1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngốc manh tiểu thanh mai: Yêu nghiệt trúc mã quá phúc hắc - Mèo Quên Thở

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 66: Buổi học sức khỏe sinh lý
      "Đúng, tớ nhớ , lúc ấy cậu còn đặc biệt viết phong thư, để cho tớ giao cho ba mẹ cậu giúp cậu.”Mẹ Tiểu Thỏ vừa nhắc tới chuyện này nhịn được muốn cười.

      "Được rồi, được rồi, mau dừng lại chuyện trước kia nhắc lại.”Chu Nguyệt nhìn bà làm cái tư thế “Giết người diệt khẩu" lườm bà cái.

      “A...”Mẹ Tiểu Thỏ thở dài hơi, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài ban công, đột nhiên mở miệng : "Lúc này, nếu như ba Tiểu Thỏ còn sống tốt rồi."

      Chu Nguyệt hơi hơi ngẩn ra, hơn năm từ sau khi ba Tiểu Thỏ dũng hy sinh ở trận chống lũ cứu nạn, mẹ Tiểu Thỏ còn chủ động nhắc tới ông ấy nữa.

      " Ông ấy với đứa bé kia hết chuyện, Tiểu Thỏ cái gì cũng đều nguyện ý nghe ba, nếu để cho ông ấy giải thích cái gì sinh em bé cho Tiểu Thỏ, nhất định khó khăn giống như tớ vậy.”Mẹ Tiểu Thỏ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Chu Nguyệt mặt là vẻ mặt nên lời.

      Chu Nguyệt lên phía trước, đưa tay ôm lấy bờ vai bà, “ lâu có nghe cậu nhắc đến ấy rồi."

      "Đúng vậy...”Mẹ Tiểu Thỏ thở phào nhõm, ngẩng đầu nhìn trần nhà ban công, thấp giọng : “Cuối cùng tớ cảm thấy, nếu như tớ đề cập tới, ấy giống như còn ở trong bộ đội, chỉ là có nghỉ, có trở về mà thôi..."

      "...”Chu Nguyệt vỗ vỗ bờ vai bà, biết nên cái gì.

      “Nhưng mà cũng qua hơn năm...”Mẹ Tiểu Thỏ ra sức chớp mắt, sợ nước mắt rơi ra, “Mỗi lần khi tớ gặp phải cái vấn đề khó khăn gì, tớ muốn gọi điện thoại hỏi ấy chút xem nên làm cái gì bây giờ, nhưng mà khi tớ cầm lấy điện thoại, tớ mới phát , cú điện thoại này căn bản là cũng thông nữa rồi.... hơn năm rồi, vấn đề khó khăn lớn lớn tớ đều vượt qua, nhưng mà vấn đề giáo dục con cái... Tiểu Thỏ còn là đứa bé, nó thể có ba..."

      “Cậu nếu như khó chịu... khóc lúc ...”Chu Nguyệt ôm bờ vai bà, ánh mắt cũng nhịn được có chút phiếm hồng.

      “Tớ sao...”Mẹ Tiểu Thỏ ra sức hít hít cái mũi, đưa tay lau mắt cái, “Cũng bé, còn khóc cái gì."

      “Vào thôi, ban công này vẫn là quá lạnh.”Chu Nguyệt yên lặng hồi, vẫn là dời đề tài.
      “Cậu vào trước , tớ ở lại chỗ này lát.”Mẹ Tiểu Thỏ khoát tay, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Chu Nguyệt.

      "Được rồi, cậu cũng đừng ở sân thượng lâu quá.”Chu Nguyệt chần chờ chút, vẫn là gật đầu, xoay người tiến vào phòng khách.

      Kéo c cửa thủy tinh ngăn cách, bà nhìn mẹ Tiểu Thỏ cuộn thân thể mình ngồi ở ghế, dường như nhìn phong cảnh nhìn ngoài cửa sổ.

      Sắc trời bên ngoài dần tối, mà bóng dáng của bà ở trong gió lạnh có vẻ yếu ớt như vậy.

      Giờ phút này trong đầu bà nghĩ đến cái gì, là cảnh tượng lần đầu gặp mặt ba Tiểu Thỏ khi đó, hay là hai người tươi cười kết hôn khi đó? Là hình ảnh lần đầu tiên dắt tay khi đó, hay là cảnh xa cách năm kia?

      thế giới này khoảng cách xa xôi nhất, là việc ràng hai người nhau nhưng lại sinh ly tử biệt.

      Chu Nguyệt thở dài hơi.

      Lòng người cực kỳ yếu ớt nhưng mà cực kỳ kiên cường.

      Bất kể cuộc sống cho ngươi bao nhiêu khó khăn, chỉ cần dũng cảm đối mặt, cuối cùng nghênh đón ánh mặt trời sáng lạn vào ngày nào đó.

      Sau vài ngày chuẩn bị, mẹ Tiểu Thỏ quyết định dạy Tiểu Thỏ giáo dục sức khỏe sinh lý cấp bậc trẻ em, nhưng mà trước giờ học muốn dùng Trình Chi Ngôn làm chút thí nghiệm trước.

      Chương 67: Buổi học sức khỏe sinh lý(2)

      Vì thế ngày nào đó, sau khi Trình Chi Ngôn tan học, bị mẹ Tiểu Thỏ và mẹ mình thần bí gọi vào thư phòng.

      Mới vừa tiến vào thư phòng, nhìn thấy tường xuất thêm cái bảng màu đen, mà vẻ mặt mẹ Tiểu Thỏ và mẹ mình thần bí đứng ở hai bên bảng đen nhìn mình.

      “Mẹ, bác, gọi con có chuyện gì?" Sau khi Trình Chi Ngôn đánh giá lúc, nhìn hai bà mở miệng hỏi.

      “Khụ khụ, chuyện này.”Mẹ Trình Chi Ngôn có chút xấu hổ ho hai tiếng, sau đó nghiêm mặt : “Ngôn Ngôn, những năm qua con cũng có chút hiểu biết, mẹ cảm thấy cần phải cho con."

      “A... Biết cái gì a?”Trình Chi Ngôn thuận tiện đến ghế tựa phía trước bảng đen ngồi xuống, từ miệng hỏi: “Cho nên hôm nay mẹ gọi con đến là giảng bài cho con?"

      “Xem như là vậy.”Mẹ Trình Chi Ngôn gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về mẹ Tiểu Thỏ liếc mắt ra hiệu, tỏ ý có thể bắt đầu.

      Mẹ Tiểu Thỏ cầm chồng giấy trong tay đến bên cạnh bảng đen, mở tập giấy ra sau đó xoay người lại nhìn Trình Chi Ngôn cười tít mắt : “Ngôn Ngôn, hôm nay bác giảng cho con chút, em bé sinh ra như thế nào."

      Trình Chi Ngôn: "..."

      “Khụ khụ, bác hai ngày trước có xem sách giáo khoa 《 giáo dục sức khỏe 》 của các con, phát trong đó viết chuyện em bé sinh ra như thế nào, cho nên xem ra trường học cũng có truyền đạt kiến thức cho các con về phương diện này, như vậy bác đến giải thích cho con chút, như thế nào?” mặt mẹ Tiểu Thỏ tràn đầy tươi cười, nhưng thực ra trong lòng là đủ loại bối rối, đây chính là lần đầu tiên bà dạy người ta tiết học giáo dục sinh lý a!

      “Bác, xin mời giảng.”Trình Chi Ngôn ngồi ở ghế dựa xong, nâng người lên nhìn mẹ Tiểu Thỏ đứng ở phía trước bảng đen.

      "Đầu tiên, chúng ta xem chút cấu tạo thân thể con trai và con ....”Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay chỉ vào bức vẽ đầu tiên bảng đen, cái hình ảnh phim hoạt hình vẽ thân thể trần truồng đứa bé nam và bé.

      “Cho nên... Sau khi con ở lần đầu có kinh nguyệt chứng tỏ có được chức năng sinh con, trước lần đến chu kỳ kinh nguyệt quá trình rụng trứng, đương nhiên cái trứng này ở phía trong bụng con ...”Mẹ Tiểu Thỏ vừa lau mồ hôi vừa vất vả cho Trình Chi Ngôn.

      Trình Chi Ngôn yên lặng chốc lát, đột nhiên nhấc tay : “Bác."

      “Ngôn Ngôn có vấn đề gì sao?”Mẹ Tiểu Thỏ vội vàng ngắt quãng giải thích của mình, nhìn hỏi.

      “Con sau khi lần thứ hai rụng trứng ở giai đoạn giữa trứng tách ra thành các tế bào trong suốt, bởi vì lông tơ tế bào ống dẫn trứng lay động và các thớ thịt co rút lại, thông qua khoang bụng tiến vào phần ống dẫn trứng ở bụng, vị trí này thể làm cho con có thai phải ?”Trình Chi Ngôn vô cùng nghiêm túc đề xuất ý kiến bản thân.

      Mẹ Tiểu Thỏ, mẹ Trình Chi Ngôn, nháy mắt sợ ngây người.

      Sau lúc lâu, mẹ Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trán phen, nhìn Trình Chi Ngôn : “Ngôn Ngôn con... Biết à?"

      “Biết.”Trình Chi Ngôn cực kỳ bình tĩnh gật đầu.

      “Nhưng mà trong sách giáo khoa 《 Giáo dục sức khỏe》 ở trường học các con, có viết đoạn này....”Mẹ Tiểu Thỏ yếu ớt mở miệng .

      “Bác ơi, nhà bác có quyển sách《 Bác sĩ của gia đình 》, lúc trước con nhàm chán xem qua.” Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời.

      Chương 68: Buổi học sức khỏe sinh lý(3)

      Vậy cho nên sau khi trứng thụ tinh hay dậy gì đó, con cũng đều biết ?” Mẹ Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy mình bị kinh hãi.

      “Biết.”Trình Chi Ngôn tiếp tục gật đầu.

      “Vậy... có gì để nữa rồi...”Mẹ Tiểu Thỏ quay đầu lại, vẻ mặt khóc ra nước mắt nhìn mẹ Trình Chi Ngôn.

      Ánh mắt ánh mắt của Chu Nguyệt nhìn chằm chằm con trai của mình, khó hiểu hỏi: “Vậy con xem sách của mẹ Tiểu Thỏ, như thế nào nhớ đoạn này như vậy?"

      Trình Chi Ngôn chớp chớp mắt mấy cái, mặt vậy mà lên chút đỏ ửng nhợt nhạt: “Bởi vì hai năm trước Tiểu Thỏ quấn con hỏi con em bé sinh ra như thế nào... Cho nên..."

      A! ra là thế!

      Mẹ Tiểu Thỏ và Chu Nguyệt nhìn thoáng qua lẫn nhau, nhất thời bỗng nhiên hiểu ra.

      “Nhưng mà con còn vấn đề hiểu lắm.”Trình Chi Ngôn suy nghĩ chút, mặc dù biết hình thành trứng, còn có hình thành tinh trùng, cùng với quá trình trứng thụ tinh khi trưởng thành, nhưng vẫn còn vấn đề quấy nhiễu .

      “Vấn đề gì?”Mẹ Tiểu Thỏ nhất thời tỉnh táo lại tinh thần, cuối cùng Ngôn Ngôn cũng có câu hỏi, đây chính là thời cơ tốt biểu diễn kiến thức rộng lớn của mình.

      “Chính là trứng và tinh trùng rốt cuộc gặp nhau như thế nào?"

      Vẻ mặt Trình Chi Ngôn khó hiểu nhìn hai bà.

      "..."

      Trong thư phòng nhất thời mảnh yên tĩnh.

      loại khí xấu hổ kỳ quái chậm rãi lan tràn.

      Mẹ Tiểu Thỏ dở khóc dở cười liếc mắt nhìn Chu Nguyệt cái.
      Trình Chi Ngôn dù sao vẫn chỉ là đứa mười hai tuổi ở tiểu học năm lớp sáu, đối với chuyện giữa nam với nữ có lẽ ở thời kì ngây thơ, cũng có thể có chút chưa hiểu hết, nhưng đối với vấn đề này, bà đúng là biết trả lời như thế nào mới tốt.

      Đáp án chuyện này thuộc loại cấm dưới mười tám a...

      " Ách...Chuyện này... Chuyện này sao...”Mẹ Tiểu Thỏ lắp bắp biết nên trả lời như thế nào mới tốt, bởi vì nội dung muốn hôm nay vốn là chuẩn bị dạy cho Tiểu Thỏ, cho nên bà cũng có chuẩn bị những nội dung ngăn cấm dưới mười tám...

      “Khụ khụ, vấn đề này, chờ con lớn chút, bác lại cho con a.”Chu Nguyệt nhanh chóng giúp đỡ mẹ Tiểu Thỏ : “Vậy chuyện kia, mẹ hình như nghe được Tiểu Thỏ ở bên ngoài gọi a, chúng ta ra xem chút ."

      “Được, được!”Mẹ Tiểu Thỏ vội vàng thu thập đồ đạc, nhanh như chớp chạy ra khỏi thư phòng.

      Chu Nguyệt cũng sau lưng bà.

      "..."

      Trình Chi Ngôn nhìn dáng vẻ hai người kia vội vã chạy trốn, biết vậy nên gì .

      Cho nên tiết học này, có học được cái gì...

      Lúc ăn cơm tối, mẹ Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn, nhiều lần muốn lại thôi.

      Trình Chi Ngôn vừa nhìn Tiểu Thỏ, đề phòng khiến cho cơm trong bát vung khắp nơi vừa yên lặng thừa nhận ánh mắt mẹ Tiểu Thỏ, cuối cùng, cuối cùng nhịn được mở miệng nhìn mẹ Tiểu Thỏ hỏi: “Bác, có phải bác muốn cái gì với con ?"

      “Khụ khụ, bác...”Mẹ Tiểu Thỏ xấu hổ ho hai tiếng, nhìn Trình Chi Ngôn lộ ra tươi cười ôn hoà : “Ngôn Ngôn, bác có chuyện muốn mời con giúp đỡ."

      “Chuyện gì?”Trình Chi Ngôn vừa bưng bát cơm lên vừa hỏi.

      “Về chuyện em bé sinh ra như thế nào, nếu con giải thích cho Tiểu Thỏ được ?”Mẹ Tiểu Thỏ có chút chột dạ nhìn : “Hai ngươi đều là đứa , dễ chuyện..."

      Chương 69: Buổi học sức khỏe sinh lý(4)
      Sauk hi Tiểu Thỏ nghe thấy hai người bọn họ đối thoại, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Chi Ngôn.

      “Nhưng mà.... Bản thân con còn biết hết...”Trình Chi Ngôn có chút biết gì nhìn mẹ Tiểu Thỏ.

      “Vậy chuyện này... Trước mắt con biết đến những thứ này, đủ ứng phó Tiểu Thỏ rồi.”Mẹ Tiểu Thỏ xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn cười cười.

      được, mẹ, nước chanh cho con biết."

      Tiểu Thỏ nghe bọn họ lúc, đột nhiên mở miệng nhìn mẹ mình : “Con trước kia hỏi qua ấy, ấy nhất định chịu cho con biết, hơn nữa nước chanh còn ước định cùng con ấy chỉ trả lời con vấn đề, hai vấn đề khác muốn con tiếp tục hỏi ấy."

      Mẹ Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt buồn bực của Tiểu Thỏ, nhịn được có chút buồn cười hỏi: “ nước chanh của con trước kia trả lời con vấn đề gì?"

      “Hôn môi là cái gì?”Giọng trong trẻo của Tiểu Thỏ vang lên to trong phòng ăn.

      Trình Chi Ngôn vỗ trán... là rất muốn tìm cái lỗ chui vào.

      Mẹ Tiểu Thỏ và mẹ Trình Chi Ngôn sửng sốt chút, nhìn thoáng qua lẫn nhau.

      Chẳng lẽ hai đứa này biết hôn?

      Đây đây đây... Đây là trưởng thành sớm?

      Mẹ Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, nhìn Tiểu Thỏ hỏi: “Vậy hôn môi là cái gì?"

      Tiểu Thỏ nghe thấy mẹ mình hỏi như vậy, buông bát cơm trong tay ra, từ ghế xuống đất, chạy nhanh đến trước mặt mẹ mình, động tác thành thạo leo lên đùi bà, sau đó hai tay bưng khuôn mặt bà, hai lời ra sức hôn cái miệng bà cái, miệng : “Đây là hôn môi! Mẹ, hai người chúng ta mỗi ngày đều hôn môi!"

      " ..."

      " Phốc..."

      Mẹ Trình Chi Ngôn nhịn được bật cười.

      “Ha ha ha...”Mẹ Tiểu Thỏ phục hồi lại tinh thần, cười khan vài tiếng, gật đầu : “Ừ, đúng vậy..."
      “Vậy hai vấn đề khác nước chanh của con muốn trả lời con là cái gì?”Mẹ Vẻ mặt Trình Chi Ngôn tò mò nhìn Tiểu Thỏ hỏi.

      vấn đề chính là hai người vừa rồi, em bé sinh ra như thế nào.”Tiểu Thỏ quay đầu , nhìn mẹ Trình Chi Ngôn, chu miệng : “Còn vấn đề chính là phát sinh quan hệ là cái gì."

      "..."

      "..."

      "..."

      Trong nhà ăn, nhất thời lại là mảnh yên tĩnh.

      “Tiểu Thỏ, con từ chỗ nào học được từ này?”Mẹ Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu mình mồ hôi lạnh ngừng tỏa ra ngoài.

      tivi!"

      Ôi... Cái phim truyền hình này là hại người a...

      Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trán, nhìn Tiểu Thỏ cười : “Tiểu Thỏ ngoan, bây giờ con còn , chờ con trưởng thành, mẹ đáp án mấy vấn đề này cho con."

      “Nhưng mà con trưởng thành rồi.”Dáng vẻ Tiểu Thỏ ra vẻ vô tội nhìn mẹ mình : “Con từ ba tuổi lên năm tuổi a!"

      " Ách... Ha ha ha. Đúng vậy a, là trưởng thành, nhưng mà còn chưa đủ lớn a...”Mẹ Tiểu Thỏ xấu hổ cười : “Con xem, con tối thiểu phải được mười bốn mười lăm tuổi mới có thể xem như trưởng thành."

      “Vậy nước chanh bây giờ cũng thể xem như trưởng thành phải ? ấy mười hai tuổi."

      “Ừ."

      “Vậy nước chanh biết đáp án những vấn đề này sao?"

      ấy... Hình như ấy cũng biết...”Mẹ Tiểu Thỏ vừa lau mồ hôi vừa lắp bắp trả lời.

      Chương 70: Buổi học sức khỏe sinh lý(5)

      “A...”Tiểu Thỏ nhất thời có chút thất vọng, còn tưởng rằng nước chanh biết hiểu.

      Chu Nguyệt nhìn Tiểu Thỏ lát lại nhìn Trình Chi Ngôn lát, xoay người lại, đưa tay kéo tay áo mẹ Tiểu Thỏ, thấp giọng : “Tớ xem, nếu hay là thôi , vấn đề hai đứa này muốn hỏi, chắc cậu cũng trả lời tốt được, nếu chờ bọn nó lớn chút lại cho bọn nó ."

      “Chuyện này....”Mẹ Tiểu Thỏ có phần chần chờ, nhưng mà nhìn tình huống trước mắt, hình như những nội dung bà chuẩn bị giải thích quả giải thích được cái này ...

      Nếu ... coi như hết...

      Mẹ Tiểu Thỏ thở dài hơi, đứa bây giờ, dễ lừa mà ..

      "Đúng rồi, Ngôn Ngôn sắp lên trung học rồi?”Mẹ Tiểu Thỏ giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn Chu Nguyệt hỏi: “Với thành tích Ngôn Ngôn, thi lên năm đầu trung học trường trung học phụ thuộc hẳn là thành vấn đề ?"

      “Ừ.”Chu Nguyệt gật đầu, nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn nghe các bà chuyện: “Có thể lên năm đầu trung học trường trung học phụ thuộc, sau khi có thể lên năm đầu trung học, thứ tự có thể xếp thứ nhất toàn tỉnh."

      “Ai, chỉ chớp mắt bọn nó trưởng thành.”Mẹ Tiểu Thỏ thở dài hơi : " Lúc trước chúng ta vừa mới đến, Tiểu Thỏ mới còn như vậy, trong chớp mắt cuối năm nó cũng lên mẫu giáo lớn rồi."

      “Đúng vậy, thời gian trôi nhanh.”Chu Nguyệt gật đầu phụ họa.

      Trong nhà ăn lại là trận yên tĩnh.

      "Đúng rồi, lão Trình nhà cậu khi nào trở về?” Mẹ Tiểu Thỏ thuận miệng hỏi.

      “Cuối năm nay có thể trở lại.” Chu Nguyệt cười, tiếp tục : “ ấy tạm giữ chức ở thành phố Y cũng được hai ba năm, năm nay điều động công tác, là có thể trở về."

      “Trở về là tốt rồi, hai người khỏi phải suốt ngày tình đất khách.”Mẹ Tiểu Thỏ cười trêu ghẹo bà.

      “Tình đất khách cũng rất tốt, ít nhất có thể duy trì cảm giác mới mẻ.”Chu Nguyệt cười trả lời.

      “Mẹ, tình đất khách là cái gì?”Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, chớp mắt to tròn ngập nước nhìn bà hỏi.

      , trẻ con đừng hỏi bậy.”Mẹ Tiểu Thỏ sờ đầu Tiểu Thỏ, có trả lời .

      “Được rồi...”Tiểu Thỏ có chút thất vọng .

      Buổi tối trước khi ngủ, Tiểu Thỏ lại tìm mẹ .

      “Thế nào, hôm nay muốn ngủ cùng mẹ?”Mẹ Tiểu Thỏ ngồi xổm người xuống cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ hỏi.
      “Mới phải!”Vẻ mặt Tiểu Thỏ kiêu ngạo nhìn mẹ mình, giơ tay : “Con có chuyện muốn nhờ mẹ giúp đỡ."

      “Chuyện gì?"

      “Vậy...”Tiểu Thỏ đột nhiên từ trong tay đưa ra giấy và bút, đưa cho mẹ mình : “Con muốn viết phong thư tình cho nước chanh."

      “Con phải mới viết cho nó phong sao?”Mẹ Tiểu Thỏ nhận bút, có chút kỳ quái nhìn .

      “Cái kia tính!”Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, nghiêm túc : “Bác Chu , thư tình đều dùng chữ viết, nhưng mà con biết viết chữ, cho nên muốn để mẹ viết giúp con."

      “Nhưng cũng thể để mẹ viết thư tình a.”Mẹ Tiểu Thỏ buồn cười nhìn .

      “Con đọc, mẹ viết là được."

      “Được rồi...”Mẹ Tiểu Thỏ vuốt tờ giấy, lấy bút xong, nhìn Tiểu Thỏ : “Con đọc ."

      “Dove chocolate."

      “Ừ...”Mẹ Tiểu Thỏ nghiêm túc viết xuống.

      "Tám vị hoa cỏ."

      "A?"

      “Khả Khả Brownie."

      "..."

      " Phô mai hạt ngô, nước cốt gà khoai tây bùn."

      "Con đây là viết thực đơn à?"

      “Tất cả cũng bằng !” Tiểu Thỏ đưa mắt liếc mẹ mình cái, xong câu cuối cùng.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 71: Mọi thứ cũng bằng
      Lúc mẹ Tiểu Thỏ nghe câu cuối cùng, thoáng sửng sốt chút, sau đó nhịn được bật cười : “Hóa ra câu cuối cùng mới là câu trọng tâm."

      “Đúng vậy, thế nào, mẹ viết xong chưa?”Tiểu Thỏ muốn xem thư tình sau khi mình đọc xong, tiến đến bên cạnh mẹ mình, thò đầu nhìn tờ giấy ở bàn.

      “Viết xong rồi.”Mẹ Tiểu Thỏ xong cầm tờ giấy lên, lại cẩn thận để khô, lúc này mới đưa vào trong tay Tiểu Thỏ hỏi: “Muốn mẹ giúp con trang trí phong thư ?"

      Tiểu Thỏ nhận tờ giấy kia xoay người chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa trả lời: “ cần a, con trực tiếp cho nước chanh xem là được rồi."

      “Con chắc chắn...."

      Mẹ Tiểu Thỏ còn chưa xong, Tiểu Thỏ chạy trốn thấy bóng dáng nữa.

      Con chắc chắn... Con trực tiếp đưa cho nó như vậy, nó cho rằng đây là danh sách mua sắm siêu thị sao?

      --- ----

      Tiểu Thỏ cầm thư tình mới ra lò, mạch chạy đến trong phòng Trình Chi Ngôn, "Ầm” tiếng đẩy cửa phòng ra.

      Trình Chi Ngôn ở trước bàn sách làm bài tập, bị tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên làm hoảng sợ.

      “Tiểu Thỏ?”Đợi cho sau khi Trình Chi Ngôn thấy ràng Tiểu Thỏ đứng ở cửa, nhịn được kỳ quái : “Em phải trở về tìm mẹ em sao?"

      “Đúng vậy, em lại trở lại.”Tiểu Thỏ gật đầu, chạy rất nhanh đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đưa thư tình mới viết xong đến trước mặt Trình Chi Ngôn giống như hiến vật quý : “Tặng nước chanh."

      “Cái gì vậy?”Trình Chi Ngôn cúi đầu, cầm tờ giấy trong tay Tiểu Thỏ lên.

      “Ha ha, xem biết...”Tiểu Thỏ nhìn cười sáng lạn.

      Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn , lại cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình.

      “Dove chocolate... Tám vị hoa cỏ... Khả Khả Brownie..."

      Trình Chi Ngôn sau khi đọc vài câu, đầu đầy vạch đen ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ : “Em phải muốn với , những thứ này đều là thứ em muốn ăn chứ?"

      phải nha.”Tiểu Thỏ lắc đầu, đến trước mặt Trình Chi Ngôn nghiêng đầu nhìn tờ giấy kia chút, miệng lẩm bẩm : “ tiếp tục đọc xuống ."

      "...”Trình Chi Ngôn có chút biết gì nhìn cái, tiếp tục nhìn xuống thầm:

      " Phô mai hạt ngô, nước cốt gà khoai tây bùn, tất cả đều... bằng ...?"

      " Ân ân!" Lúc Tiểu Thỏ nghe được câu cuối cùng vội vàng gật đầu như giã tỏi : “Đúng! Những thứ ăn ngon này ở trong cảm nhận của em, Mọi thứ cũng bằng nước chanh!"

      "..."

      Ngón tay trắng nõn như ngọc của Trình Chi Ngôn cầm tờ giấy kia, khóe miệng màu hồng phấn nhịn được rút rút.

      “Cho nên....Em phải là muốn cho biết, đây là phong thư tình ?"

      Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trình Chi Ngôn, vô cùng nghiêm túc gật đầu : “Đúng vậy, đây là phong thư tình em viết cho , thế nào, viết hay chứ?"

      Trình Chi Ngôn nhìn tờ giấy trước mắt kia, lại chỉ muốn cười.

      đưa tay sờ đầu xù của Tiểu Thỏ : “Em đấy, có phải liệt kê tất cả món ăn ngon em có thể nghĩ đến ?"

      “Ai , em có thể nghĩ đến món ăn tốt hơn, vốn cái thư tình này phải ngắn như vậy...”Tiểu Thỏ vội vàng phản bác .

      “A... Vậy nó vốn là dạng gì?”Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn , giọng dịu dàng hỏi.

      Chương 72: Mọi thứ cũng bằng (2)

      “Nó vốn là như thế...”Tiểu Thỏ ho hai tiếng, chắp tay sau lưng, nhìn Trình Chi Ngôn gật gù đắc ý :

      “Dove chocolate, Tám vị hoa cỏ

      Khả Khả Brownie, sầu riêng mít

      Phô mai hạt ngô, hoàng muộn gà xào cay,

      Thịt kho tàu xương sườn, cá tương dấm chua, mọi thứ cũng bằng .

      bằng ! bằng !"

      “Ha ha...”Trình Chi Ngôn nghe thấy nhịn được bật cười, “Còn cố gắng gieo vần, vậy nó vốn dài như vậy, vì sao sau đó lại thành ngắn rồi?"

      “Bởi vì em đọc lần cho giáo viên nghe.”Tiểu Thỏ tự động leo lên giường Trình Chi Ngôn ngồi, hai tay chống cằm nó: “Giáo viên , thể viết nhiều thức ăn như vậy, nếu còn chưa xem xong cho rằng đây là phần thực đơn, sau đó tiếp tục nhìn, cho nên em bỏ những thức ăn em thích ."

      Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn .

      Từ tay Tiểu Thỏ nhận được hai phong thư tình, cho là bên trong tất cả thư tình, đều là hoa mỹ.

      từ đến lớn nhận được thư tình, có ngắn gọn trắng ra như là “Tớ thích cậu", cũng có vận dụng đủ loại miêu tả rất đẹp về , như là “Tươi cười của cậu giống như là ánh mặt trời mùa hạ, chiếu sáng bầu trời xanh thẳm của tớ", nhưng những thư tình này, sau khi xem qua đều vứt , chỉ có hai phong thư tình tính là thư tình của Tiểu Thỏ, khiến trí nhớ của khắc sâu.
      nước chanh, em viết ?”Tiểu Thỏ nhìn miệng Trình Chi Ngôn tươi cười, nhất thời vẻ mặt cũng cười sáng lạn, đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, bàn tay kéo cánh tay của , giọng trong trẻo hỏi.

      “Hay.”Trình Chi Ngôn đưa tay, sờ đầu lông xù của : “ nhớ năm đó có người mỗi ngày viết thư tình cho , tại sao về sau có?"

      “Ai... Bởi vì em biết viết chữ, luôn tìm mẹ viết giùm cũng cực kỳ phiền toái.”Vẻ mặt Tiểu Thỏ tiểu đại nhân nhìn Trình Chi Ngôn : " Lại , cái thư tình trước kia, sao có thể gọi là thư tình, mẹ em , đó chính là chữ như gà bới."

      Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ cười,lắc lắc đầu.

      Tiểu Thỏ nở nụ cười hồi, đột nhiên lại cười, cắn môi mình, lúc lúc , cắn hồi, cuối cùng giọng giống như muỗi kêu nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: “ nước chanh, em nghe mẹ , chờ sau khi lên sơ trung, thể đưa em đến trường mỗi ngày, đón em tan học rồi... Có phải ?"

      Trình Chi Ngôn hơi run sợ chút, yên lặng chốc lát, gì.

      “Có phải ?”Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, chớp chớp ánh mắt nhìn Trình Chi Ngôn, đáng thương tội nghiệp hỏi: “Mẹ sơ trung thời gian đến trường rất sớm, thời gian tan học khuya, căn bản kịp đón đưa em..."

      lâu sau đó, Trình Chi Ngôn cuối cùng gật đầu, “Ừ” tiếng.

      “Vì sao dáng vẻ em lớn lên chậm như vậy, nếu như em có thể lớn lên nhanh chút, cùng tiến lên sơ trung tốt rồi.”Tiểu Thỏ có chút nổi giận nhìn Trình Chi Ngôn, chu cái miệng : “Như vậy nước chanh chính là bạn học của em, em có thể học, tan học cùng rôi."

      “Mỗi người đều là từ lúc như em từ từ lớn lên.”Trình Chi Ngôn ngồi xổm xuống, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ, môi mỏng khẽ mở, giọng dịu dàng nhìn : “ nên gấp gáp, chậm rãi chờ em lớn lên."

      Chương 73: Mọi thứ cũng bằng (3)
      Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt.

      Trong đôi mắt trong suốt giống như nước suối, ảnh ngược bản thân là bóng dáng nho , cái loại cảm giác này giống như hành tinh trong vũ trụ ranh giới, mà chính là người bảo vệ dịu dàng nhất.

      nước chanh của , là người dịu dàng nhất thế giới này.

      Tiểu Thỏ vươn hai cánh tay ngắn ra, ôm chặt cổ Trình Chi Ngôn, đầu mềm cọ xát người , làm nũng : “ nhất định phải chờ em."

      “Ừ."

      Tháng chín, hoa lan nở rộ, mỗi đóa hoa, cách hoa mềm mại đều ấm áp tươi vui.

      Trình Chi Ngôn cuối cùng chính thức trở thành học sinh trung học năm nhất, mà Tiểu Thỏ cũng lên mẫu giáo lớn nhà trẻ.

      Vốn lúc học tiểu học, trường học Trình Chi Ngôn là tám giờ buổi sáng đến trường, bây giờ sơ trung cầu bảy giờ buổi sáng nhất định phải đến trường bắt đầu giờ học.

      Mà mẹ Tiểu Thỏ, làm bác sĩ số nội khoa, cơ bản buổi sáng mỗi ngày chừng sáu giờ rưỡi cũng bệnh viện rồi.

      Vì thế, đưa Tiểu Thỏ học lập tức biến thành vấn đề khó khăn.

      Tiểu Thỏ ngồi ở sofa phòng khách nhà Trình Chi Ngôn, nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, cuối cùng cắn cắn môi mình : “Nếu .... Con tự mình học..."

      được!”Trình Chi Ngôn và mẹ Tiểu Thỏ trăm miệng lời từ chối lời của .

      “Tại sao?”Vẻ mặt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn hai người bọn họ, “Dù sao trường học con ở ngay cửa tiểu khu, mẹ, con cũng sáu tuổi rồi... Sang năm con có thể lên tiểu học, mẹ phải lúc nước chanh lên tiểu học cũng tự mình học sao?"
      “Dù sao tự con học mẹ lo lắng.”Mẹ Vẻ mặt Tiểu Thỏ lo lắng nhìn Tiểu Thỏ.

      "..."

      Trong phòng khách nhất thời lặng im.

      Sau lát, giọng yếu ớt của mẹ Trình Chi Ngôn vang lên : “Nếu , tớ đưa Tiểu Thỏ đến trường được ?"

      “Chu Nguyệt?”Mẹ Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Chu Nguyệt mới vừa từ phòng bếp tới, chần chờ chút : “Cậu phải thường xuyên phải ra ngoài sưu tầm dân ca sao?"

      “Trong khoảng thời gian này cần ra ngoài.”Chu Nguyệt cười tít mắt nhìn mẹ Tiểu Thỏ : “Tớ giúp các cậu đưa Tiểu Thỏ chút trước, mấy ngày hôm trước lão Trình nhà tớ gọi điện thoại cho tớ qua tháng nữa ấy trở lại, chức vị gì đó đều quyết định xuống dưới, ở bộ giáo dục, đến lúc đó ấy làm tám rưỡi, có thể để ấy tiện thể đưa Tiểu Thỏ."

      "Chú Trình sắp trở về rồi sao?”Tiểu Thỏ vừa nghe ba Trình Chi Ngôn trở về, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, “Chú ấy có mang đồ ăn ngon trở về cho con ?"

      “Tiểu Thỏ.”Mẹ Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn con mình cái.

      “Mang theo, quà tặng cho con dâu mình làm sao có thể mang.”Mẹ Trình Chi Ngôn che miệng cười tít mắt : “Bác qua vói chú ấy, mang quà tặng cho Tiểu Thỏ cần trở lại."

      “Ha ha, con thích chú Trình nhất.”Tiểu Thỏ cười đến mức mắt đều híp thành đường .

      “Vậy con thích chú Trình nhiều hơn, hay là thích nước chanh của con nhiều hơn?” Mẹ Trình Chi Ngôn trêu ghẹo nhìn hỏi.

      “Đương nhiên là nước chanh, sau này con lớn lên phải gả cho nước chanh! Chú Trình...Chú có vợ rồi, có trong phạm vi suy xét của con.”Tiểu Thỏ lắc đầu, vẻ mặt đại nhân nhìn mẹ Trình Chi Ngôn .

      Chương 74: Con là trai của em ấy

      “Ừ, được rồi, nhìn con xinh đẹp, cái đuôi cũng vểnh lên trời rồi.” Vẻ mặt mẹ Tiểu Thỏ ghét bỏ nhìn Tiểu Thỏ.

      “Ha ha...”Tiểu Thỏ cười như tên trộm.

      Sau tháng, ba Trình Chi Ngôn từ nơi khác chuyển công tác trở về, trở làm cục trưởng bộ giáo dục thành phố Z.

      Mà vị cục trưởng bộ giáo dục mới nhậm chức này, mỗi ngày chuyện thứ nhất phải làm cũng là đưa Tiểu Thỏ nhà trẻ.

      Lúc năm 2000, xe riêng ở thành phố Z còn chưa phổ biến.

      Ba Trình Chi Ngôn là người say mê công việc, đặc biệt nhờ người từ nơi khác mua chiếc xe máy BMW trở về.

      Xe máy BMW ra đời từ năm 1923, năm đó chiếc BMW R32 ra đời bắt đầu trở thành đại danh từ mới. Tác phẩm sử dụng kiến thức và kết cấu động cơ tiếp tục sử dụng đến nay, thiết kế dáng thuôn, độ an toàn và kỹ thuật sắp xếp là tiêu chuẩn hàng đầu của ngành nghề.

      Từ năm 2000 tới nay, xe máy trở thành toàn bộ thế giới nhà, tất cả xe sản xuất ra đều trang bị thay đổi từ mô hình cho đến hình dáng. Cũng bắt đầu cung cấp hệ thống ABS, đây là hệ thống tăng cường chủ động phanh lại duy nhất và là hệ thống ABS phanh lại xe máy ABS.

      Ba Trình Chi Ngôn có chiếc như vậy ngay lúc ấy, xem như xe máy mới nhất.

      Buổi sáng mỗi ngày, Tiểu Thỏ ngồi sau xe máy toàn bộ màu đen mới nhất của ba Trình Chi Ngôn, sau khi xe máy nổ vang, đội mũ bảo hiểm màu hồng cho , mạch đón gió từ cửa nhà ầm ầm chạy thẳng đến cửa nhà trẻ.

      Mặc dù đoạn đường này ngắn ngủn chỉ có tám trăm ba mươi hai mét, nhưng mà Tiểu Thỏ cũng bị nghiền cảm giác kích thích tốc độ xe máy.

      Đến chỗ cửa nhà trẻ, ba Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ từ xe máy xuống, cất kỹ mũ bảo hiểm của , nhìn vào cửa nhà trẻ, lúc này mới chạy qua chỗ làm của mình.
      Lúc đến đơn vị, ba Trình Chi Ngôn dừng xe chỗ cách cơ quan năm trăm mét, tháo mũ bảo hiểm, cởi áo da, cài cúc áo tây trang xong, xách cặp công văn của bản thân, chỉnh sửa kiểu tóc sắp bị mũ bảo hiểm làm cho lộn xộn lần nữa, lúc này mới chậm rãi vào trong cơ quan.

      Đúng, hình tượng ba Trình Chi Ngôn cứ như vậy lập tức từ người lái xe máy biến thành cán bộ kỳ cựu.

      Đúng là thời tiết tháng mười rất tốt, gió thổi qua, cảnh sắc tươi đẹp, sau khi Tiểu Thỏ vào trong lớp, chuyện thứ nhất giáo viên làm chính là thông báo muốn mọi người mời dự họp đại hội thể dục thể thao rồi.

      Bởi vì đây là lần cuối cùng các bạn mẫu giáo lớn tham gia lần đại hội thể dục thể thao thú vị, cho nên giáo viên hi vọng ba mẹ bạn trong lớp học đến lúc đó đều có thể tới tham gia hoạt động đầy đủ, hơn nữa đại hội thể dục thể thao bây giờ còn đặc biệt xây dựng đài tham dự.

      Tiểu Thỏ ngồi ở ghế tựa của mình, có chút biết làm gì nhìn cái bàn của mình, lại là mở đại hội thể dục thể thao, ghét đại hội thể dục thể thao nhất.

      Ba từng đồng ý cùng mình tham gia đại hội thể dục thể thao, sau lại cũng trở về, mà mẹ vẫn bận rộn làm việc căn bản là có thời gian tới tham gia đại hội thể dục thể thao.

      Đại hội thể dục thể thao vài năm nay, tất cả đều là Trình Chi Ngôn cùng tham gia, nhưng mà trước mắt, nhà trẻ thế nhưng cầu nhất định phải có ba mẹ có mặt...

      Nha... cầu này là quá đáng ghét rồi.

      “Các bạn phải về cho ba mẹ, biết ?”Giáo viên đứng ở trước phòng học cười tít mắt nhìn đám bạn hỏi.

      “Biết!”Các bạn trăm miệng lời trả lời.

      “Đều nhớ đại hội thể dục thể thao là ngày thứ sáu rồi chứ?"

      Chương 75: Con là của em ấy(2)

      “Nhớ ...”Tiểu Thỏ theo phía sau các học sinh, uể oải trả lời câu.

      Buổi chiều lúc ba Trình Chi Ngôn đón Tiểu Thỏ tan học, thấy cúi đầu, vẻ mặt buồn bã nhịn được mở miệng hỏi: “Tiểu Thỏ, làm sao vậy, hôm nay vui à?"

      “Vâng... “Hai tay Tiểu Thỏ nắm quai túi sách, đá cục đá mặt đường, cúi đầu lên tiếng.

      "Sao thế?”Ba Trình Chi Ngôn từ xe máy xuống, đến bên cạnh Tiểu Thỏ, ngồi xổm người xuống thấp giọng hỏi.

      “Chú Trình ...”Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt to trònnhìn ông.

      mặt của ông mang theo gọng kính kim loại, phía sau kính là đôi mắt sâu thẳm mà thâm thúy, lúc ông nhìn mình luôn luôn cười tít mắt, vẻ mặt dịu dàng giống như Trình Chi Ngôn, nhưng mà biết tại sao, nhìn ông ấy, Tiểu Thỏ lúc nào cũng nhớ đến ba mình.

      Trong ấn tượng của , ba luôn luôn mặc toàn thân quân trang xanh lá cây, dáng người cao ngất, đầu tóc ngắn, đôi má hơi lạnh, lúc cười rộ lên khóe miệng hơi cong lên .

      ràng là hai người giống nhau, nhưng mà lại luôn luôn cho cùng cảm giác.

      Tiểu Thỏ nhìn ba Trình Chi Ngôn, nước mắt nhịn được từng giọt rơi xuống.

      " Làm sao vậy, Tiểu Thỏ?”Ba Trình Chi Ngôn nhìn đột nhiên im hơi lặng tiếng mà bắt đầu khóc lên, nhất thời luống cuống tay chân, ông đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, thân thiết hỏi: “Có phải ở nhà trẻ có người bắt nạt con ? Con cho chú, chú báo thù cho con."

      phải...”Tiểu Thỏ khóc lắc đầu, thút tha thút thít : “Con nhớ ba rồi..."
      Lúc ba Trình Chi Ngôn nghe thấy câu đó hơi run sợ chút.

      Chuyện ba Tiểu Thỏ, sau này ông nghe Chu Nguyệt , thương cảm Tiểu Thỏ còn tuổi có ba, ông bình thường cũng thường xuyên để cho để cho Chu Nguyệt giúp đỡ chăm sóc Tiểu Thỏ chút, nhưng mà nhiều năm như vậy, Tiểu Thỏ chưa từng ở trước mặt ai qua như vậy.

      Mọi người cũng đều cho rằng, cũng chỉ là đứa bé, quên hết chuyện kia.

      Nhưng mà trước mắt trước mắt xem ra trí nhớ đứa hình như cũng dễ dàng quên như vậy.

      “Tiểu Thỏ khóc.”Ba Trình Chi Ngôn đưa tay ôm lấy Tiểu Thỏ, đặt đầu bả vai mình : “Tại sao đột nhiên lại nhớ ba rồi?"

      Tiểu Thỏ nằm úp sấp bờ vai ông, giọng khàn khàn : “Giáo viên thứ sáu nhà trẻ muốn mời dự họp đại hội thể dục thể thao thú vị, nhất định phải có ba mẹ tham gia... Ba con trở về, mẹ con công việc lại bận rộn như vậy... nước chanh lại xem là người lớn trong nhà của con... Hu.. Hu hu..."

      “Chính là vì chuyện này.”Ba Trình Chi Ngôn nhịn được cười cười : “Vậy chú cùng con tham gia có được ?"

      “Chú xem như là người lớn trong nhà của con sao?”Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, hít cái mũi, tội nghiệp nhìn ông hỏi.

      " Ưm... Chuyện này sao... Dù sao sau này con muốn gả cho nước chanh của con, chờ sau khi con gả cho nước chanh, cùng ấy gọi chú và bác Chu là ba mẹ, gọi sớm gọi muộn đều là gọi, bằng bây giờ gọi ."

      “A?”Tiểu Thỏ sửng sốt chút, nghĩ tới còn có cách này, “Con sau này phải gọi bác Chu là mẹ sao?"

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 76: Con là trai của em ấy (3)

      "Đúng vậy.”Ba Trình Chi Ngôn đưa tay vuốt cái mũi của cái : “Nếu như con cảm thấy được tự nhiên, trước hết gọi bà ấy là mẹ Chu, gọi chú là ba Trình được ?"

      "Được!” gương mặt trắng nõn hồng hào của Tiểu Thỏ còn đọng lại mấy giọt nước mắt óng ánh trong suốt, gật đầu, suy nghĩ chút nhìn ông gọi tiếng: “Ba Trình."

      “Ai, ngoan!”Ba Trình Chi Ngôn nghe thấy vô cùng cao hứng, ông từng ấy năm tới nay, nguyện vọng muốn có con , cuối cùng cũng có rồi.

      tốt quá, con lại có ba rồi !”Tiểu Thỏ nhất thời cao hứng bắt đầu hoa chân múa tay vui sướng.

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      Buổi tối lúc ăn cơm, Trình Chi Ngôn nhìn ớt xanh trong bát cơm mình, vui dùng chiếc đũa gạt gạt, nhíu mày : “Ba, Trình Chi Ngôn trong bát con tại sao nhiều như vậy, phải là con thích ăn ớt xanh sao?"

      “Mẹ con chính là quá nuông chiều con, con ăn ớt xanh bà ấy cho con ăn ớt xanh.”Ba Trình Chi Ngôn trợn mắt nhìn : " Ớt xanh có nhiều dinh dưỡng gì đó như vậy, ăn chút có thể chết con à?"

      “Ba...”Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn ông cái, còn định tiếp cái gì, cuối cùng lại cái gì cũng chưa .

      "Ăn!” Ba Trình Chi Ngôn trợn mắt nhìn , đơn giản gắt gỏng ..

      ...

      Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, nhìn thoáng qua ba , chiếc đũa trong tay càng ngừng gẩy ớt xanh trong chén mình.

      Hình như... Ớt xanh trong chén nàng hôm nay cũng vô cùng nhiều a...

      cũng thích ăn ớt xanh a làm sao bây giờ...

      Ba Trình Chi Ngôn chú ý tới động tác Tiểu Thỏ, ngẩng đầu lên nhìn hỏi: “Tiểu Thỏ làm sao vậy, tại sao ăn?"

      “Ba...”Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn đáng thương tội nghiệp nhìn ông : “Con cũng thích ăn ớt xanh..."
      Sau khi Trình Chi Ngôn nghe thấy Tiểu Thỏ xưng hô, sửng sốt chút vẻ mặt nghi ngờ nhìn .

      thích ăn ớt xanh lấy ra, có chuyện gì!”Ba Trình Chi Ngôn vô cùng hào phóng nhìn Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay, vẻ mặt ôn hoà vẻ mặt ôn hoà : “Muốn ba lựa giúp con ?"

      Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nhất thời thay đổi.

      “Muốn!”Tiểu Thỏ vừa nghe mình có thể cần ăn ớt xanh, nhất thời cao hứng vô cùng, vội vàng đặt bát cơm mình lên trước mặt ba Trình Chi Ngôn giương mắt nhìn ông giúp bản thân lựa ớt xanh.

      Trình Chi Ngôn có chút biết gì nhìn hình ảnh lớn đầu tựa đầu vào nhau trước mắt mình, trong lòng chuẩn bị hồi lâu, cuối cùng mở miệng : "Ba..."

      “Ừ." Lão Trình tập trung tinh thần lựa ớt xanh cho Tiểu Thỏ, đầu cũng nâng lên, lên tiếng.

      “Tiểu Thỏ vì sao đột nhiên gọi ba là ba rồi?"

      “A.... Dù sao tương lai nó cũng muốn gả cho con, sau khi gả cho con còn phải gọi là ba sao, gọi sớm gọi muộn đều là gọi, còn bằng bây giờ gọi." Lão Trình vừa lựa ớt xanh vừa chút để ý trả lời.

      "...”Trình Chi Ngôn nháy mắt cảm thấy mình tiếp được nữa.

      “Đến, lựa xong rồi, ăn ." Lão Trình sau khi lựa ớt xanh trong bát Tiểu Thỏ xong, đẩy bát cơm của lại cho .

      "Cảm ơn ba!”Giọng Tiểu Thỏ vang dội kêu tiếng.

      mặt ba Trình Chi Ngôn nhất thời vui mừng đến nở hoa.

      “Ba...”Giọng Trình Chi Ngôn yếu ớt hô tiếng, đôi mắt trong suốt trách cứ nhìn chằm chằm ông hỏi: “Vì sao em ấy có thể ăn ớt xanh, con lại nhất định phải ăn, chẳng lẽ con phải con ruột ba sao?"

      Chương 77: Con là trai của em ấy (4)

      Editor: Linh Ngọc

      Lão Trình hơi ngẩn ra, ho hai tiếng, bưng bát lên ăn cơm, đôi mắt thâm thúy cách mắt kính mỏng nhìn Trình Chi Ngôn, nghiêm túc : "Bởi vì con là hai, con phải làm tấm gương tốt cho em."

      "Vậy con làm tấm gương cho em ấy, mà em ấy học theo làm sao?" Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ cầm bát cơm cười trộm, cam lòng mà .

      "Tiểu Thỏ còn , sao con lại tính toán với đứa bé, trước đây con cũng biết ăn ớt xanh mà, chờ con bé lớn như con bây giờ, tự nhiên biết được chuyện ăn ớt xanh là tốt cho cơ thể, đến lúc đó con bé ăn?" Lão Trình liếc nhìn Trình Chi Ngôn, từng câu chữ đều bảo vệ cho Tiểu Thỏ.

      "..." Trình Chi Ngôn yên lặng chỉ chốc lát, lại mở miệng hỏi cha mình: "Con có con trưởng thành kết hôn với ấy sao?"

      Lão Trình nghiêng đầu: "Con chưa ? ?"

      "Chưa qua."

      "Mẹ con là được."

      "..."

      "Ai nha, thế hệ con cháu chúng bây, đều bởi vì là con , được cưng chiều, chiều các con, nhìn xem, chút trách nhiệm cũng có." Lão Trình bưng bát ăn cơm vẻ mặt sâu xa giáo dục Trình Chi Ngôn.

      "... Việc này cùng với trách nhiệm có liên quan sao?" Trình Chi Ngôn chỉ cảm giác mình biết gì.

      "Con nhìn con , từ ngủ cùng giường với Tiểu Thỏ, ăn cùng bàn, hôn cũng hôn, ôm bế đều con, sao con biết chịu trách nhiệm với người ta chứ." Lão Trình vuốt râu nhìn Trình Chi Ngôn, giọng căm giận.

      "..."

      Trình Chi Ngôn che trán, đột nhiên cảm thấy đầu của mình đau quá.

      "Người như Tiểu Thỏ vừa nhìn thấy đáng , quan trọng là người ta lòng với con."

      "Em ấy biết gì, em ấy còn như vậy mà." Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh ngoan ngoãn ăn cơm, trong lòng đột nhiên thấy mệt mỏi: "Làm sao ba biết lớn lên ấy còn thích con, chừng lúc đó có rất nhiều người tốt hơn con xuất ."

      "Con..." Lão Trình trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, muốn phản bác cũng có cách mở miệng.

      Tiểu Thỏ chớp mắt, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn, giọng thanh thúy: " , nước chanh, em chỉ thích , dù em lớn lên cũng chỉ thích ."

      "..." Trình Chi Ngôn liếc cái, gì.

      "Được rồi được rồi, con xem con, ăn ớt thôi mà xa như vậy." Nãy giờ mẹ Trình Chi Ngôn bận rộn trong phòng bếp, lúc này bưng chén canh ra, bà cẩn thận để xuống bàn, sau đó đưa tay cửa tạp dề ra, cười nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ : "Tiểu Thỏ, bác nghe con với ba Trình, tuần này nhà trẻ có đại hội thể dục thể thao à?"

      Đúng vậy nha!" Tiểu Thỏ gật đầu, cười hì hì nhìn Chu Nguyệt : "Ba Trình tuần nay ba cùng con tham gia."

      "Hai người muốn chơi trò gì?" Chu Nguyệt kéo ghế bên cạnh lão Trình, ngồi xuống, thuận miệng hỏi.

      "Muốn! Lớp chúng con có trận đấu phụ huynh cõng con chạy, người nào tới nhất, người đó đạt hạng nhất." Tiểu Thỏ vui vẻ với Chu Nguyệt.

      "Phốc..." Chu Nguyệt vừa nghe đến cái này nhịn được liền bật cười, vẻ mặt bà bỡn cợt nhìn ba Trình Chi Ngôn hỏi: "Lão Trình, thân thể ông như vậy, chạy nổi sao?"

      Chương 78: Con là trai của em ấy (5)

      “Chạy được, nhất định phải chạy được!" Lão Trình đưa tay vỗ vỗ ngực mình cười : “Nhớ năm đó lúc học đại học, là vận động viên chuyên nghiệp giúp lớp đạt hạng nhất chạy cự li dài."

      "Ông cũng biết là nhớ năm đó, bây giờ qua mười mấy năm, ông cũng đừng làm cho Tiểu Thỏ mất mặt.”Chu Nguyệt cười lắc đầu.

      "Yên tâm ." Lão Trình thề đảm bảo.

      Trình Chi Ngôn thừa dịp lúc bọn họ chuyện, cúi đầu nhìn ớt xanh trong chén mình, vụng trộm lấy ra hết.

      Vài ngày sau, lúc ba Trình Chi Ngôn có việc gì, cõng Tiểu Thỏ chạy hết tiểu khu, tuy rằng là gặp chuyện mới ôm chân phật, nhưng mà chính xác cũng có thể ôm đùi mà.

      Thứ sáu ngày đó, bầu trời xanh giống như bị nước biển gột rửa, từng đám mây trắng trôi nổi ở trung, giống như đám bông mềm.

      Trong lòng Tiểu Thỏ lo lắng yên đứng ở sân thể dục nhà trẻ, đầu thăm dò bốn phía nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng ba Trình Chi Ngôn khắp nơi.

      Lão Trình chuẩn bị ra ngoài, vừa tới cửa liền bị nhân viên dưới quyền ngăn cản, “Cục trưởng Trình, ngài muốn nơi nào?"

      “Ra ngoài có chút việc." Ba Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên kia, thuận miệng .

      “Ngài muốn bao lâu, ba giờ lãnh đạo thành phố tới khảo sát công tác, ngài cũng đừng quên.” Nhân viên kia vội vàng nhắc nhở ông.
      "..."
      Ba Trình Chi Ngôn nhíu mày, "Lãnh đạo thành phố đến? Chuyện này lúc nào? Sao tôi nhận được thông báo?"

      "Vừa mới đây, mới nhận được thông báo, bảo là muốn nghe sắp xếp công việc năm tới.”Nhân viên kia vội vàng đưa văn kiện trong tay cho ông : " Đây là chuẩn bị bản thảo cho ngài phát biểu, ngài xem thử xem."

      "..."

      Ba Trình Chi Ngôn đưa tay nhận bản thảo trong tay cậu ta, cúi đầu tùy ý nhìn lướt qua, lật lật lại, hình như rất dày, khoảng hơn mười hơn mười trang.

      Nhưng mà ông còn vội vã muốn nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với Tiểu Thỏ ....

      "Lão Hứa đó, để cho ông ấy thay tôi phát biểu." Ba Trình Chi Ngôn lại lại nhét bản thảo vào trong tay nhân viên, thuận miệng dặn dò câu liền muốn liền muốn ra ngoài.

      "Đừng, Cục phó Hứa ông ấy nghỉ phép, ngài quên sao, thứ hai tuần sau ông ấy mới làm.”Nhân viên thấy ông lại ra ngoài vội vàng ngăn cản ông, cầu ông nội với bà nội: “Cục trưởng Trình, ngài đây là muốn ra ngoài bao lâu a, ngài cũng trăm ngàn lần đừng để lãnh đạo thành phố chờ a, kế hoạch xây dựng vài ngôi trường của chúng ta còn chờ được phê chuẩn a,"

      "..." Sau khi ba Trình Chi Ngôn nghe như thế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt đường cái ngoài cơ quan, do dự, “Tôi còn phải nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao với con, đồng ý với con bé, thể ."

      “Ngài yên tâm! Nhà trẻ con ngài ở đâu? Tôi lập tức tìm người gọi cho giáo viên, ôi, Cục trưởng Trình, đây là lãnh đạo thành phố đột nhiên đến, chúng ta thể từ chối, xin ngài đó!" Vẻ mặt nhân viên sắp khóc nhìn lão Trình .

      "..." Ba Trình Chi Ngôn hít hơi sâu, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ là giờ rưỡi buổi chiều, đại hội thể dục thể thao nhà trẻ hai giờ bắt đầu, ông tham nửa giờ lại trở về gấp, hẳn là còn kịp.

      "Tôi biết rồi, đưa bản thảo phát biểu cho tôi, tôi trước lúc ba giờ cố gắng trở về." Lão Trình lại lấy bản thảo từ trong tay nhân viên, tiện tay cuốn lại nhét vào trong túi áo.

      Chương 79: Con là của em ấy(6)
      “Ai, phải, Cục trưởng Trình, ngài xem bản thảo chút, chút nữa ngài cần đến nó đó.”Nhân viên kia thấy ông vội vã ra ngoài, ở phía sau la lớn.

      Giờ này chưa đến hai giờ, vận động viên nhà trẻ Tiểu Thỏ bắt đầu chuẩn bị rồi.

      Trong nhà trẻ, tia sáng xuyên qua lá cây vàng óng ánh, mặt đất lưu lại ánh sáng rực rỡ.

      Màu đỏ plastic đường chạy thể dục, bóng dáng đám trẻ con chạy tới chạy lui ở đó.

      “Các học sinh lớp mẫu giáo bé tới bên này tập hợp, theo giáo viên , Thần Thần em đừng có chạy lung tung!"

      " Đến đây, lớp chồi, tay trong tay từng từng bước nào!"

      “Các học sinh lớp mẫu giáo lớn ở bên cạnh, thấy lá cờ trong tay giáo viên , theo giáo viên phía bên này!"

      sân thể dục, giáo viên và các dì la hét liên tục.

      Tiểu Thỏ túm vạt áo bạn học xếp phía trước cái, vừa theo đội ngũ về phía trước, vừa quan sát xung quanh.

      Cuối cùng, ở bên cạnh phòng giáo viên thấy bóng dáng người vội vàng đến.

      "Ba! Ba! Ba Trình ba! Ở bên đây!”Tay Tiểu Thỏ lập tức buông lỏng quần áo bạn học ra, vui vẻ vẫy tay với Ba Trình.

      Ba Trình Chi Ngôn cười tít mắt vẫy tay với , bước nhanh bên cạnh .

      “Thấy , đây là ba tớ, tớ có ba!”Tiểu Thỏ tay túm vạt áo lão Trình, tay chống nạnh vô cùng hung dữ nhìn bạn học la lớn.

      Lão Trình hơi hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn bóng dáng nho gầy của Tiểu Thỏ, nhịn được lại bị những lời này của khiến lòng có chút chua xót.

      Ông tới coi như sớm, bởi vì hai giờ mới bắt đầu đại hội thể dục thể thao, có phần ba mẹ còn chưa đến. Ba Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, ngồi ở trong lớp bọn họ, nghe kể cho mình ai là bạn tốt của , ai là giáo viên thích nhất, cười tít mắt ngừng gật đầu.

      Đến khi tất cả ba mẹ tới, giáo viên mới bắt đầu tuyên bố thứ tự trận đấu.

      Lớp mẫu giáo bé bắt đầu trận đấu trước. Ngay sau đó là lớp bé nhất, lớp bé thứ hai, lớp chồi , lớp chồi hai, cuối cùng mới là lớp mẫu giáo lớn.

      Lão Trình vừa nghe vừa nhịn được nhíu mày, dựa theo cái thứ tự trận đấu này, bọn họ hẳn là cuối cùng, vậy nửa giờ nhất định là đủ...

      Suy nghĩ đến hội nghị ba giờ kia, ông nhịn được liền đau đầu.

      "Ba, ba... Ba đúng ?" Bàn tay Tiểu Thỏ dùng lực kéo quần áo lão Trình, ngửa khuôn mặt nhắn nhìn ông hỏi.

      “A. Cái gì?" Lão Trình phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát vừa rồi mình nghe được câu hỏi của Tiểu Thỏ.

      "Ba, có phải ba vui hay ?”Tiểu Thỏ thấy vẻ mặt ông có chút nặng nề, trong mắt khó hiểu hỏi.

      “Tiểu Thỏ..." Lão Trình có chút khó khăn nhìn : " lát nữa ba còn phải trở về làm, chỉ có thể ở chỗ này cùng con nửa giờ."

      "...” Sau khi Tiểu Thỏ nghe xong lời này cúi đầu, sau lúc lâu lời nào.

      “Có phải vui?" Lão Trình nhìn Tiểu Thỏ như vậy trong lòng cũng tốt.

      có...”Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt chứa nước mắt, hít cái mũi, giọng khàn khan lại: " vui, ba phải làm kiếm tiền mua kẹo cho Tiểu Thỏ, đúng ?"

      "Ừ..." Lão Trình đưa tay sờ đầu lông xù của , cảm thấy hiểu chuyện đến khiến người ta đau lòng mà.

      Chương 80: trai của (7)

      Editor: Linh Ngọc

      Chớp mắt qua giờ rưỡi, trong sân trường còn tiến hành trận đấu thứ hai, Trình Chi Ngôn ba phải rời khỏi.

      Ngoài miệng Tiểu Thỏ sao, nhưng đến lúc tạm biệt, vẫn lưu luyến rời mà kéo áo ông.

      Lão Trình ngồi xổm xuống, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc nhìn Tiểu Thỏ, giọng dịu dàng: "Tiểu Thỏ ngoan, lần này là ba tốt, chờ ngày mai ba dẫn con vườn bách thú chơi có được ?"

      "Được!" Tiểu Thỏ gật đầu, cuối cùng bàn tay bé cũng nới lỏng áo ông.

      Lão Trình sờ đầu của , lòng hề muốn .

      Tiểu Thỏ có chút ủ rũ cúi đầu, về vị trí của lớp mình, hai tay chống cầm, buồn bả nhìn theo trận đấu trong trường.

      Chốc nữa lớp có trận đấu, đoán chừng cần tham gia rồi...

      nghĩ như vậy, bàn tay ấm áp đột nhiên nhàng đặt lên đầu lông xù mềm mại của .

      "Ba! ?" Trong lòng Tiểu Thỏ vui vẻ, vội vã quay đầu lại nhìn.

      Ánh sáng buổi chiều tản ra bao nhiêu chói chang, tại nơi có bầu trời xanh biếc, xuất bóng hình đưa lưng về phía mặt trời đứng sau lưng , ánh sáng quá chói, làm nhất thời thấy mặt người đó.

      Tiểu Thỏ dụi mắt, nhìn lại người đứng sau lưng mình lần nữa, gò má trắng noãn như ngọc, đôi mắt trong suốt như nước, cái mũi thẳng còn có đôi môi màu hồng nhạt, đứng sau lưng , phải là nước chanh còn ai nữa? ?

      " nước chanh? ?" Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc nhìn , vội vàng đứng lên khỏi chỗ, cả người nhào tới bên Trình Chi Ngôn, vui mừng ôm lấy : "Sao lại tới đây?"

      Trình Chi Ngôn hai tay ôm Tiểu Thỏ, lùi về sau mấy bước để đứng vững.

      nhéo gò má mềm mại của Tiểu Thỏ, giọng có chút buồn cười: "Hôm nay là đại hội thể dục thể thao của em, phải muốn đến cùng em à?"

      "Nhưng hôm nay phải để ba Trình đến cùng em sao, buổi chiều còn học mà?" Tiểu Thỏ chớp mắt, cảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng.

      "À.. ông ấy đâu?" Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ trở về chỗ của , thuận miệng hỏi.

      "Ông ấy.... buổi chiều có họp, mới vừa tới, rồi sau đó làm." Tiểu Thỏ đáng thương với .

      "Thấy chưa, ông ấy chút trách nhiệm nào!" Cuối cùng Trình Chi Ngôn cũng tìm được dịp xấu ba.

      "Vậy buổi chiều có tiết sao?" Tiểu Thỏ chần chờ hỏi .

      " có." Trình Chi Ngôn dịu dàng nhìn Tiểu Thỏ cười.

      cho Tiểu Thỏ biết, là giấu chủ nhiệm mình bị đau bụng phải về nhà, mới len lén chạy đến đây.

      "Nhưng mà..." Tiểu Thỏ vẫn còn có chút chần chờ nhìn Trình Chi Ngôn : "Trận đấu này cầu phải là người nhà tham gia... nước chanh tính là người nhà."

      "Làm sao tính." Trình Chi Ngôn nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ : "Bình thường em kêu bằng , em có biết là cái gì , chính là trai, người xưa có câu, huynh trưởng như ba, ý tứ là, trai cũng giống như ba, cho nên với em là nửa người nhà."

      "A..." Tiểu Thỏ cảm thấy mình rơi vào trong sương mù, trai cái gì, cả, sao lại biến thành huynh trưởng, ba ba?"

      "Đừng lo, tham gia cùng em là được." Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ vào lòng, thấp giọng bên tai .

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 81: Luôn cõng em

      Editor: Linh Ngọc

      Cái đầu tròn trịa của Tiểu Thỏ tựa vào lòng Trình Chi Ngôn, nghe nhịp tim bình ổn của , ngửi mùi thơm ngát quần áo của , cảm thấy xung quanh có vô số đóa hoa tĩnh mịch mà nở rộ.

      Trình Chi Ngôn ngồi cùng Tiểu Thỏ tại lớp , nhìn trận đấu sân trường, qua khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến phiên lớp Tiểu Thỏ.

      Lớp học Tiểu Thỏ tổng cộng có 24 người, sáu người chia thành đội bắt đầu trận đấu.

      Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ được phân ở đội thứ hai.

      Đội thứ nhất chuẩn bị bắt đầu trận đấu, các phụ huynh cõng tiểu bảo bối của mình đứng ngay hàng chuẩn bị đợi tiếng súng vang lên.

      Trình Chi Ngôn nắm tay của Tiểu Thỏ, đứng trong khu chuẩn bị, trước tiên dự định quan sát biểu của các phụ huynh.

      " nước chanh, nhìn , cái chú mang giày da đến chạy bộ đó!" Tiểu Thỏ kéo góc áo Trình Chi Ngôn, len lén chỉ vào phụ huynh sân trường, giọng với .

      Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua chỗ chỉ, lại nhìn xung quanh chút, thấp giọng : "Cái này có gì lạ, thấy ba của đứa trẻ kia, ông ấy còn mặc quần tây tới nữa."

      Tiểu Thỏ nhìn chút, sau đó có chút hiểu nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Mặc quần tây thể thi đấu sao, em nhớ vừa rồi ba Trình cũng là mặc quần tây tới."

      ". . ." Nhất thời Trình Chi Ngôn có chút biết gì.

      Vậy mà ba vọng tưởng mặc âu phục cõng Tiểu Thỏ chạy? ?

      Ông ấy cho đây là biểu diễn sân khấu T sao?

      "Chuẩn bị ——! !" Thầy giáo đứng bên cạnh giơ cao cây cờ.

      Kèm theo "Đùng" tiếng súng vang lên, các phụ huynh cõng con lưng bắt đầu chạy khỏi hàng.

      "Cố lên! Cố lên! Cố lên! !" Mọi người ở hai bên đường chạy ngừng la lớn.

      Sân trường nhà trẻ rất , vòng chỉ có 200m, các phụ huynh chỉ cần cõng con mình chạy còng, người đầu tiên tới, chiến thắng.

      Chỉ có điều học sinh ở lớp lá vóc dáng rất cao, thể trọng cũng nặng hơn các bạn rất nhiều, hơn nữa phụ huynh cũng có nhiều người trung niên, thường xuyên xã giao uống rượu, chú ý rèn luyện, lúc chạy thở hổn hển.

      Còn chưa đến đích, cũng có nhiều phụ hung dừng bước lại, còn có số thẳng thắn dẫn con mình biến mất.

      Đợi đến phụ huynh thứ nhất đến đích, lập tức có thầy giáo cười dịu dàng nghênh đón, lấy hộp bút máy màu sắc rực rỡ từ trong túi ra, làm phần thưởng cho người đến nhất.

      Ánh mắt Tiểu Thỏ mong chờ nhìn hộp bút máy màu sắc rực rỡ, lời nào.

      Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn cái, đưa tay sờ đầu hỏi: "Muốn? ?"

      "Ừ!" Tiểu Thỏ gật đầu.

      "Chút nữa chúng ta cũng ghi hạng nhất được ?"

      "Được! !" Tiểu Thỏ nắm tay , cười đến mắt cong lại.

      'Đến, đội phụ huynh thứ hai bắt đầu ra đứng ngoài hàng, chúng ta chuẩn bị thi đấu!" Thầy giáo cầm loa lớn vừa vừa qua lá cờ về phía các phụ huynh đứng bên khu chuẩn bị.

      "Đến chúng ta." Trình Chi Ngôn bóp tay của Tiểu Thỏ, kéo vào đường chạy.

      "Mời phụ huynh đứng ngay ngắn theo đường chạy, đường chạy đầu tiên ... đường chạy thứ hai, thứ ba... A, bạn học ở đường chạy thứ ba đây là người nhà của em sao? " Đagng sắp xếp đường chạy, vẻ mặt thầy giáo kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đứng ở đường chạy.

      Chương 82: Luôn cõng em (2)

      Editor: Linh Ngọc

      " nước chanh chính là phụ huynh của em!" Tiểu Thỏ kéo tay của Trình Chi Ngôn, nhìn thầy giáo sắp xếp đường chạy lớn tiếng : "Người xưa có câu, huynh trưởng chính là ba!"

      "A! ?" Thầy giáo sắp xếp đường chạy nghe được câu này, nhất thời ngây ngẩn cả người.

      Mà Trình Chi Ngôn đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, trong nháy mắt ngổn ngang trong gió.

      Thấy vẻ mặt thầy giáo nghi ngờ nhìn bọn họ, Trình Chi Ngôn có chút lúng túng ho tiếng, gò má trắng nõn như ngọc tia ra tia đỏ ửng nhàn nhạt, giọng cúi đầu đúng sửa lại đúng câu của Tiểu Thỏ: "Là huynh trưởng như ba..."

      "Đúng! Cao quá ngực đều là ba!" Tiểu Thỏ gật đầu, dùng sức khẳng định .

      "Nhưng mà..." Lúc giáo viên sắp xếp đường chạy còn muốn tiếp gì đó, chủ nhiện lớp Tiểu Thỏ vội vàng tới, vẫy tay với thầy giáo kia, sau đó ghé sát tai gì đó, vị thầy giáo kia lập tức lại quấn quít nữa, chỉ nhìn Tiểu Thỏ bằng ánh mắt đồng tình.

      "Tiếp tục, phía đây là đường chạy của phụ huynh thứ tư..." Vị thầy giáo kia liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ lâu, rồi tới đường chạy kế tiếp, tiếp tục sắp xếp.

      Tiểu Thỏ có chút hiểu nhìn Trình Chi Ngôn cái, vì sao thầy kia chỉ nửa rồi rời khỏi.

      Mà lông mi Trình Chi Ngôn cũng nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vị thầy kia rất lâu.

      Sắp xếp đường chạy xong, tất cả phụ huynh đều chờ xuất phát.

      Tuy Trình Chi Ngôn lên cấp trung học cơ sở, rong lớp bọn họ coi như là cao, nhưng mà đứa bé mười ba tuổi, vóc dáng cao tới đâu cũng chỉ hơn 1m60 chút, đứng ở giữa đám người trung niên phát tướng, vẫn là có chút gầy yếu.

      Tiểu Thỏ nằm úp sấp lưng Trình Chi Ngôn, nhìn xung quanh chút, ghé vào bên tai Trình Chi Ngôn giọng : " nước chanh, cố lên."

      "Ừ." Trình Chi Ngôn hơi quay đầu, cười với Tiểu Thỏ, nhàn nhạt lên tiếng.

      "Mọi người vào chỗ---- ---- chuẩn bị --- --------"

      "Đùng---- ---------"

      Sau khi tiếng súng vang lên, Tiểu Thỏ ôm chặt cổ Trình Chi Ngôn, chỉ nghe từng tiếng gió gào rít bên tai, nháy mắt hai người bọn họ xông ra ngoài.

      Nhưng mà chỉ chốc lát, đám phu huynh kia bị Trình Chi Ngôn bỏ mặc ở phía sau.

      " nước chanh, cố lên! Cố lên!" Tiểu Thỏ nằm úp sấp lưng Trình Chi Ngôn, nhìn hai người bọn họ vượt lên đầu rất xa, nhất thời cười đến mức nở hoa.

      "Em ôm chặt, đừng để rơi xuống." Trình Chi Ngôn vừa cõng Tiểu Thỏ chạy lên phía trước vừa nhắc nhở .

      Hai tay Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, đặt đầu lông xù mềm mại của mình lên bả vai .

      Mặt trời ấm áp mùa thu chiếu người Tiểu Thỏ, từng đám mây trắng nổi lơ lửng bầu trời xanh thẳm, đường chạy mà trước mắt nhanh chóng lui về phía sau, Tiểu Thỏ nhìn bờ vai gầy yếu Trình Chi Ngôn, nhưng trong lòng tràn đầy yên tâm.

      thích nhất, thích nhất là nước chanh!

      Thấy điểm cuối gần ngay trước mắt, hai tay Trình Chi Ngôn đỡ Tiểu Thỏ, bước chân nhanh hơn, chạy nhanh tới.

      "Tuyệt, học sinh đường chạy thứ ba của chúng ta giành được hạng nhất ở đội thứ hai!" Giáo viên đứng ở điểm cuối cười tít mắt lớn tiếng tuyên bố, "Mời tới giáo viên bên này lĩnh phần thưởng!"

      Sau khi tới đích, Trình Chi Ngôn đặt Tiểu Thỏ xuống mặt đấy, thở hổn hển.

      Mồ hôi dọc theo hai má thon gầy của từng giọt rơi xuống mặt đất, trận cánh hoa choáng váng ập đến.

      Chương 83: Luôn cõng em (3)

      Editor: crazy_crazy

      Beta: Linh Ngọc

      Tiểu Thỏ vòng từ sau lưng Trình Chi Ngôn ra trước mặt , vui vẻ giang hay tay nhìn : " nước chanh, chúng ta đứng nhất! ! Vui quá! !"

      "Ừ." Trình Chi Ngôn vừa lau mồ hôi trán, vừa ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ cười .

      Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn, nụ cười của sáng sủa, phảng phất như ánh mặt trời xuyên qua màn sương mù, chiếu thẳng vào tâm hồn non nớt của .

      "Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ! !" Chủ nhiệm lớp gọi lớn, đưa hồn Tiểu Thỏ gọi về, nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt trêu ghẹo : "Sao vậy, nhìn bạn trai đến xuất thần, ngay cả phần thưởng cũng cần nữa?"

      "Hì hì..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng nhìn chủ nhiệm cười, nhận bút máy từ tay , xoay người đưa Trình Chi Ngôn xem như hiến tặng vật quý.

      Chủ nhiệm lớp nhìn hai người bọn họ lớn , nhịn được lắc đầu cười.
      - - - -

      Buổi tối, mẹ Tiểu Thỏ phải làm đêm, như thường lệ Tiểu Thỏ đến nhà Trình Chi Ngôn ăn cơm.

      Ba Trình Chi Ngôn làm về bèn đưa túi kẹo Đại Bạch Thỏ mà Tiểu Thỏ thích nhất cho để nhận lỗi.

      Tiểu Thỏ cười tủm tỉm nhận túi kẹo to, như tiểu đại nhân : "Được rồi, tha thứ cho ba."

      “Ha ha..." Vẻ mặt căng thẳng của Lão Trình từ từ giãn ra.

      Lúc ăn cơm, lão Trình và Chu Nguyệt nhắc tới buổi chiều, ở nhà trẻ Tiểu Thỏ nắm lấy tay ông hét to với các bạn “Mình cũng có ba”, lúc ấy ông kiềm được chua xót.

      Chu Nguyệt nghe vậy trong lòng đau khổ thôi.

      "Tiểu Thỏ, con cho cho ba Trình nghe, bình thường các bạn học thường xuyên bắt nạt con sao, nếu bọn họ bắt nạt con, con cho ba Trình nghe, ba báo thù cho con!" Lão Trình tay bưng chén cơm, nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ.

      Trong ấn tượng của ông, Tiểu Thỏ như vậy, chắc chắn là vì bạn trong lớp cười nhạo con bé có ba, bắt nạt con bé.

      "A? ?" Tiểu Thỏ mê mang ngẩng đầu lên, nhìn lão Trình, kỳ quái : " có ai bắt nạt con..."

      "Vậy con với bạn học mình cũng có ba. Chẳng lẽ phải bình thường con hay bị bạn bắt nạt sao?" Vẻ mặt hiểu nhìn Tiểu Thỏ.

      "A, cái này…” Tiểu Thỏ nhìn hai người, cười híp mắt : "Bởi vì bọn họ rất phiền, muốn đưa ba mình làm ba cho con, con thích ba bọn họ, đẹp trai! !"

      "Ách..." Lão Trình cùng Chu Nguyệt hơi sững sờ, ngờ đến tình huống này.

      "Những nam sinh ở lớp em cũng chung tình..." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiểu Thỏ, trong giọng xen tia khác biệt mà chính cũng phát : "Thích em từ đến giờ, ít nhiều cũng hơn hai năm?"

      "A? Em cũng biết" Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt mê mang : " nước chanh, làm sao biết bọn họ từ bắt đầu thích em ? ?"

      "Lúc trước phải đám nam sinh đó la hét đòi em gả cho nhà bọn sao?" Trình Chi Ngôn bĩu môi, còn gì để .

      "Ách... Hình như nhớ ..." Tiểu Thỏ gãi đầu, chuyện này thể nào nhớ được.
      Chương 84: Luôn cõng em (4)

      Editor: Linh Ngọc

      "...." Nhất thời vẻ mặt Trình Chi Ngôn có chút lời khó hết, người này, câu còn quên vậy mà lại bỏ qua chuyện này sao.

      "Thấy chưa, người thích Tiểu Thỏ chúng ta rất nhiều." Vẻ mặt lão Trình nghiêm lại nhìn nét mặt của Trình Chi Ngôn, giọng tức tối: "Đến lúc này rồi mà con còn phân vân mình có muốn lấy Tiểu Thỏ hay , ba cho con biết, đời này có thuốc hối hận đâu, đừng chờ tới lúc Tiểu Thỏ lớn lên, bị người khác cướp lấy, lúc đó con hối hận cũng kịp nữa là!"

      "Ba. . ." Trình Chi Ngôn yếu ớt ngẩng đầu nhìn ba ruột của mình hỏi: "Ba thân là cục trưởng bộ giáo dục, vậy mà lại giáo dục cho con trai mình sớm, ba nghĩ thế nào là hợp lý sao?"

      "Hợp, sao lại hợp?" Lão Trình cầm đôi đũa gõ cái vào bát cơm, chính nghĩa : "Con có hiểu cái gì là lo lắng lâu dài , con có hiểu cái gì là trai tài sắc , con có hiểu cái gì là thanh mai trúc mã , con nhìn hai người các con , lớn lên cùng nhau từ , hiểu nhau, con còn có thể có tình cảm sâu với ai hơn Tiểu Thỏ chứ?"

      ". . ." Trình Chi Ngôn lại hết đường rồi.

      Chu Nguyệt cười híp mắt nhìn bọn họ, ở thời khắc mấu chốt ngắt lời : "Được rồi, được rồi, Tiểu Thỏ còn , bây giờ suy nghĩ đến những thứ này còn quá sớm, dù sao Tiểu Thỏ cũng giống như con mình, nếu như Trình Chi Ngôn đối tốt với con bé, tôi gả con bé cho người đẹp trai khác."


      "Con muốn, con muốn, con phải gả cho nước chanh! !" Tiểu Thỏ vừa nghe mẹ Chu muốn gả mình cho người khác, lập tức lo lắng.

      "Được rồi, mẹ giỡn thôi." Chu Nguyệt có chút buồn cười mà nhìn Tiểu Thỏ, lấy đũa gắp sườn xào chua ngọt mà thích nhất đặt vào bát : "Tiểu Thỏ chúng ta ai cũng lấy, chỉ lấy Trình Chi Ngôn thôi được ?"

      "Được! !" Giọng Tiểu Thỏ vang dội trả lời.

      Trình Chi Ngôn rầu rĩ đẩy đẩy cơm trong bát cơm mình, trong lòng đủ loại cảm giác.

      Xin hỏi mọi người, cuối cùng có suy nghĩ đến ý kiến của con ! !?"

      ————

      Ngày hôm sau là Chủ nhật, lão Trình vì bù lại tiếc nuối thể tham gia đại hội thể dục thể thao nhà trẻ Tiểu Thỏ, mang theo Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn cùng nhau vườn bách thú hoang dại Thượng Hải.

      Thời gian xuất phát là năm giờ buổi sáng.

      Tiểu Thỏ còn ngủ mê man bị lão Trình dẫn theo, trực tiếp leo lên xe buýt đến vườn bách thú hoang dại Thượng Hải.

      Trình Chi Ngôn ngáp dài theo phía sau cha mình, siêu cấp biết : " ràng là ba đồng ý muốn dẫn Tiểu Thỏ vườn bách thú, vì sao muốn gọi con theo?"

      "Ôi, tiểu tử thối này, cha con làm việc ở ngoài nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều có thời gian cùng con chơi, bây giờ dẫn con chơi chuyến, vậy mà con còn hỏi ba vì sao?" Lão Trình còn ôm Tiểu Thỏ mê man, tức giận hướng con trai của mình trợn trừng mắt.

      "Con lớn, vườn bách thú toàn là đứa trẻ?" Trình Chi Ngôn vẫn cực kỳ biết gì như cũ.

      "Vậy xem như con chăm sóc vợ con, được chưa?" Lão Trình trợn mắt nhìn , cảm thấy con trai của mình tại sao ngốc như vậy, chút cũng như mình, quả thực chính là cái đầu gỗ thông suốt.

      "Ai em ấy là vợ của con rồi.... Em ấy còn chưa trưởng thành mà!"

      "Bạn con, được chưa?"

      "..."

      Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngủ đến trời đất mù mịt, muốn tiếp tục tiếp tục phản bác, lại mở miệng được.

      Chương 85: Luôn cõng em (5)

      May mà Tiểu Thỏ có ngủ mạch đến vườn bách thú Thượng Hải, lên xe buýt khoảng hơn giờ, dụi mắt, miễn cưỡng xem như tỉnh lại.

      Tiểu Thỏ mở to đôi mắt lờ đờ, nhìn chằm chằm xe buýt lúc lâu, mới xoay người cái, ngồi dậy khỏi đùi lão Trình, giọng mang theo chút khàn khàn mới tỉnh ngủ : "Đây là chỗ nào vậy?"

      " đường vườn bách thú...." Trình Chi Ngôn ngồi bên cạnh, yếu ớt trả lời.

      Lão Trình trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn cái, sau đó quay đầu lại cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ : "Tiểu Thỏ, con dậy rồi à?"

      "Vâng." Tiểu Thỏ mê man gật đầu, nhìn ba Trình Chi Ngôn kỳ quái hỏi: " Vì sao lại vườn bách thú?"

      " phải ngày hôm qua hứa con sao?" Lão Trình dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ .

      "..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nghiêng đầu nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng nhớ tới chuyện này.

      Trình Chi Ngôn vui ngồi ở bên cạnh ba mình, thấp giọng : "Ba xem, em ấy còn nhớ , ba cứ muốn ra ngoài chơi."

      "Tiểu tử thối, câm miệng cho ba!" Lão Trình tức giận liếc mắt Trình Chi Ngôn cái.

      " nước chanh! theo em cùng vườn bách thú nha!" Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn ngồi bên cạnh, phản xạ có điều kiện cả người xông đến cạnh .

      Trình Chi Ngôn chỗ có thể trốn, đành phải ôm lấy cả người Tiểu Thỏ.

      "Ha ha... tốt quá, đây là lần đầu tiên em chơi với nước chanh." Vẻ mặt Tiểu Thỏ nhất thời hạnh phúc.
      Mấy năm nay, ba Trình Chi Ngôn làm ở gần nhà, mẹ Tiểu Thỏ lại mỗi ngày bận bịu tăng ca, mẹ Trình Chi Ngôn luôn luôn sưu tầm dân ca, trong nhà chỉ có hai đứa bé bọn họ, muốn chơi cũng chỉ có thể ở công viên lân cận tiểu khu dạo, căn bản là có xa nhà quá.

      "Ừ..." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ tỉnh ngủ vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng chút khó chịu kia cuối cùng tốt lên chút.

      Xe ở đường cao tốc chạy nhanh về phía trước, Tiểu Thỏ dán vào cửa kính bên cạnh xe, nhìn trời xanh mênh mông vô bờ bên ngoài, chạy qua cây xanh bên đường, cảm thấy tâm tình tốt.

      Cuối cùng đến chỗ vườn bách thú hoang dại Thượng Hải, lão Trình dặn dò Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ chờ ở cửa, mình chạy tới mua vé.

      Mua xong vé vào, Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, mở to hai mắt nhìn xung quanh, cảm thấy mọi thứ đều rất mới lạ.

      " nước chanh, mau nhìn kìa, bên kia có rất nhiều thiên nga!" Tiểu Thỏ tinh mắt, lập tức nhìn thấy mấy con thiên nga bay nhởn nhơ mặt hồ cách đó xa.

      Trình Chi Ngôn nhìn theo hướng ngón tay chỉ, còn chưa phản ứng kịp Tiểu Thỏ chạy tới chỗ thiên nga.

      "Tiểu Thỏ chậm chút, cẩn thận đừng để ngã...." Lão Trình ở tuốt phía sau nhìn gọi.

      Tiểu Thỏ vẫn chạy đến bên hồ, ngồi xổm xuống, nhìn thiên nga trong hồ hồi, cười tít mắt ngẩng đầu nhòin Trình Chi Ngôn : " nước chanh, xem, chúng nó có phải vịt con xấu xí biến thành hay ? Mấy ngày nay vịt xinh đẹp, có phải chỉ cần cố gắng về sau em cũng trở nên xinh đẹp giống như thiên nga hay ?"

      Hai tay Trình Chi Ngôn ôm ở trước ngực, đứng sau lưng Tiểu Thỏ, nhìn cái thuận miệng : "Em cho là vịt con xấu xí có thể biến thành thiên nga là vì nó cố gắng sao, đó là bởi vì ba mẹ nó vốn là thiên nga..."

      "A?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn .

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 86: Tiểu Thỏ tức giận

      Editor: Linh Ngọc

      "A, tóm lại là vịt con xấu xí vốn là con thiên nga ." Vẻ mặt Trình Chi Ngôn đổi nhìn thiên nga trong hồ này, thuận miệng .

      "Nhưng... nó tên là vịt con xấu xí mà..." Tiểu Thỏ có chút hiểu nhìn Trình Chi Ngôn.

      "Em tên là Bạch Tiểu Thỏ, lẽ nào em là con thỏ?"

      " phải..."

      "Cho nên, vịt con xấu xí cũng phải là vịt, nó chỉ xâm nhập vào bên trong đàn vịt mà thôi." Trình Chi Ngôn tới bên cạnh Tiểu Thỏ, hàm ý sâu xa nhìn Tiểu Thỏ: "Xem sách có ích nhiều hơn , đừng xem truyện cổ tích, phải biết rằng bên trong truyện cổ tích đều là gạt người."

      "..." Tiểu Thỏ chớp mắt, nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt thành , lên tiếng phản bác: "Ai , giáo viên của em , truyện cổ tích có thể cho chúng ta biết rất nhiều đạo lý làm người."

      "Ví dụ như? ?"

      "Ví dụ như bé lọ lem cũng là bởi vì thiện lương, mới có thể trở thành Vương phi, tìm được hạnh phúc của mình!"

      " bé lọ lem vốn là con của bá tước, môn đăng hộ đối với vương tử, hơn nữa, vương tử kiêu vũ cùng nàng trước, cũng biết nhân cách, phẩm tính của nàng, hoàn toàn cũng bởi vì nàng đẹp, trang phụ đẹp nhất, mới thích nàng."

      " phải là... Là bởi vì nàng thiện lương!"

      "Hơn nữa vương tử kia cũng phải người tốt lành gì, giây trước còn bé lọ lem đến chết sống lại, phải nàng cưới, kết quả mới qua đêm hoàn toàn nhớ ra được hình dáng của nàng như thế nào, còn muốn dựa vào giày để tìm người, người như thế, em chắc chắn lọ lem lấy hạnh phúc sao? ?" Trình Chi Ngôn đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, chậm rãi với Tiểu Thỏ.

      "..."

      Phát mình cách nào phản bác, chỉ buồn bực :: "Vậy còn công chúa bạch tuyết! Nàng xinh đẹp lại lương thiện, cuối cùng cũng phải tìm được tình của hoàng tử sao, cuộc sống quá hạnh phúc? ?"

      "Hoàng tử kia càng đáng tin cậy! Công chúa bạch tuyết ăn trái táo độc chết rồi, nằm trong quan tài, chàng ta nhìn thoáng qua nàng ta, còn hôn người chết cái, em có biết cái này là thế nào , đây chính là xác chết đó!"

      "Vậy còn người đẹp ngủ trong rừng!"

      "Người đẹp ngủ trong rừng cũng hơn trăm tuổi, hoàng tử mới khoảng hai mươi tuổi, ta nhìn đẹp tới hôn người ta, ta biết người đẹp ngủ đó có khi còn lớn tuổi hơn cả bà nội ta nữa kìa."

      " ..." Tiểu Thỏ chớp mắt, nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn mỉm cười, nhưng lời ra lại có thể làm người ta tức chết, trong nháy mắt nước mắt liền tràn ra khỏi khóe mi.

      "Ô ô ô, ức hiếp em, em lại !" Tiểu Thỏ mở miệng, trực tiếp khóc lên.

      " đây là phân tích khách quan cho em, em khóc cái gì..." Trình Chi Ngôn vừa thấy Tiểu Thỏ khóc, trong nháy mắt liền mất hết ý thức, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng khóc của Tiểu Thỏ, đưa tay vỗ đầu : khóc, đừng khóc..."

      Ba Trình Chi Ngôn vốn ngồi ghế cách đó xa nhìn hai người trò chuyện, lúc này thấy Tiểu Thỏ, vội vàng chạy tới, kéo Tiểu Thỏ vào lòng mình, vỗ đầu Trình Chi Ngôn mắng: "Tiểu tử thối, sao lại làm Tiểu Thỏ khóc!"

      "Ô ô ô, ba..." Tiểu Thỏ quay đầu nhìn lão Trình, cố gắng hít mũi cái, khóc : " nước chanh, truyên cổ tích đều là gạt người hết..."

      Chương 87: Tiểu Thỏ tức giận ( 2)

      Editor: crazy - crazy

      Beta: Linh Ngọc

      "Ách..." Lão Trình nghe vế sau của Tiểu Thỏ, hơi ngẩn ra, vốn muốn mở miệng phụ họa rằng: "Truyện cổ tích vốn chính là gạt người ", nhưng thấy Tiểu Thỏ khóc đến hồng hai mắt, vội vàng chuyển lời : "Cái này... Khụ khụ, truyện cổ tích cũng hoàn toàn là gạt người , thích xem truyện cổ tích là rất bình thường, đừng để ý đến nước chanh."

      Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua cha mình, có gì để nên đứng dậy, bỉu môi: "Ba, phải trước đây ba cũng vậy với con sao, ba còn với con rằng ông già Nô-en căn bản , những thứ gọi là ông già Nô-en kia cũng đều là..."

      "Tiểu tử, con câm miệng lại cho ba!" Lão Trình thừa dịp Trình Chi Ngôn chưa hết câu, nhìn vội vàng hét lên.

      "Cái gì? Ông già Nô-en cũng là gạt người ?" Tiểu Thỏ ngẩng lên khỏi lòng lão Trình, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ba Trình Chi Ngôn, miệng nhếch lên muốn khóc tiếp.

      " phải, phải đâu, ông già Nô-en là có , nước chanh của con vừa rồi đùa thôi.!" Lão Trình luống cuống tay chân, vội vàng an ủi Tiểu Thỏ, trong tâm ân hận vì trước kia mình những lời đo: "Con có muốn ăn kem ? Ba mua cho con?"

      Lão Trình thấy nước mắt Tiểu thỏ sắp rơi xuống liền tung ra đòn sát thủ.

      "Ăn!" Tiểu Thỏ mắt đỏ hồng, dùng sức gật đầu.

      "Được! Ba mua! Chúng ta mua cho nước chanh ăn, được ? ?"

      "Được!" Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu.

      Trình Chi Ngôn biết gì hơn, đứng bên quan sát hai người họ.

      Lão Trình tiếp tục an ủi Tiểu Thỏ vài câu, rồi mới đứng dậy, lúc chuẩn bị đến quán kem đột nhiên dừng bước, xoay đầu lại, vẻ mặt cảnh cáo nhìn Trình Chi Ngôn : " được phép ở trước mặt Tiểu Thỏ về mấy thứ kia, có nghe ."

      "..."

      Lão Trình trừng mắt, liếc cái rồi tiếp .

      Tiểu Thỏ thút tha thút thít đứng ở bên hồ, có tâm trạng ngắm thiên nga, nên đứng im như vậy.

      Trình Chi Ngôn nhìn , trong lòng cũng buồn bực đủ loại.

      Mấy thứ truyện cổ tích kia vốn là dùng để lừa trẻ con, những chuyện cổ tích đều trái với logic, mấy người được gọi là vương tử, ai cũng thấy nột xinh đẹp liền đến kết hôn, bọn họ từng hỏi qua ý kiến của kia chưa, bọn họ hiểu tính tình của con nhà người ta sao, loại nhất kiến chung tình như vậy, tuyệt đối đáng tin .

      Hai người kia cứ như vậy đứng ở bên hồ, ai mở miệng.

      Sau cùng, Trình Chi Ngôn thở ra hơi, duỗi tay ra đẩy đẩy cánh tay Tiểu Thỏ, nhàng gọi: "Tiểu Thỏ?"

      "Hừ!" Tiểu Thỏ xoay người sang chỗ khác, thèm để ý tới .

      "Tức giận sao? Trình Chi Ngôn lại đẩy tay .

      "Hừ!" Tiểu Thỏ tiếp tục xoay người, để ý tới .

      "..." Trình Chi Ngôn tiếp tục chọc, "Em xoay hai cái, chính là muốn xoay vòng về đây đúng .”


      "Em muốn chuyện với ”Tiểu Thỏ nganangr đầu lên, hai mắt đỏ rực nhìn , chu cái miệng đỏ hồng mất hứng

      "A... Được rồi..." Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, gật đầu, tỏ ra mình hiểu, chọc Tiểu Thỏ nữa.

      "Ô ô..." Tiểu Thỏ thấy Trình Chi Ngôn làm , chuyện với mình nữa, nhịn được muốn khóc.

      Chương 88 Tiểu Thỏ tức giận (3)

      "Đây đây, Tiểu Thỏ, kem của con.” May Lão Trình kịp thời đến, đưa kem vừa mới mua nhét vào tay Tiểu Thỏ, ngăn khỏi khóc..

      Tiểu Thỏ nhìn kem trong tay, tâm tình buồn bực tốt hơn nhiều.

      Vườn bách thu vào mùa thu, sắc thái sặc sỡ, lá cây vàng óng, ngững chiếc là từ cây rơi xuống, phảng phất như những con bướm bay lượn giữa trung.

      Lá cây rơi rớt mặt đât, tạo thành tấm thảm vàng kim.

      Hai bên con đường , những đám hoa cúc nở rộ. đỏ như lửa, trắng như tuyết, vàng tực như dát vàng, từng làn gió nhàng thổi, dưa hương thơm lan tỏa khắp nơi.

      Người người đến vườn thú tham quan, trẻ con dắt tay người lớn chạy vòng quanh, người già ngồi ghế đá tán gẫu và ngắm cảnh thu xinh đẹp

      Lão Trình dắt tay Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn theo sau lưng, chậm rãi đến vườn thú, hai tiểu hỏa gia này, mắc dù là cùng nhau nhưng Tiểu Thỏ đầu quay sang bên trái, Trình Chi Ngôn quay đầu sang phải, nhìn lên đến giống như hoàn toàn có bất kỳ trao đổi bộ dáng, thao tình hình này…Hai người bọn họ phải là chiến tranh lạnh chứ? chỉ mới mua kem về lúc, thế nào lại ai quan tâm đến ai rồi?

      "Tiểu Thỏ ..." Lão Trình im lặng lúc, cuối cùng nhịn được mở miệng hỏi Tiểu Thỏ: “Hôm nay sao con lại dắt nước chanh như trước vậy?

      Tiểu Thỏ quay đầu, vừa liếm kem vừa quay sang lão Trình : “Bởi vì con tức giận, để ý đến !”

      "Vì sao lại tức giận?”

      "Vì con lại nước chanh.”

      "Ách..." Lão Trình ngơ ngác, cười xấu hổ : “ lại dùng bạo lực giải quyết, tức giận làm gì.”

      "Dùng bạo lực giải quyết là cái gì?”

      "Đến đánh nó!”

      " được, đánh người là sai, là đúng!" Tiểu Thỏ giọng thanh thúy với lão Trình, sau đó quay đậu lại, tiếp tục về phía trước.

      Nghe hai người chuyện nãy giờ, Trình Chi Ngôn quay đầu, ánh mắt sâu kín nhìn lão Trình hỏi: “Ba, người là người sinh ra con sao?”

      “Có người ba nào lại xúi dục người khác đánh con mình.”

      “Con là do ba sinh ra, sao? Tìm được con dâu, ta sinh con trai được lợi ích gì? Con có hể tự sinh cho ba cháu nội để ba ôm được sao?” Lão Trình trừng mắt nhìn cái, trực tiếp ném cho câu rồi cười tủm tỉm chạy lại dỗ Tiểu Thỏ.

      ...

      Con mới từng này tuổi, chưa đến tuổi trưởng thành nghĩ đến chuyện ôm cháu.

      Hồng nhan họa thủy! Đây chính là hồng nhan họa thủy! !

      Trình Chi Ngôn căm giận nhìn ba mình.

      Từ ngày trở về từ vườn bách thú, Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn chưa hề chuyện với nhau.

      Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua cùng Tiểu Thỏ đứng gần chỗ ba mình, cũng lười quản bọn họ .

      Hừ, để ý tới mình thôi, vừa lúc được yên tĩnh! !

      Trình Chi Ngôn xoay người, lên lầu.

      Cứ như vậy vài ngày trôi qua, Chu Linh bộn rộn nhiều việc, có thời gian rảnh quản Tiểu Thỏ nhưng cũng phát thấy có điều bất thường.

      “Tiểu Thỏ, con với nước chanh làm sao thế?” Mẹ Tiểu Thỏ ôm gối, chuẩn bị về phòng của mình ngủ, tò mò hỏi.

      "Làm sao là làm sao?”

      “Sao mấy hôm nay con tìm nước chanh đòi ngủ chung?”

      Chương 89: Tiểu Thỏ tức giận (4)

      Editor: Linh Ngọc

      "Người nào quy định mỗi ngày con phải ngủ cùng ấy chứ? Chúng con phải là hàng hóa trói buộc nhau!" Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình câu như vậy, rồi xoay người vào nhà.

      " A... Cái này khoa học a..." Mẹ Tiểu Thỏ nhìn bóng lưng Tiểu Thỏ, buồn bực gãi đầu cái.

      ----

      Khí trời chuyển tốt, gió thổi vào mặt.

      Trình Chi Ngôn học tiết thể dục.

      Bởi vì lát nữa còn phải chạy trăm mét, nên lúc này tất cả bạn học đều tụ tập đứng ở sân trường, vận động để nóng người.

      Vẻ mặt của Hạ Phong nhún nhuận, đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, thấp giọng hỏi: "Trình Chi Ngôn, cậu làm sao vậy, mình thấy mấy hôm nay cậu có chút buồn bã được vui vẻ."

      " có gì. . ." Trình Chi Ngôn liếc nhìn Hạ Phong, từ lúc mình học năm nào cũng ngồi cùng bàn với người này, lúc này lên trung học, hiểu vì sao, vẫn ngồi cùng bàn với người này.

      " có gì sao?" Hạ Phong đưa tay vỗ vai Trình Chi Ngôn, tặc lưỡi cười : "Chúng ta dù gì, cũng là ngồi cùng bạn suốt bảy năm, cậu có tâm gì, mình còn có thể nhìn ra sao? cho đây nghe , chừng mình còn có thể giúp cậu nghĩ kế sách."

      " có gì." Trình Chi Ngôn quay đầu , tiếp tục vận động cổ tay.


      "Ai nha, cần xấu hổ, mình cho cậu biết, người bị quấy nhiễu đơn giản chính là ba cái vấn đề, thứ nhất là học tập, thứ hai là thân thể, thứ ba là tình cảm. Mình thấy cậu học tập nhiều lần đều là hạng nhất cho nên phương diện thứ nhất hẳn là vấn đề gì, phương diện thân thể sao, cậu cũng sôi động nhất định cũng có vấn đề gì, vậy chính là phương diện tình cảm rồi." Gương mặt thanh tú của Hạ Phong tiến đến trước mặt Trình Chi Ngôn, cười tít mắt : "Thế nào, tớ sai chứ?"

      "...." Thân hình Trình Chi Ngôn cứng đờ, quay đầu nhìn cậu ta cái, lời nào.


      "Ha ha, đây là thể lời nào nên chỉ có thể lặng im." Hạ Phong tinh thần tỉnh táo, cánh tay khoát lên vai Trình Chi Ngôn tò mò hỏi: "Thế nào, tình cảm của bạn với cậu xảy ra vấn đề gì?"

      " ... ... có vấn đề." Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Trình Chi Ngôn trả lời cậu ta câu, cũng tiếp.

      "Ai nha, Với mình có gì xấu hổ, hai ta người nào với người nào, nhanh lên, mình giúp cậu giải quyết." Hạ Phong vòng cái lại chuyển tới trước mặt Trình Chi Ngôn.

      "...."

      Giáo viên cầm danh sách thể dục, giờ phút này đứng ở đường chạy sân thể dục, thổi cái còi lớn tiếng hướng bọn họ : "Đến đây, các học sinh tập hợp, chúng ta dựa theo số báo danh tới đo thành tích chạy trăm mét, đo con trai trước rồi tới con !"

      Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn giáo viên thể dục cái, rồi lại nhìn Hạ Phong nhàn nhạt sang chuyện khác: " thôi, bắt đầu kiểm tra rồi."

      "Nhưng mà cậu còn chưa với mình...." Hạ Phong thấy Trình Chi Ngôn qua chỗ giáo viên thể dục, lập tức cam lòng theo sát.

      Sau khi đo trăm mét kết thúc, Hạ Phong thở hồng hộc theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn vừa vừa : "Trình.... Trình Chi Ngôn cậu đợi mình với, cậu.... Tình cảm của cậu với bạn của cậu xảy ra vấn đề gì sao?"

      " có." Trình Chi Ngôn ngắn gọn trả lời.

      "Được!" Thân thể Hạ Phong dừng lại, đỡ đầu gối thở hổn hển : "Thứ bảy này sinh nhật mình!"

      Chương 90 Tiểu Thỏ tức giận (5)

      Editor: alin
      Beta: Linh Ngọc

      Được ! Hạ Phong đứng vững thân thể đỡ lấy đầu gối thở dốc : "Thứ sáu tuần này là sinh nhật của tôi, quan hệ trong lớp của chúng ta khá tốt, nên mình mọi người đến nhà của tôi ăn bữa, nhớ dẫn theo bạn . ''

      "..." Môi Trình Chi Ngôn khẽ động, muốn chút gì đó , nhưng cuối cùng lại ra

      Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Trình Chi Ngôn do dự chút, hay là đến nhà của Tiểu Thỏ

      Mẹ Tiểu Thỏ mở cửa, vừa nhìn thấy Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa, lập tức vẻ mặt ý tứ sâu xa nhìn Trình Chi Ngôn : "Ngôn Ngôn tìm đến Tiểu Thỏ a? ? Con bé trong phòng đấy."

      "Cháu.." Trình Chi Ngôn còn có mở miệng,mẹ Tiểu Thỏ xoay người lại tiến đến phòng bếp rửa chén .

      Trình Chi Ngôn chần chờ chút, vẫn là tới phòng của Tiểu Thỏ

      đến cửa phòng của Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn dừng bước, biết vì cái gì mà trong lòng có chút bối rối

      Sau khi nhìn thấy Tiểu Thỏ, biết nên câu gì đầu tiên? ?

      là " muộn thế này mà em chưa ngủ à?" hay là "Em làm gì thế?

      Trình Chi Ngôn đứng hồi lâu, lúc này mới lắc đầu, duỗi tay gõ cửa phòng của phòng Tiểu Thỏ, mặc kệ gõ cửa trước rồi hãy ...

      "Cốc cốc cốc..." Cửa phòng bị gõ vang ba tiếng, nhưng mà trong phòng lại chút động tĩnh cũng có.

      "Tiểu Thỏ... Tiểu Thỏ? ?" Trình Chi Ngôn có chút ít nghi ngờ mở miệng kêu Tiểu Thỏ hai tiếng, vẫn có đáp lại.

      do dự chút, duỗi tay đẩy cửa phòng ra.

      Trong phòng im ắng , ngay cả bóng người cũng có, ngay giường màu hồng nhạt của Tiểu Thỏ, nằm cùng là con búp bê thỏ thích nhất, chăn mền nhìn có chút ít hỗn lộn, dép cũng ngã nghiêng đất .

      Trình Chi Ngôn nghiêng đầu nhìn chút về bốn phía, ấy đâu rồi?

      có tìm được Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn ở trong phòng trong chốc lát, xoay người ra ngoài , chỉ là khi quay người lại, bị thứ gì đụng phải.

      "Ầm" tiếng, Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy bụng trận đau đớn, cả người tự chủ được lui về phía sau hai bước.

      Đợi đến khi thân thể đứng vững, nhìn trước mặt mìn này mới phát vừa rồi đụng chính mình , chính là Tiểu Thỏ

      mới vừa nhìn Tiểu Thỏ cái, nhịn được đỏ mặt.

      Trước mắt Tiểu Thỏ thế nhưng đầu tóc ướt , trơn bóng cái gì đều có mặc, kia đôi trắng nõn chân đạp sàn, cùng tối tăm sắc sàn nhà hình thành ràng đối lập.

      " nước chanh? ?" Tiểu Thỏ che đầu mình có chút ít kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn, "Sao lại đứng trong phòng em? ?"

      "..." Trình Chi Ngôn chỉ cảm giác quẫn con mắt cũng của mình biết nên chỗ nà mới tốt , quay đầu , gương mặt mang nhất tia đỏ ửng, thấp giọng : " đến tìm em."

      "A! Vừa rồi em tắm , nghe thấy tiếng gọi em a." Tiểu Thỏ nháy mắt mấy cái, chỉ cảm thấy như thế thân thể trần truồng đứng ở bên ngoài là quá lạnh , nhịn được với Trình Chi Ngôn: " nước chanh có thể tránh đường cho em , em vào phòng lấy quần áo chút, vừa rồi em quên cầm quần áo ngủ."

      " lấy cho em, em vào phòng tắm đứng ." Trình Chi Ngôn đỏ mặt xoay người lại bước vào phòng Tiểu Thỏ.

      "A, Được! nhanh lên a! !" Tiểu Thỏ tiếng chạy vào phòng tắm, "Đúng rồi, còn có khăn tắm! Em cũng cầm theo khăn tắm!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :