vì giáo đánh học trò, cho nên mới dạy lớp em nữa?"

      " phải vậy..." Tiểu Thỏ cắn cắn môi, chần chờ chút, sau đó cúi đầu : "Mấy ngày hôm trước, giáo nhét túi muối vào trong miệng bạn..."

      "..." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cầm hai tay hơi dùng sức của Tiểu Thỏ.

      " nước cam?" Tiểu Thỏ bị cầm chặt tay cảm thấy hơi đau, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn .

      Trình Chi Ngôn trầm mặc, lúc sau mới duỗi tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, thấp giọng : "Chỉ cần dùng cách xử phạt về thể xác với em là tốt rồi..."

      "..."
      Tiểu Thỏ có hơi chuyện xảy ra.

      "Xử phạt về thể xác với học sinh là đúng, em có biết ?" Trình Chi Ngôn ôm chặt bé, qua lúc lâu mới buông tay ra, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào , trầm giọng : " biết giáo rất tốt với em, nhưng là giáo viên thể chỉ tốt với học sinh được, lớp học có nhiều bạn như vậy, nếu trừng phạt đúng cách rất dễ dàng tạo nên bóng ma tâm lý trong lòng học sinh."

      Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn , gió lướt qua mái tóc , giữa lông mày lóe lên tia sáng chói mắt, phảng phất như có vô số vì sao phát sáng, mặc dù biết cái gì gọi là bóng ma tâm lý nhưng những lời Trình Chi Ngôn lại giống như luồng gió mát, thổi tan những buồn bực và vui trong lòng bé.

      "Bây giờ em còn , thích ai cảm thấy mọi điều người đó hay làm đều đúng.Nhưng khi em lớn rồi, đứng ở góc độ khác cao hơn xa hơn quay đầu nhìnlại, số việc, sai chính là sai. Từ giờ cho đến lúc đó, em khôngđược cho tình cảmảnh hưởngđếnphán đoán của mình. Có hiểu ?" Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, giọng ôn nhu nhàng với bé.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 101.Dịu dàng với mình em

      "Vâng..." Tiểu Thỏ cái hiểu cái gật đầu, đôi mắt to trắng đen ràng nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn mộtlúc lâu rồi đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ , dùng khuôn mặt nhắn trắng mịn của mình cọ vào cổ ,giọng nỉ non: "Em thích nước cam nhất..."

      Gò má bé mịn màng, ấm áp dễ chịu cùng với lọn tóc mềm mại cọ vào cổ cảm thấy có chút ngưa ngứa.

      Trình Chi Ngôn cười cười, tay xoa xoa đầu : " phải bởi vì em thích nhất cho nên cảm thấy tất cả những gì đều đúng?"

      "Dạ... Nhưng vốn là nước cam đúng mà." Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ chút, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn: " xem, từ đến lớn em đều rất nghe lời ."

      "Em chắc chắn?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn bé: "Vậy bảo em ngủ mình, sao em lại nghe lời ?"

      "Ai nha... Việc này cũng có phân đúng sai sao..." Tiểu Thỏ đỏ mặt, cánh tay ôm cổ vội vàng rụt trở lại, cúi đầu tức giận : " sau ạ,bây giờ em ngủ ngoan lắm,đâucó sờ lung tung mặt nữa."

      "Em đó..."

      Trình Chi Ngôn cười lắc lắc đầu, đứng dậy, lại chỗ cạnh chiếc xe đạp của mình, lên xe, quay đầu nhìn Tiểu Thỏ, hỏi: " được chưa?"

      "Dạ!" Tiểu Thỏ vừa nhảy vừa ,bước đến ngồi lên yên xe phía sau .
      Buổi tối, trước khi lúc ngủ.

      Tiểu Thỏ ôm chăn mơ mơ màng màng nằmtrên chiếc giường lớncủa Trình Chi Ngôn, thấp giọng hỏi: " nước cam, sao còn chưa ngủ?"

      Trình Chi Ngôn ngồi trước bàn,nghe được lời Tiểu Thỏ xoay ngườilại, đôi mắt vốn trong suốt có chút buồn cười nhìn bé, : " phải từ lúc bảy rưỡi em kêu mệt sao, bây giờ tám rưỡi rồi,sao còn ngủ ?"

      "Tại vẫn chưa ngủ với em..." Tiểu Thỏ trở mình, nằm lỳ giường, đôi mắt ướt át mang đầy bối rối nhìn Trình Chi Ngôn, : "Tại sao em lại được ngủ muộn như thế chứ?"

      Trình Chi Ngôn đặt cây bút bi trong tay xuống, dựa vào ghế duỗi lưng cái, sau đó có chút bất đắc dĩ trả lời: "Tiểu Thỏ, học năm ba rồi."

      "Dạ... sao ạ?"

      "Tháng sáu sang năm là phải thi trung khảo rồi." Trình Chi Ngôn đứng dậy, bước đến ngồi xuống giường, đưa tay xoa đầu Tiểu Thỏ,: " ra trường có quy định, học sinh năm ba nhất định phải đến trường học lớp tự buổi tối, chỉ là thành tích của tốt nên chủ nhiệm mới cho phép cần đến lớp."

      "Tự học buổi tối là gì vậy?"

      "Tức là buổi tối cũng phải đến trường học." Trình Chi Ngôn suy nghĩ chút, giọng ôn nhu : " Hạ Phong của em và cả Dương Giai Di đáng ghét kia nữa, bây giờ bọn họ cũng phải ngồi trong trường học bài."

      "Sau khi lên sơ trung là phải liên tục ở lại trường muộn vậy sao?" Tiểu Thỏ ngáp cái, lo lắng hỏi: "Nhưng em vừa đến tám giơ là thấy mệt rồi, sau này em lên sơ trung, nếu phải học tối mà cũng buồn ngủ thế này sao?"

      " đâu,lúc đó em cũng lớn rồi, cần ngủ nhiều như bây giờ." Trình Chi Ngôn cười cười, nhìn vẻmặt "đau khổ"của Tiểu Thỏ, duỗi tay kéo chăn lên đắp cho Tiểu Thỏ: " ru em ngủ trước nhé?"

      "Vâng!"

      Tiểu Thỏ vừa nghe câu này, vội vàng xoay ngườilại, ngoan ngoãn nằm xuống đặt đầu vào gối của mình.

      Chương 102: Dịu dàng với mình em (2)


      Trình Chi Ngôn ngồi cùng giường, nửa người dựa vào đầu giường, đưa tay vỗ chăn người Tiểu Thỏ.

      Tiểu Thỏ nhắm mắt lại ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn giống như sắp ngủ thiếp .

      Trong phòng, cái đèn bàn mờ nhạt tủ đầu giường toả ra ánh sáng êm dịu, đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, thấy hô hấp Tiểu Thỏ gần như đều đặn, chuẩn bị rút tay, nghe thấy giọng trầm ấm hỏi: " nước chanh, có thể hôn em cái ?"

      Trình Chi Ngôn giật mình, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Thỏ, người kia vẫn nhắm hai mắt như cũ, nhưng mà cái miệng mới vừa nhếch lên, giờ phút này hơi hơi mở ra, lời vừa rồi chẳng lẽ là ?

      "A?" Trình Chi Ngôn có chút xác định là Tiểu Thỏ còn tỉnh hay là mớ.

      Tiểu Thỏ lén lút mở con mắt, nhìn Trình Chi Ngôn ngồ bên phải mình, nhìn lộ ra nụ cười tinh nghịch lại hỏi lần: " nước chanh, có thể hôn em cái ?"

      Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn .

      "Chính là nụ hôn chúc ngủ ngon." Tiểu Thỏ mở to mắt, ánh mắt mong chờ nhìn : "Em xem trong sách chuyện xưa, tất cả cha mẹ đều hôn chúc ngủ ngon cái trước khi bé ngủ, nước chanh cũng hôn em cái được ?"

      " là cha mẹ sao?" Trình Chi Ngôn nhịn được bật cười.

      Nhưng vẫn theo lời, hơi cúi người, nhàng hôn cái gương mặt trắng nõn mũm mĩm của .

      Tiểu Thỏ cảm thấy bên má trái có cảm giác ấm áp và mềm mại nhàng chạm vào chút, sau đó lướt qua.

      "Có thể ngủ chưa?" Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên có chút buồn cười nhìn .

      "Chưa."

      Tiểu Thỏ lắc đầu, bàn tay thon thả trắng nõn chỉ vào làn môi hồng nhuận của mình : "Phải hôn miệng!"

      "..."

      Trình Chi Ngôn giật mình.

      "Nụ hôn chúc ngủ ngon, nụ hôn chúc ngủ ngon, nhất định là hôn môi, phải trước kia cho em biết hôn môi là hôn thế nào sao?" Tiểu Thỏ chớp đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn hỏi.

      "Nhưng mà...."

      Trình Chi Ngôn chần chờ chút, có động tĩnh gì.

      Thiếu niên mười lăm tuổi, còn là đứa bé năm năm trước bị Tiểu Thỏ tùy tiện hỏi ba vấn đề liền chạy mất dép.

      Theo tuổi tác tăng lên, biết hôn môi là cái gì, cũng biết em bé sinh ra như thế nào, thỉnh thoảng trong trường học còn có mấy học sinh nam thần bí tụ tập chỗ thảo luận vấn đề nụ hôn đầu tiên.

      Nhưng mà trước mặt là Tiểu Thỏ vẫn ngây thơ như cũ, lại biết bây giờ nên làm cái gì bây giờ.

      Nụ hôn đầu tiên....

      Trình Chi Ngôn theo bản năng đưa tay sờ môi mình chút, nếu như là hôn là như thế .....

      Có phải nụ hôn đầu tiên của mất từ nhiều năm trước hay ?

      " nước chanh?"

      Tiểu Thỏ gọi từ trong suy nghĩ trở về, cúi đầu, thấy Tiểu Thỏ chu cái miệng đỏ hồng chờ mình hôn .

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, làn môi hồng hào của lóe ra xinh đẹp sáng bóng giống như là quả đào tươi đẹp ướt át.

      "Ừ... Chúc ngủ ngon...." cúi đầu, nhàng đụng cái làn môi hồng hào của , giọng có chút mơ hồ nhìn .

      "Ha ha... nước chanh, chúc ngủ ngon!" Tiểu Thỏ cảm thấy vừa lòng ôm chăn nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

      Hoàn toàn xem Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh, gương mặt trắng nõn như ngọc ra chút nhàn nhạt đỏ ửng.

      Chương 103: Dịu dàng với mình em (3)


      "Chúc ngủ ngon...." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, ngón tay nhàng lướt qua mái tóc đen của .

      Tắt đèn bàn ở đầu giường, căn phòng bèn giảm bớt lượng ánh sáng.

      Trình Chi Ngôn trở lại ngồi trước bàn học, nhìn vở bài tập bàn, khóe môi cong lên mà chính cũng phát , sau đó cầm lấy bút bi bàn tiếp tục làm bài tập.

      Sau khi giáo Đinh rời , ngày hôm sau giáo viên Ngữ Văn mới đến.

      Tiểu Thỏ ngồi lớp học, nhìn giáo viên Ngữ Văn mới tới đứng ở bục giảng.

      À.... Xem ra giáo viên mới tới, tuổi hình như lớn hơn chút so với giáo Đinh, tóc của ấy đẹp bằng giáo Đinh, dáng vẻ ấy cũng có xinh đẹp như giáo Đinh, giọng của ấy cũng cdễ nghe như giáo Đinh, quan trọng nhất là, nhìn ấy là hung dữ mà...

      Tiểu Thỏ ngồi phía dưới, chu miệng có chút vui, cho như thế nào, vẫn thích giáo Đinh nhiều chút.

      "Từ nay về sau, chính là giáo viên Ngữ Văn của các em kiêm chủ nhiệm lớp, họ Ngụy, các em có thể gọi là giáo Ngụy." Giáo viên mới viết họ mình lên bảng, sau đó xoay người lại nhìn tất cả học sinh : "Hi vọng chúng ta chúng ta có thể chung sống vui vẻ."

      Trình Thi Đồng ngồi bên cạnh Tiểu Thỏ dùng khuỷu tay huýt Tiểu Thỏ, sau đó thấp giọng : “ giáo Ngụy này xem ra hung dữ mà ..."

      "Đúng vậy..." Tiểu Thỏ chút để ý trả lời câu.

      quay đầu , cành cây ngoài cửa sổ phòng học, chiếc lá cũng có.

      Lúc gặp giáo Đinh lần đầu tiên, ngoài cửa sổ là khoảng xanh um tươi tốt, ấy đứng ở bục giảng, nhìn tất cả học sinh cười, tươi cười ngọt ngào lại thân thiết.

      Mà bây giờ trước mắt ....

      Tiểu Thỏ thở dài hơi.

      "Nơi này có bảng điều tra, bây giờ phát ra, hi vọng tất cả học sinh có thể lấy về để cha mẹ giúp đỡ điền chút, cũng tăng thêm chút hiểu biết của với mọi người." giáo Ngụy đứng bục giảng, từ trong túi lấy ra xấp giấy, chia làm bốn phần, phát cho các học sinh ngồi hàng thứ nhất, để cho bọn họ truyền ra phía sau, "Tốt nhất là tối hôm nay điền xong, buổi sáng ngày mai nộp cho ."

      Tiểu Thỏ nhận bảng từ bạn học ngồi trước mình, bản thân lại cầm tờ đưa cho Trình Thi Đồng, sau đó tiếp tục truyền ra phía sau.

      cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy mấy nội dung bảng, theo thứ tự là họ và tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, địa chỉ gia đình, tên cha mẹ, còn có công việc cha mẹ.

      Cuối cùng còn có chút nội dung ý kiến đối với công tác dạy học linh tinh.

      “Bây giờ, tất cả các em lấy bảng xong rồi?" giáo Ngụy đứng bục giảng, nhìn tất cả học sinh, sau đó gõ xuống bàn bục giảng : "Được rồi, cất lai , bây giờ chúng ta bắt đầu học..."

      Tiểu Thỏ bỏ bảng vào trong túi xách, mở sách ngữ văn ra bắt đầu nghe giảng.

      Lúc tan học, Tiểu Thỏ bị giáo Ngụy gọi lại.

      có chút sợ sệt ngẩng đầu, nhìn giáo Ngụy đứng trước mặt mình, biết ấy gọi mình ở lại để làm gì nhỉ.

      "Em chính là Bạch Tiểu Thỏ? Đại diện cho môn Ngữ văn?" giáo Ngụy cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ thuận miệng hỏi.

      "Vâng ạ." Tiểu Thỏ gật đầu.

      Chương 104: Dịu dàng với mình em.

      Editor: alin


      Tiểu Thỏ cúi đầu, cắn bờ môi của bản thân, gì.

      "Tốt lắm, đừng khẩn trương, cũng chỉ như thế chút, lần sau kiểm tra cố gắng lên ." giáo Ngụy gặp Tiểu Thỏ lời nào, đưa tay vỗ bả vai , liền trực tiếp xoay người tránh ra .

      Tiểu Thỏ lại đứng ở tại chỗ hồi lâu, mới chậm chạp từ từ đến cửa trường học.

      Ra cửa chính trường học, Tiểu Thỏ dọc theo đường cái thẳng đến đoạn đường, sau đó quẹo phải, lại trong chốc lát, cuối cùng đến cửa trường học Trình Chi Ngôn.

      Trường trung học này lát nữa mới tan học, may mà Tiểu Thỏ cùng bảo vệ cửa trường học bọn họ quan hệ rất quen thuộc, vì vậy ngựa quen đường cũ vào phòng thường trực, sau khi chào chú bảo vệ cửa liền lấy sách bài tập từ từ trong cặp xách ra, bắt đầu nằm úp sấp ở bàn làm bài tập.

      Lúc bài tập toán học làm sắp xong, chuông tan học sơ trung cuối cùng vang lên, Tiểu Thỏ vội vàng thu dọn sách vở của mình, trông mong nhìn lại hướng trong trường học.

      Trường học yên tĩnh sau năm phút cuối cùng trở nên náo nhiệt.

      Học sinh mặc đồng phục tốp năm tốp ba cười ra ngoài, cưỡi xe đạp đeo cặp sách ra ngoài, đều là học sinh năm nhất, Trình Chi Ngôn , bọn họ tuân theo quy định lớp tự học buổi tối, mà những người chưa ra khỏi trường tám chín phần mười là học sinh Sơ Tam, lúc này chính là ra bên ngoài ăn bữa cơm, ăn xong rồi còn phải về bên trong lớp tự học buổi tối.

      Tiểu Thỏ tìm bóng dáng Trình Chi Ngôn bên trong đám gương mặt xa lạ kia.

      Mùa đông mặt trời xuống núi rất sớm, chỉ chốc lát chân trời cũng chỉ còn lại có chút vầng sáng màu hồng.

      Trong vườn trường đèn rực rỡ lên, trong nháy mắt tất cả đèn đường sáng lên đó, Tiểu Thỏ cuối cùng thấy được bóng dáng Trình Chi Ngôn trong đám người.

      mặc đồng phục trung học, ràng là đồng phục màu trắng xanh cực kỳ bình thường, biết tại sao mặc người lại càng tôn lên toàn bộ phong độ thanh nhã của .

      Cặp sách của nghiêng bả vai, tay đẩy xe đạp, tay điều chỉnh tai nghe trong lỗ tai, sườn mặt trắng nõn như ngọc hơi nghiêng, mũi thẳng, phía sau sắc trời dần dần tối hơn, càng khiến hình dáng hoàn mỹ của nổi bật.

      Tiểu Thỏ đeo bọc sách, ngược dòng người chạy tới chỗ Trình Chi Ngôn.

      Trong tai Trình Chi Ngôn còn nghe tiếng nhạc êm tai uyển chuyển, tại giữa mảnh nhạc kia loáng thoáng nghe thấy có người gọi .

      ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thỏ buộc tết hai cái bím tóc sừng dê, đeo cặp sách màu đỏ, đầy sức sống chạy vội tới hướng .

      Mọi người đều về phía trước, chỉ có mình ngược dòng mà .

      Mà nguyên nhân duy nhất để cho ngược dòng mà cũng chỉ có người chính là .

      Trình Chi Ngôn mỉm cười vẫy tay với Tiểu Thỏ, đẩy xe đạp về phía .

      " nước chanh ! !" Tiểu Thỏ chạy đến Trình Chi Ngôn trước mặt, thở dốc hơi, ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm xem .

      "Tan học rồi sao ? ?" Trình Chi Ngôn đưa tay sờ đầu , ý bảo ngồi vào yên sau của xe đạp .

      "Dạ!" Tiểu Thỏ ngựa quen đường cũ nhảy lên phía sau xe đạp, lúc chuẩn bị chuyện, bỗng nhiên có nữ sinh cản đường của Trình Chi Ngôn.
      Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn ta.

      "Việc này... bạn học Trình Chi Ngôn..."

      Chương 105: Dịu dàng với mình em (5)


      "Cái này... bạn học Trình Chi Ngôn." Nữ sinh ngăn cản Trình Chi Ngôn mặt tràn đầy đỏ ửng, "Mình....Mình có thể hỏi cậu vấn đề ?"

      "Chuyện gì thế?" Trình Chi Ngôn đưa tay lấy ra tai nghe điện thoại, ánh mắt nhìn thẳng ta, thấp giọng hỏi.

      "Chuyện kia.... Cậu.... Cậu có bạn chưa?" Nữ sinh kia vốn mặt cũng cực kỳ đỏ, hỏi xong những lời này sắc mặt càng đỏ hơn.

      "..."

      Trình Chi Ngôn yên lặng, gì.

      Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, nhìn hai người trước mắt, cũng gì.

      "Mình nghe bọn Hạ Phong , .... ấy chính là bạn cậu...."

      Nữ sinh kia chỉ chỉ Tiểu Thỏ ngồi phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, cắn chặt răng cúi đầu : "Bọn họ..... Là đùa phải ? Dáng vẻ bé này xem ra cũng chỉ mới lên tiểu học...."

      "..."

      Trình Chi Ngôn vẫn gì như cũ, sau lúc lâu, mới thản nhiên : "Cậu còn có chuyện khác ?'

      Nữ sinh kia ràng ngờ Trình Chi Ngôn lại trực tiếp né tránh đề tài này, ta có chút ngạc nhiên nhìn , sau đó giống như hạ quyết tâm lớn, đỏ mặt : "Thực ra mình chính là muốn cho cậu..... Mình thích cậu lâu rồi, , chắc cậu để ý đến mình, nhưng mà mỗi ngày mình đều nhìn cậu chăm chú, lúc cậu làm bài tập thích vừa viết vừa xoay bút, lúc cậu nghe giảng tay trái thích nâng cằm lên, lúc cậu chơi bóng ánh mắt chuyên chú giống như trận chỉ có đội của mình.... Thực ra mình chính là muốn cho cậu.... Những thứ này mà thôi...."

      "Cảm ơn." Trình Chi Ngôn đứng thẳng người, nhìn nữ sinh kia cười cười, sau đó giọng thản nhiên : "Nhưng mà bây giờ tôi có dự định đương, cho nên xin lỗi."

      "A....Mình..." Nữ sinh kia ngẩng đầu lên, mặt có chút xấu hổ, sau lúc lâu mới thấp giọng : " Mình ..... Mình chính là muốn cho cậu...."

      "Được rồi, tôi biết rồi." Trình Chi Ngôn khẽ gật đầu: "Còn có việc gì ? "..... còn....."

      "Tôi về nhà trước đây!"

      "Được....." Nữ sinh kia tránh người chừa ra con đường cho Trình Chi Ngôn .

      Trình Chi Ngôn nhìn ta cười, lên xe đạp lập tức chở Tiểu Thỏ rời khỏi trường học.

      Mùa đông gió lạnh thổi vù vù, Tiểu Thỏ ngồi phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn cảm thấy có chút lạnh, rồi lén lút nhét hai tay vào trong túi áo của Trình Chi Ngôn, sau đó lại dán khuôn mặt nhắn mềm mai lên lưng .

      Hai người yên lặng như vậy hồi, Trình Chi Ngôn mới mở miệng hỏi Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ."

      "Dạ."

      "Hôm nay sao em....." Trình Chi Ngôn chần chờ chút, sau đó thấp giọng : "Tại sao em em là bạn của ?"

      " A... Chuyện này ....." Tiểu Thỏ dán mặt lên lưng Trình Chi Ngôn, tình nguyện : " úc trước phải còn phải đợi em lớn lên chút sao.... Ngộ nhỡ em em là bạn , thừa nhận làm sao bây giờ, em xấu hổ lắm ..."

      "Ừ..." Trình Chi Ngôn hơi run chút, dường như nghĩ Tiểu Thỏ lại có đáp án này, sau lúc lâu cũng gì.

      Cuối cùng, hiểu sau đó mỉm cười.

      " nước chanh...." Hai tay Tiểu Thỏ ôm , vui hỏi: "Có phải mỗi ngày đều có người thổ lộ với ?"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 106: Em mồ côi cha sao


      "Em nghĩ rồi, làm sao có thể mỗi ngày đều có người thổ lộ với ?" Trình Chi Ngôn bị câu hỏi của nhịn được bật cười.

      " ạ?"

      "... Tối đa cũng phải tuần lễ mới có...." Trình Chi Ngôn cố nén cười đùa Tiểu Thỏ.

      "Hừ....." Tiểu Thỏ hung hăng cọ đầu mình vào lưng Trình Chi Ngôn chút.

      "Chọc em thôi." Trình Chi Ngôn cười thuận miệng đổi đề tài : " Hôm nay giáo viên ngữ văn mới tới thế nào?"

      Tiểu Thỏ vừa nghe đến đề tài này nhất thời có chỗ trút giận, " Đừng nữa, ấy hung dữ.....Lúc tan học còn cố ý với em, nếu như cuộc thi ngữ văn lần sau em thi được nhất lớp để cho em làm đại diện môn ngữ văn nữa."

      Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, " ấy như vậy à?"
      "Vâng."

      "..." Trình Chi Ngôn yên lặng chốc lát sau đó thấp giọng : "Vậy cố gắng thi tốt, thi được hạng nhất cũng sao, thành tích cũng phải là tiêu chuẩn đánh giá người."

      "Vâng...." Tiểu Thỏ gật đầu, tâm tình bởi vì những lời này của Trình Chi Ngôn tốt hơn rất nhiều.
      Buổi tối trước khi ngủ, Tiểu Thỏ đột nhiên nhớ tới trong cặp sách mình còn có bảng giáo Ngụy phát, vì thế lại nhảy khỏi chăn ra ngoài.

      Trình Chi Ngôn cau mày nhìn mặc áo ngủ, chân trần chạy khắp nơi mặt đất, nhịn được vui : "Tại sao lại xuống giường, nhanh về giường."

      "A, em quên mất còn có bảng điều tra phải điền, giáo ngày mai phải nộp." Tiểu Thỏ vội vội vàng vàng cầm bảng từ trong cặp xách ra, giống như dâng vật quý đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn : " nước chanh, mau điền giúp em, hôm nay mẹ trực đêm, nhất định thể điền giúp em."

      Trình Chi Ngôn nhận bảng điều tra trong tay , cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhíu mày : “Trước tiên em mang dép lê vào ."

      "Vâng." Tiểu Thỏ chạy đến bên giường, mang dép lê vào, lại khoác lên áo khoác lông sau đó chạy trở về bên cạnh Trình Chi Ngôn.

      Tay Trình Chi Ngôn cầm bút bi, lưu loát điền vào bảng điều tra, chỉ là lúc viết đến cột về cha, do dự chút nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Cột cha này em muốn viết tên cha ?"
      "..." Tiểu Thỏ sửng sốt chút, sau đó cắn môi lắc đầu : " cần, điền đâu..."

      Vẻ mặt Trình Chi Ngôn phức tạp nhìn cái, dường như muốn mở miệng cái gì đó, nhưng lại biết gì.

      Chờ điền xong bảng điều tra kia, Tiểu Thỏ vội vàng nhận lấy, gấp lại bỏ vào trong cặp xách mình, lúc này mới ném áo khoác lông người mình xuống, nhảy lên giường.

      Trình Chi Ngôn có chút biết gì nhìn , đứng dậy đến bên giường, nhặt áo khoác lông mà ném xuống đất lên, lần nữa treo lên, lúc này mới vỗ chăn của : " ngủ sớm chút."

      "Vâng!" Tiểu Thỏ ngoan ngoãn gật đầu, chu cái miệng : " nước chanh...."

      Trình Chi Ngôn cười bất đắc dĩ, khom lung nhàng hôn lên miệng cái, sau đó sờ đầu : "Ngủ ."

      "Ha ha, chúc ngủ ngon." Tiểu Thỏ thỏa mãn cười, xoay người ôm con thỏ của mình ngủ.

      Ngày hôm sau, Tiểu Thỏ học, chủ nhiệm lớp mới ngồi ở trong phòng học, mở ra từng bảng điều tra thu được.

      Lúc nhận được bảng điều tra của Tiểu Thỏ, giáo Ngụy nhìn thoáng qua, sau đó thuận miệng hỏi: "Bạch Tiểu Thỏ, em là mồ côi cha à?"

      Chương 107: Em mồ côi cha sao (2)

      Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn bên trong lớp, chỉ thấy bạn cùng lớp, lúc nghe được câu đó toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn mình.

      "Cột cha này tại sao em điền?" giáo Ngụy cầm bảng điều tra trong tay, cau mày nhìn Tiểu Thỏ hỏi.

      Tiểu Thỏ cúi đầu cắn môi mình, lời nào.

      giáo Ngụy nhìn dáng vẻ của , cảm thấy nhất thời sáng tỏ, đứa này hoặc là mồ côi cha hoặc chính là sinh ra biết cha là ai, chậc chậc.... Đứa sinh ra từ loại gia đình này.....

      “Chào buổi sáng, giáo!”

      Ngay lúc hai người bọn họ giằng co, giọng trong trẻo từ cửa truyền tới, Tiểu Thỏ quay đầu, thấy Trình Thi Đồng đến.

      "Thôi, em trở về chỗ ngồi ." giáo Ngụy nhận lấy bảng điều tra của Tiểu Thỏ, quơ tay với xô, sau đó tiếp tục nhận bảng điều tra Trình Thi Đồng.

      Tiểu Thỏ kì kèo mè nheo trở về chỗ ngồi của mình, biết có phải mình đa nghi hay , cảm thấy đoạn đường này, có nhiều học sinh dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.

      trở về chỗ ngồi ngồi xong, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua giáo Ngụy, chỉ thấy vẻ mặt ấy hiền lành tươi cười nhìn Trình Thi Đồng, ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt vui vẻ, thậm chí còn kéo tay Trình Thi Đồng vỗ vỗ.

      Đến khi Trình Thi Đồng trở về chỗ ngồi, Tiểu Thỏ chần chờ phen, lại nhìn thấp giọng : "Đồng Đồng, vừa rồi giáo Ngụy gì với cậu vậy?"

      " ấy sao..." Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn thoáng qua giáo Ngụy, chỉ thấy ấy thu bảng điều tra của học sinh kế tiếp, vì thế đè thấp giọng : " ấy bảo cha tớ chiếu cố nhiều cho ấy, Tiểu Thỏ, tớ với cậu... giáo Ngụy này, nhất định là kẻ nịnh hót!"

      "Là có ý gì?" Tiểu Thỏ có chút khó hiểu.

      "Vừa rồi trước khi tớ tiến vào, nghe thấy giáo Ngụy những lời này với cậu, cậu xem thái độ vừa rồi ấy đối đãi với cậu, lại nhìn thái độ vừa rồi đối đãi với tớ, nếu phải bởi vì cha tớ là quan chức chính phủ, ấy có vẻ mặt dịu dàng với tớ như vậy."

      "..." Tiểu Thỏ nghe xong lời của ấy, cảm thấy trong lòng mình lạnh nửa.

      "Vừa rồi ấy những lời này cậu chớ để ở trong lòng, tớ biết cha cậu là quân nhân, là hùng, nếu như có quân nhân như cha cậu, lúc xảy ra thiên tai bảo vệ chúng ta, chỗ nào đến lượt ấy nịnh hót ở trong này." Trình Thi Đồng vừa vừa liếc mắt nhìn giáo Ngụy, sau đó sách giáo khoa của mình ra : "Nhanh đọc sách , chỉ cần thành tích thi của cậu tốt, ấy cũng làm gì được cậu."

      "Ừ..." Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, cảm thấy sáng nay trong lòng khó chịu giống như ăn con ruồi.

      Mấy ngày giáo Ngụy thu xong bảng điều tra, chỗ ngồi lớp học xảy ra thay đổi lớn.

      Vốn bạn tốt ngồi cùng chỗ hơn năm rồi, bị cưỡng ép đổi chỗ.

      May mà Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng bị tách ra.

      Tiểu Thỏ nghĩ rằng đây là trong cái rủi còn có cái may.

      Đổi chỗ ngồi lâu sau là nghênh đón cuộc thi cuối kỳ, Tiểu Thỏ vốn học tập chăm chỉ, giờ phút này trong lòng lại kìm nén ý chí, ép mình phải thi được hạng nhất lớp.

      giáo Ngụy sau khi xem qua phiếu điểm của , ánh mắt sâu xa nhìn , thêm gì, cũng lại nhắc chuyện đổi đại diện môn ngữ văn, học kỳ này nhanh chóng kết thúc như vậy.

      Cuối cùng Tiểu Thỏ thở dài nhõm hơi.

      Chương 108: Cùng nhau đón năm mới

      Editor: alin
      Beta: crazy_crazy

      Kì nghỉ đông, Tiểu Thỏ có việc gì nên cứ lên xuống.

      Năm 2002 sắp qua, năm mới 2003 sắp đến, mẹ của Tiểu Thỏ bị điều đến làm việc trong khoa phổi.

      Xui xẻo ở chỗ, cách lễ mừng năm mới vài ngày, còn có mấy bệnh nhân muốn tiến hành phẫu thuật.

      Lúc cả nước thống nhất nghỉ làm việc để ăn mừng năm mới, các bác sĩ lại luôn tiếp tục kiên trì làm tốt nghĩa vụ, sinh mạng đợi người, nếu như các bác sĩ đều bỏ mặc chờ qua năm, chắc chắn có nhiều bệnh nhân qua khỏi năm này.

      Lúc mẹ Tiểu Thỏ về nhà thu dọn quần áo, có chút xin lỗi, nhìn Tiểu Thỏ : “Tết năm nay mẹ còn vài bàn mổ, xin lỗi, Thỏ Thỏ, năm nay mẹ thể ăn tết cùng con được.”

      “Dạ.” Tiểu Thỏ đứng cúi đầu, lời nào, chỉ nhàng đáp tiếng.

      Mẹ Tiểu Thỏ nhìn toàn thân tản ra hơi thở đơn, nhịn được thở dài, duỗi tay sờ đầu : “ Mẹ rất xin lỗi, Thỏ Thỏ. Nhưng mẹ cùng mẹ của Trình Chi Ngôn qua, năm nay để con sang nhà họ ăn tết, mình con ở nhà mẹ cũng thấy yên tâm.”

      Mẹ Tiểu Thỏ còn chưa dứt lời, Tiểu Thỏ nhanh chóng ngấng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt lóe lên ánh long lanh, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “ sao!?”

      "..."

      “Năm nay con có thể cùng nước chanh đón năm mới sao?” mặt Tiểu Thỏ che dấu được vui sướng.

      “Thỏ Thỏ.” Mẹ Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn : “ phải vừa rồi con còn rất thương tâm sao, bỗng nhiên lại trở nên vui vẻ, con cho mẹ thời gian chuẩn bị tâm lí.”

      “Hi hi hi..” Tiểu Thỏ cười đến miệng cũng khép lại được, duỗi tay ôm cổ mẹ mình, hôn mạnh lên mặt bà cái, vui vẻ : “Đây là lần đầu tiên con cùng nước chanh đón năm mới!”

      Bình thường mặc dù hai nhà là hàng xóm, nhưng cứ đến tết, nhà nào cũng về ông bà, Tiểu Thỏ chưa từng được đón năm mới cùng Trình Chi Ngôn.

      “Haiz, hiaz, xem con vui mừng chưa kìa.” Mẹ Tiểu Thỏ vẻ mặt ghét bỏ nhìn : “Đúng là con gả như nước tạt ra ngoài, nay con còn chưa gả , mà hấp tấp muốn theo chồng tương lai.”

      "Mẹ..." Tiểu Thỏ bị bà như vậy có chút nghẹn ngùng.



      “Nhưng mẹ cũng lo lắng.” Mẹ Tiểu Thỏ thở dài, duỗi tay sờ đầu , ngàng : Trình Chi Ngôn là đứa trẻ ngoan, có chăm sóc cho con, mẹ cũng yên tâm.”

      “Dạ!” Tiểu thỏ kích động gật đầu.

      Xế chiều đêm ba mươi, ba mẹ Trình Chi Ngôn cũng chuẩn bị xong này nọ, chuẩn bị, mang Trình Chi Ngôn và Tiểu thỏ về quê.

      Mẹ Tiểu Thỏ vì còn ở trong bệnh viện, kịp cùng Tiểu Thỏ tạm biệt, đàng đơn giản gọi cho mẹ Trình Chi Ngôn, qua điện thoại dặn Tiểu Thỏ phải ngoan ngoãn, nghe lời, gặp ông bà Trình Chi Ngôn nhất định phải chào hỏi lễ phép.

      Dặn dò hồi, mẹ Tiểu Thỏ mới yên tâm mà cúp điện thoại.

      Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bà cùng Tiểu Thỏ ăn tết cùng nhau.

      Haiz...Lúc này, nếu cha Tiểu Thỏ còn sống tốt rồi, như vậy bà cũng cần vất vả như vậy, ít nhiều có thể thoải mái chút.

      Chương 109: Cùng nhau đón năm mới (2)




      Nhưng mà suy nghĩ chút nữa, người tuy rằng mất, nhưng mà cuộc sống vẫn còn tiếp tục, vì Tiểu Thỏ bà nhất định phải cố gắng làm việc.

      Nghĩ vậy, bà khoác lên áo dài trắng, lại vội vàng chạy đến phòng bệnh.

      Gần đây Cha Trình Chi Ngôn mới vứt chiếc xe máy BMW của ông, mua chiếc ô tô Buick mới, tuy phải chiếc xe đắt đỏ gì, nhưng vừa an toàn vừa chắc chắn, ra nguyên nhân chủ yếu là khi ông trở về từ thành thị phương Bắc, chịu được mùa đông lạnh lẽo ở thành phố Giang Nam này.

      Giang Nam và phương Bắc tuy chỉ đều dao động ở mười mấy độ nhưng khác biệt rất lớn, ràng vẫn 0 độ C, thế nhưng từng tia hàn khí như có mắt, chui vào trong cổ áo, khó chịu nhất vẫn là có máy sưởi ở bên cạnh.

      Vô luận trong hay ngoài nhà đều lạnh, khác biệt duy nhất là trong phòng có gió.

      Trong nhà Trình Chi Ngôn có trang bị hệ thống lò sưởi nhưng trong phòng làm việc của lão Trình chỉ có máy điều hòa, cho dù mở nhiệt độ tối đa vẫn cảm thấy vừa ý.

      Trong những ngày đông như vậy, chiếc xe máy, cho dù thân thể lảo Trình có cường tráng, cũng tránh được bị cảm.



      Tình trạng này kéo dài hai năm, cuối cùng lão Trình hạ quyết tâm mua chiếc xe hơi.

      Trước mắt, ông ấy mở cửa chiếc xe hơi ra, mang theo vợ mình, con trai, con dâu, vui vẻ trở về quê.

      Mẹ Trình Chi Ngôn ngồi cạnh ghế tài xế, tay cầm trái bưởi, cố gắng bóc vỏ.

      Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ ngồi ở ghế sau, ngồi dựa lưng vào ghế đeo tai nghe nghe nhạc, còn Tiểu Thỏ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.

      Đoạn đường về quê, phong cảnh bên ngoài toàn bộ đều là ruộng lúa và nhà , thấy thời gian dài, Tiểu Thỏ cũng bắt đầu cảm thấy chán.

      xoay sang Trình Chi Ngôn, nhìn nhắm mắt nghe nhạc, chần chờ chút vẫn đưa tay chọc chọc cánh tay của .

      Đôi mắt Trình Chi Ngôn mở to, nhìn Tiểu Thỏ nhàng nhíu mày.

      " nước chanh, nghe cái gì vậy? Cho em nghe với được ...." Tiểu Thỏ chớp ánh mắt, vẻ mặt tò mò nhìn .

      "Chu Kiệt Luân." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt mở miệng trả lời.

      "A."

      " phải em thích nghe bài hát trẻ con sao." Trình Chi Ngôn đứng lên, nhìn vẻ mặt Tiểu Thỏ liền buồn cười: " Như thế nào, mới ngồi xe chút mà ngồi yên?”

      "Vâng!" Tiểu Thỏ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm máy nghe nhạc của Trình Chi Ngôn, vẻ mặt chờ mong : " nước chanh, cho em nghe chút ... Có được hay ?"

      "Em chắc chắn?"

      "Vâng." Tiểu Thỏ gật đầu.

      Trình Chi Ngôn vươn ngón tay thon dài, trắng nõn ra, nhàng tháo tai nghe tai phải mình xuống đưa cho Tiểu Thỏ : "Cầm lấy."

      "Ha ha." Tiểu Thỏ vẻ mặt vui vẻ nhận cái tai nghe kia, vội vàng nhét vào trong lỗ tai mình.

      Trong máy nghe nhạc phát ra bài hát xong, sau đó yên tĩnh ngắn ngủi, hồi nhạc đệm trôi chảy mà du dương truyền ra cùng với thanh hơi thở xuyên vào, giọng nam trầm thấp bắt đầu hát bài hát tên.

      Lúc Tiểu Thỏ nghe nhạc đệm mở to hai mắt cảm thấy cực kỳ mới mẻ, nhưng mà vừa nghe đến lời hát, khuôn mặt nhắn nhất thời nhíu lại, " nước chanh, ta hát cái gì vậy?"

      Chương 110. Cùng nhau đón năm mới (3)


      "Nghe hiểu sao?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn .

      "Vâng..."

      " ta hát, nhìn lời bài hát, cơ bản cũng ai có thể nghe hiểu." Trình Chi Ngôn cười cười, tiện tay đưa lời bài hát kèm theo cho Tiểu Thỏ : "Tự em xem ."

      "A..." Tiểu Thỏ cầm lời bài hát, lật mặt trước lần, rồi lại lật chuyển mặt sau lần, đầu đầy vạch đen : "Đây là bài hát đó sao?" 《 được 》

      " được?" Tiểu Thỏ lại cúi đầu, cẩn thận tìm lời bài hát này, may mà bình thường Trình Chi Ngôn dạy biết nhiều chữ, khả năng biết chữ bây giờ của có thể ngang với học sinh tiểu học năm sáu rồi.

      Sau khi tìm được lời bài hát, Tiểu Thỏ để cho Trình Chi Ngôn phát lại bài hát này lần.

      Giữa nhạc du dương, phối hợp với lời bài hát tay , Tiểu Thỏ cuối cùng cũng nghe ta hát cái gì rồi.

      Mới rời khỏi bao lâu, mà bắt đầu lo lắng hôm nay em có tốt hay ?

      Toàn bộ hình ảnh là em, nhớ em nhớ ngủ được

      Bộ dáng bĩu môi đáng kia, còn có mùi hương thơm mát người em

      Hạnh phúc của là em, lúc nào cũng cười khi nhớ đến em

      có em, có nhiều khó khăn, có em có nhiều phiền não..."

      Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu, ánh mắt xẹt qua gương mặt trắng nõn mũm mĩm của , sợi tóc mềm mại nhàng mà buông xuống ở bên tai , lông mi dài chớp chớp, cái miệng đỏ hồng kia hình như cũng chu lên...

      A... Lời bài hát này, viết có phần giống Tiểu Thỏ.

      Khóe môi Trình Chi Ngôn bất giác câu lên độ cong.

      Chính là cho em biết được, nhất định che chở em cùng vui đùa với em.

      Em rất quan trọng với , hối hận để cho em biết
      Yên lặng nghe em làm nũng, nhìn em ngủ mãi cho đến khi già...

      Tiểu Thỏ nhìn lời bài hát trong tay, sau lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt sáng ngời vụt sáng nhìn Trình Chi Ngôn.

      Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, bị đột nhiên ngẩng đầu trong lòng nhảy dựng, sau đó ổn định tinh thần hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Vì sao người kia mở miệng được? ta là người câm à?" Vẻ mặt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

      "A... phải." Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra theo bản năng phủ định.

      "Vậy tại sao ta cho người trong lòng ta, thực ra ta cũng thích ấy?" Tiểu Thỏ cực kỳ nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn : "Em cảm thấy thích người chính là muốn cho người ta, xem, em cực kỳ thích nước chanh, cho nên em cho biết đó."

      Trình Chi Ngôn nghe vậy nhịn được nở nụ cười chút, đưa tay sờ đầu lông xù của , giọng trầm thấp: " phải mỗi người đều có dũng khí giống như em vậy."

      "Vậy lúc trước ở trường học , phải cũng có nữ sinh chặn đường , tỏ tình với sao?" Tiểu Thỏ cau cái mũi nhìn Trình Chi Ngôn : " xem, tất cả mọi người đều cực kỳ dũng cảm."

      "Có người tỏ tình với Ngôn Ngôn?" Chu Nguyệt ngồi ở vị trí kế bên tài xế vẻ mặt khó hiểu quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, thuận miệng hỏi: "Người nào vậy, sao mẹ biết, nữ sinh kia xinh đẹp ?"

      "Mẹ...." Trình Chi Ngôn có chút biết gì nhìn bà.

      "Tiểu tử, mẹ cảnh cáo con, bạn con chỉ có người là Tiểu Thỏ, trăm ngàn lần đừng gây ra cái gì kẻ thứ ba hay chuyện bắt cá hai tay cho mẹ, bằng lão nương đánh gãy chân của con!" Chu Nguyệt liếc Trình Chi Ngôn cái, trong trung hung hăng chém tay xuống cái.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 111. Cùng nhau đón năm mới (4)

      "Mẹ, việc gì, nước chanh với nữ sinh kia bây giờ ấy dự định đương." Tiểu Thỏ vội vàng giúp đỡ Trình Chi Ngôn chuyện: " ấy chờ con lớn lên!"

      “Con trai của mẹ phản ứng chậm chạp, còn có thể ra lời dịu dàng thắm thiết như vậy sao?" Vẻ mặt Chu Nguyệt nhất thời ngạc nhiên ngạc nhiên nhìn Trình Chi Ngôn dám tin .

      ".. Mẹ." Trình Chi Ngôn có chút biết gì nhìn bà.

      "Ha ha, nó đợi Tiểu Thỏ có thể làm gì, Tiểu Thỏ còn như vậy, nó cũng thể xuống tay với Tiểu Thỏ...." Lão Trình lái xe cười hắc hắc, giọng như hiểu nhìn Chu Nguyệt.

      "Ha ha... cũng đúng...." Chu Nguyệt nhất thời thep lão Trình cùng nhau cười thần bí.

      Tiểu Thỏ nguyên nhân nhìn hai người bọn họ.

      gương mặt trắng nõn như ngọc của Trình Chi Ngôn nhất thời lên nét đỏ ửng nhàn nhạt, khẽ nhíu mày nhìn cha mẹ mình : "Trong đầu hai người suốt ngày nghĩ cái gì vậy?"

      "Giả bộ làm gì, mẹ với cha con có gì sao?" Chu Nguyệt bày ra bộ dáng vô tội nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: " phải con hiểu sai rồi chứ?"

      "...."

      Trình Chi Ngôn liếc bà cái, gì.

      Trong mắt Tiểu Thỏ mơ màng nhìn người này chút lại nhìn người kia, vì sao ràng biết bọn họ cái gì nhưng lại nghe hiểu?

      "Được rồi, được rồi, Tiểu Thỏ, đến đây, quả bưởi lột vỏ xong, mau mau tới ăn bưởi, đừng nghe bài hát kia của nước chanh nữa." Chu Nguyệt bẻ múi bưởi bóc vỏ nhét vào trong tay Tiểu Thỏ vừa châm chọc : "Kia gọi là cái gì Chu cái gì Luân bộ dáng xấu xí như thế, hát còn lời, mẹ với cha con nghe xong đau cả đầu."

      "Là Chu Kiệt Luân." Hai tay Trình Chi Ngôn ôm ngực ngồi ở ghế sau, có chút khó chịu uốn nắn mẹ già của mình.

      "Ừ, là Chu Kiệt Luân, con chút, những loại nhạc mới của các con chính là hiểu được cái gì tên là nhạc giám định và thưởng thức, con xem trước kia Phí Ngọc Thanh bọn họ hát dễ nghe hơn nhiều." Chu Nguyệt vừa tiếp tục nhét bưởi cho Tiểu Thỏ vừa tranh luận cùng Trình Chi Ngôn : " nhành mai, nhành mai con có từng nghe chưa? Dễ nghe hơn nhiều, mẹ hát cho con nghe."

      Chu Nguyệt vừa hắng giọng cái vừa bày ra tư thế giọng nữ trung hát khẽ vài câu: "Bông tuyết nhàng, gió bắc đìu hiu, trời đất mảnh mênh mông, nhành mai đứng ngạo nghễ trong tuyết, chỉ vì người kia lay động...."

      Lão Trình vừa nghe Chu Nguyệt hát, ngón tay ở tay lái vừa đánh nhịp.

      "Có nghe thấy , đây mới là bài hát kinh điển, nhiều phong cảnh có tình ý, nhiều nhớ mong! Lão Trình, tôi hát có hay ?"
      Chu Nguyệt sau khi hát hai câu, hát nữa.

      "Hay! Hát rất hay!" Lão Trình vô cùng nể mặt khen ngợi .

      "...." Trình Chi Ngôn có chút biết gì nhìn hai người bọn họ, cúi xuống vỗ đầu Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ, Chu Kiệt Luân hát có hay ?"

      "Hay!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu ngừng chứng tỏ mình đứng về phía Trình Chi Ngôn.

      "Hai với hai, đều rồi." Trình Chi Ngôn nhìn Chu Nguyệt lộ ra nụ cười đánh đòn, sau đó tiếp tục mang tai nghe để ý tới bọn họ.

      "..." Chu Nguyệt bị những lời làm cho nghẹn, tức giận xoay người nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ, mẹ hát có dễ nghe ?"

      "Dễ nghe!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu.

      "Thấy , ba với hai, lão nương thắng!"

      Chương 112: Cùng nhau đón năm mới (5)

      "Thấy , ba với hai, lão nương thắng!" Chu Nguyệt đắc ý hả hê giơ hai ngôn tay với Trình Chi Ngôn, tạo thành tư thế chữ "V", nhưng mà Trình Chi Ngôn làm bộ có nghe thấy, lại nhắm hai mắt lại.

      Xe chạy khoảng giờ, cuối cùng đến quê nhà Trình Chi Ngôn.

      Bởi vì sau khi Chu Nguyệt và lão Trình kết hôn rời khỏi quê lên thành phố Z sinh sống, cho nên mỗi lần trở về ăn tết, cơ bản đều là ở nhà ông nội bà nội Trình Chi Ngôn.

      Tiểu Thỏ nhảy xuống xe, nhìn nhà bằng lá trước mắt, còn có nhà bằng lớn xung quanh cầu nước chảy, cảm thấy lòng tràn đầy vui vẻ.

      "Tiểu Thỏ, đến đây!" Chu Nguyệt vẫy tay với Tiểu Thỏ ý bảo tới bên cạnh mình, sau đó dắt tay : " theo mẹ, đừng lạc, nơi này nhà đều gần giống nhau."

      "Được." Tiểu Thỏ ngoan ngoãn nắm tay Chu Nguyệt, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ở phía sau ô tô cầm đồ đạc giúp lão Trình, tiến về trước theo Chu Nguyệt.

      Lúc này sắp năm giờ chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi, Tiểu Thỏ đường được lát bằng đá, cảm thấy khí ở trấn Giang Nam phả vào mặt.

      Cửa nhà ông nội bà nội Trình Chi Ngôn dán xong câu đối, cửa chính cũng dán hai tấm chúc phúc, từ rất xa bọn họ nghe thấy tiếng động náo nhiệt bên trong.

      "Bà cố nội, ông cố nội, là chú bọn họ về nè!"

      giọng quen thuộc đột nhiên từ bên trong cửa truyền ra, lúc Tiểu Thỏ nghe thấy giọng này cả người sửng sốt.

      ! !

      Trình Thi Đồng mặc áo lông màu vàng nhạt buộc tóc đuôi ngựa từ bên trong cửa chạy ra, lúc nhìn thấy Tiểu Thỏ nhanh chóng dừng bước.

      "Tiểu Thỏ? Làm sao cậu có thể ở cửa nhà tớ?" Trình Thi Đồng há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ.

      "Trình Thi Đồng?" Tiểu Thỏ cũng đưa vẻ mặt gặp quỷ nhìn ấy.
      "A, Tiểu Thỏ, con biết Đồng Đồng sao?" Chu Nguyệt thấy hai đứa này kêu tên đối phương, cũng là giật mình chút.

      "Bà nội ba, bà..... Sao bà dẫn theo Tiểu Thỏ đến đây?" Trình Thi Đồng nhìn Chu Nguyệt, cả người đều sợ ngây người.

      "Bà nội ba?" Tiểu Thỏ quay đầu lại ánh mắt nghi hoặc nhìn Chu Nguyệt.

      Trình Chi Ngôn cầm hành lý phía sau cùng lão Trình, lúc này cũng đến đây.

      Lão Trình thấy Trình Thi Đồng, cười tít mắt hô tiếng: "Đồng Đồng!"

      "Ông ba!" Trình Thi Đồng nhất thời vui vẻ chạy vội qua chỗ lão Trình, chỉ là lúc đến bên cạnh lão Trình, lại xoay người cái nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn vui vẻ hô: "Chú , mọi người về rồi."

      "...." Hai cánh tay Lão Trình giơ ra, có chút xấu hổ ngồi chồm hổm tại chỗ giật giật khóe miệng.

      Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn Trình Thi Đồng chui vào trong lồng ngực mình cười cười, sờ đầu của ấy : "Đồng Đồng lại cao lên rồi nè."

      " nước chanh...." Tiểu Thỏ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn màn trước mắt này, ngón tay chỉ Trình Thi Đồng lại chỉ Trình Chi Ngôn hỏi: ".... là chú ấy hả?"

      Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thỏ, có chút buồn cười hỏi: " Vẻ mặt em sao giống như gặp quỷ vậy?"

      " ấy.... ấy chính là bạn ngồi cùng bàn của em, Đồng Đồng đó." Tiểu Thỏ lắp bắp nhìn Trình Chi Ngôn .

      "...."

      "...."

      Sau lát mọi người yên lặng, Chu Nguyệt mở miệng : "Đồng Đồng mà suốt ngày con chính là Trình Đồng Đồng sao?"

      Chương 113. Cùng nhau đón năm mới (6)

      "Nếu phải chẳng lẽ là Lục Tiểu Linh Đồng?" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ nhìn bọn họ .

      Trình Chi Ngôn nắm tay Trình Thi Đồng đến bên cạnh Tiểu Thỏ cười : "Được rồi, đừng đứng ở cửa, vào thôi."

      "Đợi chút....." Trình Thi Đồng chớp mắt nhìn nhìn Tiểu Thỏ lại nhìn Trình Chi Ngôn, dám tin : " Vừa rồi bà cụ nội còn , năm nay chú muốn dẫn con dâu tương lai trở về cùng nhau đón năm mới...... Vậy....Vậy con dâu tương lai, phải là Tiểu Thỏ chứ?"

      "...."

      Trình Chi Ngôn nghe xong lời này yên lặng chốc lát, sau đó hơi nhíu mày : "Bọn họ như vậy à?"

      Trình Thi Đồng dùng lực gật đầu.

      " A..... Vậy coi như là thế ." Trình Chi Ngôn cười cười có phủ nhận.

      Vậy coi như là thế ?

      Trình Thi Đồng trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn vươn ra cánh tay kia dắt tay Tiểu Thỏ dẫn bọn tới cánh cửa, cảm thấy bản thân mình sắp ngất rồi.

      Đây...Đây....

      Chẳng lẽ Tiểu Thỏ ngồi cùng bàn của , sau này biến thành thím của hả?

      được đâu! ràng còn lớn hơn Tiểu Thỏ hai tháng mà!

      Trình Thi Đồng cảm thấy mình khóc ra nước mắt.

      Vào cửa chính, người ra nghênh đón đầu tiên chính là ông bà nội của Trình Chi Ngôn.

      Hai ông bà cụ hiền lành, bình thường đứa cháu này chính là bảo bối của mình, thấy Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng tới, vội vàng lên dắt tay Tiểu Thỏ cười tít mắt : "Cháu chính là cháu dâu tương lai sao?"

      "A..." Tiểu Thỏ kinh ngạc, cả người nháy mắt cứng ngắc, biết nên trả lời như thế nào.

      "Ông nội, bà nội...." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, đau đầu : "Đừng dọa Tiểu Thỏ."

      "A....A...." Ông nội bà nội Trình Chi Ngôn vội vàng tránh sang bên chút, mặt lại vẫn tươi cười như cũ : " Ngôn Ngôn đứa này, năm gặp bộ dáng cao như vậy, là càng ngày càng khôi ngô, trước kia vẫn nghe ba con lải nhải với chúng ta, tìm bạn cho cháu, tại sao cũng chịu dẫn về cho chúng ta xem, bây giờ cuối năm mới dẫn, ôi, bé này, bộ dáng đáng , hai người chúng ta già, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện...."

      Trình Chi Ngôn thấy ông bà nội mình nháy mắt bắt đầu hình thức khoác lác, đành phải đau đầu nhìn bọn họ cười cười, giọng trầm thấp mà ôn nhu : "Bà nội, bà mới tám mươi tuổi, còn trẻ lắm qua hai mươi năm nữa cũng vẫn bước như bay!"

      "Ha ha ha, đứa này, lời dễ nghe dỗ bà nội vui vẻ!" Bà nội Trình Chi Ngôn vừa nghe lời này, nháy mắt vui mừng đến nở hoa sau đó khỏi từ trong lồng ngực lấy ra hai cái đại hồng bao khác nhau nhét vào trong lòng Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ : "Cầm , cho cháu dâu tương lai!"

      "Cảm ơn bà nội...." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ cười.

      "Cảm ơn bà nội!" Tiểu Thỏ vội vàng theo phía sau Trình Chi Ngôn, giọng trong trẻo.

      Trình Thi Đồng đứng ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ, nhịn được chu miệng lên vui : "Bà cố nội, có phải bà quên mất con hay ?"

      "Ha ha ha.... Đồng Đồng, làm sao có thể, tiền lì xì của con bà cố nội cũng chuẩn bị cho con tốt rồi..." Bà nội Trình Chi Ngôn cười, lại vội vàng móc ra cái bao lì xì nhét vào trong lòng Trình Thi Đồng.

      "Ha ha, cám ơn bà cố nội!" Trình Thi Đồng lập tức vui vẻ trở lại.

      Ông bà cụ nhìn mấy đứa bé trước mắt này, mừng rỡ cười toe toét.

      "Tiểu Thỏ, đến đây..." Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, lén lút vẫy tay với Tiểu Thỏ.
      Chương 114. Cần phải chúc ngủ ngon

      "A?" Tiểu Thỏ sửng sốt chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, sau đó chần chờ nhìn Trình Thi Đồng tới, "Làm gì vậy?"

      Trình Thi Đồng túm tay , khỏi ràng kéo đến bên cạnh, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hỏi : " Tiểu Thỏ, phải cậu với tớ cậu có người trong lòng sao, vậy tại sao cậu lại cùng chú tớ chỗ vậy?"

      "Đúng vậy, người trong lòng tớ chính là chú của cậu." Vẻ mặt Tiểu Thỏ hiểu nhìn ấy.

      "Trước kia phải cậu , người trong lòng cậu gọi là nước chanh sao?" Trình Thi Đồng trợn to mắt nhìn .

      "Đúng vậy, nước chanh chính là Trình Chi Ngôn, nước chanh, thêm muối!" Tiểu Thỏ vô tội nhìn ấy.

      "..."

      Trình Thi Đồng nhịn được đưa tay che mặt mình, trời ạ, chú thích nhất, tại sao lại biến thành nước chanh muối rồi?

      "Đồng Đồng, cậu làm sao vậy?" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn vẻ mặt Trình Thi Đồng đáng gì trước mắt, mở miệng hỏi.

      "Đừng ...Tớ phải tiêu hóa xong ..." Trình Thi Đồng nhìn khoát tay áo, vẻ mặt khóc ra nước mắt.

      Tiểu Thỏ gì.

      Trình Chi Ngôn đứng cách các xa nhìn hai chuyện, nhịn được cười cười, quay đầu lại cùng bắt đầu chào hỏi bảy lớn, tám dì trong nhà.

      Đêm ba mươi hàng năm, đều là lúc nhà họ Trình ầm ĩ nhất, toàn bộ ở ngoài làm việc, bọn học đều trở về, vây quanh ở trước bàn tròn, vừa xem tiết mục cuối năm vừa ăn cơm, đám con cháu thay phiên đứng lên kính rượu ông cụ và bà cụ Trình gia, đủ loại chuyện may mắn.

      Trong sân, bọn chạy khắp nơi, cầm trong tay pháo trúc đủ mọi màu sắc, pháo hoa nở rộ ánh sáng lộng lẫy.

      Lần đầu tiên Tiểu Thỏ trải qua năm mới náo nhiệt như vậy, khuôn mặt nhắn bắt đầu tiến vào cười đến ngừng.
      Giờ phút này đứng trước cửa lớn, cười hì hì nhìn Trình Thi Đồng cùng em họ bà con xa cướp đoạt súng đồ chơi.

      cái bàn tay to đột nhiên dịu dàng nhàng che đầu .
      Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, Trình Chi Ngôn mỉm cười đứng ở bên cạnh .

      "Chơi vui ?" Trình Chi Ngôn hạ ánh mắt, giọng hỏi.

      "Vui lắm!" Tiểu Thỏ cười tít mắt trả lời.

      "Vì sao em chơi?"

      " Ha ha.... Đồng Đồng quá hung mãnh, em cướp được của ấy." Tiểu Thỏ ngây ngô cười.

      " giúp em nhé?"

      "A." Tiểu Thỏ ngẩn ra, nhìn tươi cười mặt Trình Chi Ngôn, phải , muốn giúp mình cướp đoạt cùng Đồng Đồng?"

      "Thích cái gì rồi hả?" Trình Chi Ngôn trực tiếp xem kinh ngạc mặt , thuận miệng hỏi.

      " Ách.... Cái kia...."

      Tiểu Thỏ đưa tay chỉ, đứa bé trai đứng trong sân, trong tay cầm đèn con thỏ xinh đẹp màu sắc rực rỡ.

      Trình Chi Ngôn cười cười, nhìn Trình Thi Đồng hô tiếng: "Đồng Đồng."

      "A?" Trình Thi Đồng cướp đoạt súng đồ chơi quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn cái, điên cuồng chạy đến trước mặt , cười hì hì : "Chú gọi con gì thế?"

      ", cướp đoạt đèn con thỏ trong tay Tiểu Dũng tới đây." Trình Chi Ngôn vẻ mặt cười xấu xa nhìn ấy sai bảo.

      "Được rồi!"

      Trình Thi Đồng hỏi tiếng trực tiếp đồng ý, xoay người nhìn đứa bé tên Tiểu Dũng chạy tới.

      Đứa bé kia xem ra cũng năm sáu tuổi, còn lùn hơn cái đầu so với Trình Thi Đồng, bất luận là từ chiều cao hay sức mạnh đều phải là đối thủ của Trình Thi Đồng.

      Chương 115. Cũng cần phải hôn chúc ngủ ngon (2)


      Cho nên Trình Thi Đồng bản lĩnh thuần thục, cướp đèn con thỏ.

      Đứa bé kia trơ mắt nhìn Trình Thi Đồng cầm đèn con thỏ của mình chạy, nhất thời bẹp miệng đứng ở trong sân, vẻ mặt muốn khóc lại dám khóc.

      Trình Thi Đồng cầm đèn con thỏ kia đến trước mặt Trình Chi Ngôn, giống như hiến vật quý : "Cho chú !"

      "Cảm ơn." Trình Chi Ngôn cười tít mắt nhận đèn con thỏ trong tay ấy, tiện tay đưa cho Tiểu Thỏ.

      "...."

      Tươi cười mặt Trình Thi Đồng nhất thời cứng lại rồi.

      "Chú , chú thể như vậy , dù thế nào Tiểu Dũng cũng là cháu ruột chú, chú khiến cho cháu cướp đoạt đèn của nó đến đây đưa bạn chú?"

      "Vậy nếu cướp cháu cướp cái súng đồ chơi kia?" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, nhìn ấy hỏi.

      ".... Thôi, vẫn là cướp đèn con thỏ !" Trình Thi Đồng nhất thời giống như bóng cao xu xì hơi.

      Tiểu Thỏ cầm đèn con thỏ màu sắc rực rỡ kia trong tay, nhìn nhìn Trình Chi Ngôn và Trình Thi Đồng, lại nhìn thoáng qua đứa bé trai đứng ở trong sân khóc ra nước mắt, nhịn được mở miệng : "Đoạt như vậy... Hình như tốt lắm phải?"

      " có gì." Trình Thi Đồng nhìn khoát tay : “Nhà của chúng ta có quy định, buổi tối đêm ba mươi, bọn mình có thể tùy tiện cướp đoạt món đồ chơi của người khác, cướp đoạt được cướp đoạt, cướp đoạt được bỏ chạy, người bị cướp đoạt kia thể khóc!"

      "A...." Tiểu Thỏ nhất thời biết gì.

      Đứa bé trai gọi là Tiểu Dũng đứng ở trong sân, nhìn ba người bọn họ cái, sau đó do dự tới Tiểu Thỏ.

      Tiểu Thỏ chần chờ chút, chuẩn bị trả lại đèn con thỏ
      trong tay mình cho nó, bị nó ôm vào lòng.

      "Vợ!" Đứa bé trai ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thỏ cái, sau đó thân thiết kêu tiếng.

      "...."

      "....."

      Vài người có mặt ở đây nháy mắt liền cứng đờ.

      Tiểu Thỏ có chút dám tin cúi đầu nhìn đứa bé trai trước mắt ôm mình, giọng run rẩy hỏi: " Em....Em vừa rồi gọi chị là gì?"

      "Vợ!" Giọng đứa bé trai vang dội trả lời.

      "Tiểu Dũng, em gọi bậy cái gì vậy?" Trình Thi Đồng có chút buồn cười nhào vào kéo Tiểu Thỏ người đứa bé trai ra.

      "Chị ấy cầm đèn con thỏ của em!" Đứa bé trai Tiểu Dũng kia thoạt nhìn bộ dáng có vài phần giống Trình Chi Ngôn, "Em biết người bị cướp đoạt món đồ chơi thể khóc, nhưng mà nếu chị ấy trở thành vợ của em, vậy đồ vật của vợ em vẫn là của em rồi!"

      "..."

      Tiểu Thỏ nhất thời dở khóc dở cười.

      Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn hơi nheo lại, có chút buồn cười nhìn Tiểu Dũng : "Logic sai."

      "Cảm ơn chú khen ngợi!" Đứa bé trai cười tít mắt ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn, sau đó lại xoay người kéo tay Tiểu Thỏ hô tiếng: "Vợ!"

      "Gọi bậy bạ gì thế, đây là thím của em!" Vẻ mặt Trình Thi Đồng xem diễn trò chê bai nhìn Tiểu Dũng, hư hỏng cười : "Cũng đừng gọi sai."

      gương mặt thanh tú của Tiểu Dũng nhất thời ngẩn ra nhìn Tiểu Thỏ, chần chờ : ".... Thím ?"

      "Ừ! Chính là bạn chú !" Trình Thi Đồng tiếp tục thêm mắm thêm muối.

      " Cái kia..... Cái kia.... Đèn con thỏ cho chị, em cần!" Tiểu Dũng vừa nghe Trình Thi Đồng như vậy, vội vàng xoay người bỏ chạy.

      "Ách....Này...." Trong cuộc đời Tiểu Thỏ lần đầu tiên được bày tỏ tình , kết cục là đối phương lại bỏ chạy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :