1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngốc manh tiểu thanh mai: Yêu nghiệt trúc mã quá phúc hắc - Mèo Quên Thở

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Muốn cùng đến trường (1)

      Editor: trang kto

      Beta: Linh Ngọc

      "Con nghe , nếu hai người kết hôn, phải ngủ cùng nhau cả đời ." Trình Chi Ngôn thẳng thắn với Chu Nguyệt: "Tối hôm qua con bị em đè ép suốt cả đêm... Còn bị em ấy sờ loạn đủ cái, sờ soạng cả đêm, quả thực mệt mỏi."

      "A..." Chu Nguyệt ý tứ sâu xa nhìn con trai mình, lắc đầu, chậc lưỡi : "Chậc chậc, hiểu phong tình a, hiểu phong tình..."

      "Cái gì hiểu phong tình? ?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, đôi lông mày sít sao nhăn lại : "Mẹ, bây giờ mẹ chuyện càng ngày con càng nghe hiểu?"

      " có việc gì, về sau chờ con lớn lên hiểu." Chu Nguyệt bí cười, sau đó sờ đầu Tiểu Thỏ: "Thỏ Thỏ bây giờ còn , đợi sau này nó lớn lên, ngủ cùng con rất nhiều, cho con biết, lúc tư thế ngủ của con cũng tốt hơn Tiểu Thỏ đâu."

      "Nhưng mà con..." Trình Chi Ngôn há mồm,l úc chuẩn bị gì đó, lại bị mẹ mình ngắt ngang: "Nhanh ăn cơm, mẹ còn phải làm, còn nữa con có muốn Tiểu Thỏ làm bạn của con hay , chuyện này con suy nghĩ kỹ, sau này ngàn vạn lần đừng hối hận."

      "..."

      Trình Chi Ngôn tiếp tục cầm đũa chọt trứng gà trước mặt mình.

      Hối hận?

      Hối hận cái gì? ?

      Hối hận mình thể bị Tiểu Thỏ đè nặng bụng áp chế cả đời? ?

      Nếu cho làm bạn mình, bị áp chế cả đời, lúc đó mới hối hận biết được nữa! ? ?

      Nghĩ tới đây, Trình Chi Ngôn sờ bụng mình hình như nó vẫn còn có chút đau đớn, thâm trầm nhìn Chu Nguyệt : "Mẹ, chẳng lẽ mẹ biết bây giờ con tìm bạn là xe sớm sao, thầy , trường học cấm sớm ."

      "A, sao, ở nhà con có thể sớm." Chu Nguyệt vừa vừa mang thức ăn của mình bỏ vào trong chậu, sau đó đến tủ giày bên cạnh phòng khách, vội vàng thay giày, tay cầm chìa khóa tay cầm giỏ nhìn Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ : "Mẹ làm trước đây, hai đứa các con ở nhà ngoan chút."

      "..."

      Trình Chi Ngôn còn gì để nhìn mẹ mình xoay người rời , lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ ngồi đối diện mình, thở dài hơi, bắt đầu ăn trứng gà rán bị chọt đến nhìn ra hình dáng gì.

      Nghỉ hè qua rất nhanh.

      Trước tuần Trình Chi Ngôn khai giảng,mẹ Tiểu Thỏ cùng ba Tiểu Thỏ ở trong điện thoại thương lượng chút, quyết định đưa Tiểu Thỏ đưa nhà trẻ.

      Tiểu Thỏ vừa nghe mình cũng có thể học , cả người đều vui vẻ.

      "Mẹ mẹ, con có thể học, có phải có thể học viết chữ hay ? ?"

      "Ách... Hình như nhà trẻ dạy các bạn viết chữ..."Mẹ Tiểu Thỏ có chút nghi ngờ nhìn vẻ mặt con mình tràn đầy vui vẻ, chần chờ chút nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Sao vừa nghe phải nhà trẻ con lại vui vẻ như vậy,mấy đứa bé nhà người ta hình như thích học chút nào..."

      "Con đương nhiên rất vui rồi!" Khuôn mặt nhắn trắng mịn của Tiểu Thỏ cười như đóa hoa, tiếng thanh thúy: "Con có thể cùng nước chanh học."

      Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trán mình, còn gì để nhìn con mình, chuẩn bị lời, cẩn thận : "Cái đó Tiểu Thỏ ... Con nhà trẻ cùng với nước chanh được đâu."

      Chương 17: Muốn cùng học (2)

      Editor: Linh Ngọc

      "A?? Vì sao?" Cả người Tiểu Thỏ ngẩn ra tại chỗ.

      " nước chanh của con lớn hơn con, thằng bé nhà trẻ rồi, bây giờ thằng bé nhập học cấp tiểu học." Mẹ Tiểu Thỏ sờ đầu lông xù của Tiểu Thỏ, cực kỳ thương tiết với .

      "Cấp tiểu học là gì?"

      "Chính là..." Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ chút, sau đó kiên nhẫn giải thích cho co: "Chờ con hoàn thành cấp mẫu giáo, sau đó lên cấp tiểu học, tức là học hết lớp chồi, rồi hết lớp lá, khoảng .... hai. Năm thứ ba con có thể lên cấp tiểu học rồi.

      "A?" Cái miệng hồng nhắn của Tiểu Thỏ há ra khép lại được.

      "... Vậy con cần bao lâu? ?"

      " nhiều, cũng chỉ 7 năm thôi." Mẹ Tiểu Thỏ cười tủm tỉm .

      "Con phải đợi 7 năm mới được học tiểu học cùng nước chanh?"

      ", bảo bối, chờ con lên tiểu học, nước chanh của con lên lớp 11 rồi."

      "Lớp 11 là cái gì thế?"

      "Lớp 11 chính là sau khi nước chanh học thêm 5 năm, cấp tiểu học gồm 6 năm, được lên cấp trung học cơ sở,... Sau khi học ba năm nữa, là lên trung học phổ thông, đó là lớp 11." Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trán, kể từng chút cho Tiểu Thỏ nghe.

      "A? ?" Tiểu Thỏ hoàn toàn thể hiểu được khái niệm tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, chỉ mơ hồ nghĩ, mình muốn học cùng nước chanh lại trắc trở vậy sao... Nghĩ như vậy, nước mắt của bắt đầu chảy xuống, "Oa...oa... được con muốn học cùng nước chanh..."

      "Cái này... Khụ, cái này, có lớp học để cho con nít thích ứng trước, mỗi ngày nước chanh có thể đưa con , rồi lại đón con về." Mẹ Tiểu Thỏ nhìn thấy con mình lại bắt đầu khóc, lo co vài cái rồi vui vẻ : "Như vậy mỗi ngày con đều gặp nước chanh rồi."

      "Vậy ấy có theo con học ?" Tiểu Thỏ mở to đôi mắt ngấn đầy nước, đáng thương mà hỏi mẹ mình.

      "Ách. . . được. . ."

      "Ô ô. . . Oa. . ."

      Tiểu Thỏ bắt đầu khóc lớn tiếng.

      Ngày đầu tiên ở ban thích ứng của nhà trẻ, cách ngày khai giảng của Trình Chi Ngôn là năm ngày.

      Sáng sớm, mẹ Tiểu Thỏ và Trình Chi ngôn vô cùng tình nguyện cùng nhau tới cửa nhà trẻ, lúc giáo nhà trẻ ôm Tiểu Thỏ vào lòng, mạnh mẽ lôi cổ của Trình Chi Ngôn, gào khóc, thanh vang dội khắp nhà trẻ.

      Mẹ Tiểu Thỏ khuyên can mãi Tiểu Thỏ mãi, sau khi đưa vào được trong đó lôi Trình Chi Ngôn chạy nhanh.

      "Bác , chúng ta nhất định phải chạy trốn nhanh như vậy sao? ?" Trình Chi Ngôn có chút bận tâm quay đầu nhìn thoáng qua cửa lớn của nhà trẻ, hỏi mẹ Tiểu Thỏ.

      "Nhất định, cách khác Tiểu Thỏ ôm con khóc nguyên buổi trưa đó. Mẹ Tiểu Thỏ tới trước xe đạp của mình, vừa mở khóa xe, vừa nhìn Trình Chi Ngôn : "Con cần lo lắng, thời gian đầu con nít nhà trẻ đều như vậy, tối đa là khóc hai tháng sao, nhưng mà mấy ngày nay làm phiền con buổi chiều phải đón Tiểu Thỏ."

      "Được rồi. . ." Trình Chi Ngôn chần chờ gật đầu.

      " thôi, bác phải làm rồi, con mau về nhà ." Mẹ Tiểu Thỏ phất tay cái, sau đó đạp xe mất.

      Chương 18: Muốn cùng học (3)

      Editor: Linh Ngọc

      Lúc nhà trẻ sắp tan học, Trình Chi Ngôn đúng giờ đứng trước cửa chờ, vốn là đứa bé, đứng cùng với những ông bà nội đến đón cháu hình như có chút gây chú ý, hơn nữa lại thanh tú đẹp trai. Vì vậy có ông bác nhịn được mà trêu : "Cậu bạn trẻ, cháu tới đâu cũng là để đón người sao?"

      "Vâng." Trình Chi Ngôn gật đầu.

      "Cháu tới đón em hay là em trai?"

      "Em ."

      "Chậc chậc, đứa bé này, là có ích, người lớn nhà cháu đâu? ?"

      " làm."

      "Ôi nhà này là có phúc, con cháu tài giỏi, lớn như thế mà hiểu chuyện."

      ". . ." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn thoáng qua đám ông bà nội xung quanh mình, từ từ dịch chuyển vị trí, đến gần cửa chính, cúi đầu .

      Buổi chiều mùa hè, mặt trời tỏa ra năng lượng rất lớn, mặt đất trở nên nóng bức, cuối cùng bảo vệ ở phòng thường trực cũng mở cửa, nhìn mọi người đứng ngoài : "Tan học rồi, vào đón thôi."

      Trình Chi Ngôn ỷ bản thân linh hoạt, là người đầu tiên vào.

      Trong lớp lá, lớp chồi của nhà trẻ, phòng học đều vắng hoe, đến trước ban thích ứng, chỉ có ban nho và lớp mẫu giáo .

      Trình Chi Ngôn vào cửa của lớp, mới vừa đẩy cửa ra, thân bé liền chạy tới mình.

      " nước chanh!!" Tiểu Thỏ vừa chạy vừa khóc, chạy mạnh vào lòng Trình Chi Ngôn.

      Cảnh tượng này, biết vì sao, lại khiến lòng Trình Chi Ngôn có chút chua xót nhưng cũng buồn cười.

      ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy thân mềm mại của Tiểu Thỏ, cảm giác được cái đầu lông xù của cọ tới cọ lui vai mình, giọng dịu dàng hỏi : "Ngoan, sao em lại khóc?"

      "Ô ô ô. . . nước chanh, em còn tưởng rằng tới đón em..." Hai tay Tiểu Thỏ ôm chặc cổ của Trình Chi Ngôn, nước mắt rơi lả tả vào bên trong cổ áo .

      Những giọt nước lạnh như băng rơi vào người Trình Chi Ngôn, trong nháy mắt hóa thành lời , tử tử rót vào lòng của .

      "Làm sao như vậy được. . ." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười mà nhìn , đưa tay xoa mái tóc của thấp giọng : " phải mỗi ngày đều đưa em đến trường rồi đón em về sao?"

      "Ô ô ô. . . Em muốn ở nhà trẻ, nhà trẻ dễ chơi, nhà trẻ nước chanh..." Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn đứng dậy, nhanh nhẹn níu lấy cánh tay của , đáng thương mà .


      "Đứa trẻ bằng em đều phải đến nhà trẻ." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn .

      Dỗ con nít, quả thực hiểu lắm, huống chi đây cũng là lần đầu tiên thấy Tiểu Thỏ khóc đến như vậy.

      " muốn! muốn! Em muốn ở nhà trẻ!" Tiểu Thỏ lôi tay áo của Trình Chi Ngôn, khóc lóc .

      "Ở nhà trẻ em có thể quen nhiều bạn khác, có thể kết bạn với họ." Trình Chi Ngôn suy nghĩ chút, cuối cùng cũng nghĩ ra cái mà nhà trẻ có ích.

      " muốn! Những bạn khác đến đây cũng chỉ biết khóc! ! Bọn học khóc từ sáng cho đến chiều! ! Ô ô. . ."

      ". . ."

      Trình Chi Ngôn nhìn nước mắt rơi lả tả của Tiểu Thỏ, trong lòng rất muốn hỏi, phải em cũng chỉ biết khóc thôi sao, ngày hôm nay chắc là cũng khóc từ sáng cho đến chiều rồi??

      Chương 19: Muốn cùng học (4)

      Editor: Linh Ngọc

      Nhưng thấy Tiểu Thỏ khóc đáng thương, nên đành phải đưa tay vỗ sau lưng , thấp giọng : "Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta về nhà ? ?"

      "Về nhà đến nhà trẻ nữa phải ? ?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hồng mở to nhìn .

      "Ừ..." Trình Chi Ngôn suy nghĩ chút, uyển chuyển : "Hôm nay cần học nữa."

      "Được." Tiểu Thỏ hoàn toàn có chú ý tới Trình Chi Ngôn bỏ thêm ba chữ "Hôm nay" vào phía trước, chỉ cho là đồng ý sau này mình đến nhà trẻ nữa. Vì vậy, vô cùng vui vẻ chạy tới ngăn tủ trước mặt, cầm túi sách của mình.

      "Tiểu Thỏ, người nhà của con đến đón con sao?" Giáo viên chuyện với phụ huynh khác, thấy Tiểu Thỏ chạy tới lấy túi sách, vội vã đưa tay ngăn lại, ngồi xổm xuống hỏi .

      "Đến rồi ạ!" Tiểu Thỏ xoay người chỉ Trình Chi Ngôn đứng cách đó xa, vui vẻ với giáo viên: "Ở chỗ đó."

      Giáo viên nhìn thoáng qua theo hướng ngón tay Tiểu Thỏ, lối vào phòng học, có thiếu niên thanh tú mặc áo T-shirt màu đen, thân hình thiếu niên tuy rằng chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng khí thế thẳng tắp, khí chất khác thường, chỉ có điều,..... Bộ dáng thiếu niên kia thoạt nhìn cũng chỉ mười mấy tuổi, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn lộ ra chút trẻ con.

      Lớp mẫu giáo bé hôm nay là ngày đầu tiên thích ứng, bây giờ phần lớn đứa đều là con , rất nhiều cha mẹ luôn lo lắng về ngày đầu tiên học của con mình, bởi vậy rất nhiều gia đình hầu như cả nhà cùng tới đón con mình tan học, trong phòng học cũng nhanh chóng bị các phụ huynh đứng đầy.

      Nhưng mà.... Chẳng lẽ trong nhà Bạch Tiểu Thỏ lại để đứa bé trai tới đón sao?

      Trong giọng giáo viên mang theo chút nghi ngờ hỏi Tiểu Thỏ: "Người kia là con sao, cha mẹ con tới đón con sao?"

      " phải, phải trai con." Tiểu Thỏ lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn giáo viên : " nước chanh là bạn trai của con."

      "....."

      Sau khi giáo viên nghe xong câu này, nháy mắt hóa đá.

      "Bạn.... Bạn trai?"

      "Vâng!" Tiểu Thỏ gật đầu mạnh, khuôn mặt nhắn non nớt tràn đầy tự hào với giáo viên: " Con là bạn của ấy."

      "Tiểu Thỏ, con biết cái gì là bạn ?" Giáo viên phục hồi lại tinh thần, nhịn được cười hỏi Tiểu Thỏ.

      " Biết! Bạn chính là tương lai trở thành người vợ của ấy!" Sống lưng Tiểu Thỏ nho thẳng tắp, nghiêm trang trả lời.

      Giáo viên có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ, lại nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở cửa vào phòng học, đưa tay sờ đầu của sau đó lắc đầu : " Những thứ này là ai dạy con?"

      " Mẹ con!" Tiểu Thỏ vô cùng thuận miệng trả lời: " Còn có bác Chu!"

      "Bác Chu?"

      "Bác Chu chính là mẹ của nước chanh, bác ấy bây giờ tuổi con còn quá thể kết hôn, cho nên chỉ có thể làm bạn nước chanh!" Tiểu Thỏ đeo cặp sách, gật gù đắc ý với giáo viên.

      ... ...

      Cho nên.....

      Đây là tình cảm của thanh mai trúc mã?

      Giáo viên có chút ngạc nhiên liếc nhìn Trình Chi Ngôn, ưm.... , bộ dáng của chàng trai này rất đẹp, tuy rằng tuổi còn nhưng có ánh mắt sắc lạnh, phong thái tự nhiên, khí chất ung dung, giờ phút này tuy rằng yên lặng đứng ở nơi đó, nhưng nháy mắt trở thành phong cảnh làm lòng người đắm say

      Chương 20: Muốn cùng học (5)

      Editor: Thiên Linh Hoa

      Beta: Linh Ngọc

      Mặc dù Trình Chi Ngôn đứng trước cửa vào phòng học, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Tiểu Thỏ, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt Tiểu Thỏ và giáo viên thay nhau nhìn người mình, trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm tốt.

      Chần chờ hai giây, vẫn bước đến bên Tiểu Thỏ.

      " nước chanh!" Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn tới đây nhanh chóng chạy nhào qua, nhét tay mềm mại của mình vào trong tay Trình Chi Ngôn, sau đó kề vai cùng đứng trước mặt giáo viên.

      Ừ... Nam sinh đẹp trai và nữ sinh trắng noãn đáng .

      Giáo viên nhìn hai người trước mắt cầm tay nhau này, hai đứa bé xinh đẹp giống như búp bê trong tranh Tết vậy, trong lòng nhất thời lệ rơi đầy mặt, bé ba tuổi có bạn trai, mà hai mươi ba tuổi, hình dáng bạn trai tương lai của mình còn chưa thấy qua.

      " giáo..... giáo...." Tiểu Thỏ gọi giáo viên liên tục mấy câu mới đưa giáo viên từ trong suy nghĩ trở về.

      "A?"

      " Con có thể về nhà chưa?"

      " A ... Ha ha .... Có thể, có thể...." Giáo viên gật đầu liên tục, đứng dậy đỡ sau lưng Tiểu Thỏ đưa ra ngoài phòng học : " về , đường nhớ chú ý an toàn, nắm tay bạn trai con cho tốt."

      "Tạm biệt giáo!" Tiểu Thỏ quay đầu vẫy tay với giáo viên, sau đó kéo Trình Chi Ngôn nhanh nhẹn rời .

      đường trở về, Trình Chi Ngôn dắt Tiểu Thỏ lúc, yếu ớt mở miệng : "Vừa rồi em gì với giáo vậy hả?"

      " A?" Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn bên cạnh, cười hì hì : "Em là bạn trai của em."

      " ... ... phải còn suy xét sao?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, nhìn Tiểu Thỏ thản nhiên .

      "Ừ, từ từ suy xét." Tiểu Thỏ gật đầu, chớp đôi mắt to trong suốt, cười tít mắt : "Bác Chu kết quả suy xét quan trọng, quan trọng là ... ... Chỉ cần bác đồng ý cho em làm bạn của là được rồi!"

      "...."

      "Bác ấy còn , chỉ có thể nhận em làm con dâu!!" Tiểu Thỏ vô cùng vui sướng với Trình Chi Ngôn.

      " nước chanh, khi nào em mới có thể mới có thể lớn lên? Chừng nào mới có thể kết hôn với ?"

      "...."

      " Có phải giống như hay , sau khi kết hôn em có thể mỗi ngày ngủ cùng với ?"

      "... Tạm biệt."

      Trình Chi Ngôn buông tay Tiểu Thỏ ra, lập tức xoay người tới cửa lớn nhà mình.

      "A... nước chanh, đợi em với..... tại sao gì, nhanh như vậy làm gì, em đuổi theo kịp..." Hai tay Tiểu Thỏ cầm lấy quai đeo túi sách của mình, bước hai chân ngắn, ra sức đuổi theo phía sau Trình Chi Ngôn.

      Năm ngày sau đó là ngày tháng chín, Trình Chi Ngôn chính thức nhập học.

      Trình Chi Ngôn thuận lợi trở thành học sinh tiểu học năm thứ tư, mỗi ngày buổi sáng trước tám giờ nhất định phải tới trường học, mà nhà trẻ Tiểu Thỏ buổi sáng mỗi ngày tám giờ rưỡi mới vào học, kể từ đó, thể đưa Tiểu Thỏ học được rồi.

      Trừ cái đó ra, thời gian tan học của Trình Chi Ngôn là bốn giờ rưỡi chiều, nhưng mà Tiểu Thỏ tan học lúc bốn giờ chiều, như vậy cũng thể đón Tiểu Thỏ tan học được.

      có Trình Chi Ngôn đưa đón Tiểu Thỏ học, mỗi ngày Tiểu Thỏ đến nhà trẻ lại càng khóc đến tê tâm liệt phế, kinh thiên động địa, thiếu chút nữa làm cho giáo viên nhà trẻ cho rằng chính là bị thất tình.
      emilia thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 21: Scandal kì quái (1)

      Editor: Thiên Linh Hoa

      Beta: Linh Ngọc

      May mắn tình trạng như vậy cũng có kéo dài được bao lâu, sau khi người hai nhà bàn bạc - - ra là do mẹ Tiểu Thỏ và mẹ Trình Chi Ngôn bàn bạc, hai người quyết định về sau mỗi sáng Tiểu Thỏ nhà trẻ sớm hơn 30 phút, còn buổi chiều lại về muộn 30 phút để Trình Chi Ngôn có thể đưa đón về.

      Đối với chuyện này, Trình Chi Ngôn đương nhiên là muốn đưa ra chút ý kiến phản đối, nhưng đáng tiếc là ai cho cơ hội để .

      Từ khi vào tiểu học năm tư đến nay, Trình Chi Ngôn cảm thấy các bạn cùng lớp dường như có chút thay đổi.

      Thỉnh thoảng có các bạn nữ đứng xúm lại với nhau, vừa chuyện phiếm vừa dùng ánh mắt thẹn thùng nhìn tới. Khi ít bạn nam có việc gì thảo luận xem trong lớp bạn nữ nào xinh đẹp nhất.

      Kỳ quái hơn là, trong lớp đột nhiên xuất số lời đồn, thích gọi là Địch Thi Vũ gì đó.

      Trình Chi Ngôn ngồi ở lớp học, ánh mắt đảo qua các bạn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bạn nữ được gọi là Địch Thi Vũ kia.

      Ngồi ở bên cạnh là Hạ Phong, thấy hình như cũng có chú ý nghe giảng, lặng lẽ dùng cánh tay đẩy cái, giọng hỏi: "Trình Chi Ngôn, cậu nhìn cái gì vậy? ?"

      Trình Chi Ngôn quay đầu lại nhàn nhạt nhìn lướt qua Hạ Phong gì, sau đó ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người kia.

      Hạ Phong cũng quen với bộ dạng cư xử này của Trình Chi Ngôn nên nhún vai, cũng tiếp tục hỏi nữa.

      Nhìn qua vòng, Trình Chi Ngôn thu hồi ánh mắt, các ban nữ trong lớp dường như cũng khác nhau lắm... Nhìn hồi lâu cũng nhìn ra người nào là Địch Thi Vũ. Nhưng mà mấy bạn nữ trong lớp kia, nhớ tên họ cũng nhiều.

      Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Phong len lén vẽ rồng cuốn vở, chần chừ chút, đè thấp giọng hỏi cậu ta: "Hạ Phong, tôi hỏi cậu chuyện."

      "Chuyện gì vậy a?" Hạ Phong vừa chòm râu của con rồng, nên để ý tới trả lời.

      "Địch Thi Vũ là ai? ?"

      "A? ?" Hạ Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt có vẻ hơi sốc nhìn , " Cậu...cậu quả nhiên thích Địch Thi Vũ! ?"

      "..." Trình Chi Ngôn lập tức đầu đầy hắc tuyến, "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi thích ta ? ?"

      "Nếu tại sao cậu đột nhiên lại nhắc đến ấy."

      "Tôi chính là hỏi cậu, ấy là ai a... Gần đây tôi nghe thấy có người tôi thích ấy..." Trình Chi Ngôn có chút ít còn gì để .

      "A... Cậu thậm chí vẫn biết Địch Thi Vũ là ai..." Hạ Phong đặt bút máy trong tay xuống, cố làm ra vẻ thần bí nhìn Trình Chi Ngôn bên cạnh thấp giọng : "Địch Thi Vũ là hoa hậu ở lớp 2, nghe các bạn nam trong lớp đều thích ấy a! Chao ôi... Vì cái gì lớp chúng ta lại có nữ sinh nào xinh đẹp chứ..."

      "..."

      "Chao ôi, rốt cuộc cậu có thích ấy hay vậy? ?" Hạ Phong đưa tay đẩy cánh tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt kì quái cười hì hì hỏi: "Tôi nghe bạn học khác , cậu thích Địch Thi Vũ thôi."

      " thích." Trình Chi Ngôn vô cùng đơn giản phun ra ba chữ ngắn gọn.

      "Vì sao cậu lại thích? ?" Vẻ mặt Hạ Phong thất vọng nhìn , giống như thích Địch Thi Vũ đúng là tổn thất cho vậy.

      "Tôi biết ấy."

      "Cái này đơn giản, chờ tan học tôi chỉ cho cậu xem, tôi với cậu, ấy rất xinh đẹp, bảo đảm cậu vừa nhìn thấy thích liền! !" Hạ Phong vỗ ngực cái, vẻ mặt trượng nghĩa với Trình Chi Ngôn.

      Chương 22: Scandal kì quái (2)

      Editor: Linh Ngọc

      " có hứng thú." Trình Chi Ngôn vẫn như cũ vô cùng đơn giản mấy chữ rồi đuổi Hạ Phong .

      "A... Nhưng mà, tôi với cậu....." Lúc Hạ Phong chuẩn bị tiếp tục với Trình Chi Ngôn, đột nhiên nghe thấy giáo viên bục gọi tên mình: "Hạ Phong, đừng tưởng rằng cậu lén lút lôi kéo Trình Chi Ngôn chuyện tôi nhìn thấy, thế nào, nội dung hôm nay tôi dạy cậu học xong rồi hả? Lên đây, bên dưới có đề, cậu lên bảng giải !"

      " được đâu....." Vẻ mặt Hạ Phong thảm thương nhìn thoáng qua giáo viên toán đứng bục giảng trừng mắt với mình, lại quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trình Chi Ngôn.

      " xin lỗi." Trình Chi Ngôn cúi đầu tiếng, " Vừa rồi em cũng có nghe giảng."

      Nhất thời Hạ Phong giống như bị sét đánh, ủ rũ đứng dậy, từng bước tới bảng đen.

      Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Hạ Phong lại giống như được bơm đầy máu, túm cánh tay Trình Chi Ngôn sống chết muốn cùng mình toilet.

      Vẻ mặt Trình Chi Ngôn gì nhìn cậu ta : “Từ lúc nào mà cậu cũng giống như nữ sinh, toilet cũng cần người khác cùng hả?"

      " Ôi, Trình lớp trưởng, cậu theo giúp tôi chút !" Hạ Phong đáng thương nhìn Trình Chi Ngôn : " Cậu xem vừa rồi tôi vì phổ cập cho cậu biết Địch Thi Vũ rốt cuộc là ai làm hại tôi bị giáo viên phạt đứng nửa tiết học, cậu coi như bồi thường cho tôi được ?"

      Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cậu ta lâu, cuối cùng yên lặng đứng dậy, theo sau lưng cậu ta ra khỏi cửa phòng học.

      Dựa theo đạo lý mà , WC là bên tay phải phòng học, nhưng mà sau khi Hạ Phong ra khỏi cửa phòng học, dẫn Trình Chi Dương về phía bên trái.

      " phải cậu WC sao?" Trình Chi Ngôn thuận tay túm áo Hạ Phong, kéo cậu ta định về phía ngược với WC: " ngược rồi."

      ", tôi ngược, đến đó , Trình Chi Ngôn tôi chỉ cho cậu nhìn người nào là Địch Thi Vũ!" Hạ Phong trở tay túm lấy áo của Trình Chi Ngôn, kéo đến bên ngoài lớp hai, thần bí chỉ vào nữ sinh ngồi ở bàn thứ hai gần cửa sổ : "Thấy , chính là người tóc buộc đuôi ngựa, nữ sinh mặc váy màu xanh da trời, có phải rất đẹp ?"

      Trình Chi Ngôn nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta, quả nhiên ở vị trí cạnh cửa sổ nhìn thấy nữ sinh thanh tú đáng , nữ sinh kia cúi đầu viết chữ quyển vở, vài sợi tóc rơi nhàng bên tai, che khuất lỗ tai trắng nõn giống như vỏ ốc xinh xắn, lọn tóc rơi xuống chiếc cổ thon dài trắng noãn.

      "Như thế nào, đẹp ?" Hạ Phong hết sức đắc ý hỏi Trình Chi Ngôn, giống như nữ sinh mình chỉ là bảo bối nhà mình vậy.

      "Cũng được." Sau khi Trình Chi Ngôn nhìn lướt qua, xoay người tới phòng học của mình.

      "A, cậu làm sao vậy?" Hạ Phong chạy nhanh theo sau Trình Chi Ngôn, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Như thế nào mà cậu lại hai chữ đó, Địch Thi Vũ nhìn đẹp, nếu ấy mà thích tôi, tôi lập tức đồng ý cho ấy làm bạn của tôi."

      Trình Chi Ngôn về phía trước, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, vẻ mặt đăm chiêu nhìn Hạ Phong hỏi: "Cậu có biết bạn là để làm gì ?"

      "Còn có thể làm gì, chính là nắm bàn tay , hôn lên chiếc miệng xinh xắn của ấy." Hạ Phong nhún vai.

      Chương 23: Scandal kì quái (3)


      Editor: Linh Ngọc

      "Còn có thể làm gì, chính là nắm bàn tay , hôn lên chiếc miệng xinh xắn của ấy." Hạ Phong nhún vai vẻ mặt quan trọng với Trình Chi Ngôn: " tivi đều như vậy."

      Trình Chi Ngôn yên lặng đứng tại chỗ, sau khi nhìn Hạ Phong lúc lâu, cuối cùng há miệng phun ra hai chữ: "Ngây thơ."

      xong, trực tiếp vào thẳng phòng học.

      "Sao? Tôi đâu có ngây thơ, vậy cậu , bạn có thể làm gì?"

      Hạ Phong bị Trình Chi Ngôn hai chữ "Ngây thơ" sửng sốt chút sau đó lập tức cam lòng đuổi theo , kéo tay áo của hỏi.

      Chỉ tiếc là Trình Chi Ngôn lại để ý tới cậu ta rồi.

      Lúc tan học, Trình Chi Ngôn sắp xếp cặp sách chút, đứng lên khỏi chỗ ngồi ra bên ngoài lớp học.

      Hạ Phong nhanh chóng đeo túi sách lưng mình, thần bí theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn, tiếp tục cằn nhằn : "A, Trình Chi Ngôn, cậu nhanh như vậy để làm gì? Tôi cái này với cậu, có người nhờ tôi đưa vật cho cậu."

      "Cái gì đó." Trình Chi Ngôn vừa chút để ý hỏi, ra bên ngoài trường học.

      " Ha ha, cậu đoán xem, đoán được tôi đưa cho cậu." Vẻ mặt Hạ Phong bỉ ổi theo sau lưng .

      " có hứng thú." Trình Chi Ngôn nhìn cũng thèm nhìn, liếc mắt cái trực tiếp thẳng đến trước xe đạp của mình, khom lưng mở khóa xe, chuẩn bị đạp .

      Hạ Phong nhanh tay lẹ mắt, động tác nhanh nhẹn nhảy lên phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, cam lòng : " Trình Chi Ngôn, chút cậu cũng tò mò sao! Cậu thử đoán mà!"

      " có hứng thú." Trình Chi Ngôn dừng xe lại, quay đầu nhìn Hạ Phong ngồi ở phía sau xe đạp của mình, biết gì: "Xuống xe, tôi phải về nhà rồi."

      " xuống, nếu cậu đoán, tôi theo cậu về nhà, đến khi cậu đoán được mới thôi!" Vẻ mặt Hạ Phong cố chấp đưa tay nắm chặt phía sau xe đạp của Trình Chi Ngôn .


      Trình Chi Ngôn gì nhìn cậu ta cái, cũng chẳng muốn tiếp tục cùng cậu ta tranh luận, lên xe chở cậu ta tới đường đối diện.

      "Nhưng mà lại, tôi còn chưa đến nhà cậu chơi." Hạ Phong ngồi phía sau xe đạp, tiếp tục cằn nhằn : " Nếu cậu vuui vẻ đoán, vừa lúc dẫn theo tôi đến nhà cậu chơi chút, ai, đúng rồi nghe nhà cậu ở Dương Quang Quốc Tế phải , ra nhà chung ta cũng cách xa lắm.

      Xe đạp đường cái rất nhanh chạy về phía trước rất nhanh, Hạ Phong nhìn thấy tiểu khu Dương Quang Quốc Tế ngay trước mắt, cả người lại bắt đầu vui vẻ.

      Nhưng Trình Chi Ngôn dẫn cậu ta tiến vào trong tiểu khu, mà dừng lại ở cửa.

      "A, tại sao vào?" Hạ Phong thấy Trình Chi Ngôn dừng xe xuống, cũng xuống khỏi xe, trong mắt nghi hoặc nhìn hỏi.

      "Đón người." Trình Chi Ngôn khóa kỹ xe, đeo túi sách tới cửa nhà trẻ.

      " Nhà trẻ?" Hạ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua toà nhà trước mắt, giật giật khóe miệng : " Trình Chi Ngôn cậu có em à? Bây giờ phải đều là con sao, nhà các cậu còn sinh thêm à?"

      “Im miệng lại."

      Dọc theo đường Hạ Phong cứ cằn nhằn đủ loại cuối cùng Trình Chi Ngôn cũng nhịn được quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn cậu ta cái.

      Giọng cằn nhằn ngừng cuối cùng được ngừng lại.

      Vẻ mặt Hạ Phong bực tức nhìn Trình Chi Ngôn, đưa tay làm động tác khóa miệng, lúc này Trình Chi Ngôn mới xoay người tiếp tục về phía trước.

      Chương 24: Scandal kỳ quái (4)


      Editor: Linh Ngọc
      Lúc này là bốn giờ bốn mươi, lớp mẫu giáo, lớp chồi đều tan học, chỉ còn lưa thưa vài học sinh lớp mẫu giáo đứng ở cửa chờ cha mẹ tới đón.

      Trình Chi Ngôn vòng qua cửa lập tức vào trong nhà trẻ.

      Hạ Phong cũng nhắm mắt theo sát sau lưng .

      Trình Chi Ngôn vừa mới đến lớp , còn chưa đưa tay đẩy cửa nghe được tiếng bước chân Tiểu Thỏ từ bên trong chạy ra ôm Trình Chi Ngôn vui mừng mà : " nước chanh, đến rồi à!"

      " Ừ." Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nháy mắt bắt đầu trở nên dịu dàng, ngồi xổm người xuống đưa tay sờ sờ đầu lông xù của Tiểu Thỏ, dịu dàng : " Hôm nay đến trường có ngoan ?"

      “Có ạ! giáo còn khen em nữa kìa!" Vẻ mặt Tiểu Thỏ tự hào nhìn Trình Chi Ngôn lớn tiếng trả lời.

      Trình Chi Ngôn nhịn được bật cười.

      giáo ngồi trong phòng học ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trình Chi Ngôn cái, cười tít mắt : "Tới đón bạn của em à?"

      "...." Ý cười mặt Trình Chi Ngôn nháy mắt lại thu vào.

      "Bạn ? Đây là bạn cậu?" Hạ Phong phía sau lưng Trình Chi Ngôn thò đầu tới, nhìn vóc dáng Tiểu Thỏ mới đến ngang hông mình, tò mò hỏi.

      " phải,.” Trình Chi Ngôn đứng dậy nắm tay Tiểu Thỏ, lên tiếng chào giáo viên, rồi trực tiếp ra ngoài.

      "A, nhưng vừa rồi giáo kia đây là bạn của cậu." Hạ Phong nhanh chóng theo phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, phá vỡ im lặng bắt đầu truy hỏi: "Nhất định giáo viên gạt người, Trình Chi Ngôn, cậu thành khai báo, tiểu đậu đinh này là bạn cậu sao?"
      "Tiểu đậu đinh cái gì, em phải là tiểu đậu đinh, em là Tiểu Thỏ!" Tiểu Thỏ nắm tay Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh , nhìn Hạ Phong .

      " Ha ha này... Tiểu Thỏ sao, …" Lập tức Hạ Phong cười hì hì ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Thỏ: " Em có phải bạn của cậu ấy ?"

      "Vâng!" Tiểu Thỏ dùng lực gật đầu, vô cùng thành lên tiếng.

      " trai bên cạnh em có phải bạn trai của em hay ?" Vẻ mặt cười xấu xa hỏi.

      "Vâng!" Tiểu Thỏ tiếp tục lớn tiếng trả lời.

      " Cậu xem....." Hạ Phong đứng dậy, bộ dáng vô tội nhìn Trình Chi Ngôn : " Bây giờ có hai người như vậy, Trình Chi Ngôn, cậu muốn phủ nhận cũng vô dụng thôi."

      "..." Trình Chi Ngôn dùng ánh mắt xem thường nhìn Hạ Phong, sau đó lập tức vòng qua khỏi cậu ta.

      " được, Trình Chi Ngôn, cậu phải trả lời câu hỏi của tớ!" Hạ Phong lại vòng đến trước mặt Trình Chi Ngôn, vươn ra hai tay cản đường của : " Nếu cậu trả lời, tôi cho bạn của cậu biết có người viết thư tình cho cậu!"

      Tiểu Thỏ kéo tay Trình Chi Ngôn, chớp đôi mắt to đen tròn, nhìn cái kỳ quái che trước mặt mình và nước chanh, hiếu kì : " nước chanh thư tình là cái gì?"

      " Ha ha này xinh đẹp, thư tình chính là có nữ sinh khác bày tỏ tình với bạn trai của em, muốn bạn trai em trở thành bạn trai của ấy." Hạ Phong cười hì hì với Tiểu Thỏ: " Đơn giản mà , chính là muốn cướp bạn trai của em!"

      " được, nước chanh là của em!" Hai tay Tiểu Thỏ gắt gao ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt cảnh giác nhìn kỳ quái trước mắt này.

      Chương 25: Scandal kỳ quái (5)
      Editor: Linh Ngọc


      "Nhưng mà nước chanh của em với ấy phải bạn trai của em!" Vẻ mặt Hạ Phong tiếc nuối nhìn Tiểu Thỏ, cố ý đùa : " Nếu làm bạn trai của em, có được ?"

      " cần!" Tiểu Thỏ liếc mắt nhìn Hạ Phong cái, ngây thơ ngọt ngào : " nước chanh như vậy là vì ấy vẫn suy nghĩ, chờ ấy suy nghĩ xong, ấy đồng ý làm bạn trai em, dù sao bác Chu , cho dù ấy suy nghĩ xong hay chưa, bây giờ em vẫn là bạn của nước chanh!"

      "Bác Chu là ai?"

      "Mẹ nước chanh!" Tiểu Thỏ hết sức nghiêm túc trả lời.

      "A..." Vẻ mặt Hạ Phong ra là thế ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn, chậc lưỡi : " Hoá ra đây là chế độ phong kiến, ép hôn sao."

      " .... Cút." Trình Chi Ngôn khẽ phun ra chữ nhìn Hạ Phong.
      “Ha ha, Tiểu Thỏ, nước chanh của em có gì tốt đâu, đến đây, làm bạn , mỗi ngày đưa đón em học, mỗi ngày mua kẹo cho em ăn, còn dẫn em chơi, có được ?" Hạ Phong ngồi xổm xuống, cười tít mắt hỏi Tiểu Thỏ.

      Tiểu Thỏ chớp mắt nhìn cái ngồi xổm trước mặt mình.

      Tóc của ta mềm mại buông trán vừa khóe che lông mi thanh tú, phía dưới lông mi là đôi mắt đào hoa, đôi môi hồng phấn lộ ra nụ cười thân thiện.

      " mua kẹo cho em sao?" Tiểu Thỏ cắn ngón tay nhướng mắt nhìn ta hỏi.

      "Mua, nhất định mua!"

      "Vậy người có kẹo ?" Ánh mắt Tiểu Thỏ chờ đợi nhìn ta hỏi.

      " Cái này..." Hạ Phong sờ túi tiền trong người, phải là người thích ăn kẹo.

      " có kẹo?" Nhất thời Tiểu Thỏ cúi đầu thất vọng.

      " Có chứ! mua cho em!" Hạ Phong ngẩng đầu nhìn thấy đối diện nhà trẻ có siêu thị , vì thế vội vã với Tiểu Thỏ: "Em ở chỗ này đợi chút, mua kẹo cho em!"


      "Em muốn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ!"

      "Được."

      "Em còn nuốn nước chanh Fanta!"

      " Được."

      Hạ Phong luôn miệng đồng ý chạy tới phía siêu thị .

      Chỉ chốc lát sau, vừa cầm túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, vừa cầm lon nước chanh Fanta chạy trở về.

      " Đến, tiểu đậu đinh, kẹo và đồ uống của em." Hạ Phong cười tít mắt cầm đồ trong tay đưa cho Tiểu Thỏ, lại hỏi: "Thế nào, em muốn làm bạn trai của em ?"

      Tiểu Thỏ tay cầm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ tay cầm nước chanh, xoay người lại, lấy lon nước chanh nhét vào tay Trình Chi Ngôn : " nước chanh, cho uống nước chanh."

      "..." Trình Chi Ngôn có chút biết gì nhìn nước chanh Fanta trong tay mình, ràng với Tiểu Thỏ vô số lần rằng mình thích uống nước chanh, nhưng mà biết vì cái gì, vẫn kiên trì cho mình nước chanh.

      Tiểu Thỏ xoay người lại, cười xán lạn với Hạ Phong : "Cảm ơn , tên là gì?"

      " tên là Hạ Phong." Hạ Phong nhìn nụ cười rực rỡ mặt Tiểu Thỏ, cảm thấy dáng vẻ của tiểu đậu đinh này đáng .

      "Hách.... Điên....??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, trai này tên kỳ quái, nhìn ta ràng tinh thần rất bình thường mà, vì sao muốn gọi là hách điên?

      *夏风(Hạ Phong) đồng với 吓疯 (Hách điên)

      “Đúng, em cũng có thể gọi là Phong."

      người điên......" Tiểu Thỏ ngây thơ gọi.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 26: Em viết thư tình

      Editor: Linh Ngọc

      Gì?

      Sau khi Hạ Phong nghe thấy Tiểu Thỏ gọi là người điên, cả người khỏi ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ : "Là phong trong gió, chứ phải điên trong người điên."

      "Được rồi, Quát Phong." Tiểu Thỏ gật đầu, cười tít mắt lại lần nữa.

      Hạ Phong, sững sờ.

      Thôi, thôi, thôi, nghìn vạn cần tính toán với đứa bé còn học mẫu giáo!
      Ở trong lòng Hạ Phong cứ với bản thân sao, sau đó tiếp tục mỉm cười thân thiện với Tiểu Thỏ: " hế nào, mua kẹo cho em, em có muốn làm bạn ?"

      “A.... Em suy nghĩ ..." Đôi mắt to tròn của Tiểu Thỏ xoay vòng, giọng trong trẻo trả lời Hạ Phong.

      "Còn phải suy nghĩ sao?"

      "Vâng, mẹ , thể dễ dàng để cho người khác làm bạn trai của con, phải xem biểu của ta , thử thách ta." Tiểu Thỏ hết sức nghiêm túc .

      " Được!" Hạ Phong gật đầu vô cùng hăng hái tuyên thề:" nhất định đối tốt với em, sau này em muốn ăn gì cứ việc với , mua cho em ăn!"

      "Cảm ơn Quát Phong!" Tiểu Thỏ kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, khuôn mặt nhắn mừng rỡ.

      Trình Chi Ngôn hơi hạ mắt, lông mi nhàng nhăn lại, nhìn Tiểu Thỏ đứng bên cạnh mình cười giống như đóa hoa, biết trong lòng vì cái gì mà có loại cảm giác thoải mái.

      "Ha ha, Trình Chi Ngôn, bây giờ cậu đón được người rồi, chúng ta có thể về, đến nhà cậu chơi chút, tôi chưa từng đến đó." Hạ Phong chấp nhận tên mình biến thành Quát Phong, cũng chẳng muốn sửa Tiểu Thỏ nữa. Trình Chi Ngôn thuận tay cầm túi sách người Tiểu Thỏ treo đầu xe đạp của mình, sau đó ôm Tiểu Thỏ ngồi phía sau, rồi bản thân cũng lên xe, lúc này mới quay đầu với Hạ Phong: "Muốn đến cũng được, nhưng mà cậu tự chạy, tôi chở Tiểu Thỏ."

      "Mình chạy mình chạy." Hạ Phong nắm chặt dây túi sách vai mình, thấy Trình Chi Ngôn dẫn theo Tiểu Thỏ chạy xe , vội vã đuổi theo.

      Từ cửa tiểu khu đến cửa nhà Trình Chi Ngôn, khoảng cách này xa cũng xa, gần cũng gần, nhưng cũng làm Hạ Phong đuổi theo thở hồng hộc.

      Tiểu Thỏ ngồi phía sau Trình Chi Ngôn, vừa nhìn Hạ Phong đuổi theo phía sau vừa vui vẻ la hét với Trình Chi Ngôn: " nước chanh nhanh lên, Quát Phong sắp vượt qua chúng ta rồi !"

      Cho nên Trình Chi Ngôn càng đạp càng nhanh, Hạ Phong cũng càng chạy càng nhanh.

      dễ dàng mà đến được cửa nhà Trình Chi Ngôn.

      Hạ Phong mệt như con chó rồi.

      lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng cố gắng chạy như đến thế, ngay cả thể dục lớp cũng là tùy tiện chạy, nếu để cho giáo viên thể dục nhìn thấy có thể chạy đến nhanh như vậy, nhất định vui mừng hộc máu mà chết.

      "Trình.... Trình Chi Ngôn, cậu nhanh như vậy..... Làm.... làm gì.... Cậu có phải..... Có phải … Nghĩ rằng cho tôi đến nhà chơi a?" Hạ Phong đôi tay chống đầu gối mình, khom người hít thở từng chút, chuyện mà cũng thở ra hơi rồi.

      "Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn cậu ta cái, đưa tay ôm Tiểu Thỏ từ phía sau xe đạp xuống, sau đó lấy chìa khóa trong túi xách mình ra, mở cửa.

      Hạ Phong theo phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ vào cửa chính, ngẩng đầu đánh giá xung quanh, sau đó chậc chậc : " Trình Chi Ngôn, hóa ra nhà cậu lớn như vậy à.”

      Chương 27: Viết Thư Tình (2)

      Editor: Linh Ngọc

      Hạ Phong cũng sáo với Trình Chi Ngôn, sau khi vào trong nhà Trình Chi Ngôn tự nhiên dạo qua vòng từ xuống dưới, rồi trở lại phòng khách ở dưới lầu, cả người nằm sofa ngưỡng mộ : " tốt quá, cha mẹ cậu đều ở nhà, chúng ta muốn làm gì làm, Trình Chi Ngôn mình xem tivi ."

      "Tự cậu xem ." Trình Chi Ngôn đứng trong phòng bếp vừa sắc hoa quả vừa với Hạ Phong: "Điều khiển từ xa ở khay trà đó."

      "Được rồi, tôi cũng khách sáo đâu." Hạ Phong giơ tay cầm lấy điều khiển từ xa khay trà mở Ti vi lên, tùy tiện mở kênh xem.

      Tiểu Thỏ ném túi sách của mình xuống mặt đất, đôi chân ngắn chạy vọt tới trước sô pha, sau đó tốn hết sức lực bò lên sô pha, ngồi cách Hạ Phong xa, cũng bắt đầu xem ti vi.

      Ti vi chiếu phim tình cảm đau khổ.

      Nữ chính khóc như mưa đứng trước mặt nam chính nghẹn ngào hỏi: " ràng chúng ta phát sinh quan hệ, tại sao lại chấp nhận em? ... trả lời em chứ ..."

      Nam chính tựa vào cửa sổ, ngón tay cầm điếu xì gà, ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ : " xin lỗi....."

      Nữ chính tiếp tục nước mắt rơi lả tả, " cần xin lỗi em, em thích nghe xin lỗi ..."

      Nam chính cúi đầu hít hơi xì gà, đau lòng : "Nhưng, Tĩnh nhi có con của , nhất định phải kết hôn với ấy."

      Nhất thời nữ chính cảm giác như bị sét đánh, dám tin : " thể nào, đâu, phải chỉ mình em thôi sao? Làm sao có thể cưới khác....."

      " xin lỗi... " Nam chính mạnh mẽ hít hơi khói, sau đó ném xì gà trong tay xuống, xoay người ôm cổ nữ chính, ấn vào tường hôn.

      "A..." Hạ Phong xem đến đây vội vã quay đầu nhìn Tiểu Thỏ.
      Chỉ thấy đôi mắt to đen tròn của tiểu gia hỏa kia chớp cũng thèm chớp nhìn màn ảnh ti vi, khuôn mặt nho tràn đầy nghi hoặc.

      "Trẻ thể nhìn, thể nhìn đâu!" Hạ Phong vội vã đưa tay bịt mắt Tiểu Thỏ.

      " Quát Phong, bọn họ làm gì, cái chú kia tại sao ăn miệng kia? "Tiểu Thỏ vừa né tránh bàn tay của Hạ Phong vừa nhìn qua khe hở tiếp tục xme ti vi

      "Bọn họ hôn. Cái này, em đừng xem nữa ...." Căn bản Hạ Phong ngăn được Tiểu Thỏ, nên dứt khoát cầm điều khiển tivi tắt .

      "Em còn chưa xem xong....." Tiểu Thỏ nhìn màn hình ti vi trong nháy mắt chuyển sang màu đen, có chút vui bĩu môi với Hạ Phong.

      "Cái này.... Khụ khụ.... Trái cây đến rồi, chúng ta trước ăn trái cây ...." Hạ Phong có chút xấu hổ nhìn Tiểu Thỏ, quay đầu nhìn thấy Trình Chi Ngôn bưng mâm trái cây, vì thế vội vàng chuyển đề tài.

      Tiểu Thỏ nhìn theo Hạ Phong thấy được Trình Chi Ngôn, quả nhiên thấy dưa hấu mình thích ăn tay của .

      "A! Ăn dưa hấu!" Nhìn thấy dưa hấu Tiểu Thỏ lập tức vứt nội dung trong ti vi vừa rồi ra sau đầu, vui vẻ chạy vội qua chỗ Trình Chi Ngôn.

      Hạ Phong đưa tay lau mồ hôi trán mình, thở hơi sâu.

      "A... Đúng rồi, Trình Chi Ngôn, cái này cho cậu." Hạ Phong ăn dưa hấu hình như nhớ tới cái gì đó.

      Chương 28: Viết Thư Tình (3)

      Editor: Linh Ngọc

      "A... Đúng rồi, Trình Chi Ngôn, cái này cho cậu." Hạ Phong ăn dưa hấu hình như nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng chạy đến túi sách của mình lục lôi, cuối cùng lấy ra lá thư lại chạy tới chỗ Trình Chi Ngôn.

      "Cái gì đây?" Trình Chi Ngôn từ từ ăn dưa hấu trong tay mình, ánh mắt nhàn nhạt liếc Hạ Phong.

      "Thư tình." Hạ Phong cầm bức thư trong tay đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn.

      Ánh mắt Tiểu Thỏ tò mò nhìn vật trong tay Hạ Phong.

      Đó là bức thư màu hồng phấn, mặt bức thư còn dán cái nơ con bướm màu đỏ, phía dùng bút bi màu đỏ viết tên Trình Chi Ngôn, còn phía sau lại vẽ trái tim màu đỏ.

      "Đây là cái gì?" Tiểu Thỏ chỉ vào ba chữ "Trình Chi Ngôn" bức thư hỏi Hạ Phong.

      "Đây là tên nước chanh của em." Hạ Phong cúi đầu nhìn chỗ ngón tay Tiểu Thỏ chỉ, có chút buồn cười trả lời: "Tiểu gia hỏa, em còn chưa biết chữ sao."

      " vội, chờ em trưởng thành biết thôi." Tiểu Thỏ chớp mắt cẩn thận nhìn ba chữ Trình Chi Ngôn, hoá ra tên nước chanh viết như vậy à, hai chữ phía trước chắc là nước chanh.... Còn mộ chữ sau cùng kia chẳng lẽ là muối..?"

      Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua thư tình trong tay Hạ Phong, yên lặng chút, rồi đưa tay cầm lấy bức thư, sau đó thuận tay quăng vào trong sọt rác dưới bàn.

      "Này này, Trình Chi Ngôn! Cậu làm gì thế?" Hạ Phong thấy bức thư tình hồng nhạt bị Trình Chi Ngôn vứt bỏ nhịn được kêu lên: " Cậu nên mở ra xem chút là ai viết, cậu làm như vậy lịch chút nào!”

      " có hứng thú." Trình Chi Ngôn cắn miếng dưa hấu cuối cùng trong tay, thuận tiện ném vỏ dưa vào sọt rác phía dưới bàn, sau đó đứng dậy, đến trước bồn rửa tay trong phòng bếp rửa sạch tay, lúc này mới hỏi Hạ Phong: "Có phải cậu nên trở về nhà rồi hay ?"

      "Nhưng, tớ mới tới bao lâu mà ...." Trong tay Hạ Phong cầm miếng dưa hấu vừa mới ăn nửa, sững sờ nhìn .

      "Ừ... Vậy chờ cậu ăn xong dưa hấu rồi hả trở về." Trình Chi Ngôn xong câu đó lập tức mang theo túi sách của mình lên lầu.

      Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hạ Phong và Tiểu Thỏ.

      Hạ Phong yên lặng lát, sau đó quay đầu lại hỏi Tiểu Thỏ: "Bình thường nước chanh cũng như vậy sao?"

      "Vâng ạ, vừa về đến làm bài tập." Tiểu Thỏ gật đầu : "Lúc này ngàn vạn lần chúng ta nên quấy nhiễu ấy."

      " A... Trách sao thành tích cậu ta tốt như vậy...." Hạ Phong có vẻ đắn đo , bản thân đều là về nhà chơi trước, chơi xong ăn cơm, ăn cơm xong tiếp tục chơi, mãi đến trước khi ngủ mới vội vàng làm bài tập.

      " Quát Phong, còn ăn dưa hấu ? " Ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm miếng dưa hấu cuối cùng trong mâm, mong đợi nhìn Hạ Phong.

      "À? ăn, em ăn ." Sauk hi Hạ Phong ăn xong dưa hấu trong tay mình, rút tờ giấy bàn, lau miệng xong đứng lên với Tiểu Thỏ: " Tiểu đậu đinh, phải về nhà, ngày mai lại tới tìm em chơi."

      "À..." Tiểu Thỏ vừa gặm dưa hấu vừa gật đầu.

      Sau khi Hạ Phong rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại Tiểu Thỏ, ăn xong dưa hấu cúi đầu nhìn chằm chằm giấy vụn dưới bàn lâu

      Chương 29: Em viết thư tình (4)


      Editor: Linh Ngọc

      Sau khi Hạ Phong rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại Tiểu Thỏ, ăn xong dưa hấu cúi đầu nhìn chằm chằm giấy vụn dưới bàn lâu, sau đó nhìn xung quanh có ai, cẩn thận nhặt bức thư tình bị nước dưa hấu thấm ướt lên.

      Lúc trời tối, thái độ Tiểu Thỏ khác thường, cầu ở lại nhà Trình Chi Ngôn để chơi cùng nước chanh, mà là sớm trở về nhà.

      Mẹ Tiểu Thỏ có chút hiếu kì nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở đối diện mình ngoan ngoãn ăn cơm, nhịn được mở miệng hỏi: "Sao thế, hôm nay cùng nước chanh của con ăn cơm à?"

      "Vâng." Tiểu Thỏ gật đầu, cầm thìa trong tay, múc ba lần ăn hết cơm trong chén mình, sau đó ngồi ngay ngắn ghế với mẹ mình: "Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ."

      "Chuyện gì?" Mẹ Tiểu Thỏ vừa ăn cơm vừa thuận miệng hỏi.

      "Thư tình là cái gì?"

      "Thư tình?" Mẹ Tiểu Thỏ dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn con mình sau đó nhịn được cười : “Từ đâu mà con biết cái này, thư tình sao..... À chính là bức thư, trong thư người viết viết ra lời mà mình muốn với người trong lòng , bức thư đó gọi là thư tình."

      "A......" Tiểu Thỏ chỗ hiểu chỗ gật gật đầu.

      "Sao thế? Con đừng cho mẹ là có cậu bạn nhà trẻ viết thư tình cho con rồi nha." Mẹ Tiểu Thỏ buồn cười nhìn .

      " phải, Tiểu Thỏ lắc đầu nhảy xuống khỏi ghế, chạy về phòng mình sau đó thần bí cầm bức thư đến trước mặt mẹ mình : " Quát Phong đây là thư tình người khác viết cho nước chanh."

      Mẹ Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn bức thư trong tay Tiểu Thỏ, biết tiểu gia hỏa này nhặt cái này từ đâu về, chữ viết mặt bức thư dường như bị nước thấm nên thấy lắm, nhưng mà lờ mờ có thể nhận ra ba chữ " Trình Chi Ngôn".

      "Tiểu Thỏ, tùy tiện lấy đồ của người khác là lễ phép." Mẹ Tiểu Thỏ cau mày nghiêm túc với : "Nhanh chóng trả lại bức thư cho nước chanh của con."

      "Nhưng mà cái này ấy vứt rồi." Tiểu Thỏ giương mắt nhìn mẹ mình .

      "Vậy con nhặt về làm gì?"

      "Con muốn biết thư tình là cái gì."

      “Cho dù là thư người khác vứt , cũng thể mở ra." Mẹ Tiểu Thỏ cầm lấy bức thư trong tay Tiểu Thỏ, xé thư trước mặt , sau đó vứt vào trong thùng rác : " Đây là chuyện riêng tư của người khác."

      "Riêng tư là cái gì?"

      "Chính là bí mật."

      "Nhưng mà....."

      " có nhưng mà.” Mẹ Tiểu Thỏ ngồi xổm xuống, hai tay đỡ lấy bả vai Tiểu Thỏ, ánh mắt nhìn nghiêm túc : "Con và cả nước chanh của con, các con vẫn còn , có rất nhiều chuyện rốt cuộc là có ý nghĩa gì, đôi khi các con cũng , chỉ là bắt chước hành vi của người lớn mà thôi, nhưng cho dù thế nào, đồ của người khác đều thể lấy, cho dù là vứt cũng được."

      "A..." Tiểu Thỏ có chút uất ức gật đầu.

      "Ngoan." Mẹ Tiểu Thỏ sờ đầu lông xù của , đứng dậy đến cạnh bàn ăn ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

      Tiểu Thỏ qua lại trước mặt mẹ mình, ánh mắt mong chờ hỏi: " Vậy, con có thể viết bức thư tình cho nước chanh ?"

      "Con?" Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn , nhịn được hỏi: " Con biết viết chữ sao?"

      Chương 30: Em viết thư tình (5)

      Editor: Thiên Linh Hoa

      Beta: Linh Ngọc

      Hai ngày sau đó, Trình Chi Ngôn thấy bên cạnh gối của mình bức thư, đó có viết tên người nhận chính là mình.

      Mở bức thư ra, ba chữ Trình Chi Ngôn ràng, sạch đẹp to đùng đập vào mắt .

      Trình Chi Ngôn cầm lấy bức thư nhìn cách kì quái, sau đó mở ra, lá thư liền xuất .

      Đó là tờ giấy A4 hết sức bình thường, tờ giấy trắng những chữ giống như gà bới cùng mấy đường cong, đường thẳng vẽ loạn theo quy luật gì. Vậy nên cũng đó viết cái gì nữa.

      Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn tờ giấy, sau đó nhanh chóng xoay người ra cửa hỏi mẹ mình nấu cơm dưới lầu: "Mẹ, bức thư bên gối con từ đâu mà ra vậy ? ?"

      "Ah đó..." Mẹ Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn con trai đứng ở lầu hét: "Đó là thư tình Tiểu Thỏ viết cho con, bé đặc biệt nhờ mẹ đặt ở giường con đó."

      "Thư tình? ? Cái này? ?" Trình Chi Ngôn chấn động đến nỗi suýt làm rơi tờ giấy trong tay, chỉ chỉ những đường cong đường thẳng ra hình gì nhướn mày hỏi.

      "Hắc hắc, Tiểu Thỏ mới ba tuổi a, biết viết chữ, nên cũng chỉ có thể vẽ tranh ." Mẹ Trình Chi Ngôn cười, nhìn con .

      "..." Trình Chi Ngôn nhịn được trợn, "Nhưng này là vẽ cái gì, bé có cho mẹ biết ? ?"

      "Có, con bé có với mẹ." Chu Nguyệt lau hai tay vào tạp dề, sau đó nhận tờ giấy trong tay Trình Chi Ngôn, nghiêm túc chỉ bên trong vòng : "Tiểu Thỏ cái vòng tròn này là con, cái vòng tròn bên cạnh này là bé, còn có hai cái vòng tròn hơn này là hai đứa bé."

      "..." Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến.

      "Còn những cái khác... ách... mẹ nghe cũng có hiểu..." Chu Nguyệt xấu hổ cười, nhét tờ giấy vào trong tay con mình, quay đầu : "Mẹ tiếp tục nấu cơm đây, con xem cái nào hiểu trực tiếp mang hỏi Tiểu Thỏ là tốt nhất."

      "..." Trình Chi Ngôn yên lặng cầm lấy tờ giấy kia, nhìn hồi lâu, cuối cùng trở về phòng .

      Buổi tối, Tiểu Thỏ vẫn như trước đến tìm Trình Chi Ngôn chơi.
      " nước chanh, nước chanh, nhận được thư tình em viết cho chưa? ?" Tiểu Thỏ vừa xông vào phòng, liền chạy lại ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt đầy hy vọng hỏi.

      "... Nhận được rồi." Trình Chi Ngôn chần chờ chút, gật đầu.

      "Vậy xem chưa? ?"

      "Xem rồi."

      "Em viết được chứ? ?"

      "...Được." Trình Chi Ngôn vô cùng trái lương tâm trả lời.

      "Hì hì... Vậy về sau mỗi ngày em đều viết thư tình cho ." Tiểu Thỏ ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, cọ cái đầu vào người , suy nghĩ chút, đột nhiên mở miệng hỏi Trình Chi Ngôn: " nước chanh."

      "Ừ."

      "Phát sinh quan hệ là như thế nào a? ?"

      "A?" Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn vào vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Thỏ.

      "Còn có hai người hôn môi, là ăn miệng của đối phương sao??? ?"

      "..."

      "Còn có, đứa bé sinh ra như thế nào vậy? ?"

      "..."

      " nước chanh, tại sao chuyện ?"

      "..."

      " nước chanh, có phải bị nóng ? Sao người chảy nhiều mồ hôi vậy ? ?"

      "..." Trình Chi Ngôn đưa tay lau lau mồ hôi trán, vẻ mặt có chút lúng túng nhìn Tiểu Thỏ cười cười, thế nhưng sau đó lời chạy trối chết.
      emilia thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31: Xin lỗi, tôi có hứng thú

      Editor: Linh Ngọc

      Phải biết rằng Tiểu Thỏ là người thích hỏi đến cùng, là tiểu bảo bảo vô cùng tò mò, cho nên sau khi Trình Chi Ngôn chạy trốn, hề bỏ cuộc, đuổi theo phía sau Trình Chi Ngôn liên tục mấy vài ngày, nhất định phải hỏi ra đáp án.

      Trình Chi Ngôn bị hỏi làm cho sợ hãi, nghĩ đủ biện pháp để trốn .

      Nhưng có số việc có thể trốn tránh, có số việc muốn trốn cũng được, ví dụ như: Mỗi ngày, đưa đón Tiểu Thỏ học.

      Nhưng cũng may nhà trẻ Tiểu Thỏ ở gần cửa tiểu khu bọn họ sống, cho nên khoảng cách từ cửa nhà đến cửa tiểu khu, Trình Chi Ngôn thường hay lảng ra nhiều chuyện khác, dù sao cũng trả lời câu hỏi của Tiểu Thỏ.

      Chớp mắt đến thứ sáu.

      Trước khi tan học, chủ nhiệm lớp Trình Chi Ngôn đột nhiên vào lớp, tuyên bố hôm nay sau khi tan học phải tổng vệ sinh, để cho lớp trưởng - cũng chính là Trình Chi Ngôn sắp xếp công việc dọn dẹp cho các bạn học khác, kiêm luôn việc giám sát, sau đó rời khỏi.

      Trình Chi Ngôn ngồi ở ghế, cau mày cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian cổ tay, là bốn giờ rưỡi chiều, tổng vệ sinh ít nhất cũng cần phải tiếng, như vậy, thể kịp đón Tiểu Thỏ.

      Dù sao Tiểu Thỏ ở nhà trẻ, giáo viên phải đến 6 giờ mới hết giờ làm, cho nên chờ lát chắc là vấn đề gì đâu....

      Nghĩ như vậy, Trình Chi Ngôn nhanh chóng lên bục giảng, sau khi sắp xếp nhiệm vụ dọn dẹp cho các bạn ở mỗi tổ , còn bản thân cầm cái khăn bắt đầu lau cửa sổ.

      Bởi vì Hạ Phong cùng bàn với Trình Chi Ngôn, cho nên cũng bị phân công nhiệm vụ lau cửa sổ, cậu ta ném cái khăn đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, giọng : " Trình Chi Ngôn, hôm nay chẳng phải là cậu còn đón bạn tan học sao?”

      "Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn vừa lau cửa sổ vừa .

      "A... Vậy coi như là bạn của tôi ." Hạ Phong để tâm nhún vai, tiếp tục : "Bây giờ qua bốn giờ rưỡi, cậu sao?"
      " được." Trình Chi Ngôn lắc đầu : "Vừa rồi giáo viên , để cho tôi giám sát mọi người đến khi tổngvệ sinh xong."

      "Vậy để tôi giúp cậu đón Tiểu Thỏ nhé?" Hạ Phong đảo mắt, cười hì hì với Trình Chi Ngôn: "Dù sao loại chuyện trốn tổng vệ sinh này, tôi thường xuyên làm."

      "...." Trình Chi Ngôn hơi nhíu lông mày, gì.

      Lúc Hạ Phong định tiếp tục đúng lúc lớp bên cạnh tan học, tiếng ồn ào trong nháy mắt tràn ngập ngoài hành lang.

      dễ dàng để người lớp bên cạnh gần hết, mắt Hạ Phong nhiéu lại nhìn thấy Địch Thi Vũ đeo túi sách do dự về phía bọn họ.

      "A.. Là hoa khôi lớp năm hai, Địch Thi Vũ kìa, ấy tới chỗ chúng ta.." Hạ Phong đưa tay chọc chọc cánh tay Trình Chi Ngôn đè thấp giọng .

      " Tại sao lúc cậu nhắc tới người này, phía trước cứ thêm chữ hoa khôi lớp năm hai?”

      "Ha ha, vì để nhắc nhở cậu." Hạ Phong cười hì hì nhìn Trình Chi Ngôn, càng giọng với : "Có phải tôi quên với cậu rồi , thư tình mấy ngày hôm trước, ra là Địch Thi Vũ viết cho cậu?"

      "...." Sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong những lời này hơi ngẩn ra.

      "Cậu xem vẻ mặt ấy ngượng ngùng tới chỗ cậu, phải là muốn hỏi câu trả lời của cậu chứ?" Hạ Phong xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn .

      Chương 32: Xin Lỗi, tôi có hứng thú (2)

      Editor: Linh Ngọc

      "..." Trình Chi Ngôn tiếp tục gì.

      "Cái đó... " Địch Thi Vũ mặc áo liền váy màu xanh da trời, đeo túi sách công chúa Disney, vẻ mặt ngượng ngùng đến trước mặt Hạ Phong và Trình Chi Ngôn, đôi mắt trong suốt có chút xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn : " Em.... Em có thể mấy câu với hay ?"

      "Ừ em ." Trình Chi Ngôn coi như thấy ánh mắt bỡn cợt của Hạ Phong, ánh mắt nhìn thẳng Địch Thi Vũ, giọng thản nhiên.

      "Chuyện này..." Địch Thi Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt tò mò của Hạ Phong, mũi chân nhấn xuống đất, đỏ mặt : "Có thể ... mình với mấy câu ?"

      "...." Trình Chi Ngôn yên lặng chút, quay đầu thấy Hạ Phong làm tư thế " .", suy nghĩ chút sau đóđi tới bên cạnh vài bước : "Đến đây."

      Địch Thi Vũ đỏ mặt nhắm mắt theo đuôi sau lưng Trình Chi Ngôn.

      Góc rẽ hành lang vừa khóe có mặt tường che khuất.

      Sau khi Trình Chi Ngôn dừng lại ở đó, xoay người nhìn Địch Thi Vũ sau lưng mình : " Chuyện gì?"

      "À...em.... Em muốn hỏi chút, mấy ngày trước em có viết cho phong thư..." Ánh mắt Địch Thi Vũ dám nhìn Trình Chi Ngôn, ta cúi đầu, hai cái tay quấn quít trước người, lắp bắp hỏi: ".... nhận được chưa?"

      "Nhận được rồi."

      "Vậy.... Vậy xem chưa?"

      "Chưa xem."

      "Tại sao chứ?" Vẻ mặt Địch Thi Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn.


      "Rất xin lỗi, tôi có hứng thú." Khóe miệng Trình Chi Ngôn có nét cười hờn hợt, giọng nghe qua cũng vô cùng dịu dàng, chỉ đứng như thế ở chỗ này, làm cho người ta có cảm giác như là ánh mặt trời tươi sáng, nhưng mà lời từ miệng , lại khiến lòng của ta cảm giác vô cùng thất vọng.

      "Tại sao chứ?" Địch Thi Vũ có chút chấp nhận nhìn : " Chẳng lẽ có người trong lòng rồi hả ?"

      " có." Lúc Trình Chi Ngôn ra hai chữ này, biết vì sao trong đầu đột nhiên ra hình ảnh Tiểu Thỏ đeo túi sách cực lớn, ngồi ghế trong nhà trẻ, tội nghiệp trông chờ mòn mỏi chờ đón .

      "Còn có việc gì ? Nếu có, tôi tiếp tục tổng vệ sinh." Đột nhiên Trình Chi Ngôn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn bộ dáng Địch Thi Vũ có chút cam lòng cắn môi, vẫy tay với ta, rồi xoay người trở về cửa phòng học của mình.

      "Em...." Địch Thi Vũ nhìn bóng lưng Trình Chi Ngôn rời khỏi cũng quay đầu lại, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

      Trình Chi Ngôn trở lại trước cửa sổ thủy tinh mình lau lúc nãy, cúi đầu nhìn thoáng qua khăn lau trong tay mình, bắt đầu tiếp tục lau.

      Hạ Phong lau cửa sổ khác thấy thế tiến lại gần trước mặt Trình Chi Ngôn, tò mò hỏi: "Thế nào, Địch Thi Vũ gì với cậu rồi?"

      " cái gì hết." Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời.

      "Làm sao có thể, ít nhất cũng phải hỏi chút cậu có ý với ấy hay ?" Vẻ mặt Hạ Phong tin nhìn , dùng bả vai đụng bả vai , bỡn cợt : "Cậu trả lời người ta thế nào hả?"

      "..." Động tác trong tay Trình Chi Ngôn dừng lại, yên lặng hai giây sau đó quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Phong, gằn từng chữ : "Rất xin lỗi, tôi có hứng thú."

      "Hả?" Hạ Phong ngẩn ra.

      Chương 33: Rất xin lỗi, tôi có hứng thú (3)

      Editor: Linh Ngọc

      “Hả?” Hạ Phong ngẩn ra, lúc đầu còn tưởng rằng Trình Chi Ngôn mình có hứng thú là trả lời câu hỏi của cậu ta, lát sau mới phản ứng kịp, "Chắc là, cậu trả lời hoa khôi lớp năm hai như vậy chứ?"

      "Ừ." Trình Chi Ngôn tự nhiên lên tiếng, có lẽ cảm thấy Hạ Phong đứng bên cạnh chuyện có chút phiền, xoay người tới cửa sổ khác.

      " thể như vậy, Trình Chi Ngôn, cậu phải biết rằng nam sinh trong lớp rất nhiều người thích ấy đó." Hạ Phong tiếp tục cằn nhằn sau lưng Trình Chi Ngôn, "Trời ơi, rốt cuộc cậu chướng mắt người ta ở điểm nào? phải cậu thích bạn kia chứ?"

      "Công việc của cậu rất nhàng sao?" Trình Chi Ngôn cau mày xoay người nhìn Hạ Phong : "Nếu thực nhàng mà , đổ rác , đừng loanh quanh sau lưng tôi.

      " , , tôi lau cửa sổ." Hạ Phong vừa nghe mình đổ rác rưởi, vội vã xoay người cách xa Trình Chi Ngôn chút.

      Qua lâu mới tổng vệ sinh xong, Trình Chi Ngôn nhìn phòng học sáng sủa sạch , cho đến bạn học cuối cùng rời khỏi, lúc này mới đóng cửa và tắt đèn trong phòng học, vội vã ra cổng trường.

      Gia hỏa Hạ Phong kia, dọn dẹp nửa, biết lại vụng trộm chuồn nơi nào, mỗi lần đều như vậy, Trình Chi Ngôn cũng chẳng để ý cậu ta nữa.

      Trước cổng trường học tìm thấy xe đạp của mình, Trình Chi Ngôn vội vã ngồi lên xe đến nhà trẻ của Tiểu Thỏ.

      Lúc tới cửa nhà trẻ, là năm giờ bốn mươi rồi.

      Lúc này, cho dù là lớp mẫu giáo lớn, lớp chồi, lớp mẫu giáo tất cả học sinh đều về.

      Trình Chi Ngôn băng qua hành lang, nhìn thấy đèn của vài phòng học đều tắt, chỉ còn lại đèn lớp mẫu giáo bé của Tiểu Thỏ vẫn sáng, khỏi bước nhanh hơn.

      Lúc đến cửa phòng học, bên trong đột nhiên truyền ra trận tiếng cười đến sắp thở được của Tiểu Thỏ.

      Bước chân Trình Chi Ngôn dừng lại trước cửa phòng học, từ cửa sổ nhìn vào bên trong phòng học.

      Chỉ thấy Hạ Phong ngồi dưới đất, vừa làm mặt quỷ vừa bắt chước bò giống con rùa.

      Tiểu Thỏ ngồi ở ghế của mình nhìn Hạ Phong cười đến vui vẻ.

      Chủ nhiệm lớp nhà trẻ của Tiểu Thỏ cách đó xa vẻ mặt cũng đầy ý cười nhìn hai người bọn họ ầm ĩ.

      Cảnh này như thế nào đây.... Vui vẻ hòa thuận?

      Trình Chi Ngôn nhíu mày, hình ảnh Tiểu Thỏ ngồi ghế nước mắt lưng tròng chờ ờ trong đầu toàn bộ bị phá vỡ.

      bé này, cho dù là ai tới đón , cũng vẫn vui vẻ như cũ sao......

      Trình Chi Ngôn đưa tay đẩy cửa phòng học lớp mẫu giáo bé ra, Tiểu Thỏ cười đến ngả nghiêng nghe được tiếng động, xoay người lại, vừa nhìn thấy bóng dáng của , đôi chân ngắn liền bổ nhào về phía . " nước chanh! Sao hôm nay đến muộn vậy?"

      "Hôm nay có chút chuyện." Trình Chi Ngôn bị Tiểu Thỏ bổ nhào đến đứng vững lui về phía sau hai bước, lúc này mới ngồi xổm xuống, sờ đầu , thấp giọng : " xin lỗi, lần sau tuyệt đối đến muộn nữa."

      "Được rồi, lần này tha thứ cho ." Tiểu Thỏ gật đầu rất nhanh lại bước chân ngắn chạy về trước mặt cái bàn của mình, cầm lấy lon nước chanh Fanta đặt bàn nhét vào trong tay Trình Chi Ngôn : “Cho này, đây là Quát Phong tặng cho em, em giữ lại cho uống!"

      Chương 34: Xin Lỗi, Có Hứng Thú (4)


      Editor: Linh Ngọc

      "Nước chanh sao......" Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đồ uống được nhét vào trong tay mình, lắc đầu, cũng chẳng muốn lại giải thích với Tiểu Thỏ rằng mình hề thích uống loại nước này.

      "Được rồi, nước chanh, chúng ta về nhà !" Tiểu Thỏ chạy đến trước mặt tủ để túi sách của mình, cầm lấy túi sách, tự giác đeo người, sau đó chạy về bên cạnh Trình Chi Ngôn, nhét tay mềm mại của mình vào trong tay , : "Cái bụng em đói bụng."

      Lúc Hạ Phong bắt chước con rùa mặt đất nhìn thấy Trình Chi Ngôn cũng đứng lên, lúc này hai tay ôm ngực, đứng trước mặt Trình Chi Ngôn, cười hì hì : "Trình Chi Ngôn, cậu đến rồi à."

      "Hạ Phong." Trình Chi Ngôn tự nhiên gọi tên của cậu ta, ánh mắt nhìn hai vòng người Tiểu Thỏ bên cạnh mình, sau đó hỏi: "Cậu trốn tổng vệ sinh là để đến nhà trẻ đón Tiểu Thỏ sao?"

      "Đúng vậy." Hạ Phong nhún vai, oán giận Trình Chi Ngôn: " Cậu biết bạn của cậu rất khó tính, em ấy ràng với giáo viên em ấy biết tôi, nhưng mà nhất định chịu theo tôi về, cho dù tôi mang em ấy mua kẹo mua đồ uống, em ấy cũng đồng ý rời khỏi phòng học, còn ngộ nhỡ em ấy rồi lúc cậu đến đón em ấy tìm thấy em ấy đau lòng.

      Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ đứng bên cạnh mình, ngửa gương mặt trắng nõn chớp hai mắt to, nghiêm túc nghe và Hạ Phong chuyện.

      " bị làm đau lòng?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười lặp lại lần.

      " Vâng ạ." Tiểu Thỏ gật đầu : "Nếu như tìm thấy em, nhất định đau lòng."

      " A....Em chắc như vậy?"

      "Đương nhiên rồi!" Tiểu Thỏ cười tít mắt : " Mẹ , các bạn nhất định thể chạy loạn khắp nơi, nếu như chạy , mẹ đau lòng, cho nên nếu như nước chanh tìm thấy em nhất định cũng đau lòng."

      "A...." Hạ Phong đột nhiên kéo dài giọng nhìn Trình Chi Ngôn, đáng đánh đòn : "Hoá ra cậu trong cảm nhận của Tiểu Thỏ chính là bảo mẫu đó!"

      "Cút." Trình Chi Ngôn khẽ nhìn Hạ Phong phun ra chữ, sau khi lời tạm biệt với giáo viên nắm tay Tiểu Thỏ xoay người ra bên ngoài phòng học.

      "Này, đợi tôi với." Hạ Phong vội vã cầm túi sách của mình, theo phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ ra khỏi phòng học.

      " Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ!" Hạ Phong thở hồng hộc chạy đến trước mặt Tiểu Thỏ, đưa tay chặn đường của , hỏi: "Em suy nghĩ xong chưa?"


      “Suy nghĩ xong cái gì?" Vẻ mặt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn ta.

      "Em cảm thấy để cho làm bạn trai của em được ?" Hạ Phong cười hì hì hỏi Tiểu Thỏ

      " được." Tiểu Thỏ mạnh mẽ từ chối ta.

      "Tại sao?" Hạ Phong ngẩn ra, nghĩ tới Tiểu Thỏ từ chối mình như vậy.

      có hứng thú." Tiểu Thỏ chắp tay sau lưng, bắt chước bộ dáng Trình Chi Ngôn tự nhiên với Hạ Phong.

      "....."

      Đầu Hạ Phong đầy hắc tuyến.

      Sau đó, trong nháy mắt đó, lại có loại cảm giác mình thổ lộ tình cảm với Trình Chi Ngôn.

      "Tại sao có hứng thú với ?" Hạ Phong cam lòng hỏi tiếp.

      " có hứng thú chính là có hứng thú." Giọng Tiểu Thỏ trong trẻo trả lời.

      "Những lời này em bắt chước theo Trình Chi Ngôn sao?" Hạ Phong biết gì hỏi.

      "Vâng." Tiểu Thỏ gật đầu : “ nước chanh , có đôi khi ba chữ " hứng thú" có thể giải quyết rất nhiều chuyện cần thiết."

      Chương 35: Rất xin lỗi, tôi có hứng thú (5)


      Editor: Linh Ngọc

      "...." Hạ Phong nhếch khóe miệng, đột nhiên phát mình vậy mà thể phản bác những lời này, ta cam lòng nhìn Tiểu Thỏ hỏi: " Vậy em có hứng thú với cái gì?"

      "Em có hứng thú với nước chanh!" Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt xán lạn .

      "..."

      Tạm biệt.

      Hạ Phong cầm túi sách của mình, tay nhét vào trong túi quần, xoay người từ từ ra bên ngoài nhà trẻ.

      Gió thu thổi bay vài chiếc lá rụng, càng làm cho bóng lưng ta thêm phần cảm giác thê lương.

      Tiểu Thỏ có chút , tại sao sau khi Quát Phong nghe xong mình những lời này liền lời liền rời ?

      " nước chanh, Quát Phong làm sao vậy, tại sao hôm nay ấy đến nhà chơi?"

      " ấy còn phải về nhà tổng vệ sinh." Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời câu, rồi ôm Tiểu Thỏ ngồi phía sau xe đạp của mình, về nhà."

      Vào ban đêm của ngày nào đó.

      Trình Chi Ngôn ngủ đột nhiên cảm giác bờ môi của mình hình như có cái gì mềm mại dán ở . Ngay sau đó cảm giác đau đớn truyền đến, lập tức đưa từ trong giấc ngủ bừng tỉnh.

      Nương theo ánh trăng và ngọn đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ, Trình Chi Ngôn nhìn hai mắt to tròn của Tiểu Thỏ phát sáng trong bóng đêm, đưa tay sờ môi mình, nhíu mày : "Em làm gì đấy?"

      ngón tay sờ thấy cảm giác ẩm ướt, xung quanh môi hình như có vòng dấu răng.....?

      Tiểu Thỏ chép miệng, giọng trong trẻo nhìn Trình Chi Ngôn: " Em muốn xem miệng có ăn được thôi mà.”
      "....."

      Trình Chi Ngôn gì, bàn tay chống thân thể của mình ngồi dậy, bàn tay sờ công tắc tường, " Tắc" tiếng, mở đèn trong phòng.

      Toàn thân Tiểu Thỏ mặc áo ngủ con thỏ hồng nhạt quỳ gối giường mình, hai tay chống giường, vẻ mặt vô tội nhìn .

      "Ăn miệng của làm gì?" Ngón tay trắng nõn của Trình Chi Ngôn xoa loạt dấu răng bên môi mình, có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ hỏi.

      " trả lời vấn đề của em, em chỉ có thể tự mình tìm đáp án." Tiểu Thỏ chớp mắt, ngây thơ : "Phát sinh quan hệ rốt cục là cái gì, lại , tại sao hôn môi lại ăn miệng đối phương cũng , còn em bé sinh ra như thế nào cũng trả lời em, cuối cùng vấn đề em cũng biết, nhưng là cái vấn đề ở giữa kia, em có thể tự mình thử!"

      "..."

      Trình Chi Ngôn gì nhìn lên trời.

      "Vậy em cho ra cái kết luận gì đây?"

      "Miệng của ăn rất ngon." Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn cười xán lạn, vẻ mặt hạnh phúc.

      "...."

      "Mềm mại."

      "..."

      " Trơn bóng."

      "...."

      "Có thể cho em ăn lần nữa hay ?" Tiểu Thỏ vừa vừa bổ nhào người Trình Chi Ngôn.

      Trình Chi Ngôn xoay người cái vội vã xuống giường, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tiểu Thỏ : " được, được cắn ."

      "Ăn phải là dùng răng cắn sao?" Tiểu Thỏ khó hiểu hỏi.

      "Hôn môi cũng phải ăn miệng đối phương!" Trình Chi Ngôn ôm cái gối che ở trước mặt mình đề phòng Tiểu Thỏ đột nhiên tập kích.

      " Vậy hôn môi là cái gì?"

      "...."

      Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn , tại sao bé này cố chấp như vậy.

      "Sau khi trả lời em chuyện, những chuyện khác em được hỏi nữa!"

      " Được." Tiểu Thỏ gật đầu.

      " Vậy em nhắm mắt lại ."
      emilia thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 36: Muốn lớn lên nhanh

      Editor: Linh Ngọc


      “Vậy em nhắm mắt lại !” Trình Chi Ngôn chần chờ chút với Tiểu Thỏ.

      "A..." Tiểu Thỏ vô cùng nghe lời mà nhắm mắt lại.

      Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ dưới ánh đèn, làn da của trắng nõn nà dịu dàng sáng bóng như sữa, lông mi dài giống cây quạt nho ,khóe mắt lưu lại mảnh bóng mờ nhàn nhạt, chiếc mũi thẳng xinh xắn lanh lợi, lúc này cánh mũi khi đóng khi mở, hô hấp của nàng kéo dài mà đều đều, cái miệng hồng ngay phía dưới chiếc mũi, sáng bóng giống như quả đào.

      là nhức đầu mà...

      Trình Chi Ngôn có chút rầu rĩ nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, suy nghĩ nên trả lời vấn đề này của như thế nào.

      "Còn chưa được sao?" Tiểu Thỏ nhắm mắt hồi lâu cũng chưa phát Trình Chi Ngôn có động tĩnh gì, vì thế nhịn được mở miệng hỏi.

      "..." Trình Chi Ngôn hít sâu hơi khom người xuống, rất nhanh ở môi hồng hào của Tiểu Thỏ hôn cái, sau đó rời .

      Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy môi mình nháy mắt có cái gì đó mềm mại xẹt qua, bỗng chốc mở to mắt hơn chút, nhìn Trình Chi Ngôn : "Xong rồi?"

      "Xong rồi...." gương mặt trắng nõn giống như ngọc của Trình Chi Ngôn xẹt qua chút nhàn nhạt đỏ ửng.

      "Cứ như vậy mà gọi là hôn môi?" Ánh mắt Tiểu Thỏ tràn đầy nghi ngờ.

      "Ừ."

      "Gạt người!" Tiểu Thỏ lập tức đứng lên giường, từ cao nhìn xuống Trình Chi Ngôn : " ti vi người ta ràng hôn rất lâu, hơn nữa chút như vậy, hoàn toàn gọi là hôn môi! Cha mẹ em, còn có bác Chu đều hôn em như vậy! Bình thường em cũng hôn như vậy!"

      "..."
      Trình Chi Ngôn có chút biết gì nhìn Tiểu Thỏ, đưa tay lau mồ hôi trán.

      Trẻ con bây giờ là rất khó lừa gạt...

      Tiểu Thỏ cũng để ý nhiều như vậy, trực tiếp nhảy dựng giường, bay đến người Trình Chi Ngôn.

      "Em cẩn thận chút!" Hai tay Trình Chi Ngôn vội vã ôm lấy Tiểu Thỏ, bước chân đứng vững mới tránh làm hai người cùng nhau ngã sấp xuống.

      "Em ràng nhìn thấy hai người bọn họ như vậy....." Hai tay Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, dán cái miệng hồng lên miệng Trình Chi Ngôn để chứng minh, dán lên môi như vậy lúc lâu, mới buông ra : "Lúc hôn thời gian dài như vậy cũng có tách ra."

      "Vậy tính là hôn ..." Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ đeo người mình, ôm trở về trước giường, cẩn thận đặt lên giường : "Bây giờ biết cái gì là hôn môi, có thể ngoan ngoãn trở về ngủ chưa?"

      "Nhưng mà tại sao em cảm thấy còn có chút đúng..."

      Tiểu Thỏ cắn ngón tay mình, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn giọng .

      "Đây là việc người lớn làm, bây giờ em quá , thể làm như vậy biết ?" Trình Chi Ngôn đưa tay sờ đầu Tiểu Thỏ, giọng dịu dàng: "Cha mẹ hôn em là vì biểu đạt thương đối với em, mà loại chuyện hôn môi này chỉ có thể cùng người mình thích làm."

      "Chính là làm cùng nước chanh!" Tiểu Thỏ vội vã bổ sung thêm.

      "Được rồi..." Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn , miễn cưỡng gật đầu : "Chuyện này chờ em lớn hơn chút hiểu, bây giờ nhanh chóng ngoan ngoãn ngủ ."

      "Em phải chờ đến khi nào? ?"

      Chương 37: Muốn lớn nhanh hơn chút (2)

      Editor: Linh Ngọc
      Tiểu Thỏ nằm ở giường, hai tay ôm lấy chăn mỏng, chớp đôi mắt to nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

      "À.... Có lẽ khoảng mười năm nữa."

      "Mười năm là bao lâu?"

      "Rất nhanh thôi."

      "Sau khi em vừa tỉnh ngủ trưởng thành sao?" Tiểu Thỏ nhắm mắt lại lòng tràn đầy chờ đợi hỏi.

      "Ừ, sau khi em tỉnh lại, mười năm ít ngày." Trình Chi Ngôn giúp chỉnh chăn tốt, nhìn hô hấp của dần dần trở nên kéo dài, rốt cuộc cũng yên tâm, đưa tay tắt công tắc tường, căn phòng sáng trưng trong nháy mắt trở nên tối tăm.

      Mười năm sao...

      Trình Chi Ngôn nằm bên cạnh Tiểu Thỏ, cẩn thận suy nghĩ chút, sau mười năm, mình hai mươi tuổi có hình dạng gì?

      Cứ mãi suy nghĩ, vô thức cũng dần dần tiến vào giấc ngủ.

      Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đến mùa đông.

      Khi gió lạnh thấu xương gào rít thổi về phía mặt đất, khí trở nên loãng rét lạnh, lúc này ánh sáng mặt trời cũng nóng rực thiêu người nữa.

      Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ mặc vào quần áo bông dày.

      Nhưng mà......

      Trình Chi Ngôn cau mày nhìn kiểu dáng, màu sắc quần áo của Tiểu Thỏ và mình giống nhau, chỉ là quần áo của Tiểu Thỏ hơn chút, biết gì: "Em mặc quần áo giống làm gì?"

      " nước chanh, chúng ta gọi là quần áo tình nhân."

      Tiểu Thỏ vừa đội mũ lên đầu lông xù của mình, vừa nhìn Trình Chi Ngôn .

      "Em lại từ này ở chỗ nào vậy?"

      "Ở ti vi đó." Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn .

      "Em xem ti vi ít thôi, đọc sách ." Trình Chi Ngôn đột nhiên cảm thấy ti vi chiếu này nọ là rất hại người "Còn nữa, em là , mặc quần áo màu đen như làm gì, phải nên mặc quần áo hồng nhạt hoặc màu đỏ sao?"

      "Vậy nguyện ý mặc quần áo màu hồng nhạt giống em ?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt chờ đợi nhìn hỏi.

      " thể nào"

      "Vậy em cũng chỉ có thể mặc quần áo màu đen giống thôi." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn cười, lộ ra hai hàng răng trắng tinh.

      "..."

      Trình Chi Ngôn biết gì.

      " thôi, nước chanh, nếu bị muộn đó." Tiểu Thỏ túm tay áo Trình Chi Ngôn cố gắng kéo ra bên ngoài.

      "Biết rồi." Trình Chi Ngôn đến trước xe đạp, theo thường lệ khom lưng ôm Tiểu Thỏ lên sau đó vừa đạp về phía cánh cửa tiểu khu vừa hỏi: "Tiểu Thỏ, xế chiều ngày mai trường học có buổi lễ, em muốn đến chơi hay ?"

      "Lễ gì vậy ?"

      "Liên hoan đêm Giáng sinh."

      "Có đồ ăn ngon ?"

      " có."

      "Có đồ chơi ?"

      " có."

      "Có các bạn ?"

      " có."

      "A..."

      "Còn muốn ?"

      "Muốn!" Tiểu Thỏ lớn tiếng.

      Trình Chi Ngôn nhịn được bật cười hỏi: " có đồ ăn ngon cũng có đồ chơi, vì sao em còn muốn đến?"

      "Bởi vì có nước chanh!" Tiểu Thỏ ôm eo Trình Chi Ngôn, cười tít mắt trả lời.

      Được rồi, Tiểu Thỏ là trả lời nghiêm túc.

      "Vậy nước chanh, có biểu diễn tiết mục ?"

      "Có."

      " biểu diễn tiết mục gì vậy?"

      " Đến lúc đó em biết." Trình Chi Ngôn dừng xe đạp trước cửa nhà trẻ Tiểu Thỏ, thúc giục xuống xe, nhìn theo vào nhà trẻ, lúc này mới đến trường học của mình.

      Lễ giáng sinh đến, trường tiểu học Trình Chi Ngôn vì để xây dựng trường học văn minh nên cố ý tổ chức đêm giáng sinh và mời lãnh đạo đến đây tham quan.

      Chương 38: Muốn lớn nhanh hơn chút (3)

      Editor: Linh Ngọc

      Đồng thời, trường học lấy ngày này làm ngày tham quan, cũng mời phụ huynh học sinh đến tham gia đêm giáng sinh này.

      Chỉ có điều ba Trình Chi Ngôn công tác về kịp, mà mẹ Trình Chi Ngôn lại ra ngoài để sưu tầm dân ca, cho nên người của Trình Chi Ngôn đến đây, cũng chỉ có Tiểu Thỏ.

      Tiểu Thỏ nắm tay áo Trình Chi Ngôn trong sân trường rộng lớn, nhịn được nhìn khắp nơi.

      " nước chanh, đây là trường học của ?"

      "Ừ."

      "Em cũng có thể đến đây ?"

      "Chờ em trưởng thành có thể tới." Trình Chi Ngôn nắm tay của Tiểu Thỏ, lướt qua đám người, về sân khấu của trường học.

      "Đến lúc đó chúng ta có thể học cùng trường ?"

      "A... Giống như em lên năm nhất tiểu học lên năm 2 trung học rồi." Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy hi vọng của Tiểu Thỏ, suy nghĩ chút : "Tiểu Thỏ, lớn hơn em bảy tuổi, vì thế khả năng hai người chúng ta cùng học chung trường là cao lắm, trừ phi lưu ban nhiều lần, còn em phải nhảy lớp nhiều lần."

      "Lưu ban là cái gì? ? Nhảy lớp cái gì? ?" Tiểu Thỏ chớp mắt to, hiểu hỏi.

      "Lưu ban chính là..."

      Lúc Trình Chi Ngôn chuẩn bị giải thích giải thích cho Tiểu Thỏ, đột nhiên có người tới từ phía sau, đưa tay vỗ vai : "Trình Chi Ngôn, ra em ở đây, nhanh đến cánh gà chuẩn bị tập hợp, tiết mục lớp chúng ta ngay sau người người thứ hai lên sân khấu, em đừng chạy loạn khắp nơi."

      Trình Chi Ngôn quay đầu lại, nhìn thoáng qua, người kia chính là chủ nhiệm lớp mình, thầy Triệu.

      "Thầy Triệu." Trình Chi Ngôn gọi ông tiếng, sau đó có chút khó xử nhìn ông, : "Nhưng trước tiên em phải dẫn em ấy đến chỗ ngồi ."

      "Người này là..." Ánh mắt thầy Triệu nhìn Tiểu Thỏ bên cạnh Trình Chi Ngôn, sau đó chần chờ hỏi: "Em em?"

      "A... Coi là vậy ..."

      " phải, con là bạn của ấy." Tiểu Thỏ nắm chặt cánh tay của Trình Chi Ngôn, vẻ mặt thành nhìn chú này .

      "Bạn ??" Thầy Triệu hơi nhếch mắt, nhìn vóc dáng Tiểu Thỏ chỉ vừa mới tới lưng Trình Chi Ngôn, buồn cười : "bạn , con còn trẻ có hiểu bạn là gì ?"

      "Biết! Chính là..." Lúc Tiểu Thỏ chuẩn bị tiếp, Trình Chi Ngôn đưa nhét tay Tiểu Thỏ vào tay thầy Triệu : "Thầy triệu, làm phiền thầy dẫn em ấy đến sân khấu dùm con, con đến cánh gà để tập hợp."

      "Ai... Trình Chi Ngôn! Trình Chi Ngôn! ?" Thầy Triệu nhìn Trình Chi Ngôn vừa xong câu đó chạy mất, nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu, ông cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ trong tay mình, này có gương mặt hồng hào, thịt thà, đầu còn cắm hai sừng trâu, thoạt nhìn lớn hơn con của mình nhiều.

      " thôi, bạn ." Thầy Triệu có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ : "Thầy dẫn em tìm chỗ ngồi."

      " được, em muốn tìm nước chanh..." Tiểu Thỏ liều mạng giùng giằng, muốn thoát khỏi tay của thầy Triệu.

      " em ở trong cánh gà chuẩn bị biểu diễn, thầy dẫn em đến khán đài, có thể ngồi coi em biểu diễn." Thầy Triệu có chút bất đắc dĩ lấy bàn tay như con cá trạch Tiểu Thỏ, cứng rắng lôi đến sân khấu.

      Chương 39: Muốn lớn lên nhanh chút (4)

      Editor: Linh Ngọc

      Beta: Thanh Mai

      " được! được! Em muốn tìm nước chanh!" Tiểu Thỏ tiếp tục xoay xoay lắc lắc, hắng giọng la lớn.

      "Được được được ... Dẫn em tìm nước chanh của em..." Thầy Triệu thấy tầm mắt của phụ huynh đều nhìn về phía mình, vội vàng nhìn Tiểu Thỏ đầu hàng .

      giây trước Tiểu Thỏ còn giãy dụa, giây sau lập tức yên tĩnh, ngoan ngoãn nắm tay thầy Triệu theo ông ta.

      Phía sau sân khấu buổi lễ, các học sinh đứng tốp năm tốp ba, có người chuyện phiếm, có người học lời bài hát, có người luyện tập động tác vũ đạo.

      Thầy Triệu mang theo Tiểu Thỏ qua các học sinh, về phía Trình Chi Ngôn.

      Học sinh nhìn thấy thầy Triệu tới, đều cười và chào hỏi ông.

      Thầy Triệu cười tủm tỉm gật đầu đáp lại từng chút.

      vất vả mới thấy được Trình Chi Ngôn, lúc Tiểu Thỏ chuẩn bị chạy về phía , mặc váy vũ đạo màu trắng lại ở phía trước qua.

      “Cái kia..... Trình Chi Ngôn..... Cái này cho ...." Địch Thi Vũ mặc váy vũ đạo màu trắng vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Trình Chi Ngôn vươn tay ra, trong lòng bàn tay có viên kẹo.

      "Kẹo?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, thứ này chỉ có Tiểu Thỏ mới thích ăn.

      "Vâng..... Là môt bạn học muốn lên sân khấu biểu diễn chuẩn bị, tất cả mọi người đều có." Địch Thi Vũ xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn, lại chỉ chỉ mấy vị bạn học bên cạnh : " Em phát cho bọn họ rồi, phải chuẩn bị riêng cho ."

      Ánh mắt Trình Chi Ngôn tự nhiên nhìn bốn phía vòng, đúng là tay từng bạn học đều cầm viên kẹo.

      "Cảm ơn." chìa hai ngón tay nhặt viên kẹo trong tay Địch Thi Vũ lên, khách khí tiếng.
      " cần cảm ơn, cái kia..... Biểu diễn cố lên...!" Địch Thi Vũ cảm giác đầu ngón tay của nhàng chạm vào lòng bàn tay mình, nhịn được đỏ mặt.

      "Ừ." Trình Chi Ngôn tự nhiên gật đầu.

      "Còn nữa....." Lúc Địch Thi Vũ chuẩn bị cái gì đó, đột nhiên trước mắt xuất bóng người hồng nhạt. Ngay sau đó trong lòng Trình Chi Ngôn xuất bóng dáng nho : " nước chanh!"

      Trình Chi Ngôn sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ nhào vào trong lồng ngực mình, vẻ mặt lạnh nhạt nháy mắt bắt đầu trở nên ôn nhu, "Em vì sao lại chạy đến hậu trường? Thầy Triệu đâu?"

      "Cái chú kia ở bên kia." Tiểu Thỏ quay đầu chỉ chỗ người đứng phía sau mình ở chỗ cách đó xa .

      Thầy Triệu đứng ở chỗ cách bọn họ xa, gật đầu với Trình Chi Ngôn: "Lập tức mở màn, em ngoan ngoãn theo thầy Triệu tìm vị trí trước sân khấu ngồi xuống, chờ sau khi biểu diễn xong tìm em, ngoan." Trình Chi Ngôn ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng với .

      Địch Thi Vũ đứng ở bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Trình Chi Ngôn mà ta chưa từng thấy qua gương mặt tuấn của , nhịn được hơi hơi ngẩn ra, ánh mắt lập tức nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ trong lòng Trình Chi Ngôn, "Trình Chi Ngôn....Đây là.... Đây là em à? Bộ dáng em ấy đáng ..."

      Địch Thi Vũ ngồi xổm xuống, từ trong túi áo lấy ra viên kẹo đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ, cười : "Em , cây kẹo này cho em."

      "Cảm ơn chị." Tiểu Thỏ nhận kẹo trong tay Địch Thi Vũ, giọng ngọt ngào kêu.

      "Ngoan đấy, bộ dáng em và trai đẹp." Địch Thi Vũ cười tít mắt khen ngợi Tiểu Thỏ câu.

      Chương 40: Muốn lớn nhanh thêm chút nữa (5)

      Editor: Linh Ngọc

      "Tất nhiên rồi, tất cả mọi người đều khen ngợi chúng tôi có tướng vợ chồng!" Vẻ mặt Tiểu Thỏ tự hào nhìn Địch Thi Vũ .

      Sao...Tướng vợ chồng?

      Sau khi Địch Thi Vũ nghe xong những lời này hơi ngẩn ra, biết nên tiếp tục hỏi cái gì nữa.

      Dáng vẻ Trình Chi Ngôn cũng tính giải thích, vỗ đầu Tiểu Thỏ, với : " Nhanh lên, cùng thầy Triệu chỗ ngồi."

      " Vâng ạ...." Vẻ mặt Tiểu Thỏ lưu luyến rời buông tay túm áo của Trình Chi Ngôn ra, cẩn thận mỗi bước nhìn : " nước chanh, sau khi biểu diễn xong rồi nhanh chóng tới tìm em đấy!"

      "Biết rồi." Trình Chi Ngôn giơ tay.

      " A, Trình Chi Ngôn, đó phải bạn của cậu sao?" Hạ Phong có việc gì chạy loạn khắp nơi vừa lúc chạy tới cánh gà tìm Trình Chi Ngôn, nhìn thấy Tiểu Thỏ xoay người rời khỏi, liền nhịn được tòa mò .

      "Bạn ?" Sắc mặt Địch Thi Vũ trở nên trắng bệch.

      “A, Địch Thi Vũ, cậu cũng ở chỗ này à, tớ nghe các cậu rút thăm là biểu diễn thứ nhất, cố lên nha!" Hạ Phong quay đầu, lúc này mới thấy Địch Thi Vũ đứng bên cạnh Trình Chi Ngôn.

      "Người vừa rồi.... Là bạn Trình Chi Ngôn sao?" Đôi mắt trong suốt của Địch Thi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn, hi vọng có thể nghe được đáp án phủ định từ miệng .

      Sau đó Trình Chi Ngôn chỉ nhàn nhạt nhìn ta cái, khóe môi mang theo ý cười : "Sắp mở màn, cậu cũng nhanh vào đội hình ."

      " Nhưng mà ...."

      còn chưa trả lời câu hỏi của em!

      Địch Thi Vũ có chút cam lòng nắm chặt váy của mình, sau giây nghe được tiếng nhạc sân khấu, cùng với tiếng nhạc, người chủ trì bắt đầu lời mở đầu rồi

      "Năm 1997 sắp kết thúc, năm nay chúng ta nghênh đón khu hành chính Hongkong trở về tổ quốc, trường giang sóng sau đè sóng trước, sức mạnh quốc gia chúng ta ngày càn hùng mạnh, bây giờ nhìn đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ, bóng đêm mất hết, kèm theo đó là tiếng chuông nhịp nhàng vang lên, chúng ta lại nghênh đón lễ Giáng Sinh của năm nay....."

      "Địch Thi Vũ, Địch Thi Vũ, lại đây nhanh lên!" Bạn cùng lớp Địch Thi Vũ cách đó xa gọi tên ta.

      "Đến liền!" Địch Thi Vũ rất nhanh lên tiếng, sau đó có chút cam lòng liếc mắt nhìn Trình Chi Ngôn cái, xoay người hướng tới lớp ta đến.

      "Này, tiểu tử cậu phải trước kia vẫn thừa nhận Tiểu Thỏ là bạn cậu sao, tại sao lúc này lại im lặng rồi hả ?" Hạ Phong đưa tay vỗ bả vai Trình Chi Ngôn cười xấu xa hỏi.

      "Như vậy có thể giải quyết chút chuyện rắc rối cần thiết." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt trả lời cậu ta câu: "Cậu cực kỳ rảnh rỗi hả, cực kỳ rảnh rỗi giúp tôi trông Tiểu Thỏ."

      "Được rồi, loại chuyện làm sứ giả bảo vệ này tôi thích nhất!" Sau khi Hạ Phong cười hì hì lên tiếng rồi xoay người rời .

      Sau khi Tiểu Thỏ theo thầy giáo Triệu đến trước sân khấu tìm vị trí hàng thứ hai ngồi xuống.

      Thầy giáo Triệu cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ : " Vóc dáng em , ngồi ở hàng thứ hai mới có thể thấy ràng, thầy với em, xếp hàng thứ nhất đều là lãnh đạo, hiệu trưởng mới có thể ngồi ở đó, em xem, cấp bậc của em cũng đằng sau bọn họ rồi."

      " A.... nước chanh của con khi nào lên sân khấu?" Tiểu Thỏ vừa gật đầu vừa hỏi.

      "Thầy cho em biết, ngồi chính giữa hàng thứ nhất là thị trưởng, bên cạnh chính là lãnh đạo bộ giáo dục đó..."

      "À...Chừng nào nước chanh lên sân khấu?"
      emilia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :