1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngọt thê động lòng người, bá đạo tổng giám đốc hảo tình thâm - Bảo Lạp (83) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38: Vì phụ nữ, cùng em quyết liệt?

      Edit: Phạm Mai
      "Nha, sao cậu lại tới đây?"

      Thẩm Thiên Minh nhướn mày, trong giọng khó nén nhạc nhiên ngoài ý muốn.

      "Làm việc gì trái lương tâm sao, nhìn thấy tôi cứ như nhìn thấy quỷ?" Đường Diệc Đình cũng có đến bên cạnh , mà là đến quầy bar cách đó xa ngồi xuống, tùy tiện rót cho mình ly rượu đỏ.

      "Ha, cậu biết đùa." Thẩm Thiên Minh gặp sắc mặt trầm, tựa hồ tâm tình được tốt, vội vàng cầm lấy ly rượu qua, ngồi ở ghế cao chân bên cạnh , "Ai chọc đại thiếu gia chúng ta mất hứng đây?"

      Đường Diệc Đình ngước mắt, nhàn nhạt liếc cái, "Nghe hôm nay cậu ở vườn hoa khách sạn điều qunr chế, đây là có chuyện gì?"

      "Nha, làm sao lại có người cho cậu biết vậy ." Thẩm Thiên Minh bĩu môi, lơ đễnh giải thích, " phải cãi nhau cùng Lý Xương Húc náo loạn chút sao, khó có khi bắt được tay cầm của (tay cầm ở đây là điểm yếu), làm sao lại lợi dụng tốt được chứ?"

      mây trôi nước chảy, chút nào chú ý tới đáy mắt Đường Diệc Đình sương mù dần dần hội tụ, "Cho nên, cậu dùng thủ đoạn đê tiện này uy hiếp Lý Nguyên Y?"

      Đường Diệc Đình xong, lực đạo bóp ly rượu đỏ, khỏi gia tăng vài phần.

      "Cái này cũng bị cậu đoán được, ha ha, mỹ nhân kia dầu muối đều vào, sử dụng chút thủ đoạn mạnh, làm sao có thể ngoan ngoãn - - "

      "Ầm - - "

      Ghế cao chân dắt giá trong nháy mặt bị đá lật, Thẩm Thiên Minh nhất thời chuẩn bị, ngã cái tướng chân hướng lên trời. Khóe miệng giật giật, sắc mặt trở nên khó coi, oa oa kêu to: "Khốn kiếp, Đường Diệc Đình, cậu uống lộn thuốc?"

      "Uống nhầm thuốc chính là cậu!" Đường Diệc Đình qua, kéo cổ áo lên rồi thêm quyền, Thẩm Thiên Minh cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng cũng phải là người ngoan ngoãn chịu bị đánh, lần trước bị Lý Xương Húc đánh, là cố ý thiết kế, lần này, có thể động thủ .

      Rất nhanh hai người đàn ông đánh nhau cùng nhau, thân thể cùng thể lực bọn họ là tương đối bằng nhau, đánh nhau khó có thể phân ra thắng bại, so chiêu càng ngày càng nghiêm trọng, cơ hồ là bắt được cái gì đập cái đập, trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên bừa bộn, đồ dùng ngã trái ngã phải, mặt đất là mảnh ly rượu, bình rượu.

      Dần dần, thể lực Thẩm Thiên Minh có chút chống đỡ nổi, đành phải chịu thua cầu xin tha thứ: "Được rồi, tớ nhận thua, đừng đánh!"

      Đường Diệc Đình cũng để ý tới , thuận tay mò lên cái bình hoa liền đập tới, Thẩm Thiên Minh nhanh tay lẹ mắt tránh thoát: "Uy, đó là đồ cổ a đồ cổ - - "

      Những đồ dùng trong phòng, đều là Thẩm Thiên Minh cho người mang từ nước ngoài về đây, giá cả đương nhiên quý cần phải , bị Đường Diệc Đình phá trận như vậy, tổn thất thảm trọng, lòng đau muốn chết.

      "Lần sau dám trêu chọc người phụ nữ của ta, phải đơn giản như thế này."

      Đường Diệc Đình nhướn mày, gương mặt tuấn tú tinh xảo trầm đến đáng sợ, tựa như ma vương trong đêm tối, mang theo nguy hiểm trí mạng.

      "Phụ nữ của cậu? Ha ha, làm sao có thể!"

      Thẩm Thiên Minh giống như là nghe được trò cười lớn nhất thế kỷ, nhịn được cười lớn ra tiếng. Nhưng lúc nhìn đến ánh mắt lạnh lùng Đường Diệc Đình giống như có thể giết người, thoáng chốc thu lại bộ dáng tươi cười. Trong đầu đột nhiên lên lời lần trước Lý Nguyên Y , vốn cho là đùa, nghĩ tới lại là , trong lúc nhất thời, hiểu sao tâm tình có chút phức tạp.

      "Video lập tức xóa cho tôi, về sau được phép lấy bất kỳ cớ gì đến gần ấy, nếu - - "

      "Nếu như thế nào, vì phụ nữ, cùng an hem như mình quyết liệt sao?" Thẩm Thiên Minh khẽ nhíu đuôi lông mày, từ trong cổ họng hừ lạnh ra, liếc nhìn sắc mặt Đường Diệc Đình khó coi, cũng thể nghiêm túc, " nên quên, cậu có hôn ước ! Nếu vì ấy mà cậu vứt bỏ Đường gia thèm để ý... A, lão gia tử có thể tha ấy?"

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Cậu có thể cho ấy cái gì?


      Edit: Phạm Mai

      "Tự tôi có chừng mực!" Vừa nhắc tới chuyện này, giọng Đường Diệc Đình khỏi có chút bực bội, "Tóm lại, về sau cậu mà nhìn thấy ấy, cách càng xa càng tốt!"

      "Nếu như tớ làm vậy?" Hai tay Thẩm Thiên Minh vòng ngực, bên khóe miệng quyến rũ thoáng cái khiêu khích, "Tớ nghĩ cưới ấy, trong nhà có vấn đề, còn cậu, có thể cho ấy cái gì?"

      Đường Diệc Đình dựa ghế sô pha, móc ra điếu thuốc nhen nhóm, ngọn lửa đỏ hồng, nhè từ giữa ngón tay lan tràn, hít hơi, sương mù lượn lờ xuống, vốn là gương mặt tuấn tú thanh cao, tại thời khắc này, tựa hồ dính vào vài tia tang thương.

      Ước chừng mấy giây sau, mới sâu kín phun ra ba chữ, "Mạng của tôi!"

      ...
      ******

      Đài truyền hình BGH, nằm ngay đường lớn thành phố, kiến trúc sáu mươi ba tầng, khí thế phi phàm, khiến nó vừa được xây dựng, được nhân dân thành phố A thân mật gọi là "Lục tam đại hạ" .

      Lý Nguyên Y đứng ở trước cửa xoay, khẽ dừng bước.

      đến gần thời gian làm, công nhân viên đài truyền hình, tốp năm tốp ba, rối rít tràn vào cửa.

      Hôm nay là ngày đầu tiên đến đài truyền hình trình diện, tâm tình tự nhiên là kích động vạn phần . Giương cao đồng hồ tay, tám giờ năm mươi phút, khoảng cách thời gian hẹn của cùng Tổng giám Lucy đài truyền hình nhanh đến , Lý Nguyên Y thở hơi dài, lúc này mới ưu nhã thong dong vào.

      Đến phòng làm việc Lucy, lường được, lại gặp được người quen cũ ở đây.

      vừa thấy được , giữa lông mày che dấu được hưng phấn.

      "Tiểu Lạc, sao em lại tới đây?" Tiểu Lạc là trợ lý của ở TGN, ở chỗ này nhìn thấy ấy, làm cho Lý Nguyên Y cảm thấy phi thường ngoài ý muốn, nhưng nội tâm là vui sướng.

      "Em tới làm trợ lý cho chị nha, là Lucy để cho em tới đó. Chị Y, tốt quá, chị rời mấy ngày nay, em thương tâm muốn chết." Tiểu Lạc là lời , dù sao thời điểm Lý Nguyên Y làm chủ của , đối với là cực kỳ chiếu cố.

      "Lucy, nghĩ tới BGH lại cho tôi ngạc nhiên mừng rỡ như vậy, cám ơn ." Trong con mắt hạnh trong suốt Lý Nguyên Y, rất nhanh liền dính vào thoáng cái cảm kích.

      Lucy khẽ mỉm cười, hết sức quan tâm câu: "Lý chủ bá là nhân tài mà chúng tôi hướng tới, những thứ này tất nhiên là phải suy tính. Tôi đưa hai vị tham quan chút."

      "Tốt, làm phiền." Lý Nguyên Y gật đầu, mang theo Tiểu Lạc theo đằng sau Lucy.

      Đài truyền hình rất lớn, hết vòng, sai biệt lắm 11 giờ, lúc này Lucy mới đưa lên lầu sáu mươi hai.

      đến trước gian phòng làm việc xa hoa, Lucy đẩy cửa ra, quay đầu hướng Lý Nguyên Y cười : "Lý chủ bá, đây là phòng làm việc của ."

      Lý Nguyên Y còn chưa kịp trả lời, Tiểu Lạc trời sinh tính hoạt bát liền cảm thán, "Oa tắc, chị Y, so sánh với TGN ở đây khí phái hơn nhiều."

      "A - -" Lý Nguyên Y khẽ cười tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Lucy, ngữ mang nghi hoặc, "Tôi chỉ là chủ bá, dùng gian phòng làm việc lớn như vậy, tựa hồ tốt lắm đâu? Hơn nữa từ tầng 50 đều là cấp cao, cho nên..."

      "Lý chủ bá cần lo ngại, 50 tầng ở đúng là đều là cấp cao, nhưng từ tầng 60 trở lên, ngoại trừ tầng chót tổng giám đốc xử lý, tất cả phòng khác đều là trống , sử dụng, chẳng phải hết sức lãng phí sao? Lại phụ trách chuyên mục ( đại nhân vật ước hẹn ), tất cả nhân viên làm việc cũng ở tầng này, yên tâm."

      "Vậy cũng tốt." Nghe Lucy giải thích, mặc dù trong lòng Lý Nguyên Y mơ hồ cảm thấy kỳ quái, cũng tiếp tục phản bác. tới rồi cứ an tâm , làm xong tiết mục là trọng yếu nhất, những thứ khác, muốn.

      Sau khi Lucy rời , rất nhanh Lý Nguyên Y liền vào trạng thái làm việc, lại biết rằng, nhất cử nhất động lúc này của mình, đều bị người nào đó xem ở đáy mắt.

      Phòng làm việc tầng cao nhất của tổng giám đốc, người đàn ông ưu nhã dựa ghế sô pha, nhìn chằm chằm gương mặt màn hình điện thoại khi ngẫu nhiên nhíu mày, ngẫu nhiên cười , trong đôi mắt thâm thúy, lặng lẽ xẹt qua thoáng ánh sáng nhạt, đó là loại thâm tình lưu luyến đến tận cùng….
      - - - - - -









      Chương 40: Đuổi theo

      Edit: Phạm Mai

      Ở BGH ba ngày, cơ bản Lý Nguyên Y quen thuộc vận hành liên quan, cùng nhân viên làm việc cũng bắt đầu trở nên quen thuộc hơn. Tính cách của cũng khá dễ sống chung, bởi vậy tất cả mọi người hết sức thích .

      "Chị Y - -" Tiểu Lạc theo lễ đứng gõ cửa, cầm lấy tờ tuyên truyền, cười tới.

      "Chuyện gì?" Lý Nguyên Y từ trong văn kiện ngẩng đầu, dụi mắt, cười hỏi .

      Tiểu Lạc đem tuyên truyền trong tay chỉ cái, cười mỉm "Đầu đường này có KFC, nghe có ưu đãi phần ăn gia đình đó. Buổi trưa chúng ta ăn ?"

      "A, ăn nó quá cũng đừng có trách chị đó, thôi!" Lý Nguyên Y cười đứng dậy.

      Còn nhớ lúc học đại học, thời điểm mỗi khi tâm tình tốt, cùng Đỉnh Hạ cùng KFC mua phần ăn gia đình, sau đó, liều mạng ăn hết nó. Mặc dù mỗi lần đều ăn quá no, nhưng tâm tình lại như kỳ tích thay đổi rất khá. Nhưng kể từ hai năm trước Đỉnh Hạ có việc Mỹ, hai người liền cắt đứt liên lạc, cũng biết tại ấy thế nào.

      Các muốn quán KFC kia, ngay ở dưới lầu quẹo phải, đoạn đường ngắn, có cái ngã tư đường, qua chút, đến.

      Dọc theo đường hai người cười cười , chỉ chốc lát, liền tới ngã tư đường.

      Lúc này, đối diện đường cái bên tay phải, đột nhiên truyền đến trận tiếng thét chói tai, Lý Nguyên Y vô ý thức nhìn qua.

      Chỉ thấy ở đường cái giữa dòng xe chạy mãnh liệt, thế nhưng có đứa bé trai bốn năm tuổi vọt tới giữa đường, ngã nhào đất. Tài xế lái xe, bị tình huống đột nhiên xuất làm cho trở tay kịp, hai giây sau mới phản ứng được, lung tung thắng xe - -

      Khoảng cách càng ngày càng gần, trong nháy mắt chiếc xe con đụng người, người đường bị hù dọa ngừng thở, ai dám xông lên phía trước cứu người!

      Đột nhiên, thoáng cái bóng dáng màu đen, từ đằng xa chạy đến, lúc mọi người ở trong kinh hô, ôm lấy đứa trẻ hoảng sợ kia, động tác lưu loát lăn mặt đất, thoát khỏi nguy hiểm.

      Đứa trẻ, lông tóc tổn hao gì bị bảo vệ vào trong ngực, mà , lông mày nhíu chặt chút, giống như là bị thương.

      Bé trai bị hoảng sợ, òa khóc lên, nữ nhân khóc sướt mướt chạy tới, đối người đàn ông áo đen ngàn tạ vạn tạ, lúc này mới kéo đứa bé trai khóc rống thôi kia rời . Mà vẫn còn nguyên chỗ đứng tại, vỗ nhè cho bay tro bụi quần áo, sau đó ngẩng đầu, vừa vặn đụng vào tầm mắt của .

      Hai đầu ngã tư đường, bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt của hai người, rất lâu cũng có từ người đối phương dời .

      Nội tâm Lý Nguyên Y trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ tới, lại là người có tình thương người như vậy, khắc mạo hiểm kia, đổi lại là , chỉ sợ cũng khó khăn phấn đấu quên mình chạy cứu người ? Mà , làm việc nghĩa được chùn bước, cứu, còn là người xa lạ chút nào liên can với mình...

      "Oa oa, là đẹp trai con dùng nữa! Quốc gia cần phải tặng ban thưởng cho ta, khích lệ cái tinh thần xả thân cứu người này, oa ô ô, quá đẹp trai, quả thực là nam thần của em, nam thần!" Tiểu Lạc ở bên hưng phấn vừa gọi vừa nhảy.

      Lý Nguyên Y cũng lưu ý ấy cái gì, lúc này, trong mắt của , trong lòng, chỉ có cái ngươi nổi bật kia, người đàn ông tên là Đường Diệc Đình. Chuyện của Thẩm Thiên Minh, còn tưởng rằng mượn cơ hội đưa ra cầu gì, nhưng lại tiếng nào giúp giải quyết, từ ngày đó trở , cùng có gặp qua , nghĩ tới lần nữa gặp phải, nhưng là...

      Đường Diệc Đình ngờ đến bị thấy màn như vậy, trong lúc nhất thời cảm giác có chút thẹn thùng. Môi mỏng khẽ mở ra, vô ý thức quay đầu rời .

      Nhìn vết máu mu bàn tay , cho dù cách đường cái, vẫn nhìn thấy hết hồn, tâm Lý Nguyên Y đột nhiên căng thẳng, lưỡng lự liền đuổi theo.

      "Chị Y - - "

      Tiểu Lạc ý nên nghĩ chạy theo sau, lúc này Lý Nguyên Y mới đột nhiên xoay người, hướng cái ánh mắt xin lỗi, " có lỗi, Tiểu Lạc, em KFC trước chờ chị!"

      xong, chạy đường, đuổi theo hướng .

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Có muốn tìm chỗ để cho em nhìn tôi ?

      Edit: Phạm Mai

      "Đường Diệc Đình - - "

      Bước chân người đàn ông nhàng phía trước, chân ngắn ra sức chạy theo sau vừa chạy vừa gọi, ước chừng qua cái phố, ở cửa nhà cửa hàng tiện lợi Lý Nguyên Y mới cản lại được.

      "Tôi là quỷ sao? Nhìn thấy tôi bỏ chạy?" Lý Nguyên Y đỡ eo thở, bởi vì đường chạy quá mức kịch liệt, gương mặt vốn nộn nộn nhắn, lúc này giống như hương vị ngọt ngào đào mật ngon miệng, làm người ta hận thể cắn xuống cái.

      Đôi mắt Đường Diệc Đình thâm thúy nheo lại, môi mỏng quyến rũ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Đúng, còn là tiểu quỷ chân ngắn."

      Lúc chuyện, khẽ nghiêng người, gương mặt tuấn tú đến gần, vừa vặn Lý Nguyên Y ngẩng đầu, trực tiếp đụng vào trong con ngươi đen thâm thúy, ngoài ý muốn phát cái bóng của , ở bên trong đôi mắt mê người đó, phá lệ ràng.

      Trái tim, bị khống chế bắt đầu đập mạnh, vô ý thức chớp chớp cuốn vểnh lên lông mi, vội vàng lui về phía sau bước, lúc này mới ngước mắt trừng mắt liếc cái, "Tôi biết chân dài, được chưa? bị thương còn có tâm tư giỡn, phục ."

      Thanh của ngọt , xen lẫn nhàn nhạt trách cứ, đáy mắt trong suốt lại nhanh chóng chợt lóe qua tia sâu đậm quan tâm.

      Đường Diệc Đình là người nhạy cảm như thế nào, làm sao có thể bỏ qua biến hóa ánh mắt của ? nghĩ tới, cũng biết quan tâm ...

      Nhận thức điều này, tựa như dòng ôn tuyền, ấm áp tập trung vào nơi vốn dĩ lạnh nhạt khô cằn kia, làm cho đôi mắt vốn thâm thúy, lại nhu hòa vài phần.

      Thấy lời nào, Lý Nguyên Y dứt khoát nắm lên tay phải của , kiểm tra qua lại lần, nhìn mu bàn tay rách da sâu vào thịt chảy máu có chút dữ tợn dọa người, đôi mi thanh tú đẹp mắt nhíu thành cục: "Miệng vết thương sâu như vậy, đau?"

      "Vết thương lớn hơn nữa cũng bị qua, điểm này tính cái gì." Đường Diệc Đình tự giễu câu. người ra đời từ cái nơi đấu tranh đó, cái dạng đau gì, đều bị quen.

      " bi thương cái gì, thương ở đâu?" Dưới tình thế cấp bách, lời bật thốt ra, xong, lúc này Lý Nguyên Y mới ý thức được, loại đề tài này, tựa hồ quá thân mật chút.

      Giờ khắc này, hận thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

      Khóe miệng Đường Diệc Đình vui vẻ từ từ mở rộng, đột nhiên vòng qua phía sau , tay có bị thương vòng qua eo của , thân thể nhắn xinh xắn bị ôm trọn trong lòng, vẫn phù hợp như vậy - -

      "Bảo bối quan tâm như vậy? Có muốn tìm chỗ hay , cho em xem xem... Vết thương của , hả?"

      Cái cằm cương nghị chống đỡ ở vai , hơi thở nam tính nóng rực, cứ như vậy phun ở bên tai , chọc cho khuôn mặt nhắn của càng thêm phiếm hồng, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều nhanh bị sôi trào.

      Dưới mắt công chúng, người đàn ông này cũng quá...

      Dầu gì cũng coi như là nhân vật công chúng, nếu như cùng thân mật như vậy bị đưa lên báo, bị hai biết được, làm thế nào?

      Nghĩ tới điều này, Lý Nguyên Y đưa tay đẩy cách tay ở eo mình ra, " thể đứng đắn chút hay sao? bẹnh viện khử trùng nhanh, nếu miệng vết thương nhiễm trùng đấy."

      "Vết thương mà thôi, cần." còn có việc gấp phải xử lý, mới vừa xuất chút chuyện kia, trì hoãn quá nhiều thời gian, tại thể tiếp tục dong dài.

      "Vậy chờ tôi chút." Cách đó xa có tiệm thuốc gia đình, Lý Nguyên Y dứt khoát dong dài cùng , bỏ chạy thục mạng qua.

      Nhìn nóng lòng xông vào tiệm thuốc, con ngươi đen Đường Diệc Đình, xẹt qua tia ấm áp, rất muốn đứng tại chỗ này đợi , nhưng...

      "Bảo bối, thực xin lỗi!"

      Lẩm bẩm tiếng, bóng dáng kiện tráng rất nhanh liền biến mất ở đầu phố.

      Lúc Lý Nguyên Y từ tiệm thuốc ra, người đàn ông còn ở đó.

      "Đường Diệc Đình - - "

      Ở xung quanh kêu vài tiếng, cũng trông thấy người, Lý Nguyên Y nắm chặt thuốc mỡ cùng băng dính trong tay, nhịn được tự giễu tiếng, nhìn , quả thực quá coi trọng chính mình.

      biết vì cái gì, đột nhiên con mắt có chút chua xót, giống như có chút gì đó muốn trào ra, vọi vàng hít hít mũi, sau lại ấn ấn mi tâm, muốn làm cho chính mình quá khó xử, giống như có gì đó nó cứ nghẹn lại, thoáng chốc cực kỳ khó chịu.

      Đúng lúc nhìn thấy bên cạnh có cái thùng rác, dứt khoát đem đồ đều ném vào bên trong, tiếp theo, đầu cũng quay lại bước .
      - - - - - -

      Chương 42: Có mong nhớ với

      Edit: Phạm Mai

      Bệnh viện hàng đầu

      Rose đứng ở cửa phòng mổ, bất an qua lại, nhìn thấy Đường Diệc Đình sải bước tới, vội vàng nghênh đón, "Boss, ngài tới."

      "Tình huống của cậu ấy ra sao?" Đường Diệc Đình nhíu lông mày, con ngươi thâm thúy lóe qua tia ngưng trọng.

      Hơn giờ trước, Thẩm Thiên Minh lái chiếc xe Ferrari của để ở Tinh Tế, ai ngờ nửa đường thắng xe mất tác dụng, lập tức gọi điện thoại cho , vừa vặn Rose ở gần đó, Đường Diệc Đình kêu Rose chạy qua trợ giúp , ai ngờ vẫn kịp, Ferrari bị đâm cháy nghiêm trọng, Thẩm Thiên Minh quyết định nhanh nhảy xuống xe, nhưng vẫn bị thương.

      "Bị gãy xương ở nhiều chỗ, may mắn có bị thương đầu." Tuy trải qua vô số lần sinh tử, nhưng có lần nào làm cho sợ thế này, đó là xe Boss a, nếu như ngồi lên chính là Boss...

      Nghĩ đến đây, trong nội tâm Rose liền có vô tận ân hận cùng tự trách.

      Đường Diệc Đình giống như xem thấu tâm tư của , đưa tay vỗ vai , "Ở đây có tôi coi chừng, cậu cuụ cảnh sát trình bày . Nguyên nhân cố tùy ý chặn lại."

      Lúc này, ràng có người muốn nhắm vào chính , nhưng lại muốn kinh động cảnh sát, dù sao liên quan tới cảnh sát, chỉ có hai chữ: Phiền toái.

      "Vâng!" Rose gật đầu, trước khi rời , đúng lúc nhìn thấy tay bị thương của Đường Diệc Đình, "Boss, vết thương của ngài - - "

      " có gì đáng ngại, làm việc ." Đường Diệc Đình giơ giơ tay trái lên, khuôn mặt tuấn tú lên vài tia mệt mỏi.

      Rose nhìn ở đáy mắt, cũng gì nhiều, khom người chào , rất nhanh liền rời .

      Đường Diệc Đình dựa tường, ngẩng đầu nhìn đèn sáng cửa phòng phẫu thuật, đôi mắt như mực, nhanh chóng xẹt qua lãnh ý, dù cần điều tra cũng biết, là người kia!

      *****

      Lý Nguyên Y mở cửa nhà, đúng lúc Lý Xương Húc chuẩn bị lên lầu, thấy , mày rậm nhíu chút: "Về rồi sao ? Sao hôm nay về muộn như vậy?"

      "Bên trong đài có chút việc." Lý Nguyên Y giải thích chi tiết, trong lòng lại thầm oán thầm, tại cũng mới chín giờ rưỡi, hai quản nhiều! Đáng tiếc cũng dám ra lời này.

      "Công việc mới như thế nào?" Biết được em đổi công ty, Lý Xương Húc thân là hai, dù có bận rộn hơn nữa, cũng muốn quan tâm chút.

      "Rất tốt, cuối tuần bắt đầu làm tiết mục đầu tiên, có lẽ bận rộn ." Vừa nhắc tới công tác, cuối cùng mặt Lý Nguyên Y cũng lên tươi cười. Loại tiết mục thế này, vẫn luôn muốn làm , chỉ là trước kia ở TGN, có cơ hội để cho phát huy như bây giờ, xem ra, lần này rời cũng là đúng.

      "Ừ, tối mai cùng nhau ăn cơm ."

      "Vâng!"

      " còn sớm, nghỉ ngơi sớm !" Lý Xương Húc sờ sờ đầu của , lúc này mới xoay người lên lầu.

      " hai ngủ ngon!" Lý Nguyên Y khẽ mỉm cười, đổi giầy xong, mới kéo thân thể có chút mệt mỏi, trở lại phòng.

      Tâm tình hôm nay, có chút tệ, Lý Nguyên Y dứt khoát bật nước nóng, cởi quần áo xuống, ngâm toàn thân mình vào bồn nước lớn.

      Nước ấm nóng lạnh vừa phải, ngâm thân thể mệt mỏi, làm tinh thần dần dần buông lỏng, Lý Nguyên Y nhắm hai mắt lại, trong đầu, lại có gương mặt đẹp trai từ từ lên.

      Tên khốn Đường Diệc Đình kia, buổi trưa hôm nay có thể bỏ mình mình lại như thế, cho đến bây giờ cú điện thoại cũng có?

      Hừ, lại gọi điện thoại đến...

      Lý Nguyên Y đột nhiên kinh hãi phát , bản thân xong rồi, đối với Đường Diệc Đình lại có chút nhớ mong - -

      Cho tới bây giờ, luôn cảm giác mình là người lãnh tình, vì ai mà động tâm, với tình càng thêm có hứng thú. Nhưng vận mệnh lại để cho gặp được người đàn ông như vậy, bá đạo, mị hoặc, vô lại, xấu xa làm cho người khác nghiến răng nghiến lợi, ở trước mặt , vĩnh viễn bị tức giận đến mực dậm chân. Nhưng như vậy, vì cái gì lại làm cho tâm , nhịn được muốn dựa vào gần...

      Đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?

      Biết được, vì sao hết lần này tới lần khác còn muốn trầm luân...

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Khách mời mà đến

      Edit: Phạm Mai


      Nhà hàng Pháp cao cấp nhất nằm ở ven sông, hoàn cảnh ưu nhã mê người, nhất là ngồi ở bên ngoài bên trong vườn hoa, hóng gió, nghe chút ca khúc Pháp mềm mại, khắp nơi lộ ra loại lãng mạn cực hạn.

      Lý Nguyên Y dưới hướng dẫn của bồi bàn, vào vị trí góc khuất nhất bên trong vườn hoa, là Lý Xương Húc đặt chỗ trước . nghĩ tới cái hai nhà cả ngày chỉ biết phá án, lại chọn chỗ mang tính chất lãng mạn như thế này để ăn cơm cùng với , đúng là làm người ta bất ngờ.

      Lý Nguyên Y gọi tốt đồ ăn, muốn gọi điện thoại cho Lý Xương Húc, lúc này, người khách mời mà đến tới, đứng ở trước bàn .

      "Lý chủ bá lần đầu gặp, tôi là Trương Tề, là bạn của Lý Sir."

      Người đến hào hoa phong nhã, mặc tây trang thẳng tắp, thoạt nhìn có cứng nhắc lại có thêm vài phần giỏi giang thành thục.

      Lý Nguyên Y sững sờ chút, còn chưa nghĩ đây là có chuyện gì, vừa vặn điện thoại di động truyền đến tin nhắn Lý Xương Húc gửi - -

      "Y Y, hôm nay hai đến được , có người bạn gọi Trương Tề, em chào hỏi chút."

      Lý Nguyên Y lập tức ngổn ngang trong gió, hai chết tiệt, lại an bài buổi xem mắt cho ? Lý Xương Húc, chờ lúc em về xem em làm thế nào thu thập !

      "Lý chủ bá, tôi có thể ngồi xuống ?"

      Hết sức hiển nhiên, người này chính là Trương Tề, đối với đặc biệt hài lòng, dù từ đầu đến cuối cũng chưa có phản ứng lại , vẫn rất có kiên nhẫn hỏi thêm câu.

      "Trương tiên sinh, mời ngài ngồi!"

      Lý Nguyên Y lấy lại tinh thần, hướng nhàng gật đầu. Tuy là bị hai sắp xếp vào bẫy trong lòng có chút thoải mái, nhưng vẫn duy trì khí chất trang nhã hào phóng.

      "Tiết mục lúc trước Lý chủ bá chủ trì, Trương mỗ liên tục nhìn xem, hôm nay có cơ hội quen biết, thực lấy làm vinh hạnh." Gặp được mỹ nữ trong lòng mình ngưỡng mộ, rất ít nam nhân có thể nhiều, đương nhiên Trương Tề cũng ngoại lệ.

      "A, quá khen, cám ơn Trương tiên sinh ủng hộ." Lý Nguyên Y khẽ mỉm cười, lại thủy chung duy trì loại cảm giác xa cách nhàn nhạt, tài trí có lễ, chiếu vào trong đáy mắt người đàn ông ái mộ , giống như rất xa chạm tới.

      " biết Lý chủ bá thích dạng đàn ông thế nào?" Những lời này, chính là lời làm quen kinh điển, dùng bao lâu cũng có yếu .

      Lý Nguyên Y cảm thấy có chút nhàm chán, lại muốn đả kích người ta, đưa tay cầm lấy nước chanh bàn uống ngụm, định trả lời, lúc này lại vang lên giọng trầm thấp mê người, như ma lực quỷ mị rót vào tai - -

      "Sao lại tới sớm như vậy?"

      Cơ hồ đồng thời, còn có bàn tay chứa lực áp bức, trực tiếp để lên bả vai .

      Lý Nguyên Y vội vàng quay đầu lại, ngước mắt nhìn lên, vừa vặn chống lại ánh mắt sâu thẳm Đường Diệc Đình, tâm nagy tại lúc này, khẽ níu chặt lại.

      Trương Tề cũng nhận ra Đường Diệc Đình, nhưng lại bị khí tràng cường đại người làm cho kinh sợ, trong lúc nhất thời quên mất chuyện.

      " đường kẹt xe, đến muộn, Xin lỗi!" Bởi vì chỗ bọn họ ngồi là ghế dài bốn người, bên cạnh Lý Nguyên Y còn có chỗ trống, Đường Diệc Đình trực tiếp khinh thường người đàn ông chướng mắt đối diện, chân dài bước mọt bước, hết sức ổn thỏa liền ngồi xuống bên cạnh , mà bàn tay thuận thế leo lên eo , ý tứ hàm xúc tuyên cáo sỡ hữu.

      Đường Diệc Đình xuất , làm Lý Nguyên Y thất thần trong chốc lát, rất nhanh liền kịp phản ứng, nhớ tới ngày hôm qua lời nào, tất nhiên có biện pháp cho sắc mặt tốt, càng đừng người đàn ông này, bàn tay quy củ kia, lúc này còn tùy ý dao động ở eo , ăn đậu hũ của .

      Người đàn ông chết tiết, xem là cái gì, gọi đến đuổi sao?

      Lý Nguyên Y càng nghĩ càng tức giận, đáng tiếc vì duy trì hình tượng tốt đẹp của mình, cùng thể nổi giận cũng , chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo : " buông tay ngay cho tôi!”

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Làm sao có thể có bạn trai?

      Edit: Phạm Mai

      Lý Nguyên Y càng nghĩ càng tức giận, đáng tiếc vì duy trì hình tượng tốt đẹp, nàng thể nổi đóa mặt với được, chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo : " buông tay tôi ngay!"

      Đáng giận, lại càng sờ càng xuống, nhanh tới đùi rồi, người đàn ông này đúng là phân biệt được trường hợp mà, bất cứ lúc nào bất kì chỗ nào cũng có thể sàm sỡ ?!

      Lý Nguyên Y kìm nén bực bội, đưa tay muốn kéo ra, ai ngờ bàn tay bé lại bị nắm ngược lại, lòng bàn tay hơi có vết chai nhàng vuốt ve mu bàn tay , giống như mang theo dòng điện, nhanh chạm nơi sâu nhất trong lòng .

      "Vị này là?" Cuối cùng Trương Tề cũng kịp phản ứng lại, giọng điệu mang chút tìm tỏi nghiên cứu hỏi. Mặc dù bầu khí chỗ hai người ngồi đối diện hết sức bình thường, nhưng trong lòng vẫn hy vọng bọn họ là đôi, dù sao, có người có bạn trai, làm sao đến tìm hiểu đối tượng? Còn nữa, đối với Lý Nguyên Y rất là thưởng thức.

      "Bảo bối, phải tối nay dẫn đến gặp hai sao, vị này là..." Nếu bàn về diễn trò, Đường Diệc Đình cũng nằm trong số cao thủ, dối cũng cần viết nháp, nhìn sơ qua cực kỳ thành thạo.

      Lúc này, dù Trương Tề có muốn lừa mình dối người nữa, cũng biết quan hệ hai người phải bình thường, nhướng mày, vào lúc Lý Nguyên Y còn chưa mở miệng, đặt câu hỏi: "Lý chủ bá, vị này là bạn trai sao?" "Xin lỗi, Trương tiên sinh. Cũng như ngài thấy đó, vốn dĩ tôi muốn mang ấy đến gặp hai , ai biết..." Lý Nguyên Y nhàng cắn môi, cũng có tiếp tục nữa, nhưng Trương Tề cũng là người thông minh, đương nhiên có thể hiểu lời ngầm của .

      "Được, tôi cũng hiểu, có điều kiện tốt như , làm sao có thể có bạn trai được? có việc gì, nếu là hồi hiểu lầm, vậy tôi rời trước. Chúc hai người hạnh phúc!" Trương Tề xong, tác phong nhanh nhẹn rời khỏi.

      "Có thể buông tôi ra chưa?"

      Thấy Trương Tề xa, lúc này Lý Nguyên Y mới quay đầu lại, trừng Đường Diệc Đình cái. cố sức rút tay mình ra, đáng tiếc vẫn nắm chặt như trước.

      "Cuois cùng bảo bối cũng thừa nhận là bạn trai em, hả?" Tuy nhìn thấy hẹn hò cùng người khác, hết sức vui, nhưng thái dộ phối hợp vừa rồi của , rất dễ dàng đem khói mù trong lòng quét tất cả, lúc này người đàn ông kéo khóe môi, giữa lông mày mênh mông vui vẻ, hào quang vạn trượng.

      " cần dán vàng lên mặt mình , tôi chỉ muốn hủy chỗ diễn của mà thôi. Vừa vặn người hôm nay phải dạng món ăn của tôi, nếu gặp gỡ người khác, có lẽ phải như vậy. có buông tay ra hay ?" Giọng của bởi vì phẫn nộ mà trở nên bén nhọn, xong, lại chưa từ bỏ ý định cử động người cái, con mắt hạnh lại lơ đãng nhìn thấy miếng vải màu trắng quấn mu bàn tay , liền giật mình mấy giây.

      "Phải ? Vậy có cần tôi đem những người đàn ông tốt cực phẩm thế giới, đều mang tới trước mặt em, tùy em lựa chọn?" Đường Diệc Đình có buông tay khỏi , ngược lại đem cả người ấn vào trong lòng mình, gương mặt tuấn tú tinh xảo lúc này dính vào tầng sương, ra lãnh.

      Lý Nguyên Y bị lãnh ý trong mắt làm cho kinh sợ, tim đập, hiểu nhưng muốn đứng lên nhanh, hàm răng cắn chặt, tuyệt yếu thế: "Vậy tôi cám ơn Đường thiếu trước."

      Đường Diệc Đình nở nụ cười, gương mặt tuấn tú lại làm cho người ta cảm giác được chút nhiệt độ nào, "Xem ra em đúng là nhận thức thực tế."

      "Ta cần nhận thực tế gì? Ngược lại là , có vị hôn thê, cần..."

      còn chưa dứt lời, cằm bị nâng lên, còn chưa hết lời, bị nuốt toàn bộ vào trong miệng...
      - - - -









      Chương 45: Cũng phải có cảm giác.


      Edit: Phạm Mai

      cỗ hơi thở nam tính tính là xa lạ xông vào mũi, mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá, khó ngửi, ngược lại phá lệ làm cho người khác say mê.

      giãy giụa, muốn chạy trốn, môi của lại cứ như hình với bóng, bất luận trốn như thế nào, cũng có thể tìm thấy hết sức chuẩn xác, lại hôn lần nữa...

      Cuối cũng Lý Nguyên Y mềm yếu thành đoàn, đành phải nằm trong ngực thở phì phò.

      Đường Diệc Đình * chìm đắm giúp thuận thuận đầu tóc, bàn tay kìm lòng được nhéo nhéo vành tai như bạch ngọc kia của , đôi mắt thâm thúy nhu hòa nhũn thành vũng, đâu còn có bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị vừa rồi?

      thừa nhận, mình ở trước mặt , chính là người có nguyên tắc, trước kia như vậy, về sau, cõ lẽ cũng như vậy ? xác định được cũng phải đối với mình có cảm giác, càng thêm thể nào buông tay, về phần những cái người liên quan kia...

      Nghĩ đến điều này, đôi mắt lóng lánh phảng phất bịt kín lớp cát bụi tối tăm, liễm hạ mắt, rất nhanh đem u ám trong lòng tản , ngước mắt thấy ngồi thẳng người, gương mặt tuấn tú tinh xảo lại khôi phục bộ dáng tà mị đứng đắn ở trước mặt , " nhận chưa, em phải đối với tôi có cảm giác."

      "Tôi có!"

      Con mắt hạn mê ly của Lý Nguyên Y dần dần thanh minh, vất vả mới tỉnh lại.

      Cái người đàn ông đáng bị ngàn đao này, được tiện nghi còn khoe mẽ. May mắn chỗ bọn họ ngồi là góc khuất nhất , hơn nữa ánh sáng mờ tối, bằng bị người khác phát bọn họ vừa mới hôn môi, mặt của cũng biết nên để nơi nào. Nhất là nghĩ đến chính mình còn đáp lại , cũng có cách nào có thể tiếp nhận, vừa giận lại khí, dứt khoát phồng má, nghiêng đầu để ý tới .

      Vừa vặn lúc này bồi bàn đưa tới mâm đồ ăn khi nãy gọi, Lý Nguyên Y tùy ý cầm lấy dao nĩa, đối cái đĩa trâu ninh hạt tiêu đen, cắt khi được khi . Khuôn mặt xinh đẹp có bất kỳ vẻ mặt gì, nhưng Đường Diệc Đình lại ràng cảm giác được tức giận.

      mím môi, ánh mắt lóe lên, tiếp theo đưa tay cầm lấy dĩa trâu ninh hạt tiêu đen khác, động tác ưu nhã bắt đầu cắt, hai người đều mở miệng chuyện nữa, trong lúc nhất thời bầu khí, vào ngõ cụt.

      Vốn dĩ Lý Nguyên Y cầm dao tốt lắm, nay lại có nguyên nhân tâm tình tức giận, lại đem thịt trâu cắt loạn thất bát tao (Lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi), thoạt nhìn chút cũng muốn ăn.

      "Ăn dĩa này ."

      Đột nhiên, cái dĩa trước mặt bị lấy , thay vào đó, là dĩa thịt trâu có vẻ ngoài mười phần đặc, nó đặc biệt, là vì mỗi phần , đều bị cắt thành hình trái tim, hơn nữa cơ hồ lớn bằng nhau, có thể thấy được khả năng điều khiển dao rất tốt.

      xinh đẹp!

      Con mắt hạn của Lý Nguyên Y lóe qua tia tán thưởng, rất muốn cao quý lãnh diễm để ý tới , nhưng bụng sớm đói bụng đến mức kêu rột rột, cuối cùng bức bách lại bất đắc dĩ, đành phải xiên phần thịt trâu bỏ vào trong miệng.

      Mỹ thực cửa vào, nùng hương bốn phía, tâm tình cũng ý thức khá hơn.

      Đường Diệc Đình thấy ngoan ngoãn ăn cơm, lòng lo lắng yên cũng để xuống, cầm lấy cái dĩa thịt cắt xấu xí kia, ăn rất nồng nhiệt.

      buổi tối, Đường Diệc Đình đối với chiếu cố cẩn thận, bữa tối hai người, cuối cùng ở bình thản hạ màn.

      Cơm nước xong, Lý Nguyên Y lay chuyển được Đường Diệc Đình, đành phải để cho lái xe, đưa đến cửa nhà.

      " hãy nhanh về ." Sợ lưu lại quá lâu gặp phải hai, Lý Nguyên Y ở lúc xe chưa dừng hẳn, liền cởi dây an toàn.

      "Ngày hôm qua có việc gấp mới để em ở đó, về sau ."

      Chương 46: Từ đầu tới cuối chỉ có mình em

      Edit: Phạm Mai

      "Ngày hôm qua có việc gấp mới để em ở đó, về sau ." Giọng trầm thấp, giống như thanh đẹp nhất đời, sâu kín lay động lọt vào tai, căn bản Lý Nguyên Y nghĩ tới giải thích với mình, vào lúc này, tâm, hiểu sao có chút phức tạp. biết phải nên làm thế nào nên bày tỏ quan tâm, hay nên vì vị hôn thê của mà mặc niệm.

      Đàn ông giống như , liền tính lý trí như , cũng càng ngày càng quản được tâm ý của mình muốn đến gần tâm của , cùng có tồn tại hôn ước kia, có lẽ cũng thương tận xương ? Nếu như tiếp túc cùng dính líu như thế, có phải làm tổn thương người vô tội khác hay ?

      Nghĩ tới điều này, ngước mắt, mắt to vừa đen vừa sáng, xẹt thoáng qua tia trào phúng: " làm như vậy, phụ lòng vị hôn thê của sao?"

      "Cái kia chỉ là đối tượng đám hỏi, phải là vị hôn thê!" Vừa nhắc tới vấn đề này, người đàn ông liền đuối lý, trong nháy mắt giọng mềm nhũn rất nhiều.

      thực tế, là có hôn ước người, chỉ là chưa bao giờ thừa nhận qua, cũng có ý định thực . - Đường Diệc Đình muốn, người khác làm thế nào cũng đoạt được, trái lại, dù có bị súng chỉ vào đầu, cũng liếc mắt nhìn cái...

      biết vì cái gì, lúc Lý Nguyên Y nghe những lời này, thoáng chốc trong lòng thở phào nhõm, nhưng ngoài miệng lại cam lòng yếu thế nghiến răng nghiến lợi: "Cũng phải giống nhau sao? Sớm muộn đều là vị hôn thê! Tôi cũng muốn ngày nào đó đường, mạc danh kỳ diệu ( hiểu ra sao cả, sao được) bị người ta chỉ mũi mắng tiểu tam, vậy oan rồi!"

      Thấy sắc mặt của cuối cùng cũng hòa hoãn chút, bộ dáng kiêu ngạo, lúc này đáng làm cho người khác nhịn được muốn ôm lấy chặt, Đường Diệc Đình phác thảo môi cười cười, cầm bàn tay bé của lên bóp nhè mấy cái, mặt mày cong cong lộ vẻ nhu tình như nước: "Em hoàn toàn cần phải lo lắng vấn đề này, phụ nữ của , từ đầu đến cuối chỉ có mình em."

      "Tôi mới phải phụ nữ của , xuống xe."

      Tại thời khắc này, tâm, đập bang bang dồn dập, Lý Nguyên Y dám tiếp tục ở chung nữa, dứt khoát mở cửa xe chạy trối chết.

      "Nha đầu ngốc, đời này của em, chỉ có thể là người phụ nữ của !"

      Đường Diệc Đình khẽ phác thảo môi, ánh mắt thâm thúy ôn nhu ngưng mắt nhìn bóng lưng của , cho đến khi vào sân , lúc này mới quay đầu, khởi động động cơ, xe thể thao hô tiếng, vội vã .

      ********

      Lý Nguyên Y vừa mới vào sân , vang lên giọng vô cùng quen thuộc, thoáng chốc chui vào màng nhĩ - -

      "Trương Tề đưa em trở lại?"

      Vốn dĩ Lý Xương Húc đọc sách ở lầu hai, lại thấy gió hơi lớn, ra đóng cửa sổ, ngờ nhìn thấy em mình từ chiếc xe xuống, thương em bất chấp đóng của sổ, lập tức chạy xuống lầu.

      " hai - - "

      Lý Nguyên Y nhịn được đề cao ngữ điệu, giống như làm chuyện xấu bị bắt, hiểu sao có chút chột dạ.

      "Tối nay hẹn hò có thuận lợi ?" Nhìn bộ dáng của em hái, giống như so với dĩ vãng nhiều thêm chút mềm mại của , Lý Xương Húc đoán, ước chừng rất nhanh được làm vợ.

      " hai, có nghĩa khí, lại ở sau lưng em làm chuyện này, hừ!" đến cái này, cuối cùng Lý Nguyên Y nhớ tới, muốn tìm tính sổ, trong lúc nhất thời, cảm giác chột dạ dần dần tản , cả người cũng bình tĩnh ít.

      " phải là vì em sao?" Lý Xương Húc bật cười, "Gần đây gia gia đặc biệt quan tâm chung thân đại của em, nếu em cứ tiếp tục mình như thế, ông phải tự mình động thủ. khuyên em, hãy thử xem xét chút thanh niên tài tuấn, nếu như em chướng mắt Trương Tề, hai còn có vài bạn tốt có thể để cho em chọn."
      - - - -

      Chương 47: Tên ấy, phải cậu có thể tùy tiện gọi.

      Edit: Phạm Mai

      "Em cũng phải là ai thèm lấy, với gia gia quá khẩn trương." Lý Nguyên Y khổ ha ha lắc lắc cái đầu , " hai, muốn kết, cũng là trước, cũng vội, em gấp cái gì?"

      Lý Xương Húc nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu của , trong lời lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ: " có Phàm Phàm."

      Lý Xương Húc tuổi gần ba mươi, là ba ba độc thân có con trai năm tuổi. Những năm gần đây, Lý Nguyên Y vẫn đối với mẹ đẻ Phàm Phàm rất là hiếu kỳ, mỗi khi nàng hỏi Lý Xương Húc vấn đề này, miệng của cứ giống như vỏ trai, chút cũng nguyện ý lộ ra, cuối cùng, dứt khoát hề hỏi tới.

      "Chao ôi, nếu Phàm Phàm là con em, chắc chắn rất tốt!" Lý Nguyên Y hơi trề môi, nhớ tiễu bánh bao nhà , khóe mắt đuôi mày mênh mông vô tận ấm áp.

      "Về sau em cũng có !" Lý Xương Húc đem vẻ mặt thăm dò mặt em thu vào đáy mắt, ánh mắt lóe lên, thoáng cái xẹt qua phức tạp tình cảm...

      ****

      Trong bệnh viện, Thẩm Thiên Minh dựa nửa người giường bệnh, đùi phải thon dài bị treo giữa trung, bó đầy thạch cao. Tuy lần này có bị thương ở đầu, nhưng đùi phải với tay trái đồng thời bị gãy xương, vấn đề này đối với Trầm đại thiếu gia có thói quen hưởng thụ từ trước đến nay mà , có thể là sấm sét giữa trời quang.

      "Cậu cười cái gì?"

      Thẩm Thiên Minh gặm trái táo, mắt phượng trừng người đàn ông ngồi ở ghế sa lon bên cạnh cong cong khóe môi cười kia, "Tiểu gia đây thê thảm như vậy, cậu còn cười đến vui vẻ như vậy, còn thiên lý sao?"

      Đường Diệc Đình để ý tới , cứ nghịch di động, nhếch miệng lên, vui vẻ ngày càng sâu hơn.

      Thẩm Thiên Minh hiếu kỳ muốn chết, đáng tiếc chân bị cố định ở đó, có biện pháp di động ra đó, đành phải cong khóe miệng lên, chua xót hỏi: " phải gởi tin nhắn với Lý Nguyên Y chứ?"

      Tuy có chút tiếc nuối khi buông tha cho Lý đại mỹ nhân, nhưng kể từ khi Thẩm Thiên Minh biết chuyện sáu năm trước của cùng Đường Diệc Đình, cũng dần dần bình thường trở lại. phải là phải Lý Nguyên Y thể, nhưng Đường Diệc Đình, phỏng đoán phải cưới.

      Chao ôi, nghĩ đến tương lai hai người, thân là đồng đảng, khỏi thay bọn họ lo lắng. Đường gia dễ chọc, đám hỏi với Thẩm gia, tức là gia tộc của , cũng đồng dạng phải đèn cạn dầu, càng đừng tới chuyện em họ Thẩm Tâm Nhiên, từ quyết phải Đường Diệc Đình lấy chồng.

      Nhắc tới ba chữ "Lý Nguyên Y" này, cuối cùng Đường Diệc Đình cũng ngước mắt, nhàn nhạt liếc cái, "Tên của ấy, phải cậu có thể tùy tiện gọi được."

      "Khốn kiếp!" Thẩm Thiên Minh lập tức trừng mắt, rất muốn cầm trái táo trong tay ném qua, nhưng vừa nghĩ tới đập phá được ăn, đành cứng rắn nhịn xuống, khỏi oán hận , "Dầu gì tôi cũng bởi vì ngồi xe của cậu mới nằm ở nơi này, nhìn tiểu gia nhàm chán như vậy, cậu ở trước mặt tôi cứ ân ân ái ái, sợ tôi chết nhanh hơn?"

      "Câm miệng!" Thẩm Thiên Minh có ném đồ, ngược lại Đường Diệc Đình trực tiếp cầm gối dựa ghế sa lon ném tới, chọc cho oa oa kêu to, "Đường Diệc Đình, cậu bạo lực như vậy, Lý Nguyên Y biết ?"

      "Cậu nghĩ rằng tôi nhẫn tâm đối với ấy như vậy sao?" Cuối cùng Đường Diệc Đình cũng đứng lên, sửa sang lại quần áo hơi nhăn, giữa lông mày vui vẻ nhộn nhạo như tắm gió xuân, "Bảo bối của tôi, đương nhiên phải nâng niu trong lòng bàn tay."

      "Tôi ói - - "

      Thẩm Thiên Minh trợn mắt cái, thiếu chút nữa bị cậu ta làm ngất xỉu, ai có thể tưởng tượng Hắc đế tư phong vân cõi ở Âu Mỹ, sa vào tình , lại cũng háo sắc như vậy, thất làm người khác lau mắt mà nhìn!

      "Loại người động vật chỉ suy nghĩ bằng nữa thân dưới như cậu, sao có thể hiểu được loại tâm trạng này?" Đối với thái độ lúc nào cũng dạo chơi của Thẩm Thiên Minh, Đường Diệc Đình khinh thường mười phần.

      "Được, tôi suy nghĩ cẩn thận, được chưa." Thẩm Thiên Minh hừ lạnh tiếng, thấy cậu ta nện bước chân dài ra ngoài, vội vàng kêu to lên, "Uy, cậu đâu?"

      Đáng tiếc, lưu cho , chỉ có "Ầm" tiếng đóng cửa...

      Chương 48: Mời Đường Diệc Đình tham gia tiết mục khách quý

      Edit: Phạm Mai

      Đài truyền hình BGH.

      Lý Nguyên Y ra từ phòng làm việc Tổng giám Lucy, yên lòng trở lại tầng 62. ngồi ở ghế giám đốc, trong đầu lại chợt lóe qua đối thoại vừa mới cùng Lucy - -

      "( Ước hẹn đại nhân vật ) Tiết mục khách quý hàng đầu, chúng ta định mời Đường tổng bên tập đoàn Tinh Tế. Lý chủ bá, nhiệm vụ này, liền giao cho ."

      "Lucy, theo tôi được biết, Đường Diệc Đình cũng thích xuất truyền thông trước mặt quần chúng, chỉ sợ..."

      "Lý chủ bá, tôn chỉ của BGH, chính là khiêu chiến tất cả những cái thể nào, tận hết thảy những thứ thể , đào sâu hết thảy thể đào. Nếu như ngay cả chuyện là mời Đường tổng tham gia chương trình, cũng làm được. Tôi nghĩ, chúng ta cũng cần phải suy tính lại, có thể đảm nhiệm chủ bá ở chương trình này hay ."

      ...

      Thái độ Lucy quá nghiêm túc, làm cho thể thận trọng đối mặt với vấn đề này. thực tế, Lý Nguyên Y cũng phải hạng người e ngại với khiêu chiến, nhưng đối phương là Đường Diệc Đình...

      Vài ngày nay, về , về tương lai, suy nghĩ rất nhiều. phải người thích trốn tránh thực tế, lại thích làm con rùa đen rút đầu phương diện tình cảm, tâm ý của mình đối với như thế nào, tại Lý Nguyên Y phi thường ràng. Chỉ là, vừa nghĩ tới ở giữa bọn họ vắt ngang nhiều trở ngại như vậy, có dũng khí bắt đầu.

      Nếu như có thể biết trước tương lai, sao ở thời khắc tình cảm vừa mắt nảy sinh, liền đem nó bóp chết đây? Như vậy, có lẽ, về sau cũng đau nhức như vậy...

      Cho nên, cố ý trốn tránh , bất kể là nhắn tin hay là gọi điện, đều hờ hững tả lời. Nhưng lại thể phủ nhận, sâu trong nội tâm còn có chút loáng thoáng mong đợi, giống như trước kia, đột nhiên liền xuất ở trước mặt ...

      Đương nhiên, thực chứng minh, là suy nghĩ nhiều quá. Có lẽ, Đường Diệc Đình đối với , cũng có như những lời mà ? Như vậy rất tốt, từ từ liền nhạt dần . Chỉ là lúc này, lại vì tiết mục, phải chủ động đến gần ...

      "Chị Y, lầu dưới có người tìm, là đẹp trai rất soái đó!"

      Tiểu Lạc đột nhiên tới, cắt đứt suy nghĩ của Lý Nguyên Y.

      "Ai chứ?"

      Lý Nguyên Y xem đồng hồ đeo tay chút, sắp mười hai giờ rồi, lúc này, lại có ai đến tìm ? Trong đầu nhanh chóng xẹt qua bóng dáng, lập tức bị phủ nhận. Nếu người đến là Đường Diệc Đình, nhất định Tiểu Lạc bình tĩnh giống như bây giờ. Phải biết kể từ ngày Đường Diệc Đình cứu bé trai đó trở , nhóc này liền tôn sung là nam thần, cả ngày háo sắc vô cùng.

      "Vâng, biết đâu, mặc dù có đẹp trai giống như nam thần của em, nhưng cũng là người đẹp trai hàng cao cấp, chị Y đoán được là ai ?"

      Tâm Lý Nguyên Y, khẽ trầm xuống. Có người trợ lý ham mê soái ca thế này, đúng là nghiệp chướng. Động chút lại háo sắc, để cho ba chữ Đường Diệc Đình thường xuyên xuất trong đầu óc , muốn xem cũng được.

      "Còn mau , đến giờ cơm trưa, làm tốt, người ta là tới mời chị ăn cơm đó!"

      Tiểu Lạc thiếu đầu óc cũng có phát khác thường của , thậm chí còn lên phía trước, thúc giục đẩy phen.

      "Con nhóc kia - - "

      Lý Nguyên Y tức giận liếc ấy cái, xong, mới xách giỏ xuống lầu.

      Đến phòng thường trực, nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc - -

      " hai, sao lại tới đây?"

      Khó được, cái người hai nhà ngay cả ngày ba bữa cũng có thời gian ăn, lại vào thời gian này, tự mình đến đài truyền hình tìm , phải lại an bài buổi xem mắt cho chứ?

      Đột nhiên, Lý Nguyên Y có chút nhức đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :